Mục lục
Truyện Chiến Long Quân trở lại – Vũ Hoàng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu cậu có thể khiến tập đoàn Thanh Vân đầu tư vào nhà họ Tô chúng tôi, tôi sẽ làm chủ đem một nửa cổ phần của nhà họ Tô tặng cho cậu thế nào!”



“Nếu như không làm được sau này cửa nhà họ Tô này cậu cũng không cần tiến vào nữa, tôi cũng không gả Thanh Trúc cho cậu!”



Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng khách đều yên lặng.



Tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn ông cụ Tô không hổ là gừng càng già càng cay, không thể đoán được ông ta đang tính toán gì.



“Ba, ba tin thằng nghèo kiếp xác ngông cuồng này ư? Tên này có tài cán đức hạnh gì có thể kéo về mấy trăm tỷ đầu tư?” Tô Cao Cường trên mặt ngập tràn hoang mang không thể hiểu nổi, chỉ vào Vũ Hoàng Minh nói.



Trên mặt Tô Thanh Trúc cũng tràn ngập lo lắng mà nhìn Vũ Hoàng Minh, làm sao anh ấy qua được cửa này đây.



Ngưỡi bạn đó của anh đã giúp anh nhiều lần như vậy rồi, chẳng lẽ bây giờ lại mặt dày hỏi mượn người bạn kia Vũ Hoàng Minh bảy trăm tỷ nữa sao?



“Hoàng Minh anh về trước đi, đừng náo loạn nữa.”



Cô nhịn không được thấp giọng nói với Vũ Hoàng Minh một câu.



Nhưng Vũ Hoàng Minh lại làm bộ không nghe thấy.



Khóe miệng câu lên anh mỉm cười, lạch cạch một tiếng châm một điếu thuốc.



“Được chỉ là tôi không thích tập đoàn Tô thị của ông, cổ phần sao? Tôi còn không để vào mắt nữa là, nhưng tôi muốn đầu tư nên tôi sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy.”



“Không biết ông cụ Tô đây muốn hiện tại hay là ngày mai, hay là hôm nào, bất cứ lúc nào chỉ cần ngài muốn thì tôi sẽ chuẩn bị cho ngài được không?”



Phách lối!



Lời này đúng là rất cuồng vọng.



Tất cả đám người nhà họ Tô đều một mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.



“Vũ Hoàng Minh, anh…..



Tô Thanh Mai đang muốn mỡ miệng trào phúng anh thì bị tiếng đập bàn của ông cụ Tô ngăn cản, ông cụ Tô tức giận đến dựng râu trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Minh.



“Tốt tốt tốt!”



“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, một lời đã định bây giờ tôi muốn kí hợp đồng đầu tư! Ngược lại tôi muốn xem xem cậu đây rốt cuộc có bản lĩnh gì!”



“Nếu cậu không bỏ ra nổi số tiền đó sau này cậu sẽ đừng mơ bước vào cửa lớn của nhà họ Tô chúng tôi.”



Nghe vậy Vũ Hoàng Minh liền nở nụ cười.



Cười đến rất là vui vẻ sau đó đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của Dâu Tây đang ở bên cạnh anh.



“Dâu Tây, đi sang chỗ mẹ, ba ra ngoài gọi điện thoại.”



Dâu Tây rất ngoan ngoãn đi sang rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh Trúc.



Tô Thanh Trúc nhìn Vũ Hoàng Minh rời khỏi cửa phòng khách, tim liền treo trên cổ họng lo lắng không thôi.



Lời này thật sự là có hơi khoa trương rồi.



Nếu là làm không được chẳng phải là sẽ……



Trong sân.



Vũ Hoàng Minh thờ ra một ngụm sương mù nồng đậm, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Sở Thanh Nam.



“Cậu Minh, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?”



Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nghi hoặc của Sở Thanh Nam.



“Soạn ra một bản hợp đồng đầu tư khoảng mười ngàn tỷ đi, nửa giờ sau mang đến nhà họ Tô cho tôi.”



“Hả?”



“Được tôi lập tức đi xử lý.”



Nói xong Sở Thanh Nam liền tắt điện thoại.



Lập tức bảo Triệu An Nhiên soạn ra một bản hợp đồng rồi anh ta lái xe đưa sang.



Giẫm giẫm tàn thuốc trên mặt đất, lúc này Vũ Hoàng Minh mới đi vào phòng khách.



Khi thấy Vũ Hoàng Minh bước vào gần như chỉ trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Vũ Hoàng Minh.



“Thế nào, còn chưa đến một phút đã trở lại rồi sao? Vũ Hoàng Minh, có phải anh cho rằng người của nhà họ Tô đều là trẻ con lên ba thích nói gì thì nói, làm gì thì làm chứ.”



Tô Thanh Mai cười lạnh một tiếng, vừa nãy Vũ Hoàng Minh đi được bao lâu?



Một phút ư? Chỉ sợ một phút còn chưa được đi.



Liền như vậy trở lại sao?



Gọi điện thoại chỉ nói một câu?



Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.



Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng nửa ngờ nửa tin mà nhìn Vũ Hoàng Minh, tốc độ này cũng quá nhanh đi.



“Hoàng Minh, anh thật là…… Ị Lời còn chưa nói hết đã bị Vũ Hoàng Minh đánh gãy.



“Ông cụ Tô, nửa giờ sau hợp đồng sẽ được đưa đến cổng nhà họ Tô tôi hi vọng đến lúc đó ngài có thể nói lời giữ lời.”



Vũ Hoàng Minh mỉm cười, nhìn không ra có bất kỳ cảm xúc khác nào.



Ông cụ Tô nghe xong liền bật cười.



Không riêng gì ông ta, sợ là tất cả người nhà họ Tô đều không tin Vũ Hoàng Minh có bản lĩnh này.



“Vũ Hoàng Minh, đây chính là cậu nói đó nửa giờ sau nếu hợp đồng không đưa tới, cửa nhà họ Tô này coi như với cậu không có duyên, cậu đây thật sự xác định muốn nói những lời khoác lác này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK