Vẻ mặt Bogdanov trở nên ngại ngùng, Cổ Tân Tư Cơ để cho cậu ta đến Trung Hải vốn là để nghe Tề Đẳng Nhàn phân phó.
Ivanov ở một bên sợ tới mức mặt mày tái mét...
"Đương nhiên anh ta chính là Tề tiên sinh mà cậu đang chờ, cũng chính là anh ta đã liên lạc với bố cậu - Cổ Tân Tư Cơ." Dương Quan Quan bên cạnh lên tiếng, phá vỡ tình hình bế tắc.
Kiều Thu Mộng nghe xong những lời này của Dương Quan Quan, trong đầu lại cảm thấy mơ hồ, người như Tề Đẳng Nhàn này lại có thể giao thiệp với một tên đầu sỏ Tuyết Quốc như Cổ Tân Tư Cơ?
Hơn nữa Bogdanov đặc biệt tới thành phố Trung Hải là vì Tề Đẳng Nhàn?!
Bogdanov cuống quít vươn hai tay hướng về phía Tề Đẳng Nhàn lúng túng cười: "Tề tiên sinh, thật sự xin lỗi ngài, lúc trước không biết là ngài, xin đừng trách tội!”
Bogdanov đương nhiên không thể bất kính với Tề Đẳng Nhàn được, hiện Cổ Tân Tư Cơ còn đang ở trong nhà tù U Đô, hết thảy đều dựa vào sự chiế cố của Tề Đẳng Nhàn, nếu không đã bị Uỷ ban An ninh Quốc gia giết chết bất cứ lúc nào.
Một khi Cổ Tân Tư Cơ mà chết, chính phủ Tuyết Quốc sẽ không kiêng dè gì mà xử lí tập đoàn quốc tế Phi Tuyết, đến lúc đó tất cả những gì mà Bogdanov anh ta gây dựng đều sẽ tan thành mây khói.
Tề Đẳng Nhàn cũng không lấy làm lạ, tiện vươn tay ra bắt với Bogdanov: "Người không biết không có tội, chỉ là thư ký này của cậu ấy mà, hừm..."
Sau khi Bogdanov bắt tay Tề Đẳng Nhàn xong, xoay người đạp một cước vào người Ivanov, đá cho gã ta lảo đảo ngã xuống đất.
“Cái tên không có mắt này, không phải tôi đã dặn cậu nếu có tiên sinh họ Tề tới tìm thì nhất định phải dẫn người vào sao?!" Bogdanov tức giận chửi bới.
"Tôi... Tôi không biết..." Ivanov lắp bắp nói, bị anh ta doạ sợ.
Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng: "Vị Ivanov tiên sinh này chỉ lo thu quà của người khác, làm sao mà nhớ rõ lời Bogdanov cậu được?”
Sắc mặt Bogdanov tối đen lại, trầm giọng: "Lập tức quỳ xuống xin lỗi Tề tiên sinh! Nếu như Tề tiên sinh không muốn tha thứ cho cậu thì cậu cũng không cần trở về Tuyết Quốc nữa."
Ivanov không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, khóc lóc nói: "Tề tiên sinh, tôi biết sai rồi, ngài muốn trừng phạt kiểu gì tôi cũng đều tiếp nhận, chỉ xin ngài tha thứ cho.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không chút thay đổi nói: "Dựa vào cái gì để tôi tha thứ cho cậu đây?"
Cả người Ivanov cứng đờ: "Giết đi, nếu cứ giữ loại thư ký này ở lại bên người kiểu gì cũng gặp hoạ." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Lời nói của Tề tiên sinh rất có đạo lý." Khóe miệng Bogdanov giật giật, anh ta phất tay liền có một thủ hạ đi ra.
Ivanov sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, cả người run rẩy, vừa nãy kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ khó coi bấy nhiêu.
Kiều Thu Mộng chứng kiến một màn này, trong lòng càng thêm khiếp sợ, chỉ cần một câu nói của Tề Đẳng Nhàn là có thể khiến Bogdanov hạ lệnh xử chết thư ký của mình?
Ivanov trực tiếp bị thủ hạ của Bogdanov kéo đi, gã ta kêu lên từng đợt thảm thiết, khiến người nghe cũng cảm thấy hãi hùng.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười quan tâm rằng liệu Bogdanov có thật sự sẽ giết Ivanov hay không, dù sao thì loại rác rưởi này là có chết hay sống cũng chẳng liên quan gì tới hắn nữa.
"Vị này chắc hẳn là phu nhân của Tề tiên sinh, thật sự là vừa trẻ tuổi mà khí chất lại tao nhã, thật khiến người khác ghen tị đấy."
Bogdanov khách sáo vươn tay về phía Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan ngẩn người, vươn tay ra giải thích: "Tôi không phải..."
Bogdanov quay đầu lại nói với Kiều Thu Mộng: "Cô chắc là thuộc hạ của Tề tiên sinh, cô thật sự rất giỏi đấy, dám nói ra để bênh vực lẽ phải mà không hề chùn bước, tôi rất kính trọng cô!”
Kiều Thu Mộng không nói gì, sắc mặt khói coi. Dương Quan Quan bị Bogdanov nhầm là phu nhân của Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng là vợ cũ bị nhầm thành cấp dưới, chuyện này thật khiến người ta dở khóc dở cười.
"Được rồi Bogdanov tiên sinh, cậu bớt nói nhảm đi." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, khoát tay áo.
“Được, xin ngài phân phó?” Khi Bogdanov đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cậu ta tươi cười giống như một người khác vậy.
Cũng chịu thôi, mạng của Cổ Tân Tư Cơ đều phải dựa vào Tề Đẳng Nhàn cả, phận làm con trai như anh ta còn có thể làm gì khác được?
Tề Đẳng Nhàn nói: "Để cậu đến Hoa Quốc là ý của tôi, gần đây tỉnh Đông Hải chúng ta đang thu hút đầu tư, tài nguyên chủ yếu là nhằm vào thương nhân nước ngoài..."
"Hơn nữa vì việc này mà chính quyền tỉnh cũng lấy ra cổ tức trị giá bảy mươi tỷ từ dự án xây dựng cảng nước sâu Đông Hải."
"Ai có được nguồn vốn đầu tư nước ngoài tốt thì càng có thể được phân chia nhiều lợi ích lớn trong dự án này."
Bogdanov nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt cung kính.
Kiều Thu Mộng ở bên cạnh thấy thế thì tâm tình càng thêm phức tạp.
Nhớ khi Tề Đẳng Nhàn ở nhà họ Kiều, dường như tất cả mọi người đều châm chọc mỉa mai hắn, không thì cũng lạnh mặt chẳng để tâm.
Nhưng bây giờ hắn lại có thể khiến cho con trai của đầu sỏ Tuyết Quốc lễ phép trước mặt mình, hơn nữa còn rất tự nhiên bàn luận về dự án cảng nước sâu trị giá bảy mươi tỷ mà chính quyền tỉnh đang nắm giữ!
Người như vậy mà năm đó cô ta lại ly hôn?!
Cô ta nói sẽ không hối hận nhưng hiện tại trong lòng lại bắt đầu nảy ra một chút gì đó tiếc nuối.
Hồi đó cô ta là người hâm mộ chính quyền, định kiến có sẵn trong lòng cũng quá cứng nhắc, nếu không thì làm sao lại có được cái ý nghĩ ngu xuẩn như vậy?!
Nếu như khi đó dùng tính nết bình thản một chút để đối xử với Tề Đẳng Nhàn, hai người cũng không đi đến bước đường như thế này...
Lão tổng thần bí chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ bong bóng.
"Tề tiên sinh, chuyện này không thành vấn đề, tập đoàn quốc tế Phi Tuyết của chúng tôi rất sẵn lòng mở ra thị trường mới ở Hoa Quốc."
Bogdanov cười nói.
Là thương nhân, anh ta cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhờ cách này mà tập đoàn nhà anh ta có thể tiến vào thị trường Hoa Quốc, có thể dính líu chút quan hệ với chính phủ Hoa Quốc, đến lúc đó từ từ gia tăng ảnh hưởng thì chắc chắc sẽ có thêm thuận tiện để đàm phán với chính phủ Tuyết Quốc, lợi nhuận thu được sẽ càng gấp bội so với bây giờ.
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Được rồi vậy cứ như vậy đi, trong đại hội thu hút đầu tư buổi chiều này cậu nhớ lộ mặt.”
“Nhớ kỹ người giới thiệu là tập đoàn Hướng thị."
"Hạng mục này nhất định phải rơi vào tay tập đoàn Hướng thị."
Bogdanov lập tức đáp ứng: "Tề tiên sinh yên tâm, tôi đã nhớ rõ!”
Trong lòng Bogdanov thấy có chút không đúng lắm, vốn còn tưởng hắn muốn dặn dò điều gì quan trọng, ai ngờ chỉ là một dự án trị giá bảy mươi tỷ mà thôi.
Người làm ăn chân chính của Hoa Quốc đương nhiên không thể nào so sánh được với đầu sỏ của Tuyết Quốc, bọn họ chỉ cần tiện tay tạo ra một trận lạm phát ở Tuyết Quốc, vài phút là có thể móc sạch ví tiền của toàn bộ nhân dân Tuyết Quốc rồi, làm vậy không phải nhanh hơn làm ăn chân chính nhiều sao?
Loại thương nhân như Cổ Tân Tư Cơ còn được gọi là đầu sỏ, bọn họ đã sớm không còn để tâm đến những việc làm ăn đàng hoàng này.
Động một chút là có thể đảo lộn cả nền thị trường tiền tệ quốc tế, hoặc trực tiếp lấy tiền từ trong túi của chính phủ, đối với bọn họ mà nói thì những việc làm ăn chân chính kia chỉ là lợi ích nhỏ mà thôi.
“Tề tiên sinh có muốn vào ngồi một chút không?” Bogdanov khách sáo nói.
"Không cần đâu, chúng tôi đi trước, buổi chiều gặp lại tại đại hội thu hút đầu tư." Tề Đẳng Nhàn nói.
Bogdanov lịch sự đưa người đến cửa thang máy xong mới quay lại phòng.
"Cô xem, không cần phải lo lắng gì nữa, chuyện này không phải cứ vậy là xong rồi sao?"
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Kiều Thu Mộng, buông tay cười.
Chương 282 Tuyên ngôn chiến thắng
Kiều Thu Mộng trực tiếp bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho không thốt nên lời, cô ta không biết nên nói cái gì, cũng không nghĩ tới sự lo lắng của mình lại là dư thừa.
Một nhân vật lớn như Bogdanov đối diện với Tề Đẳng Nhàn lại hết sức nghe lời, quả thực không thể nào có thể tưởng tượng nổi chuyện này...
Dương Quan Quan cảm thấy tình hình ba người họ ở trong thang máy vô cùng ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi Bogdanov đã nhầm lẫn cô ta là phu nhân của Tề Đẳng Nhàn, còn nhầm Kiều Thu Mộng thành cấp dưới của hắn.
Loại chuyện này đúng là ngại ngùng mà!
"Xem ra sự lo lắng của tôi là không cần thiết, anh thật sự rất lợi hại." Kiều Thu Mộng thở dài với Tề Đẳng Nhàn.
“Không sao, cô cũng là có ý tốt mới làm vậy!” Tề Đẳng Nhàn cười, nói.
Hắn lại hỏi: "Ồ, nhân tiện hỏi thăm, dự án gần đây của cô tiến triển tốt chứ? Nếu có bất kì khó khăn nào cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Hắn dùng giọng điệu thoải mái và bình tĩnh như vậy, ngược lại càng khiến trong lòng Kiều Thu Mộng cảm thấy khó chịu hơn.
Bởi vậy mới nói, tình cảm đúng là phức tạp!
Khi một người không thể buông bỏ chuyện cũ thường sẽ không thể nào gặp mặt, nhưng một khi đã có thể dễ dàng đối mặt, thậm chí lại còn chào hỏi lẫn nhau, thì phần lớn đều đã buông bỏ được quá khứ.
"Tôi phải cảm ơn anh, nếu như không phải được anh giúp đỡ thì tập đoàn Kiều thị đã không có được sự phát triển như ngày hôm này. Hôm nào rảnh tôi mời anh ăn tối!” Kiều Thu Mộng nói.
"Ừm, không thành vấn đề." Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên.
Sau khi rời khỏi thang máy, Kiều Thu Mộng vẫy tay tạm biệt hay người họ, nói là có chuyện quan trọng phải xử lí.
Thật ra chuyện có quan trọng hay không chỉ có bản thân cô ta mới rõ.
Dương Quan Quan nói: "Không ngờ sau khi ly hôn hai người lại có thể dùng thái độ thản nhiên như vậy mà cư xử, đúng là không dễ dàng gì.”
Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Cô ấy không có tình cảm trai gái, còn tôi chỉ có một chút, nhưng nhiều hơn cả vẫn là biết ơn. Dù sao ngày trước lúc bị đuổi khỏi Đế Đô cũng là do nhà bọn họ thu nhận, cô ấy cũng làm bạn với tôi một khoảng thời gian.”
Dương Quan Quan liền nói: "Đúng là dây dưa xoắn xuýt. Nếu như làm bạn bè có lẽ quan hệ của hai người sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không có loại cảm giác khó tả như này."
“Nếu cô ấy không xinh đẹp như vậy thì tôi cũng thấy thế." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Cái gì?!" Dương Quan Quan không khỏi khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười, hắn không nói nữa, câu "Tất cả anh đều muốn" kia của hắn cũng không phải là nói giỡn với Lý Vân Uyển mà chính là tiếng nói thật sự xuất phát từ nội tâm.
Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều nhận được một tấm danh thiếp từ Bogdanov, hơn nữa còn để lại thông tin liên lạc.
Kiều Thu Mộng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có thể giao tiếp cùng nhân vật lớn như vậy, nhưng lý do khiến đối phương nhớ tới mình lại khiến cô ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Dương Quan Quan thì không có nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy, cô ta chỉ cảm rất vô cùng phấn khích, có thể kết bạn được người như vậy thật đúng là một loại may mắn!
"Đúng là một gã háo sắc, một tên tư bản chó má, tất cả cặn bã của đàn ông đều tập trung trên người anh ta, sau này phải cảnh giác, tránh thật xa anh ta!" Dương Quan Quan âm thầm nhắc nhở mình.
Tề Đẳng Nhàn không biết mình chỉ vô ý nói một câu đã khiến cho Thư ký Dương định nghĩa lại một phen.
Vừa mới đi ra khỏi khách sạn, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan liền gặp được Từ Ngạo Tuyết.
Sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi vui vẻ, hỏi thăm: "Yo, tin tức cũng nhanh đấy. Biết Bogdanov ở đây nên tới kéo đầu tư sao?”
Tề Đẳng Nhàn đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, trong miệng phát ra thanh âm chậc chậc, nhất thời không nói gì.
Từ Ngạo Tuyết tức giận: "Ánh mắt này của anh là có ý gì?”
“Nhìn chân cô không được hả?” Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại.
Hắn vẫn cảm thấy Từ Ngạo Tuyết không đi làm người mẫu mà chạy tới chạy lui kinh doanh thật sự quá đáng tiếc, chân dài này so với Lý Yêu Tinh còn đòi mạng hơn nữa.
Dương Quan Quan suýt nữa cười ra tiếng, nhìn chân người ta mà còn có thể nói quang minh chính đại như vậy?
Từ Ngạo Tuyết mặc một chiếc quần jeans bó của CK, miếng vải mềm mại kia dán sát vào da thịt càng phô ra một đôi chân thon dài cân xứng, mông thì cao cao lồi lên, ánh mắt hắn dần đi lên, dường như có thể bị văng ra bất cứ lúc nào.
"Đúng là ăn nói không biết suy nghĩ lại thích chơi trội, tôi đã nghe nói về anh rồi." Từ Ngạo Tuyết không tức giận nữa mà cười lạnh chế nhạo.
"Nghe nói gì? Nghe nói Bogdanov chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy, ủng hộ Tập đoàn Hướng thị hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi.
Từ Ngạo Tuyết cười ha ha, nói: "Miệng lưỡi như này thứ hai thì không ai dám chủ nhật đâu! Lợi hại đấy!"
“Dù chết cũng có thể nói thành sống được.”
“Đổi trắng thay đen là chuyện thường.”
"Rõ ràng chính anh đánh thư ký Ivanov, đắc tội đến Bogdanov, mà giờ còn ở đây tự nhiên khoác lác Bogdanov sẽ đầu tư cho Hướng thị?"
“Ha ha ha, đúng là chuyện cười!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chậc, miệng cô cũng rất sắc bén đó! Nhưng tôi chẳng nói sai cái gì, lời nào cũng là thật cả.”
Từ Ngạo Tuyết cảm thấy buồn cười, trong khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu doanh nhân tới, mà tất cả bọn họ đều muốn lôi kéo Bogdanov đến tỉnh Đông Hải đầu tư giúp công ty mình có được quyền tham gia dự án cảng Đông Hải.
Nhiều người đến như vậy mà chẳng có lấy ai thành công, thậm chí còn có có tám chín mươi phần trăm không được nhìn mặt Bogdanov nữa là!
Ngọc Tiểu Long đường đường là trung tướng của Thương hội Hắc Long của Hoa Quốc này còn chưa làm gì được Bogdanov, tên tầm thường như Tề Đẳng Nhàn mà có bản lĩnh này?
"Nói thật cho anh biết, dự án cảng nước sâu sẽ do tập đoàn Từ thị chúng tôi đảm nhận." Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói.
"Tôi đã mời Shevchenko, lãnh chúa vùng cao nguyên Đông Bắc của Tuyết Quốc."
"Có ông ta đầu tư, hơn nữa, anh còn đắc tội với Bogdanov."
"Anh cảm thấy tập đoàn Hướng thị còn có cơ hội với dự án cảng nước Đông Hải nữa sao?!"
Lúc nói lời này, vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết tràn đầy tự tin, hai chữ thắng lợi đã được viết lên trên khuôn mặt kiêu ngạo của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Shevchenko? Người đàn ông làm giàu nhờ làm trâu làm ngựa cho Cổ Tân Tư Cơ? Cô nghĩ cô kéo ông ta đến thì sẽ có thể được chia phần dự án cảng nước Đông Hải sao?”
Từ Ngạo Tuyết nói: "Anh cứ việc mở miệng anh hùng đi, đợi đến buổi chiều ở đại hội thu hút đầu tư mới biết mình ngu ngốc cỡ nào!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cười nói: "Được!”
Từ Ngạo Tuyết không muốn nói thêm gì nữa, cô ta gặp Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ muốn tuyên bố chiến thắng của mình rồi đùa cợt hắn một phen.
Người này đã đắc tội với Bogdanov,sẽ không thể trụ được lâu dài, đến lúc Bogdanov đưa ra kháng nghị với chính phủ Hoa Quốc nữa thì chỉ có đường chết mà thôi.
Ở trong mắt cô ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên đàn ông liều lĩnh không biết tốt xấu, cũng không biết nhìn phán đoán, người nào có thể đụng vào, người nào không thể đụng vào hoàn toàn không phân biệt được.
“Đi thôi, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi buổi chiều tới khai mạc đại hội thu hút đầu tư!” Tề Đẳng Nhàn hướng về phía Dương Quan Quan nói.
“Vâng!” Dương Quan Quan gật đầu, cùng Tề Đẳng Nhàn tìm một quán Starbucks rồi yên vị, gọi hai tách cà phê cùng một ít món tráng miệng.
Mông ngồi còn chưa kịp nóng, Hướng Đông Tinh đã gọi điện thoại tới tìm Tề Đẳng Nhàn hỏi tội.
Rõ ràng tin tức về việc hắn đã đắc tội Bogdanov đã bay đầy trời.
“Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu, bất đắc dĩ cười với Dương Quan Quan.
"Anh còn cười à... Ai nghe thấy anh đắc tội với người như vậy cũng cảm thấy đau đầu!” Dương Quan Quan bất đắc dĩ nói.
Chương 283 Vẫn còn sống
Chương 283: Vẫn còn sống
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
"Anh bảo tôi yên tâm, nói anh sẽ xử lý?"
"Kết quả là anh xử lý tôi đúng không?"
"Anh có biết người lần này đắc tội là ai không? Đó là Bogdanov đấy!”
“Toàn bộ tập đoàn Hướng thị phải gánh trách nhiệm vì sự xúc động nhất thời của anh!”
Hướng Đông Tinh hùng hổ đi vào, đối mặt với Tề Đẳng Nhàn liền trực tiếp hỏi tội, hiển nhiên là chuyện này đã khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn cười, đáp: "Thư ký Dương bị tên Ivanov kia quấy rối, tôi nhìn không nổi cho nên mới ra tay!”
Hướng Đông Tinh nghe xong liền nhíu mày, sau đó thở dài: "Lúc chúng ta đang yếu thế thì anh nhịn một chút, cũng không cần đến mức phải ra tay chứ!”
Dương Quan Quan ngẩn người, không biết Tề Đẳng Nhàn phải nói vòng vo như vậy làm gì, nói thẳng sự tình cho Hướng Đông Tinh nghe không phải là xong rồi sao?
Tề Đẳng Nhàn nói như vậy cũng là để thăm dò tính tình Hướng Đông Tinh mà thôi, nếu như sau khi cô ta nghe hắn nói như vậy mà tỏ ra khinh thường, thậm chí giận cá chém thớt Dương Quan Quan
Thì Tề Đẳng Nhàn phải cân nhắc xem hắn có nên tiếp tục giúp nữa cô ta hay không.
Cũng may, Hướng Đông Tinh là người giới hạn, không máu lạnh như mọi người tưởng tượng.
"Đùa với Hướng tổng mà thôi, chuyện này đã giải quyết xong rồi, Bogdanov sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn Hướng thị để tham gia đại hội thu hút đầu tư." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Cái gì? Anh đang đùa tôi à! "Hướng Đông Tinh nhíu mày, thật sự không cách nào để tin tưởng lời nói nhảm của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "Bogdanov là con trai của Cổ Tân Tư Cơ, năm mươi tỷ vàng của tôi đều là lấy từ chỗ của Cổ Tân Tư Cơ, cô cảm thấy tôi đánh một thư ký nhỏ sẽ thành chuyện lớn được sao?”
Sau khi nghe xong Hướng Đông Tinh đang sửng sốt liền cảm thấy yên tâm, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm thấy tên này cố ý trêu chọc mình.
Dương Quan Quan sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, cũng ngay lập tức mắt trợn to hai mắt mình.
Ngày đó tại bữa tiệc do Từ Ngạo Tuyết tổ chức, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trên sân khấu, tìm đến người đứng đầu Ngân hàng Thụy Quốc ở Hoa Quốc, chuyển cho tập đoàn Hướng thị mười tỷ vàng.
Cô ta cho rằng mười tỷ vàng này đã vô cùng nhiều rồi, nhưng khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói câu này, sự việc vốn không chỉ đơn giản như vậy, không phải mười tỷ vàng, mà là tròn năm mươi tỷ!
"Thư ký Dương, đây chính là bí mật giữa tôi và Hướng tổng, cô nghe cũng được nhưng đừng đem đi nói lung tung ở bên ngoài." Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan một cái, chậm rãi nói.
"Ờ..." Dương Quan Quan ngẩn người.
"Nếu như cô không quản được miệng, thì để tôi giết người diệt khẩu." Tề Đẳng Nhàn cười dữ tợn nói.
Hướng Đông Tinh ở bên cạnh cũng nhíu mày: "Loại chuyện này anh cũng đừng nhắc với bất kỳ ai nữa, nếu khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảnh giác chúng ta không kiếm được tiền nữa đâu.”
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng dùng ánh mắt chần chờ nhìn về phía Dương Quan Quan, giống như là đang suy nghĩ chuyện giết người diệt khẩu mà Tề Đẳng Nhàn đã nói.
Dương Quan Quan hoảng sợ, cô ta bị hai người này làm cho sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như suối, cuống quít khoát tay áo, lắp bắp nói: "Yên... Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ nói cho bất kỳ ai.”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Đùa với cô thôi, xem cô bị doạ thành gì rồi kìa, đúng là kinh hãi quá nhỉ!”
Dương Quan Quan coi như đã rõ ràn, Tề Đẳng Nhàn đang cố ý gài bẫy cô ta, vậy mà Hướng Đông Tinh còn phối hợp với hắn nữa, đúng là tư bản chó má, thật sự xấu xa!
"Nếu đã Bogdanov đến tỉnh Đông Hải để đầu tư xây dựng nhà máy thì tôi hoàn toàn yên tâm rằng chuyện này có thể được giải quyết." Hướng Đông Tinh an tâm ngồi xuống.
Loại nhân vật cấp cao như Bogdanov không phải nói mời tới là có thể mời tới, những người còn lại muốn mời chào đầu tư nước ngoài cao cấp hơn tập đoàn Hướng thị là chuyện không thể nào.
Xá Phủ Cầm Khoa rất trâu bò phải không?
Nhưng ở trước mặt Bogdanov cũng chỉ là một đàn em mà thôi, dù sao thì hiện tại người thân của anh ta đều là dựa vào Cổ Tân Tư Cơ mới có thể tích lũy được bằng ấy.
"Lát nữa tôi lại tới, bây giờ tiện đi xử lý công việc một chút." Hướng Đông Tinh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Một lát nữa là bắt đầu rồi mà giờ còn đi xử lý công việc gì nữa? Nghỉ ngơi đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn phát hiện Hướng Đông Tinh đã có quầng thâm, hơn nữa tinh thần cũng vô cùng tiều tụy.
Hướng Đông Tinh lắc đầu nói: "Không thể lùi lại được, tôi đi trước, khi đại hội bắt đầu sẽ tới sau.”
Tề Đẳng Nhàn không khuyên can nữa, để cho cô ta đi, chẳng qua là anh ta cảm thấy Hướng Đông Tình thật đúng là một người cuồng công việc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đột tử mà chết.
“Hướng tổng thật chăm chỉ!” Dương Quan Quan nhìn bóng lưng Hướng Đông Tinh, cảm thán.
"Ha ha..." Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, Hướng Đông Tinh có lẽ cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng ý thức sứ mệnh khó hiểu trên vai luôn làm cho cô ta không nỡ dừng lại.
Người nhà đột ngột qua đời ngoài ý muốn khiến cho cô ta cảm thấy mình phải gánh vác công ty do bố mẹ để lại, nếu không đâu vào đâu sẽ có lỗi với tâm huyết mà bố mẹ đã gây dựng.
Cô ta sống như vậy sao không mệt cho được?
Tề Đẳng Nhàn tuy còn trẻ nhưng khi ở trong nhà tù U Đô, hắn đã được gặp qua đủ các loại phạm nhân, có người trời sinh đã ác, cũng có người bất đắc dĩ mới đi đến con đường phạm tội, mỗi một người đều có nỗi khổ của riêng mình.
Ngay cả lão đồ tể đã chôn sống hơn vạn tù binh kia, cũng sẽ sụt sịt nước mắt khi kể lại thời thơ ấu của mình.
Từ nhỏ ông ta đã sống ở một nơi nghèo khó đến cùng cực, sau đó nơi này bị một quân phiệt đến thống trị, quân phiệt này cắt xén thức ăn của người dân, mang hai người đói bụng ba ngày nhốt vào trong lồng sắt để mặc cho bọn họ chém giết lẫn nhau, chỉ khi thắng thì mới có tư cách sống sót, còn được ăn một miếng cơm nóng.
Dương Quan Quan chống cằm, ngây ngốc nhìn bóng lưng Hướng Đông Tinh, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì, có lẽ là cảm thấy bản thân phải chịu được tình trạng như hiện tại của Hướng Đông Tinh mới có thể ra mặt chống lại Dương gia?
Tề Đẳng Nhàn thì nghiêm túc nhìn vào ngực cô ta, lúc nào cũng mang theo hai trái bóng nặng trịch như thế không cảm thấy mệt sao?
Khoa học đã chứng minh phụ nữ có ngực lớn thường có xu hướng gặp phải các bệnh như gai đốt sống cổ.
"Anh đang nhìn cái gì?!" Dương Quan Quan phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tề Đẳng Nhàn nhìn nghiêng mắt nhìn thì liền cảnh giác.
Cô ta đưa tay ra, kéo chặt áo khoác rồi cài hết cúc áo lại.
Tề Chờ Nhàn bưng cà phê lên uống một ngụm, xấu hổ ho khan hai tiếng: "Tôi thấy cô hoạt động vẫn là chưa được tự nhiên lắn, vết thương chưa khỏi hẳn sao?”
A, tên dê xồm này! Dương Quan Quan trực tiếp cho hắn một ngón giữa, thậm chí còn nghiêng người qua một chút.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sự tin tưởng giữa người với người thật đúng là mỏng manh đến đáng thương, hắn chỉ yên lặng nhìn một chút thôi có cần đề phòng nghiêm ngặt như vậy không?
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hướng Đông Tinh đã quay lại.
“Đi thôi, đi tham gia đại hội thu hút đầu tư!” Hướng Đông Tinh vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan.
"Thanh toán đi." Tề Đẳng Nhàn ném Dương Quan Quan ở lại rồi đi thẳng ra ngoài.
Dương Quan Quan tức muốn hộc máu, tên tư bản keo kiệt chó chết này, đã nhìn trộm cô ta rồi còn muốn cô ta trả hoá đơn?!
Chương 284 Móng heo
Thời điểm Dương Quan Quan bất đắc dĩ đi tính tiền, cảm giác mông của mình bị người ta vỗ mạnh một cái.
Cô ta hoảng sợ, còn tưởng rằng cái tên Tề Đẳng Nhàn này to gan lớn mật đến mức như vậy, lại còn biết đùa giỡn mình.
Vừa quay đầu lại thì thấy một gương mặt ngoại quốc thô ráp, mặt đầy râu quai nón, nụ cười bỉ ổi đến mức có hơi kỳ cục.
“Tên háo sắc chết tiệt!” Dương Quan Quan giơ tay tát vào mặt ông ta.
Nếu như là Tề Đẳng Nhàn thì một cái tát này còn phải suy nghĩ xem có nên đánh hay không, bởi dù sao thì thư ký cũng không thể đánh ông chủ được mà.
Thời điểm bàn tay vừa vung ra được một nửa đã bị vệ sĩ bên cạnh người đàn ông ngoại quốc này đưa tay giữ chặt lấy.
“Quý cô mỹ lệ, không cần phải tức giận như vậy đâu, người Tuyết Quốc chúng tôi tương đối cởi mở, khi nhìn thấy cô gái hợp ý đều muốn sờ mông của cô gái ấy.” Người ngoại quốc cười ngâm ngâm nói, phất phất tay với vệ sĩ.
“Sao ông không về mà sờ mẹ nhà ông đi?!” Dương Quan Quan tức giận, mặt khác bàn tay còn lại cũng nâng lên, vung vẩy bàn tay, đánh vào gò má người ngoại quốc.
Thân thủ vệ sĩ bên cạnh người ngoại quốc rất lợi hại, chỉ chốc lát đã nắm được một bàn tay khác của Dương Quan Quan, trực tiếp bắt cả hai tay của cô ta lại.
Người ngoại quốc cười nói: “Quý cô mỹ lệ, kẻ hèn tên là Shevchenko, xin hỏi nên xưng hô với cô như thế nào? Có hứng thú kết bạn một chút hay không?”
Sau khi Dương Quan Quan nghe thấy cái tên này, không khỏi ngẩn ra, nói: “Shevchenko? Tổng giám đốc của tập đoàn trí tuệ khoa học mà Từ Ngạo Tuyết mời đến kia sao?”
Shevchenko vừa nghe thấy vậy mà Dương Quan Quan lại nhận ra mình, mừng rỡ gật gật đầu, nói: “Đúng là tôi đây, không biết quý cô có hứng thú dùng một bữa tối với tôi hay không?”
Khi nói chuyện, Shevchenko đã để vệ sĩ buông lỏng tay của Dương Quan Quan ra.
Dương Quan Quan ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ăn con mẹ nhà ông! Đồ lưu manh, ai muốn dùng bữa tối cùng thứ đồ chó má như ông? Làm người còn tệ hơn cả bình thường!”
Shevchenko đen mặt, nói: “Tôi mời cô cùng dùng bữa tối, vậy mà cô còn dám không đồng ý? Còn dám mắng tôi? Cô biết tôi là ai, còn dám nói với tôi câu như vậy ư?”
“Nếu hôm nay ông không xin lỗi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông, sẽ trực tiếp báo cảnh sát bắt ông đấy!” Dương Quan Quan cắn răng nói.
Người này mới vừa rồi thế mà dám chấm mút tới trên người cô ta, sao có thể bỏ qua được chứ?
Càng nghĩ càng giận, Dương Quan Quan giơ tay muốn đánh về phía mặt của Shevchenko.
Lúc này đây, bàn tay của cô ta vẫn bị vệ sĩ của Shevchenko chặn lại như lần trước, nhưng Shevchenko lại không trò chuyện vui vẻ với cô ta giống lúc nãy mà ánh mắt trở nên lạnh băng.
Tay của vệ sĩ dùng sức thêm một chút, Dương Quan Quan lập tức đau đến mức sắc mặt trắng bệch mà hừ thảm một tiếng, gần như là quỳ rạp xuống đất.
“Con đàn bà thối tha, cho mày mặt mũi mà mày không cần đúng không?” Shevchenko duỗi tay túm lấy đầu tóc của Dương Quan Quan, giơ tay tát một phát thật mạnh lên trên mặt cô ta.
“Không phải là chỉ sờ mông nhà mày một chút thôi sao? Còn muốn lấy bàn tay tát tao?”
“Ông đây ở Tuyết Quốc, cho dù là ngôi sao lớn quốc tế nhìn thấy cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống ăn ngon nói ngọt với ông đấy.”
“Mày thì tính là thứ gì chứ, sờ mày một chút, mày đã muốn cho tao một cái tát rồi sao?”
“Có biết ông mày là khách quý của tỉnh Đông Hải bọn mày hay không, có biết ít nhiều quan viên của Hoa quốc đều cầu xin ông tới đầu tư hay không hả?”
Dương Quan Quan bị bàn tay to như kìm sắt của vệ sĩ niết đến mức nước mắt cũng rơi xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không sợ hãi, cắn răng nói: “Shevchenko, tôi đi mẹ nhà ông! Ông muốn chơi thì cút trở về Tuyết Quốc của ông mà chơi, nơi này là Hoa quốc, không phải là nơi ông muốn làm gì thì làm đâu!”
Shevchenko túm lấy đầu tóc của Dương Quan Quan, từ trên cao nhìn cô ta, nói: “Ai cho mày cái tự tin dám nói chuyện với tao như vậy hả? Tao nói cho mày biết, cho dù là bây giờ tao gọi người trói mày vào trong phòng, người của bọn mày cũng phải lau mông cho tao mà làm, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra thôi.”
Dương Quan Quan đau đến mức da đầu cũng sắp nứt ra rồi, cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới ở ngay đất nước của mình mà lại bị một tên ngoại quốc bắt nạt như vậy.
Thời điểm Shevchenko đang chuẩn bị mạnh mẽ kéo người đi, bỗng nhiên cảm giác được da đầu của mình căng chặt lên.
Cái đầu đầy tóc xoăn dài của ông ta bị một bàn tay to xách lên, đau đến mức hét thảm một tiếng, lập tức buông lỏng Dương Quan Quan ra.
Vệ sĩ thấy thế, trực tiếp tung một cú đấm đối với người ở phía sau ông ta.
Shevchenko cũng bởi vậy mà được cứu, tóc cũng được người ta buông lỏng ra.
Người phía sau nhường vệ sĩ ra quyền thoải mái, sau đó khom lưng tiến thêm một bước, duỗi tay ôm lấy eo của Dương Quan Quan, trực tiếp đưa tới bên người của mình.
“Giám đốc Tề…” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tới, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nếu như không phải người này bỏ lại một mình mình đi tính tiền, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Bản thân mình sao có thể chịu thiệt thòi như vậy chứ?
Nước mắt của cô ta thoáng cái đã rơi xuống, khóc cũng rất đẹp, làm cho người ta thấy đau lòng.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Dương Quan Quan, nói: “Đừng khóc đừng khóc, để tôi tới giúp cô trút cơn giận này là được.”
Shevchenko quay đầu căm tức nhìn Tề Đẳng Nhàn, cả mặt đều đỏ bừng lên, hung tợn nói: “Mày chính là người vừa mới nắm tóc của tao? Thằng chó đẻ này, tao muốn giết cả nhà mày!”
Ở Tuyết Quốc Shevchenko chính là người đi ngang, ngoại trừ mấy tên đầu sỏ ở phía trên ra thì không có ai là ông ta không dám trêu chọc.
Cho dù là tư lệnh của cao nguyên Đông Bắc ở Tuyết Quốc khi nhìn thấy ông ta cũng phải dè chừng, rốt cuộc thì nguồn cung cấp cho những quân đội kia đều là do ông ta duy trì.
“Thứ chó má này, ai cho ông lá gan dám đùa giỡn thư kí của tôi?”
“Ai cho ông lá gan để ông cảm thấy ở Hoa quốc có thể hoành hành không cố kỵ gì như vậy?”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, lạnh lùng nhìn Shevchenko.
Hướng Đông Tình cũng tới đây, sắc mặt rét run, nói: “Ông Shevchenko, hành vi ngang ngược vô lễ của ông thật là làm cho người ta cảm thấy mất mặt!”
Shevchenko tức giận nói: “Tao ở Hoa quốc của bọn mày chính là khách quý, tao muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, đến lượt bọn mày đến nói ra nói vào sao?!”
“Cút mẹ ông đi!” Tề Đẳng Nhàn giao Dương Quan Quan cho Hướng Đông Tình rồi chuẩn bị động tay dạy dỗ Shevchenko.
Vệ sĩ của Shevchenko lại đứng ngăn ở trước mặt Shevchenko.
“Mày muốn thử xem sự lợi hại của vệ sĩ nhà tao à? Hắn chính là chiến sĩ đi ra từ trại huấn luyện của cao nguyên Đông Bắc ở Tuyết Quốc, thậm chí đã từng vật lộn với chó điên nhốt ở trong một cái lồng sắt đấy!” Shevchenko cười lạnh nói.
Quần chúng trong Starbucks đều trốn ra rất xa, sợ sẽ ảnh hưởng đến mình.
“Người Tuyết Quốc này cũng quá ngông cuồng quá đáng giận rồi, nhất định phải dạy dỗ ông ta thật tốt, cho ông ta biết lợi hại!”
“Đúng vậy, nơi này là Hoa quốc của chúng ta, cũng không phải là Tuyết Quốc của bọn họ, ông ta có cái gì mà kiêu ngạo chứ?”
“Dám ngông cuồng ở Hoa quốc chúng ta như vậy, nhất định phải trừng phạt ông ta!”
Những khán giả kia ngay lúc này đều ủng hộ Tề Đẳng Nhàn, hy vọng hắn có thể dạy dỗ tên Shevchenko kiêu ngạo này một chút.
Như thế làm cho Tề Đẳng Nhàn thấy không quen lắm, thường thì khi có chuyện xảy ra, những người vây xem đều sẽ đứng ở mặt đối lập với hắn, giúp đỡ đối thủ mỉa mai và chế giễu hắn.
Vệ sĩ của Shevchenko cao lớn, thậm chí trên mặt còn có một vết sẹo rất lớn, đó là vết cào do móng vuốt của gấu chó để lại, gần như phá hủy nửa khuôn mặt của anh ta!
Đám người vây xem đang nói chuyện, nhưng cũng không khỏi vì Tề Đẳng Nhàn mà toát mồ hôi hột.
Chương 285 Hành hung
"Kể cả có là tỉnh trưởng của bọn mày khi gặp tao cũng phải tôn sùng tao như khách quý thôi!"
"Mày dám đối xử với tao như vậy chính là đang tự tìm đường chết!"
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhún vai, nhếch miệng rồi tát vào mặt của Shevchenko, thản nhiên nói: "Vậy thì sao? Bọn họ tôn sùng ông là thượng khách, thì liên quan quái gì tới tôi?"
Mọi người nghe Shevchenko nói xong cũng không khỏi tê dại da đầu, không ngờ rằng bối cảnh của bộ lông này thế mà lại lớn như vậy!
Nhưng sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lại tát ông ta thêm một cái run rẩy cả người, đã biết đối phương có bối cảnh như vậy rồi mà Tề Đẳng Nhàn còn dám tiếp tục ra tay, quả thực quá không kiêng nể gì rồi!
“Cho ông một cơ hội, quỳ xuống, sau đó thành thật nhận lỗi, tôi sẽ để ông có đủ tay đủ chân mà rời khỏi Hoa quốc.”
“Hoặc là, ông cứ tiếp tục nhảy nhót lung tung, tôi sẽ để cho ông biết Hoa quốc không phải là nơi mà bọn Tây như ông có thể diễu võ giương oai.”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói với Shevchenko, trực tiếp làm lơ tên vệ sĩ hung hãn có thể đánh nhau với gấu chó trước mắt này.
Shevchenko cười dữ tợn một tiếng, nói: “Mày nói cái gì cơ? Cho tao cơ hội sao? Thật là buồn cười! Bẻ gãy tay chân tên này cho tao, tao muốn cho nó biết sự lợi hại của tao!”
Sau khi nói xong lời này, vệ sĩ của Shevchenko đột nhiên ra tay, tốc độ của hắn ta cực nhanh, thân thể cao to vạm vỡ, cường tráng đến mức không thua kém gì gấu chó thật sự.
Chỉ thấy vệ sĩ này đánh một quyền tới, sức gió mà nắm tay tạo ra có thể khiến da mặt của người ta biến đổi, có thể thấy được sức lực của một đấm này khủng bố đến bao nhiêu!
Nếu như người thường bị một đấm như vậy đánh trúng phần đầu chỉ sợ đầu cũng sẽ nổ tung giống như dưa hấu mất thôi.
Mọi người vây xem ở hiện trường phát ra một trận kinh hãi, đều đổ mồ hôi vì Tề Đẳng Nhàn.
“Hừ!”
Tề Đẳng Nhàn thì lại chỉ hừ lạnh một tiếng, chân phải tiến về phía trước một bước, tay phải thuận thế nhấc lên, một cái roi tay đánh vào nắm đấm.
Một tiếng bang giòn tan vang lên, roi tay ở giữa nắm tay của vệ sĩ, đánh cho vệ sĩ kia đau đến mức nhăn cả mày, cuống quít rụt nắm tay lại.
Vệ sĩ cũng là biết gặp phải cao thủ, không dám có chút sơ suất nào, lập tức tiến lên, giơ tay một cái chưởng cắt ngang cổ họng của Tề Đẳng Nhàn, đấm một quả xuống phía xương sườn!
“Cẩn thận!”
Khán giả đều hô ra tiếng, nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn phải chú ý nắm tay của đối phương.
Bàn tay phải của Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng bâng quơ cắt lên cổ họng ấy, kéo ra chưởng đao của đối phương, đùi phải nhấc lên, dùng đỉnh đầu gối trực tiếp đánh về phía trước!
“Rầm!”
Nắm tay đập trên đầu gối cứng rắn, phát ra một tiếng trầm vang.
Cái nắm tay của vệ sĩ cũng đủ đánh nát một tảng đá cứng rắn rồi, đánh nát băng cứng hơn một ngàn năm của cao nguyên Tuyết Quốc, nhưng mà lần này lại bị Tề Đẳng Nhàn đâm cho đau đớn không chịu nổi, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện biểu tình nhe răng trợn mắt.
Hai chân của Tề Đẳng Nhàn bước giao nhau một bước, đi lại phía trước tìm tòi, bắt đầu chộp về phía mặt!
Vệ sĩ này cuống quít lấy đôi tay bảo vệ khuôn mặt, nhưng mà năm ngón tay của Tề Đẳng Nhàn lại giữ chặt cánh tay của hắn, kéo thẳng xuống dưới.
“Xoẹt!”
Tiếng xé áo vang lên.
Chỉ thấy, quần áo của vệ sĩ trong nháy mắt đã bị móng vuốt sắc bén xé rách, mang theo một mảng lớn da thịt và máu bay lên!
Mọi người ngạc nhiên, chỉ cảm thấy có hơi khủng bố, móng tay của người này chẳng lẽ là chế tạo thành từ sắt thép sao? Thật sự so với gấu còn sắc bén hơn, chỉ cào một cái đã trực tiếp kéo xuống một khối da thịt của đối phương rồi!
Vệ sĩ chịu một nhát cào này thì rất đau đớn, nhưng dù sao cũng là cao thủ đã từng được huấn luyện ở cao nguyên Đông Bắc tại Tuyết Quốc, là người đã từng vật lộn với gấu chó, lập tức nhịn đau cắn răng, nhấc một chân lên đá thẳng về phía ngực của Tề Đẳng Nhàn!
“Bộp!”
Vào ngay lúc này, thân thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên thấp xuống, chỉ thấy hắn trước sau hai chân một bước, cả người giống như một con khỉ co người trên mặt đất, ngồi xổm xuống.
Một chiêu “khỉ ngồi xổm” này dùng rất sống động, cho dù là khỉ chân chính cũng không hơn gì như thế này.
Ngồi xổm người trong nháy mắt, tránh thoát cú đá, Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, bắt được mắt cá chân của vệ sĩ, sau đó giơ tay vung lên, năm ngón tay tựa như đàn tỳ bà rơi vào trên bắp chân hắn ta.
“Răng rắc…”
Mọi người liền nghe thấy âm thanh xương cốt đứt gãy truyền đến, miệng của vệ sĩ này rốt cuộc cũng không nhịn nổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Lần này Tề Đẳng Nhàn “tay vung tỳ bà”, vậy mà lại trực tiếp đánh gãy xương cẳng chân của vệ sĩ này thành từng khúc.
Thấy đối phương còn muốn giãy giụa, hắn không chút do dự, tay phải vừa nhấc đã run lên, đấm cho vệ sĩ này không đứng thẳng được, ngã rầm một tiếng xuống mặt đất.
Tiếp theo Tề Bình Nhàn nhấc lấy bắp chân đối phương lui liền hai bước, chính là dùng “Thái Cực đảo đuổi khỉ” trong Thái Cực Quyền, trong tay giống như thật sự đang kéo một con khỉ lớn vậy, sau khi kéo hai bước, thắt lưng hắn cong lên, thoáng quăng vệ sĩ thân thể cao to lực lưỡng nặng hơn hai trăm cân lên!
“Rầm!”
Trong vô số ánh mắt khiếp sợ, vệ sĩ kia vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn nâng lên cao hai mét giống như thả diều, rồi sau đó nện thật mạnh lên trên sàn nhà!
Một đập này khiến toàn bộ mặt đất dường như đều rung động lên, sau đó chính là âm thanh xương cốt đứt gãy liên tiếp truyền vào lỗ tai của mọi người.
Vệ sĩ kia há miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt tan rã, trực tiếp ngất lịm trên mặt đất, không rõ sống chết.
“Đây là cao thủ mà ông dựa vào sao? Người đàn ông khỏe mạnh có thể vật lộn với gấu chó sao?” Tề Đẳng Nhàn tùy tay ném cẳng chân của vệ sĩ xuống, nhìn Shevchenko, nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt của Shevchenko biến đổi, lời nói tàn nhẫn vừa định nói ra, đã nhìn thấy bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn chộp về phía mặt.
Ông ta còn không chưa kịp nói chuyện đã bị hai cái tay như kìm sắt của Tề Đẳng Nhàn giữ được quai hàm hai bên mặt, đau đến mức một câu cũng nói không nên lời.
Tề Đẳng Nhàn nâng đầu gối lên thúc mạnh, đâm cho dạ dày cũng bị co rút, nước mắt ào ào chảy xuôi ra bên ngoài.
“Đáng đánh!”
“Đáng đánh, chúng tôi ủng hộ cậu, đánh chết cái bọn mũi lõ này đi!”
“Bọn mũi lõ tới địa bàn Hoa quốc của chúng ta giương oai, bắt nạt người của chúng ta ngay trên đất nước của chúng ta, cho rằng bản thân mình là thứ gì chứ?”
Người xem thấy Tề Đẳng Nhàn hung mãnh như vậy, hai ba cái đã đánh gục vệ sĩ của Shevchenko, lại còn dám ra tay với Shevchenko, đều sôi nổi trầm trồ khen ngợi.
Shevchenko quỳ xuống trên mặt đất, cắn răng nói: “Nếu dũng cảm thì hôm nay mày giết chết tao đi, nếu mày mà không giết được tao, ngày mai tao sẽ giết chết cả nhà bọn mày!”
Ở Tuyết Quốc ông ta chính là nhân vật lớn chỉ ở dưới đầu sỏ, lần này đi đến Hoa quốc đầu tư, ngay cả Từ Ngạo Tuyết cũng tôn sùng là thượng khách, làm sao mã nghĩ được, thế mà sẽ có người dám đối xử thô bạo với mình như vậy?
Còn không phải chỉ là sờ mông của một ả đàn bà thôi sao, còn không phải chỉ là đánh cô ta hai bạt tai thôi sao, con ả kia có thể gặp được mình thì cũng là một loại vinh hạnh rồi, hẳn là phải quỳ xuống mang ơn đội nghĩa đấy!
“Chơi chết mày? Cũng khá ổn, vậy ông đây sẽ cho mày được toại nguyện.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười, trong ánh mắt nở rộ ra hung quang.
Shevchenko nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Đẳng Nhàn, thân thể run lên, ông ta cảm nhận được rõ ràng được một cỗ sát ý mãnh liệt đang phát ra từ trên người Tề Đẳng Nhàn.
Shevchenko trầm giọng nói: “Mày có biết tao là ai không? Biết địa vị của tao ở Tuyết Quốc là thế nào không?”
“Lần này tao đi đến Trung Hải chính là do nhận được lời mời của giám đốc Từ Ngạo Tuyết của tập đoàn Từ thị!”
“Kể cả là tỉnh trưởng của bọn mày gặp tao cũng phải coi tao như khách quý đấy!”
“Mày dám đối xử với tao như vậy, chính là đang tự tìm đường chết!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhún vai, một cái miệng rộng cười vào mặt Shevchenko, nhàn nhạt nói: “Vậy thì như thế nào chứ? Bọn họ tôn sùng mày là khách quý, thì liên quan gì đến tao? Ông đây nên chơi chết mày, vậy thì cứ chơi chết mày thôi!”
Sau khi mọi người nghe được điều mà Shevchenko nói thì không khỏi tê dại da đầu, không nghĩ tới bối cảnh của bọn Tây này thế mà lại lớn như vậy!
Nhưng sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lại cho ông ta một cái tát, thì cả người lại càng run run, đều đã biết đối phương có bối cảnh như vậy rồi mà Tề Đẳng Nhàn còn dám tiếp tục ra tay, quả thực quá không kiêng nể gì!
Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn đang trút giận cho mình, trong lòng cảm thấy rất biết ơn, nhưng cũng cảm thấy nếu thật sự khiến cho Shevchenko quá thảm, đến lúc đó chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức rất lớn…
“Nói, mày muốn chết như thế nào?!” Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên tiếp tục tát, tát đến mức cả răng cấm Shevchenko cũng phun ra.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Vào ngay lúc này, một giọng nói phẫn nộ truyền đến từ ngoài cửa.