Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 602 Vân kê khởi vũ

Chương 602: Vân kê khởi vũ(*)

(*) Vân kê khởi vũ: Chỉ những người có chí hướng và tự mình phấn đấu kịp thời

Dương Quan Quan lại đích thân dọn phòng một lần nữa, hơn nữa cô ta còn ném đi không ít đồ đạc.

Cô ta treo di ảnh của bố mình lên vách tường phòng khách một lần nữa, sau đó chắp tay lại, cúi đầu trước di ảnh.

“Bố, bố yên tâm đi, con sẽ không bị người ta bắt nạt nữa!” Trong lòng Dương Quan Quan thầm nghĩ.

"Đương nhiên trừ tên chó nào đó hay bắt nạt con ra..."

Tề Đẳng Nhàn không hiểu sao lại muốn hắt hơi một cái, nhưng hắn nghĩ Dương Quan Quan đang nghiêm túc chắp tay thành kính, không phải đang thầm mắng hắn hai câu đó chứ?

Sau đó, hắn nghĩ nhất định là lão già âm hiểm Hướng Đông Tinh đang cân nhắc xem có cách nào phóng hỏa chôn mình ở hậu viện!

Được rồi, Hướng tổng không hiểu sao nằm không cũng dính đạn nữa.

Dương Quan Quan đi vào phòng sửa sang lại chăn ga và trải giường trong phòng, tất nhiên cô ta nhanh tay trải hai tấm riêng, tránh để cho lão háo sắc kia thừa dịp lợi dụng.

Tề Đẳng Nhàn cũng là người có lương tâm, biết tâm tình hiện giờ của Dương Quan Quan không tốt cho nên hắn không nhắc tới chuyện này nữa.

"Khi còn bé cô đã sống ở chỗ này sao? Hoàn cảnh ấm áp đấy!” Tề Đẳng Nhàn cười, dạo vài vòng trong phòng.

"Đúng vậy... Tôi đã ở đây nhiều năm, mãi cho đến sau này mới chuyển đến Trung Hải học, thật sự không chịu nổi khổ cực.” Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười, thấp giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi với cô ra mộ bố cô thăm ông ấy một chút, tế bái một chút, dù sao cũng là bố vợ tương lai.”

Dương Quan Quan cất tiếng nói: "Không biết xấu hổ đúng không, sao lại thành bố vợ tương lai của anh rồi?”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên: "Được rồi, không phải bố vợ, là nhạc phụ, được chứ?”

“..." Đối với loại người da mặt dày hơn bê tông này Dương Quan Quan cũng bất lực, hất cửa trở về phòng.

Tề Đẳng Nhàn tắm rửa xong nằm xuống ga giường được trải sẵn trong phòng khách, ga giường cùng chăn đã hơi cũ, không phải dễ ngửi gì nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chịu được.

Hôm nay hắn cũng không có ý đi quấy rầy Dương Quan Quan, hiển nhiên là Dương Quan Quan đã nhiều năm mới ngôi nhà của mình sẽ có rất nhiều cảm xúc để ôn lại.

Nếu như lúc này làm phiền cô ta thì không còn là lão háo sắc nữa, mà là súc sinh.

Lúc trời chưa sáng Tề Đẳng Nhàn đã nghe được tiếng động, hắn xốc rèm cửa sổ ra đã nhìn thấy Dương Quan Quan đang ở trong tiểu viện của căn nhà chăm chỉ luyện tập.

Bên ngoài trời lạnh, Dương Quan Quan mang đôi giày thể thao màu trắng, mặc quần thể thao màu xám, phía trên là một chiếc áo nỉ ngắn tay màu trắng, đang chăm chỉ tập Ngũ Hành Quyền.

“Tất nhiên thiên phú là nhân tố quan trọng quyết định độ cao cường mà một người luyện võ có thể đạt tới, nhưng nỗ lực lại càng quan trọng. Được rồi, để đi ngủ tiếp vậy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng.

Hắn ngáp một cái, tiếp tục chìm vào giác ngủ, nằm một lúc đến gần sáu giờ, khi này trời vẫn mờ mịt, hắn mới dậy lần nữa.

Lúc này Dương Quan Quan đã đánh quyền xong, đang luyện tiếp qua bộ pháp, vô cùng chăm chỉ.

"Vẫn đang còn luyện sao, thật là siêng năng..." Tề Đẳng Nhàn lại ngáp một cái, tiếp tục chìm sâu vào cơn mơ.

Lần nữa tỉnh dậy đã là bảy giờ, Dương Quan Quan mang theo hai bát phở nóng hổi từ bên ngoài về.

Hai bát phở bò, thêm thịt thêm trứng, lại có rất nhiều dầu ớt, buổi sáng được chén một bát như vậy thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Vân kê khởi vũ cũng không dậy sớm như cô đâu!” Tề Đẳng Nhàn ăn phở bò, thản nhiên nói.

"Không có thiên phú xuất sắc thì phải cố gắng nhiều hơn để bù đắp." Dương Quan Quan đáp.

"Nếu thiên phú của cô không tốt thật thì mấy cái kia không luyện nổi đâu." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.

“Là anh nói với tôi!” Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Chỉ đùa cô thôi, tôi sợ cô quá kiêu ngạo cho nên mới rèn từ sớm, hiểu không?”

Dương Quan Quan nói: "Dù sao tôi cũng ghi tạc trong lòng rồi, cho nên càng phải cố gắng gấp bội!”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, nhanh chóng xử lí xong bát phở bò, sau đó nói: "Nào, hôm nay tôi dạy cô nhập môn Thái cực quyền, từ hôm nay trở đi, cô phải học nhiều hơn nữa.”

Môn quyền pháp Hình Ý này, xem như hắn dạy hoàn toàn quyền nhập môn cho Dương Quan Quan, nhưng còn hai loại quyền lưu truyền nội bộ khác cũng sẽ đều được truyền hết cho cô ta.

Dương Quan Quan không sợ mệt, cô ta đi theo Tề Đẳng Nhàn vào viện, nghe hắn giảng giải quyền lý cơ bản của Thái Cực Quyền, còn có cả cọc pháp cơ bản.

"Cọc pháp cơ sở của Thái Cực quyền là Vô Cực Cọc, Thái Cực là từ hư vô tạo ra hữu hình, cho nên Vô Cực là quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất, giống như tam thể thức của Hình Ý." Tề Đẳng Nhàn giơ hai tay lên như ôm dưa hấu, đầu gối gập lên, cả người ngồi xổm tại chỗ.

"Môn quyền pháp này còn khá mơ hồ, muốn luyện ra công phu có thể đánh người không phải là chuyện dễ dàng."

"Nhưng mà, hình ý nhập môn cô học nhanh như vậy, chắc môn quyền này không làm khó được cô đâu."

"Hình Ý là ba điểm hợp một, Thái Cực thì là ba điểm một đường..."

Dương Quan Quan kinh ngạc nói: "Cọc pháp cơ bản này có thể đánh người? Khó trách ai cũng nói Thái Cực Quyền là quyền pháp lừa người!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô đến đánh tôi di!”

Hiện tại Dương Quan Quan đã nhập môn, cô ta biết dùng quyền đánh người, trước tiên phải có quyền ý, nếu quyền ý không đủ thì dùng sang quyền pháp.

Cô ta dùng Hổ quyền, hướng về phía gáy Tề Đẳng Nhàn!

Quyền còn chưa đánh được, Tề Đẳng Nhàn thoắt cái đã ôm lấy Vô Cực Cọc, Dương Quan Quan chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, không biết phải đánh quyền đi đâu.

Dùng quyền ý phải dẫn quyền đi thì mới có uy lực.

Một quyền này của cô ta mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi, giống như hổ muốn giết chết con mồi thì mới phát ra uy lực thật sự.

Nhưng mãnh hổ còn chưa nhào ra đã phát hiện con mồi đi đâu mất tăm?

"Đây chính là Vô Cực, điều cốt yếu là để bản thân cùng vũ trụ dung hợp thành một thể, tiến vào một loại cảnh giới quên đi thực tại."

"Nếu như cô đang đánh cùng cao thủ, bỗng nhiên ôm lấy Vô Cực Cọc sẽ khiến quyền ý của đối phương thất bại, quyền ý không được khai triển, tiết tấu sẽ bị loạn."

Sau khi nói xong lời này, thân thể Tề Đẳng Nhàn tiến về phía trước, dùng quyền nện vào bụng Dương Quan Quan, đây chính là quyền đơn giản nhất trong Thái Cực quyền "Thượng bộ đấm người".

Dương Quan Quan giật mình, vội nhảy về phía sau né tránh quyền này, chép miệng nói: "Môn quyền pháp này thật đúng là có chút huyền học, khó trách mấy tên lừa đảo hoành hành... Chỉ nói ý niệm chứ không bàn về thực chiến, rất dễ lừa người!”

“Tất cả quyền pháp không dùng cho thực chiến đều là lừa đảo. Cô đã từng thấy Thái Cực Quyền của Ngọc Tiểu Long chưa, thế nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Vô cùng mạnh mẽ, lại còn bá đạo!” Dương Quan Quan suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sai, thứ cô ta luyện chính là Cổ Thái Cực Quyền."

“Cổ Thái Cực Quyền thường vận dụng đao và thuẫn trên người ở chiến trường cổ đại, thuẫn là phòng thủ, đao là công kích."

"Cô ta đấm tựa như lấy đang phòng thủ, sau khi đẩy được đối phương ra liền mạnh mẽ công kích.”

"Cho nên cô sẽ cảm thấy rất mạnh mẽ rất bá đạo!"

"Thái Cực quyền chân chính lúc đánh nhau vô cùng mạnh mẽ bá đạo, nhất là ở pháo quyền và chiêu thức đấm."

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn dùng lực, mạnh đến mức khiến mặt đất rung ầm ầm, theo quyền đưa lên tựa như đại pháo vang trời!

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy quyền kia chấn động không khí, nổ to khiến màng nhĩ của cô ta có chút khó chịu.

"Những người dùng yếu thắng mạnh, mượn lực đánh lực thì sao?" Dương Quan Quan hỏi.

"Hơn phân nửa là trò lừa đảo, một khi gặp được cao thủ lại không dùng được. Giống như quyền của tôi, cô thử đến mượn lực đánh lực, dùng yếu đánh mạnh thử xem?” Tề Đẳng Nhàn bình thản nói.

Dương Quan Quan nhớ tới hình ảnh hắn dùng một quyền đâm thủng cây cổ thụ, khóe miệng giật giật, lực đạo này ai dính vào đều phải chết!
Chương 603 Đào mộ

Chương 603: Đào mộ

Hôm nay có thể coi là cột mốc quan trọng của Dương Quan Quan khi chính thức bước vào con đường tông sư.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm khắc xưa nay bỗng biến thành loại người ôn nhu như gió xuân, nghiêm túc chỉ dẫn từng chiêu thức, mỗi khi kình lực biến hóa đều tay trong tay cẩn thận cảm nhận.

"Thật có cảm giác thần điêu hiệp lữ." Dương Quan Quan luyện xong, không khỏi cười nói.

(*) Thần điêu hiệp lữ: Tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, kể về hai nhân vật chính tình cờ trở thành bạn thân và cùng nhau trải qua nhiều cuộc phiêu lưu, giúp đỡ người dân và trừng trị kẻ xấu.

"Ồ... Vậy thì tôi là hiệp lữ!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan ngẩn người.

Tề Đẳng Nhàn bật cười.

Một lát sau, Dương Quan Quan điều chỉnh lại tinh thần, mắng: "Có cái rắm, anh là thần điêu! Không, anh là sa điêu!”

(*) Sa điêu: Ý chửi ngu ngốc

Lúc hai người đi ra cửa đã là khoảng mười giờ.

Sau khi đến cửa hàng chuyên bán đồ cúng mua nến giấy và sáp thơm xong liền tới nơi chôn cất của Dương Trí.

Tổ tiên của Dương gia ở có mua một mảnh đất ở ngoại ô, người nhà họ đều được chôn cất ở chỗ này.

Khi Dương Quan đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Bố, con trở về thăm bố!”

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên dịu dàng, hắn vô thức nghĩ tới mẹ mình.

Cũng may mẹ hắn là người phụ nữ dịu dàng, loại dịu dàng này không phải là yếu hèn mặc cho người khác khinh thường mà là một lòng không dùng suy nghĩ thâm sâu để đoán già đoán non về người khác, một lòng dùng ánh mắt thiện ý mà đối đãi với tất cả mọi thứ.

Dịu dàng như vậy cũng khiến cho bà trở nên kiên cường hơn, cho nên sau mười năm chia xa cũng không làm khiến cho bà gục ngã mà ngược lại càng thêm nghiêm túc, càng thêm chờ mong tới ngày này.

"Nơi này là khu đất mà nhiều năm trước Dương gia đã mua, ở trên núi đều là phần mộ tổ tiên Dương gia, mộ của bố tôi ở phía trước biên." Dương Quan Quan đi về phía trước, nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn chú ý tới mỗi một lần Dương Quan Quan cất bước, hô hấp đều sẽ theo bước đi mà sinh ra một luật động kỳ diệu, hơn nữa điểm phát lực của hai chân là ở trên hông, ngay cả cột sống cũng sẽ run theo.

Loại run này cũng không phải là "linh hoạt, sống động, nảy, chớp năm roi liên tiếp"(*), mà là dùng xương cốt và cơ bắp khiến bản thân bật ra, làm cho mỗi lần phát lực trở nên thoải mái hơn, hài hoà hơn.

(*) Động tác được cho là lấy cảm hứng từ chuyển động của một con rồng và thường được thực hiện bằng roi hoặc dây xích.

"Tài năng kỳ lạ." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó tránh được thầm nghĩ, thời điểm hắn lĩnh ngộ được phương thức di chuyển này cũng phải mất cả ba năm luyện công.

Bỗng nhiên, Dương Quan Quan dừng bước, sau đó toàn thân cô ta run rẩy.

Tề Đẳng Nhàn nhìn theo thấy phía trước là một nấm mộ trống rỗng, bia mộ cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh vụn, tất thảy đều bị chôn vùi trong bùn đất.

Ngôi mộ ban đầu của Dương Trí đã bị đào sạch, quan tài cũng không biết bị mang đi đâu.

“Thật xui xẻo, không nghĩ tới chuyện đào mồ mả này lại dính tới chúng ta!” Lúc này, có một giọng nói truyền đến.

"Đúng vậy... Mà Dương Trí này còn là một kẻ ngốc nữa chứ, mộ của ông ta chắc chắn mang lại đen đủi cho coi! "Một giọng nói khác phụ họa theo.

"Lát nữa phải rải nước tiểu vào hố của ông ta xem như trừ tà, tránh vận xui! Không con cháu đời sau dính phải vận ngu ngốc của ông ta thì xui chết."

“Có đạo lý, hay ngày mai để tao giết một con chó đen, mang máu chó đến rải giải hạn."

"Tao sợ nhiễm vận xui của ông ta lắm, lỡ lây cho con cháu mình là xong luôn."

"Mày nói xem con gái của Dương Trí này cũng thật là, tài sản vốn không thuộc về cô ta mà hết lần này tới lần khác không chịu rời khỏi Dương gia, bây giờ đến mộ của bố cũng không được giữ yên."

Hai tên này vừa nói, vừa đi tới phần mộ bên này.

Thân thể Dương Quan Quan run rẩy không thôi, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên, cô ta thật sự không ngờ tới Dương gia lại làm tới cùng như vậy!

Vì đuổi cùng giết tận cô ta, thậm chí họ còn dám động vào cả người bố đã mất của cô ta!

Cho dù thế nào đi nữa thì Dương Trí cũng là con cháu mang dòng máu của Dương gia.

Hai tên kia đang chuẩn bị cởi thắt lưng quần ra tè bậy, phát hiện Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi sửng sốt.

"Hai chúng mày đem quan tài vận chuyển đi đâu?" Dương Quan Quan thanh âm phát run, lạnh lùng hỏi.

Hai tên này vội vàng duỗi tay đặt lên thắt lưng quần, sau khi nhìn rõ là Dương Quan Quan, cả hai nhếch miệng nở nụ cười chế giễu: "Thì ra là con gái của Dương Tam ngốc!”

“Đúng là cô chưa từ bỏ ý định nhit, còn dám trở lại Thượng Hải? Muốn tranh giành gia sản sao?”

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: "Các người vận chuyển quan tài đi đâu? Nói mau lên!”

“Ha ha ha, Dương Tam Ngốc đã sớm bị Dương gia loại bỏ khỏi gia phả, quan tài ấy hả, ngay cả xương cốt đều bị chúng ta làm cho bầm dập rồi, quan tài còn có ích lợi gì đâu?” Một người mở miệng cười to nói.

Nắm tay Dương Quan Quan chợt nắm chặt, truyền đến tiếng vang giòn tan.

Tề Đẳng Nhàn cúi đầu cụp mắt, chắp tay làm hình tượng Phật.

Đức Phật thường cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt hiền lành, nhưng một khi trợn mắt mở to, sẽ hóa thành Kim Cương Hàng Ma(*).

(*) Vị thần Phật giáo là một chiến binh hung dữ cầm kim cương, được cho là có sức mạnh để khuất phục ma quỷ và linh hồn ma quỷ, thường được cầu khẩn để bảo vệ và thanh tẩy.

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn, hai tên này đã không còn xứng làm người, thậm chí ngay cả Dương gia cũng không xứng làm người nữa.

Đào người chết đã qua đời nhiều năm như vậy lên, thật sự ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nhưng Dương gia vì tài sản mà chuyện gì cũng dám làm!

"Bầm dập xương cốt? Bố tôi, chẳng lẽ không họ Dương, không phải con cháu Dương gia sao?!” Dương Quan Quan giận dữ quát hỏi, một đầu tóc ngắn dường như muốn nổ tung.

“Chẳng qua Dương Tam Ngốc chỉ mang họ Dương mà thôi, ông ta thật sự không xứng làm người của Dương gia chúng ta! Một kẻ ngốc như vậy, nói ra như muốn sỉ nhục Dương gia!” Người nọ cười khinh thường.

"Nếu con gái của Dương Tam Ngốc đã về Thượng Hải rồi, vậy thì mau thành thật quỳ xuống, cùng chúng ta trở về Dương gia, sau đó công khai từ bỏ quyền thừa kế tài sản."

"Như vậy cả nhà đều vui."

Dương Quan Quan nhe răng cười giễu cợt: "Vì chút tài sản này mà Dương gia chuyện gì cũng làm sao, ngay cả huyết mạch thân tình cũng không thèm để tâm! Tốt, tốt lắm!”

“Huyết mạch thân tình? Con gái của kẻ ngốc như cô còn nói tới huyết mạch thân tình?" Hai tên này nhìn nhau cười nhạt "Thậm chí việc cô mang họ Dương, đối với nhà họ Dương đã là một loại sỉ nhục rồi!”

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mở mắt, nhìn về phía hai người.

Quan công không mở mắt thì thôi, mở mắt là muốn giết người!

Không đợi Dương Quan Quan trả lời, thân thể Tề Đẳng Nhàn đã nhanh chóng tiến về phía trước, giống như sấm chớp, trong phút chốc đã đi đến trước mặt người đang nói!

“Ầm!”

Chân phải Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước, tạo thành hình cung, sau đó đem trọng tâm thân thể di chuyển về phía trước, khuỷu tay đánh ra!

Khuỷu tay này vừa đánh ra, tựa như một ngọn núi lớn sụp xuống mang theo âm thanh dọa người.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn!

Nếu như lão đồ tể và Dạ Ma nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nặng tay như vậy, chỉ sợ đều sẽ líu lưỡi cảm thán một câu —— dùng dao mổ trâu giết gà(*).

(*) làm việc nhỏ mà phải dùng sức lực lớn.

Người này không kịp đề phòng, lồng ngực bị khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đánh vào, sau đó tên này trợn tròn hai mắt, cả người nhanh chóng bay ngược về phía sau!

Vào giờ khắc này, thân thể của anh ta như biến thành một viên đạn pháo vừa mới được bắn ra, lực đạo mang theo mạnh khỏi bàn, hơn nữa còn vô cùng nhanh.

"Ầm ầm ầm——"

Lúc thân thể tiếp đất gãy liên tiếp mấy cái xương, sau đó giống như cây đại thụ bị đâm lay động không thôi, lá rụng bay khắp nơi.

Tất nhiên là người đã bị tiễn đi ngay tại chỗ, xương cốt trên người cũng không biết bị đụng gãy bao nhiêu cái, chỗ ngực có một cái lõm rất đáng sợ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được!

Tề Đẳng Nhàn nổi giận.

Bình thường cho dù có người chọc giận hắn, hắn cũng rất ít khi ra tay nặng như vậy, nhưng lúc này đây, dường như hắn đã dùng sức lực của toàn thân, dùng một chiêu "Thân chính khuỷu tay" đánh chết tên này ngay tại chỗ!
Chương 604 Táng tận lương tâm

Chương 604: Táng tận lương tâm

Việc Tề Đẳng Nhàn ra tay bạo lực khiến ngay cả Dương Quan Quan cũng bị doạ.

Người còn lại sắc mặt nhanh chóng tái nhợt đi, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, tuy sát ý trong mắt đã yếu đi một chút nhưng vẫn tựa như một pho tượng ma vương, khiến người ta nhìn vào không rét mà run.

“Các người mang quan tài của Dương Trí đi đâu? Nói thật cho tao!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay nắm lấy cổ áo người này, nói bằng giọng lạnh lùng.

Dáng dấp người này cũng coi như cường tráng, cao tầm một mét tám mấy, cả người toàn cơ bắp, nhưng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn lại giống như con gà không chịu nổi một chiêu, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có.

Bạn của anh ta vừa mới bị khuỷu tay của hắn hất bay ra ngoài văng hơn mười mét, còn đâm gãy mấy cái cây, người cũng chết không kịp ngáp tại chỗ, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.

Tên này đã bị dọa đến choáng váng, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Mãi cho đến khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến hộc máu miệng, lúc này anh ta mới bị đau đớn thức tỉnh lại.

"Tôi nói, tôi nói! Tôi sẽ nói!” Anh ta vội vàng nói, ngay cả chữ nói ra cũng không rõ ràng gì, mà đũng quần bên dưới đã ướt đẫm từ khi nào.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Đi đâu rồi?”

Người này nơm nớp lo sợ nói: "Đã lấy đi hỏa táng, sau đó mang tro cốt rải..."

Trong đầu Dương Quan Quan ong ong một tiếng, tức giận đến mức muốn ngất xỉu tại chỗ, đám người Dương gia này đúng là cái gì cũng làm!

"Vậy mày đi chết được rồi." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói, giơ tay đặt lên ngực anh ta, “bụp” một tiếng, lưng người này nhô lên một chút, trước ngực lõm một mảng, sau đó cả người ngã xuống đất.

Sau khi anh ta ngã xuống đất, đầu tiên là hít thở không thông, sau đó cơ thể co giật kịch liệt, ngay sau đó cả người đều chảy máu.

Một chiêu Băng Quyền đã trực tiếp đánh vào trái tim tên này!

Dương Quan Quan hít sâu một hơi: "Tôi với đám người Dương gia không đội trời chung, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho bố!”

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu: "Cô làm gì tôi cũng đều ủng hộ. Nhưng trước khi vào việc hãy suy xét thật cẩn thận. Suy nghĩ nghiêm túc chứ đừng để bị cơn giận chi phối!”

Dương Quan Quan nói: "Làm sao tôi có thể không tức giận được?”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu: "Đúng vậy, sao có thể không giận được? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ rất tức giận, nói không chừng đã đi giết cả nhà họ rồi.”

Vốn là muốn tới cúng bái cho người bố đã mất nhiều năm, ai mà ngờ được Dương gia tuyệt tình như vậy, trực tiếp đào mộ lên rồi đem xương cốt đi rải.

Thậm chí cô ta còn có chút khó tưởng tượng nổi tại sao lại có gia đình tuyệt tình đến vậy xuất hiện trên cõi đời, ngay cả máu mủ cũng không tha!

"Ring ring ring –"

Tiếng chuông điện thoại di động của tên vừa bị Tề Đẳng Nhàn đấm chết bỗng vang lên.

Dương Quan Quan khom lưng lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì ngay lập tức bắt máy.

"Hai người làm xong chưa? Ngày mai anh cả đính hôn mà hai người chạy đi làm chuyện này, nhớ phải dọn dẹp thật sạch, sau đó tìm thêm chậu máu chó đen hắt lên phần mộ của tên ngốc kia. Tránh khỏi mang vận xui đến lễ đính hôn ngày mai!" Giọng nói của Dương Phỉ Phỉ từ trong loa truyền ra.

“Tôi nghe nói con quỷ cái Dương Quan Quan kia đã về Thượng Hại, kiểu gì cô ta cũng ôm mộng tranh giành gia sản, hai người làm xong nhớ chụp lại chửi cho cô ta, để cho cô ta tận hưởng một phen!”

"Nếu như có thể giết được con quỷ cái này thì càng tốt, tôi sẽ đưa thêm tiền."

Dương Quan Quan nghe giọng nói của Dương Phỉ Phỉ, vẻ mặt trở nên bình tĩnh lạ thường.

Dương Phỉ Phỉ lại nói: "Này. Anh có nghe tôi nói không đó? Hé răng ra xem nào!”

Dương Quan Quan đáp: "Dương Phỉ Phỉ, tôi đã nghe được hết rồi, chị yên tâm, tôi sẽ tìm chị tính sổ cả vốn lẫn lời!”

Say khi Dương Phỉ Phỉ nghe được lời này, cô tahoảng sợ kêu lên: "Mày.. Mày là Dương Quan Quan? Con quỷ cái này... Người của tôi đâu?”

“Chị ngó dưới chỗ Diêm Vương xem một chút xem có phải bọn họ đang chờ chị ở dưới đó hay không!” Dương Quan Quan cười lạnh nói.

“Dương Quan Quan, mày chờ đó cho tao, chờ sau khi tao giết rồi mày, nghiền tro cốt của mày ra, tao cho mày đi theo ông bố thiểu năng của mày!” Dương Phỉ Phỉ mắng.

Dương Quan Quan bóp “cốp” một tiếng làm điện thoại di động trong tay bị biến dạng, hỏng ngay tại chỗ.

Tề Đẳng Nhàn ở một bên nghe cuộc đối thoại này cũng liên tục lắc đầu, tự nhiên hắn vô cùng ghét đám người Dương gia này.

Mỗi thành phố đều có ba gia tộc lớn đứng đầu, Trịnh gia, Tiết gia, Dương gia, mà Dương gia còn xếp đầu tiên, vậy mà lại đức hạnh tới cỡ này luôn sao?

Nghĩ đến Từ Ngạo Tuyết vì có thể vực dậy mà bất chấp liên hôn với người của Dương gia, hắn có cảm giác thật ghê tởm.

"Đính hôn? Buồn cười thật đấy, tôi đến đây rồi mà để mấy người đính hôn được nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, sau đó hắn cười cười.

Để cho Từ Ngạo Tuyết liên hôn với người của Dương gia nghĩ bằng đầu gối cũng biết là ý của Triệu gia đề ra, nếu đã là ý tứ của Triệu gia vậy thì Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể để đám người đó toại nguyện được.

Càng là chuyện có thể gây khó dễ cho Triệu gia, hắn càng hứng thú.

Dương Quan Quan trực tiếp quỳ xuống trước bia mộ bị đập vỡ vụn, dập đầu ba cái nói: "Bố, con gái bấ hiếu, vì trốn tránh trách nhiệm mà để bố ở lại Thượng Hải một mình! Bây giờ lại để bố chịu đựng đến nông nỗi này!”

“Con thề, những chuyện ngày hôm này con đều sẽ đòi từng người một, để bọn họ phải trả một cái giá xứng đáng!”

“Nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện làm con gái của bố!”

Nói xong câu cuối cùng, cô ta vùi mặt xuống đất, nước mắt chảy khắp mặt.

Trong đầu cô ta nhớ đến ngày còn bé, tuy rằng trong mắt người khác bố cô ta là một kẻ ngốc, nhưng tình yêu của ông ấy dành cho con gái nhiều đến mức không giữ lại chút gì.

Dương Trí thích nhất chính là kẹo sữa, nhưng vì cô ta, ông có thể lặng lẽ bỏ từng miếng kẹo sữa vào trong lọ, nhồi đầy một lon rồi mới đưa cho con gái.

Lần đầu tiên cô ta đến trường mẫu giáo, ông đội gió lạnh, ngồi cả buổi sáng ở trước cổng trường mẫu giáo.

Nước mắt Dương Quan Quan chảy ngày càng nhiều, cô ta hận chính sự bất lực và nhát gan ngày xưa của mình, hận chính mình vì sao lại phải trốn tránh như thế.

Không biết qua bao lâu, Tề Đẳng Nhàn mới đi qua nâng cô ta đứng dậy: "Đứng lên đi, bây giờ cô đã hoàn toàn nói tạm biệt với con người nhát gan trong quá khứ rồi.”

Dương Quan Quan lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, hồi phục lại tâm trạng: "Bây giờ chúng ta đến Dương gia!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: "Không phải ngày mai bọn họ có tiệc đính hôn rất quan trọng sao? Của Dương Tĩnh và Từ Ngạo Tuyết đó. Mai chúng ta đi.”

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó gật đầu, đúng là ngày mai mới là ngày trọng đại của Dương gia!

Nếu bọn họ đã dám động tới người bố đã mất của cô ta, vậy cô ta cũng quyết không để họ được thoải mái, phải khiến cả Dương gia mất mặt trước toàn thành phố Thượng Hải mới được!

Sau khi đốt hương và sáp nến đặt xuống hố xong, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan rời khỏi nơi này.

Dương Quan Quan cảm thấy có lẽ cả đời này mình sẽ không quay về ngọn núi này lần nào nữa.

"Về làm một hố chôn di vật đi, ông ấy sẽ hiểu thôi." Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng nói.

"Ừ..." Dương Quan Quan nhẹ nhàng đáp ứng, chỉ cảm thấy hôm nay gió lạnh đến mức có chút buốt, khi hít vào trong phổi còn có cảm giác như đao đâm.

Chỉ là lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn ngược lại vô cùng ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ, ôm lấy toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, truyền hơi ấm vào tận trong lòng.
Chương 605 Người đàn ông câm

Chương 605: Người đàn ông câm

Một chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải, một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò nhưng rắn chắc bước xuống.

Tiếp viên hàng không mỉm cười lịch sự với ông, không quên đưa ra một tờ giấy ghi chú số điện thoại.

Người đàn ông chỉ lịch sự gật đầu rồi nhận tờ giấy.

Tất nhiên ông sẽ không gọi điện thoại, bởi vì ông đã có vợ, hơn nữa cũng không thể nói chuyện.

Sau khi đặt chân xuống mặt đất xi măng vững chắc, ông dậm nhẹ chân, hơi híp mắt nhìn về phương xa.

“Đại đương gia, giờ chúng đi đâu đây?” Phía sau ông là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi với dáng người trung bình của người lai, anh ta mở miệng hỏi.

Người đàn ông trung niên gầy gò mà rắn chắc này, chính là Tề Bất Ngữ.

Còn người đang xách hành lý phía sau ông chính lại là Tham Lang, người nổi danh sau một đêm vì dám cả gan trộm đầu đạn hạt nhân.

Tề Bất Ngữ cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía trước, sau đó rời khỏi sân bay.

Tham Lang bất đắc dĩ cười khổ, anh ta xách hành lý đi theo phía sau ông, trong lòng lẩm bẩm: "Cũng không biết là ai đã chọc đại đương gia đến mức ngài phải đích thân ra ngoài, cả người đầy sát khí sợ muốn chết!”

Trên người Tề Bất Ngữ chỉ mặc đơn giản môt chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo khoác, phía dưới là một chiếc quần jeans và giày thể thao khá rộng, nhìn qua trông rất nhã nhặn, giống như thầy giáo dạy học.

Nhưng Tham Lang cảm thấy cả người ông đang mang theo sát khí doạ người ta, hết lần này đến lần khác anh ta suýt thì nhồi máu cơ tim tại chỗ.

Nếu không phải vì khí chất nho nhã đó thì vừa rồi nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cũng đã không đưa cho ông tờ giấy này.

"Rất ít khi thấy Đại đương gia có sát khí kinh khủng như vậy, hơn nữa sau khi đáp xuống đất, tâm trạng cũng xuống âm vô cực, giờ mà ra tay chắc chắn không ai cản nổi!"

"Đối thủ lần này không đơn giản, Đại đương gia đây là đang tích lực để luôn ở trong trạng thái tốt nhất mọi lúc."

"Ngài ấy mang theo mình ra ngoài, không biết là muốn mình nhặt xác cho ngài, hay là nhặt xác cho đối phương đây."

Trong lòng Tham Lang thầm nghĩ, bước nặng bước nhẹ đi phía sau Tề Bất Ngữ, theo ông lên taxi.

Tề Bất Ngữ đưa điện thoại di động cho tài xế xem địa chỉ, tài xế gật đầu, rồi đưa hai người tới khách sạn.

Một tiếng rưỡi sau đã đến địa chỉ của khách sạn, Tham Lang vội vàng xuống xe trước mở cửa xe, cung kính mời Tề Bất Ngữ xuống.

"Này, tiền xe!" Tài xế tức giận quát lên.

Tề Bất Ngữ quay đầu lại, ngượng ngùng nở nụ cười, ông nhìn thoáng qua đồng hồ tính tiền, luống cuống lấy ra tiền mặt mang theo bên người đưa cho tài xế.

Tề Bất Ngữ đã đặt trước một phòng đôi, tính ông không tuỳ tiện như Tề Đẳng Nhàn, vẫn luôn đề phòng mà đem theo Tham Lang từ nhà tù U Đô đi theo mình mọi lúc không rời.

Sau khi tiến vào khách sạn, Tề Bất Ngữ khoa tay múa chân miêu tả gì đó.

Đã ở chung với Tề Bất Ngữ được mấy năm, tất nhiên Tham Lang có thể hiểu được những cử chỉ của ông, ý tứ rất đơn giản —— nghỉ ngơi.

Tham Lang nằm xuống chiếc giường bên cạnh cửa sổ, còn Tề Bất Ngữ trực tiếp khoanh chân ngồi trên đầu giường còn lại, ông bắt đầu thiền định, minh tưởng.

Tham Lang mang theo một loại tâm trạng phức tạp, anh ta dùng khóe mắt liếc nhìn, sau đó lông tơ trên cổ Tề Bất Ngữ lập tức dựng thẳng lên!

“Sẽ bị giết!” Trong lòng Tham Lang kinh hãi, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, trấn định lại tâm trạng, không để cho mình lại suy nghĩ lung tung.

Ánh mắt ác ý vừa rồi vừa nhìn qua, thân thể Tề Bất Ngữ đã có phản ứng, nếu còn nhìn thêm hai lần nữa, chỉ sợ một khắc sau người đàn ông câm kia sẽ giết người mất!

Tham Lang tỉnh lại sau một đêm, anh ta chỉ cảm thấy sát khí trên người Tề Bất Ngữ càng ngày càng nặng.

"Đại đương gia, chúng ta đến Thượng Hải là để giết ai thế? Là ai đáng để ngài tự mình chạy đến đây vậy?” Tham Lang rốt cục không nhịn được hỏi.

Tề Bất Ngữ dùng ngón tay viết một chữ "Triệu" lên ga trải giường.

Tham Lang sởn tóc gáy: "Thiên Phạt của Triệu gia, Triệu Hồng Tụ sao?!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu.

Tham Lang cũng không biết Tề Bất Ngữ muốn tới giết ai, chỉ là danh tiếng của Triệu Hồng Tụ lưu truyền lợi hại như vậy, cho dù Tề Bất Ngữ thật sự muốn giết cô ta, có thể giết chết thật sao?

Tề Bất Ngữ nhìn qua vẫn nho nhã hiền hòa như trước, nhưng Tham Lang lại cảm giác được, máu của ông hiện giờ đều đàn sôi trào, nhịp tim có khi đạt tới một trăm bảy mươi nhịp một phút.

"Một đêm để điều chỉnh, thể lực của ngài đã đạt tới mức tốt nhất rồi chứ? Ngày tôi, trạng thái tốt nhất của đại đương gia cũng quá khủng bố rồi..." Tham Lang hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

Tề Bất Ngữ bảo Tham Lang dọn dẹp hành lý rời đi, sau khi hai người rời khỏi khách sạn, liền vận công từ chân mà chạy về phía vùng ngoại ô.

Dòng xe và dòng người ở vùng ngoại ô bên này ít hơn một chút, càng tăng thêm phần yên tĩnh.

Tề Bất Ngữ dừng bước trước một tiểu viện mang phong cách nhà nông, sau đó đứng yên, mỉm cười với Tham Lang.

Tham Lang liền mở miệng hỏi: "Những người ngài muốn giết có ở đây không? Ngài có muốn tôi giúp không?”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, sau đó bày ra một cử chỉ.

"Hắn muốn giết con trai tôi, cho nên tôi tới giết hắn trước." Tham Lang hiểu được cử chỉ này của Tề Bất Ngữ là có ý gì.

Tham Lang nói: "Muốn giết Nhị đương gia sao? Địa vị gì chứ, cũng to gan lớn mật không phải lối!”

Loại nơi yên tĩnh thế này rất hiếm.

Mà Triệu Biện Tử lại là một người thích an tĩnh, từ trước đến nay ông ta luôn ở trong đại viện, luôn có quy định hà khắc với sự yên tĩnh.

Cửa tiểu viện mở ra, một dáng người xinh đẹp diễm lệ đập vào mặt hai người.

Tham Lang nhìn thấy người phụ nữ này, anh ta cũng không khỏi thầm tán thưởng một tiếng “xinh đẹp”, anh ta nghĩ thầm, không biết là tiểu thư khuê các do gia tộc lớn nào đã bồi dưỡng ra.

Người phụ nữ này sau khi nhìn thấy Tề Bất Ngữ, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cung kính nói: "Chào chú Tề."

“Ừm." Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, dùng một loại ánh mắt dịu dàng nhìn vào Từ Ngạo Tuyết ở trước mặt, giống như đang đánh giá con dâu tương lai vậy.

Từ Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, hỏi: "Chú Tề tới giết người sao?”

Tề Bất Ngữ đưa tay chỉ vào trong tiểu viện, sau đó lại một lần nữa gật đầu.

Từ Ngạo Tuyết mím môi: "Loại chuyện thần tiên đánh nhau này con cũng không quản nổi! Mọi người cứ tự nhiên!”

Sau khi nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhanh chóng bước lên một chiếc xe, tức tốc rời khỏi nơi này.

Đương nhiên cô rất rõ vì sao Triệu Biện Tử lại phải đến Thượng Hải, tới để đối phó Tề Đẳng Nhàn chứ còn gì nữa? Cho dù không thể đánh chết Tề Đẳng Nhàn thì ông ta cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.

Nếu Tề Đẳng Nhàn bị trọng thương, việc tranh giành của hắn nhất định sẽ xảy ra vấn đề, cứ như vậy hắn sẽ bị đánh rớt khỏi dự án, mặt mũi Phó Phong Vân không còn, Triệu gia cũng sẽ không tiếc thủ đoạn mà tiếp tục ra tay.

Vì để cho Tề Đẳng Nhàn có thể thuận lợi thông qua lần này, Tề Bất Ngữ tới.

Người làm cha luôn phải che mưa che nắng cho con trai.

Cho dù đứa con trai này đã trưởng thành, trở thành một người vô cùng bản lĩnh.

"Một ngày trước khi tôi đến Thượng Hải đã có một loại dự cảm mãnh liệt rằng sẽ gặp phải phiền toái vô cùng lớn! Quả nhiên là nhớ mãi không quên, thì ắt sẽ có tiếng vang." Thanh âm già nua từ trong tiểu viện truyền ra, một ông cụ mặc áo dài bện tóc trắng từ trong phòng đi ra cùng ánh mặt trời.

Tham Lang cảm thấy ánh mặt trời hôm nay có chút chói mắt.

Không đúng, là ánh mắt của ông cụ này có chút chói mắt!

Ông ta rất già, cũng rất gầy, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác giống như mãnh thú hồng thuỷ.

“Thì ra là thần hộ mệnh Triệu gia, Triệu Biện Tử!”

Da đầu Tham Lang tê dại, yên lặng đứng sau Tề Bất Ngữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK