Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 485 Ký hợp đồng

Phòng khám Mai La vừa được khai trương, có không ít người tìm đến đây xem bệnh.

Tuy trong khoảng thời gian này thì phòng khám Mai La hoạt động vô cùng khiêm tốn, nhưng số lượng chuyên gia tập trung tại đây quá nhiều khiến nó căn bản không thể không nổi tiếng được, có rất nhiều người nghe danh các chuyên gia mà tìm tới.

Thậm chí có một số khách nước ngoài từ các nước láng giềng của nước Hoa còn vội vàng đặt hẹn lịch đến khám tại phòng khám Mai La.

Phòng khám Mai La vốn sở hữu những thiết bị tiên tiến được mang sang từ bệnh viện trung ương Tuyết quốc, lại có nhiều chuyên gia cao cấp như vậy, một khi đã khai trương thì đông khách cũng là chuyện rất bình thường.

“Chỉ riêng phòng khám Mai La đã đem lại doanh thu rất khả quan cho công ty ta mỗi tháng!”

“Đáng tiếc chỉ dựa vào một phòng khám bệnh thế này thì không thể chống đỡ toàn bộ công ty được.”

“Tề tổng này, anh phải nghĩ cách gì đi chứ!”

Dương Quan Quan nhìn phòng khám Mai La vừa mới khai trương đã bùng nổ doanh thu không bộ phận nào sánh kịp, thở dài cảm thán.

Cuối cùng dân chúng trong thành phố Trung Hải cũng được hưởng phúc, nếu có vấn đề nào mà bệnh viện thành phố hoặc bệnh viện tỉnh không thể giải quyết được thì họ cũng không cần phải bôn ba đi tìm bệnh viện tỉnh ngoài phát triển hơn, chỉ cần đến phòng khám Mai La là mọi chuyện sẽ xong xuôi ngay lập tức.

Phòng khám Mai La là một bệnh viện tiên tiến và phát triển không thua gì phòng khám Mayo của nước Mỹ, các chuyên gia làm việc ở đây ai cũng thanh danh hiển hách.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, hỏi: “Vladimir đâu rồi? Sao không thấy anh ta ra đón chúng tôi thế!”

“Thưa Tề tổng, hôm nay viện trưởng Vladimir bận quá nhiều việc nên chưa thể tới đây ngay, xin anh hãy đợi một lúc.” Trợ lý của viện trưởng xuất hiện, tỏ ra vô cùng khách khí với Tề Đẳng Nhàn.

Vị trợ lý viện trưởng này là một cô gái cực kỳ xinh đẹp tinh thông ngôn ngữ của sáu quốc gia, EQ cũng rất cao, là nhân tài do Nam Dương Trần thị tiến cử.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, bảo cô ta đi làm việc trước, sau đó dẫn theo một số nhân viên cao cấp của công ty dược phẩm Thiên Lai đi tham quan quanh bệnh viện.

Đại đa số những loại thuốc ở phòng khám Mai La đều do công ty dược phẩm Thiên Lai bao thầu, chỉ có những loại thuốc mà công ty dược phẩm Thiên Lai không thể sản xuất được thì họ mới nhập hàng từ những công ty dược phẩm khác.

“Park Sung Sin cũng tới kìa!” Dương Quan Quan tai thính mắt tinh, tự dưng lại trông thấy Park Sung Sin với khí chất phô trương khoe khoang giữa đám người đông đúc, bèn cười lạnh nói.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn lại, cũng trông thấy anh ta. Hắn cười ha ha rồi nói: “Đúng là không phải oan gia thì sẽ không gặp mặt, hẳn anh ta đến phòng khám Mai La để đề xuất thỏa thuận nhập thuốc nhỉ? Tiện thể còn có thể kiếm được thêm nhiều mối làm ăn nữa!”

Park Sung Sin lợi dụng phương thuốc đặc hiệu của Triều Tiên để nắm giữ con đường nhập hàng của các bệnh viện lớn trong tỉnh Đông Hải, giờ phòng khám Mai La vừa mới khai trương mà anh ta đã vội vàng đến thăm dò rồi.

Phương thuốc đặc hiệu mà Park Sung Sin có trong tay được nhập khẩu với giá cả rất đắt, nhưng các bệnh viện lớn lại thường xuyên sử dụng phương thuốc này, hơn nữa còn dùng với liều lượng không hề ít, anh ta lợi dụng ưu thế thiên nhiên của nước mình để giảm giá thành phương thuốc xuống, dù một số bệnh viện có không muốn giao lưu buôn bán với anh ta thì cũng phải chủ động tìm đến tận cửa.

“Ôi chao, đây không phải Tề tổng, người đã đánh cược với tôi rằng sẽ khiến công ty dược phẩm Thiên Lai vượt mặt công ty dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi hay sao? Thế nào, chẳng lẽ cậu cũng đến bàn chuyện làm ăn với phòng khám Mai La à?” Trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Park Sung Sin lập tức bước tới.

“Chim nhỏ đấy à, lại gặp anh rồi, đúng là không phải oan gia thì sẽ không gặp mặt!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.

Mỗi lần gặp nhau là Tề Đẳng Nhàn lại gọi Park Sung Sin là “chim nhỏ”, khiến mặt Park Sung Sin sầm xuống đen sì.

Park Sung Sin nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt mỉa mai, anh ta nói: “Nếu công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi đã tới đây thì cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Không có cơ hội nào đâu.”

Không phải trong phòng khám không có đại diện của những công ty dược phẩm khác tìm đến với mong muốn được hợp tác làm ăn.

Lúc này, trông thấy Park Sung Sin, tất cả bọn họ đều đau đầu biến sắc.

Phương thuốc đặc hiệu của Park Sung Sin khiến rất nhiều công ty dược phẩm khác đau đầu không gì sánh được, lượng hàng hóa bán ra cứ giảm đi từng ngày, nếu cứ tiếp tục thế này nữa thì chỉ sợ số tài sản của tất cả mọi người đều sẽ giảm bớt.

Nhưng cùng lúc đó, họ cũng có chút hả hê. Tập đoàn Hướng thị bỏ ra một số tiền lớn để thành lập công ty dược phẩm Thiên Lai, kết quả là chuyện làm ăn của công ty dược phẩm Thiên Lai lại đi vào ngõ cụt, tổn thất của công ty dược phẩm Thiên Lai còn lớn hơn tổn thất của phía bọn họ rất nhiều.

Ngay cả xí nghiệp hàng đầu như tập đoàn Hướng thị cũng không có cách vươn lên, mọi người cũng chỉ biết bó tay thở dài mà thôi!

“Vậy sao? Chúng tôi không có cơ hội nào à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Park Sung Sin, gương mặt cười mà như không cười, thản nhiên hỏi lại.

“Phòng khám Mai La là một cơ sở khám chữa bệnh còn cao cấp hơn cả bệnh viện tỉnh Đông Hải, à thôi, không nhắc đến bệnh viện tỉnh nữa, đó là vết thương lòng của cậu còn gì.”

“Chỉ cần so với bệnh viện thành phố Trung Hải thôi là đủ để các cậu hiểu các cậu không có chút cơ hội nào! Ha ha…”

“Chẳng lẽ cậu nghĩ một cơ sở y khoa cao cấp có quy mô lớn thế này sẽ không chọn một công ty nổi tiếng hơn như công ty dược phẩm Thượng Thiện sao?”

Park Sung Sin nói bằng vẻ mặt ngạo nghễ, anh ta có cảm giác rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chừng nào vẫn còn quyền sở hữu phương thuốc đặc hiệu, anh ta có thể có được cả thiên hạ này.

Những đại diện của các công ty dược phẩm khác đang lặng lẽ quan sát cũng rầu rĩ trong lòng, hành động bán thuốc đặc hiệu với giá rẻ của công ty dược phẩm Thượng Thiện quả là đã triệt đường sống của các đối thủ cạnh tranh khắp bốn phía.

Park Sung Sin vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt của các nhân viên cao cấp thuộc công ty dược phẩm Thiên Lai lập tức trở nên rất khó coi.

Đám người ở bệnh viện tỉnh đúng là đáng ghét, chỉ nhập ở chỗ họ mấy thứ lặt vặt như oxi già và nước sát trùng vân vân, căn bản chẳng có bao nhiêu lợi nhuận đáng nói.

Những thứ tốt thì gần như họ chỉ lấy ở chỗ công ty dược phẩm Thượng Thiện!

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Chim nhỏ à, anh không nên nói ra những lời như vừa rồi đâu, coi chừng có ngày lại bị bẽ mặt đấy!”

Park Sung Sin đáp trả: “Ồ? Nhưng mà tôi lại thích nói thế đấy!”

“Công ty dược phẩm Thượng Thiện của chúng tôi sẽ bao thầu toàn bộ thuốc của phòng khám Mai La! Đến cả Chúa Jesus cũng đừng hòng thay đổi được kết quả này!”

“Tôi nói thế đấy!”

Park Sung Sin ăn nói vô cùng khí phách, thậm chí anh ta còn hung hăng dốc ngược ngón cái xuống đất hai lần, sự tự tin lộ ra cực kỳ rõ rệt.

Trên gương mặt của Dương Quan Quan hiện lên vẻ tức cười, công ty dược phẩm Thiên Lai thậm chí còn ký cả hợp đồng với phòng khám Mai La rồi cơ, họ hầu như chịu trách nhiệm cung cấp 80% số thuốc cho phòng khám Mai La sử dụng, bây giờ Park Sung Sin lại nói ra những lời như vậy, quả thực có chút khôi hài!

“Chim nhỏ à, anh chắc chắn rằng anh có thể giành được quyền cung cấp thuốc cho phòng khám Mai La phải không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại như có điều suy nghĩ.

“Tôi có phương thuốc đặc hiệu, công ty dược phẩm Thiên Lai các cậu là cái thá gì mà dám so sánh với chúng tôi?!” Park Sung Sin lạnh lùng nói.

Đúng lúc ấy, trưởng khoa Dược của phòng khám Mai La xuất hiện.

Trùng hợp thay là vị trưởng khoa này cũng là người Triều Tiên, thậm chí ông ta còn có quen biết với Park Sung Sin từ ngày trước nữa.

Dù công ty dược phẩm Thiên Lai đã ký hợp đồng với phòng khám Mai La nhưng quá trình cung ứng dược phẩm toàn diện vẫn chưa được bắt đầu, hơn nữa cuộc cá cược vẫn còn đó, chuyện này được giữ bí mật khá kín kẽ, Vladimir chưa từng kể cho bất kỳ ai.

Ngay cả trong số những bệnh nhân tới xem bệnh hôm nay cũng có không ít người cầm đơn thuốc đến bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện thành phố để mua thuốc kê đơn, bởi vì trừ những loại thuốc cơ bản ra thì đến nay phòng khám Mai La còn thiếu rất nhiều loại thuốc chưa nhập về!

Trưởng khoa Dược tên là Choi Jae Min, ông ta vừa nhìn thấy Park Sung Sin đã treo nụ cười tủm tỉm lên mặt: “Tổng giám đốc Park đấy à, ban nãy tôi bận quá nên không thể tiếp đón từ xa, mong cậu không thấy phiền lòng!”

Vì phòng khám vừa mới được khai trương nên các đơn vị hành chính đều rất bận rộn, Choi Jae Min phải tiếp đón hết người này đến người khác, toàn là những người giữ chức vị cao trong các xí nghiệp dược phẩm, ông ta thực sự rất bận rộn.

“Ha ha ha, trưởng khoa Choi, không ngờ ông lại lợi hại đến mức có thể công tác tại phòng khám Mai La! Quả nhiên những người ưu tú thì đi đến nơi nào cũng được người ta trọng dụng hết!” Park Sung Sin lập tức giở trò vuốt đuôi nịnh bợ.

“Tổng giám đốc Park đã quá khen rồi, tôi cũng chỉ là may mắn mà thôi, bản thân tôi cũng không ngờ mình thực sự có thể đến công tác tại phòng khám Mai La.” Trong giọng điệu của Choi Jae Min cũng khó mà giấu nổi chút đắc ý, ông ta bắt tay với Park Sung Sin.

Park Sung Sin quăng cho Tề Đẳng Nhàn một ánh mắt khinh thường rồi nói: “Đi thôi, trưởng khoa Choi à, chúng ta hãy cùng bàn về chuyện cung ứng dược phẩm cho nơi này!”

Choi Jae Min vung tay, đáp lại: “Mời cậu vào phòng làm việc của tôi ở ngay bên cạnh.”
Chương 486 Ngang ngược bá đạo

Trông thấy Park Sung Sin xun xoe nịnh bợ Choi Jae Min như thế, Dương Quan Quan nhíu mày, cô ta lạnh giọng hỏi: “Trưởng khoa Choi có muốn tiếp đãi khách thì cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau chứ? Chúng tôi không có tư cách lọt vào mắt xanh của ông à?”

Choi Jae Min bỏ qua tất cả mọi người để tiếp đãi một mình Park Sung Sin, khiến họ vô cùng căm tức.

Lời nói này của Dương Quan Quan cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Choi Jae Min sửng sốt ngạc nhiên, ông ta quay đầu, tỉnh bơ hỏi: “Các cô cậu thuộc công ty dược phẩm nào thế?”

“Công ty dược phẩm Thiên Lai!” Dương Quan Quan lạnh lùng trả lời.

Choi Jae Min cười xùy một tiếng, nói: “Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe thấy tên công ty của các cô cậu. Công ty của các cô cậu chỉ là một công ty rác rưởi mà cũng xứng đáng được tôi tiếp đãi hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên buông một câu: “Tôi còn tưởng phòng khám Mai La chỉ toàn nhận những người có tư chất cao vào làm việc, không ngờ cũng có cả loại rác rưởi thế này!”

Vì câu nói mỉa mai của hắn mà Choi Jae Min lập tức nổi trận lôi đình, ông ta quay lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: “Cậu là cái thá gì mà có tư cách đánh giá tôi?”

Park Sung Sin đứng ở một bên xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn, anh ta chen vào: “Trưởng khoa Choi, người này chính là tổng giám đốc của công ty dược phẩm Thiên Lai, cậu ta chỉ đang thẹn quá hóa giận thôi, ông không cần để ý đến cậu ta làm gì.”

Choi Jae Min nghe được những gì anh ta vừa nói thì lại càng tỏ vẻ khinh thường, ông ta tuyên bố: “Công ty dược phẩm Thiên Lai đúng không?”

“Tôi nói cho các cô cậu biết, từ nay về sau phòng khám Mai La sẽ không bao giờ làm ăn với công ty dược phẩm Thiên Lai nữa!”

“Chỉ cần tôi còn ở khoa Dược ngày nào thì ngày đó các cô cậu đừng mong được đưa thuốc vào đây!”

“Thậm chí dù chỉ là một giọt cồn thì cũng đừng mơ tôi sẽ nhập của các cô cậu về!”

Nghe được những lời này, Park Sung Sin bật cười ha ha, vô cùng đắc ý và vênh váo. Đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo không biết điều đấy, bọn họ thực sự nghĩ ai cũng sẽ phải chiều theo ý của bọn họ hay sao?

Dương Quan Quan cũng khinh thường đáp trả: “Công ty dược phẩm Thiên Lai của chúng tôi có đưa được thuốc vào phòng khám Mai La hay không, không phải là chuyện mà một trưởng khoa Dược nhỏ bé như ông có thể quyết định! Người quyết định sẽ là chúng tôi!”

Choi Jae Min cười to: “Cô đang kể chuyện hài gì thế? Khoa Dược chúng tôi không có quyền quyết định mà các cô cậu đây lại có quyền quyết định cơ à? Buồn cười thật!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lời: “Ừ, cô ta nói phải đấy. Khoa Dược các người không có quyền quyết định.”

Park Sung Sin nói: “Trưởng khoa Choi à, chúng ta không nên nuông chiều mấy con người ngu dốt này nữa, chỉ cần trực tiếp ký hợp đồng ngay trước mặt bọn họ là được rồi. Từ nay về sau hãy cứ giao nguồn nhập thuốc của phòng khám Mai La cho công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi!”

Choi Jae Min vừa nghe đã thấy ý tưởng này rất tốt, ông ta bèn đồng ý ngay: “Được, hay lắm, tôi thấy thế là ổn nhất!”

Park Sung Sin quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Lát nữa tôi và chủ nhiệm Choi sẽ ký hợp đồng cung cấp hàng hóa ngay trước mặt cậu, cậu hãy chống mắt lên mà xem công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi sẽ đưa thuốc vào phòng khám này bằng cách nào! Thứ vô dụng!”

Đúng lúc đó, tiếng xe vận tải cỡ lớn truyền vào từ ngoài cửa.

Park Sung Sin quay đầu nhìn lại, khuôn mặt biến sắc.

Trên thùng xe của những xe vận tải cỡ lớn kia đều được in bốn chữ “Dược phẩm Thiên Lai”!

Hơn mười chiếc xe vận tải cỡ lớn xếp thành một hàng dài ở cổng phòng khám, cửa xe mở ra, ba nhân viên vận chuyển nhảy xuống đất rồi bắt đầu mở thùng xe để dỡ những thùng thuốc bên trong xuống.

“Tôi đã nói rồi, việc công ty dược phẩm Thiên Lai có thể cung cấp dược phẩm cho phòng khám Mai La hay không không phải do các người quyết định. Tôi sẽ quyết định.” Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào trong túi, nói với gương mặt không chút biểu cảm.

Những đại diện của các công ty dược phẩm khác đang xem náo nhiệt cũng phải giật mình, chuyện gì đang xảy ra thế này? Thuốc của công ty dược phẩm Thiên Lai được trực tiếp vận chuyển vào phòng khám ư?

Choi Jae Min lập tức xông ra ngoài, sắc mặt khó coi. Ông ta ngăn những nhân viên vận chuyển lại rồi giận dữ hỏi: “Vì lý do gì mà các anh lại đưa thuốc vào phòng khám chúng tôi?”

“Thưa ngài, chúng tôi chỉ đến giao hàng thôi, đây là nhiệm vụ của công ty chúng tôi mà!” Một nhân viên vận chuyển nhìn ông ta với gương mặt khó hiểu, không biết tại sao Choi Jae Min lại tức giận đến thế.

Choi Jae Min giận tới nỗi tím cả mặt, ông ta quát lên: “Dừng lại hết cho tôi, để tôi hỏi rõ trước rồi làm gì thì làm!”

Vừa dứt câu, ông ta chộp lấy hóa đơn dịch vụ trong tay một nhân viên vận chuyển, sắc mặt càng lúc càng trở nên thêm phần khó coi.

Park Sung Sin đi tới, mặt mày đen sì sì: “Chủ nhiệm Choi, có chuyện gì thế này?”

Anh ta cũng không muốn công ty dược phẩm Thiên Lai tóm được một khách hàng lớn như phòng khám Mai La, hôm nay vừa mới khai trương mà lượng bệnh nhân đổ về phòng khám Mai La đã lớn như vậy, chắc chắn sau này tốc độ tăng trưởng của phòng khám sẽ không hề thấp.

Đến lúc đó, chỉ cần nhờ vào phòng khám Mai La là công ty dược phẩm Thiên Lai đã có thể kiếm được không ít vốn liếng!

“Là ai, ai dám to gan thế này, dám bỏ qua trưởng khoa Dược là tôi đây để hợp tác với công ty dược phẩm Thiên Lai?!” Choi Jae Min nổi đóa lên.

Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng và bất lực của Choi Jae Min, khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn cong lên thành một vòng cung đầy lạnh lùng chế giễu.

Đám người Dương Quan Quan cũng nhìn ông ta như đang xem xiếc khỉ.

Choi Jae Min gọi vài nhân viên bảo vệ tới, tức giận nói: “Không được để công ty dược phẩm này đặt chân vào phòng khám, đó là mệnh lệnh của tôi!”

Dương Quan Quan đứng ở một bên phản bác lại lời nói của ông ta: “Dựa vào cái gì mà ông không cho chúng tôi vào đây? Chúng tôi đã ký hợp đồng xong xuôi với phòng khám Mai La, lời nói của ông chẳng có chút tác dụng nào hết.”

Choi Jae Min cười lạnh: “Tôi nói là không cho vào thì tức là không cho vào, tôi có thể cho bất kỳ công ty dược phẩm nào vào đây, nhưng tuyệt đối sẽ không cho công ty dược phẩm của các cô cậu vào đây!”

“Ký hợp đồng xong xuôi rồi thì đã sao? Tôi là trưởng khoa Dược, tôi không nhận thì cũng không một ai dám nhận thuốc của các cô cậu!”

“Cô muốn đưa thuốc của công ty cô vào đây chứ gì? Được thôi, tất cả các cô cậu quỳ xuống trước mặt tôi rồi dập đầu ba cái thử xem, rồi tôi sẽ suy xét!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm Choi à, cố tình gây sự cũng không phải chuyện hay ho gì đâu. Nếu ông làm như vậy thì ông sẽ phải chịu trách nhiệm đấy. Các bệnh nhân đều đang đợi được dùng thuốc kia kìa.”

Sắc mặt của Choi Jae Min khó coi cực kỳ, ông ta chính là trưởng khoa Dược của phòng khám, vậy mà ông ta lại không hề biết phòng khám đã ký hợp đồng với một công ty dược phẩm, thậm chí quá trình cung ứng dược phẩm đã được bắt đầu rồi?!

Ông ta chưa bao giờ thấy một chuyện gì vô lý đến mức này!

“Tôi nói không được là không được, tôi mẹ nó đếch cần biết cậu là ai, tôi cứ ra lệnh đấy!” Càng lúc Choi Jae Min lại càng giận dữ.

Gương mặt của Dương Quan Quan lạnh tanh không hề đổi sắc: “Ông muốn vi phạm hợp đồng à?”

“Vi phạm hợp đồng thì đã sao?”

“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả!”

“Tổng giám đốc Park, bây giờ cậu hãy ngay lập tức bảo người của công ty cậu chở hàng sang đây đi, bắt đầu quá trình cung ứng và phân phối dược phẩm ngay bây giờ, hợp đồng thì để ký bổ sung sau cũng được!”

Choi Jae Min quyết tâm không buông tha cho công ty dược phẩm Thiên Lai, ông ta ra lệnh cho các nhân viên bảo vệ ngăn toàn bộ những nhân viên vận chuyển của công ty dược phẩm Thiên Lai ngoài cửa, không cho phép dược phẩm được nhập vào trong kho hàng.

Một trưởng khoa Dược như ông ta nổi trận lôi đình, cũng không ai dám không nghe lệnh, hơn nữa, nếu không có người của khoa Dược nghiệm thu thì đống thuốc này cũng chỉ là một đống phế phẩm.

Nghe xong những lời của Choi Jae Min, Park Sung Sin lập tức vui mừng nói: “Được được được, chủ nhiệm Choi cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người vận chuyển dược phẩm đến đây ngay lập tức!”

Choi Jae Min quay đầu lại, cười lạnh nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi, dù chỉ là một giọt cồn thì cũng đừng mơ tôi sẽ nhập của các cô cậu về, vi phạm hợp đồng thì sao, tôi cứ vi phạm hợp đồng đấy, các cô cậu còn có thể làm gì được tôi?!”

Ánh mắt Dương Quan Quan lạnh lẽo, cô ta khẽ cử động đôi chân, bước đến trước mặt Choi Jae Min, vừa giơ tay đã dùng băng quyền đấm thẳng vào bụng của ông ta!

“Bốp!”

Một tiếng động nhỏ vang lên, Choi Jae Min cũng theo đó mà ngã phịch xuống đất, cả người ông ta cuộn lại, trông hệt như một con tôm đã chín đang lăn lộn trên đất với gương mặt thống khổ.

Dương Quan Quan mỉm cười nói: “Ông dám làm ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của chúng tôi, dĩ nhiên tôi phải ra tay đánh cho ông một trận vì cái tội ăn nói linh tinh mới được!”

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nhìn Dương Quan Quan, ồ, cô gái này đúng với câu nói nửa đời trước nhu nhược sợ hãi đến đâu thì nửa đời sau mạnh mẽ kiên cường chừng ấy quá nhỉ!

Sau khi quay lại từ nhà tù U Đô hồi Tết, tính cách của Dương Quan Quan đúng là đã thay đổi rất nhiều!
Chương 487 Vladimir

Trông thấy Choi Jae Min bị đánh, gương mặt của Park Sung Sin biến sắc, nhưng đồng thời anh ta cũng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ!

Tuy không biết công ty dược phẩm Thiên Lai đã dùng biện pháp gì để qua mặt khoa Dược và ký hợp đồng cung ứng dược phẩm trực tiếp với phòng khám Mai La, nhưng bây giờ Dương Quan Quan đã xuống tay với trưởng khoa Dược là Choi Jae Min, thế thì liệu phòng khám Mai La còn để im cho bọn họ được hay sao?

Nghe nói phòng khám Mai La là cơ sở khám chữa bệnh có chủ là người nước ngoài, hơn nữa còn được hai chủ đầu tư liên thủ với nhau cùng góp vốn xây dựng.

Đánh người của phòng khám này, chẳng phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

Mọi người xung quanh cũng hoảng hốt sợ hãi, người của công ty dược phẩm Thiên Lai hôm nay cũng quá ngang ngược rồi, ai mà ngờ họ lại dám ra tay đánh đập trưởng khoa Dược của phòng khám Mai La?!

"Con đàn bà chết tiệt này, mày dám đánh tao…" Choi Jae Min đau đến mức phun ra một ngụm nước chua trong miệng, đến gượng dậy cũng không gượng dậy nổi.

Dương Quan Quan đã trải qua quá trình rèn luyện của một giám ngục nhà tù U Đô, hiện tại cô ta chính là một người phụ nữ có vũ lực rất cao, một đấm kia có thể nói là nện thẳng vào dạ dày của Choi Jae Min.

Dương Quan Quan lạnh mặt nhìn ông ta, không nói gì.

Park Sung Sin giả mù sa mưa đỡ Choi Jae Min dậy từ dưới đất rồi nói: "Trưởng khoa Choi, ông không sao chứ? Tôi thấy hay là chúng ta cứ trực tiếp liên hệ với các lãnh đạo của phòng khám để bọn họ tới xử lý những người này…"

Ngay lúc đó, Choi Jae Min trông thấy Vladimir đang bước tới.

"Viện trưởng của phòng khám này, ngài Vladimir đã tới!" Choi Jae Min nghiến răng nghiến lợi mà nói. "Tao không cần biết chúng mày đã âm thầm liên hệ với ai nắm giữ chức vụ cao trong phòng khám mà dám qua mặt trưởng khoa Dược là tao đây, hôm nay chúng mày và thằng đó đều xong đời rồi!"

Vladimir là một người đàn ông khoảng chừng gần sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn và cường tráng, chỉ có điều hơi mập.

Vì nghe được tin Choi Jae Min bị đánh nên ông mới tới đây.

Vladimir vừa tới đã trông thấy Choi Jae Min cả người chật vật, nét mặt quằn quại, bèn nhíu mày thật chặt rồi cất tiếng hỏi: “Trưởng khoa Choi, vừa có chuyện gì xảy ra thế, tôi nghe nói ông bị đánh?”

Park Sung Sin lập tức trả lời ông: “Thưa ngài Vladimir, có một công ty dược phẩm đã uy hiếp trưởng khoa Choi để ép ông ấy nhận dược phẩm của công ty mình cung cấp vào phòng khám. Trưởng khoa Choi không đồng ý, vậy nên mới bị bọn họ đánh, ông phải đứng ra nói giúp cho trưởng khoa Choi đi!”

Nghe những lời anh ta nói, Vladimir bèn nổi giận: “Cái gì? Không ngờ lại xảy ra tình huống thế này! Chẳng lẽ bọn họ không biết bối cảnh của phòng khám Mai La chúng tôi ra sao?”

Choi Jae Min đưa tay chỉ vào Dương Quan Quan, ho khan một tiếng: “Thưa ngài viện trưởng, chính là cô ta đấy ạ… Không biết cô ta đã dùng phương thức nào để qua mặt khoa Dược chúng tôi mà ký hợp đồng cung cấp dược phẩm cho phòng khám, sau đó bị tôi phát hiện…”

Sắc mặt Vladimir vô cùng khó coi: “Cô là cái thá gì mà lại dám ra tay đánh trưởng khoa Dược của phòng khám chúng tôi? Cô thuộc công ty nào?”

Dương Quan Quan toan mở miệng đáp lời.

Nhưng Vladimir lại khoát tay chặn họng cô ta: “Cô có thuộc công ty nào đi nữa cũng không quan trọng! Nếu đã đánh người thì phải biết nhận sai! Cô hãy ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi trưởng khoa Choi cho tôi!”

“Nếu không tôi cũng sẽ không nể cô là phận đàn bà con gái chân yếu tay mềm đâu!”

“Kẻ nào dám trêu vào người dưới trướng tôi thì chỉ có một con đường chết!”

Park Sung Sin đứng cạnh đó chứng kiến cảnh tượng này mà lòng nở hoa, anh ta quả thực muốn cười thật to, đám người của công ty dược phẩm Thiên Lai quá ngang ngược kiêu căng, giờ thì người có thể dạy cho bọn họ một bài học đã tới.

“Viện trưởng Vladimir, Vinogradov cho ông đảm nhận chức viện trưởng này là để ông giúp chúng tôi kiếm tiền, chứ không phải để ông cáo mượn oai hùm mà tỏ ra tự cao tự đại, giả vờ oai phong!” Tề Đẳng Nhàn bước ra từ giữa đoàn người phía sau Dương Quan Quan, thản nhiên nói.

“Cậu là cái thá gì…”

Vladimir vừa mới nói được nửa câu đã nhìn rõ mặt Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt ông ta biến đổi trong nháy mắt, giọng điệu cũng khác hẳn đi: “Tề tổng đấy à, chào cậu chào cậu!”

Tất cả mọi người xung quanh đều phải sững sờ.

Tề Đẳng Nhàn quay sang phía Choi Jae Min, cười cười, nói với ông ta: “Không phải trưởng khoa Choi muốn biết chúng tôi bỏ qua khoa Dược các ông để bàn chuyện làm ăn với ai sao? Người đó đang đứng trước mặt ông đây này, chính là viện trưởng Vladimir đấy.”

Nghe xong những lời đó, Choi Jae Min cũng vô cùng ngạc nhiên, ông ta trợn to hai mắt, tức giận nói: “Cái này… Không thể nào…”

Tề Đẳng Nhàn chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Vladimir mà cười lạnh: “Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện ngài viện trưởng đây, công ty của chúng tôi vội vàng vận chuyển thuốc men đến cho phòng khám, vậy mà người của các ông lại cố ý chặn tất cả dược phẩm lại ở bên ngoài, từ chối không chịu nghiệm thu, các ông có ý gì?!”

Khuôn mặt già nua của Vladimir run rẩy, ông bực bội nhìn Choi Jae Min rồi quát ông ta: “Trưởng khoa Choi, ai cho ông cái lá gan dám từ chối nghiệm thu số dược phẩm mà đích thân tôi đã yêu cầu?!”

Choi Jae Min nghe tiếng quát ấy mà ngẩn cả người, nhất thời không thốt ra được câu nào để đáp lại.

Vladimir đi tới, giơ chân, đạp một cú cho Choi Jae Min ngã nhào xuống đất. Cái bụng vốn đã bị Dương Quan Quan đấm đau nhức của ông ta giờ lại lần nữa phải chịu nạn.

“Lập tức quỳ xuống nói xin lỗi với các vị khách quý cho tôi, nếu không thì lo thu dọn hành lý mà cút về cái đất nước chim nhỏ của ông đi!” Vladimir giận dữ nói.

Park Sung Sin đứng ở một bên thấy thế thì trợn tròn hai mắt, anh ta nắm được rất nhiều thông tin từ cuộc đối thoại giữa Vladimir và Tề Đẳng Nhàn.

Phòng khám Mai La này là do Vinogradov rót vốn xây dựng nên, cũng khó trách những vật tư y tế ở nơi này đều được nhập khẩu từ các bệnh viện của Tuyết quốc.

Nếu là do Vinogradov xây thì chẳng phải việc công ty dược phẩm Thiên Lai của Tề Đẳng Nhàn muốn bao thầu trọn gói nguồn cung dược phẩm cũng chỉ là việc quá đỗi đơn giản thôi sao?

“Còn cậu nữa, Park Sung Sin, đến từ công ty dược phẩm Thượng Thiện phải không?”

“Ban nãy chính là cậu đứng ở một bên đổ dầu vào lửa, tạo ra xích mích giữa phòng khám của chúng tôi với công ty dược phẩm Thiên Lai!”

“Cậu nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, phòng khám Mai La của chúng tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng bất kì loại dược phẩm nào có liên quan đến công ty dược phẩm Thượng Thiện các cậu!”

Vladimir bắt đầu tính sổ từng người một, bây giờ ông mới tính đến trên đầu Park Sung Sin.

Sắc mặt của Park Sung Sin vô cùng khó coi, anh ta mở miệng nói: “Viện trưởng Vladimir à, ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi, công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi có bán phương thuốc đặc hiệu giá rẻ, tính đi tính lại thì hợp tác với chúng tôi là lời nhất…”

Vladimir vung tay, cười lạnh đáp lời: “Thuốc của cái đất nước chim nhỏ các cậu thì có gì hay ho? Tôi không cần phương thuốc đặc hiệu của cậu đâu, nhớ cho kỹ những lời tôi vừa nói rồi mau chóng cút đi!”

“Hơn nữa, tôi xin nói cho cậu biết, kể từ giờ phút này phòng khám Mai La chúng tôi sẽ từ chối tiếp đãi tất cả những nhân viên công chức có liên quan đến công ty dược phẩm Thượng Thiện!”

“Trừ phi cậu nói lời xin lỗi ngay bây giờ!”

Park Sung Sin nghiến răng kèn kẹt: “Được, được, được, Vladimir, ông nói thì hay lắm! Ông đây đếch thèm hợp tác làm ăn với các người!”

Vừa dứt lời, anh ta đã xoay người muốn bỏ đi.

Trước khi đi, Park Sung Sin còn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hung tợn nói: “Đừng tưởng cậu bao thầu được chuyện làm ăn với phòng khám Mai La là đã có thể huênh hoang kiêu ngạo, quy mô của phòng khám Mai La này so ra kiểu gì cũng thua tất cả những bệnh viện trong toàn tỉnh Đông Hải này gộp lại!”

“Đến lúc đó, 100 triệu của cậu, tôi thắng chắc!”

Park Sung Sin vung tay, đám người của công ty dược phẩm Thượng Thiện cũng đều bám theo anh ta.

Vladimir vẫn nở nụ cười nhạt bên môi, đợi Park Sung Sin đi rồi mới quay sang phía Tề Đẳng Nhàn, liên tục nói xin lỗi rồi nịnh nọt hắn: “Tề tổng, cậu có thấy hài lòng với cách xử lí của tôi không?”

“Cái tên ngu dốt này vẫn còn chưa xin lỗi tôi đâu!” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào mặt Choi Jae Min, lạnh nhạt đáp lại.

“Ông vẫn còn chưa xin lỗi cơ à?!” Vladimir vừa quay đầu đã lật mặt, tức giận rống lên.

Ông suýt thì bị tên ngu Choi Jae Min này chọc cho tức chết rồi, nếu không phải Vladimir tới kịp lúc thì chỉ sợ tên ngu này sẽ còn đắc tội với đoàn người Tề Đẳng Nhàn nhiều hơn nữa!

Đến lúc đó, sự việc sẽ truyền đến tai Vinogradov, bản thân ông khó mà không bị nhận đánh giá là làm việc không tử tế…

Nếu Vinogradov nổi giận, một kẻ thấp cổ bé họng như Vladimir không thể nào gánh nổi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK