Cả khuôn mặt của Kim Diệu và Tiêu Dương đều khoa coi.
Chuyện ngày hôm nay, bọn họ cũng chỉ có thể giải thích cho những người bên trên.
Mặc dù những người bên trên đã biết về việc Hầu gia, nhưng lần này hai người họ muốn nói, không phải vấn đề này.
“Chuyện này, ông định làm thế nào?”
“Xuất thân của người đó thực sự cao hơn nguyên soái ba sao sao?”
Sắc mặt Kim Diệu có chút ảm đạm.
Lần này bọn họ chuyển từ bị trói đến thả bọn họ đi, chỉ xảy ra trong vài giờ.
Nhưng trong vòng vài giờ này, từ tận đáy lòng hai người họ cảm nhận được nỗi sợ hãi.
“Tôi không biết, nhưng ít nhất bọn họ cũng ở cấp nguyên soái ba sao trở lên, nếu không bọn họ cũng không dám tùy ý bắt chúng ta.”
Sắc mặt Tiêu Dương lạnh đến đáng sợ, bây giờ hai người đang trờ về.
Chỉ có thể báo cáo sự việc một cách trung thực, nếu không, điều chờ đợi họ là sự trừng phạt trong tổ chức.
“Ông nói xem, tại sao thằng nhóc này lại vô duyên cô cớ đề chúng ta rời đi? Cậu ta rất ghét tổ chức, tại sao không trực tiếp giết chúng ta?”
Trên đường đi, Kim Diệu đã suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, ông ta cũng không đoán được tại sao Vũ Hoàng Minh lại thả cả hai người đỉ.
Này chẳng khác gì việc thả hồ về núi.
Trỡ lại Cổ Dương, sau lưng bọn họ có người chống lưng, như vậy bằng với việc Vũ Hoàng Minh cũng không dám gây chuyện đi.
“Tôi không biết, nhưng cậu ta có thể đề cho chúng ta đi một lần, nhất định có thể bắt được chúng ta lần thứ hai, đừng xem nhẹ.”
Tiêu Dương dựa vào trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng trong đầu ông ta không ngừng suy nghĩ về mục đích mà Vũ Hoàng Minh đề họ rời đi là gì.
Đồng thời lúc này, tại văn phòng của Sở Thanh Nam.
“Điều tra được chưa?”
Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
“Tôi vẫn chưa tra được, nhưng chắc sẽ sớm thôi.”
“Những người này che giấu sâu như vậy, ngay cả Tiêu Dương và Kim Diệu, e rằng cũng ít khi gặp người đứng sau.”
Vẻ mặt của Sở Thanh Nam có chút ngưng trọng, bọn họ cũng cần một khoảng thời gian nhất định đề điều tra ra nhân vật ần sau chúng.
“Ừ, đừng vội, thả lưới dài mới bắt được con cá lớn. Có lẽ sau khi hai người đi trờ về, những người đứng sau bọn họ cũng sẽ điều tra thông tin của chúng ta.”
“Thông tin của chúng ta, anh che giấu tốt rồi chứ?”
Vũ Hoàng Minh khế mỉm cười, từ từ nhả ra một ngụm khói.
Đối với loại chuyện này, anh chỉ có thể nói một chữ, chờ.
Chờ bên kia tự mình đưa tới cửa.
“Đúng rồi, thông báo cho các anh em chưa?”
Vũ Hoàng Minh đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên rồi, đám cưới của cậu Minh, các anh sao có thề không đến dự chứ.”
“Chỉ là những anh em ở thủ đô, tôi không có thông báo.”
Sð Thanh Nam cũng biết một số nguyên nhân, nếu như thông báo cho các anh em ở thủ đô, e rằng tung tích của cậu Minh sẽ hoàn toàn bị bại lộ.
Đến lúc đó, e rằng biên giới phía Nam sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
“Đợi khi nào tôi trở về, đãi họ một trận rượu ngon.”
Vũ Hoàng Minh khẽ cười, anh sắp kết hôn, nhưng anh chỉ thông báo cho các anh em trong đội ba của Trương Hải Long.
Ngay cả những người anh em ở Nam Dương, anh cũng không để cho Sờ Thanh Nam thông báo.
Tuy nhiên, phần lớn hoạt động kinh doanh của Vân Xuyên hiện đang nằm trong tay tập đoàn Thanh Vân.
Lúc đó, anh sẽ ăn từ Vân Xuyên đến thành phố Cồ Dương, sau khi Cổ Dương bị hạ gục hoàn toàn, sẽ đi về phía bắc.
“Thủy Thanh Hoa không muốn gia nhập tập đoàn Thanh Vân của chúng ta sao?”
Bây giờ, ngoài một số doanh nghiệp nhỏ ở Vân Xuyên, chỉ có nhà họ Thủy là chưa trở thành công ty con của tập đoàn Thanh Vân.
Chỉ cần sáp nhập nhà họ Thủy vào nữa, có thể nói huyết mạch kinh doanh của toàn bộ Vân Xuyên đều nằm trong tay anh.