Nghe thấy thế, Vũ Hoàng Minh
cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh lùng.
“Đây chính là nguyên tắc nhà trẻ
của các người sao? Con của quan
chức là con, còn con của dân thường
không phải là con sao?”
Giáo viên đó cười giễu cợt: “Ba
Dâu Tây, nói thế thì quá đáng quá, anh
có bằng chứng gì không?”
Rõ ràng, con của một người bình
thường mà cũng dám so với cháu nội
của bộ trưởng bộ giáo dục?
Nếu không phải có nhiều người
nhìn như thế thì cô ta đã bảo Vũ
Hoàng Minh cút đi rồi.
“Rất nhiều người đều nhìn thấy
rồi, cô còn muốn bằng chứng gì nữa?”
Vũ Hoàng Minh cũng không tức
giận, chỉ bình tĩnh nhìn nữ giáo viên
này.
Nói dối một cách trắng trợn, cô
giỏi lắm.
AI mà ngờ nữ giáo viên đó quay
đầu, hỏi những vị phụ huynh kia: “Các
vị phụ huynh, các vị có thấy giáo viên
chúng tôi phân biệt đối xử không? Mọi
người đều được đối xử bình đẳng”
Nghe cô ta nói thế, mọi người đều
quay đầu lại.
Bọn họ nào dám nói, một khi
không cẩn thận thì con trẻ nhà mình
cũng sẽ không ởi học được nữa.
Dường như Vũ Hoàng Minh cũng
đã đoán trước được tình hình này, anh
mỉm cười: “Không sao, vậy cô đại diện
cho nhà trẻ của các cô, hay chỉ đại
diện một mình cô đuổi học con gái
tôi?”
Giáo viên đó lập tức vênh váo tự
đắc nói: “Tất nhiên là đại diện cho nhà
trẻ chúng tôi rồi? Sao, lẽ nào anh còn
muốn đến nhà trẻ của chúng tôi sao?”
Mọi người nghe thế thì lắc đầu.
“Cái loại nhà trẻ rác rười thế này,
không đến cũng được.”
Nói xong thì anh dẫn Dâu Tây lên
XỆ
Nhưng, phía sau lại truyền đến
giọng nói giận dữ của Kim Phương
Nam: “Anh đợi đó cho tôi! Nói cho anh
biết, con gái anh mà có thể đi học
được ở cái đất Vân Xuyên này thì tôi
mang họ của anh”
Vũ Hoàng Minh dừng lại, nhìn Kim
Phương Nam bị ngã đã đứng lên, cười
ha ha.
“Mang họ của tôi? Anh không có
tư cách đó.”
Vừa dứt lời thì dứt khoát xoay
người lên xe rời đi.
Đêm khuya.
Bên ngoài một biệt thự xa hoa.
Chu Hoài Lam vừa cúp điện thoại,
cau chặt mày.
“Vân Xuyên lại còn có cả nhân vật
như vậy à? Lễ nào là từ bên trên
xuống?”
“Vậy cũng không có khả năng
lắm, nếu là người từ bên trên xuống thì
tôi đã nhận được tin tức rồi mới đúng”
Cuộc điện thoại vừa rồi là An Bình
Nguyên gọi cho hẳn ta.
Nhưng, An Bình Nguyên lại cho
hắn ta biết được một tin khiến hắn ta
chấn động.
Vân Xuyên xuất hiện một nhân
vật lớn.
Hơn nữa, bối cảnh của nhân vật
này dường như rất mạnh.
Để an toàn, đối phương bảo hắn
ta điều tra thân phận của một người.
Chu Hoài Lam nghĩ ngợi, đang
chuẩn bị gọi cho Hải Trung đi điều tra.
Nhưng lại nhận được điện thoại
của thuộc hạ.
“Cậu Lam, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thuộc hạ ở đầu kia điện
thoại nói với giọng điệu nặng nề, sắc
mặt Chu Hoài Lam trầm xuống.
“Nói!”
Người ở đầu kia điện thoại im lặng
vài giây sau đó mới nói: “Triệu vương
gia, chết rồi, chết trong biệt thự”
“Cái gì?”
Chu Hoài Lam đang ngồi trên sô
pha lập tức đứng lên, mặt đầy vẻ u
ám.
“Ai làm?”
Mặc dù Triệu Mai Phục là thuộc
hạ của mình, nhưng dù sao hắn ta
cũng là một vương gia.
Hơn nữa, mình có rất nhiều việc
cần hắn làm.
Nhưng bây giờ hắn lại bị người ta
giết rồi.
Còn là trong biệt thự của hắn.
“Không điều tra ra được, mấy tên
lính gác phụ trách bảo vệ biệt thự của
Triệu vương gia không ai dám nói cả,
chỉ nói… lai lịch của người đó đủ để
trấn áp cả Sơn Hòa”
Chu Hoài Lam sững sờ.
Trấn áp cả Sơn Hòa?
Đùa gì thế chứ?
Cho dù là một quan chức cấp cao
cũng không dám nói lời này đâu.
Cả Bắc Sơn, ngoài ba vị Vương ra
thì ai dám nói lồi này chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt Chu
Hoài Lam trầm xuống.
“Chuyện này mọi người không
cần nhúng tay vào, để tôi tự điều tra”
Cúp điện thoại, Chu Hoài Lam
dựa vào sô pha.
Nhìn trần nhà, đầu hắn ta không
ngững suy nghĩ đến một vài cái tên.
Nhưng, tên của mỗi người đều bị
hắn loại trừ di.
“Rốt cuộc là ai2”