Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836 Tuyên ngôn Độc lập

Chương 836: Tuyên ngôn Độc lập

Sau khi nói chuyện vài câu với Tề Đăng Nhàn, Kim Đồng dẫn theo Ngọc Nữ nói tạm biệt với hắn.

Ngọc Nữ nói: "Anh nói nhiều như vậy với họ Tề kia để làm gì? Em thấy hắn ta không giống người tốt, anh lại không tin em, cái này đã phạm phải tội phản quốc rồi!”

Kim Đồng nói: "Phụ nữ như em thì biết cái gì! Hắn lần này xuất hiện ở đây, quá nửa là đến để đối phó với gia tộc Thượng Quan, cả tập đoàn n Đặc cũng dính phải xui xẻo theo.”

Ngọc Nữ ngẩn người, nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta đánh không lại hắn, hơn nữa còn phải làm việc giúp tập đoàn n Đặc nữa, dù sao cũng đã lấy tiền rồi.”

Kim Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này không sao đâu, chúng ta lấy thêm chút tiền nữa, vào thời khắc mấu chốt thì chạy trốn là được rồi! Tập đoàn n Đặc không có lấy nổi một người tốt, là một đám rác rưởi luôn hút máu người, còn chuyên môn ra tay tàn độc với đồng bào của mình.”

Ngọc Nữ cảm thấy Kim Đồng hình như đã học xấu rồi, bây giờ vậy mà lại nghĩ làm sao để lừa tiền?

Cô ta cho rằng, đây nhất định là do họ Tề kia dạy hư, dù sao tên kia cũng nổi tiếng là chuyên lừa gạt.

Đợi cho đến khi hai người này rời đi rồi, Trần Ngư mới trở về.

Tề Đẳng Nhàn nhìn xung quanh một lúc, sau đó mới nói: "Ôi, ở gần đây hình như không có nhà vệ sinh công cộng nhỉ?”

Sắc mặt Trần Ngư tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Anh biết nhiều lắm đấy, anh là Donald Trump* à?”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười, nói: "Hiếm khi được thấy Trần đại tiểu thư gấp gáp như vậy nhỉ!”

Hai người trở về chỗ ở mà Trần Tiên Hà đã sắp xếp, Trần Ngư sau khi vào nhà thì đi tẩy trang, không có một người con gái nào thích việc phải giả làm gái xấu.

"Lúc trước anh có quen hai người Kim Đồng và Ngọc Nữ này à? Có thể thấy được, họ rất sợ anh.” Trần Ngư thản nhiên nói.

"Lần trước bọn họ muốn giết Tôn phu nhân, bị tôi làm hỏng chuyện." Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, thời tiết quỷ quái ở đây nóng đến mức khiến hắn đến nhúc nhích cũng lười.

Hơn nữa, Trần Ngư ăn mặc mát mẻ lại khá là mát mẻ, hắn không dám nhìn thêm hai lần.

Trần Ngư hỏi: "Họ đang làm việc cho Tập đoàn n Đặc à?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đại tiên sinh của tập đoàn n Đặc mời bọn họ tới, tên Đại tiên sinh này, thật ra chính là người của gia tộc Thượng Quan ở Hồng bang của nước Mỹ.”

Trần Ngư nghe hắn nói như vậy, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, nói: "Tay của Thượng Quan gia tộc này duỗi cũng dài nhỉ, đã cắm rễ ở Mỹ nhiều năm như vậy rồi mà còn chạy tới Ngọc Thạch quốc để chơi mấy cái thủ đoạn này?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Bên Mỹ kia có kỹ thuật y học phát triển, phẫu thuật cấy ghép nội tạng khá nhiều, thận đáng giá không ít tiền đó. Hơn nữa, gia tộc Thượng Quan tất nhiên là có hợp tác với một thế lực nào đó ở trong nước, nếu không, lúc trước Ngọc Tiểu Long động vào Viên Thăng Lộc, thì bọn họ cần gì phải gấp gáp chạy tới đưa tiền cho tôi như thế?”

Trần Ngư cười nói: "Không phải nói gia tộc Thượng Quan đã leo được lên chi nhánh của Rothschild ở Mỹ sao? Có thiếu tiền như vậy không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ở bên Ngọc Thạch Quốc này có thể kiếm được khá nhiều tài nguyên, cô cũng không phải không biết. Ở đó không chỉ là đá thô, thận, cá độ, mà còn có một thứ có nhiều lợi nhuận nhất!"

Trần Ngư bừng tỉnh, nói: "Ma túy!”

Trong lúc nhất thời cô cũng không nhớ tới chuyện này, sau khi Tề Đẳng Nhàn nói xong thì lập tức có phản ứng.

Quang Dương là nơi tiếp giáp với khu vực tam giác vàng, là khu vực nguy hiểm khét tiếng nhất trên thế giới, chiếm gần một nửa số lượng ma túy trên toàn thế giới.

"Ngày mai chúng ta hành động đi, tôi tìm người tiếp xúc với Mạc Khang, cậu đi tìm u Mặc."

"Chẳng qua, tôi rất tò mò..."

"Nếu người phụ nữ này mà một mực không chịu tỉnh ngộ, anh sẽ làm như thế nào?"

Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm, hỏi.

Mục đích chủ yếu mà Tề Đẳng Nhàn chạy đến nơi này, đó là vì đưa u Mặc đi, cũng chính là Lục Linh Linh, nhưng từ những biến hóa trong mấy năm nay của Lục Linh Linh mà nói, chỉ sợ cô ta không nhất định sẽ đồng ý rời đi cùng Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đương nhiên là để cho cô ta nếm thử sự tan nhẫn và độc ác của xã hội này!”

Trần Ngư nói: "Cô ta bò lên ở bên này, chỉ sợ cũng đã có không ít lần bị đánh đập. Anh dùng vũ lực uy hiếp cô ta, chỉ sợ là sẽ không có tác dụng nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu cô ta là em gái của Lục Chiến Long, vậy thì nhất định sẽ còn chút lương tri.”

Trần Ngư dặn dò: "Vậy anh ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, Lục Chiến Long đã chết rồi, người của Triệu gia nhất định đã biết anh sẽ tới cứu Lục Linh Linh, chưa chắc sẽ không nhằm vào anh.”

Sau khi Lục Chiến Long chết, giá trị của Lục Linh Linh đối với những kẻ có dã tâm kia đã không còn gì.

Chẳng qua, bọn họ biết Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ hoàn thành lời dặn dò và di nguyện của Lục Chiến Long, quá nửa sẽ đến để tìm Lục Linh Linh.

“Tôi biết mà, bọn họ muốn nhắm vào thì cứ việc đến là được rồi, đến một người tôi sẽ giết một người!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn tràn ngập sát khí.

Cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù là thể năng, hay là linh hồn, cũng đã vượt ra khỏi định mức của nhân loại rồi, thậm chí việc tức giận đối với hắn mà nói cũng là một chuyện rất kỳ lạ.

Nhưng mà, lúc nhắc tới Triệu gia, trong nội tâm hắn vẫn khó có thể che dấu loại tức giận này.

Những người quyền quý này, chà đạp lên nhân tính, chà đạp lên nhân cách, chà đạp lên tôn nghiêm làm người, đến cả nam tử hán như Lục Chiến Long cũng bị bọn họ ép buộc đến mức phải đoạn tuyệt.

Tề Đẳng Nhàn nếu đã làm ra loại chuyện lớn chọc thủng trời rồi, bây giờ còn đang ở nước ngoài, tự nhiên là trời cao mặc chim bay, gặp phải những thế lực đối địch này, cũng không cần băn khoăn gì đến ảnh hưởng hay là hậu quả gì cả, cứ động thủ đánh chết luôn là được!

"Tôi rất tán thưởng thái độ này của anh, nhưng anh làm như vậy, có thể sẽ cách đường về nước càng ngày càng xa." Trần Ngư cười nói.

"Chỉ cần tôi có đủ lợi ích để cho đại đa số mọi người động lòng, vậy thì tôi sẽ có thể trở về. Huống chi, chân tướng cũng không phải sẽ bị chôn vùi mãi, oan khuất của Lục Chiến Long, sớm muộn gì cũng có một ngày được công khai trước mặt tất cả mọi người!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Trần Ngư hỏi: "Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Bởi vì, công bằng sẽ như nước lớn cuồn cuộn, công lý tất sẽ như dòng sông chảy xiết ở trong lòng người!”

Trần Ngư nghe xong cũng gật gật đầu, nói: "Mong muốn của Lục Chiến Long, cũng là ước nguyện của chúng ta.”

Sau khi nói xong lời này, cô ngáp một cái thật lớn, sau đó duỗi thẳng lưng.

Vòng eo mảnh khảnh cân xứng lộ ra ngoài, mang theo mép áo lót khiến người ta thèm nhỏ dãi, phía trên rốn còn có một cái đinh gợi cảm.

"Nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi, ngày mai làm việc tốt hơn!" Trần Ngư lười biếng lắc lư eo nhỏ, đi về phía phòng.

Lúc đi được một nửa, cô bỗng nhiên quay đầu cười, nói: "Gần đây anh cũng không cần tôi gửi cho anh mấy bức ảnh chụp tự sướng nhỉ? Nếu anh thấy chán, thì nhớ gõ cửa rồi đánh thức tôi dậy, cho anh ngắm chân một chút.”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi hít mạnh một hơi, người phụ nữ này, nhất định là cố ý!

"Quả nhiên, khoảng cách sinh ra cái đẹp." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, ở nhà tù U Đô cách đó vạn dặm, Tề Bất Ngữ nhận được một bức thư.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn bị truy nã, tất cả khu vực ở xung quanh nhà tù U Đô đều bị giám sát, ngay cả bức thư đưa vào cũng đã bị kiểm tra qua.

Tề Bất Ngữ chậm rãi xé rách bì thư, sau đó rút ra một quyển "Hoàng Đế nội kinh" từ trong giá sách ở phía sau, một bên đối chiếu nội dung ở trên bức thư, một bên lật sách.

Đồng thời, mỗi khi lật một vài trang, ông sẽ cầm bút và viết một đoạn lên trên giấy.

Sau khi viết được khoảng vài trăm từ, ông gật đầu rồi tiện tay đốt cháy tờ giấy đó.

"Phanh! Phanh! Phanh!”

Tề Bất Ngữ vỗ mạnh một vào cánh cửa của nhà giam.

"Kẻ nào ngu ngốc dám quấy rầy giấc ngủ trưa của ông đây? Có phải là chán sống rồi không!" Tiếng kêu kiêu ngạo của Dạ Ma từ trong nhà giam truyền ra.

Sau đó, cánh cửa sắt bị anh ta mở ra.

Sau khi nhìn thấy Tề Bất Ngữ đứng ở cửa với vẻ mặt tươi cười, Dạ Ma “Bộp” một cái quỳ xuống đất, nói: "Tôi là kẻ ngốc!!”

“Đại đương gia, có chuyện gì thế?”

Các phạm nhân trong tù đều nghe thấy "Tuyên ngôn độc lập" của Dạ Ma, nhịn không nổi mà mở cửa thò nửa cái đầu ra ngoài, cả đám cười hắc hắc quái dị.

Note:

*Nguyên văn là 懂王, nó bắt nguồn từ việc Donald Trump quá tự tin, thường nói ông hiểu rõ rất nhiều lĩnh vực, câu phổ biến là “Không ai hiểu XXX hơn tôi”. Bài phát biểu của ông thường làm hài lòng đa số cư dân mạng nên được cư dân mạng đặt biệt danh là 懂王 (Vua hiểu biết).
Chương 837 Quan phiên dịch chuyên dụng

Chương 837: Quan phiên dịch chuyên dụng

Dạ Ma quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, cảm thấy não của mình tàn thật rồi, lại dám nói ra mấy lời ngu xuẩn này.

Những phạm nhân khác cười quái dị một lúc, hôm nay thật là náo nhiệt!

"Ừ..." Tề Bất Ngữ nhẹ nhàng ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với mấy phạm nhân đang thò đầu ra ở bên cạnh.

Mấy phạm nhân này không nói hai lời đã bước ra, chỉ thấy hắn vươn tay, chỉ chỉ Dạ Ma, sau đó lại chỉ chỉ cái thắt lưng ở ngang hông của mình.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Mấy phạm nhân kích động như bị tưới máu gà, không biết lấy từ đâu ra một cái dây gai, cười quái dị rồi xông tới.

Dạ Ma vẻ mặt hoảng sợ nói: "Đại đương gia, tôi chỉ là vô ý mạo phạm thôi. Nếu biết là ngài đến thì cho tôi một ngàn lá gan tôi cũng không dám nói như vậy mà!”

“Ngu xuẩn thì cần phải dạy dỗ một chút!”

Trong phòng giam của Dạ Ma, truyền ra âm thanh bình chân như vại của Đồ Tể.

Mấy phạm nhân kia tựa như cuồng ma chơi SM, trói Dạ Ma từ trên xuống dưới, sau đó khiêng lên vai, giống như mấy tên giặc cỏ vào thôn bắt được Hoa cô nương...

“Đại ca Dạ Ma à, đừng trách các huynh đệ nhé, đây là mệnh lệnh của Đại đương gia mà!”

“Đúng đúng đúng, anh Dạ Ma à, nhất định đừng có ghi hận đó, cũng không cần nửa đêm lại đến phòng giam của chúng ta rồi đánh chúng ta đâu!”

"Trói một mình anh, là hạnh phúc của ngàn vạn nhà, anh Dạ Ma à, hy sinh một chút thôi nhé?"

Những người này trong miệng đầy những lời áy náy, nhưng ai nấy cũng đang hi hi ha ha, khiêng Dạ Ma ra đến cửa nhà giam.

Sau khi đến bãi tập, một phạm nhân trơn tru quăng dây thừng lên, ném lên trên, bộp một tiếng, đã treo lên đỉnh cột sắt của đèn đường, lúc dây thừng buông xuống, hắn thuận theo mà kéo một phát, Dạ Ma đã kêu như quỷ rồi bị treo ngược lên.

Dạ Ma tức giận đến nỗi cả người run rẩy, giận dữ nói: "Cũng là bởi vì có đám chó như các người nên Đại đương gia và Nhị đương gia mới có thể kiêu ngạo như vậy!”

“Ha ha ha, anh à, anh đang nói đùa đấy à, lúc trước khi mà tôi bị Nhị đương gia treo lên, anh đã móc hàng ra rồi tè lên mặt tôi đấy!”

"Đúng thế, đại ca của chúng ta đừng nói nhị ca nữa, đều là cá mè một lứa cả thôi."

"Đại đương gia cũng coi là ôn hòa, nếu là Nhị đương gia, chắc sẽ để cho anh tự mình cắt đứt chân, sau đó lại bảo các huynh đệ dựng cho anh một cái giường ở nhà vệ sinh!"

Mọi người hi hi ha ha, có người thậm chí còn thừa dịp loạn lạc mà cho Dạ Ma hai cái tát.

Đúng thế, truyền thống tốt đẹp ở nhà tù U Đô, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần thứ ba mà Dạ Ma được trải nghiệm...

Dạ Ma bị treo ở dưới đèn đường, tung bay trong gió...

"Mẹ nó, xui xẻo thật, cũng là do Nhị đương gia gần đây phản quốc, nên khiến cho tâm trạng của Đại đương gia không tốt, nếu không, chỉ mạo phạm một câu, cũng sẽ không đến mức như vậy..." Dạ Ma khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng đau đớn, không biết là tên chó chết nào lén lút xuống chân.

Ở nhà tù U Đô, người phạm phải sai lầm, sẽ bị treo lên ở đây để trừng trị, đây là truyền thống tốt đẹp sau khi Tề Đẳng Nhàn nắm quyền, mà những phạm nhân khác cũng nhàn rỗi đến nỗi đau trứng, thỉnh thoảng sẽ ra đây động chân động tay ngầm một chút để làm cho mình vui vẻ hơn.

Dạ Ma nhìn thấy Tề Bất Ngữ đang sóng vai đi ra khỏi nhà tù cùng với Đồ Tể, không khỏi rơi nước mắt, hô to: "Đại đương gia, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!”

Tề Bất Ngữ nhìn hắn một cái, sau đó giơ tay lên với mấy phạm nhân đang vây quanh hắn, mấy phạm nhân lập tức tăng thêm quyền cước đấm đá...

Đồ tể không khỏi cười quái dị nói: "Tên ngốc này có cái miệng thối, đáng đời bị trừng trị!”

Lúc này, một âm thanh âm trầm và hẹp hòi truyền đến: "A Di Đà Phật, nếu không thì để cho bần tăng siêu độ hắn nhé?”

Dạ Ma nghe được âm thanh này, đã sợ tới mức giật mình, hắn bây giờ đang bị trói, không phản kháng được, nếu Oán Quỷ thật sự đến siêu độ hắn, thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tề Bất Ngữ nhướng mày, đưa tay chỉ vào trong nhà giam.

Oán Quỷ vừa mới lên tiếng lập tức giật mình, vội vàng nói: "Đúng vậy, tôi sẽ trở về phòng giam đợi.”

Nói xong lời này, hắn ta ảo não rời đi.

"Đại đương gia, ngài đây là muốn dẫn tôi ra ngoài canh chừng ư?" Đồ Tể phát hiện có gì đó không ổn, Tề Bất Ngữ đây là muốn dẫn theo hắn ta ra ngoài nhà tù U Đô.

"Ừm." Từ trong mũi của Tề Bất Ngữ phun ra thanh âm nhẹ nhàng, gật gật đầu.

Mặt Đồ Tể suy sụp, sợ đến mức sắp tè ra quần, nói: "Đừng... Tôi cũng không phạm phải chuyện gì đó chứ, không cần phải giết chết tôi chứ?”

Tề Bất Ngữ ngẩn người, sau đó chỉ chỉ mũi mình, ý là —— anh nhìn tôi giống người tàn bạo như thế sao?

Đi được một nửa, Tề Bất Ngữ đã nhìn thấy Tham Lang đang ngồi xổm ở trên bậc thềm tìm thuốc lá, lập tức ho mạnh một cái.

Tham Lang quay đầu lại, cuống quít ném điếu thuốc trong tay đi, lau tay, rồi vội vội vàng vàng chạy tới, nói: "Đại đương gia, tìm tôi có việc gì thế?”

Tề Bất Ngữ giơ ngón tay lên.

Tham Lang lập tức gật đầu, nói: "Hiểu rồi, đây là có chuyện gì cần làm sao?”

Hai ngón tay của Tề Bất Ngữ di chuyển qua lại hai cái.

Đồ Tể có chút choáng váng.

Tham Lang nhíu nhíu mày, nói: "Có chuột ạ?”

Tề Bất Ngữ ừ một tiếng, sau đó khép năm ngón tay lại, cụp xuống hết.

Tham Lang nhe răng trợn mắt cười nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi! Mấy con chuột này thật là to gan lớn mật, lại dám đến để giám thị Đại đương gia của chúng ta, giết chết bọn họ thôi!”

Đồ Tể có chút tò mò mà nhìn Tham Lang, nhịn không được mà hỏi: "Đại đương gia chưa bao giờ dùng mấy loại ngôn ngữ ký hiệu chính quy, hắn muốn nói cái gì, anh làm sao mà đoán được hết tất cả thế?”

Tham Lang đắc ý nói: "Cái đó gọi là thiên phú dị bẩm đấy, CMN là thiên phú dị bẩm! Nếu mà mày có cái năng lực này của tao thì cũng có thể hóng gió thêm ba tiếng nữa.”

Tham Lang ở trong nhà tù này, tựa như là người phiên dịch chuyên dùng của Tề Bất Ngữ.

Bởi vì, Tề Bất Ngữ tuy rằng là một người câm, thế nhưng lại chưa bao giờ dùng ngôn ngữ ký hiệu, muốn nói cái gì, cũng là tùy ý mà khoa tay múa chân.

Người có thể hiểu ý của hắn, không có mấy người, Tham Lang lại là một trong số đó.

Đồ Tể điên cuồng trợn trắng mắt, nói: "Chúng ta đang muốn làm cái gì thế?”

Tham Lang giơ hai ngón tay hướng về phía Đồ Tể.

Đồ Tể chửi một câu ĐCM, lấy ra một điếu thuốc ném vào tay của hắn, mắng: "Tên chó chết, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi cho xem!”

Tham Lang đốt điếu thuốc một cái, rồi ngậm trong miệng mà hút, cười nói: "Đại đương gia muốn đi ra ngoài để giết chuột, nói là ở gần nhà tù U Đô của chúng ta có thêm không ít chuột, hai người chúng ta chỉ cần nhặt xác là được."

“Mẹ kiếp... Đại đương gia muốn tự mình ra tay sao? Vậy thì có cái đáng để xe rồi!" Đồ Tể nghe xong, cũng hưng phấn lên không ít.

"Phanh phanh!"

Tề Bất Ngữ đứng ở cửa lớn của nhà tù U Đô, vỗ mạnh vào cánh cửa sắt cực lớn.

Quản ngục ở phía trên nhìn thoáng qua, cười nói: "Đại đương gia, chờ một chút nhé!”

Một lát sau, hắn ta ấn vào cơ quan, lúc này cửa sắt mới từ từ mở ra.

Tề Bất Ngữ dẫn theo hai người đi ra ngoài, ở bên ngoài nhà tù U Đô là núi sâu rừng già, đường xá cũng vô cùng khó đi.

Đi ra đại khái được khoảng một dặm (gần 1,7km), Tề Bất Ngữ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, cho vào miệng mình, huýt một tiếng như thổi còi.

"Đây là đang làm gì thế?!"

Đồ Tể nhìn về phía Tham Lang, có chút khó hiểu mà hỏi.

Tham Lang cũng mang vẻ mặt ngây ngô, lắc đầu, thao tác này của Tề Bất Ngữ, hắn cũng có chút không hiểu nổi.

Đồ Tể lập tức khinh thường, nói: "Chỉ có vậy, mà dám mẹ nó tự xưng là quan phiên dịch chuyên dụng?”

Tham Lang hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến tiếng sàn sạt, hơn nữa, cả người hắn có một loại cảm giác như đang lâm đại địch, rợn cả tóc gáy!

Đồ Tể cũng nhìn theo, thì nhìn thấy một con hổ núi khổng lồ chui ra từ trong bụi cỏ.

Con hổ núi này chỉ sợ vừa mới săn bắt xong, trong miệng còn đầy máu tươi, trên răng nanh cũng dính cả thịt vụn...
Chương 838 Đại đương gia tàn ác

Chương 838: Đại đương gia tàn ác

"A, đây không phải là con Đại Hoàng mà Đại Đương gia nuoi sao?"

Sau khi nhìn rõ con hổ, Đồ Tể không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đại Hoàng đi tới bên cạnh Tề Bất Ngữ rồi nằm sấp xuống, Tề Bất Ngữ xoay người ngồi lên, sau đó đưa tay chỉ về phía trước.

Đại Hoàng gầm nhẹ một tiếng, sau đó chở Tề Bất Ngữ đi về phía trước.

Đồ Tể nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó thở dài nói: "Đại đương gia quả nhiên là Đại đương gia, cái sự ngầu lòi này, cho dù là Nhị đương gia cũng không so được!”

Tham Lang cười lạnh nói: "Nhị đương gia tính là cái lông gì, bản lĩnh giả vờ ngầu lòi của hắn, là do Đại đương gia dạy đấy! Đại đương gia, mới đúng là người ngầu nhất!”

Tề Bất Ngữ quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn về phía hai người một cái, sau đó phất phất tay.

Hai người này không dám dong dài nữa, vội vàng đuổi theo.

Đại Hoàng chạy rất nhanh, nhưng lực chân của hai người cũng không kém, đi theo sát nút ở phía sau.

Đại Hoàng chở Tề Bất Ngữ xuyên qua giữa núi rừng, một đường chạy ra ngoài vài kilomet, rồi mới ngừng lại.

“Mẹ nó, ai thế kia, cưỡi hổ tới đây đó!”

Trong rừng rậm, có người nhịn không được mà hô lên, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.

Tề Bất Ngữ vào lúc này đã vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, vì thế, Đại Hoàng ngừng lại, từ từ nằm sấp xuống.

Hai người Tham Lang và Đồ Tề cũng đã chạy đến bên cạnh hắn.

Tề Bất Ngữ nhìn về phía trước mà làm ra một động tác, tay trái phất qua cổ một cái, sau đó lại nhẹ nhàng gõ vào trên tay phải.

Đồ Tể quay đầu nhìn về phía Tham Lang, nói: "Đại đương gia có ý gì thế?”

Tham Lang hắng giọng, lớn tiếng hô về phía rừng rậm ở trước mặt: "Người bên trong nghe rõ đây, các người đã bị Đại đương gia của chúng ta theo dõi, nếu thông minh, thì nhanh chóng rời đi đi, nếu còn dám ở lại, giết không tha!”

Người đang ở trong rừng rậm sắc mặt không khỏi trầm xuống.

"Tên câm điếc này coi mình là ai thế? Dám đe dọa chúng ta như vậy sao?”

“Quá đề cao bản thân nhỉ, không để chúng ta vào mắt sao?!"

Tiểu đội ở trong rừng rậm, lập tức đen mặt cả lũ, trong mắt mỗi tên đều đằng đằng sát khí.

"Đội trưởng, có muốn ra ngoài dạy dỗ cho hắn một chút không?!" Một đội viên trầm giọng hỏi, "Vốn là cấp trên phái chúng ta đến chỗ chim không thèm ỉa này đã đủ cay cú rồi, vậy mà còn phải chịu đựng sự khiêu khích của một tên câm sao?”

Đội trưởng trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Không vội, đợi mệnh lệnh của huấn luyện viên rồi nói sau!”

Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía một người đàn ông dáng người cao ngất, người này tên là Đường Viêm, từng đảm nhiệm nhiệm vụ làm bảo tiêu bên người của những nhân vật trọng yếu ở trung khi, gặp qua vô số cao thủ, trải qua vô số sóng to gió lớn!

Đường Viêm hít sâu một hơi, nói: "Tôi đi ra ngoài trả lời hắn, các người án binh bất động.”

“Không cần đi ra, Đại đương gia đã vào trong rồi!”

m thanh của Tham Lang không biết từ lúc nào đã thăm thẳm truyền vào trong rừng rậm.

Những người này giương mắt nhìn, nhất thời sửng sốt, ở phía trước bãi đất trống, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tề Bất Ngữ nữa.

Lại nhìn kỹ lại, Tề Bất Ngữ đã cưỡi hổ đến trước mặt bọn họ cách không đến mười mét.

"Tên Tề câm điếc này, dường như so với năm đó còn khủng bố hơn rồi? Người Triệu gia nói công phu của hắn đã luyện thành thần, cũng không biết là thật hay giả!" Đường Viêm híp mắt lại, trong lòng lạnh lùng nghĩ.

Tề Bất Ngữ nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng, đưa tay chỉ chỉ ra ngoài rừng, sau đó lại phất qua cổ mình.

"Các ngươi là cút ngay lập tức, hay là muốn chết luôn?"

Tham Lang là một phiên dịch viên rất có năng lực, lập tức nói lại ý của Tề Bất Ngữ cho bọn họ nghe.

Tất cả mọi người nhịn không được mà nổi giận, cái tên câm điếc này quá kiêu ngạo rồi!

Một đội viên không thể chịu đựng được loại nhục nhã này, cánh tay đã duỗi ra, bùm một phát súng, ngắm về phía đầu của Tề Bất Ngữ.

Chẳng qua, trong nháy mắt trước khi hắn nổ súng, chân của Tề Bất Ngữ đã câu một tảng đá lên.

Trong nháy mắt khi ngón tay của hắn sắp bóp cò, tảng đá bị Tề Bất Ngữ câu đang bay lên, chặn ở phía trước hắn.

“Bùm!”

Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào tảng đá, làm nó vỡ vụn.

Nhưng cũng bởi vì có khối đá bướng bỉnh này ngăn cản, động năng sau khi viên đạn được bắn ra, đã bị cản phần lớn!

Vô số đá vụn bắn ra ngoài, nhưng không có lấy một viên rơi vào người Tề Bất Ngữ.

Nhưng viên đạn vẫn đang bay thẳng tới.

Tề Bất Ngữ nhấc tay phải lên, như Già Diệp (là một trong mười đệ tử lớn nhất của Đức Phật) cầm hoa, bàn tay to giơ ra tạo thành một trảo ở phía trước!

"Cái này…"

Hiện trường, chỉ còn lại âm thanh hít lạnh.

Bọn họ không dám tin mà nhìn vào Tề Bất Ngữ, dường như không thể nào tin vào mắt mình.

Bởi vì, bàn tay Tề Bất Ngữ đã mở ra, một viên đạn đã biến dạng, đang yên lặng nằm ở giữa lòng bàn tay hắn.

Bàn tay Tề Bất Ngữ lật lại, viên đạn rơi xuống, trên mặt hắn hiện ra một chút không vui, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến sĩ vừa mới nổ súng kia!

Chiến sĩ này chỉ cảm thấy ánh nhìn đó so với bị hổ nhìn chằm chằm còn khủng bố hơn, hắn đã từng gặp qua những tên khủng bố hung dữ vô cùng tàn ác, cũng có thể mặt không đổi sắc mà đối mặt, nhưng vào giờ phút này, hắn lại có cảm giác như trời cũng muốn sụp xuống rồi đè chết mình vậy!

“Tề câm điếc, bây giờ chúng tôi sẽ rời đi!” Đường Viêm phục hồi tinh thần lại, rốt cục cũng ý thức được, Tề Bất Ngữ quả thật không phải nhân vật mà mình có khả năng chống lại, lập tức lớn tiếng quát.

Nhưng Tề Bất Ngữ cũng đã di chuyển.

Tham Lang nhe răng cười nói: "Nổ súng, giả vờ ngầu xong đã muốn rời đi à? Cho các người cơ hội rồi, là do các người không cần!”

Người đầu tiên mà Tề Bất Ngữ động vào, là tên vừa mới nổ súng ngắm vào hắn!

Hắn bước đi như gió, ma sát vào mặt đất mà đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhanh đến thái quá, khoảng cách mười mét, chỉ trong lúc chớp mắt, thoáng cái đã đến trước mặt người này.

Người này theo bản năng giơ tay lên muốn nổ súng, nhưng súng còn chưa lấy được ra, trên đầu đã trúng một cái tát mạnh!

Người này chỉ cảm thấy cổ mình đã mềm nhũn như mới sinh, sau đó, còn nghe thấy tiếng rắc rắc liên tục kêu lên ở xương sống của mình.

Trong ánh mắt hoảng sợ của những người bên cạnh, đầu của hắn thoáng cái đã không còn, giống như lắp lò xo, bị một cái tát của Tề Bất Ngữ làm cho gập vào trong lồng ngực!

Lúc này, viên đạn Tề Bất Ngữ mà vừa mới bắt được, mới sắp rơi xuống đất.

Thi thể đầu gập vào trong lồng ngực kia, bộp một cái mà ngã ngửa ra sau, khẩu súng trong tay cũng bị rơi xuống.

Sắc mặt Đường Viêm cứng đờ, không khỏi nhớ tới đêm đó, vị Đại thiếu gia của Tạ gia kia bị Tề Bất Ngữ đuổi giết đến tận cửa quốc hội... Hắn, cũng là bị một cái tát của Tề Bất Ngữ đánh chết!

"Bang bang bang bang bang…"

Sau khi thi thể kia ngã xuống đất, tiếng súng như đậu nổ truyền ra từ trong rừng rậm.

Thỉnh thoảng, còn truyền đến một hai tiếng Đại Hoàng rống giận.

Tham Lang móc điếu thuốc vừa mới được Đồ Tể cho ra, lúc nãy hắn mới hút một nửa, sau đó đã dập lửa, bây giờ hút một nửa còn lại là vừa đẹp.

Đồ Tể ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng co giật, lẩm bẩm nói: "Mẹ nó chứ, ai mới là đồ tể thật sự thế... Giết gà cũng không thể giết lợi nhuận như vậy được chứ?”

Tham Lang chậc chậc lưỡi, nói: "Mập mạp à, những người này có phải là não bị tàn hay không thế? Hãm hại Nhị đương gia phản quốc, còn phái một lượng lớn người đến trước cửa của nhà tù U Đô ngồi xổm canh chừng, mày nói xem, Đại đương gia có thể không tức giận sao?”

Đồ Tể đang hút thuốc, bị sặc mạnh một phát, nói: "Hít... Cá Sấu Kéo Đuôi... Ai nha, đây là một chiêu Song Long Đoạt Câu... Mẹ ơi, quá hung tàn, đến cả Phượng Nhãn Tiêm cũng dùng luôn rồi..."

Tham Lang trong lúc nhất thời cũng quên hút điếu thuốc ở trong tay, hai má co giật, tuy hắn giết người như ma, nhưng sau khi nhìn thấy thảm án trong rừng rậm này, cũng không khỏi có chút mắc tè.
Chương 839 Ước mơ của đồ tể

Chương 839: Ước mơ của đồ tể

Tề Bất Ngữ hôm nay giết đến điên luôn rồi.

Giống như đêm lần trước ở Đế Đô vậy.

Những người được bố trí ở trong rừng rậm này, toàn quân đã bị tiêu diệt.

"Hà!"

Một tiếng giòn vang, Tề Bất Ngữ thu hồi nắm đấm của mình lại, đối phương che vị trí có trái tim mà ngã xuống, sau lưng gồ lên một cái túi lớn, trái tim bị lực đạo của một quyền này đánh cho nát bấy.

Hơn hai mươi người, không có một ai còn sống.

Ở trong loại địa hình phức tạp như này, Tề Bất Ngữ quả thực là như cá gặp nước, đối phương tất nhiên là có nhiều người nhiều súng, nhưng mà, ở nơi này có quá nhiều vật che chắn, rất khó để tạo nên vòng vây có hiệu quả và gây sát thương với Tề Bất Ngữ.

Thứ mà bọn họ phải đối mặt cuối cùng, chỉ có thể là từng người bị từng cú đấm đánh tan tác.

Đường Viêm ngã trên mặt đất, nhìn bóng dáng như Ma thần của Tề Bất Ngữ, trên mặt lộ ra một chút cười khổ, nói: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, khi tên Tề câm điếc như anh phát điên lên, vẫn tàn nhẫn như vậy!”

Tề Bất Ngữ cúi đầu nhìn hắn, áo sơ mi trắng trên người đã dính đầy máu tươi, có trăm ngàn lỗ thủng, khắp nơi đều là vết đạn, áo chống đạn ở phía dưới rõ ràng đến mức có thể thấy được, từng viên đạn đã biến hình, khảm một đống ở trong áo chống đạn bằng gốm (có thật nhe).

"Tên Dạ Ma ngu ngốc kia, lúc trước chúng ta đi cùng Nhị đương gia để tiêu diệt toàn bộ tiểu đội Ác Triệu, hắn nói chỉ có sợ hãi mới mặc trang bị chống đạn, hứ!" Đồ Tể không khỏi vừa cười nhạo nói vừa nhìn về phía Tham Lang.

"Vậy thật đúng là ngu ngốc thật, trước khi Đại đương gia đến đây thì lúc nào mặc, hắn cảm thấy mình còn mạnh hơn cả Đại đương gia sao?" Tham Lang cũng không khỏi bật cười, nói chuyện cùng với Đồ Tể.

Đường Viêm từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào một gốc đại thụ, nhìn về phía Tề Bất Ngữ nói: "Vũ lực cá nhân của anh và con trai của anh có cao hơn nữa thì có thể làm gì? Phạm vào đại cục, chung quy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Tề Bất Ngữ lại giơ tay lên, khoa tay múa chân làm ra một động tác, sau đó chỉ chỉ vào ngực mình.

Tham Lang rất thức thời nói: "Đại đương gia nói, đại cục của thiên hạ nằm ở lòng người, không phải ở quyền lực."

“Đại đương gia nói, tất cả mọi người thật ra chính là một thể thống nhất, bất hạnh của người khác, cũng là bất hạnh của anh, đừng tưởng rằng chuông báo tang kia vì ai mà kêu lên, nó là vì anh mà kêu lên đấy."

Đường Viêm tựa vào trên cây thở dốc liên tục, trong miệng vừa hộc máu, vừa nói: "Ý trời thì không thể trái, quyền lực ở chỗ Triệu gia, các người có mạnh hơn đi nữa, thì cũng không thể lật được trời!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, trên mặt thậm chí còn mang theo một chút châm chọc, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mình, sau đó lại làm ra hai động tác.

"Đại đương gia nói, có vài người chưa bao giờ sợ gặp tai nạn, không cần biết là tai nạn lớn đến mức nào, chỉ cần tất cả mọi người cùng nhau xui xẻo là được rồi, nhưng chưa bao giờ đi tìm hiểu chân tướng."

"Đương nhiên, cũng khinh thường việc người khác đi tìm hiểu chân tướng."

"Sau tai nạn, mình may mắn thoát nạn, lại cười nhạo khi người khác rời đi."

"Cuối cùng lại nói ra một câu ngu xuẩn và khốn nạn: Đấy là số phận cả thôi!"

Tham Lang nhìn động tác của Tề Bất Ngữ, chậm rãi giải thích cho Đường Viêm nghe.

Những lời của Tề Bất Ngữ nói, dường như đang ẩn dụ chuyện của Lục Chiến Long.

Tề Bất Ngữ cũng không muốn nói nhảm nhiều với Đường Viêm nữa, hắn đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài rừng rậm, sau đó giơ tay nhẹ nhàng phất qua cổ.

"Đại đương gia nói, người của các người, một là rời đi, hai là chết hết ở chỗ này." Tham Lang lạnh lùng nói.

Đường Viêm cười thảm hai tiếng, cố sức cầm bộ đàm lên, chậm rãi nói: "Mọi người nghe lệnh, tất cả rút lui khỏi vùng xung quanh của nhà tù U Đô. Tổ B đã bị người ta diệt sạch. Không cần biết là ai, cũng không được ở lại, không được báo thù..."

Ở phía bên kia của bộ đàm, là sự yên tĩnh vô cùng.

Sau một thời gian dài, mới có người trầm giọng nói: "Hiểu rồi!”

Tiểu đội B do Đường Viêm dẫn dắt đã gặp phải lực lượng một người của Tề Bất Ngữ rồi bị tiêu diệt toàn bộ, đồng nghĩa với việc gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tiểu đội của các tổ khác.

Người này quá khủng bố, hơn nữa, đây là ở địa bàn của hắn, ở chỗ này đối chọi với hắn, sẽ không có một chút quả ngon nào để ăn cả!

Bộ đàm trong tay Đường Viêm bỗng nhiên rơi xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, tựa vào thân cây, chết.

Tề Bất Ngữ phất phất tay với hai người Tham Lang, sau đó xoay người cưỡi lên lưng hổ, rời khỏi rừng rậm.

Tham Lang vỗ vai Đồ Tể một cái, nói: "Mập mạp à, còn sửng sốt làm cái gì nữa, mau thu dọn củi để đốt tất cả các thi thể đi.”

Đồ Tể phục hồi tinh thần lại, nói: "Tên sói con này, mày siêu phết đấy nhỉ, mấy động tác của Đại đương gia làm, thế mà mày lại có thể hiểu hết tất cả được á? Có thể dạy cho tao không, sau này tao cũng dễ vỗ mông ngựa (nịnh nọt) rồi!”

Tham Lang tặng cho hắn ta hai con mắt trợn trắng, nói: "Tao đây là một nửa xem, một nửa đoán, sở dĩ có thể dịch tốt như vậy, là bởi vì ông đây có văn hóa! Mày chỉ là quân phiệt thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ, làm phiên dịch lại nói không ra mấy lời duyên dáng như tao, đến lúc đó chỉ sợ lại chọc cho Đại đương gia không vui.”

Đồ Tể có chút khó chịu, nhưng vẫn cùng Tham Lang nhặt một đống cành khô, sau đó bắt đầu xử lý thi thể.

Hai người có sức lực tốt, hai bên tay trái phải mỗi bên một tên, ném lên đống củi luôn, không bao lâu đã đầy đủ.

"Mẹ nó, Đại đương gia động thủ quá ghê gớm rồi, nhìn thì giống như một tiên sinh dạy học, khi mà giết người, thì còn ghê gớm hơn cả khi đồ tể giết gà..." Tham Lang nhìn đống củi này, nhe răng trợn mắt nói.

"Lần trước ở Ma Đô, Dạ Ma thấy Nhị đương gia có thương tích, vậy mà dám xui khiến tao và Oán Quỷ liên thủ lại để thịt hắn, mày nói xem có phải đầu óc của hắn ta thật sự có bệnh hay không thế?" Đồ Tể cũng không khỏi cười lạnh, lấy bật lửa ra châm lửa đốt.

Tham Lang lấy ra một cây hoa, lại gần chỗ bật lửa để châm lửa.

Đồ Tể sửng sốt, nói: "A? Sao mày lại có?”

Tham Lang đắc ý nói: "Ông đây ngay cả đầu đạn hạt nhân cũng có thể trộm được, thì có mỗi trộm hai cây hoa mà không thể tiện tay nhặt à?”

Đồ Tể sờ túi của mình, khá lắm, quá nửa gói thuốc lá đã không còn nữa rồi.

"Quên đi, không so đo với hạng người như mày, lần này, Đại đương gia quá nửa là muốn thả tao ra ngoài rồi." Đồ Tể suy nghĩ một chút, nén giận, ném bật lửa vào đống củi.

Lá khô ở dưới đống củi trong nháy mắt đã bị đốt cháy, sau đó dần dần lan ra, sau đó, ngọn lửa đã hừng hực bốc cháy...

Tề Bất Ngữ ngồi trên lưng hổ, nhìn ngọn lửa đang cháy, lâm vào trầm tư.

"Đại đương gia." Hai người Tham Lang và Đồ Tể đã xử lý xong, đi đến bên cạnh Tề Bất Ngữ, cung kính hô.

"A..." Tề Bất Ngữ phục hồi tinh thần lại, thoáng gật đầu, sau đó chỉ chỉ Đồ Tể.

Đồ Tể vội vàng tiến lên nói: "Không biết Đại đương gia có phân phó gì?”

Tề Bất Ngữ tiện tay ném ra một tờ giấy viết đầy chữ, Đồ Tể cầm lấy, nhìn kỹ.

Một lúc lâu sau, hắn ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Nhị đương gia quá là để ý tôi rồi đấy? Hơn nữa, tôi đã phai nhạt khỏi tam giác vàng nhiều năm như vậy rồi mà.”

Tề Bất Ngữ nhíu mày, tiện tay chỉ ở trên lưng hổ một cái, sau đó làm ra một động tác.

"Đại đương gia hỏi mày, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha ước mơ của mình sao? Nếu con người không có ước mơ, thế khác với Đại Hoàng ở chỗ nào?” Tham Lang nói.

Đại Hoàng: "Gào !! ”

Đại Hoàng dường như muốn nói, "Anh có tý lịch sự nào không thế?"

"Tôi..." Đồ Tể há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn từ nhỏ đã thấy nhiều sự tàn khốc của thế gian, cho nên, sau khi lớn lên mới có thể thành lập một nhánh quân đội như vậy.

Những gì hắn ta muốn làm là lật đổ cái bầu trời mà làm cho hắn ta chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn.

Tề Bất Ngữ gật đầu với Tham Lang, sau đó vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, xoay người rời đi.

“Mập mạp chết tiệt, cố lên!”

Tham Lang hét lớn với Đồ Tể, sau đó xoay người, đuổi theo Tề Bất Ngữ.

Đồ Tể đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, nhìn ngọn lửa đang hừng hực cháy rực ở trước mắt, trong lúc nhất thời lại có chút mê mang, nhưng trong sự mê mang đó, cũng mang theo một chút không cam lòng.
Chương 840 Tập đoàn Vạn Thịnh

Chương 840: Tập đoàn Vạn Thịnh

Ngày hôm sau, Trần Ngư đã bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp xúc với Mạc Khang.

Mạc Khang là một quân phiệt, tự nhiên sẽ lấy lợi ích làm trọng, phương diện mà Trần Ngư có thể cung cấp rất nhiều cho Trần Tiên Hà cũng không thể cung cấp cho hắn.

Hơn nữa, tiền mà Trần gia có thể lấy ra, chắc chắn là nhiều hơn Trần Tiên Hà nhiều!

Tuy nhiên, hôm nay lại có người đến thăm.

"Xin chào các cậu, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thịnh, Aleksandrovich." Một người đàn ông mang đặc điểm rõ ràng của Tuyết Quốc đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi theo.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy đối phương là người của tập đoàn Vạn Thịnh, không khỏi ngẩn người.

Tập đoàn Vạn Thịnh này, nổi lên sớm hơn tập đoàn n Đặc vài năm.

Thậm chí, cơ sở hạ tầng của Quang Dương, dường như đều là do tập đoàn Vạn Thịnh đầu tư, bệnh viện, trường học, điện nước, tựa hồ đều xen lẫn bóng dáng của tập đoàn Vạn Thịnh ở bên trong.

Tập đoàn này, chủ yếu lấy cá cược làm việc kiếm tiền chính, còn lại những chuyện như nhỏ nhặt kia cái gì cũng làm, nhưng không giống tập đoàn n Đặc làm đến mức phát điên.

Trên mạng những thứ như "Đánh bạc gợi cảm chia bài online" các loại, phần lớn đều là do tập đoàn Vạn Thịnh làm ra.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "À? Thì ra là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thịnh, mời vào.”

Hắn cũng không lo dẫn sói vào nhà.

Bởi vì, không có ai xứng với bốn chữ này cả.

Đối với những người này mà nói, đây là xâm nhập vào hang hổ...

Trần Ngư lúc này đang ở trên ban công gọi điện thoại, nhìn thấy có khách tới, lại còn là một thằng Tây người Tuyết Quốc, cũng ngẩn ra, nhưng không quá để ý, tiếp tục giao việc cho người ở đầu dây bên kia.

Aleksandrovich nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Tề Đẳng Nhàn, cũng không khỏi âm thầm gật đầu, đi theo vào trong phòng rồi ngồi xuống.

"Nước trà ở trên bàn trà, muốn uống thì tự mình rót, à... Có phụ nữ ở trong phòng này, vì vậy không thể hút thuốc.” Tề Đẳng Nhàn ngồi lên trên sô pha, lười biếng nói.

Hai vệ sĩ ở phía sau Aleksandrovich nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện ra một chút tức giận.

Phải biết rằng, nhân vật như Aleksandrovich, ở vùng Quang Dương này, cho dù là đi tới đâu, cũng sẽ được tôn kính.

Tề Đẳng Nhàn lại dùng thái độ nhẹ nhàng như vậy đối xử với hắn ta, làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu, có một loại cảm giác chủ nhục thì thần chết (thần này là kiểu cấp dưới á)!

Aleksandrovich cũng không để ý, tự rót cho mình một tách cà phê rồi thả hai viên đường vào trong.

"Nói ngắn gọn nhé, mục đích lần này của tôi rất đơn giản, đó chính là muốn mời Tề tiên sinh làm việc giúp tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi." Aleksandrovich cười tủm tỉm nói.

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn nghe hắn nói như vậy, không khỏi sửng sốt.

Aleksandrovich uống một ngụm cà phê rồi cau mày vì đắng.

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy đã khinh thường bĩu môi, cái đồ dế chũi này, vừa nhìn liền đã biết là không thường xuyên uống cà phê đen.

Dù sao thì hắn cũng chỉ uống cà phê đen, hàm lượng caffeine cao, hơn nữa còn có hiệu quả đốt cháy chất béo, mỗi ngày trước khi luyện công thì lại uống một ly, tinh thần sung mãn.

Aleksandrovich nhíu mày nói: "Mẹ nó…(tiếng Nga nha: сука блять)"

"A, xin lỗi, tôi đang nói cà phê này thật đắng."

"Sự tích anh hùng của Tề tiên sinh vào ngày hôm qua tôi đã nghe nói rồi, một mình anh đã làm cho Đan Liệt - một trong ba người kéo xe ngựa của tập đoàn n Đặc này mặt xám mày tro, tôi rất thưởng thức việc đó, rất là bội phục!"

"Cho nên, hôm nay tôi đã cố ý đến mời Tề tiên sinh gia nhập vào tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi, làm cấp dưới của tôi, cùng nhau đối phó tập đoàn n Đặc."

Tề Đẳng Nhàn thế mà lại từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nhìn hắn.

Aleksandrovich nói: "Tề tiên sinh chỉ cần đồng ý làm việc cho tôi, sau này, ở khu vực Quang Dương này, tôi đảm bảo anh có thể đi ngang! Tiền có dùng cũng không hết, phụ nữ chơi không hết!”

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười, nói: "Để cho tôi làm cấp dưới của anh? Anh có nghĩ rằng anh xứng sao?!”

Đôi mắt của Aleksandrovich trở nên lạnh lẽo, nói: "Tề tiên sinh, đừng có mà biết tốt xấu!"

“Ngày hôm qua anh đã đắc tội với Đan Liệt, cũng tương đương với đắc tội tập đoàn n Đặc."

“Chỉ cần anh còn ở Quang Dương, tập đoàn n Đặc sẽ có cả trăm cách để giết chết anh!”

"Hôm nay nếu như anh không đồng ý gia nhập với chúng tôi, trở thành cấp dưới của tôi, làm việc cho tôi, như vậy, cũng chẳng khác nào đắc tội với tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi cả!"

“Tập đoàn n Đặc có cả trăm các để khiến anh chết đi, thế nhưng tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi lại có cả vạn cách để giết chết anh!”

Aleksandrovich rất tự tin khi nói đến việc này!

Bởi vì, tập đoàn Vạn Thịnh ở mảnh đất nhỏ này, là một loại tồn tại giống như trời cao.

"Hả? Nói như vậy, anh rốt cuộc là tới cầu xin tôi gia nhập với các người, hay là đến uy hiếp tôi gia nhập với các người?” Tề Đẳng Nhàn bật cười, chậm rãi hỏi.

"Đừng tưởng rằng anh có chút năng lực, thì có thể tung hoành bốn bêr."

"Quang Dương này, không phải là nơi loạn thế như anh tưởng tượng đâu, tập đoàn Vạn Thịnh cũng không đơn giản như anh nghĩ."

"Tôi bảo anh làm thủ hạ cho tôi, đó chính là tặng cho anh một cơ hội mà một bước lên mây, một bước lên trời! Là đang khẳng định bản lĩnh của anh!”

"Nếu anh có biểu hiện tốt, tôi thậm chí có thể tiến cử anh đến Tuyết quốc và làm việc dưới trướng của ngài Gusinski."

Aleksandrovich ngồi băt chéo hai chân, từ từ tự tin, ưu việt tràn đầy mà nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy hắn nhắc tới chữ "Gusinski", không khỏi ngẩn người.

Aleksandrovich cười nói: "Sao, choáng váng rồi à? Không nghĩ tới tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi lại có lại lịch sự lớn như vậy à? "

“Đúng vậy, ngài Gusinski, chính là ông chủ đứng sau của tập đoàn Vạn Thịnh chúng tôi."

“Anh làm việc cho tôi, cũng chính là đang làm việc cho ngài ấy!”

"Nếu anh làm cho hài lòng, tôi sẽ giới thiệu anh đến bên cạnh ngài ấy."

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khơi lên một nụ cười kỳ quái, cười tủm tỉm nói: "Anh vậy mà lại muốn tôi làm trâu làm ngựa cho Ngỗng lớn? Anh hỏi Ngỗng lớn một chút xem, cho dù tôi đồng ý làm cáp dưới cho hắn, thì hắn có dám nhận hay không!”

Gusinski, trong ngôn ngữ của xứ tuyết, có nghĩa là Ngỗng lớn.

Tề Đẳng Nhàn nói như thế, là có ý vô cùng không tôn kính.

Aleksandrovich nghe thấy hắn nói như vậy, quả nhiên đã giận tím mặt, lạnh lùng nói: "Người trẻ tuổi à, không biết trời cao đất dày, ngay cả ông chủ của tôi mà anh cũng dám vũ nhục! Tôi thấy, anh đang không muốn sống nữa, phải không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh có biết hay không, cho dù là ông chủ của anh, đứng ở trước mặt cua tôi, cũng không nhất định sẽ dám nói mấy lời như này?”

Aleksandrovich nhíu mày, lạnh lùng cười nói: "Vậy anh nên đứng bên cửa sổ để nhìn xem tình huống ở bên ngoài là như thế nào!"

Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngư ở lầu hai, nói: "Này, sang bên kia nhìn một chút đi, bên ngoài có gì không?”

Trần Ngư không kiên nhẫn đi đến cửa ban công, thò đầu ra ngoài nhìn, sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi.

Khá lắm, cả con phố, tất cả đều là người, trong tay mỗi người, đều cầm một khẩu AK47.

Những người này đang tụm ba tụm năm, tùy tiện tụ tập ở một chỗ để khoác lác huyên thuyên, cạch cạch hút thuốc, thậm chí có người ở tại chỗ rồi móc ra một ít bột phấn màu trắng rồi hưng phấn lên.

Hiển nhiên, đây là lực lượng vũ trang của tập đoàn Vạn Thịnh!

"Bên ngoài ít nhất có hơn một trăm người, tất cả đều cầm theo AK47." Trần Ngư trở về, mặt đen sì nói với Tề Đẳng Nhàn ở dưới lầu.

"Anh có phải lại đắc tội với người khác hay không thế? Bà đây cũng không muốn chết ơ dưới đạn lạc đâu!”

Khóe miệng Aleksandrovich không khỏi hiện ra một nụ cười đắc ý, nói: "Anh đã nghe thấy cả rồi chứ?”

Tề Đẳng Nhàn chậc chậc một tiếng, Quang Dương này quả nhiên là loạn thế, hơn một trăm người cầm theo AK47 tụ tập ở đường phố phía bên ngoài của căn phòng này, vậy mà lại không có ai quản lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK