Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”​

Tần Đường Ngọc đã lăn lộn trong giới võ lâm nhiều năm, đương nhiên biết phép tắc của võ lâm, nhìn trộm lúc người khác dạy đồ đệ là điều tối kị trong võ lâm.





“Vào đi.” Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan chuẩn bị kết thúc buổi tập, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa gọi.





Tần Đường Ngọc lúc này mới bước lại vào bên trong, chắp tay chào Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh Tề.”





Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp lời: “Sớm như vậy đã qua đây, có chuyện gì sao?”





Tần Đường Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, Giang Sơn Hải đã tìm đến nhà họ Văn, hơn nữa còn cầm theo ngọc tủy của đà chủ… Hắn ta nói từ nay về sau hắn ta chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, còn nói chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.”





Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Sơn Hải thật sự không chờ nổi nữa rồi, vừa lấy được ngọc tủy liền đến nhà họ Văn mấy người? Văn phu nhân trả lời như thế nào?”





“Sư mẫu nói với hắn ta vài câu, sau đó đã lao vào đánh thái cực với hắn ta, sư mẫu không đồng ý luôn mà nói cần suy nghĩ kĩ thêm.” Tần Đường Ngọc lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Anh Tề, tại sao ngọc tủy lại rơi vào tay hắn ta được chứ?”





Tề Đẳng Nhàn cười cười, trả lời lại: “Hắn ta mua của tôi. Giang Sơn Hải đúng là rất chịu chi, cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy, những hai tỷ chỉ để mua ngọc tủy.”





Tần Đường Ngọc ngây người, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn càng ngày càng không đáng tin, tại sao ngọc tủy của đà chủ, tín vật quan trọng như thế mà hắn nói bán là bán chứ? Vậy sau này nhà họ Văn bọn họ phải đi theo ai, phải làm gì đây chứ?





Đúng lúc này, Dương Quan Quan bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong miệng phát ra một tiếng ngân dài, giống như tiếng nước sôi, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì hơi thở nóng rực mà bốc hơi thành một lớp sương mù, toàn thân Dương Quan Quan nổi da gà, tóc tai dựng ngược lên, ngay cả tóc mái cũng bị thổi bay lên.





Động tĩnh này làm cho Tần Đường Ngọc giật mình, quay đầu lại nhìn lại càng kinh ngạc hơn, hỏi: “Đây là… đây là đã luyện thành nội lực sao?”





Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Không ngờ nằm viện một trận, không luyện tập công phu gì mà có thể nhân họa đắc phúc.”





Bây giờ, Dương Quan Quan cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang nóng rực lên, cô ta hít một hơi thật sau đánh ra một quyền, cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây, đòn đánh này đặc biệt có lực!





Tần Đường Ngọc bình tĩnh trở lại, hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, sao anh có thể tùy ý bán ngọc tủy của đà chủ ra ngoài như vậy? Anh bán nó đi rồi, Giang Sơn Hải lấy được ngọc tủy mang ra ngoài, đến lúc đó còn ai sẽ chấp nhận để anh làm chủ chứ?”





“Haha, thứ tôi bán chỉ là đồ giả mà thôi, chỉ có mỗi hắn ta coi nó là báu vật.” Tề Đẳng Nhàn nằm trên ghế lười nhác trả lời.





“Là đồ giả sao?” Tần Đường Ngọc sửng sốt một hồi, sau đó thở phào một hơi.





Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hắn ta có yêu cầu gì thì nhà họ Văn cứ giả vờ đồng ý đi. Đại hội Long Môn Thượng Hải sắp bắt đầu rồi, trước lúc đó hắn ta có thể sẽ đi chạy loạn khắp nơi, cầm ngọc tủy giả đi làm màu để mọi người ủng hộ hắn ta.”





“Mấy người cũng không cần vạch trần điều này, chỉ cần phối hợp hết mức có thể với hắn ta là được rồi.”





“Bao gồm cả Tống Chí Mai, cũng phải phối hợp với hắn ta.”





“Đợi khi nào thủy triều rút nước, để cho mọi người xem Giang Sơn Hải bơi khỏa thân như thế nào.”





Tần Đường Ngọc bĩu môi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật giỏi lừa người khác, dùng từ “lão hồ ly” để miêu tả Tề Đẳng Nhàn cũng không sai.





Lần trước hắn trắng trợn đòi Triệu Man Nhi sáu mươi triệu, kết quả lại đi tố cáo với Ngọc Tiểu Long, nói Triệu Man Nhi hối lộ hắn.





Tần Đường Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Tề đây là muốn cho Giang Sơn Hải vạn kiếp bất phục sao.”





Với hành động này của Giang Sơn Hải, đừng nói là làm đà chủ, ngay cả làm phó đà chủ cũng khó.





Mà Giang Sơn Hải hành động cũng quá vội vàng, chỉ biết nhìn cái lợi ngay trước mắt, thậm chí vì quyền lực mà có thể đánh mất nhân tính như vậy. Tề Đẳng Nhàn rất ngứa mắt, không lừa hắn ta thì lừa ai đây?





“Đúng vậy, cứ để cho Giang Sơn Hải tiếp tục điên cuồng đi, hắn ta càng điên cuồng, đến lúc đó sẽ càng thảm bại.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.





Dương Quan Quan lúc này đã tập luyện xong, đi đến chỗ Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh cho tôi đánh thử một quyền, xem tôi có phải đã luyện được nội lực rồi không?”





Tần Đường Ngọc đứng ở một bên sững sờ, ngây người ra.





Tề Đẳng Nhàn chớp mắt hỏi: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”





Dương Quan Quan nhe răng cười: “Tôi vẫn luôn có một ước mơ, là luyện được công phu mạnh hơn anh sau đó tìm cơ hội đánh anh một trận!”





Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, cô gái này rõ ràng là đang ghi thù, trước đây hắn bắt nạt cô ta như thế nào có phải cô ta đều ghi lại vào sổ nhỏ không?





Điện thoại của Tần Đường Ngọc reo lên, cô ta đi sang một góc nghe máy, sau đó sửng sốt: “Cái gì cơ?”





“Có chuyện gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ của Tần Đường Ngọc, không nhịn được quay đầu lại hỏi.





Tần Đường Ngọc vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, chắp tay hành lễ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn gặp phải rắc rối lớn rồi, người của Nham Toái Lưu tìm đến cửa, đánh sư đệ Án Cường của tôi tàn tật rồi!”





Tề Đẳng Nhàn nghe vậy, liền cau mày lại, sắc mặt âm trầm.
Chương 962 Quân Vương Giới

Chương 962: Quân Vương Giới

Những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói ngay lập tức khiến cho hai người là Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không nổ tung.

“Tiểu Lý này, cậu ăn nói cho đàng hoàng tử tế đi, đằng nào cậu cũng đâu có mối quan hệ gì với nhà họ Hứa chúng tôi đâu cơ chứ, cậu đừng có ăn nói linh tinh vớ vẩn để hại chúng tôi!”

“Cái thằng ranh con béo ú chết bầm này, tao vất vả lắm mới có thể liên lạc với Hà thiếu gia để cậu ấy nhờ thiếu đà chủ tới đây trợ giúp cho bọn tao đấy, nếu như mày dám làm hỏng chuyện thì tao sẽ liều mạng với mày!”

Tề Đẳng Nhàn vừa mới mở miệng nói vài câu mà hai người này đã ngay lập tức lên tiếng phản bác lại, chỉ sợ đám người Trần Hùng Phi và Chiến Phi hiểu lầm rằng bọn họ ở cùng một phe với hắn.

Hứa Ức Ngọc thì im lặng không nói một lời nào, có điều trong thâm tâm cô cũng đang có ý ủng hộ những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói.

Bố của cô đâu có làm gì sai cơ chứ, rõ ràng là do người của võ đường Chiến Thiên dựng chuyện để gây tai họa trước, dựa vào cái gì mà bố của cô phải đăng tin lên báo chí để xin lỗi bọn họ?

Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý đến những lời nhảm nhí của hai chị em vừa rồi, hắn đi thẳng đến trước mặt Hứa Trường Ca rồi nói với ông bằng giọng thản nhiên: “Tôi sẽ đưa chú Hứa rời đi ngay bây giờ, trong số các người nếu như có ai đó không hài lòng thì có thể đứng ra ngăn lại! Không phải các người rất thích dùng nắm đấm để nói chuyện hay sao? Bây giờ tôi cho các người cơ hội làm như thế đấy!”

Trong khi nói những lời này, Tề Đẳng Nhàn còn giơ ngón trỏ phải của mình lên rồi vung tay lướt qua tất cả mọi người trong phòng một lượt.

Trên ngón tay trỏ của hắn có đeo một cái nhẫn với tạo hình rất đặc biệt.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cái nhẫn kia, Hứa Hử đang ngồi ở bên cạnh Chiến Phi không khỏi ngẩn người ra, ánh mắt của anh ta dán chặt vào nó không rời.

“Quân Vương Giới? Chẳng lẽ cái nhẫn đang nằm trên tay cậu ta chính là nó hay sao?!” Hứa Hử thầm nghĩ trong lòng rồi bắt đầu suy tư nghĩ ngợi.

Anh ta không nhịn được mà quay mặt sang nhìn Chiến Phi rồi hỏi: “Chiến sư phụ à, người kia có lai lịch như thế nào vậy?”

Chiến Phi trả lời anh ta: “Đó là một tên thương nhân đến từ Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn, cậu ta kinh doanh trong lĩnh vực buôn bán cao su, cũng là một chủ vườn cao su, nội tình cụ thể thì tôi cũng không biết rõ lắm, có điều võ công của cậu ta rất cao cường.”

Hứa Hử khá là ngạc nhiên, tại sao Quân Vương Giới lại rơi vào trong tay của một người đến từ Nam Dương được cơ chứ?

Chẳng lẽ là do dạo gần đây Vĩnh Dạ Quân đã bại trận quá nhiều lần nên nguồn cung tài chính của bọn họ cũng bị đóng băng, sau đó Kiều Thu Mộng rơi vào được cùng nên mới phải lấy Quân Vương Giới ra để đi vay mượn khắp nơi, cuối cùng cô ta vay tiền từ tên nhà giàu mới nổi này?

Hứa Hử không ngừng tự hỏi tự đoán lý do mà Quân Vương Giới lại xuất hiện ở trong tay Tề Đẳng Nhàn, nhưng trong lòng anh ta cũng đã âm thầm hạ quyết tâm, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng phải cướp cái nhẫn mang tên Quân Vương Giới kia về cho bản thân mới được.

“Trời cho mà không lấy thì chắc chắn sẽ bị trời giáng phạt! Thế này nghĩa là chính ông trời cũng đang muốn giúp mình trở thành thủ lĩnh của Vĩnh Dạ Quân đây mà!”

“Kiều Thu Mộng đã không có đạo đức lại còn không có tài cán gì cả, cô ta cũng chỉ là hạng đàn bà con gái, chẳng qua cô ta giỏi ôm đùi thủ lĩnh tiền nhiệm nên bây giờ mới có thể nhậm chức thủ lĩnh được mà thôi.”

“Thứ mà Vĩnh Dạ Quân đang cần chính là một người thực sự có tài năng như mình, chỉ có mình mới xứng đáng trở thành Vĩnh Dạ Quân Vương!”


Ánh mắt của Hứa Hử trở nên cực kỳ nóng bỏng như một ngọn lửa vậy.

Khi chứng kiến cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn ra mặt thay cho Hứa Trường Ca với bộ dạng phách lối không coi ai ra gì như vậy, Chiến Phi cũng không nhịn được mà bắt đầu cân nhắc trong lòng, đã sắp đến lúc đại hội võ đạo được bắt đầu rồi, anh ta cần phải thể hiện sức mạnh tuyệt đối áp đảo của bản thân để khiến cho tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục và dốc sức làm việc cho anh ta!

Chỉ cần xem một cú đấm từ ngày hôm đó là anh ta đã biết rằng nhất định cái tên mập mạp trước mắt có thực lực không tồi một chút nào, khi phải đối mặt với một cao thủ ở mức độ như vậy thì chính bản thân anh ta cũng không thể chắc chắn là mình sẽ chiến thắng!

Hơn nữa, cho dù anh ta có thắng, nhưng ngộ nhỡ anh ta bị thương thì phải làm sao đây? Một khi đã bị thương thì chắc chắn phong độ của anh ta trong đại hội võ đạo cũng sẽ bị ảnh hưởng theo!

Nhưng mới vừa rồi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đã nói ra những lời hống hách và phách lối như vậy, quả thực bọn họ đang không coi võ đường Chiến Thiên ra thể thống gì hết, nếu như anh ta vốn là chủ của võ đường này mà anh ta lại không ra mặt giải quyết sự việc thì há chẳng phải mọi người cũng sẽ cảm thấy có chút coi thường anh ta hay sao?!

Nhất thời Chiến Phi do dự giữa hai lựa chọn trong lòng mình!

“Sư phụ, đệ tử muốn xin được xuất chiến, ngày hôm nay nhất định con phải dạy dỗ lại thằng béo ú chết tiệt kia để lấy lại danh dự cho võ đường Chiến Thiên của chúng ta!”

“Sư phụ, con cũng muốn xin được xuất chiến, con nhất định phải chặt đứt tứ chi của thằng béo ú chết tiệt này để nó phải hối hận vì đã lỡ miệng thốt ra những lời chó má như vừa nãy!”

“Sư phụ, con…”

Tất cả mọi người đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên đều trở nên vô cùng kích động, các đệ tử đều muốn xin được xuất chiến, bọn họ nhất định phải dạy dỗ lại cái tên béo ú chết tiệt ăn nói cuồng vọng mà không biết trời cao đất dày kia.

Chứng kiến cảnh tượng đó, khuôn mặt của Hứa Trường Ca cũng phải biến sắc, ông không thể không quay đầu nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn rồi trầm giọng nói với hắn: “Tiểu Lý Tử à, chú biết là cháu sở hữu rất nhiều mối liên hệ không thể coi thường được, có điều chuyện này dù sao cũng là chuyện giữa những người trong giang hồ, vị đại lão mà cháu quen biết kia… không tiện đứng ra giải quyết đâu! Chú có thể chịu đựng một chút thiệt thòi cũng không sao, cháu không nhất thiết phải khiến cho bản thân mình bị liên lụy vì chuyện riêng của chú.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi đáp lại: “Chú Hứa à, cháu làm như thế này không chỉ để giúp chú mà còn là để bênh vực chính nghĩa nữa! Cháu giúp chú cũng như cháu đang giúp chính bản thân cháu vậy, sau này cháu không muốn thấy con gái của cháu bị người ta bắt nạt nhưng lại không một ai có thể xuất đầu lộ diện để đòi lại công bằng cho con bé, thậm chí người đã dám ra mặt để đòi lại công bằng cho con bé còn bị kẻ xấu ức hiếp ngược lại!”

Dương Quan Quan cũng nói xen vào: “Chú đừng từ chối nữa, đây là chuyện mà những người trong quân đội như cháu nên làm. Cháu và Lý tổng đứng ra ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là để đòi lại công bằng cho Hứa tổng, mà cũng là muốn đứng ra vì nghĩa khí quân nhân mà cháu cần phải giữ gìn!”

Nghe những lời này, Hứa Trường Ca cũng á khẩu không nói thêm gì được nữa, vậy nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ khí phách của hai con người trẻ tuổi này.

Dù sao Dương Quan Quan cũng là đồ đệ mà Tề Đẳng Nhàn đã đích thân dạy dỗ, cô ta được hắn dạy về đạo lý võ công, cũng thừa kế tinh hoa quyền thuật từ hắn, dù ít dù nhiều thì cô ta cũng phải được truyền thụ một chút tư tưởng của Tề Đẳng Nhàn!

“Lão Hứa à, nếu như cậu ta muốn đâm đầu vào chỗ chết thì chúng ta cứ để cậu ta đi chết là được rồi, chúng ta không cần phải lo lắng cho cậu ta làm gì đâu…” Triệu Tân Lan vừa kéo tay Hứa Trường Ca vừa nói với vẻ nơm nớp lo sợ, bà ta thấp giọng nói tiếp. “Nếu như cậu ta chết ở võ đường Chiến Thiên thì chúng ta vẫn còn có thể sử dụng được năm trăm triệu mà cậu ta để lại cơ mà!”

Nghe xong những lời ấy, Hứa Trường Ca giận dữ đến nỗi không nhịn được mà nhíu mày thật chặt, thậm chí ông còn muốn tát cho Triệu Tân Lan hai cái để giảm bớt lửa giận trong lòng mình.

Tề Đẳng Nhàn không quan tâm đến những gì mà Triệu Tân Lan vừa mới nói, thậm chí hắn còn thầm nghĩ trong lòng rằng nếu như trước đây Hứa Trường Ca cưới một bà vợ tốt đẹp một chút thì không chừng bây giờ ông đã trở thành người đứng đầu thành phố Hương Sơn rồi, căn bản không cần chờ đợi quý nhân tới để giúp đỡ mình vươn lên.

Tuy nhờ có Hứa Trường Ca mà thân phận của Triệu Tân Lan cũng trở nên cao quý hơn từng chút một, nhưng sự gian xảo và tính toán chi li nằm sâu trong xương cốt của bà ta thì lại chưa từng thay đổi một chút nào… Nói tóm lại chính là bản chất của bà ta vốn đã có vấn đề rồi.

Trần Hùng Phi lùi về phía sau một bước, bộ dạng như đang đứng xem trò vui.

Ban nãy cái tên mập mạp kia vừa mở miệng ra đã sỉ nhục phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn của hắn ta rồi, đúng là điều đó khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận, vậy nhưng bây giờ thì xem ra hắn ta căn bản không cần ra tay với Tề Đẳng Nhàn nữa!

Người của võ đường Chiến Thiên sẽ dạy cho con lợn béo ú ăn nói không biết chừng mực này một bài học nhớ đời.

“Cậu có thể đưa Hứa Trường Ca rời khỏi nơi này, nhưng tôi sẽ đưa ra một điều kiện cho cậu.” Hứa Hử đang ngồi ở phía sau đứng dậy rồi nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng hết sức lạnh nhạt.

Chiến Phi vô cùng ngạc nhiên, anh ta không ngờ Hứa Hử lại có thể chủ động đứng ra tiếp chuyện Tề Đẳng Nhàn, đây cũng là một cơ hội rất tốt để anh ta có thể lùi về phía sau mà không cần chịu tổn hại!

Thực lực của Hứa Hử yếu hơn so với anh ta một chút, nhưng Hứa Hử vẫn có thể coi là một cao thủ đủ mạnh, hơn nữa Hứa Hử thực sự không phải là người của võ đường Chiến Thiên, nếu như anh ta có thể để Hứa Hử đứng ra giải quyết sự việc lần này thì quá tốt rồi, có lý do gì để ngăn lại cơ chứ?

Bây giờ Chiến Phi chỉ một lòng một dạ nghĩ đến đại hội võ đạo, anh ta căn bản không muốn giao đấu với một cao thủ với trình độ như thế này khi không nắm chắc được phần thắng trước khi đại hội võ đạo diễn ra.

Tề Đẳng Nhàn thấy Hứa Hử đứng dậy thì không nhịn được mà âm thầm mỉm cười một cách sung sướng trong lòng, chính hắn còn đang sợ Hứa Hử sẽ không đứng ra đây! Nếu như anh ta đã chịu nhảy vào trong cái bẫy của hắn thì mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn rồi.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Anh là ai thế? Chiến Phi vẫn còn chưa lên tiếng mà, anh dựa vào cái gì mà đứng ra nói về điều kiện với tôi?”

Chiến Phi thản nhiên đáp lại: “Hứa Hử là bạn tốt của tôi, cậu ấy có thể thay mặt tôi đứng ra giải quyết chuyện này.”

“Các đệ tử của võ đường Chiến Thiên cũng đừng có ầm ĩ nữa, hãy giao chuyện này lại cho Hứa sư phụ xử lý giúp đi!”

Các đệ tử đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên cũng đều rất tán thưởng thực lực của Hứa Hử, khi Hứa Hử đến để xin phép được gia nhập vào võ đường Chiến Thiên thì anh ta đã thể hiện rằng bản thân có thực lực và bản lĩnh cực kỳ lợi hại rồi, như vậy là đủ để cho bọn họ tâm phục khẩu phục với vị trí ở dưới quyền anh ta.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà đưa mắt nhìn Chiến Phi, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này đúng là loại người cáo già thật đấy, nhất định là Chiến Phi không muốn bản thân gánh chịu một chút nguy hiểm nào đâu nhỉ? Anh ta vừa mới thấy có người khác ra mặt thì đã ngay lập tức đùn đẩy chuyện này cho người ta giải quyết thay mình rồi!

“Võ đường của anh có chuyện, vậy mà anh là chủ của võ đường nhưng lại không muốn đứng ra xử lý sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Chiến Phi rồi hỏi bằng giọng hết sức hứng thú.

“Tôi đang cho cậu một cơ hội đấy, cậu đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, nếu như tôi đã ra tay thì chắc chắn ngày hôm nay cậu sẽ phải chết.” Chiến Phi thản nhiên trả lời, trông bộ dạng của anh ta bây giờ rất có phong thái của một cao nhân, những lời mà anh ta nói ra cũng cực kỳ oai phong khí phách, khiến cho lũ đệ tử của võ đường Chiến Thiên đều cảm thấy anh ta vô cùng lợi hại.

“Nếu như cậu muốn giao đấu với tôi thì cậu có thể ở lại nơi này đến khi đại hội võ đạo bắt đầu.”

Chương 963 Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”​

Thiên phú không phải là thứ có thể bắt kịp chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ.



Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm, hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có phải đóng cửa thì chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không bán võ đường cho các người!"





Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh: "Sư đệ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chuyện này mà cậu cũng không hiểu sao?"





"Cậu ấy nói không sai, võ đường sẽ không bán."





Giọng nói thong thả của Tề Đẳng Nhàn từ bên ngoài truyền đến vô cùng bình tĩnh.





Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe được giọng của hắn thì tức muốn điên lên, sao hai lần làm việc lần nào cũng đều bị Tề Đẳng Nhàn quấy rối.





Lần trước nếu không phải Tề Đẳng Nhàn làm rối tung mọi chuyện, Tống Chí Mai chắc chắn sẽ không từ chối, kế hoạch tiếp theo của bọn họ cũng có thể triển khai.





“Anh Tề!” Văn Tư Thuận nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì mừng như điên vội vàng chắp tay hành lễ.





Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay ôm quyền với Liễu Tông Nham Toái, chậm rãi nói: "Sư phụ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Không ngờ ông lại đến võ đường Thiên Đạo để gây rối."





Liễu Tông Nham Toái thờ ơ nói: "Tôi thấy lời anh Tề nói rất có lý. Thay vì tìm kiếm các mối quan hệ để mở một võ đường, tốt hơn hết là tuân theo các quy tắc chiến đấu với từng nơi một, nhân tiện cũng có thể làm cho Nham Toái Lưu nổi danh!"





Ông ta khinh thường gọi Tề Đẳng Nhàn là "Sư phụ Tề", bởi vì trong mắt ông ta, Tề Đẳng Nhàn không giỏi công phu, cơ thể của hắn đã bị rượu và tình dục làm cho rỗng tuếch, vì vậy hắn hoàn toàn không xứng đáng với xưng hô đó.





"Anh muốn đấu với tôi?" Yamamoto Huyền Dã nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hếch cằm khinh thường hỏi.





“Cũng không phải là không thể.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai cười nhạt.





Tuy nhiên, vẻ mặt của Văn Tư Thuận lại thay đổi, nhìn Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Anh Tề, không thể được. Thân phận của anh mà đi đấu với Yamamoto Huyền Dã... Làm như vậy là tự hạ thấp chính bản thân mình!"





Trong võ thuật, nói đến cấp bậc thâm niên.





Tề Đẳng Nhàn là thủ lĩnh của Long Môn Thượng Hải, với địa vị của hắn, nếu muốn đấu thì cũng phải đấu với Liễu Tông Nham Toái.





Đi đánh nhau với Yamamoto Huyền Dã hoàn toàn là tự hạ thấp mình, dù thắng trận cũng là điều đáng hổ thẹn, nếu sau này bị lật lại chuyện cũ sẽ trở thành một vết nhơ để đời.





“Nói cách khác thì phải để đồ đệ của tôi tới đánh sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.





"Đúng..." Văn Tư Thuận gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.





Nếu Liễu Tông Nham Toái không đích thân ra tay thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có lí do gì để đánh.





Yamamoto Huyền Dã không khỏi cười lạnh một tiếng: "Võ thuật Hoa Quốc không ra gì nhưng lại có một đống quy tắc, đúng là nực cười!"





Dương Quan Quan nghe thấy những lời của Văn Tư Thuận thì không thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng!





Cuối cùng, cũng có thể đánh một trận!





Mấy ngày nay trong bệnh viện ẩm mốc quá!





"Sư phụ, để tôi cùng hắn ta đánh một trận đi! Hắn ta không phải nói mới luyện võ một năm sao? Tôi mới luyện võ hơn nửa năm, thử một chút đi!" Dương Quan Quan nhảy ra hào hứng nói.





Trường hợp thế này, cô ấy tất nhiên phải gọi Tề Đẳng Nhàn là "sư phụ".



Thấy Dương Quan Quan phấn khích nhảy ra như vậy, khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật liên tục.



Cô gái này, lần trước bị cao thủ Taekwondo của Goguryeo đánh cho bị thương nhập viện lâu như vậy, vừa xuất viện không bao lâu lại muốn đi đánh nhau với người khác, còn bày ra cái dáng vẻ mong chờ như vậy?





Trước mắt thì võ công của Yamamoto Huyền Dã này rõ ràng mạnh hơn cô ta, hơn nữa còn luyện võ lâu hơn cô ta. Không những vậy anh ta còn là một thiên tài có thiên phú cực cao.





Với thể trạng hiện tại của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không ủng hộ việc cô ta tham gia trận đấu lần này.





“Lúc không có anh hùng thì lại đẩy một người phụ nữ ra sao?” Yamamoto Huyền Dã tỏ vẻ khinh thường cười lớn: “Cút đi, tôi không đánh phụ nữ.”





Dương Quan Quan cười nhạt: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc... Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”





Dù sao đây cũng là địa bàn của Hoa Quốc, mỗi lời nói và việc làm đều đại diện cho phẩm chất của người Hoa Quốc nên Dương Quan Quan vẫn luôn chú ý đến hàm ý trong từng câu nói của mình.





Mặt Văn Tư Thuận chợt biến sắc: “Anh Tề, đừng nóng nảy... Thiên phú của Yamamoto Huyền Dã cực kì cao, hắn ta là người có thiên phú cao nhất trong vô số người mà tôi từng gặp! Hơn nữa công lực của hắn ta cũng không yếu, ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Nếu để cô Dương lên đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”


Dương Quan Quan lại quay đầu nói với Văn Tư Thuận: “ Văn thiếu đừng có nói lung tung, cũng đừng có ngăn tôi tỉ thí với người khác nữa, huống hồ tôi còn đang ra mặt giúp cậu đấy! Nếu cậu ngăn cản tôi, chính là đang coi thường tôi đấy”
Chương 964 Nghệ thuật ăn nói hết sức cao minh

Chương 964: Nghệ thuật ăn nói hết sức cao minh

Người như Tề Đẳng Nhàn mà lại có thể thực sự hạ thủ lưu tình với đối thủ của mình hay sao?

Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng kỳ quái, cô ta liên tục nhíu mày, rõ ràng Kiều Thu Mộng đã nói với bọn họ rằng Tề Đẳng Nhàn phải lấy mạng của Hứa Hử cho bằng được cơ mà!

Ban nãy rõ ràng Tề Đẳng Nhàn có thể đánh chết Hứa Hử chỉ bằng một đòn rất đơn giản, có khi hắn còn có thể đánh vỡ mạch máu trong trái tim của Hứa Hử, vậy là được rồi, nhưng mà tại sao hắn lại phải kìm hãm sức lực một cách khó hiểu như vậy cơ chứ? Thực sự là kỳ quái, Dương Quan Quan không tài nào hiểu được!

Hứa Hử ngồi dưới đất với khuôn mặt đen sì như đít nồi, anh ta nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Đa tạ các hạ vì đã thủ hạ lưu tình với tôi!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười đầy thản nhiên rồi xoay người đi sang phía khác, sau đó hắn nói với Hứa Trường Ca: “Chú Hứa ơi, chúng ta đi thôi nào!”

Trần Hùng Phi đã chứng kiến hết toàn bộ trận chiến vừa rồi từ đầu đến cuối, sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn đánh bại được Hứa Hử thì hắn ta không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ trong lòng vì thực lực của cái tên béo ú này là quá cao.

Nếu như người đứng ra chiến đấu với cái tên béo ú kia là Trần Hùng Phi, thì chỉ sợ hắn ta thực sự sẽ bị dồn vào chỗ chết! Khó trách cái tên béo ú kia lại có thể nói ra những lời ngang ngược như vậy!

Trông thấy Tề Đẳng Nhàn trở thành người chiến thắng, Hà Định Khôn không nhịn được mà để lộ vẻ thất vọng vô cùng lộ liễu trên khuôn mặt, anh ta còn đang trông cậy vào Hứa Hử để Hứa Hử đánh chết Tề Đẳng Nhàn ngay trong võ đường Chiến Thiên này cơ mà.

“Các người tưởng các người muốn đi thì các người có thể đi được à?!” Các đồ đệ của Chiến Phi đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Nhưng chính bản thân Chiến Phi cũng nói với bọn họ bằng giọng điệu hết sức lạnh nhạt: “Mau tránh đường đi, nếu như bọn họ đã chứng minh được bản lĩnh thì các con cũng phải cho bọn họ có quyền được ra đi! Một khi đã sống ở trên đời, chúng ta không nên hành xử tuyệt tình quá mức.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Nếu như Chiến sư phụ muốn ra tay để thử trình độ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt với anh đâu.”

Những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói ra lập tức khiến cho đám người Triệu Tân Lan cảm thấy sợ chết khiếp, hắn đã chiếm được lợi từ phía người ta rồi thì thôi đi, vậy mà hắn lại còn âm mưu muốn khiêu chiến đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, “thần thủ” Chiến Phi sao? Chuyện này có khác gì lão già ăn thạch tín cơ chứ, không lẽ Tề Đẳng Nhàn đã chán sống rồi à?

Vậy nhưng Chiến Phi thì lại căn bản không có ý định sẽ giao đấu với Tề Đẳng Nhàn, anh ta chỉ nói: “Nếu như tôi ra tay với cậu vào lúc này thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ trích là ỷ thế hiếp người, hơn nữa, ban nãy cậu vừa mới giao đấu cùng Hứa sư phụ xong, tôi sẽ không chiếm hời của cậu. Nếu như cậu muốn giao đấu với tôi một lần thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu tham gia đại hội võ đạo là được thôi!”

“Tôi chỉ hy vọng là cậu sẽ không khiến cho tôi phải cảm thấy thất vọng.”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng có khi công phu mồm mép của Chiến Phi còn lợi hại hơn cả công phu võ thuật của anh ta đấy, có thể nói từng lời mà anh ta thốt ra đều đã được suy tính cẩn thận.

Sau khi nghe xong những lời này của Chiến Phi, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà mỉm cười rồi đáp lại: “Được thôi, tôi sẽ đến và tham gia đại hội võ đạo, mong là đến lúc đó thì Chiến sư phụ sẽ không bỏ chạy vì sợ hãi mà hãy giữ lấy những gì anh nói hôm nay!”

Chiến Phi không thèm trả lời lại, anh ta lạnh lùng phất phất tay để ra lệnh cho đám đệ tử của mình tránh sang hai bên, nhường đường cho bọn họ ra khỏi võ đường Chiến Thiên.

Sau khi ra khỏi cửa lớn của võ đường, Hứa Trường Ca không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông quay sang mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tiểu Lý à, chú không ngờ là công phu của cháu lại lợi hại đến như vậy đấy, ngay cả cái người tên Hứa Hử kia cũng không phải là đối thủ của cháu, chú thực sự cảm thấy rất ngưỡng mộ cháu!”

Triệu Tân Lan thì lại nói: “Ngưỡng mộ cái rắm nhà ông ấy, rõ ràng đã có thiếu đà chủ đứng ra nói chuyện và hòa giải giúp chúng ta rồi mà cậu ta vẫn cứ cậy mạnh đòi thách thức người ta! Cũng may cho cậu ta là thần thủ Chiến Phi là một đại tông sư rất có phong độ khí khái, nếu không thì ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải chết rồi!”

Triệu Tân Không cũng nói: “Đúng thế! Cái thằng béo ú chết tiệt này suýt chút nữa đã hại chết tất cả mọi người, đúng là cái thứ chuyện tốt thì không thấy, chuyện xấu thì thừa mà…”

Tề Đẳng Nhàn không thể kiên nhẫn được nữa rồi, hắn túm chặt lấy cổ áo Triệu Tân Không rồi nhấc bổng ông ta lên không trung, sau đó lại vung tay, ném ông ta ra ngoài!

Cơ thể của Triệu Tân Không bay lên cao bốn năm mét, lại bay ra xa bảy tám mét, cuối cùng phịch một tiếng, ông ta va vào một thân cây đại thụ, quần áo và cả da thịt bị thân cây xù xì làm cho rách nát, Triệu Tân Không đau đến mức kêu lên mấy tiếng thảm thiết đau đớn, ngay cả xương cốt cũng bị gãy vài đoạn, cứ như vậy, cả người ông ta dính chặt trên thân cây.

“Thực ra tôi rất ghét những người mang họ Triệu!” Sau khi ném bay Triệu Tân Không, Tề Đẳng Nhàn lại quay đầu nhìn về phía Triệu Tân Lan rồi nói với bà ta bằng bộ dạng ngoài cười mà trong không cười.

Triệu Tân Lan bị hành động vừa rồi của Tề Đẳng Nhàn làm cho sợ đến nỗi cả khuôn mặt trắng bệch ra như tờ giấy, bà ta không dám nhiều lời thêm một câu thừa thãi nào nữa.

Hứa Ức Ngọc vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bé mập à, anh đừng có mà làm mẹ tôi sợ như thế chứ!”

Hứa Trường Ca thì lại tỏ ra có chút áy náy, ông nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Lý à, ngại quá, tất cả đều là lỗi của chú, sau này chú sẽ dạy dỗ lại hai người bọn họ cho thật tốt.”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ vai Hứa Trường Ca rồi nói: “Chú Hứa cũng không cần khách sáo làm gì đâu, nếu sau này có chuyện gì thì chú cứ nói với cháu một câu là được, chỉ cần có thể giúp được chú là cháu nhất định sẽ giúp.”

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi đáp lại: “Cảm ơn cháu!”

Sau đó Hứa Trường Ca lại xoay người nói với Triệu Tân Lan bằng khuôn mặt đen sì như đít nồi: “Cái đồ óc heo não lợn như bà thì biết cái gì cơ chứ, võ đường Chiến Thiên cố tình gây sự với tôi, chuyện này hơn phân nửa là do có Hà Định Khôn đứng ở phía sau xúi giục bọn họ! Nếu không thì làm gì có ai lại rảnh rỗi đến mức đi thò mặt ra giở trò đùa giỡn Tiểu Ngọc ở ngay trước mặt tôi cơ chứ?”

“Suốt cả ngày bà chỉ biết nghĩ xem phải làm thế nào để nịnh bợ mấy gia đình quyền quý ở ngoài kia, bà chỉ hận không thể bán quách đứa con gái trong nhà này đi thôi, hai mắt bà đều đã bị mỡ heo che lấp cả rồi à?”

“Từ nay về sau bà đừng có mà nhúng tay vào những chuyện như thế này nữa! Nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà đâu!”

Triệu Tân Lan cũng là một người có tính cách cứng đầu bướng bỉnh, ban nãy bà ta bị Tề Đẳng Nhàn làm cho giật mình sợ hãi, chính bản thân bà ta cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, vậy mà bây giờ bà ta lại còn bị Hứa Trường Ca lên tiếng dạy dỗ ở trước mặt người ngoài nữa chứ, nhất thời bà ta không thể kiềm chế được bản tính nóng nảy trong tâm trí mình.

“Cái tên họ Hứa kia, ông bây giờ thì giỏi lắm rồi, ông kiếm được nhiều tiền quá rồi, thế nên ông mới ghét bỏ tôi, ông không coi tôi ra cái thể thống gì phải không hả! Ông đừng có mà quên, nếu như năm đó không có tôi giúp đỡ thì ông đã chết ở nơi đầu đường xó chợ nào đấy từ lâu lắm rồi!” Triệu Tân Lan kêu lên.

“Nếu mà bà vẫn còn như vậy thì chúng ta nên ly hôn đi, tôi không muốn nói nhiều với bà để mà làm gì.” Hứa Trường Ca lắc đầu rồi đáp lại bằng giọng điệu hết sức lạnh lùng.

Triệu Tân Lan nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Trường Ca, không thể không cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bà ta vội vàng ngậm miệng lại.

Hứa Ức Ngọc thì có chút luống cuống khi phải chứng kiến cảnh tượng kia, cô lại tiếp tục lên tiếng: “Hai người đừng cãi nhau nữa mà… Daddy ơi, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho daddy thôi ạ, mẹ vừa nghe thấy con bảo daddy gặp chuyện không may là đã lập tức đi tìm người khác để nhờ bọn họ giúp đỡ nhà chúng ta rồi!”

Hứa Trường Ca không thèm để ý đến những lời nói đó, ông chỉ hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Lý à, ngại quá, để cháu chê cười rồi, chuyện lần này là chú có lỗi với cháu, một lần nữa chú xin được cảm ơn cháu vì đã hết lòng giúp đỡ gia đình chú, hay là cháu về nhà chú ăn một bữa rồi cùng chú uống một hai chén cho ấm bụng được không?”

“Hôm nay thì không được rồi, thôi để lần sau đi! Trước tiên chú Hứa hãy xử lý cho tốt mọi chuyện mà chú cần làm đi đã.” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười rồi từ chối ngay lập tức.

Hứa Trường Ca chắp tay ôm quyền, cúi xuống thật sâu để hành lễ với Tề Đẳng Nhàn đứng trước mặt ông.

Tề Đẳng Nhàn hơi sửng sốt một chút rồi cũng giơ tay ôm quyền đáp lễ, sau đó hắn ngay lập tức dẫn Dương Quan Quan rời đi.

Hứa Ức Ngọc bèn nói với Hứa Trường Ca: “Daddy à, daddy làm cái gì vậy, tại sao daddy lại cúi người với tên mập kia rồi lại còn hành đại lễ với anh ta nữa chứ… Với lại, cái tên mập kia cũng thật là, anh ta cứ thế mà thản nhiên nhận đại lễ của daddy sao! Thế thì có phải sau này con cũng nên quỳ xuống hành lễ lúc gặp mặt anh ta không vậy?”

Hứa Trường Ca liếc mắt nhìn Hứa Ức Ngọc rồi lắc đầu nói: “Tiểu Ngọc à, quá trình phát triển của nhà họ Hứa chúng ta bây giờ đang rơi vào thời kỳ chững lại không thể tiến lên, chúng ta cần có quý nhân trợ giúp mới có thể trở thành một trong những gia tộc lớn đứng đầu thành phố Hương Sơn! Đến tận bây giờ rồi mà con vẫn còn chưa nhận ra điều này hay sao? Quý nhân của nhà họ Hứa chúng ta chính là Tiểu Lý chứ không phải ai khác.”

“Anh ta sao? Quý nhân ấy ạ?” Hứa Ức Ngọc tỏ ra khiếp sợ, cô hỏi lại với giọng điệu như không dám tin vào những lời mà bố mình vừa mới nói.

Hứa Trường Ca bèn đáp lại: “Cậu ấy có mối quan hệ thâm sâu như vậy với nhà họ Lôi, mức độ quen biết giữa cậu ấy và tiểu thư Melissa cũng không phải là đơn giản, hơn nữa, chuyện bố có thể cùng hợp tác làm ăn với Dương tiểu thư cũng là nhờ có cậu ấy đứng ở phía sau âm thầm thúc đẩy trong bóng tối, chẳng lẽ cậu ấy lại còn không phải quý nhân của gia đình chúng ta hay sao?”

Mãi đến khi Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhàn đã đi xa được một khoảng, Dương Quan Quan mới không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi: “Ban nãy rõ ràng anh có thể đánh chết Hứa Hử cơ mà, tại sao anh lại không ra tay cơ chứ? Nếu như anh ta không chết thì Mộng Mộng cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được Vĩnh Dạ Quân đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lại chỉ thản nhiên đáp lời cô ta: “Ai bảo là anh ta sẽ không chết cơ chứ? Tôi đây chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm một chút tiền mà thôi.”

“A?!”

Hai mắt của Dương Quan Quan lập tức trợn tròn cả lên, cô ta hỏi lại: “Kiếm tiền sao? Làm như vậy thì sao mà có thể kiếm ra tiền được? Anh đừng có nói với tôi là anh đã học được cái Bắc Đẩu Thất Tinh Quyền gì gì đó ở trong phim hoạt hình đấy nhé, cái loại mà sau khi đánh người xong thì chỉ cần đối phương cử động nhẹ nhàng một chút là mạch máu trong cơ thể sẽ lập tức vỡ tung ra hay gì gì đó…”

Tề Đẳng Nhàn bèn hỏi Dương Quan Quan: “Cô có từng nghe qua về Vũ Đương Chu Sa Chưởng bao giờ chưa vậy?”

Dương Quan Quan có vẻ rất ngạc nhiên, cô ta lắc đầu, tuy rằng tính đến nay thì cô ta cũng đã

bắt đầu học võ được một khoảng thời gian khá dài rồi nhưng kiến thức của cô ta về những loại quyền pháp không phổ biến và ít tiếng tăm như vậy thì lại không được nhiều cho lắm.

“Vậy thì cô cứ coi như tôi đã luyện được thành công Bắc Đẩu Thất Tinh Quyền đi.” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha mấy tiếng chứ không thèm giải thích rõ ràng cho Dương Quan Quan hiểu nữa.
Chương 965 Dấu bàn tay

Chương 965: Dấu bàn tay

Kể ra thì môn công phu Chu Sa Chưởng này cũng có thể được đặt vào hàng ngũ các công phu có danh tiếng tương đối nhỏ lẻ, đa số mọi người chỉ có hiểu biết hạn hẹp về những môn võ công truyền thống tiêu biểu và nổi danh như là Hình Ý, Bát Quái, Thái Cực, Vịnh Xuân, Bát Cực vân vân.

Môn võ công này cũng có xuất xứ từ phái võ Vũ Đương, cách thức rèn luyện rất đặc thù, sau khi đã rèn luyện được đến trình độ cao thì người xuất chiêu có thể vỗ một chưởng lên cơ thể của đối thủ, ban đầu thoạt nhìn có vẻ cái vỗ đó không để lại bất cứ tổn thương gì, nhưng kỳ thực nó đã tạo ra một loại nội thương tương đối thần bí.

Chỉ sau một vài ngày nữa thôi, ở trên vị trí bị vỗ phải sẽ hiện ra một dấu bàn tay màu đỏ tươi, người đã trúng chiêu cũng sẽ lăn đùng ra chết vì nội tạng của anh ta đã bị thương tổn.

Một chưởng cuối cùng mà Tề Đẳng Nhàn hạ lên người Hứa Hử ban nãy vừa đúng là tuyệt kỹ thuộc về môn công phu Chu Sa Chưởng, chẳng qua hắn chỉ đang muốn trì hoãn thời gian tử vong của anh ta một chút mà thôi.

Còn thắc mắc về lý do tại sao Tề Đẳng Nhàn phải làm như vậy à?

Vì hắn thiếu tiền chứ sao nữa!

Tề Đẳng Nhàn đã đổ một số lượng lớn đô la Mỹ vào nước Thiên Chủ rồi, vậy mà hắn còn đang nợ ngỗng đầu to và lão bồ đào nhiều tiền như vậy nữa chứ, nếu hắn không nghĩ cách kiếm một chút tiền trang trải thì đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể trả nợ cho bọn họ?

Hứa Hử vẫn còn chưa thể cướp được Quân Vương Giới từ trong tay Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên là anh ta cực kỳ không cam lòng, thậm chí anh ta còn bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận trước mặt nhiều người như vậy, làm sao mà anh ta có thể bỏ qua cho một việc mất mặt như vậy được cơ chứ.

“Có điều người này không dám xuống tay nặng với mình, phỏng chừng cũng là do cậu ta lo lắng rằng mọi chuyện sẽ trở nên quá mức huyên náo rồi sau đó lại không thể giải quyết được.” Hứa Hử không nhịn được mà thầm nghĩ như vậy trong lòng.

Đợi đến sáng hôm sau khi ngủ dậy, Hứa Hử mới bắt đầu cảm giác được ở vị trí trái tim của mình có một chút đau đớn, nhưng anh ta thực sự không quá để ý đến việc này.

Anh ta tùy tiện uống một chút nước nóng rồi chuẩn bị tinh thần rèn luyện võ công, nhưng Hứa Hử vừa mới hít vào một hơi mà đã cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến từ trên ngực, vùng khí hải lại càng cảm thấy nhức buốt như thể bị kim châm đâm vào.

“Ái ui… Tại sao lại đau như thế này nhỉ?” Anh ta không kiềm chế được mà vô thức kéo hai vạt áo của mình ra để kiểm tra vùng ngực bị đau đớn, chỉ thấy trên làn da vốn đang bình thường bỗng nhiên xuất hiện một dấu bàn tay lờ mờ có màu đỏ như máu.

Chuyện này khiến cho mạch não của Hứa Hử nhất thời không hoạt động được, vị trí đó chính là nơi đã bị cái tên béo ú kia đập trúng một chưởng vào ngày hôm qua, nhưng rõ ràng anh ta đã kiểm tra rất cẩn thận rồi mà, lẽ ra anh ta không nên gặp phải vấn đề gì mới đúng!

Tại sao đến ngày hôm nay rồi thì lại có một dấu tay màu đỏ thẫm như thế này xuất hiện vậy?!

Hứa Hử lại cảm giác được ở vị trí trái tim của mình bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn, anh ta bèn vội vội vàng vàng chạy đi tìm Chiến Phi.

Chiến Phi là một con người từng trải, hơn nữa lại còn được người ta xưng danh là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, sở hữu khối lượng kiến thức vô cùng rộng lớn, nói không chừng Chiến Phi có thể chỉ ra được rằng chuyện đang xảy ra với Hứa Hử là chuyện thần bí gì.

“Hứa sư phụ à, hôm nay anh lại đến tìm tôi cùng đi uống nước buổi sáng vào khung giờ sớm sủa như vậy sao?” Sau khi nhìn thấy Hứa Hử xuất hiện, Chiến Phi không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi mỉm cười.

“Chiến sư phụ à, anh hãy mau xem thử giúp tôi đi, xem tôi trúng chiêu thức gì rồi!” Hứa Hử vội vội vàng vàng chạy tới và nói với Chiến Phi, sau đó lập tức mở phanh hai vạt áo của mình ra để cho Chiến Phi nhìn xem.

Chiến Phi tập trung nhìn vào vị trí đó, không nhịn được mà nhíu mày thật chặt rồi nói: “Ô? Rõ ràng ngày hôm qua không có tổn thương nào xuất hiện ở vị trí đó trên người anh cơ mà…”

Hứa Hử gật đầu rồi tiếp tục nói: “Vào sáng nay tôi đã cảm thấy vị trí đó có chút đau nhức, đến khi hít khí vào một hơi để chuẩn bị luyện công thì lại càng cảm nhận được rằng trái tim của tôi khó chịu cứ như thể bị một con dao cắt ngang qua vậy! Chiến sư phụ là người có kiến thức rộng rãi, anh nhìn thử giúp tôi một chút xem rốt cuộc đây là có chuyện gì xảy ra thế?”

Chiến Phi thò mặt lại gần quan sát tỉ mỉ vị trí đó, một lát sau khuôn mặt của anh ta bắt đầu biến sắc, anh ta hoảng hốt nói: “Đừng bảo đây chính là Chu Sa Chưởng của phái Vũ Đương đấy nhé?!”

Khuôn mặt của Hứa Hử cũng trở nên vô cùng khó coi, anh ta hỏi lại: “Chu Sa Chưởng sao? Chính bản thân tôi cũng đã được nghe qua về loại chưởng pháp này, nhưng hình như chưởng pháp độc ác chân chính được sử dụng để giết người thì đã gần như thất truyền khỏi thế gian này rồi, ở ngoài kia chỉ còn lại một số lý thuyết dưỡng sinh mà thôi.”

Chiến Phi không nhịn được mà nói bằng khuôn mặt đen sì như đít nồi: “Tôi biết ngay là một chưởng ngày hôm qua sẽ không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy mà, cái người tên Lý Bán Nhàn đó là con người kiêu ngạo và ngông cuồng đến vậy, làm sao mà cậu ta có thể thủ hạ lưu tình với anh để tỏ ra khiêm tốn được cơ chứ?”

Hứa Hử lại hỏi: “Chiến sư phụ, tôi phải làm sao mới có thể hóa giải được Chu Sa Chưởng trên người tôi bây giờ?”

“Chu Sa Chưởng là tuyệt kỹ độc quyền của một môn phái hiếm gặp, một khi đã trúng chiêu thì chỉ có thể đến tìm đối phương để xin phương thuốc hóa giải mà thôi! Loại thuốc hóa giải đó cũng là công thức độc quyền của môn phái kia, chỉ có người tu luyện Chu Sa Chưởng mới biết cách để chế tạo thành công được nó.”

“Nếu như đối phương không chịu đưa cho anh phương thuốc hóa giải thì lâu là bảy ngày, nhanh là ba đến năm ngày, dấu vết bàn tay xuất hiện ở vị trí đã trúng chiêu sẽ càng ngày càng chuyển thành màu đỏ đậm hơn.”

“Đợi đến khi nó đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ đậm như chu sa, người bị trúng chiêu sẽ bị xuất huyết ở bên trong nội tạng, cuối cùng phải chịu một cái chết bất đắc kỳ tử.”

Chiến Phi nói bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc, ngay cả đôi lông mày của anh ta cũng nhíu lại thật chặt.

Sau khi nghe xong những lời đó, biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Hử chuyển biến theo chiều hướng hết sức nặng nề, anh ta hỏi lại: “Cái gì cơ? Không lẽ Chu Sa Chưởng này lại tà ma đến như vậy? Nếu như cậu ta không chịu đưa cho tôi phương thuốc độc quyền của môn phái đó thì tôi chỉ còn lại một con đường chết thôi à?!”

Chiến Phi đáp lời anh ta: “Phải… Có điều, chúng ta cũng phải xem xem người kia đã luyện công pháp này đến cảnh giới nào mới được. Nếu như đến hết ngày hôm nay mà dấu vết bàn tay xuất hiện trước ngực anh không có thay đổi gì thì ngược lại anh cũng không cần phải lo lắng, chỉ trong vòng hai ngày nó sẽ biến mất hoàn toàn thôi!”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Chiến Phi cũng hiểu được rất rõ một điều.

Với tinh thần ẩn giấu bên trong những nắm đấm được tung ra ngày hôm qua của Tề Đẳng Nhàn thì nhất định trình độ võ công của hắn cũng không phải là thấp, nhất định công phu Chu Sa Chưởng này cũng đã được hắn luyện đến một cấp bậc khá cao rồi.

Nếu như Hứa Hử thực sự không tới tìm Tề Đẳng Nhàn để xin hắn đưa phương thuốc hóa giải cho mình thì hơn phân nửa là anh ta chỉ còn lại một con đường chết.

Chắc chắn là Hứa Hử sẽ không dám đánh cược vào khả năng công lực của Tề Đẳng Nhàn chưa đạt đến cảnh giới cao rồi, huống hồ, nếu như công lực của đối phương thực sự chưa đạt đến cảnh giới cao thì liệu anh ta có thể thua trong tay Tề Đẳng Nhàn được hay sao?

“Vậy thì tôi sẽ phải tìm tới chỗ cái người tên Lý Bán Nhàn kia để xin phương thuốc hóa giải, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ phải chết vì tác dụng của cái thứ Chu Sa Chưởng kia, có phải không!” Hứa Hử nói với Chiến Phi bằng sắc mặt vô cùng khó coi.

Chiến Phi gật đầu với Hứa Hử như đang có điều suy nghĩ, sau đó anh ta lại nói tiếp: “Thực ra Hứa sư phụ cũng có thể chờ đợi và quan sát trong vòng một ngày thử xem sao, dù sao công lực Hóa Kính của anh cũng đã đạt đến một trình độ nhất định rồi mà, bản thân cơ thể của anh cũng cực kỳ mạnh mẽ, năng lực tự chữa lành ẩn giấu bên trong cơ thể của anh có thể nói là vượt xa so với người bình thường. Nếu như ngày mai có chuyển biến xấu thì anh hẵng đi tìm cậu ta để xin phương thuốc hóa giải cũng chưa muộn!”

Hứa Hử suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, chính bản thân anh ta cũng hiểu được một điều, nếu như anh ta muốn lấy được phương thuốc hóa giải thì phỏng chừng mọi chuyện sẽ không đơn giản một chút nào, chỉ sợ anh ta sẽ phải mất rất nhiều tiền mới có thể đạt được mục đích…

Không bằng anh ta cứ đợi hết một ngày trôi qua để xem liệu vận may của bản thân anh ta nhiều đến đâu, cũng là để xem liệu cơ thể của anh ta có thể tự động chữa lành tổn thương gây ra từ cái thứ mang tên Chu Sa Chưởng kia hay là không.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, sáng ngày hôm sau, khi Hứa Hử tỉnh dậy thì anh ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó thở.

Từ khi anh ta thành công trong lĩnh vực rèn luyện công phu võ thuật cho đến bây giờ, tình huống như vậy chưa từng xảy ra!

Anh ta vội vàng kéo vạt áo của mình ra để quan sát, chỉ thấy dấu vết bàn tay in trên lồng ngực lại càng thêm sâu hơn rất nhiều, những đường nét trên đó trở nên rõ ràng hơn, ngay cả màu đỏ của bàn tay cũng đã đậm hơn hẳn so với ngày hôm qua rồi.

“Nguy rồi, như thế này thì mình đã thực sự trúng đại chiêu rồi, nếu như không xin được phương thuốc hóa giải của cái người tên Lý Bán Nhàn kia thì hơn phân nửa là mình sẽ chết vì chưởng ấn có màu chu sa này!” Da đầu của Hứa Hử tê dại cả đi, anh ta vội vàng đứng dậy từ trên giường, sau đó thay quần áo rồi chạy đi tìm Chiến Phi ngay lập tức.

Chiến Phi nhìn dấu bàn tay in trên ngực anh ta, sau đó lại giơ tay sờ thử một cái rồi nói bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Quả thực là dấu vết này đã đậm lên rồi, xem ra công phu Hóa Kính cũng không đủ để hóa giải lực đạo mà Chu Sa Chưởng của cậu ta để lại! Hứa sư phụ, tôi thấy là anh nên chuẩn bị đầy đủ tiền bạc rồi đến tìm cậu ta để xin phương thuốc hóa giải đi.”

“Ngày hôm đó cậu ta không ra tay đánh chết anh ngay tại chỗ, hơn phân nửa là do cậu ta ôm suy nghĩ muốn anh phải chi ra một khoản tiền để đổi lấy mạng, tốt nhất là anh phải chuẩn bị tinh thần đưa ra một số tiền thật lớn để mua chuộc cậu ta.”

“Dù sao tính mạng cũng là thứ quan trọng hơn tất cả còn gì, tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

Hứa Hử gật đầu với biểu cảm vô cùng khó coi, sau đó anh ta quay về kiểm kê lại số tài sản mà hiện giờ mình đang có, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng lắm thì trả vài chục triệu cho cậu ta thôi!”

Vài chục triệu sao?

Nếu như những người đã từng bị Tề Đẳng Nhàn hãm hại có mặt ở nơi này thì nhất định bọn họ sẽ khịt mũi khinh thường anh ta.

Muốn dùng vài chục triệu để thỏa mãn cái tên vua lừa gạt tống tiền kia cơ à, chỉ sợ đó là chuyện khó khăn nhất trên đời đấy nhỉ?

Có điều Hứa Hử cũng không phải là loại người sẽ nguyện ý chịu thiệt một cách đơn giản như vậy, đương nhiên là anh ta vẫn còn có những dự tính khác nữa, anh ta ngay lập tức liên lạc với các thành viên của Vĩnh Dạ Quân ở dưới trướng mình, bắt đầu công cuộc chuẩn bị từ sớm.

Phương thuốc hóa giải, anh ta nhất định sẽ giành được!

Quân Vương Giới, anh ta nhất định cũng sẽ giành được!

Phương thức liên lạc với Tề Đẳng Nhàn thì rất khó tìm, nhưng phương thức liên lạc với Dương Quan Quan thì lại tương đối dễ tìm.

Hứa Hử bèn ngay lập tức liên lạc với Tề Đẳng Nhàn thông quan Dương Quan Quan, đồng thời đưa cho hắn thời gian và địa điểm hẹn gặp mặt.

Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Dương Quan Quan rồi nói với cô nàng đang mang vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Cô thấy chưa, không phải là tiền bạc đã tự tìm tới cửa rồi hay sao?!”
Chương 966 Vững lòng mà không lung lay

Chương 966: Vững lòng mà không lung lay

“Anh giấu giếm nó vừa thôi nhé, tại sao anh đã học được một loại chưởng pháp lợi hại như vậy mà lại không dạy cho tôi biết?”

Dương Quan Quan giơ tay lên bóp cổ Tề Đẳng Nhàn rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hay là anh sợ tôi học xong rồi thì tôi sẽ đánh chết anh ngay lập tức?”

Tề Đẳng Nhàn trợn trắng hai mắt lên rồi nói với cô ta: “Không liên quan một tý nào nhé… Chưởng pháp đó cực kỳ khó để luyện tập thành công, hơn nữa, sau khi cô đã học xong ba chiêu thức nội gia thì chiêu thức này cũng sẽ không có tác dụng lớn lao gì cho lắm.”

Dương Quan Quan chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó cô ta lại nói: “Tôi thì cảm thấy là anh đang giấu giếm tôi mới đúng, anh sợ tôi học được công phu lợi hại thì sẽ hạ gục được anh chứ gì.”

Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan không chịu buông bản thân ra thì đành phải tự mình ra tay, hai tay hắn giơ lên trên cao, nhắm thẳng vào vị trí chính giữa.

Dương Quan Quan giật mình một cái rồi vội vàng co người lùi về phía sau, giơ hai tay ra đẩy một cái để chặn tay hắn lại bên ngoài.

“Cô hãy gọi điện cho Thu Mộng đi, bảo cô ta đêm nay dẫn người đến bố trí trước một chút để đề phòng, so với việc tôi ra tay đánh chết Hứa Hử thì không bằng để cho cô ta mượn cơ hội này mà lập uy với tất cả mọi người, cũng là để củng cố cho địa vị của cô ta ở bên trong Vĩnh Dạ Quân!” Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp.

“Tôi biết rồi.” Dương Quan Quan nhíu nhíu mày.

Tề Đẳng Nhàn chú ý tới một điều, ngày hôm nay Dương Quan Quan mặc loại áo polo có thể cài cúc cổ áo, hắn không nhịn được mà tằng hắng một cái rồi bảo cô ta: “Cô mau cài cổ áo lại đi!”

Dương Quan Quan đáp lại bằng giọng hết sức ngạc nhiên: “Ô hay? Cái tên già dê háo sắc như anh tự dưng lại đổi tính cơ à? Cái áo này của tôi dù có không cài cổ áo lại thì cũng đâu có lộ da thịt đến vậy đâu cơ chứ!”

Tề Đẳng Nhàn thầm nói trong lòng rằng, đúng là không có lộ da thịt quá đáng, nhưng mà bùa cầu may đang đeo trên cổ cô đã lộ ra ngoài rồi kia kìa, cái thứ đó mới là thứ không thể bại lộ được!

Về lá bùa cầu may mà Dương Quan Quan đang đeo trên cổ, đó chính là món quà mà hồi trước Kiều Thu Mộng đã tốn hết tâm tư để mua về tặng cho hắn, sau này hắn lại thuận nước đẩy thuyền đưa lại nó cho Dương Quan Quan.

Nếu như để Kiều Thu Mộng nhìn thấy lá bùa cầu may đó, vậy chẳng phải là Tề Đẳng Nhàn nên phát nổ tại chỗ luôn hay sao?

“Tôi đây là đang lo lắng cho cô, sợ cô không cẩn thận để lộ da thịt rồi những người khác sẽ nhìn thấy mất, vậy thì chẳng phải là tôi sẽ chịu thiệt thòi lớn hay sao?” Trong miệng Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn thốt ra những lời dối trá.

“Hừ!” Dương Quan Quan không nhịn được mà nở một nụ cười khinh bỉ, nhưng kỳ thực trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thế nên cô ta giơ tay cài hai cái cúc áo đính trên cổ áo lại.

Cũng nhờ thế mà lá bùa cầu may kia bị lớp quần áo che lại ở bên trong.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, con mẹ nó, sau này hắn phải cẩn thận gấp một nghìn lần mới được.

“Khó trách ông già bảo mình là phải vững lòng mà không lung lay, thì ra là như thế! Bố vẫn đúng là bố, ánh mắt vừa chuẩn vừa thâm độc!”

Sau khi bàn chuyện xong xuôi với Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn bèn quay về nhà họ Lôi.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước chân vào cửa lớn đã nhìn thấy Lôi tổng quản cũng vừa mới quay về từ bên ngoài, trong tay của ông ta vẫn còn đang cầm theo một tấm thư mời nào đó không biết là do ai gửi.

“Ôi, Lý sư phụ đấy à?” Lôi tổng quản bước tới rồi mỉm cười và nói lời chào với hắn.

Vốn dĩ Lôi tổng quản cũng là người luyện võ, ông ta cảm thấy nếu như bản thân gọi Tề Đẳng Nhàn bằng cách xưng hô “Lý tiên sinh” thì quá là mất tự nhiên, cho nên đành phải lấy “Lý sư phụ” để thay thế.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu với Lôi tổng quản rồi đáp lại: “Lôi tổng quản à, một lúc nữa tôi sẽ cần ra ngoài bận việc một chút, đành phải làm phiền ông đi chào hỏi Lôi lão thay cho tôi vậy.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua tấm thư mời đang nằm trong tay của Lôi tổng quản, ở bên ngoài bìa của lá thư mời đó có in hình dấu mộc của võ đường Chiến Thiên, phát hiện này khiến cho hắn không nhịn được mà chớp chớp mắt.

“Lôi tổng quản đây là đang cầm thư mời gì được gửi đến từ võ đường Chiến Thiên vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi Lôi tổng quản.

“À… Đây là thư mời đến đại hội võ đạo đang chuẩn bị được tổ chức ở thành phố Hương Sơn, người của võ đường Chiến Thiên vừa mới gửi đến cho tôi. Bọn họ bảo là muốn mượn cơ hội này để tất cả mọi người cùng nhau giao lưu võ thuật, sau đó là cùng tụ họp lại với nhau để chung tay đi lùng sục và tiêu diệt tên quốc tặc Tề Đẳng Nhàn.” Lôi tổng quản nở một nụ cười đầy bất đắc dĩ rồi nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn cũng trở nên vô cùng kỳ quái, hắn thầm nghĩ, cái tên quốc tặc đang đứng ở ngay trước mặt ông đây này chứ làm gì còn ai khác nữa đâu!

Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười ha ha vài tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Lôi tổng quản có dự định góp vui với bọn họ cho thêm phần náo nhiệt sao?”

Lôi tổng quản bèn đáp lại: “Việc của tôi là chỉ cần làm tốt vị trí tổng quản của nhà họ Lôi, thế là được rồi, tôi không có hứng thú tham gia vào những sự kiện như vậy, có điều, đi xem náo nhiệt thì cũng được thôi. Dù sao cũng đã không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi mà thành phố Hương Sơn vẫn còn chưa được náo nhiệt như vậy thêm một lần nữa!”

Tề Đẳng Nhàn liên tục gật đầu, Lôi tổng quản lại nói tiếp: “Lý sư phụ có muốn đến tham gia với bọn họ một chút hay không? Dù sao Lý sư phụ cậu cũng có công phu cao cường như vậy còn gì, nhất định là cậu sẽ được đại hội võ đạo tôn sùng như một vị khách quý.”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ tự bản thân hắn lại đi lùng sục và tiêu diệt chính hắn hay sao?

Lôi tổng quản thấy Tề Đẳng Nhàn chậm chạp không đưa ra câu trả lời thì đành nói thêm: “Là lỗi của tôi, do tôi hỏi đường đột quá, với công phu cao cường của Lý sư phụ thì hẳn là cậu đã sớm đứng ngoài thế đạo rồi! Huống chi, bản thân đại hội võ đạo này cũng có rất nhiều vấn đề tồn tại bên trong. Thần thủ Chiến Phi là một con người có cực kỳ nhiều tâm tư, có thể nói là dã tâm của cậu ta quá lớn.”

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười, Lôi tổng quản vốn là người có kinh nghiệm sống dày dặn, cho dù ông ta ít khi hỏi đến những chuyện xảy ra ở bên ngoài nhưng kỳ thực trong lòng ông ta lại hiểu rõ rất nhiều thứ.

“Lôi tổng quản quả thật là thâm tàng bất lộ, nhưng đồng thời cũng không vì lợi ích bên ngoài mà thay lòng đổi dạ! Lôi lão có thể có được ông làm tổng quản cho gia đình của ông ấy, đó cũng là một điều rất may mắn.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.

“Sống trên cuộc đời này, cái gì tôi cũng đã từng gặp qua rồi, vì thế nên tôi có thể coi nhẹ những thứ phù phiếm như vậy. Có điều đúng thật là những sự kiện náo nhiệt gây tiếng vang lớn như đại hội võ đạo sắp được tổ chức lần này thì tương đối hiếm gặp, chỉ sợ đối với cao thủ có tên là Tề Đẳng Nhàn kia thì những ngày tiếp theo sẽ không được thuận lợi suôn sẻ cho lắm!” Lôi tổng quản lắc đầu rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, sau đó hắn mỉm cười và bảo: “Đại hội võ đạo này chưa chắc đã thành công đâu, Tề Đẳng Nhàn cũng là một cao thủ ở cấp bậc thần thánh, chắc chắn là anh ta không thể yếu hơn tôi được, nếu như anh ta muốn đến đại hội đó phá rối bọn họ thì ở bên phía này có bao nhiêu cao thủ có thể đứng ra ngăn cản anh ta được cơ chứ?”

Lôi tổng quản đáp lời hắn: “Vậy nhưng bây giờ thì cậu ta đã bị liệt vào trong danh sách hàng ngũ các phần tử khủng bố rồi, chưa chắc cậu ta đã dám lộ mặt đâu. Cho dù cậu ta có là cao thủ ở cấp bậc thần thánh, nhưng cậu ta đã bị dán lên một cái nhãn như vậy rồi, cậu ta sẽ không còn cách nào khác ngoài sống cuộc sống trốn chui trốn lủi như một con chuột chạy qua đường cả. Dù sao tội danh phần tử khủng bố cũng quá mức nổi bật, nếu như bọn họ đã phải sử dụng đến cách thức này để đả kích cậu ta thì cậu ta cũng không thể nào thay đổi tình thế được đâu… Cho dù võ công của cậu ta lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ cần điều động một quả đạn đạo đã được định vị và khóa chặt mục tiêu là mọi chuyện sẽ được giải quyết hết, có như thế nào thì cậu ta cũng sẽ phải chết thôi.”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, những lời mà Lôi tổng quản vừa mới nói quả đúng là sự thật.

Hiện nay trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại đã phát triển đến mức độ cao như thế, chỉ cần điều động một quả đạn đạo đã được định vị và khóa chặt mục tiêu thì Tề Đẳng Nhàn có mà chạy đằng trời cũng không thoát.

Đó cũng chính là lý do mà Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến việc bản thân bị gán cho tội danh là một tên phản quốc, nhưng ngược lại thì hắn lại rất sốt sắng khi nghe tin bản thân sắp bị liệt kê vào trong danh sách hàng ngũ các phần tử khủng bố quốc tế.

Về phần các quốc gia trên thế giới, có thể nói rằng từ trước đến nay những thủ đoạn mà bọn họ sử dụng để đả kích các phần tử khủng bố quốc tế đều không có một chút dính dáng gì đến mấy chữ chủ nghĩa nhân đạo cả, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ giết chết phần tử nguy hiểm gây hại cho an ninh thế giới là được rồi, ai mà quan tâm xem các người đang sử dụng thủ đoạn dơ bẩn như thế nào chứ…

Những hành động giết người vô tội vạ của Tề Đẳng Nhàn ở nước Mỹ đã được xác định là hành vi khủng bố, cũng vì thế nên bên phía nước Hoa đã thăng cấp tội danh của hắn từ tội phạm phản quốc lên thành tội phạm đi theo con đường chủ nghĩa khủng bố rồi.

“Ha ha ha, vậy thì xem ra sau này tốt hơn hết tôi nên sống khiêm tốn hơn một chút rồi, đỡ cho bị định danh là phần tử khủng bố.” Tề Đẳng Nhàn nói ra một câu đùa nghe có vẻ rất tùy ý.

“Lý sư phụ là người có trái tim nhân hậu, cậu không giống thể loại ma vương sẽ giết người vô tội vạ, thế nên cậu cũng không cần lo lắng làm gì.” Lôi tổng quản mỉm cười rồi đáp lại.

Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Cũng phải đấy, chúng ta thường hay nói là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp còn gì! Tôi đã cứu đại thiếu gia Lôi Chấn Kỳ một lần, cái này thì không chỉ là bảy tòa tháp thôi đâu, trước đây tôi cũng đã từng giết chết không ít người, vừa hay có thể lấy công lao để chuộc lại những tội lỗi ngày trước.”

“...”

Lôi tổng quản nghe xong những lời này thì không còn gì để nói nữa, chỉ sợ là số lượng những mạng người phải chết dưới tay vị Lý sư phụ này ở mảnh đất Nam Dương đã không còn đếm xuể được nữa rồi.

Sau khi trò chuyện với Tề Đẳng Nhàn một vài câu vô thưởng vô phạt khác thì Lôi tổng quản xoay người bước vào trong nhà.

Tề Đẳng Nhàn không thể kìm được nỗi xúc động nữa rồi, bản thân đang là một cảnh ngục chính trực biết bao nhiêu, vậy mà chưa gì đã biến thành phần tử khủng bố quốc tế rồi sao? Thực sự là vớ vẩn đến mức không thể chấp nhận được! Có điều, cũng may là hắn đã lo xong đường đi nước bước cho chính bản thân mình từ lâu, hắn không cần phải sợ hãi làm gì cả.

Cứ đợi mà xem, rồi sau này mấy bộ mặt già nua của cái đám các đại lão đã nhúng tay vào việc định danh Tề Đẳng Nhàn là phần tử khủng bố quốc tế sẽ bị vả cho sưng hết cả lên thôi.

“Cũng đã đến lúc cần liên hệ với thuyền trưởng rồi, mình cần phải lấy vé tàu để bỏ trốn mới được.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, sau đó hắn lấy điện thoại ra để liên lạc với vị thuyền trưởng người da đen cực kỳ căm ghét những người có thói xấu phân biệt chủng tộc kia…

Thuyền trưởng vừa mới nghe thấy giọng của Tề Đẳng Nhàn vang lên thì cả người đã run bần bật, anh ta nói: “Nhị đương gia à, chuyện làm ăn với anh, tôi không dám nhận nữa đâu!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người rồi nói: “Anh đang nói đùa cái gì vậy? Chúng ta đã hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi mà, anh đừng có quậy phá lung tung nữa!”

Thuyền trưởng ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nhị đương gia à, bây giờ anh đang có thân phận như thế nào, địa vị ra sao, chẳng lẽ trong lòng anh lại không thể tự mình ý thức được ư?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK