Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371 Lời hứa

Thực ra chừng nào bản thân vẫn còn chưa trở nên mạnh mẽ thì Dương Quan Quan cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Dương ở Ma Đô nữa.

Có điều lần này là hai người Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn chủ động tìm tới gặp cô ta.

Hơn nữa họ còn nói, nếu cô ta không đi theo họ thì họ sẽ đổ bỏ tro cốt của mẹ cô ta.

Dương Quan Quan bị hai người họ nắm lấy điểm yếu, đành nhắm mắt lên xe đi cùng.

Chiếc xe một đường chạy về hướng sơn trang Vân Đỉnh.

Dương Quan Quan ngồi ở phía sau, có chút bối rối không biết nên ứng phó thế nào, tay chân cũng chẳng biết đặt vào đâu.

“Không ngờ nền tảng của tập đoàn Hướng thị lại vững chắc như vậy, nếu không sử dụng một số biện pháp thì chỉ sợ ba tỷ mà nhà họ Dương chúng ta đặt vào Từ Ngạo Tuyết sẽ đổ sông đổ biển hết.” Dương Viễn Sơn nói, sắc mặt âm trầm.

“Phải đấy… Thế nên bọn chị mới tìm đến em gái Quan Quan nè!” Dương Phỉ Phỉ vừa cười ha ha vừa quay đầu lại nói với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan chỉ thấy sởn tóc gáy, hai người kia rốt cuộc đang có âm mưu gì?

Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc hai người muốn làm gì? Nói thẳng ra không được hay sao?”

Dương Phỉ Phỉ biến sắc, lạnh giọng nói: “Đừng có hỏi nhiều, lát nữa bọn tao sẽ nói! Mày còn lắm mồm nữa thì tao đổ tro mẹ mày đi ngay bây giờ luôn đấy.”

Dương Quan Quan giận tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, cả người run bần bật, không ngờ đối phương lại uy hiếp cô ta bằng thủ đoạn vô liêm sỉ như thế.

Có điều trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi buồn bã, bởi vì từ khi mẹ cô ta bỏ đi, cô ta và mẹ đã không còn liên lạc.

Đột nhiên nghe được chuyện mẹ mình đã qua đời từ miệng Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn, cô ta nhất thời có chút ngẩn ngơ, bao nhiêu cảm xúc phức tạp hòa vào nhau, cảm giác buồn bã cũng theo đó mà xuất hiện.

Đến cửa một biệt thự thuộc quyền sở hữu của Dương Viễn Sơn, chiếc xe ngừng lại.

Dương Quan Quan theo chân hai người kia bước vào biệt thự.

“Ký đi.” Dương Viễn Sơn bỗng nhiên lấy ra một hợp đồng đặt trước mặt Dương Quan Quan.

Nội dung hợp đồng là Dương Quan Quan chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế tài sản, họ đã canh cánh chuyện này từ lâu lắm rồi.

Khi còn ở nhà họ Dương, họ tìm mọi cách để hành hạ Dương Quan Quan cũng là nhằm mục đích đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Dương, bớt đi một con người chia quyền thừa kế tài sản trong tương lai sau này.

Dù cha của Dương Quan Quan có đần độn ngu ngốc đến mấy thì ông ta vẫn có quyền được phân chia tài sản thừa kế!

Đầu óc Dương Quan Quan trống rỗng, cô ta cắn răng: “Tro cốt của mẹ tôi đâu?!”

Dương Phỉ Phỉ lấy một bình tro cốt ra từ dưới ghế sô pha, đá nó lăn lông lốc trên sàn nhà rồi dùng chân giẫm lên, nói: “Ở đây này!”

“Chị mau bỏ chân ra cho tôi!” Hai mắt Dương Quan Quan đỏ vằn lên, cô ta chỉ hận không thể xé nát Dương Phỉ Phỉ.

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh, thậm chí còn dồn hết trọng lượng cơ thể lên cái chân đang giẫm trên bình tro cốt rồi nói: “Mày mau đặt bút ký xuống hợp đồng đi, đừng có cò kè mặc cả với tao. Còn lắm mồm nữa là tao đạp một cái cho tro cốt của mẹ mày vương vãi ra khắp sàn rồi hốt bỏ vào cống thoát nước đấy nhé!”

Dương Viễn Sơn cũng cười, anh ta nói: “Đừng có ngớ người ra đó nữa, mau tranh thủ thời gian mà ký đi, tài sản của nhà họ Dương không thuộc về mày.”

“Hồi xưa mẹ mày gả vào nhà họ Dương cũng chỉ để âm mưu chiếm đoạt vinh hoa phú quý của bọn tao.”

“Lẽ ra ông chú đần độn của tao không nên được nhận quyền thừa kế tài sản nhà họ Dương.”

“Sự xuất hiện của mày lại càng là một sai lầm ngoài ý muốn!”

Nghe những lời nói cay nghiệt độc ác phát ra từ miệng họ, trái tim của Dương Quan Quan như tan nát thành từng mảnh.

Dù mẹ cô ta có thực sự ấp ủ suy nghĩ muốn chiếm của cải hay không thì cô ta cũng đâu có lỗi lầm gì.

Rốt cuộc họ cũng là người thân ruột thịt chung một dòng máu, cần gì phải vì quyền kế thừa một phần tài sản mà cứ mãi dồn ép không tha, thậm chí chỉ hận không thể giết chết cô ta?

“Chúng ta vốn là người một nhà, sao hai người phải đi đến bước đường tuyệt tình như vậy cơ chứ?” Dương Quan Quan rưng rưng nước mắt, nghiến răng hỏi.

“Người một nhà? Mày xứng sao?”

“Thứ con hoang đê tiện như mày cũng xứng có tên trong gia phả nhà họ Dương ở Ma Đô bọn tao ư?”

“Còn lâu tao mới thừa nhận rằng tao là người một nhà với mày, tao không có thứ người nhà như mày.”

Dương Phỉ Phỉ giẫm lên bình tro cốt mà nói liền mấy câu, khí thế hừng hực, gương mặt cô ta đầy vẻ miệt thị khinh thường, như thể trong mắt cô ta thì Dương Quan Quan cũng chỉ là một con thạch sùng thấp kém đến tột độ.

Dương Viễn Sơn cũng tỏ ra buồn cười, anh ta lắc đầu: “Dương Quan Quan, mày đừng mộng tưởng cao xa nữa, nhà họ Dương bọn tao chưa bao giờ coi chúng mày là người trong gia đình!”

“Thậm chí khi ông chú của tao chết thì tất cả mọi người cũng tỏ ra thờ ơ hệt vậy thôi. Chưa chắc thái độ đó không có liên quan gì đến sự ra đời của mày đâu!”

“Nếu ông ta không ở bên con đàn bà thấp kém là mẹ mày rồi sinh ra mày, vậy thì có lẽ mọi người sẽ vui lòng coi ông ta như người trong gia đình đấy!”

Dương Phỉ Phỉ bỗng giẫm một cái thật mạnh vào bình tro cốt, cười mỉa mai: “Mày có ký không? Không ký thì tao đá văng cái thứ này đi ngay lập tức!”

“Chị… Chị đừng đá, tôi ký là được chứ gì.” Hai mắt Dương Quan Quan đẫm lệ, thế nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cầm bút lên.

Cô ta ký tên lên hợp đồng thật nhanh, thậm chí khi cây bút dừng lại, cô ta còn có cảm giác được giải thoát như thể đã trút được một gánh nặng trong tim.

Từ trên xuống dưới nhà họ Dương, ai ai cũng muốn cô ta phải buông bỏ quyền thừa kế tài sản, nhưng vì cô ta cho rằng đây là thứ mình và mẹ xứng đáng có được nên luôn nắm lấy thật chặt mà chưa từng buông tay.

Hiện tại cô ta buông bỏ thứ mà mình đã cố chấp níu lấy từ lâu, bỗng nhiên lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Tuy rằng cô ta đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm bị giày vò ở nhà họ Dương, thực sự rất không đáng…

Thấy Dương Quan Quan ký tên mình vào hợp đồng, hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều nở nụ cười đắc ý.

Hơn hai mươi năm, cuối cùng họ cũng có thể bắt con khốn này buông bỏ quyền thừa kế tài sản!

“Tôi đã ký tên rồi đấy, hai người trả tro cốt của mẹ tôi cho tôi được chưa?!” Dương Quan Quan nghẹn giọng hỏi, hai tay cô ta siết chặt, mặt cắt không còn giọt máu.

Nghe vậy, Dương Phỉ Phỉ bật cười một tiếng, vẫn giẫm mạnh lên bình tro cốt mà không hề có ý định bỏ ra.

Trên mặt Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn cùng treo nụ cười đắc thắng.

Dường như Dương Quan Quan đã ý thức được điều gì, sắc mặt cô ta lại càng thêm tái nhợt. Cô ta hét lớn: “Các người không giữ lời hứa sao?!”

Dương Phỉ Phỉ hỏi lại: “Lời hứa à? Chỉ những người có thân phận ngang hàng với nhau mới có tư cách nhắc đến vấn đề hứa hẹn.”

“Mày nghĩ thứ thấp hèn đê tiện như mày có đủ tư cách để bọn tao hứa hẹn bất cứ thứ gì hay sao?”

“Hay mày bị chập mạch ở đâu đó rồi nên mới có cảm giác mình sở hữu thực lực đủ mạnh mẽ để ngồi ngang hàng với bọn tao?”

Dương Viễn Sơn quay sang nói với Dương Quan Quan: “Bọn tao còn một điều kiện nữa, chỉ cần mày đáp ứng được điều kiện đó thì bọn tao sẽ lập tức trả bình tro cốt cho mày.”

Dương Quan Quan giận dữ nói: “Trả bình tro cốt của mẹ tôi lại cho tôi!”

Cô ta muốn xông tới giành lại!

Dương Viễn Sơn không để cô ta được như ý, anh ta giơ tay, một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt Dương Quan Quan!

“Bốp!”

Tiếng động chát chúa vang lên, Dương Quan Quan bị tát mạnh tới nỗi ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu, hai mắt thất thần.

Dương Viễn Sơn cười gằn, khom lưng cúi xuống, túm tóc Dương Quan Quan rồi kéo cô ta lên khỏi mặt đất: “Tao cho mày cơ hội mà mày từ chối à? Thích dùng bạo lực phải không? Mày nghĩ mày làm được hả?!”

Vừa dứt lời, anh ta đã thẳng tay ném Dương Quan Quan xuống đất.

Dương Quan Quan bò dậy, nước mắt chảy xuống cằm như mưa.

Bộ dạng của cô ta như hoa lê giữa trời mưa, sợ rằng bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không đành lòng.

Thế nhưng hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ lại là những kẻ có trái tim sắt đá, thậm chí thấy Dương Quan Quan càng thê thảm thì chúng lại càng vui sướng hơn!

“Hãy nói ra điều kiện của hai người đi…” Dương Quan Quan cúi thấp đầu, khổ sở nói.
Chương 372 Ngu ngốc

“Dương Quan Quan à, mày đúng là đồ đê tiện. Phải bị đánh thì mày mới chịu ngoan ngoãn chứ gì?”

Dương Phỉ Phỉ tươi cười nói.

Dương Viễn Sơn cất lời: “Điều kiện rất đơn giản thôi. Giờ mày đang là thư ký hội đồng quản trị của Tianlai Capital phải không?”

Dương Quan Quan sửng sốt.

Dương Viễn Sơn nói: “Bọn tao cần mày sao chép lại toàn bộ bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital rồi đưa cho bọn tao! Nếu có của tập đoàn Hướng thị nữa thì càng tốt.”

Dương Quan Quan tỉnh ngộ, cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ mục đích của hai người này là gì!

Dạo gần đây tập đoàn Hướng thị bắt đầu phản kích, khiến liên minh kinh tế Từ thị nhận ra có điều gì đó rất bất thường. Nhà họ Dương cũng đầu tư ba tỷ vào đó, cũng vì thế nên họ mới bắt ép cô ta làm chuyện thế này!

“Không, tuyệt đối không có khả năng, tôi sẽ không bán đứng công ty của mình!” Dương Quan Quan ngay lập tức từ chối.

“Mày có tư cách từ chối à?”

“Bọn tao không thương lượng điều kiện với mày nữa, bọn tao đang ra lệnh cho mày đấy!”

“Hiểu không?”

Biểu cảm của Dương Viễn Sơn lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Dương Quan Quan, vẻ mặt đầy sát khí.

Dương Quan Quan sợ tới nỗi cả người run lên bần bật, nhưng cô ta vẫn nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!”

“Vậy thì chỉ còn cách đổ tro cốt mẹ mày xuống cống thoát nước thôi nhỉ?” Dương Phỉ Phỉ hỏi, dùng chân đá đá bình tro cốt.

Sắc mặt của Dương Quan Quan lập tức trở nên căng thẳng, cô ta muốn bảo vệ tro cốt của mẹ mình, nhưng cô ta cũng không muốn bán đứng Tianlai Capital, lại càng không muốn bán đứng Tề Đẳng Nhàn - người đã nhiều lần trợ giúp cô ta.

“Muốn lấy lại tro cốt của mẹ mày không? Đơn giản lắm nhé.”

“Mày chỉ cần ngoan ngoãn trộm lấy bí mật thương nghiệp của Tianlai Capital cho tao, không chỉ thế đâu, phải trộm được cả của tập đoàn Hướng thị nữa!”

Dương Viễn Sơn uy hiếp nói, vẻ hung hăng hiện lên trong đôi mắt anh ta.

Dương Quan Quan mím môi không nói gì, một điều kiện như vậy, cô ta không thể chấp thuận nghe theo.

“Gì đấy, điếc à? Sao im thế?”

“Dù mày có giả câm giả điếc thì cũng vô ích thôi.”

“Nếu hôm nay mày không đồng ý làm việc cho bọn tao thì đừng hòng được phép bước chân ra khỏi biệt thự này!”

Dương Phỉ Phỉ khoanh tay rồi kiêu ngạo nói, giẫm xuống bình tro cốt dưới chân, tạo nên những tiếng cạch cạch.

Mỗi lần cô ta giẫm xuống bình tro cốt, trái tim của Dương Quan Quan lại đau nhói lên.

“Bọn tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe không đấy?!” Dương Viễn Sơn gầm lên một tiếng, giơ chân định đạp vào đầu Dương Quan Quan.

Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, viên đạn găm thẳng vào đùi Dương Viễn Sơn, anh ta đau tới nỗi gào lên thảm thiết rồi lập tức ngã xuống.

Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta vừa định lùi lại để né cú đạp kia, không ngờ lại được ai đó cứu.

Cô ta quay đầu nhìn lại, trông thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở cửa biệt thự.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt Dương Phỉ Phỉ trắng bệch ra. Cô ta đã phải chịu thua thiệt dưới tay Tề Đẳng Nhàn nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này cũng khó mà quên được!

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Viễn Sơn ngẩn ra, nhíu mày thật chặt. Anh ta không hiểu tại sao tên thư sinh ẻo lả kia lại xuất hiện ở nơi đây?

“Tề tổng, anh đến rồi…” Dương Quan Quan run giọng gọi.

“Tề tổng? Hắn là tổng giám đốc của Tianlai Capital?” Trong nháy mắt Dương Viễn Sơn đã hiểu ra, thậm chí anh ta còn có chút khiếp sợ.

Tề Đẳng Nhàn mang theo một khẩu súng bước tới, mặt không đổi sắc.

Sau đó hắn lại nhìn Dương Quan Quan với biểu cảm mất kiên nhẫn, khó chịu hỏi: “Tại sao cô lại bị người khác bắt nạt nữa rồi? Nếu không có người báo cho tôi biết rằng cô bị chúng dẫn đi thì chắc bây giờ tôi cũng chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra đâu!”

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, đương nhiên bây giờ cô ta muốn khóc nhiều hơn.

Chẳng biết vì sao, khi thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở đây thì cô ta lại nảy sinh cảm giác muốn sà vào lồng ngực hắn mà òa khóc một trận thật to.

Dương Viễn Sơn ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, liên tục rên rỉ đau đớn. Anh ta giận dữ hét lên: “Thằng họ Tề kia, mày dám nổ súng bắn tao à? Mày có biết thân phận của tao là gì hay không!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Chẳng phải các người chỉ là đám rác rưởi tới từ Ma Đô thôi sao, có gì mà ra vẻ phách lối?”

Gương mặt Dương Phỉ Phỉ sa sầm, cô ta nói: “Anh đừng có quá kiêu ngạo! Anh động tay động chân đả thương người khác thì thôi đi, lần này anh dùng súng, người bị bắn lại là anh ấy, bản chất sự việc sẽ khác hẳn.”

“Các người thích nói sao thì cứ nói, tôi thấy không có vấn đề gì.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, hắn lại giơ súng lên bắn vào cạnh chân Dương Phỉ Phỉ.

“Pằng!”

Dương Phỉ Phỉ hét lên một tiếng chói tai, vội vã lùi về sau, buông tha bình tro cốt.

Tề Đẳng Nhàn bước tới rồi khom lưng nhặt bình tro cốt lên, khinh thường nói với họ: “Lấy tro cốt của thân nhân ra uy hiếp người khác, các người có còn biết hai chữ liêm sỉ được viết thế nào hay không?!”

“Ai cần mày xen vào chuyện riêng của nhà họ Dương ở Ma Đô bọn tao?” Dương Viễn Sơn lạnh giọng hỏi, anh ta đã dùng một chiếc khăn tay buộc chặt đùi mình lại để máu không còn chảy ra nữa.

“Dĩ nhiên tôi chẳng có hứng thú xen vào mấy chuyện rác rưởi của nhà họ Dương ở Ma Đô các anh, nhưng các anh bắt nạt thư ký của tôi, lại còn ép thư ký của tôi phản bội tôi, thế thì tôi đành phải xen vào vậy.” Tề Đẳng Nhàn cụp mắt nhìn Dương Viễn Sơn.

Vẻ mặt Dương Viễn Sơn vô cùng dữ tợn: “Mày cũng to gan quá nhỉ! Mày không chỉ chen chân vào việc của nhà họ Dương bọn tao mà còn dám nổ súng ở một nơi như sơn trang Vân Đỉnh này? Có vẻ mày không muốn sống nữa rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy trọng lượng của bình tro cốt mà mình đang cầm trong tay không đúng lắm, hắn nhíu mày, giơ tay mở nắp bình ra.

Bên trong rỗng tuếch.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Dương Quan Quan cũng ngẩn cả người.

“Các người giấu tro cốt của mẹ tôi đi đâu rồi?!” Dương Quan Quan nổi điên lên, cô ta gào thật to.

“Chậc…” Tề Đẳng Nhàn giơ tay bịt tai, có vẻ không chịu được nữa.

Hắn cốc đầu Dương Quan Quan một cái, mắng: “Chết tiệt, cô động não một chút đi xem nào? Rõ ràng người ta chỉ muốn lừa cô đến đây chứ lấy đâu ra tro cốt của mẹ cô?”

“Nếu mẹ cô chết thì cô phải là người đầu tiên biết chuyện mới đúng! Tại sao chúng lại là người biết trước, thậm chí còn giành được tro cốt của mẹ cô?”

“Cô có não không đấy? Không ngờ tôi lại thuê một thư ký ngu xuẩn như cô! Nếu để người khác biết được thì tôi đúng là quá mất mặt!”

Dương Quan Quan cũng ngay lập tức tỉnh ra nhờ những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, thì ra là thế, thì ra từ đầu đến cuối hai người kia chỉ đang lừa gạt mình… Họ căn bản không lấy được tro cốt của mẹ cô ta.

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh: “Hắn nói không sai đâu. Dương Quan Quan à, mày đã không có bản lĩnh thì thôi đi, lại còn không có đầu óc nữa, đúng là một con ngu không hơn không kém!”

Tề Đẳng Nhàn đưa tay cầm tờ hợp đồng trên bàn lên đọc qua một lượt, sắc mặt lại càng đen đi, hắn hỏi: “Dạo này ông đây chưa dạy dỗ cô tử tế phải không? Tôi đã nói là không được dễ dàng tin lời người khác cơ mà?”

“Cô đúng là đồ ngốc thật đấy… Một cái bẫy rõ ràng như thế mà cô cũng chẳng nhận ra, lại còn ký tên vào cái hợp đồng ngu xuẩn này?”

“Chậc… Tôi muốn mổ cái đầu chó của cô ra để xem bên trong có phải toàn hồ dán hay không quá đi mất!”

Vừa dứt lời, hắn cầm hợp đồng lên bắt đầu xé, chỉ sau hai ba nhát đã biến nó thành một nhúm giấy vụn.

Cảnh tượng ấy khiến mắt của Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ như muốn nứt ra, họ giận điên lên mà không dám làm gì. Biết thế họ nên cất hợp đồng vào trong két sắt rồi khóa kỹ ngay sau khi Dương Quan Quan đặt bút ký xuống!

“Thằng họ Tề kia, mày dám nhúng tay vào chuyện của bọn tao, lại còn dám nổ súng khiến tao bị thương ở sơn trang Vân Đỉnh này, mày nhất định sẽ phải chết!”

Dương Viễn Sơn gào lên rồi móc điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số gọi viện binh tới.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười, hắn đã thấy khó chịu với cái tính ngang ngược của thằng Dương Viễn Sơn này từ lâu lắm rồi, anh ta còn dám giở trò thọc gậy bánh xe với công ty của hắn, chẳng phải đang tìm đường vào chỗ chết hay sao?

Từ lần trước hắn đã muốn đấm vào mặt anh ta, tiếc là có mẹ vợ ở bên cạnh nên không tiện làm gì, lần này hắn bắt quả tang anh ta đang ức hiếp thư ký bé nhỏ nhà mình, sao có thể buông tha cho anh ta được?
Chương 373 Quá đỗi kinh sợ

“Anh nhất định phải chết, anh dám dùng súng bắn anh trai tôi, tội này không nhỏ đâu!”

“Dù anh có là tổng giám đốc của Tianlai Capital thì cũng đừng hòng thoát được!”

Dương Phỉ Phỉ phách lối hét lên, trong xã hội nước Hoa thì dùng súng bắn người là một tội danh rất nặng.

Tề Đẳng Nhàn lại yên tâm rằng mình đã có chỗ dựa vững chắc, hắn chỉ cười nói: “Còn lải nhải lắm lời nữa, có tin ông đây một nhát cho cô ngã lăn đùng ra đất luôn không?”

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ tái nhợt, nhất thời cô ta không thốt lên được một lời nào nữa. Cô ta đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn, hắn đã giết con hãn huyết bảo mã kia chỉ bằng một mũi tên duy nhất!

Cô ta không dám trêu vào hắn, chưa chắc tên điên Tề Đẳng Nhàn kia không dám bắn mình thật.

Tổng cộng Dương Viễn Sơn gọi hai cuộc điện thoại, cuộc thứ nhất là gọi cho Đổng Thụy, người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh.

Cuộc thứ hai là gọi cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia thành phố Trung Hải.

“Thằng họ Tề kia, mày có giỏi thì đừng chạy!” Dương Viễn Sơn đặt điện thoại di động xuống rồi hung hăng nói.

“Chạy? Nói đùa gì thế? Các người bắt nạt thư ký của tôi đến mức này mà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho các người hay sao?” Tề Đẳng Nhàn cười gằn đáp lại. Trong giây phút này, dường như hắn đã biến thành đại ma vương.

Trong lòng Dương Quan Quan có đôi phần cảm kích hắn, mỗi lần cô ta gặp khó khăn là hắn lại đứng ra che chở.

Hắn chỉ hơi hung ác một chút mà thôi, cũng có thể gọi là người tốt mà!

Chút tình cảm ấm áp vừa dâng lên trong lòng Dương Quan Quan, cô ta đã thấy Tề Đẳng Nhàn hung hăng quay đầu lại, bắt đầu mắng mỏ mình!

“Lần sau cô để tâm thêm một chút có được hay không vậy?”

“Còn nữa, cô có thể học thêm chút bản lĩnh được không?”

“Lần nào cũng bị người ta bắt nạt, cô không phiền chứ ông đây vừa phiền vừa mệt lắm!”

“Lần sau cô mà để người khác bắt nạt nữa thì ông đây cũng không muốn quản đâu!”

“Lúc nào về thì ở yên đấy để tôi dạy thêm một hai chiêu, xốc lại tinh thần đi, đừng có ủ rũ suốt ngày nữa hiểu không?!”

Dương Quan Quan sửng sốt vì một tràng những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, mặt đỏ tới mang tai, đứng dậy.

“Cô đúng là đồ chỉ giỏi bắt nạt người nhà mình, suốt ngày chỉ biết to giọng với cấp trên, cô thử lấy cái sức lực mà cô đã dùng để đập bàn tôi hồi xưa ra trước mặt hai đứa khốn nạn này xem nào?”

“Lần sau tôi mà còn thấy cô co rúm vào thế này nữa là tôi bắn cho một phát đấy!”

Tề Đẳng Nhàn càng nói càng thấy tức.

Hắn cũng đâu còn cách nào khác, Dương Quan Quan trước mặt người ngoài thì sợ sệt yếu đuối, trước mặt mình thì đấm đá bình bịch, giận không nói nổi.

Dù sao không có so sánh thì cũng không có đau thương mà.

Dương Quan Quan bị mắng xẹp miệng, suýt thì bật khóc, Tề Đẳng Nhàn lại trợn mắt quát to: “Khóc đi xem nào, cô mà dám khóc thì tôi sẽ đập cho cô một trận rồi nói tiếp!”

Dương Quan Quan khịt mũi một cái, sợ tới nỗi không dám khóc.

Thấy cô ta tỏ ra ngượng ngùng, Tề Đẳng Nhàn cũng có cảm giác hình như mình đã quá nóng nảy. Hắn bèn dịu giọng nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, để lát tôi phân tích cho cô hiểu ra.”

Dương Quan Quan cũng biết mình quá hèn nhát, gặp trắc trở thì muốn lùi bước, lúc nào cũng nghĩ rằng phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của tất cả mọi người, không có dũng khí đối đầu trực diện với khó khăn như Tề Đẳng Nhàn.

Mới ban nãy thôi, Tề Đẳng Nhàn vừa ra tay đã nổ súng bắn vào chân Dương Viễn Sơn, Dương Quan Quan không thể có được lòng can đảm như vậy, chỉ biết thầm ngưỡng mộ trong lòng.

“Đúng là đồ thỏ đế.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ, giơ tay vuốt má Dương Quan Quan, cũng hơi xót xa vì cô ta bị tát.

Từ khi hắn quen Dương Quan Quan đến bây giờ, mỗi lần có chuyện không may xảy đến thì người bị thương lại là cô ta.

Dương Quan Quan khịt mũi, nhẹ nhàng giơ hai tay ra nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn, không chịu buông, như thể cô ta đã tìm được chỗ dựa.

Lúc này, người mà Dương Viễn Sơn gọi là Đổng Thụy đã tới.

Ông ta xuất hiện rất nhanh, mang theo hơn mười vệ sĩ tư nhân, những vệ sĩ này đều được trang bị súng lục, hơn nữa còn là những người có giấy chứng nhận sử dụng súng hợp pháp.

“Đổng quản lý, ông tới thật đúng lúc!”

“Tôi đang muốn hỏi xem công tác an ninh của sơn trang Vân Đỉnh các người thế nào đây?”

“Các người để một tên hung hãn xông vào nhà tôi trong tình trạng có súng, làm tôi bị thương, uy hiếp đến an toàn tính mạng của tôi!”

Dương Viễn Sơn lập tức hét to, thái độ hừng hực khí thế, muốn Đổng Thụy đứng ra đòi lại công bằng cho mình.

Đổng Thụy là một người đàn ông khá mập, cao khoảng hơn mét tám, tạo nên áp lực rất mãnh liệt cho người đứng đối diện ông ta. Ông ta híp mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trên mặt đầy sát khí.

Đổng Thụy lại quay đầu cười với Dương Viễn Sơn: “Dương thiếu gia cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lí tên này cho cậu!”

Vừa dứt lời, Đổng Thụy bước lên một bước, đứng ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

“Ông Đổng quản lý à… Sự việc không như những gì anh ta nói đâu, thực ra họ đã lừa tôi đến đây để uy hiếp tôi, sau đó mới…” Dương Quan Quan nhỏ giọng giải thích.

Đổng Thụy khoát tay ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe mấy lời bao biện nhảm nhí của hai cô cậu! Tôi không quan tâm lý do là vì sao nhưng sự thật là hai cô cậu đã nổ súng bắn người, còn xâm nhập trái phép vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi!”

“Như thế nghĩa là không nể mặt tôi, không coi trọng thể diện của sơn trang Vân Đỉnh này!”

“Dám xông vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi nghĩa là dám phạm vào luật lệ của tôi, là đang khiêu khích uy quyền của tôi!”

Dương Viễn Sơn cười nhạt, Đổng Thụy là nhân vật có số có má kể từ khi sơn trang Vân Đỉnh bắt đầu khai trương, chuyên quản lý khu này, không biết đã bao nhiêu người bị ông ta “dạy dỗ” đến chết.

Tề Đẳng Nhàn dám xông vào biệt thự mà anh ta mua trong sơn trang Vân Đỉnh, nghĩa là hắn hoàn toàn không đặt Đổng Thụy vào trong mắt, huống chi hắn còn nổ súng bắn người!

“Sao cô phải sợ sệt thế?” Tề Đẳng Nhàn có chút bất mãn liếc nhìn Dương Quan Quan, hắn chỉ thấy lời giải thích của cô ta đã hạ thấp uy phong của mình.

Dương Quan Quan ngượng ngùng rụt cổ, mím môi không nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, quay sang nói với Đổng Thụy: “Tôi cũng sống trong sơn trang Vân Đỉnh nên tới thăm nhà anh ta, không được hay sao?”

Đổng Thụy ngẩn người, hỏi lại: “Cậu sống ở khu nào?”

“Vân Đỉnh Thiên Cung trên đỉnh núi Vân Đỉnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.

Nghe vậy, Dương Viễn Sơn bật cười rồi nói: “Vân Đỉnh Thiên Cung là sản nghiệp do Vĩnh Dạ quân vương Sở Vô Đạo mua lại, mày mà cũng có tư cách ở lại đó sao? Hay là mày định bịa chuyện y như lần trước, nói là Sở Vô Đạo đã tặng Vân Đỉnh Thiên Cung cho mày?”

Đổng Thụy hỏi: “Hình như Dương thiếu gia biết một số chuyện?”

“Thằng này suốt ngày nói nó sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung là để ra vẻ ta đây lừa người khác thôi, lần trước nó đã bị vạch trần, không ngờ da mặt nó lại dày đến mức nói dối trước mặt Đổng quản lý.” Dương Viễn Sơn cười nhạo.

Đổng Thụy gật đầu, sau đó cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn: “Tôi chính là người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh, Vân Đỉnh Thiên Cung là ai mua lại, tôi cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Cậu muốn lừa tôi bằng cái tên đó à? Có phải cậu coi thường chỉ số thông minh của tôi?”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, trả lời: “Đúng là tôi nghĩ chỉ số thông minh của ông hơi thấp.”

Nghe hắn nói vậy, Đổng Thụy giận tím cả mặt.

Ông ta vung tay, mười mấy tên thuộc hạ đều giơ súng nhắm thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, chỉ đợi ông ta ra lệnh là sẽ bắn Tề Đẳng Nhàn thủng lỗ chỗ như một cái sàng ngay lập tức.

Dương Phỉ Phỉ vỗ tay: “Bắn chết hắn đi, hắn đã mang súng xông vào biệt thự của chúng tôi còn dám làm anh tôi bị thương, dù ông có hạ lệnh bắn chết hắn thì người khác cũng không bắt bẻ được gì!”

Đổng Thụy cũng cười: “Làm thế thì có vẻ hơi đơn giản, không có gì vui hết.”

Dương Phỉ Phỉ sửng sốt, sau đó bật cười: “Được lắm, Đổng quản lý muốn chơi thế nào thì cứ chơi! Nhất định ông phải chơi đùa hắn đến chết mới được!”

“Cô cứ yên tâm, cậu ta dám lấy tên Vân Đỉnh Thiên Cung đi lừa gạt khắp nơi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”

“Hơn nữa cậu ta còn dám mang súng xông vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh, khiến Dương thiếu gia bị thương, tội lại càng to thêm một bậc!”

Trên gương mặt béo ú của Đổng Thụy là nụ cười nhe răng khiến người ta sợ hãi vô cùng, đến cả Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà nổi da gà khi nhìn ông ta.
Chương 374 Bò ra khỏi cửa

Tề Đẳng Nhàn đã sớm quen với đủ loại đạo lý trong miệng những người này.

Bất kể nơi nào cũng có quy luật mạnh được yếu thua, nếu nắm đấm của bạn mạnh thì đối phương sẽ nói chuyện đạo lý với bạn, nếu nắm đấm của bạn quá mềm yếu, vậy thì ngại quá, làm gì có đạo lý nào.

Có vẻ Đổng Thụy chính là loại người như vậy.

Đổng Thụy nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có súng thì giỏi lắm sao? Bây giờ không còn là thời đại một người một súng có thể ngang ngược hống hách khắp nơi được nữa.”

“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội được sống sót rời khỏi sơn trang Vân Đỉnh.”

“Cậu hãy tự dùng súng bắn bỏ chân mình rồi tự vả miệng mình một trăm cái đi.”

“Rồi tôi sẽ thả cậu ra ngoài.”

Ông ta cao hơn một mét tám, cơ thể lại mập mạp, mang lại cảm giác cực kỳ dữ dằn, khi nói chuyện lại tạo ra áp lực vô cùng mãnh liệt.

Dương Viễn Sơn ở một bên cười gằn: “Hắn không thể dễ dàng rời đi như vậy đâu, tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia rồi! Ông ấy sẽ đến và xử lý nghiêm minh vụ việc này ngay thôi.”

Đổng Thụy ồ lên một tiếng, nói: “Thì ra là vậy, có điều đây là địa bàn của tôi nên mọi người phải tuân theo luật lệ của tôi.”

“Cậu cứ làm theo những gì tôi đã nói đi, tôi có thể bỏ qua cho cậu, về phần trưởng phòng Vương xử lý cậu ra sao thì đó sẽ là chuyện của anh ta.”

“Nếu cậu không làm thì chỉ sợ sẽ không đợi được đến lúc trưởng phòng Vương tới xử lý cậu đâu.”

Đám thuộc hạ mà Đổng Thụy mang theo cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt là nụ cười đắc thắng.

“Còn không mau ra tay đi? Chẳng lẽ mày còn đang đợi Đổng quản lý tự ra tay xử lý mày à?”

“Đổng quản lý không mấy khi cho người khác cơ hội đâu đấy, mày phải biết quý trọng, tranh thủ thời gian đi.”

“Đổng quản lý khoan dung độ lượng nên mới đồng ý để lại cái mạng chó của mày, mày còn không mau quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy để tạ ơn?”

Dương Phỉ Phỉ đứng cạnh đó xem, vô cùng hả giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn lúc nào cũng coi trời bằng vung, cuối cùng hôm nay cũng có người trị được hắn, phỏng chừng hắn không kiêu ngạo nổi nữa rồi!

“Tôi cũng cho ông một cơ hội, quỳ xuống rồi bò ra ngoài cửa đi, lúc đó tôi sẽ bỏ qua cho ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Khuôn mặt của Đổng Thụy cứng đờ, sau đó ông ta bật cười ha ha: “Được lắm, trước giờ chưa từng có ai dám nói như thế với tôi, cậu là người đầu tiên đấy!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, giơ tay, một cái tát giáng xuống nhanh như chớp!

“Chát!”

Tiếng vang cực kỳ lớn, Đổng Thụy bị tát lảo đảo vài bước, suýt thì ngã oạch xuống.

“Ra vẻ cái con mẹ chúng mày à? Tao thực sự không thích mấy thằng thích ra vẻ như chúng mày đâu đấy.” Tề Đẳng Nhàn hùng hổ nói, vừa nói vừa bước tới túm lấy cổ áo Đổng Thụy.

“Buông Đổng quản lý ra!”

Đám thuộc hạ của Đổng Thụy không khỏi kinh hãi, tất cả đều phẫn nộ thét lên, giơ súng nhắm vào Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra từ trong túi áo, đặt trong lòng bàn tay mình rồi đập bốp một cái vào miệng Đổng Thụy.

“Mày mở con mắt ra mà nhìn cho kỹ giúp ông đây xem, cái này có phải thẻ ra vào Vân Đỉnh Thiên Cung không?” Cú đập của Tề Đẳng Nhàn khiến miệng Đổng Thụy đầy máu, đến cả răng cũng rụng ra.

Đổng Thụy đau đớn hét lên, nhưng sau khi nhìn rõ tấm thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.

Thứ mà Tề Đẳng Nhàn đang cầm lúc này thực sự là thẻ ra vào “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

“Vân Đỉnh Thiên Cung” là biệt thự độc nhất vô nhị trong sơn trang Vân Đỉnh, trước đây đã được bán lại cho Sở Vô Đạo với giá hai tỷ tròn!

Phải biết, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng từng muốn mua nhưng không mua được.

Tề Đẳng Nhàn buông Đổng Thụy ra, lạnh lùng hỏi: “Mày còn muốn vênh váo nữa không? Vênh nữa cho tao xem nào?”

Đổng Thụy khiếp sợ nhìn thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn, cơ thể run bần bật.

Gương mặt Dương Viễn Sơn âm trầm, anh ta nói: “Đổng quản lý, Vân Đỉnh Thiên Cung là do Sở Vô Đạo mua lại, chắc chắn tên này đã lấy trộm thẻ ra vào của anh ta!”

Đổng Thụy không dám lên tiếng đáp lại câu nói ấy, Sở Vô Đạo là ai cơ chứ? Ai lại có năng lực đi trộm thẻ ra vào của anh ta?

Những thuộc hạ của Đổng Thụy cũng đều hạ súng xuống, mặt cả đám đều chuyển màu tái mét, nói không nên lời.

“Nói đi?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ vỗ hai gò má mập mạp của Đổng Thụy, thản nhiên cất lời.

“Tôi… Tôi sai rồi!” Đổng Thụy vội vàng cúi đầu nói lời xin lỗi, cơ thể không ngừng run lên như cầy sấy.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thực sự là chủ nhân của “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

Chắc hẳn Sở Vô Đạo đã âm thầm chuyển nhượng lại biệt thự này cho hắn, có điều, bất kể ra sao, người có thể sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung” cũng không phải người mà một tên quản lý quèn như ông ta có thể trêu chọc được.

Nếu chuyện này được báo cáo với cấp trên thì sợ là các sếp thậm chí còn nảy ra ý định muốn diệt trừ ông ta không biết chừng.

“Sai rồi à? Sai rồi là xong à?”

“Ban nãy chúng mày bảo tao thế nào nhỉ?”

“Con người tao ấy, rất ít khi cho kẻ khác cơ hội. Mày phải biết quý trọng, phải quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy mà tạ ơn đi.”

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Đổng Thụy, bàn tay cầm thẻ ra vào liên tục vỗ nhè nhẹ vào mặt ông ta, biểu cảm rét lạnh như băng tuyết.

Nhất thời Đổng Thụy nín thở, quay đầu hung hăng lườm nguýt mấy tên thuộc hạ lắm mồm.

Lời mà chúng vừa nói ban nãy lại bị Tề Đẳng Nhàn trả hết cho ông ta, đúng là họa từ miệng mà ra!

Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt sùng bái, cô ta tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng có thể trở nên oai phong như hắn vậy, có thể không sợ hãi bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì.

“Thưa ngài Tề…” Đổng Thụy há miệng, dường như muốn giải thích gì đó.

“Quỳ xuống, bò ra ngoài cửa. Đừng nhắc đến việc nổ súng, dù tao có mang đại bác ra đây thì mày cũng không có tư cách xen vào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

Trước mắt bao nhiêu con người, Đổng Thụy thấy mình có hơi mất mặt.

Tề Đẳng Nhàn cau mày: “Sơn trang Vân Đỉnh của chúng mày là do ai nắm giữ? Số điện thoại của ông chủ chúng mày là bao nhiêu?”

Nghe vậy, Đổng Thụy lập tức quỳ xuống bộp một tiếng.

Người sống trong sơn trang Vân Đỉnh đều là những người có thân phận rất cao hoặc rất giàu có, huống chi là người sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung”.

Một người có thể khiến Sở Vô Đạo chắp tay chuyển nhượng một căn nhà như thế, sao ông ta có thể trêu vào được?

“Bò ra đi!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ tay về phía cửa, nói với gương mặt không cảm xúc.

Nếu cái tên Đổng Thụy này giở đạo lý ra nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ dùng đạo lý đáp lại, nhưng nếu đối phương không muốn bàn về đạo lý thì cũng chẳng có lý do gì để hắn nương tay.

Mọi người đều nói tốt xấu gì cũng phải chừa lại một con đường, mai sau còn gặp lại.

Nhưng dường như Tề Đẳng Nhàn không có ý định chừa lại đường cho bất cứ ai, từ trước đến nay phong cách hành động của hắn đều rất quyết đoán tuyệt tình.

Đổng Thụy lập tức bò ra cửa biệt thự bằng cả hai tay lẫn hai chân.

Cảnh tượng ấy khiến Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn ngẩn người… Đổng Thụy oai phong lẫm liệt mà lại bị Tề Đẳng Nhàn bắt cút ra khỏi nơi này bằng tư thế bò nhục nhã!

Không chỉ vậy, hóa ra Tề Đẳng Nhàn thực sự là chủ nhân hiện tại của “Vân Đỉnh Thiên Cung”! Từ bao giờ mà căn biệt thự ấy được Sở Vô Đạo chuyển nhượng lại cho hắn?

Trong giờ phút này, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nhọc.

Đổng Thụy bò ra khỏi biệt thự, thấy đám thuộc hạ của mình vẫn đang ngẩn tò te đứng đó thì lập tức đen mặt, giận dữ hét lên: “Chúng mày còn ở trong đấy làm gì nữa? Đợi ăn cơm à?!”

Vậy là lũ thuộc hạ của Đổng Thụy cũng vội vàng chạy ra ngoài cửa.

“Đổng quản lý, chúng ta thực sự sẽ mặc kệ chuyện này sao? Tôi thấy vị kia hung dữ quá, chắc cậu ta sẽ không thực sự xuống tay giết chết Dương thiếu gia đâu nhỉ…” Có người không nhịn được mà thấp giọng nói.

“Người ta sống trong vctc đấy, dù có giết sạch cả nhà mày thì tao cũng không hó hé được tiếng nào đâu!” Đổng Thụy hung tợn đáp lời hắn ta.

Đúng lúc này, Đổng Thụy lại nhìn thấy xe của cục An ninh quốc gia đã tới. trưởng phòng Vương bước xuống từ trên xe.

Ông ta lập tức bước nhanh hơn, ông ta không muốn dính dáng tới chuyện này thêm một giây một phút nào nữa.
Chương 375 Cướp cò

Chân trước Đổng Thụy vừa đi, chân sau trưởng phòng Vương của cục An ninh quốc gia đã dẫn người đến.

Dương Viễn Sơn bèn cười lạnh nói: “Mày tưởng mày dọa được Đổng Thụy là xong việc à? Mày dùng súng, chắc chắn cục An ninh quốc gia sẽ không bỏ qua cho mày!”

Dương Phỉ Phỉ ở một bên cũng liên tục gật đầu. Có thể Tề Đẳng Nhàn đủ năng lực để khiến Đổng Thụy sợ hãi chạy mất, nhưng hắn đã nổ súng khiến Dương Viễn Sơn bị thương, tính chất của sự việc lần này là vô cùng nghiêm trọng.

Nước Hoa là một quốc gia cấm sử dụng súng, nếu có vụ án liên quan đến súng đạn thì tất cả mọi người đều sẽ quan tâm.

“Trưởng phòng Vương, chính là người này đây, hắn dám xông vào biệt thự của tôi rồi nổ súng về phía tôi, khiến đùi tôi bị thương!” Dương Viễn Sơn vừa nhìn thấy trưởng phòng Vương đã ngay lập tức lên tiếng tố cáo.

Ánh mắt của trưởng phòng Vương nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta ngẩn ra, hờ hững nói: “Đây chẳng phải Tề tổng của Tianlai Capital hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn không biết trưởng phòng Vương là ai, chỉ là dạo gần đây danh tiếng của hắn quá vang dội, trưởng phòng Vương biết hắn cũng chẳng có gì là lạ.

“Trưởng phòng Vương, hai người kia bắt cóc thư ký của tôi, lấy người nhà của thư ký của tôi ra để uy hiếp cô ấy, cố ép buộc cô ấy đánh cắp bí mật thương nghiệp của công ty chúng tôi.” Tề Đẳng Nhàn có sao nói vậy, không phóng đại sự việc chút nào.

“Phải đấy, thưa trưởng phòng Vương… Họ nói dối là đang nắm trong tay tro cốt của mẹ tôi để lừa tôi đến đây, sau đó mới tiến hành uy hiếp.” Dương Quan Quan lắp bắp, có vẻ rất tội nghiệp.

Trưởng phòng Vương không quan tâm đến những chuyện này, ông ta chỉ nhìn vào khẩu súng trong tay Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi: “Vậy có nghĩa là Tề tổng thực sự đã sử dụng súng phải không?”

Tề Đẳng Nhàn đáp: “Đúng là tôi đã nổ súng.”

Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không còn lo lắng nữa. Chưa tính đến việc họ có quan hệ với trưởng phòng Vương, chỉ mỗi chuyện Tề Đẳng Nhàn nổ súng đã đủ để trưởng phòng Vương không dễ dàng buông tha cho hắn!

“Chẳng lẽ Tề tổng không biết nước Hoa chúng ta là một quốc gia cấm súng đạn?” Trưởng phòng Vương nở một nụ cười lạnh lẽo.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì.

Trưởng phòng Vương tiếp tục nói: “Dù thư ký của cậu có bị họ bắt cóc thì cậu cũng nên giải quyết vấn đề bằng cách báo chuyện này cho cảnh sát mới đúng chứ?”

“Tại sao cậu phải nổ súng?”

“Hơn nữa, khẩu súng này của cậu từ đâu ra?”

“Cậu có giấy chứng nhận đó là súng hợp pháp hay không?”

Mỗi lần nói ra một câu là trưởng phòng Vương lại tiến lên thêm một bước, tạo ra áp lực vô cùng kinh khủng.

Dương Quan Quan nói: “Trưởng phòng Vương, anh ấy nổ súng là để cứu tôi…”

“Im miệng!” Trưởng phòng Vương quay đầu, lạnh giọng quát to.

“Dù mục đích của cậu ta có là cứu người thì cũng không đáng phải nổ súng, và cũng không được phép nổ súng!”

“Dám dùng súng nghĩa là cậu ta đã phạm pháp!”

Dường như trưởng phòng Vương chỉ chuyên tâm cắn mãi không nhả việc Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng khiến người khác bị thương, ông ta căn bản không hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trước khi Tề Đẳng Nhàn nổ súng.

Trước tình huống này, Tề Đẳng Nhàn chẳng những không hề ngạc nhiên mà còn nở nụ cười chế giễu.

“Cậu bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu cho tôi!”

“Dù cậu có là ông chủ của một doanh nghiệp tỷ đô thì cũng phải tuân theo luật pháp!”

Trưởng phòng Vương lớn tiếng quát to, có vẻ cực kỳ oai nghiêm chính trực.

Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Trưởng phòng Vương cũng đã nghe lý do tôi phải nổ súng rồi đấy, chẳng lẽ họ không phải gánh chịu chút trách nhiệm nào sao?”

Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy một tên côn đồ mang súng xông vào một căn nhà giữa khu căn hộ cao cấp, đồng thời còn nổ súng khiến chủ nhà bị thương trên đùi, còn lại thì tôi không thấy gì hết!”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán: “Trưởng phòng Vương thật đúng là một quan chức tốt, chỉ chuyên môn phục vụ người có tiền có quyền!”

“Làm càn! Ai cho mày lá gan nói thế với trưởng phòng Vương? Mau câm miệng đi!”

“Mày có biết mày đã vi phạm điều lệ đảm bảo an ninh của đất nước này hay không? Chúng tao thậm chí còn được phép bắn gục mày ngay tại chỗ đấy!”

“Mày còn dám lắm lời thêm một lần nào nữa thôi, đợi đến lúc về cục tao sẽ cho mày không còn răng mà húp cháo!”

Những cấp dưới đứng sau lưng trưởng phòng Vương to tiếng quát Tề Đẳng Nhàn để bảo vệ ông ta.

Dương Viễn Sơn cũng cười nhạt, anh ta nói: “Dù những thứ mày vừa kể có là sự thật thì đã sao?”

“Dù tao có bắt cóc Dương Quan Quan, thậm chí còn uy hiếp nó, ép nó đi lấy trộm bí mật thương nghiệp, thì đã sao nào?”

“Tao dám làm thế đấy! Vì tao là thiếu gia của nhà họ Dương ở Ma Đô!”

“Còn mày là cái thá gì? Mày tưởng mày có vài đồng bạc lẻ thì cao quý lắm hay sao? Địa vị xã hội của mày có cao hơn tao không?”

“Tao muốn phạt nó thế nào thì cũng là chuyện hợp lý hợp tình, lẽ ra nó nên im lặng chịu đựng mới phải.”

“Nếu mày không thể chấp nhận được mà muốn ra mặt thay nó thì nghĩa là mày đã phạm pháp! Dám làm tao bị thương, cũng là phạm pháp khi mày đã hiểu rõ luật lệ, tội của mày càng tăng thêm một bậc!”

Dương Phỉ Phỉ cũng đắc ý nói: “Bọn tôi đến từ nhà họ Dương ở Ma Đô, không phải ai cũng có khả năng trêu vào đâu!”

Nghe xong những lời ngông cuồng của Dương Viễn Sơn, Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói trưởng phòng Vương: “Ông đồng ý với những gì anh ta vừa nói sao?”

Trưởng phòng Vương mỉm cười đáp: “Ồ? Theo tôi thì cậu ấy chẳng nói gì sai cả.”

“Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Dương ở Ma Đô, cậu ấy muốn xử lý ai thì cứ việc xử lý người đó.”

“Nếu cậu dám can thiệp vào thì chính là phạm pháp.”

Khi nói những lời này, ngữ điệu của ông ta dần trở nên khinh miệt hơn bao giờ hết: “Chắc không phải Tề tổng nghĩ cậu đã tạo được chút danh tiếng dạo gần đây thì cậu thực sự có thể thoải mái làm gì thì làm ở thành phố Trung Hải này đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ vậy, chỉ có điều luôn luôn có một vài tên ngang ngược không có mắt, khiêu khích họng súng của tôi.”

Mặt Dương Quan Quan chuyển màu trắng bệch, cô ta run giọng nói: “Sao các người có thể như vậy? Sao các người có thể giở trò ức hiếp người ta như vậy được cơ chứ!”

Dương Viễn Sơn thản nhiên đáp: “Dương Quan Quan, thế giới này là như thế đấy, mạnh được thì yếu thua! Bọn tao là hậu duệ của nhà họ Dương ở Ma Đô, còn mày chỉ là một đứa con hoang thấp hèn.”

“Những thứ này đều là đặc quyền mà cả đời mày hâm mộ không hết!”

“Mày vô dụng như thế, dù có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là phường bới rác mà thôi, bọn tao muốn chà đạp mày thế nào thì chà đạp!”

Dương Quan Quan có chút chán nản, thế giới này thực sự là thế sao? Dù cô ta có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa vô dụng sao?

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Đừng nghe chúng nói những lời nhảm nhí!”

Trưởng phòng Vương đã không còn kiên nhẫn nữa, ông ta lạnh mặt nói: “Bỏ súng xuống đất, hai tay ôm đầu, im lặng chịu trói đi! Nếu cậu có gan phản kháng thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến việc cậu có phải tổng giám đốc của Tianlai Capital hay không, mà sẽ cho người nổ súng bắn chết cậu!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, giơ tay lên, sau đó bóp cò nhanh như chớp!

Phát đạn của hắn nhắm thẳng vào chân còn lại của Dương Viễn Sơn!

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo là máu tươi văng tung tóe!

Ngay sau đó, tiếng gào thảm thiết của Dương Viễn Sơn cũng vang lên, anh ta ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ròng ròng, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.

Cảnh tượng ấy khiến tất cả những người đang có mặt phải ngẩn ra!

Dù là trưởng phòng Vương cũng phải kinh hãi, Tề Đẳng Nhàn dám nổ súng bắn Dương Viễn Sơn ngay trước mắt ông ta sao?!

Ông ta biết Tề Đẳng Nhàn có thân phận, có bối cảnh, dù chuyện thế này đã xảy ra thì cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể bắt hắn về cục nhốt vào nhà giam vài ngày, để hắn chịu thiệt một chút mà thôi.

Thế nhưng bây giờ hắn lại tiếp tục nổ súng ngay trước mắt ông ta, tính chất của sự việc sẽ trở nên khác hẳn!

Vì sao người này lại ngông cuồng không biết sợ là gì như thế?!

“Ngại quá, lần đầu tiên tôi dùng súng nên có hơi hồi hộp.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.

Vừa nói xong, ngón tay hắn lại bóp cò, bắn ra thêm một phát súng, pằng một tiếng, viên đạn găm trúng cánh tay phải của Dương Viễn Sơn.

Dương Viễn Sơn lại gào lên thảm thiết, đau tới nỗi liên tục lăn lộn trên đất, suýt thì bất tỉnh. Anh ta hét lên: “Trưởng phòng Vương, ông còn đợi gì nữa?!”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Ngại quá, cướp cò cướp cò.”

“Bỏ súng xuống đất cho tôi!”

Hai mắt trưởng phòng Vương như muốn nứt ra, ông ta rút súng, hung hăng kề vào gáy Tề Đẳng Nhàn, tức giận gào thét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK