Trông thấy chân tay của Lý Thiên Lạc bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho gần như tàn phế, các cô gái bị hắn hãm hại đều trầm trồ tán dương.
Trương Hoan thấy Tề Đẳng Nhàn làm cậu chủ của mình tàn phế như vậy thì bị dọa kinh sợ tột độ, miệng phun ra thứ nước màu xanh rồi ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.
Tề Đẳng Nhàn thấy cảnh đó không nhịn được mà cười nhạo: “Đồ tiểu nhân nhát thối.”
Trương Hoan tự mình dọa chết mình rồi, cũng chẳng còn hứng thú đi dọn dẹp nữa.
Lý Thiên Lạc đau tới mức cả người ra mồ hôi, bộ dạng trông như vừa được người ta vớt từ dưới nước lên, khản giọng gào to: “Tề Đẳng Nhàn, cậu dám hại tôi , tôi chính là người kế thừa duy nhất của Lý Gia Quyền.”
“Cha tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”
“Lần trước chỉ là tên khốn nhà cậu may mắn, được ông Bác nói giúp.”
“Lần này ông ấy nhất định sẽ tận tay giết chết cậu.”
Lý Thiên Lạc nội tâm điên loạn, hận Tề Đẳng Nhàn thấu tận xương tủy, căn bản cũng là vì anh ta không thể chấp nhận được sự thật rằng từ nay về sau mình sẽ mãi mãi là một kẻ tàn phế như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp: “Anh nên cảm thấy biết ơn tôi vì đã giữ lại mạng sống rẻ tiền của anh, chứ loại người như anh, tôi không giết đã là nhân từ lắm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không sợ Lý Trường Hồng có vì mình làm Lý Thiên Lạc bị tàn phế mà tìm đến hay không, nếu như ông ta thật sự tìm đến để trả thù thì cho ông ta tàn phế cả thể luôn.
Biết con trai mình không phải là loại người ngoan ngoãn tốt đẹp gì, người làm cha như vậy cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm, hơn nữa khu nghỉ dưỡng này lại do Lý Thiên Lạc xây dựng lên, sau khi chuyện này xảy ra mà Lý Trường Hồng vẫn muốn thay con trai đi báo thù thì chính là không ý thức được thời thế, không phân biệt được đen trắng!
“Lý Gia Quyền chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Lý Thiên Lạc tức giận gào lên.
“Im miệng đi, nói thêm vài câu nữa làm tâm trạng tôi không tốt tôi sẽ trực tiếp giết chết anh. Dù sao cha anh tuy có năng lực, nhưng cũng không phải là chủ tịch tỉnh.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng đầy giễu cợt.
Lý Thiên Lạc tái mặt lại, quả nhiên không dám nói thêm câu nào nữa, anh ta cũng không dám đánh cược Tề Đẳng Nhàn có giết mình hay không.
Tề Đẳng Nhàn quay lại chỗ Kiều Thu Mộng nói với mấy người con gái kia: “Bây giờ không sao nữa rồi, các cô không cần lo lắng mình sẽ bị xâm hại nữa.”
Các cô gái đều không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cảm ơn Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những suy nghĩ nghi ngờ hắn lúc nãy.
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay nói: “Các cô cũng đừng rời đi vội, một lát nữa sẽ có người đến xử lý chuyện này, các cô cứ yên tâm xử lý ổn thỏa chuyện này, nhất định phải để cho người từng hãm hại các cô chịu sự trừng phạt thích đáng.”
“Được, cảm ơn anh.”
Các cô gái ấy đều không kiềm được nước mắt, thật chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội nhìn thấy trời xanh một lần nữa, mọi người ai nấy đều vô cùng biết ơn Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như không có Tề Đẳng Nhàn thì họ cũng không biết cả đời này mình sẽ như thế nào nữa, sợ rằng lỡ một ngày phạm phải chuyện gì, sẽ bị bọn người Trương Hoan trực tiếp giết chết rồi ném xuống biển sâu.
Kiều Thu Mộng có chút thương cảm, cô cảm thấy mấy cô gái này cũng thật đáng thương, vốn dĩ họ chẳng làm sai chuyện gì, lại phải chịu số phận bi thảm như vậy.
“Các cô nếu đồng ý có thể cho tôi biết thân phận của mình, tôi sẽ xem xét tình hình để giúp đỡ mọi người.” Kiều Thu Mộng mở lời, nói.
Các cô gái giật mình nhẹ, sau đó đều lắc đầu, họ không muốn để lộ thân phận của mình, sau khi rời khỏi đây thậm chí còn không muốn nghĩ lại khoảng thời gian đã qua này.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ, những cô gái ấy tuy đã được giải cứu nhưng những tổn thương tinh thần sẽ không bao giờ có thể bù đắp được.
Từ sau đó trở đi, không biết sẽ có bao nhiêu người mắc phải căn bệnh trầm cảm, cũng không biết có bao nhiêu người vì không vượt qua được những khủng hoảng tinh thần ấy mà dẫn đến tự tử…
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn gợn lên cảm giác bực bội khó tả, hắn hận không thể giết chết hết bọn người Lý Thiên Lạc đó.
Nhưng bây giờ có giết người thì cũng vô ích, không giải quyết được gì, hắn chỉ mong sao pháp luật có thể tìm lại công lý cho những cô gái ấy, để cho những kẻ xấu xa phải chịu sự xét xử của chính nghĩa.
Tề Đẳng Nhàn có thể chắc chắn thành phố Trung Hải này sắp đến ngày thay đổi rồi, với sự xác nhận của các cô gái, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ mặt người dạ thú như vậy bị bắt.
Một lúc sau cuối cùng thư ký Ngô cũng đến.
Anh ta vừa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt nét mặt nhanh chóng tái nhợt đi, cảm thấy ở đây có chút sởn gai ốc.
“Những người này là…” Cổ họng thư ký Ngô nghẹn lại.
“Bị tôi đánh đấy.” Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt anh ta lạnh lùng nói.
Thư ký Ngô đơ người, một người, đánh ngã từng này người? Anh ta không khỏi sững sờ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Thư ký Ngô cùng lúc đó nhìn thấy công tử Dương Văn Khải nhà chủ tịch tỉnh bị đánh ra thành bộ dạng người không ra người ấy thì cười khổ một tiếng, thật không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ra tay tàn nhẫn, mạnh bạo đến vậy.
“Tề tổng, anh xem chuyện này nên giải quyết như nào cho hợp lý.” Thư ký Ngô lúng túng hỏi.
“Anh có thể gặp các cô gái này để hỏi rõ hơn đầu đuôi câu chuyện, sau đó gọi về hỏi ý kiến chủ tịch tỉnh xem ông ấy muốn giải quyết như thế nào.” Tề Đẳng Nhàn liếc qua Dương Văn Khải một cái, cười lạnh lùng nói.
Thư ký Ngô gật đầu rồi đi tới chỗ mấy cô gái kia để hỏi chuyện.
Nghe các cô gái không ngừng kể khổ, nét mặt thư ký Ngô không chịu được mà dần tối sầm lại.
Thật không ngờ, dưới thời oai hùng của Càn Khôn lại có thể xảy ra sự việc như vậy.
“Tề tổng, tôi đã nắm rõ mọi chuyện rồi, tôi sẽ gọi điện thông báo sự việc cho chủ tịch Dương rồi xin chỉ thị từ ngài ấy.” Thư ký Ngô đáp.
“Được.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý.
Thư ký Ngô hỏi tiếp: “Có điều, Tề tổng anh đánh Lý Thiên Lạc thảm hại như vậy, hơn nữa chân tay anh ta sợ rằng cũng phế rồi, tôi xem, tủy bên trong cũng chảy ra rồi…”
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nét mặt tỏ đầy vẻ mất hứng.
Thư ký Ngô nói: “Quản gia Lý Trường Hồng của nhà Lý Gia Quyền là người vô cùng bênh con, tôi sợ ông ta trông thấy dáng vẻ thê thảm này của con mình sẽ đến tìm anh tính sổ mất! Có cần tôi tìm chủ tịch Dương nhờ ông ấy nói giúp anh vài tiếng không?”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy không nhịn được cười phá lên, nói: “Không cần đâu, nếu như Lý Trường Hồng là người hiểu chuyện, ông ta sẽ tự biết phải làm gì, còn nếu nhất định tới tìm tôi gây sự, tôi cũng sẽ không ngại mà cho ông ta vào viện nằm cùng con trai mình đâu.”
Một lúc sau thư ký Ngô đã xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi báo hiệu.
Tề Đẳng Nhàn nói với Kiều Thu Mộng: “Mọi chuyện đều ổn cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Kiều Thu Mộng gật đầu rồi cùng Tề Đẳng Nhàn rời đi.
Các cô gái kia lúc này thậm chí đã quỳ xuống chân Tề Đẳng Nhàn, vừa khóc vừa nói: “Vô cùng cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”
Tề Đẳng Nhàn quay người lại, lắc đầu nói: “Mọi người không cần cảm ơn tôi, chỉ cần là người có lòng tốt thì đều sẽ làm như tôi thôi.”
“Tôi hy vọng những ngày tháng về sau mọi người có thể vượt qua những tổn thương tinh thần ấy, sống thật tốt và trân trọng cuộc sống.”
“Cuộc đời vẫn còn rất dài, đừng để những chuyện không tốt đẹp lúc này làm ảnh hưởng tới cuộc sống về sau.”
Nói xong câu ấy, hắn nghênh ngang dẫn Kiều Thu Mộng rời đi.
Lúc này những nhân viên thám tử đặc vụ ở ngoài đã vào trong, bắt đầu khống chế hiện trường.
Thư ký Ngô nhìn theo bóng của Tề Đẳng Nhàn, không kiềm được mà thốt lên: “ Tề Đẳng Nhàn thật giống một vị thần!”
Chương 342 Quán rượu đêm khuya.
Từ sau khi ra khỏi khu nghỉ dưỡng Đông Sơn, Kiều Thu Mộng nét mặt đầy vui sướng.
Cô ta cảm thấy buổi hẹn hò hôm nay nhờ có chuyện này mà cực kỳ thành công, bởi được cùng Từ Đẳng Nhàn làm một chuyện vừa ý nghĩa lại vô cùng đáng nhớ như vậy.
Cũng từ sau chuyện này, cô ta hiểu được lý do Tề Đẳng Nhàn ra tay một mình mà không trực tiếp phơi bày sự việc ra.
Bây giờ xem ra Tề Đẳng Nhàn này không chỉ là người anh dũng mà còn vô cùng lanh lợi.
Tề Đẳng Nhàn thông báo chuyện này cho Dương Lệnh Quang, đây cũng xem như cho ông ta một ân tình to lớn, sau này vị chủ tịch tỉnh ấy sẽ phải nghĩ mọi cách để đền đáp lại ân tình ấy.
“Ở tỉnh Đông Hải này, sức ảnh hưởng của Lý Gia Quyền cũng vô cùng lớn, anh đánh Lý Thiên Lạc tàn phế như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ tới tìm anh gây khó dễ.” Kiều Thu Mộng lo lắng nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.
“Từ xưa đến nay mọi chuyện đều là dùng vũ lực để giải quyết.”
“Lý Thiên Lạc không làm tròn bổn phận thì tôi dạy dỗ anh ta, đó là chính thay trời hành đạo, tôi thậm chí còn có thể thay tổ tiên cậu ta xóa anh ta ra khỏi gia phả dòng dõi đấy.”
“Nếu như Lý Trường Hồng là người hiểu chuyện thì ông ta ngược lại nên tới cảm ơn tôi mới đúng, chứ không phải là căm thù tôi.”
“Đương nhiên nếu bọn họ nhất định muốn trả thù, tôi cũng chẳng có gì phải sợ cả.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt ung dung, vốn dĩ không coi chuyện này là điều gì to tát.
Kiều Thu Mộng thấy dáng vẻ đó của Tề Đẳng Nhàn trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào, nếu anh ta đã ung dung như vậy thì nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ có cách xử lý.
Kiều Thu Mộng nói: “Hôm nay làm được việc vô cùng ý nghĩa, có lẽ cả đời này mỗi khi nghĩ tới nó thì đều cảm thấy mình đã làm được một việc thật vĩ đại.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Vẫn còn rất nhiều những nơi không được ánh sáng chiếu tới, nhưng chúng ta có thể làm ánh sáng, đi thắp sáng những nơi tăm tối đó.”
Tề Đẳng Nhàn không phải là vị quân tử có đạo đức và nhân cách hoàn hảo, nhưng từ trước đến nay hắn làm chuyện gì cũng đều cố gắng để không phải cắn rứt lương tâm.
Hễ có chuyện không hay xảy ra hắn đều tự mình ra tay cứu giúp, nếu không thì bao nhiêu công sức luyện tập, rèn luyện võ công coi như bỏ phí rồi.
“Có muốn đi cùng tôi tới quán rượu đêm khuya làm vài ly không?” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Không đi!” Kiều Thu Mộng nhất quyết lắc đầu, cứ nghĩ đến chuyện kia là cô lại vô cùng lúng túng, thật không muốn đi tới nơi đó thêm lần nào nữa.
Tề Đẳng Nhàn chỉ đành đưa Kiều Thu Mộng về nhà trước, sau đó mới đi tới quán rượu.
Quán rượu đêm khuya hôm nay không mở cửa cho người ngoài, điều này làm cho những vị khách đặc biệt ghé qua đây để uống rượu không tránh được ý nghĩ hoài nghi, khó hiểu.
Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đẩy cửa xe bước xuống thì nhanh chóng ra tiếp đón.
“Anh Tề, anh đến rồi.” Trương Tĩnh lễ phép nói, trên mặt hiện rõ vẻ tôn trọng, cung kính.
Trương Nhu đứng bên cạnh cũng chào hỏi hắn, nhưng mặt không tỏ ra thận trọng như Trương Tĩnh mà liếm nhẹ bờ môi của mình, làm cho đôi môi trở nên ướt át, trông đầy quyến rũ.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, cũng coi như là đáp lại lời chào, hắn liếc nhìn Trương Nhu một cái, không kìm được mà cười thầm, người này cũng có bản lĩnh đấy, nhưng vẫn thua xa Lý yêu tinh.
Một chút bản lĩnh nãy mà cũng muốn lừa ta vào tròng, suy nghĩ đơn giản quá rồi!
Trương Nhu thấy Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến nhan sắc của mình, trong lòng không khỏi bực bội chửi thầm “đồ trai thẳng chết tiệt”, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn miễn cưỡng phải bày ra vẻ kính nhường.
Dù sao hắn cũng là người mà đến Diệp Phong cũng vô cùng kính nể. (Diệp Phong là chồng của Trương Tĩnh)
Sau khi bước vào trong quán, Tề Đẳng Nhàn phát hiện xung quanh mình vô cùng đông đúc.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn, tò mò kẻ mới đến rốt cuộc là ai mà khiến cho hai chị em Trương Tĩnh Trương Nhu đều chạy hết ra cửa để tiếp đón như vậy.
“Nhị đương gia, ngài cũng đến rồi!”
“Nào, tôi giới thiệu với ngài…”
“Vị này là Phó đà chủ của phân nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải chúng tôi, tên là Mã Hồng Tuấn.”
Diệp Phong trông thấy Tề Đẳng Nhàn tới bèn nhanh chóng chạy lại chào hỏi, đồng thời giới thiệu cho hắn Mã Hồng Tuấn - phó đà chủ của phân nhánh Long Môn.
Mã Hồng Tuấn là người đàn ông gần 50 tuổi, gương mặt toát ra vẻ phúc hậu và có vẻ cân nặng cũng không nhỏ, cũng bởi cân nặng đó mà khí chất của ông ta càng thêm phần chững chạc, chín chắn.
Mã Hồng Tuấn cười to, bước tới nói với Tề Đẳng Nhàn: “Vị này chính là Tề tổng của Tư Bản Thiên Lại sao? Quả thực nghe danh đã lâu! Vẫn luôn muốn gặp mặt chào hỏi vài câu nhưng đều chưa có cơ hội.”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên bắt tay Mã Hổng Tuấn, hỏi: “Những người tới gây sự đâu, vẫn chưa tới hả?”
Mã Hồng Tuấn cười đáp: “Người ta là Đà chủ, tôi chỉ là Phó Đà chủ, việc ngợi ca những người có tiếng tăm cũng là thường tình thôi mà.”
Mọi người trông thấy Tề Đẳng Nhàn trẻ tuổi như vậy đều không khỏi thầm khen ngợi, những người trẻ tuổi mà đầy triển vọng giống như hắn quả thật là vô cùng hiếm gặp.
Tư Bản Thiên Lại, đây chính là công ty tài giỏi sở hữu hơn 500 mẫu đất ở địa bàn thung lũng giết người, chiếm ưu thế hàng đầu trong việc phát triển các trung tâm thương mại trong tương lai!
“Tề tổng, trước hết tôi vô cùng xin lỗi về việc làm liên lụy đến công ty của cậu. Có điều, tôi không thể không chủ động tới tìm cậu, dù sao thì một khi công ty vật Liệu xây dựng Hồng Mã phá sản, việc cung cấp nguyên liệu hàng hóa cho công ty các cậu cũng sẽ bị gián đoạn một thời gian.” Mã Hồng Tuấn rót một ly rượu cho Tề Đẳng Nhàn và nói với thành ý xin lỗi.
“Ông Mã ông không cần khách sáo như vậy, Từ An cũng không phải chỉ nhắm vào mình ông.” Tề Đẳng Nhàn không một chút bận lòng đáp lại.
Nếu như chuyện này không liên quan đến anh ta thì anh ta cũng chẳng buồn tìm tới đây đâu.
Nhưng Từ An không những kêu gọi những công ty VLXD khác không cung cấp hàng hóa cho Tư Bản Thiên Lại và tập đoàn Hướng Thị mà còn chuẩn bị lật đổ công ty duy nhất cung cấp hàng hóa cho bọn họ là công ty VLXD Hồng Mã.
Việc đó có khác gì trực tiếp mang dao đến tranh giành miếng bánh của Tề Đẳng Nhàn và tập đoàn Hướng Thị cơ chứ, loại chuyện như vậy làm sao có thể ngồi im không bận tâm?
“Đà chủ Từ!”
“Đà chủ Từ, anh đến rồi!”
Lúc này từ phía ngoài cửa vọng lại những tiếng hô vang, là Đà chủ của Đà phái Long Môn của tỉnh Đông Hải tới rồi!
Từ An cũng là người đàn ông tầm 50 tuổi, có điều trông ông ta có vẻ khá gầy, vầng trán rộng như trán rồng, các đường nét góc cạnh trên gò má khuôn mặt đều vô cùng rõ nét, trông rất có khí chất của một bậc đại nhân.
“Từ An cũng đến rồi!” Mã Hồng Tuấn đứng phắt dậy, sắc mặt trông có phần lo lắng sợ sệt.
Nếu xét về thực lực thì ông ta đúng là không phải đối thủ của Từ An, nhưng hai người dù sao cũng là hai cao thủ của phái Long Môn, không thể công khai xích mích, chỉ có thể âm thầm mà đối đầu nhau.
Từ An muốn toàn quyền kiểm soát và lãnh đạo Long Môn, còn Mã Hồng Tuấn thì muốn đánh bại Từ An để lên làm chủ.
Do đó hai người họ có thể coi như là lửa nước không hòa làm một, không đội trời chung.
Theo sau Từ An còn có con trai ông ta là Từ Dương, người thanh niên trẻ đó cũng từng bị Từ Đẳng Nhàn dạy dỗ cho mấy lần rồi.
“Phó đà chủ Mã hóa ra cũng sớm tới đây rồi sao, thật ngại quá, để anh phải đợi rồi!” Từ An sau khi bước vào thì lạnh lùng nói với Mã Hồng Tuấn.
Lời nói thì như vậy nhưng giọng điệu thật chẳng thấy chút hối lỗi nào, chỉ toàn là lạnh lùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
Mã Hồng Tuấn đáp: “Đà chủ Từ đến cũng thật đúng lúc, Tề tổng của Tư Bản Thiên Lại vừa hay cũng ở đây, chúng ta cùng thảo luận về việc của công ty vật liệu xây dựng nào!”
Từ An đành chuyển ánh mắt sang phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta nheo mắt lại, chỉ cảm thấy người trước mắt này thật là quá trẻ.
Từ Dương nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì nhẹ nghiến răng, anh ta đã thua dưới tay Tề Đẳng Nhàn hai lần rồi, một lần là bị đánh, một lần là bị đập nát con xe G63 đắt tiền của mình.
“Vị này chính là người thay đổi cục diện phải đối mặt cái chết của tập đoàn Hướng Thị sao? Là người đầu tư một trăm ngàn lượng vàng cho tập đoàn Hướng Thị sao?
Từ An với vẻ mặt lạnh lùng, hỏi Tề Đẳng Nhàn với ý thăm dò.
Nếu không nhờ có Tề Đẳng Nhàn thì nói không chừng tập đoàn Hướng Thị bây giờ cũng đã bị chia rẽ, phân tán rồi, hắn cũng nên được hưởng chút lợi lộc mà mình muốn.
Chương 343 Từ An
Tề Đẳng Nhàn sau đó cũng thăm dò Từ An, hắn cảm thấy Đà phái Long Môn của tỉnh Đông Hải hóa ra cũng chỉ như vậy.
Từ An trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt Mã Hồng Tuấn, dựa người về sau, tay phải buông xuống chiếc ghế rồi động động ngón cái và ngón trỏ.
Ngay sau đó có một tên thuộc hạ đi lên, lấy ra một điếu xì gà và đặt nó vào giữa hai ngón tay ông ta, sau đó một tên thuộc hạ khác vội vã rút một que diêm ra quẹt cho nó cháy lên.
Từ An cho điếu xì gà vào miệng, hít một hơi rồi xì ra một làn khói thuốc mù mịt và không nói gì.
Dáng vẻ đó của ông ta đậm chất bố đời, tạo cho người ta một cảm giác bị chèn ép mạnh bạo, làm cho của tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Người duy nhất không bị áp lực tâm lý là Tề Đẳng Nhàn, hắn chỉ cảm thấy mấy hành động đó thật làm màu, ra vẻ ta đây, loại người này mà phải ở trong ngục tối thì sợ rằng giả vờ chưa đến nửa ngày đã bị người ta đánh đến chết rồi.
Từ An cũng cảm nhận được dáng vẻ tâm lý bình thản đó của Tề Đẳng Nhàn, lúc này mới lên tiếng: “Thật không ngờ Phó đà chủ Mã hôm nay cũng mời Tề Tổng tới đây, Tề tổng quả thực là một người trẻ nằm ngoài suy đoán của người khác.”
Tề Đẳng Nhàn chẳng buồn tiếp lời loại người giả tạo như vậy, hắn cầm ly rượu lên chưa đến một hơi đã uống sạch, chỉ liếc nhìn Từ An một cái qua góc mắt.”
Từ An trông thấy dáng vẻ đầy khinh thường đó của Tề Đẳng Nhàn thì khóe mắt không kìm được mà giật một cái, bởi đây là lần đầu tiên mà một người trẻ như vậy lại dám không ngần ngại bày ra dáng vẻ đó trước khí thế đầy uy hiếp, áp đảo đối phương của mình.
Từ An ông ta đường đường là Đà chủ của Đà phái Long Môn ở Đông Hải này, là người có quyền thế lay động trời đất, ai lại dám ở trước mặt ông ta làm hành động như vậy cơ chứ?!
“Tên khốn khiếp, ngươi có biết thế nào là lễ độ không, cha ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Từ Dương trông thấy dáng vẻ đầy coi khinh mình đó của Tề Đẳng Nhàn thì không kiềm được sự phẫn nộ mà hét lên.
Thuộc hạ của Từ An ánh mắt cũng tràn ngập sự phẫn nộ, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hắn thực sự là không biết phép tắc, không biết thế nào là lễ độ.
Tề Đẳng Nhàn cầm ly rượu lên rồi lặng lẽ uống một ngụm, vẫn không thèm để mắt đến mấy người bọn họ như lúc nãy.
Từ An kiềm chế cơn giận ở trong lòng, nếu như ông ta lại để một tên nhóc dễ dàng khiến cho mình tức giận như vậy thì cái thân phận Đà chủ này thực sự quá là thấp hèn rồi.
“Hôm nay Tề tổng đã mất công đến quán rượu đêm khuya này thì chắc chắn là muốn giải quyết cho xong những chuyện trước mắt rồi.” Từ An nói.
“Đà chủ Từ thật thông minh quá đi, mở miệng toàn nói lời thừa thãi.” Tề Đẳng Nhàn đặt ly rượu xuống đáp lại một cách đầy nhạo báng.
Mã Hồng Tuấn nghe vậy không nhịn được muốn phì cười, đây cũng là lần đầu tiên ông ta chứng kiến Từ An bị người ta gây khó dễ như vậy.
Diêp Phong đứng bên cạnh cũng gắng nhịn cười, tính tình của Tề Đẳng Nhàn anh ta đương nhiên hiểu rất rõ, giả vờ giả vịt trước mặt Nhị Đương Gia như vậy thì cũng chẳng phải là người dễ đối phó.
Gân trên trán Từ An không kiềm được mà giật một cái, sau đó ông ta lại nở nụ cười giả tạo, nói: “Thái độ này của Từ tổng thật không giống tới đây để giải quyết vấn đề nhỉ!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp: “Đà chủ Từ không nói tiếng nào đã kêu gọi tất cả các công ty vật liệu xây dựng ở tỉnh Đông Hải này dừng việc cung cấp nguyên liệu cho chúng tôi, bây giờ còn muốn làm công ty duy nhất cung cấp nguyên vật liệu cho chúng tôi là công ty Hồng Mã phá sản, lẽ nào cảm thấy việc làm đó rất ý nghĩa sao?”
Từ An không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại không giữ cho mình chút thể diện nào, hơn nữa còn nói rõ ràng sự việc ra, một dáng vẻ cứng rắn như muốn dùng đá chọi đá, đối đầu với mình.
“Ngươi muốn chết sao!” Từ An giận tím mặt quát lớn.
Những người xung quanh đó cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn với thái độ vô cùng hung dữ, như chỉ cần đợi Từ An hạ lệnh là sẽ trực tiếp xông lên đánh cho hắn chết thì thôi.
Từ An tất nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng ông ta lại phủi tay, không thể đánh mất chiếc ghế Đà chủ này, nếu chuyện dễ dàng như vậy đã bị làm cho tức điên lên của ông ta mà để lộ ra thì chỉ có làm trò cười cho thiên hạ, mặc dù đúng thật tên tiểu tử trước mặt này đã thực sự làm người ta phải sôi máu!
“Bây giờ Tề tổng nóng giận như vậy rồi thì chúng ta hãy tìm Phó đà chủ cùng nhau bàn bạc trước đã.” Từ An ngang nhiên nói.
Mã Hồng Tuấn nhíu nhíu lông mày, không nói gì.
Từ An bình tĩnh nói tiếp: “Phó đà chủ Mã, nếu anh muốn bảo vệ con cờ Công ty Hồng Mã của mình thì không phải là không thể.”
“Chỉ có điều tôi cũng có điều kiện, anh phải nghe theo, nếu không thì công ty đó đóng cửa sớm một chút cũng tốt.”
“Điều kiện của tôi đơn giản thôi, đó là anh hãy anh cắt đứt tất cả các chuỗi cung ứng hàng hóa cho những doanh nghiệp có liên quan đến tập đoàn Hướng Thị ngay lập tức đi.”
Sắc mặt Mã Hồng Tuấn trong chốc lát trở nên vô cùng khó coi, nếu như ông ta cắt đứt hết những chuỗi cung ứng đó thì tiền bồi thường cũng chính là ông ta chịu.
Công ty Hồng Mã bây giờ chỉ riêng vận chuyển trầm tích các loại đã lãi mấy chục triệu, hơn nữa còn có các loại vật liệu xây dựng khác, bây giờ có hàng trăm triệu cũng không gánh nổi.
Từ An như này rõ ràng là muốn một tay ép chết Tập đoàn Hướng Thị, tay còn lại dồn Công ty Hồng Mã vào con đường cùng mà.
Mã Hồng Tuấn sắc mặt u ám nói: “Như vậy không được, làm ăn kinh doanh phải chân thành và đáng tin, Công ty Hồng Mã chúng tôi đã ký hợp đồng với Công ty phía họ rồi, nhất định thực hiện đúng như vậy mới được.”
Từ An nhún vai, cười với mọi người xung quanh rồi nói: “Như vậy là không đàm phán được rồi, Phó đà chủ Mã đến một chút thể diện cũng không giữ lại cho tôi nữa sao?”
Mã Hồng Tuấn nét mặt u ám, đáp lại: “Là Đà chủ Từ không cho tôi chút thể diện chứ nhỉ, mọi người đều là người của Đà phái Long Môn cả, anh có nhất thiết phải ép người quá đáng như vậy không?”
“Đều là người của Long Môn cả à, vậy chẳng lẽ Phó đà chủ Mã không biết Tập đoàn Hướng Thị trước kia chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta sao? Tập đoàn Hổ Môn mà chúng ta luôn ủng hộ bây giờ đang cạnh tranh đối đầu với Tập đoàn Hướng Thị, nếu Tập đoàn Hổ Môn mà chịu thiệt hại thì cũng chính là Đà phái Long Môn chúng ta đang chịu thiệt hại đấy!” Từ An vẻ mặt lạnh tanh, lạnh lùng nói với Mã Hồng Tuấn.
“Anh biết rõ Tập đoàn Hướng Thị là thế lực thù địch của chúng ta mà vẫn đồng ý ký hợp đồng, cung cấp nguyên vật liệu cho bọn họ, đây không phải là đang phản bội lại Long Môn chúng ta sao?”
“Tôi không ép anh thì còn ép ai nữa?!”
Mã Hồng Tuấn nghe xong những lời ép người quá đáng này của Từ An, không khỏi tức giận, thật không ngờ tối nay Từ An lại “lau gươm sáng như vậy”, đúng là “cháy nhà mới ra mặt chuột”, hoàn toàn bại lộ hết mưu đồ xấu xa, không để cho người khác một đường lui.
Mã Hồng Tuấn sắc mặt tối sầm lại, nói: “Đà chủ Từ nếu đã hùng hổ nói vậy tôi cũng chỉ còn cách dựa vào những quy định đã đề ra để giải quyết vấn đề thôi!”
Từ An hướng ánh mắt về phía Tề Đẳng Nhàn, nói tiếp: “Tề tổng nếu như cậu muốn giữ lại những chuỗi cung ứng của Công Ty Hồng Mã thì tôi cũng có một kiến nghị cho cậu.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Hả?”
“Cậu hãy thông báo cho Thiên Lại Tư Bản cắt đứt mọi qua lại với Tập đoàn Hướng Thị, sau đó ngừng mọi hợp đồng với Tập Đoàn Hướng Thị đi!”
“Công ty vật liệu An Năng chúng tôi có thể cắt giảm một nửa giá thành vật liệu, sau đó bán lại cho Tư Bản Thiên Lại coi như là bồi thường.”
“Cậu thấy thế nào, đề nghị đó của tôi có đủ chân thành chưa?”
Từ An mỉm cười vì đã đưa ra một điều kiện vô cùng hấp dẫn
Tề Đẳng Nhàn mặt không chút biểu cảm nhìn Từ An, đáp: “Đà chủ từ có phải quá ngốc rồi nên mới xem người khác là kẻ ngốc như vậy?”
.”Ngay từ đầu ông đã muốn nhắm vào tôi, điều đó cũng giống như cho tôi một cú vả vào mặt rồi.”
“Bây giờ lại uy ép các Công ty nguyên vật liệu của cả tỉnh này không cung ứng cho chúng tôi, đây thực sự lại là một cú vả nữa.”
“Cuối cùng lại muốn tôi cúi đầu đi hợp tác với mấy người?”
Tề Đẳng Nhàn nói xong câu đó thì bị chính mình làm cho tức cười.
“Tôi nói thật với ông, tôi không những muốn nhập hàng từ Công ty vật liệu Hồng Mã mà còn muốn nhập với số lượng gấp đôi, tất cả nguyên vật liệu ở công trường đều muốn nhập từ Công ty Hồng Mã!” Tề Đẳng Nhàn không chút khách sáo, đáp lại với ánh mắt lạnh lùng.
Từ An thản nhiên đáp lại: “Xem ra Tề tổng cũng không muốn cho tôi chút thể diện rồi, có điều cậu muốn nghĩ cách để nhập nguyên vật liệu từ Công ty Hồng Mã sẽ không thực hiện được. Bởi vì sau đêm nay, Công ty vật liệu Hồng Mã sẽ không còn tồn tại nữa rồi!”
Chương 344 Đề ra kế hoạch
Từ An đả kích Công ty vật liệu Hồng Mã, uy hiếp các Công ty vật liệu khác không được cung cấp nguyên vật liệu cho các công ty liên quan tới Tập đoàn Hướng Thị, đó chính là vì sự vững chắc cho địa vị của mình, đồng thời cũng là muốn tạo sức ép cho người đứng đầu Tập đoàn Hướng Thị.
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên sẽ không đồng ý những điều kiện ngu ngốc đó, nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý nhưng đến lúc ấy Từ An chỉ cần “siết chặt” dây trói điều kiện đó, hắn sẽ lập tức rơi vào bẫy và bị Từ An “trói” cho đến chết.
Bây giờ cách đơn giản nhất để đối phó lại Từ An chính là bảo vệ con cờ Hồng Mã dưới tay Mã Hồng Tuấn, tiếp tục nhập nguyên vật liệu từ Công Ty Hồng Mã.
Mã Hồng Tuấn sau khi nghe thấy những lời của Từ An về việc muốn dồn Công ty Hồng Mã tới bờ vực phá sản thì không nhịn được cười, điềm tĩnh nói: “Đà chủ Từ muốn dồn Công ty chúng tôi tới bờ vực phá sản e là không dễ dàng như vậy.”
Không khí giữa Từ An và Mã Hồng Tuấn vô cùng căng thẳng, giống như “đao vuốt” đều đã sẵn sàng cho “cuộc chiến”, điều đó làm cho mọi người xung quanh không khỏi căng thẳng theo, ai cũng nhìn đối phương bằng ánh mắt phẫn nộ và chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
“Xem ra Tề tổng vẫn là một mực khăng khăng muốn làm theo ý mình, không muốn nghe theo ý tốt của tôi rồi.” Từ An vừa cười vừa nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chẳng thèm để ý tới ông ta, trực tiếp đứng dậy cầm ly rượu của mình lên rồi quay người ra quầy rượu phía sau.
“Róc róc róc róc ”
Từng chút rượu chảy xuống mặt đất, kéo dài tạo thành một vạch kẻ ướt đẫm.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Hôm nay trong số các người mà có ai dám bước qua vạch kẻ này thì Công Ty Vật Liệu Hồng Mã cũng phá sản từ giây phút đó, doanh nghiệp của chúng tôi cũng sẽ đi tìm con đường khác!”
Lời nói đó vừa vang lên, mọi người có mặt ở đó đều vô vùng kinh ngạc.
Những lời này thực sự có chút hơi ngạo mạn rồi, chỉ tùy tiện vẽ một đường mà đã dám nói những lời như vậy sao? Như thế quả là không coi những người tài giỏi ở Phân đà Long Môn này ra gì!
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc tới mức không khép được miệng, ông ta được nghe Diệp Phong kể Tề Đẳng Nhàn là người vô cùng tài năng, có bản lĩnh, thật không ngờ hắn không chỉ có bản lĩnh mà còn mạnh miệng như vậy!
Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu ở bên cạnh nghe thấy vậy gương mặt cũng biến sắc, càng muốn mở miệng bảo Diệp Phong khuyên ngăn Tề Đẳng Nhàn.
Diệp Phong lại lạnh nhạt phủi tay nói: “Cứ nhìn đi, nếu Nhị đương gia đã vẽ ra vạch kẻ đó thì chắc chắn không ai có thể bước qua đâu!”
Anh ta nói những lời đó tràn ngập vẻ tự tin, khiến hai chị em cũng đơ người ra.
“Dù sao vẫn còn rất trẻ, lại dám nói những lời như vậy, có chút ra vẻ ta đây nhỉ!”
“Đúng vậy, dù sao người trước mặt cũng là Đà chủ Từ, những người tài giỏi dưới tay trướng ông ta lại đông vô cùng.”
“Người bạn này của Phó đà chủ thật không đáng tin mà, cứ tiếp tục như vậy, Công Ty vật liệu Hồng Mã sớm muộn cũng bị Đà Chủ Từ uy hiếp đến chết.”
Những thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn ở phía bên này thì không giấu được vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất kiêu căng.
Đối với bọn họ mà nói, ưu thế của Tề Đẳng Nhàn là nằm ở khối tài sản kếch xù, chứ không phải là sức lực, đây không phải là đang lấy trứng trọi đá sao?
Mã Hồng Tuấn ngồi đó không chịu được nữa, nhanh chóng đứng dậy, hạ giọng rồi nói: “Tề tổng, chuyện này vẫn là nên xem xét về lâu về dài! Lợi ích của hai nhà chúng ta gắn liền với nhau, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.”
“Tôi tự có quyết định của mình, có thể tự vạch ra kế hoạch và từ từ đối đầu với Từ An”
“Cứ nghe tôi, chưa chắc chúng ta đã thua!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói một cách lạnh lùng: “Tôi không có hứng thú với việc chần chừ suy nghĩ, nếu muốn thì nhanh lên, quyết định luôn đi.”
“Anh hãy tin tôi, làm theo kế hoạch của tôi.”
“Nếu anh không tin tôi thì chúng ta cũng chấm dứt hợp đồng luôn cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn nói một cách đầy chắc chắn, căn bản không cho Mã Hồng Tuấn thời gian suy nghĩ.
Điều này làm cho Mã Hồng Tuấn đường đường là Phó đà chủ cũng tức đỏ mặt tím tai, chỉ có điều với tình hình trước mắt này, không thể không dựa vào Tư Bản Thiên Lại, dựa vào Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao thì bây giờ đến 80% số nguyên vật liệu của Công Ty Hồng Mã là cung cấp cho Thung lũng giết người, đến nguyên vật liệu của Tập Đoàn Mộc Tử, Tập Đoàn Hướng Thị và các tập đoàn khác dùng cũng là bọn họ cung cấp.
Tề Đẳng Nhàn nếu như buông tay không làm khó Mã Hồng Tuấn nữa thì Mã Hồng Tuấn khả năng cao đã bị Từ An ép chết ở đây rồi.
Nếu như không có vị trí trụ cột quan trọng về kinh tế nữa thì Mã Hồng Tuấn có lẽ sớm muộn cũng bị Từ An chơi đùa đến chết.
Những lời đó của Tề Đẳng Nhàn khiến cho những thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn cũng không khỏi tức giận: “Người này quá là ngông cuồng rồi, hắn lại dám dùng những lời lẽ đó nói chuyện với Phó đà chủ sao?”
Diệp Phong vội vàng tiến lên phía trước nói với Mã Hồng Tuấn: “Phó đà chủ, nếu Nhị đương gia đã muốn ra tay giúp đỡ thì chi bằng chúng ta cứ ngồi đây chờ, để xem Từ An phải bỏ về vì không đạt được mục đích.”
Mã Hồng Tuấn khó chịu, nhíu đôi lông mày, ông ta cũng khá tin tưởng Diệp Phong bởi Diệp Phong đã mấy lần cứu mạng ông ta.
Từ An không còn tươi tỉnh được nữa rồi, một tên doanh nhân mà lại dám dùng những thủ đoạn giang hồ bạo lực này với ta để giải quyết vấn đề sao?
“Đương nhiên nếu như các người đã không có ai dám bước qua vạch kẻ này thì cũng chính là chấp thuận với “trò chơi” này rồi.”
“Nếu không tôi sẽ không ngại cho các người thấy thế nào gọi là không giữ chữ tín đâu.”
Tề Đẳng Nhàn hướng ánh mắt về phía Từ An, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Những người của Từ An bên này cũng không thể vui vẻ thêm chút nào nữa, kẻ này đầu óc có vấn đề hay sao mà lại dám nói những lời như vậy với Từ An? Lẽ nào hắn không biết trước đây Từ An luôn là người đi “uy hiếp” người khác sao?
Từ An nhìn Mã Hồng Tuấn, cười một cách lạnh nhạt rồi nói: “Phó đà chủ Mã, Tề Tổng có thể làm chủ cho anh sao? Lời nói của hắn ta có phải sẽ quyết định sự sống còn của Công ty vật liệu Hồng Mã các anh!?”
Mã Hồng Tuấn mím môi, trong lòng diễn ra một cuộc đấu tranh tâm lý, sau đó mới chậm rãi đáp: “Hôm nay tôi đã mời Tề Tổng tới đây như vậy thì tất nhiên quyền quyết định là của cậu ấy rồi, hơn nữa Tề tổng còn là khách lớn của chúng tôi cơ mà.”
“Như Tề tổng đã nói, nếu như người của Đà chủ Từ các người có thể vượt qua vạch kẻ mà Tề tổng đã vẽ này.”
“Thì kể từ giây phút đó, Công Ty Hồng Mã chúng tôi cũng tuyên bố phá sản, giải tán luôn!”
“Mã Hồng Tuấn tôi đã nói ra những lời này thì nói được làm được!”
Những lời nói của Mã Hồng Tuấn làm cho người của ông ta không khỏi ngạc nhiên, ai nấy đều kinh ngạc tột độ nhìn ông ta.
Công Ty Vật Liệu Hồng Mã bây giờ là tài sản đáng giá nhất của Mã Hồng Tuấn, lại có thể dễ dàng thề thốt như trò chơi trẻ con vậy sao?
“Thôi xong, Phó đà chủ này điên thật rồi, sao lại có thể tin vào những lời nói xằng bậy của tên họ Tề đó cơ chứ!”
“Tôi thấy Công Ty Hồng Mã của chúng ta lần này khó cứu rồi, thuộc hạ của Từ An đông như vậy, thật không biết tên họ Tề này bị làm sao rồi nữa!”
“Tên họ Tề này đầu óc có vấn đề không được bình tĩnh, Phó đà chủ cũng không còn cách nào khác… bây giờ Công Ty Hồng Mã cũng chỉ có thể trông cậy vào Tư Bản Thiên Lại, nếu không có Tư Bản Thiên Lại thì lượng hàng hóa cung ứng cũng sẽ giảm đi, tới lúc đó những nguyên vật liệu đó không bán đi được, Công Ty sẽ trực tiếp rơi vào tiến thoái lưỡng nan, rồi bị khó khăn dồn ép đến chết.”
Thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn đều có chút không hài lòng, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, họ cho rằng chính Tề Đẳng Nhàn đã bắt cóc Mã Hồng Tuấn, ép buộc khiến ông ta phải bất đắc dĩ đưa ra quyết định như vậy.”
Trương Nhu cũng quay sang phía Trương Tĩnh nói: “Chị à, Tề tổng này có phải hơi ngạo mạn rồi không? Em biết là hắn lợi hại, nhưng mà…những cao thủ dưới trướng Từ An cũng không hề ít!”
Trương Tĩnh là người con gái có hiểu biết và vốn sống phong phú, cô ta nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Cứ chờ xem tình thế thay đổi đi, hắn đã mạnh miệng nói vậy thì chắc chắn cũng nắm được tình hình…nhỉ?”
Trương Tĩnh nói đến đây cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Cô ta là bạn gái của Diệp Phong, Diệp Phong lại là người làm cho Mã Hồng Tuấn, nếu Mã Hồng Tuấn “chơi chán” rồi thì Diệp Phong sau này chắc chắn cũng sẽ không được lợi gì cả!
Sợ rằng chị em bọn họ sau này cuộc sống cũng không còn dễ dàng nữa…
Những lời đó của Tề Đẳng Nhàn trong vô thức dường như đã đang quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Chương 345 Tầng cao mới của sự giả tạo.
Người của Từ An cũng không ngờ được rằng Mã Hồng Tuấn lại đồng ý với kế hoạch Tề Đẳng Nhàn đã đề ra, từng người từng người ngơ ngác nhìn nhau, rồi đều không nhịn được mà cười lên.
Đối với họ mà nói, hành động này của Mã Hồng Tuấn bản chất chính là tự tìm đường chết, đem sự sống còn của Công Ty Vật Liệu Hồng Mã giao hết cho người ngoài, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin.
“Được, nếu Phó đà chủ cũng chấp thuận theo kế hoạch Tề tổng để ra thì hôm nay chúng ta phải làm theo những quy định mà Tề tổng đề ra rồi!” Từ An lạnh lùng cười to lên rồi nói.
Thuộc hạ của Từ An đều nhìn Tề Đẳng Nhàn một cách đầy giễu cợt, sự kiêu căng giả tạo ấy hôm nay chắc chắn sẽ phải chịu một “cú tát” mạnh bạo rồi.
Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá vào chiếc ghế đơn, chiếc ghế ngay sau đó trượt một đường rồi đừng lại đầy chắc chắn ngay trước vạch kẻ.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống ghế, mỉm cười rồi nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, người này có thể ngạo mạn như vậy sao? Lại dám trực tiếp ngồi xuống đó?!”
Hắn đang chuẩn bị ngồi xuống, để lại mọi người ở ngoài vạch kẻ thì:
“Khốn khiếp!”
Từ Dương không chịu nổi dữ dằn quát lên, toàn mặt lộ vẻ hung dữ, cảm thấy người của bên mình đã bị tên rác rưởi Tề Đẳng Nhàn đó khinh thường rồi.
Từ An và những người khác sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cho dù cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này đang tỏ ra ngạo mạn kiêu căng, nhưng diễn xuất của hắn lợi hại như vậy khiến mọi người đều cảm thấy không thoải mái.
Không ai lại muốn mình bị người khác coi thường như vậy, nhưng Tề Đẳng Nhàn rõ ràng là đang khinh thường bọn họ.
Mã Hồng Tuấn không chịu được mà giật giật mí mắt, Tề Đẳng Nhàn ngạo mạn bao nhiêu ông ta càng cảm thấy sợ hãi, lo lắng bấy nhiêu.
“Đà chủ Từ, để tôi ra tay, tôi nhất định sẽ đánh gãy cái chân *chó chết tiệt đó của hắn!” Một người đàn ông bước lên tức giận nói.
Từ An nghe vậy gật đầu nói: “Từ Phi, cho ngươi lên đầu tiên, mau giao hắn cho Từ Phi, không người ta lại không xem Đà phải Long Môn chúng ta ra gì!”
Mọi người sau khi nhìn thấy người đàn ông cao khoảng mét tám đó đứng dậy thì bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Tâm trạng Mã Hồng Tuấn càng nôn nao không yên, Từ Phi chính là tên thuộc hạ cao thủ bậc nhất của Từ An, trong các trận đấu ở vùng Từ An quản lý hắn đã có thành tích 28 lần thắng liên tiếp rồi!
Lúc đầu vì để đấu lại Từ An mà Mã Hồng Tuấn đã đặc biệt mời một cao thủ võ thuật từ Thánh Tượng Quốc về, kết quả là chỉ mới vài chiêu đã bị Từ Phi dễ dàng đánh gục, đạp cho một cú đau điếng người, làm cho Mã Hồng Tuấn phải bồi thường không ít tiền.
“Tề tổng, võ thuật bằng chân của tên Từ Phi này khiến người khác phải kinh sợ, một cú đá cũng có thể làm khúc gỗ đứt đôi, chúng ta không được chủ quan!” Mã Hồng Tuấn không kiềm chế được, thì thầm nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.
“Tôi không quan tâm anh ta lợi hại hay không, ngày hôm nay ở đây không ai có thể mạnh hơn tôi.” Tề Đẳng Nhàn sắc mặt không đổi, đáp lại.
Nghe thấy câu nói đó mọi người ở đó đều xôn xao hết lên.
“Thật mạnh miệng mà!”
“Tên này thực sự quá kiêu căng rồi, nhất định phải đạp hắn xuống đất giẫm xéo cho một trận thì mới giải tỏa được cơn hận này!”
“Từ Phi ngươi không được nương tay, trực tiếp đánh gãy chân hắn cho ta, cho hắn biết sức mạnh của Đà phái Long Môn chúng ta!”
Sắc mặt Mã Hồng Tuấn vẫn vô cùng khó coi, có lòng tốt nhắc nhở hắn, cuối cùng đổi lại là một câu nói như vậy, khiến bản thân dường như trở nên vô cùng thừa thãi.
Từ Phi sau khi gật đầu đã bước lên phía trước, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Có thể bắt đầu được chưa nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp: “Lúc nào cũng có thể bắt đầu, chỉ sợ các người một tiếng chào hỏi cũng không thấy đã xông lên đánh lén, còn đâu tôi cũng không có ý kiến gì hết.”
Từ Phi cũng bị câu nói đó của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức điên lên, hắn nhún người một cái, cong lưng xuống như một cây cung tên khổng lồ đang được kéo căng ra.
“Rắc!”
Trong lúc cử động cột sống phát ra âm thanh như tiếng dây cung được nới lỏng, sau đó Từ Phi dùng một chân đá về phía trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Một cú đá chính xác, phong thái nhẹ nhàng, không chút dư thừa, thật không hổ danh là cao thủ thường ngày vẫn tập võ, một chiêu chí mạng, gọn gàng nhanh chóng!
Tề Đẳng Nhàn lóe lên ánh mặt đầy giễu cợt, đối với hắn mà nói lạm dụng việc đề ra các loại chức danh đến những nơi có “lính mới” thực sự chẳng có gì thú vị.
Chân Từ Phi vừa sắp đá vào chính diện mặt hắn thì đột ngột đổi hướng, đá sượt ngang qua bên tai Tề Đẳng Nhàn một đường thẳng tắp!
Tề Đẳng Nhàn hờ hững giơ tay trái lên bên tai, dùng chiêu “cánh quạt khỉ”, dễ như trở bàn tay bắt lấy cổ chân của đối thủ, mạnh bạo kéo cái chân đó xuống.
Ngay sau đó, hắn dùng năm ngón tay, như một con hổ dũng mãnh giữ chặt lấy chân của Từ Phi, trực tiếp ra chiêu “gảy đàn tì bà” mạnh tới nỗi khiến cho gân cốt toàn thân Từ Phi mềm nhũn ra.
“Cút!”
Tề Đẳng Nhàn kéo Từ Phi về phía trước người mình, làm cho anh ta mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, sau đó hắn ngồi lên ghế, dứt khoát đạp một cái!
“Bụp!”
Cú đạp trúng giữa trán Từ Phi, khiến anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, máu òng ọc hộc ra ngoài, người bay xa mấy mét, quỳ rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Những người xung quanh trông thấy Từ Phi bị đánh gục một cách dễ dàng như vậy sắc mặt không kìm nổi tối sầm lại.
Từ An càng không giữ được bình tĩnh, tay run cầm cập, điếu xì gà cũng rơi xuống ghế.
Ông ta chớp mắt nhặt điếu xì gà đưa vào miệng, giận dữ hít một hơi, bình tĩnh kiềm chế nỗi sợ trào dâng trong lòng mình, trầm giọng nói: “Lý Tường, tới lượt ngươi!”
Mã Hồng Tuấn trông thấy Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng xử lý Từ Phi, chưa kịp vui mừng thì nghe thấy Từ An gọi Lý Tường ra, không bình tĩnh được mà lạnh tóc gáy.
“Đà chủ Từ, không được sử dụng vũ khí đâu!” Mã Hồng Tuấn lạnh lùng nói.
Từ An nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp: “Vừa rồi trong quy định Tề tổng cũng đâu có nói ở đây không được sử dụng vũ khí, đúng chứ Tề tổng?”
Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn đáp: “Tôi đã nói rồi, các người muốn dùng gì thì dùng, đừng có lề mề.”
Sắc mặt Mã Hồng Tuấn bỗng trở lên khó coi, nói: “Tề tổng, trong tay có vũ khí và trong tay không có vũ khí là hai khái niệm khác nhau! Vũ khí mà tên Lý Cường này dùng là đao bát quái, vô cùng lợi hại, từng cắt mất tay của hơn 30 tên, anh chắc chắn tự tin như vậy sao?”
Tề Đẳng Nhàn tươi tỉnh chỉ vào chiếc ghế so-fa nói: “Hay là ông Mã ông ngồi đây đi? Tôi ở bên cạnh xem xem?”
Mã Hồng Tuấn bị hắn làm cho tức đỏ mặt, cảm thấy đứa nhóc này nói chuyện thực sự khiến người khác tức điên lên, bản thân rõ ràng là có ý tốt nghĩ cho hắn, vậy mà hắn lại luôn miệng nói những lời như vậy!
Thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn cũng bị làm cho tức điên, Diệp Phong vội vàng trấn tĩnh mọi người, nói: “Tề tổng nói như nào thì chính là như vậy, mọi người không cần lo chuyện bao đồng.”
“Nếu hôm nay Tề tổng đã ra tay rồi thì Đà chủ Từ cũng đừng hòng có thể thương lượng!”
“Cho dù ông trời có xuống đây cũng không thu phục được Công ty Vật liệu Hồng Mã chúng tôi đâu!”
Lời của Diệp Phong làm tim mọi người hững lại một nhịp, không biết tại sao anh ta có thể tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy.
Những người của Từ An sau khi nghe thấy những lời của Diệp Phong thì khịt mũi khinh bỉ.
“Diệp Phong ngươi bảo vệ mình chưa xong lại còn đi nói giúp người khác! Đợi sau khi chuyện này kết thúc ta xem ngươi chết như thế nào!” Từ Dương lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó anh ta hướng ánh mắt về phía hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu, Lần Trước muốn xử lý Trương Nhu nhưng không thành, bị Tề Đẳng Nhàn làm hỏng chuyện, cơ hội lần này nhất định không thể để tuột mất!
Lúc này Lý Cường đứng dậy, tay cầm một con đao, cả người toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khó đỡ.
Anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thản nhiên nói: “Tôi cho anh cơ hội lựa chọn vũ khí!”
Tề Đẳng Nhàn chẳng buồn đáp lại, vẫy vẫy tay nói với hắn ta: “Nếu mông tôi rời khỏi chiếc ghế này thì coi như anh thắng.”
[Đôi lời của tác giả]
Xuất viện về nhà rồi, ngày mai vẫn sẽ cập nhật tình hình hồi phục như bình thường. Mấy đứa nhỏ vẫn chưa khá hơn, lấy máu mang đi bệnh viện Bắc Kinh xét nghiệm ADN và ty thể rồi, tốn mất gần 33 triệu…Sau khi có kết quả chẩn đoán sẽ quyết định phương pháp chữa trị. Hy vọng bọn trẻ sớm ngày hồi phục, cũng mong rằng con cái của những bậc làm cha làm mẹ khác luôn luôn mạnh khỏe.