Lời nói này của Vũ Hoàng mình có ý tứ rất rõ ràng, đó chính là muốn nhìn một chút, còn có người nào dám không tin.
Bắt từng người đến!
Thế nhưng mà, dương như có chút ngoài dự.
liệu của anh.
Đến cả ba người Triệu Trường Miên cũng không phát ra chút dị nghị nào cả.
“Đã không có ai dị nghị ậy hiện tại tôi phải xử lý hai việc!”
Ánh mắt anh quét qua, thu hồi lệnh bài Quân Vương lại.
“Chuyện thứ nhất, đó chính là chiến sự ð phía Bắc, tôi sẽ đích thân đi qua đó đề xử lý!”
“Tôi không muốn thời điểm đó ð Huế xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả, điểm này, tôi hi vọng các vị đang ngồi ở đây nhớ cho.
Kữt “Nếu các người dám gây sự ð khoảng thời gian tôi rời khỏi Huế này, vậy thì đừng trách tôi vô tình!”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh đảo qua đám người, ngoại trừ có vài người còn đứng thẳng người, thì những người khác đều vội vàng cúi đầu.
Những người này đều là những người ngồi ăn rồi chờ chết, để bọn họ ra chiến trường, sợ là cũng không làm được chuyện lớn gì cà.
‘Vũ Hoàng Minh cũng lười quan tâm bọn họ.
Còn về phần mấy người đàn ông đang đứng thẳng người kia, không cúi đầu, còn dám nhìn thẳng vào mình, cũng là nhân tài.
Bọn hắn có lẽ là muốn có thành tựu, muốn ra chiến trường chém giết một phen.
“Chuyện vừa mới nói là chuyện thứ nhất, hiện tại, là chuyện thứ hai, đó chính là ba chức vị đại soái của đại soái Triệu đã ngồi rất lâu rồi, hiện tại các vị cũng nên về hưu đi!”
“Các vị trí này của các người, cần có người tài năng lên ngồi.”
Ba người Triệu Trường Miên nghe những lời này xong, sắc mắt đều thay đồi.
“Không thể được!”
“Chúng tôi đều đã cống hiến vì Bắc Sơn nhiều như vậy, chiến tích đều từng đống lớn, cậu dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải về hưu?”
“Đúng vậy, chúng tôi không đồng ý, mọi người cũng sẽ không đồng ý!”
Ba người cùng nhau mờ miệng, phản bác Vũ Hoàng Minh.
Cũng không phải sao?
Bọn họ thật vất và mới có thể đà thông được tất cả nhân mạch ở Huế, thành lập gia tộc của mình.
Toàn bộ gia tộc, đều dựa vào ba người bọn họ.
Nếu như vị trí của ba người bọn họ biến mất, toàn bộ gia tộc tuyệt đối sẽ không sống tốt được.
Mà lại, những kẻ thù của bọn họ cũng sẽ không bò qua bọn họ.
“Mọi người có đồng ý hay không tôi không biết, nhưng tôi đã nói để cho các người về hưu, vậy thì chính là về hưu, nếu như có người không.
tuân thủ! Thì lấy tội danh phản quốc, bắt vào.
trong ngục giam ð Lam Hải Giọng nói lạnh lùng, quanh quần ð bên tai của tất cả mọi người.
Mọi người đều rõ ràng, Minh Vương đang giết gà dọa khi ở đây.
Nếu như bọn họ không có làm chuyện gì khác người, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà, nếu có vấn đề, gặp chuyện không may chắc chắn là bọn họ.
“Cậu”
Ba người Triệu Trường Miên tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng lại không dám phản bác.
Bỡi vì, còn sống dù sao cũng tốt hơn so với tiến vào chỗ ngục giam Lam Hải kia.
Nơi đó, không phải là nơi để cho người ð.
“Đã không có điều gì dị nghị nữa, vậy thì tan họp đi!”
‘Vũ Hoàng Minh khoát tay áo, sau đó đi về phía hậu trường.
Sð Thành Nam cũng đi theo.
Sau khi đi tới ậu trường, Vũ Hoàng Minh đốt một điếu thuốc.
“S§ð Thành Nam, gửi tin tức cho Phong Hiểu Quang và Diệp Bách Kiên, nói Sở Quân Kim đã chết, hiện tại Bắc Sơn do tôi tiếp nhận, nếu có.
vấn đề gì muốn nói, liên hệ với tôi là được rồi.”
“Thuận tiện, chuẩn bị một chiếc xe chiến đấu giúp tôi, tôi muốn đi đến ngục giam Lam Hải, đón mấy người bạn b蔓
Một làn khói sương mù nồng đậm bay ra từ.
miệng của Vũ Hoàng Minh.
Đã ra khỏi tù hơn nửa năm, trước đó đã nói nếu có thời gian nhất định phải về thăm bọn họ.
Hiện tại, cuối cùng cũng có thời gian.
Nhưng mà, đề bọn họ trờ về, cũng coi như.
giúp đỡ.
Chờ sau khi hết bận, bọn họ muốn đi đâu, thì đi thôi.
Lúc trước, ð ngục giam Lam Hải một năm rưỡi, anh có quen biết không ít người ở trong đó.
ất nhiều cao thù.
Thậm chí, còn có.
Bọn họ, có thể nói đều là át chủ bài cuối cùng của Bắc Sơn!”
“Vâng! Hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”