Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661 Trường đấu chó

Chương 661: Trường đấu chó

Tần Đường Ngọc nói trường đấu chó của Trịnh gia một ngày kiếm được cả đấu vàng, so với thực tế thì cũng không hề phóng đại chút nào.

Vị dì ba này ở Trịnh gia, cho dù là tâm cơ hay thủ đoạn đều có thể xếp ở hạng cao, được Trịnh gia gia chủ Trịnh Sam Minh vô cùng sủng ái, nếu không sẽ không đưa tiền kiếm được ở trường đấu chó cho bà ta xử lý.

Dì ba này có thể nói là mạnh vì gạo bạo vì tiền, kết bạn với không ít nhân vật nổi tiếng, địa vị của mình cũng theo đó mà lên cao như diều gặp gió.

Lúc trước, bà ta mượn tiền của Văn Dũng Phu tận sáu trăm triệu, nhưng Văn Dũng Phu vừa chết, bà ta đã không nhận nợ.

Không có Văn Dũng Phu thì Văn gia chỉ là một con hổ giấy không có răng và móng vuốt, huống chi, Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận hai người này còn bị Tề Đẳng Nhàn phế rồi?

Lái xe nhanh hơn bốn mươi phút, vượt qua một khu vực, thì mới đến trường đấu chó.

Những ngày an nhàn của các quan to quý nhân đã trôi qua quá lâu, chỉ thích tìm kiếm chút kích thích, loại hạng mục đẫm máu lại tàn nhẫn như đấu chó này, bọn họ tất nhiên rất thích.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đánh hắc quyền (đánh đấm ở đấu trường ngầm) cũng không sao, nhưng đấu chó linh tinh này, hắn không phải rất thích.

Con người luôn đưa mình lên chỗ cao cao tại thượng, rõ ràng không phải thần linh, lại giống như thần linh mà an bài vận mệnh của các loại sinh vật khác.

"Nơi này là trường đấu chó của Trịnh gia, đừng nhìn bên ngoài giống như một nhà xưởng rách nát, trên thực tế trang trí ở bên trong, thì so với hộp đêm đứng đầu ở Ma Đô của chúng ta còn xa hoa hơn!" Tần Đường Ngọc chỉ vào một nhà xưởng cũ khổng lồ phía trước, thấp giọng nói.

“Trịnh gia còn sợ những thứ này sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Dù sao cũng là xám, cũng phải che mắt người khác thôi, làm bộ cho người phía trên xem thôi!" Tần Đường Ngọc bất đắc dĩ cười, nói.

"Giống như việc sư phụ tôi mở quyền quán vậy, nói là dạy quyền, nhưng trên thực tế mỗi ngày đều tổ chức hắc quyền thi đấu."

"Chẳng qua, bây giờ rất khó để tổ chức một lần, luôn có người đến quấy rối, tiền đúng là không dễ kiếm mà..."

Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Vậy việc đầu tiên tôi phải làm, là phá bỏ những thứ kinh doanh xám như này. Bây giờ ở xã hội này, kinh doanh quang minh chính đại tuy rằng lời lãi không nhanh, nhưng cũng không làm người ta đói chết!”

Khi hắn còn nhỏ Tề Bất Ngữ đã cảnh cáo hắn, người lăn lộn trong giang hồ, sớm muộn gì cũng chết trên lưỡi đao.

Hắn ở trong nhà tù U Đô cũng đã nghe nhiều câu chuyện đầy máu và nước mắt với chua xót, cho nên, đối với những loại chuyện này luôn duy trì cảnh giác, kính trọng thì có nhưng không hề lại gần.

Đây cũng chính là lý do mà hắn rất thưởng thức Hướng Đông Tình, cô ấy chưa bao giờ chơi đen như tập đoàn Hổ Môn, nhưng vẫn có thể đưa theo cả tập đoàn sải bước đi về phía trước.

"Kỳ thật, anh không làm, thì cũng sẽ có người khác làm." Tần Đường Ngọc nói.

"Tôi ghét nhất là nói nhảm như vậy đấy." Tề Đẳng Nhàn lại nói, "Trên thế giới luôn có người làm tên trộm cường đạo, sao co không đi trộm đi cướp hả?”

Tần Đường Ngọc bị hắn làm cho nghẹn đến nỗi nói không nên lời, trên thực tế, đại đa số Phân đà của Long Môn, đều có kinh doanh xám, bởi vì thu nhập quá mức khả quan.

Trước cửa trường đấu chó có bảo vệ canh gác, sau khi nhìn thấy Tần Đường Ngọc, không khỏi lắc đầu.

"Tần tiểu thư, cô lại tới rồi. Tam phu nhân của chúng tôi gần đây cũng không rảnh, không muốn tiếp khách. "Một nhân viên bảo vệ rõ ràng là quen biết Tần Đường Ngọc, bất đắc dĩ nói.

"Không sao, hôm nay chúng tôi chỉ đến để đánh bạc, tiêu xài." Tề Đẳng Nhàn nói.

Hai nhân viên bảo vệ liếc nhau, để cho hai người đi vào.

Đi qua con đường cũ nát, sau khi đi qua một cánh cửa, khung cảnh bên trong hoàn toàn khác, vô cùng rực rỡ!

Từng cái bàn cao cấp mới tinh, từng cái đèn chùm rực rỡ sáng choang, từng người mặc đồ nhân viên phục vụ thống nhất...

“Chậc, lão Tề tôi thật đúng cmn là một dân quê!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy khung cảnh này, cũng không khỏi ngẩn người.

Trang trí ở nơi này, tựa hồ so với biệt thự của Hướng Đông Tình còn khoa trương hơn, xa hoa đến cực hạn, nhất là tủ rượu khổng lồ ở bên kia, phía trên có các loại rượu ngon, rẻ nhất cũng là mấy ngàn, đắt nhất có thể là mấy trăm ngàn.

Còn có ghế sofa da nghé bày ở khắp nơi, nhìn cách chế tác khéo léo kia, vừa nhìn đã biết không hề rẻ...

Cho dù là đồng phục ở trên người của nhân viên phục vụ, cũng tựa như lễ phục vậy, nhất định là hàng thủ công.

Tần Đường Ngọc nói: "Những bộ đồng phục này đều được làm từ thợ may thủ công của Ý, mỗi chiếc đều có giá hàng chục ngàn nhân dân tệ.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Có thể chế tạo ra pháo Ý không? ”

“???” Tần Đường Ngọc đầy mặt chấm hỏi nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đùa một chút thôi! Xem ra, vị dì ba này thật không hề thiếu tiền, ngay cả nhân viên phục vụ cũng mặc đồ cao cấp như vậy, chỉ là không muốn trả tiền.”

Tần Đường Ngọc nói: "Không có cách nào mà, tan đàn xẻ nghé. Sư phụ tôi vừa mới chết, sổ nợ rối mù khó đòi lắm, đếm không nổi, dì ba ở nơi này, là khoản lớn nhất, không thể không tới tìm bà ta để đòi.”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, tiện tay lấy ra thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong túi của mình có mấy trăm triệu ra, vỗ tay một cái, mang phong cách của tây, nói: "Waitress! "

Mỹ nữ phục vụ đang đi ngang qua lập tức dừng bước, cười tủm tỉm nói: "Sir?”

Tề Đẳng Nhàn dùng tiếng nước ngoài nói một câu dài, muốn một ly cocktail và mấy loại rượu ngoại, pha chế rượu phải pha như nào như thế nào.

Vị nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp này cũng dùng tiếng nước ngoài đối đáp trôi chảy, dẫn Tề Đẳng Nhàn đi quẹt thẻ.

"A, đây là Ma Đô sao, đây là thành phố lớn sao? Ngay cả tiếng nước ngoài của nhân viên phục vụ cũng đã vượt qua cấp sáu*..." Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thán, bộ dáng nhà quê.

Tần Đường Ngọc ở một bên nhìn rất cạn lời.

Sau đó, cô nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lại tìm một nữ nhân viên phục vụ khác, lại đổi một loại tiếng nước ngoài khác, nghe có vẻ như là tiếng Tuyết Quốc.

Nữ nhân viên phục vụ kia ngẩn người, sau đó dùng ngôn ngữ Tuyết Quốc đối đáp trôi chảy, lại sắp xếp một chút cho Tề Đẳng Nhàn.

"Cao cấp nha!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Tần Đường Ngọc.

"Sao tôi lại có cảm giác là anh đến chơi nhỉ..." Khóe miệng Tần Đường Ngọc giật giật.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng để ý, tôi chỉ là muốn nhìn phẩm chất của nhân viên phục vụ ở nơi này mà thôi, từ đó để phán đoán thôi.”

Tần Đường Ngọc nói: "Có lý.”

Trong lòng cô ta lại không cho là đúng.

"Vị dì ba kia đã biết tôi tới đòi tiền, nhất định sẽ không gặp tôi, vậy tất nhiên cũng sẽ không gặp anh. Không gặp được người, chúng ta đòi tiền như thế nào?” Tần Đường Ngọc thần sắc có chút ngưng trọng, trầm giọng hỏi.

"Không gặp được người? Không có khả năng đó, miễn là chúng ta thắng nhiều tiền ở đây, bà ta sẽ xuất hiện.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Sau khi nói xong lời này, hắn bưng chén rượu chuẩn bị một ngụm, bỗng nhiên lại nhớ tới lời lão Tôn dặn dò, uống bí dược Tôn thị thì không thể uống rượu.

Vì thế, hắn lại cứng rắn đưa chén rượu đang bưng lên thả xuống.

Tần Đường Ngọc nói: "Nơi này là trường đấu chó, cũng không phải nơi đánh hắc quyền, anh làm sao chắc chắc mình có thể thắng? "

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đi thôi, dẫn tôi đến hiện trường xem một chút!”

Tần Đường Ngọc đứng lên, dẫn Tề Đẳng Nhàn hướng về phía sòng bạc mà đi, đi qua một hành lang, rẽ là đến.

Nơi này tiếng người huyên náo, trong lồng sắt lớn trong sân có hai con chó Bun Anh đang kịch liệt cắn giết, cắn đến đầu rơi máu chảy, có vẻ vô cùng tàn nhẫn.

"Ấy, không phải, nhân viên phục vụ ở đây còn tiếp cả khách sao?" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục.

"Chỉ cần có tiền, ở chỗ này cái gì cũng có thể chơi được." Tần Đường Ngọc nói.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm thế nào để đặt cược? "

“Ở bên kia, nơi có máy tính, có người thao tác, anh chỉ cần quẹt thẻ thôi." Tần Đường Ngọc nói.

Trận chiến này đã gần kết thúc, một con ngã xuống, một con khác cũng đầy vết thương.

Người thắng tiền giơ tay hô to, người thua tiền thì hùng hùng hổ hổ vứt bỏ hóa đơn trong tay.

"Trận kế tiếp này càng thêm đặc sắc, là hai con Ngao Vương được lựa chọn kỹ càng, mỗi một con đều có giá trị tới ba trăm vạn!"

“Bây giờ, hai Ngao Vương ra trận!”

“Các vị khách quý, hãy tranh thủ thời gian để đặt cược!”

Người chủ trì ngay sau khi nhân viên dọn dẹp mặt bàn xong, lập tức chạy ra, giơ micro lớn tiếng hét lên.

Chú thích:

*Cấp sáu: là cấp bậc cao nhất của kì thi CET (tiếng Anh: College English Test, tiếng Trung: 全国大学英语四、六级考试. Kỳ thi tiếng Anh đại học toàn quốc 4, 6 cấp).
Chương 662 Hào khí ngút trời

Chương 662: Hào khí ngút trời

Hai Ngao Vương phân biệt là màu nâu và đen, đều thuộc loại chó lớn, vừa nhìn đã thấy vô cùng hung mãnh.

Các tân khách nhao nhao hứng thú, từng người một bắt đầu đặt cược, lựa chọn Ngao Vương mà mình coi trọng.

"Cô nhìn qua thì cảm thấy con nào có thể thắng?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Tôi không hiểu cái này lắm, kỳ thật, mọi người cũng đều không hiểu, tất cả đều dựa vào cảm giác và may mắn." Tần Đường Ngọc lắc đầu, thành thật nói.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Tôi thấy màu nâu này này, bởi vì, nhịp tim của nó mạnh hơn một chút, sức mạnh tứ chi cũng mạnh hơn.”

Tần Đường Ngọc nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: "Làm sao có thể nhìn ra được? Xa như vậy, anh có thể nghe thấy à?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Trong phạm vi trăm mét, gió thổi lá rụng cũng không thoát khỏi tai của tôi.”

Sau khi nói xong lời này, hắn đi đặt cược, Tần Đường Ngọc có chút tò mò, đi theo.

"Đây không phải là Tần tiểu thư sao? Lại tới tìm Tam phu nhân đòi tiền à? "Có một người đàn ông nhìn thấy Tần Đường Ngọc, đi tới, cười ha hả nói.

Tần Đường Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Người đàn ông nói, "Những gì tôi đã nói với cô trước đây, cô có nghĩ về nó một chút. Theo tôi, tôi cho cô mượn 20 triệu để ứng phó khẩn cấp.”

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi: "Không phải tất cả những người tới nơi này đều là người có tiền sao? Sao lại có người nghèo lấy hai mươi triệu ra để khoe thế?”

Những lời này vừa nói ra, đã làm cho sắc mặt của người đàn ông này xanh mét.

Mở miệng ra là hai mươi triệu, còn nghèo nàn? Tên này cho rằng tiền này là tiền âm phủ sao, tùy tiện đốt một cái là mấy ngàn mấy vạn triệu?

Tần Đường Ngọc nghe nói như vậy cũng nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Tề tiên sinh, người càng thiếu gì lại càng thích khoe khoang cái đó, không có cách nào nha.”

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Tôi nghèo? Anh có biết vừa rồi tôi tùy tiện đặt cược một phát, đã là năm triệu, anh lấy cái gì mà so với tôi, có tư cách gì mà dám nói chuyện như vậy?”

Tề Đẳng Nhàn đi tới trước máy tính, hướng về phía nhân viên công tác đưa ra thẻ ngân hàng, lạnh nhạt nói: "Ba trăm triệu, đặt cho con Ngao màu nâu này!”

Lời này vừa nói ra, nhân viên công tác cũng ngây ngốc tại chỗ!

Đến trường đấu chó đương nhiên không thiếu một khách lớn, nhưng cũng chưa từng thấy qua ai chơi lớn như vậy, chỉ đấu chó một vòng, mà ném luôn ba trăm triệu vào để đánh cược?!

"Ba trăm triệu? Ha ha ha, đúng là đồ giả vờ!" Người đàn ông kia không ngừng cười lạnh.

Nhân viên lại nghiêm túc nói: "Thưa ngài, ngài xác định là ba trăm triệu sao? Là nhân dân tệ Trung Quốc sao?”

Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Quẹt thẻ đi, sửng sốt làm gì, ba trăm triệu USD, đặt cho Ngao Vương màu nâu, còn muốn tôi nhắc lại lần nữa sao?”

Nhân viên công tác kia lập tức luống cuống tay chân mà thao tác, thẻ vừa quẹt, rất nhanh đã có thông báo vào tài khoản, trên màn hình lớn, cũng đưa ra số tiền luôn.

Ngao Vương màu nâu, thoáng cái đã có ba trăm hai mươi triệu đặt cược, mà Ngao Vương màu đen kia, cũng chỉ có khoảng chưa tới năm mươi triệu.

"Hít hà..."

Người ở hiện trường không khỏi liên tục hít một hơi khí lạnh, mẹ nó này là ai, tài đại khí thô như vậy, đến đánh cuộc đấu chó, vừa ra tay đã là ba trăm triệu?!

Ba trăm triệu không có khả năng không tính là nhiều, ở nơi này đều là người có tiền, nhưng cũng không phải tát cả đều là siêu cấp phú hào, có người tài sản cộng lại cũng chẳng qua chỉ có hơn trăm triệu mà thôi.

Vừa rồi người đàn ông kia nhìn thấy con số nhảy lên ở màn hình, sợ đến rụt trứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, yên lặng lùi xuống.

Hai mươi triệu, ở chỗ người ta thì tính là cái rắm, tùy tiện đánh cược một con chó, đã ném ra ngoài ba trăm triệu, ong ta muốn tiếp tục ở trước mặt loại người này giả vờ, vậy mới thật sự không biết tốt xấu.

“Tề tiên sinh, ba trăm triệu này ném ra ngoài, anh cũng không lo lắng Trịnh gia sẽ động tay động chân sao? Chúng ta, có phải là cược quá lớn không!" Khuôn mặt Tần Đường Ngọc cũng không khỏi có chút trắng bệch.

Đã từng gặp qua thổ hào, nhưng chưa từng thấy qua loại thổ hào nào như Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Trước mắt bao người, bọn họ động tay động chân thế nào? Dám động tay động chân, tôi sẽ cắt đứt luôn tay chân của bọn họ, nghĩ đến bọn họ đã không có gì để nói!”

Hai con chó đã được dắt ra, Trịnh gia vì để cho các con bạc yên tâm, sẽ không dắt chó trở về, là để tránh làm cho người ta cảm thấy bọn họ động tay động chân.

trường đấu chó làm ăn lớn như vậy, người tới nơi này chơi đều là người có mặt mũi còn có tiền, Trịnh gia nếu dám ở bên trong chơi trò mèo vờn chuột, đó chính là đắc tội với người khác, việc làm ăn này sớm muộn gì cũng không làm được.

“Chẳng qua, ngài không lo lắng là sẽ thua sao?” Tần Đường Ngọc nhịn không được hỏi.

"Thua không nổi, con Ngao nâu này nhất định sẽ thắng, thân thể con Ngao đen kia có khiếm khuyết." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.

Mắt nhìn và tai nghe của hắn, là đỉnh cao nhất.

Loại chuyện chó đánh nhau này, nhất định không bằng với cao thủ võ học đánh nhau, tính hình ngoài ý muốn sẽ lớn hơn một chút, nhưng trận này, tựa hồ rất khó có chuyện ngoài ý muốn.

Vợ ba Trịnh gia không ra gặp Tần Đường Ngọc, Tề Đẳng Nhàn tự nhiên sẽ không để cho bà ta ngồi vững trên đài cao để câu cá, ba trăm triệu này đập vào, tỷ lệ bồi thường gấp hơn năm lần một chút, thoáng cái có thể kiếm được một trăm năm mươi triệu.

trường đấu chó này lợi nhuận cho dù có lớn hơn đi nữa, hai tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Người này là ai?" Trong một cái ghế lô, dì ba đang nâng chén rượu cùng một vị khách nhân nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên chú ý tới số tiền đặt cược, không khỏi nhướng mày, lạnh lùng hỏi.

"Người bên cạnh hắn là Tần Đường Ngọc? Đây là người Tần Đường Ngọc tìm tới để đập phá quán à?”

Sau khi nhìn thấy Tần Đường Ngọc, giữa hai hàng lông mày dì ba lại tràn ngập vẻ lạnh lùng.

"Tam phu nhân, chúng ta cũng không biết, người này là một người mới. Hơn nữa, hắn đến cùng Tần tiểu thư." Một thủ hạ tận tụy báo cáo.

Dì ba mím môi uống một ngụm rượu vang đỏ, cười lạnh nói: "Chơi thật lớn nhaa, vừa ra tay đã là ba trăm triệu? Cũng không sợ ngã ở chỗ này sao?”

Người đàn ông hỏi: "Bà có muốn để anh ta rút tiền không?"

Dì ba nói: "Không cần, chúng ta là đại lý đánh bạc, để cho khách nhân rút tiền, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Tề Đẳng Nhàn cùng Tần Đường Ngọc không biết, ở bên này đặt cược ba trăm triệu, đã kinh động chủ nhân của trường đấu chó, dì ba Triệu Mạn Nhi của Trịnh gia.

Triệu Mạn Nhi vì tránh tạo thành ảnh hưởng, không để cho Tề Đẳng Nhàn rút tiền, nhưng mà, chính mình cũng không khỏi lo lắng đề phòng.

Dù sao, trận đấu chó này, là liên quan đến một trăm năm mươi triệu đó!

Nếu Ngao đen thua, tương đương với việc trường đấu chó dâng lên cho Tề Đẳng Nhàn tiền một hai tháng làm ra, đương nhiên, nếu như thắng, vậy bà ta tự nhiên là muốn cười rách cả bụng.

“Xem đấu chó đi!” Tề Đẳng Nhàn đặt cược, thản nhiên nói với Tần Đường Ngọc.

Hai người được nhân viên phục vụ dẫn đến một ghế VIP dựa vào hàng ghế trước ngồi xuống, sau đó, người dẫn chương trình bên này cũng tuyên bố thời gian đặt cược chấm dứt, chuẩn bị bắt đầu trận đấu chó này.

Hai con chó mạnh mẽ hung ác từ trong lồng của mình đi ra, vừa đối mặt, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Hai con này ước chừng cũng biết trận đấu này không dễ dàng, cho nên, sau khi đối mặt, đầu tiên là quan sát lẫn nhau trong chốc lát, đi hai vòng ở tại chỗ.

Một lát sau, mọi người kinh hô một tiếng, chỉ thấy Ngao Vương màu đen đã dẫn đầu gây khó dễ!

Ngao Vương màu nâu vào lúc này đột nhiên cúi người xuống, tránh né phát cắn của Ngao Vương màu đen, vung đuôi, lập tức phản kích!

Hai Ngao Vương, ở trong lồng sắt lớn đấu nhau đến nỗi không thể giải thích, điên cuồng cắn xé nhau!

Khán giả nhao nhao cổ vũ, nhiệt huyết sôi trào.

Sau khi hai con đánh khoảng hơn một phút đồng hồ, mỗi con đều bị thương, nhưng Tần Đường Ngọc lại nhìn ra, hình như thể lực của Ngao Vương màu nâu càng thêm dồi dào, thế công vẫn không giảm, rất hung mãnh!

Ngao Vương màu đen vào lúc này, dường như đã có chút mệt mỏi, chân cũng bị cắn, khập khiễng.
Chương 663 Dì ba

Chương 663: Dì ba

Tần Đường Ngọc không khỏi kinh ngạc, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn thật đúng là vô cùng chuẩn xác, Ngao Vương màu nâu so với Ngao Vương màu đen rõ ràng là mạnh hơn một cấp bậc.

Sắc mặt Triệu Mạn Nhi thoáng cái trở nên vô cùng khó coi, một khi Ngao Vương màu đen thất bại, như vậy, trường đấu chó của bà ta sẽ tổn thất những một trăm năm triệu!

Cuối cùng, Ngao Vương màu đen thể lực không còn chống đỡ nổi, dưới thế công liên hoàn của Ngao Vương màu nâu đã liên tiếp lùi lại, cuối cùng bị cắn một phát vào cổ.

Ngao Vương màu nâu hung hăng cắn cổ họng của Ngao Vương màu đen, dùng sức lắc lắc đầu hai phát, cứ thế mà cắn đứt luôn cổ.

Tiếp theo, nó buông lỏng mở miệng, Ngao Vương màu đen ngã xuống đất không dậy nổi, bốn chân đá hai cái, từ từ đã không còn động tĩnh.

Hai gò má Triệu Mạn Nhi cứng ngắc như gỗ, nắm tay cũng không khỏi nắm chặt.

Mở trường đấu chó, tất nhiên là có kiếm vào có bồi thường.

Nhưng cái kiếm được, thường hay nhiều hơn.

Bởi vì, trong trường đấu chó có tiêu phí rất cao, hơn nữa ra vào đều là những người có tiền, nếu như thắng tiền, vậy tất nhiên sẽ vui vẻ, sẽ càng vung tiền thêm.

Hơn nữa, một trận thắng thua, nhiều nhất chẳng qua chỉ là chục triệu, làm sao có người nào giàu có mà ném ra ba trăm triệu để cược chó đâu?!

"Tần Đường Ngọc đây là muốn ép tôi đi gặp cô ta, cho nên tìm một người như vậy đến đập phá sân khấu của tôi?" Triệu Mạn Nhi không khỏi nhe răng cười nói, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một chút âm lãnh.

“Tam phu nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Thuộc hạ của bà ta cũng không khỏi nơm nớp lo sợ, cảm thấy Triệu Mạn Nhi giờ phút này nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Triệu Mạn Nhi lại cười lạnh nói: "Không phải chỉ là một trăm năm mươi triệu sao? Tôi có thể thua được! Cho hắn là được rồi, người này, tôi hết lần này tới lần khác cũng sẽ không gặp. "

Mặc dù trong lòng bà ta có chút chán ghét, nhưng đã quyết tâm không quản nữa, cầm lấy máy tính bảng lên, thản nhiên nói: "Trận tiếp theo là hai con nào? "

“Một con chó Bun Anh của Khang Tam thiếu gia đưa tới, một con là chó săn cỡ lớn chúng ta tự mình mua." Cấp dưới báo cáo.

"Chuẩn bị đi." Triệu Mạn Nhi nói, "Hôm nay người đến đánh cược rất nhiều, chặt chẽ một chút, không nên rơi xuống. "

“Vâng."

Bên này đang chuẩn bị cho trận đấu chó thứ ba của tối nay, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được tin nhắn chuyển khoản, bốn trăm năm mươi triệu, không sai một chút nào đã được chuyển vào trong tài khoản ở Ngân hàng Thụy Quốc của hắn.

Điều này làm cho hắn không khỏi hơi kinh ngạc, nói: "Cái này nhiều ra một trăm năm mươi triệu, nói bồi thường là có thể bồi thường nha, xem ra trường đấu chó này thật sự không hề thiếu tiền một chút nào!”

Tần Đường Ngọc nói: "Một trăm năm mươi triệu, khi trường đấu chó này ở thời kỳ đỉnh cao, một tháng gần như đã có thể kiếm được rồi. Đối với vị dì ba kia mà nói, quả thật là không nhiều lắm.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu bà ta có thể ra máu nhu này, vậy thì để cho bà ta ra nhiều một chút là được rồi.”

Tần Đường Ngọc đã bội phục Tề Đẳng Nhàn đến mức quỳ rạp xuống đất luôn rồi, trình độ chọn chó này thật sự là quá cao, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra con nào tốt con nào kém.

Triệu Mạn Nhi không phải là không muốn gặp cô sao? Vậy để Tề Đẳng Nhàn nắm được cái đuôi của bà ta, xem bà ta còn có thể ngồi yên hay không!

Người dẫn chương trình đã sắp xếp cho hai con chó ở trận thứ ba vào sân, một Bun Anh, một chó săn lớn.

Chó Bun Anh có thể nói là tồn tại cấp bá chủ của giới đấu chó, bởi vì chúng không có cảm giác đau đớn gì, hơn nữa lực cắn vô cùng kinh người, trời sinh hiếu chiến.

Chẳng qua, chó săn cỡ lớn này cũng không đơn giản, vừa nhìn đã biết là thợ săn được bồi dưỡng mà ra, thường xuyên chui vào rừng già thâm sơn cùng sói già và gấu lớn quần nhau.

"Lần này chọn con nào?" Tần Đường Ngọc không khỏi thấp giọng hỏi.

"Con Bun Anh kia." Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn trong chốc lát, lại nhắm mắt nghe hai cái, cuối cùng cười cười nói.

"Tôi cảm giác con chó săn cỡ lớn hình như càng có hy vọng thắng hơn một chút, dù sao cũng là do thợ săn bồi dưỡng, kinh nghiệm cắn giết nhất định sẽ phong phú hơn một chút." Tần Đường Ngọc lại nhịn không được mà nghi ngờ một câu.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Cô xem thường con Bun Anh kia rồi... Trên người con Bun Anh kia có mùi máu tươi của người, chủ nhân của nó, ước chừng không phải thứ gì tốt, bồi dưỡng cho nó trở nên vô cùng hung tàn.”

Con Bun Anh kia cả người đều là cơ bắp, ở trong lồng sắt gầm gừ kêu to, nóng nảy không chịu nổi, người lạ vừa tới gần, nó đã nhe răng trợn mắt muốn cắn người.

Chó săn cỡ lớn thì có vẻ vô cùng trầm ổn, nằm sấp trong lồng sắt không nhúc nhích, tròng mắt lại không ngừng đánh giá kẻ thù sắp đối mặt của mình.

Tần Đường Ngọc nhịn không được nói: "Cái này cũng có thể ngửi được?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Mùi máu người khác với các loài động vật khác, Bun này thường xuyên cắn chết người, rất hung tàn.”

Sau khi nói xong lời này, hắn lại đi về phía nhân viên bên kia.

Nhân viên nhìn thấy hắn thì cảm thấy hơi sợ hãi một chút.

"Tiên sinh." Nhân viên công tác miễn cưỡng cười, nói.

"Ba trăm triệu, Bun Anh." Tề Đẳng Nhàn ném thẻ ngân hàng Thụy Quốc của mình ra, thản nhiên nói.

Vẻ mặt nhân viên cứng đờ, tay run rẩy cầm lấy thẻ ngân hàng, thấp giọng nói: "Có chắc không?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, nói: "Đừng nhiều lời.”

Nhân viên công tác không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng ở chỗ cao một cái, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, ấn quét ba trăm triệu tiền đánh cược ra ngoài.

Thấy Tề Đẳng Nhàn lại hào phóng đặt cược ba trăm triệu, các con bạc ở hiện trường không khỏi xôn xao, một đám châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận lai lịch của hắn.

“Không biết là ai, chẳng qua lá gan không nhỏ, đi theo Tần Đường Ngọc, rõ ràng là muốn tìm Tam phu nhân!”

"Hắn lần này nếu còn có thể thắng, tôi đoán chừng Tam phu nhân sẽ ngồi không yên."

“Văn Dũng Phu cũng đã chết, đám người này còn không biết tốt xấu gì, không sợ bị Tam phu nhân giết chết à?”

Triệu Mạn Nhi trong suy nghĩ của những người này, rõ ràng có địa vị không giống người thường.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trở lại vị trí của mình, nói: "Lần này thắng, vị dì ba này ước chừng sẽ phải lộ diện.”

Loại thành phố như Kinh Đảo này chuyên môn dựa vào mở sòng bạc mà kiếm tiền, không ai có thể thắng được quá nhiều trong một sòng bạc lớn, nếu như thắng quá nhiều, sòng bạc dó sẽ có cao thủ chuyên môn ra đối phó, nếu là cao thủ cũng không đối phó được, vậy người phụ trách sòng bạc sẽ đích thân đến để khuyên con bạc này rời đi... Sự việc đàm phán thỏa đáng thì tốt, chứ nếu đàm phán không ổn, vậy nhất định không thể thiếu hiện trường lưỡi lê* thấy sắc đỏ.

“Lại là ba trăm triệu?!" Triệu Mạn Nhi sau khi nhìn thấy con số trên màn hình, sắc mặt thoáng cái âm trầm, mặt mang sát khí.

"Hắn đang cảm thấy tiền của Triệu Mạn Nhi tôi đây rất dễ lấy sao?"

"Sắp sửa kiếm lời ở chỗ tôi đủ sáu trăm triệu phải không?"

Người chung quanh đến thở mạnh cũng không dám, một đám như hến, Tam phu nhân tức giận, thật sự là quá đáng sợ.

"Tam phu nhân, hắn đặt cược vào con Bun Anh của Khang thiếu, phần thắng này vẫn rất lớn chứ?" Cấp dưới nhịn không được hỏi.

"Không nhất định, chó săn cỡ lớn kia cũng rất lợi hại." Triệu Mạn Nhi nói.

"Nếu chó của Khang thiếu bị cắn chết, vậy chúng ta chẳng phải phải cõng nồi lớn sao?" Cấp dưới lại nói.

Triệu Mạn Nhi lắc đầu nói: "Khang thiếu đem chó cho chúng ta, là muốn chúng ta bồi dưỡng cho chó của hắn trở thành Cẩu Vương, nếu cứ như vậy bị cắn chết, vậy chứng minh nó không đáng. Trừ phi là bị người ta làm chết, nếu như con Bun Anh này chết trên trường đấu chó, Khang thiếu gia sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái.”

Cấp dưới gật gật đầu, cười khổ nói: "Hắn lại đặt cược ba trăm triệu, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ mong, sau này có thể nói với Khang thiếu một tiếng xin lỗi.”

Triệu Mạn Nhi sắc mặt lạnh lùng, nói: "Văn Dũng Phu chết rồi mà còn dám đến trước mặt tôi diễu võ dương oai hả? Người khác nói Triệu Mạn Nhi tôi bá đạo, thua không nổi! ”

Chú thích:

*Lưỡi lê: vũ khí lạnh giống cây thương nhưng nhỏ hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu.
Chương 664 Ngực đẹp

Chương 664: Ngực đẹp

Trận đấu thứ ba này vô cùng kịch liệt, Bun Anh này rất hung mãnh, mà chó săn cỡ lớn lại thắng ở kinh nghiệm phong phú.

Hai con triền đấu ước chừng mười phút đồng hồ mới chấm dứt, chó Bun Anh cả người đầy máu, cuối cùng vẫn là cắn chết con chó săn cỡ lớn.

Trái tim đang lơ lửng của Tần Đường Ngọc không khỏi rơi xuống đất, trận chiến đấu này thật sự rất khó khăn, Bun Anh kia thiếu chút nữa đã thua rồi.

Chó săn cỡ lớn vừa rồi rất thông minh, thiếu chút nữa khiến cho Bun Anh trúng chiêu, nhưng cũng may Bun Anh một lực phá vạn pháp, khí lực lớn, cắn hung hăng, cuối cùng bắt được chó săn cỡ lớn.

"Vẫn là có cảm giác khá tàn nhẫn." Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài nói.

Tần Đường Ngọc cổ quái nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy tiếng thở dài này có chút giả mù mưa sa, bởi vì, ở trong mắt cô, Tề Đẳng Nhàn chính là một người ngang ngược lại có dã tâm giết người như cắt cỏ, làm sao có thể vì hai cái mạng chó mà thở dài?

Chẳng qua, nếu là Kim Đồng ở chỗ này mà nói, quá nửa là có thể lý giải một phần tâm trạng này của Tề Đẳng Nhàn.

"Tần tiểu thư, còn có vị tiên sinh này, Tam phu nhân của chúng tôi muốn mời hai vị đi qua nói chuyện." Một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt hai người, cung kính nói.

"Tại sao tiền vẫn chưa về tài khoản?" Tề Đẳng Nhàn lại cười cười, "Tam phu nhân sợ là bồi thường không nổi, cho nên chuẩn bị đánh bài hoà à? Không phải bà ấy không rảnh sao?”

Người phục vụ nói, "Thưa ngài, tôi chỉ là một bồi bàn nhỏ thôi, xin đừng làm khó tôi. Những lời này, tôi không thể trả lời ngài!”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói với Tần Đường Ngọc: "Đi thôi, đi gặp vị Tam phu nhân đại danh đỉnh đỉnh này thôi.”

Các con bạc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc bị người mời đi, không khỏi liên tục cười lạnh.

Sau khi Văn Dũng Phu chết, Tần Đường Ngọc một thân công lực bị phế đi bảy tám mươi phần trăm, không bằng trước, còn dám lớn mật lớn mật đến trường đấu chó của Trịnh gia tìm Tam phu nhân đòi nợ, ở trong mắt bọn họ, quả thực là tự tìm đường chết!

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn có biểu hiện tài đại khí thô, nhưng bọn họ vẫn nhất trí cho rằng con hàng này chết chắc rồi, bởi vì, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Trịnh gia!

Trịnh gia, là một trong tam đại gia tộc ở Ma Đô, có thể cùng các đại gia tộc như Dương gia, Tiết gia vật tay! Huống chi, Tam phu nhân Triệu Mạn Nhi, bản thân bà ta cũng không phải là người dễ chọc.

"Tôi có chút lo lắng bà ta sẽ chơi bẩn nha..." Tần Đường Ngọc thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Bà già chơi ngầm hả, để cho tôi chơi rầm rầm phải không?!" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó nhe răng cười.

Tần Đường Ngọc ngẩn người.

Tề Đẳng nhàn rỗi nói: "Chơi bẩn ngấm ngầm, tôi sẽ nổ chết bọn họ, ai cũng đừng hòng sống!”

Tần Đường Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn: "..."

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, thản nhiên nói: "Không sao, chúng ta không cần lo lắng bà ta chơi bẩn.”

Tần Đường Ngọc bình thường không thích lên mạng, cũng không rõ Tề Đẳng Nhàn đột nhiên phát bệnh thần kinh là đã xảy ra chuyện gì.

"Vừa nhìn cô liền không biết tê tê (xuyên sơn giáp, con tê tê) đại danh đỉnh đỉnh." Tề Đẳng Nhàn khinh thường trả lời một câu.

"..." Tần Đường Ngọc thật đúng là chưa từng nghe qua cái tên này.

Ngay khi Tần Đường Ngọc còn đang cân nhắc "tê tê" là người như thế nào, có thể làm cho vị đại lão như Tề Đẳng Nhàn này cũng treo ở bên miệng nói, hai người đã bị đưa đến một đại sảnh.

Triệu Mạn Nhi ngồi trên sô pha đơn ở giữa đại sảnh, trong tay cầm một điếu thuốc của phụ nữ, đang nuốt mây phun sương, trên mặt có trang điểm tinh xảo, một thân váy dài màu đỏ, trên đôi chân thon dài xỏ tất lưới viền ren màu đen, trên chân là một đôi giày cao gót màu đỏ sậm.

Nếu là Tề Đẳng Nhàn trước kia, có lẽ sẽ nhịn không được mà nhìn thêm hai lần, nhưng hắn đã thấy quen loại yêu nghiệt như Trần Ngư, hiện tại chỉ muốn xách quần nói "Bình thường thôi."

"Tam phu nhân, xin chào." Tần Đường Ngọc sau khi nhìn thấy Triệu Mạn Nhi, vẫn duy trì lễ phép, gật đầu chào hỏi.

Triệu Mạn Nhi cười cười, nói: "Tần tiểu thư, cô đến tìm tôi vài lần rồi, tôi cũng không rảnh gặp cô, thật sự xin lỗi. Hôm nay rảnh, nên gặp một chút nha!”

Tần Đường Ngọc biết bà ta đang nói lời ma quỷ, rõ ràng là không muốn trả lại tiền.

Triệu Mạn Nhi nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Vị tiên sinh này mới lần đầu tiên đến trường đấu chó của chúng ta, ra tay lớn như vậy, thật sự là làm cho tôi kinh ngạc.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tam phu nhân, bớt nói nhảm đi, bà biết ý đồ của chúng ta mà, không cần phải vòng vo đâu.”

Triệu Mạn Nhi nói: "Các cô các cậu đến đòi tiền sao? Thật xấu hổ, số tiền này, tôi không có."

Tần Đường Ngọc mặt đen lại ngay tại chỗ, nói: "Tam phu nhân, làm người phải giữ chữ tín! Số tiền đó, là sư phụ tôi cho bà mượn, hiện tại hắn không còn ở đây, bà không nhận nợ nữa sao?”

Triệu Mạn Nhi vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Đường Ngọc nói: "Văn gia hiện tại rất cần số tiền này, nếu như không có số tiền này, Văn gia ngay cả chỗ ở cũng sẽ bị ngân hàng tịch thu! Lúc trước sư phụ tôi cho bà mặt mũi, bà có phải cũng nên niệm chút ân tình này hay không?”

Triệu Mạn Nhi cười lạnh nói: " n tình? Tôi là không ân niệm tình đấy, thì sao nào!”

“Cô vì muốn tiền, nên tìm người đến đập phá sân khấu của tôi? Một lần đấu chó ném vào ba trăm triệu, ra tay thật là thật rộng rãi nha!"

“Nếu như trước khi tới đòi tiền mà quỳ gối bò vào trong sân của tôi, một đường ba lạy chín bái, nói không chừng tâm tình của tôi tốt lên, sẽ trả lại tiền."

"Nhưng hiện tại, làm mất mặt tôi, còn muốn tôi trả tiền?"

"Tôi dựa vào bản lĩnh mà vay tiền, vì sao phải trả?”

Lời nói của Triệu Mạn Nhi đã ném bom cho Tề Đẳng Nhàn, dựa vào bản lĩnh vay tiền, vì sao phải trả... Trên thế giới thật đúng là có người như vậy à, có thể nói ra những lời như vậy sao!

Tần Đường Ngọc tức giận nói: "Nợ thì hải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên)!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nói thì nói, nháo thì nháo. Vừa rồi tôi lại thắng một trăm năm triệu, khi nào về tài khoản?”

Triệu Mạn Nhi nghe nói như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó cười ha ha.

Thủ hạ của nàng đứng chung quanh cũng nhịn không được bật cười theo, lúc này, vẫn muốn đòi tiền sao?

“Tôi mặc kệ cậu là Rồng qua sông hay là Hổ xuống núi, ở chỗ tôi, cho là một con rồng thì cũng phải ngồi xếp bằng, là hổ cũng phải nằm xuống!”

"Đi theo tiểu tiện nhân họ Tần kia đến đập phá sân khấu của tôi, còn muốn tiền?"

“Không bằng, tôi thu cái mạng này của cậu lại, số tiền kia, đốt cho cậu xuống địa phủ tiêu là được rồi!”

Triệu Mạn Nhi đột nhiên nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, nâng hai mắt lên, trong mắt tràn đầy hàn quang, lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Bình thường tôi không phải rất thích so đo với phụ nữ, trả nợ sáu trăm triệu, còn có số tiền tôi thắng, trả lại cả vốn lẫn lãi. Những lời nói nhảm vừa rồi, tôi có thể coi như bà chưa từng nói qua.”

Triệu Mạn Nhi vỗ vỗ tay.

Chợt nghe từng đợt tiếng chó sủa truyền đến, ba thủ hạ của nàng, dắt ba con chó dữ đi ra.

Trong đó có hai con, rõ ràng là Ngao Vương màu nâu và chó Bun Anh vừa thắng, con còn lại ngược lại chưa từng thấy qua, chẳng qua vừa nhìn đã thấy rất hung dữ.

"Có người từng náo loạn ở chỗ tôi, kết quả bị chó của tôi ăn đến xương cốt cũng không còn. Cậu vừa nói gì, nói lại lần nữa xem?" Triệu Mạn Nhi hơi cúi người, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn làm ra một động tác cúi người lắng nghe.

Tần Đường Ngọc sắc mặt cứng ngắc, quả nhiên, số tiền này không dễ đòi như vậy, bây giờ Triệu Mạn Nhi muốn cùng bọn họ cứng đối cứng!

Tề Đẳng Nhàn lại ngẩn người, sau đó hít một hơi lạnh, nói: "Ngực đẹp! Đáng tiếc vẫn hơi nhỏ một chút..."

Trên thực tế, Triệu Mạn Nhi cũng không nhỏ, chẳng qua, sau khi trải qua sóng to gió lớn của Thư ký Dương, Tề Đẳng Nhàn đã trở thành người khổng lồ nhìn thấy hết non sông.

Biểu tình trên mặt Triệu Mạn Nhi chợt cứng ngắc.

Mẹ nó đây là loại não tàn gì thế, lúc này, vậy mà còn dám đùa giỡn mình?!
Chương 665 Giao tiền

Chương 665: Giao tiền

“Muốn chết!”

Triệu Mạn Nhi lớn tiếng quát, nhoáng cái từ trên ghế sa lon đứng dậy.

"Thả chó, cắn chết bọn họ!”

Triệu Mạn Nhi vung tay lên, chỉ thẳng vào Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc.

Ba thủ hạ kia lập tức buông dây thừng trong tay ra, ba con chó dữ cũng biết phải đối mặt với ai, chạy đến và nhào tới chỗ của Tề Đẳng Nhàn.

Tần Đường Ngọc không khỏi khẩn trương, vừa định ra tay, lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đưa tay vào trong túi, lấy ra một khẩu súng lục sáng chói.

"Bùm! Bùm! Bùm!”

Ba tiếng súng vang lên, ba con chó đang ở trên không trung đã ngã xuống đất.

Điều này làm cho Tần Đường Ngọc không khỏi ngây ngẩn cả người, Tè Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, cười nói: "Đại nhân, thời đại đã thay đổi rồi!”

Còn chưa dứt lời, ai ngờ thủ hạ của Triệu Mạn Nhi đã nhao nhao vén quần áo lên, súng lục cùng súng tiểu liên, trong nháy mắt đã nhắm ngay vào hai người Tề Đẳng Nhàn và Tần Đường Ngọc đang đứng ở giữa sân.

Biểu tình Tề Đẳng Nhàn cứng ngắc, cười không nổi.

Công phu có cao hơn nữa mà bị nhiều người vây quanh như vậy, thì cũng phải bị bắn thành cái sàng nha!

“Xong, lật xe rồi!” Trong đầu Tần Đường Ngọc vang lên tiếng ong ong, lần này chết chắc rồi.

Triệu Mạn Nhi cười lạnh, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Đại nhân, thời đại đã thay đổi rồi!”

Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, sau đó ném súng trong tay xuống đất, nói: "Ha ha ha, Tam phu nhân thích đùa giỡn vậy sao, làm sao có thể thả chó cắn tôi nhỉ? Số tiền này, cùng lắm thì không cần nữa là được rồi!”

Triệu Mạn Nhi lại lạnh lùng đi tới, nói: "Cậu chẳng qua chỉ là con chó hèn mọn thôi, vậy mà còn dám động vào súng trước mặt tôi, bắn chết chó của tôi?”

“Cậu có biết con Bun Anh này là do nhà ai nuôi không?”

“Đưa cả cái mạng này của cậu vào, cũng không đủ bồi thường đâu!”

Lúc này, Triệu Mạn Nhi thật sự nổi cơn giận như thiêu như đốt, con Bun Anh kia, là Khang thiếu ở đế đô giao cho bà ta đó.

Nếu như chết ở trường đấu chó, vậy bà ta cũng cảm thấy không sao cả, nhưng vậy mà lại bị người dùng súng bắn chết… Nếu Khang thiếu nổi giận, bà ta cũng không tiện bàn giao.

"Một con chó mà thôi, cần thiết gắt như thế sao? Mọi người bỏ súng xuống đi.” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói.

"Ai cợt nhả với cậu? Đồ chó chết!" Triệu Mạn Nhi giận dữ, đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay lên là đánh một cái tát thật mạnh về phía mặt của hắn.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đang chờ đợi điều này, hắn ra tay mới là nhanh như thiểm điện thật sự, thoáng cái đã ngăn trở tay của Triệu Mạn Nhi, thuận tiện bóp cổ tinh tế của bà ta.

Thủ hạ chung quanh còn chưa kịp phản ứng, Triệu Mạn Nhi đã rơi vào trong tay Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cười không cười nói: "Khuôn mặt này của tôi, chưa từng bị người ta tát lần nào đâu, bà cảm thấy mình thì tính là cái gì thế?”

Sắc mặt Triệu Mạn Nhi thoáng cái tái nhợt, bà ta thật sự thật không ngờ, Tề Đẳng Nhàn dưới tình huống bị nhiều súng như vậy chĩa vào, vậy mà còn dám phản kích, thậm chí tốc độ ra tay còn nhanh như vậy, bắt được mình vào tay!

“Thả Tam phu nhân ra!”

Thủ hạ hét lớn lên.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Chẳng qua chỉ là những thứ nhảm nhí, các người cảm thấy tôi sẽ thả ra sao? ”

“...”

Mọi người nhất thời không biết nói gì.

Tần Đường Ngọc thấy hắn bắt được Triệu Mạn Nhi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu, có thể uy hiếp con tin rồi toàn thân trở ra!

Triệu Mạn Nhi vẫn cường ngạnh như trước, lạnh mặt nói: "Cậu bắn chết chó của Khang thiếu, còn dám ở trường đấu chó của tôi diễu võ dương oai, mười cái mạng cũng không đủ để trả đâu.”

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi với Tần Đường Ngọc, nói: "Tát mặt của bà ta di.”

Tần Đường Ngọc ngẩn người, nhưng vẫn rất nghe lời, tát một cái mạnh lên mặt của Triệu Mạn Nhi.

Dung nhan tinh xảo của Triệu Mạn Nhi thoáng cái bị hủy, khóe miệng còn chảy ra máu, đau đến nước mắt cũng chảy ra, vẻ mặt oán độc, giống như hận không thể bầm thây vạn đoạn hai người này.

"Mạng của bà ở trong tay của tôi, không nên buông những lời tàn nhẫn này nữa, miễn làm cho mình phải chịu thiệt." Tề Đẳng Nhàn cười cười, ngón tay dùng sức.

Triệu Mạn Nhi lập tức cảm thấy hô hấp không thông, sắc mặt đều xanh mét, cảm thấy cổ sắp bị bàn tay của hắn bóp đứt!

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi, Văn gia, giao tiền, hiểu không?”

Triệu Mạn Nhi gian nan gật gật đầu, trước tiên bảo toàn cái mạng này là quan trọng hơn.

Tề Đẳng Nhàn thoáng buông lỏng ngón tay, Triệu Mạn Nhi quay đầu nói: "Đưa tiền thắng của hắn cho hắn đi, còn sáu trăm triệu nợ Văn gia kia, cũng trả luôn đi! Nhân tiện, thông báo cho Khang thiếu, nói cho hắn biết, chó của hắn bị người ta dùng súng bắn chết rồi.”

Sắc mặt Tần Đường Ngọc hơi khó coi, có thể làm cho Triệu Mạn Nhi luôn miệng nói Khang thiếu này, nhất định không phải nhân vật đơn giản, điều này làm cho trong lòng nàng có chút bất an.

"Để cho bọn họ bỏ hết súng xuống, ném đến chân tường đi." Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, nói.

Bị nhiều khẩu súng chĩa vào như vậy, vẫn có nguy hiểm, Tề Đẳng Nhàn có đôi khi ngông cuồng, nhưng cũng sẽ không lấy sinh mệnh của mình ra để đùa giỡn, đối với những chuyện này, chưa từng khinh thường.

Triệu Mạn Nhi nhìn về phía thủ hạ gật gật đầu, bọn họ lúc này mới không cam lòng mà buông súng xuống, sau đó nhao nhao đá đến bên tường.

Điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn vang lên, hắn cúi đầu lấy ra, vừa nhìn, bốn trăm lăm mươi triệu đã vào tài khoản.

"Tam phu nhân quả nhiên nói lời giữ lời mà! Tiểu Tần à, số tiền nợ của nhà họ Văn, đã vào tài khoản chưa?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói với Tần Đường Ngọc.

“Tôi hỏi một chút đã!” Tần Đường Ngọc vội vàng nói, sau đó gọi điện thoại cho Văn Tư Thuận.

Văn Tư Thuận nhận điện thoại liền nói: "Sư muội, anh vừa định gọi điện thoại cho em, sáu trăm triệu đã vào tài khoản, em làm kiểu gì thế?”

Tần Đường Ngọc nói: "Tiền đến là được rồi, tiền này là tôi tìm Tề tiên sinh đến hỗ trợ.”

Văn Tư Thuận vừa nghe thấy tiền là do Tề Đẳng Nhàn đòi lại hộ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng thở dài, nói: "Thay anh cảm ơn hắn đi!"

“Ừm." Tần Đường Ngọc đồng ý một cái, cúp điện thoại.

Văn Tư Thuận lúc trước tuy rằng có xung đột với Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn bị hắn đánh ra thương tích nặng như vậy, nhưng hiện tại người ta dù sao cũng giúp nhà mình giải quyết vấn đề cấp bách, không nên tính toán chi li như thế, nếu không cũng quá tiểu nhân rồi.

Tần Đường Ngọc thấp giọng nói: "Nên thoát thân rồi chứ?”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Giải quyết phiền toái mà, vậy thì phải giải quyết cho sạch sẽ nha! Chẳng lẽ cô muốn chờ vị dì ba này mang theo súng ngắn súng dài đến nhà sư phụ của cô gây chuyện à?”

Tần Đường Ngọc vừa quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Triệu Mạn Nhi mang vẻ mặt oán độc và cười lạnh, nhất thời rùng mình một cái.

"Tiền, tôi đã đưa cho cậu rồi, súng cũng đã ném đi, cậu có thể buông tôi ra chưa?" Triệu Mạn Nhi lạnh lùng hỏi.

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đẩy bà ta lên sofa rồi ngồi xuống, sau đó khom lưng nhặt khẩu súng lục của mình lên, cười nói: "Nếu bà sớm làm như vậy, không phải là dễ dàng rồi sao? Phải làm phức tạp như làm gì?”

Triệu Mạn Nhi sờ sờ khóe miệng mình, cảm thấy mặt còn có chút đau, cười lạnh nói: "Số tiền này dễ lấy, nhưng chỉ sợ các người cũng mất mạng!”

“Tam phu nhân, Khang thiếu đã đến rồi!”

Lúc này, có một thủ hạ đẩy cửa bước vào báo cáo tình huống.

Triệu Mạn Nhi lập tức nói: "Mời Khang thiếu vào đây!”

Tần Đường Ngọc cho Tề Đẳng Nhàn một ánh mắt, ý là thừa dịp hiện tại nhanh chóng chạy trốn.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không vội, lát nữa Khang thiếu gia này đến thì nói tiếp, nói không chừng là người quen của tôi đây thì sao? "

“Người quen? Cậu giết chết chó của hắn, hôm nay cậu không bị băm nát cho chó trong trường đấu chó của chúng tôi ăn, tôi sẽ không phải họ Triệu!” Triệu Mạn Nhi nhe răng cười nói.

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy thanh âm của Khang thiếu đã truyền đến.

“Ai cmn dám dùng súng giết chó của tao, lập tức bước ra đây cho tao, lão tử nhất định phải băm nát hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK