Mạc Trung Văn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Vũ Đức Trung đứng bên cạnh.
Ông ta không tin những người làm chuyện đó thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào.
Nếu thật sự là như vậy thì việc xử lý Vân Xuyên chẳng phải là tạo phản hay sao?
“Ông chủ Văn à, tôi thật sự xin lỗi vì không thể giúp sức gì trong chuyện lần này được. Tôi rất lấy làm thương tiếc cho cái chết của giám đốc Kỳ và bà Tiên, nhưng…tôi có thể bảo đảm rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra rõ sự việc này.” Vũ Đức Trung nghiêm mặt nói.
Nhưng trong lòng thì đang cười nhạo, điều tra ư?
Dám không?
Chưa nói đến bản thân anh ta cho dù ông chủ trước mặt biết thân phận của người đó thì cũng phải ngoan ngoãn giả vờ không nhìn thấy.
Nếu không số phận cuối cùng của họ sẽ ngoài sức chịu đựng.
Chưa kể đến họ thậm chí toàn bộ Vân Xuyên và thậm chí toàn bộ lãnh thổ phía Nam cũng không thể chịu nổi cơn tức giận của người đó.
“Đức Trung tôi cảnh cáo cậu đừng nói những lời vô ích này nữa, nếu không tìm được kẻ sát nhân đừng trách chúng tôi vô lễ. Những năm này cậu đã nhận được bao nhiêu lợi ích, tôi nghĩa cậu cũng nên biết hậu quả rồi chứ”
Mạc Quốc Bảo thì không có khách khí như vậy, anh ta bước tới trước mặt rồi túm lấy cổ áo của Vũ Đức Trung.
Vũ Đức Trung cũng không phản kháng chỉ giơ hai tay ra: “Cậu ba à, những lời này không phải làm khó tôi sao? Không có bất kỳ manh mối nào, chúng tôi cũng không biết phải điều tra từ đâu?”
“Tôi không quan tâm, anh phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh hai tôi! Nếu không tìm được kẻ sát nhân, thì kẻ ác này chỉ có thể do anh làm!”
Mạc Quốc Bảo không quản nhiều như vậy liền đưa tay sờ túi quần.
Có điều Mạc Trung Văn đã nắm lấy tay anh ta.
“Dừng tay lại.”
Lúc này anh ta mới buông tay ra và nhìn chằm chằm vào Vũ Đức Trung với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Vẻ mặt Vũ Đức Trung cũng chìm xuống, sắc mặt có chút không tốt.
“Cậu ba à, vừa rồi cậu định thủ tiêu tôi sao? Hay là cậu định không nể mặt tôi vậy?”
“Nếu không có tôi ra mặt thì những chuyện các người đã làm cũng đủ để bị bắn chết cả chục lần rồi, hay là các người cứ thử một lần không cần nể mặt tôi để xem xem ai sẽ chết trước.”
Vốn dĩ là không có ý định tranh giành gì với nhà họ Mạc.
Nhưng tình hình bây giờ xem ra hai anh em nhà họ Mạc đang có ý định tự sát.
“Anh thử nói lại lần nữa xem.”
Lần này Mạc Quốc Bảo hoàn toàn tức giận.
Liền đưa tay ra, trong tay xuất hiện một khẩu súng lục cực mạnh, họng súng hắc ám nhắm ngay đầu Vũ Đức Trung.
Vũ Đức Trung không tức giận, vẻ mặt bình tĩnh.
“Dưới lầu là đội đặc nhiệm, cậu dám bắn không?”
“Ông đây…”
Mạc Quốc Bảo chuẩn bị mỡ cò đề bắn chết thằng cha khốn khiếp này.
Nhưng Mạc Trung Văn đã đưa tay ra và giật lấy khẩu súng.
“Dừng tay lại.”
Ông ta biết Vũ Đức Trung bây giờ không phải là người bình thường như trước.
Nếu Vũ Đức Trung chết trong tay của người nhà họ Mạc thì sẽ rất lớn chuyện.
“Sĩ quan Trung, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ …
cậu biết rõ hơn ai hết?”
“Nhiều camera giám sát như vậy mà đều biến mất không có ghi lại, vậy là tôi ngốc hay là ông ngốc đây?”
“Với quyền lực này, e rằng trong phòng tuần tra ngoài cậu ra thì không ai có khả năng này.”
Mạc Trung Văn nghĩ Vũ Đức Trung đã biết rõ là do ai làm.
Nhưng vì thế lực đứng sau người đó quá mạnh nên không dám nói ra.
Sợ rằng nói ra rồi sẽ chỉ còn một con đường chết.
Vũ Đức Trung lắc đầu bất lực khi nghe điều này.
“Tổng giám đốc Văn à, không phải là tôi không muốn nói, chỉ là…các người không thể động đến được. Vậy thôi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.”
Vừa nghe thấy vậy Mạc Quốc Bảo liền tức giận nói: “Phì, ở Vân Xuyên này còn có người mà nhà họ Mạc không dám động vào sao?
Anh đang đùa với tôi à?”