Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453 Bắt cóc

Thật ra hai người bọn họ cũng không biết tại sao lại đuổi theo.

Nếu nhất định phải đưa ra một lý do, có lẽ chỉ có thể là bốn chữ ‘Hành hiệp trượng nghĩa’, đã học võ thì phải có chỗ để dùng võ.

Hơn nữa, Dương Quan Quan biết rõ quan hệ giữa nhà họ Hoàng và Tề Đẳng Nhàn rất tốt, cho nên cô ấy làm một chút chuyện mà mình có thể làm.

Hai người chạy theo, sau một lúc lâu, đều cảm thấy ngạc nhiên.

Giờ mới phát hiện hai người lại chạy nhanh như vậy, thể lực của cả hai thì ra lại tốt đến thế!

“Ừm.”

Hai người liếc nhìn nhau, nhưng chỉ đơn giản gật đầu một cái, không ai nói gì để tránh sốc hông.

Sau khi chiếc xe van kia kéo Hoàng Tình Ca lên xe, sử dụng tốc độ không nhanh không chậm lái ra ngoài.

Đây đương nhiên là việc dễ làm nhất, nếu tốc độ xe quá nhanh sẽ khiến cho cảnh sát giao thông chú ý, vậy thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Hơn nữa trên đường còn có đèn xanh đèn đỏ, xe van vừa chạy vừa dừng, hai con chim non vừa mới học võ công lại có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Kiều Thu Mộn sắp thở không nổi nữa, cô ta quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt Dương Quan Quan đỏ ửng, hô hấp vẫn đều đều, vẫn duy trì tốc độ cực nhanh như trước.

Không lâu sau, xe van đã chạy ra khỏi nội thành, chạy vào vùng ngoại thành.

Cũng may hiện tại đang là giờ cao điểm, cho dù là ngoại thành cũng có rất nhiều xe, điều này khiến cho tốc độ của xe van vẫn không nhanh lên được.

Dương Quan Quang chạy đều đều, hô hấp cân bằng, cột sống bắt đầu vận động theo, trong lúc chạy băng đã dùng quá sức, nhưng vẫn liên tục chạy hơn mười kilomet, vẫn cảm thấy mệt mỏi.

“Còn không ngừng lại, tớ sắp mệt muốn chết rồi!” Kiều Thu Nguyệt cắn răng, cảm thấy nội tạng như bị lửa nóng thiêu đốt khó chịu, hơi thở ra, mỗi một hơi đều đau đớn như cắt đứt yết hầu.

Xe van bỗng nhiên chuyển hướng, từ đường cái rộng lớn ở ngoại ô, đi vào con đường đá vụn xóc nảy.

Hai bên đường cái đều là đất vườn khô cạn.

Dương Quan Quan bước một bước dài, nhảy một cái xuống đường lớn, sau đó tiếp tục đuổi theo xe van.

Lúc cô ta đang chạy, lỗ chân lông khép mở, bản tay chảy mồ hôi, càng chạy cơ thể càng trở nên nhẹ nhàng, nhưng áp lực trong nội tạng đang dần tăng lên.

Kiều Thu Mộng hơi không theo kịp tiết tấu, cô ta cảm thấy sức ép trong nội tạng đã quá giới hạn, nhưng cô ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, bỗng có cảm giác phúc đến thì lòng cũng sáng ra, miệng vang lên âm thanh sôi sùng sục của máy đun nước, ùng ục ùng ục, một sức mạnh không biết từ đâu chui ra, giúp cô ta có thể tiếp tục đuổi theo.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được động tĩnh, vô thức xoay đầu nhìn thử, âm thầm kinh ngạc trong lòng, cô ấy không nghĩ rằng Kiều Thu Mộng lại lợi hại như vậy, đuổi theo lâu như vậy vẫn không bị tụt lại phía sau.

Hai người không nói chuyện với nhau, bởi vì vốn dĩ họ không có sức lực và thời gian để nói chuyện, một khi nói chuyện, không khí trong cơ thể sẽ bị thoát ra ngoài, lúc đó sẽ không đuổi kịp nữa.

Dương Quan Quan không biết họ đã chạy bao lâu, cô ấy dần cảm giác được lỗ chân lông trong cơ thể mở ra, thân thể căng lên giống như bóng bay được bơm đầy khí, khi cô ấy chạy thì giống như đang liên tục bơm khí cho bong bóng.

Trái tim cô ấy đập nhanh, sắp đạt đến quy luật bất thường, ngũ phủ ngũ tạng dường như bị lửa thiêu đốt.

“Tuyệt đối không thể buông lỏng, một khí đã buông lỏng, muốn điều chỉnh lại không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, vậy chắc chắn sẽ mất dấu!” Dương Quan Quang cắn răng tiếp tục chạy, thậm chí tinh thần của cô ấy đã trở nên hơi hoảng hốt.

May mà tốc độ của xe van ngày càng chậm, bởi vì, tình trạng giao thông ở chỗ này không thông thuận lắm, tăng nhanh tốc độ chắc chắn là muốn gây chuyện.

Dương Quan Quan quay đầu nhìn thoáng qua, cô ấy phát hiện Kiều Thu Mộng đã bị bản thân bỏ lại rất xa, sợ không phải chỉ cách 1 dặm thôi.

Cô ấy biết, kế tiếp phần lớn chỉ có thể dựa vào chính mình, cô ấy cắn chặt răng tiếp tục đuổi theo.

Cuối cùng tốc độ của xe van ngày càng chậm, dường như đang chuẩn bị dừng lại.

Phía trước xuất hiện một ngôi nhà dân, sau khi xe van lái tới trước cửa nhà dân thì dừng lại.

Dương Quan Quan cũng chậm rãi dừng lại, lặng lẽ đến gần phía trước.

Thân hình của cô ấy đã được đường cái cao gần ngang cô ấy che lại, cho nên, nhìn từ phía nhà dân chắc chắn sẽ không nhìn thấy cô ấy.

“Không biết đám người này có lại lịch thế nào, một mình mình không đối phó nổi?” Dương Quan Quan âm thầm nghĩ, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Cô ấy biết, đây mới chính là lúc khảo nghiệm bảo thân thật sự!

Lúc trước đánh nhau với mấy tên côn đồ ở tiệm bánh bao vốn dĩ không là chuyện gì cả, hơn nữa, lúc đó còn có Tề Đẳng Nhàn quan sát bên cạnh, nếu tình hình không ổn, cô ấy vẫn có thể được cứu giúp bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện tại không có Tề Đẳng Nhàn bên cạnh, hơn nữa đối phương còn lại bọn cướp cực kỳ hung ác, không thể so sánh với mấy tên côn đồ kia.

“An toàn rồi, con bé này thật sự khó bắt, tính cảnh giác rất cao, cuối cùng lần này cũng thành công!” Hai người đàn ông trong nhà dân, thân hình trung bình, mặt mũi bình thường.

“Dù sao cũng là con gái của Hoàng Văn Lãng, khó bắt là chuyện bình thường, nhưng mà cũng đã bắt được rồi, coi như có cái để ăn nói với lão đại rồi!” Một người đàn ông khác nói, vẻ mặt vui cười.

Dương Quan Quan thấy chỉ có hai người, bỗng nhiên có chút dũng khí giao đấu, dù sao lần trước cô ấy thực chiến, một đấm có thể đánh ngã mấy tên côn đồ.

Cô ấy vậy mà lại không phát hiện bản thân đã can đảm hơn trước, nếu đổi lại lúc còn chưa luyện võ, cô ấy mà gặp được loại chuyện như thế này, chỉ sợ trốn còn không kịp.

Nhưng hiện tại, cô ấy lại có thể bình tĩnh quan sát tình hình, tự hỏi xem phải làm ra tay như thế nào để cứu Hoàng Tình Ca!

“Không được, không thể ra tay vào lúc này, hai người kia đương nhiên không phải người bình thường, một mình xử lý hai tên, chắc chắn sẽ bị đánh chết!” Dương Quan Quan suy nghĩ rối bời, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Vì thế, cô ấy trốn ở một góc kiên nhẫn chờ đợi.

Rốt cuộc cũng có một tên cướp không nhịn được, đứng dậy, nói: “Tao đi giải quyết nỗi buồn một lát, mày coi con bé này đi.”

Tên cướp còn lại nói: “Mày yên tâm đi, trói chặt chẽ lắm, thuốc mê vẫn còn hiệu lực, cô ta có thể chạy đi đâu được chứ? Cho dù tao về ngủ một giấc, cũng không thành vấn đề!”

Tên cướp vừa cười giỡn, sau đó cởi lưng quần, đi giải quyết nỗi buồn cá nhân.

“Được lắm, tính cảnh giác của hai tên này không cao, đúng là thời cơ tốt để mình ra tay!” Dương Quan Quan suy nghĩ, cánh tay đúng lúc đụng vào một hòn đá bén nhọn, lập tức cầm lấy.

Cô ấy rón ra rón rén trèo ra, nhảy một cái lập tức vào trong sân nhà, cô ấy nhìn thấy tên cướp trong phòng đang quay lưng về phía mình, còn cúi đầu châm thuốc lá.

Sau khi tiếng bật lửa vang tách một cái, tên cướp ngồi trên ghế bắt đầu mơ hồ phun khói, nuốt khói nhả mây, lúc Dương Quan Quan đến gần, hắn cũng không hề phát hiện.

“Cơ hội tốt!”

Dương Quan Quan cong người, cúi người đi đến, dùng mũi chân để bước đi.

Mấy ngày nay tập đánh cọc đã có tiến bộ rất nhiều, trong lúc vận động như thế này lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tên cướp ngồi trên ghế hút thuốc không hề phát hiện, một tay hắn cầm điếu thuốc, tay kia lướt điện thoại.

Đúng lúc này, Dương Quan Quan đi ra phía sau hắn, hiện tại trong lòng cô ấy giống như đang nổi trống, dơ hòn đá trên tay lên, không nói hai lời, hung hăng đập lên thái dương của tên cướp.

Võ thuật Trung Quốc có “Tám không đánh”, chỗ yếu hại của “Tám không đánh” này, đầu tiên chính là không đánh vào thái dương.

Nhưng lúc thật sự chiến đấu, “Tám không đánh” chính là “Tám đánh”. chiêu nào cũng phải đánh vào tám chỗ yếu này, cố gắng một kích là giết chết.

Dương Quan Quan đợi một lát, đánh lên huyệt thái dương.

Lúc Dương Quan Quan ra tay, cho dù tên cướp có chút cảnh giác, nhưng vẫn không tránh kịp, vừa quay đầu nhìn đã thấy hòn đá đập lên thái dương của bản thân.
Chương 454 Cuộc chiến sinh tử

Chương 454: Cuộc chiến sinh tử

“Ầm!”

Tảng đá đập mạnh vào thái dương của tên bắt cóc, máu tươi văng tung tóe.

Tên bắt cóc này hừ còn chưa kịp hừ, thân thể đã nghiêng một cái, rầm một cái ngã xuống đất.

Dương Quan Quan buông tảng đá ra, lúc này mới phát hiện bản thân có chút khẩn trương, bàn tay đã bị góc cạnh của tảng đá cắt đứt.

Nhưng cô ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền vọt tới trước mặt Hoàng Tình Ca, đưa tay tháo miếng vải trắng bịt miệng cô ấy ra, tát lên mặt thúc giục: "Tỉnh lại!”

Hoàng Tình Ca mơ màng sắp ngủ mở hai mắt ra, theo bản năng lẩm bẩm hỏi: "Cô là ai, đây là ở nơi nào?”

Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Cô bị bắt cóc, tôi tới cứu cô! Thôi nào, mau đi với tôi!”

Còn có một tên bắt cóc hung hãn đang ở đi vệ sinh ở ngoài kia, bất kì lúc nào gã cũng có thể đi ra, nếu không nhanh chóng cứu người đi thì chỉ sợ sẽ bị gã chặn lại.

Dương Quan Quan một tay đỡ lấy Hoàng Tình Ca, một tay ôm eo cô ấy, dìu người đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này nhà vệ sinh bên ngoài truyền đến thanh âm xả nước, khiến cho đầu óc cô ta trở nên ong ong muốn nổ, trong lòng chửi thầm mẹ nó.

"Tên bắt cóc này bị trực tràng à, nhanh như vậy?!" Dương Quan Quan kêu thầm trong lòng.

Vào nhà vệ sinh chưa tới hai phút mà đã đi vệ sinh xong rồi á?

Tên bắt cóc kia mở cửa ra thấy Dương Quan Quan đang đỡ Hoàng Tình Ca chuẩn bị rời đi thì liền vọt ra ngăn ở cửa lớn, cười lạnh nói: "Lá gan lớn thật, lại dám tranh ăn trước miệng cọp?!”

Dương Quan Quan bất đắc dĩ buông Hoàng Tình Ca ra, để cho cô ấy ngồi dựa vào vách tường, lạnh lùng nói: "Các người biết mình đang làm gì không, có biết mình đang bắt cóc ai không?"

Cô ta cố tình kéo dài thời gian, bởi vì cô ta biết rằng Kiều Thu Mộng đang ở ngay phía sau.

Tuy một mình cô ta rất có thể không phải là đối thủ của tên bắt cóc này, nhưng cộng thêm sức của Kiều Thu Mộng nữa, hai đánh một cũng có chút hy vọng sẽ thắng được.

Nhưng bọn bắt cóc vốn thuộc loại người tàn nhẫn lại quyết đoán, căn bản không nói nhiều với Dương Quan Quan mà trực tiếp xông lên, hướng về phía lồng ngực Dương Quan Quan một cú đấm hung ác!

Dương Quan Quan đã sớm chuẩn bị động thủ nhưng tình hình bây giờ là cuộc chiến sinh tử, điều này khiến lồng ngực cô ta đập bịch bịch như đánh trống, tuy thân thể có chút khẩn trương nhưng đầu óc lại đặc biệt rõ ràng.

Trong nháy mắt nắm đấm đã đánh tới, Dương Quan Quan không né tránh mà trực tiếp ra quyền, một cú bổ thẳng tắp rơi xuống!

Một quyền này vừa hay nện vào trên nắm đấm của đối phương, đem nắm đấm của gã nện xuống.

"A?!" Đối phương phát ra một tiếng kỳ quái, gã không nghĩ tới Dương Quan Quan lại cũng là một người luyện võ, đánh hình ý phách quyền lại có khuôn mẫu như vậy.

Trong lòng kẻ bắt cóc lập tức có thêm vài phần cảnh giác, lần thứ hai ra tay càng thêm độc ác, về cơ bản là không cho Dương Quan Quan cơ hội mà thở!

Nắm đấm của đối phương hóa thành hình rắn, lướt tới mí mắt cô ta, ngón tay run rẩy tựa như phát ra tiếng tê tê giống độc xà phun nọc độc, làm cho người ta không rét mà run.

Ngón tay còn chưa lướt tới, Dương Quan Quan đã ngửi được một cỗ mùi tanh hôi của con độc xà đang mở miệng lớn, chuẩn bị cắn chết người.

Cô ta không chút nghĩ ngợi, bổ quyền nhanh chóng lật một cái, lập tức vặn bả vai hướng lên trên!

Một cú đấm đánh tới, “bụp” một tiếng đỡ chiêu thức tay của đối phương, đem nắm đấm mở ra.

Trong khoảng thời gian này, cô ta đã được Tề Đẳng Nhàn hung hăng huấn luyện, mỗi ngày đều phải đánh Ngũ Hành quyền đến mấy ngàn lần, sau ngàn lần như thế, theo vô thức mà đánh ra!

Hai chiêu này Dương Quan Quan đều vừa vặn cản được mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, chiêu thức cũng vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội nào.

"A!"

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay gã ta rút ra trong nháy mắt mở ra thành miệng hạc, hướng về phía cổ họng Dương Quan Quan đâm thẳng tới!

Tại thời khắc sinh tử này, Dương Quan Quan cũng không nghĩ nhiều mà theo bản năng bóp tay trái thành móng vuốt ưng, cũng nhắm tới cổ họng, so với Hạc Khẩu Quyền của đối phương thì chính là một loại!

Nếu như một chưởng này xuất phát từ Tề Đẳng Nhàn, khi đối phương bị Hạc khẩu quyền đánh vào, ngón tay hắn sẽ nhéo một cái, trực tiếp đem ngón tay của người kia bóp gãy thành từng khúc.

Nhưng Dương Quan Quan vẫn là chưa đủ công lực, tuy rằng giải đã giải gân trâu rất nhiều lần nhưng dù sao chỉ lực cũng phải tích lũy tháng ngày mới có thể luyện ra.

Cô ta bắt được, nhưng đối phương lại mở tay ra, lập tức chấn động đến Khai Ưng Quyền của cô ta, hơn nữa còn khiến ngón tay của cô ta có chút đau đớn.

Dương Quan Quan muốn đánh trả nhưng động tác của đối phương quá nhanh, trong nháy mắt đã chạy sang bên trái Dương Quan Quan, giơ tay lên một kích, Hạc Khẩu Quyền liền đâm vào thắt lưng cô ta!

Một quyền này đánh xuống, nếu như không né được thì thận của Dương Quan Quan sẽ bị đánh thủng mất!

“Không thể đánh như vậy, đánh như vậy mình liền chết chắc!” Ở thời khắc mấu chốt, đầu óc Dương Quan Quan khó có thể duy trì được sự bình tĩnh.

Thứ cô ta luyện chính là Hình Ý, cái được học chính là lấy cứng chọi cứng, miệng lưỡi cay độc, đánh người giống như hôn môi, nhưng hôm nay lại gặp phải cao thủ, hết lần này tới lần khác không có cách nào để phát huy ra loại quyền bá đạo của Hình Ý, ngược lại bị áp chế khắp nơi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết mà thôi!

Dương Quan Quan đưa tay ra sau mông, đột nhiên vung lên một cái "Hổ Quét Roi" phá nắm đấm đối phương rồi lập tức nhảy ra phía sau.

"Con nhỏ này, xem ra cô luyện Hình Ý cũng không tệ, nhìn qua có thể thấy được sư phụ cao minh, đáng tiếc là chưa đến nơi đến chốn!” Tên bắt cóc nhe răng cười một tiếng, một phát thủ đao cắt khuỷu tay của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy khớp khuỷu tay mình tê dại, cảm giác như điện giật tràn vào cánh tay, lại giống như có ngàn vạn cây kim đâm vào, đau vô cùng, cánh tay cũng không nhấc lên được.

“Không xong rồi, đây là một cao thủ ám kình!” Dương Quan Quan hét to.

Cô ta vội vàng dùng "Khỉ ngồi xổm" ngồi trên mặt đất, sau đó cổ co rụt lại, ôm lấy đầu, thuận thế lăn về phía bãi đất trống bên cạnh.

Chiêu này tuy rằng khó coi nhưng rất hữu dụng, thoáng cái liền né được sát chiêu tiếp theo của tên bắt cóc.

Tên bắt cóc vừa định đuổi giết theo liền đụng phải một tảng đá, gã giơ tay mở tảng đá ra, liền nhìn thấy ở cửa xuất hiện một người phụ nữ đang thở hồng hộc.

"Cả người mồ hôi đầm đìa, ngay cả lỗ chân lông cũng không khóa được mà cũng đòi đến đây làm anh hùng?!" Tên bắt cóc nhìn thấy Kiều Thu Mộng mồ hôi đầm đìa liền không khỏi cười lạnh nói.

Dương Quan Quan lăn từ bãi đất bên kia về, ngay lúc tên bắt cóc định xông về phía Kiều Thu Mộng, cô ta giơ tay ném một nắm cát lên mặt gã!

Tên bắt cóc biết rõ Dương Quan Quan chỉ mới luyện quyền không được bao lâu, nhưng đấu pháp lại lão luyện đến mức này, thậm chí còn bắt biết ném cát vào mặt, vừa nhìn đã biết sư phụ dạy quyền cho cô ta nhất định là một trong những cao thủ đứng đầu, nếu không làm sao có được kinh nghiệm thực chiến phong phú như vậy.

Dương Quan Quan xem đi xem lại "Thực chiến thuật chân" của Tề Đẳng Nhàn nên hầu hết các cách thức đều đã ghi nhớ kỹ trong lòng, thành điều bất ly thân nên ít nhiều cũng tích luỹ được chút kinh nghiệm, nên khi đối diện với đối thủ cũng có chút giống sư phụ.

Tên bắt cóc suýt chút nữa đã bị cát che mắt, bước chân gã dừng lại, vung ra một quyền, kình phong mãnh liệt đã thổi bay toàn bộ cát bụi đập vào mặt.

Nhưng vào lúc này, gã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đã xông lên, mỗi bước chân dậm lực như sấm sét, một cái "thân chính khuỷu tay" hướng về phía lồng ngực gã mà đánh.

Tên bắt cóc gặp nguy không loạn, vung cánh tay đẩy ra ngoài!

“Bụp!”

Khuỷu tay Kiều Thu Mộng đụng vào cánh tay của tên bắt cóc chứ không đụng được vào đối phương, ngược lại còn đứng không vững, cô ta lập tức run run cẳng tay, muốn vung tay trêu chọc.

Nhưng tên bắt cóc lại khinh thường cười nói: "Lại là một con nhóc tóc vàng không luyện tập cho tốt!”

Gã hạ vai đứng yên, ngược lại khiến người muốn đụng gã bay ra ngoài - Kiều Thu Mộng bay lên một thước, thoáng cái đã bay xa năm, sáu thước ra ngoài sân.

Một bên là pháo quyền của Dương Quan Quan đánh đến, gã cũng không chút hoang mang, chỉ xoay người lại hạ vai lấy cứng đối cứng!
Chương 455 Người trẻ tuổi không nói năm

Trong nháy mắt nắm đấm chạm vào người gã, Dương Quan Quan cảm giác như tay mình nện phải quả cầu xương rồng, đau đến thấu xương.

Cô ta vội vàng rút lại nắm đấm liền nhìn thấy đối phương bước một bước về phía trước, giẫm lên vạch giữa, liên tiếp đánh mấy quyền hướng vào mặt cô ta, đến cơ hội để thở cũng không cho.

Liên tiếp đụng phải hai quyền, Dương Quan Quan cũng không kiên trì được nữa, cảm giác được sự chua xót từ nướu răng, răng nanh lỏng lẻo như sắp rớt ra bất kì lúc nào.

“Không được không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ bị đánh chết mất!” Trong lòng Dương Quan Quan sợ hãi, nảy sinh ý định rút lui.

Ở thời khắc mấu chốt này, dường như cô ta trở về như trước kia, cái loại tâm tính cảm thấy sợ hãi kia đột nhiên quay trở lại, cô ta thấy sợ hãi, không muốn đánh tiếp nữa.

Trận đánh này liền mất đi một nửa dũng khí, cũng thua một nửa.

Tên bắt cóc rõ ràng đã nhận thấy sự nhát gan của Dương Quan Quan, gã nhe răng cười một tiếng, thân hình giống như bạch hạc bắt rắn mà nhào tới, muốn nhân cơ hội này đánh chết người.

Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, ở cửa xuất hiện một hình bóng, người này dùng tốc độ cực nhanh đánh vào vai và người gã, như một con gấu già vọt tới!

Tên bắt cóc hoảng sợ, gã vội co rúm thân thể, bị đụng đến nỗi người đều bay ngược ra phía sau, phải vội vàng ổn định trọng tâm trên không trung, sau khi rơi xuống đất hai chân mới nhất thời đứng vững được.

Nhưng khí huyết trong cơ thể sôi trào, nội tạng đều muốn nứt ra đến khó chịu.

Dương Quan Quan chăm chú nhìn người đứng trước mặt mình, chính là Tề Đẳng Nhàn!

Điều này khiến cho cô ta không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, nếu không cô ta đã bị tên bắt cóc này đánh chết rồi.

“Dám coi thường đồ đệ của tôi, thật to gan!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười, nói với tên bắt cóc.

Ánh mắt của tên bắt cóc ngưng trọng, nói: "Lại thêm một kẻ đến tìm chết!”

Tuy nói như vậy, nhưng gã biết Tề Đẳng Nhàn là cao thủ.

Gã cũng biết không thể đánh lâu được, liền lập tức xông lên, hai tay mở ra như bạch hạc giương cánh, chói mắt người khác.

Nhưng Dương Quan Quan đột nhiên nghe được “bằng bằng bằng” mấy tiếng thật lớn, sau đó đã nhìn thấy thân thể tên bắt cóc giống như bị điện giật mà dừng lại tại chỗ, liên tục vặn vẹo giống như múa cột

Tên bắt cóc lùi lại hai bước, ngã xuống đất, không nhúc nhích, lồng ngực lộ ra một mảnh toàn vết máu.

Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi cầm khẩu súng lục P1911 quân dụng đứng tại chỗ.

Dương Quan Quan cùng Kiều Thu Mộng nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, vốn tưởng rằng hắn sẽ dùng võ công cao hơn đánh cho đối phương răng rơi đầy đất, nào ai mà ngờ hắn lại móc súng ra bắn chết người tại chỗ...

“Tề tổng, anh…Đúng là không biết xấu hổ?” Dương Quan Quan nhịn không được mà cười khổ nói.

Bọn bắt cóc muốn so võ công với Tề Đẳng Nhàn, kết quả Tề Đẳng Nhàn trực tiếp móc súng bắn người ta thành cái sàng, thế này thì hơi quá rồi.

Tề Đẳng Nhàn khinh thường thu hồi khẩu súng lục, nói: "Cô thì biết cái gì, đây gọi là thời đại thay đổi!”

Dương Quan Quan đỏ mặt nói không nên lời, nếu bây giờ mà cãi nhau thì kiểu gì cũng sẽ bị giáo huấn lại hai câu, dứt khoát không nói thì vẫn hơn.

Chỉ là, sự khinh thường trong lòng cô ta đối với Tề Đẳng Nhàn không hề giảm đi chút nào, cũng qua loa quá rồi, người ta đang so với quyền cước mà hắn lại trực tiếp móc súng, đúng là không có tẹo đạo đức võ thuật nào!

"Cái này hơi coi thường võ đức rồi. Chúng ta luyện võ, không phải luôn lấy đạo đức đặt lên trên cùng sao?” Kiều Thu Mộng vịn tường thở dốc, do dự hỏi.

"Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á, tứ tích âm đức lục độc thư." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

"..." Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng nhìn nhau.

“Nhất mệnh nhì vận tam thượng du á” là quỷ gì vậy? Rõ ràng là “Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ độc thư!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, mỉm cười, nói: "Người trẻ tuổi chúng ta không cần nói năm.”

(*) Câu gốc là “Nhất mệnh nhì vận tam phong thủy tứ tích âm đức ngũ độc thư” – Tề Đẳng Nhàn chế “tam phong thuỷ” thành “tam thượng du á” và bỏ năm để “ngũ độc thư” thành “lục độc thư”.

Hai cô gái đều bị những lời này của hắn chỉnh đến dở khóc dở cười, có kiểu chơi chữ ngang như vậy à? Hắn thấy mình hài hước lắm, phải không?

Lúc này, Hoàng Tình Ca cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ở đây liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, chỉ cần hắn ở đây đã khiến người khác cảm thấy rất an toàn.

“Không phải nói có hai tên bắt cóc sao? Sao chỉ có một? "Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan thận trọng nói: "Có một người bị tôi dùng đá đánh lén vào huyệt thái dương, chảy rất nhiều máu, chắc chết rồi!"

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chạy vào trong phòng nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một thi thể nằm yên, vẫn chưa chết nhưng huyệt thái dương có một vết thương rất lớn, máu vẫn còn theo đó chảy ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn thấy trên mặt đất là một hòn đá bén nhọn nhuốm máu liền hiểu là chuyện gì đã xảy ra.

Trong lòng hắn lúc này, liền có ánh mắt khác đối với Dương Quan Quan nhát gan ngày xưa, đối mặt với loại tình huống nguy hiểm này, rõ ràng gặp nguy không hoảng mà còn dám chủ động ra tay đánh lén.

“Đúng là đã chết, cô làm rất khá!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu tán dương Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan không dám vào nhà xem thi thể, sợ bản thân có bóng ma tâm lý mà trực tiếp trốn ra thật xa, giờ nhớ lại, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Cô ta bình tĩnh trở lại nhưng thậm chí bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô ta động thủ giết người, tuy rằng đối phương là kẻ bắt cóc độc ác, nhưng gã ta cũng là một cái sinh mệnh sống.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao, để tôi gọi điện thoại, bảo người tới đây dọn dẹp một chút, các cô cũng không cần phải lo lắng sẽ gặp phiền toái.”

Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều gật đầu.

"Dương Quan Quan, tuy lần này cô biểu hiện không tệ, nhưng cô là đầu heo hả, chuyện nguy hiểm như vậy mà không biết gọi điện thoại cho tôi à? May là Thu Mộng vẫn còn hiểu chuyện gọi cho tôi, nếu không có khi hai người đã chết ở đây rồi!" Tề Đẳng Nhàn hung hăng gõ trán Dương Quan Quan một cái, đau đến mức trong đầu cô ta nổi đầu sao, suýt nữa thì lăn đùng ra ngất.

Dương Quan Quan liền cảm thấy ủy khuất, khi đó khẩn trương như thế làm sao cô ta có thể nhớ chuyện này, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện nên giải quyết hai tên bắt cóc này như thế nào mà thôi.

Kiều Thu Mộng nói: "Quan Quan thật sự rất lợi hại, bám đuôi theo xe tải chạy đến đây, tôi suýt không theo kịp.”

Dương Quan Quan nói: "Mộng Mộng cô cũng rất lợi hại......”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Được rồi được rồi, hai người đừng thổi phồng nhau lên nữa, cả hai đều biểu hiện rất tốt được chưa! Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu không cũng không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào.”

Hắn đi tới trước mặt Hoàng Tình Ca hỏi thăm: "Hoàng tiểu thư, cô không sao chứ?

“Ôi... Tôi không sao, chỉ là chưa hết ngấm thuốc mê nên vẫn còn mơ hồ một chút!"

Tề Đẳng Nhàn bảo Kiều Thu Mộng đi lấy chút nước, dùng khăn mặt lạnh đắp cho cô ấy khiến Hoàng Tình Ca trở nên tỉnh táo hơn.

Không lâu sau, người mà Tề Đẳng Nhàn phái tới cũng bắt đầu quét dọn hiện trường, bọn họ đều là người của chiến bộ nên đều tự biết cái nói năng cẩn thận, đâu vào đấy mà chấp hành nhiệm vụ.

“Đi thôi, chúng ta trở về." Tề Đẳng Nhàn nói rồi mang theo ba cô gái lên xe.

Hắn lái xe, như có điều suy nghĩ hỏi Kiều Thu Mộng đang ngồi ở ghế lái phụ: "Cô luyện võ với ai vậy?"

“Tôi không có luyện võ, chỉ chạy bộ mỗi buổi sáng rồi luyện tập với huấn luyện viên quyền anh thôi..."

Dương Quan Quan nghĩ đến tư thái lúc Kiều Thu Mộng chạy bộ mà cũng hăng hái đến mức đó thì liền cảm thấy cô ta đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần.

Tề Đẳng Nhàn “Ồ” một tiếng, không suy nghĩ nhiều nữa, trước tiên đưa Kiều Thu Mộng về nhà, để cô ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới lái xe đưa Hoàng Tình Ca về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK