Cửa sổ phòng ngủ bỗng vỡ ra, hai bóng đen từ ngoài cửa sổ xông vào với một tốc độ cực nhanh!
Tốc độ của Chung Huy cũng không chậm chút nào, “cạch” một tiếng từ trên giường bật lên, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh cửa sổ.
“Tới nhanh thật, có khi còn nhanh hơn bộ đội đặc chủng tinh nhuệ tập kích nữa, sao Hồng Thiên Đô có thể xây dựng được Huyết Khô Lâu lợi hại như vậy!”Trong lòng Chung Huy thầm kêu lên.
Sự xuất hiện đột ngột của Chung Huy cũng khiến hai sát thủ này có chút hoảng sợ, bọn họ không nghĩ tới trong phòng ngủ còn giấu thêm cao thủ.
Nhưng hai người này cũng không phải dạng vừa, thấy nguy không hoảng mà còn đồng thời đưa tay ra, hướng hai con dao găm vào chỗ hiểm của Chung Huy mà đâm!
Chung Huy cười lạnh nói: "Khá đấy!”
Chỉ thấy hai tay anh ta thoáng duỗi ra, da thịt trên tay biến thành màu xanh đen như sắt thép, luồn xuống bắt lấy cổ tay của hai tên sát thủ.
Hai tên sát thủ cũng cảm giác được sự ghê gớm của đối phương, hai cánh tay ra “Ưng trảo” mạnh mẽ đâm nhanh chóng truyền đến cảm giác đau đớn, nếu như bị bắt được thật khó tránh khỏi bị gãy xương gân.
Vì thế, hai người vô cùng ăn ý lui về phía sau, né tránh Ưng trảo của Chung Huy.
Vừa mới né xong, một người nhanh chóng cất bước tiến lên phía trước, nhấc dao găm trong tay lên, chạy tới đâm thẳng vào cổ họng Chung Huy.
Sát thủ phía sau ngồi xổm xuống, duỗi thẳng cánh tay, dùng dao găm đâm thẳng vào chỗ hiểm của Chung Huy!
Hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, tuy lực sát thương không bằng hai đại cao thủ như Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ phối hợp lại, nhưng cũng đủ để tạo ra phiền toái lớn cho người khác.
Chung Huy kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh như chớp xuất chiêu, đi đường vòng tới bên người của hai tên sát thủ.
Ưng trảo của anh ta biến thành Long trảo, anh ta dùng "Vân Long Thám Trảo" trong võ công Thiếu Lâm, hai tay đồng thời đưa ra, ngón tay lúc này trở nên khủng bố đến mức có thể xuyên thủng sắt thép!
"Bụp! Bụp bụp!”
Cổ họng của hai sát thủ bị Chung Huy tóm lại cùng lúc, sau đó chợt vang lên một tiếng rắc rắc giòn giã, mô mềm ở yết hầu của hai tên sát thủ đều bị bóp nát.
Hai tên sát thủ ôm cổ ngã xuống đất, giãy dụa không ngừng, sau đó không bao lâu bị mô mềm làm tắc nghẽn khí quản dẫn tới không thể nào hít thở được nữa.
Hai tên sát thủ này không cùi bắp, chúng cũng rất lợi hại đấy chứ, chẳng qua xui xẻo gặp phải Chung Huy lợi hại hơn!
Chung Huy được coi là một trong những đại cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, chỉ riêng với việc được Cục An ninh Quốc gia phái xuống bảo vệ Hoàng Văn Lãng cũng có thể tưởng tượng được trình độ của anh ta cao siêu cỡ nào.
Hoàng Văn Lãng bị tiếng đánh nhau đánh thức, ông ta mở mắt ra nhìn thấy cửa sổ mở toang, trên mặt đất là hai thi thể.
Việc này khiến ông ta rất kinh hãi: "Chung tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chung Huy bình tĩnh nói: "Hai tên sát thủ này đến ám sát Hoàng thị trưởng, đã bị tôi giải quyết.”
Hoàng Văn Lãng kinh ngạc, ông ta không nghĩ tới Chung Huy lại lợi hại như vậy, chỉ vừa mới bị bừng tỉnh đã thấy hai tên sát thủ đã nằm ra đất như vậy rồi, thân thủ thế này bảo vô cùng cao siêu cũng không có gì tâng bốc cả!
"Chung tiên sinh không hổ là cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, tôi còn chưa tỉnh táo mà anh đã đánh chết hai tên sát thủ rồi, thật khiến tôi cảm thấy tâm phục khẩu phục!" Hoàng Văn Lãng khen ngợi.
Ông ta quay đầu nhìn, phát hiện Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nằm trên giường hành quân, quấn chăn ngủ khò khò, như thể chẳng nghe lọt xíu tiếng động gì.
Nhất thời Hoàng Văn Lãng dở khóc dở cười, ông ta cảm thấy gan của tên nhóc Tề Đẳng Nhàn cũng to lắm, ngay cả ông ta còn bị đánh thức mà tên này vẫn ngủ được...
“Hoàng thị trưởng, vàng thật không sợ lửa, về sau đừng quá tin tưởng vào bọn giang hồ bịp bợm!” Chung Huy nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn đang ngủ, cười nhạo nói.
Hoàng Văn Lãng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có chút không vừa lòng.
Tề Đẳng Nhàn ngoài miệng nói bảo vệ ông ta, vậy mà lúc sát thủ đến vẫn ngủ ngon lành như cũ, may là còn có Chung Huy ra tay, nếu không cái mạng già này của ông ta đã sớm không còn giữ được nữa rồi?
"Bọn họ chính là người của tổ chức Huyết Khô Lâu?" Hoàng Văn Lãng trầm ngâm nói.
"Không sai, chính là Huyết Khô Lâu hàng thật giá thật! Năng lực hành động và năng lực chiến đấu của bọn họ có thể sánh ngang với lực lượng đặc chủng tinh anh của nước ngoài."
“Nếu không phải tôi sớm có cảnh giác, hoàn toàn có khả năng bị bọn họ giết lúc nào hay, vô cùng nguy hiểm."
Chung Huy gật đầu, nói với Hoàng Văn Lãng.
Thoáng cái đã giải quyết xong hai người này, nhìn qua trông anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt lại bộc phát ra sức mạnh mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Hoàng Văn Lãng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lần này bọn họ không làm được, không biết có còn phái cao thủ lợi hại hơn đến giết tôi nữa không..."
Chung Huy nói: "Người tên Hồng Thiên Đô này cũng không phải dạng dễ dàng từ bỏ ý đồ, vì để đạt được mục đích ông ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.”
“Năm đó Hoàng thị trưởng tra ra chuyện ông ta bán tài nguyên đất hiếm trái phép, hẳn là đã ôm hận trong lòng từ lâu, hiện giờ bị lộ tung tích, nhất định phải giết chết ngài thì ông ta mới có thể an tâm."
"Nhưng không sao, cho đến khi có thể triệt để loại bỏ nguy cơ, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngài, bảo đảm an toàn cho ngài."
Hoàng Văn Lãng nhìn hai thi thể trên mặt đất, thấy phong thái cao thủ của Chung Huy, cả người cảm thoải mái hơn, đặc biệt có cảm giác an toàn.
Chung Huy nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn, nói: "Ngày mai Hoàng thị trưởng vẫn nên để cho cậu ta về nhà đi, người như vậy ở chỗ này chỉ làm vướng tay vướng chân, đến lúc đó nếu cậu ta cũng gặp nguy hiểm, dù tôi có ra tay bảo vệ cậu ta hay không cũng hoàn toàn không phù hợp!”
Hoàng Văn Lãng chần chờ một lát, sau đó gật đầu.
Tuy ông ta đã chứng kiến qua năng lực của Tề Đẳng Nhàn, nhưng dựa vào biểu hiện ngày hôm nay, rõ ràng là Chung Huy vẫn cao hơn một bậc.
Dù sao thì hai tên sát thủ xông vào vừa rồi đều là do Chung Huy giải quyết, Tề Đẳng Nhàn vẫn ngủ từ đầu đến cuối, thật sự vô cùng khó để khiến người khác tin tưởng và nể phục.
“Hồng Thiên Đô muốn giết ngài, vừa đúng lúc tôi cũng muốn xem xem vị La Hán quốc gia này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!” Chung Huy cười lạnh nói.
"Vậy sao?" Một âm thanh lạnh lẽo bỗng truyền vào phòng.
Hoàng Văn Lãng cùng Chung Huy sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy sởn tóc gáy!
Phòng có thêm người từ lúc nào, bọn họ lại không hề nhận ra!
Hoàng Văn Lãng thì không tính nhưng Chung Huy lại là đại cao thủ, anh ta hoàn toàn không nhận ra được có người tiến vào từ lúc nào khiến người ta cảm thấy có chút khủng bố.
Hoàng Văn Lãng quay đầu, ông ta nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, toàn thân chìm trong bóng tối, dường như sắp hoà tan vào màn đêm, nếu như không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện ra được có người đang ngồi đó.
Ánh mắt Chung Huy trở nên lạnh lẽo, bày ra tư thế: "Hồng Thiên Đô?!”
“Muốn so chiêu cùng lão đại của bọn tao, mày làm gì có tư cách đó!”
"Tao không phải Hồng Thiên Đô, tao là thủ hạ của ông ta, Cá Sấu."
Người đàn ông ngồi trên sô pha chậm rãi đứng dậy, dựa vào ánh sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy một gương mặt đẹp trai mà lạnh lùng.
Chung Huy tiến lên trước một bước, chắn phía trước người Hoàng Văn Lãng, lạnh lùng nói: "Thật không nghĩ tới thủ hạ của Hồng Thiên Đô còn có cao thủ như mày, vậy tao giết chết mày thì Hồng Thiên Đô nhất định sẽ tự mình đến!”
Cá Sấu cười nhạt, nói: "Mày tên Chung Huy đúng không, một trong những cao thủ của Cục An ninh Quốc gia, chiến tích hiển hách. Vừa rồi hai thủ hạ của tao trong nháy mắt đã bị mày đánh chết, đúng là rất mạnh.”
“Nhưng mà mày cảm thấy mày có thể kiêu ngạo trước mặt tao sao?”
Sau khi nói xong lời này, bả vai Cá Sấu run lên, “rắc” một tiếng, anh ta đứng dậy, khí chất cả người mạnh mẽ hung hăng như có thể dời núi lấp biển rồi nghiền nát tại chỗ!
Chương 460 Đợi tôi vươn vai thư giãn
Toàn bộ trong phòng, đều tràn ngập khí tức khủng bố của cá sấu!
Khí chất người này, giống như cái tên, làm cho người ta có cảm giác kinh dị đáng sợ.
Ngay sau đó, cá sấu động đậy, trực tiếp ra tay với Chung Huy!
Hắn ta không dùng bất kỳ động tác võ thuật phức tạp nào, trực tiếp tung ra một cú “ Hải Để Băng”, trực tiếp nhắm thẳng vào bụng Chung Huy lao tới trước!
Khoảnh khắc ra quyền, Chung Huy mơ hồ ngửi thấy trong không khí truyền đến một mùi tanh hôi, giống như thật sự là một con cá sấu mở miệng to như chậu máu tấn công anh ta.
Chung Huy Quang thông qua cú đấm của đối thủ ngay lập tức cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp , lúc này hít sâu một hơi, thắt chặt eo, đẩy thẳng một chưởng, muốn thử xem sức mạnh cú đấm của cá sấu!
“Phanh!”
Quyền chưởng vừa chạm, bước chân Chung Huy hơi lùi về phía sau, đồng thời, năm ngón tay ấn xuống!
Móng tay của anh ta trong nháy mắt bắn ra, tựa như móng vuốt mèo già giấu trong lòng bàn tay.
Nhưng ngón tay của anh ta vừa muốn khép lại, lại cảm giác được chấn động từ nắm đấm của cá sấu, rầm một tiếng, toàn bộ bàn tay đều bị nắm đấm đẩy ra.
“Ưng Trảo Công? Có chút thú vị!” Cá sấu nhe răng cười, bước về phía trước, giơ tay một quyền, nhắm thẳng cằm Chung Huy mà đánh.
Chung Huy lặp lại chiêu cũ, một chiêu “Vân Long Tham Trảo” đánh ra, chộp về phía nắm đấm của cá sấu!
Nhưng nắm đấm của cá sấu trong nháy mắt, lại là ở trên không trung Tam Quải Tứ Khúc, vẽ ra hình dạng thất tinh bắc đẩu, vòng qua tay Chung Huy, thẳng đến mặt đập tới!
“Đây là cái gì...... Thái Tổ Trường Quyền Thất Tinh Thế?!” Chung Huy lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới quyền lộ của đối phương lại biến hóa quỷ dị như vậy.
Anh ta vội vàng rút lui, nhưng mũi đã bị cú đấm đạp mạnh, lúc này chính là răng rắc một tiếng, xương mũi trong nháy mắt bị cọ đến đứt từng khúc, máu tươi chảy róc rách, theo lỗ mũi liền chảy xuôi xuống.
Chung Huy cũng không quan tâm máu mũi của bản thân, trực tiếp nhào về phía trước, tựa như một con đại bàng vồ giết thỏ xám.
Cá sấu không tránh, liên tục va chạm với Chung Huy vài cái!
Ưng Trảo Công của Chung Huy rất là cường hãn, mỗi một lần xé rách đều có thể làm cho cá sấu cảm giác được phiền não, móng vuốt kia nếu móc được da thịt, ngay cả gân cốt cũng sẽ bị kéo đứt.
Sau bảy chiêu liên tiếp, cá sấu trực tiếp lui về phía sau, thân thể xoay chuyển, tựa như muốn đi.
“Đừng hòng chạy trốn, hôm nay mày ở lại đây cho tao!” Chung Huy kêu to, Ưng Trảo liền ra, xé rách không khí, đánh ra từng đoàn bạo âm.
Nhưng cơ thể cá sấu đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt kéo về, cánh tay vừa nhấc, giống như một cây lao cực lớn, đâm thẳng vào lồng ngực Chung Huy!
“Nguy rồi, là Mai Phục Thế trong Thái Tổ Trường Quyền!” Chung Huy đầu óc ong một tiếng, lập tức run rẩy hai tay ra sức né tránh, tránh được một cú đấm mạnh mẽ của cá sấu.
Nhưng thân thể cá sấu vào lúc này toàn bộ vặn vẹo trở về, hai tay vừa nhấc, động tác cùng tư thái đều có vẻ hết sức khoa trương!
Hai bàn tay của hắn ta đập vào nhau, giống như hợp thành một cái đầu cự thú dữ tợn!
“Thái Tổ Trường Quyền , Thú Đầu Thế! Cái này Thái Tổ Trường Quyền của cá sấu, cư nhiên luyện được lợi hại như vậy!” Chung Huy trong lòng lúc này lo lắng.
Vừa rồi anh ta tấn công quá mạnh, không thu được thế, hiện tại cá sấu phản kích lại, một chiêu so một chiêu, sức lực của anh ta đã hết, lại rơi vào thế bất lợi, đã tràn ngập nguy hiểm.
Cá sấu nhe răng cười một tiếng, bắt được sơ hở chưa hồi phục sức lực của Chung Huy, một chiêu “Thú Đầu Thế” bổ vào phòng ngự của Chung Huy, cứng rắn đánh mạnh vào, trúng vào ngực Chung Huy!
“Phanh!”
Sau một tiếng kêu lớn qua đi, thân thể Chung Huy từ dưới đất nảy lên, trong miệng điên cuồng hộc máu ra bên ngoài, cả người giống như một bức tranh bị treo vào vách tường.
Tay chân hắn mềm nhũn, trong lúc nhất thời không còn chút sức lực , cứ như vậy treo ở trên tường.
Hóa Kính đánh người như treo tranh, cảnh giới quyền pháp của cá sấu này, ít nhất là Hóa Kính trở lên! Hơn nữa, nhìn hắn ra tay động tác cùng chiêu pháp vận dụng, liền biết, chắc chắn là một cao thủ đã trải qua hàng trăm trận đấu!
Bình thường các cao thủ sử dụng Thái Tổ Trường Quyền , sau khi đánh xong “Mai Phục Thế”, tiếp sẽ thực hiện “Phao Giá Thế”, nhưng cá sấu hết lần này tới lần khác không đi đường bình thường, trực tiếp một cái “Thú Đầu Thế”, hung mãnh vô cùng, đánh cho Chung Huy trở tay không kịp.
“Lấy trình độ này của mày, cũng muốn cùng lão đại của bọn tao so chiêu? Ngài ấy trong vòng ba chiêu, liền có thể đánh chết tên phế vật như mày!” Cá sấu nhe răng cười nói, thu hồi nắm đấm của mình.
Sắc mặt Hoàng Văn Lãng trong nháy mắt trở nên xanh mét, thật không ngờ Chung Huy lại không phải đối thủ của con cá sấu này, bị đối phương đánh cho treo lên vách tường.
Chung Huy miệng liên tục chảy máu ra ngoài, thân thể còn treo trên tường không xuống được, sắc mặt thống khổ, đã đánh mất sức chiến đấu.
Cá sấu một kích kia, trực tiếp làm cho anh ta lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, phải ở trên giường nằm một tháng, phỏng chừng đều không thể xuống giường hoạt động.
Cá sấu mỉm cười nói: “thị trưởng Hoàng, tôi đây liền tiễn ông lên đường, yên tâm, sẽ không đau đâu! Nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ chết!”
Hoàng Văn Lãng đen mặt nói: Nơi này là Hoa Quốc, tôi cũng là thị trưởng của Trung Hải, cậu dám động vào tôi, chắc chắn cậu sẽ không thể rời khỏi đất nước này!”
Cá sấu nói: “Hoa Quốc vậy thì đã sao? Đối với bọn ta mà nói nơi này, còn không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!”
“Nếu như ông có thể để cho người như Ngọc Tiểu Long bảo vệ ông, nói không chừng ta còn có chút kiêng kị.”
“Nhưng tên phế vật Chung Huy này, thật sự thực lực không đủ mạnh.”
Hoàng Văn Lãng thấy đối phương không bị mình uy hiếp, biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, dứt khoát không nói gì nữa.
“Lúc trước ông nếu dám điều tra lão đại của bọn ta, vậy nên nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay.” Cá sấu cười lạnh nói.
“Hồng Thiên Đô đã vi phạm luật pháp quốc gia, buôn bán tài nguyên, lợi dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân. Tôi không thể làm gì được với ông ta sao?!” Hoàng Văn Lãng mở to đôi mắt, lớn giọng la mắng.
Một vị thị trưởng nổi giận, đó vẫn là vô cùng dọa người, suy cho cùng cũng là quan chức a .
Nhưng đối với một kẻ ngông cuồng như cá sấu mà nói, đừng nói là thị trưởng tức giận, cho dù là người đứng đầu của đất nước tức giận, hắn ta cũng không để vào mắt.
Chỉ cần xung quanh không có hộ vệ, như vậy hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho đối thủ năm bước phun máu, căn bản không có gì phải e ngại.
Cá sấu cười lạnh nói: “Vậy ông đi chết đi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn ta ra tay với Hoàng Văn Lãng!
Hoàng Văn Lãng chỉ có thể chờ chết.
Nhưng ngay sau khi cá sấu tiến lên ba bước, bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên lùi lại, cả người chụm lại, thoáng cái nhảy sang bên cạnh, không tấn công Hoàng Văn Lãng nữa.
Sau đó, hắn ta trước sau tay thoáng cái mở ra, bày ra đủ thế phòng thủ, cả người tính cảnh giác cao tới cực điểm.
Hóa ra, Tề Đẳng Nhàn không biết từ lúc nào tỉnh lại, đang ngồi trên giường hành quân, một đôi mắt xanh lục, đang trực tiếp nhìn thẳng người cá sấu.
Cá sấu vừa rồi chính là cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, cho nên một cái giật mình liền né tránh, theo bản năng bày ra tư thế phòng thủ.
“Tề tổng?!” Hoàng Văn Lãng thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tim của ông ta lúc này cũng vọt lên cổ họng, Chung Huy cũng không phải là đối thủ của cá sấu, nếu vậy, Tề Đẳng Nhàn có thể là đối thủ của hắn ta sao?
Chung Huy vào lúc này rốt cục có chút sức lực nói chuyện, thân thể cũng chậm rãi từ trên vách tường trượt xuống, ngồi dưới đất, trầm giọng nói: "Họ Tề, cậu mau mang theo thị trưởng Hoàng trốn đi!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, thản nhiên nói: “Đợi tôi vượn vai thư giản chút!”
Sau khi nói xong lời này, hắn giơ hai tay lên, đột nhiên mở rộng, thản nhiên phát ra tiếng ngáp dài thoải mái.
Hắn thật sự cứ như vậy ở trước mặt ba người, thản nhiên vươn vai.
Chương 461 Mũi tên vô tình
Chương 461: Mũi tên vô tình
“Tề tổng, xin hãy cứu tôi với!”
Hoàng Văn Lãng kêu lên giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hiện tại, Tề Đẳng Nhàn chính là hy vọng sống sót duy nhất của ông ta.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nhìn cá sấu cực kỳ cảnh giác, thoáng híp híp mắt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Là mày cho nổ tung nhà của lão tử phải không?!”
Cá sấu lấy lại tinh thần lại, nói: “Mày chính là Tề Đẳng Nhàn lúc trước bảo vệ Trần Ngư kia?!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu đánh giá cá sấu từ trên xuống dưới, trong mắt có chút lóe ra ánh lửa.
Sở Vô Đạo đưa “Vân Đỉnh Thiên Cung” cho hắn ở rất thoải mái, kết quả lại là bị cá sấu trực tiếp cho nổ, hơn hai tỷ, bốp một tiếng, chỉ còn nghe tiếng.
Giờ phút này, nhìn thấy đầu sỏ gây nên, sát khí trong lòng cũng khó có thể kiềm chế.
Chung Huy sắc mặt không khỏi thay đổi, tức giận nói: “Cậu đang làm cái gì vậy? còn không mang theo thị trưởng Hoàng chạy trốn đi! Tôi cũng không phải là đối thủ của hắn ta, cậu có thể đánh bại hắn ta sao?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay chỉ điểm cá sấu, nói: “Hôm nay tính toán nợ nần của chúng ta đi, mày cho nổ nhà của tao, tao muốn cái mạng này của mày, nói lại thì, tao vẫn thiệt nha.”
Cá sấu cười lạnh nói: “Muốn mạng của tao, cũng phải nhìn xem mày có bản lĩnh đó hay không!”
Chung Huy ở một bên lòng nóng như lửa đốt, cá sấu này cường hãn, thực lực còn cao hơn anh ta, Tề Đẳng Nhàn tên này không biết tốt xấu, cũng chỉ có một con đường bị đánh chết.
Hoàng Văn Lãng cũng không biết võ công, ở trước mặt cá sấu, hoàn toàn chính là một con dê con đợi làm thịt.
“Tao rất tức giận!” Tề Đẳng Nhàn nhìn cá sấu, nghiêm túc nói.
Cá sấu ngẩn người, nói: “Vậy thì sao?”
Tề Đẳng Nhàn không nói nữa, mà đột nhiên một bước dài xông lên!
Cá sấu chỉ cảm thấy đối phương tới rất nhanh, vừa muốn ứng thủ, liền thấy ba quyền hai cước đánh về phía mình!
“Là Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn trong Thái Tổ Trường Quyền?! mày này là, muốn lấy Thái Tổ Trường Quyền tới đánh tao?!” cá sấu nhìn thấy hành động ung dung của Tề Đẳng Nhàn, trong đầu hiện lên ý niệm, kèm theo đó là sự tức giận.
Cá sấu từ lâu đối với biến hóa và công pháp của Thái Tổ Trường quyền nắm rõ trong lòng bàn tay, lập tức ra tay ngăn cản, né tránh, đem ba quyền này thêm hai cước toàn bộ đánh ra.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn liền đột nhiên một hơi hít vào trong bụng, ngồi xổm xuống, giống như Hoàng đế ngồi ở giữa Kim Loan điện vậy.
Đây là uy quyền của Thái Tổ Trường Quyền “Thái Tổ Tọa Kim Loan”, một khi ngồi xuống, tựa như hoàng đế ngồi trong Kim Loan Điện, cao không thể với tới, uy nghiêm không thể lay động.
Nhưng trên tay Tề Đẳng Nhàn, lại không đánh ra quyền pháp Thái Tổ Trường quyền, mà là tấn công điên cuồng, ra đòn không theo nguyên tắc nào!
“Đây là loạn tiễn của Ba Tử Quyền? Tên tiểu tử này là gì!” Đầu óc cá sấu không khỏi hoang mang.”。
Ngựa đánh Thái Tổ Trường Quyền 扎着太祖长拳的马(bạn beta biết thế võ này dịch hộ chứ mk chịu), quyền pháp đánh Ba Tử Quyền, hắn ta thật sự là xem không hiểu...
Nhưng mà, càng làm cho hắn ta cảm giác kinh ngạc đó chính là, quyền cước của Tề Đẳng Nhàn phi thường khủng bố, phối hợp với uy quyền “Thái Tổ Tọa Kim Loan” đánh ra, mỗi một quyền đều uy lực và nặng nề, tựa như hoàng đế phất tay triệu hoán ra hàng vạn binh lính !
Âm thanh nắm đấm xé toạc không khí tràn ngập trong phòng, Tề Đẳng Nhàn một hơi nén ở trong đan điền, căn bản không ngừng, dưới chân bất động như núi, quyền như gió táp mưa sa, phảng phất vạn tiễn cùng bắn!
Cá sấu liên tục ứng phó, nghĩ thầm: “Này là loạn tiễn đánh rất hao phí thể lực, hắn lại dùng uy lực của Thái Tổ Tọa Kim Loan để bắn , mỗi một quyền đều là toàn lực bộc phát, dưới tình huống như vậy, chống đỡ không quá nửa phút liền cạn kiệt sức lực!”
Cá sấu đã nghĩ ra cách chiến đấu, chỉ cần thể lực của Tề Đẳng Nhàn yếu đi, hắn ta liền trực tiếp đánh chết người!
Chung Huy ở một bên nhìn càng là lo lắng, chỉ cảm thấy người trước mắt này dũng mãnh có thừa, trí tuệ không đủ, là một kẻ không có đầu óc điển hình.
Tuy nhiên, nửa phút trôi qua, quyền Tề Đẳng Nhàn đánh ra lại không thấy giảm bớt, lực đạo cũng là mạnh bạo như trước , đánh cho không khí bang bang bạo vang, chấn đến khí huyết trong cơ thể cá sấu kích động.
“Cái này... làm sao có thể, cái này đã đánh bao nhiêu quyền rồi? Nhất định phải hơn hai trăm quyền !” Cá sấu sửng sốt
Nắm đấm của đối phương vẫn như trước giống như vạn mũi tên cùng bắn ra, bao phủ kín cả người hắn ta không một kẻ hở, ngay cả cho hắn ta cơ hội thở dốc cũng không có.
Tề Đẳng Nhàn không mệt, hắn ta ngược lại là mệt mỏi.
Cá sấu theo bản năng đã muốn né tránh, nhưng Tề Đẳng Nhàn ép rất chặt, hắn ta vừa lui, Tề Đẳng Nhàn liền tiến tới, nắm đấm không rời chỗ yếu điểm, làm cho hắn ta căn bản không thể nhảy ra khỏi chiến trường.
Hai mắt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy lạnh lùng, nắm tay không ngừng điên cuồng vung ra, một quyền tiếp một quyền, hơi có chút tư thế một lực phá vạn pháp, loạn quyền đánh chết!
“Phanh!”
Cuối cùng, một quyền này, đánh xuống cá sấu không chịu nổi nữa, quyền này bị Tề Đẳng Nhàn phá vỡ.
Hắn ta kinh hô: “Chờ một chút, ta nhận thua!”
Tề Đẳng Nhàn làm sao chịu nghe lời hắn ta, một cú đấm lão luyện đấm vào mặt!
Khuôn mặt già nua của cá sấu lập tức hỗn độn như một cửa hàng tương bị đánh đổ, mặt đầy máu, sống mũi đều lõm xuống.
Chưa kịp phản ứng, lại là một quyền nện vào khóe mắt phía dưới, rầm một tiếng vang thật lớn, một dòng máu từ trong hốc mắt phun ra, tròng mắt trực tiếp nổ tung ở trong hốc mắt, máu tươi giàn giụa.
Cá sấu dùng hết toàn lực muốn co rút thân thể cút ngay, nhưng trên ngực bụng lại lập tức trúng một quyền, đánh cho cả người hắn ta mềm nhũn, sau lưng nặng nề dựa vào vách tường.
Tề Đẳng Nhàn một bước đuổi theo, nắm tay vẫn vung vẩy như vũ bão, rầm rầm rầm đánh vào trên người cá sấu, giống như đang đánh một bao cát rách.
Thân thể cá sấu như điện giật tựa vào vách tường điên cuồng co quắp, toàn bộ xương cốt nửa người trên, cơ hồ đều bị nắm đấm to bằng bao cát nghiền nát!
“Hừ!”
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn đem khí tức trong đan điền phun ra, thu quyền, lui về phía sau.
Thân thể cá sấu lập tức dựa vào tường mệt mỏi trên mặt đất, nửa người trên máu thịt mơ hồ, biến thành một khối bùn nhão, toàn bộ mềm nhũn nằm úp sấp vặn vẹo trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ và khó coi.
Chung Huy ở một bên, đã trợn mắt há hốc mồm!
“Này này này này... này con mẹ nó còn là người sao... Loạn tiễn bắn sao có thể đánh lâu như vậy... Ta choáng váng rồi!” Chung Huy thì thào nói, có chút không thể tin vào mắt mình.
Các cao thủ tự nhiên nhìn về phía cửa, Tề Đẳng Nhàn ra tay mạnh mẽ, mỗi một quyền đều uy lực mười phần, liên tiếp đánh ra sợ không phải gần năm sáu trăm lần ra quyền, hơn nữa lực đạo mỗi một quyền đều duy trì tốt như vậy.
Cá sấu không phải bị Tề Đẳng Nhàn dùng đấu pháp kỹ xảo đánh chết, cũng không phải là tài nghệ không bằng người, mà là... bị đối phương dùng toàn lực đấm chết!
Đây là trận chiến khiến cá sấu hổ thẹn nhất, một thân tinh xảo đấu pháp kỹ xảo không thể thi triển ra, cứ như vậy bị dồn vào ngõ cụt bằng nắm đấm đánh từng quyền đấm đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng bị đánh chết...
“Mẹ nó, dám nổ nhà lão tử! Đập chết ngươi!”
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, mắng một câu, trên hai nắm tay, tràn đầy máu cá sấu.
Hắn vung vung tay, những máu tươi kia liền nhao nhao nhỏ xuống, hai tay nhìn qua lại đã trơn bóng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Chung Huy kinh sợ nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên cảm giác Tề Đẳng Nhàn có chút đáng sợ...
Thi thể cá sấu đã hoàn toàn thay đổi, nửa người dưới hoàn hảo không tổn hại gì, nửa người trên bị đánh thành thịt bùn, không một chiếc xương nào còn hoàn hảo nguyên vẹn, tủy xương đều từ chỗ rách chảy ra.
Thị trưởng Hoàng, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi người đến nhặt xác đi!
“Còn có cái kia Chung Huy, nhanh chóng liên hệ với người của Cục an ninh quốc gia đi, ngây ngốc ra đó làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói, sau đó trực tiếp nằm trở lại giường xếp.