Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 891 Khoảng chừng là ba triệu tệ

Chương 891: Khoảng chừng là ba triệu tệ

Hai người bọn họ không thể ngờ được rằng cuộc trò chuyện giữa bọn họ đã bị Triệu Tân Lan nghe thấy.

Triệu Tân Lan cười ha ha vài tiếng, sau đó nói rằng: “Tiểu Lý à, dù sao cháu cũng là người của nước Nam Dương nên không thể nào hiểu được văn hóa trà đạo của nước Hoa đâu, tôi thấy cái bánh trà của cháu đen xì xì như hòn than thế kia cơ mà, đâu có giống như nó trị giá tận ba triệu nhân dân tệ?”

“Hơn nữa, cho dù nó có thực sự trị giá tận ba triệu nhân dân tệ thì cháu cũng là dân buôn bán còn gì, cháu đâu thể nào hào phóng đến mức độ đó được, phải không?”

“Không sao đâu mà, cho dù vô dụng đến mấy thì vẫn sẽ có thể tìm được chút tác dụng thôi, lấy trà đó đun lên rồi làm món trứng luộc nước trà cũng rất tốt.”

Ngón chân của Hứa Ức Ngọc đã cào xuống đất được một lúc lâu rồi, có khi cô còn suýt thì đào được cả một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách luôn ấy chứ, cô cảm thấy rằng bản thân cần phải xin lỗi Tề Đẳng Nhàn thật nhiều mới đúng.

Dù sao thì Hứa Ức Ngọc cũng đã chứng kiến cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn cứu người ở trên máy bay, vì thế nên cô mới nghĩ rằng người này rất tốt bụng, sau đó lại đúng lúc gặp phải tên Lương Kiêu quấy rầy, để tránh dây dưa rắc rối nên Hứa Ức Ngọc nhất thời phải kéo Tề Đẳng Nhàn vào làm bia đỡ đạn cho bản thân.

Bây giờ thì hay rồi đấy, Tề Đẳng Nhàn bị Lương Kiêu ghi hận, Hứa Ức Ngọc dẫn hắn vào trong nhà mình để trốn tránh một lúc, kết quả là hắn lại bị mẹ của cô mỉa mai trào phúng như vậy.

Hứa Ức Ngọc thầm nghĩ trong lòng rằng có thể là Tề Đẳng Nhàn không có tiền thật, hắn nói ra những lời ấy thì quả thật cũng có chút khoe mẽ hư vinh, thế nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn đã có thể đứng ra cứu người ở trên máy bay thì hắn tuyệt đối không thể nào là người xấu được! Huống chi cô cũng phải chịu trách nhiệm cho việc hắn gặp phải tai bay vạ gió còn gì.

Hứa Trường Ca vừa cười tủm tỉm vừa ngồi xuống, sau đó ông hỏi: “Tiểu Lý à, vậy thì cháu làm buôn bán thứ gì ở đất nước Nam Dương vậy? Chú cũng có một vài người bạn làm ăn ở bên phía Nam Dương đây, nếu như cháu đang làm trong lĩnh vực giống với bọn họ thì chú có thể giới thiệu bọn họ cho cháu hợp tác.”

Tề Đẳng Nhàn không để ý đến những lời trào phúng và cười nhạo ban nãy của Triệu Tân Lan, hắn chỉ quay mặt về phía Hứa Trường Ca rồi đáp lại: “Chú Hứa à, cháu cũng chỉ làm mấy phi vụ buôn bán cao su chẳng ra gì mà thôi, quy mô cũng không thể coi là quá lớn, gọi là miễn cưỡng đủ để cháu sống tạm qua ngày.”

“Còn trẻ mà biết khiêm tốn thì cũng là một chuyện đáng mừng, ừm… Buôn bán cao su ấy hả, vậy thì không biết cháu đã nghe đến cái tên Melissa bao giờ chưa? Cấp dưới của cô bé ấy có một vùng rừng cao su rất rộng, nếu như cháu cần thì chú có thể giúp cháu đề nghị hợp tác với bọn họ!” Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt ngạc nhiên, sau đó hắn hỏi lại: “Melissa? Người mà chú đang nhắc tới là Từ tổng Từ Ngạo Tuyết của tập đoàn Minh Châu sao ạ?”

Hứa Trường Ca gật đầu đáp lời hắn: “Ừm, đúng vậy, chính là cô bé ấy đấy! Cô bé ấy cũng có thể coi là một người rất có danh tiếng ở Nam Dương, xem ra Tiểu Lý cũng biết cô bé ấy nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng: “Đâu chỉ biết, cháu còn từng lên giường với cô ta rồi cơ… Ít nhiều gì thì cũng nhờ có cháu hỗ trợ nên cô ta mới có thể chạy đến Nam Dương lập nghiệp!”

“Cô Từ chính là thần tượng của tôi đấy, ban đầu cô ấy đã phải nhận thất bại trong một cuộc chiến thương nghiệp rồi sau đó phải gánh trên vai một món nợ khổng lồ, vậy mà cô ấy lại có thể kiên quyết dứt áo ra đi, rời khỏi quê hương và tới nơi đất khách quê người để gây dựng lại sự nghiệp thêm một lần nữa, thực sự khiến cho tôi vô cùng kính trọng và cảm phục!” Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà cảm thán.

“À…” Tề Đẳng Nhàn cũng không biết bản thân nên đáp lại lời của Hứa Ức Ngọc như thế nào nữa, lẽ nào hắn lại nói cho bọn họ biết rằng chính là người yêu cũ của hắn?

Nếu như Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời ấy thật thì có lẽ hắn sẽ bị đuổi cổ khỏi đây ngay lập tức mất…

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói: “Chỉ mấy ngày nữa thôi, tiểu thư Melissa sẽ tới Hương Sơn để tham gia buổi tiệc do thị trưởng vừa mới nhậm chức của Hương Sơn là ông Hoàng Văn Lãng tổ chức, đến lúc đó chú sẽ xem xem liệu có cơ hội giới thiệu cháu với cô bé ấy hay không, cũng là giúp cho chuyện làm ăn của cháu được mở rộng quy mô lớn hơn một chút.”

Triệu Tân Lan không nhịn được mà móc mỉa bọn họ bằng giọng nói hết sức lạnh lùng: “Tiểu thư Melissa đã gây dựng được một sự nghiệp lớn như vậy, làm sao mà cô bé ấy có thể để ý đến một tay lái buôn nhỏ nhoi như cái cậu này được cơ chứ? Lão Hứa à, tốt nhất anh đừng nên vì chuyện này mà tự khiến bản thân mất mặt trước tiểu thư Melissa!”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng cái bà già này phiền phức thật đấy, bà ta chê bai loại trà phổ nhĩ lâu năm mà chính hắn còn chưa được thưởng thức thì thôi đi, vậy mà đến nước này rồi mà bà ta vẫn còn chỗ mũi vào chuyện riêng của hắn và Hứa Trường Ca nữa. Nếu như không phải Tề Đẳng Nhàn vẫn đang dè chừng vì cục An ninh quốc gia đang nhìn chằm chằm hắn thì hắn đã xử lý bà ta từ lâu lắm rồi.

Tề Đẳng Nhàn vừa định kiên nhẫn nói lời cảm ơn với Hứa Trường Ca thì bỗng nhiên thấy ông cau mày, hếch mũi lên ngửi ngửi, sau đó hỏi: “Ô, cái gì mà thơm thế nhỉ?”

Mùi trà thơm nồng bay ra từ trong phòng bếp.

“Chờ đã, em lấy bánh trà phổ nhĩ ban nãy đem đi làm trứng luộc nước trà thật đấy hả?!” Hứa Trường Ca vỗ đầu một cái rồi hét lên thất thanh.

“Đúng vậy chứ còn làm sao nữa, cái bánh trà kia trông thì rõ là bẩn thỉu, nhưng dù sao nó cũng là tấm lòng thành của Tiểu Lý cơ mà, em cũng chỉ có thể lấy nó ra để làm món trứng luộc nước trà là tốt nhất thôi!” Triệu Tân Lan thản nhiên đáp lại, trong giọng nói của bà ta vẫn còn có ý tiếc rẻ và khinh thường đối với Tề Đẳng Nhàn.

Hứa Trường Ca lập tức bước ngay vào trong phòng bếp, sau đó ông lại bước ra ngoài, khuôn mặt đen như đít nồi vậy, ông hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Lý à, cháu đã dùng bao nhiêu tiền để mua bánh trà phổ nhĩ kia thế?”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại: “Không phải cháu mua đâu mà là bạn của cháu mua đấy, có điều cháu nghe người ta nói hình như mỗi lạng trà phổ nhĩ có giá trị khoảng chừng hai hay ba triệu tệ thì phải?”

Hứa Trường Ca suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, ông tự trách bản thân rằng ban nãy mắt mình không được tinh tường như xưa nên mới không thể nhận ra giá trị của bánh trà phổ nhĩ đó, không chỉ vậy, ông còn trơ mắt ra nhìn Triệu Tân Lan gọi giúp việc đến lấy bánh trà kia đi nấu trứng luộc nước trà nữa chứ.

“Một lạng trà mà tận hai hay ba triệu tệ ấy hả, ha ha ha, chắc không phải hai hay ba tệ mới đúng đấy chứ?” Đến lúc này rồi mà Triệu Tân Lan vẫn còn có thể bật cười.

“Tiểu Lan này, em không hiểu gì về trà thì đừng có mà nói lung tung nữa, đỡ phải trở thành trò cười cho người trong nghề! Bánh trà phổ nhĩ đó thực sự là hàng tốt có tuổi đời lâu năm, mỗi lạng bán với giá hơn một triệu cũng không phải là cái giá quá khoa trương đâu, kể cả nếu như giá có cao hơn một chút nữa thì cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được!” Hứa Trường Ca nói với bà ta, sắc mặt của ông vô cùng khó coi.

“A?!” Sau khi nghe xong những lời ấy, Triệu Tân Lan không nhịn được mà giật giật khóe miệng, cả người bà ta ngây ra như phỗng.

Hứa Ức Ngọc ngồi ở bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi, cô không ngờ rằng bánh trà mà Tề Đẳng Nhàn lấy ra tặng cho gia đình mình thực sự có giá trị hơn ba triệu tệ.

Hứa Trường Ca cầm một quả trứng luộc nước trà trong tay rồi nói: “Thật là đáng tiếc làm sao, ban nãy chính bản thân chú cũng nhìn nhầm nên mới khiến cho bánh trà này bị tiêu xài lãng phí! Tiểu Lý à, chú thực sự xin lỗi cháu rất nhiều!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi đáp lời ông: “Không sao ạ, chú không cần để ý đến mấy việc nhỏ nhặt này đâu.”

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao bánh trà kia cũng là do hắn thu được trong lúc khám xét nhà của người khác, cũng giống như cái lần hắn chỉ dùng một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua lại “Vân Đỉnh Thiên Cung” vậy, hắn không quá đau lòng vì không cần bỏ ra quá nhiều tiền.

Triệu Tân Lan thì lại á khẩu không nói được thêm được câu nào nữa, trong lúc nhất thời bà ta còn cảm thấy bản thân có chút mất mặt, ban nãy chính bà ta đã hết lời giễu cợt và móc mỉa Tề Đẳng Nhàn, hiện tại người bị mất mặt lại là bà ta chứ không phải ai khác!

Không chỉ vậy, nhớ tới việc bánh trà trị giá hơn ba triệu tệ lại bị sử dụng theo cách thức như thế, Triệu Tân Lan cũng không thể không cảm thấy xót xa trong lòng.

Kể cả nếu như bà ta có không uống loại trà này thì bà ta cũng có thể bán lại cho người khác rồi cầm số tiền lớn đó để tiêu vặt cơ mà!

Huống hồ Triệu Tân Lan còn từng nghe nói rằng thị trưởng vừa mới lên nhậm chức của thành phố này thực sự rất thích thưởng thức trà, nếu như có được một món quà hợp ý thì chẳng phải nhà họ Hứa sẽ lọt vào trong mắt của ông ta hay sao? Nếu như được vậy thật thì có lẽ chuyện làm ăn buôn bán của gia đình họ sau này sẽ đơn giản hơn không biết bao nhiêu lần!

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Hứa Trường Ca mời Tề Đẳng Nhàn đến phòng làm việc của ông ngồi một chút.

Hứa Ức Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Tề Đẳng Nhàn, ý bảo hắn đừng có để lộ thân phận thật.

Dù sao Hứa Ức Ngọc vẫn còn cần lấy Tề Đẳng Nhàn ra làm bia đỡ đạn cho bản thân mà, nếu không thì chỉ sợ rằng cha mẹ của cô chỉ hận không thể lập tức sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô rồi gả cô đi chỗ khác.

Phòng làm việc của Hứa Trường Ca khá là rộng, có lẽ phải xếp vào khoảng hơn bốn mươi mét vuông, ở trên giá sách có bày đầy các loại tác phẩm văn học, hơn nữa tất cả trong số đó đều được phân loại theo quốc tịch của tác giả. Đặc biệt hơn, có một giá sách chứa đầy những quyển lý luận về võ học.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong phòng làm việc đã lập tức đóng cửa phòng lại, ngay sau đó hắn nhìn thấy Hứa Trường Ca sử dụng một bộ pháp là tiểu toái bộ để xoay người lại, các ngón tay ở bên tay phải của ông chập lại như một con dao, lập tức xuất chiêu thẳng về phía hắn.

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu một cái, cơ thể cũng nhanh chóng chuyển động để tránh thoát khỏi chiêu này.

Hứa Trường Ca ồ lên một tiếng, tay phải của ông lại tiếp tục nhấc lên, bắt đầu đấm thẳng vào lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn dựa theo thế đánh hình xoắn ốc.

Khi tung ra một quyền này, cơ lưng của Hứa Trường Ca căng lên giống như một con bạch hạc đang giương cánh vậy.

Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Bảo hộ tâm quyền” để ngăn nắm đấm của Hứa Trường Ca lại, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Chú Hứa à, đây không phải là đạo đãi khách đâu!”

Ánh mắt của Hứa Trường Ca trở nên lạnh lẽo, ông nắm tay lại rồi lùi về phía sau, tiếp tục sử dụng tiểu toái bộ để tiến về phía trước, hai nắm đấm sử dụng quyền pháp “Nhật tự hướng quyền” với tốc độ nhanh như bão táp mưa sa, nhắm thẳng vào mặt, yết hầu và lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn có thể phòng thủ được trước toàn bộ những cú đấm ấy, hai người liên tục trao đổi quyền cước với nhau hơn mười chiêu, tiếng rầm rầm vang lên không ngừng trong căn phòng làm việc.

Cuối cùng thì Hứa Trường Ca hừ lạnh một tiếng, quyền cước của ông cũng theo đó mà biến đổi, khuỷu tay của ông uốn lượn, đột nhiên ông sử dụng một cú đấm móc để đánh thẳng vào cằm của Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn bình thản chờ đợi cú đấm ấy lao tới chỗ mình, hắn sử dụng hai cánh tay để ép lại từ hai phía cả trên lẫn dưới, kẹp chặt lấy nắm đấm của Hứa Trường Ca sau đó hắn nói: “Nếu như chú Hứa còn ra tay thêm một lần nữa thì tức là chú đang không nể mặt cháu rồi đấy nhé.”
Chương 892 Đầu tư

Chương 892: Đầu tư

Sau khi bị Tề Đẳng Nhàn cảnh cáo, Hứa Trường Ca bèn dừng lại không động thủ thêm nữa, ông thu hồi tất cả sức lực và chậm rãi rút tay về.

Hứa Trường Ca nói với nét mặt nghiêm túc: “Bát Quái Bí Thủ, Khai Đao Trát Thảo sao… Công phu được lắm!”

Tề Đẳng Nhàn cũng nói: “Vĩnh Xuân Quyền mà chú Hứa rèn luyện được cũng không phải là yếu đâu, cháu không ngờ một thương nhân như chú lại có võ công tốt như vậy đấy.”

Hứa Trường Ca bèn đáp lại: “Bây giờ ở Hương Sơn rất loạn lạc, nếu như không có một chút công phu để tự bảo vệ bản thân thì có lẽ chú đã sớm bị chém chết ở đầu đường xó chợ rồi. Còn cháu thì sao, tại sao công phu của cháu lại tốt như vậy?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi nói: “Bây giờ ở Hương Sơn rất loạn lạc nhưng ở Nam Dương thì còn loạn lạc hơn, dĩ nhiên là công phu của cháu phải tốt rồi.”

Hứa Trường Ca lắc đầu và nói: “Cháu không phải người chính gốc được sinh ra ở Nam Dương, nước da của cháu không đen và ngăm giống như bọn họ.”

Tề Đẳng Nhàn bèn đáp lại: “Cô tiểu thư của nhà họ Trần ở Nam Dương cũng sống tại Nam Dương từ bé, vậy mà làn da của cô ấy cũng trắng nõn nà như tuyết đấy thôi, không thể dựa vào màu da để đưa ra kết luận như thế được.”

Hứa Trường Ca bỗng nhiên hỏi một câu: “Cháu tiếp cận con gái của chú với mục đích gì?”

Hứa Trường Ca rõ ràng là một người rất thông tuệ, hơn nữa ông cũng đã thử nghiệm một lần rồi, thân thủ của Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, ông biết bản thân không phải là đối thủ của hắn.

“Không phải là cháu tiếp cận con gái của chú, mà là cháu với cô ấy cùng lên một chuyến máy bay, ở trên máy bay có người tái phát chứng động kinh, trùng hợp là cháu lại ra tay giúp đỡ người ấy mà thôi.”

“Sau khi máy bay hạ cánh thì sao nữa ấy nhỉ, con gái của chú lại trùng hợp gặp phải cái thằng ranh con tên là Lương Kiêu kia, đại khái là cô ấy nghĩ cháu là người tốt nên còn chưa đợi cháu đồng ý mà đã nhanh như chớp lôi cháu ra làm bia đỡ đạn thay cho cô ấy rồi.”

“Sau đó cô ấy lại sợ Lương Kiêu sẽ trả thù cháu, thế nên cô ấy nhất quyết đòi cháu phải theo cô ấy về nhà chú để tránh mặt Lương Kiêu.”

“Nói ra thế này mới thấy cháu đúng là tiêu tiền như rác đấy, cháu vô duyên vô cớ bị người ta ghi hận thì thôi đi, vậy mà cháu còn lãng phí một bánh trà trị giá tận ba triệu tệ nữa!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu với vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ rồi bước tới và ngồi xuống ghế sô pha.

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi hỏi lại hắn: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy phải không? Có lẽ cháu cũng đã gây ra một lỗi lầm nào đó và đang phải trốn tránh một ai đó. thế nên cháu mới tương kế tựu kế để lợi dụng ngược lại con gái chú.”

Hứa Trường Ca rõ ràng là một người rất từng trải, ông chỉ cần dựa vào vài chi tiết được kể trong lời nói của Tề Đẳng Nhàn mà đã đoán được một chút manh mối rồi.

“Đại khái thì cũng đúng như những gì chú vừa mới nói đấy, nhưng mà cháu không muốn đi sâu hơn vào chi tiết. Cháu cũng không có ác ý gì với Hứa Ức Ngọc cả, huống hồ chính cô ấy mới là người khiến cho cháu bị liên lụy trước mà.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai rồi nói.

“Cháu không thể ở lại Nam Dương được nữa hay sao? Chẳng lẽ cháu đã làm cho nhà họ Trần tức giận?” Hứa Trường Ca hỏi hắn.

“À…” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, hình như đúng là việc bản thân chọc vào gia tộc của Jimmy de Rothschild đã khiến cho Trần Ngư nổi giận lôi đình thì phải.

Hứa Trường Ca cười cười rồi nói: “Thôi bỏ đi, chú cũng không muốn truy hỏi cháu làm gì, chú có thể nhận ra cháu thực sự không có ác ý với gia đình chú, nếu không thì cháu đã không tùy tiện lấy một bánh trà trị giá ba triệu tệ ra để làm quà mừng gặp mặt với gia đình chú rồi. Bà lão nhà chú không hiểu chuyện cho lắm, cháu đừng chấp nhặt với bà ấy nhé.”

“Ha ha ha, không đâu ạ, cháu cũng quen rồi mà.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Hả?” Hứa Trường Ca sửng sốt. “Quen rồi nghĩa là sao vậy?”

Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi trả lời ông: “Cô nhà chú khiến cháu không thể không liên tưởng đến một trưởng bối mà cháu quen, có khi người đó còn thiếu hiểu biết hơn cả cô Triệu ấy chứ, có điều cũng may là cháu đã quen với chuyện đó từ lâu rồi.”

Sau khi nghe xong những lời ấy, Hứa Trường Ca không nhịn được mà phá lên cười rồi nói như có điều suy nghĩ: “Thế nào, cháu có hứng thú đến làm việc cho chú hay không? Nếu như cháu đủ xuất sắc thì chú cũng có thể chấp nhận để cháu có mối quan hệ yêu đương thực sự với con bé Tiểu Ngọc nhà chú. Chú nói thật nhé, chú rất tán thưởng cháu!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi lắc đầu, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng hay là thôi đi, nếu như sau này thân phận của hắn bị bại lộ thì toàn bộ nhà họ Hứa sẽ phải cùng nhau cuốn gói chạy trốn theo hắn mất.

“Ha ha, thanh niên còn trẻ tuổi mà biết mạnh dạn vươn lên là chuyện rất tốt. Có điều chú cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chú vẫn để lại cho cháu cơ hội này, nếu như mai sau cháu đã nghĩ thông suốt rồi thì có thể đến tìm chú để bàn lại.” Hứa Trường Ca nói một cách hào sảng.

“Cháu cảm ơn chú Hứa, cháu sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.

Hứa Trường Ca khẽ gật đầu, sau đó ông lại hỏi tiếp: “Bát Quái Chưởng của cháu thực sự rất lợi hại, sư phụ của cháu là ai vậy? Chú cũng có quen biết với khá nhiều cao thủ ở Hương Sơn.”

Tề Đẳng Nhàn trả lời ông: “Một thân công phu của cháu là do cha cháu và một đám tội phạm dạy cho đấy, ông ấy cũng chẳng có danh tiếng gì cả đâu.”

Hứa Trường Ca ồ lên một tiếng, thấy Tề Đẳng Nhàn không muốn nói chi tiết về chuyện này nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Mặc dù cháu không muốn về làm việc cho chú nhưng chú vẫn muốn giúp đỡ cháu một chút, chú thực sự rất tán thưởng một cậu thanh niên trẻ tuổi như cháu, chắc chắn sau này cháu sẽ cực kỳ thành công. Mấy ngày nữa chú sẽ dẫn cháu tới tham gia buổi tiệc do thị trưởng mới họ Hoàng của thành phố này tổ chức, sau đó chú sẽ giới thiệu cháu với tiểu thư Melissa.”

“Cho dù cháu đã đắc tội với nhà họ Trần ở Nam Dương, nhưng nếu như có cô bé ấy giúp đỡ thì cháu cũng không cần phải lo lắng quá nhiều nữa đâu.”

Hứa Trường Ca nói với vẻ vô cùng hào phóng, có lẽ ông có ý muốn bù đắp cho Tề Đẳng Nhàn, cũng có thể ông có ý muốn đầu tư vào tương lai của bản thân.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cười thầm trong lòng: Nếu như chú thực sự giới thiệu cháu với Từ Ngạo Tuyết thì chỉ sợ rằng cô ta sẽ hát một bài “Hãy cho tôi được phép cảm ơn ông” mất!

Có điều Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy khá là ngạc nhiên, xem ra Từ Ngạo Tuyết thực sự đang phất lên như cá gặp nước ở Nam Dương này, ngay cả Hứa Trường Ca cũng phải nói ra những lời vừa nãy, có thể thấy cô ta lợi hại biết bao nhiêu.

“Vâng vâng vâng, từ lâu cháu cũng mang lòng ngưỡng mộ tiểu thư Melissa rồi, cháu đành phải làm phiền chú Hứa một phen này vậy.” Tề Đẳng Nhàn chắp tay rồi nói.

“Cháu đừng khách sáo làm gì, chúng ta gặp nhau âu cũng là cái duyên, nếu như có chuyện gì thì chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.” Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói.

“Không thành vấn đề gì, chú Hứa đã đánh giá cao cháu như vậy thì tất nhiên cháu cũng sẽ ra tay giúp đỡ nếu như chú gặp chuyện rắc rối.” Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý ngay, không nhiều lời thêm một câu nào nữa.

Hứa Trường Ca rót cho Tề Đẳng Nhàn một chén trà, sau đó nói: “Nhà họ Hứa của bọn chú tuy không phải là dạng tai to mặt lớn như nhà họ Hà ở Hương Sơn này, thế nhưng bọn chú tính ra cũng có thể coi là có chút địa vị, nếu như cháu muốn tránh né nguy hiểm thì cứ yên tâm ở lại đây là được rồi.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý, hắn cũng đang có ý định như vậy, chừng nào cục An ninh quốc gia cảm thấy không còn vấn đề gì nữa và ngừng theo dõi hắn thì hắn mới có thể rời đi.

Nếu cứ bị cục An ninh quốc gia nhìn chằm chằm từng ly từng tí một như bây giờ thì rất nguy hiểm, ngộ nhỡ hắn sơ sẩy để lộ ra thân phận thật của mình thì sợ rằng tất cả những cao thủ đông đúc ở Hương Sơn đều sẽ tìm đến đập chết hắn mất.

Huống hồ hiện nay cái đầu của hắn còn được gia tộc của Jimmy de Rothschild treo giải thưởng lên đến một tỷ đô la mỹ, không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của hắn ra để đổi lấy số tiền ấy, mà cho dù có không cần tiền thì cũng có thể khiến cho gia tộc Rothschild nợ mình một ân huệ to lớn.

Hứa Trường Ca và Tề Đẳng Nhàn nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng hai người vẫn không nhịn được mà quay lại với chủ đề võ học.

Sau khi nghe xong những ý kiến của Tề Đẳng Nhàn đối với võ học, Hứa Trường Ca không thể không ngẩn người rồi nói bằng giọng vô cùng ngạc nhiên: “Cháu có chắc là cha cháu không hề có danh tiếng gì không? Những lý luận võ học mà cháu vừa mới trình bày với chú đã không hề thua kém gì so với các đại tông sư từ thời xa xưa như Dương Lộ Thiền, Tôn Lộc Đường hay Lý Thư Văn rồi!”

Trong vô thức, Hứa Trường Ca đã cho rằng những lý luận võ học ấy đều là do học được ở chỗ Tề Bất Ngữ.

Nhưng trên thực tế thì những lý luận võ học ấy đều là do tự mình đúc kết ra được.

Tề Bất Ngữ chưa từng dạy Tề Đẳng Nhàn một chút lý luận võ học nào cả, tất cả đều là do bản thân hắn tự mình suy nghĩ rồi đúc kết, hơn nữa Tề Bất Ngữ còn không nói được, chẳng phải là ông phải dùng máy tính để gõ những lý luận dài dòng đò ra hay sao, không thấy mệt à?

“Thực ra những thứ vừa rồi là do cháu tự mình nghĩ được…” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Ha ha…” Hứa Trường Ca chỉ cười một tiếng, thực ra trong lòng ông không hề tin tưởng câu nói vừa rồi một chút nào, bởi vì ông không tin một người còn trẻ tuổi như Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực lớn đến vậy.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đã đi ra ngoài, Hứa Trường Ca không nhịn được mà cảm thán: “Đúng là bệnh chung của đám thanh niên thời nay mà, đứa nào cũng ham khoe mẽ hư vinh, lại còn thích được khen ngợi nữa chứ. Có điều cũng không sao cả, mình sẽ đợi đến khi cậu ta già thêm mấy tuổi nữa, sau khi trưởng thành hơn thì cậu ta cũng sẽ không còn như vậy nữa rồi. Nói tóm lại là thằng nhóc này thực sự không tệ, cho dù cậu ta không có quan hệ mờ ám gì với con bé Tiểu Ngọc nhà mình thì cũng đáng để đầu tư vào đấy.”

Hứa Trường Ca được coi như một cao thủ đầu tư, từ trước tới giờ ông chưa từng giới hạn việc rót vốn đầu tư vào những lĩnh vực ở trên thương trường.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa Trường Ca đã bị Hứa Ức Ngọc gọi lại hỏi han.

“Daddy của tôi nói mấy cái thứ quái quỷ gì với anh vậy? Hai người trò chuyện lâu thật đấy, tôi còn tưởng là anh với daddy phải nói đến tận sáng cơ.” Hứa Ức Ngọc chỉ lo là Tề Đẳng Nhàn đã bị lộ thân phận thật, cô lo lắng hỏi.
Chương 893 Tìm đến tận nơi để trừng phạt

Chương 893: Tìm đến tận nơi để trừng phạt

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hứa Ức Ngọc với vẻ mặt tràn đầy những dấu chấm hỏi, hắn không hiểu rốt cuộc là cô đang nói cái gì.

Hứa Ức Ngọc bèn nói: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất là anh nghe không hiểu tiếng ở vùng Hương Sơn chúng tôi. A, cái gì ấy nhỉ, cha tôi đã nói gì với anh vậy? Thân phận của anh chưa bị bại lộ đâu có đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Ừ…”

Tề Đẳng Nhàn lười không muốn giải thích thêm bất kỳ điều gì với Hứa Ức Ngọc, miễn cho hắn phải tốn công tốn sức.

“Không có việc gì thì tốt quá rồi, bây giờ anh cứ yên tâm trốn ở nhà tôi một khoảng thời gian là được, đợi đến khi nào Lương Kiêu không còn ghim anh nữa thì hai ta có thể tìm cơ hội để chia tay.” Hứa Ức Ngọc lại nói.

“Cái gì ấy nhỉ, phí bồi thường tổn thất ấy, tốt nhất là cô đừng có quên.” Tề Đẳng Nhàn không quên nhắc lại vấn đề này cho Hứa Ức Ngọc nhớ.

Hứa Ức Ngọc bèn lườm Tề Đẳng Nhàn một cái rồi khoát khoát tay, sau đó nói: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, đến lúc trả tiền thì anh sẽ không thiếu dù chỉ là một xu đâu.”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng chuyện này rất tốt, việc ở lại nhà họ Hứa không chỉ giúp hắn thoát khỏi cục An ninh quốc gia mà còn có thể giúp hắn kiếm chác được một khoản từ chỗ Hứa Ức Ngọc.

Tề Đẳng Nhàn thấy có chút bội phục hiệu suất kiếm tiền của chính bản thân mình, nhất định mình chính là thần tài chuyển thế xuống nhân gian chứ còn gì nữa!

Tề Đẳng Nhàn cũng không sốt ruột đi tìm hai người Dương Quan Quan và Hoàng Sung ngay lập tức, hắn đã quyết định tạm thời bản thân sẽ ở lại nhà họ Hứa, nhân tiện tìm hiểu một chút về đại hội võ đạo gì gì đó của Hương Sơn.

Hương Sơn là một thành phố có tinh thần thượng võ rất cao, cho dù là đi đâu cũng có thể nhìn thấy các võ quán được mở ở khắp mọi nơi, bình thường cũng hay có võ quán tổ chức các loại đại hội tỉ thí võ thuật với các võ sư trấn thủ.

Đại hội võ đạo lần này là do bộ phận Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn và phân đà Long Môn chi nhánh Hương Sơn cùng hợp tác với nhau để tổ chức, bọn họ đã mời rất nhiều cao thủ nổi tiếng ở phía nam nước Hoa, thậm chí là cả cao thủ nổi tiếng đến từ Nam Dương tới cùng nhau tham dự.

Bởi vì chuyện Tề Đẳng Nhàn đánh chết Hồng Thiên Đô và Tạ Cuồng Long mà mối quan hệ giữa Hồng Bang và Long Môn bị đóng băng ngay lập tức, vốn dĩ kể từ khi Tề Đẳng Nhàn đánh chết Hồng Thiên Đô thì Hồng Bang đã cảm thấy có chút khó chịu rồi, vậy mà sau đó hắn còn đánh chết cả Tạ Cuồng Long nữa, có thể nói việc này đã khiến cho Hồng Bang thực sự bùng nổ vì tức giận!

Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách chơi trò giết người ở phương xa, hắn chạy tới tận nước Mỹ để tiêu diệt một nhân vật cực kỳ quan trọng của gia tộc Thượng Quan.

Dạo gần đây giữa đám người nắm giữ vai trò chủ chốt của Hồng Bang và những lãnh đạo của Long Môn cũng thường xuyên xảy ra cãi vã, vậy mà bây giờ hai bang phái lớn nhất của thành phố Hương Sơn lại bắt tay với nhau để tổ chức một đại hội võ đạo, quả thực có chút ý định sâu xa.

Tề Đẳng Nhàn nhắn tin cho Lý Hà Đồ để hỏi về sự việc lần này, ông ta chính là tổng hội trưởng của Long Môn, tất nhiên là ông ta sẽ biết tin tức gì đó thôi.

Sau khi nhận được tin nhắn của Tề Đẳng Nhàn, Lý Hà Đồ không nhịn được mà ngạc nhiên sửng sốt, sau đó ông ta lập tức ấn nút gọi điện thoại cho hắn.

“Cậu còn có mặt mũi mà gửi tin nhắn cho tôi sao hả? Ông đây chiêu mộ cậu vào Long Môn là để cậu giúp ông đây xử lý công chuyện nội bộ, kết quả thì sao, cậu thì hay rồi, phạm cả tội phản quốc luôn cơ đấy, con mẹ nó càng lúc càng loạn!” Lý Hà Đồ nói bằng giọng vô cùng căm tức.

“Ông bớt nói vài câu đi, rốt cuộc có chuyện gì mà Hồng Bang và Long Môn lại tổ chức đại hội võ đạo ở thành phố Hương Sơn đấy? Chuyện này là làm sao thế hả?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại.

“Thì là do bên phía Long Môn chúng tôi hợp tác với cái lũ Hồng Bang để tổ chức chứ còn gì nữa, không chỉ vậy thôi đâu, chuyện này còn liên quan đến cậu kia kìa.” Lý Hà Đồ cười lạnh một tiếng rồi đáp.

Tề Đẳng Nhàn cau mày hỏi: “Có cái gì mà liên quan đến tôi cơ chứ? Tôi thậm chí còn không tham dự vào đại hội võ đạo này!”

Lý Hà Đồ hờ hững đáp lời hắn: “Mục đích của đại hội lần này chính là để tập hợp các cao thủ ở phía nam lại rồi lập kế hoạch bao vây và giết chết cậu đấy! Phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn đã bị hai cha con Trần thị nắm giữ quá nhiều năm rồi, bọn họ căn bản sẽ không nghe theo mệnh lệnh của tổng hội đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Cha con Trần thị ư? Bọn họ có quan hệ gì với nhà họ Trần ở Nam Dương à?”

Lý Hà Đồ bèn đáp: “Hai người bọn họ chẳng có chút liên quan nào đối với nhà họ Trần ở Nam Dương cả. Đà chủ Long Môn ở chi nhánh thành phố Hương Sơn tên là Trần Bá Hạ, còn con trai của ông ta tên là Trần Hùng Phi…”

“Trần Hùng Phi? Nghe vào cũng có chút quen thuộc đấy.” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt rồi nói một câu.

“Cậu đúng là cái loại não chó chỉ nhớ được mùi phân! Có một lần Trần Hùng Phi đã theo nhà họ Hà tìm đến nhà họ Hoàng để gây chuyện phiền phức, sau đó chính cậu đã giải quyết cậu ta chứ còn ai nữa. Chuyện của cậu mà ông đây còn biết rõ hơn cậu!” Lý Hà Đồ tức giận nói.

Vốn dĩ Lý Hà Đồ muốn chiêu mộ Tề Đẳng Nhàn gia nhập Long Môn là để thanh lý nội bộ lộn xộn của Long Môn hiện giờ, kết quả là lại bị thằng ranh con này làm cho đau đầu nhức óc một phen, đến cả danh tiếng tổng hội trưởng của ông ta cũng bị dao động theo nữa.

Nếu không phải do nền móng căn cơ mà Tề Đẳng Nhàn đã tạo dựng nên ở Ma Đô đã mạnh mẽ đến mức ngay cả Tống Chí Mai cũng không thể chèn ép được thì chắc chắn bà ta đã nắm giữ được phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô trong lòng bàn tay và tiến hành nổi dậy chống lại tổng hội Long Môn do Lý Hà Đồ cầm đầu rồi.

Cũng may là hai đại gia tộc nhà họ Tiết và nhà họ Trịnh đều ủng hộ Tề Đẳng Nhàn, về phần nhà họ Dương thì bọn họ đã bị Dương Quan Quan thâu tóm, hơn nữa, đến cả nhà họ Văn vốn rất có trọng lượng trong phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô cũng ủng hộ Tề Đẳng Nhàn nốt, còn về phần Tống Chí Mai thì lại càng không cần phải nói nữa…

Mối liên kết nội bộ của phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô hiện giờ đã bền chắc như sắt thép vậy, người ngoài căn bản không thể chen chân được vào bên trong.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giận dữ phản bác lại: “Ông có biết ăn nói tử tế là cái gì hay không vậy? Trước đây chính ông đã xin tôi gia nhập Long Môn đấy nhé, vậy mà bây giờ ông lại dám mắng nhiếc tôi sao?!”

Lý Hà Đồ bèn nói: “Bây giờ ông đây đang hối hận muốn chết chứ còn làm sao nữa, nếu mà trong tay tôi có một con dao thì tôi có thể đâm chết cậu ngay tại chỗ, có hiểu chưa hả!”

“Đằng nào ông cũng không đánh lại tôi nên cứ ở đó mà ba hoa khoác lác đi. Cho dù ông có cầm dao trong tay thì tôi cũng có thể dùng tay không đánh chết ông được đấy!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức khinh thường.

“...” Lý Hà Đồ cũng chẳng còn gì để nói nữa, trước đây ông ta còn có thể miễn cưỡng đánh tay đôi với Tề Đẳng Nhàn, còn hiện tại thì sao, phỏng chừng Tề Đẳng Nhàn thực sự thừa sức giết chết ông ta chứ không thể đùa giỡn được.

Tề Đẳng Nhàn chính là người đã đánh bại hai cao thủ hàng đầu là Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long đấy, một người thì chết, người còn lại thì bị thương, chiến tích của hắn phải nói là cực kỳ hiển hách.

Lý Hà Đồ lại nói: “Tốt nhất là cậu nên yên tĩnh một chút đi, dạo gần đây người của bên phía Phó lão đang cố gắng lật lại bản án của Lục Chiến Long đấy, đến khi hoàn thành thì cậu có thể tẩy trắng tội danh và quay về nước rồi. Có điều, về những gì mà cậu đã gây ra ở nước Mỹ thì chính bản thân cậu phải tự giải quyết cho rõ ràng mới được!”

Tề Đẳng Nhàn đáp lời ông ta: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, có rảnh thì tôi sẽ giải quyết.”

Lý Hà Đồ lại hỏi: “Thế cậu hỏi về đại hội võ đạo làm cái gì đấy, cậu đang ở thành phố Hương Sơn à?”

“Tôi không ở thành phố Hương Sơn, mà là đồ đệ của tôi tới Hương Sơn góp vui một chút nên tôi hỏi chuyện thay cho đồ đệ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời ông ta, hắn không có thói quen tiết lộ hành tung của bản thân cho những người không phải quá quen thuộc như Lý Hà Đồ.

“Tốt nhất là bây giờ cậu đừng nên về nước nữa, có quá nhiều người muốn lấy cái mạng chó của cậu rồi đấy. Ở nước Hoa chúng ta cao thủ nhiều như là mây vậy, có rất nhiều người biết giấu đi thân phận của bản thân, tự cậu phải cẩn thận một chút!” Lý Hà Đồ dùng một câu nói đơn giản để cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đáp lại rằng Lý Hà Đồ hãy cứ yên tâm, sau đó bèn cúp điện thoại.

“Xem ra bây giờ cũng là lúc phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn phải đổi chủ rồi!” Tề Đẳng Nhàn nheo mắt rồi thầm nhủ một câu, vừa cầm điện thoại di động trong tay vừa bước ra ngoài. “Không ngờ là chi nhánh Hồng Bang ở thành phố Hương Sơn lại có thể liên thủ với phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn để tổ chức đại hội võ đạo với mục đích là tập hợp những cao thủ ở phía Nam đất nước, cuối cùng sẽ tìm đến tận nơi để trừng phạt mình.”

Thành phố Hương Sơn là một đường ray nối liền từ nội bộ nước Hoa ra bên phía nước ngoài, còn nổi tiếng hơn cả Ma Đô nữa. Dĩ nhiên tình hình chính trị ở đây cũng có thể nói là sâu xa hơn so với Ma Đô một chút.

Hơn nữa thành phố Hương Sơn nằm ở rất gần thành phố Kinh Đảo, thậm chí nếu đứng ở trên bờ biển của thành phố này thì có thể nhìn sang bên phía thành phố còn lại.

Thành phố Kinh Đảo cũng tương tự như thành phố Hương Sơn, cũng là một điểm giao thương với nước ngoài khá nhộn nhịp.

“Cái đồ phụ nữ ngu ngốc Dương Quan Quan bị Hoàng Sung gọi đến giúp đỡ cũng chỉ là một nhân tố mà thôi, còn về nhân tố khác thì chỉ sợ là bọn họ đang bị người ta mưu hại, có kẻ muốn nhúng tay vào đại hội võ đạo lần này.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng như vậy.

Tề Đẳng Nhàn sắp xếp lại những suy nghĩ ở bên trong đầu mình, sau đó viết viết vẽ vẽ gì đó phía trên một tờ giấy trắng, hắn đợi đến khi thời gian đã khá là vừa vặn rồi bắt đầu dừng bút để nhìn lại tổng thể, sau đó lại xé nát tờ giấy có viết đầy những đường đi nước bước của bản thân ở phía trên.

“Có ở đó không? Muốn xem chân một chút chứ?” Trong lúc đang Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ nghiêm túc, hắn lại nhận được tin nhắn đến từ Trần Ngư.

“Cút.” Tề Đẳng Nhàn chỉ trả lời bằng một chữ, lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên là hắn đã bị tổn thương nặng nề sau sự trả thù đầy ác ý của Trần Ngư lần trước.

Trần Ngư bèn gửi cho hắn một biểu tượng tin nhắn đeo kính râm thay lời đáp lại, trông cực kỳ đắc ý và kiêu ngạo.

Trong lúc rảnh rỗi không có gì làm thì cô ta rất thích trêu chọc Tề Đẳng Nhàn một chút.

Vào sáng hôm sau, Hứa Trường Ca nói với hai người Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc: “Hôm nay hai đứa hãy đi theo chú ra ngoài nói chuyện làm ăn, chú sẽ đưa hai đứa đi gặp một nhân vật lớn là nhân tài vừa mới xuất hiện tại nơi này.”

“Ai vậy ạ?” Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, không có nhiều người có thể được bố của cô đánh giá cao như vậy đâu.

Triệu Tân Lan cũng hỏi bằng giọng điệu có chút bất mãn: “Anh đưa Tiểu Ngọc đi theo là được rồi, còn đưa cả Tiểu Lý theo làm cái gì nữa vậy? Anh không sợ cậu ta sẽ làm hỏng chuyện của anh à?”

Tề Đẳng Nhàn còn đang ước gì bản thân có thể được lười biếng một phen kia kìa, hắn vội vàng nói thêm: “Cô Triệu nói đúng đấy ạ, cháu chỉ là một thằng hai lúa, cái loại quê mùa mới từ quê lên, vừa nghèo kiết xác vừa không biết gì cả, không hợp để đi theo chú đâu!”

Triệu Tân Lan vừa ngạc nhiên lại vừa sửng sốt, bà ta ngẩn cả người ra, thầm nghĩ trong lòng rằng sao tự dưng cái thằng ranh con này lại biết mình biết ta thế nhỉ, lại còn cướp cả lời kịch của bà ta nữa chứ?
Chương 894 Mèo khen mèo dài đuôi

Chương 894: Mèo khen mèo dài đuôi

Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà dở khóc dở cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô thầm nghĩ có lẽ hắn đang ghi thù cái chuyện bị Triệu Tân Lan làm cho lãng phí một bánh trà ngày hôm qua nên mới cố ý nói như vậy với bọn họ mà thôi.

Hứa Trường Ca cũng phải bật cười, sau đó nói: “Thôi được rồi, nào cậu chàng quê mùa nghèo kiết xác, chúng ta cùng đi thôi!”

Hứa Ức Ngọc kéo cánh tay Tề Đẳng Nhàn để bắt hắn đi cùng mình: “Đi nào đi nào, bé mập.”

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật một cái, từ lúc nào mà hắn lại có biệt danh là bé mập thế này? Tề Đẳng Nhàn hắn đây vốn là kiểu người mặc quần áo thì trông cao gầy mà cởi quần áo ra thì trông vạm vỡ cơ bắp hiểu chưa, lớp mỡ này chỉ là vì hắn đang ngụy trang bằng cách thổi phồng khí huyết mà thôi!

Bây giờ thì Tề Đẳng Nhàn cũng đã biết cái thói quen tùy tiện đặt biệt danh cho người khác của bản thân đáng ghét đến chừng nào.

Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn cứ không thích thay đổi đấy!

Chiếc BMW Pininfarina Gran Lusso của Hứa Trường Ca đã đợi sẵn ở bên ngoài, khi nhìn thấy nó thì Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tán thưởng: “Gu thẩm mỹ của chú Hứa cao thật đấy, cháu cũng có một chiếc xe tương tự như thế này.”

BMW Pininfarina Gran Lusso sở hữu thiết kế vô cùng thời thượng, ở phía sau chỉ có hai chỗ ngồi, hiện tại còn chưa được nhập về trong nước mà chỉ có ở nước ngoài mới bán, giá trị cực kỳ cao, ước chừng trên dưới ba triệu.

“Thôi anh đừng có mà ba hoa khoác lác nữa, coi chừng mẹ tôi lại bảo con xe BMW Pininfarina Gran Lusso của anh thực chất chỉ là Bảo Tuấn (*) Pininfarina Gran Lusso bây giờ.” Hứa Ức Ngọc trợn trắng mắt rồi đẩy Tề Đẳng Nhàn vào trong xe ngồi.

(*) Hãng xe nội địa của Trung Quốc.

Hứa Trường Ca bật cười ha ha mấy tiếng, không quá để tâm đến chuyện này, ông để cho hai cô cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế sau còn bản thân thì ngồi vào vị trí phụ lái.

Quãng đường không quá dài nên bọn họ đi cũng không mất bao lâu, tài xế nhanh chóng lái xe vào trong một câu lạc bộ cao cấp, sau đó bọn họ lại đổi sang di chuyển bằng xe điện cỡ nhỏ do câu lạc bộ cung cấp để tới sân đánh golf.

Khi đặt chân vào sân đánh golf, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một bóng người yểu điệu nóng bỏng đang vung gậy, hai quả đồi ở phía trước ngực cô ta nảy lên theo từng động tác mãnh liệt.

“Cũng có thể so sánh được với Quan Quan đấy!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng.

Đến khi bóng người kia quay lại, Tề Đẳng Nhàn ngay tức khắc bị dọa đến nỗi tè cả ra quần, con mẹ nó chứ, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao?

“Dương tiểu thư, không ngờ là cháu lại đến sớm hơn chú tận nửa tiếng đồng hồ đấy! Ha ha ha, thực sự là cháu đã khiến chú phải cảm thấy vô cùng hổ thẹn…” Hứa Trường Ca vừa cười thành tiếng vừa bước tới giơ tay ra, chủ động bắt chuyện với Dương Quan Quan.

“Hứa tổng đừng khách sáo như vậy ạ, chỉ là dạo gần đây cháu vừa mới học được cách đánh golf nên đang trong giai đoạn nghiện chơi trò này thôi.” Dương Quan Quan mỉm cười rồi giơ tay lấy cái áo khoác thể thao được treo ở một bên lên mặc vào người.

Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà cảm thán một câu: “Cô gái này chính là tiểu thư Dương Quan Quan, người đứng đầu nhà họ Dương hiện nay đấy! Đúng là một con người rất đáng ngưỡng mộ mà, cô ấy đã đi từng bước một để vươn lên đỉnh cao và giành lại quyền hành từ tay gia tộc khổng lồ của mình, lại còn sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, một dáng người nóng bỏng như vậy nữa!”

Tề Đẳng Nhàn thì đang chuẩn bị lén chuồn đi chỗ khác, hắn có thể gặp lại Dương Quan Quan vào bất cứ thời điểm nào nhưng tuyệt đối không phải là thời điểm hiện tại!

“Ơ, anh định đi đâu đấy?” Hứa Ức Ngọc vừa quay đầu lại đã phát hiện ra rằng Tề Đẳng Nhàn đang muốn chạy trốn, cô vội vàng giơ tay túm lấy hắn để ngăn cản.

Nhất thời Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đầu mình đau nhức vô cùng, hiện giờ hắn đang nắm giữ thân phận gì cơ chứ? Bạn trai của Hứa Ức Ngọc đấy!

Nếu như Tề Đẳng Nhàn để lộ sơ hở dù chỉ là một chút thôi, sau đó bị Dương Quan Quan phát hiện ra, thì chẳng phải là cục diện bây giờ sẽ biến thành Tu La Tràng kịch tính hay sao?

Hứa Trường Ca lại nói: “Dương tiểu thư à, xin được giới thiệu với cháu, đây là Hứa Ức Ngọc, con gái của chú, còn đây là Lý Bán Nhàn, bạn trai của con bé.”

Dương Quan Quan liếc nhìn hai người bọn họ, nhờ có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ nên Tề Đẳng Nhàn có thể duy trì bộ mặt thản nhiên không đổi sắc, nhưng thực ra trong lòng hắn đang cực kỳ sợ hãi tựa như gặp phải ma vậy.

Sau đó Dương Quan Quan hỏi: “Hứa tổng có muốn đánh một hai lượt không ạ?”

Hứa Trường Ca xua xua tay, ông quay mặt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi cười và nói với hắn: “Tiểu Lý à, hay là cháu cứ thử một lần xem nhé?”

Tề Đẳng Nhàn im lặng nhận lấy cây gậy đánh golf rồi vung tay đánh cú đầu tiên, bốp một tiếng, quả bóng bị đánh bay đi một quãng rất dài.

“Dương tiểu thư à, về cái chuyện lần trước chú đã nói với cháu ấy, không biết là cháu đã suy nghĩ đến đâu rồi nhỉ? Hiện giờ cháu đang nắm giữ trong tay một khối tài sản khổng lồ, hơn nữa cháu lại còn tham gia vào hạng mục xây dựng đường ống dẫn khí xuyên quốc gia, tài nguyên cứ phải gọi là kéo đến cuồn cuộn như nước, giả dụ bây giờ mà cháu rót vốn đầu tư vào một hạng mục club trên du thuyền ở thành phố Hương Sơn thì chú đảm bảo là cháu sẽ kiếm được một khoản rất lớn đấy.” Hứa Trường Ca nói.

Dương Quan Quan không trả lời trọng tâm vấn đề của ông, mà ngược lại cô ta chỉ cười rồi hỏi: “Cháu nghe nói là Hứa tổng có luyện Vịnh Xuân Quyền phải không ạ? Hình như năm đó chú đã một mình đánh bại mười ba tên, sau đó chặt đứt tay chân của tất cả bọn chúng?”

Hứa Trường Ca vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, sau đó ông đáp lại: “Đó cũng chỉ là chuyện hồi chú còn trẻ người non dạ mà thôi, lúc ấy chú vừa mới đặt chân đến thành phố Hương Sơn này, không thể không sa đà vào một vài cuộc tranh đấu khá là tàn nhẫn. Bây giờ thì chú không còn được như ngày xưa nữa rồi, nếu như thực sự có vài người vây quanh đánh hội đồng chú thì chú thà quỳ xuống ôm đầu cầu xin bọn họ tha cho chú còn hơn.”

Dương Quan Quan lại nói tiếp: “Chưa chắc đã là như vậy đâu, theo cháu thấy thì từng bước đi của Hứa tổng đều rất có lực, giọng nói của chú cũng rất hào sảng và mạnh mẽ, hơn nữa rõ ràng hàm lượng cơ bắp trên người chú không phải là thấp, chắc chắn chú vẫn còn tập luyện để giữ phong độ mà.”

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi đáp: “Cái đó thì là sự thật.”

Dương Quan Quan bèn đưa ra một đề nghị: “Vậy thì Hứa tổng hãy đấu với cháu một trận đi, nếu như chú có thể thắng được cháu thì cháu sẽ rót vốn đầu tư, thế nào?!”

Hứa Trường Ca không thể không sững sờ nhìn Dương Quan Quan một lúc, sau đó mới hỏi lại: “Dương tiểu thư chắc chắn chứ? Nếu như chú có thể thắng được cháu thì cháu sẽ rót vốn đầu tư vào hạng mục mà chú vừa mới đề xuất sao?”

Dương Quan Quan nghiêm túc gật gật đầu rồi nói thêm: “Lần này cháu đến thành phố Hương Sơn với nhiều mục đích, đầu tiên là để làm ăn buôn bán trước đã, nhưng thực ra chuyện mà cháu muốn làm nhất là thỉnh giáo các bậc cao thủ đang sinh sống ở một địa phương coi trọng võ thuật như thành phố Hương Sơn!”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng hình như cái cô nàng Dương Quan Quan này đã tẩu hỏa nhập ma mất rồi, cả ngày cô ta chỉ nghĩ đến chuyện tìm người đánh nhau, đến cả việc làm ăn buôn bán mà cũng phải đánh nhau trước rồi mới tính tiếp.

Nhưng sau khi chứng kiến cách đi đứng và cách hô hấp của Dương Quan Quan hiện tại thì Tề Đẳng Nhàn cũng biết chắc chắn cô ta đã tiến bộ không ít so với lúc xưa.

Ngày hôm qua Tề Đẳng Nhàn đã thử nghiệm được công lực của Hứa Trường Ca rồi, quả thực là ông đã luyện Vịnh Xuân Quyền đến một trình độ không thể coi là tệ, vậy nhưng chắc chắn hồi còn trẻ ông đã từng bị thương nặng, rõ ràng cánh tay trái của ông không thể sử dụng được quá nhiều sức lực, vì vậy nên Hứa Trường Ca hiện giờ không phải là đối thủ của Dương Quan Quan.

“Dương tiểu thư à, daddy của tôi lợi hại lắm đấy! Tôi sợ là ông ấy có thể sẽ khiến cô bị thương!” Hứa Ức Ngọc vội vàng nói chen vào.

“Ha ha, nếu mà như thế thật thì cũng không có vấn đề gì đâu, khi luận võ thì khó tránh khỏi việc phải chịu thương tích mà. Bản thân tôi cũng đã nghe qua những tin đồn về sự lợi hại của Hứa tổng, thế nên tôi mới muốn thỉnh giáo ông ấy một chút!” Dương Quan Quan hào hứng đáp lại.

Hứa Trường Ca không nhịn được mà thầm do dự trong lòng, ông nghĩ là nếu để mọi người bên ngoài biết được ông đã đánh nhau với một người phụ nữ thì ít nhiều gì câu chuyện cũng sẽ có chút không dễ nghe.

Ánh mắt của Hứa Trường Ca thoáng dao động một chút, ông quay đầu nhìn về phía Dương Quan Quan rồi mỉm cười và hỏi: “Dương tiểu thư à, hay là thế này đi, bạn trai của con gái chú lợi hại lắm đấy, hay là để cho bạn trai của con gái chú đấu với cháu một trận vậy?”

Dương Quan Quan vô cùng ngạc nhiên, cô ta dời mắt sang phía Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi hắn: “Vậy sao?!”

Hứa Ức Ngọc lại lần nữa nói chen vào: “Daddy ơi, daddy đừng có hãm hại người béo chứ, anh ấy có vóc dáng mập mạp như thế này thì làm sao mà có thể đánh nhau với người khác được? Nhỡ đâu anh ấy bị Dương tiểu thư đánh chết ở đây thì con biết phải làm sao bây giờ!”

Tề Đẳng Nhàn cũng đang thầm chửi con mẹ nó trong lòng, tại sao đột nhiên hắn lại bị kéo vào trong câu chuyện giữa bọn họ vậy chứ?

“Chú Hứa à, cháu cũng không dám động thủ với Dương tiểu thư đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Vì sao chứ?” Dương Quan Quan cau mày hỏi lại.

Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Sư phụ của Dương tiểu thư là một người rất lợi hại có tên là Tề Đẳng Nhàn, anh ta có vóc người tuyệt hảo và gương mặt rất đẹp trai thì thôi đi, đã vậy anh ta còn sở hữu quyền pháp vô địch đủ để giúp cho anh ta tung hoành khắp thiên hạ, thực sự là đáng sợ lắm đấy.”

Dương Quan Quan ngạc nhiên: “Ồ? Tôi không ngờ là anh còn biết sư phụ của tôi cơ đấy!”

“Tôi từng được may mắn chứng kiến cảnh tượng khi anh ta chiến đấu một lần, anh ta thực sự rất lợi hại, quyền pháp đó cứ như thần linh ở trên trời giáng xuống không bằng, cả đời này tôi chưa từng được nhìn thấy người có võ công lợi hại như vậy một lần nào cả! Hơn nữa, anh ta rõ ràng là một người có thể kiếm cơm nhờ vào khuôn mặt đẹp trai đó, vậy mà anh ta vẫn có thể luyện được quyền pháp võ công lợi hại như vậy, đúng là không chừa lại chốn dung thân cho những người vừa không có giá trị nhan sắc lại vừa không có võ công xuất chúng như tôi mà.” Tề Đẳng Nhàn vừa lắc đầu vừa thở dài đầy ảo não.

Khóe miệng của Dương Quan Quan giật giật, không hiểu vì sao mà khi nghe cái tên có dáng người mập mạp này khen ngợi Tề Đẳng Nhàn hết lời thì cô ta lại cảm thấy từng từ ngữ mà anh ta thốt ra đều quái dị đến mức không thể tả được!

Dương Quan Quan cau mày hỏi lại: “Anh ấy thực sự lợi hại như vậy sao? Tại sao tôi lại chưa từng nghe đến chuyện đó nhỉ.”

Tề Đẳng Nhàn cũng có cảm giác hình như hắn đã tự tâng bốc bản thân hơi quá đà, chỉ đành mỉm cười ngượng nghịu rồi im lặng.

Hứa Trường Ca cũng không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, ông nói: “Thì ra sư phụ của Dương tiểu thư lại là một con người lợi hại như vậy, xem ra là thầy giỏi thì cũng dạy được học trò xuất sắc.”

Dương Quan Quan lại nói: “Thôi đừng nhắc đến anh ấy làm gì nữa, Hứa tổng à, rốt cuộc chú có đồng ý trao đổi võ thuật với cháu một lúc hay không? Nếu như chú có thể giành được chiến thắng thì cháu sẽ đồng ý rót vốn đầu tư cho hạng mục mà chú mong muốn.”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Dương Quan Quan, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự tán thưởng và khen ngợi.

Không ngờ sau khi được hắn tự tay dạy dỗ thành tài thì cái cô nàng nhát gan này lại có thể trở thành một người tài giỏi đến mức đủ khả năng một mình đảm đương một khoảng trời riêng, hiện tại Dương Quan Quan xuất hiện trong dáng vẻ của một nữ tổng tài bá đạo của tập đoàn lớn, khí chất cũng cực kỳ áp đảo, ngay cả khi đàm phán với một người có địa vị lớn và sự nghiệp mở rộng như Hứa Trường Ca mà cô ta cũng có thể chiếm được thế thượng phong trước ông.
Chương 895 Hai con người trẻ tuổi

Chương 895: Hai con người trẻ tuổi

Hứa Ức Ngọc cũng chú ý tới ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn, cô không nhịn được mà giơ khuỷu tay lên huých cho hắn một cú thật mạnh.

“Ê này bé mập, anh đừng có mà mơ tưởng đến chuyện cóc đòi ăn thịt thiên nga đấy nhé!”

“Hơn nữa bây giờ anh còn là bạn trai trên danh nghĩa của tôi nữa cơ mà, tốt xấu gì thì anh cũng nên tôn trọng tôi một chút chứ.”

“Tôi còn đang đứng lù lù ở bên cạnh anh mà anh dám dùng loại ánh mắt đó để nhìn người phụ nữ khác cơ à.”

Tề Đẳng Nhàn không thể giấu nổi nụ cười đắc ý, hắn nói: “Thịt thiên nga thì tôi đã được ăn từ lâu rồi kìa!”

Sau khi nghe được những lời ấy, Dương Quan Quan không thể không tỉnh táo lại. Cô ta hỏi bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng sửa lại: “Dương tiểu thư à, tôi chỉ nói là tôi đã được ăn thịt thiên nga thôi chứ tôi nào có dám nhắc đến cô đâu… Huống hồ cô còn là đồ đệ của một sư phụ đẹp trai như sư phụ Tề nữa, đối với cô thì tôi chỉ có tấm lòng kính trọng này mà thôi.”

Dương Quan Quan nhíu mày, nhưng vì Tề Đẳng Nhàn chữa cháy rất nhanh nên cô ta cũng không truy cứu thêm làm gì nữa.

Hứa Trường Ca cũng không thể không quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt trách cứ, hiển nhiên là ông nghĩ hắn đã quá nhiều lời, nếu như hắn chọc giận Dương Quan Quan thì làm sao mà bọn họ có thể bàn chuyện hợp tác làm ăn với nhau được nữa chứ?

“Con người của cậu thanh niên tên Tiểu Lý này rất tốt, có điều tính cách thì lại có phần hơi mềm yếu nhu nhược quá, võ công của cậu ta cũng rất cao nhưng tiếc là lại thiếu đi sự quyết đoán và tàn nhẫn của một quân nhân, cậu ta vẫn còn phải rèn luyện thêm rất nhiều.” Hứa Trường Ca không nhịn được mà thầm đánh giá Tề Đẳng Nhàn thêm một lượt nữa trong lòng, ông cảm thấy mặc dù có một chút tì vết nhưng quả thực Tề Đẳng Nhàn vẫn là một viên ngọc thô chưa mài giũa đáng để đầu tư.

“Thôi anh đừng có mà nói mấy câu cợt nhả như thế nữa!” Hứa Ức Ngọc cũng không nhịn được mà trừng mắt nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn, nguy hiểm quá đi mất, suýt chút nữa thì chỉ vì một câu nói của hắn mà mọi chuyện đã bị phá hỏng.

“Tôi đâu có nói câu nào cợt nhả đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng phản bác lại.

Hứa Ức Ngọc tức đến nỗi hai mắt cô trợn trắng cả lên, cô thầm nghĩ trong lòng, thật ra thì cái con người này cũng không đáng tin cậy đến thế.

Đến lúc này thì Dương Quan Quan cũng không còn tâm trạng nào để mà bàn chuyện hợp tác làm ăn với Hứa Trường Ca nữa, bởi vì cứ mỗi lần nhắc đến Tề Đẳng Nhàn thì tâm tư của cô ta lại trở nên rất hỗn loạn.

Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông khiến cho Dương Quan Quan nhớ mãi không quên, cũng chính là người đàn ông đã giúp cho Dương Quan Quan trưởng thành đến mức này.

Dương Quan Quan hiểu rõ một điều, dĩ nhiên là hiện nay Tề Đẳng Nhàn vẫn đang náu mình ở một nơi an toàn, vậy nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà lo cho hắn. Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng đã gây ra một tai họa lớn như vậy, chẳng lẽ cô ta có thể không lo lắng được hay sao?

“Hứa tổng à, cháu xin hẹn chú cùng bàn luận về chuyện hợp tác làm ăn vào một hôm nào đó khác!” Dương Quan Quan nói.

Nghe Dương Quan Quan bảo vậy, Hứa Trường Ca cũng chỉ đành cười khổ một tiếng rồi đáp: “Được thôi, Dương tiểu thư. Có điều chú khuyên là cháu nên nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không thì cái cảng nhỏ kia sẽ bị người ta giành mất đấy, đến lúc đó thì cháu sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu!”

Dương Quan Quan nói với ông: “Cháu sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.”

Hứa Ức Ngọc cứ tưởng là do câu nói vừa rồi của Tề Đẳng Nhàn nên Dương Quan Quan mới tức giận và hoãn việc đàm phán hợp tác làm ăn, cô không thể không nổi giận với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này có thể trách móc hắn được hay sao? Rõ ràng là Hứa Ức Ngọc chọn đề tài mở đầu câu chuyện trước chứ còn ai vào đây nữa, vả lại những điều mà hắn nói cũng đều là lời thật lòng thật dạ cả, làm gì có câu cợt nhả nào.

Vậy nhưng ngay vào lúc Dương Quan Quan đang chuẩn bị rời đi thì bỗng có một đoàn người đi về phía bên này.

“Ồ? Đây không phải là Dương Quan Quan, đồ đệ của cái thằng bán nước hay sao? Cô đến đây đánh golf đấy à?” Người dẫn đầu của đoàn người kia không phải ai khác mà chính là Trần Hùng Phi, thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn.

“Cô ta chính là đồ đệ của cái tên quốc tặc Tề Đẳng Nhàn kia đấy à? Không ngờ cô ta vẫn còn dám vác mặt đến thành phố Hương Sơn này để góp vui đấy, chẳng lẽ cô ta không sợ bản thân sẽ bị đánh chết?” Một người khác trông cũng rất trẻ lập tức mở miệng nói xen vào, anh ta còn nhìn Dương Quan Quan một lượt từ trên xuống dưới.

Dương Quan Quan chỉ đứng đó với tư thế vô cùng ngạo nghễ, cô ta đáp trả lại bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Tôi vừa mới nghe thấy tiếng chó sủa từ xa, còn tưởng là ai vào đây chứ, hóa ra lại là Trần thiếu đà chủ và Mạnh thiếu bang chủ!”

Lũ đàn em của Trần Hùng Phi và Mạnh Huyền Thông đều giận tới nỗi tím tái hết cả mặt mày, bọn chúng ngay lập tức thủ thế như sắp xông vào đánh Dương Quan Quan ngay lập tức.

Trần Hùng Phi lại chỉ xua tay ngăn bọn chúng lại rồi tiếp tục nói: “Ê này, mặc dù Dương tiểu thư là đồ đệ do cái tên quốc tặc kia một tay dạy dỗ nhưng đồng thời cô ta cũng là người đang đứng đầu nhà họ Dương hiện nay, chúng mày không được phép vô lễ nghe chưa!”

Dương Quan Quan lạnh mặt hỏi lại: “Quốc tặc à? Rốt cuộc ai là quốc tặc thì chính các anh mới là những người hiểu rõ nhất, vậy mà các anh vẫn còn mặt mũi mời cao thủ ở khắp nơi đến tham gia đại hội võ đạo để cùng nhau tìm kiếm và trừng phạt sư phụ tôi, đúng thật là buồn cười không tả được.”

Thiếu bang chủ của Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn là Mạnh Huyền Thông bèn híp mắt lại rồi nói với Dương Quan Quan: “Dương tiểu thư muốn can thiệp vào đại hội võ đạo lần này phải không? Được thôi, vậy thì cô có thể thử một lần, xem xem tất cả mọi người liệu có kiêng dè thân phận của cô hiện tại mà không ra tay giết chết cô hay không nhé.”

Dương Quan Quan bèn nở nụ cười rồi dõng dạc đáp trả: “Chỉ mong là ngày hôm ấy anh sẽ xuất hiện, sau đó anh cứ đợi mà xem liệu tôi có thể giết chết được anh không!”

Sau khi nói xong những lời này, Dương Quan Quan phất ống tay áo một cái rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt của Mạnh Huyền Thông cũng không được tính là quá dễ coi, anh ta quay đầu lại nói với Trần Hùng Phi: “Trần thiếu đà chủ, người phụ nữ kia đúng là mạnh miệng thật đấy, chúng ta nên phế bỏ hết toàn bộ công phu của cô ta rồi sau đó tôi sẽ chơi cô ta vài ngày! Để xem đến lúc đó thì cô ta có còn dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy hay không.”

Nghe xong những lời ấy, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà khẽ mỉm cười, ham muốn giết người nảy sinh trong lòng hắn.

Dương Quan Quan chính là đồ đệ được hắn che chở từ trước đến nay, cũng là người phụ nữ làm cho hắn thích thú đến nỗi không kiềm chế được bản thân mình, ít nhiều gì thì những lời mà Mạnh Huyền Thông vừa nói ra cũng khiến cho hắn có cảm giác vô cùng khó chịu.

Hứa Trường Ca đứng ở một bên không nói lời nào, cũng không lên tiếng chào hỏi hai người kia, lý do là vì ông không muốn bản thân dính dáng quá sâu đến những bang hội như thế.

“Này các vị, bọn tôi lỡ thích cái sân đánh golf này mất rồi, phiền các vị nhường lại cho chúng tôi một chút đi nhé.” Mạnh Huyền Thông bước tới rồi vênh mặt lên mà hất hàm ra lệnh cho bọn họ.

Hứa Ức Ngọc biết đây là thiếu bang chủ của Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn, một bang hội loại nhỏ như Hòa Liên Thắng thì không thể nào so sánh với Hồng Bang được, vì vậy nên sắc mặt cô trắng bệch ra như tờ giấy, không dám lên tiếng trả lời anh ta.

Ngược lại thì Hứa Trường Ca rất bình tĩnh, ông bảo bọn họ: “Đi thôi nào, chúng ta cùng đi về nhà.”

Trần Hùng Phi mỉm cười rồi hỏi: “Ông là Hứa Trường Ca tiên sinh của tập đoàn đầu tư Hứa thị phải không? Ngày hôm nay ông đến đây để đàm phán chuyện cùng hợp tác làm ăn với Dương Quan Quan đấy à? Tốt nhất là ông không nên thực hiện phi vụ hợp tác làm ăn đó đâu, nếu không thì tôi e là ông sẽ bị lỗ vốn đấy.”

Hứa Trường Ca vẫn không hề kinh sợ, ông chỉ đáp rằng: “Cảm ơn lời nhắc nhở của Trần thiếu đà chủ, Hứa mỗ đã nhớ kỹ rồi.”

Tề Đẳng Nhàn thì không nói bất cứ lời nào, nhưng trong lòng hắn đã thầm tính toán hết toàn bộ các cách để xử lý cái đám ba ba đần độn kia.

Hứa Ức Ngọc quay sang liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, thấy hắn có vẻ thờ ơ thì không nhịn được mà lặng lẽ thở dài một cái, quả thực là làm đàn ông thì vẫn nên có khí phách mạnh mẽ một chút mới tốt! Cho dù Tề Đẳng Nhàn có sợ đến mức nào thì ít nhất hắn cũng nên có gan đáp trả một hai câu để phản bác lại bọn họ chứ?

Có điều Hứa Ức Ngọc lại không hề biết rằng Tề Đẳng Nhàn chính là loại người mạnh mẽ đến mức có thể vượt qua khoảng cách ngàn dặm xa xôi để chạy đến tận nước Mỹ tìm và giết chết kẻ thù của hắn, nếu như nói rằng hắn không có khí phách thì chỉ sợ là trên thế giới này không còn ai có thể xứng đáng với hai chữ đó được nữa rồi.

Ngay cả một người phụ nữ hoàn hảo như tiên trên trời là Trần Ngư cũng còn phải mặt đỏ tim đập vì khí phách mạnh mẽ và khí khái nam nhi toát lên từ Tề Đẳng Nhàn nữa là.

“Tiểu Lý à, hai người vừa nãy chính là hai người có quyền lực to lớn nhất trong số các thanh niên trẻ tuổi ở thành phố Hương Sơn bọn chú hiện nay.” Sau khi dẫn theo Hứa Ức Ngọc và Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, Hứa Trường Ca nói với Tề Đẳng Nhàn như vậy.

“À… Bọn họ chính là thái tử gia của Hồng Bang và Long Môn đấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi đáp lời ông như vậy.

Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói tiếp: “Chú nghĩ là cháu đừng nên cảm thấy địa vị của bọn họ xa vời đến mức cháu không thể chạm tay được đến bọn họ, chú cảm nhận được rằng cháu có tiềm năng cực kỳ tuyệt vời, chỉ cần chăm chỉ luyện tập vài năm thì chắc chắn cháu sẽ có thể vượt xa bọn họ thôi.”

Hứa Ức Ngọc bèn nói xen vào: “Daddy à, daddy khen bé mập ít thôi, nếu không là đuôi của anh ta vểnh lên đến tận trời bây giờ đấy!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cảm ơn chú Hứa vì đã khen ngợi và tán thưởng cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức để thay đổi bản thân.”

Hứa Ức Ngọc trợn trắng cả hai mắt lên, cô nói: “Cái đồ dốt nát nhà anh, tốt nhất là anh đừng có nói ra mấy câu linh tinh mà anh không nên nói nữa, lỡ đâu anh chọc giận Dương tiểu thư thì làm sao mà chuyện hợp tác làm ăn của gia đình tôi có thể tiến hành một cạch thuận lợi được đây!”

“Không sao cả, thực ra lần này Dương tiểu thư đến thành phố Hương Sơn với mục đích là để tham gia đại hội võ đạo, kể cả nếu như chuyện hợp tác làm ăn có không thành công thì chú cũng sẽ không để ý đâu.” Hứa Trường Ca nở nụ cười đầy lơ đễnh rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn bèn nhân tiện bảo với Hứa Trường Ca: “Chú Hứa cứ yên tâm đi, vấn đề này không lớn lắm đâu, cháu tin là nhất định cô ấy sẽ đồng ý rót vốn đầu tư vào hạng mục mà chú đã đề xuất thôi ạ.”

“Anh tin thì có tác dụng gì cơ chứ!” Hứa Ức Ngọc vò đầu bứt tai, có vẻ rất lo lắng khổ sở. “Tập đoàn đầu tư Hứa thị chúng tôi cũng đang bắt đầu bước vào giai đoạn chững lại rồi, chúng tôi rất cần có một thế lực bên ngoài với nguồn vốn mạnh mẽ như Dương tiểu thư xuất hiện để thúc đẩy lợi nhuận lên cao.”

Tề Đẳng Nhàn lại nói với cô: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này cho.”

Hứa Ức Ngọc đáp lại: “Bé mập à, anh lại ba hoa khoác lác nữa rồi đấy!”

Hứa Trường Ca cười ha ha vài tiếng rồi nói với bọn họ: “Đi thôi nào, về nhà ăn cơm thôi! Chắc hẳn là mẹ của con cũng đã nấu xong bữa cơm rồi đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK