Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291 Chính chủ lên sân khấu

Dương Lệnh Quang tức giận ngút ngàn, đang tính lên tiếng.

Ngay lúc này, Bogdanov đi vào giữa hội trường.

"Bogdanov tiên sinh!" sau khi Shevchenko nhìn thấy cậu ta, vội vàng khom lưng.

"Ngại quá, tôi tới hơi trễ, do đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khá quan trọng." Bogdanov cười xin lỗi.

Shevchenko nói "Bogdanov tiên sinh tới vừa đúng lúc, tên điên dám đả thương thư ký của ngài sắp bị chính phủ tỉnh trừng trị rồi!"

Sau khi Bogdanov nghe thấy lời này, không khỏi giật mình.

Shevchenko nói "Tên điên kia kiêu ngạo vô cùng, căn bản không để người của Tuyết Quốc chúng ta vào mắt, không những đả thương thư ký của ngài, mà còn đả thương cả tôi!"

Khi nói chuyện, anh ta duỗi tay chỉ vào gương mặt của mình, một bên má sưng đỏ, trông cực kỳ khó coi.

Bogdanov nhìn thoáng qua khuôn mặt của Shevchenko, lại lần nữa giật mình!

"Người dám cả gan làm loạn như vậy, dám không để người của Tuyết Quốc chúng ta vào mắt cần phải dạy dỗ thật đàng hoàng mới được!" Shevchenko nói ra lời lẽ chính đáng.

Từ Ngạo Tuyết đứng ở một bên cười nói với Bogdanov "Bogdanov tiên sinh, ngài cứ yên tâm, chính phủ tỉnh Đông Hải chúng ta chắc chắn sẽ xử lý nghiêm minh chuyện này!"

Dương Lệnh Quang cũng vội vàng tỏ thái độ, trầm giọng nói "Bogdanov tiên sinh, chúng ta tuyệt đối sẽ xử trí thật nghiêm chuyện này, xin ngài yên tâm."

Shevchenko quay đầu mỉm cười khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhân, nói "Hiện tại, còn không lập tức quỳ xuống?"

"Có lẽ, nếu anh chịu quỳ xuống nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình, xin lỗi chúng tôi."

"Chỉ còn một con đường cuối cùng, nếu còn dám chống lại, chỉ có một con đường chết!"

Nói xong lời này, anh ta quay qua cười nói với đối Bogdanov "Tên này còn khoác lác về việc sẽ nhận được khoản đầu tư hàng tỷ đô la của tập đoàn quốc tế Phi Tuyết, quả thực coi mọi người như tên ngốc! Hắn đả thương thư ký của ngài, sao ngài có thể còn đầu tư cho hắn chứ?"

Một bên Tề Đẳng Nhân không khỏi nở nụ cười, nói với Bogdanov "Sao cậu không nói vài câu thử xem?"

Khuôn mặt Bogdanov tối sầm, quay đầu giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Shevchenko!

Shevchenko hét lên một tiếng, trực tiếp bị đánh cho ngã ngồi trên mặt đất Bogdanov, anh ta đau đớn che lại gương mặt của mình, hoảng sợ nói "Bogdanov tiên sinh, ngài sao lại……"

"Quá nhẹ!" Tề Đẳng Nhân cười với Bogdanov.

Sau đó, hắn nhấc chân, đá vào Shevchenko đang ngồi trên mặt đất.

Một đá này, trực tiếp đá bay Shevchenko xa ra mấy mét, đập vào vách tường một tiếng "phanh", đau đến mức anh ta suýt nữa thì ngất.

Hiện trường nháy mắt lặng ngắt như tờ, không ai nói chuyện!

Chuyện này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao Bogdanov lại ra tay với Shevchenko? Tề Đẳng Nhân còn to gan hơn, đá anh ta một cú trên mặt đất.

"Tề tiên sinh, thật là ngại quá, không nghĩ tới con chó này lại không biết tốt xấu như vậy, ngay cả anh cũng dám đắc tội." Bogdanov hơi khom lưng với Tề Đẳng Nhân, bất mãn nói.

"Không có gì." Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.

Mọi người nghe được những lời này của Bogdanov, lại nhìn đến thái độ cung kính cậu ta đối Tề Đẳng Nhân, mọi người đều không tránh khỏi kinh ngạc!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tề Đẳng Nhân không phải đã đắc tội Bogdanov sao? Không phải hắn đả thương thư ký của cậu ta sao?

Hiện tại là như thế nào, sao Bogdanov lại có thái độ như vậy? Sao lại tôn kính với hắn như vậy?!

Một đám người họ đầu óc ong ong, nhất thời không còn tỉnh táo.

Từ Ngạo Tuyết cũng chết lặng với tình cảnh hiện tại, mọi chuyện xảy ra từ sau khi Bogdanov xuất hiện hoàn toàn không nằm trong phán đoán của cô ta.

Hướng Đông Tình nhún vai với Dương Quan Quan, nhẹ nhàng nói "Hiện tại cô thấy rồi chứ, căn bản không cần lo lắng gì cho cái tên đó."

Dương Quan Quan ngạc nhiên, sau đó gật đầu, cười khổ nói "Hướng tổng đúng là thần cơ diệu toán, liệu sự như thần."

Kiều Thu Mộng chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên là như thế, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, Tề Đẳng Nhân luôn có thể xoay mình.

"Shevchenko, xem ra ngươi thật sự quá kiêu căng, thật là có mắt như mù, người nào cũng dám đắc tội!" Bogdanov nhìn Shevchenko, cười lạnh nói.

"Bogdanov tiên sinh, tôi……" khóe miệng Shevchenko chảy ra máu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, không biết nên nói cái gì.

Bogdanov nhàn nhạt nói "Lần này tôi đến Hoa Quốc, thật ra là được tập đoàn Hướng thị mời tới, chuẩn bị đầu tư 1 tỷ đô la Mỹ để mở công ty, xây dựng tại nhà máy tại tỉnh Đông Hải. Nhưng hình như chính phủ tỉnh có vẻ như có chút không hài lòng về Tề tiên sinh thì phải? Tôi không biết có nên suy xét lại chuyện này hay không?"

Dương Lệnh Quang hồi thần lại một chút, nói "Bogdanov tiên sinh, chúng ta cũng không có bất kỳ điều gì không hài lòng đối với Tề tiên sinh cả……"

Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, Tề Đẳng Nhân rõ ràng đã đắc tội Bogdanov, nhưng hiện tại Bogdanov lại ngược lại bảo vệ hắn, quả thực làm người cảm thấy không thể tưởng tượng được!

"Tề tiên sinh, anh cảm thấy như thế nào?" Bogdanov hỏi Tề Đẳng Nhân.

Tề Đẳng Nhân mỉm cười nói chuyện với Dương Lệnh Quang "Tôi giúp Bogdanov dạy dỗ chó của cậu ta, chủ tịch Dương hẳn là không có gì ý kiến chứ?"

Dương Lệnh Quang ho khan một tiếng, có chút xấu hổ, nói "Tôi đương nhiên không có ý kiến gì."

"Phải không? Thật không hiểu nổi vừa rồi mọi người kích động như vậy làm gì? Tôi chẳng qua chỉ là dạy dỗ một con chó mà thôi." Tề Đẳng Nhân khinh thường nói.

Mọi người ở ngay tại hiện trường đều mặt đỏ tai hồng, mới vừa rồi bọn họ sôi nổi đứng về phía Shevchenko, kết quả, hiện tại Bogdanov tới, hắn càng ngông cuồng hơn, chà đạp Shevchenko như cứt chó cũng không bằng.

Shevchenko giật mình một cái, vội vàng nói "Bogdanov tiên sinh, tôi cũng nhận được lời mời của tập đoàn Hướng thị, đến đây đầu tư kiến xưởng!"

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe được lời này, đầu óc như muốn nổ tung!

"Chủ tịch Dương, tôi muốn đầu tư 1 tỷ đô la mỹ mở công ty tại tỉnh Đông Hải, xây dựng nhà máy, còn xin ngài cho tôi một ít chính sách hậu đãi và ưu đãi." Bogdanov phớt lờ Shevchenko, nhẹ nhàng nói với Dương Lệnh Quang.

"Được được được, không thành vấn đề!" Dương Lệnh Quang vui vẻ mà đáp ứng.

Tập đoàn quốc tế Phi Tuyết là một trong những tập đoàn lớn nhất Tuyết Quốc, tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới, tỉnh Đông Hải có bọn họ tới đầu tư kiến xưởng, vậy nhiệm vụ mình có thể hoàn thành một cách viên mãn rồi, đến lúc đó còn có thể hấp dẫn càng nhiều xí nghiệp ưu tú tới hơn.

"Tôi cũng muốn đầu tư 1 tỷ nhân dân tệ thành lập công ty ở tỉnh Đông Hải! Đương nhiên, đây là lấy danh nghĩa từ lời mời tập đoàn Hướng thị!" Shevchenko cũng vội vàng nói.

Tề Đẳng Nhân cười ha hả với Dương Lệnh Quang, nói "Chủ tịch Dương, ông xem, tôi kéo tới nhiều xí nghiệp nước ngoài chất lượng tốt như vậy cho tỉnh Đông Hải, dự án cảng công trình nước sâu này, có phải hẳn là nên thuộc về tập đoàn Hướng thị chúng ta hay không?"

Dương Lệnh Quang không nói hai lời, vung tay lên, nói "Không thành vấn đề, dự án xây dựng công trình cảng nước sâu lần này lấy tập đoàn Hướng thị làm chủ đạo, ưu tiên 70% quyền hạn!"

Đám người tại hiện trường giật mình, 70%, tức là 50 tỷ!

Vốn tưởng rằng Từ Ngạo Tuyết đã nắm chắc thắng lợi, nhưng nào có nghĩ đến, nửa đường lại nhảy ra một Bogdanov, thậm chí Shevchenko vốn là cô ta mời đến, cũng đảo ngược lại địa vị ở ngay thời khắc mấu chốt này!

Giờ thì hay rồi, Tập đoàn Từ thị dùng giỏ tre múc nước thành công dã tràng, thậm chí còn may áo cưới cho tập đoàn Hướng thị, quả thực làm người dở khóc dở cười.
Chương 292 Ai nhận được

Sau khi Hướng Đông Tình nghe thấy Dương Lệnh Quang tuyên bố, hưng phấn nắm chặt tay múa may một hồi.

"Cuối cùng cũng thành công!" trong lòng Hướng Đông Tình đang rất vui vẻ, có được dự án này trong tay, một số doanh nhân địa phương ở tỉnh Đồng Hải nhất định sẽ đứng về phía cô ta.

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, vốn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, trước đó cô ta còn tuyên bố thắng lợi của mình trước mặt đám người Tề Đẳng Nhân, nào có nghĩ đến lúc này sẽ bị cái miệng rộng của mình tát cho một cái tàn nhẫn!

Tâm tình Từ Ngạo Tuyết rất khó chịu khi để lỡ mất dự án mà mình tâm huyết, đồng thời, sâu trong nội tâm cũng loáng thoáng cảm nhận được một sự bất an.

Cái tên Tề Đẳng Nhân này, lẽ nào thật sự có sức uy hiếp lớn như vậy? Có thể làm cho tập đoàn Hướng thị khởi tử hồi sinh?

"Cảng nước sâu là một công trình lớn, cần phải mấy năm mới có thể hoàn thành! Hơn nữa, Hướng Đông Tình còn phải đầu tư vốn cho giai đoạn đầu, làm sao có thể chống lại liên minh tài chính của mình chứ?" Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết sợ hãi.

"Trừ khi cô ta có thể từ trong cuộc chiến thương trường nhanh chóng xây dựng xong công trình, sau đó nhận được tiền của chính phủ, nếu không thì cô ta căn bản không có sức chống lại!"

"Để tập đoàn Hướng thị lấy được công trình này, với mình mà nói thậm chí còn là một chuyện tốt, bởi vì, dự án này sẽ làm phân tán tài chính của bọn họ."

Từ Ngạo Tuyết bình tĩnh lại phân tích một chút, đồng thời lấy cớ như vậy để an ủi chính mình, có được thì cũng có mất, không cần phải kinh hoảng.

Bogdanov ký luôn hợp đồng đầu tư ngay tại đương trường, điều này làm cho các doanh nhân ở hiện trường đều sôi nổi vỗ tay hoan hô.

Dương Lệnh Quang cũng vô cùng cao hứng, kéo được một công ty lớn như tập đoàn tài chính Tuyết Phi, với chiến tích này của ông ta có thể giúp ông ta thăng tiến nhiều hơn!

"Lần sau nếu anh còn dám đắc tội Tề tiên sinh thì đừng trách tôi nếu như tôi trực tiếp đánh chết anh!" Bogdanov nhìn Shevchenko, thấp giọng cười nhạt nói.

"Tôi…… Tôi biết rồi ạ, Bogdanov tiên sinh, tôi tuyệt đối sẽ không đắc tội Tề tiên sinh nữa!" Shevchenko vội vàng nói.

Anh ta quyết định, trong khoảng thời gian này ở Hoa Quốc, nhất định sẽ kẹp đuôi thật chặt, miễn cho lại sinh thêm thị phi, đắc tội người không nên đắc tội.

Tề Đẳng Nhân cười với Từ Ngạo Tuyết, nói "Có vẻ Từ tổng nói không chuẩn lắm, không phải trước đó còn rất chắc chắn rằng dự án cảng nước sâu sẽ về tay cô sao? Hiện tại là thế nào, dự án cảng nước sâu này thuộc về tập đoàn Hướng thị chúng tôi rồi?"

Từ Ngạo Tuyết nổi giận, chế nhạo nói "Tề Đẳng Nhân, đừng tưởng rằng anh chiếm được chút lợi ích là đã coi mình chiến thắng, người có thể cười đến cuối cùng là ai còn chưa chắc chắn đâu!"

Tề Đẳng Nhân nhún vai, nói "Dù cô có quỳ xuống xin tôi thì tôi sẽ vẫn luôn giữ vững những lời này, hy vọng một ngày cô có thể đánh vào mặt tôi."

Từ Ngạo Tuyết "hừ" lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp rời đi, ở lại đây cũng chỉ tự rước lấy nhục, dù sao những gì trước đó cô ta nói ra, bây giờ nghĩ lại là thấy mất mặt.

Tề Đẳng Nhân nhìn Từ Ngạo Tuyết trực tiếp rời khỏi hội trường, trên mặt hắn hiện lên ý cười.

Cô ta luôn nói cô ta và hắn không cùng một thế giới, luôn nhìn hắn như nhìn một con cóc xấu xí, hắn rất muốn biết, đến lúc Từ Ngạo Tuyết hoàn toàn sa vào bẫy rập của hắn, sẽ có biểu cảm thế nào, còn có thể cao ngạo như trước hay không?

Dương Lệnh Quang lúc này cảm thấy có chút xấu hổ khi đối mặt với Tề Đẳng Nhân, dù sao tình hình mới vừa rồi còn căng thẳng như vậy.

Hơn nữa, cái miệng của Tề Đẳng Nhân còn không buông tha cho người khác, ngay cả lời thô tục cũng nói ra.

Chuyện này xem như hạ màn, đại hội tiếp tục tiến hành như bình thường, kế tiếp đại hội, chính là một số bài phát biểu không đau không ngứa làm người ta cảm thấy hết sức nhàm chán.

Sau khi Bogdanov ký hợp đồng xong cũng rời khỏi hiện trường, công việc của cậu ta chồng chất, không có thời gian tham gia mấy phân đoạn nhàm chán này.

"Không biết một năm tôi còn phải tham gia bao nhiêu cái đại hội như vậy nữa đây, lại còn không thể không đi, đúng là phiền chết người." Hướng Đông Tình ngồi trên ghế ngáp lên ngáp xuống, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

Sau khi lấy được dự án công trình cảng nước sâu, nội tâm căng chặt của cô ta cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, vì thế, cơn buồn ngủ như thủy triều dâng, làm mí mắt mắt cô ta trở nên nặng nề.

Tề Đẳng Nhân nhún vai, nói "Cô có thể không đi mà."

Hướng Đông Tình nhàn nhạt nói "Không đi? Không đi chính là không cho mặt mũi lãnh đạo, sau đó bọn họ sẽ có rất nhiều biện pháp để chấn chỉnh anh."

"Các doanh nhân khác đều đi, chỉ có anh là không đi, anh có ý gì?"

"Ha hả, anh cho rằng làm kinh doanh buôn bán dễ dàng lắm hả, anh cho rằng ai cũng có thể tùy tâm sở dục giống như anh sao?"

Hướng Đông Tình thật đúng là rất hâm mộ Tề Đẳng Nhân, vừa muốn cười lại vừa muốn chửi, thích làm gì thì làm, tuy rằng đôi khi nhìn qua có hơi liều lĩnh, nhưng cô ta cảm thấy như vậy rất tự do thoải mái.

Trên lưng cô gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, không thể làm việc một cái thoải mái như Tề Đẳng Nhân được.

Nghe các lãnh đạo của bộ thương nghiệp nói chuyện xong, Hướng Đông Tình chỉ cảm thấy giống như đang nghe Đường Tăng niệm kinh để thôi miên mình, đầu cô ta ong ong.

Không bao lâu sau, đầu cô ta bắt đầu gục lên gục xuống, mí mắt cũng không mở dậy nổi.

Trái lại Dương Quan Quan lại nghe rất nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí còn viết lại, đại khái cô ta cảm thấy đây là một cơ hội học tập tốt.

"Tôi ngủ trước một lát, không chịu nổi nữa!" Hướng Đông Tình thấp giọng nói, trực tiếp tựa đầu lên vai Tề Đẳng Nhân, đôi mắt nhắm lại, cái gì cũng mặc kệ.

Tề Đẳng Nhân có chút dở khóc dở cười, nếu như để cho mấy người lãnh đạo nhỏ nhen đó nhìn thấy cô ta ngủ trong lúc đại hội, không chừng cũng sẽ ghim cô ta đúng không?

Mấy ngày nay Hướng Đông Tình thật sự quá mệt mỏi, cũng chưa nghỉ ngơi tốt được ngày nào, cho dù đang ngồi dựa lên vai Tề Đẳng Nhân cũng ngủ rất sâu.

"Hướng tổng ngủ rồi sao?" Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Hướng Đông Tình đang dựa vào vai Tề Đẳng Nhân ngủ, không khỏi sửng sốt.

"Đúng vậy, phỏng chừng gần đây không nghỉ ngơi được bao nhiêu." Tề Đẳng Nhân cười nói.

Dương Quan Quan duỗi tay lấy điện thoại di động ra, trực tiếp mở camera.

Tề Đẳng Nhân trừng mắt nói "Cô làm cái gì vậy?!"

Dương Quan Quan cười ha hả, nói "Tôi muốn chụp ảnh, nếu lần sau anh còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ cho Lý Vân Uyển xem bức ảnh này!"

Tề Đẳng Nhân cười dữ dằng, nói "Nếu cô không sợ bị tôi cho một trận thì cứ gửi đi! Hơn nữa, mới vừa rồi là ai bảo tôi ôm cô ta một chút? Có bản lĩnh, thì cùng nhau nói cho Vân Uyển nghe!"

Dương Quan Quan nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhân, sợ tới mức run run, cô ta lúng túng, bĩu môi nói "Được rồi, đùa anh chút thôi mà, anh đúng là nhỏ nhen, ngay cả vui đùa một chút cũng không được!"

Tề Đẳng Nhân "hừ" lạnh một tiếng, đối với Dương Quan Quan này nhất định phải mạnh tay mới được, nếu không làm gì, cô ta sẽ được nước lấn tới.

Cùng lúc đó, tin tức tập đoàn Hướng thị lấy được quyền chủ đạo của dự án cảng nước sâu cảng đã được đưa ra ngoài.

Sau khi mọi người biết được tin tức này, đều lắp bắp kinh hãi, không một ai nghĩ tới, Từ Ngạo Tuyết như nắm chắc thắng lợi, vậy mà lại thua trên tay Hướng Đông Tình!

"Xem ra, nếu như liên minh thương nghiệp Từ thị muốn thâu tóm tập đoàn Hướng thị, cũng không dễ dàng như vậy!"

Lúc này mọi người đang thì thầm trong lòng, đặc biệt là những người đã đầu tư rất nhiều tiền cho liên minh thương nghiệp Từ thị.

Sau khi Lý Vân Uyển nghe được tin tức, vội vàng gửi tin nhắn chúc mừng cho Tề Đẳng Nhân, cũng khen hắn không ít.

Cuối cùng, đại hội cũng đến giai đoạn bế mạc.

Bên chính phủ tỉnh mời khách quý lên đài đọc diễn văn, khách quý này là hai người phụ nữ xinh đẹp.

Một người là Kiều Thu Mộng, còn một người khác là Sở Băng, cô minh tinh mà lần trước bị Tề Đẳng Nhân cầm lựu đạn ép cho quỳ xuống khi Hướng Đông Tình mở tiệc tại sơn trang Vân Đỉnh.
Chương 293 Người đầu tiên

Dương Lệnh Quang vốn dĩ muốn mời Hướng Đông Tình, chẳng qua, Hướng Đông Tình từ chối, tỏ vẻ không có hứng thú.

Cho nên, chỉ có thể lấy lui làm tiến mà lựa chọn Kiều Thu Mộng, dù sao, nữ doanh nhân địa phương xinh đẹp ở tỉnh Đông Hải cũng không nhiều, có danh tiếng thì càng ít ỏi không bao nhiêu.

Bản thân Sở Băng cũng là minh tinh, dung mạo đương nhiên hơn người, biểu hiện lúc sau khi lên đài rất thong dong điềm tĩnh.

Kiều Thu Mộng cũng biết đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, đương nhiên sẽ không bỏ qua, biểu hiện của cô ta cũng cực kỳ tốt.

Có hai người đẹp diễn thuyết, làm các doanh nhân dưới đài đều vực dậy tinh thần, cho một tràng vỗ tay.

"Hiện tại, tôi tuyên bố, đại hội đầu tư lần này tại tỉnh Đông Hải, chính thức kết thúc viên mãn!" Sở Băng cầm microphone, cười nói với mọi người.

Lúc cô ta nói chuyện, tấm màn che trên đài bỗng nhiên phát ra tiếng "cạch cạch", Tề Đẳng Nhân ngẩng đầu nhìn lên.

"Cẩn thận, mau tránh ra!" Tề Đẳng Nhân hét to về phía Kiều Thu Mộng.

Kiều Thu Mộng giật mình, sau đó theo bản năng né sang bên cạnh hai bước, cô ta cũng không biết bản thân vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Ngay khi cô ta bước tới bước thứ ba, tấm màn che nặng nề ngã xuống, toàn bộ đều sụp xuống, khiến những người có mặt tại hiện trường phải thốt lên.

"Oanh!"

Sở Băng không kịp phản ứng lại, trực tiếp bị tấm màn che đập vào người, ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu đã bị đập cho ngất đi.

Kiều Thu Mộng không khỏi hãi hùng khiếp vía, còn may là vừa rồi cô ta nghe lời, bước sang bên cạnh vài bước, chứ chờ tấm màn che này sụp xuống, bản thân cô ta chỉ sợ cũng khó tránh khỏi một kiếp!

Người của chính phủ thấy một màn như vậy cũng hết hồn, sau đó sôi nổi đi tới kéo tấm màn che dày nặng lên cứu Sở Băng đang bị đè phía dưới.

Sở Băng nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương, trực tiếp đưa đến bệnh viện.

Sắc mặt Dương Lệnh Quang rất khó coi, ông ta đi tìm lãnh đạo phụ trách hiện trường mắng cho một trận, mắng đối phương đến không dám ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy đau khổ.

"Cảm ơn, nếu không phải vừa rồi có lời nhắc nhở của anh, chỉ sợ tôi cũng phải vào bệnh viện chung với cô ta rồi." trong lòng Kiều Thu Mộng vẫn còn sợ hãi mà nói với Tề Đẳng Nhân, chân thành cảm tạ hắn đã nhắc nhở mình.

"Không có gì." Tề Đẳng Nhân chỉ cười cười, chuyện này không có gì đặc biệt để bận tâm.

Loại chuyện này, chỉ có thể nói là Sở Băng quá xui xẻo, vốn là chuyện này sẽ giúp cô ta càng thêm nổi bật, vậy mà lại biến thành chuyện xui xẻo.

Chẳng qua, Tề Đẳng Nhân chẳng có chút thương hại nào với người phụ nữ này, cô ta quá độc ác tàn nhẫn, hơn nữa còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, cho dù cô ta có chết, hắn cũng không muốn nhìn lại.

Sau khi tan họp , mọi người đều lần lượt rời đi.

Hướng Đông Tình duỗi người, quay đầu nói với Tề Đẳng Nhân "Anh và thư ký Dương đi ăn với tôi một bữa đi, tôi mời, tôi cho người đặt bàn trước rồi."

Tề Đẳng Nhân không chút do dự mà đồng ý, nhưng Dương Quan Quan lại lắc đầu, nói "Bây giờ tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tề tổng đi cùng cô là được rồi."

Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần của cô ta đều rất mệt, hơn nữa trên mặt còn có hơi sưng lên, không muốn xuất hiện ở bên ngoài.

"Về sau tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, thư ký của tôi, sao có thể dễ dàng để cho người khác bắt nạt?" Tề Đẳng Nhân vỗ vai Dương Quan Quan, an ủi cô ta.

"Tôi là thư ký của hội đồng quản trị, cũng không phải thư ký của một mình anh!" Dương Quan Quan tự mãn hừ nhẹ một tiếng.

Chẳng qua, những lời này của Tề Đẳng Nhân, lại có chút được lòng cô ta, ít nhất cũng làm trong lòng cô ta có chút rung động.

Còn điều gì có thể ngọt ngào hơn khi một người đàn ông nói với một người phụ nữ rằng sau này tôi sẽ bảo vệ cô?

Tề Đẳng Nhân đưa Dương Quan Quan về nhà rồi đi tới biệt thự của Hướng Đông Tình, toà biệt thự này mang phong cách cổ điển, có 3 cửa ra vào, một cánh cửa có giá trị chừng mấy trăm vạn.

"Căn biệt thự này thế mà cũng nguy nga không kém Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi……" Tề Đẳng Nhân có chút kinh ngạc mà ngắm nhìn.

"Xin chào Tề tổng, tôi là quản gia nhà Hướng tổng A Phúc." Một ông lão mặc tây trang đi ra, tóc ông ta trắng xoá, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, hiển nhiên là quản gia của Hướng Đông Tình.

Tề Đẳng Nhân bắt tay với quản gia A Phúc, nói "Xin chào chú Phúc, lần đầu gặp mặt, cháu có mang theo một ít trà, cháu tặng chú."

Vẻ mặt A Phúc vui vẻ, nói "Tề tổng ngài cũng khách khí quá, nào, tôi dẫn ngài vào nhà."

Vừa vào cửa, đập vào mắt là một vườn hoa nhà kính, hương hoa tràn ngập bốn phía, có một con đường rải đá dẫn đến cửa thứ hai.

Sau khi bước vào cửa, bên trái là một hòn non bộ để đón gió tích nước, bên trong có cá koi bơi qua bơi lại; nhìn qua bên phải, là một gian đình xây lan can chạm trổ bằng ngọc, rất thích hợp để uống trà chiều.

Tiến vào phía sau cửa thứ ba chính là biệt thự nguy nga tráng lệ bên trong, không hơn không kém so với hoàng cung thời cổ đại, ở giữa phòng khách treo một cái đèn chùm pha lê trị giá trăm vạn.

"Chậc, đúng là giàu có……" Tề Đẳng Nhân cảm thán, hiện tại hắn ở "Vân Đỉnh Thiên Cung" cũng chưa trang hoàng nguy nga như vậy.

A Phúc cười nói "Đây là căn biệt thự mà năm đó ông chủ tự mình thiết kế rồi cho người xây nên, ông chủ trước kia có học qua thiết kế kiến trúc cổ, rất giỏi trong mấy chuyện thiết kế nhà cửa này."

Tề Đẳng Nhân gật đầu.

A Phúc lại nói "Tề tổng, ngài chính là người bạn nam đầu tiên mà tiểu thư mời vào căn biệt thự này, tôi rất vui khi tiểu thư có thể có một người bạn như ngài.

Tề Đẳng Nhân ngơ ngẩn, không nghĩ tới hắn lại là "người đầu tiên" của Hướng Đông Tình?

Chẳng qua, Hướng Đông Tình nếu biết hắn dùng từ như vậy để hình dung, chỉ sợ sẽ trực tiếp đá hắn ra khỏi biệt thự.

A Phúc rót trà cho Tề Đẳng Nhân, sau đó để hắn ngồi một lát, không bao lâu, Hướng Đông Tình đi tới.

Cô ta đã đổi quần áo thành thường phục rộng rãi ở nhà, tóc hơi tung xoã, cũng không để ý, trên người lộ ra một chút khí chất lười biếng hiếm thấy.

"Tới rồi sao? Đi ăn thôi, hôm nay nhất định phải uống hai ly, xem như chúc mừng." Hướng Đông Tình gật đầu chào hỏi Tề Đẳng Nhân, nói.

Bữa cơm này cũng không phát sinh chuyện gì khác, kết thúc vô cùng đơn giản.

Tề Đẳng Nhân cơm nước xong thì chuẩn bị chào tạm biệt, A Phúc đi ra tiển khách, cực kỳ khách khí.

"Tề tổng về sau hy vọng ngài thường tới, tiểu thư nhà chúng tôi quá ít bạn bè, ngày thường muốn tìm một người nói chuyện cũng không được." Thái độ của A Phúc với Tề Đẳng Nhân rất nhiệt tình, nắm tay hắn bắt tay liên tục.

"Ấy…… nếu cô ấy không mời tôi, tôi làm sao dám tới chứ?" Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ cười.

"Tiểu thư da mặt mỏng, không dễ mở miệng. Ngài là đàn ông, chủ động một chút thì có sao!" Trên mặt A Phúc tràn đầy ý cười, nói.

Tề Đẳng Nhân ngây ngẩn, A Phúc nói "Tiểu thư nếu đã tình nguyện mời ngài tới nhà ăn cơm, vậy lần sau ngài cứ trực tiếp tới đây, tiểu thư cũng sẽ không nói gì. Tôi chăm sóc tiểu thư từ nhỏ đến lớn, con bé có tính cách, tôi đều rất rõ!"

Tề Đẳng Nhân chỉ có thể đồng ý.

A Phúc trao đổi số điện thoại với Tề Đẳng Nhân, nói "Về sau có chuyện gì, tôi sẽ trực tiếp liên lạc với ngài."

Tề Đẳng Nhân nói "Chú Phúc khách khí quá, tôi và Hướng Đông Lôi là bạn thân, cậu ta đã giúp đỡ tôi không ít chuyện, giúp đỡ Hướng tổng và tập đoàn Hướng thị là nghĩa vụ của tôi."

A Phúc nhìn Tề Đẳng Nhân rời đi, trên mặt tràn đầy ý cười, đây chính là người bạn nam đầu tiên Hướng Đông Tình đưa vào nơi này, điều này làm ông ta cảm thấy, quan hệ của hai người hẳn là không giống với người khác

Bên này Tề Đẳng Nhân nhẹ nhàng ăn xong một bữa cơm, nhưng bên Kiều Thu Mộng đã xảy ra chuyện.

Cô ta vừa về đến nhà không bao lâu, một người đàn ông trung niên mang theo một đám người tiến vào nhà.
Chương 294 Nhẫn nhục

"Ai là Kiều Thu Mộng?!"

Người đàn ông trung niên này vừa tiến vào nhà, trên mặt đằng đằng sát khí hỏi.

Kiều Quốc Đào giật mình, nhận ra người đàn ông trung niên kia, ông ta là doanh nhân đến từ thủ đô, một ông chủ sở hữu khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, tên của ông ta là Long Tông Toàn.

"Long tổng, cơn gió nào đã đưa ngài tới nơi này của tôi? Tìm con gái tôi có chuyện gì sao?" Trên mặt Kiều Quốc Đào đầy ý cười làm lành hỏi.

"Kiều Thu Mộng là con gái ông? Mau bảo cô ta lập tức cút ra đây!" Long Tông Toàn không chút khách khí mà nói.

Kiều Thu Mộng đã đi ra, nhíu mày, hỏi "Long tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao? Tôi từng đắc tội chú sao?"

Cô ta và Long Tông Toàn chưa gặp nhau một lần nào, căn bản không biết đối phương nổi trận lôi đình tới tìm cô ta để làm gì.

Bàng Tú Vân cũng tươi cười, nói "Long tổng, Thu Mộng nhà chúng tôi đã đắc tội gì đến ngài sao?"

Đối mặt với người có bối cảnh ở thủ đô, hơn nữa còn sở hữu tài sản chục tỷ như Long Tông Toàn, bọn họ căn bản không dám đắc tội.

Tập đoàn Long thị tùy tiện động một ngón tay, là có thể nghiền chết tập đoàn Kiều thị của bọn họ, cho nên, dù cho đối phương có vô lễ tới mức nào, bọn họ đều phải chịu đựng.

"Không đắc tội tôi? Kiều Thu Mộng, chính cô tự mình ngẫm lại xem cô đã làm gì!" Long Tông Toàn cười lạnh nói.

"Tôi thật sự chưa từng đắc tội với Long tổng, thậm chí ngay cả nói xấu Long tổng cũng chưa từng, hai chúng ta hôm nay đều là lần đầu tiên gặp nhau!" Kiều Thu Mộng cười khổ nói, đối mặt với Long Tông Toàn hùng hổ, cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ánh mắt Long Tông Toàn lạnh lùng, nói "Hôm nay cô và Sở Băng ở đại hội đầu tư đã xảy ra cái gì, trong lòng cô còn không rõ ràng sao?!"

Kiều Thu Mộng sửng sốt, không biết chuyện này có liên quan gì tới cô ta

Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói "Thu Mộng, con nói đi, con rốt cuộc đã làm gì?"

Kiều Thu Mộng nói "Tôi không làm gì cả, chúng tôi được ban tổ chức mời lên đài đọc diễn văn……"

"Chẳng qua, đến cuối cùng tấm màn che trên trần nhà bị sụp xuống."

"Tôi né được, nhưng, Sở Băng tiểu thư thì không."

Long Tông Toàn gật đầu, cười lạnh nói "Như vậy, hiện tại cô còn dám nói ra loại lời nói không đắc tội tôi này sao?!"

Kiều Thu Mộng trợn tròn mắt, kinh ngạc nói "Tôi…… Tôi đâu có làm gì đâu, như thế nào lại thành đắc tội ngài?"

Long Tông Toàn nói "Sở Băng là con gái nuôi của tôi, cô nói xem cô có đắc tội tôi không?"

Kiều Thu Mộng nói "Tấm màn che bị sụp cũng đâu phải do tôi làm…… Hơn nữa, tôi lúc ấy không có để ý tới Sở Băng tiểu thư, chỉ tự mình tránh ra mà thôi."

Kiều Quốc Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra, chuyện này không có liên quan gì tới Kiều Thu Mộng.

Bàng Tú Vân cũng nghĩ thế, cảm thấy Long Tông Toàn đã hiểu lầm việc này, hiện tại chỉ cần thuyết phục xong, hẳn là không có chuyện gì to tát.

Chẳng qua, Long Tông Toàn lại cười dữ tợn một tiếng, nói "Tấm màn che kia sụp xuống, vì sao cô không đẩy Sở Băng ra? Vì sao chỉ né có một mình?!"

Kiều Thu Mộng chua xót nói "Xu cát tị hung là bản năng của con người, né đi cũng là bình thường mà?"

Long Tông Toàn cười lạnh nói "Cái đồ đê tiện như cô, mắc gì lại né đi?"

"Vì sao người bị thương lại là Sở Băng? Còn không phải bởi vì cô không kịp thời đẩy con bé ra sao!"

"Nếu như cô có thể đẩy con bé ra, con bé sao có thể bị màn che đập trúng chứ?"

Kiều Thu Mộng trực tiếp bị sự vô lý của Long Tông Toàn làm cho đầu óc rối loạn, nhưng ngại địa vị của đối phương quá lớn, ban thân cô ta không thể đắc tội, chỉ có thể nén giận.

Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói "Long tổng, chuyện này thật sự không thể trách Thu Mộng được! Đó là trách nhiệm bên phía ban tổ chức, không phải trách nhiệm của con bé."

"Đây chính là trách nhiệm của cô ta, nếu lúc ấy cô ta đẩy Sở Băng ra, không phải là không có việc gì rồi sao?!" Long Tông Toàn ngang ngược nói.

"Tôi lúc ấy chỉ là không muốn bị màn che rơi xuống người nên mới né đi, căn bản không nghĩ được gì khác." Kiều Thu Mộng nói.

"Không muốn bị màn che rơi trúng?"

"Hừ, cái đồ đê tiện như cô, sao có thể so với con gái nuôi của tôi?"

"Cô bị đập chết là cô xứng đáng, mà Sở Băng của tôi bị đập trúng, thì là do cô không đúng rồi!"

"Cô lúc ấy nên dùng hết toàn lực để cứu con bé, cho dù có bị đập chết thì cũng có sao đâu, ngược lại còn có thể giành được một cái danh hiệu anh hùng."

"Hiện tại thì cô còn sống, còn lại Sở Băng bị đập thành trọng thương, cô cần phải chịu hết toàn bộ trách nhiệm!"

Khi nói chuyện, Long Tông Toàn duỗi tay bắt lấy cổ áo của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn.

Một bên Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân sợ tới mức run rẩy, muốn đi lên giúp con gái, nhưng lại bị đám vệ sĩ Long Tông Toàn mang đến kéo lại.

"Bạch bạch bạch ——"

Long Tông Toàn nâng tay lên, tát lên mặt Kiều Thu Mộng mấy tiếng giòn vang, đánh đến mức đầu óc Kiều Thu Mộng choáng váng, khóe miệng nứt vỡ.

"Còn cảm thấy mình không sai không?" Long Tông Toàn hỏi.

"Tôi…… Tôi không sai……" Kiều Thu Mộng nghẹn ngào khóc lên.

Long Tông Toàn cười lạnh một tiếng, đấm mạnh một cái vào bụng cô ta, đánh đến cô ta suýt nữa phun ra máu.

"Tôi sai rồi, Long tổng, đều là do tôi sai, ngài buông tha tôi đi!" Kiều Thu Mộng thật sự không thể chịu đựng được bạo lực như vậy, cắn răng nhận tội oan ức.

Lúc này, trong lòng cô ta lại cảm thấy thê lương, nếu như Tề Đẳng Nhân ở đây, bản thân cô ta sẽ không bị đánh thảm như vậy đúng không?

Thư ký của Bogdanov bắt nạt Dương Quan Quan, còn bị Tề Đẳng Nhân đánh thừa sống thiếu chết, hơn nữa, Bogdanov cuối cùng còn dám nói gì.

Nếu như Tề Đẳng Nhân ở đay, Long Tông Toàn có thể có cơ hội ra tay với mình sao? Ông ta còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?

Câu nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận của Kiều Thu Mộng trước đây, lúc này, trong lòng cô ta cuối cùng cũng nảy sinh ra hối hận.

Cô ta hối hận bản thân lúc trước quá cay nghiệt, cũng hối hận bản thân có mắt không tròng, đẩy người đàn ông thực sự quan tâm mình ra xa.

Long Tông Toàn vừa lòng gật đầu, nói "Biết sai là được! Như vậy, cô hẳn nên bồi dưỡng tổn thất cho Sở Băng đúng chứ?"

Kiều Thu Mộng hoàn toàn choáng váng, ép buộc cô ta cúi đầu nhận sai thì thôi đi, cư nhiên còn bắt cô ta bồi thường cho Sở Băng?

"Long tổng, cầu xin ngài dừng tay đi, đừng đánh con bé nữa…… Thu Mộng từ nhỏ đến lớn, chúng tôi còn không nỡ đánh con bé……" Bàng Tú Vân trực tiếp khóc lên, vô cùng tuyệt vọng.

Long Tông Toàn không để ý đến lời cầu xin của bà ta, chỉ lạnh lùng mà nói với Kiều Thu Mộng "Nếu như thân thể Sở Băng đã bị trọng thương, không thể nào hầu hạ tôi, vậy cô cứ coi như là con gái nuôi của tôi đi."

"Trong khoảng thời gian này, cô ở bên cạnh tôi thay thế cho Sở Băng."

"Chờ khi nào con bé bình phục, cô lại cút đi!"

"Hiểu chưa?!"

Kiều Thu Mộng sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng nói "Không…… Không được……"

"Không được? Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào có thể từ chối tôi!"

"Cô đã tự biết mình sai rồi, vậy mà còn dám ra hai chữ không được này?"

"Cô dám không cho Long Tông Toàn tôi mặt mũi sao?!"

Long Tông Toàn giận tím mặt, xách theo cổ áo của Kiều Thu Mộng hung hăng ném xuống, khiến cô ta té xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, bên gáy của Kiều Thu Mộng đập mạnh xuống đất, cô ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc ong lên một tiếng, cả người trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.

"Giả chết phải không?!" Long Tông Toàn nhìn thấy Kiều Thu Mộng hôn mê bất tỉnh, còn không hài lòng, lấy chân trực tiếp đạp xuống.

Một chân này đạp xuống, Kiều Thu Mộng cũng không có động tĩnh gì, Long Tông Toàn lúc này mới sửng sốt, không tiếp tục ra tay nữa.

"Long Tông Toàn, tao liều mạng với mày!" Kiều Quốc Đào giận dữ hét lên.

"Phế vật, ông mà cũng xứng?" Long Tông Toàn cười lạnh một tiếng, một chân đá vào bụng Kiều Quốc Đào.

Kiều Quốc Đào há mồm nôn ra dịch dạ dày, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cong người lại như một con tôm……
Chương 295 Bức bách

Long Tông Toàn duỗi tay sửa sang lại vạt áo lộn xộn của mình, tùy ý mà nhìn qua Kiều Thu Mộng đang hôn mê, chỉ thấy dưới gáy cô ta chảy ra máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

"Khi nào cô ta khôi phục, thì đưa cô ta tới chỗ tôi, đừng ra vẻ với tôi, nếu không tôi cho cả nhà các ông xong đời!" Long Tông Toàn lạnh lùng mà nói.

Ông phất phất tay, mang theo đám vệ sĩ của mình, trực tiếp rời khỏi Kiều gia.

Bàng Tú Vân kêu khóc gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo bọn họ lập tức phái xe cứu thương tới đây cứu người.

"Lão Kiều, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Chẳng lẽ, thật sự phải đem Thu Mộng đến cho Long Tông Toàn sao?"

"Ô ô ô…… ông ta thật khinh người quá đáng, chuyện này căn bản không phải là Thu Mộng sai mà!"

Bàng Tú Vân lúc này đã hoang mang lo sợ, ở trước mặt loại nhân vật có cấp bậc như Long Tông Toàn, bà ta căn bản không có bất cứ ý định chống chọi nào.

Kiều Quốc Đào liên tục ho khan, bình tĩnh lại, thở dài một hơi, nói "Chắc tôi đành phải mặt dày gọi điện thoại cho Đẳng Nhân, để hắn giúp chúng ta thôi!"

Kiều gia hiện tại đã trở thành trò cười của thành phố Trung Hải, dù sao, chuyện Tề Đẳng Nhân đầu tư 10 tỷ đô la Mỹ cho tập đoàn Hướng thị đã được người trong giới biết hết.

Kiều gia khinh thường hắn, còn bắt hắn ly hôn với Kiều Thu Mộng, điều này làm cho mọi người đều mắng Kiều gia mắt chó không được ngà voi.

Mấy ngày nay, vì tránh cho đôi bên cũng xấu hổ mà Kiều Quốc Đào không có liên lạc gì với Tề Đẳng Nhân.

Xe cứu thương của bệnh viện rất nhanh đã tới, Kiều Quốc Đào và Kiều Thu Mộng đều được đưa vào bệnh viện.

Kiều Quốc Đào chỉ bị một chút xây xát nhẹ, nhưng Kiều Thu Mộng bị thương khá nghiêm trọng, phần đầu bị thương, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

"Kiều Quốc Đào, ông đưa con gái vào bệnh viện chưa? Khi nào Kiều Thu Mộng ổn hơn, thì nhớ lập tức gọi cho tôi."

"Tôi không có nói giỡn với ông, nếu ông không đưa người, cả nhà ông cứ chờ chôn cùng đi."

"Nếu ông không tin thì có thể thử xem!"

Kiều Quốc Đào mới vừa trị liệu xong đã nhận được cuộc điện thoại của Long Tông Toàn gọi tới.

"Long Tông Toàn, ông khinh người quá đáng!" Kiều Quốc Đào phẫn nộ mà quát.

Long Tông Toàn trực tiếp cúp điện thoại, không để ý tới ông ta.

Không bao lâu, đám người Kiều Quốc Đống và Kiều Thanh Vũ chạy tới bệnh viện.

Kiều Quốc Đống chỉ vào mũi Kiều Quốc Đào mắng to, nói "Kiều Quốc Đào, xem mày làm ra cái chuyện tốt gì rồi, thế mà dám đắc tội Long tổng của tập đoàn Long thị? Mày có biết chuyện này sẽ mang đến tai hoạ gì cho Kiều gia không?"

Kiều Quốc Đào cắn răng nói "Chuyện này không phải do nhà chúng ta sai, hoàn toàn là do Long Tông Toàn tại hiếp người quá đáng!"

Kiều Quốc Đống lạnh lùng nói "Không liên quan gì đến nhà mày? Hiện tại Long Tông Toàn điểm danh muốn Kiều Thu Mộng, chờ sau khi nó tỉnh lại, lập tức đưa nó đến chỗ Long Tông Toàn đi."

"Cái gì? Kiều Quốc Đống, ông có còn là anh em của tôi không? Có còn là người một nhà nữa hay không? Ông vậy mà muốn tôi làm ra chuyện như vậy!" Kiều Quốc Đào tức giận nói.

"Chỉ vì đứa con gái vô dụng của mày mà muốn làm toàn bộ Kiều gia chôn cùng sao? Xin lỗi, tao không làm được!"

"Nếu mày không làm được, thì để tụi tao làm."

"Họa là do nó gây ra, tụi tao không muốn gánh vác thay cho nó.

Kiều Quốc Đống lạnh mặt, một chút thân thích tình cảm cũng không để ý.

Kiều Thanh Vũ đứng một bên cũng nhàn nhạt nói "Ba tôi nói không sai, chuyện là do Kiều Thu Mộng gây nên, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Cô ta lúc đó nên đứng ở chỗ kia để tấm màn che đập chết cô ta mới đúng, như vậy ngược lại còn không xảy ra tai họa gì."

Kiều Quốc Đào bị Long Tông Toàn ức hiếp còn chưa tính, không nghĩ tới thân thích của mình vậy mà cũng ức hiếp người một nhà, ông ta tức giận đến mức trước mắt tối sầm, suýt nữa trực tiếp ngất đi.

"Người bệnh đã tỉnh, người nhà có thể đi vào nhìn xem." Ngay lúc này, một người bác sĩ đi ra, nói.

Kiều Quốc Đống nhíu mày nói "Tỉnh rồi sao? Vậy thì vừa đúng lúc, hiện tại trực tiếp đưa đến chỗ của Long tổng đi!"

Bàng Tú Vân hét to "Tôi xem các người ai dám, các người nếu dám động vào thu mộng dù chỉ một đầu ngón tay, tôi dù chết cũng sẽ kéo các người xuống cùng chết!"

"Chỉ bằng các người? Cánh tay ninh đến qua đùi?" Kiều Quốc Đống khinh thường mà cười lạnh.

Mọi người đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng, trên đầu mang băng gạc, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm cánh cửa.

Kiều Quốc Đào nhìn dáng vẻ này của Kiều Thu Mộng lập tức hoang mang lo sợ, nói "Thu Mộng, Thu Mộng, con thế nào rồi? Con đừng làm cha sợ!"

Kiều Thu Mộng dùng đôi mắt vô thần nhìn ông ta một chút, suy yếu hỏi "Chồng của con đâu…… Con muốn gặp chồng con……"

"Ha ha ha, Kiều Thu Mộng, mày bị ngu à, mày làm gì còn chồng nữa? Mày sinh ra có cái mắt chó không xem được ngà voi, đã sớm ly hôn chồng rồi!" Kiều Thanh Vũ trào phúng nói.

Cô ta trước kia khinh thường Tề Đẳng Nhân, nói Tề Đẳng Nhân là cái đồ quê mùa, là đồ nghèo rách, hiện tại, lại chê Kiều Thu Mộng mắt chó không xem được ngà voi, tốc độ lật mặt có thể nói là đỉnh của đỉnh.

Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy đau đầu dục nứt, lẩm bẩm nói "Không…… Không, không phải, các người gạt tôi…… Tôi không có ly hôn, tôi muốn gặp chồng tôi……"

Sau khi nói xong lời này, đầu cô ta vô cùng đau đớn, nhịn không được mà liên tục la nhẹ, cả người đều run rẩy.

Bác sĩ vội vàng nói "Các người đừng có kích thích cô ấy, não bộ của cô ấy đã chịu tổn thương, còn phải chờ tiến thêm một bước kiểm tra nữa!"

"Được được được, Thu Mộng con đừng kích động, cha giúp con tìm Tề Đẳng Nhân tới." Kiều Quốc Đào cười khổ, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Kiều Quốc Đào, hiện tại việc cấp bách là đưa Kiều Thu Mộng đến chỗ của Long tổng!" Kiều quốc đống đen mặt nói.

Bàng Tú Vân đứng trước giường bệnh của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn, nói "Kiều Quốc Đống, ông muốn hại con gái tôi thì cứ thử xem, xem tôi có giết chết ông hay không!"

Lúc này khí chất điên cuồng quanh người Bàng Tú Vân cực kỳ đáng sợ, làm Kiều Quốc Đống trong lúc nhất thời không dám tiến lên.

Kiều Thanh Vũ cũng là bị dọa cho ngơ ngác, nhưng ngược lại cười lạnh, nói "Lúc trước là các người đá người ta đi, hiện tại lại muốn gọi điện thoại đi xin xỏ người ta? Cả nhà các người đúng là lớn mặt, hắn sao có thể để tâm tới các người?"

"Người ta tùy tiện là có thể đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 Tỷ đô la Mỹ, còn có thể để ý tới mấy người sao?"

"Ha ha ha, đúng là buồn cười!"

Kiều Quốc Đào không nói nhiều, trực tiếp gọi vào số điện thoại của Tề Đẳng Nhân, nói "Đẳng Nhân…… Thu Mộng đã xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, con mau tới đây một chuyến đi."

Tề Đẳng Nhân cảm thấy giọng nói của Kiều Quốc Đào không bình thường, ý thức được chỉ sợ là chuyện không nhỏ, lập tức nói "Chú Kiều chờ một lát, hiện tại cháu lập tức tới."

Kiều Quốc Đào nói "Được được được, cháu cố gắng đến nhanh một chút…… Thu Mộng hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện gặp cháu thôi."

Tề Đẳng Nhân nhíu mày, lập tức đi luôn, trong lòng cũng có chút kỳ quái, vào lúc buổi chiều không phải Kiều Thu Mộng không còn bình thường sao?

Làm sao mới không gặp nhau mấy tiếng, lại đột nhiên vào bệnh viện rồi?

Cô ta hẳn là không có bệnh hiểm nghèo gì mới đúng, thân thể rất khỏe mạnh……

Hai người Kiều Thanh Vũ và Kiều Quốc Đống thấy Kiều Quốc Đào thật sự gọi được cho Tề Đẳng Nhân, hơn nữa hình như còn gọi được cho người ta tới, đều liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Kiều Quốc Đào, hy vọng mày đừng có làm sai chuyện gì, hại chết Kiều gia chúng ta!" Kiều Quốc Đống hung hăng để lại một câu tàn nhẫn, rồi mang theo Kiều Thanh Vũ trực tiếp rời đi.

Cái tên Tề Đẳng Nhân này, bọn họ hiện tại thật sự không thể trêu vào, cũng không muốn trêu.

Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhân đi tới bệnh viện, xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK