Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 596 Yêu nghiệt.

Chương 596: Yêu nghiệt.

Những ngày vẫn luôn nghiêm túc xử lí công việc của công ty, chuẩn bị làm tốt công việc tiếp theo, sau đó mới có thể đến Thượng Hải này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói bình thường không có gì lạ, điều duy nhất khiến cho hắn phấn khởi chính là việc Lý Vân Uyển đã trở lại.

Ngày đầu tiên là tiếp viên hàng không.

Ngày thứ hai là y tá.

Ngày thứ ba là nữ cảnh sát.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình sắp sửa rỗng tuếch luôn rồi, mức độ ảnh hưởng của cô gái này đối với tốc độ rút đao của hắn thậm chí còn vượt hơn một bậc so với Irena Jinva.

Sau khi trải qua ngày thứ tư với cô nàng thỏ, khi thức dậy vào sáng sớm hôm nay, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thắt lưng và đầu gối có chút bủn rủn, thật sợ Lý Vân Uyển sẽ lấy ra một hộp thuốc, mỉm cười và nói: “Nó tốt, em cũng tốt.”

Nhìn mái tóc đen đang trải dài trên khuôn mặt và lồng ngực của mình, hắn cảm thấy mình không còn sức để kéo nó ra nữa.

“Bây giờ xem ra những tên đàn ông có thể nói ra bốn chữ “Ông đây muốn tất” cũng cần phải có chút tự tin và bản lĩnh đấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong đầu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt thanh tú của Lý Vân Uyển, trong lúc ngủ say, gương mặt đó mang theo sự điềm đạm, hắn ngay lập tức có cảm giác như được sưởi ấm trái tim vậy.

Mọi người đều nói đàn ông có mới nới cũ, nhưng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy, dường như Lý Vân Uyển vẫn luôn mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ, dường như cô ấy thực sự là nữ yêu ăn thịt người không nhả xương đầu thai vậy.

Tề Đẳng Nhàn chạm vào chiếc đuôi thỏ lông xù ở phía sau bộ đồng phục mà Lý Vân Uyển đang mặc, hắn đột nhiên cảm thấy trời quang rồi, mưa tạnh rồi, nhị đương gia lại có sức rồi.

Mặc dù Hướng Đông Tinh chôn mìn ở hậu viện nhà mình nhưng cũng may là Irena Jinva rất hiểu cách để lấy lòng hắn, cô không khóc lóc, không quấy phá, không đòi thắt cổ, thậm chí mỗi ngày còn báo cáo tin tức cho hắn đúng hạn.

Tề Đẳng Nhàn nhìn gương mặt rạng rỡ của Lý Vân Uyển và nói: “Em đây là đang chuẩn bị dùng cách này để mưu sát tôi, sau đó thừa kế di sản của tôi có đúng không?”

Lý Vân Uyển chỉ mỉm cười và nói với giọng vô cùng mê hoặc: “Đây là em thấy anh ở nhà một mình quá lâu nên bồi thường cho anh nhiều hơn một chút mà thôi. Còn nữa, anh không phải người tập võ sao? Thân thể cường tráng lắm mà!”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy khom lưng mang giày cao gót vào, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở gót giày, bắp chân duyên dáng tự nhiên nâng lên, sức quyến rũ cả người ngay lập tức bộc phát.

Tề Đẳng Nhàn nhìn đến gần như hít thở không thông, quả nhiên không có đất cày hư mà chỉ có trâu mệt chết, cho dù có là “Trâu sắt cày ruộng” thì đến cuối cùng trâu sắt cũng sẽ phải vỡ thành một đống cặn sắt mà thôi.

“Bỗng dưng em lại có chút không muốn đi Mỹ nữa, ra nước ngoài rồi, một năm cũng không biết có thể gặp mặt mấy lần.” Lý Vân Uyển bỗng nhiên nói với giọng có chút phiền muộn.

“Thế thì đừng đi nữa.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói, chuyện này hắn sẽ nghe theo suy nghĩ của Lý Vân Uyển.

“Nhưng mà như thế thì lại không cam tâm.” Lý Vân Uyển khẽ lắc đầu, trong lòng vô cùng bối rối.

Cô ấy khom người, nhẹ nhàng kéo tất da chân và vuốt phẳng nếp nhăn phía trên.

Một màn này khiến cho Tề Đẳng Nhàn nhìn đến mất hồn.

Lý Vân Uyển thấy sự quyến rũ của mình vẫn có thể làm cho Tề Đẳng Nhàn mê muội như cũ thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn rất biết cách ăn diện và luôn đi đầu trào lưu, sau khi bị Tề Đẳng Nhàn khai phá, sự quyến rũ có thể gọt sắt như bùn này đã càng ngày trở nên nồng đậm.

Nhưng sự trưởng thành của cô ấy lại khiến cho cô ấy xinh đẹp nhưng không lẳng lơ, khiến cho rất nhiều tên đàn ông nhìn rồi cũng chỉ có thể im lặng tán thưởng ở trong lòng chứ không dám đối xử với cô ấy một cách ngả ngớn.

Bây giờ cô ấy đã có chút khí chất trên người phu nhân của nhân vật lớn trong phim rồi.

Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn lại và nói: “Vậy cho nên rốt cuộc em có đi hay không, nếu như em không đi thì tôi sẽ có sắp xếp khác.”

Lý Vân Uyển nói: “Đã hưởng bổng lộc của vua rồi thì phải san sẻ nỗi lo với vua chứ. Không nỡ thì vẫn không nỡ, cơ mà em vẫn nên đi thì hơn!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quang minh chính đại là được rồi lại còn hưởng bổng lộc của vua...”

Lý Vân Uyển lại mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn cường điệu, sau đó há miệng, đặt ngón tay lên trước môi mình và nhẹ nhàng gật đầu vài lần.

Tề Đẳng Nhàn khẽ run một cái——Có yêu khí!

“Thế thì đúng là hưởng bổng lộc của vua rồi...” Tề Đẳng Nhàn đỏ mặt và liên tục ho khan.

Ngay cả một kẻ lão luyện như hắn cũng không thể chịu nổi sự trêu chọc của Lý Vân Uyển, từ đó có thể thấy trình độ tu luyện của thứ yêu nghiệt này rốt cuộc cao siêu đến nhường nào.

Lý Vân Uyển cười cười và nói: “Nếu không đi thì sự cố gắng trong khoảng thời gian này há chẳng phải sẽ thành uổng phí cả hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng đúng, cơ mà đi rồi thì không được dùng mỹ nhân kế với người ta đâu đấy.”

Lý Vân Uyển ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ và nói: “Chỉ dùng với anh thôi, ông vua của em ạ.”

“Ư ư ư... Không chịu nổi đâu!” Tề Đẳng Nhàn mạnh mẽ vỗ lên trán mình.

Lý Vân Uyển đi đến khoác lấy cánh tay của hắn, cười nói: “Đi ra ngoài nhanh lên, em đã trở về mấy ngày rồi mà còn chưa còn chưa đi gặp cha em đâu đấy, nếu không đi thì sẽ bị mắng là đứa con gái bất hiếu mất thôi!”

Tề Đẳng Nhàn xách quà và về nhà cùng Lý Vân Uyển để thăm hỏi “cha vợ” Lý Long Dịch.

Tất nhiên là Lý Long Dịch rất chào đón Tề Đẳng Nhàn rồi, tập đoàn Mộc Tử dựa vào hạng mục lấy được ở thung lũng giết người mà đang từng bước thực hiện mục tiêu trở nên lớn mạnh.

Hơn nữa, Lý Vân Uyển cũng đã chiếm một vị trí hết sức quan trọng trong tập đoàn Hướng thị.

Lợi ích mà cả nhà họ đạt được đều rõ ràng đến mức có thể thấy được bằng mắt thường, trong mắt của ông ta, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên là vô cùng dễ mến rồi.

Trên đời này làm gì có tình yêu nào là vô duyên vô cớ.

Cơ mà nỗi hận vô duyên vô cớ thì lại có khá nhiều.

“Bao giờ hai đứa mới kết hôn đây? Tuổi tác của Vân Uyển cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Lý Long Dịch lại nói về đề tài cũ rích này.

Sau đó, Lý Vân Uyển cũng không nói gì nữa mà ngồi ở bên cạnh và quan sát biểu hiện của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Không cần vội đâu, Vân Uyển sắp phải đi Mỹ rồi, đợi đến khi cô ấy trở về từ nước Mỹ rồi nói sau đi!”

Đối với việc không hề thể hiện ra thái độ từ chối của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển vô cùng hài lòng, nhân lúc Lý Long Dịch không để ý, cô ấy khẽ cười bên tai hắn: “Không uổng công mấy hôm nay em hầu hạ anh, tối hôm nay anh muốn nhìn em mặc cái gì nào?”

Quai hàm của Tề Đẳng Nhàn khẽ siết lại, hắn ho khan một tiếng và nói: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức!”

“Người tập võ à, hừ...” Lý Vân Uyển phun ra một giọng mũi rất khinh thường.

Ngồi ở trong nhà chưa được bao lâu, họ hàng nhà Lý Vân Uyển đã ùn ùn kéo đến, bọn họ cũng nghe nói hôm nay Tề Đẳng Nhàn muốn đến nhà thăm hỏi Lý Long Dịch cho nên đã cố ý tới xem một chút.

Chuyện bị người ta coi thường đương nhiên sẽ không xảy ra ở chỗ này, ai nấy đều ra sức nịnh hót hắn, người thì hi vọng hắn có thể giúp mình làm chút chuyện, người thì hi vọng con mình có thể vào trong tập đoàn Hướng thị để làm việc...

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi đau đầu.

Lý Vân Uyển thấp giọng nói với Lý Long Dịch: “Cha bớt lấy chuyện của anh ấy để ra ngoài khoe khoang đi, phiền phức lắm... Những người này đều là họ hàng, sao có thể mở miệng từ chối được?”

Lý Long Dịch ngượng ngùng gật đầu, nói: “Con nói đúng đấy, cha biết rồi.”

Sau khi nói xong lời này, ông ta mới phát hiện ra rằng địa vị trong gia đình đã lặng lẽ thay đổi rồi.

Trước đây mọi chuyện trong nhà đều là do ông ta quyết định, thế nhưng bây giờ quyền lên tiếng của Lý Vân Uyển hình như đã trở nên nặng hơn rất nhiều rồi, ông ta không thể nào xem nhẹ được.

Điều này không hề khiến cho ông ta cảm thấy có gì bất mãn mà ngược lại vô cùng xúc động, con gái của ông ta đã thực sự trưởng thành rồi.

Hai người không lái xe đến đây, sau khi ăn tối xong, bọn họ đi bộ về nhà.

Khi đi ngang qua một khu trung tâm mua sắm, có một cô gái tóc vàng thân hình cao ráo đi đến từ phía đối diện, trong tay còn cầm theo hai cái túi mua sắm, đó chính là Irena Jinva.

“Jinva!” Lý Vân Uyển dừng bước lại và cười ha ha chào hỏi.

“Lý tổng!” Irena Jinva lịch sự cười nói, ánh mắt khẽ liếc về phía Tề Đẳng Nhàn.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn hít sâu vào một ngụm khí lạnh, không thể nào không thể nào, Tu La địa võng cứ ập đến mà không hề báo trước thế này à?

Nhưng ngay sau đó, hắn đã thở phào một hơi.

Bởi vì, Irena Jinva đã nhìn về phía hắn và nói với vẻ mặt ngây thơ: “Vị này chắc là Tề tổng mà Hướng tổng hay nói đến nhỉ? Xin chào, Tề tổng!”

Tề Đẳng Nhàn trịnh trọng nói: “Xin chào, xin chào!”

Hai người bắt tay rồi nhanh chóng tách ra, chỉ có điều, Irena Jinva đã to gan bằng trời mà dùng ngón út nhẹ nhàng ngoắc một cái trong lòng bàn tay hắn.
Chương 597 Giang hồ cứu nguy.

Chương 597: Giang hồ cứu nguy.

“Cũng may, cũng may...”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cảm thấy may mắn, có lẽ Irena Jinva đã quá chán ghét cuộc sống ở Trại Nhạn rồi cho nên sau khi có được cuộc sống mới, cô đã đặc biệt quý trọng nó.

Loại chuyện như kiểu tranh đoạt tình nhân này, cô sẽ không muốn làm đâu, dường như cô sợ rằng nó sẽ phá hoại cuộc sống bây giờ của cô vậy.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô làm như vậy có hơi hèn mọn, nhưng hắn cũng đâu thể nói gì cô được, càng không cách nào an ủi cô được.

“Sao tự nhiên mình lại cảm thấy phương châm “Ông đây muốn tất” có gì đó không thỏa đáng nhỉ? Không được, tư tưởng của mình có gì đó không đúng rồi, quay về phải tẩy não chính mình thật tốt mới được.” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng suy nghĩ.

Irena Jinva và Lý Vân Uyển nói chuyện rất nhiệt tình, có thể nhìn ra được rằng quan hệ của hai người hình như thực sự rất tốt.

Có điều, với EQ của Irena Jinva, muốn qua lại thân thiết với một ai đó quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có lẽ là cô sợ một ngày nào đó bản thân mình sẽ mất đi sự ủng hộ nào đó của Tề Đẳng Nhàn nên mới muốn cố gắng để qua lại thân thiết với Lý Vân Uyển.

Sau khi nói chuyện một hồi, Irena Jinva chủ động vẫy tay chào tạm biệt.

Lý Vân Uyển cũng không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường, nếu không thì với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ túm lấy Tề Đẳng Nhàn để hỏi cho ra đầu đuôi ngọn ngành.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khẽ thở phào một hơi, thế nhưng hắn cũng có một chút cảm giác tội lỗi.

Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy dòng trạng thái mà Irena Jinva mới đăng lên vòng bạn bè bằng ngôn ngữ của Tuyết quốc ở trong điện thoại.

“Tất cả sự náo nhiệt trên đời đều được phản chiếu dưới ánh đèn, ta lặng lẽ bước đi, chỉ để lại một bóng người trong veo và hai hàng dấu chân.”

Dòng trạng thái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn xem mà trong lòng càng thêm cảm thấy không hay rồi.

Irena Jinva ôm điện thoại di động của mình và lẩm bẩm với vẻ hài lòng: “Sau khi nhìn thấy bài đăng này, có lẽ anh ấy sẽ càng thương mình hơn nhỉ! Như vậy thì mình không cần phải lo lắng về việc sẽ bị vứt bỏ nữa rồi!”

Tề Đẳng Nhàn đã quên mất rằng Irena Jinva dù sao cũng là một cô gái đến từ Trại Nhạn, đối với việc điều khiển lòng người, cô thuộc vào loại lợi hại hàng đầu.

Tâm trạng của cô không hề buồn bã như dòng trạng thái đó mà ngược lại rất vui tươi và cởi mở, chỉ cần có thể tránh xa những ngày tháng đen tối và không thể nhìn thấy tương lai ở Trại Nhạn là cô đã rất hài lòng rồi.

Thế giới của cô rất nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc là có thể nhét đầy.

“Này, anh Tề, không phải anh đã từng kết bạn với người Tuyết quốc hay sao? Xem xem đoạn này là gì đi.” Lý Vân Uyển cầm điện thoại di động tới và nói.

“Ồ, tôi xem nào...”

“Ừm... Hôm nay gặp được Tề tổng tên tuổi như sấm đánh bên tai, anh ấy thật sự rất đẹp trai và cũng rất cao lớn, cảm giác mình giống như đang yêu vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn bài đăng của Irena Jinva, mỉm cười và phiên dịch.

Lý Vân Uyển trực tiếp đặt ngón giữa xuống dưới mũi Tề Đẳng Nhàn và quay đầu bỏ đi.

Rõ ràng, mấy lời nói xằng nói bậy như thế này, kẻ ngốc cũng không thèm tin.

Không bao lâu sau, điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo lên một tiếng, hắn thấy là tin nhắn của Irena Jinva nên đã bấm vào xem sao.

Khá lắm, là một tấm ảnh...

Tề Đẳng Nhàn vội vàng lưu bức ảnh vào danh sách yêu thích, sau đó thẳng tay xóa thông tin cuộc trò chuyện.

Tuy rằng Lý Vân Uyển không bao giờ kiểm soát điện thoại di động của hắn, thế nhưng lo trước khỏi họa, phòng ngừa chu đáo vẫn luôn là phẩm chất tốt đẹp của Nhị đương gia có thể trấn áp nhà tù U Đô.

Hơn nữa, Irena Jinva cũng là một kẻ tinh ranh, tấm ảnh này chỉ bắt đầu chụp từ cằm chứ hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Vì thế, Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Ngư, sau đó bảo cô ấy đánh tiếng với người phụ trách hiện tại của ô tô Dilu và bảo bọn họ gọi điện thoại mời hắn đến thành phố Tây Hà.

Trần Ngư vô cùng khinh thường: “Ngài thật là nhát gan, sợ cái gì chứ, trực tiếp ngả bài đi!”

Chẳng cần nghe Tề Đẳng Nhàn nói là cô ấy cũng đoán ra được cái tên này chắc chắn là đang trên đi trên con đường làm tra nam rồi, đây là đang kéo cô ấy vào để bao che cho mà.

“Còn chưa phải lúc.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bình tĩnh và tự nhiên.

“Tôi không giúp chuyện này đâu, nếu như bị phát hiện thì tôi biết làm người kiểu gì đây?” Trần Ngư cười khẩy và nói.

“Ơ... Giang hồ cứu nguy đi mà!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng không vui.

Trần Ngư cười cười và nói: “Được thôi, cơ mà ngài phải gửi ảnh của người ta cho tôi, tôi muốn xem xem là ai có thể khiến cho ngài phải gặp nhiều rắc rối như vậy.”

Tề Đẳng Nhàn không còn cách nào khác mà chỉ đành gửi cho cô ấy tấm ảnh mà lúc trước hắn chụp cho Irena Jinva.

“Nếu là mình thì chắc là mình cũng phải tìm người bao che cho mình thôi.” Sau khi xem tấm ảnh đó, Trần Ngư cảm thán một tiếng rồi đồng ý với hắn.

Đối với nhân phẩm của Trần Ngư, Lý Vân Uyển đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ rồi.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn vừa lái xe đến công ty vừa gọi video nói chuyện phiếm với Tề Đẳng Nhàn, đợi đến khi hắn lên đường cao tốc rồi, cô ấy mới cúp video để cho hắn chuyên tâm lái xe.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đã xuống khỏi đó từ lối ra cách đường cao tốc khoảng tám cây số, tiếp theo lại đi vào đường quốc lộ để vòng về thành phố Trung Hải và tiến vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên.

Người đã nhận được ám hiệu của Tề Đẳng Nhàn từ sớm là Irena Jinva đương nhiên là không đến công ty rồi, may mắn thay, cô ấy là thư ký ban giám đốc của Hướng Đông Tinh nên thường xuyên phải chạy ra ngoài, thế nên cũng không cần phải viện cớ gì.

“Huzzah!”

Vừa mới thấy Tề Đẳng Nhàn đi vào trong phòng, Irena Jinva đã vui vẻ nhảy dựng lên.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình đã bị lừa rồi, cô không hề phiền muộn như bài đăng ngày hôm qua...

“Thế giới của tôi rất nhỏ, chỉ một chút hạnh phúc là đã đủ rồi, nhưng mà... anh có thể cho tôi thêm một chút nữa.” Irena Jinva nói với giọng có chút ngượng ngùng, cô đỏ mặt, mũi chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất.

Tề Đẳng Nhàn nhìn bộ dạng của Irena Jinva thì không khỏi thở dài một hơi, đồng thời, hắn cũng cảm thấy Trần Ngư thật là nghĩa khí.

“Tấm ảnh mà hôm qua cô chụp rất đẹp, vậy nên hôm nay tôi muốn xem người thật xem sao.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Tối hôm qua anh cũng xem qua người thật rồi mà, chính là ở cửa trung tâm thương mại đó!” Irena Jinva chớp chớp đôi mắt to màu lam trong veo như nước, dáng vẻ trong sáng không tì vết.

Trong lúc nói ra lời này, cô lặng lẽ bước đến phía cửa và khéo léo vặn khóa cửa lại.

Hơn nữa, cô còn đưa tay ra cầm lấy chìa khóa trong tay Tề Đẳng Nhàn, sau đó kéo cổ áo ra, cất chìa khóa vào bên trong ở ngay trước mặt hắn.

“Ô hô, Tề tổng, hôm nay anh không đi được nữa rồi!” Irena Jinva mím môi cười và nói, dáng vẻ vẫn lanh lợi như cũ.

Tề Đẳng Nhàn lại nghiêm túc nói: “Bỏ rơi cô lâu như vậy thực ra cũng là muốn cho cô thời gian để bình tĩnh lại.”

Irena Jinva lại nói: “Nếu anh không nuốt nước bọt lúc nói ra lời này thì có lẽ tôi đã thực sự tin rồi!”

“Khả năng quan sát của đặc công cần phải trau dồi tỉ mỉ như vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, hắn cảm thấy mình đúng thật là một tên đạo đức giả, dục vọng chiếm hữu rõ ràng là sắp bùng nổ rồi mà vẫn cứ phải nói ra những lời đường hoàng vô nghĩa.

“Đúng đấy, cơ mà đề tài quan trọng hơn là... hôm nay anh muốn xem tôi thi triển bao nhiêu phần trăm công lực đây?!” Irena Jinva nghiêng đầu và hỏi với giọng ngây thơ vô số tội.

Yết hầu Tề Đẳng Nhàn lại khẽ động, vì để tránh bị cười nhạo thêm lần nữa mà hắn đã nuốt nước bọt nhưng lại suýt nữa đã bị sặc, kết quả là lại phát ra âm thanh biến thái “ơ ơ ơ” như tiếng của Dạ Ma vậy.

Trong nhà có một con yêu nghiệt ăn thịt người không nhả xương, bên ngoài có một con yêu tinh có thể hút hết tủy xương con người.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình cho dù có là Lục Địa Thần Tiên thì cũng chịu không nổi việc chạy đi chạy lại giữa hai nơi trong thời gian dài như vậy đâu...

Nhưng cũng may là công việc đã xử lý được hòm hòm rồi, cũng đã đến lúc nên khởi hành đi Thượng Hải rồi.

“Độp độp độp độp...”

Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ đơn giản là tiếng mưa rơi trên mái hiên thôi.

Irena Jinva chống má đứng bên cửa sổ và suy nghĩ: “Hẳn là anh ấy đã đến Thượng Hải rồi, không biết Thượng Hải có mưa không chỉ?”
Chương 598 Nhà cũ.

Chương 598: Nhà cũ.

Thượng Hải đang có mưa, hơn nữa còn mưa khá là to.

Chuyến bay của Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan hạ cánh muộn hơn khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Từ trên máy bay bước xuống, hai chân vừa đặt xuống mặt đất, Dương Quan Quan lập tức chậm rãi thở ra một hơi thật dài.

Một hơi này không biết xen lẫn bao nhiêu cảm xúc phức tạp, khiến cho cô ấy có cảm giác xúc động vô hạn.

“Thượng Hải, tôi về rồi đây, có nhớ tôi chưa?” Dương Quan Quan khẽ giọng hỏi, cô ấy ngồi xổm xuống và nhìn một gốc cỏ dại kiên cường mọc ra từ khe xi măng.

Sinh mệnh của cỏ dại chính là mạnh mẽ và dẻo dai như thế đấy, cho dù chỉ cho nó một chút khe hở, nó cũng có thể lớn lên một cách kiên cường.

Dương Quan Quan giống như một gốc cỏ dại lớn lên một cách ngang tàn dưới áp lực của mọi người trong Dương gia, hơn nữa còn lớn lên rất tốt, thậm chí còn thi đỗ Stanford và đi du học.

Ngoại trừ tính cách có hơi rụt rè một chút thì cũng được coi như là một mãnh nữ.

Sau khi nói xong lời này, Dương Quan Quan đứng dậy và cười với Tề Đẳng Nhàn: “Ông chủ, chê cười rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Nếu như tôi trở về Bắc Kinh, có lẽ tôi cũng sẽ làm ra một số hành động văn vẻ và làm màu giống như cô vậy.”

Dương Quan Quan cau mày nói: “Văn vẻ thì văn vẻ, làm màu chỗ nào chứ, chẳng biết nói chuyện tí nào cả.”

Tề Đẳng Nhàn cười hì hì, hắn đi về phía trước và bước lên xe buýt, Dương Quan Quan cũng lên xe theo.

Không bao lâu sau, xe buýt đã đưa hành khách đi đến lối ra.

“Tìm một khách sạn dừng chân trước đi?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

“Không cần đâu, chúng ta về nhà cũ của tôi đi.” Dương Quan Quan lại nói.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và cũng không từ chối, thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ, căn nhà cũ kia đã không có người chăm sóc nhiều năm như thế rồi, không biết nó đã cũ nát thành cái dạng gì rồi đây.

Hơn nữa, nhà cũ nhiều năm không tu sửa dường như không quá tiện để làm một số chuyện.

Nhưng cũng may dạo gần đây Tề Đẳng Nhàn đã bị một con yêu nghiệt bên trái và một con yêu quái bên phải hút đến tủy xương đều sắp trống không rồi, vậy cho nên hắn cũng không còn thèm muốn Dương Quan Quan ghê gớm như trước nữa.

Tề Đẳng Nhàn không bắt người của tập đoàn Gukoo điều xe đến đón mình mà trực tiếp bắt một chiếc taxi ở cổng sân bay, sau khi Dương Quan Quan báo địa chỉ thì đã ngay lập tức lên đường.

Những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu tan dần.

Điều này làm cho Dương Quan Quan cảm thấy rất vui, cô ấy cảm thấy đây sẽ là một dấu hiệu tốt.

Sau cơn mưa trời lại sáng, thật tốt biết bao!

“Tôi đến Thượng Hải rồi.”

Tề Đẳng Nhàn gửi cho Ngọc Tiểu Long một tin nhắn, sau đó cũng gửi cho Lý Vân Uyển một tin nhắn.

Lý Vân Uyển trả lời rất đơn giản: “Chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho Quan Quan nhé!”

Cô ấy biết Dương Quan Quan đi theo Tề Đẳng Nhàn tới Thượng Hải, thế nhưng cô ấy không hề nổi cơn ghen, bởi vì cô ất biết rằng Thượng Hải chính là thành phố mà Dương Quan Quan nhất định phải quay về.

“Cô ấy có nói gì không?” Dương Quan Quan hỏi với vẻ thấp thỏm.

“Chỉ bảo tôi chăm sóc tốt cho cô thôi chứ không còn gì khác cả. Có lẽ cô ấy cũng biết chuyện của chúng ta, chỉ là cô ấy không nói ra mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lý Vân Uyển cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy đã nhìn ra việc Tề Đẳng Nhàn quan tâm Dương Quan Quan hơn mức bình thường từ lâu rồi.

Một người đàn ông bợ đỡ lấy lòng một người phụ nữ, ngoại trừ thèm muốn cơ thể của người ta ra thì còn có thể là cái gì được nữa?

Cô ấy đã kết thúc cuộc sống tân binh của Tề Đẳng Nhàn, cướp đi yêu nghiệt của Nguyên Dương, lợi thế tâm lí là vô cùng lớn.

Một lúc sau, Ngọc Tiểu Long mới trả lời lại: “Anh tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trước đi, đến lúc đó tôi sẽ phái người tới đón anh, các giám khảo của lần sát hạch này có địch ý rất lớn đối với anh, tự mình cẩn thận đấy.”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Yes, general.”

Đối với hành vi dùng tiếng nước ngoài để trêu chọc mình của Tề Đẳng Nhàn, tất nhiên Ngọc Tiểu Long cũng chẳng thèm để ý, cô ấy chỉ trả lời: “Đừng để bị gạt xuống, đến lúc đó Phó lão sẽ rất khó xử lí.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nhét điện thoại vào lại trong túi, cảm thấy Ngọc Tiểu Long cũng không phải một người không thấu tình đạt lý đến vậy.

Sau khoảng hai tiếng đồng hồ đi xe, cuối cùng bọn họ cũng đến được căn nhà cũ mà Dương Quan Quan nói đến.

Nói là nhà cũ, thực ra cũng chẳng cũ lắm.

“Còn ai sống ở đây không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Không có, từ sau khi tôi rời khỏi Thượng Hải thì không còn ai ở đây nữa. Đây là căn nhà mà ông nội chia cho cha tôi, cha tôi qua đời, mẹ tôi không chịu nổi sự xúc phạm mà rời khỏi Dương gia, tôi thì đi xa khỏi Thượng Hải.” Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy nơi này còn được quét dọn sạch sẽ đến vậy, vừa nhìn đã biết là thường xuyên có người lui tới.”

Vẻ mặt của Dương Quan Quan không khỏi trở nên có hơi khó coi, nơi này chính là nhà của cô ấy, nơi chứa đựng tất cả những kí ức của cô ấy về cha mẹ mình, cô ấy không cho phép bất cứ ai không tôn trọng nó!

“Hình như ở bên trong có tiếng động?” Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.

Thính lực của hắn vô cùng kinh người, sau khi tiến lại gần, lông mày của hắn còn nhíu chặt hơn.

“Hình như không phải đang chiếu phim mà là thật sự có người đang làm loạn ở bên trong.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, hắn nhịn không được mà liếc mắt nhìn Dương Quan Quan.

Hắn nghe được trong phòng có ít nhất bảy tám đôi nam nữ đang làm xằng làm bậy, hơn nữa còn nói mấy lời như kiểu hít thêm một hơi nữa đi.

Ma túy và thác loạn về cơ bản đều là những thứ vô cùng gắn kết với nhau, bởi vì sau khi hít thứ đó vào thì sự khoái cảm ở khía cạnh kia sẽ được phóng đại lên gấp năm mươi lần!

Vui vẻ gấp năm mươi lần là trải nghiệm như thế nào chứ?

Vậy mới nói, khi nhiễm phải thứ này rồi mà muốn cai nghiện thì gần như là chuyện không thể nào, tỷ lệ thành công chỉ có một phần mười vạn, thấp đến đáng sợ.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Dương Quan Quan: “Hay là chúng ta ở bên ngoài chờ một chút đi, bên trong có hơi loạn, mười mấy người cơ... Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt cô!”

Nắm tay của Dương Quan Quan lại đột nhiên siết chặt lại, hai mắt đỏ lên, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: “Đây là phòng ngủ của cha tôi đấy!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ ngây người, không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô ấy.

Dương Quan Quan cười gằn và nói: “Tôi đi lôi cổ bọn chúng ra ngoài!”

Nói xong lời này, cô ấy trực tiếp đi tới cửa, lấy ra chiếc chìa khóa mà mình đã không dùng trong suốt nhiều năm.

“Cạch!”

Khóa cửa ngay lập tức được mở ra, tiếng nhạc ồn ào truyền ra từ bên trong và lọt vào trong tai, còn có những tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy ghê tởm và cả một thứ mùi hương gay mũi.

Sau khi nhìn liếc qua cảnh tượng bên trong căn phòng, Dương Quan Quan chỉ cảm thấy rất buồn nôn.

Quả thật bên trong có những hơn mười người, cả nam và nữ đều có, hầu hết đều đang khỏa thân, có người đang phê thuốc trước mặt mọi người, có người nằm trên ghế sofa ngậm ống điếu, có người đang liên tục phì phèo khói thuốc.

Nhìn thấy căn phòng vốn nên sạch sẽ gọn gàng bị biến thành một mớ hỗn độn, hơn nữa, những người này còn đang làm những chuyện kinh tởm ở bên trong, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy một ngọn lửa tà ác đang bốc thẳng lên trên đỉnh đầu!

Trong lòng cô ấy đã lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ muốn giết người!

Mỗi con người đều có giới hạn của mình, sau khi giới hạn bị chạm đến thì thường sẽ dẫn đến một số cảm xúc đáng sợ.

Tề Đẳng Nhàn nhìn một màn này với vẻ mặt không chút thay đổi, hắn tiếp xúc với đám cặn bã của nhà tù U Đô nhiều rồi, cho dù có là chuyện ghê tởm hơn như thế này những mấy lần thì hắn cũng không hề cảm thấy lạ lẫm.

“Yo, lại là một người đẹp à! Halo, người đẹp, cô đến đúng lúc lắm, người bạn nào giới thiệu cô đến đây thế, chỗ tôi còn một ít thuốc này, high cùng nhau đi!” Một tên trẻ tuổi nhuộm tóc vàng lảo đảo đi tới, bộ dạng như một kẻ say rượu, cái đầu lắc lư theo điệu nhạc như một cái trống lắc.

Dương Quan Quan không chút biểu cảm mà nhìn anh ta, nếu đổi lại là trước đây, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy nhất định sẽ đỏ mặt tía tai và quay đầu rời đi.

Nhưng hôm nay cô ấy rất bình tĩnh.

Cơn thịnh nộ đó thậm chí còn thiêu rụi cả cảm xúc giận dữ, khiến cho trong lòng cô ấy chỉ còn lại một khoảng tĩnh mịch hệt như một dòng sông băng.

Cô ấy nhìn thấy di ảnh của cha mình không biết đã bị ai tháo xuống và tùy ý ném vào trong góc sofa bẩn thỉu, bên trên di ảnh thậm chí còn có mấy cái bao cao su đã dùng qua.

“Người đẹp đừng xấu hổ mà, nào nào nào, anh đây đưa em cùng đi high!” Tên trẻ tuổi tóc vàng cười to và nói, anh ta đưa tay ra muốn ôm lấy bả vai của Dương Quan Quan.

Trong mắt Dương Quan Quan lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ngay khi bàn tay của anh ta đặt xuống, cô ấy cũng đột nhiên ra tay, tay trái bắt lấy cổ tay anh ta, tay phải theo đó túm lên phía trên, hai tay vặn lấy một cánh tay của anh ta rồi xoay người lại, giống như một con cá sấu lớn vừa tóm được con mồi!

——Đà hình của Hình Ý Quyền, cá sấu cắt đuôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK