Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý mấy lời đàm tiếu của những kẻ này, hắn đưa điện thoại áp sát tai.
“Đồ ngu, cậu giả vờ cho ai xem đây?. Vị sếp trẻ tuổi nhất của trung tâm thương mại Phi Mã đang ở đây, cậu còn gọi điện cho ai nữa? ”
“Loại người này ngu thật đấy, kiến nghị chủ tiệm gọi cảnh sát đến bắt hắn ta đi, kiện hắn tội trộm cướp”.
“Đúng đấy, không có bản lĩnh gì mà còn ở đây ồn ào, nhìn thôi đã khiến người khác chán ghét”.
Đám người nhìn dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn,tất cả đều cười nhạo hắn, cảm thấy hắn giả vờ có hơi quá rồi.
Ngay lập tức, điện thoại được kết nối. Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: ”Lão Vương,tôi nhờ anh một chuyện”.
“Tôi nhìn trúng trung tâm thương mại Phi Mã rồi, anh ra giá đi”
“Tôi muốn mua trung tâm thương mại này của anh trong vòng một tiếng”
“Có vấn đề gì không? “
Sau khi nói xong, cũng không đợi câu trả lời của Vương Vạn Kim. Tề Đẳng Nhàn tiện tay bỏ điện thoại xuống.
“Lão Vương? Hahaha,đùa kiểu gì vậy? Ở thành phố Trung Hải, ai dám gọi người giàu nhất Trung Hải như vậy chứ”
“Dám gọi Vương Vạn Kim tiên sinh là lão Vương, sợ chỉ có người đứng đầu chính quyền tỉnh Đông Hải của chúng ta thôi”
“Khoác lác quá rồi đấy, không nhìn nổi nữa rồi, thật sự muốn đánh chết hắn”
Vương Đông cũng không tự chủ được mà lắc đầu, lộ ra nụ cười nhếch: ”Lão Vương? Người cậu vừa gọi là bố tôi? Ha...!”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: ”Đúng thế, bố cậu là một người chính trực như vậy, cũng không biết sao lại sinh ra một đứa con trai khốn nạn như thế chứ”.
Vương Đông lập tức hét lên giận dữ: ”Đủ rồi”
“Đồ rác rưởi, từ đầu đến giờ cậu ở đây bày trò, không thấy ghê tởm à?”
“Bây giờ, cậu còn giả bộ gọi cho bố tôi?”
“Cho dù bố tôi đem trung tâm thương mại này bán cho cậu thật, một tên ngốc như cậu có mua nổi không?”
“Trung tâm thương mại này có giá năm mươi tỷ, cậu lấy cái gì để mua?”
Dương Phỉ Phỉ cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: ”Cậu tưởng rằng có thể khiến Triệu Hắc Long cúi đầu, thì có thể muốn làm gì thì làm ở Trung Hải này chắc ?”
“Triệu Hắc Long còn kém ngài Vương vài bậc”
“Hôm nay tôi lại muốn xem xem, cậu mua trung tâm thương mại này kiểu gì?”
“Còn không cho tôi mua đồ ở đây,thật nực cười, nếu cậu mà không mua nổi cái trung tâm thương mại này, tôi sẽ mua một đống đồ, trực tiếp đánh chết cậu”
Vương Đông ra hiệu, lập tức có một đám bảo vệ đi lên
“Tôi cho cậu mười phút, nếu sau mười phút, tôi không nhận được cuộc gọi của bố tôi, vậy tôi sẽ trực tiếp cho người đưa cậu đến đồn cảnh sát, kiện cậu tội trộm cướp” Vương Đông cười nham hiểm nói
Tề Đẳng Nhàn cũng không thèm để ý, tùy ý đưa chiếc túi trong tay cho Dương Quan Quan đang ngồi bên cạnh, nói: ”Thích thì cầm lấy,đây là món quà tôi tặng cô”
Dương Quan Quan ngẩn người, có chút lúng túng cầm chiếc túi trong tay, lộ ra sự áy náy
“Vương thiếu, không phải vừa rồi cậu nói không cho tôi mở cửa hàng ở đây sao? Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi không chỉ mở cửa hàng, mà còn mở thêm một chi nhánh nữa” Chủ tiệm túi xách Chanel cũng không nhịn được mà cười lớn
“Không thành vấn đề,về sau tôi giúp cậu thu xếp ,miễn ba tháng thuê mặt bằng” Vương Đông cười nói
Mọi người nghe đến đây, đều không nhịn được cười.
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn còn ăn nói ngông cuồng, chớp mắt một cái đã bị chủ tiệm và Vương Đông tát một cái vào mặt.
Dương Phỉ Phỉ cũng mở miệng nói: ”Ai trong số các người có thể mở cửa hàng trong trung tâm thương mại Phi Mã,thì hãy chọn những món đồ đắt nhất mang đến đây,bà đây muốn mua”.
Dương gia ở Ma Đô, vừa giàu có lại vừa có quyền lực.
Một vài chủ tiệm nghe xong câu này thì vô cùng vui mừng,không hẹn mà cùng lúc điên cuồng nịnh nọt Dương Phi Phi
“Cô Dương không hổ là đến từ một tỉnh lớn như Ma Đô, vung tay phóng khoáng như vậy”
“Vừa rồi tên ngu kia còn nói không để cô Dương mua đồ trong trung tâm thương mại, cô Dương làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt hắn, nhìn đã con mắt thật sự"
“Sao lại không nói chuyện nữa rồi? Có phải cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để nói chuyện nữa? Bị người khác đánh sưng mặt rồi?”
Bọn họ tâng bốc Dương Phỉ Phỉ, cũng không quên chà đạp Tề Đẳng Nhàn
Dương Quan Quan có chút sợ hãi nép bên cạnh Tề Đẳng Nhàn ,thấp giọng nói: ”Tề tổng,hay là thôi đi...chiếc túi này,tôi không cần ,tôi không thích nó nữa rồi”
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh nói: ”Cô nhìn trúng chiếc túi này trước,cô ta dựa vào cái gì mà cướp của cô”Cục tức kia, tôi giúp cô xả,tôi sẽ mua trung tâm thương mại này “
Tuy lời nói bá đạo, nhưng đến tai mọi người thì lại thấy buồn cười, không có năng lực, thì lấy gì để mua?
Dương Quan Quan cũng cảm thấy mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn có chút khoa trương, một trung tâm thương mại trị giá hàng tỷ,sao có thể nói mua là mua được.
“Mười phút đã hết”
Vương Đông nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, bình thản nói
Đám nhân viên bảo vệ xung quanh cũng xắn tay vén áo đi tới, hi vọng thể hiện được bản thân ở trước mặt Vương Đông,tương lai có thể được tăng lương thăng chức
Tề Đẳng Nhàn mặt không chút biểu cảm hỏi:”Vội vàng đi đầu thai à?”
Sắc mặt Vương Đông tối sầm lại, quát lớn:” Đánh thật mạnh vào cho tôi, nếu có đánh đến tàn phế thì cứ giao cho cảnh sát”
Đám bảo vệ lập tức lao tới,bao vây Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan vào bên trong
"Không phải cậu muốn bảo vệ đồ con hoang này sao? Tôi muốn xem xem cậu bảo vệ nó như thế nào?”
“Các người nghe tôi nói đây!”
“Đánh gãy một cánh tay của ả đàn bà này,thưởng một trăm vạn”
“Đánh gãy một bên chân,thưởng hai trăm vạn”
Mọi người nghe đến câu này,không nhịn được mà thốt lên
“Đáng đời,ai kêu cô ta không biết sống chết,thế mà lại dám giành chiếc túi đấy với cô Dương?”
“Muốn dùng chiếc túi có cùng phong cách với cô Dương? Cũng không nhìn lại bản thân xem có xứng hay không?”
“Nghe mà muốn lên lấy hai trăm vạn ghê”
Dương Quan Quan sợ đến phát run, nước mắt sắp rơi, tay nắm chặt lấy vạt áo của Tề Đẳng Nhàn, nép vào bên cạnh, khiếp sợ như đà điểu vùi đầu vào cát
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo: "Nếu thư ký của tôi rơi một sợi tóc, tôi sẽ cắt một ngón tay của cô”
Dương Phỉ Phỉ cười lạnh: ”Để xem cậu có cơ hội đó không?”
“Lên”
Vương Đông ra hiệu ,đám bảo vệ liền vung gậy cao su chuẩn bị động thủ
“Dừng tay”
Vào thời khắc quan trọng nhất,một giọng nói lớn truyền đến
Sau khi Vương Đông nhìn thấy người này thì không khỏi kinh ngạc,kinh ngạc hỏi:”Thư ký Lỗ?”
Thư lý Lỗ là thư ký riêng của Vương Vạn Kim-chính là người giàu nhất Trung Hải, cũng là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Vương Vạn Kim
“Là thư ký Lỗ, là cấp dưới đáng tin cậy của ngài Vương...”
“Thư ký Lỗ bị kinh động rồi?Cũng phải, tên ngốc này đắc tội với người cao quý như cô Dương, đúng là không biết sống chết”
“Cô Dương là khách quý của Vương gia,đắc tội với cô ấy, chắc chắn không có kết quả tốt đẹp”
Nhìn thấy thư ký Lỗ, mọi người còn tưởng rằng anh ta đến đây vì để chút giận thay Dương Phỉ Phỉ, nhất thời thảo luận ầm ĩ, nhường đường cho anh ta
“Tề tiên sinh”
Thư ký Lỗ đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đứng thẳng lưng,sau đó cúi người chín mươi độ, thể hiện sự kính trọng
“Bụp”
Cái cúi người của thư ký Lỗ,trực tiếp làm khung cảnh ở đó bùng nổ
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thư ký Lỗ và Tề Đẳng Nhàn ,trên khuôn mặt của Vương Đông cũng không giấu nổi sự kinh ngạc
Rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn này là nhân vật như thế nào?
Cuộc điện thoại vừa nãy,thực sự là gọi cho Vương Vạn Kim ?
Vương Vạn Kim cử thư ký Lỗ đến,chẳng lẽ họ thực sự bán trung tâm thương mại này cho hắn sao?
Dương Phỉ Phỉ ở một bên cũng sửng sốt, tức giận siết chặt bàn tay,Tề Đẳng Nhàn này thật sự lợi hại đến vậy sao?
Chương 212 Chuyển nhượng
Thư ký Lỗ cẩn thận lấy ở trong túi ra một tờ hợp đồng.
"Tề tiên sinh, đây là hợp đồng mà ngài Vương bảo tôi chuẩn bị, chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho cậu" thư ký Lỗ nói.
Sau khi thư ký Lỗ nói xong câu đó, khung cảnh hoàn toàn bùng nổ.
Ngay cả Dương Quan Quan cũng không dám tin, hướng ánh mắt đến Tề Đẳng Nhàn, cô ta vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ, hoàn toàn không ngờ tới, hắn thật sự có thể khiến Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho hắn.
Vương Đông sốc đến mức đứng ngây ngốc tại chỗ: "thư ký Lỗ, ông đùa kiểu gì vậy, sao ba tôi có thể chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta được ?.
Thư ký Lỗ giải thích: "Vương thiếu, tôi không nói đùa, đây hoàn toàn là chủ ý của Vương tiên sinh, tôi chỉ đang làm theo mà thôi".
Thực ra,ngay cả thư ký Lỗ cũng có chút kinh ngạc, tại sao Vương Vạn Kim lại bằng lòng chuyển nhượng một trung tâm thương mại ngày ngày đều kiếm được ra tiền sang cho người khác, đây có khác nào là đem tiền ném ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của một doanh nhân.
"Tên nhóc này có lai lịch gì, chỉ với một cuộc gọi, lại có thể khiến tỷ phú giàu nhất Trung Hải Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta".
"A…cậu ta không phải đang nói đùa, mà thực sự đã làm được rồi".
"Trời ơi, là trung tâm thương mại Phi Mã đấy, chỉ bằng một cuộc điện thoại, là có thể dễ dàng đổi chủ luôn sao, tôi không phải nằm mơ đó chứ? ".
Mọi người nghe những lời mà thư ký Lỗ nói, tất cả đều có chút bàng hoàng, dù sao thì, giá trị của trung tâm thương mại Phi Mã cũng không hề nhỏ.
Vương Vạn Kim thế mà lại bàn giao chuyển nhượng nó cho người khác.
"Vương thiếu đã nghe rõ chưa? , bây giờ tôi chính là chủ của trung tâm thương mại này" Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Vương Đông, nhàn nhạt nói.
Vương Đông giống như bị đâm một mũi tên vào trúng ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới, cái tát này lại đến nhanh như thế.
Sắc mặt của Dương Phỉ Phỉ cũng rất khó coi,sức ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta.
Lần trước, hắn có thể đánh bại Triệu Mộng Long, hơn nữa còn khiến Triệu Hắc Long, lần này chỉ với một cuộc điện thoại đã khiến tỷ phú giàu nhất Vương Vạn Kim chuyển nhượng một khu trung tâm thương mại.
Vương Đông không nói nên lời, sự thật không thể chối cãi, trung tâm thương mại đã bị bố chuyển nhượng cho Tề Đẳng Nhàn rồi, cậu ta còn có thể nói được gì nữa?
"Vị chủ tiệm này, vừa rồi không phải anh rất lợi hại sao? Còn muốn mở thêm chi nhánh nữa mà?"
"Vậy thì thật sự ngại quá, bắt đầu từ ngày hôm nay, cửa hàng này của anh không được mở ở đây nữa, lập tức cút ra khỏi khu trung tâm thương mại của tôi"
"Ngoài ra, một vài chủ tiệm khác vừa gây náo loạn, làm phiền các vị bước ra đây, nói những gì mà bản thân vừa nói một lần nữa".
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn chủ tiệm túi xách Chanel, sau đó lại quét mắt nhìn đám đông đông. Chậm rãi nói
Một vài chủ tiệm vừa rồi náo loạn sau khi nghe xong câu đó đều không dám mở miệng, hiện tại Tề Đẳng Nhàn mới là chủ của khu trung tâm thương mại này, nếu bọn họ còn dám lải nhải, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Chủ tiệm túi xách Chanel khóc không ra nước mắt, nếu để mất cửa hàng ở trung tâm thương mại này, chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn cho anh ta.
Trung tâm thương mại Phi Mã là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng sang trọng , là nơi đốt tiền lớn nhất ở Trung Hải, nếu như ra khỏi đây, có lẽ sẽ không còn ai vào cửa hàng Liên Môn nữa.
"Tôi sai rồi, Tề tổng, tôi thực sự biết sai rồi, chiếc túi kia tôi tặng cho cô gái ấy". Chủ cửa tiệm vội vàng xin lỗi, cố gắng nhận được sự tha thứ.
"Không cần đâu, anh lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong khu trung tâm này thêm một lần nào nữa". Tề Đẳng Nhàn không khách khí mà nói thẳng.
Dương Quan Quan nghe đến đây, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hả giận, rõ ràng cô ta là nhìn trúng chiếc túi đó trước, nhưng chủ cửa tiệm lại đi nịnh hót Dương Phỉ Phỉ và Vương Đông.
Tề Đẳng Nhàn lại liếc nhìn Dương Phỉ Phỉ nói: "Muốn làm hùm làm hổ thì cút về Thượng Hải của cô, đừng làm bộ làm tịch ở Trung Hải".
"Từ bây giờ trở đi, toàn bộ khu trung tâm thương mại Phi Mã, không được phép bán bất cứ sản phẩm nào cho cô ta, nếu bán, bản thân cũng tự giác dọn đồ rồi cút xéo khỏi đây".
"Dù chỉ là một cốc thức uống, cũng không bán cho cô ta".
Dương Phỉ Phỉ nghe đến sắc mặt một bên xanh một bên hồng, cô ta đường đường là người của Dương gia ở Ma Đô, nào đã từng chịu sự sỉ nhục như thế này?
Vương Đông mở miệng, nhưng chẳng thể nói được câu nào, cậu ta còn thể nói gì nữa? Bây giờ câu ta đã không còn là vị sếp trẻ tuổi của khu trung tâm thương mại Phi Mã nữa rồi.
Thư ký Lỗ vẫn luôn ở một bên lặng lẽ quan sát.
Khả năng cao là Vương Đông và Dương Phỉ Phỉ đã đắc tội với Tề Đẳng Nhàn rồi, sau đó Tề Đẳng Nhàn mới tìm Vương Vạn Kim để mua khu trung tâm thương mại này.
"Rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào? Lại có thể khiến Vương tiên sinh coi trọng như thế? Chỉ một cuộc điện thoại, lại khiến Vương tiên sinh bằng lòng chuyển nhượng khu trung tâm thương mại cho cậu ta". Trong lòng thư ký Lỗ cũng không khỏi hiếu kì.
Dương Phỉ Phỉ cắn chặt răng hung dữ nói: "Tề Đẳng Nhàn phải không? Cậu đợi đó cho tôi".
"Còn mày, đồ con hoang Dương Quan Quan, mày đừng tưởng thoát khỏi sự trừng phạt của tao hai lần, thì liền cảm thấy ngang hàng với tao".
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày không từ bỏ quyền thừa kế, thì mày cũng chẳng sống được bao lâu đâu".
Tề Đẳng Nhàn cười giễu cợt, nói: "Cô còn ở đây giả vờ cái gì? ".
"Cho cô hai phút, nhanh chóng cút ra khỏi đây".
Khu trung tâm thương mại của tôi, không hoan nghênh loại người ngốc nghếch như cô".
"Trong vòng hai phút, nếu như cô vẫn còn ở đây, tôi sẽ để bảo vệ trực tiếp lôi cô ra ngoài".
Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lập tức tái nhợt, vừa nãy Tề Đẳng Nhàn mới bắn chết một con ngựa quý giống Đại Uyển của cô ta, cô ta hiểu rất rõ người đàn ông này không phải chỉ nói suông, mà thật sự làm được.
"Được, cậu nhớ kĩ cho tôi".Dương Phỉ Phỉ hung hăng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
"Nghênh đón cô bất cứ lúc nào"Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ giơ tay theo kiểu đón tiếp.
Dương Phỉ Phỉ xoay người rời đi, Vương Đông vội vàng đuổi theo, nói: " cô Dương, đợi đã…".
Dương Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng,đáp: "Vương Đông cậu chẳng qua cũng chỉ đến thế, còn cái gì mà con của tỷ phú giàu nhất Trung Hải, chỉ có chút khả năng đó thôi sao? Đúng là một tên bỏ đi".
Vương Đông bị Dương Phỉ Phỉ mắng đến mặt mày đỏ gay lên vì xấu hổ,nhưng cậu ta cũng chẳng thể dám phản bác.
Địa vị của Dương gia ở Ma Đô, không phải là thứ mà tỷ phú giàu nhất Trung Hải có thể so bì được.
Thượng Hải là một thành phố tài chính, Dương gia có thể thống trị một phương, đủ hiểu lớn mạnh cỡ nào.
Tề Đẳng Nhàn đợi sau khi Dương Phỉ Phỉ rời đi, lạnh nhạt nói: "Các người còn túm tụm ở đây làm gì ? Đợi tôi tìm từng người một truy cứu trách nhiệm sao?"
Đám đông đang vây quanh bắt đầu giải tán, thật sự sợ bị hắn truy cứu trách nhiệm.
Tề Đẳng Nhàn tùy ý ném một tấm chi phiếu, lạnh nhạt nói với chủ tiệm túi xách Chanel: "Tôi muốn chiếc túi này, giới hạn cho cậu trong ngày hôm nay, dọn đồ cuốn xéo khỏi đây, nếu không, đừng trách tôi vô tình.
Chủ tiệm vẻ mặt bi thương, khóc lóc nói: "Tề tổng,tôi thực sự biết sai rồi, tôi tặng miễn phí chiếc túi này cho cô gái kia…"
Tề Đẳng Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.
Dương Quan Quan sững sờ một lúc, rồi cũng theo hắn ra ngoài.
"Khu trung tâm thương mại này tôi không cần nữa, bảo lão Vương chuyển nhượng sang cũng chỉ là để trút giận mà thôi"Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với thư ký Lỗ.
"Hửm…" thư ký Lỗ không khỏi sững sờ, một khu trung tâm thương mại trị giá hàng tỷ, Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp nói không cần?
Tề Đẳng Nhàn đưa thư chuyển nhượng trả thư ký Lỗ, nói: "Ông cầm về đưa cho lão Vương đi".
Thư ký Lỗ không dám làm chủ, đáp: " Để tôi gọi điện xin chỉ thị của Vương tiên sinh đã".
"Không cần xin chỉ thị, trực tiếp cầm về là được, cứ nói đây là tấm lòng của tôi".Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Thư ký Lỗ biết chắc chắn lai lịch của người thanh niên này không hề nhỏ, cũng không dám nhiều lời, kính trọng nhận lấy thư chuyển nhượng.
Chương 213 Phóng ra cú đấm mạnh
Sau khi thư ký Lỗ rời đi, Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc nói: “Anh không cần trung tâm thương mại này?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Món đồ vài tỷ, cô muốn mua là mua? Cô có tiền không? Dù sao thì tôi cũng không có tiền!”
Dương Quan Quan nghẹn, gật gật đầu nói: “Tề tổng, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh... Thật sự không ngờ Dương Phỉ Phỉ như oan hồn bất tán, lúc nào cũng đối phó tôi.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, với tính cách thích bắt nạt kẻ yếu này của Dương Quan Quan thì việc người nhà họ Dương thích bắt nạt cô ta là chuyện bình thường.
Hơn nữa, chỉ cần Dương Quan Quan không tha cho khối tài sản kia một ngày, thì người của nhà họ Dương sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng, đó là những gì Dương Quan Quan nên có, cô ta và mẹ cô ta chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng phải vì số tiền đó sao?
Tề Đẳng Nhàn sẽ không đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích cô ta tham lam, ngược lại hắn còn cảm thấy cô ta có chút đáng thương.
“Cô đi theo giúp tôi mua đồ, làm quân sư cho tôi, chọn mua hai bộ quần áo cho Lý Vân Uyển, sau đó đi cùng với tôi về nhà ăn cơm.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Hả? Về chung với anh đi ăn cơm, này… được không?” Dương Quan Quan hơi giật mình nói.
“Nếu cô không sợ ra cửa thì bị Dương Phỉ Phỉ theo dõi thì tùy cô thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Loại người có tính cách như Dương Phỉ Phỉ, ăn liên tục hai tổn thất, chắc chắn sẽ tìm cách dùng thủ đoạn bạo lực nào đó để giải quyết vấn đề.
Thật ra cô ta không khác Khang Học Quyền lắm, chẳng qua nhà họ Dương không có nội tình sâu như nhà họ Khang, vì vậy không huy động được các cao thủ cùng loại với Khang Hướng Vinh.
Qủa nhiên Dương Quan Quan bị mấy lời của Tề Đẳng Nhàn dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cô ta gật gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi qua nhà anh ăn cơm.”
Sau khi mua mấy bộ quần áo ở trong trung tâm thương mai xong, Dương Quan Quan ngồi trên chiếc Volkswagen Phaeton của Tề Đẳng Nhàn, cùng hắn quay về.
Sau khi xe chạy vào sơn trang Vân Đỉnh, lúc này Dương Quan Quan mới có chút kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn còn sống ở đây?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cái gì mà tôi vẫn còn sống ở đây?!”
Dương Quan Quan nói: “Lúc trước Mộng Mộng nói, có một ông tổng thần bí cho một người mượn biệt thự để tổ chức tiệc, cho nên cho anh vào ở tạm thời để phụ trách công việc. Bữa tiệc kia sớm đã kết thúc, anh vẫn còn ở chỗ này khiến cho tôi có chút ngoài ý muốn…”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hiện tại nhà là của tôi, bây giờ tôi không thể ở nhà của cô chứ?”
Dương Quan Quan không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đang khoác lác.
Cho dù ông tổng thần bí có hào phóng cũng không thể nói tặng là đưa một căn biệt thự có giá trị hai ba mươi triệu!
“Có lẽ là ông tổng thần bí cảm thấy để Tề tổng làm con rối có chút mất mặt, cho nên mới để căn biệt thự này cho hắn tạm dùng trước đi!” Dương Quan Quan nghĩ thầm.
Lý Vân Uyển thấy Dương Quan Quan đến thì không khỏi sửng sốt.
Dương Quan Quan kể lại chuyện vừa rồi cho cô ấy, điều này khiến cho cô ấy có chút tức giận.
“Vì để an toàn tớ đề nghị cậu nên ở tạm trong này một đoạn thời gian, chờ Dương Phỉ Phỉ hết tinh thần, hoặc là chờ cô ta quay về Thượng Hải rồi nói sau.” Lý Vân Uyển có chút đăm chiêu nói.
“A? Cái này không cần đâu, tớ vẫn nên ở nhà của tớ, hơn nữa tớ còn phải livestream!” Dương Quan Quan vội vàng khua tay, cô ta cho rằng chuyện không nghiêm trọng như Lý Vân Uyển nói.
Hơn nữa, Kiều Thu Mộng vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, cô ta là bạn thân của Kiều Thu Mộng, quay đầu đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn, chuyện này tính như thế nào?
Cô ta cũng không thoải mái như Lý Vân Uyển, đương nhiên cô ta cũng không có quan hệ với Tề Đẳng Nhàn như Lý Vân Uyển.
Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn hôm nay không tệ, cho dù trải qua chuyện ở trung tâm thương mại, tâm trạng của hắn vẫn rất tốt.
Dù sao hắn vừa hoàn thành sự biến thái mà lão đồ tể nói, dù thế nào tâm trạng cũng không kém đi được.
Hắn làm một bàn đồ ăn chiêu đãi hai vị mỹ nữ, điều này khiến Dương Quan Quan kinh ngạc, không ngờ tay nghề của Tề Đẳng Nhàn lại tốt như vậy.
Lý Vân Uyển cũng cười nói: “Bây giờ mới biết anh Tề xuất sắc sao!”
Dương Quan Quan gật đầu, tò mò nói: “Sao hôm nay cậu đi đường cứ khập khiễng?”
Khuôn mặt Lý Vân Uyển đỏ bừng lên, tìm cớ nói: “À…Hôm qua không cẩn thận nên chân bị trẹo, ngã mạnh, quần áo còn bị kéo rách.”
Suy nghĩ của Dương Quan Quan về chuyện này tương đối đơn thuần, không suy nghĩ quá sâu.
Tề Đẳng Nhàn còn mập mờ chớp mắt nhìn Lý Vân Uyển, Lý Vân Uyển tức giận đến mức muốn cho hắn một bộ quyền anh.
“Văn Uyển, cậu thật sự chuẩn bị chính thức chấp nhận sao?” Nhân cơ hội Tề Đẳng Nhàn không có ở đây, Dương Quan Quan hỏi khẽ Lý Vân Uyển.
“Chấp nhận? I-don’t-think-so! Rõ ràng tớ chỉ là người nhặt đồ rơi, cũng không phải là người ăn cắp!” Lý Vân Uyển búng nhẹ trán Dương Quan Quan, cười nói.
Dương Quan Quan ngẩn người, sau đó hỏi: “Vậy cậu có từng nghĩ đến về sau phải đối mặt với Mộng Mộng như thế nào? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu không có khả năng mỗi lần gặp mặt đều bảo Tề tổng tránh đi?”
Lý Vân Uyển bình tĩnh nói: “Cứ bình tĩnh với tớ như vậy đi, dù sao cậu ấy cùng đã nói với tớ, tớ có thích gì của cậu ấy thì cậu ấy đều có thể trực tiếp tặng cho tớ.”
Dương Quan Quan không nói gì, nhưng lời của Kiều Thu Mộng chắc chắn là đang tức giận, nhưng Lý Vân Uyển lại lấy đó làm cái cớ.
“Tớ nghe nói lúc cậu mở livestream, Dương Phỉ Phỉ sẽ lập một đống tài khoản làm buồn nôn cậu, sau đó lại có một ông chủ lớn ra tay giúp cậu giải quyết vấn đề? Ông chủ lớn đó là ai?” Lý Vân Uyển chuyển đề tài, rất tò mò hỏi.
“Tớ cũng không biết… tớ cảm thấy có thể là Tôn Học Văn.” Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người nói: “Tôn Học Văn là giám đốc chi nhánh thứ hai của ngân hàng Trung Hải chúng tớ, trong nhà cũng rất có tiền, hơn nữa vẫn luôn có tình cảm với cậu, điều này quả thật có thể.”
Hai người không hề nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng không nghĩ như vậy, dù sao đó là năm trăm vạn, cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không phải là người không có lý trí như vậy.”
Lý Vân Uyển cười nói: “Tớ cảm thấy cậu cũng có thể nắm chắc cơ hội, tuổi không còn trẻ, nên tìm một người bạn trai để nói chuyện yêu đương.”
“Có một người đàn ông để dựa vào, về xong sẽ không dễ bị người khác bắt nạt nữa.”
Dương Quan Quan nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Tớ tạm thời không nghĩ đến suy nghĩ này, từ từ nói sau. Nhưng mà phải cảm ơn ông chủ đó!”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã dọn dẹp xong tàn cục ở phòng bếp, sau đó lại ngồi trong phòng khách một lúc với Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, nói một ít chuyện tương lai của công ty.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dương Quan Quan chuẩn bị quay về.
Lý Vân Uyển nói: “Anh Tề đưa cậu ấy về đi, miễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Dương Quan Quan mở miệng trực tiếp từ chối, nói mình đi một mình không có vấn đề gì.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Tôi đưa cô về cô còn không vui à?!” Tề Đẳng Nhàn hung dữ hỏi.
“Hả, được.” Dương Quan Quan lập tức sợ tới mức rụt cổ lại, rụt rè trả lời.
Lý Vân Uyển đứng ở một bên nhìn ngẩn cả người, lúc trước không phải Dương Quan Quan vẫn luôn muốn đấm Tề Đẳng Nhàn sao? Sao hiện tại, địa vị giữa hai người dường như đổi lại?
Tề Đẳng Nhàn bắt đầu phóng ra cú đấm mạnh với Dương Quan Quan?!
Tề Đẳng Nhàn cũng chắc chắn tính cách ăn mềm không ăn cứng của Dương Quan Quan, đừng nhìn vẻ ngoài đôi khi mạnh mẽ cứng rắn. Thực tế chỉ là để bảo vệ mà thôi, hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ đã khiến cô ta vô cùng yếu ớt.
“Lên xe đi, ngẩn người cái gì? Còn đợi tôi mời cô?” Dáng vẻ Tề Đẳng Nhàn trừng mắt thật sự có chút hung dữ.
“Được được được, anh đừng mắng tôi, tôi biết rồi…” Dương Quan Quan vội vàng đồng ý, kéo cửa lên xe.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút buồn cười, thậm chí còn cảm thấy bắt nạt vị thư ký nhỏ này có chút vui!
Chương 214 Quyết chiến
Dương Quan Quan hiện giờ đang sống ở một căn hộ thuê, môi trường xung quanh coi như không tệ, giao thông cũng rất thuận lợi.
Tuy nhiên, hôm nay con đường bị tắc, có vẻ như đã có chuyện gì đang xảy ra và nó đã bị chặn.
"Tôi xuống xe ở chỗ này, đi theo con đường nhỏ này rất nhanh sẽ về đến nhà." Dương Quan Quan nói.
“Tiễn phật tiễn đến tây thiên.” Tề Đẳng Nhàn nói, liền dừng xe, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Dương Quan Quan lập tức có chút cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ lát nữa anh nói khát nước, là muốn đi nhà của tôi uống ngụm nước sao?"
Tề Đẳng Nhàn đen mặt lại nói: "Nói bậy bạ, tôi cũng chỉ là hai cái miệng lớn, tin hay không?"
Dương Quan Quan sửng sốt, thấp giọng nói: "Thô lỗ như vậy, khó trách Manh Manh muốn li hôn với anh!"
Tề Đẳng Nhàn cau mày, Dương Quan Quan không dám nói nữa, lẳng lặng đi về phía trước.
Con đường này là một con ngõ, dài chừng 100m, trong ngõ còn có một số lối đi, kéo dài tứ phía.
“Chờ đã.” Tề Đẳng Nhàn kéo cánh tay Dương Quan Quan, trầm giọng nói.
các
Dương Quan Quan giật mình, theo bản năng nhìn trước sau, không có một bóng người, trong ngõ tối như vậy... Chẳng lẽ người này có ý đồ xấu?!
Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, những bóng người xuất hiện từ con hẻm.
Những người này đều cầm trên tay một con dao sáng loáng, hình dạng cay nghiệt và họ trông giống như đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp.
Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cánh tay của Dương Quan Quan và chuẩn bị quay lại ra sau, nhiều người cũng xông ra từ con hẻm phía sau và những con dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến cả con hẻm trở nên ớn lạnh!
"Cái, cái gì... Đây là đang xảy ra chuyện gì? !" Dương Quan Quan sợ tới sắc mặt tái nhợt, hai chân có chút nhũn ra.
"Chuyện gì đây? Tiện nhân Dương Phỉ Phỉ thuê đám côn đồ là để lấy mạng cá các người đấy!" Tề Chờ cười lạnh.
Đường cái bị vây kín, đường nhỏ mai phục ẩn nấp, nhất định là vì đối phó Dương Quan Quan.
Dương Phỉ Phỉ đã sẵn sàng sử dụng các biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề, như Tề Đẳng Nhàn suy đoán.
Quay qua quay lại có hơn 20 người chặn con hẻm chặt đến mức không thể xông ra ngoài.
Dương Quan Quan sợ đến sắp khóc, giọng nức nở hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?!"
"Khóc cái gì, còn dám khóc, tôi liền ném cô ở chỗ này, một mình chuồn mất!" Tề Đẳng Nhàn hung dữ nói.
"Ta...tôi tôi…tôi sẽ không khóc, đừng bỏ tôi lại." Dương Quan Quan sụt sịt nói, cố nén nước mắt.
Tề Đẳng Nhàn trong lòng buồn cười, lần đầu tiên gặp Dương Quan Quan cô cực kỳ cứng cỏi, hiện tại nhìn lại, thực ra chính là cá nhỏ nhát gan.
Chỉ cần hung dữ với cô ấy một chút, cô ấy sẽ sợ ngay.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: "Các người đây là có ý gì?"
“Có ý gì thì trong lòng mày biết!” Có người cay nghiệt nói.
“Các người muốn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Nếu không muốn chết, mau bỏ người phụ nữ này lại, một mình cút đi." Lại có giọng trả lời.
"Đừng bỏ ta lại..." Dương Quan Quan nghe vậy càng thêm sợ hãi, sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ để cô một mình ở nơi này đối mặt với những tên nguy hiểm như vậy.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nhìn về phía những người này nói: "Hôm nay tôi thật sự không muốn gây chuyện, các người tốt nhất biến khỏi nơi này cho khuất mắt tôi."
"Hahaha--"
Đám côn đồ này không nhịn được cười, khi một người có thể nói những lời ngạo mạn như vậy trước mặt hơn 20 người cầm dao, thật là buồn cười a!
Tề Đẳng Nhàn đứng sang một bên, quan sát những người ở hai phía, khi chúng đi đến gần, áp lực do tiếng bước chân của chúng mang lại ngày càng mạnh!
“Vậy thì không có gì để nói!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Chương 215 Trốn chút đi.
Con dao trong tay Tề Đẳng Nhàn đã cong oặt, dù gì hắn phải đỡ cùng lúc rất nhiều dao, mà mỗi lần va chạm cũng đều tóe ra tia lửa dữ dội.
Hắn ôm Dương Quan Quan trong ngực, cầm một con dao giết thẳng một đường, vì để tiết kiệm năng lượng, sát chiêu hắn dùng cũng toàn là đâm chứ không có chém.
Mũi dao đâm đâu chuẩn đấy, không thiếu mắt người bị hắn đâm nổ tung, rơi thẳng xuống đất.
Trong bất giác, cả đám lâu la đã nằm la liệt xuống, những người còn lại nhìn Tế Đẳng Nhàn trông như thần chết, run lẩy bẩy không dám trở mình.
Tề Đẳng Nhàn quét mắt như vương giả nhìn bọn chúng, tiện tay ném thanh dao đầm đìa máu xuống, đưa Dương Quan Quan đi thẳng đến cuối con hẻm dài.
Đám người còn lại trao đổi mắt với nhau, đều chẳng ai có gan đi lên cản.
Chuyện này thực quá khoa trương, ở đây ít nhiều cũng phải hơn hai mươi ba người đều cầm theo dao chặn hẻm một mình Tề Đẳng Nhàn, kết quả lại là tự tổn thất lực lượng.
“Hồi hồn chưa, quỷ hèn nhát!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói.
“Á? Tôi... tôi vẫn còn sống!” Dương Quan Quan kinh ngạc, đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tề Đằng Nhàn thở hắt một hơi, lâu lắm rồi hắn không chơi hỗn chiến, vừa mới tập trung tinh thần cao độ, hiện tại thả lỏng, quả thật thấy hơi mệt mỏi.
Dương Quan Quan giơ tay lên nhìn, thấy hai hai tay mình vậy mà toàn máu, không khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi tôi tôi... tôi bị thương rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đấy là máu của ông!”
Dương Quan Quan cả kinh, nhận ra người bị thương thật sự không phải mình, lại nhìn vết dao trên lưng Tề Đẳng Nhàn, cả người cô không khỏi run lên, không ngừng rơi nước mắt.
“Mau chóng về nhà.” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.
Dương Quan Quan không dám nhiều lời, nói: “Lát nữa tôi giúp anh xử lý.”
Cô dìu Tề Đẳng Nhản trở về chung cư mà mình thuê, căn hộ này không lớn, nhưng trang trí nhìn trông rất ấm cúng, chỉ một mình cô ở, đúng là rất phù hợp.
“Tôi đi lấy hòm thuốc, anh cứ ngồi nghỉ một lát đi.” Dương Quan Quan có vẻ hơi luống cuống tay chân.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống đã thấy không đúng lắm, hắn duỗi tay ra sau mông, vậy mà móc ra một cái quần lọt khe.
Đúng lúc Dương Quan Quan ôm hòm thuốc ra ngoài, nhìn thấy quần mình trong tay Tề Đằng Nhàn, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, xông lên giật lại đồ.
“Xin lỗi, tôi ở một mình, nên thường cũng không mấy dọn dẹp.” Dương Quan Quan đỏ mặt nói, nhét nó vào trong túi của mình.
“Kiểu dáng này lỗi thời rồi, mau đổi loại mới đi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Mặt mũi Dương Quan Quan càng đỏ tợn, nói: “Anh cởi quần áo ra đi, tôi bôi thuốc cho anh.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cởi thẳng áo ra, phơi hết dáng vóc cơ thể trai tráng của mình.
Lúc hắn mặc đồ trông thì có vẻ gầy, nhưng lúc cởi áo ra, những thớ cơ săn chắc cùng đường cong cơ thể hoàn mỹ đã không thể giấu nữa.
Dương Quan Quan sau khi nhìn thấy thân thể đẹp đẽ này, không khỏi kinh ngạc một phen.
Cô lấy cồn giúp Tề Đằng Nhàn rửa sạch miệng vết thương, kiên nhẫn xử lý bên ngoài, trong quá trình này, Tề Đằng Nhàn chẳng hừ một tiếng, rặt một bộ như đã quá quen với sự đau đớn này.
Nhớ tới chuyện trong hẻm hồi rồi, Dương Quan Quan thật lòng cảm thấy kinh tâm động phách, quá nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì mạng cũng đi tong.
“Không đau nhỉ?” Dương Quan Quan cẩn thận dò hỏi.
“Cô thử không?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không hỏi vặn.
Dương Quan Quan sợ hãi rụt cổ mình, nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mà anh ở đấy, cũng cảm ơn anh hồi nãy không bỏ tôi lại.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô là thuộc hạ của tôi, tôi bỏ cô thế nào được?”
Trong lòng Dương Quan Quan rất cảm động, nói: “Trước đó tôi có chút hiểu lầm với anh, quả thật là không nên lắm, anh là một người tốt.”
Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý mấy việc này, giục Dương Quan Quan mau bôi thuốc đi.
“Tôi từng gặp rất nhiều người, họ đều nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng sau khi biết người ức hiếp tôi là người của Dương gia, thì bọn họ đều nuốt lời cả.” Dương Quan Quan thấp giọng nói, nghiêm túc dùng tăm bông tẩy máu trên lưng Tề Đẳng Nhàn.
“Cô quá nhát gan, có đôi lúc, bản thân phải cứng rắn một chút.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Dương Quan Quan ngượng ngùng cười cười, cô cũng biết, nhưng khi đối diện với người Dương gia, cô thật sự cứng rắn không nổi!
Sau khi Dương Quan Quan nghiêm túc xử lý xong vết thương trên lưng Tề Đẳng Nhàn, thì hơi buồn bã nói: “Xin lỗi, là tôi hại anh bị thương.”
“Tôi toàn như vậy cả, lúc nào cũng đem đến xui xẻo cho người bên cạnh.”
“Đến cả bản thân tôi cũng không biết nên phải làm thế nào...”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng nghĩ như vậy, sai không phải do cô, mà là do đám thân thích của cô kìa.”
Dương Quan Quan cảm thấy lòng mình hơi chua xót, đây là lần đầu có người quên mình bảo vệ cô như vậy, cũng là lần đầu có người vì bảo vệ cô mà bị thương chảy máu.
“Gần đây nhớ cẩn thận một chút, gặp phải tình huống không đúng lắm, có thể gọi điện thẳng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ừm ừm...” Dương Quan Quan gật đầu đáp ứng liên hồi.
Chuông cửa đúng lúc reo lên, Dương Quan Quan vừa dòm qua nhìn, không khỏi sửng sốt.
“Là... là Mộng Mộng, anh mau trốn chút đi!” Dương Quan Quan kinh sợ nói.
“Trốn? Sao tôi phải trốn hả?” Tề Đằng Nhàn hời hợt hỏi.
Dương Quan Quan gấp gáp nói: “ y da, bộ dạng hiện giờ của anh làm sao tôi giải thích rõ ràng được, cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta mất! Tóm lại, anh trốn trước đi!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, có hơi khó chịu, hắn không muốn trốn, lúc đến quang minh chính đại, giờ sao phải như trộn trốn đi?
Dương Quan Quan hơi nôn nóng nói: “Coi như tôi xin anh đấy, anh trốn đi chút, đợi cô ấy đi rồi, anh lại đi ra. Hai người mới ly hôn, muộn thế này rồi anh còn ở nhà tôi, sau khi cỗ nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, tôi còn mặt mũi gì làm người nữa!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi vào phòng của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan vội vàng đóng cửa lại, trong lòng mới thoáng thả lỏng một chút, sau đó ra ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, đã thấy Kiều Thu Mộng đứng ở bên ngoài, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong chứa mấy bình rượu tây.
“Sao giờ mày mới mở cửa?” Kiểu Thu Mộng cười nói: “Để tao xem xem, nhà mày giấu đàn ông à?”
Dương Quan Quan bị lời này của cô chọc cho tim nhảy dựng, nói ngay: “Sao có thể chứ, mày đừng có nói linh tinh vấy bẩn sự trong sạch của tao.”
“Đúng rồi, sao mày lại đến chỗ này tìm tao?”
“Có chuyện gì gọi điện không nói được à?”
Kiều Thu Mộng nói: “Tâm tình tao không tốt, tìm mày uống vài ly không được luôn hả?”
Dương Quan Quan vô thức muốn hỏi cô vì sao không tìm Lý Vân Uyển, nhưng lời này còn chưa kịp nói, cô vừa động não đã biết vì sao. Lý Vân Uyển hiện giờ có quan hệ không rõ ràng với Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng không nói khỏi miệng, nhưng trong lòng sợ rằng thật sự rất không thoải mái.
Dương Quan Quan để Kiều Thu Mộng vào nhà, cầm ly với một ít đồ ăn vặt ra ngoài.
“Sao tao cảm thấy mày cứ khẩn trương thế nào ấy?” Kiều Thu Mộng hỏi.
“Có à? Khả năng là gần đây nhiều việc quá, vừa hay uống chút thả lỏng luôn.” Dương Quan Quan giải thích.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ nhiều, sau đó cùng Dương Quan Quan uống rượu.
Dương Quan Quan nhìn ra Kiều Thu Mộng không được vui, tâm trạng trông rất kém.
“Mày buồn như vậy là vì chuyện ly hôn với anh ta à?” Dương Quan Quan thấp giọng hỏi.
“Sao có thể chứ? Tao nói sẽ không hối hận thì tuyệt đối sẽ không hối hận!” Thanh giọng của Kiều Thu Mộng lập tức lên cao mấy độ.
Dương Quan Quan trái lại cảm thấy phân nửa chính là vì chuyện này, bằng không thì cô nói lớn tiếng như vậy làm gì?
Có lý không ở tiếng to!