Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621 Đâm sau lưng

Chương 621: Đâm sau lưng

“Sau khi xử lý xong Dương Phỉ Phỉ, cô định làm gì tiếp theo?”

Đi ra khỏi khách sạn, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp mở miệng hỏi Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan lại có hơi mờ mịt, lần này cô ta trở lại Thượng Hải, nói là muốn tìm nhà họ Dương báo thù, nhưng trên thực tế, phải báo thù như thế nào thì cô ta cũng không biết rõ ràng.

Cho đến khi Dương Phỉ Phỉ làm ra những chuyện đó, khiến cô ta phẫn nộ, cô ta mới có mục tiêu xử lý Dương Phỉ Phỉ, làm cho Dương Phỉ Phỉ phải sám hối cả đời.

Hiện tại, mục tiêu này đã đạt thành, cô ta liền trở nên mờ mịt.

Xét đến cùng, bởi vì cô ta là một cô gái tâm địa thiện lương, không độc ác như Dương Phỉ Phỉ, nếu không thì hiện tại cô ta đã có một bụng ý tưởng đối phó nhà họ Dương như thế nào.

Từ Ngạo Tuyết ở một bên nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là chờ Dương lão gia tử mất, sau đó lấy gia sản được chia cho, tiếp theo có thể thử liên thủ cùng nhà họ Tiết, đánh cho toàn bộ nhà họ Dương trực tiếp rơi xuống hàng ngũ gia tộc hạng hai, hạng ba.”

“Dù sao, cô được chia tiền, nhà họ Dương sẽ luôn ghi hận cô.”

“Cho nên, phải làm thì làm cho triệt để luôn đi!”

“Hoặc là, đến lúc đó để cô nắm giữ toàn bộ nhà họ Dương.”

Ánh mắt của thiên nữ đế đô như Từ Ngạo Tuyết đúng là không tầm thường, tựa như một câu đánh thức người trong mộng nhắc nhở Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan gật đầu nói: “Không sai, cô nói không sai! Tôi phải cảm ơn cô vì đã đề xuất con đường cho tôi!”

Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn tôi, bởi vì tôi cũng rất khó chịu với đám rác rưởi nhà họ Dương.”

“Nếu muốn báo thù, vậy hẳn là đã có mạch suy nghĩ tương đối rõ ràng, không nên giống như một con ruồi nhặng không đầu đâm lung tung.”

“Lập kế hoạch, vĩnh viễn là điều quan trọng nhất.”

Tề Đẳng Nhàn nghe những lời này của Từ Ngạo Tuyết, không khỏi sởn tóc gáy, lạnh hết cả sống lưng.

Cmn, không phải trong lòng người phụ nữ này đã có kế hoạch báo thù hắn như thế nào rồi chứ?

Hai lần lửa đạn liên miên trong phòng hóa trang lần trước, không phải cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta chứ?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy da đầu cũng lạnh hết cả lên, luôn cảm thấy người phụ nữ Từ Ngạo Tuyết này quá nguy hiểm.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nói xong lời này, còn bất thình lình liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, hắn thấy được thì không khỏi run rẩy, trời mới biết người phụ nữ này đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa nào?!

Hiện tại nghĩ đến, Tề Đẳng Nhàn đã không có gì có thể uy hiếp được Từ Ngạo Tuyết.

Trước đây ở Trung Hải có thể ăn cô ta đến gắt gao là bởi vì trong tay hắn nắm giữ quyền sinh sát tập đoàn Từ thị, nếu hắn không thoải mái thì có thể khiến cho tập toàn Từ thị trực tiếp đóng cửa.

Về sau, lại là vì Từ Ngạo Tuyết bị Tiết Cương ám sát, suýt nữa tiêu đời, có thể nói mạng nhỏ bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng hiện tại, những thứ có thể uy hiếp càng ngày càng ít.

“Điều tiếp theo mình cần phải làm là kiên nhẫn chờ đợi, trong khoảng thời gian này nhân tiện làm bản thân mạnh mẽ hơn, về sau cũng có thể chắc chắn hơn một ít!” Dương Quan Quan nghĩ thầm trong lòng, hơi hơi nắm chặt nắm tay, cảm thấy rất có lòng tin.

Tề Đẳng Nhàn thấy Từ Ngạo Tuyết còn đi theo bọn họ, nhíu mày nói: “Cũng ra ngoài rồi, cô còn đi theo tôi làm gì?”

Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói: “Vì tránh cho nhà họ Dương trả thù tôi, tạm thời đi theo bên cạnh anh cũng tương đối tốt. Chờ cho chuyện này yên lặng hơn một chút, tôi sẽ về lại đế đô!”

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Nhà họ Triệu bảo cô đính hôn với Dương Tĩnh, kết quả chuyện này lại bị phá hỏng, cô sẽ không được tốt lành chứ gì?”

“Tôi không có gì không tốt lành cả, nhà họ Triệu sẽ không tính chuyện này lên đầu tôi, mà sẽ tính món nợ này lên người anh. Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, bị tên cặn bã như anh bắt nạt, tôi có thể làm cái gì?” Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Tiếp theo, khảo hạch của anh là phần khó của phần khó.”

“Nếu anh thất bại, như vậy, anh và Dương Quan Quan hơn phân nửa đều sẽ phải chết ở Thượng Hải.”

“Tuy rằng nhà họ Dương không có gì bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cũng tiền nhiều người nhiều, lấy tiền mua kẻ ác, dựa vào người cũng có thể đè chết anh, Thượng Hải này, kẻ liều mạng không muốn sống có quá nhiều.”

Từ Ngạo Tuyết rất nhanh liền chuyển đề tài trò chuyện đi, nói sang chuyện khảo hạch của Tề Đẳng Nhàn.

Hiện tại, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào trận khảo hạch này, những người khác căn bản không quan trọng, đều là vai phụ, quan trọng là khảo hạch của hắn!

Một khi khảo hạch của hắn thất bại, như vậy, tất nhiên Phó Phong Vân sẽ không có sắc mặt tốt, thế lực nhà họ Triệu cũng sẽ liên tiếp tấn công.

Mà hắn mất đi hào quang chuẩn tướng, vậy thì nhà họ Dương cũng sẽ có thể không kiêng nể gì ra tay.

Tề Đẳng Nhàn bảo hai người lão đồ tể và Dạ Ma tiêu diệt tổ chức sát thủ tên “Giang Lưu”, có tác dụng rung cây dọa khỉ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp phải thủ đoạn âm hiểm nào.

Nhưng chuyện này không thể làm một mẻ, khỏe suốt đời, rất nhiều người đều sẹo lành quên đau, huống chi còn có ích lợi kếch xù làm tiền đề.

Tề Đẳng Nhàn lại mặt không biểu tình nói: “Tôi nói sẽ đánh bay hết hàm răng của Diệp Phi Lưu, những lời này, nói được thì làm được.”

Dương Quan Quan có chút hưng phấn nói: “Đến lúc đó tôi sẽ đi theo để xem!”

Có thể xem náo nhiệt, mở rộng tầm mắt, sao lại không đi chứ?

“Không bằng giúp tôi một việc trước đã?” Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Hả?” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, “Tôi từ chối, trong bụng cô chắc chắn đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa, cô quá nguy hiểm.”

Từ Ngạo Tuyết lại nhẹ nhàng kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ mình, dịu dàng nói: “Vậy thì chỉ có thể để Dương tiểu thư nhìn thấy dấu vết bị chó gặm trên cổ tôi thôi.”

Tề Đẳng Nhàn tức giận đến suýt chút nữa chết ngay tại chỗ, người đàn bà này…thật hạ tiện!

Hiển nhiên, Từ Ngạo Tuyết vì để trả thù trước đây Dương Tĩnh đột phá điểm mấu chốt của cô ta, hiện tại phong cách làm việc thay đổi lớn, có hơi không kiêng nể gì.

“A ha ha… Cô nói nghe thử xem, rốt cuộc chúng ta cũng là bạn bè, hơn nữa hôm nay cô cũng ra tay giúp chúng tôi đối phó nhà họ Dương, có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp!” Tề Đẳng Nhàn tỏ ra nghĩa chính ngôn từ nói, dáng vẻ núi đao biển lửa không chối từ.

Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn bày ra dáng vẻ đạo mạo thì nhịn không được mà cười lạnh, muốn đấm vào mặt hắn hai cái.

Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Giúp tôi liên lạc với Trần Ngư, bảo nhà họ Trần giúp đỡ, tôi muốn đến Nam Dương tiếp quản công việc của nhà họ Triệu.”

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi thay đổi, tuy rằng Trần Ngư cố ý quậy đục nước, thậm chí thả cá mập như tài phiệt thượng tinh vào bàn, nhưng mà hắn không muốn cho phần tử nguy hiểm Từ Ngạo Tuyết cũng gia nhập vào!

“Chuyện này không thể được!” Tề Đẳng Nhàn hạ giọng, trầm giọng nói.

“A…” Từ Ngạo Tuyết cười như không cười gật gật đầu, nói, “Anh xác định muốn từ chối tôi sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Làm như vậy, với tôi không có chỗ tốt!”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Có lẽ đối với anh không có chỗ nào tốt, nhưng đối với nhà họ Triệu cũng sẽ không có chỗ tốt. Thời khắc mấu chốt, tôi sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái, chuyện này, đối với anh mà nói thì thế nào?”

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, cảm thấy có chút thú vị.

Cho dù Từ Ngạo Tuyết tiếp tục uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý cho cô ta đến Nam Dương.

Nhưng hiện tại, Từ Ngạo Tuyết nói, thời khắc mấu chốt sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái, điều này làm hắn cảm thấy hứng thú.

Với sự hiểu biết của hắn về tính tình có thù tất báo của Từ Ngạo Tuyết, lời này cũng không phải chỉ là nói cho có, nhà họ Triệu từ trên cao nhìn xuống an bài vận mệnh của cô ta, đối với cô ta mà nói, đã là một loại sỉ nhục.

Dương Tĩnh sỉ nhục cô ta như thế nào? Kết quả hôm nay hắn có kết cục gì?

Hắn không khỏi suy nghĩ, để Từ Ngạo Tuyết đi Nam Dương, vậy thì sẽ tương đương với rồng về biển rộng, thả hổ về rừng…
Chương 622 Đội hình mạnh mẽ

Chương 622: Đội hình mạnh mẽ

Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn vẫn quyết định đồng ý với Từ Ngạo Tuyết, bởi vì hắn biết rõ Từ Ngạo Tuyết là một kẻ tàn nhẫn.

Có lẽ, thời điểm lại đối chọi lần nữa trong tương lai, muốn giải quyết hoàn toàn cô ta sẽ vô cùng khó khăn, nhưng cô ta đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái kia cũng tuyệt đối là phi thường trí mạng.

Còn nữa chính là, hắn tin tưởng năng lực khống chế Nam Dương của Trần Ngư, nhà họ Trần dù sao cũng ăn sâu bén rễ, cho Từ Ngạo Tuyết đến đó quấy đục nước cũng có sao đâu?

Hơn nữa, hắn cũng có lòng tự tin vô cùng lớn vào vũ lực của bản thân.

“Anh đúng là một người có hiểu biết.” Từ Ngạo Tuyết không khỏi cười cười, nói.

“Tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ đối địch với tôi, bởi vì, cô không phải là đối thủ của tôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại nói.

Từ Ngạo Tuyết nói: “Vậy thì chưa biết được, nói không chừng hai ba năm sau, anh đến quỳ xuống hôn chân tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh, để anh được sống sót.”

Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: “Tôi không thích chân, tôi thích đùi.”

Biểu tình trên mặt Từ Ngạo Tuyết cứng đờ, thật muốn vả hai phát vào miệng con hàng này, đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi.

Một hàng ba người đến nhà Dương Quan Quan, sau đó, Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại liên hệ với Trần Ngư, trò chuyện với cô ấy chừng nửa giờ đồng hồ.

Trần Ngư hiện tại đang ước gì nước ở Nam Dương càng đục càng tốt, đối với chuyện cho người tạm thời không có lực sát thương gì như Từ Ngạo Tuyết tiến vào, tỏ vẻ không có bất kỳ ý kiến gì.

“Tôi đã nói chuyện rồi, Trần Ngư biết làm việc, đến lúc đó cô nắm lấy cơ hội là có thể đến được Nam Dương.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Nhà họ Triệu muốn thông qua mua lại mỏ quặng mà nhà họ Trần đã khai thác gần như hoàn toàn để tiến vào địa bàn Nam Dương, Tề Đẳng Nhàn đã sớm cùng đám người Trần Ngư đạt thành nhận thức chung về chuyện này, cho nhà họ Triệu vào!

Mà việc Từ Ngạo Tuyết phải làm, chính là trở thành người phát ngôn của nhà họ Triệu ở Nam Dương.

Năng lực của cô ta tất nhiên là vô cùng xuất sắc, sẽ mang đến uy hiếp, nhưng đồng thời cũng đã đáp ứng vào thời khắc mấu chốt sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu.

Từ Ngạo Tuyết phảng phất như thở dài một hơi, nói: “Được, chuyện này, tôi phải cảm ơn anh.”

Không gian phát triển của cô ta ở trong nước đã tới cực hạn, bởi vì chuyện tập đoàn Từ thị thất bại, tài nguyên đều bị cô ta dùng hết sạch, hơn nữa hôm nay nhà họ Dương gây náo loạn, thanh danh của cô ta cũng có thể mang đi quét rác.

Muốn tiếp tục ở Hoa Quốc phát triển đến quy mô như trước đây, có thể nói là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Cho nên, chuyển hướng ra hải ngoại, tới Nam Dương hỗn loạn, là một lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ .

“Cô định cảm ơn tôi như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn lại cười lạnh nói.

“Hay là buổi tối hôm nay tôi không khóa cửa phòng?” Từ Ngạo Tuyết cười như không cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này lại chỉ muốn đánh cô ta một trận, nếu thật sự làm như vậy, về sau đừng bao giờ nghĩ có được sắc mặt tốt của Dương Quan Quan.

Có một số việc, mọi người biết thì biết, nhưng không thể đặt lên mặt bàn.

Sau một hồi, Tề Đẳng Nhàn mới không vui nói: “Từ Ngạo Tuyết, cô đúng là cái đồ tiện nhân, thứ hạ tiện!”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Nếu tôi không tiện, sao có thể ở trong buổi tiệc đính hôn nói như vậy? Sao có thể vào đêm trước tiệc đính hôn làm xằng bậy trong phòng hóa trang với anh? Đúng vậy, tôi chính là thứ hạ tiện, về sau nói không chừng còn sẽ tiếp tục dùng phương thức như vậy để đi đổi càng nhiều tài nguyên hơn đấy?”

ắc mặt Tề Đẳng Nhàn càng đen, nói: “Nếu cô dám để cho người đàn ông khác chạm vào cô một chút, lần sau nếu cô thua ở trong tay tôi, tôi sẽ trực tiếp lấy mạng cô!”

Từ Ngạo Tuyết âm dương quái khí nói: “Ôi ôi ôi, dục vọng chiếm hữu thật mạnh nha! Tôi cũng không phải là người phụ nữ của anh, phát sinh quan hệ với người nào thì có quan hệ gì với anh?”

Tề Đẳng Nhàn lười phản ứng lại, dù sao cũng đã nói rõ với Từ Ngạo Tuyết những lời cần nói.

Đối với hành vi ăn vạ này của Từ Ngạo Tuyết, Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ thực ghê tởm.

Bởi vì, tính cách của người phụ nữ này hiện tại thay đổi rất lớn, trước kia tránh hắn còn không kịp, nhưng hiện tại thì sao, thường xuyên cố ý khiêu khích và dụ dỗ.

Sở dĩ cô ta làm như vậy, tất nhiên là bởi vì Dương Quan Quan ở trong nhà, có Dương Quan Quan ở đây thì Tề Đẳng Nhàn không có khả năng làm ra chuyện gì quá đáng.

Mà bởi vì có cô ta đây, Dương Quan Quan tất nhiên cũng muốn duy trì sự rụt rè, không có khả năng có cử chỉ thân thiết quá mức với Tề Đẳng Nhàn.

Một đêm này cũng không yên bình, đương nhiên chỉ là đối với nhà họ Dương mà nói.

Biến cố trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh làm cho bọn họ trở tay không kịp, đồng thời, chuyện Dương Phỉ Phỉ bị Dương Quan Quan phế bỏ cũng làm cho tâm trạng của bọn họ càng thêm nặng nề.

Nhưng người ngoài lại không có một ai thương cho Dương Phỉ Phỉ, bởi vì cô ta làm việc quá không nói điểm giới hạn, không màng luân thường đạo lý, ngay cả mộ phần của chú ruột nhà mình cũng có thể đào lên được, còn có chuyện gì là cô ta không làm được?

“Anh cả, anh nhất định phải báo thù cho em đấy… Hu hu hu… Bác sĩ nói tay chân của em đều không nối được, về sau chỉ có thể làm một kẻ tàn phế, em… em không cam lòng… Em thật muốn đi chết luôn cho rồi!”

Dương Phỉ Phỉ nằm trên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết.

Dương Tĩnh lại thở dài, nói: “Trước khi em làm những chuyện đó, tại sao không thương lượng với mọi người một chút, lại tự mình quyết định? Lần này em thật sự quá đáng quá rồi, mọi người muốn ra mặt giúp em cũng không có biện pháp!”

“Không phải em cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Dương thôi sao?”

“Nếu có thể ép chết Dương Quan Quan, gia sản nhà chúng ta sẽ không cần chia ra một phần!”

“Hiện tại các thế lực lớn đối với chúng ta như hổ rình mồi, nếu thật sự phân một phần gia sản ra ngoài, nhà họ Dương chúng ta sẽ cách ngày lụn bại một khoảng không xa!”

“Huống chi, cái loại tiện chủng như Dương Quan Quan làm sao mà xứng với số tài sản này? Cha cô ta cũng chỉ là một thằng đần, em làm cũng đã làm, có cái gì để giải thích!”

Cảm xúc của Dương Phỉ Phỉ có hơi quá khích, đồng thời, cô ta vẫn luôn chết cũng không hối cải, cảm thấy bản thân không hề làm sai chút nào, hoàn toàn là vì tốt cho nhà họ Dương.

Dương Tĩnh lại sắc mặt phức tạp, hơi hơi lắc lắc đầu, tuy rằng cậu ta đồng tình với Dương Phỉ Phỉ, nhưng cũng có chút bực bội đối với chuyện cô ta đã làm ra.

Sự tình đã truyền đi, hiện tại thanh danh nhà họ Dương có thể nói là đã bại hoại tới cực điểm, những điều này đều nhờ hành động ngu xuẩn của Dương Phỉ Phỉ ban tặng.

“Anh cả, anh phải báo thù cho em đó… Hu hu hu… Em thật sự không muốn sống nữa!” Dương Phỉ Phỉ khóc rống nói.

Dương Tĩnh thở dài, nói: “Em yên tâm, chờ sau khi đá được thứ ngáng đường Tề Đẳng Nhàn ra, Dương Quan Quan cũng sẽ chẳng làm nên được trò chống gì. Anh sẽ khiến cô ta chết trước mặt em, anh bảo đảm!”

Dương Phỉ Phỉ cắn răng nói: “Tề Đẳng Nhàn cũng phải chết!”

Dương Tĩnh lạnh nhạt nói: “Nếu hắn không thể qua được khảo hạch của mình, đón chờ hắn cũng là đường chết.”

“Giám khảo chính Diệp Phi Lưu là cao thủ lợi hại nhất anh từng được thấy.”

“Ba phó giám khảo còn lại lần lượt là Diệp Thành, Bạch Liễu, Chiêm Tinh, ba người này cũng là đại cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

“Nhà họ Triệu đặc biệt chọn ra đội hình giám khảo này chính là để ngăn cản Tề Đẳng Nhàn ngoài cửa lớn của ban Chính trị.”

Dương Phỉ Phỉ kinh hô: “Diệp Thành, là Diệp Thành luyện cửu cung kiếm ư? Là Kiếm Thần đã từng một người một kiếm vượt qua bờ đông đến Kiệt Bành, đạt được chiến tích thắng hai mươi sáu một thua!”

Dương Tĩnh nói: “Không phải ngài ấy thì còn có thể là ai? Hai người Bạch Liễu và Chiêm Tinh còn lại, tuy rằng thanh danh không lớn bằng ngài ấy, nhưng bản lĩnh lại là không hề thua kém.”

“Về phần Hào Long Đảm Diệp Phi Lưu, vậy càng không cần phải nói.”

“Hào Long Đảm” là tên hiệu của Diệp Phi Lưu, bởi vì cây súng lớn trong tay hắn ta tên “Hào Long Đảm”.

Nhà họ Triệu lúc này đây, thật sự vô cùng nghiêm túc xử lý việc này!
Chương 623 Video phân tích

Chương 623: Video phân tích

“Nghe nói hôm nay anh gặp mặt Tề Đẳng Nhàn, như thế nào?”

Một người đàn ông trung niên ngồi trước mặt Diệp Phi Lưu, nhàn nhạt hỏi, trong tay ông ta là một thanh cửu cung kiếm.

Diệp Phi Lưu nói: “Tính tình giống hệt người cha của hắn, sát khí rất kinh người, thân thủ không yếu, rất dễ dàng liền đánh bại được Mã Tây Long quán quân ba giới trước đây của chiến khu Bạch Hổ.”

Diệp Thành liền kinh ngạc nói: “Tôi có biết người tên Mã Tây Long này, luyện Ngạnh Thái Cực, một tay Ngũ Tinh Chủy vô cùng lợi hại, có thể nói là bá đạo đến cực điểm! Vậy mà hắn lại dễ dàng bị đánh bại?”

Diệp Phi Lưu nói: “Tề Đẳng Nhàn này, trời sinh thần lực, quyền kình cương mãnh kinh khủng. Mã Tây Long cho rằng chiêu hắn dùng là Bát Quái Chưởng âm nhu, bị dẫn quyền kình ra, nào biết rằng thật ra đối phương luyện chính là Song Hoán Chưởng, chiêu hắn dùng là đại khai đại hợp, một lát sau quyền kình liền bị áp chế, cuối cùng bị thua cũng là bình thường.”

Diệp Thành nói: “Nói như vậy, Tề Đẳng Nhàn này không những dũng mãnh hơn người, mà còn là người rất có đầu óc?”

Diệp Phi Lưu hơi hơi gật gật đầu.

“Lần trước đồ đệ của tôi Lôi Cuồng cũng từng gặp hắn một lần, xảy ra xung đột, cuối cùng nghe nói ngay cả kiếm cũng chưa rút ra.” Diệp Thành nói.

Lôi Cuồng, đó là bảo tiêu trước đây Hướng Đông Tinh mời đến, cũng luyện cửu cung kiếm, người hắn ta bái sư đúng là Diệp Thành.

Một lần thất bại kia, có thể nói là đã làm cho Lôi Cuồng tâm như tro tàn, luyện cửu cung kiếm nhiều năm như vậy, ở trước mặt người ta, vậy mà ngay cả năng lực rút kiếm cũng không có, khiến cho hắn ta vô cùng mất tinh thần!

“Trời sinh thần lực? Tôi thích so chiêu với người có sức lực lớn.” Vào ngay lúc này, một người phụ nữ đi ra, dung mạo thường thường, cắt mái tóc ngắn, nhưng trên người lại có một khí thế hào hùng.

Diệp Thành nói: “Bạch Liễu, Thái Cực Quyền Nhu Kình của cô nếu nói thứ hai thì không ai dám nói mình thứ nhất. Lấy nhu thắng cương, thật ra cũng không phải không thể… Chẳng qua, Tề Đẳng Nhàn này không đơn giản là chỉ dùng chiêu thức bá đạo.”

Diệp Phi Lưu gật đầu nói: “Không sai, khả năng chuyển hóa kình lực của hắn, không chậm chạp chút nào, có thể nói là cao thủ cấp bậc đại tông sư! Một chiêu “Lưỡi trâu cuộn cỏ” của hắn có thể ném văng Mã Tây Long ra xa.”

Sau khi nói xong lời này, có một người đàn ông mặc tây trang đi vào, đưa đến một cái USB.

“Đây là video tôi đặc biệt bảo nhân viên công tác của khách sạn Thiên Địa đưa tới, mọi người có thể nhìn xem, nghiên cứu một chút.” Diệp Phi Lưu nghiêm túc nói.

Bạch Liễu nhíu mày, nói: “Sao Chiêm Tinh còn chưa tới? Gã này phô trương như vậy sao?”

“Tôi đã đến rồi!”

Một âm thanh từ trên nóc nhà vang lên.

Bạch Liễu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông treo ngược trên xà nhà, điều này làm cho cô ta không khỏi ngạc nhiên.

“Biết khinh công của anh giỏi rồi, không cần thể hiện như vậy đâu?” Diệp Thành nhàn nhạt cười, nói.

“Diệp Kiếm Thần, tôi đã sớm nói với anh rồi, bái tôi làm thầy, học Yến Tử Công của tôi, phối hợp với cửu cung kiếm linh động của anh, đợi một thời gian nữa, thiên hạ vô địch.” Hai chân Chiêm Tinh nhún một cái, cả người liền phóng ra ngoài, như một con thằn lằn lớn bám vào cột chịu lực.

Hắn ta đầu dưới chân trên, dùng một tư thế vô cùng quái dị bò từ cột chịu lực xuống, sau khi rơi xuống đất, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thả người nhảy lên một cái liền đến trước bàn.

Diệp Phi Lưu làm giám khảo chính, tất nhiên phải thể hiện một chút khí thế, hắn ta ho khan một tiếng, mọi người đều ngừng nói cười.

“Xem video đi, tuy rằng tôi đã xem qua ở hiện trường, nhưng vẫn nên cùng mọi người xem lại một lần. Tề Đẳng Nhàn này thật sự rất đáng để nghiên cứu, mọi người không nên khinh địch!” Diệp Phi Lưu nghiêm túc nói.

“Được, để tôi xem xem!” Bạch Liễu gấp không chờ nổi nói.

USB cắm vào laptop, sau đó chiếu lại đoạn phim lên trên màn hình.

Chiêm Tinh nhịn không được cảm khái nói: “Xã hội cũ không phát triển truyền tin, một số cao thủ sau khi luyện ra được sát chiêu thường thường cất giấu, cho dù dùng trước mặt mọi người đánh chết người, trong vòng hai ba năm cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác tìm được phương pháp phá giải. Nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có video, thậm chí có thể tạo ảnh động theo phương thức frame by frame để phân tích chiêu thức của đối thủ, cái này đối với võ học mà nói, cũng coi như là một kiểu tiến bộ đúng không?”

Bạch Liễu nói: “Đúng là tiến bộ thật, nhưng mà, có một số thứ, cho dù anh có phân tích ra được nhưng cũng không học được đâu!”

Diệp Phi Lưu click mở video, nói: “Đây là hình ảnh đồ đệ của hắn so chiêu với Mã Tây Long.”

“Đồ đệ của hắn cũng tạm được, chỉ có thể tính là bình thường.” Bạch Liễu sau khi xem khinh thường nói.

“Nếu tôi nói đồ đệ của hắn mới tập võ trong vòng nửa năm thì sao?” Diệp Phi Lưu liếc mắt nhìn Bạch Liễu một cái, bình tĩnh nói.

Sau khi Bạch Liễu nghe được lời này, thân thể bỗng nhiên run run, khiếp sợ nói: “Cái gì? Trong vòng nửa năm liền đạt đến trình độ này? Anh nói đùa cái gì vậy!”

Diệp Thành lại tấm tắc ngợi khen, nói: “Võ học kỳ tài, đại khái cũng có chuyện như vậy đi… Hắn thật may mắn, thu nhận được một đồ đệ như vậy!”

“Đây là hình ý phải không… Tuy rằng hiện tại còn kém cường nhân ý, nhưng cũng có thể nhìn ra được chút ít, có công phu.” Chiêm Tinh nói.

Diệp Phi Lưu nói: “Tiếp theo mở hình ảnh Mã Tây Long so chiêu cùng hắn.”

Sau khi xem xong video, mọi người đều lâm vào trầm mặc, hiển nhiên, Tề Đẳng Nhàn còn hiếu thắng hơn nhiều so với suy nghĩ của bọn họ.

“Mã Tây Long dùng Ngạnh Thái Cực đả thương đồ đệ của hắn, sau đó hắn liền dùng phương pháp du tẩu triền đấu dụ dỗ Mã Tây Long cảm thấy hắn không dám cứng đối cứng, lần này dẫn ra toàn thân quyền kình của Mã Tây Long, tất cả bộc phát trong một chiêu Trùng Thiên Pháo này.” Diệp Phi Lưu nói, “Hình ảnh sau đó, mọi người đều thấy được.”

Chiêm Tinh sắc mặt kỳ lạ chỉ vào màn hình, nói: “Đây là thân pháp gì, tại sao trước nay chưa từng thấy qua?”

“Có hơi giống kỹ thuật ôm quật ngã trong UFC, nhưng lại không giống hoàn toàn… Chắc là tự nghĩ ra.” Diệp Thành kiến thức rộng rãi, lắc đầu nói.

Diệp Phi Lưu nói: “Đã xem xong rồi, tổng kết một chút đi, đối phó hắn như thế nào .”

Bạch Liễu nói: “Tôi xung phong đi, quyền pháp của hắn cương mãnh, tôi dùng Thái Cực Quyền tiêu hao thể lực của hắn một chút. Nói thật thì, tôi không phải đối thủ của hắn, bởi vì, đối mặt với Mã Tây Long, tôi không dám nói nhất định có thể thắng!”

Diệp Phi Lưu gật gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Diệp Thành nói: “Tôi là người thứ hai, tôi dùng kiếm, trong tay có binh khí, lực sát thương mạnh hơn nhiều, nói không chừng sau đó mọi người sẽ không cần ra tay nữa.”

Diệp Phi Lưu nói: “Có thể.”

“Vậy tôi là người thứ ba, nếu Diệp Kiếm Thần cũng thua, chắc chắn tôi đánh không lại. Nhưng mà thân pháp của tôi tốt, chơi mèo vờn chuột cùng hắn, có thể làm hao phí càng nhiều thể lực của hắn!” Chiêm Tinh cười, nói.

Diệp Phi Lưu nói: “Thế thì tôi sẽ áp trận.”

Mọi người đều không có ý kiến về cách sắp xếp này, Diệp Phi Lưu là người có công lực thâm hậu nhất trong mấy người bọn họ, để hắn ta áp trận, đánh với Tề Đẳng Nhàn bị bọn họ tiêu hao hết thể lực, phần thắng càng cao.

“Khảo hạch lần này, mọi người đều dùng toàn lực đi, không cần giấu giếm. Đánh không lại thì tiêu hao, đánh thắng được thì tranh thủ đánh bại hắn!” Diệp Phi Lưu trầm giọng nói.

“Đã rõ!” Ba người đều đứng thẳng người, biểu tình nghiêm túc gật gật đầu.

Diệp Phi Lưu nói: “Trên thực tế, vì bảo đảm hắn bị loại, nhà họ Triệu thậm chí mời tới Triệu lão tiền bối.”

Ba người ngạc nhiên, nói: “Vậy lão tiền bối đâu?”

“Bị bố hắn đánh trọng thương, về đế đô dưỡng thương rồi.” Diệp Phi Lưu mặt không biểu tình nói.

“Cái tên điên Tề Bất Ngữ này…”

Ba người không khỏi sởn tóc gáy, nhớ tới đêm máu chảy thành sông ở đế đô kia đều sợ hãi trong lòng.
Chương 624 Chơi bài tâm lý

Chương 624: Chơi bài tâm lý

Tề Đẳng Nhàn không biết bản thân vậy mà lại được coi trọng như vậy, ba vị giám khảo và một vị giám khảo chính vào đêm trước khảo hạch phải cố ý đi phân tích video hắn giao chiến cùng Mã Tây Long.

Nhưng mà, đối với chuyện khảo hạch lần này, hắn cũng không gấp gáp.

Bởi vì, hắn chỉ cần ở ban Chính trị một ngày, cho dù chỉ là chiếm một vị trí ăn không ngồi rồi cũng có thể làm cho nhà họ Triệu ghê tởm đến không chịu nổi.

Nếu như hoàn thành khảo hạch, mặc kệ là làm được hay không, đều sẽ khiến nhà họ Triệu cảm thấy trong lòng có một cục đá rơi xuống.

Dù sao kỳ hạn khảo hạch còn dư lại mấy ngày, mấy ngày nay quản mẹ nó nhiều như vậy làm gì, gạt kia vài vị giám khảo kia sang một bên rồi nói tiếp.

Trên thực tế, Ngọc Tiểu Long cũng rất nóng vội, rốt cuộc thì chuyện này vẫn luôn kéo dài, mọi người khó tránh khỏi sẽ vì hắn mà lo lắng đề phòng.

Đối với Từ Ngạo Tuyết vẫn luôn ăn vạ trong nhà Dương Quan Quan, chuyện này làm cho Tề Đẳng Nhàn vô cùng không thoải mái.

Hơn nữa người phụ nữ này còn tác oai tác quái, sau khi đột phá giới hạn cuối cùng liền không còn hạn chế gì, cả ngày mặc cái váy ngắn đến khoa trương, phối với vớ đen cùng các loại giày cao gót lắc qua lắc lại trước mặt hắn, thỉnh thoảng nói ra mấy lời như lang như hổ, ngữ điệu khiêu khích.

Nếu không phải ở trong nhà Dương Quan Quan thì Tề Đẳng Nhàn thật ra rất vui vẻ để Từ Ngạo Tuyết làm như vậy, rốt cuộc, hắn lúc nào cũng có thể mang súng phóng tên lửa ra chỉnh đốn cô ta.

Nhưng ở chỗ này thì không được, thậm chí vào thời điểm Dương Quan Quan ở cùng hắn cũng sẽ rất rụt rè, làm cho hắn cảm giác phảng phất như một đêm về lại trước giải phóng.

“Mẹ nó, Từ Ngạo Tuyết, chờ sau này lại có cơ hội, tôi nhất định phải chơi chết cô!” Tề Đẳng Nhàn hung tợn suy nghĩ trong lòng.

Ở chỗ này, hắn tất nhiên không thể ra tay với Từ Ngạo Tuyết được, hơn nữa, Dương Quan Quan cũng ngại vì còn có người ngoài.

Vì thế, Tề Đẳng Nhàn cũng cũng chỉ có thể làm hòa thượng, tự bản thân mình nén giận.

Nhưng mà cũng may là hắn mỗi ngày đều dạy Dương Quan Quan luyện quyền, bản thân hắn cũng có thể thông qua luyện quyền để thư giãn một chút, khiến hắn không nghĩ tới chính là, lần luyện tập này, hình như công lực lại có tiến bộ thì phải?

Càng làm cho Tề Đẳng Nhàn khó chịu chính là, Dương Quan Quan lại còn rất thích Từ Ngạo Tuyết, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ giao lưu cùng cô ta, từ chỗ cô ta học tập kinh nghiệm trên thương nghiệp và năng lực khống chế đại cục.

Rốt cuộc vào một ngày, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại, người nhà họ Triệu gọi cô ta về đế đô.

Hiển nhiên, bên nhà họ Trần đã tạo chút áp lực, thúc đẩy việc này, làm cho cô ta có thể trở thành người phát ngôn của nhà họ Triệu ở Nam Dương!

Tề Đẳng Nhàn gần như đã thấy được sau đầu Từ Ngạo Tuyết sinh ra phản cốt, hắn rất chờ mong đến lúc đó Từ Ngạo Tuyết đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái thật mạnh như thế nào.

“Nếu tôi là người nhà họ Triệu, cần dùng cô ta thì cứ dùng, coi cô ta như một nhân tài để sử dụng chứ không phải như vật hết tác dụng mà ép khô cô ta, thậm chí còn muốn ép buộc cô ta gả cho người khác. Người phụ nữ như vậy quá kiêu ngạo, trên phương diện nào đó chỉ có thể thuận theo.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng.

Nhưng mà phương châm này cũng không thích hợp cho hắn và Từ Ngạo Tuyết, hắn chính là muốn ấn Từ Ngạo Tuyết xuống đất mà sát, thậm chí treo lên đánh, làm sao cho cô ta không thoải mái thì làm.

Biết được Từ Ngạo Tuyết phải rời khỏi Thượng Hải, Dương Quan Quan còn có hơi không nỡ, nghiêm túc nói: “Từ tiểu thư, tuy rằng trước đây chúng ta là mối quan hệ đối địch, nhưng không thể không nói, cô là một đối thủ rất đáng được kính trọng.”

“Những ngày qua, được cô chăm sóc, tôi thật sự đã học được rất nhiều bài học, vô cùng cảm ơn cô đã không tiếc gì chỉ bảo cho tôi!”

“Hy vọng có một ngày chúng ta có thể gặp lại, sau đó ngồi xuống uống chút rượu cùng nhau rồi nghiêm túc tâm sự.”

Từ Ngạo Tuyết gật gật đầu với Dương Quan Quan, nói: “Nói thật, thiên phú võ học của cô là hạng tốt nhất, nhưng thiên phú ở phương diện thương nghiệp thì chỉ thuộc hạng ba… Bằng cấp thật ra cũng đủ cao, lý luận tri thức có đủ, nhưng tôi khuyên cô nên chú tâm vào việc học võ hơn nữa đi.”

Dương Quan Quan cười cười, nói: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn cô đã nói thẳng.”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Thiên phú về thương nghiệp của Lý Vân Uyển thật ra cũng là hạng nhất.”

Dương Quan Quan sắc mặt cứng đờ, sau đó nói: “Tâm tư của Vân Uyển đúng là linh hoạt hơn tôi, thật ra tôi cũng chỉ là kẻ ngốc đọc nhiều sách mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, trong lòng tức giận đến muốn chửi má nó, hận không thể lập tức kéo Từ Ngạo Tuyết lại đây hành hung một trận.

Học Hướng Đông Tình chôn lôi đúng không?

Lại còn có con mẹ nó chôn lôi ngay trước mặt!

Quá đáng lắm rồi!

Bà nó, ngấm ngầm giở trò với tôi đúng không! Trực tiếp lại đây đi!

“Lần từ biệt này, không biết phải mấy năm sau mới có thể gặp mặt, hy vọng đến lúc đó có thể gặp được cô càng mạnh mẽ hơn.” Từ Ngạo Tuyết mỉm cười nói.

“Đi đường cẩn thận!” Dương Quan Quan cũng nghiêm túc nói, nắm tay cô ta.

Từ Ngạo Tuyết quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Vất vả cho ngài phải tiễn, nếu không, tôi sợ sẽ chết ở Thượng Hải.”

Tề Đẳng Nhàn liên tục cười lạnh, vốn định không tiễn cô ta, nhưng tưởng tượng đến nỗi nghẹn khuất mà những ngày qua phải chịu, liền lạnh mặt gật gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn lái xe đưa cô ta đến sân bay, trong bãi đỗ xe ngầm ở đó, tầng một, hai không được coi là đông lắm, vẫn còn chỗ trống, nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình đi xuống tầng thứ ba càng vắng vẻ.

Từ Ngạo Tuyết thấy, cũng chỉ hờ hững cười lạnh hai tiếng.

“Từ Ngạo Tuyết, cô rất biết cách tác oai tác quái đấy, sẽ không sợ tôi thật sự tức giận chơi chết cô?!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn dừng xe, hung tợn hỏi.

“Chết thì chết thôi, dù sao cũng chỉ là một cái mạng quèn, thanh danh của tôi ở Hoa Quốc đã nát bét rồi!” Từ Ngạo Tuyết không sao cả nói, sau đó bắt đầu lo tháo chiếc nơ con bướm ở sau cổ mình.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, trơ mắt nhìn chiếc váy trượt xuống từ trên người cô ta.

Từ Ngạo Tuyết quay đầu, đùa cợt cười nói: “Thất thần làm gì, trên đường đi anh lái xe nhanh như vậy, còn đỗ ở chỗ này, không phải muốn làm chuyện này sao?”

Tề Đẳng Nhàn lại bỗng nhiên cảm thấy có hơi tẻ nhạt vô vị.

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn vung tay lên, khinh thường nói.

“Héo?” Từ Ngạo Tuyết lại vươn tay tới, tiếp tục đùa cợt.

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện hất tay cô ta ra, không kiên nhẫn nói: “Nhanh cút đi, tôi không có hứng thú ở chỗ này dông dài với cô!”

Từ Ngạo Tuyết tùy ý nhún vai, duỗi tay mặc lại váy, buộc dây vào, thản nhiên nói: “Vậy tạm biệt nha, anh chờ tôi về trả thù đi!”

Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói: “Yên tâm, cô có bò lên cao hơn nữa cũng sẽ bị tôi tát một cái cho rơi xuống! Đến lúc đó, cô còn phải khóc lóc cầu xin tôi buông tha cho cô.”

Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng, nói: “Sẽ không, anh sẽ không cơ hội này! Thả tôi đi Nam Dương, tôi sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu, nhưng cũng sẽ làm anh phải vì thế mà hối hận, trả giá đại giới!”

Sau khi nói xong lời này, cô ta chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Còn chưa kịp mở cửa đã bị Tề Đẳng Nhàn hơi kéo lại, sau đó, chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôi rất thích nhìn dáng vẻ không chịu thua này của cô!”

“Anh…” Từ Ngạo Tuyết biết mình trúng kế, còn chưa kịp mắng hết câu thì đã không thể phát ra tiếng.

Vì thế, tại sâu trong bãi đỗ xe ngầm của sân bay Thượng Hải, một chiếc SUV màu đen lắc lư lay động trong bóng tối.

Người phụ nữ Từ Ngạo Tuyết suýt nữa thành vị hôn thê của Dương Tĩnh, trong một lần chơi bài tâm lý, lại bị thua một lần.

“Cái tên khốn này…” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đi giữa lối đăng ký, trong lòng vô cùng oán hận.

Lúc nãy cô ta chủ động, tất nhiên là cố ý, đây là một loại chơi bài tâm lý, vì tránh gặp một lần lăng nhục cuối cùng.

Đáng tiếc, người thắng lợi cuối cùng, chung quy vẫn là Tề Đẳng Nhàn…

Thật giống như Tề Đẳng Nhàn cố ý dẫn ra quyền kình của Mã Tây Long, sự không phục ẩn sâu bên trong và lòng thù hận của Từ Ngạo Tuyết, bị hắn dẫn ra ngoài.

Bắt nạt Từ Ngạo Tuyết như vậy mới thú vị.

Bắt nạt một Từ Ngạo Tuyết hạ tiện, vậy thì không thú vị.
Chương 625 Tiến bộ dũng mãnh

Chương 625: Tiến bộ dũng mãnh

Sau khi Tề Đẳng Nhàn tiễn Từ Ngạo Tuyết đi, lúc này mới không chút hoang mang lái xe trở về tìm Dương Quan Quan.

Mấy ngày qua, mọi người đều ở trong nhà, gần như không đi ra ngoài.

Mới vừa đỗ xe vào nhà, Tề Đẳng Nhàn liền thấy được em họ Kim Thần Hi của Dương Quan Quan lần trước tới tìm.

“Chị họ, chuyện lần trước thực sự ồn ào rất lớn, măt mũi của nhà họ Dương bởi vì chuyện của Dương Phỉ Phỉ mà bị mang đi quét rác, bọn họ không tiện trực tiếp ra tay với chị. Nhưng lão gia tử rất nhanh liền không xong, hơn nữa còn từ chối thay đổi di chúc, bọn họ vì không muốn cho gia sản chảy vào trong tay chị, chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn hành động!” Sắc mặt Kim Thần Hi có chút ngưng trọng nói.

“Nếu chị thật sự không muốn rời khỏi Thượng Hải, tốt nhất nên tìm một số người tương đối có bối cảnh ủng hộ chị trước đã.”

“Có người ủng hộ, chị sẽ không cần lo lắng nhà họ Dương sẽ sử dụng thủ đoạn quá trắng trợn để đối phó chị.”

Dương Quan Quan không khỏi buồn cười, hỏi: “Em không lo lắng chuyện em đến nơi này tìm chị, bị người nhà họ Dương biết được sẽ bắt em xả giận sao?”

Kim Thần Hi bất đắc dĩ nói: “Em chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, bọn họ sẽ không chú ý đến em, cho dù có biết cũng sẽ không làm gì em.”

Dù sao Kim Thần Hi cũng là họ hàng, còn là họ ngoại, không tạo thành uy hiếp gì với tài sản của nhà họ Dương, cho nên người nhà họ Dương tất nhiên cũng sẽ không để cô ta vào mắt.

“Hôm nay chị đi ăn cơm cùng em đi, bên chỗ em có một nhân vật rất lợi hại, nếu hắn đồng ý giúp chị thì nhà họ Dương chắc chắn không làm gì chị đâu!” Kim Thần Hi nói.

“Em họ tài giỏi, có thể quen biết được nhân vật lợi hại!” Dương Quan Quan cười nói.

Kim Thần Hi thè lưỡi, nói: “Không phải đâu, chỉ là quen biết trong lúc làm việc, em phải có bản lĩnh này chứ, đâu thể mãi làm tộc đi làm vất vả.”

Cô ta giơ tay nhìn nhìn thời gian, nói: “Không nói nữa, em sắp bị muộn giờ làm mất rồi, sau khi tan tầm em tới đón chị cùng đi ăn cơm!”

Cô ta đúng lúc gặp được Tề Đẳng Nhàn vừa trở về, cũng chỉ không lạnh không nhạt gật đầu chào hỏi.

“Xem ra em họ nhỏ của cô rất quan tâm đến cô, loại thời điểm này này mà còn dám chạy tới gặp mặt cô, cũng không sợ nhà họ Dương gây phiền toái.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Ừm, đúng vậy.” Dương Quan Quan gật đầu nói, mối quan hệ giữa cô ta và Kim Thần Hi từ nhỏ đã không tệ, cái này cũng được coi như là một trong những hồi ức ấm áp không nhiều lắm của cô ta ở Thượng Hải.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô có muốn đi thăm lão gia tử nhà họ Dương hay không? Tôi sẽ đi cùng cô.”

Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Thật ra ông nội đối xử với tôi cũng rất lạnh nhạt, nhưng mà ông ấy chấp nhận chia một phần gia sản cho tôi, chuyện này tôi thật sự không nghĩ tới.”

Mẹ của Dương Quan Quan gả đến nhà họ Dương, có thể nói chính là vì những của cải đó.

Nhà họ Dương đối với chuyện này, tất nhiên cũng biết rõ trong lòng.

Dương Quan Quan chỉ có thể coi là sản phẩm dưới sự thúc đẩy của ích lợi, lão gia tử nhà họ Dương vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt với cô ta cũng là bình thường.

Nhưng mà Dương lão gia tử vẫn niệm chút thân tình và huyết thống này, dưới tình huống mọi người đều phản đối, vẫn kiên trì không sửa chữa di chúc như cũ, chính là muốn chia một phần gia sản cho cô ta.

Chuyện này làm Dương Quan Quan có chút cảm động trong lòng.

“Cho nên, rốt cuộc là có đi hay không đây?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó, hỏi.

“Đi thôi!” Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó vỗ bàn nói, “Nhưng mà những kẻ ghê tởm kia, không nhất định sẽ để tôi gặp ông ấy.”

“Không muốn cho cô gặp, vậy cô cứ đánh thẳng vào thôi, một thân công phu, mất công dạy cô à?!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.

Dương Quan Quan cười một tiếng, cũng cảm thấy bản thân lúc này do dự cái gì, nếu quyết định muốn gặp, thế thì cần quan tâm đến gian nan hiểm trở nhiều như vậy làm gì?

Nói đi là đi, cô ta lập tức về phòng thay một bộ đồ thể dục mới tính.

“Sao không ăn mặc trang trọng một chút?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Sợ lúc đánh nhau không thuận tiện.” Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy như thế có lý, nếu cô ta mặc bộ váy nào đó, khi đánh nhau với người ta, dùng tới chiêu “Hoàng cẩu tát niệu”, thế thì không dễ nhìn cho lắm.

Một mình hắn xem được là được, không muốn người đàn ông khác cũng xem được theo.

Từ Ngạo Tuyết vừa đi, Dương Quan Quan rõ ràng trở nên thả lỏng rất nhiều, vừa nói vừa cười với Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn cho hắn nắm tay, cho dù là kề vai sát cánh cũng không phản cảm.

“Nên đuổi Từ Ngạo Tuyết đi từ sớm, chỉ tiếc cô ta cũng là một người phụ nữ mặt dày mày dạn.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng .

Đây là điển hình cho tâm thái của đàn ông cặn bã, mới vừa rồi còn ở trong xe khen người ta có làn da mềm mại, lúc này ở bên cạnh Dương Quan Quan, quay đầu liền mắng người ta không biết xấu hổ.

Hai người không lái xe mà chỉ đi bộ, sau đó đi tàu điện ngầm, đi tới bệnh viện số một Thượng Hải.

Dương lão gia tử nằm ở bệnh viện số một, gần đây còn hơi chảy máu dạ dày, vừa nhìn đã thấy chính là đại nạn sắp đến.

“Cũng không biết sau khi ông ấy gặp tôi sẽ nói cái gì.” Dương Quan Quan bỗng nhiên thở dài.

“Có cái gì mà phải do dự, chẳng phải gặp rồi sẽ biết sao?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

Dương Quan Quan cảm thấy điều này cũng đúng, lập tức cùng Tề Đẳng Nhàn vào bệnh viện, rất nhanh liền đi tới khu nội trú.

Thân phận như Dương lão gia tử tất nhiên là nằm ở phòng bệnh VIP, hơn nữa ở cửa phòng bệnh còn có bảo tiêu nhà họ Dương phái đến canh gác.

“Dương Quan Quan, cái đồ con hoang nhà cô, vậy mà còn dám chạy đến đây à?!” Một người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Dương Quan Quan, ánh mắt lạnh lùng, lập tức chửi ầm lên lên.

Dương Quan Quan mặt không biểu tình mà nhìn thẳng vào ông ta, nói: “Dương Tề, tôi nể tình ông là bác hai của tôi, không so đo với ông, nhưng nếu miệng ông cứ luôn không sạch sẽ, đừng trách tôi ra tay với ông!”

Vẻ mặt Dương Tề tràn đầy phẫn nộ nói: “Ra tay? Cô to gan lớn mật, phế con gái tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ! Bây giờ cô lại còn dám ra tay với tôi?”

Dương Quan Quan nói: “Cô ta làm người không quan tâm đến giới hạn cuối cùng, tán tận lương tâm, tôi phế cô ta là tốt cho cô ta, tránh cho cô ta mang đến tai họa lớn hơn nữa cho nhà các người.”

Dương Tề bị những lời này của Dương Quan Quan làm cho giận không nhịn nổi, cười lạnh nói: “Nếu cô cứ chậm chạp không chịu từ bỏ quyền kế thừa tài sản, nghiền xương của bố cô thành tro vẫn còn nhẹ nhàng chán! Tôi không cảm thấy con bé làm sai chuyện gì, bởi vì những điều này đều do cô sai, đều do cô tham lam mới dẫn tới. Xét cho cùng, cô mới là người có trách nhiệm trong việc xương của bố cô nghiền thành tro!”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong trực tiếp nhếch miệng, đây là lời của con người sao?

“Tôi sẽ không từ bỏ quyền thừa kế tài sản, nó thuộc về tôi, tôi sẽ lấy, cũng nên lấy.” Dương Quan Quan mỉm cười nói.

Đương nhiên cô ta sẽ không làm mấy việc khiến cho kẻ thù vui vẻ, nhà họ Dương càng muốn tước quyền thừa kế của cô ta, cô ta càng phải quyết tâm nắm được tài sản trong tay.

Cô ta muốn xem thử, nhà họ Dương rốt cuộc có thể làm gì cô ta!

“Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ném hai đứa con hoang vô lễ này ra ngoài!” Dương Tề vung tay lên, chỉ huy hai bảo tiêu lại đây, căn bản không định khách khí với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan lại bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp ông nội, đây là quyền lợi của tôi, không ai có thể xâm phạm. Trừ phi ông nội không muốn gặp tôi.”

Khi nói lời này, cô ta còn bước một bước lại gần cửa phòng bệnh!

Dương Quan Quan bây giờ không biết nhượng bộ là cái gì, ở trong lòng cô ta chỉ còn một từ tiến bộ dũng mãnh!

“To gan lớn mật, cái đồ không biết tốt xấu!” Dương Tề đỏ mắt kêu lên, “Phế hết tay chân cô ta cho tôi, sau đó ném ra ngoài! Nhớ kỹ, phải đánh cho xương cốt dập nát hết!”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Quyển sách này về sau sẽ không chuyển tu tiên, yên tâm đọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK