Chương 896: Giai cấp đứng đầu ở thành phố Hương Sơn
“Thế nào rồi anh, vụ đàm phán hợp tác làm ăn giữa nhà ta và Dương tiểu thư đã thành công chưa thế?”
Triệu Tân Lan vừa mới nhìn thấy hai cha con Hứa Trường Ca về đến nhà thì đã hào hứng hỏi.
Hứa Trường Ca bèn cười và đáp: “Đó là một khoản đầu tư trị giá tận mấy triệu đấy em, làm sao mà có thể dễ dàng thành công như vậy được? Club trên du thuyền cũng chỉ là một hạng mục trong quá trình mở rộng của tập đoàn chúng ta mà thôi, đang ở giai đoạn đầu thì tiến triển chậm là đúng rồi mà.”
Nhà họ Dương ở Ma Đô hiện nay đã nằm dưới quyền kiểm soát của Dương Quan Quan, hiện tại thì Dương Quan Quan chính là người nắm giữ quyền lực lớn nhất trong số những người có tiếng nói ở nhà họ Dương.
Mưu kế sử dụng tập đoàn tài chính Đông Liên lúc trước đã khiến cho toàn bộ người nhà họ Dương rơi vào một cái bẫy đau khổ đến mức không thể tả được, hơn nữa đa số bọn họ cũng không muốn đi theo hai cha con đã thất thế là Dương Ý và Dương Tĩnh, vậy nên tất cả đều phải cúi đầu chịu thua trước Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan đã nắm trong tay cả tập đoàn Gukoo lẫn toàn bộ nhà họ Dương, giờ cô ta lại tham gia vào hạng mục xây dựng đường ống dầu khí xuyên quốc gia nữa, có thể nói là thực sự không thiếu tiền của.
Triệu Tân Lan vừa nghe xong đã lập tức giận chó đánh mèo và đổ lỗi cho Tề Đẳng Nhàn, bà ta giận dữ nói: “Nhất định là do cái thằng nhóc con quê mùa Tiểu Lý này không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế của nước Hoa ta nên nó mới nói linh tinh, làm hỏng hết cả việc, phải không?”
“Ôi chao, mẹ mình đúng là liệu sự như thần!” Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà cười khổ trong lòng, thế nhưng cô cũng không mở miệng nói gì để bỏ đá xuống giếng.
Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói: “Chuyện này thì đâu thể đổ lỗi cho Tiểu Lý được, với một khoản đầu tư có giá trị khổng lồ như thế kia thì bất kỳ ai cũng sẽ muốn suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định thôi. Cứ đợi đến khi nào Dương tiểu thư đưa ra quyết định rồi anh sẽ nói chuyện với cô bé ấy sau cũng được.”
Trên đường từ sân golf về đây, Tề Đẳng Nhàn cũng đã gửi một tin nhắn cho Hoàng Sung để nhắc anh ta thay mình ra mặt nói chuyện với Dương Quan Quan, gợi ý cho Dương Quan Quan cân nhắc cẩn thận về việc rót vốn đầu tư vào hạng mục của Hứa Trường Ca.
Tuy rằng thời gian ở chung giữa bọn họ chưa phải là quá dài, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại rất có hảo cảm với một con người như Hứa Trường Ca.
Có một số người chính là như vậy đấy, không cần ở chung với nhau trong một khoảng thời gian dài nhưng cũng có thể biết mình và người kia vô cùng tâm đầu ý hợp.
Cũng như Tề Đẳng Nhàn và Lục Chiến Long vậy, tuy thời gian quen biết giữa đôi bên còn chưa được bao lâu, nhưng như thế là đủ để bọn họ dốc sức giúp đỡ người bạn của mình mà không tiếc cả mạng sống.
Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn đã suy nghĩ kỹ càng về việc nên sắp xếp Hứa Trường Ca vào phần nào trong kế hoạch của bản thân, ông là một con người có năng lực nhìn xa trông rộng, có thể trở thành cánh tay phải đắc lực cho hắn.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì một người bỗng dưng bước ra từ trong nhà, đó chính là em trai ruột của Triệu Tân Lan, tên là Triệu Tân Không.
“Anh rể à, em đã biết trước rằng có thể anh sẽ không hoàn thành được việc này, cũng vì thế nên em đã tìm sẵn một người có khả năng giúp đỡ được anh đây!” Triệu Tân Không vừa mới xuất hiện đã nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Cháu chào cậu ạ!” Hứa Ức Ngọc vội vàng lên tiếng chào ông ta, về phương diện gia giáo thì cô không có chút vấn đề nào cả.
Hứa Trường Ca hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên: “A? Em tìm à? Em đã tìm ai đến để hỗ trợ vậy?”
Triệu Tân Không tiếp tục trưng ra vẻ mặt đắc ý, ông ta trả lời: “Em vợ của anh cũng có bản lĩnh khá lớn, em đã mời được thiếu gia Hà Định Khôn của nhà họ Hà về đây!”
Hứa Trường Ca không kìm được mà để lộ một tia tức giận trong mắt, còn lâu ông mới tin vào câu nói vừa rồi, trời sập thì may ra, đừng nói là Triệu Tân Lan lại có ý định bán con gái của bọn họ đi để đổi lấy sự giúp đỡ đấy nhé? Nếu không thì tại sao người của nhà họ Hà lại phải giúp đỡ bọn họ trong việc này?
Nhà họ Hà cũng chính là một gia tộc thuộc giai cấp đứng đầu ở thành phố Hương Sơn, nghe đồn bọn họ có vài xích mích với thị trưởng Hoàng vừa mới nhậm chức, không biết tin đồn đó là thật hay là giả.
Triệu Tân Không cười cười rồi nói: “Anh rể à, anh không cần cảm ơn em làm gì đâu, em cũng chỉ muốn tốt cho tất cả mọi người mà thôi. Hơn nữa Hà thiếu gia cảm thấy rất hứng thú với Tiểu Ngọc nhà mình, em nghĩ là anh nên cân nhắc một chút.”
Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà nhíu mày, nhưng cô vẫn không nói một lời nào cả. Cô hiểu rõ rằng nhà họ Hứa hiện nay đang cần một bước ngoặt,đồng nghĩa với việc bọn họ cần một thế lực bên ngoài thật mạnh mẽ hỗ trợ để thúc đẩy sự phát triển của bọn họ.
“Hà thiếu gia đang ngồi ở trong nhà kia kìa, con mau vào trong đó mà chào hỏi đi, nếu để người ta nghĩ rằng nhà chúng ta không biết phép tắc gì thì không tốt đâu!” Triệu Tân Lan vội vàng nói với con gái.
Hà Định Khôn đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, thấy đoàn người bước vào thì mỉm cười rồi đứng dậy, sau đó quay mặt về phía Hứa Trường Ca mà nói lời chào: “Chào chú Hứa!”
“Hà thiếu gia đấy à, chào cậu chào cậu.” Hứa Trường Ca bắt tay với Hà Định Khôn. “Cậu không cần phải khách sáo như thế đâu, cứ ngồi xuống đi đã.”
Hà Định Khôn nói: “Ban nãy Triệu Tân Không đã kể lại cho cháu nghe về tình hình của gia đình chú rồi. Vấn đề không phải là quá lớn đâu, cháu rất thân thiết với bên phía Dương tiểu thư, thậm chí cháu còn vừa mới hẹn cô ấy là ngày mai sẽ cùng nhau dùng bữa, nhất định cô ấy sẽ nể mặt cháu thôi mà.”
“Hà thiếu gia mới là quý nhân có thể giúp đỡ gia đình chúng ta, cậu ấy tới đây để giúp chúng ta thành công, chứ đâu như một số người nào đó, chỉ biết làm hỏng việc.” Triệu Tân Lan bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không cần nghĩ cũng biết bà ta đang muốn ám chỉ vị khách đường xa đến từ Nam Dương là Tề Đẳng Nhàn.
Hứa Trường Ca mỉm cười rồi nói: “Nếu như Hà thiếu gia có thể giúp đỡ chúng tôi thì thực sự là không còn gì tốt hơn nữa rồi, có điều không biết Hà thiếu gia muốn đưa ra điều kiện gì với chúng tôi đây?”
Hà Định Khôn nhanh chóng đáp lại: “Ha ha ha, cũng chỉ là giúp đỡ một chuyện nhỏ mà thôi, cháu thì có điều kiện gì đâu cơ chứ?”
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hứa Trường Ca reo lên, ông bèn lấy ra xem thử, lập tức ngạc nhiên vô cùng, Không ngờ người gọi tới lại là Dương Quan Quan!
Dương Quan Quan vừa thấy đầu dây bên kia bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề, cô ta nói: “Hứa tổng à, cháu đã suy nghĩ kỹ về hạng mục mà chú vừa mới đề xuất rồi, chúng ta có thể thử hợp tác một chút, cũng không hại gì cả, ngày mai chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
Hứa Trường Ca bèn nở nụ cười mừng rỡ: “Được, chú chỉ chờ những lời này của cháu thôi đấy Dương tiểu thư! Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau nhé!”
“Thế nào? Có đúng là Dương tiểu thư đã gọi điện cho anh không?” Triệu Tân Lan hỏi với vẻ mặt vô cùng hưng phấn, hai mắt của bà ta cũng sáng rực lên.
“Chắc chắn là thế rồi, anh rể vừa mới gọi tên cô ấy mà!” Triệu Tân Không lập tức hùa theo. “Nhất định là lần này tập đoàn đầu tư Hứa thị sẽ có thể tiến thêm một bước rất xa, sau đó tất cả mọi người đều có thể kiếm được thêm thật nhiều tiền.”
Triệu Tân Lan nói: “Em trai à, em thực sự quá lợi hại!”
Triệu Tân Không đáp lời bà ta: “Chị đừng cảm ơn em vội, đây đều là nhờ có mặt mũi của Hà thiếu gia thôi.”
Hà Định Khôn không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta sửng sốt: “Ơ? Nhưng mà tôi mới chỉ vừa hẹn Dương tiểu thư cùng ăn một bữa cơm thôi mà, tôi còn chưa nói với cô ấy cụ thể tôi muốn nhờ vả chuyện gì nữa…”
Triệu Tân Không bèn tâng bốc anh ta: “Vậy thì chắc chắn là do Dương tiểu thư nghĩ rằng cậu muốn nói chuyện này giúp anh rể tôi, thế nên cô ấy mới nể mặt Hà thiếu gia để đồng ý trước thời hạn đấy. Có khi chỉ cần đợi đến ngày mai thôi là Dương tiểu thư sẽ đưa ra một chuyện gì đó cần nhà họ Hà trợ giúp cũng nên?”
Hà Định Khôn gật đầu như có điều suy nghĩ, tuy anh ta cũng hơi thắc mắc nhưng lại không do dự quá lâu về vấn đề này.
“Thấy chưa, người ta như thế này mới là giai cấp cao nhất ở thành phố Hương Sơn, có mặt mũi biết chừng nào! Muốn nhờ vả ai cũng được cả!” Triệu Tân Lan nói bằng giọng the thé.
Hứa Ức Ngọc chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa khó xử, có điều cô không thể phủ nhận được rằng những lời mẹ mình vừa mới nói là sự thật. Nhà họ Hà thuộc giai cấp cao nhất ở nơi này, bất kỳ ai cũng sẽ phải nể mặt mà giúp đỡ bọn họ.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà mỉm cười, sau đó hắn hỏi: “Cô Triệu à, cô có chắc chuyện này là do Dương tiểu thư nể mặt Hà thiếu gia hay không?”
Triệu Tân Lan phản bác lại: “Sao nào? Không phải là do Dương tiểu thư nể mặt cậu ấy thì chẳng lẽ là do Dương tiểu thư nể mặt cậu chắc! Cậu chỉ là một tên ngoại lai đến từ Nam Dương thôi, có tư cách gì mà khiến Dương tiểu thư phải nể mặt cậu cơ chứ!”
Triệu Tân Không cũng nói xen vào bằng giọng lạnh lẽo: “Có một số người là cóc ghẻ nhưng cứ đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự soi bản thân trong vũng nước đái đi à, xem mình có mặt mũi như thế nào mà dám tự so sánh với Hà thiếu gia?”
“Không phải không phải, cháu chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi, để khen Hà thiếu gia thật là lợi hại ấy mà!” Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên rồi nói. “Mọi người đang nghĩ cái gì vậy không biết?”
Ban nãy tất cả mọi người đều tưởng là Tề Đẳng Nhàn không phục, ngay cả Hà Định Khôn cũng nghĩ vậy, không ai có thể ngờ được hắn lại nói ra một câu như thế.
“Ơ?” Triệu Tân Lan sững sờ.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hà thiếu gia đúng là lợi hại thật đấy, tôi rất bội phục anh. Tôi tuyên bố từ nay trở đi, quảng trường ở trước cửa nhà họ Hứa sẽ được đổi tên thành quảng trường Hà Định Khôn, Hà Định Khôn là lợi hại nhất!”
Nghe xong những lời ấy của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt của Hà Định Khôn trở nên ngơ ngác, thậm chí anh ta còn có chút ngượng ngùng: “Đừng đừng đừng… Đừng có mà nói như vậy, chứ phải khiêm tốn một chút, nếu như chuyện này truyền đi khắp nơi thì tôi còn dám gặp ai nữa đây?”
“Ồ? Cũng không tệ đâu, cũng dám thừa nhận bản thân không bằng người khác đấy.” Hai chị em Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không đều gật gù đồng tình, bọn họ hoàn toàn không hiểu Tề Đẳng Nhàn đang muốn làm trò gì nữa.
Dù sao Hứa Ức Ngọc cũng là một thanh niên trẻ tuổi, cô biết ngay Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ nịnh bợ nhưng thực ra là muốn mỉa mai Hà Định Khôn, đành phải nhìn hắn bằng vẻ mặt dở khóc dở cười. Nhưng đồng thời khi suy nghĩ kỹ thì Hứa Ức Ngọc lại cảm thấy có hơi buồn bã trong lòng, là do Tề Đẳng Nhàn phát hiện sự chênh lệch giữa bản thân và một người thuộc gia tộc giàu có quá lớn nên mới dùng cách thức như vậy để trút hết bực bội trong lòng hay sao?
Hứa Trường Ca không nhịn được mà dùng ánh mắt có chút thất vọng để liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, lẽ ra một bậc nam nhi thì không nên khom lưng uốn gối trước quyền lực to lớn như vậy chứ.
Chương 897 Uyển chuyển và khéo léo
Chương 897: Uyển chuyển và khéo léo
“Bây giờ cháu còn trẻ, chú nghĩ là cháu nên giữ vững bản tâm, lẽ ra cháu không nên uốn gối khom lưng chỉ vì người khác có quyền có thế, như vậy là không được đâu.”
Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Hứa Trường Ca gọi Tề Đẳng Nhàn vào trong phòng làm việc rồi dốc lòng dạy dỗ hắn.
Hiển nhiên là Hứa Trường Ca đã thực sự coi Tề Đẳng Nhàn như một nhân tố trẻ rất có tiềm năng, cũng vì thế nên ông mới ôm ý định muốn bồi dưỡng nhân tài.
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Chú Hứa ơi, cháu chỉ muốn đùa cho mọi người vui vẻ thôi mà, hơn nữa cháu cũng không muốn cãi nhau với cô Triệu cho lắm. Đừng nói là chú thực sự nghĩ rằng cháu sợ cái tên Hà thiếu gia kia đấy nhé?”
Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bèn mở điện thoại di động ra rồi giơ tin nhắn mà mình đã gửi cho Hoàng Sung lên để Hứa Trường Ca đọc cùng.
Hứa Trường Ca nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó không kìm được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, ông hỏi: “Thì ra là cháu giúp chú khuyên nhủ Dương tiểu thư sao? Bảo sao mà cô bé ấy lại đột nhiên thay đổi ý định… Xem ra là do chú nghĩ nhiều rồi!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó nói thêm: “Chỉ là cháu có một chút quan hệ mà thôi, cũng may là mối quan hệ giữa anh ta và Dương tiểu thư cũng không phải là quá tệ, thế nên cháu mới nhờ anh ta nói giúp cho chú.”
Hứa Trường Ca nở nụ cười rồi nói: “Tốt quá rồi, chú cảm ơn cháu nhiều lắm, Tiểu Lý!”
Tề Đẳng Nhàn xua tay: “Chú Hứa đừng khách sáo quá làm gì, chú là một con người vừa chính trực lại vừa chân thành, hơn nữa chú còn đối xử với cháu rất tốt, dĩ nhiên là cháu phải báo đáp lại chú chứ ạ.”
Hứa Trường Ca giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói: “Có thực lực nhưng lại khiêm tốn bản thân, thế là rất tốt!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.
Chẳng qua cũng chỉ vì Hứa Trường Ca không nhận ra Tề Đẳng Nhàn nên ông mới có thể nói ra những lời như vậy mà thôi… Nếu như Tề Đẳng Nhàn thực sự khiêm tốn thì đã không có nhiều người bị Nhị đương gia làm cho bẽ mặt trước đây rồi.
“Chú Hứa à, chú có muốn nhà họ Hứa của chú trở thành một gia tộc quan trọng chủ chốt ở thành phố Hương Sơn này hay không?” Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn lên tiếng hỏi.
“Dĩ nhiên là có rồi, chú cố gắng vì sự nghiệp buôn bán của mình như vậy cơ mà, chẳng phải là để xây dựng nên một cơ đồ hay sao?” Hứa Trường Ca vừa gật đầu vừa nói.
Tề Đẳng Nhàn bèn nói với ông: “Cháu có thể giúp đỡ chú đấy ạ.”
Hứa Trường Ca hơi sửng sốt một chút, sau đó ông bật cười và nói: “Tiểu Lý à, cháu đến đây nghĩa là cháu đang giúp chú rồi đấy! Hơn nữa thành phố Hương Sơn là một vùng đất ngọa hổ tàng long, không giống như nước Nam Dương của cháu nơi chỉ có một gia tộc là nhà họ Trần xưng bá thiên hạ đâu. Cháu vẫn còn trẻ, cháu không nên dùng giọng điệu quá chắc chắn khi nói về một điều gì đó, nếu không thì cháu sẽ bị người khác cười nhạo đấy.”
“Chú thì sẽ không cười nhạo cháu, bởi vì chú nhận ra rằng cháu sở hữu những phẩm chất rất tốt đẹp, không chỉ vậy mà cháu còn rất có năng lực nữa, có lẽ trong một khoảng thời gian không xa sắp tới thì cháu sẽ có cơ hội để làm điều cháu vừa mới nói.”
“Vậy nhưng cháu không nên nói ra điều này quá sớm, cháu nên đợi đến lúc bản thân đã có đủ thực lực rồi hẵng nói sau!”
Hứa Trường Ca thầm nghĩ trong lòng rằng trừ việc đôi khi có hơi phô trương quá mức thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có gì đáng chê trách cả, mỗi tội… khuôn mặt của hắn có hơi xấu xí một chút, dáng người cũng hơi mập mạp một chút, lúc cười lên thì trông hắn cứ như Phật Di Lặc vậy.
Dường như Tề Đẳng Nhàn cũng đã nhận ra những gì mà Hứa Trường Ca muốn nói thông qua ánh mắt của ông, hắn không nhịn được mà nói một cách chân thành: “Chú Hứa à, thực ra là cháu đẹp trai lắm đấy.”
“Hả?” Hứa Trường Ca ngẩn cả người.
“Từng có một người bạn nói với cháu thế này, anh ta không tán thưởng cháu vì cháu hào hiệp, nghĩa khí hay là mạnh mẽ và nhiệt tình, anh ta chỉ cảm thấy cháu rất đẹp trai mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“...” Hứa Trường Ca thực sự rất muốn hỏi xem liệu có phải là người bạn kia của Tề Đẳng Nhàn đã bị mù hay không, nhưng vì cảm thấy rằng câu hỏi ấy nghe quá xúc phạm nên ông đã cố gắng nhịn xuống.
Hứa Trường Ca không có hứng thú nói những chuyện vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn nữa, ông nói: “Được rồi, chú không cần biết cháu đã gây ra những chuyện gì và chọc phải những nhân vật nào ở vùng đất Nam Dương đó, nhưng một khi cháu đã đến thành phố Hương Sơn này thì cứ ở lại và làm việc đi! Nếu như cháu có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói cho chú biết, nếu như chú có thể giải quyết được vấn đề đó thì chú sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cháu.”
“Đương nhiên, nếu như cháu coi trọng Tiểu Ngọc thì cháu nên tự mình giải quyết vấn đề đi, đứa con gái của chú rất có chính kiến, chú không thể xen vào quyết định riêng của nó được đâu.”
“Ha ha…”
Hứa Trường Ca không có tâm trạng đâu mà nghe những lời khoác lác của Tề Đẳng Nhàn thêm nữa, ông đuổi hắn ra khỏi phòng làm việc ngay sau đó.
Hứa Trường Ca đứng trước giá sách của bản thân, tự lẩm bẩm với mình: “Gia tộc quan trọng chủ chốt của thành phố Hương Sơn sao?”
Đương nhiên là Hứa Trường Ca muốn gia tộc của bản thân trở thành một gia tộc lớn như nhà họ Hà, cũng có thể là như nhà họ Trần đang làm việc cho Long Môn, có điều năng lực của ông chỉ có thể đưa ông đến vị trí hiện tại mà thôi, điều ông thiếu là một quý nhân có thể vươn tay ra giúp đỡ ông.
Sau một hồi lâu, Hứa Trường Ca thở dài, ông vẫn kiên trì với nguyên tắc của bản thân là tuyệt đối sẽ không cố gắng ép buộc con gái mình làm những gì mà cô không muốn.
Hứa Trường Ca tuyệt đối sẽ không hạ mình để cưỡng ép con gái ông phải gả cho một ai đó.
Tề Đẳng Nhàn âm thầm so sánh Hứa Trường Ca với loại người cặn bã như Giang Sơn Hải, quả thực không biết Hứa Trường Ca tốt hơn bao nhiêu lần nữa, hắn đã có dự định sẵn trong lòng rồi, sau này hắn có thể giao phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn cho Hứa Trường Ca quản lý!
Dù sao thì bên phía tổng hội cũng đã đánh mất quyền kiểm soát đối với phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, nếu như Tề Đẳng Nhàn có thể chinh phục được phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn thì tất nhiên là số phận của phân đà này sẽ do hắn định đoạt, huống chi Lý Hà Đồ còn là người của bên phía hắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước chân ra khỏi phòng làm việc đã bị Hứa Ức Ngọc tóm cổ lại ngay lập tức, cô kéo hắn ra sân sau nhà mình để ngắm hoa… Không phải! Là nói chuyện mới đúng.
“Bé mập à, về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tôi rất xin lỗi… Mẹ tôi nói chuyện khó nghe như vậy đấy, mong là anh đừng để bụng.” Hứa Ức Ngọc nói lời xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn, về phương diện gia giáo thì cô được thừa hưởng phong cách của Hứa Trường Ca.
“À, thực ra tôi cũng không để ý đâu!” Tề Đẳng Nhàn nói với cô.
Hứa Ức Ngọc lại nói: “anh đã nhìn thấy Hà Định Khôn rồi nhỉ, có phải anh cảm thấy rất mất mát khi nhận thức được sự chênh lệch giữa anh và anh ta hay không?”
“Thực ra thì tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Nếu như không phải do tôi lấy anh ra làm bia đỡ đạn ngày hôm qua thì mọi chuyện trời xui đất khiến ngày hôm nay cũng không xảy ra rồi, lẽ ra anh sẽ không bị đả kích như thế này.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn cả người ra, Hứa Ức Ngọc đang nói cái gì thế? Cái gì mà chênh lệch cơ? Kể cả từ cái hồi hắn không có lấy một xu dính túi, vẫn còn chưa có danh tiếng gì đáng kể, hắn cũng không thèm nể mặt chủ tịch của một tỉnh nữa là.
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã cực kỳ nổi tiếng rồi, chỉ riêng danh tiếng của hắn cũng có thể trị giá cả tỷ đô la Mỹ chứ không ít, vậy mà hắn lại có thể bị đả kích bởi loại người như Hà Định Khôn sao? Hứa Ức Ngọc đang nói đùa cái gì vậy không biết!
“Tôi đã bắt anh phải bước vào một thế giới mà anh vốn dĩ không thuộc về, khiến cho anh phải trải nghiệm sự chênh lệch như lòng sông so với mặt nước biển, tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi.” Hứa Ức Ngọc thở dài và nói với hắn.
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật giật, có phải cô gái Hứa Ức Ngọc này quá tin người rồi hay không? Nếu như hắn không nể mặt Hứa Ức Ngọc là con gái của chú Hứa, vả lại thái độ làm người của cô cũng không quá tệ, thì hắn đã tìm một tên nào đó có nước tiểu màu vàng thật đặc để tè ra một bãi ngay tại đây giúp cô tỉnh táo hơn rồi.
Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nói: “Không phải đâu, cô đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi căn bản không cảm thấy sự chênh lệch như lòng sông so với mặt nước biển gì hết!”
Hứa Ức Ngọc cũng bĩu môi, cô căn bản không tin vào những lời này, thế nên cô nói: “Thực ra tôi cũng hiểu là anh đang cảm thấy rất mâu thuẫn mà.”
“Tôi muốn theo đuổi sự tự do của bản thân tôi, nhưng đồng thời tôi cũng không đành lòng khi phải thấy daddy mệt mỏi như vậy.”
“Nếu như tôi đồng ý gả cho những người như là Lương Kiêu hay Hà Định Khôn thì nhất định tôi sẽ có thể giúp ích cho gia đình tôi rất nhiều, phải không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như cô muốn làm điều gì đó thì cô nên thực hiện điều ấy đi, cô không nên coi gành nặng của người khác là gánh nặng của mình.”
Hứa Ức Ngọc mỉm cười rồi nói: “Thực ra anh là một người rất tốt, anh sẵn sàng ra mặt trên chuyến bay đó, anh không sợ bản thân phải gánh chịu trách nhiệm, anh đã quyết định ra tay cứu người. Tất cả những hành động ấy của anh đều mang lại cho tôi rất nhiều thiện cảm!”
“Chỉ đáng tiếc một điều là thân phận của anh có hơi thấp một chút, gương mặt của anh cũng không phải là mẫu người tôi thích, nếu không thì…”
“Nếu không thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc hẹn hò với anh đấy!”
Tề Đẳng Nhàn không nói thêm câu nào nữa, những lời nói này rốt cuộc có nghĩa lý gì không vậy?
“Anh nên nhớ thật kỹ một điều rằng chúng ta chỉ đang diễn kịch mà thôi, thế nên anh cũng không cần quá để ý đến sự chênh lệch như lòng sông và mực nước biển giữa thân phận của anh và thân phận của Hà Định Khôn đâu! Tôi nghĩ anh nên cố gắng phấn đấu thật nhiều, thời gian còn dài lắm!” Hứa Ức Ngọc vỗ vào vai Tề Đẳng Nhàn rồi nói.
Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt lên mà liếc nhìn Hứa Ức Ngọc, hắn đã hơi hơi hiểu ra được ẩn ý đằng sau những lời mà Hứa Ức Ngọc vừa mới nói với hắn rồi.
Hơn phân nửa là Hứa Ức Ngọc cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn có ý đồ với cô, có thể là ý đồ về mặt tình cảm mà cũng có thể chỉ đơn thuần là vì vật chất, vậy nên hắn mới bị đả kích vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Hứa Ức Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn những lời vừa rồi là để hắn buông tha cho những suy nghĩ không thực tế, nói với hắn một cách uyển chuyển và khéo léo rằng “Tôi và anh không thuộc về cùng một thế giới”, bọn họ chỉ đang diễn kịch mà thôi, hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì, cũng không cần phải nhập vai quá sâu làm gì.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa giật giật, Hứa Ức Ngọc tin người thì có tin người thật đấy nhưng tính cách của cô thì vẫn tương đối ôn hòa.
Nếu như trước đây Kiều Thu Mộng hiền lành và dịu dàng được bằng một nửa Hứa Ức Ngọc thôi, thì nể mặt ân tình của nhà họ Kiều đối với hắn, Tề Đẳng Nhàn đã không phải đi đến bước ly hôn với cô ta…
“Hầy… Nên nói như thế nào đây nhỉ, thực ra anh đây lợi hại lắm đấy, nếu không phải có lẽ người của cục An ninh quốc gia vẫn còn đang theo dõi tôi thì chắc hẳn tôi đã tiết lộ thân phận thật của bản thân với cô rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, hắn quyết định ngày mai mình sẽ bắt đầu kế hoạch, phải tiếp xúc với Hoàng Văn Lãng trước đã.
Chương 898 Bạn bè thân thiết từng đi trung tâm mát xa chung với nhau
Chương 898: Bạn bè thân thiết từng đi trung tâm mát xa chung với nhau
Sáng hôm sau Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Hứa và đi thẳng một đường đến dinh thự của Hoàng Văn Lãng.
Trước khi ra khỏi cửa thì Tề Đẳng Nhàn còn được Hứa Ức Ngọc kéo lại dặn dò một câu, cô nói rằng hắn nhớ phải cẩn thận trên đường đi, nếu cảm thấy có gì không đúng thì phải ngay lập tức gọi điện về nhà.
Hiển nhiên là Hứa Ức Ngọc vẫn rất lo lắng rằng có thể Lương Kiêu sẽ trả thù Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi tới trước cửa dinh thự của Hoàng Văn Lãng, Tề Đẳng Nhàn tình cờ gặp được một đoàn người bước ra từ bên trong. Người dẫn đầu đoàn người đó là một người phụ nữ, cô ta mặc váy dài của hãng Chanel, dưới chân đi giày cao gót, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu trắng, bắp chân lộ ra bên dưới lớp váy trắng nõn như tuyết, đường cong cơ thể cũng vô cùng hoàn hảo, cứ như một thanh đao sắc bén có thể cắt vụn trái tim đàn ông ra vậy.
“Ồ, không ngờ mình lại có thể gặp được người yêu cũ ở đây đấy!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhe răng ra cười, nhìn về phía người phụ nữ có thể nói là sở hữu cả khí chất lẫn khuôn mặt đều thuộc hàng tuyệt phẩm.
Từ Ngạo Tuyết không thể không quay đầu, lại sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn hì cô ta nhăn mặt nhíu mày.
“Có chuyện gì thế, Từ tiểu thư?” Cấp dưới của cô ta đứng ở bên cạnh đó lên tiếng hỏi.
Từ Ngạo Tuyết lắc đầu rồi đáp lại: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt của cái tên mập mạp đứng ở đằng kia thật là đáng ghét mà thôi!”
Những người đi theo sau lưng Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt vô cùng khó chịu, nếu như hắn đã khiến cho Từ Ngạo Tuyết cảm thấy đáng ghét thì dĩ nhiên là bọn họ cũng sẽ không thích hắn.
“Xem ra là mặt trời ở Nam Dương không khiến cho làn da của cô ấy đen đi nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn thầm nghĩ trong lòng như vậy.
“Hay là tôi chạy sang đó rồi chặt đứt hai chân của cậu ta nhé?” Một người hỏi bằng giọng vô cùng lạnh lẽo.
Từ Ngạo Tuyết đáp lại: “Không cần đâu, chắc chắn anh ta tới đây là để xin được gặp thị trưởng Hoàng, hơn nữa thành phố Hương Sơn cũng không phải là địa bàn của chúng ta, nơi này không thích hợp để ra tay.”
Từ Ngạo Tuyết quay đầu lại, lần này cô ta nói chuyện với Hoàng Kỳ Bân: “Hoàng thiếu gia à, anh chỉ cần tiễn chúng tôi đến đây thôi là được.”
Hoàng Kỳ Bân gật đầu một cái thật nhẹ rồi trả lời: “Được, vậy thì xin chúc Từ tổng thượng lộ bình an.”
Từ Ngạo Tuyết dẫn theo đám cấp dưới lên xe ô tô rồi rời đi.
Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút tò mò, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng sau khi xong việc thì hắn phải gọi điện cho Trần Ngư để hỏi xem Từ Ngạo Tuyết chạy đến thành phố Hương Sơn này để làm gì mới được.
Hoàng Kỳ Bân đang định xoay người đi vào trong nhà, bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn bước lên phía trước rồi nói: “Lão Hoàng này, thị trưởng Hoàng có ở nhà không?”
“Cho hỏi anh là?” Hoàng Kỳ Bân hỏi rồi quan sát Tề Đẳng Nhàn một lượt từ trên xuống dưới, trong ấn tượng của anh ta chưa từng có một người như vậy.
“Hồi xưa chúng ta từng là bạn bè thân thiết tắm chung với nhau ở Đông Phương Anh Hoa đấy nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt rồi nói.
Hoàng Kỳ Bân hơi sửng sốt một chút, sau đó anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Không phải đấy chứ? Bây giờ anh đã béo đến mức này rồi cơ à?”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Chỉ là ngụy trang thôi.”
Hoàng Kỳ Bân bèn nói: “Anh cũng to gan thật đấy, thôi theo tôi vào trong nhà đi.”
Tề Đẳng Nhàn theo Hoàng Kỳ Bân đi vào trong dinh thự, không nhịn được mà hỏi: “Bố anh vừa mới đến đây đã chuyển vào ở trong một căn nhà to như thế này, ông ấy không sợ bị người ta bảo là cái đồ tham ô à?”
“Bác cả của tôi giàu như thế, bác ấy tặng cho bố tôi một căn biệt thự thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà?”
“Việc bố tôi quyết định ở lại đây cũng tương đương với việc ông ấy muốn tuyên bố rằng với mọi người rằng ông ấy không thiếu tiền, vậy nên tất cả mọi người đừng có tốn công tốn sức đưa tiền cho ông ấy làm gì.”
“Nếu như làm vậy thì có thể tránh được rất nhiều điều phiền phức đấy.”
Tề Đẳng Nhàn bèn gật đầu, cũng phải thôi Hoàng Văn Đào chính là ông trùm xưng bá một phương, ông ta có rất nhiều tiền, đến cả sinh nhật của Hoàng Tình Ca mà ông ta cũng phải thuê một chiếc du thuyền sang trọng thật to để chở các khách mời đi du lịch trên đại dương nữa chứ.
Đúng lúc đó bọn họ bắt gặp Hoàng Tình Ca đang bước ra ngoài, cô ấy mặc một chiếc áo ngắn bó sát màu trắng, bên dưới phối với quần jean ngắn và đôi giày cũng màu trắng, cả người toát lên hơi thở thanh xuân đầy hoạt bát.
“Anh ơi, đây là ai thế, người ta lại tìm đến xin được gặp bố đấy à?” Hoàng Tình Ca vừa cười vừa hỏi, có thể nhận thấy rằng bây giờ cô ấy rất sáng sủa vui tươi, đúng là khác hẳn so với ngày xưa.
“Đây là cái tên người tình trong mộng mà em ngày đêm mơ tưởng chứ còn ai nữa.” Hoàng Kỳ Bân trả lời.
Hoàng Tình Ca liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Còn lâu em mới thích người mập như thế này nhé! Với lại, em cũng không thèm thích cái đồ đàn ông đi trung tâm mát xa cùng với anh đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tỏ ra ngượng ngùng, rõ ràng ông đây đến trung tâm mát xa là để thắt chặt tình hữu nghị cơ mà, hắn chỉ đơn thuần gọi kỹ thuật viên đến đấm bóp cho mình thôi, đâu có giống như Hoàng Kỳ Bân!
Đến tận bây giờ mà ở Đông Phương Anh Hoa vẫn còn lan truyền một truyền thuyết, bọn họ nói rằng người bạn đã tới cùng Hoàng thiếu gia có vấn đề ở chỗ bí mật, thế nên cả đêm hắn chỉ nằm im một chỗ để người ta mát xa cho mình chứ không làm gì khác.
Hoàng Kỳ Bân tỏ ra vô cùng xấu hổ, anh ta kéo Tề Đẳng Nhàn đi vào bên trong rồi nói: “Vào đây vào đây!”
Bọn họ gõ cửa phòng làm việc, sau đó giọng nói có vẻ không vui của Hoàng Văn Lãng vọng ra ngoài: “A Bân, không phải bố đã nói là hôm nay bố không tiếp khách nữa sao?”
“A Bân? Anh chính là thiếu niên đó đấy à? Cái hồi tôi vẫn còn phải trực đêm ở nhà tù U Đô, chính anh là người đã cùng tôi vượt qua những đêm dài vừa cô đơn vừa buồn tẻ!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nói bằng vẻ mặt khiếp sợ.
Khuôn mặt của Hoàng Kỳ Bân lập tức đen như đít nồi, anh ta nói: “Anh cút ngay đi! Tôi không biết sách vở gì hết.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Thôi đi, anh còn bảo anh không biết võ công nữa à? Tôi đã nhắc đến sách vở gì đâu!”
Biểu cảm trên mặt Hoàng Kỳ Bân trở nên cứng ngắc, cái tên này đúng là càng ngày càng đê tiện!
Hoàng Văn Lãng bước ra cửa phòng làm việc, ông ta cau mày, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, có vài phần khí chất giống như đại tướng quân trấn thủ ở nơi biên ải vậy.
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên lau mặt, xương khớp khắp người hắn phát ra những tiếng rốp rốp, khí huyết phình lên để lấp đầy da thịt cũng dần dần xẹp xuống, ngoại hình của hắn dần dần trở lại như lúc ban đầu.
“Cái này…” Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Hoàng Văn Lãng vô cùng hoảng sợ, ông ta cho rằng mình đã nhìn thấy yêu quái, nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn thì ông ta lại càng hoảng sợ hơn.
Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Văn Lãng rồi mỉm cười, giơ tay ra và nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ, thị trưởng Hoàng!”
Hoàng Văn Lãng lấy lại tinh thần, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tề đại sư, thì ra là cậu à! Có điều cậu cũng to gan thật đấy, cậu đã gây ra chuyện lớn như vậy mà còn dám tới gặp tôi sao, chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ bắt giam cậu?”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Thị trưởng Hoàng là người có khả năng nhìn thấu sự việc, tôi tin là trong lòng ông cũng có chính nghĩa. Nếu như không phải vậy thì tôi cũng sẽ không tìm đến ông làm gì!”
Hoàng Văn Lãng giơ tay mời Tề Đẳng Nhàn vào trong, sau đó nói: “Vào trong nói chuyện đi, A Bân, pha trà!”
“A Bân à…” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Kỳ Bân rồi mỉm cười. “Đành phải làm phiền anh rồi.”
Hoàng Kỳ Bân chỉ muốn đấm vỡ cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức, bà nội hắn chứ, ghê tởm chết đi được!
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ được đặt trong phòng làm việc, quan sát khắp hai bên trái phải một lượt rồi nói: “Xem ra nơi này của thị trưởng Hoàng đã được cao nhân chỉ điểm nhỉ, tất cả mọi thiết kế và bố cục đều rất hợp phong thủy.”
“Ha ha ha, Tề đại sư cũng có hiểu biết về phong thủy sao?” Hoàng Văn Lãng hỏi.
“Tôi chỉ hiểu sơ sơ một chút thôi, hơn nữa tôi còn cực kỳ mẫn cảm đối với từ trường, nhưng mà từ trường ở trong căn phòng làm việc này lại khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.
Từ sau khi võ công của Tề Đẳng Nhàn trở nên thông thạo, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một loại từ trường kỳ diệu xuất phát từ trời đất. Thực ra phong thủy cũng chỉ là thông qua việc bố trí và sắp xếp các loại công trình kiến trúc để tạo ra từ trường có hiệu quả giúp cho người ở bên trong công trình kiến trúc đó được bình an.
Hoàng Kỳ Bân mang trà vào bên trong, sau đó Hoàng Văn Lãng lại quay sang nói với anh ta: “Được rồi, con cứ đi ra ngoài trước đi.”
“Đùa nhau đấy à?” Hoàng Kỳ Bân không nhịn được mà thầm oán trách một câu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa phòng làm việc đã khép lại, Hoàng Văn Lãng bèn hỏi: “Tề đại sư à, tình hình của cậu hiện giờ rất nguy hiểm phải không? Vậy mà cậu còn chạy đến tận thành phố Hương Sơn này để tìm tôi, không biết là cậu có chuyện gì cần giúp đỡ?”
Dĩ nhiên là Hoàng Văn Lãng sẽ không cho rằng Tề Đẳng Nhàn rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì cũng tới tìm ông ta, dù sao thì hiện giờ tất cả mọi người trên khắp quốc gia này đều đang truy bắt hắn.
“Lẽ ra thị trưởng Hoàng vốn sẽ được thăng chức lên làm chủ tịch tỉnh, tiếp nhận vị trí của Dương Lệnh Quang tiên sinh nhỉ? Vậy mà lần thăng chức này của ông lại đưa ông tới tận thành phố Hương Sơn.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi nói.
Hoàng Văn Lãng gật đầu và nói thêm: “Lẽ ra ban đầu tôi sẽ thăng chức trong nội bộ tỉnh Đông Hải thôi, sau khi làm phó chủ tịch vài năm thì sẽ trở thành chủ tịch tỉnh.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Nhưng rõ ràng là phe đối địch không đồng ý với quyết định đó nên mới bổ nhiệm ông đến thành phố Hương Sơn này.”
Hoàng Văn Lãng than thở một câu: “Đúng vậy, dù sao bọn họ đẩy tôi đi xa như thế này cũng là để làm lợi cho bản thân mình mà.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Nhưng có vẻ đối với ông mà nói thì những công việc ở thành phố Hương Sơn bây giờ khá là khó thực hiện đúng không?”
Chương 899 Phương châm đã được định sẵn
Chương 899: Phương châm đã được định sẵn
Hiển nhiên là Hoàng Văn Lãng bị bổ nhiệm đến thành phố Hương Sơn là vì phe đối địch không muốn để cho cây rễ mà ông ta đã cắm xuống tỉnh Đông Hải suốt bao nhiêu năm qua tiếp tục phát triển rộng rãi thêm nữa.
Ở thành phố Hương Sơn này có rất nhiều người ngọa hổ tàng long, lại có thêm nhà họ Hà là đối thủ một mất một còn, Hoàng Văn Lãng không thể thuận lợi thực hiện hết tất cả những công việc mà ông ta cần làm.
Quả thực thành phố Hương Sơn là một nơi có rất nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời cơ hội mà nó đem lại cũng là rất lớn!
Nếu như Hoàng Văn Lãng có thể xây dựng được sự nghiệp to lớn ở đây thì danh tiếng của ông ta sẽ cao hơn nhiều so với cái thời mà ông ta còn ở tỉnh Đông Hải.
Có điều, chỉ cần trượt chân một lần thôi, ông ta cũng có thể mang theo mình một mối hận ngàn năm chưa giải được hết, ông ta sẽ bị gắn cái mác “không có năng lực” trên người, cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời này của ông ta đã chấm dứt.
“Hình như Tề đại sư hiểu rất rõ vấn đề nhỉ, mọi chuyện đúng như những gì cậu vừa mới nói đấy. Những người đó biết rằng nhà họ Hà vốn là địch thủ không đội trời chung với nhà họ Hoàng chúng tôi, cũng vì thế nên bọn họ mới bổ nhiệm tôi đến thành phố Hương Sơn, tình huống ở nơi này vô cùng phức tạp, hơn nữa lại có nhà họ Hà chống đối, tôi đã tới đây được một khoảng thời gian rồi nhưng chưa làm được gì ra hồn hết.” Hoàng Văn Lãng nói bằng giọng lạnh lùng, vẻ mặt của ông ta cũng có chút bất đắc dĩ.
“Ban nãy tôi vừa mới nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết, cô ấy đến đây gặp ông để làm gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi.
“Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy tìm cách nhập khẩu một lượng lớn thuốc dùng cho quân đội từ phía các xí nghiệp thuốc của thành phố Hương Sơn.” Hoàng Văn Lãng cũng không hề giấu diếm mà kể lại tất cả cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, mỉm cười rồi nói: “Bây giờ Từ Ngạo Tuyết đang làm ăn khá lớn ở Nam Dương, có vẻ như cô ấy cũng tương đối thân thiết với một số nhân vật quân phiệt thì phải.”
“Nhưng cục Y tế ở Nam Dương lại siết chặt nguồn cung cấp các loại thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau, bọn họ sẽ không cung cấp bất cứ thứ gì cho cô ấy…”
“Vậy nên cô ấy bèn đổi hướng sang tìm kiếm lời giải ở thành phố Hương Sơn sao?”
Hoàng Văn Lãng cũng nói: “Có một điều làm tôi thắc mắc, đó là vì sao cô ấy lại không chuyển hướng cuộc làm ăn này sang phía nhà họ Triệu, với năng lực của nhà họ Triệu thì bọn họ có thể dễ dàng mở đường cho cô ấy mà.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười rồi nói: “Có thể là do cô ấy không muốn vận mệnh của bản thân bị nhà họ Triệu chi phối thì sao? Đối với người trong quân đội thì những loại thuốc đặc biệt như thế này chính là thứ có thể cứu mạng bọn họ. Cô ấy tới xin nhà họ Triệu giúp mình lấy thuốc, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đang chuẩn bị chắp tay nhường lại mối quan hệ tốt đẹp với những nhân vật quân phiệt kia cho nhà họ Triệu.”
Tuy rằng EQ của Tề Đẳng Nhàn rất thấp nhưng IQ của hắn thì lại rất cao, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu được ngay rằng Từ Ngạo Tuyết có mục đích gì.
Từ sau những hành động của nhà họ Triệu, Từ Ngạo Tuyết bị chèn ép nặng nề, cũng vì thế nên cô ta nảy sinh sự bất mãn vô cùng sâu sắc.
Từ Ngạo Tuyết đã làm một giao dịch với Tề Đẳng Nhàn để hắn giúp cô ta đi tới Nam Dương, sau đó cô ta sẽ đâm cho nhà họ Triệu một nhát dao sau lưng vào thời điểm quyết định.
“Hừm… Nói cách khác là mối quan hệ giữa cô ấy và nhà họ Triệu thực sự không hòa thuận như lời đồn sao? Tôi còn tưởng là cô ấy đang toàn tâm toàn ý làm việc ở Nam Dương để phục vụ cho nhà họ Triệu đấy.” Hoàng Văn Lãng nói như có điều suy nghĩ.
“Nhà họ Triệu đã chèn ép cô ấy quá nhiều lần, trước đây bọn họ còn định ép buộc cô ấy gả cho một người nào đó nữa, có lẽ là bọn họ đã chạm đến lòng tự ái của cô ấy rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.
Có điều, nếu như xét trên lĩnh vực khiến cho Từ Ngạo Tuyết tức giận thì Tề Đẳng Nhàn mới là người lợi hại nhất…
Sau khi nghe xong những lời ấy, Hoàng Văn Lãng mỉm cười rồi nói: “Cách làm việc của nhà họ Triệu xưa nay vẫn quá mức bá đạo, bọn họ không cho phép người khác được tự do, cũng không để ý gì đến tôn nghiêm của người khác. Nếu như Từ Ngạo Tuyết đã có thể chạy sang Nam Dương gây dựng sự nghiệp thì việc cô ấy nảy sinh suy nghĩ muốn phản bội bọn họ cũng không phải chuyện kỳ lạ gì!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước hết ông đừng đồng ý với lời đề nghị của cô ấy vội.”
Hoàng Văn Lãng gật đầu rồi đáp lại: “Được thôi, bây giờ chúng ta cũng nên nói đến vấn đề chính rồi, rốt cuộc cậu đến tìm tôi với mục đích gì thế?”
“Đương nhiên là tôi muốn lôi kéo thị trưởng Hoàng ủng hộ tôi rồi! Tôi đang chuẩn bị thanh lý phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, giao vị trí đà chủ cho người khác đảm nhận.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi nói.
“Đó không phải là một chuyện dễ dàng đâu, Trần Bá Hạ đã đảm nhận chức đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn rất nhiều năm rồi, ảnh hưởng của ông ta đối với nơi này là rất lớn, nghĩa là ông ta cũng cực kỳ khó đối phó đấy.” Hoàng Văn Lãng trầm tư một lát rồi nói như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cho dù có khó đối phó đến mức nào thì tôi cũng phải chơi chết ông ta mới được! Phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn và Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn tổ chức đại hội võ đạo, bọn họ muốn tập hợp các cao thủ võ học ở phương nam lại để cùng nhau truy tìm và trừng phạt tôi, đương nhiên là tôi không thể ngồi im rồi trơ mắt ra nhìn bọn họ làm như thế.”
Hoàng Văn Lãng bèn nói: “Vậy thì cậu cũng phải tìm ra một người thật tốt để thay thế vị trí của Trần Bá Hạ mới được.”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Tôi đã tìm được người đó rồi, là Hứa Trường Ca, người đã sáng lập ra tập đoàn đầu tư Hứa thị. Hai hôm nay tôi đã ở lại trong nhà ông ấy, tuy khoảng thời gian không phải là lâu nhưng tôi có thể nhận ra rằng con người của ông ấy thực sự không hề tệ.”
Hoàng Văn Lãng không có căn cơ gốc rễ ở thành phố Hương Sơn, hiện giờ ông ta đang không còn đường xoay sở, ông ta chỉ ước gì Tề Đẳng Nhàn tới đây gây rối ấy chứ.
Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói rằng hắn muốn động tay vào phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, Hoàng Văn Lãng thầm cười toe toét trong lòng.
“Hứa Trường Ca sao? Danh tiếng của người này ở thành phố Hương Sơn không phải là quá lớn nhưng lại khá tốt đẹp, có điều dù sao thì ông ta cũng không đến từ gia tộc có vị trí quan trọng… Cậu liệu có thể nâng đỡ ông ta lên vị trí đó được không?” Hoàng Văn Lãng hỏi, vẫn có chút nghĩ ngờ.
“Chỉ cần tôi muốn nâng đỡ ông ta thì ông ta sẽ có thể đặt chân lên vị trí đó.” Tề Đẳng Nhàn cũng rất bình tĩnh đáp lại bằng vẻ mặt cực kỳ tự tin.
Những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói khiến cho Hoàng Văn Lãng á khẩu không biết trả lời như thế nào, ông ta cũng không thể tìm được bất cứ lý do gì khác để phản bác lại hắn.
Dù sao ngay cả một cô gái bé nhỏ bị nhà họ Dương ở Ma Đô chèn ép nặng nề tới mức không thể ngẩng đầu lên được như Dương Quan Quan mà cuối cùng cũng có thể xoay người biến thành chủ nhân, nắm chắc toàn bộ nhà họ Dương trong lòng bàn tay cơ mà.
May mắn của bọn họ chính là được gặp một con người lợi hại như Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Văn Lãng cười ha ha mấy tiếng, sau đó nói: “Những lời vừa rồi của Tề đại sư quả thực là tràn đầy tự tin, có điều tôi cũng tin tưởng rằng Tề đại sư là người có đủ năng lực để làm như vậy!”
“Nếu như cậu đã nói đến mức này rồi thì tôi đây cũng đành phải góp một phần sức lực vậy, tôi sẽ cố gắng nâng cao danh tiếng của cái người tên là Hứa Trường Ca kia!”
“Chờ đến khi cậu đã thanh toán được phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, nâng đỡ Hứa Trường Ca lên chức vị đà chủ thì mọi người cũng sẽ nể phục ông ta hơn một chút.”
Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Tình hình của nhà họ Hà hiện nay là như thế nào?”
Hoàng Văn Lãng bèn đáp: “Nhà họ Hạ tạm thời vẫn còn tương đối im hơi lặng tiếng, bọn họ chưa bắt đầu bất kỳ xung đột nào với gia đình tôi, tất cả mọi người đều án binh bất động. Có điều tôi có linh cảm là sớm muộn gì thì hai bên cũng sẽ phải có lúc đụng chạm nhau thôi.”
Nhà họ Hà và nhà họ Hoàng xưa kia vốn là bạn bè của nhau, bây giờ lại trở thành địch thủ không đội trời chung, thậm chí lúc trước nhà họ Hà còn gửi quan tài đến làm quà chúc mừng vào ngày sinh nhật của Hoàng Tình Ca, có thể thấy bọn họ thực sự rất quá đáng.
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc bàn luận với Hoàng Văn Lãng về thế cục ở thành phố Hương Sơn hiện giờ, cũng nói cho ông ta biết một số dự định sắp tới của hắn.
Hoàng Văn Lãng ngồi nghe rất chăm chú, thực ra ông ta cũng muốn mượn tay một thế lực bên ngoài cường đại như Tề Đẳng Nhàn để gây ra sóng gió tại thành phố Hương Sơn, nhằm mục đích giúp cho ông ta nhân cơ hội tìm cách đứng vững gót chân tại nơi này.
“Ông hãy nâng đỡ Dương Quan Quan đi, cô ấy là người của tôi, hơn nữa thực lực của cô ấy ra sao thì tất cả mọi người đều đã biết.”
“Vốn dĩ căn cơ của nhà họ Dương ở Ma Đô là cực kỳ sâu nặng, cho dù bọn họ đã bị tập đoàn tài chính Đông Liên chém một đao, cũng đã đánh mất rất nhiều quyền lực, nhưng việc tham gia vào hạng mục xây dựng đường ống dẫn khí xuyên quốc gia lại giúp cho bọn họ hồi phục lại không ít.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Hơn nữa, trang sức Trần thị là sản nghiệp của nhà họ Trần tại Nam Dương cũng có một chi nhánh nhỏ tại thành phố Hương Sơn này, bọn họ có ý định thâm nhập vào thị trường nội địa, vậy nên ông có thể hỗ trợ cho bọn họ.”
Hai người nói chuyện với nhau tới tận khi xế chiều, đến giờ cơm tối mới dừng lại.
Tề Đẳng Nhàn cũng đã nhận được rất nhiều tin tức sau khi trao đổi với Hoàng Văn Lãng, hắn đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo để khiến cho nhà họ Hà suy yếu hơn.
Hiện giờ thì Đồ Phu lấy Quang Dương làm gốc rễ, hắn ta đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ ở vùng Tam Giác Độc, lại kết hợp với danh tiếng của hắn ta từ trước, rất nhiều người vừa nghe đến tên hắn ta đã sợ đến nỗi mất mật.
Nhà họ Hà cũng có sản nghiệp kinh doanh vàng bạc và trang sức, đây chính là một cơ hội tốt do trời cao ban xuống.
“Chà, bố ơi, bố nói chuyện với ai mà lâu thế hả bố! Đến giờ cơm rồi đấy bố ạ!” Hoàng Tình Ca không nhịn được mà chạy tới gõ cửa phòng làm việc.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Hoàng Tình Ca nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi ở bên trong, nhất thời hai mắt cô ấy sáng rực lên: “Ơ, Tề Đẳng Nhàn, lâu lắm rồi không gặp! Anh có nhớ tôi không thế? Anh đến đây lúc nào vậy không biết!”
Hoàng Văn Lãng không nhịn được mà tằng hắng một cái rõ to, con gái con đứa, sao có thể lộ liễu như vậy được cơ chứ?!
“Ban nãy chúng ta vừa mới gặp nhau còn gì, cô còn nói là cô không thích người mập, không thích cái đồ đàn ông đi trung tâm mát xa nữa.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm rồi nói.
“A…” Nghe Tề Đẳng Nhàn nói vậy, mặt của Hoàng Tình Ca hơi đỏ lên.
Hoàng Văn Lãng nói xen vào giữa bọn họ: “Ăn cơm trước đã, cơm nước xong xuôi rồi chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Chương 900 Thái tử gia
Chương 900: Thái tử gia
“Tình Ca à, con đừng mơ tưởng đến cậu ta nữa, nghe bố, hãy tìm người khác mà thích đi.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đã rời đi, Hoàng Văn Lãng vỗ vỗ vai Hoàng Tình Ca rồi nói ra những lời hết sức thấm thía.
Hoàng Tình Ca thở dài rồi hỏi: “Vì sao ạ?”
Hoàng Văn Lãng trả lời: “Hiện nay cậu ta đang phải gánh chịu một tội danh quá lớn, bố không thể giúp ích được gì cho cậu ta đâu, hơn nữa những trách nhiệm mà cậu ta phải mang cũng quá nặng nề, rồi cậu ta sẽ khiến con bị tổn thương đấy.”
Hoàng Tình Ca nhún nhún vai với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, cô ấy nói: “Quan trọng nhất là anh ta còn không thích con nữa, anh ta thà tới trung tâm mát xa chứ không chịu đi hẹn hò với con!”
“...”
Hoàng Văn Lãng cũng không còn lời nào để nói nữa rồi.
Sau khi ra khỏi dinh thự của nhà họ Hoàng, Tề Đẳng Nhàn cũng quay về với dáng vẻ mập mạp lúc trước.
Hoàng Kỳ Bân chứng kiến cảnh tượng ấy thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, anh ta nói: “Ơ, người anh em này, bản lĩnh này của anh đúng là lợi hại thật đấy, hình như có vẻ hơi giống với ba mươi sáu phép thần thông như ý của bên phía đạo gia đấy nhỉ?!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại: “Coi như cũng tạm được thôi.”
“Khụ… Mà dù là vị trí nào thì anh cũng bơm phồng lên được phải không?” Hoàng Kỳ Bân tò mò hỏi.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhìn Hoàng Kỳ Bân bằng ánh mắt kỳ quái: “Tôi nghi ngờ là anh đang ám chỉ mấy chuyện bậy bạ linh tinh đấy nhé.”
Hoàng Kỳ Bân cười ha ha mấy tiếng, sau đó nói: “Rốt cuộc là anh có làm được hay là không thế, nếu như anh có thể làm được thật thì tôi sẽ bái anh làm thầy của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không được đâu.”
Nhất thời Hoàng Kỳ Bân có vẻ hơi thất vọng, anh ta gạt bỏ ý định ban nãy: “Vậy thì dùng làm cái bíp gì nữa chứ, thôi tôi không học nữa đâu, không có nghĩa lý gì hết! Đi nào, để tôi dẫn anh đi tham quan một số các trung tâm mát xa ở thành phố Hương Sơn, có một cái trung tâm mát xa tên là Đảo Kim Ngân nữa đấy, úi trời ơi, nếu đến đó thì cho dù là đàn bà con gái thuộc quốc gia nào đi chăng nữa anh cũng sẽ gặp được hết.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Kỳ Bân bằng ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ, sau đó mỉm cười rồi nói: “Thiếu niên A Bân này, sao cứ động một chút là anh lại đòi đi trung tâm mát xa thế hả? Với bản lĩnh của anh thì chắc hẳn có muốn chơi mấy cô đại minh tinh hay là vài cô người mẫu đứng đầu trong giới cũng không thành vấn đề cơ mà?”
Hoàng Kỳ Bân bèn lắc đầu đáp lại: “Như vậy thì có khác gì dựa vào danh tiếng của bố tôi để đi làm xằng làm bậy đâu! Tôi là một con người rất có nguyên tắc đấy nhé, nếu như đến trung tâm mát xa để hưởng thụ thì sẽ không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, hai bên thỏa thuận xong xuôi với nhau rồi tiền trao cháo múc thôi, thậm chí còn có thể xúc tiến phát triển kinh tế nữa kìa kìa. Nếu mà tôi làm giống như những gì anh nói thì chuyện đó lại liên quan đến vấn đề tác phong, sẽ để lại hình tượng không tốt đẹp.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ, tôi sẽ giác ngộ tư tưởng này!”
Hoàng Kỳ Bân có vẻ đắc ý: “Còn không mau nhìn lại một chút xem anh đây là ai cơ chứ.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Thôi, anh thích đến trung tâm mát xa thì cứ đến trung tâm mát xa đi, xúc tiến phát triển kinh tế cái mẹ gì đó, tôi thì thế nào cũng được.”
Tề Đẳng Nhàn không hề thấy phản cảm đối với việc Hoàng Kỳ Bân thích đi đến trung tâm mát xa, trái lại hắn còn cảm thấy cách suy nghĩ này của anh ta rất không tồi.
Tề Đẳng Nhàn theo Hoàng Kỳ Bân tới Đảo Kim Ngân để mở mang vốn kiến thức, cái tên Đảo Kim Ngân của trung tâm mát xa này cũng không hề khoa trương một chút nào, số tiền mà khách hàng phải chi tiêu mỗi lần tới đây hưởng thụ cũng có thể so sánh với vàng ròng và bạc trắng…
Gọi một bàn là ba trăm, thuê một phòng là sáu trăm, phí phục vụ thì cao hơn, thấp nhất là ba nghìn một gói.
Hoàng Kỳ Bân có cổ phần trong tập đoàn của bác cả anh ta là Hoàng Văn Đào, nhờ thế nên số hoa hồng mà Hoàng Kỳ Bân được chia cho mỗi tháng cũng không phải là ít, hơn nữa bản thân anh ta cũng rót vốn đầu tư vào một số hạng mục nhỏ, mỗi tháng kiếm được cả triệu tiền mặt cũng không phải là vấn đề gì quá mức to tát.
Tề Đẳng Nhàn trơ mắt nhìn Hoàng Kỳ Bân dùng mấy vạn để gọi hai cô kỹ thuật viên đứng đầu bảng xếp hạng ra bóp chân cho anh ta, quả thực anh ta không hề có một chút gánh nặng nào về tiền bạc trong lòng.
Những kỹ thuật viên đến từ nước Kiệt Bành là được hoan nghênh nhất, cũng đâu còn cách nào khác cơ chứ, phụ nữ của quốc gia này không những sở hữu một vầng hào quang quyến rũ vô cùng đặc biệt mà bản thân tính cách của bọn họ cũng là cực kỳ dịu dàng và ngoan ngoãn.
Tề Đẳng Nhàn thì gọi một người đến từ nước Kiệt Bành và một người là người bản địa của thành phố Hương Sơn.
Hai kỹ thuật viên im lặng nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Cô, bóp chân trái.”
“Cô, bóp chân phải!”
Tề Đẳng Nhàn nằm phịch ra ghế sô pha rồi quay mặt về phía hai cô kỹ thuật viên xinh đẹp tuyệt trần mà nói.
Tròng mắt của hai người bọn họ suýt thì lọt ra ngoài rồi rơi cả xuống đất, đừng bảo là cái tên mập này có bệnh tật gì đó đấy nhé, không lẽ hắn tiêu tốn hơn hai vạn chỉ để thuê các cô bóp chân cho hắn thôi sao?!
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hơi nhíu mày một chút, hừ, chỉ có vậy thôi, thành phố Hương Sơn vẫn là một đô thị giao thoa với quốc tế, trình độ và kỹ thuật bóp chân của mấy cô này còn thua xa so với người ở Phương Đông Anh Hoa tại thành phố Trung Hải!
Có điều, làm gì có người đứng đắn nào mà lại tới trung tâm mát xa để được xoa bóp chân cơ chứ?
Nhị đương gia là một con người từng trải, dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng đã từng nói với Trần Ngư rằng người đứng đắn thì không nhìn vào tất da chân màu đen, cho dù có cầm tay hắn đặt lên đó thì cũng vậy thôi, chắc chắn hắn là một người đứng đắn rồi.
Nếu như Trần Ngư vẫn còn không tin thì Tề Đẳng Nhàn có thể kéo hai cô kỹ thuật viên mát xa này đi theo làm nhân chứng chứng minh cho sự trong sạch của hắn.
“Cao Kiều, thái tử gia của chúng ta gọi cô sang phục vụ cho ngài ấy!” Đúng lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị một ai đó đạp một cú mở toang ra.
Còn may là tốt xấu gì thì Tề Đẳng Nhàn cũng chưa tặng cô em đến từ nước Kiệt Bành này cho Hoàng Kỳ Bân, nếu không thì cảnh tượng này có thể sẽ dọa cho Hoàng Kỳ Bân sợ hãi đến mức tè cả ra quần mất thôi.
Cô kỹ thuật viên đến từ nước Kiệt Bành tên là Cao Kiều lại càng sợ hãi hơn thế nữa, cô ta vội vàng nói: “Tôi… Tôi đang xoa bóp cho một vị khách hàng khác rồi ạ.”
“Thái tử gia bảo cô đi thì cô cứ đi đi, sao lại nói nhảm nhiều quá vậy? Vị khách hàng này của cô là cái thá gì cơ chứ, hắn ta có thể so sánh được với thái tử gia sao?” Nhất thời người đàn ông cao to vừa mới đạp cửa nói bằng giọng điệu vô cùng bất mãn.
“Nhưng mà người ta đã thanh toán đầy đủ rồi ạ, vẫn chưa hết thời gian mà.” Cao Kiều lại nói, có chút lúng túng.
Người đàn ông cao to bèn nhướng mày, lập tức móc từ trong túi áo ra một xấp tiền dày cộp rồi ném bộp một cái lên trên giường, sau đó hắn ta quay mặt sang phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Này anh bạn ạ, số tiền kia là để bồi thường cho anh nhé, còn cô này thì tôi xin phép đưa đi.”
Chứng kiến cảnh tượng đó, Cao Kiều cũng đành phải buông chân trái của Tề Đẳng Nhàn ra rồi chuẩn bị đứng dậy đi theo hắn ta.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chậc một tiếng với vẻ cực kỳ bất mãn, hắn nói: “Cô đừng có mà ngừng xoa bóp! Đang đến lúc thoải mái nhất cơ mà.”
Cao Kiều không dám nói thêm một câu nào nữa, cô ta lại tiếp tục nâng chân của Tề Đẳng Nhàn lên.
Người đàn ông cao to vừa mới đạp cửa híp hai mắt lại rồi bước tới, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Ê anh bạn kia, nếu cứ tham lam không biết điểm dừng như thế này thì coi chừng rồi sẽ có ngày anh bạn chết vì no căng bụng đấy! Tôi cho cậu ba mươi nghìn là đủ để cậu thuê thêm một người khác rồi, cậu không cần phải ra vẻ làm màu khoe mẽ ở trước mặt tôi đâu, cẩn thận tôi đập cho chết tươi bây giờ.”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái rõ to, sau đó hắn chỉ tay ra phía cửa rồi nói: “Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì anh cút đi hộ tôi cái, thái tử gia gì gì đó của các anh mà muốn thuê cô kỹ thuật viên tôi đang gọi bây giờ thì cứ đợi đến khi nào gói phục vụ của tôi hết thời gian rồi hẵng tính tiếp nhé.”
Sau khi nghe xong những lời ấy, người đàn ông cao to không nhịn được mà tỏ ra cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn ta quát lên: “Cái thằng ranh con chết tiệt kia, mày dám nói chuyện với tao như thế cơ à?!”
Tề Đẳng Nhàn bèn tiện tay nhặt ba mươi nghìn trên giường lên rồi đưa cho mỗi cô kỹ thuật viên mười nghìn, lại còn nói thêm: “Lát nữa sau khi gói phục vụ của tôi kết thúc thì các cô nhớ gọi thêm một người nữa nhé, còn bây giờ thì cứ để cái người thái tử gia gì gì đó kia từ từ mà đợi.”
Hai cô kỹ thuật viên đều sợ hãi đến mức không dám hé răng nói một lời nào, đương nhiên là bọn họ biết “thái tử gia” mà người đàn ông cao to kia vừa mới nhắc đến là người ra sao.
Đó chính là con trai của đại ca bang phái Hòa Liên Thắng đấy, trung tâm mát xa tên Đảo Kim Ngân này nằm dưới sự bảo kê của bang Hòa Liên Thắng, có ai mà dám chọc vào thái tử gia cơ chứ?
“Mày muốn chết đấy à?” Người đàn ông cao to nhíu mày lại thật chặt, ngay lập tức hắn ta vươn tay ra với ý định bóp cổ Tề Đẳng Nhàn đang nằm thẳng trên giường mát xa.
Tề Đẳng Nhàn vẫn cứ nằm đó mà không thèm nhúc nhích, hắn chỉ nâng tay phải lên giữa không trung, bộp một tiếng, bàn tay phải đó chụp mạnh lấy tay của người đàn ông cao to, hắn mỉm cười và nói: “Mày đi ăn cứt đi!”
Những ngón tay của Tề Đẳng Nhàn khẽ cử động, một tiếng răng rắc vang lên, xương cổ tay của người đàn ông cao to vỡ vụn ra ngay lập tức, bàn tay của hắn ta cũng bị bẻ ngược lại, trông vặn vẹo và thê thảm không sao tả được.
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn tiện tay đẩy nhẹ một cái, người đàn ông cao to gào lên thảm thiết, sau đó hắn ta ngã vật xuống sàn, vừa ôm lấy tay của bản thân vừa đau đớn lăn qua lăn lại liên tục trên mặt đất.
“Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi mà còn thái tử gia cái quái gì nữa chứ, con mẹ nó trẻ trâu không chịu được!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn lại quay mặt sang nhìn hai cô kỹ thuật viên đang sợ ngây người mà bĩu môi nói: “Các người đẹp à, mấy cô đừng có ngây ra đó nữa, tiếp tục đi!”
Hai cô kỹ thuật viên nhanh chóng tỉnh táo lại, bọn họ vội vàng tiếp tục mát xa chân cho Tề Đẳng Nhàn, chỉ có điều lần này bọn họ đã giật mình hoảng sợ nên vì thế mà sức lực trên tay tăng lên không thể kiểm soát, nếu như đối tượng mà bọn họ đang phục vụ là một người bình thường thì chỉ sợ người đó sẽ bị đau đớn đến mức phải hét lên.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì lại là người da dày thịt béo, hắn mạnh mẽ chỉ cần dồn một chút sức lực vào hai chân thôi là giày của hắn sẽ bị rách nát ngay, cho dù bọn họ có dùng lực mạnh hơn cả như vậy nữa thì hắn cũng có thể chấp nhận được.
Cuối cùng người đàn ông cao to kia cũng đứng lên được, hắn ta giận dữ nói: “Thằng chết tiệt kia, mày cứ nằm mà đợi ở đây đi, một lát nữa sẽ có người đến chém chết mày!”
Sau khi nói xong những lời này, hắn ta vội vã chạy ra khỏi căn phòng.
“Cái thằng dở hơi kia vừa mới nói gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi cô kỹ thuật viên ở bên tay phải của mình.
“Thưa ngài… Anh ta nói rằng ngài cứ nằm ở đây mà đợi, anh ta đang đi tìm người rồi quay lại chém chết ngài đấy ạ!”