Hồ Yên cũng ngần cả người. .
Thật giống như đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, trúng vào trong tay mình.
Hạnh phúc đến quá nhanh, khiến cô quên mất phải vui vẻ thế nào.
“Tổng giám đốc Thanh, có phải quá đường đột rồi không, tôi.
Một ông chủ của một xí nghiệp lớn lên tiêng, gương mặt đen lại.
Bọn họ chờ ð đây lâu như vậy, Võ Mạnh Thanh tới chưa được mười phút, vậy mà đã xác.
định đổi tượng hợp tác rồi Vèn vẹn chỉ vì một tên vệ sĩ có dáng vẻ giống với người quen của mình.
“Không cần nói thêm, chuyện tôi đã quyết thì không thay đổi.”
“Hôm nay tôi mời khác, mọi người đừng khách sáo, ăn uống tự nhiên.”
“Tổng giám đốc Yên, chúng ta tới phòng làm việc nói chuyện nhé.”
Võ Mạnh Thanh mìm cười, sau đó nhìn về phía Hồ Yên.
Bây giỏ ông ta cũng không dám táy máy tay.
chân với Hồ Yên.
Cậu Minh đã giữ người phụ nữ này ờ bên cạnh thì tuyệt đối có nguyên nhân.
Nếu mà vì mình làm ra việc gì đó khiến cậu Minh thất bại, vậy cái đầu này của mình có thể chặt xuống làm bóng đá rồi.
Ngoại trừ ên, sắc mặt ai cũng tái xanh, tức đến suýt chút nữa đập vỡ chén.
Có điều, bọn họ cũng không dám làm gì trước mặt tổng giám đốc Thanh.
Không nói khoa trương, chì cần Võ Mạnh.
Thanh không hài lòng với bọn họ, một câu thôi là có thể khiến cho công ty của bọn họ phá sản, gánh trên lưng khoản nợ cả tỷ bạc.
Đây… đây chính là quyền lợi của tập đoàn Thanh Vân.
Lúc nghe đến lời này của Võ Mạnh Thanh, Hồ Yên mới tình táo lại.
“Hà2m “Vâng tổng giám đốc Thanh, chúng ta đến phòng nói chuyện.”
Trên mặt Hồ Yên tràn đầy vui sướng trả lời.
May mắn tới quá nhanh, khiến cho cô trờ tay.
không kịp.
Có điều, vhm lại cau mày nhìn Võ Mạnh Thanh.
Trong miệng lầm bẩm: “Cậu Minh, cách xưng hô này sao nghe quen thế nhỉ?”
Anh đi theo sau lưng Võ Mạnh Thanh, tới một căn phòng.
Sau khi đi vào phòng, Võ Mạnh Thanh khoát tay áo, bảo hai vệ sĩ rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ có ba người, Võ Mạnh Thanh, Hồ Yên và vhm.
“Tần Giang, anh ra ngoài trước, tôi và tổng giám đốc Thanh nói chuyện một chút.”
Hỗ Yên thấy thể cũng ra hiệu cho vhm ra ngoài trước.
vhm cũng không suy nghĩ nhiều, quay người tính rời đi.
‘Võ Mạnh Thanh thấy vậy liền gấp.
Đùa à, cổ ý vào phòng chính là vì muốn nói mấy câu với cậu Minh cớ mà.
Bây giờ Hồ Yên lại bảo cậu Minh ra ngoài, thế chẳng phải là lãng phí cơ hội của ông ta hay.
sao?
“Không cần, không ảnh hưỡng.”
Võ Mạnh Thanh vẫy tay, ra hiệu bảo vhm quay lại Nhưng Hồ Yên thì nghỉ hoặc hỏi: “Tổng giám đốc Thanh, thật sự không ảnh hưỡng sao?”
Thật ra, hợp tác giữa các xí nghiệp đều là việc cơ mật.
Người bình thường không có tư cách tiếp.
xúc.
Đặc biệt là vệ sĩ, rất có thể là gián điệp mà công ty địch cài vào.
Nếu biết được bí mật hợp tác của song phương, vậy công ty cách việc phá sản không bao xa.
“Không sao không sao.”
Võ Mạnh Thanh lắc đầu, sau đó nói sang chuyện khác rồi mới tới việc hợp tác.
Nói đến hợp tác, Hồ Yên lập tức chăm chú.
Hai người nói trọn vẹn hơn nửa tiếng, mới hoàn toàn quyết định xong.
Nói tóm lại, lần hợp tác này đối với tập đoàn Thịnh Hoa hoàn toàn là một bước nhảy vọt.
Một khi thành công, Quý Thành sẽ do cô đứng đầu.
“Vậy tổng giám đốc Thanh, chúng ta hợp tác.
Vui Về.”
Hồ Yên đứng dậy, vươn tay mình ra.
Võ Mạnh Thanh cũng đứng dậy bắt tay với “Hợp tác vui vẻ.”
“Vậy tôi không quấy rấy tổng giám đốc Thanh nữa, Tần Giang, chúng ta đi.”