Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lâm Hàn quét mắt nhìn đến Vũ Hoàng Minh bên cạnh.



Động tác nhò của Tần Nguyệt Nhi rơi vào.



mắt cậu ta, giống như cô bạn gái nhỏ bị người ta bắt nạt, trốn vào trong lòng bạn trai vậy.



“Hôm nay, em không uống thì chính là không cho Lâm Hàn này mặt mũi!”



“Anh thật muốn xem xem, ai sẽ giúp em uống chén rượu này.”



Lâm Hàn ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay mình, ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.



Ý tứ của cậu ta rất rõ ràng, tôi bắt bạn gái anh uống rượu đấy, anh có thể làm gì?



Dám ra tay, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.



“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”



Tân Nguyệt Nhi có chút sợ hãi, dù sao từ nhỏ tới lớn cô đều ð nông thôn, chưa từng tiếp xúc với dạng người này.



“Hôm nay…”



Lâm Hàn còn chưa nói xong, Vũ Hoàng Minh đã đứng dậy, cầm chén rượu trên bàn lên.



“Chén rượu này tự cậu uống đi.”



Nói xong, ở trước mặt tất cả mọi người, hất thẳng chén rượu vào mặt Lâm Hàn.



Tô Liên và Băng Thư cùng trợn tròn mắt, Tần Nguyệt Nhi cũng ngây ngần cả người.



Lúc đầu Lâm Hàn sững sð, sau đó liển giận dữt “Mẹ nó chứt”



Không nói hai lời, trực tiếp quơ lấy chai rượu muốn đập vào đầu Vũ Hoàng Minh.



Tô Liên và Băng Thư cùng hét lên, lập tức che lấy mắt.



Nhưng mà cảnh tượng Vũ Hoàng Minh bị chai rượu đập vỡ đầu không có xảy ra.



Vũ Hoàng Minh nắm lấy chai rượu vẫn còn chơi rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hàn.



“Cậu muốn đánh nhau thật sao?”



Dứt lời, một nam sinh đứng sau lưng cầm chai rượu hung hăng đập vào đấu Vũ Hoàng Minh.



“Mẹ kiếp!”



Choang!



Mành vụn thủy tỉnh rơi đầy đất.



Tô Liên và Băng Thư bị cành tượng trước mặt làm cho giật nảy mình, hét lên một tiếng.



Tần Nguyệt Nhi thì bị dọa đến bật khóc.



Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào tên nam sinh vừa ra tay.



Đôi mắt vào lúc này đã hẳn tơ máu.



Khi tất cả đang sững người, Vũ Hoàng Minh nhấc chân lên đá một cước vào bụng của tên nam sinh đó.



Rắm!



Một cước này, anh cũng không dùng bao nhiêu lực.



Nhưng tên nam sinh này cũng không đỡ n‹ cả người đập vào một cái bàn khác.



Cái bàn lập tức võ, thức ăn trên bàn đồ hết lên người cậu ta.



*AP”



Tên nam sinh đó kêu thảm một tiếng, ôm lấy bụng mình.



Xương sườn dưới tác dụng lực của một cước này, không biết đã gãy mấy cái.



Một tên nam sinh khác nhìn thấy, bị dọa đến mức cả người phát run.



Lâm Hàn nhìn thấy cảnh tượng này, vô thức buông lòng chai rượu trong tay.



Nhưng mà Vũ Hoàng Minh không dễ dàng bò qua cho cậu ta như vậy.



Anh cầm chai rượu lên, trực tiếp đập vào.



đầu Lâm Hàn.



Choang!



Chai rượu vỡ nát, mầu thủy tinh vương đầy đất.



Máu tươi chậm rãi chảy xuống trên đầu Lâm Hàn, cậu ta ngã ngồi trên đất.



*Ap”



Ôm lấy đầu mình kêu thảm.



Tô n và Băng Thư đều sợ đến choáng váng, Tẩn Nguyệt Nhỉ thì khóc không ngừng.



Vũ Hoàng Minh nhìn Lâm Hàn, ngồi xổm xuống nói: “Chỗ này, cậu chịu trách nhiệm bồi thường, biết chưa?”



“Nếu như còn để tôi biết cậu quấy rối em gái tôi, thì không chỉ như này đâu!”



Nói xong thì đứng dậy kéo Tần Nguyệt Nhi.



“Tô Liên, Băng Thư, đi thôi, chúng ta đi về.”



Nghe được giọng nói của Vũ Hoàng Minh, Tô Liên và Băng Thư mới hồi phục lại tỉnh thần.



Hai người đi theo sau lưng Vũ Hoàng Minh, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.



Anh trai bá đạo bảo vệ em gái!



Câu nói này không khỏi hiện lên trong đầu hai người họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK