Nhà tù U Đô.
Bên trong nhà tù này, giam giữ những phạm nhân cùng hung cực ác, mỗi một tên đều là người đã từng làm nhiều việc ác, tiếng tăm lừng lẫy.
Có đặc công ăn trộm cơ mật của đất nước, có sát thủ từng ám sát tổng thống, cũng có quân phiệt từng lạm sát mấy vạn tù binh...
Tề Đẳng Nhàn mặc trang phục giám ngục đang viết chữ trong thư phòng của cha mình, đường nét có lực mà rõ ràng, chữ viết như rồng, mạnh mẽ lại mang theo cẩn trọng.
"Nhị đương gia, xảy ra chuyện rồi! Sát Thần và Tham Lang đánh nhau rồi..." Một giám ngục loạng choạng chạy vào, hoảng sợ nói.
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, tiện tay ném một bức thư pháp qua cho hắn, nói "Mang cái này đi đi, tiện thể để bọn họ quét dọn nhà vệ sinh ba ngày, không nghe lời thì nói tôi sẽ ấn đầu của bọn họ vào trong bồn cầu thêm một lần nữa."
"Vâng, nhị đương gia!" Giám ngục sửng sốt, sau đó vội vàng cầm bức tranh chữ lên, xoay người lao đi.
Sát Thần là vua sát thủ nổi danh lừng lẫy trong giới sát thủ, phải vào tù bởi vì ám sát tổng thống nước Mỹ.
Tham Lang thì là thủ lĩnh của một tổ chức to lớn trong thế giới ngầm, bởi vì bán trộm đầu đạn hạt nhân mà vào tù.
"Nhị đương gia, việc lớn không tốt rồi, Đồ Tể làm ầm lên phàn nàn rằng đồ ăn trong nhà ăn không ngon, đánh bị thương mấy anh em khác rồi!" Lại thêm một giám ngục vội vàng hấp tấp chạy vào.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày, ném cho giám ngục này một bức thư pháp mới viết xong nữa, thản nhiên nói "Để hắn ta ra sau bếp rửa chén một tháng, không nghe lời tôi sẽ tự mình qua đó, treo hắn trên quảng trường ba ngày ba đêm một lần nữa!"
Giám ngục tiếp được bức thư pháp của Tề Đẳng Nhàn, quay người chạy chậm rời đi.
Đồ Tể, một quân phiệt khủng bố tàn sát hơn một vạn tù binh, một tên ngang ngược xem mạng người như cỏ rác!
"Nhị đương gia, lại lại lại lại lại xảy ra chuyện, tên thượng tướng giết sạch cả nhà của Tuyết quốc lại nổi điên, phá hủy phòng giam của chúng ta!"
Tề Đẳng Nhàn chợt cảm thấy có hơi nhức đầu, ném một bức thư pháp vừa mới viết xong nữa ra ngoài, lạnh lùng nói "Để hắn tự đánh gãy hai chân mình, ngoan ngoãn nằm trong nhà giam một tháng, thiếu một ngày, tôi sẽ ném hắn vào ngâm trong hầm phân một ngày!"
Giám ngục không dám sơ suất, cầm lấy bức thư pháp rồi vô cùng lo lắng chạy ra ngoài.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà vỗ vỗ trán của mình, nhịn không được mắng “Cái nhà tù nhỏ xíu này thật là nhiều phiền phức, lần này cha đi cũng đã ba năm không chút tin tức nào, phiền chết tôi rồi!"
Hắn đi rời khỏi phòng làm việc, nhìn đồng hồ, sau đó đến thao trường đi kiểm tra như thường ngày.
Trên thao trường, đám tội phạm đang vận động sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, ngay lập tức ai nấy đều nghiêm túc, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Nhị đương gia, Nhị đương gia, mời ngài hút điếu thuốc…. Ngài có thể giúp tôi đưa bức thư này cho người nhà được không? Sau khi xong việc, sẽ đưa cho anh một trăm triệu, nhà tôi có tiền!" Một tên đầu cơ trục lợi tham nhũng tài sản quốc gia, giá trị bản thân mấy trăm tỷ cười híp mắt chạy tới, dâng thuốc lá cho Tề Đẳng Nhàn.
"Chào nhị đương gia..." Nhà giàu nhất nước Hoa phạm phải tội lũng đoạn nặng thấp kém mà xoay người cúi đầu.
"Chào buổi chiều, nhị đương gia!" Thủ lĩnh tiền nhiệm cục tình báo nước Mỹ bán tin tình báo của đất nước cũng học theo mà cúi thấp đầu.
Phạm nhân ở nơi này, không có một ai là người bình thường, dù thả ra ngoài bất kỳ ai chăng nữa thì danh tiếng của một trong số họ cũng đủ để chấn động một phương.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ đều ngoan ngoãn cúi thấp đầu cung cung kính kính mà gọi Tề Đẳng Nhàn.
"Gần đây tâm tình của tôi không tốt lắm, hy vọng mấy người đừng có gây thêm chuyện." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Ách... Vâng vâng vâng!" Mọi người sửng sốt, vội vàng đồng ý.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới về đến phòng làm việc của mình, một giám ngục vô cùng lo lắng chạy tới, kêu lên "Nhị đương gia..."
Tề Đẳng Nhàn nhíu lông mày lại, không vui nói "Lại có chuyện gì?"
"A... Lần này không phải đám phạm nhân gây chuyện, là bên ngoài có một vị tướng quân xinh đẹp áp giải phạm nhân đến đây, một nữ tướng quân rất đẹp." Giám ngục cười nịnh nọt nói.
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng.
Giám ngục nói tiếp "Vị nữ tướng quân này chỉ đích danh muốn thấy Nhị đương gia, còn nói là có quen biết với Đại đương gia!"
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, nói "Biết cha tôi? Đi xem một chút...."
Bên ngoài nhà tù, mười mấy quân nhân dàn sẵn trận địa như đón địch canh chừng một lồng giam. Mà bên trong lồng giam lại nhốt một người đàn ông u ám.
"Ha ha ha, chờ ta từ trong đây ra ngoài, mấy người các ngươi có bao nhiêu người, một người cũng đừng mong sống tiếp!" Người đàn ông u ám này uy hiếp.
Nhóm binh lính chung quanh nghe vậy không khỏi rối rít quay đầu, giống như sợ hãi sẽ bị hắn nhớ kỹ mặt mũi của mình vậy.
Bên cạnh, một thiếu nữ trên vai hai sao đầy khí phách đang cực kỳ giận dữ, dáng người cao gầy thẳng tắp, giữa lúc giơ tay nhấc chân đều để lộ ra loại khí chất hiên ngang.
Cô chính là đại tiểu thư của Ngọc gia ở kinh đô, Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long thờ ơ nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trong nhà tù đi ra, một thân trang phục giám ngục ăn mặc có hơi tùy ý, không lộ ra chút tinh thần nào, khiến người ta khó chịu.
"Anh chính là Tề Đẳng Nhàn?" Ngọc Tiểu Long hỏi, ánh mắt cao cao tại thượng, hai viên long tinh lóe sáng trên bờ vai nghiễm nhiên mang theo một loại kiêu ngạo khác với những người khác.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ánh mắt của cô khiến bản thân có hơi chán ghét, nói "Lại là ai đây?"
"Đại Hồ Tử, một vị vua khủng bố trong tứ đại vương của thế giới ngầm, cấp trên chỉ định muốn tiến hành giam giữ ở chỗ này." Ngọc Tiểu Long đi tới, giao một phần văn kiện trong tay cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay ký tên, hỏi "Cô tìm tôi?"
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói "Tôi là Ngọc Tiểu Long, tôi tới để nói rõ cho anh biết, chúng ta không phải người chung một thế giới."
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được cái tên này, rõ ràng có hơi kinh ngạc, sau đó nhíu nhíu mày.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long lạnh lùng rơi xuống vai của hắn, hai ngôi sao trắng nhỏ, giám ngục cấp hai.
"Cuộc hôn nhân này, tôi không đồng ý." Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói, ánh mắt mang theo một chút thương hại. Đường đường là đại thiếu gia Tề gia, vậy mà lại ở đây trông coi một cái nhà tù rách.
"Anh có ý kiến gì không?"
Nói xong lời này, cô lấy ra một tờ hôn ước, chậm rãi xé thành hai mảnh ở ngay trước mặt hắn.
Chỉ thấy, những quân nhân đứng ở phía sau cô, cũng đều dùng một loại ánh mắt khinh thường để nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt xen lẫn một chút xem thường.
Một giám ngục cấp hai nho nhỏ, vậy mà đòi xứng đôi với Ngọc tướng quân đã là trung tướng?
Ngọc Tiểu Long thở dài, hơi lắc đầu, mang theo một chút thương hại nói "Tôi biết chuyện này đối với anh mà nói là một đả kích không nhỏ, nhưng mà, anh cũng thấy rồi, chúng ta không phải người của cùng một thế giới."
Khi nói chuyện, ánh mắt của cô lướt qua bờ vai của mình và bả vai của đối phương.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì.
Ngọc Tiểu Long đưa ra một tấm danh thiếp, nói "Để bù đắp cho chuyện hối hôn, anh có thể cầm danh thiếp tới yêu cầu tôi xử lý giúp anh hai chuyện."
"Anh đã từng là đại thiếu gia của Tề gia, nên rời khỏi cái chỗ quỷ này sớm một chút. Nói không chừng còn có hy vọng được về lại tông tộc."
"Vua khủng bố giao lại cho anh, nhất định phải luôn nhốt hắn trong lồng giam, bằng không sẽ chết rất nhiều người..."
"Vì vây bắt hắn, quân đội chúng tôi đã tổn thất không ít lính tinh nhuệ, ngay cả tôi cũng chịu vài vết thương nhẹ."
Nói xong những lời này, Ngọc Tiểu Long quay người nhảy lên xe, không đợi Tề Đẳng Nhàn đáp lại cô một câu đã trực tiếp ra lệnh một tiếng dẫn đội rời đi.
"Sau khi hắn rời khỏi Tề gia, đã thật sự đọa lạc rồi."
"Canh giữ ở loại chỗ không thấy ánh mặt trời này, dù có thêm nhiều tài năng cách mấy cũng sẽ bị mài mòn."
"Tôi có nói chuyện với hắn, vậy mà hắn lại đờ đẫn ngay cả một câu cũng không trả lời. Rõ ràng cũng đã ý thức được sự chênh lệch về thân phận."
Ngọc Tiểu Long mỉm cười một tiếng, nếu Tề Đẳng Nhàn cầm danh thiếp đến tìm, cô sẽ cho hắn một cơ hội để hắn rời khỏi nhà tù, bước vào quân đội, có lẽ sẽ có thể có được một chút tiền đồ nho nhỏ.
Tề Đẳng Nhàn có hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng Ngọc Tiểu Long rời đi, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, danh thiếp trong tay hắn nháy mắt liền vỡ nát.
"Bị điên rồi sao...."
Tề Đẳng Nhàn lẩm bẩm nói, tiện tay mở chiếc khóa lớn trên lồng giam ra.
Vua khủng bố bên trong đẩy cửa chính lồng giam ra một chút, nhe răng vừa cười vừa nói "Thằng nhóc, cậu nên nghe theo lời khuyên của người phụ nữ đó!"
"Không ngờ rằng, vậy mà cậu lại có loại quan hệ này với nữ chiến thần của nước Hoa Ngọc Tiểu Long!"
"Nhưng cũng thật đáng thương, bị cô ta từ hôn... Chậc chậc, ta cũng có chút không đành lòng giết cậu..."
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhếch khóe miệng, bộp một tiếng, vua khủng bố danh tiếng lẫy lừng mà quân đội tốn hết trăm cay nghìn đắng mới bắt được trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
"Tâm tình tôi đang không tốt, ông còn dài dòng như vậy làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn khó chịu mắng, sau đó nắm mắt cá chân vua khủng bố, kéo hắn giống như kéo chó chết bước vào trong ngục giam...
"Nhị đương gia, Nhị đương gia, có thư của anh!" Một người đưa thư vội vã chạy tới, nhét phong thư vào trong tay Tề Đẳng Nhàn, không khỏi cảm thấy kinh ngạc đánh giá vị phạm nhân mới như chó chết này một chút.
Tề Đẳng Nhàn nhận lấy mở ra xem, lập tức không khỏi mừng rỡ "Thư của cha tôi!"
Chương 2 Nhân tẫn địch quốc
“Cha muốn mình cưới Kiều Thu Mộng sao?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn tin tức trong tay, khoé miệng run rẩy một chút. Kiều Thu Mộng là bạn chơi cùng thuở nhỏ của hắn.
Từ lúc còn nhỏ, Kiều Thu Mộng đã là người đẹp từ trong trứng, hiện giờ trưởng thành chắc đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Trong thư, lão cha nói rất nghiêm khắc khiến Tề Đẳng Nhàn không thể không thở dài làm theo.
Sáng sớm hôm sau, các phạm nhân gần như là khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà tù U Đô, chỉ cần tên ma vương này vừa đi thì bọn họ lại có thể vô pháp vô thiên rồi!
“Tôi có thể trở về bất cứ lúc nào, các cậu ghi chép lại rõ ràng cho tôi xem ai dám gây sự trong khoảng thời gian này, mỗi một người đều ghi rõ ràng tỉ mỉ lại!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Các phạm nhân đang khua chiêng gõ trống an tĩnh lại trong nháy mắt, một đám bắt đầu run bần bật.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn đảo qua mấy tên ‘cầm đầu’, cười lạnh hai tiếng, sau đó mang theo vali hành lý rời khỏi nhà tù U Đô đã sinh sống suốt mười mấy năm qua, bước lên máy bay tới thành phố Trung Hải.
“Sao đi đến đâu cũng gặp người phụ nữ này vậy?!” Sau khi vào khoang hạng nhất, Tề Đẳng Nhàn sửng sốt nhíu nhíu mày.
Trong khoang hạng nhất có tổng cộng tám chỗ ngồi, trong đó có một vị trí là của Ngọc Tiểu Long - người mà hắn vừa mới gặp mặt.
Ngọc Tiểu Long lúc này mặc một bộ thường phục màu đen, tuy rằng đã cởi quân trang xuống nhưng vẫn không thể che khuất khí thế khiếp người của cô.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long rõ ràng có hơi sửng sốt một chút rồi khẽ lắc đầu không nói gì.
“Không phải tiểu thư đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Hai người không phải là người chung một thế giới, anh còn bám theo lên máy bay là có ý gì?” Long Á Nam - trợ lý của Ngọc Tiểu Long trầm giọng hỏi, trên gương mặt đẹp đẽ mang theo chút sương lạnh.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt, khoé miệng nhếch lên một đô cong khinh thường, lười nhìn hai người họ mà tiện tay rút ra một quyển tạp chí nhàn nhã lật xem.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, cô ghét nhất là loại đàn ông chuyên lì lợm la liếm như vậy.
Lúc trước khi mới gặp mặt ở cổng nhà tù U Đô thì Tề Đẳng Nhàn trầm mặc ít lời, lúc này lại lặng yên không một tiếng động đuổi theo lên máy bay thật sự khiến cô có chút khinh thường.
Đàn ông, quan trọng nhất vẫn là cầm lên được cũng buông xuống được!
Đột nhiên có ba người đàn ông xông vào, ngắm họng súng trong tay về phía Ngọc Tiểu Long.
“Ngọc tướng quân, cô bắt mất lão đại của chúng tôi, lại mang đến rất nhiều phiền phức cho chúng tôi đấy!” Tên cầm đầu đẩy bảo hiểm sang một bên, nhe răng trợn mắt cười lạnh nói.
Mọi người trong khoang hành khách bị doạ cho ngây người, ba người này làm sao mang theo súng ống lên máy bay được vậy?!
Tề Đẳng Nhàn bỏ tạp chí xuống nhìn thoáng qua, sau đó lại như không có việc gì nhấc tạp chí lên tiếp tục xem như thể hắn biến thành người mù rồi không bằng.
Sắc mặt Long Á Nam tái nhợt lại, cô ta cũng không nghĩ rằng thuộc hạ của Đại Hồ Tử lại có năng lực đuổi theo tới tận trên máy bay như vậy!
Cô ta nhịn không được quay đầu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, anh ta ngồi ở góc khuất tầm mắt của ba tên này, nếu nhân cơ hội ra tay thì hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho cô ta phản kích.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại bất động như thể cuốn tạp chí trong tay có thứ gì hấp dẫn hắn lắm vậy.
“Cái tên phế vật này, cũng may là tiểu thư đã giải trừ hôn ước với hắn rồi!” Trong lòng Long Á Nam khinh thường nhưng cũng đồng thời khẩn trương theo.
Ngọc Tiểu Long diện vô biểu tình nói “Ồ? Xem ra thuộc hạ của Đại Hồ Tử vẫn còn cá lọt lưới chưa bị tôi bắt hết sao? Hay là nói sau lưng Đại Hồ Tử vẫn còn thế lực khác?!”
Người đàn ông cầm súng cười lạnh hai tiếng “Đây không phải điều mà Ngọc tướng quân cô nên quan tâm, thành thành thật thật đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Long Á Nam lại một lần nữa nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hiện giờ chỉ có Tề Đẳng Nhàn ra tay thì cô ta mới có cơ hội ngăn cơn sóng dữ!
“Cái đồ nhu nhược này!” Long Á Nam thấy mắt Tề Đẳng Nhàn vẫn nhìn thẳng thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Tiểu Long nhìn ba tên đàn ông vô cùng nguy hiểm kia, hơi nở nụ cười nói “Các cậu có biết trong giới võ học Hoa quốc truyền lại một câu là ‘Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc’* này hay không?”
Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc: ý chỉ một người đứng ở một nơi trong chớp mắt có thể diệt sạch người của phe đối phương.
Sắc mặt ba người biến đổi, quát “Nói nhảm ít thôi, không muốn chết thì lập tức đi theo chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Ngọc Tiểu Long đang ngồi trên ghế như tia chớp vọt dậy, dáng người mạnh mẽ như rồng, cánh tay ngọc duỗi ra một cái đoạt được một khẩu súng lục.
Cùng lúc đó cô dùng một chưởng đập vào yết hầu đối phương, một tiếng rắc giòn tan vang lên, trực tiếp hạ gục người xuống đất. Hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại đã phân biệt ăn hai đấm trên mặt, bịch bịch hai tiếng ngã trên đất ngất xỉu không rõ sống chết.
Chỉ một cái chớp mắt mà thôi, Ngọc Tiểu Long đã nhẹ nhàng xử lý xong ba tên nhân vật nguy hiểm.
Long Á Nam lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng Ngọc Tiểu Long chỉ dựa vào sức lực của một mình cô đã có thể xử lý gọn gàng ba tên nguy hiểm mang theo súng trên người, hơn nữa còn không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đám người vô tội.
“Xin lỗi vì đã khiến mọi người kinh sợ, tôi sẽ lập tức cho người tới xử lý chuyện này, sẽ không chậm trễ chuyến bay của các vị.” Ngọc Tiểu Long hơi khom lưng cười cười với mọi người đang bị doạ sợ ngây người.
Có một hành khách hình như nhận ra cô, kinh hô “Ngài có phải là Trung tướng Ngọc Tiểu Long không? Là tướng lĩnh tinh nhuệ vừa mới thăng cấp của quốc gia chúng ta, được mệnh danh là nữ chiến thần!”
“Hoá ra là Ngọc Tiểu Long tướng quân, thất kính thất kính, có thể ngồi cùng một chuyến bay với Ngọc Tiểu Long tướng quân chính là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ha ha ha, có Ngọc tướng quân ở đây thì chuyến bay này quả thực an toàn đến không thể an toàn hơn! Việc nhỏ này Ngọc tướng quân ngài không cần lo lắng đâu.”
Sau khi mọi người nhận ra Ngọc Tiểu Long thì đều sôi nổi khen ngợi.
Rất nhanh chóng đã có quân đội tới xử lý ba tên nguy hiểm bị Ngọc Tiểu Long bắt được, thời gian máy bay cất cánh cũng không hề bị trễ.
Long Á Nam khinh thường vạn phần liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, người này chẳng có chút xíu gì giống một người đàn ông cả.
Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói với Tề Đẳng Nhàn “Chúng ta không phải người cùng một thế giới, anh đừng tiếp tục đi theo tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu.”
Long Á Nam cũng cười lạnh nói “Nếu anh còn tiếp tục mặt dày mày dạn đi theo tiểu thư thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Những lời này không ngoài dự đoán hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một đám dùng ánh mắt khinh thường “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chẳng thèm để ý đến mấy cái châm chọc mỉa mai này, sau khi tới sân bay thành phố Trung Hải thì lập tức xách theo hành lý xuống máy bay rời khỏi.
“Di? Đây là….” Long Á Nam chú ý tới trên chỗ ngồi của Tề Đẳng Nhàn rơi ra một phong thư, cầm lấy đưa cho Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nhìn thoáng qua, sau đó ngẩn người cười “Không phải anh ta đi theo tôi mà là tới tìm một cô gái khác.”
“Như vậy đối với anh ta cũng có chỗ tốt, hẳn là anh ta cũng rõ ràng việc chúng tôi không phải người chung một thế giới, sau khi trải qua chuyện này cũng có thể hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của anh ta.”
Tề Đẳng Nhàn sau khi xuống máy bay vừa ra khỏi sân bay đã thấy một người đàn ông trông rất quen mắt.
“Nhị đương gia!”
Sau khi người nọ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp khom lưng 90° cung cung kính kính hô.
Một màn này khiến lữ khách đứng xung quanh ngây người.
“Đó là ai vậy? Tôi không nhìn nhầm đúng không, đó là nhà giàu số một Trung Hải chúng ta Vương Vạn Kim sao?”
“Vậy mà Vương tổng lại khom lưng với một người trẻ tuổi như vậy sao? Chẳng lẽ hắn là nhân vật lớn tới từ Đế Đô sao?”
“Mẹ ơi, Vương Vạn Kim luôn luôn khoa trương mắt cao hơn đầu, ai có thể nhận nổi đại lễ của ông ta vậy? Người trẻ tuổi này thật không thể tin được….”
Tề Đẳng Nhàn cười cười bước lên Rolls-Royce của Vương Vạn Kim.
Ngọc Tiểu Long vừa mới ra khỏi cửa lớn sân bay thì thấy một chiếc Rolls-Royce lướt qua trước mặt mình, từ cửa sổ mơ hồ thấy được hình bóng quen thuộc.
“Hả? Chắc là nhìn nhầm thôi.” Ngọc Tiểu Long tự giễu cười, Tề Đẳng Nhàn đã bị Tề gia xoá tên khỏi gia phả sao có thể ngồi được chiếc siêu xe như vậy?
Chương 3 Thật sự là có bệnh
Vương Vạn Kim - người giàu nhất Trung Hải, cuộc đời của hắn tràn ngập sắc thái truyền kỳ, dùng bốn chữ lên voi xuống chó để hình dung cũng không đủ.
Trong hai năm ở nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn vô cùng quan tâm và che chở hắn, rồi sau đó việc hắn được lật lại bản án, lại trông thấy ánh mặt trời lần nữa cũng phần lớn nhờ vào Tề Đẳng Nhàn.
Tuổi tác của Tề Đẳng Nhàn không lớn, nhưng lại chẳng khác nào người sinh ra hắn lần thứ hai.
"Vương tổng, thật quấy rầy anh quá, còn phải chạy tới sân bay đón tôi nữa." Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
"Nhị đương gia ngài khách sáo quá rồi, đây đều là chuyện tôi nên làm!" Vương Vạn Kim cười lớn nói: "Đây là quà tôi chuẩn bị cho ngài, hai bình Mao Đài năm mươi năm."
Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra, nói: "Chuẩn bị quà cho tôi làm gì?"
Vương Vạn Kim cười nói: "Nhị đương gia tới cửa cầu hôn, sao tôi có thể không chuẩn bị chút rượu ngon? Hai bình mao đài năm mươi năm này tôi cất kỹ nhiều năm rồi, vừa đúng lúc tặng cho cậu!"
Tề Đẳng Nhàn nghĩ kỹ cũng phải, bản thân mình cũng không thể cứ tay không mà đến gặp các vị phụ huynh của Kiều gia được.
Kiều Quốc Đào là bậc cha chú hắn, khi xưa cha già nhà mình giúp chú Kiều lập nghiệp, nên sau khi Tề Đẳng Nhàn và cha hắn bị Tề gia đuổi ra, Kiều gia đã giúp đỡ và chứa chấp bọn họ một thời gian.
Cô gái mà cha bảo hắn đi cưới, chính là con gái Kiều Thu Mộng của Kiều Quốc Đào.
Tề Đẳng Nhàn xách hành lý và hai bình Mao Đài cổ đi vào Kiều gia, trong phòng khách là Kiều Quốc Đào đã xa cách nhiều năm đang ngồi ở vị trí chính giữa.
"Ha ha ha, cháu ngoan, hai tuần trước chú mới nhận được tin của lão Tề, trông mòn trông mỏi từ lúc đó tới giờ cuối cùng cũng gặp được cháu rồi!" Kiều Quốc Đào lớn tiếng nói, giọng nói sang sảng, đi lên nắm chặt lấy tay Tề Đẳng Nhàn ,dùng sức mà bắt tay.
Tề Đẳng Nhàn trông thấy Kiều Quốc Đào xong, không khỏi bật cười: "Chú Kiều!"
Kiều Quốc Đào nói: "Tới đúng lúc lắm, bây giờ cháu với Thu Mộng ra cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn luôn đi!"
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng hừ lạnh của một thiếu nữ, trên mặt cô gái basfyu rõ rõ sự chê bai và chán ghét.
Cô gái mặc chiếc váy liền áo trắng như tuyết, chiếc đai lưng màu vàng được chế tác tinh xảo thắt quanh vòng eo mảnh mai, lớp trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp càng tôn lên vẻ chim sa cá lặn. Đôi chân dài miên man dưới làn váy lại càng thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Bà xã Bàng Tú Vân Vân của Kiều Quốc Đào cũng cau mày, không hiểu nổi tại sao Kiều Quốc Đào lại từ chối đám hỏi nhà Trương gia, mà lựa chọn một tên giám ngục nhỏ bé có tướng mạo xấu xí này!
Tề Đẳng Nhàn không khỏi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói:" Chú Kiều, chuyện... Chuyện này quá vội rồi đi?"
Kiều Quốc Đào xua tay cười nói:" Mọi chuyện đã bàn bạc xong xuôi rồi!"
Kiều Thu Mộng mặt lạnh như băng quan sát Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng thốt lên: "Không nghĩ tới anh thật sự đi làm giám ngục, đúng là xui xẻo!"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu cười với cô một cái, nói: "Thu Mộng, lâu rồi không gặp."
Kiều Thu Mộng nhìn người bạn thân khi còn bé này, chỉ cách đây không lâu thôi, quan hệ giữa bọn họ còn rất tốt. Đành không khỏi lắc đầu, thời gian đã nói cho cô ta biết, hai người không cùng một thế giới.
Nhưng mệnh lệnh của cha thì cô ta không thể cãi được, chỉ là hai người không hợp nhau lại cố gán ghép vào chung một nhà thì sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ thôi, đúng không?
Bàng Tú Vân vung tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn nói: "Lão Kiều, ông gả con gái cho một con cóc ghẻ như vậy, họ hàng thân thích còn coi chúng ta ra gì? Bạn bè gần xa sẽ nói ra nói vào như thế nào hả?"
"Ông nhìn nó mà xem, bước ra xã hội đã nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một tên giám ngục quèn!"
"Lần đầu tiên đến nhà người khác lại còn mang hai bình rượu giả, người như vậy ông còn định gả con gái cho hắn sao?!"
Tề Đẳng Nhàn từ tốn nói: "Dì Bàng, rượu này là rượu mao đài năm mươi năm, Vương...."
Bàng Tú Vân lập tức cười xì ra một tiếng, mặt vênh lên nói: "Mao đài hả? Bây giờ trong nhà tôi còn có mấy thùng, cậu có cần tôi mang ra để cho cậu xem một chút coi nó khác với của cậu như thế nào không? Lại còn mao đài năm mươi năm, cậu có biết hai bình Mao Đài năm mươi năm đắt đến mức nào không? Là thứ mà tên cai ngục nhỏ như cậu có thể mua được sao?"
Đối mặt với câu chất vấn của Bàng Tú Vân, Tề Đẳng Nhàn chỉ cười trừ không nói chuyện.
Kiều Quốc Đào nổi giận, quát: "Đủ rồi, chuyện này không đến lượt hai mẹ con bà quan tâm! Thu Mộng, con với Đẳng Nhàn lập tức đi đến cục dân chính ký tên cho ba!"
Kiều Thu Mộng không vui ra mặt, nhưng vẫn cắn răng đi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Tề Đẳng Nhàn.
"Vậy là kết hôn xong rồi?" Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhìn giấy chứng nhận trong tay, ở trong hình Kiều Thu Mộng mặt lạnh như sương, coi sao cũng không thấy giống ảnh kết hôn.
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, thờ ơ nói: "Anh nên biết, chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Anh chẳng qua chỉ là một cai ngục cấp hai nhỏ nhoi, còn tôi đã là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị rồi!"
"Tôi hy vọng anh có thể biết điều một chút, đừng nghĩ rằng kết hôn rồi thì đũa mốc chòi mâm son, chờ cha tôi buông lỏng ra chúng ta lập tức ly hôn ngay!"
Kiều Thu Mộng nói xong một câu thì leo lên xe, đóng cửa xe rầm một tiếng, đạp chân ga vọt đi thẳng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn theo đèn chiếc xe sang, bất đắc dĩ nhún vai một cái, đây là muốn ném mình lại ở chỗ này sao?
Mấy người phụ nữ này chỉ có một loại lời thoại thôi sao? Cái gì mà không phải người cùng một thế giới, chẳng lẽ cô ta là người ngoài hành tinh hả?
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi móc từ trong túi một tấm thẻ khóa cửa lẩm bẩm: " Được rồi, tìm chỗ nghỉ chân trước, Vĩnh Dạ Quân Vương thằng nhóc này nếu mà dám lừa ông, ông về U Đô treo ngược mày lên ba ngày ba đêm trong nhà vệ sinh cho đã cái thân..."
Sau khi "Vĩnh Dạ Quân Vương" biết Tề Đẳng Nhàn phải đến Trung Hải, thì trực tiếp đưa cho cái thẻ khóa cửa, nói đây là thẻ khóa cửa biệt thự ở Trung Hải của hắn, còn khoe rằng ngôi biệt thự này của hắn xịn xò nhất Trung Hải.
Tề Đẳng Nhàn mới vừa đi ra khỏi cục dân chính, lại nhìn thấy Ngọc Tiểu Long vừa từ một chiếc xe Jeep nhảy xuống, nhìn chiếc xe là biết lai lịch không nhỏ.
"Coi bộ anh đã kết hôn với Kiều Thu Mộng, đi ở rể Kiều gia thành công rồi, chuyện này đối với anh mà nói cũng coi như là một chuyện tốt, ít nhất là không lo áo cơm về sau."Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.
"Mắc mớ gì tới cô?"Tề Đẳng Nhàn rất không thích thái độ thái độ của người phụ nữ này, nở ra một nụ cười khó chịu mà đáp lại cô.
Ngọc Tiểu Long mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Anh cũng chỉ là một cai ngục bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, muốn đặt chân vào Kiều gia đã có nhà lớn, sự nghiệp lớn này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nể tình chúng ta từng có hôn ước, hơn nữa lại còn là tôi hủy ước trước cho nên tôi cho anh cơ hội, cơ hội xin tôi giúp đỡ."
"Anh không nên cảm thấy chuyện đi ở rể nhà vợ là mất mặt, vả lại Kiều Thu Mộng cũng không tệ lắm, người theo đuổi cô ta rất nhiều, anh đã lấy được cơ hội mà không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó. Nếu như anh cần tôi giúp để đứng vững trong nhà Kiều gia thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Tề Đẳng Nhàn thái độ hời hợt nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Long, sau đó nói: "Tôi chắc chắn, bản thân cô thật sự có bệnh!"
"Đừng nói đứng vững chân ở Kiều gia, cho dù là Ngọc gia của cô ở trước mặt tôi cũng chẳng qua là hạng tôm tép mà thôi."
"Cho nên làm phiền cô bớt bớt cái thái độ kênh kiệu trịnh thượng đó lại dùm, tôi sống ra làm sao, chả dính dáng một xu gì với cô!"
Hắn nói xong câu này, xoay người đi thẳng.
Mặt Ngọc Tiểu Long xám lại, mình xé bỏ hôn ước ít nhiều cũng có chút áy náy nên muốn bồi thường cho hắn một chút, không nghĩ tới hắn một câu cảm ơn cũng không có lại còn bị mắng.
"Nói cứ như là thật vậy, nhưng mà nếu anh ta có gia thế như vậy còn đi ở rể làm cái gì?" Ngọc Tiểu Long lên xe đạp mạnh chân ga. Xe Jeep gầm lên vọt đi, tựa hồ trong làn khói chiếc xe nhả ra cũng lẫn vào sự khinh thường của cô đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đi một mình đến sơn trang Vân Đỉnh, đây thuộc khu nhà giàu ở Trung Hải, biệt thự của "Vĩnh Dạ Quân Vương " nằm ở trên đỉnh núi Vân Đỉnh.
Chương 4 Mao Đài Cổ
“Bíp”
Tề Đẳng Nhàn mở cửa biệt thự sơn trang Vân Đỉnh, biệt thự này nằm trên đỉnh núi núi Vân Đỉnh, được mệnh danh là "Vân Đỉnh Thiên Cung".
"Tên nhóc này đúng là rất biết hưởng thụ nha, nể tình hắn đem biệt thự này tặng cho ta, lúc trở về sẽ đánh đòn hắn ít đi mấy cái."
Tề Đẳng Nhàn để lộ ra nụ cười hài lòng trên mặt.
"Vĩnh Dạ quân vương" Sở Vô Đạo, người được kính trọng nhất trong thế giới ngầm của Trung Quốc, lúc trước hắn gia nhập quân đội, sau khi giải ngũ thành lập một tổ chức lớn gồm có những thành viên chủ chốt, lặng lẽ bảo vệ quốc gia này.
Tuy nhiên, vì một lần ngoài ý muốn, Sở Vô Đạo phát điên, chém giết tất cả kẻ địch, đồng thời cũng chĩa kiếm về phía những người đã từng là đồng bào của mình. Đến cuối cùng, một vị chiến thần đứng đầu Trung Quốc ra tay, lúc này mới bắt được Sở Vô Đạo đã phát điên, đưa đến nhà tù U Đô.
Sở Vô Đạo, có thể mô tả là một truyền kỳ, một thần thoại, được vô số người kính trọng ngưỡng mộ, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc và xót xa.
Tề Đẳng Nhàn đã trở thành chủ nhân mới của căn biệt thự bí ẩn có giá trị hai tỷ này.
"Đằng Nhàn à, đứa nhỏ Thu Mộng này thật không hiểu chuyện, lại có thể ném cháu ở cục dân chính một mình rồi trở về!"
"Cháu yên tâm, chú đã quở trách nó rồi, sắp ăn cơm tối rồi, cháu mau trở về. Cho chú biết địa chỉ, chú sẽ cho tài xế đi đón. ”
Còn chưa kịp đi tìm hiểu hết về biệt thự, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được điện thoại của Kiều Quốc Đào, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp.
Hắn còn nghe thấy loáng thoáng tiếng Kiều Thu Mộng hừ lạnh.
Tề Đẳng Nhàn không để Kiều Quốc Đào sai tài xế đến đón mình, chọn một chiếc xe Phaeton khiêm tốn nhất ở trong gara của biệt thự, sau đó lái xe đến Kiều gia.
Xe Phaeton đúng thật là rất ít xuất hiện, người không hiểu xe nhìn thấy nó, chỉ nghĩ là một chiếc Passat mười mấy vạn mà thôi.
Vừa đến Vân Đỉnh sơn trang, Ngọc Tiểu Long đậu xe ở cửa biệt thự xong, thì nhìn thấy một chiếc xe Phaeton từ đỉnh núi Vân Đỉnh đi xuống, phóng nhanh như tên bắn chạy qua.
"Hả? Có phải là anh ta không?”
Ngọc Tiểu Long lắp bắp kinh hãi, vô cùng kinh ngạc.
"Ai vậy, tiểu thư?" Long Á Nam ở một bên không nhịn được hỏi.
Ngọc Tiểu Long chần chờ nói: "Hình như tôi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn từ biệt thự sơn trang Vân Đỉnh đi xuống..."
Long Á Nam nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tiểu thư, bắt được Khủng Bố Chi Vương khiến cho cô bị thương đúng là không nhẹ nha, cô vậy mà cũng có lúc sẽ bị hoa mắt! ”
"Tề Đẳng Nhàn là một tên giám ngục nho nhỏ, làm sao có thể được ở trên Vân Đỉnh Thiên Cung?"
"Lúc trước cô nhờ mối quan hệ muốn mua căn biệt thự này còn chưa mua được, tôi thấy là gần đây cô quá mệt mỏi rồi, hơn nữa xé bỏ hôn ước trong lòng cảm thấy hổ thẹn, lúc này mới bị hoa mắt. ”
Ngọc Tiểu Long nghe xong không khỏi cười, gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một giám ngục cấp hai nhỏ bé, làm sao có thể ở lại Vân Đỉnh Thiên Cung này?
Biệt thự này, cô đã từng mang thân phận trung tướng của mình ra cũng không thể lấy được!
Tề Đẳng Nhàn vừa ngồi vào bàn ăn cơm nhà họ Kiều, đã nhìn thấy trên mặt bàn bày một bát tôm ngâm rượu, hương vị rượu lộ ra mùi thơm ngát, rượu ngâm tôm có màu vàng nhạt.
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, hai bình rượu Mao Đài năm mươi năm mà hắn đưa tới sẽ không bị đem đi ngâm tôm chứ?!
"Ông nhìn rượu này xem, đổ ra có màu vàng ngà, vừa nhìn đã biết là rượu giả kém chất lượng! Bát tôm ngâm rượu này, tôi đoán là không thể ăn được đâu.” Bàng Tú Vân vô cùng không vui nói, "Ông chọn con rể không tệ nha, lần đầu tiên tới cửa thăm hỏi đã dùng rượu giả lừa gạt ông. ”
Mặt mũi Kiều Thu Mộng tràn đầy vẻ khinh bỉ, nói: "Cầm lấy đổ đi, tránh cho ăn xong đau bụng. ”
Trên mặt Kiều Quốc Đào hơi giận, trầm giọng nói: "Đẳng Nhàn chắc chắn không phải người như thế, nói không chừng hắn là bị người ta lừa gạt. Để món ăn ở đấy, con không ăn, ba ăn! ”
Bàng Tú Vân nhíu mày nói: "Lát nữa lão Quan sẽ tới ngay, ông cảm thấy bày món ăn này ra chiêu đãi người ta thì có thích hợp không? ”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng cười dài đầy sảng khoái truyền đến, một người đàn ông có vẻ như gần tuổi với Kiều Quốc Đào đi vào.
"Đẳng Nhàn, đây là bạn cũ của chú, cháu cứ gọi ông ấy là chú Quan là được rồi! Nếu tâm trạng của chú ấy tốt, có khi sẽ tặng cho cháu hai bức thư pháp, vậy là cháu có thể phát tài rồi." Kiều Quốc Đào cười, nói đùa với Tề Đẳng Nhàn.
Lão Quan, thế nhưng là người có quốc hiệu đại sư, là một lão nghệ sĩ, nổi danh toàn bộ Trung Quốc, là nhân vật đứng trên đỉnh, không phải người bình thường có thể gặp được.
Tề Đẳng Nhàn lễ phép chào hỏi, lão Quan vừa ngồi xuống, Bàng Tú Vân đã chuẩn bị đem bát tôm ngâm này cất đi.
Lão Quan lại nói: "Này, chờ một chút! Tôi nhớ rõ tôm ngâm không phải là món ăn ngon nhất của Tú Vân sao? Đây là không chào đón tôi sao? ”
Bàng Tú Vân vội vàng cười nói: "Lão Quan ông nói cái gì vậy! Món tôm hôm nay dùng rượu không thích hợp, đây là rượu giả mà con rể tốt mới tuyển được của Lão Kiều mang tới, tôi sợ ăn xong sẽ đau bụng..."
Mũi lão Quan nhăn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đem bát trong tay Bàng Tú Vân để lên mặt bàn.
"Chờ đã, bà nói đây là rượu giả?" Lão Quan lúc này trong lòng rung động, bất chấp lễ nghi gì, cầm đũa liền gắp một con tôm đưa vào trong miệng.
Bàng Tú Vân không khỏi kinh hãi nói: "Lão Quan, mau nhổ ra... Ăn xong mắc bệnh gì đó thì phải làm sao? Nếu ông thích, tôi sẽ làm lại cho ông một lần nữa. ”
Lão Quan vẻ mặt say mê, sau đó chậm rãi nói: "Vào miệng thơm nồng, một đường xuống cổ họng trơn tuột ngon ngọt, dư vị kéo dài... Đây là rượu ngon hiếm có đó, sợ là Mao Đài năm mươi năm mới có hương vị như vậy! ”
Những lời này vừa nói ra, ba người Kiều gia đều không khỏi ngây ngẩn cả người tại chỗ.
"Phung phí của trời, phung phí của trời mà! Lão Kiều, nhà anh có mỏ khoáng phải không? Không phải còn nợ thương hội Hắc Long hai mươi triệu tệ, vì thiếu nợ mà sứt đầu mẻ trán à? Sao có thể quay đầu, lại chà đạp Mao Đài cổ năm mươi năm như vậy? "Lão Quan tức giận đến dậm chân, râu cũng đang run lên.
Bàng Tú Vân giật mình nói: "Mao Đài cổ năm mươi năm, lão Quan ông không nhầm chứ? ”
"Nhầm cái gì mà nhầm! Làm sao tôi có thể nhầm lẫn được? Lần trước uống được loại rượu này là ba năm trước khi hội nghị giao lưu văn nghệ ở đế đô được chính thức tổ chức, hương vị kia, làm cho ta cả đời không thể nào quên được! ”
"Không nghĩ tới, mấy người cứ chà đạp rượu Mao Đài cổ đỉnh cấp năm mươi năm này như vậy .Ôi, thật sự là đau lòng chết tôi rồi! ”
“Mấy người không uống, có thể đưa cho tôi mà!”
Lão Quan tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, lấy Mao Đài cổ năm mươi năm để làm tôm ngâm, thật sự là phung phí của trời mà, trong nhà có mỏ khoáng cũng không thể chơi như vậy đâu.”
Ôi, ôi!
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt hai mẹ con Bàng Tú Vân và Kiều Thu Mộng toàn là xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì.
"Hắn chỉ là một cai ngục nho nhỏ làm sao có thể lấy được loại vật trân quý này, nhất định là lúc trước bị đuổi ra khỏi Tề gia vụng trộm lấy từ Tề gia mang đến đây!”
“Hừ! " Trong lòng Kiều Thu Mộng khinh thường, nhưng cũng cảm thấy có chút lãng phí.
Kiều Quốc Đào cười ha ha, nói: "Tôi đã nói hai người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, sao Đẳng Nhàn có thể mang rượu giả đến lừa gạt tôi được! ”
Lão Quan cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Sau khi uống ba chầu rượu, Kiều Quốc Đào bảo Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Kiều thị làm việc.
Tề Đẳng Nhàn cười nhã nhặn cự tuyệt.
Kiều Thu Mộng nhìn thấy, trong lòng lại không nhịn được cười lạnh, tới cửa cúi đầu làm con rể, còn cố ý làm bộ đắn đo về chút lòng tự trọng rẻ tiền ấy. Thật lố bịch!
Buổi tối, Kiều Thu Mộng và cô bạn thân Lý Vân Uyển của mình gọi video, châm biếm chuyện hôm nay một chút.
Lý Vân Uyển cũng tức giận, nói: "Thật sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, một cai ngục nho nhỏ cũng xứng trèo cao cậu?! Trương thiếu bên kia vẫn luôn theo đuổi cậu đó! ”
"Mộng Mộng, cậu cứ yên tâm đi, ngày mai tớ sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn xấu mặt, không còn mặt mũi để gặp cậu, quá nửa là sẽ không tiếp tục không biết xấu hổ mà quấn lấy cậu nữa đâu.”
Chương 5 Bát tự xung khắc
Tề Đẳng Nhàn khéo léo từ chối lời đề nghị ngủ lại của Kiều Quốc Đào, trực tiếp quay về sơn trang Vân Đỉnh.
Xe vừa dừng lại, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói "Ra đi!"
"Vèo vèo vèo---"
Vài bóng người lập tức xuất hiện xung quanh hắn, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo, tựa như mãnh thú.
"Mối quan hệ của mày và Ngọc Tiểu Long hình như rất không bình thường nhỉ? Giờ mày ngoan ngoãn quỳ xuống bó tay chịu trói, hay là phải để bọn tao đánh gãy chân tay rồi xách mày đi hả?" Một người đàn ông mang trên mình hơi thở âm u lạnh lẽo, lộ ra vô cùng vẻ nguy hiểm chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe đến cái tên đó, không khỏi bắt đầu cảm thấy phiền lòng, lắc đầu nói "Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, các ngươi tốt nhất đừng chọc vào tôi."
"Ha ha ha, chỉ là một quản giáo nhỏ bé thôi mà cũng dám ở trước mặt bọn tao nghông nghênh vậy sao! Bọn tao chính là Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng của khủng bố chi vương đại nhân!" người đàn ông vữa này lập tức cười to, đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn.
Một bàn tay to lớn thò ra, xé rách không khí, phát ra âm thanh vù vù rồi lao về phía cổ họng Tề Đằng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, với cái trình độ này, hắn tùy tiện xách một tên trong nhà giam ra cũng có thể treo cái gọi là Tứ Đại Thiên Vương kia lên đánh rồi.
Một quyền chặn lại, cũng lười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Tề Đẳng Nhàn hạ nắm đấm xuống, bang bang bang bang, bốn tên cao thủ sát nhân đáng sợ như ma lập tức đều ngã xuống đất chẳng khác gì mấy con gà đất với chó mái.
"Thật phiền phức!" Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nắm lấy một chân ném thi thể xuống núi.
Không lâu sau đó, Ngọc Tiểu Long men theo mùi máu tanh trong không khí đi tới, cô vừa đi đến chân vách núi, đã nhìn thấy bốn thi thể đã hoàn toàn biến dạng.
"Thế mà lại là là Tứ Đại Thiên Vương dưới tay của Khủng Bố Chi Vương này, bốn người này cũng là mấy tên khiến quân đội chúng ta vô cùng đau đầu nhức óc như vậy, vẫn chưa thể thành công bắt được..."
Sau khi Ngọc Tiểu Long thấy bốn thi thể kia, không khỏi vạn phần khiếp sợ.
Cô liếc mắt một cái cũng biết bốn người này là bị người đánh chết tại chỗ, sau đó thì bị vứt xác ở bãi hoang, trong lòng lại càng thêm chấn động!
"Là ai, sao lại có thể dễ dàng đánh chết cả bốn người này như vậy? Máu vẫn còn nóng, rõ ràng vừa mới chết không lâu, nhưng mình lại không phát hiện ra bất kì dấu hiệu đánh nhau nào."
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long tràn ngập sự nghiêm trọng, là một cao thủ, thực lực chỉ sợ còn cao hơn cả cô!
Ngọc Tiểu Long lôi điện thoại của mình ra, đăm chiêu nhìn về phía đỉnh núi Vân Đỉnh, phân phó nói "Điều tra xem Vân Đỉnh Thiên Cung hiện đang có ai ở, rồi phái người đến chỗ tôi thu dọn hiện trường..."
Sáng sớm hôm sau, Tề Đằng Nhàn nhận được cuộc gọi từ Kiều Quốc Đào.
"Đẳng Nhàn à, Cuộc hôn nhân của cháu và Thu Mộng phát triển quá nhanh rồi đấy, tình cảm này cần phải được củng cố thêm đúng không. Con bé hôm nay còn hẹn mấy người bạn đến một câu lạc bộ thể thao, chuẩn bị để cháu ra mắt nữa đấy, cho chú địa chỉ đi, để chú bảo con bé đến đón cháu nào!" Kiều Quốc Đào cười lớn nói.
"Được ạ." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, hắn thật sự không có biện pháp từ chối ý tốt của Kiều Quốc Đào, đành đồng ý với lời đề nghị này.
Rất nhanh, Lý Vân Uyển đã lái xe tới, mang theo Kiều Thu Mộng tới đón Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi Lý Vân Uyểnnhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường, một tên giám ngục nhỏ nhoi, tướng mạo cũng không phải là quá đỗi xuất chúng, thật ra dáng người cũng không tệ, nhưng không quyền không thế, cũng vô dụng, làm sao lại có thể xứng đôi với Kiều nữ của Kiều gia, Kiều Thu Mộng được chứ?
"Bạn thân tôi, Lý Vân Uyển, hai người làm quen nhau chút đi." Kiều Thu Mộng ngồi ở ghế lái phụ, lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn vươn tay lên, cười nói "Xin chào!"
Lý Vân Uyển đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói "Đừng lề mà lề mề nữa, lên xe nhanh đi, Trương thiếu gia và những người khác đã chờ sẵn rồi!"
Lý Vân Uyển lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một câu lạc bộ tên "Thượng Động".
"Ha ha ha, Thu Mộng, Vân Uyển, hai người cuối cùng cũng tới rồi!" Vài tên công tử tiến lên chào đón, dẫn đầu là một tên với dáng vẻ hiên ngang, đó chính là người đang theo đuổi Kiều Thu Mộng, đại thiếu gia Trương gia, Trương Thiệu Kiệt.
Nhìn trong xe còn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, ánh mắt Trương Thiệu Kiệt không khỏi lạnh đi, nói "Vị này là?"
"Một con cóc muốn ăn thịt thiên nga." Lý Vân Uyển ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Trương Thiệu Kiệt gật đầu.
Trong mắt Trương Thiệu Kiệt lóe lên một tia lạnh lẽo, đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, quần áo bình thường, khí chất cũng bình thường, không có chỗ nào hơn người cả.
Một người như vậy cũng dám theo đuổi Kiều Thu Mộng sao?!
Kiều Thu Mộng nhàn nhạt nói "Từ trước đến giờ bạn thân tôi đều nói chuyện như vậy, đừng để bụng."
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta một cái, cũng lười nói chuyện.
"Ha ha, nếu đã đến rồi, cho dù địa vị cao thấp thế nào, tốt xấu ra sao cũng coi như là bạn bè, vui vẻ đi." Trương Thiệu Kiệt dùng giọng điệu hờ hững nói, lập uy xong cũng không cho rằng Tề Đằng Nhàn sẽ quấy lên được vũng nước đục gì, chỉ là loại không bối cảnh, một tên chạn vương, trong mắt hắn ta cũng chỉ như con kiến mà thôi.
Trương Thiệu Kiệt nhìn Kiều Thu Mộng cười nói "Thu Mộng, không phải em vẫn luôn muốn học đấu kiếm sao? Hôm trước anh vừa giành được hạng ba tại đại hội giao lưu những người yêu thích đấu kiếm toàn quốc, vừa hay hôm nay có thể dạy em."
"A.. đúng rồi, anh cũng đã giúp em thu hồi số tiền hai ngàn vạn từ Thương hội Hắc Long như đã hứa, đoán chừng hai ngày nữa bọn họ sẽ trả lời."
"Em yên tâm, thương hội Hắc Long tuy rằng là thế đại tài hùng, nhưng mặt mũi của anh, bọn họ vẫn sẽ cho chút ít chứ."
Kiều Thu Mộng gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng, nói "Cảm ơn Trương thiếu!"
Sau khi vào câu lạc bộ, trong khi đang tìm địa điểm, Trương Thiệu Kiệt lập tức gọi một cậu ấm cũng thích đấu kiếm đến luyện tập cùng hắn ta.
"Chết tiệt, ai kia... có phải tướng quân Ngọc Tiểu Long không?"
"Ôi trời, hình như là Ngọc Tiểu Long thật, không ngờ lại có thể gặp được cô ấy ở chỗ này."
"Cô ấy đang bắn tên với ai vậy? Hình như là hội trưởng của thương hội Hắc Long, Triệu Hắc Long."
"Oa, không hổ là Ngọc Tiểu Long thần tượng của tôi, cái gì cũng tinh thông, toàn bộ đều trúng kìa!"
Chỉ thấy, Ngọc Tiểu Long thân mang quần áo thể thao, tư thế oai hùng hiên ngang, giương cung cài tên, vút vút, liên tục bốn mũi tên được phóng ra, cắm chi chít ở trên vị trí trung tâm.
Tề Đẳng Nhàn có một loại ham muốn gọi là muốn chửi tục con mẹ nó, hắn xung khắc với bát tự của người phụ nữ này hay sao? Sao đi đâu cũng có thể gặp được vậy, thật sự là xui xẻo tám đời mà!
Hắn lại vừa nhìn thấy, không khỏi mỉm cười, kia không phải là "Tiểu cá chạch" Triệu Hắc Long đấy sao?
Khi Triệu Hắc Long bị bỏ tù thực khiến người ta phát điên, ghét bỏ đồ ăn căn tin quá khó ăn, rồi đập phá căn tin, sau đó bị Tề Đằng Nhàn xách đến cột điện treo cổ ba ngày ba đêm.
Chính vì vậy, đường đường là Hắc Long đại gia, từ đó về sau, liền biến thành tiểu cá chạch.
"Không nghĩ tới tôi vậy mà lại có cơ hội có thể tận mắt thấy được dáng vẻ oai hùng như thế này của Ngọc Tiểu Long, cô ấy chính là nữ chiến thần mới nhất của Hoa quốc chúng ta đấy, nếu có thể cưới được một người phụ nữ như vậy thì..."
"Đừng có nằm mơ nữa đi, Ngọc gia chính là gia tộc quyền thế ở đế đố này, tướng quân Ngọc Tiểu Long lại là một nữ trung hào kiệt, ai có thể xứng với một nữ thần như cô ấy chứ?”
Nhưng, lực chú ý của mọi người rất nhanh đã quay trở về, Trương Thiệu Kiệt cầm kiếm lên, ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu đối chiến cùng cậu ấm trước mặt.
Thực ra Trương Thiệu Kiệt cũng có vài phần bản lĩnh, nếu không cũng không thể giành được hạng ba như vậy, tên con nhà giàu trước mặt này căn bản không cùng đẳng cấp với hắn, sau vài lần giao chiến, đã bị hắn ta đánh rớt kiếm trong tay, còn bị kề sát bên cổ họng.
"Khổng hổ là Trương thiếu, quá lợi hại rồi, vừa mới năm chiêu đã đánh rớt kiếm của Ngô thiếu!" Kiều Thu Mộng nhìn một màn này, ánh mắt liền sáng lên.
Động tác của Trương Thiệu Kiệt phóng khoáng nhanh nhẹn, xuất kiếm tao nhã tự nhiên, khiến không ít cô gái xung quanh không khỏi xuân tâm nảy mầm.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, chuẩn bị xoay người rời đi, hắn không muốn có dính dáng gì với nữ nhân Ngọc Tiểu Long này.
Tuy rằng bốn tên tìm chết hôm qua thực sự quá tầm thường, nhưng hắn rất ghét phiến phức.