Hai người đó rời khỏi, mọi người nhanh chóng chạy tới đỡ lão gia lên sofa, người lấy thuốc, người lấy vải gạt.
“Từ hôm nay tr đi, ai còn làm xằng làm b; ta sẽ tự tay phế người đó!”
“Gọi Bắc Minh Khải về đây cho ta!”
“Dù có tàn phế rồi cũng gọi bằng được về đây cho ta!”
Âm lượng Bắc Đại Quang không lớn nhưng sự tức giận trong giọng điệu thì lại hai năm rõ mười.
“Chiếc gậy gai này sẽ được coi như là vật bảo gia truyền, truyền xuống!”
“Nếu như trong dòng họ có người đi ngược với luân thường đạo lý, không hành hiệp tích đức!”
“Thì sẽ lấy chiếc gậy gai này mà quật trực tiếp vào người đó!”
Ai cũng không thể ngỡ rằng chiếc gậy gai mà Vũ Hoàng Minh để lại lại trờ thành vật gia truyền của nhà họ Bắc.
Cũng vì điều này, nhà họ Bắc sau khi Bắc Đại Quang chết đi tuy trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng cuối cùng cũng không bị thất truyền.
Sau khi đi khỏi nhà họ Bắc, Vũ Hoàng Minh thông báo cho bọn người Triệu Cường nhắc bọn họ chú ý tới tin tức của tổ chức bóng đêm rồi cùng Trương Hải Long trờ về Minh Hải.
Trong biệt thự, Tô Thanh Trúc đang nghỉ ngơi trong phòng khách, thấy Vũ Hoàng Minh trờ về liền mìm cười.
“Sao rồi, vẫn thuận lợi chứ?”
Vũ Hoàng Minh mìm cười ngồi xuống sofa, quàng tay ôm lấy cô: “Đương nhiên rồi, còn có chuyện anh không làm được sao hả?”
Tô Thanh Trúc không vui liếc anh một cái.
“Không chém gió thì sẽ chết sao?”
Tuy là nói như vậy nhưng cô vẫn nằm yên trong vòng tay anh.
Vũ Hoàng Minh cứ yên lặng ôm cô như tận hường giây phút yên bình.
Nhưng sự yên tính không kéo dài được quá lâu thì bị gián đoạn.
Tiếng chuông điện thoại nhức tai khiến Vũ Hoàng Minh có chút khó chịu, nhưng vẫn buông bàn tay đang thò vào quần áo của Tô Thanh Trúc. Còn Tô Thanh Trúc thì đỏ ừng mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó mới nghe điện thoại.
Vũ Hoàng Minh ngồi sang bên cạnh châm điếu thuốc, lặng lẽ nghe cô trả lời điện thoại.
Nhưng giọng nói đầu dây bên kia quá nhỏ anh không làm thế nào có thể nghe rõ được.
Khi nghe xong cuộc điện thoại, sắc mặt Tô Thanh Trúc bắt đầu có chút khó coi bất thường.
Thấy vậy, Vũ Hoàng Minh chợt cau mày.
Nhìn sắc mặt cô ấy thì có lẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
“Sao thế?” Vũ Hoàng Minh trong ánh mắt hiện ra sự tò mò.
Tô Thanh Trúc sầm mặt nói: “Có công ty nước ngoài xây dựng trụ sð, mạnh mẽ mua lại những doanh nghiệp nước ngoài kia, gây ảnh hường tới công ty em, khiến thị trường cồ phiếu.
chịu tác động, dẫn đến cổ phiếu đã giảm hơn bốn phần trăm.”
Hồi nấy là Vân Nguyệt gọi cho cô, trong điện thoại đã nói rõ cặn kế tình hình cụ th. Hiện tại công ty rất cần cô trụ vững. Nếu không những cổ đông kia rất có khả năng sẽ biến động không hề nhẹ.
“Giờ em phải đến công ty sao?”
Vũ Hoàng Minh ngầng đầu nhìn Tô Thanh Trúc đang đứng dậy.
“Ừ, em về trước đây.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc có chút cứng lại, có thể nhìn ra cô rất coi trọng sự việc lần này.
Có thể một lúc rớt xuống bốn phần trăm thì công ty ít nhất cũng thua lỗ lên tới con số hàng.
chục triệu.
“Vậy anh về trước đi, nếu có gì thì gọi điện thoại cho em”
Vũ Hoàng Minh gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút hiếu kì.
Doanh nghiệp nước ngoài lại có thể tác động được lên tập đoàn Tô Thị, đúng thật là bất ngỡ. Xem ra vốn công ty đối phương cũng khá dư già, lại cà gan chuẩn bị cùng đánh với bên mình một cuộc chiến kinh doanh đây mà.
Nhưng anh vẫn có chút kì lạ về công ty nước ngoài này, tự nhiên lại nhìn trúng khu nhỏ như Minh Hài, đích xác là có chút lạ lùng.
Đợi khi Tô Thanh Trúc rồi đi, anh lấy điện thoại gọi cho Sỡ Thanh Nam.
“Alo, cậu Minh”
Tập đoàn Thanh Vân tuy đã sát nhập vào tập đoàn Tô Thị, nhưng cũng vẫn cần người quản lý, Sð Thanh Nam đang quản lý Thanh Vân, giá cổ phiếu hạ bốn phần trăm thì Sở Thanh Nam không thể nào không biết.
“Đang điều tra chưa?”
Vũ Hoàng Minh nhả ra một làn khói thuốc, ngữ khí có chút trầm thấp.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói Sờ Thanh Nam: “Báo cáo cậu Minh, tôi đã phái người điều tra rồi nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức”.
“Được, có tin thì thông báo tôi”