Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 553 Cổ phần.

Chương 553: Cổ phần.

“Phu nhân... quán bar Kim Thành, không thể cho cô đầu tư cổ phần rồi...”

Tôn Trạch Vũ quay đầu lại và mở miệng nói với Tôn Dĩnh Thục với vẻ khó khăn.

Vẻ mặt của Tôn Dĩnh Thục rất lạnh lùng, có vẻ như đã sớm lường trước được, nếu như Trần Ngư đã muốn tranh giành chuyện này, vậy thì không có mấy người có thể tranh giành được với cô ấy.

Park Sung Sin có hơi nổi cáu, nói: “Ông chủ Tôn, ông có biết mình đang nói gì không đấy? Ông có biết muốn được phu nhân chú ý khó khăn đến nhường nào không?”

Tôn Dĩnh Thục giơ tay lên và nói: “Park tổng, không cần nhiều lời làm gì, đây không phải lỗi của ông chủ Tôn.”

Tôn Trạch Vũ vẻ mặt đau khổ, trong lòng có chút khiếp sợ sức mạnh của Trần Ngư.

“E hèm, bây giờ ông chủ của quán bar này là tôi, ngài không cần cút ra ngoài nữa đâu.” Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Thế tôi cảm ơn cô nhé!” Tề Đẳng Nhàn uể oải nói.

Trần Ngư quay đầu nói với Tôn Trạch Vũ: “Trong vòng hai mươi tư giờ nữa, hãy mang hợp đồng chuyển nhượng đến tay tôi, một trăm triệu này, chính là tiền mua lại quán bar của ông. Về sau, quán bar này không liên quan gì đến ông nữa!”

Tôn Trạch Vũ ngoan ngoãn nói: “Tôi... hiểu rồi!”

Đám người vây xem không khỏi kinh ngạc một trận, bọn họ đều rất tò mò về việc Trần Ngư rốt cuộc có xuất thân như thế nào mà lại có thể ép Tôn Trạch Vũ chuyển nhượng quán bar cho cô ấy.

Hơn nữa, ngay cả Tài Phiệt Thượng Tinh danh tiếng lẫy lừng cũng phải thất bại mà về ở trước mặt cô ấy.

Lý Vân Uyển lại nhịn không được mà lên tiếng cà khịa: “Có tiền đúng là có thể muốn làm gì thì làm mà, một quán bar mà nói mua là mua, ngầu quá đi thôi!”

Điều này làm cho cô ấy không nhịn được mà nhớ tới một cảnh phim trong “Batman”.

Người phục vụ nhắc nhở Bruce rằng hồ bơi của bọn họ là để ngắm chứ không phải để cho bạn gái của anh ta ngâm mình.

Sau đó Bruce viết một tờ chi phiếu và nhét vào trong túi của người phục vụ.

Người phục vụ nói dù có cho anh ta tiền boa cũng vô dụng và yêu cầu bọn họ rời đi ngay lập tức.

Bruce bèn nói với anh ta rằng đây không phải tiền boa mà là tiền mua lại khách sạn của bọn họ.

“Trần Ngư thật đúng là nhiều tiền dễ mến, đa tài đa tiền mà!” Lý Vân Uyển ngẫm nghĩ, nhịn không được mà nở nụ cười.

Tôn Dĩnh Thục bị Trần Ngư quấy rối việc làm ăn nhưng cũng không tức giận, vì chút chuyện làm ăn này mà tức giận thì quá là không đáng và quá là mất giá.

Trần Ngư nói: “Tôn phu nhân yên tâm, tôi không phải loại người không có tố chất đánh không lại thì dùng quan hệ để đuổi người ra ngoài. Các người tới quán bar của tôi tiêu xài, tôi rất hoan nghênh, hôm nay tôi miễn phí cho các người!”

Đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh không khỏi cảm thấy tức giận bất bình, ai nấy đều nhìn Trần Ngư với ánh mắt căm tức, thế nhưng bọn họ lại chẳng làm gì được cô ấy cả.

“Vậy thì hôm nay tôi còn phải cảm ơn cô Trần rồi!” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt nói.

“Không cần khách sáo.” Trần Ngư mỉm cười và nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vị phu nhân bổng tử* này, chúc cô đêm nay chơi vui nhé!”

(*Bổng tử: cách gọi khinh miệt mà người Trung gọi người Hàn)

Gương mặt vốn mây nhẹ gió hòa của Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức bị mây đen bao phủ, cô ta chỉ hận không thể nhét cái kìm sắt đỏ thẫm vào trong miệng của Tề Đẳng Nhàn, khiến cho đầu lưỡi của hắn đều bị bỏng nát!

Có điều cô ta cũng không muốn so đo với Tề Đẳng Nhàn thêm nữa, cô ta nói với Trần Ngư: “Nếu như cô Trần đã hào phóng như vậy thì đêm nay tôi cũng không khách sáo nữa đâu!”

Trần Ngư không thèm để bụng, nở nụ cười và nói với mọi người: “Hôm nay miễn phí cho tất cả mọi người, mọi người chơi vui vẻ nhé!”

Vậy nên các vị khách đều lập tức hoan hô.

Tôn Dĩnh Thục không mang người của mình rời khỏi quán bar mà trở lại phòng bao vốn có của bọn họ, mới vừa bị người khác đánh vào mặt đã bèn sốt ruột rời đi, theo góc nhìn của cô ta thì có chút tầm thường.

Tuy rằng thua về thể diện nhưng khí chất thì tuyệt đối không thể thua được.

“Bà chủ Trần đúng thật là hào sảng và phóng khoáng, cho dù Trần gia có tiền hơn nữa thì chắc cũng không trụ nổi việc cô tiêu xài phung phí như thế này đâu ha?” Tề Đẳng Nhàn than thở.

“Tốc độ tiêu tiền của tôi quả thật là rất nhanh, thế nhưng tốc độ kiếm tiền của tôi cũng không chậm đâu!” Trần Ngư khẽ mỉm cười: “Đây chẳng phải là vì bạn bè mà không tiếc mạng sống hay sao? Nếu không làm thế, ngài bị đuổi ra ngoài thì thật là mất mặt làm sao!”

Lý Vân Uyển hỏi: “Hình như lai lịch của Tôn phu nhân kia không tồi đâu?”

Trần Ngư nói: “Một trong những bà trùm đỉnh cao của Tài Phiệt Thượng Tinh, đương nhiên lai lịch không tồi rồi, hơn nữa còn là một quả phụ!”

Tề Đẳng Nhàn lại hỏi với vẻ trầm ngâm: “Cô ta chạy đến thành phố Trung Hải làm gì?”

“Quá nửa là bởi vì Park Sung Sin ở Đông Hải rất không được việc khiến cho cô ta cảm thấy không hài lòng đấy. Ngài cũng biết mà, Tài Phiệt Thượng Tinh là do các đại gia tộc tạo thành chứ không phải của riêng ai cả, Park Sung Sin làm việc không tốt, cô ta là người làm chủ, đương nhiên là rất mất mặt.” Trần Ngư nói.

Tề Đẳng Nhàn chỉ thuận miệng ồ một tiếng chứ cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, mặc dù là một quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp nhiều tiền nhưng cũng không đáng để chú ý quá mức.

Trần Ngư nói: “Tôi đã chơi hòm hòm rồi, tôi đi trước nhé, mọi người chơi tiếp đi, hôm nay tất cả chi phí đều do tôi gánh vác, không cần lo trả không nổi hóa đơn đâu.”

Sau khi nói xong lời này, Trần Ngư đứng dậy.

“À, đúng rồi, tôi chuẩn bị đến thành phố Tây Hà để tổ chức triển lãm xe, nếu rảnh rỗi thì ngài có thể tới chơi một chút.” Cô ấy đi được hai bước thì lại xoay người lại và nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Được, đi đường cẩn thận nhé.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu và đánh mắt tiễn Trần Ngư rời đi.

Lý Vân Uyển cười nói: “Hôm nay chúng ta đã nhìn thấy mặt điên cuồng này của cô ấy mà vẫn chưa bị diệt khẩu, cái này có tính là tránh được một kiếp hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho nên bây giờ chắc là em đã không còn gánh nặng tâm lý gì nữa rồi nhỉ? Người ưu tú đến đâu thì cũng đều có lúc bốc đồng, cho dù là Trần Ngư thì cũng như vậy.”

Lý Vân Uyển ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô ấy vẫn luôn muốn được ngang hàng với những người ưu tú, vậy cho nên khi biết được mình sẽ đảm nhiệm phần công việc quan trọng, cô ấy vẫn luôn tự tạo áp lực cho mình.

Hai người đang uống rượu thì có một người Triều Tiên đi tới và đưa cho họ một tấm chi phiếu.

Trên tấm chi phiếu viết số tiền một trăm triệu.

“Phu nhân nói, Park tổng đã thua rồi, người của Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi có chơi có chịu, không phải loại người không chịu nổi thất bại. Một trăm triệu này, xin Tề tổng vui lòng nhận cho.” Người khách đó khách sáo nói.

Triều Tiên cũng giống như nước Kiệt Bành vậy, trên dưới rõ ràng, vô cùng chú trọng cấp bậc.

Tề Đẳng Nhàn nhận lấy chi phiếu, nhìn thoáng qua một cái, đưa tay ra búng vào nó và nói: “Ồ? Tôn phu nhân thật đúng là một người phụ nữ rất quyết đoán, khá lắm, ly rượu này tôi kính cô ấy.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn giơ ly rượu lên và một hơi uống cạn.

Vừa rồi hắn đã có một chút mâu thuân với Tôn Dĩnh Thục, ngay lúc này Tôn Dĩnh Thục đã cho người mang chi phiếu đến, có thể thấy rằng cô ta cũng không phải là một người bụng dạ hẹp hòi.

Một người phụ nữ có thể chiếm giữ một vị trí nhất định trong Tài Phiệt Thượng Tinh, có thể đấy cô ta cũng không phải là người không nói lí lẽ.

Tề Đẳng Nhàn thẳng tay ném chi phiếu cho Lý Vân Uyển và nói: “Hôm nay ông đây cao hứng, mua lấy một đêm của em, cầm lấy mà tiêu đi!”

Lý Vân Uyển hết sức phấn khởi mà nhận lấy, cô ấy nói: “Cảm ơn ngài, ngài thật hào phóng!”

Park Sung Sin lại có chút không cam lòng nhìn Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi quán bar, anh ta hỏi: “Phu nhân, cứ để cho anh ta cầm tiền rồi đi như vậy à?”

“Vậy còn có thể làm như thế nào đây?”

“Nếu cậu đã không chịu được việc thua cuộc thì đừng có mà đi cược với người khác!”

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục không hề dễ coi, dù sao thì vô duyên vô cớ lại phải tặng đi một trăm triệu như vậy, tâm trạng của ai cũng sẽ không tốt.

Trần Ngư tốn một trăm triệu nhưng ít nhất thì cũng mua lại được quán bar, mà một trăm triệu này của cô ta hoàn toàn chỉ là để chùi mông cho Park Sung Sin mà thôi.

“Đồ vô dụng.” Tôn Dĩnh Thục trầm mặt quát.

Park Sung Sin cúi đầu, thế nhưng gò má thì lại có chút vặn vẹo.

Tất nhiên Tôn Dĩnh Thục là người quyền cao chức trọng, thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là phụ nữ, làm gì có tên đàn ông nào bằng lòng bị một người phụ nữ vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy chứ?
Chương 554 Chị em.

Chương 554: Chị em.

Người xưa nói tiểu biệt thắng tân hôn cũng không phải là không có lý.

Tề Đẳng Nhàn thức đêm chiến đấu hăng hái, trình diễn cú hat trick khiến đàn ông Hoa quốc nhìn mà rơi lệ.

Ít nhất thì hắn sẽ không khiến bất cứ ai đang mong chờ hắn phải rung rưng nước mắt và kêu lên năm chữ: “Thất vọng quá, hoàn tiền”.

Có điều, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới việc mới sáng sớm Tề Đẳng Nhàn đã bò dậy hướng dẫn Dương Quan Quan và Hoàng Sung luyện công, cũng đâu thể cho người ta leo cây mãi được.

Huống chi tình hình dạo gần đây của hắn với Dương Quan Quan đã có tiến triển không tệ, phải tiếp tục củng cố mới được.

“Lại đi dạy võ à?” Lý Vân Uyển không cả buồn mở mắt, cô ấy mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, loại chuyện như luyện công này không tiến thì sẽ lùi, phải kiên trì mỗi ngày mới được.” Tề Đẳng Nhàn đã thay sang quần áo thể thao.

“Mang đồ ăn sáng bán ở trước cổng công viên Sâm Hải về cho em nhé!” Lý Vân Uyển dặn dò.

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ đồng ý, lấy điện thoại di động ra để xem thời gian thì mới phát hiện ra có một tin nhắn, là do Irena Jinva gửi tới.

Irena Jinva báo cáo tình hình công việc với hắn, sau đó còn nói cho hắn biết ngày hôm qua mình đã đánh một ván cờ, sau khi thắng một ván đã ngay lập tức offline.

Avatar của Irena Jinva là tấm ảnh do Tề Đẳng Nhàn chụp cho cô, nhưng chỉ lấy nửa người trên mà thôi.

Nửa người dưới là hai cái chân dài trần trùng trục, tuy rằng rất đẹp mắt nhưng rõ ràng không thích hợp để làm avatar, cũng không thể cho người khác xem được.

“Đúng là một cô gái chăm chỉ.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ rồi thong thả ung dung đến công viên Sâm Hải đúng giờ.

Dương Quan Quan đã đang làm nóng người cùng Hoàng Sung rồi, hai người chụm cánh tay lại một chỗ, xô đẩy lẫn nhau và cảm nhận sự thay đổi của sức lực.

Sau khi biết Dương Quan Quan rất có khả năng sẽ lắc mình biến hóa và trở thành sư mẫu của mình, Hoàng Sung không dám có một chút không an phận nào đối với cô ta nữa, thậm chí khi đứng ở trước mặt cô ta cũng có thể không liếc ngang liếc dọc và bỏ đi cả ánh mắt không bỏ được kia của đàn ông.

Tề Đẳng Nhàn vươn vai một cái, nói: “Luyện công thôi, hôm nay luyện bài cũ.”

Võ học chia làm dưỡng, luyện, đánh, diễn, chăm sóc sức khỏe đứng ở vị trí thứ nhất, tiếp theo là cách thức luyện công, sau đó mới là cách đánh và cuối cùng chính là biểu diễn.

Mà trên thực tế, cách luyện và cách đánh lại có rất nhiều điểm khác biệt, lúc bạn luyện là như thế này nhưng lúc đánh nhau thì lại phải là như thế kia.

Giống như Cổ Thái Cực của Ngọc Tiểu Long vậy, lúc luyện thì đa số là lỏng lẻo nhẹ nhàng nhưng đến lúc đánh người thì sức bật bùng lên sau khi cả người căng lại không hề yếu hơn Bát Cực Quyền.

Dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn cũng không dạy bọn họ cái gì mới mà chỉ từ từ truyền thụ cho bọn họ lý luận võ học mà mình hiểu được thôi, sau đó thỉnh thoảng sẽ tự mình ra trận thực chiến diễn tập một chút.

Luyện công là một thứ phải tiến hành tuần tự, có chỗ phải tuân theo bản năng, có chỗ thì lại phải khắc phục bản năng, cũng không phải một sớm một chiều là có thể trở thành thiên hạ vô địch.

Mắt thấy bầu trời đã tờ mờ sáng, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Triệu Hồng Nê đang đeo cái túi nhỏ trên lưng và đi đến chỗ này.

Hôm nay Triệu Hồng Nê sầm mặt đi đến, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: “Ván tiếp theo!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Mệt lắm đấy, trí óc không thể hồi phục nhanh như thế đâu!”

“Võ thuật của anh đã đến được cảnh giới này rồi, không thể có chuyện anh không luyện đầu óc được, bớt lấy mấy cái cớ này với tôi đi!” Triệu Hồng Nê nói với giọng vô cùng không hài lòng.

Tối hôm qua, trạng thái của cô ta không được ổn lắm, cộng thêm việc Irena Jinva đã nghiên cứu kỳ phổ của cô ta nên đã hung hăng giáo huấn cô ta một trận.

Ván cờ kia, mãi đến nửa ván sau Triệu Hồng Nê mới dần dần tìm lại được trạng thái, thế nhưng thế cờ đã mất, cuối cùng thất bại thảm hại.

Đây là ván cờ mà thua thảm nhất của cô ta, đang muốn chơi ván thứ hai thì Irena Jinva lại dựa theo chỉ thị của Tề Đẳng Nhàn mà quất ngựa truy phong, suýt nữa đã khiến cô ta tức đến mức cả đêm không ngủ được.

Thắng bại đối với vị kỳ thủ chuyên nghiệp này mà nói chẳng qua chỉ là chuyện ngày thường của binh gia mà thôi, thế nhưng thua bởi Tề Đẳng Nhàn, cô ta thật sự có chút khó có thể chấp nhận được.

Tề Đẳng Nhàn thấp giọng nói: “Hôm qua sau khi chơi cờ với cô xong, tôi đã cùng người phụ nữ của tôi lăn lộn đến tận ba giờ, hôm nay năm giờ lại chạy đến công viên để luyện công, cho dù tôi có luyện óc thì cũng không hồi phục được nhanh như vậy đâu! Cô đây là đang chuẩn bị khiến tôi hộc máu đột tử ở trên bàn cờ rồi hóa thân thành kỳ hồn rồi đi chỉ bảo cho thiên tài thiếu niên nào đó trong tương lai à?”

Triệu Hồng Nê nghe vậy thì khóe miệng co quắp, thật sự không nghĩ ra kỹ năng đánh cờ của thứ dân thường này làm sao có thể lợi hại đến như vậy.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy phong cách đánh cờ của anh không đúng lắm!” Triệu Hồng Nê nhíu mày nói.

“Ngoại trừ Thái Cực ra thì tôi còn luyện cả Bát Quái chưởng nữa.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Khóe miệng Triệu Hồng Nê lại co rút, Bát Quái chưởng đánh rất âm hiểm, chuyên môn tấn công lừa lọc, ngược lại rất giống với phong cách đánh cờ của Irena Jinva.

Triệu Hồng Nê nói: “Thời gian tôi ở lại thành phố Trung Hải không còn nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể trực tiếp chơi một ván cờ đàng hoàng với anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ấy.. tôi thật sự rất bận, có thể chơi hai ván cờ trên mạng đã là khá lắm rồi.”

Triệu Hồng Nê nói: “Thôi vậy, tôi cũng không ép buộc anh làm gì.”

“Tôi đã gặp được chị gái Triệu Hồng Tụ của cô rồi, có phải cô ấy sống ở tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên không? Không phải cô ấy vẫn luôn ru rú ở Bắc Kinh hay sao, sao lại xuất hiện ở thành phố Trung Hải thế?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói với anh?” Triệu Hồng Nê hỏi ngược lại.

“Nghe nói kỹ năng đánh cờ của cô ấy rất tệ nhưng lại rất thích chơi cờ với người khác!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Triệu Hồng Nê gật đầu và nói: “Đúng là rất tệ nhưng lại rất thích khoe khoang.”

Sau khi nói xong lời này, Triệu Hồng Nê dứt khoát xoay người rời đi.

Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Cô ta là ai thế? Suốt ngày đến quấy rối việc luyện công của chúng ta...”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ta tên là Triệu Hồng Nê, có một người chị gái rất lợi hại, tôi còn không dám nói rằng mình có thể thắng chắc được chị gái của cô ta đâu.”

Dương Quan Quan nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, nói: “Không thể nào? Một cô gái thôi mà anh lại không dám nói là mình có thể thắng chắc à?”

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Cô đừng ở đó hóng hớt nữa, yên tâm luyện công đi, giữa tôi và cô ta không có gì, chỉ là tiếp xúc đơn giản, thỉnh thoảng chơi cờ vây với nhau ở trên mạng mà thôi.”

Dương Quan Quan bị vạch trần suy nghĩ thì ngược lại có chút ngượng ngùng và yên lặng đi qua một bên để đánh võ.

“Chẳng lẽ Triệu Hồng Tụ đến Trung Hải là để mang Triệu Hồng Nê về Bắc Kinh?”

“Quá nửa là như thế rồi, Triệu Hồng Nê và Triệu gia bất hòa nên cô ta đã một mình ra ngoài lang bạt giang hồ.”

“Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, có lẽ Triệu gia cũng lười dài dòng với cô ta nên đã trực tiếp bảo Triệu Hồng Tụ đến bắt người.”

“Chẳng trách cô ta lại bảo là thời gian của mình không còn nhiều nữa.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng lưng của Triệu Hồng Nê và âm thầm suy đoán trong lòng.

Sau khi kết thúc việc luyện công, Tề Đẳng Nhàn mua tiểu long bao ở cổng công viên Sâm Hải và đóng gói mang về cho Lý Vân Uyển.

Trên đường đi, hắn còn nhận được điện thoại của Mã Hồng Tuấn.

Mã Hồng Tuấn muốn thay thế Từ An, nhưng đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Một khi Từ An chết, có rất nhiều người cũng có suy nghĩ này đều sẽ nhảy ra, chỉ dựa vào thế lực của một mình Mã Hồng Tuấn thì thật đúng là có chút không thể nào nắm chắc được.

“Được thôi, chuyện này tôi giúp được.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý.

Tỉnh Đông Hải đã trở thành đại bản doanh của hắn rồi, nhất định phải khiến cho nó càng thêm vững vàng hơn nữa mới được.

Nâng đỡ Mã Hồng Tuấn đảm nhiệm chức vụ giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải, đối với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Mã Hồng Tuấn nghe thấy Tề Đẳng Nhàn đồng ý thì lập tức mừng rỡ và nói: “Vậy thì tôi xin kính cẩn chờ đợi tin tốt của Tề tổng! Ngày diễn ra đại hội hôm đó, hy vọng cậu sẽ có mặt để chống đỡ cục diện cho tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, cứ như vậy đi, tôi còn có việc, tôi cúp trước đây.”

Mã Hồng Tuấn cười nói: “Chỗ này của tôi lại tìm được một em gái người lai rất tốt, không thua kém gì Duy Kim Na đâu, tối nay Tề tổng có muốn tới đây uống rượu không?”

Nghe đến đây, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng sinh ra một loại cảm giác chán ghét, hắn có thể chấp nhận việc gặp dịp thì chơi ở trong quán bar nhưng không thể chấp nhận được kiểu thái độ không quan tâm đến mạng người này của Mã Hồng Tuấn.
Chương 555 Ao cá nổ tung.

Chương 555: Ao cá nổ tung.

Mã Hồng Tuấn bị Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại thì vẻ mặt vô cùng khó hiểu, mình đắc tội hắn ở đâu rồi à?

Gọi hắn đến uống rượu thôi mà, mình sai rồi à?

Ông ấy ngẫm lại một chút, cảm thấy có lẽ là bởi vì cái chết của Duy Kim Na làm cho trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút không thoải mái, mình không nên nhắc tới cái tên này mới phải.

“Tề tổng đúng là một người rất trọng tình trọng nghĩa, Duy Kim Na cũng chỉ mới uống rượu cùng cậu ta vài lần thôi mà.” Mã Hồng Tuấn không nhịn được mà thầm nghĩ.

Mặc dù nói Tề Đẳng Nhàn cho Lý Vân Uyển nghỉ ba ngày nhưng cô ấy không hề có ý định rảnh rỗi ngay lập tức.

Sau khi ăn xong bữa sáng và thay sang trang phục công sở, cô ấy đã đi thẳng đến tập đoàn Hướng thị tìm Hướng Đông Tinh để báo cáo công việc.

Hướng Đông Tinh mới là ông chủ lớn thự sự, kể ra thì Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ là cấp dưới của cô ta mà thôi, dù sao thì hơn năm mươi phần trăm cổ phần của Tianlai Capital đều nằm trong tay cô ta.

“Giới thiệu với cô một chút, đây là Irena Jinva, là thư kí ban giám đốc mà tôi mới tuyển về.”

“Sau này có lẽ hai người sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa, bây giờ làm quen trước một chút đi đã!”

Hướng Đông Tinh nghe xong báo cáo thì gọi Irena Jinva tới và giới thiệu với Lý Vân Uyển.

Khi làm ra chuyện này, trong lòng cô ta có rất nhiều ý đồ xấu, Tề Đẳng Nhàn sợ hậu viện bốc cháy nên đã ném Irena Jinva cho cô ta, thế nhưng làm sao cô ta có thể để cho tên cặn bã này được như ý chứ?

Bây giờ cô ta cứ sắp xếp cho hai người họ gặp mặt trước, còn về việc đến lúc đó có bốc cháy hay không thì cũng không liên quan đến cô ta.

Cô ta chỉ đổ xăng vào đống củi mà thôi, nếu như ai không vừa mắt mà châm một mồi lửa thì cô ta cũng chẳng có quyền gì để xen vào được.

Với tính cách của cô ta, thực ra cô ta rất lười để ý tới những chuyện như vậy, nhưng lại không kìm nổi do Irena Jinva thật sự quá mức ưu tú, thuộc về kiểu nhân tài hàng đầu cho dù có đi tới chỗ nào cũng sẽ khiến người khác phải tranh giành.

Lý Vân Uyển không khỏi bị vẻ đẹp của Irena Jinva làm cho kinh ngạc, cô ấy nhịn không được mà nói: “Hướng tổng tìm được thứ yêu nghiệt này ở đâu thế?”

Hướng Đông Tinh như cười như không và nói: “Cô sẽ không muốn biết đâu... Ờm, hai người tiếp xúc một chút, tìm hiểu lẫn nhau đi, nói không chừng đến lúc đó hai người đều phải đến Mỹ và làm việc cùng nhau đó.”

“Chào cô, tôi là Irena Jinva Romanov, là con lai giữa Hoa quốc và Tuyết quốc, lần đầu gặp mặt, mong Lý tổng quan tâm nhiều hơn!” Irena Jinva điềm tĩnh giơ tay ra.

“A... chào cô.” Lý Vân Uyển bắt tay với cô, chỉ cảm thấy cô gái người lai này rất quyến rũ, nếu như mình là đàn ông thì chắc chắn sẽ phải hồn vía lên mây.

Hướng Đông Tinh cúi đầu viết viết vẽ vẽ, không để lại dấu vết mà sờ sờ chiếc bút chì ở sau đầu mình và âm thầm cười khẩy: “Cho anh nuôi cá này, cho anh nuôi cá này, tôi ngược lại muốn xem xem ao cá của anh liệu có phát nổ hay không!”

Tề Đẳng Nhàn đang chỉ đạo công việc ở Dược phẩm Thiên Lai thì bỗng nhiên hắt xì một cái, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì không tốt đã xảy ra.

Tuy nhiên, thứ cảnh giới tâm linh hoàn hảo đó lại không hề có dấu hiệu báo trước, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

Mới ở lại Trung Hải hai ngày ngắn ngủi thôi mà Lý Vân Uyển lại bắt đầu bận rộn, Hướng Đông Tinh giao nhiệm vụ cho cô ấy, chính bản thân cô ấy cũng quyết tâm cố gắng.

“Cái cô Hướng Đông Tinh đó cũng thật là tư bản quá đi, đây là chuẩn bị khiến em mệt chết à?” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng có chút bất mãn.

“Em lại cảm thấy rất tốt, năng lực càng lớn trách nhiệm cũng lại càng lớn, cái này chứng minh rằng ở một phương diện nào đó thì năng lực của em đã chín muồi và có thể đại diện cho tập đoàn Hướng thị để đi tham dự những dịp quan trọng rồi!” Lý Vân Uyển lại nói.

Tề Đẳng Nhàn bị cô ấy nói cho không nói nên lời, hắn thở dài và nói: “Được rồi, để tôi đưa em ra sân bay.”

Lý Vân Uyển chớp chớp mắt, mỉm cười và nói: “Lần sau khi em về nhà, nếu như nhà có khách thì anh nhớ báo trước cho em biết, nếu như lại khiến cho em thất thố, em nhất định sẽ đánh chết anh!”

Tề Đẳng Nhàn nhớ tới cảnh tượng mất mặt của cô ấy sau khi trở về vào ngày hôm đó thì vô cùng buồn cười, lắc lắc đầu và đưa cô ấy đến sân bay.

Tất cả những gì Lý Vân Uyển làm bây giờ đại khái cũng đều là vì để lót đường cho việc đi sang nước Mỹ, đồng thời cũng thúc giục cô ấy trở nên xuất sắc hơn nữa.

Khi đến nước Mỹ, cô ấy sẽ gặp phải càng nhiều loại người hơn nữa và sẽ có càng nhiều cục diện nguy hiểm cần phải ứng phó hơn nữa.

Cô ấy có thể cảm nhận được sự trưởng thành của chính mình, vậy cho nên dù cô có cảm thấy mệt mỏi một chút thì cũng không sao, ít nhất thì cô ấy không hi vọng lúc mình đứng ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn sẽ khiến cho người khác cho rằng cô ấy kém cỏi hơn ba phần so với những người như Hướng Đông Tinh.

“Chưa từng nghĩ tới việc một kẻ lười biếng như mình lại sẽ cố gắng như vậy, đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?” Lý Vân Uyển ngồi ở trong khoang hạng nhất, lười biếng dựa vào ghế và thầm nghĩ trong lòng.

Khí chất hiện tại của cô ấy mặc dù không khoa trương đến mức khiến cho người ta ngưỡng mộ như Ngọc Tiểu Long nhưng cũng đủ để cho những người đàn ông tự xưng là tinh anh trong khoang hạng nhất có chút chùn bước.

Sau khi tiễn Lý Vân Uyển đi, Tề Đẳng Nhàn cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn xông đến tập đoàn Hướng thị để tẩn cho Hướng Đông Tinh một trận.

Nếu không phải Irena Jinva vẫn báo cáo công việc cho hắn hàng ngày thì e rằng hắn sẽ không ý thức được việc mình đã bị Hướng Đông Tinh chơi xấu đâu.

Cũng may là tạm thời hai người họ vẫn còn chưa biết gì.

Sắp xếp cho Irena Jinva đến tập đoàn Hướng thị, ý định ban đầu chính là để tránh cho hậu viện bốc cháy.

Kết quả, Hướng Đông Tinh thì hay rồi, cô ta trực tiếp sắp xếp cho hai người gặp mặt, lại còn chuẩn bị bắt hai người hợp tác làm việc trong tương lai.

“Mới khai cuộc mà đã biến thành độ khó địa ngục rồi. Cho dù tôi có cuỗm mất chai rượu nhà cô thì cô cũng đâu tội gì mà phải làm chuyện này với tôi đâu nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn cười khổ trong lòng.

Trước đây Tề Đẳng Nhàn còn nghĩ hay là thôi không bắt Irena Jinva phải phiền phức như thế nữa, ngày nào cũng báo cáo công việc với hắn là chuyện không cần thiết, hơn nữa còn có nguy cơ bại lộ...

Nhưng hiện tại xem ra công việc này là rất cần thiết, thậm chí hắn còn phải tự mình đi qua đó để dặn dò vài câu mới được.

Mới vừa đi vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, Tề Đẳng Nhàn đã thấy được một bóng dáng quen thuộc, thế mà lại là Tôn phu nhân của Tài Phiệt Thượng Tinh mà hắn đã gặp phải ở quán bar hôm đó.

Bên cạnh Tôn Dĩnh Thục đương nhiên là có hai vệ sĩ đi theo rồi, sau khi đi vào trong tiểu khu, cô ta vừa hay gặp phải Tề Đẳng Nhàn.

“Tôn phu nhân, trùng hợp thế à?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười và hỏi.

Tôn Dĩnh Thục lại cười nói: “Tề tổng không gọi tôi là vị phu nhân bổng tử nữa à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôn phu nhân là một người giữ chữ tín, đương nhiên là đáng để tôn trọng rồi, loại xưng hô kiểu trêu tức này vẫn là bỏ đi thì hơn!”

Lần này hai người gặp mặt cũng không có cảm giác giương cung bạt kiếm gì nữa rồi, dù sao thì Tôn Dĩnh Thục đã cho người đem đến tờ chi phiếu một trăm triệu, chuyện đó ít nhiều cũng khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thoải mái trong lòng.

“Sao Tôn phu nhân lại ở đây thế? Có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?” Tề Đẳng Nhàn thuận miệng nói câu khách sáo.

“Thì ra Tề tổng cũng ở đây à, thật là trùng hợp. Ngồi chơi thì thôi khỏi, tôi đến là để xin người khác giúp đỡ.” Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu có thời gian thì tôi sẽ mời Tề tổng uống trà, dù sao thì hòa khí cũng sinh tài lộc mà.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này của Tôn Dĩnh Thục thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, xin người khác giúp đỡ? Người nào có thể đáng để bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh này đến xin giúp đỡ chứ?

Hắn nghĩ lại một chút, trong lòng đã có đáp án, không phải là đến xin Triệu Hồng Tụ giúp đỡ chứ?

Tôn Dĩnh Thục xin cái vị “Thiên Phạt” này của Triệu gia giúp đỡ là muốn làm gì chứ? Cô ta và Triệu gia có quan hệ gì?

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm nảy sinh ý định ra tay độc ác phá hủy cái đẹp, nếu như Triệu gia bắt tay với Tài Phiệt Thượng Tinh thì có chút đáng sợ.

Có điều, hắn tạm thời kìm nén được suy nghĩ này.

“Phu nhân, cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại đáng để cô đích thân đến gặp thế?”

Tề Đẳng Nhàn lờ mờ nghe thấy thuộc hạ của Tôn Dĩnh Thục nói như thế.

“Cô ấy là một cô gái rất phi thường, có thể thuyết phục được cô ấy hay không lại là một chuyện khác nữa.”

Tôn Dĩnh Thục thở dài, trong giọng nói có mang theo chút bất lực.
Chương 556 Quân sư.

Chương 556: Quân sư.

Tề Đẳng Nhàn có hơi tò mò về việc tại sao Tôn Dĩnh Thục lại muốn tìm Triệu Hồng Tụ, loại chuyện như Tài Phiệt Thượng Tinh liên thủ cùng Triệu gia này ít nhiều vẫn có thể khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ.

“Nếu thật sự là như vậy thì có cần phải bóp chết cô ấy không nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Sau đó, hắn lại lắc đầu, suy nghĩ đó quá tồi tệ, không phù hợp với ý định lúc đầu của hắn.

Tuy rằng hắn chẳng phải người nhân từ nương tay nhưng cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội, cho dù Tôn Dĩnh Thục hợp tác cùng Triệu gia nhưng cũng chưa làm ra chuyện ác gì, giết người đó thì sẽ khiến dự định của mình bị bế tắc.

Hắn quyết định quan sát trước xem sao.

Irena Jinva vốn đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngay lập tức bỏ mặt nạ xuống rồi ném đi và hưng phấn nhảy dựng lên!

“Tiên sinh, anh đến rồi!” Irena Jinva nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào và ngoan ngoãn.

Tề Đẳng Nhàn có hơi đau đầu, cô gái bước ra từ Trại Nhạn này thật là đáng sợ, tùy tiện buông ra mỗi lời nói cử chỉ đều mang theo sự khiêu khích cực hạn đối với đàn ông, giống như là đang mời gọi hắn nhào tới ngay lập tức vậy.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngồi đi, không cần khách sáo như thế đâu.”

Irena Jinva lại chỉ chăm chăm vào việc pha cà phê bằng nước nóng, sau đó còn bưng món điểm tâm do mình tự làm ra để chiêu đãi Tề Đẳng Nhàn, cô nói: “Hiếm lắm tiên sinh mới đến đây một lần, đương nhiên là tôi phải chiêu đãi thật tốt để khiến anh yêu thích nơi này rồi.”

Tề Đẳng Nhàn uống cà phê và ăn điểm tâm, trước tiên là ân cần hỏi thăm tình hình công việc của cô một chút xem có gặp phải phiền toái gì hay không.

Irena Jinva nói: “Không có gì phiền toái cả, những công việc này đều rất đơn giản, so với phân tích tình báo thì đơn giản hơn nhiều!”

Dù sao thì cũng là người toàn năng do Trại Nhạn bồi dưỡng ra, những công việc mà Hướng Đông Tinh sắp xếp cho cô thoạt nhìn thì rất khó khăn nhưng đối với cô mà nói thì cũng chỉ dễ như ăn kẹo mà thôi.

“Ừ, tôi cảm thấy việc cô hàng ngày gửi tin nhắn cho tôi để báo cáo công việc cũng khá tốt, có thể cho tôi biết chính xác về năng lực và quá trình hội nhập công ty của cô.”

“Sau này cũng cứ giữ nguyên như vậy đi...”

Tề Đẳng Nhàn nói, lúc trước còn cảm thấy cô không cần thiết phải làm như vậy, nhưng hiện tại xem ra là vô cùng cần thiết.

Dù sao thì cái phần tử nguy hiểm Hướng Đông Tinh muốn chơi xấu hắn, muốn chôn mìn bên cạnh hắn.

Irena Jinva ngoan ngoãn đồng ý: “Được, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc và cả việc mà anh sắp xếp!”

Tề Đẳng Nhàn nói bóng nói gió: “Cô nói cô đã làm việc cùng Lý tổng hai ngày, cô cảm thấy thế nào rồi?”

“Lý tổng là một người rất ưu tú và rất cầu tiến, đi theo bên cạnh cô ấy, tôi cũng có thể học được một vài thứ mới.” Irena Jinva trung thực nói.

“Ồ... thế à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy, con người cô ấy cũng rất tốt, rất quan tâm đến tôi.” Irena Jinva nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu cô làm việc đủ tốt thì tương lai cô cũng sẽ được sắp xếp đến nước Mỹ làm việc, đến lúc đó cô ấy cũng sẽ đi, hai người sẽ còn có nhiều thời gian làm việc chung hơn nữa.”

Irena Jinva nói: “Quan hệ của Lý tổng và tiên sinh không bình thường nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên.

Irena Jinva nói: “Chuyện đến nước Mỹ làm việc mà anh nói với tôi nhất định là chuyện vô cùng quan trọng, thậm chí không thể để cho quá nhiều người biết.”

“Nhưng nghe giọng điệu của anh... dường như là trước khi việc này được thực hiện thì Lý tổng đã được chọn rồi.”

“Tôi nghĩ chỉ có người vô cùng quan trọng đối với anh thì mới có thể khiến anh yên tâm mà giao chuyện này lại cho cô ấy nhỉ?”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn co rút, tính sai rồi, quên béng mất Irena Jinva là một cô gái vô cùng thông minh, bản thân chỉ thuận miệng hỏi hai câu thôi mà đã làm lộ cả nội tình luôn rồi.

“Đương nhiên tôi cũng rất vui mừng bởi vì tôi có thể được anh chọn đến nước Mỹ làm việc, điều đó chứng tỏ rằng anh cũng rất tin tưởng tôi!” Irena Jinva nói xong những lời này thì không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Nụ cười này trông giống như một con hồ ly tinh vậy.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như cô đã thông minh như vậy thì tôi sẽ cho cô biết nhiều chuyện hơn nữa, sau này cô cũng có thể làm quân sư của tôi và phân tích cho tôi nữa.”

Irena Jinva vui vẻ nói: “Đương nhiên là được, tôi rất vui lòng được san sẻ giúp tiên sinh!”

Tề Đẳng Nhàn thẳng thắn kể với Irena Jinva về sự khó khăn của mình, chính là chuyện liên quan đến Tài Phiệt Thượng Tinh và Triệu Hồng Tụ.

“Nói như vậy thì cái cô Triệu Hồng Tụ này chỉ là một cô gái có vũ lực cao cường và là vũ khí tối thượng của Triệu gia?” Irena Jinwa hỏi.

“Có lẽ là thế.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu.

Dù sao thì Triệu Hồng Tụ hầu như chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, thậm chí rất ít khi ra tay, thế nhưng sức chiến đấu của cô ta lại được công nhận là đứng đầu Triệu gia, ngay cả Triệu Biện Tử cũng tự thấy mình không bằng được.

Irena Jinva nói: “Theo tôi thấy thì vị Tôn phu nhân này quá nửa là đã gặp phiền toái gì khó giải quyết chứ không phải tìm Triệu gia để liên thủ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ?”

Irena Jinva nói: “Nếu như Tôn phu nhân muốn tìm Triệu gia để liên thủ thì đi thẳng đến Bắc Kinh là được rồi, với sức ảnh hưởng của Tài Phiệt Thượng Tinh, Triệu gia chắc chắn sẽ không làm mình làm mẩy. Thế nhưng cô ta lại trực tiếp đến tìm Triệu Hồng Tụ, hơn nữa còn dùng cách thức như vậy, vậy chứng tỏ cô ta không phải là thay mặt Tài Phiệt Thượng Tinh để đến nói chuyện mà là lấy thân phận cá nhân để xin giúp đỡ hoặc ủy thác.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lời này của Irena Jinva cũng rất có lí, phân tích ra thì hình như đúng là có chuyện như vậy.

“Nhưng cũng không loại trừ những khả năng khác, tôi cảm thấy vẫn nên chú ý hơn một chút thì hơn.”

“Nếu như Tôn phu nhân thật sự có ý định trở thành đối tác làm ăn với Triệu gia, hơn nữa còn là đối tác làm ăn vô cùng thân mật, vậy chi bằng bóp chết sớm một chút...”

“Sản nghiệp công nghệ cao dưới trướng Tài Phiệt Thượng Tinh có một ít nguyên vật liệu cần thiết hoàn toàn có thể lấy được từ Nam Dương.”

“Triệu gia muốn nhúng tay vào việc ở Nam Dương, Tài Phiệt Thượng Tinh muốn lấy nguyên vật liệu, hai bên có thể ăn nhịp với nhau, hợp tác thân mật.”

Lời nói của Irena Jinva làm cho biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn trở nên thận trọng, Tôn Dĩnh Thục xuất hiện ở thành phố Trung Hải hiển nhiên không phải là vô duyên vô cớ, mình vẫn phải chú ý nhiều hơn, không thể buông lỏng cảnh giác được.

Bây giờ hắn và Triệu Hồng Tụ vẫn chưa gặp nhau nhưng thỉnh thoảng cũng có trao đổi qua lại với Triệu Hồng Nê, thường xuyên để cho hai xạ thủ cao cấp là Ngọc Tiểu Long và Irena Jinva chơi cờ cùng với cô ta.

Ngày hôm đó hắn mới chỉ chạm mặt Triệu Hồng Tụ một lần nhưng hắn lại cảm thấy cô gái này thâm sâu khó dò và không thể lấy lí lẽ thông thường để phỏng đoán được.

Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn có xung đột gì với Triệu Hồng Tụ.

“Nếu như tiên sinh không ngại phiền phức thì có thể tiếp xúc với Tôn phu nhân một chút, giúp đỡ cô ta một chút và qua lại thân thiết với Tài Phiệt Thượng Tinh.”

“Chuyện này rất có lợi trong tương lai, dù sao thì Tài Phiệt Thượng Tinh cũng có ảnh hưởng vô cùng lớn ở nước Mĩ!”

Irena Jinva vừa cười vừa nói: “Huống chi vị Tôn phu nhân này còn là một quả phụ. Lúc cô ta gả vào Tài Phiệt Thượng Tinh thì chồng của cô ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi, bây giờ cô ta mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, một người phụ nữ như vậy thì khao khát đối với phương diện kia chắc chắn sẽ khác với người thường.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô đừng có mà mơ, người ta tùy tiện ngoắc ngón tay thôi là sẽ có không biết bao nhiêu tên đàn ông bằng lòng quỳ liếm đâu đấy.”

Irena Jinva lắc đầu và nói: “Không thể có chuyện đó đâu, cô ta là người có địa vị cao, chắc chắn sẽ không dám tùy tiện như thế. Nếu không thì khi sự việc bại lộ, vị trí của cô ta sẽ không ngồi vững được nữa!”

Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện ra rằng bàn tay thối tha của cô gái mà hắn đoán là yêu nữ này đã đặt trên đùi hắn từ lúc nào rồi, vả lại cứ mỗi khi nói một câu lại cọ lên phía trên một chút.

“Hôm nay anh không được đi nữa, coi như là trả phí tư vấn cho tôi đi!”

Irena Jinva nở nụ cười tinh nghịch.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô thèm muốn thân thể của mình như vậy chắc chắn là có âm mưu, cô gái này chắc chắn là con yêu nữ sống dựa vào việc hấp dẫn đàn ông, ừ, chắc chắn là như thế!

Vì sự sống còn của nhân loại, hôm nay mình chỉ có thể xả thân vì nghĩa thôi!
Chương 557 Chiều theo sở thích.

Chương 557: Chiều theo sở thích.

Liên tiếp hai ngày Tề Đẳng Nhàn đều ra vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, hết cách rồi, nữ đặc công của Uỷ ban An ninh Quốc gia quá lợi hại.

Cho đến bây giờ thì vị nữ đặc công anh hùng dân tộc này vẫn còn giữ lại bảy mươi phần trăm công lực chưa có thi triển.

“Chắc chắc ông tổ cai nghiện sẽ thất vọng về mình lắm!”

Ngày hôm nay khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi đó, hắn không khỏi run run sống lưng, hắn vận động các khớp để thanh tẩy xương cốt, làm cho tủy xương có thêm sức sống.

Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, trong hai ngày liên tiếp này, hắn đều có thể nhìn thấy vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục.

Rõ ràng là Tôn Dĩnh Thục chưa thuyết phục được Triệu Hồng Tụ.

Hôm nay trùng hợp gặp được Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn lịch sự cười cười với cô ta và nói: “Cô vẫn chưa làm xong chuyện à?”

Tôn Dĩnh Thục gật đầu và nói: “Đúng vậy.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chỉ cho cô cách giải quyết nhé?”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Xin được rửa tai lắng nghe.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô có thể bỏ ra chút thời gian để đi tìm một bộ cờ vây xinh xắn để tặng cho cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ có thể nể mặt cô một chút, nếu như cô cứ tiếp tục thế này thì đoán chừng là ngay cả cửa cô cũng không bước vào được đâu!”

Triệu Hồng Nê là một kỳ thủ thiên tài, thậm chí đã thành công tiến lên chuyên nghiệp, mà Triệu Hồng Tụ lại là một kỳ thủ tệ hại nhưng lại rất thích đánh cờ.

Tôn Dĩnh Thục bỗng phấn chấn tinh thần, sau đó cảm ơn Tề Đẳng Nhàn và ngay lập tức sắp xếp thuộc hạ của mình đi ra ngoài thị trường để tìm mua bàn cờ.

Ngày hôm sau lúc Tề Đẳng Nhàn nhing thấy Tôn Dĩnh Thục thì đã thấy thuộc hạ ở bên cạnh cô ta đang gắng sức ôm một cái bàn cờ, nói là bàn cờ nhưng trên thực tế lại là kỳ đôn*.

(*Kỳ đôn: cũng là bàn cờ nhưng là cả một khối dày hơn và nặng hơn rất nhiều)

Cái kỳ đôn này là một món đồ cổ, đoán chừng được làm từ loại vật liệu gỗ vô cùng quý giá, trọng lượng cũng rất lớn.

“Đây là cái bàn cờ thời Tống mà tôi đã bỏ ra hơn tám triệu để mua lại từ trong tay của một nhà sưu tầm, quân cờ thì đã từng được tể phụ Từ Giai của thời Minh sử dụng, chỗ quà này, chắc là đủ rồi chứ?” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục khiêm tốn thỉnh giáo.

“Chắc chắn là sẽ có tác dụng, nhưng cô hỏi có đủ hay không thì tôi không biết được!” Tề Đẳng Nhàn cười và nói.

Tôn Dĩnh Thục gật đầu và nói: “Nếu như việc này có thể thành công thì sau này tôi sẽ mời Tề tổng ăn cơm để thể hiện sự cảm ơn.”

Sau khi nói xong lời này, Tôn Dĩnh Thục lại dẫn vệ sĩ của mình đi thăm hỏi Triệu Hồng Tụ.

Triệu Hồng Tụ đang ngồi ở trong phòng, trên TV đang chiếu về một giải đấu cờ vây, hai vị kỳ thủ Hoa quốc quyền thế rất mạnh đang chiến đấu hăng say, cô ấy xem mà tâm hồn rực sáng.

Nghe thấy có người tới quấy rầy, sắc mặt Triệu Hồng Tụ mang theo một nét không vui và nói: “Tôi không dễ tính như Hồng Nê đâu, nếu như cô còn đến quấy rầy tôi nữa thì sự kiên nhẫn của tôi sẽ không còn nữa đâu.”

Có điều, khi cô ấy nhìn thấy cái kỳ đôn và bộ quân cờ mà Tôn Dĩnh Thục sai người mang đến thì trên mặt lại lộ ra một nụ cười.

“Ha ha, đến thì đến thôi còn mang theo quà làm gì chứ? Tôn phu nhân thật là khách sáo quá đi thôi!” Triệu Hồng Tụ mỉm cười và nói.

Tôn Dĩnh Thục ngẩn người một lát, đã nhiều ngày như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của cô ấy đấy, điều này khiến cho trong lòng cô ta bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, xem ra, quả nhiên vẫn phải tặng đúng đồ mới có thể bước vào cửa được!

Tôn Dĩnh Thục cười và nói: “Nghe nói cô Triệu thích cờ vây cho nên tôi đã đặc biệt bỏ ra một chút thời gian để tự mình đi tìm một bàn cờ và một bộ quân cờ như thế này, hy vọng cô Triệu sẽ thích nó.”

Triệu Hồng Tụ hài lòng nói: “Thích chứ, tôi vô cùng thích! Ờm, cứ để ở đó đi.”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy nhẹ nhàng đưa tay lên, thong thả cầm lấy cái bàn cờ nặng những mấy chục cân này và tiện tay đặt ở bên cạnh ban công.

Một màn này khiến cho mấy tên vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục nhìn mà âm thầm líu lưỡi, bàn cờ nặng những mấy chục cân, đối với Triệu Hồng Tụ mà nói lại chẳng khác mấy so với một khối bọt biển?

“Tôn phu nhân nghe được chuyện tôi thích cờ vây từ đâu thế?” Triệu Hồng Tụ hỏi.

“Hỏi thăm một chút là biết ấy mà.” Tôn Dĩnh Thục nói.

Triệu Hồng Tụ cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận khom lưng đánh giá cái kỳ đôn cổ này, đường nét ở phía trên đã có chút mơ hồ, thế nhưng phong cách cổ xưa lại toát lên một cảm giác lịch sử dày nặng.

Cô ấy càng nhìn càng thấy thích, vậy nên tâm trạng cũng dần trở nên tốt hơn.

“Tôn phu nhân tặng tôi bàn cờ và quân cờ này, tôi rất thích nó, vậy cho nên tôi cũng không muốn giả vờ không nhận món quà này.” Triệu Hồng Tụ cầm một quân cờ đen lên, đặt ở giữa lòng bàn tay và cẩn thận vuốt ve.

Chất liệu của quân cờ vô cùng tốt, giống như một viên ngọc vậy, hơn nữa có chút mài mòn, nắm nó trong tay giống như đang bắt tay với người xưa vậy.

Vẻ mặt của Tôn Dĩnh Thục trở nên thả lỏng.

Triệu Hồng Tụ nói: “Cô muốn nhờ tôi làm việc gì thế?”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi muốn cô Triệu bảo vệ tôi chu toàn trong một khoảng thời gian, dạo gần đây tôi gặp phải một ít phiền toái, có người đang muốn lấy mạng của tôi.”

Triệu Hồng Tụ lại lắc đầu và nói: “Một khoảng thời gian thì không được, tôi chỉ giúp cô một lần thôi, nếu như cô không đồng ý thì mang chỗ quà này về đi.”

Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng Triệu Hồng Tụ lại khó nói chuyện đến như vậy.

Thực ra nếu như để cho người biết về tính cách Triệu Hồng Tụ nghe được những lời này của cô ấy thì e rằng bọn họ đã vô cùng kinh ngạc rồi.

Muốn mời vị “Thiên Phạt” của Triệu gia này ra tay là chuyện khó như lên trời, Tôn Dĩnh Thục có thể khiến cho cô ấy đồng ý giúp đỡ một lần đã là chuyện rất khủng khiếp rồi!

“Cô Triệu...” Tôn Dĩnh Thục nở nụ cười bất lực.

“Không cần phải nói nhiều làm gì.” Triệu Hồng Tụ lắc đầu và nói với ánh mắt lạnh lùng.

Tôn Dĩnh Thục im lặng, trong mấy ngày gần đây, thứ mà cô ta nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt này của Triệu Hồng Tụ.

Lần duy nhất cô ta nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Triệu Hồng Tụ chính là lúc ban nãy khi cô ta mang bàn cờ đến...

Tôn Dĩnh Thục thở dài một hơi và nói: “Một lần thì một lần vậy.”

Triệu Hồng Tụ gật đầu và nói: “Các người đi đi.”

Tôn Dĩnh Thục cũng không nói nhiều nữa, biết người như Triệu Hồng Tụ không thích lề mề, cô ta ngay lập tức phất tay rồi mang theo thuộc hạ của mình rời đi.

“Phu nhân, cô gái này có phải có hơi kiêu căng quá rồi không, chúng ta bỏ ra gần mười triệu mà chỉ đổi lại được một cơ hội để cô ta ra tay thôi à?”

“Đúng đấy, Hoa quốc thời xưa có Lưu Bị ba lần đến tìm Gia Cát Lượng, chúng ta đây là lần thứ mấy rồi? Có cần thiết phải đi nhờ vả một cô gái như thế không?”

“Tôi thấy cô ta quá nửa là hạng người mua danh trục lợi, phu nhân cũng không cần quá để ý đâu, chúng tôi tất nhiên sẽ bảo vệ phu nhân chu toàn!”

Mấy ngày nay các vệ sĩ đi theo Tôn Dĩnh Thục chạy ra chạy vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên mãi cũng cảm thấy rất phiền, lại nhìn thấy thái độ của Triệu Hồng Tụ hôm nay như vậy, ai nấy đều không nhịn được mà nổi trận lôi đình.

Tôn Dĩnh Thục lại lên tiếng chế ngạo: “Các cậu xem thường người ta quá rồi, cái câu ếch ngồi đáy giếng chính là để nói về loại người như các cậu đấy!”

“Các cậu cảm thấy Lý Hạo Dân có mạnh không? Trước đây còn đã từng lấy được danh hiệu quán quân thế giới, kết quả thì sao nào, vẫn thua một cách thảm hại như thế!”

“Cái cô Triệu này là người có sức mạnh có thể địch lại cả một quốc gia.”

“Nếu như các cậu không thể đánh bại được Han Sung Joon, người đã thành lập ra dòng Taekwondo Taiyi thì đừng nói ra những lời như thế nữa.”

Han Sung Joon là một nhân vật cấp bậc đại sư hàng đầu của Triều Tiên, là người đã kết hợp Bát Quái chưởng và Taekwondo để tạo ra dòng Taekwondo Taiyi, chủ yếu theo đuổi kĩ năng thực chiến chứ không phải là kĩ thuật biểu diễn.

Cũng chính bởi vì như thế nên Han Sung Joon bị dòng chính của Taekwondo Triều Tiên bài xích, thậm chí còn không có cơ hội lên sân khấu thi đấu.

Thế nhưng bản lĩnh thực chiến của người ta lại tuyệt vời trên cả hàng đầu, ông ta đã từng tuyên bố rằng tất cả cao thủ võ học của Triều Tiên chỉ toàn là chó cỏ mà thôi, thế nhưng lại chẳng có ai có thể bắt ông ta nuốt trở lại những lời đó.

Cha của Tôn Dĩnh Thục chính là một trong những bại tướng dưới tay Han Sung Joon, tấm bảng hiệu truyền trong gia tộc cả trăm năm đã bị Han Sung Joon tháo đi rồi.

Kể từ đó đến nay, chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của cô ta.

Mấy tên vệ sĩ đều bị Tôn Dĩnh Thục nói cho im bặt, có người không nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ cái cô Triệu này còn lợi hại hơn so với Han Sung Joon à?!”

Tôn Dĩnh Thục chỉ nói: “Hai người đấu một trận, cô ấy sống, tên Han chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK