Dương Quan Quan uống cùng Kiều Thu Mộng vài ly, sau đó mới hỏi: "Cậu đã nói sẽ không hối hận, vậy tại sao lại có vẻ chán nản và không vui thế?"
Kiều Thu Mộng ngẩn người, yên lặng uống một ly rượu, lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết... Dù sao chuyện tình cảm cũng rất phức tạp! Tớ chắc là không thích hắn đâu, đúng không Quan Quan?"
Dương Quan Quan có chút khó nói thành lời, chính mình có thích không, tự bản thân còn không biết hay sao? Lại đi hỏi người ngoài như cô ta?
Lúc trước bị Kiều Thu Mộng ảnh hưởng, cô ta cũng cho rằng Tề Đẳng Nhàn không phải người tốt, không xứng với Kiều Thu Mộng.
Nhưng sau đó phát sinh một số chuyện đã thay đổi cái nhìn của cô ta, khó trách Lý Vân Uyển nói đây là đang sửa mái nhà dột, mà không phải là đang tiếp bàn.
Kiều Thu Mộng kể lại những gì gặp phải trong quán bar với Dương Quan Quan, lúc này Dương Quan Quan mới hiểu được ngọn nguồn khổ sở của cô ta.
"Tớ cảm thấy cậu quá xúc động rồi." Dương Quan Quan thở dài, nói.
"Bây giờ nói thì cũng đã muộn rồi, dù sao tớ nhất định sẽ không hối hận, tớ sẽ phải càng xuất sắc hơn, rồi cũng sẽ tìm được người đàn ông xuất sắc hơn!"
Dương Quan Quan giúp cô ta rót non nửa ly rượu, bảo cô ta uống ít một chút.
Kiều Thu Mộng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, hừ lạnh nói một tiếng: "Lý Vân Uyển thích hắn, vậy tặng cho cô ta là được rồi! Hắn dù có ưu tú thế nào cũng chỉ là người đàn ông bị Kiều Thu Mộng tớ đây đá đi."
Dương Quan Quan nói: "Xem ra bởi vì chuyện này mà cậu và Vân Uyển xa cách không ít nhỉ?"
"Cô ta là bạn tốt của tớ, không phải nên đứng về phía tớ sao? Giúp đỡ một người ngoài, sao lại xảy ra chuyện đấy cơ chứ?"
"Ách..." Dương Quan Quan không dám đánh giá chuyện này.
"Còn có chuyện tập đoàn Mộc Tử lấy được một trăm mẫu đất ở thung lũng giết người nữa chứ?"
"Đừng tưởng rằng tớ không biết một trăm mẫu đất kia là Tề Đẳng Nhàn chỉ định giao cho cô ta đi khai phá!"
"Lúc trước quả thật là chúng ta không tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, đất trong tay đều bán cho Tập đoàn Hướng thị, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng thu từ trong tay người thân của tớ một khối đất lớn!"
"Tập đoàn Mộc Tử lấy được mảnh đất này chắc là do hắn cho phải không?"
Kiều Thu Mộng nói đến việc này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bất kể nói như thế nào, lúc ấy cô ta và Tề Đẳng Nhàn vẫn là vợ chồng chính thức, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này tới lần khác giao đất cho Tập đoàn Mộc Tử khai phá.
Lý Vân Uyển là bạn tốt của cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không công bằng.
Nếu để cho cô ta biết, một trăm mẫu đất kia chẳng qua là Lý Vân Uyển đổi mấy cái hôn nồng nhiệt để lấy, không chừng lúc này cô ta sẽ tức đến hộc máu.
Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Ở trong công ty tớ có xem qua một ít văn kiện, đúng là có khả năng này..."
"Không phải là có khả năng, mà là điều chắc chắn! Lý Vân Uyển vì một trăm mẫu đất này mà bán đứng tình cảm giữa chúng ta." Kiều Thu Mộng mất mát nói.
"Ách... Khả năng ngay từ đầu cô ta cũng không phải vì một trăm mẫu đất, mà là vì Tề Đẳng Nhàn thì sao? Tớ cảm thấy cô ta không hám danh lợi như cậu nói." Dương Quan Quan nói.
"Làm sao biết được?" Kiều Thu Mộng lạnh giọng hỏi.
"Cậu đã nói rồi mà, lúc trước Trương thị bảo các cậu đầu tư, Tề Đẳng Nhàn nói chuyện các cậu không nghe, sau đó bất động sản Trương thị bùng nổ."
"Tớ đã điều tra, lúc đó tập đoàn Mộc Tử vẫn chưa đầu tư vào bất động sản Trương thị... Lúc trước cô ta cũng chuẩn bị đầu tư theo câu đúng không?"
"Tất nhiên rồi, cô ta nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, không chừng quan hệ của bọn họ cũng bắt đầu phát triển từ lúc đó."
Dương Quan Quan như có điều suy nghĩ nói, phát huy bản tính đặc biệt giống như Sherlock Holmes của mình.
Kiều Thu Mộng hung hăng sửng sốt, sau đó phục hồi lại tinh thần, cau mày nói: "Khó trách cô ta muốn nói dối, nói là Trương Thiệu Kiệt cứu tớ thoát khỏi tay Vu Khai Hà, chẳng lẽ lúc đó cô ta đã thay đổi cách nhìn rồi?"
Dương Quan Quan nói: "Chắc là không nhanh như vậy... Có lẽ là sau chuyện này không lâu."
Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng nghe được rõ ràng đối thoại của hai người, hắn không nghĩ rằng đầu óc logic của Dương Quan Quan tốt như vậy, không tự mình trải qua nhưng lại có thể phân tích gọn gàng ngăn nắp.
Kiều Thu Mộng nói: "Suy nghĩ nữa cũng vô dụng, dù sao cô ta cũng phản bội tớ."
Dương Quan Quan nói: "Cô ta nói với tớ, nếu cô ta thích, cậu có thể trực tiếp tặng cho cô ta cũng không thành vấn đề. Hơn nữa vừa rồi cậu cũng nói với tớ một lần rồi."
"…”
Những lời này trực tiếp làm Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.
Đúng là chính cô ta đã thật sự nói những lời này, đến giờ cô ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Lúc trước chỉ là một câu nói đùa mà thôi, hiện tại lại thành nhược điểm phá hỏng lời của chính mình?
Chẳng qua cũng là bởi vì Kiều Thu Mộng quá không coi trọng và tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, nếu không làm sao cô ta có thể nói ra lời như vậy?
"Trông mặt mà bắt hình dong, thất chi tử vũ 失之子羽." Dương Quan Quan nhớ tới những lời Lý Vân Uyển đã nói, bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Thu Mộng uống không ít rượu, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, nói: "Tớ không uống nữa, đêm nay cho tớ ngủ ở chỗ cậu đi!"
Sau khi nói xong lời này, cô ta lảo đảo đi về phía cửa phòng đang đóng kín.
Dương Quan Quan hoảng sợ, với tâm trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng, nếu để cho cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn hơn nửa đêm trốn ở trong phòng của mình thì sẽ nghĩ như thế nào chứ? Rồi sẽ coi mình là cái gì? Còn làm bạn bè nổi nữa không?
"Mộng Mộng, chúng ta uống thêm chút nữa đi..." Dương Quan Quan vội vàng nói, muốn chuốc say Kiều Thu Mộng, sau đó để Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng rời đi.
"Uống không nổi nữa, uống nữa sẽ nôn mất, công việc ngày mai quan trọng hơn!" Kiều Thu Mộng quay đầu lại nhìn cô ta một cái, vừa rồi cô ta không muốn uống, sao lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?
Dương Quan Quan có chút sốt ruột, Kiều Thu Mộng như có điều suy nghĩ nói: "Ồ? Không phải là trong phòng cậu giấu đàn ông đấy chứ?"
Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng, nói: "Không thể nào, cậu đừng nói lung tung!"
"Tớ nói lung tung sao? Quan Quan, cậu có bạn trai cũng không nói với tớ một tiếng, có còn coi tớ là bạn không hả?" Kiều Thu Mộng cười như không hỏi, đưa tay mở cửa phòng.
"Tới đây, để tớ nhìn một chút xem tên đàn ông thối nào trốn ở bên trong!
"Đi ra, dám gây họa cho Quan Quan nhà tôi sao?"
Dương Quan Quan sợ tới mức gần như chết ngay tại chỗ, nếu để Kiều Thu Mộng phát hiện chồng trước của mình trốn trong phòng cô ta, vậy thì thật sự cô ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
"Không có ai cả!"
Kiều Thu Mộng đi lòng vòng trong phòng, sau đó bất đắc dĩ nói.
Dương Quan Quan ngẩn người, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngược lại khi nhìn thấy cửa sổ phòng đang mở ra, lắp bắp kinh hãi.
Đây là tầng năm đấy, chắc không phải tên Tề Đẳng Nhàn này nhảy ra ngoài đấy chứ?
Cô ta bước nhanh đến bên cửa sổ kiểm tra, cũng không phát hiện bóng dáng Tề Đẳng Nhàn, nhìn xuống chút nữa, lúc này mới nhìn thấy.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi ra ngoài quay đầu lại, cười phất phất tay với cô ta.
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật... Làm sao hắn xuống được dưới đấy?" Dương Quan Quan có chút hãi hồn khiếp vía nghĩ.
Lầu năm, độ cao chừng mười mét, cho dù là gian dương đại đạo vượt nóc băng tường cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy chứ?
Kiều Thu Mộng chen qua, hỏi: "Cậu nhìn cái gì vậy, cho tớ nhìn một chút với nào?
"Không có gì không có gì." Dương Quan Quan vội vàng giữ chặt Kiều Thu Mộng: "Uống say thì mau nghỉ ngơi đi, kẻo ngày mai lại không xuống nổi giường."
Kiều Thu Mộng bị cô ta đẩy lên chiếc giường lớn mềm mại, phịch một tiếng xuống giường, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Từ khi gặp Tề Đẳng Nhàn ở quán bar tới nay, cô ta vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt.
Chương 217 Ba việc
Cuộc đối thoại giữa Kiều Thu Mộng và Dương Quan Quan được Tề Đẳng Nhàn nghe rõ ràng không sót một từ nào, mãi cho đến khi Kiều Thu Mộng chuẩn bị bước vào phòng, hắn mới rời đi.
Hắn không muốn đụng phải Kiều Thu Mộng, như vậy sẽ khiến Dương Quan Quan trở thành người xấu.
Sau khi nghe những lời này xong, trong lòng hắn không còn chút gánh nặng nào, trước đó điều nên nói nên khuyên cũng đã nói hết cả rồi, hơn nữa sự hoài nghi của Kiều Thu Mộng đối với hắn cũng không thể dễ dàng thay đổi chỉ bằng một vài lời.
—— Ông đây đường đường là Nhị đương gia nhà tù U Đô, lại không có liêm sỉ mà mặt dày theo đuổi phụ nữ chắc?
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn về đến nhà, Lý Vân Uyển thấy hắn liền buông lời giễu cợt: "Tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ qua đêm ở nhà Dương Quan Quan cơ!"
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không có, chỉ là trên đường về gặp phải một chút rắc rối, bị chém một dao." Lý Vân Uyển nhìn thấy vết máu trên quần áo của hắn thì không khỏi đau lòng: "Để tôi xem qua, có nghiêm trọng không?"
“Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý xong rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.
Lý Vân Uyển áy náy: “Thật xin lỗi, từ đầu tôi không để ý lại còn trêu chọc anh.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi: “Thật ra thì qua đêm ở chỗ Dương Quan Quan cũng không tệ đâu, dù sao thì ngực của cô ta cũng lớn hơn ngực em nhiều…"
“Anh tin tôi giết anh tại đây luôn không!” Lý Vân Uyển sửng sốt một chút, sau đó híp mắt cười lạnh, vung tay thành nắm đấm.
Dáng người của Lý Vân Uyển không tệ, nhưng so với những đường cong có phần khoa trương của Dương Quan Quan thì đúng là không so bì nổi, nói cách khác thì, toàn bộ Đông Hải này, rất khó để tìm được một người phụ nữ có dáng người đẹp như cô ta.
Đương nhiên ngực khủng hơn cũng phải có mấy người nhưng gộp cả về khuôn mặt và dáng người thì không ai có thể đánh bại được cô ta, nếu không lôi ra hai siêu mẫu thì Dương Quan Quan chính là người nổi bật nhất giữa đám đông.
"Hình như Thu Mộng đã biết mối quan hệ của chúng ta. Hôm nay cô ấy đến chỗ Dương Quan Quan để hỏi chuyện, tôi tình cờ nghe được." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
“Ừm…” Lý Vân Uyển mím môi, “Biết thì biết, nếu cậu ấy không ngại thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
“Nếu cô ấy để ý thì sao?” Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm hỏi.
“Vậy thì tôi chỉ ở bên anh thôi.” Lý Vân Uyển cười cười, vòng tay qua cổ Tề Đẳng Nhàn, thân mật tựa vào người hắn.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Vậy chẳng phải em coi trọng tình cảm hơn bạn bè sao?"
Tay Lý Vân Uyển luồn qua kẽ hở cúc áo của hắn, chậm rãi di chuyển, giễu cợt hỏi: "Tình cảm? Em quan tâm đến tình cảm làm gì? Cũng không biết hôm qua là ai đã nhấn mạnh vào chuyện đó mất hai phút."
Tất nhiên những lời như vậy sẽ khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tức giận.
"Giỡn, tôi giỡn thôi, anh cực kì mạnh mẽ, hoàn toàn là một tên lưu manh, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt." Sau khi Lý Vân Uyển chọc giận hắn, cô ta liền thú nhận.
Mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn trước nhiều, Lý Vân Uyển qua đêm ở "Vân đỉnh Thiên cung" cũng không cần phải tìm cớ.
Hơn nữa, gần đây bố Lý cũng hài lòng với hành động của Lý Vân Uyển, dạo này ít khi gọi điện để hỏi cô ta tại sao buổi tối không về nhà.
Tề Đẳng Nhàn, người vừa được nhận xét là lưu manh, tuy không muốn cô đơn vào ban đêm nhưng hắn cũng không muốn lăn lộn khi Lý Vân Uyển vẫn chưa bình phục.
Lý Vân Uyên là người phụ nữ mà Tề Đẳng Nhàn đánh giá là yêu tinh, nhưng cô ta lại không thể nhìn ra người đàn ông cứng nhắc như nhà sư đã ở chốn ngục tù hơn hai mươi năm này đang nghĩ gì?
Vì thế, cô ta lặng lẽ chui vào trong chăn.
Tề Đẳng Nhàn vuốt mái tóc dày của Lý Vân Uyên, trong khẽ lòng thở dài, lão đồ tể kia không bảo hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác đã sống vô ích hơn hai mươi năm!
"Lão già này đúng là xấu xa, sau này đừng nghe ông ta kể chuyện cười gì đó nữa." Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, nhưng lão già này nói nhiều lắm, lúc trở về phải hắn cân nhắc có nên khâu miệng đối phương lại hay không. Không để khiến đám trẻ ở nhà tù U Đồ bị dạy hư được.
Ngày hôm sau khó tránh khỏi tinh thần sảng khoái, khi đánh nhau với Lý Vân Uyển, ngắm nhìn vẻ ngoài được trang điểm đậm và chải chuốt kĩ càng kia, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy hãnh diện trong lòng.
Hắn tận hưởng được hạnh phúc khi có được Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển nhìn lại chính mình cười trộm.
Lý Vân Uyển có thể đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không lỗ.
Bởi vì có Lý Vân Uyển ở bên cạnh, hiếm khi Tề Đẳng Nhàn không tỏ ra lười biếng nữa, lái xe đưa cô ta tới Tư Bản Thiên Lại làm việc.
Tuần này Tề Đẳng Nhàn có một số việc cần giải quyết, hắn cũng đã bàn bạc thoả đáng với Hướng Đông Tinh.
Thứ nhất, giải quyết vụ việc phá ao giết người, đã điều tra được là do người của Lý Gia Quyền đứng sau làm trò quỷ.
Thứ hai, khiến những người đã tham gia dự án của Từ Ngạo Tuyết rút vốn khỏi đó.
Thứ ba, lộ mặt trong bữa tiệc mà Từ Ngạo Tuyết tổ chức, chính thức bắt đầu cuộc chiến.
"Tề tổng, vị này là Tôn Học Văn, giám đốc chi nhánh thứ hai của Ngân hàng Trung Hải. Khoản vay hai trăm triệu lần này của công ty chúng ta sẽ được chuyển từ chi nhánh thứ hai." Dương Quan Quan dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi mặc tây trang màu đen tiến đến, giới thiệu với Tề Đẳng Nhàn.
“Xin chào Tề tổng, nghe danh đã lâu.” Tôn Học Văn đưa tay về phía Tề Đẳng Nhàn, khác hoàn toàn với lời nói là ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Ai mà không biết Tề Đẳng Nhàn chỉ là một con rối bị Hướng Đông Tinh và ông chủ bí ẩn đẩy lên sân khấu?
Tề Đẳng Nhàn cùng anh ta thảo luận một chút về khoản vay, sau đó hắn quyết định giao cho Dương Quan Quan phụ trách.
Tôn Học Văn mỉm cười với Dương Quan Quan: "Quan Quan, hôm đó tôi thấy cô bị anti-fan công kích nên đã tặng cô vài món quà nhỏ. Hy vọng cô có thể tiếp tục sự nghiệp mà mình yêu thích, không bị bọn họ ảnh hưởng!"
Sau khi Dương Quan Quan nghe được lời này thì không khỏi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lại nảy một ý nghĩ khác.
Cô ta đã đoán được ông chủ lớn điên cuồng quẹt năm trăm vạn kia rất có thể là Tôn Học Văn, hôm nay nghe anh ta nói thế thì quả đúng là như vậy.
“Học Văn anh cũng quá khách khí rồi, năm trăm vạn mà còn gọi là món quà nhỏ sao? Năm trăm vạn kia của anh cũng đủ khiến đối phương trực tiếp bỏ áo giáp rồi!” Dương Quan Quan che miệng cười, vẻ mặt cao hứng.
Tề Đẳng Nhàn ở một bên nghe được ngẩn người, Tôn Học Văn cũng cho Dương Quan Quan năm trăm vạn sao?
Tôn Học Văn cũng không khỏi ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức cười ha ha nói: "Năm trăm vạn là cái gì, chỉ cần có thể hung hăng đánh vào mặt đám anti-fan kia, vì cô chi năm trăm triệu tôi cũng không chớp mắt!”
Dương Quan Quan cảm thán: "Đêm đó nhờ anh ra tay, nếu không thì thanh danh của tôi e đã không còn gì nữa rồi, thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào.”
Tôn Học Văn khoát tay: "Không phải chỉ là một cái thần đế với mấy cái chiến hạm Ngân Hà thôi sao? Có gì mà nịnh nọt như vậy, không cần phải khách sáo!”
Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy lại ngẩn người, hóa ra ID "Bôi bẩn Dương Quan Quan chết cả nhà" là của anh ta đấy à?!
"Đây không phải là đang nịnh anh mà là nghiêm túc cảm ơn!" Dương Quan Quan chân thành nói, trong ánh mắt mang theo một chút sùng bái.
Tôn Học Văn thản nhiên cười nói: "Không để đáng nhắc tới.”
Tề Đẳng Nhàn bật cười.
"Tề tổng cười cái gì?" Tôn Học Văn quay đầu lại, thờ ơ hỏi.
"Tôi cười anh không biết xấu hổ đem cống hiến của người khác làm của riêng." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan không khỏi thay đổi: "Tề tổng, anh đừng ăn nói lung tung, giám đốc Tôn đã giúp đỡ tôi một ân huệ lớn!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: "Tôi biết, có ông chủ lớn tặng cô năm trăm vạn trong livestream, đánh vào mặt đám anti-fan đúng không?”
Dương Quan Quan nghe hắn nói biết cũng không cảm thấy gì lạ, dù sao thì chuyện kia vẫn đang còn rất hot, bị người khác biết cũng không phải chuyện lạ.
Tôn Học Văn thờ ơ nói: "Xem ra Tề tổng thật sự đúng như lời người ngoài nói, nói chuyện không dùng đến đầu óc. Tôi cướp công của người khác sao? Ngoại trừ tôi ra, còn có ai có thể cho Quan Quan năm trăm vạn nữa!”
“Tôi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, thản nhiên nói.
Chương 218 Âm mưu
Tề Đẳng Nhàn nói mình mới là người tặng cho Dương Quan Quan năm trăm vạn, điều này khiến Dương Quan Quan không khỏi ngẩn người.
“Được rồi Tề tổng, anh đừng ở đây càn quấy nữa!” Dương Quan Quan nói, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Nếu là trước kia, có khi cô ta đã mở miệng châm chọc khiêu khích từ lâu.
Nhưng gần đây Tề Đẳng Nhàn cứu cô ta tận hai lần, khiến cho cảm giác của cô ta đối với Tề Đẳng Nhàn trở nên tốt hơn không ít.
Tôn Học Văn mặc kệ những thứ này, anh ta cười lớn: "Tề tổng thật đúng là thích chơi trội, cái gì cũng có thể nói ra miệng!”
“Là anh tặng năm trăm vạn sao?”
“Nếu là anh, vậy tại sao Quan Quan lại đến cảm ơn tôi mà không phải cảm ơn anh!”
“Lừa gạt phụ nữ cũng không phải lừa giống như anh đâu.”
Tề Đẳng Nhàn vừa chuẩn bị nói gì đó, Dương Quan Quan đã lên tiếng: “Tề tổng anh nhường một chút đi, giám đốc Tôn còn quản lý khoản vay của chúng ta.”
“Hơn nữa, hai người chúng tôi cũng là bạn cũ.”
“Anh ta nguyện ý giúp tôi năm trăm vạn này để qua khó khăn cũng không có gì lạ cả.”
Tề Đẳng Nhàn nghe như vậy liền cười nhạo một tiếng, dứt khoát không nói nữa.
Ngay lập tức Tôn Học Văn cười đắc ý, cảm thấy lời nói của Dương Quan Quan khiến cho mình đặc biệt hài lòng.
Tề Đẳng Nhàn lại mơ hồ ngửi được một chút mùi âm mưu thoang thoảng đâu đây.
"Tối nay tôi mời anh ăn cơm coi như để cảm ơn." Dương Quan Quan nói với Tôn Học Văn.
“Được, không thành vấn đề, tôi chờ cô sắp xếp thời gian!” Tôn Học Văn cười ha ha một tiếng, sau đó lại đắc ý nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi mới đứng dậy rời đi.
Dương Quan Quan đưa Tôn Học Văn ra ngoài, một lát sau mới trở lại phòng Tề Đẳng Nhàn.
"Tề tổng, anh đã có Vân Uyển rồi, không cần nghĩ tới những chuyện khác nữa, giữa chúng ta không có khả năng đâu..." Sắc mặt Dương Quan Quan có chút đỏ bừng, thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe được nhưng không hiểu được, ngẩn người hỏi: "Lời này của cô có ý gì? Sao tôi lại nghe không hiểu vậy?”
Dương Quan Quan nói: “Cho dù anh muốn tăng thêm hảo cảm của tôi với anh thì cũng không thể đi mạo danh người khác đi như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dở khóc dở cười, khoát tay nói, "Thư ký Dương, rõ ràng là do cô suy nghĩ nhiều, về phương diện này đối với cô tôi không có chút ý tứ nào.”
Dương Quan Quan bỗng nhiên cười lạnh: "Lúc anh nói ra lời này, ánh mắt thành thật thêm một chút nữa là tôi tin rồi!”
Đàn ông mà, luôn không quản được đôi mắt của mình.
Nhất là khi dáng người của Dương Quan Quan quyến rũ như vậy, dùng từ ngon (??) để hình dung cũng không quá đáng.
"Nếu cô đã nhận định người tặng cho cô năm trăm vạn kia không phải là tôi, vậy tôi nói cho cô biết người đó cũng không phải Tôn Học Văn." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
"Tôi cảm thấy khoản vay và cả hoá đơn ba mươi triệu của cô đều có chút trùng hợp."
"Chuyện này hình như có âm mưu gì đó..."
"Tốt nhất cô không nên tiếp xúc một mình với anh ta, tránh xảy ra chuyện không hay!"
Dương Quan Quan nghe được không khỏi có chút tức giận: "Tề tổng, anh đừng nói như vậy chứ?”
“Tôn Học Văn là bạn cũ của tôi, cho dù anh không thích anh ta thì cũng không nên vừa mở miệng đã chửi bới anh ta như thế?”
"Khoản vay hai trăm triệu kia là vì anh ta nể mặt tôi mới có thể thông qua nhanh như vậy.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi tối sầm, hắn vỗ bàn, nặng nề nói: "Đây là mệnh lệnh của tôi, cô hiểu không?!”
Lúc này Dương Quan Quan cũng không chút sợ hãi phản bác lại: "Tôi còn lâu mới nghe theo loại mệnh lệnh vô lý này của anh, chính tôi tự có quyết định của mình!”
Nói xong, Dương Quan Quan trực tiếp xoay người rời khỏi phòng làm việc, ngay cả chào hỏi cũng không cần.
"Này, con bé nhát gan dạo này biết cứng rắn rồi đấy hả?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì không khỏi buồn cười, đưa tay xoa cằm.
Xem ra Dương Quan Quan cũng có những lúc không biết sợ, cô ta sẽ không vì thái độ của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình.
Không bao lâu sau, Lý Vân Uyển đến văn phòng.
“Tôi nghe Dương Quan Quan nói anh cãi nhau với giám đốc chi nhánh hai Tôn Học Văn hả?” Lý Vân Uyển hỏi.
"Tên kia là ngụy quân tử vốn không có ý tốt gì, tôi lo Dương thư ký phải chịu thiệt." Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Lý Vân Uyển nhất thời khinh bỉ: "Không phải là do thấy anh ta thân thiết cùng với Dương thư ký của anh nên mới nói như vậy đấy chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: "Tên kia mạo danh là người tặng Dương Quan Quan năm trăm vạn thì làm sao có thể là người tốt được?”
Lý Vân Uyển nói: "Tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình! Rõ ràng là anh đang ăn trong bát nhìn trong nồi.”
Tề Đẳng Nhàn: "Đùa cái gì vậy? Tôi là loại người đó à?”
“Tất cả anh đều muốn!”
Lý Vân Uyển bỗng nhiên vươn tay phải ra, làm động tác nắm lấy.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.
"Những lời này là ai nói?" Lý Vân Uyển châm chọc hỏi.
"Ha ha ha..." Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười gượng, không nghĩ đến trí nhớ của Lý Vân Uyển lại tốt như vậy.
Sau khi cùng Tề Đẳng Nhàn đùa giỡn một chút, Lý Vân Uyển mới bắt đầu nói chyện chính sự.
"Khoản vay hai trăm triệu này là vốn khởi nghiệp cho dự án của công ty chúng ta, rất quan trọng."
"Vào lúc này, chúng ta không thể mở miệng hỏi tập đoàn Hướng thị bên kia được, gần đây áp lực mà Đông Tinh chịu quá lớn rồi."
"Cho nên tốt nhất là anh không nên xảy ra bất kỳ xung đột gì với Tôn Học Văn nữa."
“Đến lúc anh ta cầm đi hai trăm triệu kia, anh không có chỗ mà khóc đâu!”
Lý Vân Uyển nói như thế để cho Tề Đẳng Nhàn nắm rõ ràng quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Nếu đã thoả thuận xong hắn cũng không dám đổi ý nữa đâu.”
Lý Vân Uyển cười cười, không nói chuyện này nữa mà chuyển chủ đề: "Buổi tối tôi phải về nhà một chuyến, không ăn cơm cùng anh được, anh tự lo đi.”
Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy vừa hay, để tối nay hắn chú ý động tĩnh bên phía Dương Quan Quan cùng Tôn Học Văn một chút, phòng cho cô ta gặp phải chuyện gì.
Lúc này Tôn Học Văn đã ngồi trên xe mình gọi điện thoại.
"Tiểu thư Dương Phỉ Phỉ, đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, buổi tối Dương Quan Quan hẹn tôi ăn cơm." Tôn Học Văn cười ha hả nói với người ở đầu dây bên kia.
“Không hổ là giám đốc Tôn ra tay, quả nhiên mã đáo thành công!” Dương Phỉ Phỉ không khỏi cười đáp.
Tôn Học Văn xoa tay, nói tiếp: "Vậy khoản vay hai tỷ của nhà họ Dương ở Ma Đô thì sao?”
Dương Phỉ Phỉ nói: "Tôi lập tức an bài cho người vay hai tỷ từ chi nhánh các anh, toàn bộ công lao đều là của anh!”
Tôn Học Văn không khỏi mừng rỡ.
Những năm gần đây, muốn các doanh nghiệp lớn đến vay vốn thật không dễ dàng, Tôn Học Văn vì thành tích mà ủ rũ mặt mày một khoảng thời gian.
Cho nhà họ Dương ở Ma Đô vay hai tỷ này là chuyện không thể tốt hơn, anh ta không cần lo nhà họ không trả được tiền.
"Buổi tối nhớ đem thuốc tôi đã đưa bỏ vào trong chén của con đàn bà kia, phụ nữ trong trắng đến đâu cũng sẽ biến thành dâm phụ thôi!"
"Nếu anh có hứng thú thì cũng có thể thử trước, nhưng nhất định phải nhớ quay video."
Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói.
Tôn Học Văn không khỏi ho khan một tiếng: "Muốn quay video thì thôi, hay là Dương tiểu thư hãy để những người đó đến đây..."
Dương Phỉ Phỉ hài lòng nói: "Có video cô ta bị một đống đàn ông cưỡng hiếp, tôi muốn nhìn xem cô ta còn mặt mũi gì ở lại Ma Đô, còn có mặt mũi gì tranh giành gia sản với tôi?!”
Tôn Học Văn có chút không rét mà run, thủ đoạn của Dương Phỉ Phỉ thật quá tàn nhẫn, đã sớm bày ra một thế trận như vậy.
Quan hệ giữa anh ta và Dương Quan Quan tuy cũng không tệ lắm, nhưng Dương Phỉ Phỉ đã tìm đến anh ta, lấy thành tích hai tỷ làm mồi nhử để anh ta giúp mình việc này.
"Thật đáng tiếc..." Tôn Học Văn cúp điện thoại, không khỏi khẽ chép miệng.
Nghĩ đến đêm nay Dương Quan Quan sẽ bị một đống đàn ông chà đạp, anh ta cảm thấy có chút tiếc.
"Ai bảo số cô lại không tốt như vậy cơ chứ?"
"Nếu như cô không có ân oán gì với nhà họ Dương ở Ma Đô, biết đâu giữa chúng ta còn có chút duyên phận."
Tôn Học Văn cười cười, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.
Chương 219 Phá võ quán
Tề Đẳng Nhàn không nhàn rỗi ở công ty mà đi quanh nhìn hiện trường phá bỏ di dời. Người ở đó vẫn không muốn chuyển đi, nếu chỉ có nhân viên công tác đi từng nhà hòa giải như vậy thì thật không thể nào tránh khỏi xảy ra ẩu đả.
“Thôi, trực tiếp đến võ quán của Lý Gia Quyền một chuyến đi!”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định đi thẳng đến võ quán của Lý Gia Quyền ở thành phố Trung Hải.
Võ quán của Lý Gia Quyền luôn nằm ở một vị trí gần trung tâm thành phố, được trang trí theo phong cách cổ xưa và trước cửa treo tấm biển lớn – Lý Gia Quyền.
Bên dưới tấm biển còn có một giấy chứng nhận ghi là Di sản văn hóa phi vật thể của tỉnh Đông Hải.
Không thể không nói rằng danh tiếng của Lý Gia Quyền ở tỉnh Đông Hải vốn đã rất lớn mà mấy năm nay lại càng phát triển rực rỡ hơn, thậm chí gần đây đã mở được vài hội quán ở bên nước ngoài.
Điều này đóng góp cho tỉnh Đông Hải không ít, cũng khiến cho các quan chức tỉnh luôn sẵn sàng trong việc cung cấp vài chính sách hỗ trợ.
"Hả? Bộ trưởng Tề, anh làm gì ở đây?” Tề Đẳng Nhàn vừa bước vào hội quán của Lý Gia Quyền đã bị người quen gọi tên.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, thấy là Tiểu Lôi ở phòng an ninh liền gật đầu, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?”
Tiểu Lôi: "Gần đây tôi đi dạy thêm, lại muốn học một chút Lý Gia Quyền cho nên khi rảnh rỗi sẽ ở đây huấn luyện mọi người.”
Tề Đẳng Nhàn a một tiếng, nói: "Là chuyện tốt đấy, biết học hỏi và luyện tập rất đáng để tuyên dương.”
Tiểu Lôi hỏi: "Bộ trưởng Tề, anh cũng tới học quyền hả?”
“Không, tôi tới phá võ quán!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
"Hả? Bộ trưởng Tề, anh đừng làm thế. Tôi nghe người trong quyền quán nói hôm nay có nhân vật lớn từ Đế Đô tới đây, trưởng quản Lý Gia Quyền đang ở bên trong tiếp khách." Sau khi Tiểu Lôi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cậu ta nhanh chóng thay đổi.
"Nhân vật lớn? Ông lớn nào thế?” Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
"Không biết, là một ông lão, tôi có nghe người ta gọi ông ta là Phó lão." Tiểu Lôi thấp giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, hóa ra là Phó Phong Vân, hắn cũng không thèm để ý nữa, nói: "Vậy thì vừa đúng lúc phá võ quán này để cho vị nhân vật lớn kia nhìn ra bộ mặt xấu xí của võ quán bọn họ, để xem hư danh là như thế nào!”
Tiểu Lôi đổ mồ hôi lạnh: "Bộ trưởng Tề, anh thật sự muốn phá võ quán sao? Cao thủ dưới trướng Lý Gia Quyền cũng không ít, nếu anh bị đánh chết..."
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, dồn lực đá chân về phía trước!
Hắn vận sức dồn vào chân, mỗi một cước đá ra đều tựa như phát động đại pháo khiến cả võ quán rung chuyển.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tề Đẳng Nhàn giống như mãnh thú sắt thép hình người đi về phía trước, mỗi một bước đều chấn động như núi lay.
“Phá võ quán!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng quát một tiếng, thanh âm rung động tựa như hồng chung đại lữ nổ vang, khiến màng nhĩ một số người ong ong suýt nữa thì điếc.
Tề Đẳng Nhàn náo loạn một trận như vậy, đương nhiên khiến người trong võ đường hoảng hốt chạy thành một đám về phía này.
"Lại có người đến phá võ quán, một năm không biết có bao nhiêu tên vì muốn nổi danh mà giẫm lên Võ quán Lý gia!”
"Hừ, những kẻ ngốc này cả ngày chỉ biết phá võ quán Lý gia để nổi danh, không nhớ đến kết cục ai cũng bị đánh thành chó chết sao?"
"Hôm nay Trưởng quản của chúng ta ở bên trong chiêu đãi khách quý, nếu ầm ĩ đến tai ngài sẽ bị đánh ra thành bã!"
Một đám đệ tử mặc võ phục đi ra, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn gây ồn ào thì không khỏi cười nhạt, cảm thấy hắn đang tự tìm đường chết.
Tiểu Lôi vội vàng tránh xa chỗ của Tề Đẳng Nhàn tránh để bị vạ lây, cậu ta cùng lắm chỉ muốn tới đây học quyền, nhỡ đâu bị hiểu lầm, quyền học không được mà ngược lại còn bị đánh một trận thì quả thật không ổn.
Lý Thiên Lạc cũng từ trong võ quán đi ra, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt liền biến đổi, trầm giọng nói: "Họ Tề kia, cậu tới tìm chết?!”
Tề Đẳng Nhàn một chân giẫm “rầm” xuống dưới, ván gỗ dưới mặt đất nổ tung, quay đầu nhìn lại, những thấy nơi hắn đã đi qua đều đã lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài!
Chứng kiến một màn này làm cho một số người không nhịn được hít sâu một hơi, đây là loại quái vật gì vậy? Đi đường thôi mà cũng có thể tạo ra sức lực cùng âm thanh lớn như vậy?
"Lý Thiên Lạc anh cố ý gây chuyện trên đất di dời của công ty chúng tôi, anh cho rằng tôi không biết sao?"
"Hôm nay nếu anh không đề xuất ra một giải pháp làm cho tôi hài lòng, tấm biển Lý Gia Quyền của mấy người không cần treo nữa!"
Tề Đẳng Nhàn khoanh tay đứng vững, lạnh lùng nhìn Lý Thiên Lạc.
Hắn là một tên không sợ trời không sợ đất, Lý Thiên Lạc lại dám gây chuyện ở trên địa bàn của hắn thì lý nào có thể để im cho Lý Gia Quyền tiếp tục mở võ quán trong sóng yên biển lặng được cơ chứ.
Mặt Lý Thiên Lạc trầm lại nói: "Tôi khuyên cậu nên để khi khác, đừng gấp gáp muốn chết như vậy! Hôm nay có khách quý tới, chúng tôi không thèm tiếp loại như người, đồ vô dụng!”
“Cũng được thôi, để tôi tháo tấm biển này xuống, rồi chờ khi mấy người có thời gian tìm đến chỗ tôi là được rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lại dậm chân một cước.
Tấm biển treo trên vách tường bị chấn động hai cái, suýt nữa bị một cước này làm cho rơi xuống đất.
“Sức mạnh này cũng quá lớn rồi!”
"Hắn đi đường mà như có dùng pháo quyền ở phía sau, mỗi một bước đi đều có cảm giác núi lở đất nứt, thật sự có chút bản lĩnh đấy!"
"Không thể khinh thường người trẻ tuổi này đâu, ít nhất phải mời ra hai vị cao thủ là chú hai Lý và chú ba Lý mới có thể đối phó được hắn."
Vài cao thủ có mắt nhìn trông thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống, dần trở nên nghiêm túc.
Lý Thiên Lạc nghe được những lời kiêu ngạo mà Tề Đẳng Nhàn đã nói thì không khỏi giận dữ: "Lá gan lớn đấy, muốn tháo tấm biển Lý Gia Quyền của chúng ta xuống sao? Xem ra là cậu chán sống rồi!”
“Để tôi xem cậu có bản lĩnh gì!”
Một cao thủ của võ quán Lý gia bỗng nhiên nhảy ra, rống to về phía hắn, há miệng phun ra một ngụm khí tức, giơ tay một quyền đâm nhắm vào mi tâm của Tề Đẳng Nhàn.
Chỉ trong nháy mắt một quyền đã đánh tới.
Hơi thở này ngưng tụ thành một đường, chỉ cần đứng ở trước mặt thôi cảm thấy đau đớn rồi.
Quyền vừa đánh ra, chân anh ta cũng nhấc lên, đạp mạnh vào đầu gối Tề Đẳng Nhàn!
Vừa xuất chiêu mà đã ra cả liên hoàn sát chiêu của Lý Gia Quyền, ngụm khí tức ban nãy và chiêu đánh vào mi tâm chẳng qua chỉ là chiêu thức đánh lừa mà thôi, thứ lợi hại nằm ở cước sau cùng này!
Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ, không lùi cũng không né, trên tay là "Nâng người chưởng" dán vào giữa thân thể rồi kéo lên, chân phải dựng thẳng đạp về phía bàn chân của đối phương!
"Bụp! Bụp!”
Hai tiếng, lòng bàn tay tách khỏi quyền, bàn chân áp bàn chân tại cùng một chỗ!
Trong lúc va chạm, sắc mặt tên cao thủ dưới trướng Lý Gia Quyền cũng thay đổi, anh ta không dám đón đỡ mà chỉ đành mượn lực để lùi cả người ra đằng sau, bay lên không trung bay sau đó lật người lại.
Khi tiếp đất vẫn không ổn định, đứng không vững mà lùi liên tiếp bốn bước sau đó thẳng mông ngã xuống đất.
“Đến lượt tôi!”
Một cao thủ khác cảm thấy tình hình không ổn liền lập tức nhảy ra, muốn dùng phương thức chiến đấu bánh xe khiến Tề Đẳng Nhàn mất sức.
“Vừa kịp lúc!”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh lui một tên cao thủ, ý chí chiến đấu trong lòng cũng phấn chấn không thôi, không chút do dự xoay người một cái, chân giẫm theo hình bát quái, vèo vèo vài tiếng liền bay tới trước mặt tên cao thủ này, chủ động ra đòn!
Chỉ tựa nháy mắt, hắn đã bay đến bên phải tên cao thủ này, giơ tay lên đao chưởng một cái, chạy tới xương sườn liền cắt qua!
Bát Quái Chưởng thoát đao vi chưởng, công kích bên hông vô cùng lợi hại, một khi bị cắt trúng đều sẽ bị nội thương không nhẹ!
Huống hồ Tề Đẳng Nhàn này là một thanh niên có thể lực cường tráng, tên cao thủ này cũng biết rõ lợi hại mà nhanh chóng huy động gân cốt, chân đạp liên tục né khỏi chưởng đao của Tề Đẳng Nhàn, dùng sức lật ngược Tề Đẳng Nhàn lại, giơ tay lên một quyền, hướng về phía xương đuôi của hắn mà đánh xuống!
Lần biến chiêu này nhanh như chớp, tràn ngập vui sướng!
“Giỏi lắm!”
Các đệ tử của Lý Gia Quyền đứng vây xem nhịn không được vỗ tay khen ngợi.
Chương 220 Cho mặt mũi
Cao thủ trong Lý Gia Quyền xuống tay không hề lưu tình, Tề Đẳng Nhàn tới phá võ quán nên đương nhiên sẽ dùng toàn lực để ứng phó.
Một quyền này nếu rơi xuống xương cùng của Tề Đẳng Nhàn thì có thể trực tiếp đánh cho Tề Đẳng Nhàn thành một tên tàn phế.
Cảm nhận được kình phong từ đằng sau đánh úp lại, Tề Đẳng Nhàn bước chân lên phía trước dò đường, tựa như một cái lò xò, cả người bật một cái né ra ngoài tránh được một quyền này.
Sau đó hắn đột nhiên phanh gấp, cả người đột nhiên quay ngược lại, cột sống run lên vang ra âm thanh bùm bùm như pháo trúc nổ mạnh, phản ứng dữ dội!
Tốc độ đánh lên này so với tốc độ lúc trước hắn né đòn còn nhanh hơn!
Tên cao thủ này lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên là không nghĩ tới công lực của Tề Đẳng Nhàn lại thâm sâu như vậy, chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, người cũng đã di chuyển tới trước mặt.
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, bước chân đang quay xung quanh tên cao thủ này đạp một cước, tay phải nhấc lên trực tiếp đấm xuống một quyền ở trên mặt!
Tên này không nghĩ tới thế công của Tề Đẳng Nhàn hung mãnh như vậy, tức khắc cảm giác được một loại áp lực rất lớn đè xuống, bị áp đảo tới nỗi liên tục lui về sau.
Tề Đẳng Nhàn đuổi theo liên tục, đột nhiên tay trái hạ xuống, không hề có tiếng động đánh ra phía trước.
“Bang!”
Một tiếng giòn tan vang lên, bụng tên cao thủ này trúng chiêu, hừ cũng không kịp hừ ra tiếng mà mềm như bông ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đánh bại người này thì lui lại nửa bước, lạnh lùng hỏi: “Còn ai muốn tới khiêu chiến tôi không?!”
Rõ ràng là hắn tới phá võ quán nhà người ta nhưng lời nói ra lại là hỏi xem còn người nào dám tới khiêu chiến với hắn hay không.
Lý Thiên Lạc tức tới mức mặt xanh mét lại, công lực của Tề Đẳng Nhàn anh ta đã lĩnh giáo qua, hai người chú hai Lý và chú ba Lý cũng đều lần lượt từng giao thủ với hắn, chẳng qua đều không ngoại lệ bại trận.
Lần này hai vị cao thủ liên tiếp ra tay, Tề Đẳng Nhàn tuy rằng hấp tấp ứng đối nhưng vẫn nhẹ nhàng đánh bại hai người này, khiến cho Lý Gia Quyền ít nhiều gì cũng mất mặt không kém.
“Người trẻ tuổi quá cuồng vọng cũng không phải là chuyện gì tốt đâu!” Chú ba Lý đi ra ngay lúc này.
“Chỉ là bại tướng mà cũng dám nói sao?” Tề Đẳng Nhàn thấy là chú ba Lý đi tới thì hơi nở nụ cười.
Lời này vừa ra khiến mặt già của chú ba Lý đỏ lên, không có biện pháp, ông ta thật sự bị thua ở trong tay Tề Đẳng Nhàn mà.
tiểu lôi ở một bên đứng xem thì trợn mắt há mồm, hoá ra Tề Đẳng Nhàn lợi hại như vậy, thậm chí còn đánh bại cả cao thủ như chú ba Lý?
“Nhưng cao thủ trong Lý Gia Quyền nhiều như mây, công lực của chú hai Lý so với chú ba Lý còn cao hơn, huống gì vẫn còn một hội trưởng là lý đại tiên sinh.” Trong lòng tiểu lôi thầm nghĩ: “Kế tiếp chỉ sợ rằng trưởng phòng Tề sẽ không dễ dàng gì.”
Chú hai Lý xuất hiện, đồng dạng mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Họ Tề kia, Lý Gia Quyền chúng ta hôm nay chiêu đãi khách quý, cậu xác định muốn tự tìm đường chết sao?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi không muốn nói chuyện với bại tướng dưới tay, đổi một cao thủ khác có thể vừa mắt tôi ra đây trước đã!”
Lời này vừa ra khiến mọi người đều ồ lên!
Chú ba Lý thua ở trong tay Tề Đẳng Nhàn, vậy mà chú hai Lý cũng thua ở trong tay hắn luôn sao?
“Được được được, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người trẻ tuổi ngông cuồng giống như cậu phải nên chịu dạy dỗ lại cho thật tốt!” Chú hai Lý lạnh giọng nói.
“Tôi đi mời anh cả!” Chú ba Lý cũng lạnh lùng, trầm giọng nói.
Trên mặt Lý Thiên Lạc treo nụ cười lạnh, lão cha mình chính là người cầm quyền giữa các cao thủ ở lý gia, cũng là cao thủ đệ nhất trong Lý Gia Quyền, có ông ta ra tay cũng nắm chắc hơn.
“Không nghĩ tới ngay cả nhị sư thúc và tam sư thúc đều thua ở trong tay tên nhãi này, nhưng chờ khi sư phụ tới thì khó mà nói trước được!”
“Sư phụ là cao thủ số một trong Lý Gia Quyền chúng ta, thanh danh vang vọng tứ phương, nếu để ông ấy ra tay thì liệu có đánh chết người hay không?”
“Sư phụ sẽ hạ thủ lưu tình, cái loại tôm tép nhãi nhép như tên này ở trước mặt sư phụ cùng lắm cũng chỉ trụ được năm chiêu!”
“Năm chiêu? Anh đề cao hắn quá rồi đó, đúng là tầm thường, chỉ sợ sau khi nhìn thấy sư phụ rồi thì ngay cả dũng khí ra tay cũng không có!”
Người cầm đầu Lý Gia Quyền Lý Trường Hồng thành danh từ thời niên thiếu, phát dương quang đại Lý Gia Quyền đến mức có thể được xưng là nhân vật tông sư.
Nếu không thì Phó Phong Vân cũng sẽ không tới bái phỏng Lý Gia Quyền làm gì.
“Không cần mời, ta tới rồi!”
Một đạo thanh âm trung khí mười phần truyền tới, mọi người sôi nổi quay đầu nhìn lại.
Lý Trường Hồng mặc một thân trang phục thời Đường màu trắng, chân đi giày vải màu đen, dáng người gầy nhưng rắn chắc, hơi thở hữu lực, nhìn chung lại có một loại cảm giác uy nghiêm không thể bỏ qua!
“Ha ha ha, thật không thể ngờ được, có người dám tới Lý Gia Quyền phá nhà sao?”
“Xem ra hôm nay tôi tới đúng lúc rồi, vừa lúc có thể xem Lý Gia Quyền lợi hại tới mức nào!”
Một đạo thanh âm theo đó vang lên, Phó Phong Vân cũng đi ra.
Lý Trường Hồng quay đầu chắp tay nói: “Phó lão khách khí rồi, đây chẳng qua chỉ là nhờ người ngoài nâng đỡ cả, một cái hư danh mà thôi.”
Nói xong lời này, Lý Trường Hồng đi vào trong bàn.
“Anh cả!”
Chú hai Lý và chú ba Lý nhìn thấy ông ta thì đều lập tức ôm quyền khom lưng.
“Sư phụ!”
Các đệ tử cũng sôi nổi ôm quyền khom lưng, thanh âm chỉnh tề vang vọng một mảnh, cực kỳ chấn động.
Lý Thiên Lạc hành lễ với Lý Trường Hồng, sau đó nói: “Cha, chính là người này, liên tục nhục nhã Lý Gia Quyền chúng ta còn chưa nói, hắn thậm chí còn tới phá nhà, mời ngài giáo huấn lại hắn một chút thật tốt!”
Lý Trường Hồng chuyển mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hai mắt như điện, nếu người thường mà chạm phải ánh mắt của ông ta thì đều sẽ cảm giác được đau đớn!
Phó Phong Vân cũng nhìn về phía người phá nhà, thấy là Tề Đẳng Nhàn thì hung hăng sửng sốt.
“Đây không phải là Nhị đương gia sao? Cậu có ân oán gì với Lý Gia Quyền hả, chạy tới đây phá nhà người ta thế?” Phó Phong Vân ngẩn người hỏi.
Người của Lý Gia Quyền không muốn để tôi làm ăn phát triển lợi nhuận, tôi đương nhiên cũng muốn để cho võ quán nhà bọn họ không làm ăn được nữa thì thôi!” Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói với Phó Phong Vân.
Lý Thiên Lạc cười lạnh nói: “Rõ ràng là do các người bồi thường không đúng chỗ, trái lại còn đi trách người của Lý Gia Quyền chúng tôi, thật là buồn cười!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: “Ơ kìa, tôi còn chưa nói là chuyện gì đâu, sao anh đã biết rồi?!”
Lúc này Lý Thiên Lạc mới nhận ra bản thân ngôn nhiều tất thất thì sửng sốt, sắc mặt cũng trầm xuống.
Lý Trường Hồng cũng bất mãn liếc Lý Thiên Lạc một cái, ông ta chỉ nghĩ để cho Lý Thiên Lạc theo mình học võ thật tốt, nhưng Lý Thiên Lạc cả ngày toàn nghĩ đến việc khác khiến ông ta vẫn luôn rất bất đắc dĩ.
Phó Phong Vân nhíu nhíu mày, ông ta vẫn còn muốn dựa vào Tề Đẳng Nhàn để đối phó với vladimir đấy, nếu Tề Đẳng Nhàn bị thương trong lúc tranh đấu với Lý Trường Hồng thì ông ta sẽ mất nhiều hơn được.
“Trưởng quán Lý, Nhị đương gia, cho tôi mặt mũi một tý, sự việc đến đây là được rồi.” Phó Phong Vân nói.
“Hai hổ tranh chấp tất có một thương, thậm chí là có khả năng lưỡng bại câu thương.”
“Khoảng thời gian gần đây đang có phong vân tế hội, tôi không muốn hai người vỉ một việc nhỏ như này mà tranh đấu dẫn đến bị thương.”
Lời Phó Phong Vân nói khiến Lý Trường Hồng nhíu mày.
Nếu là người khác thì khẳng định ông ta sẽ không nể mặt mũi gì cả, nhưng người nói chuyện lại là Phó Phong Vân, người có được huân chương vinh dự cao cấp nhất của Hoa quốc!
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: “Tôi chẳng sao cả, chỉ cần người của Lý Gia Quyền thành thành thật thật làm ăn võ quán của mình thật tốt, đừng tới gây chuyện phá rối làm hỏng sinh ý của tôi thì tôi đều có thể một điều nhịn chín điều lành.”
Lý Trường Hồng cũng thở dài nói: “Phó lão cũng đã nói vậy rồi thì mặt mũi này Lý mỗ đương nhiên không thể hông cho!”
Phó Phong Vân thấy hai người đều nể tình mình thì trong lòng thở nhẹ ra một hơi.
Bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn ông ta đã thấy qua, chỉ có thể nói là rất lợi hại.
Bản lĩnh của Lý Trường Hồng tuy rằng ông ta chưa được tận mắt nhìn thấy nhưng tên tuổi người ta lớn như vậy, hiển nhiên cũng không đến nỗi kém lắm.
Nếu hai người này vì một chút chuyện nhỏ mà tranh đấu với nhau là chuyện mà ông ta không muốn thấy nhất.