Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống, anh đã định ra tay.
Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ người kia muốn biến chính bản thân mình thành một con bài mặc cả.
Rất có thể sẽ trực tiếp đem chính mình trở về gia tộ!
c Thật ra, ngay từ đầu Vũ Hoàng Minh cũng đã định sẽ đi theo đối phương.
Suy cho cùng thì anh cũng muốn về xem thừ gia tộc mình như thế nào rồi.
Nhưng một khi bị đối phương bắt được, rất có thể anh ta sẽ có cách gì đó đề phong ấn kinh mạch của anh, không cho anh sử dụng sức mạnh.
Khi đó, anh thật sự sẽ trở thành một con cá dễ dàng bị giết thịt.
Cho nên anh nhanh chóng bỏ qua ý tường này.
“Tôi khuyên cậu đừng có ý định phản kháng, còn không sẽ chết!”
Vũ Long Cường cười lạnh một tiếng, sau đó.
bước tới gần Vũ Hoàng Minh.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Đề tôi xem xem, ai dám đụng tới anh em của tôi!”
“Đụng đến anh em của tôi, giết!”
Giọng nói quen thuộc vang bên tai Vũ Hoàng Minh.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh vui vẻ, ngầng đầu nhìn phía xa.
Tương tự như thế, những người xung quanh cũng đang nhìn vào nơi phát ra âm thanh.
Trong tầm mắt của bọn họ, ba đoàn người đang bước nhanh tới.
Không ngờ cầm đầu lại là ba người trẻ tuổi.
“Đây không phải là nhà Đông Hoàng sao?”‘ “Đó là người nhà họ Cổ, còn có nhà họ Mai, thế mà đều đến đây!”
Không ít người nhìn ra lai lịch của đối phương, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sắc mặt Vũ Long Cường không thay đi không ngờ ba trong tám gia tộc mạnh nhất đã đến đây.
Tuy rằng nhà Đông Hoàng đã hơi xuống dốc, nhưng lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa.
Nhà họ Vũ quả thật rất mạnh, nhưng mà nhà họ Đông Hoàng cũng không hề yếu.
“Anh Hải, Nhị Ngưu, Nguyệt Thường, sao mọi người lại đến đây?”
Trong lòng Vũ Hoàng Minh rất kích động, không ngỡ rằng bọn họ đều đến đây.
Hơn nữa, anh Hài cũng không gặp chuyện không may.
Trừ vẻ mặt tái nhợt ra thì tỉnh thần của anh ấy đã khá hơn nhiều so với trước đây.
“Không phải là vì anh đây lo cho cậu sao?”
“Tới đây xem thừ thế nào, may mà cậu không sao.”
Đông Hoàng Hải vỗ vai anh, trong lòng thờ phào một hơi nhẹ nhõm.
May mà đám người bọn họ đến kịp lúc, nếu không hôm nay Vũ Hoàng Minh sẽ gặp xui xẻo.
mất.
“Anh Hải, lúc trước…”
‘Vũ Hoàng Minh có hơi lo lắng, trước đó sát ‘thủ nói rằng anh Hồ đã chết.
“Anh biết, anh không sao. Đợi lát nữa anh sẽ nói chuyện này kĩ hơn với cậu.”
Đông Hoàng Hải lắc đầu, sau đó đột nhiên ánh mắt anh ta trờ nên lạnh lùng, nhìn Vũ Long Cường chằm chằm.
“Vừa rồi, anh nói muốn giết anh em của tôi đúng không?”
Cổ Nhị Ngưu và Mai Nguyệt Thường nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Vũ Long Cường.
Ba trong tám gia tộc mạnh nhất đều đến giúp thằng nhóc nhà họ Vũ không biết từ đâu chui ra?
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh suýt nữa thì rớt hàm.
“Anh đánh thừ cho tôi xem, sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc nhỉ!”
“Ôi “Má ơi, anh ta đánh thật à!”
“Hình như nhiều năm trước cũng từng xảy ra nhà họ.
chuyện tương tự như thế này, cũng là Vũ…”
Những người vây xem nhỏ giọng bàn tán.
Đối với cảnh tượng trước mắt này, bọn họ chỉ cảm thấy quen thuộc, cảm giác như đã nghe qua ð đâu.
‘Vũ Long Cưỡng đen mặt, cắn răng nói: “Các anh em, nếu anh ta đã là đệ tử của nhà họ Vũ thì tốt hơn hết ba người đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà người khác thì hơn nhỉ?”
Đông Hoàng Hải nghe vậy bèn cười nhạo.
một tiếng.
“Cậu ấy đúng là đệ tử nhà Vân, nhưng cậu ấy cũng là anh em của tôi, anh đụng đến cậu ấy.
thì cũng chẳng khác nào đụng đến tôi, hiểu chưa?”
“Bản thân tôi cũng muốn xem thử, hôm nay.
tất cả chúng tôi đều ở đây, ai trong các người dám động đến anh em của tôi!”
Giọng nói của anh ta không lốn, nhưng lại truyền hết vào trong tai mỗi người một cách rõ.
ràng.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều suy sụp.
Cho dù anh ta không nói, bọn họ cũng không dám.
Ba trong tám gia tộc lớn đều bảo vệ chàng.
thanh niên trẻ tuổi kia, tuy bọn họ có lòng nhưng không có dũng khí động vào cậu ta.
Trừ khi, tất cả mọi người ở đây hợp sức lại thì may ra còn có tí hy vọng.