Ánh mắt dừng trên người Vũ Hoàng Minh, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu và nghi hoặc.
“Anh phải đi sao?”
Bỗng nhiên ngay lúc đó, ngữ khí Hồ Yên hơi mất mát.
Vốn tưởng rằng, Vũ Hoàng Minh một thời gian nữa mới đi.
Không nghĩ tới anh vừa khôi phục trí nhớ đã đi.
“Ừm, cô cũng biết, biên giới phía bắc quân địch đã áp sát rồi, tôi cần trở về tọa trấn”
Vũ Hoàng Minh không che giấu cái gì, lập tức mở miệng giải thích.
Không có anh ở đó, quân Chiến Long tương đương mất đi người để dựa vào.
Mặc dù không có đến mức tan tác, nhưng sĩ khí giảm xuống là điều không thể tránh khỏi.
Tần Nguyệt Nhi buông bữa sáng trên tay xuống, biểu cảm có chút khó chịu.
“Anh Giang, anh còn về thăm em không?”
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Tần Nguyệt Nhi, Vũ Hoàng
Minh mỉm cười.
“Đương nhiên, em là em gái anh, anh nhất định sẽ về”
“Chờ anh xử lý hết chuyện ở biên giới xong, đánh toàn bộ quân địch về với ông bà, anh sẽ về thăm em và ông nội”
Nghe vậy, Tần Nguyệt Nhi hít thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Em biết anh Giang không quên em”
Kỳ thật, cô bé sợ khi Vũ Hoàng Minh khôi phục trí nhớ sẽ quên cô bé, quên ông nội.
Nhưng hiện tại xem ra đối phương không quên.
“Đương nhiên, em và ông nội cứu anh một mạng, hai người là người nhà của anh, anh sao quên được”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, sau đó nhìn về phía Hồ Yên.
“Tổng giám đốc Yên, trong khoảng thời gian tôi trở về, còn phiền cô chiếu cố Nguyệt Nhi một chút.”
Hồ Yên liếc anh một cái, có chút mất hứng.
“Hiện tại Nguyệt Nhi cũng không chỉ là em anh, cô bé cũng là em tôi, tôi là chị tự nhiên sẽ chiếu cố cô bé tốt, không cần anh phải lo lắng”
“Nhưng còn anh, sau khi trở về phải chú ý an toàn, tôi không muốn thấy Nguyệt Nhi còn trẻ đã mất anh trai”
Nói xong lời cuối cùng, Hồ Yên vẫn mềm lòng.
Nàng vẫn còn một chút nhớ mong với Vũ Hoàng Minh.
Dù sao giữa hai người đã xảy ra không ít chuyện.
Tuy rằng không lâu, nhưng...
“Tổng giám đốc Yên, có thể nói chuyện riêng không?”
Vũ Hoàng Minh hiểu ý của Hồ Yên, anh cần phải giải thích rõ
ràng.
Ít nhất, anh không muốn để Hồ Yên như tình nhân, chờ biết bao
nhiều năm
Hồ Yên nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
Không biết Vũ Hoàng Minh sẽ nói với cô ấy cái gì, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô có dự cảm không tốt.
Hai người ra ngoài phòng bệnh, đi tới cầu thang.
Vũ Hoàng Minh cũng không sốt ruột mở miệng, ngược lại lấy một điếu thuốc lá từ trong túi, châm lửa hút.
“Tổng giám đốc Yên, chuyện của Nguyệt Nhi liền phiền cô. Không biết tôi sẽ phải đi trong bao lâu, sau này nhờ cô chăm sóc cho con bé thật tốt”
Hồ Yên ngẩng đầu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt: “Anh gọi tôi ra không phải vì cái này chứ?”
Vũ Hoàng Minh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cô ấy.
“Tổng giám đốc Yên, cô có muốn nghe chuyện của tôi không?
Hồ Yên trầm mặc không nói, nhìn anh, gật đầu.
“Rất lâu trước đây, có lẽ là lúc tôi học đại học, tôi gặp được một cô gái xinh đẹp, tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi”
“Ngay từ đầu, tôi không biết cô ấy là thiên kim nhà giàu. Sau khi chuyện tôi ở cùng cô ấy bị người nhà cô ấy phát hiện, người nhà cô ấy đến tìm tôi, cho tôi tiền, nói tôi rời khỏi cô ấy”