Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468 Nhà tù U Đô

Chương 468: Nhà tù U Đô

Ngồi hơn nửa giờ trên chiếc Jeep rách nát, cuối cùng cũng đến nơi, nhà từ U Đô nằm ở phía sâu trong rừng già.

"Chính là cái nhà tù nhỏ này, nhốt nhiều người lợi hại như vậy?!" Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung sau khi đến, đều là nghẹn họng nhìn trân trồ.

Cho rằng sẽ là một tòa ngục giam rất lớn rất hiện đại và cao cấp, nhưng kết quả... chỉ là một nhà tù bình thường, nhìn qua trông rất cũ kỹ.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài của nhà từ này, phải xem ai là người canh giữ nhà tù này.”

Sau khi nói xong lời này, hắn mang theo hai người đi vào trong nhà tù.

Tên cai ngục kia đã bước nhanh vào trong ngục, phía trước chính là một sân thể dục lớn, một đám phạm nhân cách lưới sắt đang tập thể dục.

“Nhị đương gia đã trở về!” – Quản ngục cao giọng hô to.

Trong nháy mắt, sân thể dục ồn ào lập tức yên tĩnh lại, từng phạm nhân tự giác đứng thẳng xếp thành một hàng.

Khi Tề Đẳng Nhàn đi tới, tất cả mọi người đều cúi đầu nói: “Chào Nhị đương gia!”

Tề Đẳng Nhàn phất phất tay, nói: “Đám lưu manh, chào các ngươi!”

Hoàng Sung cùng Dương Quan trợn mắt há hốc mồm, người này, uy vọng ở nhà tù U Đô thật đúng là không phải thổi phồng a!

Sau đó, đồng tử của Hoàng Sung co rụt lại, khi nhìn thấy những kẻ khiến cho lực lượng đặc biệt của họ chỉ nghe đến tên thôi cũng đã sợ hãi.

Chỉ thấy mấy tên này đều cúi thấp đầu, trông như một con chim cút.

Trong lòng hắn đột nhiên giật nảy mình thầm nghĩ: “Hai người này không phải là phản quân của vụ trọng án ngày 18 tháng 7 sao, lúc trước toàn bộ lực lượng đặc biệt bọn họ đều được phái đi, nhưng cũng không bắt được...”

Sau đó, hắn lại nhìn một người, khóe miệng lại run lên, lẩm bẩm nói: “Đây là tên cầm đầu chỉ huy đánh cắp đầu đạn hạt nhân kia của Tuyết Quốc? Kẻ đã khiến ngay cả quân khu Caucasus cũng phải khiếp sợ...”

Tề Đẳng Nhàn dẫn theo hai người băng qua sân thể dục, tiến vào khu làm việc.

Các cai ngục sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, đều vội vàng cúi chào, Tề Đẳng Nhàn thì rất tử tế ném cho bọn họ một bao thuốc lá hoặc là một chai rượu ngon, ra tay thật hào phóng.

Cuối cùng cũng tới cửa phòng làm việc của trưởng ngục, Hoàng Sung và Dương Quan Quan không khỏi có chút hồi hộp.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đẩy cửa ra , nhìn người ở bên trong gọi: “Bố, con trở về rồi!”

Tề Bất Ngữ ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu.

Sau khi Hoàng Sung cùng Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Bất Ngữ, cũng không khỏi lắp bắp ngạc nhiên, còn tưởng rằng sẽ là một người đàn ông cao to vạm vỡ, trên miệng còn có thể có râu quai nón...

Nhưng vừa nhìn qua, dáng vẻ gầy gò có phần yếu đuối, mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, sắc mặt có phần hơi già, nhưng lại mang theo một chút khí chất nho nhã, giống như một giáo viên đại học dạy trong thành phố.

Tề Bất Ngữ không giống như trong tưởng tượng của hai người.

Bọn họ nghĩ rằng, đương nhiên Tề Bất Ngữ sẽ là một người đàn ông cường tráng uy phong lẫm liệt, thể trạng cường tráng, nhưng làm sao có thể nghĩ đến, lại là một dáng vẻ có khí chất nho nhã, có chút gầy gò, thậm chí giống như là một thầy giáo.

Cái này dù có như thế nào, cũng không giống là một người tàn nhẫn có thể cai quản nhà từ U Đô nhiều năm như vậy!

Đi vào văn phòng, Tề Bất Ngữ chỉ chỉ vào hai người Hoàng Sung và Dương Quan Quan.

“A... Đây là đồ đệ của con, Hoàng Sung.”

“Đây... là thư ký của con, Dương Quan Quan, trước mắt cũng theo con học võ công.”

Tề Đẳng Nhàn giới thiệu, lúc giới thiệu Dương Quan Quan, dừng lại một chút, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giới thiệu thân phận này của cô thì tốt hơn.

Tề Bất Ngữ nghe xong nhếch miệng cười, đưa tay lại chỉ Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan không rõ nguyên do, vội vàng ân cần thăm hỏi nói: “Chú Tề, con là Dương Quan Quan, tới nơi này là muốn làm phiền ngài a!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ý của bố tôi là vì sao tôi lại bày trò như vậy, về nhà đón tết còn phải mang theo thư ký.”

Dương Quan Quan nhất thời dở khóc dở cười.

“Bố tôi tên Tề Bất Ngữ, người cũng như tên, không biết nói, mọi người đừng để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, sau đó tự rót chén nước uống, để hai người tùy ý muốn làm gì thì làm.

Hoàng Sung và Dương Quan Quan đều không dám tự tiện làm theo ý bản thân, chỉ có thể lúng túng ngồi trên sô pha.

Tề Bất Ngữ nhíu mày, đá Tề Đẳng Nhàn một cước, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới khó chịu nói: “Tự rót nước uống đi, còn phải đợi tôi hầu hạ a?!”

Hai người xấu hổ, vội vàng tự mình rót nước, đồng thời, trong lòng cũng không khỏi than thở, một người nho nhã như vậy, làm sao có thể sinh ra một đứa con phá hoại như vậy chứ, thật sự quá kỳ lạ!

Sau khi Tề Đẳng Nhàn uống nước xong, bình tĩnh lấy ra những món quà đã chuẩn bị cho Tề Bất Ngữ, sau đó nói với ông, cái này là ai tặng, cái kia là ai tặng.

Tề Bất Ngữ hài lòng gật gật đầu, vui vẻ nhận hết tất cả số quà kia, sau đó nhìn Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên .

Trong nhà tù có khách tới, Tề Bất Ngữ đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, đợi đến lúc ăn cơm, Dương Quan Quan và Hoàng Sung mới phát hiện, Tề Bất Ngữ đúng thật là một người lợi hại như họ tưởng tượng...

Miếng thịt bò bít tết to bằng bàn tay, một miếng đến một miếng khác, liên tiếp ăn hơn mười miếng.

Ly rượu có thể đựng được nửa cân rượu trắng, một ngụm đến một ngụm, uống liền năm sáu ly.

Dáng người gầy yếu này, nhìn như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có chút khoa trương.

Tề Bất Ngữ không biết nói chuyện, chỉ có thể một ly tiếp một ly mời hai người uống rượu, khiến hai người khổ không thể tả, làm cho Tề Đẳng Nhàn ở một bên xem náo nhiệt vui đến bật cười.

“Nơi này cũng không có gì đặc biệt, mấy ngày này mọi người cứ tùy ý một chút, cứ coi đây là nhà mình là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Sau khi ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn dẫn hai người làm quen với môi trường trong nhà tù.

“Oa, mẹ nó!”

“Có nữ nhân a, anh em mau mau ra đây xem!”

“ Huýt huýt huýt...”

Những nơi Dương Quan Quan đi qua, từng phạm nhân ánh mắt đều tỏa sáng, còn huýt sáo, hận không thể móc tròng mắt ra nhét qua.

Dương Quan Quan bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch.

“Huýt cái gì mà huýt, lại huýt nữa chặt lưỡi ngươi!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay túm lấy cổ áo một phạm nhân, tát vào miệng một cái bốp, “Về sau nhìn thấy cô ấy phải tôn trọng một chút, ai dám đùa giỡn với cô ấy, ta chặt đứt tay kẻ đó!”

Những phạm nhân kia bị quát như vậy, nhất thời từng người co rúm lại , không dám nói gì.

Sau khi đi dạo một vòng, cũng sắp đến giờ nghỉ ngơi, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp sắp xếp cho Hoàng Sung một phòng giam để nghỉ ngơi.

“Không phải, sư phụ, không phải như vậy a... Tôi từ xa tới đây làm khách, anh không thể để cho tôi ở phòng giam?”

“Không ngủ thì tự mình tìm chỗ, tôi không hầu hạ!” Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói.

Hoàng Sung chỉ chỉ Dương Quan Quan, nói: “Vậy cô ấy ở đâu?!”

Dương Quan Quan cũng rất sợ Tề Đẳng Nhàn sắp xếp cho bản thân ngủ trong phòng giam, hơn nữa là trong ngục giam này toàn nhốt một đám hung thần ác sát như vậy, nhất thời run lẩy bẩy.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ấy sợ ma, buổi tối sẽ ngủ với tôi!”

Hoàng Sung hộc ra ba lít máu, chỉ hận bản thân không phải nữ nhân, hơn nữa càng không phải nữ nhân ngực to.

“ vậy rốt cuộc tôi sẽ ngủ ở đâu?” Sau khi vào ký túc xá của Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan sắc mặt không tốt lắm hỏi.

“Trước mắt xem ra, cô cũng chỉ có thể ngủ ở đây, nếu không, cô có thể ngủ trong phòng giam.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan rụt cổ lại, nói: “Tôi không đi... Vậy tôi ngủ ở đây là được chứ gì!”

Sau đó, cô ấy liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nằm trên giường.

Điều này làm cho cô ấy không khỏi tức giận, nói: “Đây là giường của tôi!”

“Giường này lớn như vậy, một mình cô ngủ, vậy tôi ngủ ở đâu?” Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Dương Quan Quan hận đến nghiến răng, hung hăng giậm chân, nói: “Tôi nằm dưới đất!”

Vì thế, Dương Quan Quan nằm dưới đất trong ký túc xá của Tề Đẳng Nhàn, mà Tề Đẳng Nhàn, thì yên tâm thoải mái ngủ trên giường lớn.
Chương 469 Hổ

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn đánh thức Dương Quan Quan đi luyện võ.

Lúc Hoàng Sung từ trong phòng giam đi ra, mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy, nhìn qua chật vật không chịu nổi, giống như là bị ai đó cưỡng hiếp.

“Ngươi đây là bị làm sao vậy?!” Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt.

“Con mẹ nó một lời khó nói hết a! Buổi tối, không biết là ai hôm qua mò vào trong phòng tôi trùm đầu tôi, sau đó đánh tôi một trận.” Hoàng Sung khóc không ra nước mắt nói.

Dương Quan Quan cảm thấy lạnh trong người, cũng may Tề Đẳng Nhàn tên này không để cho cô ấy ngủ ở phòng giam, nếu không, kết cục chỉ sợ sẽ thảm hơn.

Hoàng Sung khịt mũi nói: “Sư phụ, thương lượng một chút đi, để cho tôi đổi chỗ ở được không!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Đây đối với cậu mà nói cũng là một loại rèn luyện, để cậu luôn luôn cảnh giác.”

“Bị đánh cũng không sao, lần sau đánh trả lại là được, tôi cũng trải qua như vậy đó.”

“Những tên kia tuy rằng ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng có chừng mực, sẽ không đánh chết cậu.”

Hoàng Sung cả người đều choáng váng, bản thân thật sự không nên đi theo Tề Đẳng Nhàn rảnh rỗi tới nơi này, sau này mỗi một ngày, phỏng chừng đều là bị tra tấn!

Tề Đẳng Nhàn mang theo hai người rời khỏi nhà tù, ở bên ngoài tìm một ngọn núi có địa hình bằng phẳng để luyện võ.

Luyện được giữ chừng, thì phát hiện Tề Bất Ngữ đến, tay bên trái cầm một con gà rừng, tay bên phải cầm một đầu con lợn rừng.

Tề Bất Ngữ cười cười với hai người, sau đó lắc lắc hai con mồi trong tay.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mọi người đúng là có lộc ăn, bố tôi hiếm khi chịu khó như vậy, chủ động chạy ra ngoài săn thú chiêu đãi mọi người.”

Hoàng Sung nhạy bén phát hiện, trên người con mồi không hề có lỗ đạn, con gà rừng kia thậm chí thỉnh thoảng còn ở trong tay Tề Bất Ngữ búng hai cái, lợn rừng ngược lại hoàn toàn đã chết, đầu lõm xuống một khối.

Điều này làm cho anh ta không khỏi lắp bắp kinh hãi, nói: “Sư gia ngài đây là... Tay không đi săn sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng cảm thấy kỳ quái, bố tôi thường xuyên làm chuyện này, lần trước chọc vào ổ gấu, để mấy con gấu già đuổi theo chạy khắp núi.

Trong nội tâm Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều không khỏi khiếp sợ, chuyện tay không bắt gà rừng không phải việc người bình thường có thể làm được.

Hơn nữa, còn có một con lợn rừng... sức phá hoại của lợn rừng là tương đối khủng bố, phát điên lên, ngay cả hổ cũng phải nhượng bộ lui binh, nhưng Tề Bất Ngữ rõ ràng là tay không đánh chết nó.

Tề Bất Ngữ bất mãn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, ý là bảo hắn đừng lấy chuyện xấu hổ của ông ra đùa giỡn.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, để cho bố nhanh chóng trở về nhà tù, hắn tiếp tục cùng hai người luyện võ.

Tề Bất Ngữ cầm con mồi nhìn chằm chằm Dương Quan Quan hồi lâu, sau đó thần sắc nghiêm túc gật đầu, cũng không biết là cảm thấy cô ấy quả thực thiên phú dị bẩm, hay là cảm thấy hông của cô ấy rất dễ sinh nở...

Vừa lúc đó, một tiếng hổ gầm bỗng nhiên truyền đến, một con hổ từ trong rừng rậm lao ra!

“ Nguy hiểm” Dương Quan Quan không khỏi kêu lên, con hổ kia, là chạy về phía Tề Bất Ngữ.

Tề Bất Ngữ cũng không nhúc nhích, tùy ý để hai móng vuốt lớn của con hổ khoác lên vai mình, sau đó, liền thấy một con hổ to như vậy thế mà dụi đầu cọ vào má Tề Bất Ngữ, biểu hiện vô cùng thân mật.

Một màn này, đều khiến cả Dương Quan Quan và Hoàng Sung hai người bọn họ hết hồn hết vía, suýt chút nữa thì chết đứng.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Con hổ này là do bố tôi nuôi lớn, mọi người không cần sợ, nó không ăn thịt người đâu.”

Dương Quan Quan khiếp sợ nói: “Chú Tề... nuôi lớn á?”

Hoàng Sung vào lúc này cảm thấy có chút chịu thiệt, Dương Quan Quan thì gọi Tề Bất Ngữ là chú, bản thân hắn thì gọi là sư gia, địa vị này có thấp hơn một chút a!

“Đúng vậy, con hổ này lúc trước còn nhỏ đã không có mẹ, sau đó còn bị một con gấu già theo dõi.”

“Bố tôi lúc đó không đành lòng, liền đánh chết con gấu già đó, ôm con hổ này về nuôi lớn, sau đó mới thả về lại trong núi.”

Tề Đẳng Nhàn rất nhẹ nhàng nhún vai, giải thích với hai người.

Cằm của Hoàng Sung và Dương Quan Quan đều muốn rớt xuống, đánh chết một con gấu già? Là cứ như vậy tay không đánh chết sao?

“xịt (âm thanh rít qua kẽ răng)...”

Hai người đều là nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, đến phổi đều đang ẩn ẩn đau.

Vị trưởng ngục có dáng vẻ thư sinh này, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng!

Tề Bất Ngữ không kiên nhẫn dùng bả vai đụng vào con hổ, đẩy nó ra, lại đá nó một cước.

Con hổ ngao một tiếng, sau đó mới chầm chậm xoay người đi, trở về trong rừng...

Tề Bất Ngữ trong tay mang theo hai loại con mồi, cũng xoay người rời đi, trở về ngục giam.

“Đây mới đúng là chân nhân bất lộ tướng a...” Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung, hai người bọn họ trên đời chưa từng thấy qua, nhịn không được trong lòng đồng loạt cảm thán một câu như vậy.

Con hổ không đi xa, ghé vào trong rừng rậm nhìn ba người, như hổ rình mồi, luôn làm cho Dương Quan Quan với Hoàng Sung cảm thấy nó sẽ tùy thời nhào tới ăn thịt người, cho nên, khó tránh khỏi run sợ trong lòng.

Tề Đẳng Nhàn cũng rất hài lòng khi nó làm như vậy, để cho hai người họ lúc nào cũng đều duy trì khẩn trương cảnh giác cao độ, điều này có thể xúc tiến hiệu quả luyện võ.

“Các ngươi hiện tại khẩn trương là chuyện tốt, bởi vì, lúc đánh nhau, adrenaline tiết ra, các ngươi sẽ càng thêm khẩn trương, đặc biệt là lúc chiến đấu sinh tử. Quen với cảm giác như vậy rồi, về sau mới có thể ung dung ứng phó.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Hoàng Sung ngược lại là có đủ kinh nghiệm chiến đấu sinh tử, nhưng khi, để cho một con hổ to lớn nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là cảm thấy có một chút kinh khủng, so với chống lại bọn khủng bố có mang theo súng đạn còn đáng sợ hơn.

Để cho một con hổ nhìn chằm chằm luyện võ cả một buổi sáng, khiến hai người luôn lo lắng đề phòng, lúc kết thúc, đều suýt nữa mềm nhũn ra ngã gục xuống đất.

Trên đường trở về, bầu trời âm u, không bao lâu sau, liền nổi lên một trận tuyết dày đặc rơi xuống.

Sau đó Tề Đẳng Nhàn để cho hai người nhanh chóng ăn cái gì đó rồi đi nghỉ ngơi, buổi chiều, còn muốn cho hai người luyện tập thực chiến.

Hai người không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đến buổi chiều, sau đó bị dẫn đến thao trường nhà tù, Tề Đẳng Nhàn tự hắn chọn ra đối thủ của bọn họ.

Sau đó, một nhóm tù nhân hét lên và bắt đầu rút điếu thuốc lá và tiền lẻ nhàu nát trong túi ra để đặt cược.

“Tôi... đánh với người này, tôi tôi... tôi không được đâu?” Dương Quan Quan còn chưa lên sân khấu đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, đối thủ của cô ấy, là một gã đàn ông toàn thân sát khí.

Loại đàn ông này đi trên đường, cho dù là mấy con chó săn hung dữ, cũng đều phải cụp đuôi bỏ đi.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng dài dòng, thành thật rèn luyện, muốn học võ công, không đánh nhau sao được? Tôi sẽ ở một bên quan sát.”

Dương Quan Quan đành phải lấy dũng khí lên sân đấu.

Người lên đầu tiên là Hoàng Sung, đánh chừng mười chiêu, đã bị người ta ném bay ra ngoài hơn bốn mét, sau đó bị đè trên mặt đất đánh một trận, cuối cùng đành phải vỗ tay xuống đất ý đầu hàng.

Dương Quan Quan hít một hơi, đi lên sân khấu đối mặt với người đàn ông hung ác mười phần sát khí này.

Nhưng mà, khí thế của đối phương quá mạnh, thực lực cũng cao hơn hai tên bắt cóc mà cô ấy trước đây từng đối phó.

Cho nên, cô ấy đương nhiên phát huy không tốt, bị một cú đấm trời gián vào bụng, đánh cho ruột cô ấy cũng sắp rối như tơ, còng lưng ngã trên mặt đất phun ra nước chua khắp sàn.

“Không tệ rồi, đánh được ba chiêu với sát thần , không hổ là đồ đệ do Nhị đương gia dạy dỗ a, hơn nữa còn là một nữ nhi oa!”

“Đồ tể, coi như mày may mắn, bao thuốc lá này giờ là của mày!”, một phạm nhân khác sầu não ném nửa bao thuốc lá cho hắn ta, than thở.

Tề Đẳng Nhàn đi tới bên cạnh Dương Quan Quan, híp mắt cười nói: “Thế nào rồi? Đã chết chưa?”

Dương Quan Quan cố gắng chống đỡ, ủy khuất đến muốn khóc.

“Bị đánh ở đây, dù sao cũng tốt hơn là bị đánh chết ở bên ngoài, nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại đánh một trận.” Tề Đẳng Nhàn không chút lưu tình nói.

Dương Quan Quan thật sự sắp khóc, sớm biết vậy, nói cái gì cũng không tới đây...
Chương 470 Do dự sẽ thất bại

Chương 470: Do dự sẽ thất bại

Tề Đẳng Nhàn từ nhỏ đã sống như thế nào, hắn đã định để Dương Quan Quan và Hoàng Sung năm nay để bọn họ sống như vậy.

Nếu không có kinh nghiệm võ thuật thực chiến, làm sao rèn luyện được? Thiên phú có cao hơn nữa, đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lãng phí.

Dương Quan Quan là thật sự hối hận và có chút sợ hãi, dù sao, Sát Thần nhân vật như vậy, là nhân vật đứng đầu cửa thế giới ngầm, cô ấy là tiểu nha đầu mới ra đời chống lại hắn ta, thật sự quá khó khăn.

“Được rồi, lát nữa trị thương cho các ngươi, ăn cơm tối xong đánh một trận nữa, hôm nay coi như kết thúc.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Hai người nhìn nụ cười của hắn, đều là không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Buổi tối sau khi ăn một bữa thịt lợn rừng ngon lành, còn chưa kịp tiêu hóa xong, Tề Đẳng Nhàn liền dẫn theo hai người đến sân thể dục.

Lần này, đối thủ mà Hoàng Sung phải đối mặt là Tham Lang.

Tham Lang này từ lâu đã oán giận Tề Đẳng Nhàn, mặc dù giúp hắn nhưng lại không được lợi ích gì, ngược lại còn bị chèn ép, vì thế, chỉ có thể lấy đồ đệ Hoàng Sung này của hắn để trút giận.

Sau một trận chiến, hắn ta không hạ độc thủ, nhưng mỗi chiêu thức đầu đau đớn, đánh cho sống mũi của Hoàng Sung bị lệch, nằm trên mặt đất rên rỉ, đau đến không muốn sống.

Dương Quan Quan nhìn đến da đầu tê dại, cái tên Tham Lang kia, khí chất hung hãn tình tình lại càng khoa trương, đối mặt với hắn ta, bản thân chỉ sợ ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.

“Chưa đánh đã sợ không được, Đồ Tể, ngươi lên đi!” Tề Đẳng Nhàn nói với Đồ Tể bụng phệ.

Dương Quan Quan vừa nhìn, là một người mập mạp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đồ Tể cười híp mắt đi tới trước mặt Dương Quan Quan, nói: “Tiểu cô nương, rất ít khi thấy Nhị đương gia hao tâm tổn trí dạy dỗ đồ đệ, cô cần phải cố gắng lên a!”

Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, mập mạp này so với sát thần ban sáng kém xa, ít nhất, cũng không khiến cho cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị tư thế “ Tam Thể Thức”, Đồ Tể hai mắt đột nhiên mở ra, khuôn mặt trở nên âm u, chậm rãi giơ tay phải lên.

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh bao phủ bản thân, một mùi máu tanh kinh người trong không khí xông thẳng vào mũi, nhìn về phía đối diện người đàn ông mập mạp kia, giống như thấy được tử thần từ bò ra từ trong núi máu.

Đồ Tể không hề nương tay, hắn ta một bước xông thẳng lên, ra tay với Dương Quan Quan!

Dương Quan Quan lo lắng vội vàng ứng phó, kết quả mới hai chiêu, đã bị tên Đồ Tể giẫm phải một chân, cả người giống như đại thụ bị chém ngã ngã xuống, ngã nhào xuống đất, đau đến liên tục lăn lộn.

Tề Đẳng Nhàn ôm cánh tay ở một bên lạnh lùng quan sát, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, vốn tưởng rằng Dương Quan Quan từng đánh chết một tên bắt cóc, dũng khí sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Đối mặt với những hung thần như Sát Thần và Đồ Tể, cô ấy ngay cả dũng khí ra tay cũng không có, mỗi một lần ra quyền đều rụt rè sợ này sợ kia, sợ bị đối phương bắt được sơ hở.

Hình Ý chính là phải đánh mạnh đánh thẳng vào mục tiêu mà không có bất kỳ sự do dự nào, không phải ta đánh chết ngươi, chính là ngươi đánh chết ta.

Nếu Dương Quan Quan tiếp tục luyện như vậy, sớm muộn gì cũng bị đánh chết!

Tề Bất Ngữ đứng trước cửa sổ phòng làm việc, trong tay cầm một ly trà, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

Ông bỗng nhiên xoay người từ cửa sổ nhảy xuống, trước khi rơi xuống đất, bàn tay vỗ lên vách tường một cái, thân thể như có một lực đạo bật ngang, cả người di chuyển ngang ra ngoài, vững vàng rơi trên mặt đất.

Độ cao hơn năm mét, đối với ông mà nói, tựa hồ như giẫm trên đất bằng.

“Đại đương gia!”

Đám phạm nhân thấy Tề Bất Ngữ xuất hiện, lập tức câm như hến, cung kính cúi đầu.

Tề Bất Ngữ thản nhiên đi tới trước mặt tên Đồ Tể, sau đó chỉ ngón tay về phía Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan sửng sốt.

Tề Bất Ngữ ngoắc ngoắc tay với Đồ Tể.

Đồ tể ngẩn ra, sau đó nhếch miệng cười, giơ tay đánh thẳng về phía mặt Tề Bất Ngữ!

Tề Bất Ngữ bước chân hơi tiến về phía trước, cơ thể lay động, động tác nhanh như tia chớp, thoáng cái hất tung nắm đấm của đối phương, rồi liền giáng một đòn “đập vào mặt” đầy uy lực!

Đồ tể kêu thảm một tiếng, mặt bị đánh đến nở hoa, bay đánh bay ra ngoài, trên mặt đất lăn hơn mười vòng mới dừng lại.

Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều chết lặng trợn mắt há hốc mồm.

Người đàn ông trung niên giống như thư sinh này, thoạt nhìn trông gầy và yếu đuối, nhưng vừa ra tay, lại vừa bá đạo lại vừa bạo lực, vóc dáng Đồ Tể lớn hơn ông nhiều như vậy, thế mà lại để cho ông một chiêu đánh bay ra ngoài.

“Mẹ nó, ra tay thật tàn nhẫn... Đây là đánh thay con dâu ngươi sao?” Đồ Tể xoa xoa hai gò má đau muốn nứt ra của hắn ta, trong lòng thầm mắng.

Tề Bất Ngữ đưa tay nhẹ nhàng khoa tay múa chân với Dương Quan Quan, lại chỉ chỉ ngực mình.

Tề Đẳng Nhàn ở một bên giải thích: “Bố tôi nói---nếu cô do dự, cô sẽ thua.”

“Nếu do dự, sẽ thua?!”

Dương Quan Quan ngẩn ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới trò “Chỉ Lang” bản thân từng chơi, đại BOSS cuối cùng của trò chơi này, Kiếm Thánh Vi Danh đã từng nói một câu như vậy: “Nếu do dự, sẽ thua.”

“Ông bảo cô đừng sợ, trong lòng phải có kính sợ, nhưng kính sợ lại chỉ có thể là sinh mệnh, đạo đức, thần linh, mà không phải là người.”

“Đồ Tể cũng biết bản thân không phải đối thủ của ông, nhưng vẫn dám ra tay với ông.”

“ Cô rất có tài năng, nhưng đừng để nỗi sợ hãi giới hạn tài năng đó của cô.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tề Bất Ngữ giơ tay chỉ lên trời, rồi lại giơ tay chỉ vào tim, nhàn nhạt giải thích với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan nhẹ nhàng mím môi, trong đầu chỉ nghĩ đến trò chơi mà bản thân đã chơi, độ khó của trò chơi này nổi tiếng rất cao, lần đầu tiên cô ấy gặp đại BOSS bên trong, luôn sợ hãi, sợ này sợ kia không dám xuất đao không dám ra tay, nhưng sau khi cứ chết đi sống lại, cô ấy đã quen thuộc với các chiêu thức của BOSS, vì thế, bắt đầu chủ động tấn công, không ngừng giao đấu với BOSS.

Khi dồn toàn bộ công sức sức lực đánh bại BOSS, cô ấy nhận được một loại thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.

Bây giờ trận đấu mà Tề Đẳng Nhàn sắp xếp cho cô ấy, cô ấy giống như “Chỉ Lang”, chỉ có điều, độ khó này... là cấp địa ngục.

Cô ấy còn nhớ rất rõ, bản thân vì quyết tâm đánh bại Vi Danh, chết ước chừng hơn trăm lần, liều mạng gần như ba ngày, mới đem đầu BOSS này chém chết.

Tề Bất Ngữ cười cười rồi xoay người rời đi.

“Nếu do dự, sẽ thua.” Trong tâm trí Dương Quan Quan, luôn vang vọng một câu nói như vậy.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ tay, bảo mọi người kết thúc công việc.

Sau đó, lại là thời gian trị thương...

“Hôm nay đừng đến phòng giam đánh lén tiểu tử này nữa, các ngươi muốn đánh cậu ta, ngày mai ta quang minh chính đại sắp xếp.” Tề Đẳng Nhàn đưa Hoàng Sung trở về phòng giam, mỉm cười nói với các phạm nhân bị nhốt trong các phòng giam.

Đối với những người này mà nói, việc mở cửa phòng giam, quả thực không phải quá khó khăn.

Tất cả mọi người là nở nụ cười, tỏ vẻ sẽ cho Nhị đương gia mặt mũi.

Hoàng Sung chua xót nói: “Sư phụ à, này trong nhà từ này không có bất cứ người nào bình thường một chút sao?”

“Đa số đều không bình thường.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, thản nhiên nói.

Bên trong nhà tù U Đô cũng có một ít phạm nhân bình thường, Tuy nhiên, để cho bọn họ tới cùng Hoàng Sung và Dương Quan Quan đọ sức, vậy còn có ý nghĩa gì?

Dương Quan Quan hôm nay bị đánh đủ thảm, nhưng điều này cũng không cản trở Tề Đẳng Nhàn tiếp tục bóc lột cô ấy, để cho cô ấy nằm ở dưới đất ngủ.

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, cửa sổ cũ kỹ này có khe hở, gió lạnh tê tê thổi vào bên trong, khiến Dương Quan Quan cuộn mình run lẩy bẩy vì lạnh.

Quay đầu nhìn lại, Tề Đẳng Nhàn đang ngủ say trên giường lớn, điều này làm cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi cắn răng, Dương Quan Quan từ dưới đất đứng lên, đi tới bên giường, xốc một góc chăn lên, chui vào.

Sau một hồi căng thẳng, thấy Tề Đẳng Nhàn không có bất kỳ động tĩnh gì, cơ thể cũng dần dần ấm lên, cô ấy mới dần dần yên tâm, bình yên đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK