Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 861 Thiên thần giá lâm

Chương 861: Thiên thần giá lâm

Tề Đẳng Nhàn đi theo đường thẳng, giữa hai điểm thì đường thẳng là ngắn nhất.

Nhưng trên đường thẳng này, có đủ thể loại vật cản như sofa, bàn trà, bàn lớn…

Nhưng Tề Đẳng Nhàn vừa bắt đầu di chuyển thì giống như một chiếc xe tăng hung hãn, hai đùi Tề Đẳng Nhàn sung huyết, cơ bắp đanh thép, hắn tùy tiện vượt qua, bất kì vật cản nào cũng bị Tề Đẳng Nhàn nghiền nát.

Bao gồm cả bàn ăn bằng gỗ dài bất thường khi bị khớp hông của Tề Đẳng Nhàn đụng vào đã lập tức bị nứt vỡ ở giữa. Trong giây lát, các thành viên của gia tộc Thượng Quan đang ngồi hai bên bàn ăn đều chạy toán loạn khỏi đó.

Nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn giống như tên lửa được trang bị định vị, mang theo sức mạnh không thể ngăn cản hướng đến đầu Thượng Quan Thương Hải.

Cao thủ như hắn muốn giết người, nếu như không có biện pháp phòng bị tối đa thì không thể tránh nổi.

Thượng Quan Thương Hải chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, quyền ý kia rực lửa đến mức đáng sợ, giống như không phải nắm đấm đánh tới mà là một quả tên lửa chân chính!

“Lão phu luyện công phu cả một đời người cũng chưa từng nhìn thấy có người khoa trương như vậy!” Trong lòng Thượng Quan Thương Hải không khỏi hẫng đi hai nhịp, chỉ cảm thấy đối phương mạnh đến nỗi quá kinh khủng, có hơi không giống bình thường.

Thượng Quan Thương Hải ngay lập tức đứng lên rồi vào thế đứng tấn, dồn khí huyết xuống đan điền, sắc mặt đỏ bừng, ông ta hét lớn, đường quyền cũng được xuất ra theo tiếng hét đó.

Quyền đại bác thứ nhất ông ta đã đỡ được!

Nhưng quyền đại bác thứ hai lập tức vung ra, không cho Thượng Quan Thương Hải cả cơ hội lấy hơi.

Thượng Quan Thương Hải cắn chặt răng, dù ông ta đã tám mươi tuổi rồi nhưng hàm răng bạc vẫn đều tăm tắp, thậm chí còn có thể cắn nát một cái đầu trâu cứng cáp.

Giây phút quyền đại bác thứ hai đến, ông ta cảm thấy như lợi của mình chảy máu, răng hình như sắp rụng ra.

Thượng Quan Thương Hải không dám nghĩ nhiều, bước chân theo đà lùi về phía sau, nói thế nào đi chăng nữa thì quyền đại bác thứ ba không thể đỡ được!

Quyền đại bác thứ ba sượt qua mũi ông ta, Thượng Quan Thương Hải chỉ cần hơi hít vào thì giống như thật sự ngửi thấy mùi thuốc súng.

“Bao quyền mã hình, biến thế tiếp theo chắc chắn là hổ hình! Phần nhiều là hổ vồ…” Thượng Quan Thương Hải già nhưng vẫn cường tráng, kinh nghiệm phong phú, trực tiếp đoán ra chiêu thức của Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng quyền ý và quyền lực của Tề Đẳng Nhàn đều rất bá đạo, mãnh liệt, làm cho ông ta không có cách nào có thể tiếp chiêu. Cho dù Thượng Quan Thương Hải có biết chiêu tiếp theo từ mã hình biến thành hổ hình thì ông ta cũng không có cơ hội đỡ được.

Lần ra đòn này của Tề Đẳng Nhàn chính là muốn ỷ vào công phu của hắn cao hơn ông ta, một phát là có thể đánh chết Thượng Quan Thương Hải!

Công lực cả người của Thượng Quan Thương Hải cũng có trình độ bao đan, nhưng ứng chiến vội vàng, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn lại đánh bá đạo như vậy, dưới tình huống này công lực của ông ta có thể phát huy bảy, tám phần đã là không tồi rồi.

Quả nhiên, nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn khép lại trên không, năm ngón tay trong nháy mắt xòe ra, biến thành hình con hổ, cả người hắn lao về phía trước như một con hổ lớn!

Thượng Quan Thương Hải nghiêng đầu, bước chân thuận thế bước sang bên kia, ông ta giơ tay muốn ấn vào xương sườn Tề Đẳng Nhàn.

Ông ta vừa ra sức thì bộ đồ nhà Đường rộng thùng thình trên người ông ta bị thổi phồng lên, trong nháy mắt phảng phất như Thượng Quan Thương Hải đang từ ông già gầy gò biến thành người đàn ông cơ bắp lực lưỡng.

Nhưng eo của Tề Đẳng Nhàn lại mềm mại giống như của phụ nữ, nhẹ nhàng lắc lư, vừa mê hoặc vừa nhẹ nhàng tránh đòn phản kích của Thượng Quan Thương Hải.

Đòn đánh của Thượng Quan Thương Hải bị trượt, tinh thần ông ta trong nháy mắt ngưng tụ, ngón tay siết chặt, cưỡng ép siết vào trong.

Thân thể Tề Đẳng Nhàn vung lên, đi về phía trước nửa bước, đấm một cái, đánh rơi tay Thượng Quan Thương Hải.

Thượng Quan Thương Hải kinh hãi đến mức liên tiếp lùi về sau hai bước, mắt thấy bước chân của Tề Đẳng Nhàn đuổi theo, trong lòng ông ta không khỏi gấp rút.

Mặc dù ông ta là bao điền, khóa được khí huyết nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn, xương cốt cơ bắp Thượng Quan Thương Hải không còn bằng như thời trẻ tuổi, một số nội thương của trước đây bị Tề Đẳng Nhàn liên tiếp đánh đòn mạnh như vậy giờ đều muốn giở chứng.

Đây chính là khoảng cách giữa cao thủ đan kình và gặp thần bất hoại, loại người được nhắc đến ở vế sau có thể nhìn thấu mọi tình huống trong cơ thể, thậm chí có thể hồi phục sau mỗi tổn thương nhỏ nhất.

Vừa vặn Thượng Quan Nguyên Cát ở bên cạnh ông ta, ông ta không đắn đo suy nghĩ mà trực tiếp đẩy vai Thượng Quan Nguyên Cát đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Thượng Quan Nguyên Cát chỉ có võ công tầm thường, tùy tiện tu luyện tăng cường thể chất mà thôi, đối mặt với cao thủ thần cấp giết người như cắt cỏ này của Tề Đẳng Nhàn, cả người hắn ta đều sững lại, chỉ cảm thấy sức mạnh thiên thần nào đang ép chặt mình, đũng quần ngay lập tức ẩm ướt.

Chỉ là Tề Đẳng Nhàn không chút lưu tình, dưới tình huống tinh thần căng thẳng này, bất kì vật gì đến uy hiếp đều sẽ bị hắn dùng toàn lực đánh mà thôi.

Đầu tiên Tề Đẳng Nhàn chọc vào mắt Thượng Quan Nguyên Cát, làm mù mắt hắn ta, sau đó hắn dùng “móng vuốt vân long” cào nát cổ đối phương, vì để tránh đối phương trước khi chết phản kích, Tề Đẳng Nhàn lại dùng “tuấn mã liêu vó” trực tiếp đá vào hạ bộ đối phương.

Thượng Quan Nguyên Cát đáng thương còn chưa hiểu tình hình đã phải chịu ba đòn trí mạng là chọc mắt, khóa họng, đá đũng quần, cú đá cuối cùng khiến cơ thể hắn ta bị bay lên cao và rầm một âm thanh lớn, hắn ta bị treo lên đèn lớn trên trần đại sảnh.

Thượng Quan Thương Hải nhìn thấy con trai mình bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết, trong mắt ông ta lại không hề có một chút dao động, cơ thể ông ta lùi về phía sau, vươn tay chộp lấy một chiếc hộp nhỏ trên quầy.

Ông ta vừa giơ tay lên thì cơ quan bên trong chiếc hộp chuyển động, ánh sáng màu bạc tràn ngập trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn sớm đã cảnh giác được, hắn dùng “ve sầu thoát xác” trực tiếp cởi áo khoác của mình xuống, nắm cái áo trong tay quạt như cối xay gió, ánh bạc ùn ùn kéo đến kia, toàn bộ đều bị quần áo quét đi.

Tập trung nhìn kĩ, không ngờ lại là từng cây lông trâu nhỏ!

“Lão già này được, không hổ là lão giang hồ, ngay cả loại ám khí này cũng có!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, ba mục tiêu thì đã chết một rồi, tiếp theo chính là mục tiêu thứ hai.

Cổ tay hắn không ngừng chuyển động, quần áo bị Tề Đẳng Nhàn hất ra, rồi nhanh chóng siết chặt lại.

Do tốc độ quay cực cao, bộ quần áo bông xốp bị xoắn lại thành một cây gậy dài, hắn vừa đưa vai ra, cây gậy vải đã đánh vào ngực Thượng Quan Thương Hải!

Thượng Quan Thương Hải không ngờ Tề Đẳng Nhàn còn bản lĩnh như vậy, ông ta chỉ nghe nói qua năm đó Thái Cực tông sư Dương Lộ Thiện ở trước mặt quyền quý kinh thành biểu diễn quyền pháp, đống quần áo ướt sũng vung thành cây gậy, chỉ bằng một cú đập đã làm nát gạch đá.

Nhưng quần áo trong tay của Tề Đằng Nhàn còn chưa dính một giọt nước nào, thế mà lại có thể vặn thành một cây gậy vải, đây là công lực cao đến mức nào đây?

Thượng Quan Thương Hải bị trúng chiêu vào ngực, quần áo bị vặn thành gậy vải cũng nổ tung thành từng mảnh nhỏ, nhưng Thượng Quan Thương Hải cũng bay ngược về phía sau.

“Gia tộc gà cỏ chó má Thượng Quan các ông cũng muốn cản được hai người chúng tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, bước chân vẫn không dừng lại.

“Đoàng!”

Lưng của Thượng Quan Thương Hải bị va vào tường, khiến tường sụp xuống, miệng ông ta cũng phun ra máu, nhưng Thượng Quan Thương Hải không có cơ hội thở dốc, bởi vì Tề Đẳng Nhàn đã ở trước mặt ông ta!

Ông ta rống lên một tiếng giận dữ, hai tay trong nháy mắt vươn ra, duỗi ra ngoài hết sức, trong nháy mắt bắt được hai cánh tay của Tề Đẳng Nhàn.

Những ngón tay ông ta định thuận thế dùng sức đâm xuống lại cảm thấy cơ bắp của đối phương căng cứng như thép.

Tuy nhiên, sức mạnh ngón tay của Thượng Quan Thương Hải thiên chuy bách luyện đến mức dù làm bằng thép cũng có thể khoét được hai cái hố!

Nhưng vào lúc này, khi ông ta phát huy sức mạnh, Thượng Quan Thương Hải cảm giác được gân cốt của Tề Đẳng Nhàn trượt xuống, sức lực đó trong chớp mắt bị tuột đi...
Chương 862 Chính nghĩa thiết quyền

Chương 862: Chính nghĩa thiết quyền

Tề Đẳng Nhàn nói với Cha Si rằng hắn đã nghe được 70% đến 80% phương pháp yoga Mật tông và dù phần còn lại quan trọng đến đâu, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần.

Đây không phải là dọa người, mà là nói thật, với trình độ võ công của hắn, cái gì cũng biết.

Thứ hắn sử dụng lần này là tuyệt học của yoga Mật tông.

Khi ngón tay của Thượng Quan Thương Hải lướt qua, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên phồng lên, giống sức mạnh siêu nhiên có thể tăng giảm kích thước như ý muốn của Đạo giáo.

Hắn càng ngày càng cao, tay chân càng ngày càng dày, toàn thân vô cùng vạm vỡ, trong bụng có một tiếng gầm lên, hai cánh tay vặn vẹo, trong nháy mắt thoát khỏi tay Thượng Quan Thương Hải.

Thượng Quan Thương Hải sợ hãi đến tái mặt, cảm thấy người trước mặt... đã không còn có thể gọi là người nữa!

- Liều mạng!

Thượng Quan Thương Hải cũng biết đối phương tới đây vì kiếp trước, cầu xin tha thứ là không thể, hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều bộc phát, hai lông mày nhuộm đỏ máu!

Đó là do các mao mạch trong cơ thể vỡ ra, máu tràn ra ngoài da!

Tề Đẳng Nhàn dùng hai chân to của mình cày đất, những viên gạch cẩm thạch lần lượt nứt ra, xi măng bên dưới cũng bị rỗ...

Hắn như thần đi tới trước mặt Thượng Quan Thương Hải, giơ tay lên, dùng lòng bàn tay đánh một chưởng vào ngực đối phương!

Thượng Quan Thương Hải liều mạng đưa tay ra chặn lại, nhưng lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên chuyển sang ngang, chuyển thành động tác nắm lấy tay Thượng Quan Thương Hải hướng ra ngoài, theo sau bước một bước lớn, sau đó lại xoay tay thành động tác ngăn cản.

Chiêu thức này khá giống Thái Cực Quyền của Ngọc Tiểu Long trên chiến trường cổ đại!

Tay biến thành khiên, chặn tay địch, búa biến thành dao, đánh trúng điểm yếu!

"Bùm!"

Một tiếng vang lớn như thiên thạch rơi xuống đất, lưng của Thượng Quan Thương Hải khom hẳn xuống, trên ngực gần như không có một chỗ nào lành lặn, toàn bộ xương cốt đều bị một cú đấm này đánh nát!

Thân thể hắn sau đó bay xiên lên, đập mạnh vào tường, làm tường nứt ra, người treo lơ lửng trên tường như một bức tranh.

Thượng Quan Thương Hải đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết bằng một đòn "bước lên, chặn và đập"!

Cùng lúc đó, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng quay lại và nhìn thấy Tề Bất Ngữ đang chiến đấu hết mình với bốn đặc phái viên.

Mặc dù công phu của Tề Bất Ngữ rất cao nhưng đồng thời đối mặt với bốn cao thủ cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng ứng đối.

Lúc này, Tề Bất Ngữ đột nhiên nhảy dựng lên, như thể biến thành một lư mã băng qua Đàn Khê, hai chân ở trên không trung mãnh liệt tung ra những cú đá liên hoàn!

"Phi mã đạp yến" này của ông là một đòn tàn khốc, ông ném mình lên không trung, nếu không giết được ai thì ông sẽ bị đánh chết.

Nhưng ông dùng chiêu này vừa phải, bởi vì ông biết Tề Đẳng Nhàn đã giết chết Thượng Quan Thương Hải.

Tề Đẳng Nhàn giơ hai tay lên, ôm lấy đầu, sau lưng khom người, tựa như một con gấu già, đong đưa bả vai, liền xông thẳng vào, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều để lại một mớ hỗn độn!

Tề Bất Ngữ đối mặt với hai đặc phái viên, ông tung ra một loạt cú đá vào không trung, tổng cộng có ba cú đá, mỗi cú đá đều mạnh mẽ và nặng nề.

"Bùm!"

Một tên tự vệ được trước hai cú đá, nhưng với đòn cuối cùng, hắn ta bị đá trúng họng và chết tại chỗ.

Nhưng Tề Bất Ngữ lúc này lại rơi xuống đất, khí huyết phản chấn, ba đạo đả kích bất đồng trong nháy mắt bao trùm lại!

Lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng đến, lao vào đám đông như một đoàn tàu, khiến họ văng ra xa nhau.

"Không cần nương tay, giết bọn hắn!" Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.

Bốn người này rõ ràng đều là tử sĩ của gia tộc Thượng Quan, công phu lại cao như vậy, nếu không đánh chết, tất nhiên sẽ trở thành hậu hoạn, sau này bọn họ ẩn náu, ám sát những người có liên quan đến Tề Đẳng Nhàn, cục diện sẽ rất nguy hiểm.

Bây giờ thế cục lại đảo ngược, hai người liên thủ, còn lại ba người cũng không đủ! Trừ khi có ba cao thủ thực sự thì mới có thể chống cự được.

Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, mở quyền ra, cánh tay phải của ông dường như từ trong nước biển vớt lên, mang theo một cú đấm mạnh mẽ, chân trái bước về phía trước nửa bước, đấm ra ngoài!

Ông không thể dùng Băng quyền đánh chết địch nên đã tiến thêm nửa bước nữa và tung ra một cú đấm khác.

Bảy chữ “Nửa bước dùng nắm đấm sụp đổ thiên hạ” được diễn giải một cách sống động trong cơ thể ông.

Tư thế của Tề Đẳng Nhàn cũng chuyển thành "Tam thể thức", phối hợp với uy thế của Tề Bất Ngữ tạo thành "bước trước liên hoàn đấm đá", đồng thời sử dụng nắm đấm Băng quyền để mở đường.

Hai cao thủ thần cấp đã thông thạo công phu đến mức này bắt đầu chiến đấu cùng nhau, hai cha con đang đánh nhau bằng nắm đấm, sức mạnh khiến cả biệt thự rung chuyển theo gió và sét, như thể sắp có sấm và mưa.

Trong số bốn đặc phái viên của "Đất, Nước, Gió và Lửa", ba người đã gục ngã ngay lập tức.

Tề Bất Ngữ quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, gật đầu hài lòng, rồi ra hiệu.

“Đi giết Thượng Quan Hạo Nguyệt, sau đó lập tức rút lui.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Tề Bất Ngữ cũng không nói lời nào, chỉ bằng một động tác bước chân, ông lao tới cửa với một tiếng uỵch, ba lần lên xuống, lấy thân pháp "Yến Tử Tam Cẩu Thủy" chạy đi hàng chục mét, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.

Ông còn phải chạy đến địa điểm cách đó hơn hai mươi km để chém đầu Thượng Quan Hạo Nguyệt, người phụ nữ sắp kết hôn với một thiếu gia nào đó của gia tộc Rothschild.

Những người còn lại của Thượng Quan gia tộc chờ đợi, hoặc là ngây ngốc như gà gỗ, hoặc là trốn ở trong góc lạnh run, cơ hồ mỗi một người đều bình thường.

Tề Đẳng Nhàn vượt ngàn dặm đến nước Mỹ giết người, loại chuyện này quả thực quá ảo tưởng, nếu truyền ra, sẽ có rất ít người nguyện ý tin tưởng.

Nhưng mà, bọn họ hết lần này tới lần khác gặp phải... Hơn nữa, còn trơ mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn đánh chết hai nhân vật trọng yếu là Thượng Quan Thương Hải và Thượng Quan Nguyên Cát, cái gọi là tứ đại đặc sứ được Thượng Quan Thương Hải bồi dưỡng ra, cũng đều chết trong tay hai người.

"Hy vọng gia tộc Thượng Quan sau này làm nhiều việc thiện, không cần làm những chuyện làm ăn thương thiên hại lý kia nữa."

"Nếu không, nắm đấm sắt của công lý sẽ lại xuất hiện!"

"Hãy nhớ lời ta nói!"

"Nếu ta đã có thể chạy đến nước Mỹ giết người, vậy các ngươi cho dù đi châu u hay Bắc Cực cũng không có tác dụng."

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, giậm chân, phát ra một tiếng vo vo, giống như động đất, cả biệt thự đều rung chuyển.

Lần này có một số người rụt rè tiểu tiện ngay tại chỗ.

Hôm nay, những người trải qua chuyện này, phỏng chừng cả đời đều không thoát khỏi bóng ma do Tề Đẳng Nhàn và Tề Bất Ngữ mang đến.

Nhất là cảnh Thượng Quan Thương Hải bị đánh cho treo trên tường, càng là một sự cảnh cáo làm cho người ta đầu váng mắt hoa…

"Tề… Ông Tề… Tất cả những điều này không liên quan gì đến chúng tôi. Tham gia vào những chuyện này đều là ý của Thượng Quan Thương Hải. Đừng giết chúng tôi..." Có người suy sụp tinh thần liền bật khóc.

Tề Đẳng Nhàn đứng trong gia tộc Thượng Quan hơn mười phút, hắn muốn tranh thủ thời gian cho Tề Bất Ngữ, có hắn ở chỗ này, những người này liền không dám đi báo tin.

Quả nhiên, dưới ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn, các thành viên Thượng Quan gia đều im lặng.

Tề Đẳng Nhàn tính toán thời gian gần như không sai biệt lắm, liền nói: "Hy vọng các ngươi đừng để ta đến tìm các ngươi một lần nữa!"

Nói xong, hắn quay người, ngẫu nhiên chọn một đôi giày thể thao phù hợp trên giá giày, xỏ vào rồi rời khỏi biệt thự.

Lúc trước hắn và Ngọc Tiểu Long tiêu diệt đội Điềm xấu, bọn họ phải cẩn thận không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng bây giờ, khi hắn bắt đầu làm những việc này, hắn có thể thoải mái thực hiện mà không phải lo lắng gì.

Không lâu sau khi Tề Đẳng Nhàn bước ra khỏi biệt thự, hắn cảm thấy như đang bị theo dõi và cảm thấy ớn lạnh sau gáy.

"Ở Mỹ còn có cao thủ như vậy? Hắn là ai?!"
Chương 863 Người da trắng đáng sợ

Chương 863: Người da trắng đáng sợ

Có rất nhiều người có thể khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nguy hiểm, nhưng người có thể khiến hắn thấy sởn tóc gáy, có linh cảm về sự nguy hiểm thì lại rất ít.

Cảm giác đó giống như bị hơn mười khẩu súng bắt tỉa ngắm thẳng cùng lúc vậy!

“Cậu là ai? Đến Beverly Hills để giết người sao?” Một người da trắng cao khoảng một mét chín, trên người mặc áo khoác màu đen, phía trong là chiếc sơ mi màu xanh, phía dưới là quần jean, dưới chân là một đôi giày da bước ra.

Trên mặt hắn để râu vàng, nhưng giọng nói lại đậm chất Hoa quốc.

“Ông là ai?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi, lúc này hắn đã hóa thành một doanh nhân giàu có trắng mập.

Người đàn ông da trắng đánh giá Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới: “Muốn chạy à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đồ ngu mới không muốn chạy. Ông gọi người tới rồi đúng không? Tôi không chạy đâu, chỉ sợ sẽ sớm bị bao vây thôi.”

Người da trắng nói: “Đúng vậy, muốn bắt hoặc giết loại người như cậu, nếu không nỗ lực thì không làm được.”

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, đạp chân bụp một tiếng sau đó xoay người lại, một chiêu “Bạch Xà phục thảo” đập xuống đất, tiếp theo chiêu “Xà gạt thảo” được tung ra, một luồng khí mạnh vọt ra ngoài, sau khi luồng khí đó lao ra hơn năm mươi thước, hắn lại tung tiếp một chiêu “Xà giá phong”, cơ thể Tề Đẳng Nhàn liền giống như một con rắn đang bay, nháy mắt bay ra ngoài hơn trăm thước.

Thế nhưng, phản ứng của người da trắng giống như sắp đến giới hạn. Bả vai hắn run lên, cột sống rung như muốn nứt ra. Vốn dĩ hắn trông to lớn nhưng hành động lại nhanh như chớp!

Người da trắng sử dụng tư thế như thân ngựa, dang rộng hai chân chạy hết tốc lực, gót giày da đập xuống đất phát ra âm thanh cộp cộp.

“Người da trắng này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ông ta luyện tập kungfu của Hoa quốc, đã vậy còn luyện tới cấp cao như thế?!” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc trong lòng. Người da trắng kia chỉ cách hắn chưa đầy mười mét, và ông ta không hề bị thân pháp giống xà của hắn bỏ lại.

Tề Đẳng Nhàn không nghĩ nhiều, một bước nhảy thẳng lên đỉnh tường. Nhưng vừa mới chạm tới đỉnh tường, hắn cảm thấy lồng ngực ớn lạnh liền đưa tay đặt lên mép tường xoay người đi.

“Đoàng!”

Một viên đạn sượt qua ngực hắn mang theo một luồng khí nóng rực khiến áo của hắn bị khoét ra một lỗ hổng.

“Người đó khá. Là tay bắn tỉa hàng đầu, hơn nữa đối với cao thủ võ học còn có hiểu biết nhất định, nắm bắt thời điểm nổ súng rất chuẩn xác!” Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn, nhưng cơ thể không hề dừng lại, sau khi nhảy xuống đầu tường liền tung ra “Yến Tử Tam Tịnh Thủy”.

Chỉ thấy cơ thể hắn động ba lần, ba viên đạn lộp bộp rơi xuống, không hề bắn trúng hắn.

Người da trắng phía sau trèo qua tường nhảy xuống đất, ngón tay cực kỳ linh hoạt, duỗi thẳng rồi búng nhẹ một cái, cả người ông ta liền tăng tốc lao ra ngoài. Lần này, ông ta như một vận động viên chạy nước rút xuất phát trong một cuộc thi Olympic.

“Cậu cố ý tới nước Mỹ của chúng tôi giết người, hơn nữa còn là người của gia tộc Thượng Quan, lẽ nào chuẩn tướng Tề Đẳng Nhàn vừa mới phản quốc à?” Người da trắng vừa đuổi theo vừa hỏi hắn.

“Cậu cũng không cần chạy, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút.”

“Nếu cậu tình nguyện đầu quân cho nước Mỹ, chúng tôi có thể cấp thẻ tị nạn chính trị cho cậu.”

Tề Đẳng Nhàn cười haha một tiếng, dậm chân một cái liền khiến đường xi măng nát bét, mũi chân hắn quét về phía sau, đá vụn ào bay về phía người da trắng như mưa.

Người da trắng cởi áo khoác da của mình ra, dùng tay vung lên, toàn bộ chiếc áo như biến thành một chiếc khiên lớn, chặn toàn bộ đá vụn lại.

Ông ta chạy đuổi theo về phía trước đã thấy Tề Đẳng Nhàn xoay người lại chờ mình.

“Phù…”

Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, trong bụng phát ra tiếng cốc, hắn giơ nắm tay phải lên đánh và mặt ông ta như một chiếc rìu lớn.

Mắt người da trắng lóe lên, cơ thể đang lao nhanh đi của ông ta lập tức dừng lại, sau đó, ông ta khuỵu gối thả tay xuống đất, đúng lúc này, đột nhiên từ giữa thân ông ta bị kéo lên!

“Rầm!”

Hai người trực tiếp va vào nhau, người da trắng sắc mặt đỏ bừng, giật mình lùi lại vài bước.

Tề Đẳng Nhàn thầm ngạc nhiên trong lòng vì lực đấm của bản thân thế mà lại không đóng đinh hắn tại chỗ, ngược lại còn đẩy lùi người về phía sau?

Lần này, hắn chiếm thế thượng phong.

Vì khi người da trắng cởi áo khoác vẫy vẫy đuổi theo hắn, hắn đã điều chỉnh lại nhịp thở tại chỗ, sau đó tung ra một cú đấm. Nói hắn tung ra toàn lực cũng không sai.

Mà người da trắng vì vội đuổi theo, vội tiếp chiêu nên cùng lắm chỉ dùng tám phần sức lực.

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên “thấy” mấy đường màu trắng bay về phía cơ thể mình, hắn không cần nghĩ cũng biết có người đang bắn súng gây mê vào hắn. Hắn lập tức nằm xuống đất, tay và chân dùng “Nhện đạp nước”, trong nháy mắt trượt ra ngoài!

Nháy mắt cơ thể Tề Đẳng Nhàn vừa động liền thấy vài viên đạn gây mê bay tới, rơi xuống mặt đất.

“Vậy mà lại muốn bắt sống mình? Thật thú vị!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm trong lòng.

Thân pháp của hắn liên tục không ngừng, tiếp tục chạy như điên về phía trước, thế nhưng vì có người da trắng mạnh mẽ này xuất hiện phá đám vậy nên tiến độ cũng đã lệch khỏi lộ trình rút lui ban đầu.

Người da trắng vẫn tiếp tục đuổi theo.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã ra khỏi Beverly Hill nhưng phía trước có một chiếc xe bán tải đang lùi chặn lối đi.

Tề Đẳng Nhàn lại hạ thấp người xuống, lần thứ hai dùng “Yến Tử Tam Tịnh Thủy”, cơ thể phập phồng vài cái liền chui qua gầm xe sau đó lướt qua.

Người da trắng phía sau đuổi tới bên cạnh xe đột nhiên khép hai chân ra, đầu rũ xuống, cả người tạo thành một chữ “nhất” lớn, hai chân dán sát mặt đất trượt xuống dưới gầm xe, sau khi qua liền tiếp tục đuổi theo.

“Thật đáng kinh ngạc, người da trắng này chỉ sợ là một người luyện võ đến trình độ cao nhất! Nhưng mà, chuyện này đúng là không ngờ được. Một ông già người Mỹ thế mà lại luyện kungfu của Hoa Quốc thuần thục đến vậy.” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, đồng thời cũng có chút nể phục.

Người da trắng vừa đuổi theo vừa cười lạnh nói: “Chuẩn tướng Tề, thiên la địa võng nào, cậu trốn không thoát đâu!”

Khi chạy qua một con đường, con ngươi của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên co rụt lại, hắn cảm thấy có nguy hiểm cực kỳ lớn.

Hai bên đường, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn hai mươi đại binh của nước Mỹ, trong tay mỗi người đều là súng tiểu liên MP5-K có tốc độ bắn cực nhanh.

“Tách!”

Tiếng chốt an toàn được mở, tiếng súng liền vang lên liên thanh!

Vũ khí hiện đại mãi mãi là thiên địch của võ nhân!

Tề Đẳng Nhàn dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi mưa đạn, nhưng dù cố thế nào thì trên người hắn vẫn trúng phải ba viên.

Ba viên đạn bắn trúng mép trên cánh tay trái, thắt lưng trái và đùi.

“Nếu là mình của trước kia, chỉ là đã chết rồi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, với làn mưa đạn dày như vậy, võ công dù có cao đến đâu cũng không thoát được.

Người da trắng đuổi theo tới đây, thấy vết máu trên mặt đất liền cười lạnh: “Cậu ta bị thương rồi, không thể chạy xa đâu, mau đuổi theo!”

Vài chục tên lính Mỹ lúc này đều trợn mắt há hốc mồm, nhiều đạn được bắn ra như vậy mà hắn vẫn có thể chạy thoát? Tên đó, rốt cuộc là thứ gì vậy?

“Tướng quân Clark, người này có lai lịch thế nào? Ông cho gọi nhiều cao thủ của CIA như vậy, thậm chí còn gọi cả đội biệt kích SEAL của chúng tôi chỉ để đối phó với một mình hắn?” Một sĩ quan không nhịn được hỏi.

Clark mỉm cười, nheo mắt nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta nhất định phải giữ anh ta ở Mỹ! Một bậc thầy như vậy nếu không dùng được phải diệt bỏ.”
Chương 864 Qua ải như thế.

Chương 864: Qua ải như thế.

Tề Đẳng Nhàn thấy người da trắng kia không đuổi theo, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

vết thương trên cơ bắp của hắn nhúc nhích, viên đạn trực tiếp bị ép ra ngoài, sau khi một chút máu đen chảy ra thì máu ngừng chảy.

“Vết thương không nghiêm trọng, nhưng chắc chắn không nhẹ, nếu gặp lại người da trắng đó sẽ rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn nheo mắt.

Cao thủ phá vỡ hư không, cao thủ nhìn thấy thần linh không tệ chính là thần của chính mình, hắn có thể điều khiển ngay cả một mao mạch, hắn dừng lại một chút, lập tức xử lý vết thương.

Các tế bào ở vùng bị thương đang trải qua quá trình trao đổi chất với tốc độ cực nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian để hình thành vảy.

Khi điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn đổ chuông, hắn lấy ra thì thấy đó là tin nhắn của Tề Bất Ngữ, nói rằng Thượng Quan Hạo Nguyệt đã bị giết.

Điều này khiến Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Tề Bất Ngữ không bị những kẻ đến từ Mỹ này nhắm tới.

“Người da trắng này có lai lịch như thế nào, lợi hại như vậy, chắc chắn không phải người vô danh.” Tề Đẳng Nhàn đang nhàn nhã suy nghĩ, cảm giác được phía sau có người truy đuổi, phía trước chặn đường, nội tâm cũng có chút u ám.

Người đàn ông da trắng này rất quen thuộc với các cao thủ võ thuật cùng cấp độ với anh ta, anh ta đã sắp xếp việc truy đuổi mà không có bất kỳ rò rỉ nào, bây giờ trước mặt anh ta đã có một nhóm cảnh sát đang truy lùng.

Hiệu quả chiến đấu của cảnh sát Mỹ đứng đầu thế giới trong số cảnh sát các nước.

Dù sao ở Mỹ cũng thường xuyên xảy ra đánh nhau, cảnh sát là một nghề có độ rủi ro rất cao, không có kỹ năng thì làm sao có thể sống sót?

Hơn nữa, cảnh sát ở đây sẽ không nổ súng cảnh cáo hay bất cứ thứ gì, một khi phát hiện bạn đang gặp nguy hiểm, họ sẽ lập tức rút súng ra và bắn.

Họ thậm chí còn có quy định yêu cầu bạn phải bắn không chỉ một phát mà phải bắn ít nhất hai phát liên tiếp để hoàn thành phát bắn tiếp theo nhằm đảm bảo mục tiêu được bắn thành công và tránh bị mục tiêu tiêu diệt.

“Nhà họ Trần có nội gián sao? Hay là do vừa rồi bị người da trắng này đụng phải…”

“Hiện tại không biết đường lui của nhà họ Trần có vấn đề gì hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm: “Mình có thể sớm cảm nhận được nguy hiểm, nhưng nơi này cách đường rút lui quá xa, cho nên mình cần phải đến gần hơn.”

Hắn không cần phải lo lắng về Tề Bất Ngữ ở bên kia, nhìn như thế này, quân đội và cảnh sát của toàn bộ San Francisco đang truy lùng ông, với khả năng của Tề Bất Ngữ, nhất định ông có thể rời đi một cách dễ dàng.

Vì cảnh sát Mỹ bắt đầu bố trí ùn tắc giao thông nên các phương tiện phía trước dần xếp thành hàng dài.

Tề Đẳng Nhàn đi vòng quanh hai con phố, bất lực lắc đầu, đột nhiên hắn nhìn thấy một đoàn xe đang đi về phía trước, mặc dù chiếc xe cuối cùng có dán phim đen nhưng hắn vẫn có thể nhìn thoáng qua những người bên trong xe.

Không cần suy nghĩ, hắn trực tiếp đến gần đoàn xe đang chậm rãi tiến về phía trước, gõ nhẹ vào cửa sổ.

“Huh?”

Cửa kính ô tô hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp đeo kính râm xuất hiện trước mặt hắn.

“Sao anh lại ở đây?” Người phụ nữ mở miệng hỏi.

“Để tôi lên xe trốn một lúc.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười.

Người phụ nữ mở cửa xe mời hắn vào trong ngồi, sau đó ngạc nhiên nói: “Trận chiến lớn như vậy, đều là đang lùng bắt anh sao?”

Người lái xe phía trước không nhịn được mà quay đầu lại tò mò nhìn nó rồi nói: “Phu nhân, nếu chúng ta gặp rắc rối như vậy…”

“Cứ yên tâm lái xe đi, lần này chúng ta đến thung lũng Silicon để làm ăn với người Mỹ, họ không có lý do gì để lục soát xe của thần tài!” Người phụ nữ lạnh lùng nói.

Người phụ nữ này, chính là Tôn phu nhân của Tài Phiệt Thượng Tinh.

Tôn Dĩnh Thục trầm giọng nói với tài xế: “Anh làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, lái xe cho tốt là được.”

“Vâng, thưa bà!” Người tài xế đồng ý.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn lên xe, hắn thở phào nhẹ nhõm, lấy chai nước trong tủ lạnh ô tô ra, mở ra uống một ngụm.

Tôn Dĩnh Thục nói: “Sao anh lại chạy đến Mễ quốc? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ở Nam Dương.”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi đến Mỹ để giết người, khi đó tôi đã gặp phải một người đàn ông da trắng rất tuyệt vời, bây giờ họ đang tìm kiếm tôi khắp nơi, chỉ cần đưa tôi ra khỏi vòng phong tỏa.”

Tôn Dĩnh Thục kéo vách ngăn trong xe lên, vừa kéo vách ngăn lên, người phía trước không nghe được người phía sau nói gì.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn đầy máu, Tôn Dĩnh Thục không khỏi ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, đây là một người đàn ông cứng rắn, bất khả xâm phạm, hắn luôn là người chăm sóc người khác, hiếm khi thấy hắn đang gặp phải rắc rối như vậy!

“Yên tâm, chúng ta là Tài Phiệt Thượng Tinh…” Tôn Dĩnh Thục nói.

Giọng nói vừa dứt, chiếc xe dẫn đầu đã dừng lại, sau đó bắt đầu kiểm tra tình hình bên trong xe.

Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục cứng đờ, còn chưa nói xong đã bị tát vào mặt, thật sự là xấu hổ!

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn cũng có chút kỳ lạ, nói: “Người da trắng muốn đối phó với tôi này chắc chắn có lai lịch không hề đơn giản, Tài Phiệt Thượng Tinh của các người chưa chắc có thể trấn áp được tên da trắng đó.”

Sau khi kiểm tra xong chiếc xe dẫn đầu được cho ra khỏi trạm kiểm soát.

Tôn Dĩnh Thục vòng tay qua cổ Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nào, hôn tôi đi!”

“Cô đang làm cái gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn hoảng sợ.

Tôn Dĩnh Thục trực tiếp cởi áo khoác, sau đó kéo quần áo bên trong xuống, để lộ bờ vai trắng nõn.

Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã trực tiếp bị Tôn phu nhân chiếm tiện nghi.

Lúc này, hai cảnh sát Mỹ đi tới bên xe, trịnh trọng nói: “Mời mở cửa sổ, phối hợp kiểm tra!”

Khi tài xế hạ cửa sổ xuống, họ nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục đang ôm một người đàn ông, ôm đầu và gặm nhấm điên cuồng.

“Anh đang làm gì vậy? Anh đang muốn tìm cái chết à?” Tôn Dĩnh Thục giả vờ ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu lên giận dữ hét lên.

“Ồ... Xin lỗi!” Hai cảnh sát nhìn thấy trận chiến vội vàng quay đầu lại, ho khan một tiếng rồi thả họ đi.

Họ cũng biết rằng đây là đoàn xe của Tài Phiệt Thượng Tinh, người ngồi trong xe là bà Tôn, một thành viên cấp cao của Tài Phiệt Thượng Tinh.

Hơn nữa, lần này Tài Phiệt Thượng Tinh đến thung lũng Silicon để bàn chuyện kinh doanh với một số thủ đô hùng mạnh ở nước Mỹ nên không dễ gì xúc phạm.

Làm sao bà Tôn có thể lên xe với kẻ chạy trốn mà Clark đang truy đuổi và làm chuyện như thế này? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng cảm thấy chuyện này không thể nào!

Tôn Dĩnh Thục tức giận đóng cửa sổ, mở vách ngăn, mắng tài xế phía trước: “Anh có làm được nhiệm vụ của mình không? Nếu không thì về nước đi!”

Tài xế vội vàng nói: “Xin lỗi, thưa bà…”

Hai người cảnh sát thấy vậy không dám nói gì, vội vàng cho đoàn xe đi qua.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một lát, sau đó kinh ngạc nói: “Ồ, còn có thể như vậy sao?”

Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn mình chằm chằm, lập tức trợn mắt nói: “Anh đang nhìn cái gì vậy? Tên cẩu nam nhân này!”

Vừa nói, cô ta vừa với tay lấy dây đeo vai rồi đi lấy áo khoác.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Đương nhiên là bởi vì đẹp mới nhìn, nếu không đẹp, tại sao tôi lại phải nhìn chứ?”

Khuôn mặt Tôn Dĩnh Thục cũng đỏ bừng, vừa định nói chuyện thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã lặng lẽ đóng lại vách ngăn phía trước và phía sau.

“Anh đang làm gì vậy?” Tôn Dĩnh Thục giật mình, kinh ngạc hỏi.

“Không có gì, cứ tiếp tục chuyện vừa rồi đi, vừa rồi đột nhiên quên lè lưỡi…” Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng nói.

Tôn Dĩnh Thục mở to mắt, muốn đá cái tên đẩy này ra khỏi xe.
Chương 865 Bị cha hố

Chương 865: Bị cha hố

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy chuyện ngay cả tới nước Mỹ rồi mà cũng có thể gặp được Tề Đẳng Nhàn thì đúng thật là oan gia ngõ hẹp trong định mệnh!

Cô muốn có phương thức liên hệ mới nhất của Tề Đẳng Nhàn xong rồi mới đưa cho hắn địa điểm được chỉ định.

“Tôn phu nhân, sự việc lần này cảm ơn cô đã hỗ trợ giải vây!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.

“Anh phải cẩn thận chút chứ, chuyện anh đồng ý với tôi còn chưa làm được đâu. Tôi cho anh mượn ô còn chưa được trả lại đâu!” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt nói.

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu: “Cái ô kia hả, mất rồi.”

Tôn Dĩnh Thục bực bội nói: “Chiếc Rolls-Royce kia tôi mới mua, ngày thường muốn dùng cũng không có cơ hội! Anh nói mất là mất hả!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lưu lại cái kỷ niệm thôi mà, dù sao đó chính là lần đầu tiên cô vì người khác mà phấn đấu quên mình.”

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục đỏ lên, trực tiếp rút kính râm ra đeo lên, nói: “Anh mau cút đi, không cần phải ở lại nước Mỹ nữa đâu, nơi này đối với anh mà nói rất nguy hiểm! nếu anh thật sự không lăn lộn nổi nữa thì có thể liên lạc với tôi, tôi có thể đảm bảo cho anh ở Triều Tiên được bình yên vô sự không có việc gì.”

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm cô một cái: “Bảo trọng!”

Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi.

Tôn Dĩnh Thục nhìn bóng dáng hắn thở dài, hiện tại Tề Đẳng Nhàn ở nước Mỹ chẳng khác nào chuột chạy qua đường cả, đối với cô mà nói thì càng đừng nhắc tới chuyện có giá trị gì hết!

Nhưng mà cô vẫn rất nguyện ý hỗ trợ hắn.

Cô cảm thấy bản thân mình không hề giống mình lúc trước vẫn luôn mang theo tư tưởng ích kỷ nữa.

“Ngàn vạn phải bảo trọng đấy!” Tôn Dĩnh Thục nghĩ thầm.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng leo lên phi cơ quay về Myanmar, vừa lúc sau khi hắn leo lên được phi cơ mười lăm phút thì toàn bộ nước Mỹ lập tức nổ tung.

Trần Ngư sau khi nhận được tin tức thì khóe miệng cũng phải run rẩy….

“Này mẹ nó….Anh giết ai thì cứ giết đi, sao phải làm thịt luôn cả vị thiếu gia Jimmy của chi nhánh của gia tộc Rothschild kia làm gì?!”

Mắt kính trên mũi của cô cũng suýt nữa rơi xuống, cảm thấy đầu lưỡi cũng có chút tê rần.

Cô là người giúp Tề Đẳng Nhàn sắp xếp chuyến đi tới nước Mỹ lần này, nếu như bị người ngoài biết được thì Trần gia sẽ gặp phải phiền toái cực lớn rồi.

Thực tế thì người động thủ giết chết thượng quan hạo nguyệt là Tề Bất Ngữ, đến nỗi hắn vì sao phải thuận tay giết chết luôn Jimmy thì cũng chỉ có hắn biết.

Tin tức nhân vật trọng yếu của gia tộc Thượng Quan bị Tề Đẳng Nhàn vượt qua vạn dặm tiến vào nước Mỹ giết chết truyền đi nhanh chóng ồn ào huyên náo, tới nỗi cao tầng của hai đại thế lực là Long Môn và Hồng Bang cũng phải đánh tiếng hỏi.

Sau khi Ngọc Tiểu Long biết tin tức này thì cơ mặt cứng đơ tầm hai phút mới trở lại bình thường, hung hăng xoa xoa mặt của mình rồi cười khổ nói: “Thật là to gan lớn mật mà, làm gì mà ngay cả người của gia tộc Rothschild cũng giết không biết?”

Tuy rằng gia tộc Rothschild bỏ lỡ chuyện nước Mỹ quật khởi, ngã xuống khỏi chiếc ghế gia tộc tài phiệt lớn nhất thế giới nhưng chung quy lại cũng có lực ảnh hưởng không hề nhỏ!

Tuy rằng Jimmy chỉ là người thừa kế của gia tộc chi nhánh ở nước Mỹ nhưng dù sao cũng là một người ở trong gia tộc lớn….

“Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chỉ sợ hắn sẽ không đơn giản là bị truy nã ở Hoa quốc nữa mà sẽ thành phần tử khủng bố toàn cầu như Râu Xồm thôi.” Lòng Ngọc Tiểu Long tràn ngập bất đắc dĩ.

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết vì sao trên thế giới này từ trước đến nay vẫn luôn là “Con hố cha”, nhưng đến lượt hắn lại gặp phải cảnh “Cha hố con” như vậy.

Tề Bất Ngữ trở về trước Tề Đẳng Nhàn một bước, sau khi quay lại nhà tù U Đô thì đã thấy Tham Lang hứng thù hừng hực chạy ra nghênh đón.

Mấy ngày này anh ta được đặc cách cho phép lên mạng nên cả ngày đều ngâm mìn ở trong văn phòng xem mấy trang web của thế giới ngầm, tự nhiên cũng có chú ý tới chuyện này.

“Đại đương gia, ngài và Nhị đương gia uy mãnh quá rồi, chém đầu một nhà ba người nhân vật trọng yếu của gia tộc Thượng Quan thì không nói, thế mà còn chơi chết luôn cả tiểu thiếu gia của chi nhánh của gia tộc Rothschild?!” Tham Lang quơ tay múa chân một hồi, bản thân anh ta chính là một cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Tề Bất Ngữ ngẩn người, đầy đầu hỏi chấm.

“Ừm….Công phu của nó đã cao như vậy rồi, hẳn là sẽ không có việc gì.” Trong lòng Tề Bất Ngữ nghĩ nghĩ rồi xoay người đi về hướng văn phòng của mình.

Lúc đó khi ông đi giết thượng quan hạo nguyệt vẫn luôn có một người da trắng trẻ tuổi cứ luôn ở bên cạnh ông lải nhải xong còn chỉ huy cho bảo tiêu có mặt ở đấy nổ súng đánh ông.

Ông không kiên nhẫn nên mới tiện tay đánh người ta một quyền vỡ luôn đầu….

Lúc đó ông còn tưởng rằng người thanh niên trẻ tuổi da trắng đó chẳng qua chỉ là một tổ trưởng trong đội bảo an gì đó, nào có nghĩ được người ta lại có thân phận như vậy đâu?

“Một tỷ USD treo thưởng a, này đúng là phá luôn kỷ lục thế giới rồi!”

“Hơn nữa bên gia tộc Rothschild còn bỏ ra đủ các thể loại chỗ tốt, hiện tại chỉ sợ không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đầu của Nhị đương gia đấy.”

Tham Lang hưng phấn nói: “Phải biết rằng tôi đây là đại ma đầu, có giết thêm ba người nữa thì cũng chỉ có giá năm trăm triệu là nhiều lắm rồi!”

Tề Bất Ngữ nhíu nhíu mày, quay đầu quăng ra một quả đấm.

Tham Lang sợ tới mức run bần bật, ngượng ngùng cười cười: “Đại đương gia, đây không phải là do tôi quá hưng phấn hay sao? Không có ác ý gì hết cả! Hơn nữa đây cũng là minh chứng cho bản lĩnh của Nhị đương gia mà!”

Tề Bất Ngữ tức giận tới nỗi mí mắt rung rung, hừ lạnh một tiếng, tạm thời buông tha cho anh ta.

Tề Bất Ngữ trở lại văn phòng, gõ địa chỉ web của trang web của thế giới ngầm, dùng tài khoản của Tham Lang để đăng nhập vào.

Vừa mới vào đã thấy, quả nhiên toàn bộ diễn đàn đều đang thảo luận rất sôi nổi….

Một cái hastag được ghim lên đầu, đúng là nội dung gia tộc Rothschild treo giải thưởng một tỷ USD.

Tề Bất Ngữ cực kỳ đau đầu xoa xoa đầu của mình, cũng cảm thấy cái này có hơi phiền toái, không nghĩ tới mình chỉ tiện tay đập chết một người thôi mà có thể mang lại phiền toái lớn như vậy cho Tề Đẳng Nhàn.

“A, nếu việc này mà để cho mẹ nó biết được thì không phải là mình đây sẽ bị đánh chết sao?” Trong lòng Tề Bất Ngữ hiện lên một ý niệm như vậy.

Tề Đẳng Nhàn bị lão cha nhà mình đội cho cái nồi to như vậy vẫn còn không biết gì khi leo lên phi cơ.

Thẳng đến khi nhìn thấy Trần Ngư, nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của cô thì mới kỳ quái hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”

Trần Ngư bực bội nói: “Chuyện gì xảy ra? Anh vẫn còn mặt mũi hỏi tôi câu đó à? Không phải anh bảo là đi giết người của gia tộc Thượng Quan thôi sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng vậy! Nhân vật trọng yếu của gia tộc Thượng Quan đều bị giết hết rồi, có vấn đề gì sao?”

trần cá tức giận tới mức nhảy dựng lên, hít sâu vào một hơi rồi nói: “Anh giết bọn họ thì không sao cả, nhưng vì cái gì anh cứ phải thuận tay giết luôn cả Jimmy thế? Anh không biết người ta là người thừa kế của chi nhánh của gia tộc Rothschild ở nước Mỹ hả?!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, nói: “Tôi, cái gì….”

Lời nói được một nửa hắn mới phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ kiếp, tôi bị cha tôi hố rồi hả?!”

“Anh có ý gì?” Trần Ngư hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì….” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ là cũng không để ý lắm.

Trần Ngư duỗi tay véo một cái ở trên mặt Tề Đẳng Nhàn, bực bội nói: “Không có việc gì? Đường anh đi tới nước Mỹ là nhờ Trần gia chúng tôi! Đường anh lui lại cũng là Trần gia chúng tôi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK