Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221 Tri nhân tri diện bất tri tâm

Lý Thiên Lạc lại có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: “Hay cho mày vận khí tốt, bằng không hôm nay nhất định khiến mày phải bò từ võ quán chúng tao ra ngoài!”

Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm để cái đồ tôm tép như anh vào mắt, khinh thường cười, lười phản ứng lại.

Khiến cho Lý Thiên Lạc tức giận muốn chết, chính mình là truyền nhân chính tông của Lý Gia Quyền, vậy mà bị người ta khinh thường như vậy?

“Thật là tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy sư phụ tự mình ra tay, nếu không thì phỏng chừng tên nhãi tới phá nhà này nhất định sẽ bị nâng lên vất ra ngoài!”

“Tới phá nhà Lý Gia Quyền chúng ta? Ha hả, người ngoài đường ngang dọc nhiều như vậy, cũng không thiếu một tên là hắn.”

“Vận cứt chó thì không có gì để nói, nếu lần sau hắn còn dám tới thì xem xem sư phụ có phế cái đồ chó chết hắn luôn không!”

Các đệ tử của Lý Gia Quyền cũng đều khịt mũi khinh thường Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy có người đứng gia ở giữa hòa giải là do hắn có vận khí tốt.

Lý Trường Hồng cũng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay là ta nể mặt mũi của Phó lão, không có lần sau nữa! Bảng hiệu của Lý Gia Quyền chúng ta không phải ai cũng có tư cách chỉ trích!”

Lý Trường Hồng nói chuyện trung khí mười phần, hơn nữa tràn đầy tự tin, ông ta là nhân vật giống như tông sư, tự nhiên nên có khí chất như vậy.

“Người của Lý Gia Quyền tốt nhất đừng có tiếp tục quấy rầy việc làm ăn của tôi, nếu không lần sau ai tới muốn nể tình đều sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.

Lý Trường Hồng híp hai mắt mình lại, nói: “Người trẻ tuổi không nên nói chuyện quá ngông cuồng như vậy, cẩn thận gió thoảng đầu lưỡi!”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Công phu cũng không phải tu tiên, ai sống lâu hơn thì người đó lợi hại? Chưa từng nghe qua đạo lý quyền cước sợ tuổi trẻ sao?”

Lý Trường Hồng cười lạnh nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Phó Phong Vân thấy hai người lại có xu thế gây gổ tiếp, nếu cứ để mặc kệ như vậy thì chỉ sợ sẽ động thủ thật sự, lập tức vẫy vẫy tay chủ động đứng ra.

“Được rồi, nếu hai vị đã cho tôi mặt mũi lớn như vậy thì bớt tranh cãi lại một tý đi!” Phó Phong Vân nói.

“Trưởng quán Lý, ông cũng nên xử lý chuyện này một chút, đừng để môn hạ đệ tử của mình tiếp tục quấy rối tề tiên sinh nữa.”

“tề tiên sinh cậu cũng bớt giận, chuyện này trưởng quán Lý nhất định sẽ giải quyết giúp cậu.”

Tề Đẳng Nhàn tuỳ ý gật đầu: “Một khi đã như vậy thì tôi cũng chẳng nhiều lời thêm làm gì.”

Thần sắc của Lý Trường Hồng lãnh đạm, nếu không phải hôm nay có Phó Phong Vân ở đây thì ông ta sẽ không tiếc cho người thanh niên này biết chỗ lợi hại của quyền pháp lý gia!

Nhưng mà sơn thuỷ luân chuyển, luôn luôn sẽ có thời điểm tương phùng.

Không thể tận mắt nhìn thấy Lý Trường Hồng ra tay khiến mọi người có chút tiếc nuối, đây dù sao cũng là nhân vật cấp tông sư, công lực tất nhiên là phải rất cao.

Tề Đẳng Nhàn cũng không kém cạnh, có thể đánh bại hai người chú hai Lý và chú ba Lý, hơn nữa còn đánh bại hai cao thủ trong võ quán nhà người ta, hiển nhiên bản lĩnh cũng không yếu.

Phó Phong Vân cáo từ Lý Trường Hồng, sau đó dẫn theo Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Lý Gia Quyền.

“Phó lão, cũng may ông xuất hiện kịp thời, nếu không hôm nay Lý Trường Hồng nhất định phải quỳ xuống gọi tôi một tiếng cha mới thôi.” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.

Phó Phong Vân dở khóc dở cười nói: “tề tiên sinh, việc cấp bách hiện giờ là đối phó với vladimir, không cần phải phân tâm đối ngoại như vậy, nếu vì những việc đó mà bị tHướng thị không tốt lắm.”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo nói: “Chỉ dựa vào anh ta thì chưa đủ! Ngay cả Lý Trường Hồng này cao nhất cũng chỉ là trình độ hoá kính, trừ khi anh ta luyện tới đan kính thì mới có khả năng tạo thành uy hiếp đối với tôi.”

Trong võ học, trước có kỷ cương kính, sau luyện ám kình, khi năng lượng xâm nhập vào xương tủy sẽ chuyển hoá, chỉ khi giữ khí huyết trong đan điền thì mới có đan nguyên, bước cuối cùng chính là “phá vỡ hư không, thấy thần không tệ”.

Cái “hư không” này không phải là không trung, cũng không phải phá không phi thăng trong tiên hiệp mà là thuật ngữ trong Phật gia, ý là tất cả những sự vật đều là hư vọng.

Phá vỡ hư không, thấy thần không tệ tức là phá vỡ hư vọng, chiếu thấy bản thân trong cơ thể chân thần, có thành tựu không tệ.

Hàn huyên vào câu với Phó Phong Vân xong, Tề Đẳng Nhàn nhìn lại thời gian rồi tạm biệt rời đi.

Phó Phong Vân nhìn bóng dáng Tề Đẳng Nhàn rời đi thì thở dài nói: “Kim lân hoá rồng mà…. n ân oán oán mười mấy năm trước kia phỏng chừng cũng sẽ sớm lật lại thôi!”

“Cũng không thể không nói những người đó làm việc quá mức nóng nảy, nhưng mọi người lại bảo là do bọn họ không còn cách nào nữa.”

“Con cháu Tề gia trưởng thành tới tình trạng này, tương lai nhất định sẽ không buông tha quá khứ dễ dàng như vậy.”

Nói xong lời này, ông ta lắc lắc đầu lên xe.

Ông ta biết rất rõ, một khi Tề Đẳng Nhàn trở về Đế Đô thì tất sẽ có sóng to gió lớn.

Giờ này đang là thời gian tan tầm, Dương Quan Quan mời Tôn Học Văn đi ăn cơm.

Cô ta không có quá nhiều cảnh giác với Tôn Học Văn, cuối cùng là chủ quan nhận định Tôn Học Văn chính là đại lão đã giúp đỡ cô ta năm trăm vạn kia.

“Dương Quan Quan, không phải tôi có lỗi với cô mà do cô không biết thức thời chọc phải người không nên dây vào.” Trong lòng Tôn Học Văn thầm nghĩ.

Ngoài mặt anh ta cười xán lạn, trong lòng lại nghĩ đến việc xấu xa.

Thừa dịp Dương Quan Quan không chú ý, Tôn Học Văn thả một viên thuốc hoà tan xuống lý rượu vang đỏ của cô ta, thuốc vừa gặp nước đã hoà tan, không có cách nào phát hiện được.

“Cảm ơn anh học văn giúp tôi giật dây bắc cầu đạt thành sinh ý ba ngàn vạn, cũng cảm ơn anh thông qua hợp đồng cho vay của công ty chúng tôi, càng cảm ơn anh bỏ ra năm trăm vạn trong phòng livestream giúp tôi xả giận!” Dương Quan Quan bưng ly rượu nói cảm ơn với Tôn Học Văn.

“Đều là việc nhỏ mà thôi, nào, tôi cạn trước, cô cứ tuỳ ý.” Tôn Học Văn giơ ly rượu lên, cười nói.

Anh ta uống một hơi cạn sạch, Dương Quan Quan tự nhiên không uống không được, một hơi uống sạch rượu vang đỏ trong ly, lúc uống cũng không phát hiện ra có cái gì không thích hợp hay không.

Qua hai phút sau, Dương Quan Quan mới cảm thấy có chút không ổn, cả người khô nóng khó chịu, hơn nữa đầu váng mắt hoa, cô ta thắc mắc từ khi nào mà tửu lượng của bản thân lại trở nên kém đi nhiều như vậy?!

Tôn Học Văn hỏi: “Cô có ổn không?”

Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Không ổn lắm, cảm giác có chút không thích hợp….”

Tôn Học Văn a một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nếu không tôi dìu cô tới khách sạn nghỉ một chút?”

Dương Quan Quan đỡ mặt bàn đứng dậy, vừa mới đứng thì chân đã mềm nhũn bẹp một tiếng ngồi trở về ghế, lúc này mới hơi tỉnh một chút, hoảng sợ nói: “Anh đã thả cái gì vào trong rượu của tôi?!”

Cô ta từ nhỏ đã chịu qua rất nhiều các loại bắt nạt ở Dương gia, loại chuyện như bỏ thuốc này cực kỳ phổ biến, có rất nhiều lần suýt chút nữa bị người ta độc chết, hiện giờ lập tức ý thức được là mình bị Tôn Học Văn bỏ thuốc!

Tôn Học Văn bình tĩnh nói: “Chỉ là chút thuốc khiến cô ý thức mơ hồ mà thôi, không cần phải lo lắng quá.”

“Anh….” Dương Quan Quan cảm giác đầu lưỡi có chút líu lại.

“Quan Quan à, cái này không trách tôi được, chỉ có thể trách cô đắc tội người không nên đắc tội. Nhân vật như cô Dương là người mà cô có thể đắc tội nổi sao?” Tôn Học Văn nói.

“Anh anh….Không phải anh tiêu cho tôi năm trăm vạn sao? Vì cái gì mà….” Dương Quan Quan hoảng sợ vạn phần hỏi.

“Đừng nói là năm trăm vạn, vì chỗ tốt mà cô Dương cho, lại thêm năm trăm vạn cũng không thành vấn đề.” Tôn Học Văn nhún vai nói.

Lúc đang nói chuyện, cửa đột nhiên bị mở ra, theo sau là mấy người đàn ông lôi thôi vạm vỡ đi vào.

“Cô Dương để chúng ta tới làm việc chính là cô ta đúng không?”

“Nha, còn khá xinh đẹp, ngực to chân dài mặt đẹp,không lỗ!”

“Là rất không tệ, lần này là tôi tới trước, các anh theo sau được không?”

“Đương nhiên phải là mọi người chơi chung một chỗ mới thích, muốn ăn một mình? Đùa cái gì vậy chứ!”

Mấy người đàn ông hi hi ha ha cười đùa khiến Dương Quan Quan sợ tới mức cả người run lên, nhưng cố tình thân thể không có chút sức lực nào, muốn chạy cũng chạy không nổi.

Cô ta nhớ tới lúc trước Tề Đẳng Nhàn có nói mấy lời với mình, quả thực là biết vậy chẳng làm, hận không thể trở về quá khứ hung hăng tát cho mình một cái thật mạnh!
Chương 222 Dựa vào đây khảo nghiệm cán bộ

“Tôn Học Văn, quả nhiên anh không phải là người có tâm địa tốt, Dương Phỉ Phỉ cho anh chỗ tốt gì?!”

Dương Quan Quan kinh giận đan xen hỏi, trong nội tâm đã tràn đầy tuyệt vọng.

Tôn Học Văn cứ nhìn Dương Quan Quan như vậy, không biết còn lôi từ đâu ra một cái camera chậm rãi sắp xếp, điều chỉnh góc độ.

“Cô Dương đồng ý lấy danh nghĩa Dương gia ở Thượng Hải vay ngân hàng chúng tôi hai tỷ, cô nói xem có đủ hay không?” Tôn Học Văn hỏi.

nói xong lời này thì anh ta đã điều chỉnh tốt camera, nâng tay với mấy tên đàn ông nói: “Được rồi, mấy người có thể bắt đầu biểu diễn rồi!”

“Hậu kỳ sẽ để người ta làm mờ mặt của mấy người đi, không cần phải sợ sẽ lộ mặt.”

“Các người muốn chơi như thế nào thì chơi đi.”

Mấy tên đàn ông ăn mặc lôi thôi hưng phấn đầy mặt, đại mỹ nhân giống như Dương Quan Quan này nói không chừng cả đời bọn họ cũng chưa từng có cơ hội chạm được một đầu ngón tay của người ta.

Dương Quan Quan giận dữ hét: “Tôn Học Văn tên súc sinh nhà anh, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!”

Tôn Học Văn lại chẳng sao cả nhún vai một cái: “Bắt đầu đi.”

Mấy người đàn ông đáng khinh đầy mặt tươi cười đi về phía Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan hoảng sợ muốn chết, muốn phản kháng chạy trốn nhưng thuốc đã phát huy tác dụng lan ra toàn thân, không có cách nào nhúc nhích được.

Cả đời của mình sẽ phải bị huỷ hoại ở trong tay tên súc sinh Tôn Học Văn này sao?

“Thật xuất sắc làm sao!”

Cửa đột nhiên bị mở ra, một tràng vỗ tay nhiệt liệt truyền tới, Tề Đẳng Nhàn dựa vào khung cửa hài hước đầy mặt vỗ vỗ tay.

Hắn xuất hiện khiến mọi người đều hoảng sợ, mấy người đàn ông vừa rồi chuẩn bị động thủ còn hai mặt kinh hoảng nhìn nhau.

Tôn Học Văn nhìn thấy là hắn thì sắc mặt trầm xuống, không nghĩ tới tính cảnh giác của người này cao như vậy, thế mà lại theo tới nhà hàng!

“Tề tổng, cứu tôi với!” Dương Quan Quan kinh hô.

“Cứu cô? Dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cô? Không phải lúc trước tôi nhắc nhở cô là anh ta không có ý tốt rồi sao, là do chính cô không tin.” Tề Đẳng Nhàn cười cười nói.

Dương Quan Quan kinh hoảng thất thố nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, sề sau tôi nhất định sẽ nghe lời anh nói, cầu xin anh cứu tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không nghĩ sẽ cứu cô.”

Tôn Học Văn lạnh lùng nói: “Thức thời thì nhanh chóng cút đi, nếu không khoản vay kia cậu đừng nghĩ tới nữa, hơn nữa cậu còn cũng sẽ phải chết ở chỗ này!”

Dương Quan Quan gấp đến mức sắp khóc lên, cô ta hiện giờ rất hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Tề Đẳng Nhàn, nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự không muốn cứu cô ta thì cô ta đã hoàn toàn hết hy vọng.

“Tôi không muốn cứu cô là vì cô không nghe tôi nói, nhưng cái này cũng không trở ngại việc tôi giáo huấn người xấu.” Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng cười bước vào phòng, đóng cửa lại.

Thấy Tề Đẳng Nhàn chủ động đi vào, hơn nữa còn canh giữ đóng cửa lại thì trong mắt mấy tên đàn ông kia đều lộ ra một tia tàn nhẫn.

“Tên nhãi kia, chính mày không biết thức thời đưa dê vào miệng cọp, vậy cũng đừng trách mấy ông đây tàn nhẫn độc ác!” Có người cười dữ tợn nói.

Tề Đẳng Nhàn như đi dạo ở sân vắng sau nhà tiến lên phía trước, hai tên đàn ông lập tức xông lên muốn đánh bại hắn, kết quả có thể nghĩ, hai người thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ xem hắn động thủ như thế nào thì chính mình đã ngã xuống trước.

Mấy người khác thấy hắn lợi hại như vậy cũng đều cầm theo vũ khí lên động thủ, nhưng vẫn như cũ không làm nên được chuyện gì. Chỉ trong nháy mắt, mấy tên đàn ông xấu Dương Phỉ Phỉ tìm tới đã ngã toàn bộ xuống đất.

Tôn Học Văn kinh hoảng thất thố lùi về sau hai bước, cảnh cáo nói: “Tề Đẳng Nhàn, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám động đến tôi thì hai trăm triệu cho vay kia công ty các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

“Hơn nữa, chỉ cần động vào tôi thì toàn bộ Trung Hải này sẽ không có bất luận ngân hàng nào khác dám cho các người vay nữa.”

“Nếu không tin lời tôi thì cậu có thể tự mình thử xem!”

Tề Đẳng Nhàn xoa xoa đầu mình, hỏi: “Phải vậy không? Tôi thật sự rất muốn biết xem anh lợi hại như thế nào đấy!”

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn giơ tay véo lỗ tai của Tôn Học Văn một cái.

Tôn Học Văn đau tới mức thét chói tai, phất tay đập loạn xạ vào người hắn, nhưng tay vừa mới giơ lên được một nửa đã cảm giác được đầu bị một lực lượng nào đó ấn xuống!

“Phanh!”

Đầu của Tôn Học Văn bị Tề Đẳng Nhàn ấn dí chặt xuống mặt bàn, hung hăng va chạm đến mức xương sống mũi cũng bị gãy.

Tôn Học Văn còn chưa kịp nói ra lời tàn nhẫn thì Tề Đẳng Nhàn lại hung hăng nắm chặt lấy cánh tay của anh ta bẻ một cái!

“Răng rắc!”

Khớp xương của một bên cánh tay bị vặn gãy.

Cả người Tôn Học Văn trực tiếp nằm liệt trên mặt bàn, đau tới mức nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Có sướng hay không?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi hỏi.

“Sướng mẹ mày, mày có phải là có bệnh hay không?” Tôn Học Văn kêu thảm thiết nói.

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nắm chặt một cánh tay khác của anh ta vặn một cái, không sai biệt lắm, cánh tay còn lại cũng trực tiếp bị vặn gãy.

Nửa người trên của Tôn Học Văn trực tiếp ghé vào trên mặt bàn, hai cánh tay mềm mại vô lực buông thõng xuống dưới, cả người run rẩy liên tục, suýt chút nữa đau tới mức ngất đi.

Dương Quan Quan xem tới mức phá lệ hả giận, chỉ cảm thấy loại đàn ông xấu xa như này nên hung hăng dạy dỗ.

“Ô ô….”

Tôn Học Văn không biết cố gắng khóc nấc lên.

Tề Đẳng Nhàn ngần người hỏi: “Sao lại còn khóc nữa rồi? Không có tiền đồ như vậy? Cũng quá mất mặt rồi?”

Nói xong lời này thì hắn không tiếp tục tra tấn Tôn Học Văn nữa, tạm thời tha cho anh ta.

“Vẫn may hôm nay tôi còn để lại tai mắt bên cạnh cô, cố ý lại đây nhìn một cái, nếu không thì hậu quả sẽ như thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dương Quan Quan hỏi.

Sắc mặt Dương Quan Quan nghẹn đến mức đỏ bừng, nói: “Là tôi sai rồi, nghe lời phê bình của anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không còn việc gì khác thì tôi đi trước.”

Thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự chuẩn bị mặc kệ chạy lấy người thì Dương Quan Quan trợn to mắt, vội vàng hô: “Từ từ, tôi bị anh ta bỏ thuốc, hiện tại không động đậy được, anh giúp tôi với!”

“Tôi giúp cô còn chưa đủ nhiều sao? Ở club giúp cô một lần, trên thương trường giúp cô một lần, trên đường cô về nhà lại giúp một lần, hôm nay còn muốn giúp nữa?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.

“....” Dương Quan Quan không còn gì để nói.

“Tôi giúp cô như vậy mà có thấy cô cảm ơn gì tôi đâu? Hay vầy đi, lấy thân báo đáp thì sao, dù sao cô cũng đang bị bỏ thuốc.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.

“Tề tổng anh đừng nói đùa nữa! Tôi thật sự biết sai rồi.” Vẻ mặt Dương Quan Quan như đưa đám nói, bị Tề Đẳng Nhàn trêu tới mức sắp khóc lên.

Tề Đẳng Nhàn cười cười đi tới trước mặt cô ta, hơi đỡ cô ta lên một chút sau đó chặn ngang người, trực tiếp bế thuốc cô ta lên.

Dương Quan Quan xấu hổ tới mức hừ khẽ một tiếng, đầu mềm như bông dựa vào lồng ngực hắn nói: “Phiền anh đưa tôi về nhà….”

Tề Đẳng Nhàn ôm cô ta đi ra ngoài, nói: “Như vậy cũng được, để cô ý thức được lòng người hiểm ác, về sau có mắt nhìn một chút.”

Dương Quan Quan không dám hó hé thêm câu nào.

Trong quá trình ra ngoài, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, dù sao thì Dương Quan Quan cũng bị Tề Đẳng Nhàn ôm cả người vào trong ngực.

Tề Đẳng Nhàn đưa Dương Quan Quan tới ghế sau ném một cái, đóng cửa xe lái xe về nhà.

“Hô…. Nóng….Nóng quá….”

Dương Quan Quan ngồi ở ghế sau không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, thậm chí cởi hai cúc áo sơ mi của mình ra.

Tề Đẳng Nhàn nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy thì cười nói: “Định dựa vào đây để khảo nghiệm lão cán bộ sao?”

Hắn vừa mới dựa vào Lý Vân Uyển biết được chút mùi vị là một người đàn ông chân chính nên khó tránh khỏi tâm viên ý mã, nhưng lái xe vẫn rất ổn định, không hổ là tài xế già lão luyện.

Vừa tới nhà, hắn đã gấp không chờ nổi kéo Dương Quan Quan từ ghế sau ra, sau đó khiêng trên vai trực tiếp hướng lên lầu.

Sau đó, hắn làm việc mà một người đàn ông nên làm – –

Mang người phụ nữ luôn mồm kêu nóng này trực tiếp ném vào bồn nước tắm thả đầy đá!
Chương 223 Áo sơ mi

Sau khi bị thả vào bồn nước tắm đầy đá thì Dương Quan Quan giật mình một cái, hơi tỉnh thần một chút.

Sau đó, Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn chăm chú vào chính mình.

Cô ta cúi đầu thì thấy áo sơ mi trắng sau khi ngâm nước lập tức trở nên bán trong suốt, quang cảnh bên trong nửa kín nửa hở mông lung hiện rõ.

Cô ta đỏ mặt vòng tay ôm ngực của mình, lạnh đến mức run lên: “Tề tổng, cảm ơn anh.”

Tề Đẳng Nhàn thấy không còn gì hay để xem nữa thì cười cười, xoay người sang chỗ khác nói: “Việc nhỏ mà thôi, cô bình tĩnh lại trước một chút, tôi ra ngoài trước.”

Dương Quan Quan ở trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đồ háo sắc!”

Chờ sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi nhà tắm rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ở trong nước lạnh một lúc lâu, khi mà Dương Quan Quan cảm giác được cỗ nhiệt khô nóng trong người dần dần biến mất thì mới ướt đẫm bò từ bồn tắm ra ngoài.

Cũng may trong phòng tắm vẫn còn quần áo hôm qua mặc chưa kịp giặt, không cần phải ướt nhẹp chạy ra ngoài sau đó bị đồ háo sắc ngoài kia rình coi tìm quần áo trong nguy hiểm.

Dương Quan Quan lau khô người, thay quần áo ngày hôm qua vào.

Ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi đồ ăn nóng, hoá ra là trong thời gian mình ngâm nước lạnh thì Tề Đẳng Nhàn lại ở trong nhà bếp tiện tay xào mấy món.

“Vì giúp cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm mà cơm tôi cũng chưa được ăn.” Tề Đẳng Nhàn ngòi ở trước bàn cơm nhàn nhạt nói.

“Ách….Ngại quá, hôm nay đều là do tôi không nghe theo lời khuyên của anh.”

“Tôi thật sự không nghĩ tới Tôn Học Văn sẽ là người như vậy….”

“Hơn nữa anh ta vì tôi mà nhượng bộ hạ vốn gốc, tiêu năm trăm vạn cho tôi nữa.”

Dương Quan Quan xấu hổ nói, ngồi xuống đối diện với Tề Đẳng Nhàn, phát hiện cái tên này vẫn còn chưa chuẩn bị bát đũa cho mình thì cảm thấy đối phương cũng quá không có phong độ thân sĩ một chút.

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, hỏi: “Cô vẫn còn cảm thấy là Tôn Học Văn cho cô năm trăm vạn đó sao?”

Dương Quan Quan ngẩn người nói: “Anh ta vừa rồi đã thừa nhận rồi, còn nói là chỉ cần có thể hoàn thành tốt việc thay cho Dương Phỉ Phỉ thì vất cho tôi thêm năm trăm vạn cũng chẳng sao cả.”

Tề Đẳng Nhàn lười phải giải thích, không tin thì thôi, cũng đỡ phải sinh ra hiểu lầm gì đó.

Hiện tại xem như hắn đã ý thức được mấy chữ “Ngực to não như quả nho” là chuyện gì, đây còn không phải là ví dụ điển hình sao?

“Tôi nói cho cô hay này….” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái.

Dương Quan Quan theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh lại, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng chăm chú nghe giáo huấn.

Có lẽ nguyên nhân là vì động tác quá mức mạnh mẽ nên làm cho cúc của chiếc áo sơ mi vốn có chút không kham nổi nữa banh một cái, phốc một tiếng trực tiếp đứt rơi từ trên áo sơ mi xuống.

“Bang!”

Cúc áo sơ mi trực tiếp bắn thẳng vào trán của Tề Đẳng Nhàn rồi rơi xuống trong bát.

Tề Đẳng Nhàn hơi ngẩn người, Dương Quan Quan cũng sửng sốt.

“Ngại quá!” Sắc mặt Dương Quan Quan ngượng đến mức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy chạy về phòng thay lại quần áo.

“Cô ta mua quần áo cũng không dễ dàng….” Tề Đẳng Nhàn chép chép miệng nhặt cúc áo từ trong bát lên, bất đắc dĩ lắc đầu.

Xác thực là Dương Quan Quan mua quần áo không dễ dàng gì, đặc biệt là áo sơ mi.

Nếu mua số đo lớn thì cũng sẽ không tồn tại mấy việc xấu hổ như này nhưng sẽ khó tránh khỏi hơi lỏng lẻo.

Mua theo số đo thích hợp thì hai khối thịt trước ngực kia lại khó tránh khỏi sẽ căng ra một chút.

dương qua quan đổi xong quần áo tốt rồi ra ngoài, lại ngồi xuống ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Tề tổng, anh vừa định nói với tôi cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Ngại quá, vừa rồi bị gián đoạn như vậy nên quên mất rồi.”

Dương Quan Quan không còn gì để nói, ném một ánh mắt xem thường về.

Lúc này, Hướng Đông Tinh gọi điện thoại tới, Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt Dương Quan Quan nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, một bên vừa ăn cơm một bên vừa nói chuyện với cô ta.

“Tề Đẳng Nhàn, anh bị sao thế hả? Ngân hàng vừa mới duyệt hợp đồng cho vay hai trăm triệu xong thì sao trong nháy mắt đã thu hồi ngược lại rồi? Có phải anh lại đắc tội với ai rồi hay không?!” Hướng Đông Tinh dồn dập hỏi.

“Chẳng qua là tôi xách cái tên Tôn Học Văn kia ra đánh một trận mà thôi, anh ta sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ hả? Thu hồi hợp đồng cho vay luôn?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Hướng Đông Tinh chỉ cảm thấy bị những lời này như thiên lôi đánh xuống, cái gì gọi là chẳng qua chỉ xánh người ta ra đánh một trận, còn sẽ không nhỏ mọn như vậy?

Hướng Đông Tinh tức muốn hộc máu nói: “Hai trăm triệu kia chính là tài chính khởi đầu của tianlai capital, hơn nữa kế hoạch của chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài, những cái đó hiện giờ không thể động vào được!”

Hướng Đông Tinh nói những cái đó tự nhiên là tiền mà Tề Đẳng Nhàn lấy từ chỗ Cổ Tân Tư Cơ tới.

“Yên tâm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp.” Tề Đẳng Nhàn một bên thong thả ung dung ăn uống, một bên nhàn nhạt nói.

Hướng Đông Tinh nghe hắn nói như vậy thì cũng không nghi ngờ gì hắn, dù sao thì cô ta cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Tề Đẳng Nhàn.

Hướng Đông Tinh ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi nói: “Tôi suy xét lại một chút, cũng không cần phải tiếp tục bảo trì sự thần bí của tổng giám đốc thần bí kia đâu….”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Là có ý gì?”

“Để cho tổng giám đốc thần bí này hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức đi!” Hướng Đông Tinh lạnh giọng nói.

Dương Quan Quan nghe đến đó thì hai mắt trợn tròn lên, cảm xúc cũng kích động hẳn.

Sếp tổng sau màn của tianlai capital, tổng giám đốc thần bí, cuối cùng cũng muốn hiện thân sao?!

Anh ta là người như thế nào? Có bối cảnh là gì? Tuổi bao nhiêu, trông ra làm sao?

Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Tuỳ cô, dù sao sự việc liên quan đến đại cục cô cứ sắp xếp là được, tôi chỉ là một người làm công thôi.”

Hướng Đông Tinh nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Anh chuẩn bị một chút cho trận quyết chiến cuối cùng này.”

Nói xong lời này, Hướng Đông Tinh cúp điện thoại.

“Trời ơi, tổng giám đốc thần bí muốn hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức thật sao?!”

sau khi thấy Hướng Đông Tinh cúp điện thoại thì Dương Quan Quan kinh hỉ đầy mặt hô to gọi nhỏ với Tề Đẳng Nhàn.

“Cô hưng phấn như vậy làm gì? Y như đồ quê mùa chưa từng trải việc đời bao giờ ấy.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Vẫn luôn là người khác khinh thường hắn, gọi hắn là đồ quê mùa, hắn cũng rất muốn thử cái cảm giác được trào phúng người khác này. Đừng có nói, còn rất không tệ đâu!

Dương Quan Quan lại không thèm để ý mà nói: “Xem ra anh rất quen thuộc với tổng giám đốc thần bí kia nha, nếu không thì Hướng tổng cũng sẽ không gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với anh!”

“Tề tổng, anh có thể lộ ra cho tôi biết trước một ít về bối cảnh của tổng giám đốc thần bí đó không, có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”

“Tôi thật sự rất tò mò!”

Tề Đẳng Nhàn buông đũa trong tay xuống, nhàn nhạt đáp: “Được rồi!”

“tổng giám đốc thần bí này có tuổi tác không sai biệt lắm với tôi.”

Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì kinh ngạc nói: “Thật đúng là thiếu niên nhiều tiền mà, hẳn là con cháu của gia tộc lớn nào đó đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Con cháu trong gia tộc lớn ở Đế Đô.”

Dương Quan Quan lại kinh hô lần nữa, nói: “Khó trách Từ Ngạo Tuyết lại sợ anh ta như vậy! Anh ta trông như thế nào?”

“Lớn lên soái khí anh tuấn không khác gì tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói.

“Thôi đi, phỏng chừng người ta còn đẹp trai bỏ xa anh mười con phố kìa.” Dương Quan Quan khát khao nói: “Tên anh ta là gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả duỗi tay chỉ chỉ mình, nói: “Tên là Tề Đẳng Nhàn đấy!”

Khuôn mặt nhỏ của Dương Quan Quan lập tức suy sụp xuống, tức giận nói: “Không tin anh nữa, dù sao từ giờ tới yến hội cũng không bao lâu nữa, tới lúc đó tôi tự mình tới hiện trường chứng kiến!”

“Cô chỉ là một trợ lý, lại dùng loại giọng điệu như này nói chuyện với sếp như tôi một lần nữa thử xem? Tôi đánh chết cô!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên hung thần ác sát giơ bàn tay mình lên.

“Tôi tôi…. Tề tổng, tôi sai rồi….” Dương Quan Quan cúi đầu, uỷ khuất nói.

Tề Đẳng Nhàn đắc ý cười cười, cái đồ nhát cáy này, quả nhiên vẫn nên là mình đe doạ một chút mới tốt!

Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi chung cư của Dương Quan Quan thì cô ta đã gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho kiều thu mộng.
Chương 224 EQ tăng

“mộng mộng, mộng mộng, mình có một tin quan trọng về tổng giám đốc thần bí, cậu có muốn nghe hay không?!”

lúc điện thoại vừa được kết nối với kiều thu mộng thì Dương Quan Quan hưng phấn kích động hỏi.

kiều thu mộng ngẩn người, sau đó cũng kích động nói: “Thật không? Tin tức gì?!”

Dương Quan Quan cao hứng nói: “tổng giám đốc thần bí sẽ hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức!”

kiều thu mộng khiếp sợ nói: “Cái gì? Cậu nói thật không? Anh ta muốn lộ mặt sao?!”

Không phải do kiều thu mộng không kích động không khiếp sợ, dù sao thì vị tổng giám đốc thần bí này từ khi tianlai capital được thành lập tới nay vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cô ta, còn thường xuyên dùng các phương pháp khác nhau xoát cảm giác tồn tại ở chỗ cô ta nữa.

Hơn nữa, hành động của vị tổng giám đốc thần bí này không thể không khiến cô ta tin rằng tất cả những việc này không phải làm vì cô ta.

“Sao mà cậu biết được?!” kiều thu mộng bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi.

“Vừa rồi mình nghe thấy Hướng tổng gọi điện cho Tề tổng, hai người nói qua trong điện thoại.”

“Hướng tổng thương lượng với Tề tổng xem có nên để tổng giám đốc thần bí đó lộ mặt trong yến hội hay không, Tề tổng nói tuỳ Hướng tổng sắp xếp.”

Dương Quan Quan đắc ý nói giống như đang tranh công vậy.

kiều thu mộng nghe đến đó thì hung hăng nắm chặt tay mình lại, nói: “Vậy thì xem ra là thật rồi, ngay cả Hướng Đông Tinh cũng đã nói như vậy thì sẽ không thể nào là giả được!”

Dương Quan Quan nói: “Chỗ mình vẫn còn rất nhiều tin tức về tổng giám đốc thần bí, cậu muốn nghe nữa hay không?”

“Đương nhiên!” kiều thu mộng nói.

“Vậy mình cũng không thể huỵch toẹt nói hết ra cho cậu nghe được, cậu phải cảm ơn mình cái gì đó nữa!” Dương Quan Quan cười to nói.

“Được được được, đợi lát nữa nếu cậu mở livestream thì mình trực tiếp tới phòng livestream của cậu tiêu cho cậu mấy cái tên lửa!” kiều thu mộng tài đại khí thô nói.

Dương Quan Quan lại nói: “Vị tổng giám đốc thần bí đó là người ở Đế Đô, bối cảnh gia tộc cực kỳ lớn, hơn nữa tuổi cũng rất trẻ, không lớn hơn chúng ta bao nhiêu đâu.”

kiều thu mộng kinh ngạc nói: “Cậu biết được những tin tức đó từ đâu thế?”

“Mình đi hỏi Tề tổng, hắn nói cho mình biết!” Dương Quan Quan cười nói.

“Tề Đẳng Nhàn….” kiều thu mộng nhẹ nhàng mân môi.

Dương Quan Quan hỏi: “Vậy buổi yến hội đó cậu có đi không?”

kiều thu mộng lập tức nói: “Đương nhiên là mình có đi rồi, mình muốn tận mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc thần bí này xem anh ta là thần thánh phương nào, vì sao lại chiếu cố mình như vậy!”

Dương Quan Quan cười nói: “Vậy mình chúc mừng cậu trước, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tổng giám đốc thần bí mà cậu ngày đêm mong nhớ, hy vọng những việc tiếp theo cậu làm cũng đều sẽ thuận lợi suôn sẻ.”

“Quan Quan, cảm ơn cậu đã nói cho mình biết những tin tức này.” kiều thu mộng cảm kích nói.

Cúp điện thoại được một lúc rồi mà Dương Quan Quan vẫn còn rất hưng phấn.

Cô ta đương nhiên rất hy vọng giữa tổng giám đốc thần bí và kiều thu mộng sẽ có gian tình gì gì đó, dù sao thì kiều thu mộng cũng chính là bạn tốt của cô ta mà!

Nếu kiều thu mộng có thể yêu đương với tổng giám đốc thần bí thì về sau nếu cô ta cần tổng giám đốc thần bí hỗ trợ, thông qua quan hệ với kiều thu mộng cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Dựa vào năng lực và bối cảnh của tổng giám đốc thần bí thì tuyệt đối không hề sợ hãi Dương gia ở Thượng Hải, chỉ cần cho cô ta dựa hơi một chút là được, để trong tương lai cô ta có thể chống chọi được với Dương gia.

Tề Đẳng Nhàn lại không hề biết tin tức này có thể khiến cho Dương Quan Quan kích động tới mức suýt mất ngủ nguyên một đêm, thời điểm ngày hôm sau nhìn thấy cô ta còn thấy luôn cả quầng thâm mắt.

Người của Lý Gia Quyền hiện tại đã không còn ngăn cản việc phá bỏ di dời lô đất thung lũng giết người, lần này phái nhân viên qua đó đàm phán cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng không có hai trăm triệu ngân hàng cho vay kia thì hạng mục này không thể nào khởi động được.

“Ngài Tề, hôm qua anh đánh Tôn Học Văn thật sao? Ghen cũng không cần thiết phải ra tay mạnh như vậy đâu?” Lý Vân Uyển đen mặt cực kỳ không vui tìm được Tề Đẳng Nhàn.

“Là do hôm qua anh ta bỏ thuốc thư ký Dương, chuẩn bị làm việc ghê tởm.” Tề Đẳng Nhàn nói đơn giản việc xảy ra ngày hôm qua một lần.

Lý Vân Uyển nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn này chính là tra nam không thể cứu chứ, vừa ăn mình xong đã quay ra theo dõi Dương Quan Quan rồi.

Lý Vân Uyển nói: “Hiện tại vấn đề ở chỗ chúng ta cũng rất nghiêm trọng, Tôn Học Văn không cho vay nữa, còn có một số ngân hàng vốn đã nói thoả đáng hết rồi cũng đã bắt đầu đổi ý.”

“Nếu không có số tiền đó thì chúng ta rất khó làm việc tiếp theo được, anh tới tìm thử biện pháp khác đi.”

“Nếu không thì lấy số tiền đó của anh ra ứng trước?”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Những số tiền đó không thể cho ra ánh sáng được, nếu không thì Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ sẽ cảnh giác hẳn lên.”

“Như vậy đi, tôi đi giải quyết vấn đề cho vay.”

“Nếu Tôn Học Văn dám tiếp tục ngăn cản thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

Lý Vân Uyển hãi hùng khiếp vía đáp: “Anh sẽ không định đuổi tới bệnh viện đánh anh ta thêm một trận nữa đấy chứ?!”

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy thì phải xem xem anh có có biết điều thức thời hay không đã!”

Lý Vân Uyển sở khóc dở cười, nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói là để hắn giải quyết việc này thì cô ta cũng không cần hỏi nhiều thêm làm gì.

“Dương Quan Quan nói do tổng giám đốc thần bí muốn lộ mặt nên cô ta một đêm ngủ không ngon. Sao em không biết gì về chuyện này thế?” Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, hài hước hỏi.

“Hôm qua Hướng Đông Tinh gọi điện thoại tới nói với tôi chuyện này….” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp.

“Chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng không nói cho em biết? Ngược lại thì Dương Quan Quan lại là người đầu tiên biết nó trước?” Lý Vân Uyển bắt đầu làm khó dễ.

“Ai bảo tại ngày hôm qua cô không về nhà?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Về nhà?” Lý Vân Uyển cười, Tề Đẳng Nhàn đây là để cô ta xem ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ như nhà của chính mình, những lời này lập tức khiến bất mãn trong lòng cô ta tiêu tán hơn một nửa.

Lý Vân Uyển nghiêng người ngồi vào lòng Tề Đẳng Nhàn, ôm cổ hắn tình ý cười hỏi: “Vậy anh có nhớ em hay không nha?”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không nhớ, trong đầu óc toàn là về cúc áo sơ mi thôi.”

Lý Vân Uyển nghe thấy lời này thì thắc mắc đầy mặt, nghĩ đến cúc áo sơ mi? Cái quỷ gì vậy?

“Đêm nay có một bộ phim điện ảnh mới ra, em đi xem phim với tôi một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ô, EQ tăng lên rồi nha!” Lý Vân Uyển cả kinh, trong lòng thầm nghĩ.

Đàn ông hẹn phụ nữ xem phim lúc nửa đêm thì có thể có lòng tốt gì sao? Xem xong phim cũng đã là rạng sáng hai, ba giờ rồi, còn có thể đi chỗ nào được nữa?

“Được.” Lý Vân Uyển đồng ý, làm bộ như không biết chút tâm tư nhỏ của người này.

Cũng chính do Lý Vân Uyển thật tâm thích Tề Đẳng Nhàn nên mới vui đi theo kịch bản của cái tên không có chút kỹ xảo diễn nào như hắn.

Nếu mà là mấy tên nịnh nọt cô ta chướng mắt đưa ra loại thỉnh cầu như này thì cô ta có thể lập tức hoá thành hải vương xoay người ta thành vòng tròn rồi.

Lý Vân Uyển cố ý nói: “Ngài Tề, em xem trên mạng thấy người ta đều nói đàn ông mời phụ nữ đi xem phim lúc nửa đêm thường thường đều không có ý tốt? Anh hẹn em lúc đêm khuya thanh vắng như vậy có phải là có âm mưu gì đó hay không?”

Lúc nói lời này cô ta còn đặc biệt nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn, quả nhiên, tên này đỏ mặt!

“Tâm tư bất chính? Tôi thì có thể có ý xấu gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng nói: “Tôi chính là cảnh ngục chính trực nhất, làm gương tốt ân cần dạy dỗ được rất nhiều tội phạm, sao có thể có tâm tư bất chính được?”

Lý Vân Uyển thấy bộ dáng này của hắn thì cảm thấy đáng yêu làm sao, nhịn không được cười rộ lên cụng vào đầu hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn khiến cho những lời nói còn lại đều bị hắn nuốt ngược về trong bụng.

“Mẹ nó….Sao lại thân mật nữa rồi, đây vẫn là ở trong công ty mà….”

Tật xấu đóng cửa không kín mít này của Lý Vân Uyển đã thành một thói quen xấu không thể bỏ được dẫn tới Dương Quan Quan ở ngoài cửa lại một lần nữa nhìn rõ mồn một cảnh tượng hai người cá nước thân mật.

Mặt Dương Quan Quan lập tức đỏ rực y như một quả đào chín, trong đầu không hiểu sao tự dưng hiện lên một số hình ảnh vô cùng kỳ quái, thậm chí còn cảm giác được cả người có chút khô nóng giống như hôm qua lúc bị bỏ thuốc.

“Cửa còn chưa đóng kỹ nữa!”

Lý Vân Uyển đột nhiên cảnh giác lại gõ gõ đầu Tề Đẳng Nhàn, đứng dậy đi tới đóng cửa văn phòng lại.
Chương 225 Tra được manh mối

Dương Quan Quan cho rằng bản thân đã bị phát hiện, sợ tới mức bịt chặt miệng chạy chậm trốn đi.

Tề Đẳng Nhàn tỉnh thần được một lúc thì nghe thấy thanh âm có người vội vàng rời đi từ cửa văn phòng khiến cho hắn ngẩn người, sao tiếng bước chân này nghe giống như của Dương Quan Quan thế?

Lúc Lý Vân Uyển đi đến cửa văn phòng thì Dương Quan Quan đã chạy trốn rồi, cô ta không nhìn thấy người, lúc này mới yên tâm đóng chặt cửa lại.

“Lần sau lúc vào văn phòng có thể nhớ rõ phải đóng chặt cửa trước đã được không, cái tên này thật là gian xảo mà, vạn nhất bị người ta nhìn thấy hết thì thanh danh của mình biết làm sao!” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng cắn răng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Khi xoay người lại thì Lý Vân Uyển đã sửa soạn lại vạt áo hỗn độn của mình xong xuôi, chính mình vừa lơ đãng một cái mà bàn tay xấu xa kia đã như cá chạch trơn tuột chui vào rồi, thật là đáng giận!

Từ khí Lý Vân Uyển tới làm việc tại tianlai capital thì Tề Đẳng Nhàn không còn quá bỏ bê công việc nữa, đây quả thực là một kỳ tích.

Có chăng cũng là bởi vì Lý Vân Uyển sẽ thường xuyên hoặc ngẫu nhiên tới văn phòng thăm hắn nên mới khiến hắn vẫn luôn duy trì loại chuyên cần xuất sắc này.

Lúc Dương Quan Quan bị tề đẳng đẳng nhàn gọi vào văn phòng thì đã không còn nhìn thấy Lý Vân Uyển đâu nữa.

Nhìn thấy bộ dáng Tề Đẳng Nhàn nghiêm chỉnh ngồi đó, thâm tâm Dương Quan Quan không nhịn được mắng một câu “Mặt người dạ thú!”.

Tề Đẳng Nhàn không biết trong đầu Dương Quan Quan đang nghĩ cái gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Thư ký Dương, phiền cô xử lý giúp tôi một số thứ, tôi phải tới ngân hàng giải quyết vấn đề cho vay một chút.”

Dương Quan Quan trợn trắng mắt: “Tôi biết rồi!”

“Thái độ gì đấy? Cô đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy hử?” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, cười lạnh hỏi.

Hắn vừa cường ngạnh như vậy thì Dương Quan Quan lập tức ỉu xìu xuống.

Dương Quan Quan rũ mi mắt đáp: “Tề tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ tận tâm làm việc, xin anh cứ yên tâm.”

Tề Đẳng Nhàn vừa lòng gật đầu nói: “Này cũng không tệ lắm!”

Nói xong lời này, hắn đừng lên rời khỏi văn phòng.

“Thật là đáng giận mà!”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Dương Quan Quan bị nhốt ở trong trực tiếp đóng cửa lại, sau đó không nhịn được hung hăng giơ giơ nắm đấm lên.

Động tác mua may nắm đấm của cô ta quá mạnh mẽ dẫn tới áo sơ mi vốn đã căng chặt càng nảy lên, cực kỳ sóng gió mãnh liệt.

Dương Quan Quan không cam lòng ngồi xuống ghế ông chủ của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bản thân mình vốn dĩ chỉ là thư ký tổng mà thôi, lại còn muốn gánh trọng trách công việc nặng như vậy nữa!

Dương Quan Quan sử dụng máy tính của Tề Đẳng Nhàn xử lý công việc, sắp xếp tất cả các văn kiện lại một thể, điều chỉnh bảng biểu cho thoả đáng rồi mới chuẩn bị tắt máy.

Lúc rời khỏi mặt bàn thì cô ta phát hiện có một cái “Livestream Răng Nanh”, đó đúng là hợp đồng phát sóng trực tiếp của nền tảng mà trước mắt cô ta cần nhất.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dương Quan Quan lại trực tiếp mở phần mềm phát sóng trực tiếp lên, tựa như muốn nhìn thử xem ngày bình thường Tề Đẳng Nhàn ở trong văn phòng đã xem cái gì.

“Quả nhiên, tên này đúng là một tên háo sắc mà!”

Lúc Dương Quan Quan click chuột vào ô lịch sử thì hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy trong lịch sử quan sát kia thuần sắc một màu toàn là livestream của các mỹ nữ, hoặc chính là giao hữu của mỹ nữ.

Dương Quan Quan dấn thân vào nghề livestream đã mấy năm hiểu rất rõ về loại livestream giao lưu này, đó căn bản chính là livestream sắc tình cao cấp.

Bên nền tảng sẽ mời tới một ít nữ chủ bá có nhan sắc cao cấp, sau đó để những nữ chủ bá này làm tất cả hoạt động mà bên nền tảng yêu cầu ngay trên livestream, mặc quần áo hầu gái đóng giả làm hầu gái, mặc OL đóng vai giáo viên, để người xem nhập vai cùng vào đó.

Những bộ quần áo được mặc trong livestream cần phải lộ hết cả đùi, rồi nói vài lời nói lẳng lơ, có những người thậm chí còn biểu diễn kỹ thuật dùng miệng của mình, cụ thể là dùng đầu lưỡi làm đủ trò, hoặc phát ra tiếng động ướt át vào thẳng microphone, còn lại thì mọi người tự tưởng tượng đi.

Nhìn tới những ghi chép này, Dương Quan Quan cũng không biết tại sao mình lại tức giận.

Có lẽ là do không thể tin được cái tên Tề Đẳng Nhàn đã cứu mình vài lần lại là người như thế này chăng?

Dù sao thì, hiện tại cô ta cảm thấy rất thất vọng.

"Tên háo sắc, tôi xóa hết mấy follow này của anh bằng hết thì thôi!" Dương Quan Quan cắn răng, unfollow hết những chủ bá mà Tề Đẳng Nhàn theo dõi.

Sau đó, cô ta phát hiện mình cũng nằm trong danh sách follow.

Dương Quan Quan tức khắc cảnh giác, nhắc nhở chính mình "Sau này live stream nhất định phải ăn mặc kín đáo một chút."

Trong lúc đang ngẩn người, di chuột loạn xạ cả, vô tình lại bấm vào phần ghi chép tiêu phí.

"Tổng chi tiêu năm trăm vạn ?!"

Sau khi nhìn thấy con số này, Dương Quan Quan không dám tin vào hai mắt của mình nữa, điên cuồng xoa xoa.

"Tôi thật muốn nhìn xem, cái tên háo sắc nhà anh donate cho nữ chủ bá nào!" Dương Quan Quan cười lạnh, sau đó bấm mở bản ghi chép donate.

Xem xong, đầu của cô ta suýt đập thẳng xuống mặt đất.

Trong phần ghi chép donate cho thấy những món quà mà Tề Đẳng Nhàn mua được sử dụng lần đầu chính là món quà Thần Đế trong phòng trực tiếp của cô, sau đó là bốn chiếc chiến hạm ngân hà!

Dương Quan Quan ngồi trước máy tính đần cả người, năm trăm vạn kia thật đúng là do Tề Đẳng Nhàn donate chứ không phải Tôn Học Văn có ý đồ xấu!

"Này, này, này..... Điều này sao có thể là sự thật được? Thế mà thật đúng là anh ta donate cho mình năm trăm vạn!" Dương Quan Quan kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, lại ngẩn người.

Cũng thế, trong lòng cô ta sinh ra đủ loại cảm xúc.

Tề Đẳng Nhàn không có bản ghi chép tiêu phí khác, chỉ có mấy cái được donate trong phòng trực tiếp của cô. Những nữ chủ bá khác đều không lấy được bất kì thứ gì, không có ai là ngoại lệ.

Dương Quan Quan xác nhận lại, bản ghi chép tiêu phí này không có khả năng là giả. Chẳng qua là, ID của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là "antifan chân chính của Dương Quan Quan". Dù sao thì, cái ID này cũng quá là vô duyên rồi.

ID của hắn là "Một người rảnh rỗi", nhưng thật ra rất bình thường.

Sau khi biết được chuyện này, Dương Quan Quan có loại cảm giác như thế giới quan của mình đã sụp đổ. Không nghĩ tới người mà vô tư giúp đỡ, không chút bủn xỉn donate năm trăm vạn để giải vây cho mình, thế mà lại là Tề Đẳng Nhàn!

"Mình trách nhầm anh ấy rồi! Khó trách được anh ấy chắc chắn Tôn Học Văn không có lòng tốt như thế..." Nghĩ đoạn, lúc này Dương Quan Quan mới có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nháy mắt này, cô ta thậm chí đã có suy nghĩ đi tìm Tề Đẳng Nhàn để giải thích.

Dù sao thì, Tề Đẳng Nhàn donate năm trăm vạn, không phải năm đồng!

Cho dù là ai thì sau khi bỏ ra năm trăm vạn lại bị người hiểu lầm, chỉ sợ sẽ rất không thoải mái.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có nửa câu oán trách, thậm chí còn lười giải thích.

Giờ đây, cuối cùng Dương Quan Quan cũng hiểu được vì cái gì mà Lý Vân Uyển lại coi trọng Tề Đẳng Nhàn, cũng hiểu được vì sao cô ta lại nói đừng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.

Dương Quan Quan càng nghĩ càng áy náy, bật người dậy gọi cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đi tới cửa bệnh viện.

"Tề tổng, tối nay tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé!" Dương Quan Quan dịu dàng nhỏ nhẹ.

"Được, tôi có chút việc, xong việc nói sau!" Tề Đẳng Nhàn đồng ý rồi cúp điện thoại luôn.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy quái quái, Dương Quan Quan này tại sao đột nhiên lại dùng giọng điệu dịu dàng đó với mình chứ?

Sau đó, hắn chợt nhớ ra, chắc có lẽ là do gần đây liên tiếp "lập uy", khiến cho nhóc con nhát gan này hoàn toàn sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy bản thân mình cũng nên dương dương tự dắc một chút, cảm thấy từ nay về sau mình nên dùng phương thức này để đối phó với Dương Quan Quan, miễn cho cô ta lại tiếp tục làm loạn với mình.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi vào bệnh viện, hắn tìm một y tá rồi hỏi phòng bệnh của Tôn Học Văn.

"Anh cũng tới thăm ngài ấy sao?"

"Hôm nay giám đốc của các ngân hàng chi nhánh đều tới đây thăm ngài ấy, trận thế rất lớn đó!"

"Cũng không biết người nào điên khùng như thế, khiến ngài ấy thành cái bộ dạng như thế này, đúng là chán sống!"

Y tá nhỏ cằn nhằn hai câu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói cho hắn biết vị trí phòng bệnh.

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười: "Cảm ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK