Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391 Đại đội Tiên Phong

“Tề tổng gọi người à?”

“Rất tốt, tôi cũng gọi.”

“Nhìn xem Long Môn chúng tôi có nhiều hội viên hơn hay là thủ hạ của Tề tổng đông hơn.”

Từ An cười cười, cầm lấy di động, gọi phân phó: "Mang tất cả người có thể huy động được đến khách sạn Antianxia, có người muốn phá hoại.”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Đây không phải là không biết lượng sức mình sao?

Từ An người ta nắm trong tay chi nhánh Long Môn tỉnh Đông Hải nhiều năm như vậy, hội viên lên đến hàng chục triệu, Tề Đẳng Nhàn có thể gọi tới bao nhiêu người chứ?

Nói khó nghe một chút thì là, Từ An bảo mỗi người nhổ một bãi nước miếng đã có thể dìm chết Tề Đẳng Nhàn rồi.

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, năm triệu cũng không phải dễ cầm như vậy, muốn cầm, vậy phải chuẩn bị chịu gãy tay rồi cầm.

"Oa, Tề tổng đừng làm vậy, gọi người đến đánh nhau với Long Môn? Đầu óc anh có vấn đề à!" Lý Vân Uyển thấp giọng nhắc nhở.

“Không sao, người tôi gọi tới không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối làm cho bọn họ không dám dong dài." Tề Đẳng Nhàn như cười như không cười nói, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Vân Uyển hai cái, để cho cô ta yên tâm.

Kiều Thu Mộng hơi lo lắng đề phòng, Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, cô ta đã biết điều đó.

Nhưng mà nhìn điệu bộ này, hình như Tề Đẳng Nhàn thực sự gọi người đến chỗ Từ An.

Cho dù hắn có bối cảnh, có gọi người tới, số người hắn gọi tới kia có thể so sánh với hội viên Long Môn sao?

Tống Chí Mai liền cười lạnh: "Cũng tốt, để tôi nhìn xem cậu có bối cảnh gì, có thể gọi tới những người thế nào?"

Còn gọi người? Quả thực buồn cười, so người cùng với đà chủ Long Môn?

"Lần đầu tiên gặp người não tàn như vậy, còn chưa bắt cậu ta chắp tay đưa ra năm tỷ, bây giờ còn ở đây làm màu nữa!"

“Để tôi xem, cậu ta không bị Từ Đà chủ làm cho mặt sưng phù lên thì không xong mà, mọi người cứ việc đứng xem kịch vui.”

Ai cũng đều là nhao nhao cười nhạo, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy thật là không biết lượng sức mình, hoàn toàn tìm đường chết.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe tải nổ vang, chỉ thấy trên trăm chiếc xe tải xếp thành hàng dài đến cửa khách sạn Antianxia.

Từng hội viên long tinh hổ mãnh của Long Môn từ trên xe nhảy xuống, trên mặt mỗi người đều đằng đằng sát khí, mang theo bộ dạng được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Mọi người không chút nghi ngờ, nếu Tề Đẳng Nhàn dám để cho người của hắn đánh nhau ở đây với Từ An, kiểu gì cũng bị mấy người này bằm nhừ ra như thịt xay.

“Người của tôi đến rồi, người của cậu đâu?" Từ An nhìn Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên hỏi.

"Nửa tiếng, đừng hốt." Tề Đẳng Nhàn giơ tay nhìn đồng hồ, lơ đễnh đáp.

Lúc này, mọi người nghe thấy “rầm” một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Văn Tư Thuận ngã từ trên tường xuống.

Văn Tư Thuận cũng bị té tỉnh, phun ra một ngụm máu, mở hai mắt ra, chỉ là bây giờ trông vô cùng yếu ớt, cả người mang đến một cảm giác buồn ngủ.

Từ An chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, tên nhóc chỉ biết báo sư phụ này, gặp phải Tề Đẳng Nhàn mà còn không bằng cái rắm, năng lực không đâu vào đâu hại ông ta mất mặt!

Cũng giống như câu nói người thắng làm vua, người thua làm giặc, sau khi Văn Tư Thuận bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thảm như vậy, hào quang trên người anh ta biến mất không sót lại tí nào.

Văn Tư Thuận rất không cam lòng nhưng anh ta không có biện pháp nào khác, hơn nữa anh ta còn cảm thấy nội tạng mình đang đau rát, vô cùng khó chịu, mỗi lần hô hấp đều đau như bị dao cắt.

Anh ta biết, nội tạng của mình đã bị phá vỡ.

Cũng may sinh mệnh của anh ta mãnh liệt, người bình thường mà bị cú này chắc chắn đã đột tử, sớm chầu ông bà rồi.

Ngoài cửa là hàng trăm hàng ngàn thành viên của Long Môn, một đám người mang theo khí thế hung hăng, lớn tiếng ầm ĩ.

Ngay lúc này đây, năm chiếc xe tải quân sự chạy tới.

Từ trên xe nhảy xuống là từng chiến sĩ mang vũ trang kĩ càng đến tận răng chiến sĩ, mỗi chiếc mang tầm hai mươi người.

Chỉ trong chốc lát, 120 chiến sĩ đã tập kết xong.

Nhị đại đội trưởng dẫn đầu chuẩn bị đi vào khách sạn Antianxia, kết quả lại thấy nhiều thành viên của Long Môn đứng chặn đường như vậy, không nhịn được nhíu mày.

Anh ta vung báng súng lên, trực tiếp hạ một tên to con chắn ở trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Cản cái gì mà cản, chúng tôi chấp hành quân vụ, ai chặn đường giết không tha!"

Một thành viên của Long Môn tức giận, trợn mắt nhìn, mở miệng nói chuyện.

Nhị đại đội trưởng vô cùng bá đạo, nâng họng súng nâng, chẳng coi tên đó ra gì: "Có cái gì muốn nói?”

Các chiến sĩ xung quanh cũng dùng khí thế hung hăng nâng súng lên, tiếng mở chốt an toàn “cạch cạch” liên tiếp vang lên khiến những hội viên Long Môn sởn gai ốc.

Bấy giờ hội viên Long Môn cái gì cũng không dám nói, khi đối mặt họng súng, dũng khí gì cũng hoá bùn nhão cả.

“Cản đường gì chứ, tránh hết ra! "Nhị đại đội trưởng gầm lên, dẫn toàn đội đi về phía trước.

Trăm ngàn hội viên Long Môn chặn ở cửa lúc này nhao nhao nhường đường, chỉ cần có người dám chặn đường, lập tức bị hai báng súng đánh gục xuống đất, đập cho đầu rơi máu chảy.

Những hội viên Long Môn này lập tức tản ra hai bên như thủy triều, cảnh tưởng vô cùng ngoạn mục!

Cái gì mà xã hội đen, cái gì mà thế lực bang phái, ở trước mặt quân đội đều là hổ nặn từ bùn mà thôi, không đáng nhắc tới.

Một trăm hai mươi người, ngạo nghễ hơn cả một ngàn người, cứ như vậy chỉnh tề đi vào trong khách sạn Antianxia.

Bọn họ vừa tiến vào, liền thu hút sự chú ý của mọi người tại hiện trường.

“A...... Từ Đà chủ lắm tay mắt, lại có thể kéo người của Sư đoàn 81 tới trấn giữ?”

"Mẹ kiếp, từ khi nào mà Từ Đà chủ phát triển đến cẩ quân sự vậy? Hung dữ như vậy! Tên họ Tề còn dám tới đây gây ầm ĩ?"

"Quả nhiên Từ Đà chủ che giấu rất giỏi, mạng lưới quan hệ tầm cỡ như này cũng quá dọa người rồi, ai dám trêu chọc ông ta chính là muốn tìm đường chết!"

Mọi người đều nhận ra đây là Đại đôi Tiên phong từ Sư đoàn 81, ai nấy hít vào một hơi khí lạnh, vô cùng kinh ngạc, không biết Từ An đã phát triển loại quan hệ này từ khi nào.

Tống Chí Mai cũng vô cùng khiếp sợ, không ngờ năng lực của Từ An lại lợi hại như vậy, ngay cả người trong quân đội cũng có thể kết giao.

Từ An cũng không khỏi ngẩn người, những người này hoàn toàn không phải do ông ta gọi tới, ông ta chỉ mới gọi hội viên dưới trướng mình mà thôi.

Nhị đại đội trưởng trực tiếp dẫn người đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người ai cũng ngóng trò vui.

"Tên ngốc này chết chắc rồi, dám so cùng Từ Đà chủ, ông ấy liền trực tiếp kéo quân đội tới, để tôi xem hắn chết thế nào!"

"Đây chính là đại đội Tiên phong của Sư đoàn 81, toàn bộ đều là cao thủ lấy một chọi mười, sức chiến đấu vô cùng kinh người!”

"Để tôi chống mắt lên xem sau này còn có ai dám khua tay múa chân trước mặt Từ Đà chủ, lần này giết một đe được trăm người, danh tiếng của Từ Đà chủ từ nay không ai sánh bằng."

Tất cả mọi người đều cảm thấy Đại đội Tiên phong là do Từ An gọi tới đối phó Tề Đẳng Nhàn, ai nấy đều thấp giọng ghé tai, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cảm thấy Từ Đẳng Nhàn khó mà thoát nổi kiếp này.

Đột nhiên nhị đại đội trưởng đứng thẳng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, ưỡn ngực mình lên, lớn tiếng: " Sư đoàn 81 Đại đội Tiên phong theo lệnh đến đây báo danh, Đại đội Tiên phong mang tới được 120 người, đã đến đủ 120 người, xin huấn luyện viên Tề chỉ thị!”

“Ầm!!!”

Những lời này của nhị đại đội trưởng không khác gì một quả bom nổ tung trong đầu mọi người có mặt ở đây, đầu ai nấy đều ong ong, mơ mơ màng màng, không thể hoàn hồn lại.

Tề Đẳng Nhàn hơi nghiêm, giơ tay chào hỏi, trầm giọng ra lệnh: "Nghỉ! "

“Vâng! Nghỉ!” Nhị đại đội trưởng hét lớn một tiếng.

Một trăm hai mươi chiến sĩ tinh anh lập tức bước ra, đồng loạt thực hiện động tác, gây rúng động một khoảng!
Chương 392 Tiền này không dễ cầm

Tất cả mọi người đều cho rằng Đại đội Tiên phong là Từ An gọi tới, không ai lại nghĩ tới bọn họ do Tề Đẳng Nhàn gọi tới!

Nhìn thấy toàn bộ chiến sĩ của Đại đội Tiên phong đều đang nghe Tề Đẳng Nhàn chỉ huy, da đầu ai nấy đều tê dại.

Kẻ liều mạng này thực sự có thực lực, không phải đang phô trương thanh thế...

Những người này đều là chiến sĩ chuyên nghiệp, thành viên Long Môn nào dám ngăn cản bọn họ chứ?

Cơ mặt Từ An liên tục co giật, ông ta thật sự không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này, cục diện đã không thể khống chế.

Tống Chí Mai trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bắt đầu hối hận, nếu sớm biết Tề Đẳng Nhàn có bối cảnh và thực lực như vậy, còn cần bà ta phải làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì?!

“Đại đội Tiên phong nghe lệnh!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

"Vâng!" Tất cả chiến sĩ đứng nghiêm, động tác chỉnh tề, khiến cho người ta cảm thấy vui mắt.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh ra lệnh: "Tôi vô tình làm hỏng bàn của khách sạn này, phải đền năm triệu mới được ra ngoài. Bây giờ, tôi đã ra lệnh cho tất cả mọi người đập vỡ nơi này!”

Đầu óc mọi người ong ong.

Hóa ra Tề Đẳng Nhàn giao ra năm triệu này không phải vì sợ Từ An, mà là muốn tìm một cái cớ động thủ!

Đúng là có tiền tuỳ hứng, không hổ là ông chủ lớn đầu tư năm mươi tỷ vàng vào tập đoàn Hướng thị, tiêu năm triệu để đập nát khách sạn người ta cũng là bình thường!

“Rõ!” Các chiến sĩ lớn tiếng đáp lại.

"Đừng làm người khác bị thương." Tề Đẳng Nhàn lại tùy ý bổ sung một câu.

Nhị đại đội trưởng gật đầu: "Mọi người vào vị trí.”

Tề Đẳng Nhàn bỗng nói: "Nhị đại đội trưởng, khẩu pháo Ý của tôi đâu?”

Nhị đại đội trưởng nghe nói như vậy không khỏi ngẩn người, một lát sau, có chút nghẹn khuất nói: "Huấn luyện viên, sư đoàn chúng ta không có pháo Ý. Hơn nữa, đập một cái khách sạn mà thôi, dùng pháo cũng hơi quá..."

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, cười cười: "Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."

" ..." Nhị đại đội trưởng cạn lời: "Huấn luyện viên, trong lời thoại là nhị tiểu đoàn trưởng."

"Không có gì, dù sao cũng là nhị." Tề Đẳng Nhàn khoát tay: "Đập đi!”

Các chiến sĩ hô một tiếng, đồng loạt lấy ra quân côn, xẻng công binh các loại, từ trong hàng tản ra bốn phía, sau đó bắt đầu đập phá sân khách sạn.

Thành viên Long Môn ở bên ngoài nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cái.

Trong bọn họ có người mang theo súng tới, nhưng lúc này ai dám móc ra chứ?

Sắc mặt Từ An đen như tro dưới đáy nồi, liên tục hít khí lạnh, trấn an bản thân: "Tề tổng, năm triệu này tôi trả cho cậu, cần gì phải huy động cả Đại đội can thiệp?”

“Đừng, ông cứ giữ lại đi, khách sạn này tôi quyết phải đập!”

"Còn nữa, tôi nói ông nghe một câu, tôi đập xong nhớ trang hoàng lại thật tốt, trang hoàng xong tôi lại đập tiếp."

"Sau khi tôi đập qua hai lần, câu chuyện năm triệu này của chúng ta coi như xong."

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, cười như không cười nói với Từ An.

Trước mắt Từ An tối sầm lại, suýt chút nữa tức giận đến ngất, trang hoàng khách sạn này, không có hơn mười triệu làm sao mà làm được?

Tề Đẳng Nhàn đập một trận, chi phiếu năm triệu trong tay ông ta hoàn toàn không đỡ lại được tổn thất, vậy mà Tề Đẳng Nhàn còn muốn đập thêm lần nữa?

"Ầm! Ầm! Ầm——"

"Rầm! Rầm! Rầm ——"

Đám chiến sĩ đặc chủng này không hề nhẹ tay, thiên chức của bọn họ chính là tuân theo mệnh lệnh, Tề Đẳng Nhàn là cấp trên của họ, mệnh lệnh đã ban xuống thì phải nghe theo thôi.

Hơn nữa, ai cũng có dục vọng phá hoại, khách sạn quý giá như vậy, lúc đập cũng mang đến cho bọn họ một loại khoái cảm không hề nhỏ.

Gần đây các chiến sĩ bị Tề Đẳng Nhàn cho tập luyện vô cùng tàn nhẫn, hôm nay đám người mệt mỏi này có được cơ hội phát tiết, ra tay không chút nể mặt.

"Người của Từ Đà chủ không phải rất nhiều sao? Gọi lên thử xem." Tề Đẳng Nhàn giết người chưa đủ, còn phải bổ đao.

Từ An tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, trực tiếp phun ra một ngụm máu từ cổ họng ra, cảm thấy đối phương thật sự là quá đáng giận.

Từ Dương nhìn thôi đã lạnh run, thành viên của Long Môn có gọi thêm nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?

Dù có dựa vào số lượng để đàn áp những chiến sĩ này đi nữa, thì sau lưng bọn họ vẫn còn có một Sư Đoàn 81, Long Môn sao có thể chống lại được cả Sư đoàn?

Từ An không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Từ Đẳng Nhàn, cậu đừng có càn rỡ! Cậu có biết hậu quả là gì không?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Ông kiện tôi đi, xem có thể kiện hay không!”

Hắn căn bản chẳng sợ gì, Từ An lấy từ hắn năm triệu, hắn mang Đại đội Tiên phong đến phá cũng là hợp tình hợp lý.

Cho dù là có kiện lên Đế Đô thì hắn cũng có thể đứng vững, còn sợ Từ An uy hiếp à?

Hiện tại trong lòng Từ An vô cùng hối hận, sớm biết đã không vì chút mặt mũi này mà mở miệng đòi năm triệu, hiện tại bị chính bản thân đưa lên cưỡi hổ .

Mặt mũi của ông ta mất sạch sẽ, mất triệt để, không thể nào cứu được nữa.

Từ An nhìn chiếc đèn chùm đỉnh mà mình bỏ ra hơn mấy triệu đô mới mua được bị một chiến sĩ đập vỡ, trước mắt tối sầm, hô hấp trở nên vô cùng dồn dập.

Đám khách ở hiện trường cũng lặng ngắt như tờ, bên tai chỉ có thanh âm đập phá.

Mười phút sau, toàn bộ khách sạn đã bị đập đến hỗn độn không chịu nổi, ngay cả tường cũng không còn khối nào nguyên vẹn.

“Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin chỉ thị!” Nhị đại đội trưởng chạy tới, nói ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

"Ừm... Được rồi, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì cho đội về đi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Nhị đại đội trưởng gật đầu, lập tức hạ lệnh tập hợp, sau khi tập hợp các chiến sĩ xong, diễu võ dương oai rời khỏi khách sạn.

Bên ngoài vẫn còn hơn một ngàn thành viên Long Môn đang đứng, thậm chí còn có người mang theo vũ khí, nhưng có ai dám ra tay?

"Tề Tổng cũng quá đỉnh rồi, còn đem theo Đại đội Tiên phong của Sư đoàn 81 kéo tới đây, lần này Từ An dọn mệt chết..." Trong lòng Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn cười, cũng cảm thấy thương cảm thay cho Từ An.

Từ An đường đường là người đứng đầu Long Môn ở Đông Hải, lại bị Tề Đẳng Nhàn làm mất mặt như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ An, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ, trang hoàng khách sạn lại một lần, đừng hòng làm cho có lệ! Nếu không, tôi sẽ khiến khách sạn này của ông cả đời này không mở cửa được nữa!”

Từ An tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, tòa nhà này được ông ta thuê giá cao từ chính quyền thành phố Trung Hải, ông ta cũng không dám vi phạm hợp đồng mà trả lại.

Thế nhưng nếu khai trương lại bị đập thêm một lần nữa, như thể ném cả mặt ông ta xuống bùn.

Nhưng nếu không mở... Tiền thuê mỗi năm cao như vậy, áp lực của ông ta cũng không nhỏ.

Thật sự vô cùng khó xử, cưỡi hổ khó xuống, sớm đã biết như thế đã không cần năm triệu kia rồi!

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói với mọi người: "Tiền của tôi, không dễ lấy đâu.”

Mọi người hơi ngẩn người.

Hắn nói những lời này, một mũi tên hai mục đích, có phải cũng đang ám chỉ về chuyện liên minh thương nghiệp Từ thị muốn nuốt chửng một trăm tỷ vàng của hắn không dễ dàng như vậy?

"Từ đà chủ lần sau thu tiền nhớ nhìn cho kỹ một chút, không nên bị tiền tài mê hoặc hai mắt." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Hộc!"

Cuối cùng Từ An vẫn là nhịn không được phun ra một ngụm máu, ngửa mặt ngã xuống đất.

Từ Dương ở bên cạnh lạnh run, không dám lên tiếng.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đi thôi, thật nhàm chán!”
Chương 393 Thong thả ung dung

Lúc này, Tề Đẳng muốn đi cũng không ai có thể ngăn cản được hắn, mà cũng chẳng có ai dám đi ngăn hắn.

Trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Văn Tư Thuận, hờ hững nói: "Thức thời thì nhanh chóng về Ma Đô đi, đừng tác oai tác quái trước mặt tôi, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!”

Nếu hắn nói như vậy cách đây không lâu, có lẽ sẽ khiến cho cả phố cười to.

Nhưng lúc này mang theo một loại uy hiếp kinh người!

Không còn ai cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không biết tự lượng sức mình.

"Tề Tổng, tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện trước." Lý Vân Uyển thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Ừm, em đi đi, tôi đã nhẹ tay, bà ấy không bị thương nặng đâu." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Việc này hắn có thể lý giải, dù sao đó cũng là mẹ của Lý Vân Uyển.

Hơn nữa, thái độ của Lý Vân Uyển vừa rồi vô cùng rõ ràng, hiểu rõ thực lực bên mình như thế nào, điều này làm cho hắn vô cùng hài lòng.

Lý Vân Uyển đỡ Tống Chí Mai rời khỏi khách sạn Antianxia, hôm nay Tống Chí Mai vô cùng chật vật, thậm chí còn trở thành trò cười.

“Cậu ta lợi hại như vậy, sao không nói sớm với mẹ?!" Tống Chí Mai ngồi ở trên xe, tức giận hỏi.

"Ơ... Con đã nói từ lâu mà mẹ không tin!” Lý Vân Uyển sửng sốt, chớp chớp mắt, kỳ quái nói.

Cơn giận của Tống Chí Mai thoáng cái đã bị những lời này dập tắt, trong lòng chỉ cảm thấy nghèn nghẹn, sớm biết Tề Đẳng Nhàn trâu bò như vậy, thì còn đi tìm Dương Viễn Sơn làm gì, còn thương lượng với Văn Tư Thuận nữa chứ?

Hiện tại nghĩ lại toàn bộ quá trình không khác gì cởi quần đánh rắm, cuối cùng còn tự rước lấy nhục, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Một lát sau, Tống Chí Mai mới hít sâu một hơi, nói: "Cho dù hiện tại cậu ta rất lợi hại, nhưng không bao lâu nữa sẽ sớm thất bại thảm hại, trắng tay mà thôi!”

Lý Vân Uyển ngẩn người: "Mẹ nói cái gì vậy?”

Tống Chí Mai cười lạnh: "Con thật sự cho rằng tập đoàn Hướng thị có thể đánh bại liên minh thương nghiệp Từ thị à?!”

Lý Vân Uyển trầm mặc một lát mới nói: "Tới bây giờ cũng không cần giữ bí mật nữa, con nói mẹ nghe cũng không phải không đực.”

Tống Chí Mai nghi hoặc: "Cái gì?”

Lý Vân Uyển cười nói: "Mẹ cho rằng tập đoàn Hướng thị chỉ có mười tỷ vàng thôi sao?!”

“Lời này của con có ý gì?” Tống Chí Mai khiếp sợ.

"Số tiền mà hắn đưa cho tập đoàn Hướng thị, thực tế là năm mươi tỷ vàng." Lý Vân Uyển chậm rãi nói.

Tống Chí Mai gần như rớt cằm xuống ghế ngồi, vô cùng khiếp sợ: "Làm sao có thể, năm mươi tỷ vàng? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”

Lý Vân Uyển nói: "Lấy đâu ra mẹ không cần biết, nhưng đúng là có năm mươi tỷ vàng.”

Tống Chí Mai ngạc nhiên: "Nói cách khác thì là, Hướng Đông Tinh tuyên bố với bên ngoài rằng tập đoàn Hướng Thị có năm mươi tỷ vàng, không phải là ra vẻ...”

Lý Vân Uyển gật đầu: "Đương nhiên rồi! Chờ tới khi Từ Ngạo Tuyết đã phục hồi tinh thần mọi người sẽ dần dần thấy rõ việc này.”

Tống Chí Mai nghe xong những lời này của Lý Vân Uyển, trong lòng càng thêm hối hận, Tề Đẳng Nhàn vậy mà lại đưa ra những năm mươi tỷ vàng ủng hộ tập đoàn Hướng thị?!

Nếu bà ta không phản đối hắn và Lý Vân Uyển ở cùng nhau, không phải hắn sớm đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của bà ta rồi sao?

Vì thế mà sắc mặt của bà ta hết đỏ lại chuyển sang trắng, trông cực kỳ đặc sắc.

"Vân Uyển..." Tống Chí Mai ho khan gọi.

"Con biết mẹ muốn nói cái gì, chờ lát nữa con sẽ thử thương lượng với hắn xem sao. Nhưng mà có được đáp ứng hay không thì con chưa chắc!” Lý Vân Uyển nói.

Tống Chí Mai nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu con đã xác định muốn ở cùng cậu ta thì phải nghĩ biện pháp khống chế cậu ta lại, giống như trước khi mẹ nắm bố con trong tay, chuyện lớn phải để cho con giải quyết mới được!”

Lý Vân Uyển trực tiếp im lặng, một lát sau mới thở dài nói: "Cho nên bây giờ mẹ với bố mới xảy ra tình huống như thế này?”

Tống Chí Mai nhất thời lúng túng, hai người họ đã sớm ly hôn.

Lý Vân Uyển vỗ vỗ tay lái, bất đắc dĩ nói: "Huống gì hắn cũng không phải loại người để người khác dễ dàng khống chế, mẹ cũng thấy tính tình của hắn như nào rồi đó, ai có thể khống chế được hắn chứ?"

“Hơn nữa, tên này còn ham mê nữ sắc, hại con đau đầu muốn chết."

“Nếu không phải do đánh không lại, con đã sớm đấm nát cái đầu chó của hắn rồi!”

Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Uyển còn phẫn nộ giơ nắm đấm vung hai cái.

Xem ra chuyện hôm nay Tề Đẳng Nhàn khiêu vũ cùng Kiều Thu Mộng đã kích thích cô ta.

Tống Chí Mai cười khổ, hôm nay coi như bà ta triệt để hiểu biết về sự lợi hại của Tề Đẳng Nhàn, cũng biết những lời Lý Vân Uyển nói hoàn toàn không hề phóng đại.

Lý Vân Uyển có thể không so đo những hành động của Tống Chí Mai, bởi vì dù sao bà cũng là mẹ của cô ta, nhưng Tề Đẳng Nhàn không thể coi như không có gì xảy ra được.

"Mẹ phải mau chóng về Thượng Hải, Văn Tư Thuận ở Trung Hải chịu thiệt thòi lớn như vậy, bố cậu ta chắc chắn không thể nào ngồi yên."

"Với năng lực của Tề Đẳng Nhàn, bố cậu ta có đến cũng bị giết thôi..."

"Đến lúc đó, mẹ có thể mượn thời cơ lên nắm quyền."

Tống Chí Mai bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, không khỏi trầm giọng nói.

Lý Vân Uyển nhíu mày thở dài: "Mẹ ơi, mẹ bớt lợi dụng thời cơ lại đi. Con cảm thấy, cả đời này của mẹ cũng quang vinh lắm rồi, không cần phải theo đuổi những thứ mù mịt vô nghĩa kia!”

Tống Chí Mai nói: "Sao lại mù mịt vô nghĩa? Con có biết quyền lực của phân đà Long Môn ở Thượng Hải lớn cỡ nào không? Đây chính là vị trí vinh quang nhất, mẹ nhất định phải tranh thủ!”

Lý Vân Uyển cảm thấy hai người bất đồng quan điểm, nếu tiếp tục nói thì thật giống như Khổng Tử đi khắp nơi làm quan, mà người trong thôn khinh thường chuyện phải khom lưng vì quyền lực, suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược.

Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đại khách sạn Antianxia, gửi tin nhắn cho Kiều Thu Mộng, hẹn địa điểm gặp mặt.

Kiều Thu Mộng không từ chối, thậm chí còn nhanh chóng thay một bộ quần áo tới tìm hắn.

"Tôi còn tưởng phải đợi em thêm nửa tiếng." Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kiều Thu Mộng chạy tới, không khỏi cười ha hả nói.

“Nào dám để Tề tổng chờ lâu?” Kiều Thu Mộng đáp.

Tề Đẳng Nhàn: "Chắc bữa tiệc hồi nãy cô chưa ăn no đâu nhỉ? Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?”

Kiều Thu Mộng cảm thấy đề nghị này không tồi, chỉ là quần áo cô ta vừa mới thay, dính mùi lẩu thì có chút không thoải mái, lắc đầu: "Tôi muốn ăn đồ thanh đạm một chút."

“Vậy thì đi ăn đồ của nước Kiệt Bành nhé, tôi thích ăn sashimi." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị.

"Cái này được đó." Kiều Thu Mộng mỉm cười đáp ứng.

Tề Đẳng Nhàn chọn một cửa hàng chế biến đồ ăn của nước Kiệt Bành được đánh giá cao, chỉ riêng mức tiêu thụ bình quân đầu người ở đây cũng đủ để dọa người, đều từ ba ngàn tệ trở lên.

Mà Tề Đẳng Nhàn chính là loại người không thiếu tiền.

Rất nhanh, một bàn đầy đồ ăn đã được bưng lên.

Tề Đẳng Nhàn cắm đầu ăn, Kiều Thu Mộng thì ăn chậm nhau kĩ, phong cách ăn uống của hai người khác nhau hoàn toàn.

"Em đã từng suy nghĩ sau này chúng ta ở chung sẽ như thế nào chưa?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Tạm thời chưa nghĩ tới, mà không phải bây giờ anh ở cùng Vân Uyển rất tốt đó sao?” Kiều Thu Mộng tự điều chỉnh tâm trạng của mình, không chút kiêng dè nói.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, cũng không nghĩ tới cô ta lại dám đối diện với loại chuyện này, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Kiều Thu Mộng nhấp môi uống một ngụm rượu sake, nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm trở thành loại người mà tôi muốn."

“Sau này sẽ có một ngày, tôi có thể chân chính đứng trước mặt anh."

"Sau đó, chúng ta nghiêm túc nhìn nhau."

"Nếu những rung động đó vẫn còn tồn tại trong tim, tôi tin rằng Chúa sẽ đưa ra một câu trả lời thoả đáng."

Vào giờ khắc này, Kiều Thu Mộng thong thả ung dung.
Chương 394 Bốn giờ sáng

Tề Đẳng Nhàn có thể hiểu được tâm lý này của Kiều Thu Mộng.

Có lẽ là muốn chứng minh sự trong sạch trong lòng mình.

Điều này trong mắt Tề Đẳng Nhàn có hơi giống ra vẻ, nhưng cô ta cũng chỉ là một cô gái rụt rè mà thôi, thế nên hắn cũng có thể hiểu được.

Kiều Thu Mộng mơ ước muốn trưởng thành, để cho bản thân đủ ưu tú, sau đó có thể nói chuyện bình đẳng với Tề Đẳng Nhàn, rồi lại thương lượng chuyện của hai người họ sau.

Ngày trước không hiểu rõ về Tề Đẳng Nhàn, mặc dù cô ta không buông lời châm chọc khiêu khích, nhưng cũng bộc lộ rõ sự không tin tưởng đối với hắn.

Hiện tại, thanh danh Tề Đẳng Nhàn dần vang khắp tỉnh Đông Hải, cô ta lại lao vào vòng tay hắn, chuyện gì vậy chứ?

Trên đỉnh cao sẽ có được sự ủng hộ dối trá, chỉ lúc ở đáy cốc mới có được sự thành kính thật sự.

Kiều Thu Mộng rất rõ rằng hiện tại cô ta không thể cạnh tranh lại Lý Vân Uyển, dù sao thì đối phương mới là người ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn ngay từ lúc hắn không có gì.

"Giấc mơ của cô cũng không dễ thực hiện đâu, dù gì trên đời này cũng không có mấy Ngọc Tiểu Long." Tề Đẳng Nhàn bưng chén rượu, uống một ngụm, cười bất đắc dĩ.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm đến nơi đến chốn, tôi tin rằng nỗ lực của mình sẽ được đền đáp." Kiều Thu Mộng rất quyết tâm nói: "Hơn nữa, tôi cũng đã trưởng thành thêm không ít.”

Tề Đẳng Nhàn buông tay, vẻ bất đắc dĩ trên mặt vô cùng rõ ràng: "Vậy nếu cô không thể làm theo ý mình, sau đó vĩnh viễn tránh mặt tôi luôn à?”

Kiều Thu Mộng cười, đáp: "Thời gian sẽ đưa ra câu trả lời, dù tốt hay xấu, ít nhất hãy để tôi cố gắng đã rồi nói!”

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi: "Cô có thể làm được sao?”

Kiều Thu Mộng trề môi nói: "Tùy anh đánh giá như thế nào vậy!”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười: "Đùa chút để xem tâm lý của cô như nào thôi, chúc cô thành công nhé."

Kiều Thu Mộng cùng chạm vào chén rượu của hắn, thấp giọng nói: "Cũng chúc anh thành công, tôi sẽ lặng lẽ nhìn theo anh.”

"Áp lực cũng không nhỏ nhỉ..." Tề Đẳng Nhàn uống một hơi cạn sạch, thở ra một cỗ toàn mùi rượu, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Kiều Thu Mộng khẽ liếc mặt một cái: "Phải cẩn thận nha!”

Tề Đẳng Nhàn biết cô ta đang nói về chuyện gì, liền gật đầu, chuyện này không cần người khác nhắc nhở hắn cũng sẽ tự cẩn thận, huống chi gần đây hắn luôn không ngừng duy trì trạng thái thân thể, mỗi ngày đều đạt được trình độ đỉnh cao.

Muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ, dù sao hắn cũng là đứa trẻ lớn lên trong vòng tay của bao nhiêu kẻ ác của nhà tù U Đô.

Hai người không nói về những chuyện này nữa, đổi sang trò chuyện một vài đề tài thoải mái khác, nói nói cười cười, uống thêm chút rượu nhẹ, có ý có vị.

Tuy chỉ là rượu sake ba mươi độ, nhưng cả hai đều uống không ít, đến mức choáng váng mới đứng lên.

Uống đến nửa đêm, Tề Đẳng Nhàn ra ngoài làm người tốt, thanh toán hết mười ngàn tệ.

Hắn bắt taxi đưa Kiều Thu Mộng về nhà.

Kiều Quốc Đào chờ con gái về, nhìn thấy thế thì trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật sự là vất vả cho cháu rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần khách khí, bọn con nói chuyện vui quá, còn uống thêm một chút rượu nên mới trễ như này, lại làm cho chú Kiều phải lo lắng rồi.”

Kiều Quốc Đào: "Không có chuyện gì, Thu Mộng ở cùng một chỗ với cháu khiến chú rất yên tâm."

Kiều Thu Mộng ngáp một cái, miệng phun ra đầy mùi rượu, phất tay về phía Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi, tôi về nhà rồi, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, rảnh rỗi lại hẹn ăn cơm.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó xoay người lên xe rời đi.

"Hai đứa?" Kiều Quốc Đào nhìn đèn hậu của xe, nhíu mày nhìn về phía con gái.

"Bọn con chỉ ăn cơm, uống rượu, rồi nói chuyện phiếm thôi." Kiều Thu Mộng mỉm cười, thành thật nói.

Kiều Quốc Đào thở dài, nói: "Chuyện sau này thương lượng ra sao rồi?”

Kiều Thu Mộng liền nói: "Chuyện sau này thì để sau này nói! Bố, bốn giờ sáng mai nhớ gọi con dậy..."

Kiều Quốc Đào nghe xong thì cười khổ, lắc đầu nói: "Con định bốn giờ sáng mỗi ngày đều chạy đi luyện công với tên Sở Vô Đạo kia thật sao?”

Kiều Thu Mộng “ừ” một tiếng, đăm chiêu: "Nền tảng và thiên phú của con đều không bằng Ngọc Tiểu Long, nhưng con có thể lấy sự cần cù để bù đắp.”

“Bốn giờ sáng ở Los Angeles, Hoa Kỳ, đã truyền cảm hứng tới vô số người."

"Con nghĩ, bốn giờ sáng ở thành phố Trung Hải, nhất định cũng sẽ có một cảnh tượng khác."

"Con sẽ thấy được cảnh tượng không phải ai cũng có thể thấy!"

Kiều Quốc Đào chần chừ nói: "Như vậy có phải quá vất vả rồi không? Thật ra, chỉ cần con làm kinh doanh thật tốt là được."

Kiều Thu Mộng cười một tiếng, lắc đầu: "Sao con có thể giỏi kinh doanh bằng Hướng Đông Tinh được?”

Kiều Quốc Đào ngạc nhiên, ông rất hiếm khi nghe được những lời than thở như vậy từ miệng Kiều Thu Mộng, quả nhiên sau lần khôi phục trí nhớ này, đã làm cho tâm tính của Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi.

Nói đến Hướng Đông Tinh, Kiều Quốc Đào cũng không thể không khâm phục, cha mẹ mất hết do gặp phải chuyện ngoài ý muốn, họ hàng thân thích cũng gặp hoạ mà bị tàn tật…

Khi đó chẳng qua con bé cũng chỉ là một sinh viên đại học mà thôi, vậy mà dám dứt khoát bỏ học, trực tiếp gánh vác toàn bộ tập đoàn Hướng thị lên vai, càng ngày càng lớn mạnh, khiến ai nấy đều phục sát đất!

Cẩn thận ngẫm lại, nếu nói đến thiên phú làm ăn thì đúng là Kiều Thu Mộng không so sánh được với Hướng Đông Tinh.

"Giờ luyện võ có hơi muộn..." Kiều Quốc Đào nhíu mày.

"Con cũng không chỉ luyện mỗi võ công! Con sẽ học thêm rất nhiều thứ. Anh ta có thể dạy những thứ khác nữa! "Kiều Thu Mộng nhìn khuôn mặt tang thương của bố, nghiêm túc nói.

"Không kể là vì nhà họ Kiều sau này, hay là vì tương lai của chính bản thân, con đều phải cố gắng."

"Mệt mỏi hay khổ cực đều không sao cả, con chỉ muốn nhiều năm sau, quay đầu nhìn lại không phải nói hối hận."

Lời nói chân thành này của Kiều Thu Mộng đã đả động tới Kiều Quốc Đào, ông nhìn con gái mình thật kỹ, cười nói: "Được, con làm bố tin tưởng rồi, sau này con có làm gì bố cũng sẽ ủng hộ hết mình!”

"Còn bên phía mẹ..." Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nói.

Bóng dáng Bàng Tú Vân từ phía sau cánh cửa đi ra, bà khẽ thở dài: "Mẹ cũng ủng hộ con.”

Kiều Thu Mộng hoảng sợ, cô ta không nghĩ tới mẹ mình lại đang nghe lén!

"Chuyện lúc trước cũng do mẹ, nếu như không phải vì mắt mẹ không tốt coi thường cậu ta, mọi chuyện cũng sẽ không đến nông nỗi như thế nào." Bàng Tú Vân vô cùng ảo não.

"Cho nên, sau này con có làm gì thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con."

"Bốn giờ sáng ngày mai, bố mẹ sẽ gọi con dậy!"

Kiều Thu Mộng hít sâu một hơi, sau đó nở ra nụ cười sáng lạn: "Cảm ơn mẹ!”

Bàng Tú Vân đưa tay xoa đầu Kiều Thu Mộng: "Ai bảo mẹ là mẹ con chứ?”

“Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy, tổn hại cơ thể!”

"Tên Tề Đẳng Nhàn này cũng thật là, không biết khuyên con uống ít ít lại à,”

Kiều Thu Mộng cười ha ha, đi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Kiều Quốc Đào thấy Bàng Tú Vân than ngắn thở dài liền nói: "Thở dài cái gì, tuy mất đi một người con rể tốt nhưng con gái mình ngày càng trưởng thành.”

Bàng Tú Vân mím môi không nói lời nào, trong lòng vẫn tự trách.

Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không biết gì về những việc mà Kiều Thu Mộng muốn làm, nếu để cho hắn biết Sở Vô Đạo lén lút gạt mình để làm ra những chuyện này, kiểu gì anh ta cũng bị hắn chặt đứt chân chó.

Hắn xuống xe ở giữa đỉnh Vân Đỉnh Sơn, sau đó đi bộ về phía biệt thự của mình, điệu bộ chậm rãi thong thả, thoạt nhìn ung dung vô cùng, không có chút phòng bị nào.

Nhưng những người đang âm thầm quan sát hắn, lại không có ai dám tùy tiện ra tay.
Chương 395 Tài năng hơn người

Tề Đẳng Nhàn mở cửa vào nhà, bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Lý Vân Uyển tựa vào sofa chơi điện thoại di động, nghe được tiếng động, liền giương mắt nhìn hắn một cái: "Tôi còn tưởng hôm nay anh không về!"

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không về tôi ngủ gầm cầu hả?”

Lý Vân Uyển không cười nói: "Không phải anh đi ôn kỷ niệm với tình cũ à, còn trở về làm gì?”

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn liền biết đây là giọng điệu ghen tuông, vào lúc này tốt nhất là không tiếp lời, yên lặng nghe cô ta lải nhải.

Quả nhiên, Lý Vân Uyển nói không ngớt như súng đại bác, còn Tề Đẳng Nhàn nghe không lọt lấy một chữ.

Nhìn thấy dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển vừa tức vừa buồn cười, tên này thật đúng là khó đối phó quá đi mất!

"Cảm giác khiêu vũ với vợ cũ thế nào?" Lý Vân Uyển khẽ nắm lấy lỗ tai Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi.

“Không tệ, dù sao cũng hoá giải hiềm khích trước đó rồi mà!” Tề Đẳng Nhàn thành thật trả lời.

Lý Vân Uyển nhất thời tức giận, đấm đá tứ tung.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hôm nay em đã nói gì, đừng có quên!”

Lý Vân Uyển nhe răng cười, cắn răng nói: "Nói thì nói, nhưng cũng không cản được tôi đánh anh một trận đâu!”

Tề Đẳng Nhàn là cao thủ Kim Chung Tráo, đương nhiên không sợ mấy cú đánh này, cho dù có đánh gãy răng đi nữa cũng chẳng hề hấn gì.

(*) 1 trong 72 tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm. Dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, năm giờ sáng mai em phải rời giường đi luyện công với tôi đấy." Tề Đẳng Nhàn nhắc nhở.

Lý Vân Uyển lại nói: "Lương thực công giao, để tôi xem anh có ăn vụng hay không!”

Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói: "Với thân thể này của anh, có đi ăn vụng em cũng không biết được."

“Thôi đi, không biết là ai luôn than thở thắt lưng mỏi nhừ không chịu nổi." Lý Vân Uyển trực tiếp đưa ra một câu sát thương cực lớn.

Những lời này của cô ta thuộc ma pháp công kích, lực sát thương rất mạnh, nhưng là cái loại mà tổn thương địch một vạn hại mình tám trăm ấy.

Kim Chung Tráo mà Tề Đẳng Nhàn học không có loại này.

Lý Vân Uyển sâu sắc cảm nhận được "dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt" là gì, cổ họng dần trở nên hơi khàn khàn, nhưng đáng giận nhất chính là tên này đã uống không ít rượu, rượu mang theo chút tê liệt, cho nên hắn chẳng hề hấn gì.

"Mẹ tôi bị thương không nhẹ, xuất huyết nội tạng." Lý Vân Uyển ôm đầu Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng nói.

"Vậy cũng ổn rồi, bà ấy là người trong tập võ, cơ thể chắc chắn mạnh mẽ hơn, cũng nhanh hồi phục hơn người bình thường, em yên tâm." Tề Đẳng Nhàn đáp.

“Cũng không biết xuống tay nhẹ một chút, dù sao bà ấy cũng là mẹ vợ anh!” Lý Vân Uyển gõ nhẹ vào đầu hắn, bất lực nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Mẹ em chạy tới muốn đánh chết tôi, lần này tôi đã nể tình ra tay nhẹ lắm rồi, nếu không một chưởng kia sớm đã tiễn bà ấy qua bên kia từ lâu.”

Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, tên này nói chuyện vẫn trước sau như một không biết nghe lời gì hết!

Lý Vân Uyển nói: "Tôi đã nói chuyện với mẹ rồi, sau này bà ấy không quản chuyện của tôi nữa, còn rất hối hận về sự việc lần này.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Só thể không hối hận sao? Bị tôi đánh một trận xong giờ muốn làm gì cũng không làm được, xong chỉ biết trơ mắt đứng nhìn tôi gọi đại đội Tiên phong đến đập phá. "

" ..." Lý Vân Uyển hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười: "Tôi cảm thấy ở cùng anh lâu như vậy, không bị anh chọc cho tức chết quả là một thành tựu lớn cần tôn vinh!”

“Cũng vậy cả thôi, tôi cảm thấy không bị em hút khô cũng chẳng dễ dàng gì!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại một câu.

Tỷ lệ dáng người của Lý Vân Uyển vô cùng đẹp, nhất là chân rất dài, không hề kém Từ Ngạo Tuyết chút nào, một khi đã đặt lên vai liền khiến người ta không muốn bỏ xuống.

Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy rất đúng giờ, chỉ là Lý Vân Uyển không có được tinh thần hăng hái như vậy, ngay cả mắt cũng không mở ra được.

"Này, không phải em muốn theo tôi luyện công sao? Rời giường nhanh!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ vỗ hai má cô ta, trêu chọc.

"Lăn ra lăn ra. Để cho tôi ngủ... Luyện công gì chứ, đi chết đi!” Lý Vân Uyển tức giận nói, hai tay vươn ra thành vương bát quyền, lửa giận phừng phừng.

Tề Đẳng Nhàn thò tay vào trong chăn, cười nói: "Mau đứng lên, chính em nói muốn đi luyện công cùng tôi.”

Lý Vân Uyển than thở: "Tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ nói năng và hành động thật cẩn thận. Nhất định!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, đúng là bản thân anh ta đã đánh giá cô ta quá cao, tưởng là cô ta có thể kiên trì luyện tập được ít nhất một giờ.

Nào ngờ chưa bắt đầu cô ta đã bỏ cuộc.

Tề Đẳng Nhàn giẫm lên cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung chạy tới.

"Đi thôi, chạy bộ lên núi, sau đó luyện công." Tề Đẳng Nhàn phất tay nói.

Hôm qua hai người đứng trung bình tấn hết cả một ngày, hôm nay hai chân giống như bị rót chì, vừa chạy vừa thở hồng hộc, bên trong cơ đùi tích tụ nhiều axit lactic, đau đến muốn chết.

Mãi mới lên được đỉnh núi, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tề Đẳng Nhàn kêu đến đứng bên vách núi, sau đó bắt đầu vào tư thế.

Dương Quan Quan nhập môn rất nhanh, dù sao cô ta cũng từng là sinh viên tài năng du học Stanford, năng lực tiếp thu không phải là tốt bình thường mà là vô cùng tốt.

Ban đầu trung bình tấn lúc lên lúc xuống hết một lúc, sau đó Dương Quan Quan rất nhanh đã tìm được loại cảm giác kỳ diệu khi đứng tấn, có một loại cảm giác càng đứng càng thoải mái, nhịp thở cũng ngày càng ổn định hơn.

Hoàng Sung không tiếp thu được tốt như vậy, động tác của anh ta có chút vụng về, không được linh hoạt lắm, còn mang lại cảm giác có chút buồn cười.

"Không tệ, ổn định thêm một chút là tốt rồi." Tề Đẳng Nhàn hơi ngồi xổm xuống, vỗ tay lên đùi Dương Quan Quan một cái.

Dương Quan Quan hét thảm thiết một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất, trong chân cô ta bây giờ toàn là axit lactic, đau đến muốn chết, vậy mà còn vỗ một cái muốn chầu ông bà luôn...

Tề Đẳng Nhàn nói: "Luyện đứng tấn nhiều một chút mới có thể tăng thêm sức lực, sau đó mới dễ luyện võ công được. Hôm nay cũng không dạy gì đặc biệt cả, chỉ dạy đứng tấn trước đã.”

Mãi cho đến gần bảy giờ, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa cho họ dừng lại.

Mặt trời mọc từ góc của ngọn núi ở phía xa xa, mang theo ánh sáng màu nhỏ nhàn nhạt.

Bỗng ánh mắt nhìn về phương xa của Dương Quan Quan khẽ động, sau đó đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái như bình nước được đun sôi.

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Vào giờ khắc này, Dương Quan Quan cảm thấy cả người thư thái, hai chân vô cùng thoải mái, lúc lên xuống càng có thêm cảm giác linh động, giống như đang cưỡi ở sau lưng ngựa thật vậy.

"Mẹ nó... Quả là tài năng hơn người..." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nhịn không được thầm mắng một câu, hắn không nghĩ tới Dương Quan Quan nhát gan như vậy mà lại rất có khiếu luyện võ.

Hắn còn chưa kịp dạy cách điều chỉnh hô hấp, Dương Quan Quan đã tự mình thông suốt rồi.

Tề Đẳng Nhàn không thể thầm khen một câu thật trâu bog.

Vì thế, càng ngày nhìn Hoàng Sung hắn càng cảm thấy không vừa mắt, ôi cái tên này, sao lại không có chút thiên phú nào vậy?

Nhịn không được đạp một cái vào sau mông anh ta, khiến anh ta đang đứng tấn ngã sấp mặt.

“Sư phụ, anh đá tôi làm gì?” Hoàng Sung vô cùng oan ức hỏi.

"Mẹ nó, cậu còn có mặt mũi hỏi à! Đứng dậy luyện tập đàng hoàng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói, sau đó đi đến bên cạnh Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan trông thấy cũng sợ tên ma quỷ này đến đánh mình, nơm nớp lo sợ nói: "Có có có…Có chuyện gì vậy?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp: "Vừa rồi khi mặt trời lên, tại sao cô lại nghĩ đến việc hô hấp bằng cách đó?"

“À... Khi mặt trời mọc tôi thấy rất thoải mái, lòng dạ mở rộng, nên tự nhiên thở ra một hơi như thế.” Dương Quan Quan vội vàng trả lời.

"Như vậy à... Sau này khi đứng tấn nhớ hô hấp bằng cách này.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm mặt, gật đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK