Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151 Dạy dỗ

Thân thể Triệu Cường run lên kịch liệt, làm sao anh ta có thể không nhớ Tề Đẳng Nhàn?

Lần trước chịu bao nhiêu thiệt thòi ở Tư Bản Thiên Lại, anh ta nhớ vô cùng rõ ràng!

Ngay cả cha anh ta, Triệu Thiên Lộc, ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn cũng cung cung kính kính, gọi hắn một tiếng Tề thiếu!

Sau khi trở về, anh ta cũng biết được từ chỗ cha mình rằng Tề Đẳng Nhàn có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Hoàng, chỗ dựa không tầm thường.

Trên mặt Triệu Cường lộ ra vẻ khó xử, chậm rãi nói: "Tề thiếu, thật trùng hợp..."

Từ Dương trầm giọng nói: "Triệu tổng quen anh ta?"

"Nhưng tên này quá kiêu căng, ngạo mạn, thậm chí còn dám dí súng vào đầu tôi!"

"Anh ta làm như vậy rõ ràng là phạm luật!"

"Triệu tổng, anh cứ để đội đặc công bắt giữ anh ta đi, tôi sẽ từ từ tính sổ với anh ta."

Triệu Cường không dám đáp lại.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Anh ta nói đúng, tôi vừa dí khẩu súng này lên trán anh ta, Triệu tổng có ý kiến gì không?"

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói, mọi người không khỏi cười khẩy một tiếng, cảm thấy người này không biết chừng mực, quả thực chính là chuốc họa vào thân.

“Tôi. . . không dám!” Thân thể Triệu Cường không khỏi run lên, nói.

Trương Nhu nghe vậy hai mắt liền mở to như chuông đồng, cô ta không ngờ ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn, Triệu Cường lại nhát gan như vậy!

Nếu Từ Dương không phải là thiếu đà chủ phân đà Long Môn, Triệu Cường đã bóp chết hắn, vậy mà lại gọi anh ta đến đối phó Tề Đẳng Nhàn, người mà ngay cả cha ruột của anh ta cũng không dám đắc tội.

Từ Dương và những người khác nghe Triệu Cường nói ra ba chữ này, ai nấy đều sốc ngay tại chỗ.

“Không dám?” Từ Dương sửng sốt, “Triệu tổng, anh đùa gì vậy?!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn có chút không vui, hắn làm cai ngục mấy năm nay, đều đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích bản thân, xử lý công việc đâu vào đấy.

Nhưng hắn ra ngoài, mới phát hiện ra thế giới này hoàn toàn khác với những gì hắn biết.

Bọn họ luôn dựa vào quyền lực hoặc xuất thân của mình để phô trương quyền lực, lộng hành ngang ngược, ức hiếp kẻ yếu nhưng lại sợ hãi kẻ mạnh.

Ngoài ra, cuộc hẹn của anh với Lý Vân Uyển bị người khác gián đoạn khiến hắn càng không vui, vì vậy hắn quyết định dạy cho Triệu Cường một bài học cả đời khó quên.

"Chỉ vì cha anh là cục trưởng, là anh có thể đi khắp nơi diễu võ dương oai? Anh lại hại lắm nhỉ?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Tề thiếu nói đùa… Tôi… Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Triệu Cường gượng cười nói.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay trực tiếp tát vào mặt Triệu Cường một cái, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống rồi tiếp tục nói chuyện với tôi!"

"Bộp!"

Trái tim Triệu Cường run lên, anh ta cảm thấy rất sợ hãi, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ra tay với Triệu Cường, còn định mắng hắn kiêu căng xấc xược, một số đặc công thậm chí đều đã chuẩn bị ra tay.

Nhưng ngay giây sau, Triệu Cường lại quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn!

Cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả đội đặc công cũng tràn đầy kinh ngạc.

Triệu Cường biết rất rõ rằng anh ta có thể lăn lộn thoải mái như vậy ở Trung Hải là nhờ hậu thuẫn của cha anh ta.

Nếu anh ta đắc tội Tề Đẳng Nhàn, khiến cha anh ta bị đuổi, thì anh ta sẽ không bao giờ có thể thoải mái như này nữa.

"Bộp!"

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên trực tiếp tát Triệu Cường một cái, lạnh lùng nói: "Quyền lực của bố anh, dùng để bảo vệ tài sản của nhân dân, bảo vệ an toàn thân thể, chứ không phải để cho con cháu đời thứ hai như cậu làm mưa làm gió, biết chưa?"

Triệu Cường gật đầu không ngừng, nói: "Biết!"

"Bộp!"

Tề Đẳng Nhàn tát Triệu Cường cái thứ hai nữa, Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói: " Anh thân là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, càng nên công bằng tuân thủ pháp luật, đặt quyền lợi chung lên trước quyền lợi riêng, làm tấm gương tốt, hiểu chưa?"

Triệu Cường vội vàng gật đầu nói: "Hiểu!"

Khóe miệng Triệu Cường chảy máu, nhưng đến cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, liên tục gật đầu nói: "Đã biết!"

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, tát Triệu Cường cái thứ ba, nói: "Thấy anh hợp tác như vậy, lần này tôi tha cho anh!"

"Tuy nhiên, nếu còn có lần sau."

"Để tôi nhìn anh ỷ vào quyền lực của cha anh diễu võ dương oai, lộng hành ngang ngược, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cha anh!"

Triệu Cường vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn không ngừng gật đầu, thậm chí còn nói: "Cảm ơn Tề thiếu, cảm ơn Tề thiếu, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Tề thiếu!"

Mặt mũi Triệu Cường coi như hôm nay đã mất sạch sẽ!

Cảnh Tề Đẳng Nhàn tát Triệu Cường khiến tất cả những người có mặt tại đó đều choáng váng, như thể những cái tát đó không chỉ giáng vào mặt Triệu Cường mà còn giáng vào mặt họ.

Mới nãy bọn họ còn ồn ào, giờ đã không nói nên lời.

Triệu Cường chính là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, lại quỳ xuống để Tề Đẳng Nhàn tát !

Cảnh này, cứ như thể ông nội đang dạy dỗ cháu mình vậy!

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Triệu Cường, bình tĩnh nói.

Triệu Cường đứng dậy, gật đầu chào rồi rời đi cùng đội đặc công.

Trước khi đi, anh ta quay đầu lại cười gượng với Từ Dương, nói: "Từ thiếu, thực xin lỗi, Tề thiếu không phải là người mà tôi có thể đắc tội, xin hãy gọi người khác!"

Nói dứt lời, anh ta ảo não rời đi.

Lông mày của Từ Dương nhíu chặt lại, trong mắt thậm chí có vẻ mê mang, người này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến cho Triệu Cường sợ hãi như vậy? !

"Thiếu đà chủ, xem ra hai người mà anh mời tới đều không được!"

"Người thì không có can đảm đối đầu trực diện với tôi, còn người kia thì bị tôi chửi như cháu."

"Anh có được không vậy?"

"Nếu không được, thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, tự cắt một tay, để lại tiền thuốc men, rồi cút khỏi nơi này!"

Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Từ Dương, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại vô cùng đáng sợ, không còn ai dám nói linh tinh gì nữa.

Từ Dương hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, anh lợi hại! Ngay cả Triệu Cường cũng không đối phó được anh đúng không? Vậy tôi xem, con trai tỉnh trưởng Dương có thể đối phó được anh hay không!"

Từ Dương cũng không ngờ rằng Triệu Cường lại sợ hãi như vậy trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bị tát mấy cái cũng không dám chống cự, đã rời đi như vậy.

"Con trai nhà tỉnh trưởng Dương? !"

"Chậc. . . Thiếu đà chủ thật cao thâm khó lường, lại còn quen biết con trai của tỉnh trưởng!"

"Mặc dù Triệu tổng lai lịch rất lớn, nhưng so với Dương thiếu thì khác nhau một trời một vực!"

"Lần này mới thật sự có kịch hay để xem, thiếu đà chủ đã thực sự tức giận, muốn mời một đại phật thật sự ra đối phó với anh ta!"

Đám người này lại một lần nữa xôn xao, tỉnh trưởng là người quản lý cả một khu vực, Từ Dương lại có thể gọi điện thoại mời con trai ông ấy tới? !

Tề Mặc giơ tay tát Từ Dương một cái thật mạnh lên mặt, lạnh lùng nói: "Còn không mau gọi người đi? !"

Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng hít khí!

Điên rồi, tên này điên rồi!

Rõ ràng biết Từ Dương định gọi điện cho con trai của tỉnh trưởng Dương, lại dám tát Từ Dương một cái, quả thật là không để ai ở trong mắt!

Từ Dương nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

Nhưng lúc này, ngoài cửa phòng riêng đột nhiên xuất hiện một nam một nữ.
Chương 152 Chưa tới mức

Một nam một nữ này là hai người Diệp Phong và Trương Tĩnh!

Diệp Phong nhanh chân vọt vào, sắc mặt rất khó nhìn, trầm giọng nói: “Từ Dương, cậu làm gì em gái của tôi rồi?!”

Trương Nhu nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng về phía Diệp Phong phất phất tay, nói: “Anh rể, em không sao, em ở chỗ này nè!”

Diệp Phong nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, mới hơi yên lòng, hắn vừa nhận được tin tức đã chạy tới ngay.

Trương Tĩnh nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, bước nhanh tới ôm lấy cô, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Em không có việc gì là tốt rồi!”

“Là Tề tiên sinh đã giúp em.” Trương Nhu nhẹ nhàng nói.

Từ Dương nhìn thấy Diệp Phong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Diệp tiên sinh đến thật là đúng lúc nha!”

Diệp Phong nhìn thẳng vào Từ Dương, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ Dương, cậu có chuyện gì thì trực tiếp nói với tôi, đừng có ra tay với người quen của tôi! Bọn họ nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Khẩu khí thật là lớn!” Từ Dương liên tục cười lạnh.

Nhưng mà Diệp Phong đã xuất hiện ở đây rồi thì hắn cũng không cần tiếp tục nhắm vào Trương Nhu nữa, mà nhắm vào cũng không nổi nữa.

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói với Từ Dương: “Anh có định gọi người đến hay không? Nếu vẫn không gọi người tới, tôi cũng không còn kiên nhẫn gì đâu.”

Từ Dương lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

“Từ Dương, chuyện ngày hôm nay nên dừng lại rồi đấy!” Diệp Phong ánh mắt âm u lạnh lẽo, trầm giọng nói.

Hắn quay đầu, hướng về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhị đương gia, nể mặt tôi, chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây đi, không cần tiếp tục dây dưa với hắn nữa.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Vậy tùy anh đi, dù sao người hắn bắt nạt cũng chẳng phải em gái tôi, anh thích làm thế nào thì làm thế đó đi.”

Từ Dương không có cam lòng, híp mắt trầm ngâm nửa ngày, sau đó hướng về phía Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Họ Tề kia, số của mày cũng may, mệnh khoẻ đấy!”

“Nếu không phải Diệp Phong tới đúng lúc, thì hôm nay mày đã chết trước mặt của tao rồi!”

“Hy vọng lần sau, vận may của mày còn tốt như thế!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn mang vẻ kỳ quái, cảm thấy người này trong não chắc chắn có hố.

Từ Dương quay người chuẩn bị rời đi, người đi cùng hắn lúc tới là Trần Vĩnh Niên lúng túng chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, hắn không được phép rời đi.” Tề Đẳng Nhàn lại đưa tay chỉ Trần Vĩnh Niên, lạnh nhạt nói.

Trần Vĩnh Niên cứng đờ cả người, nhìn về phía Từ Dương, nói: “Thiếu đà chủ......”

Từ Dương lạnh lùng nói: “Dưới trướng của tao, không nuôi phế vật, mày tuỳ ý đi!”

Sau khi nói xong lời này, Từ Dương vung tay lên, mang theo thủ hạ của mình, cùng với một đám hotgirl mạng rời khỏi đây.

“Con người tôi, ghét nhất là người bội bạc, đặc biệt là sau khi phản bội còn muốn cắn ngược lại một cái.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, miệng chậc chậc nói chuyện.

Diệp Phong nhìn về phía Trần Vĩnh Niên ánh mắt không khỏi lạnh đến mức chút đáng sợ, đối phương là người mà hắn một tay dạy dỗ, là môn sinh đắc ý, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này lại phản bội hắn, thậm chí còn nhắm vào người của hắn!

“Chim khôn chọn cây mà đậu, lựa chọn của tôi không sai! Bản lĩnh này là tự tôi học được, không tính là phản bội!” Trần Vĩnh Niên nhắm mắt hét lớn.

“Đồ đệ của anh, tự anh xử lý đi, tốt nhất là phế hắn luôn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Diệp Phong gật đầu một cái, đi về phía Trần Vĩnh Niên.

Đương nhiên Trần Vĩnh Niên không có khả năng bó tay chịu trói, ngay lập tức phản kháng tại chỗ.

Nhưng mà bản lĩnh cả người hắn là do Diệp Phong truyền thụ cho, làm sao có thể đấu lại Diệp Phong?

“Răng rắc!”

Cánh tay với cẳng chân của Trần Vĩnh Niên bị Diệp Phong bóp vỡ từng khúc, sau đó là đầu gối chịu hai cước, cả người lập tức giống như bùn nhão mà ngã xuống nằm tê liệt trên mặt đất.

“Đồ tiểu nhân phản bội, người người đều có thể tiêu diệt! Hôm nay, tao phế võ công của mày, về sau giữa mày và tao không còn quan hệ gì nữa.” Diệp Phong lạnh giọng nói.

Hắn ra tay rất nặng, xương cốt của Trần Vĩnh Niên coi như ăn đủ, một thân võ công phu cũng đã bị đánh cho giảm mất báy tám phần, về sau chắc chỉ có thể làm một phế nhân.

“Nhị đương gia , chuyện lần này cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu thì chỉ sợ Trương Nhu đã thực sự bị Từ Dương bắt nạt!” Sau khi Diệp Phong xử lý xong tên phản đồ Trần Vĩnh Niên, quay về phía Tề Đẳng Nhàn liên tục nói cảm ơn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh không phải được Long Môn đặc biệt mời về làm khách khanh sao? Từ Dương là Long Môn thiếu đà chủ, sao quan hệ của hai người lại kém như vậy?”

*Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập môn phái. Thường là được mời về*

Diệp Phong lắc đầu, nói: “Long Môn cũng phân chia thành Đà chủ và Phó đà chủ, tôi với Phó đà chủ quan hệ tốt hơn, hơn nữa giữa hai người Đà chủ và Phó đà chủ có tranh đấu vô cùng kịch liệt, cho nên Từ Dương sẽ không nhìn thuận mắt tôi.”

Long Môn mặc dù là tổ chức khổng lồ, nhưng nội bộ cũng không bền chắc như thép, quyền lực là thứ mà người ta mê mệt, mỗi người đều muốn có được nó, nắm giữ nó.

“Tề tiên sinh, lần này thật sự vô cùng cảm ơn cậu , sau này có rảnh thì tới quán bar uống rượu đi, tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Trương Nhu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói, thái độ vô cùng khách khí.

Thông qua sự việc ngày hôm nay, cô cũng coi như là hiểu lý do vì sao mà Diệp Phong lại tôn trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy rồi.

“Nếu đã trùng hợp như này thì cùng ăn một bữa cơm cũng tốt, không cần chờ lần sau cô mời tôi uống rượu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Lý Vân Uyển cũng khá hài lòng, sau khi ăn cơm xong, sẽ có thời gian ở chung.

Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc gọi của Kiều Thu Mộng.

“Có việc gì à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Ngày mai tôi có người bạn thân từ nước Mỹ trở về, tôi muốn bàn chuyện làm ăn cùng Tư Bản Thiên Lại, chắc sẽ không rảnh để nhận điện thoại. Anh dành chút thời gian tới đón cô ấy giúp tôi!” Kiều Thu Mộng nói.

Mặc dù bây giờ Tề Đẳng Nhàn thân kiêm mấy chức, nhưng vẫn là người rảnh rỗi suốt ngày chơi bời lêu lổng, đồng ý nói: “Được!”

“Cô ấy là Dương Quan Quan, có quan hệ rất tốt với tôi và Vân Uyển, lại nhận lời tới Tư Bản Thiên Lại làm thư ký, anh không nên đắc tội cô ấy.” Kiều Thu Mộng nhắc nhở.

Hướng Đông Tinh vì muốn làm nên tên tuổi của Thiên Lại mà tốn không ít tâm tư, lần này thông báo tuyển dụng thư ký với bên ngoài đã báo giá trên trời cùng với điều kiện không gì sánh được.

Mục đích cô ta làm như vậy vẫn là muốn tuyên dương cái vị tổng giám đốc không tồn tại kia, để tập đoàn Hổ môn và tập đoàn Từ Thị càng thêm kiêng kị.

“Đến làm thư ký cho tôi?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, cũng không nhiều lời, đáp ứng hết các yêu cầu của Kiều Thu Mộng.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Vân Uyển mới hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta chuyện đó, cô sửng sốt sau đó hồi lâu mới nói: “Dương Quan Quan? Là cô ấy hả… Cô ấy xuất ngoại du học làm việc cũng được mấy năm rồi, bình thường cũng có liên hệ chút, nhưng mà cũng đã rất lâu chưa thấy mặt rồi.”

“Dương Quan Quan là người Thượng Hải, nhưng quan hệ trong nhà của cậu ấy có vẻ chẳng ra sao cả, cho nên mới xuất ngoại.”

“À...... Là một người đẹp đó, anh không được động lòng nhung nhớ đâu đó!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi thì có thể có ý đồ xấu gì chứ? Cùng lắm là nhìn chân một chút, nhìn ngực này kia thoii.”

Lý Vân Uyển sửng sốt, bị hắn nói đến mức không còn gì để nói, nhưng mà cũng bởi vì câu nói này mà cô không khỏi nghĩ tới cái kia của Dương Quan Quan ở thời học sinh đã phát triển vượt trội so với bạn đồng trang lứa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Phong cùng với hai chị em Trương Tĩnh, Trương Nhu chào tạm biệt, Trương Nhu và Tề Đẳng Nhàn trao đổi phương thức liên lạc, đồng thời hoan nghênh hắn có thể đến quán bar làm khách bất kỳ lúc nào.

“Hôm nay uống đến mức chưa?” Sau khi bọn họ rời đi Tề Đẳng Nhàn hỏi Lý Vân Uyển.

“???” Lý Vân Uyển một mặt không hiểu nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước đây cô có nói qua, muốn biết hôm nay có uống đến cùng được không.”

Lý Vân Uyển không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Còn chưa tới đâu, trừ khi anh dẫn tôi đến nhà anh uống thêm một chút!”

“Vậy còn chờ gì nữa?!” Tề Đẳng Nhàn lập tức nói, kéo tay Lý Vân Uyển đi luôn, biểu tình giống như có chút gấp gáp .

Lý Vân Uyển trong lòng tim đập thình thịch, người này gấp gáp như vậy sao, tối nay không phải sẽ xảy ra chút chuyện chứ?

Quyến rũ chồng của bạn thân mình...

Loại chuyện này ở trên tiểu thuyết và phim truyền hình đã gặp qua.

Trong đời thường làm chuyện này, kích thích vậy sao?
Chương 153 Ăn vạ

Lý Vân Uyển suy nghĩ lung tung trong lòng một đợt, sau khi chủ động tính tiền cùng Tề Đẳng Nhàn rời khỏi quán cơm.

Nói là chuẩn bị đến “Vân Đỉnh Thiên Cung” uống rượu, nhưng liệu có mượn danh uống rượu để thực sự xảy ra chuyện gì hay không còn chưa biết được.

Vừa đi ra khỏi cửa quán cơm không bao lâu, một chiếc xe Mercedes - Benz phóng đến từ chỗ ngã ba, sau khi vào bãi đỗ xe cũng không giảm tốc độ, mạnh mẽ lao vụt đến.

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn đang nghĩ ngợi mấy chuyện lung ta lung tung, chờ đến khi phản ứng lại, Mercedes - Benz đã tới gần rồi.

Lý Vân Uyển nhìn thấy xe hơi lao nhanh đến, đầu óc đều trở nên ngây ngốc, trống rỗng.

Trong nháy mắt nguy hiểm lại gần, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết lên, trên đầu nổi một tầng da gà, lập tức tỉnh táo, một tay kéo Lý Vân Uyển, chân dung Bát Quái Bộ tránh sang một bên.

Mercedes - Benz lướt qua sát gần hai người, thậm chí luồng gió tạo ra lúc đi qa còn thổi bay góc áo của bọn họ.

“Không có việc gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Vân Uyển, đen mặt hỏi.

“Không… Không có việc gì! Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, cũng may anh phản ứng nhanh, nếu không…” Lý Vân Uyển vẫn còn cảm giác sợ hãi trong lòng, sắc mặt tái nhợt, những suy nghĩ kiều diễm và ái muội trong đầu lập tức biến mất không thấy.

Chiếc xe này tới quá không đúng lúc, hơn nữa cũng quá nguy hiểm!

Thậm chí, sau khi chiếc xe này nhìn thấy có người cũng không giảm chút tốc độ nào, cứ như vậy mà phóng đến đây! Nơi này cũng không phải đường lớn, mà là bãi đỗ xe của quán cơm!

Sau khi chiếc xe kia lướt qua hai, lúc này mới dừng lại, trên xe có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da đẩy cửa bước xuống, hắn khinh miệt mà quét hai người liếc mắt một cái, nói: “Lần sau chú ý một chút.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này liền tức đến nổ mũi, vừa rồi hắn và Lý Vân Uyển suýt nữa trực tiếp bị chiếc Mercedes - Benz này đụng phải, sau khi người này xuống xe một câu xin lỗi cũng không có, còn bảo bọn họ chú ý một chút?!

Trên ghế sau của chiếc xe có hai mỹ nữ đi xuống theo, nhìn có hơi quen mặt, hình như đã từng diễn phim điện ảnh hoặc truyền hình nào đấy.

“Cậu Dương, người ở tỉnh Đông Hải các anh đều không có mắt như vậy sao? Thấy xe tới cũng không biết né tránh à?” Một vị mỹ nữ mở miệng hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu.

“Đúng thế, tâm trạng rất tốt khi tới nơi này ăn cơm của chúng ta suýt chút nữa bị hai kẻ không có mắt này làm hỏng rồi!” Một vị mỹ nữ khác cũng mở miệng nói.

Sau khi Lý Vân Uyển ngẩn người một lúc liền giận sôi máu, cả giận nói: “Rõ ràng là các người lái xe suýt nữa đâm chết chúng tôi, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu chúng tôi?”

Dương Văn Khải liếc hai người một cái, tiện tay móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, xoạt xoạt xoạt viết lên trên sáu chữ số, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, các người ăn vạ nhưng tôi cũng lười dây dưa với các người.”

“Một trăm nghìn này cho các ngươi, tự mình đi mua chút gì ăn ngon uống ngon đi, đừng tới phiền tôi nữa!”

“Bây giờ tôi đang vội hộ tống hai vị mỹ nữ.”

Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp ném chi phiếu xuống.

Tờ chi phiếu kia rơi trên mặt đất, Dương Văn Khải cười cười, quay đầu nói với hai vị mỹ nữ: “Chúng ta đi vào thôi, đây chính là quán cơm nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, lát nữa lại uống hai ly.”

Khi nói chuyện, trong miệng hắn phả ra mùi rượu.

“Anh… Anh…Anh… Anh có ý gì?”

“Anh lái xe nhanh như vậy, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, một câu xin lỗi cũng không có? Ai hiếm lạ một trăm nghìn tiền bẩn kia của anh?”

“Còn nữa, trong miệng anh toàn là mùi rượu, rõ ràng là lái xe sau khi uống rượu, sao lại ngược lại thành chúng tôi không đúng rồi?”

Lý Vân Uyển cũng vô cùng tức giận, cảm thấy một ngày vui vẻ đã bị gã lái xe Mercedes - Benz này phá hỏng rồi,chống nạnh tức giận mắng.

Hai mỹ nữ kia khinh thường nói: “Ăn vạ một trăm nghìn còn chưa đủ? Đúng là lòng tham không đáy mà!”

Dương Văn Khải nhíu mày nói: “Một trăm nghìn là được rồi, đừng không biết tốt xấu!”

“Một trăm nghìn này anh cầm về đi, sau đó đứng yên ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đâm chết anh.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm khom lưng nhặt tờ chi phiếu lên, nói với Dương Văn Khải.

Sau khi Dương Văn Khải nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nói: “Tiểu tạp chủng, cậu nói cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Nghe không hiểu tiếng người à?”

“Cậu Dương, người này thật kiêu ngạo, vậy mà lại dám nói chuyện với anh như vậy?”

“Không ngờ ở tỉnh Đông Hải lại vẫn còn có người dám gây chuyện với cậu Dương như này!”

Dương Văn Khải bị Tề Đẳng Nhàn mắng ngay trước mặt hai minh tinh nhỏ mà bản thân dẫn đến, mất hết cả mặt mũi.

“Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ biển số xe của ông đây!” Dương Văn Khải lạnh giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn nhìn qua, thấy toàn là số không, cuối cùng là một số một.

Người có thể sử dụng biển số xe loại này phần lớn đều có bối cảnh trong chính phủ, hơn nữa còn thuộc loại bối cảnh nhất định không nhỏ!

Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, biển số xe này hình như chuyên dành cho các sếp ở tỉnh…

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Dáng vẻ hình như rất lợi hại!”

“Người này có phải là cái đồ quê mùa hay không, nhìn không hiểu biển số xe của cậu Dương à? Ha ha…” Một minh tinh nhỏ nhịn không được nhếch miệng cười trộm, vẻ mặt chế nhạo.

“Chắc là tên nhà quê chưa từng thấy qua việc đời, cậu Dương, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi vào ăn cơm.” Một minh tinh nhỏ khác cũng lắc đầu, châm chọc nói.

Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: “Đây là biển số xe chuyên dụng của người trên tỉnh, hơn nữa còn là cái kiểu đứng đầu ấy, chúng ta đừng đụng chạm vào, dù sao cũng không có bị thương.”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không phải vấn đề bị thương hay không bị thương, mà là vấn đề hắn đã làm sai, nên xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng bị sợ hãi, tôi rất khó chịu!”

Dương Văn Khải cười nhạo một tiếng, nói: “Bạn gái cậu nói không sai, cậu không thể chọc vào tôi.”

“Xem ra, bạn gái của cậu tinh mắt hơn cái đồ ngu nhà cậu nhiều!”

“Bây giờ, nâng chi phiếu của tôi rồi quỳ xuống, mang ơn đội nghĩa tao, tôi có thể coi như cậu chưa từng nói những lời này.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi ngẩn người, con mẹ nó, đám kia hung thần ác sát đang bị giam trong ngục cũng không ngang tàng bằng cái tên này đâu?

“Đừng nói chiếc xe của tôi chỉ suýt chút nữa đụng vào các người, dù cho là đâm chết các người cũng là vì các người xứng đáng!”

“A…… Không đúng, phải nói là phần mộ tổ tiên của các người bốc lên khói xanh.”

“Bởi vì, có thể bị xe của tôi đâm chết, quả thực chính là vinh hạnh của các người!”

Dương Văn Khải nhàn nhạt mà nói, cứ như đang trình bày một chân lý từ cổ chí kim chưa hề thay đổi, Tề Đẳng Nhàn nghe được lại sửng sốt một chút.

Lý Vân Uyển rất tức giận, sao lại có người bá đạo như vậy? Nhưng mà bối cảnh của đối phương chỉ sợ là không nhỏ, cô ta cũng không muốn trêu chọc vào, kéo Tề Đẳng Nhàn, muốn hắn nhân nhượng cho xong chuyện.

“Đúng vậy, cũng may các người trốn nhanh! Nếu không chiếc xe này mà có vết xước nào, bán cả hai người cũng không đền nổi.”

“Hừ, nếu các ngươi đụng hỏng xe của cậu Dương, hôm nay chắc chắn không tha cho các người!”

Haiminh tinh nhỏ đi theo Dương Văn Khải cũng đều đầy mặt kiêu ngạo, thậm chí cảm thấy hai người bị đâm chết cũng không quan trọng, ngược lại nếu va chạm làm hỏng xe chính là tội ác tày trời.

Tề Đẳng Nhàn kéo tay Lý Vân Uyển ra rồi đi lên phía trước.

Dương Văn Khải nói: “Hai cô ấy nói không sai, xe của tôi không phải thứ các người có thể chạm vào, tôi càng là tồn tại mà các người không trèo lên nổi.”

“Tôi chấp nhận cho các người một trăm nghìn, hoàn toàn là vì tâm trạng của tôi hôm nay rất vui vẻ, lười so đo với hai con kiến các người.”

“Còn không nhanh chóng quỳ xuống, cảm tạ ơn nghĩa của tôi?!”
Chương 154 Thiếu máu

Tề Đẳng Nhàn lặng lẽ đi đến trước mặt Dương Văn Khải, nhìn thẳng vào mặt Dương Văn Khải.

Nếu các tù nhân trong nhà tù U Đô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn , họ có lẽ sẽ phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ ngay tại chỗ, Nhị đương gia mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

"Anh cảm thấy xe của anh rất ngầu đúng không? Suýt chút nữa đụng phải người khác thì không cần xin lỗi sao?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Không phải xe của tôi ngầu, mà là tôi ngầu! Đối với người như tôi, cho dù lái xe ba bánh, thì cũng không phải loại nhà quê như anh có thể ăn vạ." Dương Văn Khải cười khẩy.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cúi người xuống nhặt lấy một viên gạch.

Hắn bất ngờ ném thật mạnh viên gạch, rầm một tiếng, viên gạch trực tiếp đập xuyên qua kính chắn gió của chiếc Mercedes-Benz, toàn bộ kính chắn gió bị nứt vỡ hết, khắp nơi đều có những vết nứt dày đặc.

Hai nữ minh tinh sửng sốt, người đàn ông này điên rồi sao? Lại dám đập phá xe của Dương Văn Khải.

Dương Văn Khải cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại dám đập xe của mình!

Lý Vân Uyển đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình, quả nhiên, Tề Đẳng Nhàn tên gia hoả này không phải là người chịu thiệt.

Đôi khi hắn nói rất nhiều, nhưng đôi khi tính tình lại như một con bò, kéo thế nào cũng không thể kéo lại được.

"Chết tiệt, mày dám động vào xe của tao? !" Dương Văn Khai kinh ngạc nói.

Tề Đẳng Nhàn sải bước đến bên cạnh xe, vặn eo xoay hông, giơ chân đạp lên cửa tài xế.

"bùm!"

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cửa xe đều biến dạng, giống như vừa phát sinh một cuộc đụng xe, gần như muốn lìa khỏi thân xe.

Hắn rút chân lại, nhìn Dương Văn Khải, bình tĩnh nói: "Tôi không chỉ dám đập xe của anh, nếu anh không xin lỗi chúng tôi, tôi còn dám đem mặt anh chà xát trên mặt đất."

Dương Văn Khai vẫn chưa hồi thần lại, nhưng hai minh tinh đã nổi da gà rồi.

"Thằng khốn, mày có biết Dương công tử là ai không? Mày có biết lai lịch của chiếc xe này không?"

"Tên quê mùa chết tiệt, mày dám đập phá xe dự phòng riêng của Dương tỉnh trưởng, còn dám nói năng như vậy với Dương công tử, cho dù Thiên Vương có đến, cũng không cứu nổi mày!"

Sau khi Lý Vân Uyển nghe bọn họ nói, cô lập tức cảm thấy kinh hãi, chiếc xe này, lại là của người đứng đầu tỉnh Đông Hải , xe dự phòng riêng của tỉnh trưởng Dương Lệnh Quang?

Cô biết xuất thân của Tề Đẳng Nhàn rất phi phàm, có thể khiến cả Hoàng gia kính nể, nhưng Hoàng gia dù có thế lực đến đâu, Hoàng Văn Lãng cũng chỉ là một thị trưởng thành phố mà thôi!

Hiện giờ, chiếc xe hắn đập phá là của lãnh đạo tỉnh! Là đồ của quan lớn !

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, chỉ nhẹ nhàn nhún vai, nói: "Anh muốn xin lỗi chúng tôi hay không?"

Dương Văn Khải sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cả giận mắng: " Chết tiệt, tên tạp chủng này, mày dám đập phá xe của tao, hôm nay tao nhất định phải giết mày!"

Sau khi nói xong, Dương Văn Khải tức giận đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

"Người này là ai vậy, lại dám đập phá xe ? Biển số xe này mà hắn cũng dám chọc vào sao? Thật không có mắt!"

" Chắc là thằng nhà quê từ nơi nào mới đến, không biết biển số xe của sếp tỉnh, bây giờ vui lắm đây."

"Người kia chính là Dương Văn Khải công tử của Dương tỉnh trưởng sao? Mẹ kiếp, lại có người dám đập phá xe của cậu ta!"

"Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Đập xe của nhà tỉnh trưởng, chín mạng cũng đền không đủ!"

Một số người qua đường thấy nơi này náo nhiệt quá, đều chạy tới xem thử, sau khi nhìn thấy biển số xe, đều đồng loạt rùng mình.

Đây là xe riêng của tỉnh trưởng, lại có người to gan coi trời bằng vung đập nát nó.

“ Đừng nói là xe của tỉnh trưởng, cho dù là xe của người đứng đầu đế đô làm như vậy, tôi cũng sẽ đập nát."Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Hắn là một người, rất nguyện ý cùng người khác giảng đạo, nhưng mà hắn thấy rằng những người bên ngoài thậm chí còn vô lý hơn những người trong nhà tù U Đô.

Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn rất sẵn lòng dạy cho những người như vậy một bài học, để họ hiểu thế nào là đạo lý.

Lý Vân Uyển run rẩy nói: "Anh Tề, đây là xe của tỉnh trưởng, không phải xe của chó mèo... Anh đập phá như vậy, là lớn chuyện rồi đấy!"

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Có chuyện gì lớn? Hắn say rượu lái xe, suýt chút nữa đụng phải người, còn không chịu xin lỗi, tại sao còn đòi tính sổ lên hết trên người chúng ta!"

"Tính sổ?"

"Ha ha ha, thật là một câu chuyện cười!"

"Đừng nói tao say rượu lái xe, cho dù tao vừa chơi thuốc vừa lái xe, tông chết chúng mày đi nữa, đều là tại chúng mày có mắt không tròng mà thôi!"

"Toàn bộ cái tỉnh Đông Hải này, ta chính là đạo lý, dám chống lại ta, chính là chống lại luật pháp!"

Dương Văn Khải cười phá lên, anh ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt anh ta sắt lẹm như dao, nồng đậm mùi sát khí.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi và ăn năn về những gì anh đã làm hôm nay. Nếu không, kết cục của anh sẽ chẳng khác gì chiếc xe này!"

"Dọa tao à? nực cười thật đấy!"

"Một thẳng nhà quê như mày mà cũng dám uy hiếp tao?"

"Chết tiệt, tao nói cho mày biết, tao là con trai của Dương Lăng Quang, người đứng đầu tỉnh Đông Hải!"

"Mày động đến một ngón tay của tao thôi, tao đảm bảo cả nhà mày sẽ cùng theo mày bồi táng!"

Dương Văn Khải thậm chí còn kiêu ngạo đưa mặt lại gần, cười lạnh nói: "Động vào tao thử xem?"

"Dương công tử bá đạo quá! Loại phế vật đáng chết này lại dám khiêu chiến với Dương công tử? chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể bóp chết hắn rồi!"

"Dương công tử, người cùng loại phế vật cỏ rác này nói nhiều làm gì? Mau tìm người tới đập chết hắn đi, sau đó chúng ta đi ăn nhậu no say."

Hai minh tinh bị sự bá đạo của Dương Văn Khải làm khuất phục, trong ánh mắt lộ lên tia lấp lánh, hận không thể lập tức nằm vào lòng anh ta, có người như vậy che chở, sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức!

"Cho mày một trăm lá gan, mày cũng không dám động vào tao nữa!" Dương Văn Khải hừ lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, liền thấy tay Tề Đẳng Nhàn đã nâng lên.

Còn chưa kịp nói, chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau điếng, trước mắt tối sầm, không đứng vững nổi ngã lăn xuống đất!

"Chậc!"

Dương Văn Khải đã khiến Tề Đẳng Nhàn ra tay đánh đến mức đầu ong ong quay cuồng, ngã khụy xuống đất.-

Lý Vân Uyển đứng bên cạnh bị doạ cho phát ngốc, đây là công tử con nhà tỉnh trưởng a, Tề Đẳng Nhàn sao có thể cho con nhà người ta ăn tát như vậy, sau này có muốn sống ở Đông Hải này nữa không đây?

Người đến xem náo nhiệt cùng hai tiểu minh tinh cũng ngây người ra tại chỗ, ai nấy đều khiếp sợ, đây là con trai của tỉnh trưởng, lại bị người ta tát lật mặt xuống đất thế kia?

"Con trai tỉnh trưởng thì lợi hại lắm sao? Hơn tôi một cái đầu, hay hơn tôi hai cái tay?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.

Hai minh tinh lập tức hét toáng lên và chạy đến đỡ Dương Văn Khải lên khỏi mặt đất.

"Tên khốn nhà quê chết tiệt, dám đánh Dương công tử cao quý, ngươi chết chắc rồi!"

"Tên nhà quê hôi hám, thứ không biết sống chết là gì, dám ra tay với Dương công tử, ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ dùng!"

Dương Văn Khải lảo đảo đứng dậy, lắc lắc cái đầu, quyệt vết máu vừa chảy ra nơi khoé miệng.

Cái tát thẳng vào mặt này, làm mặt anh ta sưng vù, khoé miệng cũng nứt toác.

Trong đời này của anh ta, đây thật sự là lần đầu tiên bị mất máu nhiều như vậy!
Chương 155 Chú hai Lý

"Hôm nay nếu không xin lỗi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu."Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Văn Khải, hai tay đút túi quần, bình tĩnh nói.

Dương Văn Khải hai mắt cơ hồ có thể phun ra lửa, hàm răng cắn chặt, trên trán gân xanh cũng đang nhảy múa, nói: "Tốt, rất tốt, lá gan của mày cũng không nhỏ!"

"Mày không cần nói, chuyện hôm nay, cũng sẽ không dừng lại như vậy thôi đâu!"

"Không ngờ ở Trung Hải này lại có thằng điên như mày, ngay cả tao mà mày cũng dám động!"

Đang nói chuyện, một chiếc ô tô sang trọng chạy tới, dừng ở chỗ đỗ xe, cửa bị đẩy ra, Lý Thiên Lạc cùng một người đàn ông chừng năm sáu mươi tuổi từ trên xe bước xuống.

Lý Thiên Lạc sải bước tiến lên phía trước, nói: "Dương công tử, sao còn chưa đi vào? Tôi thật không dám kêu cậu chờ tôi."

Dương Văn Khải quay đầu lại, khiến Lý Thiên Lạc không khỏi giật mình, hai má của Dương Văn Khải sưng tấy, khóe miệng rướm máu, ánh mắt trở nên thâm độc và hung ác.

"Đây...Dương công tử làm sao vậy? !" Lý Thiên Lạc kinh hãi hỏi.

Dương Văn Khải cười gằn nói: "Lý thiếu, anh tới đúng lúc quá, tôi vừa rồi bị người ta đánh, anh xem phải xử lý làm sao đây?"

Lý Thiên Lạc thậm chí còn kinh hoảng hơn, Dương Văn Thái là con trai của tỉnh trưởng, cư nhiên lại bị người khác đánh? Còn có đạo lý không, còn có pháp luật không?

Anh ta ngước mắt lên nhìn, thì thấy Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện Dương Văn Khải, anh ta lại sửng sốt lần nữa.

Là tên gia hoả này sao?

Ăn tim hùm mật gấu gì lại dám cả gan đánh Dương Văn Khải!

Người đàn ông đứng bên cạnh Lý Thiên Lạc cũng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia không vui.

Ông ta và Lý Thiên Lạc đến đây để tìm Dương Văn Khải, vì bọn họ muốn thảo luận với Dương Văn Khải về việc thăng chức cho Lý Gia Quyền, nhờ anh ta giúp nói vài lời trước mặt Dương tỉnh trưởng.

Nhưng bây giờ, vấn đề còn chưa bắt đầu thảo luận, Dương Văn Khải đã bị người ta đánh, chuyện gì đang xảy ra vậy?

" Là cậu đánh sao?" Lý Thiên Lạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt nham hiểm hỏi.

Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý anh ta, chỉ lãnh đạm nói: "Tốt nhất anh nên xin lỗi chúng tôi một cách chân thành trước khi tôi tát vào mặt anh lần thứ hai!"

"Xin lỗi mày?"

"Đang đùa cái gì thế!"

"Trong từ điển của Dương Văn Khải tao, không có hai từ xin lỗi!"

"Tao nói cho mày biết, nếu mày dám đập xe của tao, dám tát vào mặt tao, hôm nay không giết mày ở chỗ này, tao sẽ viết ngược chữ Dương này!"

Dương Văn Khải nhảy dựng lên như mèo dựng lông, bị Tề Đẳng Nhàn tát vào mặt, đối với hắn mà nói, thật là xấu hổ, sao có thể phuc được chứ?

"Mày muốn Dương công tử xin lỗi thằng quê mùa như mày hả? Mày cho rằng mày xứng đáng sao?"

"Cho dù Dương công tử có xin lỗi mày, thì mày cũng tổn thọ mà thôi, bởi vì mày làm sao mà nhận nổi!’’

Hai minh tinh cũng tức giận chửi bới, cho rằng Tề Đẳng Nhàn chẳng qua là một tên hạ đẳng mà thôi, bị tông cho chết cũng đáng, yêu cầu Dương Văn Khải xin lỗi quả thực là không biết tự lượng sức mình!

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Vừa rồi trong phòng riêng của nhà hàng, có một tên tự xưng là thiếu đà chủ của Long Môn, tên đó gọi là Từ Dương cũng nói như vậy.’’-

"Đáng tiết là, tôi vẫn như cũ còn sống và khỏe mạnh."

"Các người đem súng bạc ra, có lẽ cũng có ý đó.’’

Câu nói của Tề Đẳng Nhàn khiến mọi người hơi kinh ngạc.

Hắn cư nhiên dám xúc phạm Từ Dương trước khi cùng Dương Văn Khải đối đầu? Mà còn có thể toàn thân rút lui? Làm sao có thể chứ?

Từ Dương là thiếu đà chủ của Long Môn, quyền thế bức người, có thể tùy tiện tìm vài cao thủ từ Long Môn cũng có thể khiến Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn.

Nếu nói Dương Văn Khải thế hệ thứ hai của giới bạch đạo Đông Hải, thì Từ Dương là thế hệ thứ hai của thế giới ngầm Đông Hải!

Dương Văn Khải thờ ơ nói: "Đừng khoác lác ở đây nữa, Từ Dương là bạn của tao, dựa vào mày, cũng có thể làm anh ta chịu thiệt?’’

Lý Thiên Lạc cũng lắc đầu nói: "Dương công tử, người này thích khoác lác, không nên cùng hắn nói đạo lý nữa, cậu muốn xử lý hắn như thế nào, tôi giúp cậu!"

Dương Văn Khải hung hăng nói: "Tôi muốn chặt hai tay hai chân của hắn, đem hắn ném ra đường, để xe lớn đâm chết hắn!"

Lý Thiên Lạc lập tức gật đầu, quay người nói với người đàn ông đi theo mình: "Chú hai, chuyện này phiền chú rồi."

Người đi theo Lý Thiên Lạc đến, chính là lão nhị của Lý gia.

Lý Gia Quyền có ba cao thủ, bao gồm cha của Lý Thiên Lạc, còn có chú hai, chú ba của anh ta!

Lần trước, chú ba Lý lúc trên du thuyền bị thiếu đà chủ Hương Sơn Long Môn Trần Hùng Phi đánh bại, cuối cùng, chính Tề Đẳng Nhàn xuất thủ, đem Trần Hùng Phi hạ gục, bảo toàn thể diện của Hoàng gia.

Năng lực của chú hai Lý này cao hơn nhiều so với chú ba Lý, theo truyền thuyết, ông ấy không chỉ dày công tôi luyện Lý Gia Quyền, mà còn là một cao thủ của Hình Ý Quyền, ông ấy đã đem Hình Ý Quyền , Ngũ Hành Quyền luyện đến đỉnh cao!

Về phần lão đại nhà họ Lý lại càng thần bí khó đoán, thường xuyên thấy đầu không thấy cuối.

Nghe nói có lần lão đại Lý gia đi cùng xe với giám đốc Sở Văn hóa tỉnh, nhưng mũ của giám đốc bị gió thổi bay khỏi xe, trong chớp mắt, Lý lão đại biến mất khỏi xe, ông ta thần không biết qủy không hay quay trở lại xe, thứ mà ông ta cầm trong tay, chính là chiếc mũ đó!

Chính vì điều này mà Lý Gia Quyền đã trở nên nổi tiếng và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của toàn tỉnh, đồng thời được biết đến như là di sản văn hóa phi vật thể của tỉnh Đông Hải.

"Được rồi, có chú hai Lý ra tay, tôi cũng yên tâm rồi!" Dương Văn Khải nhìn thấy Lý Thiên Lạc mời chú hai Lý giúp đỡ, ngay lập tức ý cười tràn đầy trên mặt, nói.

Chú hai Lý trực tiếp đi tới trước mặt, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn Tề Đẳng Nhàn, đầy ý khinh thường nói: "Cậu tự mình ra tay, hay là để tôi đến xử lý cậu?"

"Tôi nghe nói, lần trước tam đệ của tôi bị Trần Hùng Phi đánh bại, cuối cùng, chính cậu đã đánh bại Trần Hùng Phi."

"Niệm tình cậu cũng là cao thủ, tôi sẽ giữ cho cậu chút thể diện, tự mình xử lý đi."

"Miễn cho lát nữa tôi ra tay quá mạnh, cảnh tượng sẽ không đẹp mắt chút nào!"

Sau khi mọi người nhìn thấy chú hai Lý, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Đây là Nhị đương gia của Lý Gia Quyền đúng không? Không nghĩ tới lại được gặp ông ở chỗ này!"

"Lần trước trên TV tôi có xem qua, chú hai Lý này trong vòng một phút đồng hồ, dùng tay không liền có thể chặt đứt mười thanh sắt!"

"Chú hai Lý muốn giáo huấn cái tên điên cuồng đắc tội Dương công tử sao? thật là một chuyện vui a!"

"Nếu như hắn biết điều, không bằng tự mình kết liễu, cùng với chú hai Lý đấu, không bằng mua một lọ thạch tín tự ăn."

Danh tiếng của chú hai Lý rất lớn, hơn nữa ông ấy đã từng lên TV biểu diễn một số công phu rất ghê gớm, mọi người đều có ấn tượng với ông ấy.

Lý Thiên Lạc cười lạnh một tiếng, "Tề Đẳng Nhàn, tôi cảnh cáo cậu, công phu của chú hai Lý cao hơn chú ba Lý của tôi mấy lần đấy!’’

"Ông ấy cho cậu một cơ hội, cậu tốt nhất đừng ngu xuẩn mà không biết quý trọng, bằng không không cẩn thận bị đánh chết, đều là chuyện có thể xảy ra đấy!’’

Tề Đẳng Nhàn có chút khó hiểu nhìn chú hai Lý, hỏi: "Người của Lý Gia Quyền các người, trước khi động thủ đều nói nhiều lời vô ích vậy sao?’’

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi có chút kinh ngạc.

"Tên này thật điên rồi, dám vô lễ như vậy đối với chú hai Lý!"

"Hắn xong rồi, hắn sẽ chết rất thảm, nắm đấm của chú hai Lý, nhất định sẽ không tha cho hắn!"

"Chú hai Lý đến sắt còn có thể hai tay chặt đứt, miệng của thằng gia hỏa này sao có thể cứng rắn hơn thanh sắt chứ? Mấy phút nữa thôi liền sẽ bị chú hai Lý đánh chết thôi!"

Chú hai Lý sau khi nghe những lời này của Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bước chân về phía trước!

"bùm!"

Lúc này, ông ấy đã dung hết sức mạnh của nắm đấm, đạp mạnh chân xuống, tạo cho mọi người cảm giác như thể đất trời đang rung chuyển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK