Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866 Người mạnh nhất

Chương 866: Người mạnh nhất

Tề Đẳng Nhàn bị Trần Ngư đuổi theo đánh cho một trận khiến hắn có chút ngượng ngùng.

Là hắn để Trần Ngư tìm đường cho hắn tới nước Mỹ, đường lui về cũng là do Trần Ngư sắp xếp.

Nên tình trạng trước mắt của Trần gia thật sự có chút không ổn lắm.

Bên trong Nam Dương phong vân nổi lên, thế lực đối địch ở Hoa quốc bên này mài đao soàn soạt, tùy thời đều chuẩn bị xẻo thịt từ trên người bọn họ xuống….

Nếu lại phát sinh xung đột với gia tộc Rothschild nữa thì thật sự khiến người cực kỳ đau đầu.

“Đừng lo lắng, loại gia tộc hạng ba như Rothschild có thể mang đến vấn đề to như nào chứ, huống hồ gì Trần gia các cô không phải là cũng không bị lộ sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“A a a….Cái gì gọi là vấn đề gia tộc hạng ba mang tới không lớn? Trước khi nước Mỹ quật khởi thì người ta tốt xấu gì cũng thuộc hạng quan trọng nhất thế giới, cho dù hiện tại có ngã xuống thì cũng có nội tình thâm hậu!” Trần Ngư tức giận không tả được, dù sao thì cũng rất ít khi nhìn thấy cô tức giận như vậy.

Vừa hay lúc này Đồ Tể từ ngoài sân tiến vào, nói: “Nhị đương gia, tôi nghe nói anh đánh vỡ đầu chó của cái tên người thừa kế của chi nhánh của gia tộc Rothschild ở nước Mỹ hả?”

Biểu tình của Tề Đẳng Nhàn cứng đờ một chút, này mẹ nó thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm mà!

Chẳng lẽ hắn có thể nói là chuyện này không phải do hắn làm, là do Đại đương gia làm sao?

Hiển nhiên là không thể….

Hiện tại hắn tả hữu đều phải cõng cái mũ phản quốc, nợ nhiều không sợ nặng thân, nhưng Tề Bất Ngữ thì khác, nếu mà hiện giờ nói ra thì chỉ sợ ông cũng phải chạy đi tới chỗ khác tị nạn.

“Nhị đương gia mạnh thật đấy, người nào cũng dám giết! Sau khi Sát thần nghe thấy thì chỉ sợ cũng phải bái ngài làm đại ca đấy.” Đồ Tể nhếch miệng ngân nga vài câu, nếu nói trong lời không mang theo ý vui sướng khi người gặp họa thì Tề Đẳng Nhàn hắn không tin.

Trần Ngư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở phì phò ngồi xuống ghế, uống liền một hơi ba chén trà lạnh khiến đầu lưỡi cũng phải tê dại rồi mới nghiêm túc tự hỏi.

Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ở trước mặt cô, nói: “Cô cũng đừng lo lắng quá làm gì, công ty bên đó của tôi đã liên lạc để kéo quan hệ với tập đoàn tài chính Đông Liên rồi, chỉ là một người thừa kế của gia tộc chi nhánh Rothschild thì tính là cái gì? Nếu đến lúc đó Trần gia thật sự không chống đỡ được nữa thì tôi chắn phía trước là được.”

Trần Ngư vẫy vẫy tay nói: “Hiện giờ không phải là lúc để nói mấy lời đó….Tôi sẽ lập tức sắp xếp người xóa sạch mấy dấu vết còn lại, một khi chuyện này liên lụy tới trên người của Trần gia thì sẽ gặp phải phiền toái rất lớn! Anh phải biết rằng nhìn chằm chằm vào Nam Dương không chỉ có nước Mỹ mà còn có Triệu gia bên kia nữa, cũng như châu u bên kia càng là như hổ rình mồi.”

“Nếu chuyện này một khi truyền ra ngoài thì những người có dã tâm đó ở châu u càng có lý do hoàn mỹ để nhúng tay vào chuyện ở Nam Dương!”

“Đến lúc đó, chỉ cần Rothschild tùy tiện tìm một chút phiền toái, lại bán ra một số cổ phần nữa thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý đâm đầu vào làm tay đấm cho bọn họ.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Ngại quá, tại tôi lúc đó xuống tay quá nặng, không nghĩ quá nhiều.”

Trần Ngư trực tiếp trợn trắng mắt lên liếc hắn một cái.

Đồ Tể ở một bên lại vui sướng khi người gặp họa, nói: “Đầu của ngài còn bị cái gia tộc này treo thưởng lên tới một tỷ USD, chỉ cần hành tung của ngài bị tiết lộ thì sát thủ sẽ che trời lấp đất tiến tới giết ngài!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Hồng Thiên Đô treo giải thưởng cũng không thấp, người ta tiêu dao thật đấy. Chút việc nhỏ này không cần phải để ở trong lòng, ái dám nhận giải thưởng tới tìm tôi thì tôi có thể tiện tay đưa người ta đi gặp thượng đế trước thời hạn.”

“Chỉ là….Nói qua nói lại thì lần này ở nước Mỹ tôi gặp phải một người nước ngoài rất lợi hại, là một người da trắng, nói thông thạo được tiếng phổ thông của Hoa quốc, võ công cũng cao đến dọa người.”

“Suýt chút nữa thôi tôi đã bị hắn giết chết ở nước Mỹ rồi!”

Trần Ngư kinh ngạc nói: “Với võ công hiện tại của anh mà còn suýt chút nữa bị một người nước ngoài giết chết ở nước Mỹ? Anh đang nói đùa có phải không?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi muốn chạy thì một mình hắn không thể ngăn cản tôi được, nhưng có vẻ như hắn hiểu rất rõ cách hành động của chúng ta cho nên đã bố trí từ trước rồi. Để mấy chục người vác súng tự động bắn, chỉ cần chậm nửa giây thôi là chỉ sợ tôi không thể về được rồi.”

Đồ Tể nói: “Thật ra thì tôi đã từng nghe nói qua về việc nọ….CIA của nước Mỹ có một bộ phận gọi là cái gì mà “DS”, tụ tập tất cả tinh anh trong tinh anh trên thế giới, nghe đồn thủ lĩnh của bọn họ là người mạnh nhất trên thế giới này.”

“CHỉ là khi đó tôi cũng không để tâm lắm, chỉ nghe rồi cười nhạo thôi, dù sao nước Mỹ bên đó cũng rất thích khoác lác mà, cái gì cũng quảng cáo rùm beng lên chính mình là đệ nhất thế giới.”

“Hiện tại nghĩ lại thì có phải cậu đụng Đồ Tển thủ lĩnh đó rồi hay không?”

Trần Ngư nhướng mày, nói: “DS, Chúng Thần?” Sao tôi chưa từng nghe nói tới nó thế?”

Đồ Tể nói: “Đây là một tổ chức bí ẩn, tôi cũng chỉ nghe phong thanh từ mấy tin tức vỉa hè thôi, còn việc này có phải sự thật hay không thì lại là cách nói khác.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Nói người này là người mạnh nhất thế giới thì cũng không hẳn hoàn toàn là thổi phồng lên đâu. Võ công của người này ít nhất cũng phải tới cảnh giới bất khả chiến bại rồi, hắn ta tiếp nhận một quyền dùng toàn bộ sức lực của tôi mà không những không bị làm sao, ngược lại là tôi còn bị đẩy lùi thì có thể thấy được công lực thâm hậu ra sao.”

Đồ Tể ngeh răng cười: “Nhị đương gia, cậu đừng thổi phồng lên nữa, để Đại đương gia nghe được lại không treo ngài lên đánh chắc? Nhận của cậu một quyền mà thôi, cũng có gì khó đâu, là tôi thì tôi cũng làm được!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Ồ? Nếu không thì thử xem?”

Đồ Tể nói: “Thử xem thì thử! Chỉ là chúng ta nên đánh cược cái gì đó mới kích thích.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được đấy!”

“Nếu cậu không lật đổ được tôi trong một quyền toàn lực thì coi như tôi thắng, sau đó cũng không được đánh thêm nữa.”

“Hơn nữa, cậu cũng phải thành thành thật thật bị tôi kéo tới quân doanh treo lên ba tiếng đồng hồ.”

Trong ánh mắt của Đồ Tể lập lòe hung quang, cảm thấy thời điểm để mình báo thù cuối cùng cũng tới rồi.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gật đầu, nói: “Có thể, vậy ông đã chuẩn bị tốt chưa?”

Trần Ngư ở một bên xem không biết nên nói gì, đây là người nào vậy chứ….Mới vừa đánh chết một người khó giải quyết xong, lúc này lại giống như không có việc gì cả tiếp tục bàn luận nữa hả?

“Tới!” Đồ Tể không nói hai lời, đột nhiên triển khai một bộ ngựa ngồi xổm xuống, dồn khí vào đan điền.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì hai mắt hơi nhướng lên, cái tên mập chết tiệt này, công lực có tiến bộ, luyện tới đan kính, khó trách lại dám kiêu ngạo như vậy, muốn báo thù!

Chân phải của hắn bước lên phía trước chà xát, triển khai “Ba kiểu chữ”, sau đó hít vào một hơi thật sâu, trong bụng phát ra âm thanh tiếng ếch kêu, hơn nữa trong lòng bàn tay cũng bắt đầu sung huyết….

Đây là phối hợp giữa “Bạo Kim Đan” và câu thiềm kính!

Trần Ngư ngay lúc này lại lùi về một bên, cái chuyện bị dọa tới nỗi muốn tiểu ra quần này cô không nghĩ muốn trải nghiệm lại thêm lần nữa đâu.

Tề Đẳng Nhàn một khi ra chiêu có thể mang tới cho cô một loại khí chất nghiễm nhiên không thể xâm phạm, tựa như thiên thần.

“Tới đây!” Đồ Tể cười dữ tợn nói.

Mũi chân của Tề Đẳng Nhàn di trên mặt đất một chút, cả người lập tức nhanh như điện hướng về phía Đồ Tể, hai chân luân phiên nhau, tốc độ cực kỳ nhanh khiến toàn bộ cát bụi trong sân cũng phải bay lên!

Hắn vừa tới khu vực phụ cận thì nhấc tay phải lên, một quyền dùng toàn lực lập tức hạ xuống từ trên đỉnh trán của Đồ Tể hạ xuống!

Vì phách quyền là chiêu thức nhập môn cơ bản trong quyền pháp hình ý, phàm là luyện hình ý thì đều phải luyện phách quyền cho nhuần nhuyễn đã.

Đồ Tể kêu rên một tiếng, dùng lại chiêu thức khi Tề Đẳng Nhàn gặp được người da trắng Clark lúc ở nước Mỹ kia, tay phải rũ xuống đất sau đó kéo một cái, nắm tay hướng về không trung đánh tới!

“Đây là chiêu thức “Trùng Thiên Pháo” trong Thái Cực Quyền.

Nắm tay va chạm, sắc mặt của Đồ Tể trắng bệch trong nháy mắt, dữ tợn trên mặt đều đang điên cuồng run rẩy.

Ngay sau đó, đầu gối của ông ta mềm nhũn xuống, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên đầu mình tựa như bị cắm một cây đinh to lớn, ghim cả cơ thể của mình chặt chẽ ở trên mặt đất!
Chương 867 Trong lòng có quỷ

Chương 867: Trong lòng có quỷ

Phản ứng đầu tiên của Đồ Tể chính là không thể tin được, phản ứng thứ hai mới là hoảng sợ!

“Hiện tại ông có còn cảm thấy là ông thì ông cũng có thể chịu được hay không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi, duỗi tay vỗ vỗ trên cái mặt béo của Đồ Tể.

Đồ Tể hít sâu vào một hơi, nói: “Nhị đương gia, công lực này của cậu sợ là sắp đuổi kịp cả Đại đương gia luôn rồi đi?”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu nói: “Sau trận chiến với Hồng Thiên Đô lúc đó thì đã sờ tới được bình cảnh, sau đó thì thuận lý thành chương nắm giữ được huyền bí thấy thần không xấu.”

Phải qua một lúc lâu sau Đồ Tể mới miễn cưỡng bò dậy được từ trên mặt đất, cảm giác hai chân vẫn còn tê tê thì nói: “Như vậy xem ra người da trắng kia đích xác cực kỳ lợi hại, hơn phân nửa cũng là cao thủ thấy thần!”

Một kích toàn lực vừa rồi kia của Tề Đẳng Nhàn đã khiến ông khắc sâu cảm nhận được lực lượng ở trong đó.

Tề Đẳng Nhàn triển khai tư thế, sau đó lại bật hơi điều tức bùng nổ toàn lực đánh một kích kia xuống, cho dù có là cao thủ đứng đầu đan kính thì cũng đều sẽ bị đánh tới mức quỳ gối xuống.

Huống hồ gì Đồ Tể còn chưa đạt tới được trình độ đó.

Hàn huyên với Đồ Tể chưa được vài câu thì điện thoại của Tề Đẳng Nhàn đã bị hai người Gusinsky và Vinogradov trước sau gọi tới.

Bọn họ đều tới tìm Tề Đẳng Nhàn để xác định lại chuyện này, hỏi xem có phải do hắn đập chết Jimmy hay không….

Tề Đẳng Nhàn đối mặt với mấy câu hỏi ý này đó cũng chỉ có thể luôn miệng thừa nhận, không có cách nào mà, do lão cha của mình đánh chết người, nếu không chẳng nhẽ lại để lão cha cũng lâm vào khốn cảnh một bước đi không nổi sao?

Tiếp xong mấy cuộc điện thoại thì Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có chút phiền, đầu có hơi đau.

“Hiện giờ anh biết lớn chuyện rồi hả? Lúc đó xuống tay sao anh không tự mình suy xét lại một chút!’ Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói một câu.

“Nếu chuyện này đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa làm gì.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp, nhìn qua chính là bộ dáng chẳng hề để ý tới.

Trần Ngư thở dài nói: “Vượt qua vạn dặm giết người, chém đầu gia tộc Thượng Quan đúng thật là rất uy phong khí phách, cũng quyết đoán mười phần. Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là anh giết chết người không nên giết!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cứ xử lý mọi chuyện đầu đuôi sạch sẽ đi, tôi bên này cô cứ yên tâm, tuyệt đối ngậm chặt miệng không đề cập chữ nào liên quan tới Trần gia đâu.”

Đồ Tể bỗng nhiên cười hì hì xen mồm vào, nói: “Nhị đương gia, có chuyện này tôi quên nói cho cậu, mấy ngày nay cậu đi nước Mỹ bên kia, Chu Quang Vinh có tới tìm tôi.”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì đôi mắt hơi híp lại mang theo một chút sát ý.

Mà sát ý này đương nhiên là nhắm vào Đồ Tể.

Trần Ngư nghe thấy lời Đồ Tể nói thì ngẩn ra một lúc, sau đó trong lòng cũng tạc mao lên.

“Hắc, tên mập chết tiệt này, cái bàn tính này của ông cũng tinh tế đấy! Vừa rồi nếu tôi không đánh cho ông ngã trên mặt đất thì có phải ông định chuẩn bị phản bội tôi hay không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm duỗi tay vuốt cái đầu chó của Đồ Tể, hỏi một câu.

Đồ Tể nói: “Nào có nào có, tôi đối với Nhị đương gia vẫn luôn trung thành và tận tâm!”

Lời nói “Trung thành và tận tâm” này của Đồ Tể chẳng khác nào như chó đang nói “Tôi nhất định sẽ không ăn cứt” vậy, đều không đáng tin giống nhau, loại người từ nhỏ đã lăn lê bò lết ở hoàn cảnh như vậy như ông ta có rất nhiều tâm tư nhỏ, nhưng nếu không có nhiều tâm tư nhỏ như vậy thì không thể nào sống thọ được cho tới bây giờ.

“Sau khi Thượng Quan Kinh Đào bị cậu giết chết, tôi chỉnh hợp lại đội quân của hai nhà Mạc Khang và Khải Hoàn thì ông ta tìm tới cửa, nói là muốn hợp tác với tôi, còn có thể cho tôi các loại tài nguyên và vũ khí mà tôi muốn.” Đồ Tể nói.

Tề Đẳng Nhàn một bên vuốt ve đầu chó của Đồ Tể, một bên cười lạnh nói: “Không nghĩ tới Chu Quang Vinh này lại hào phóng như vậy đấy?”

Đồ Tể nói: “Vì ổn định ông ta nên tôi đã đồng ý với ông ta rồi!”

Hôm nay, nếu không phải Tề Đẳng Nhàn phô bày ra vũ lực cá nhân tuyệt đối cường đại thì chỉ sợ Đồ Tể sẽ không bao giờ nói ra chuyện này với hắn.

Hiện tại tay ông ta cầm quyền to, thuộc hạ bên dưới có mấy vạn người đều võ trang đầy đủ, còn có Tề Bất Ngữ xa cuối chân trời nên căn bản là ông ta không sợ….Nhưng có một người gọi Tề Đẳng Nhàn rồi lại thêm một người tên Tề Bất Ngữ nữa thì lại có chút khủng bố.

Đồ Tể không phải Sở Vô Đạo, cũng chẳng có giao tình gì quá lớn với Tề Đẳng Nhàn cả.

Huống hồ gì bản thân ông ta chính là kiêu hùng một giới, nói chuyện giao tình gì chứ?

“Tình huống cụ thể như thế nào, nói tôi nghe một chút?” Tề Đẳng Nhàn buông tha cho cái đầu của Đồ Tể, gác chân ngồi xuống.

“Là như thế này….người này vốn dĩ đã có lòng riêng, Thượng Quan Kinh Đào vừa chết thì ông ta lập tức cảm thấy đây là một cơ hội tốt để từ bỏ gia tộc Thượng Quan. Dù sao thì Thượng Quan Kinh Đào cũng chết ở nơi này của Trần tiểu thư nên rất dễ kết thù khai chiến giữa gia tộc Thượng Quan và Trần gia, hơn nữa ông ta còn để lộ ra chuyện lão bản sau lưng cũng cố ý muốn đá gia tộc Thượng Quan ra khỏi cục diện.” Đồ Tể giải thích.

“Ông ta nói với tôi như vậy, mà đại lão sau lưng ông ta lại là gia tộc ở Đế Đô, có thể trang bị vũ khí đã bị đào thải cho chúng ta từ chiến bộ Hoa quốc bên kia, chỉ cần tôi giúp ông ta khống chế tót đường dây vận chuyển bên Độc Tam Giác này là được.”

“Thậm chí ông ta còn nói là đại lão sau lưng ông ta nguyện ý nâng đỡ giúp tôi làm nên một phen sự nghiệp, để tôi trở thành Nam Dương Trần gia thứ hai ở Myanmar.”

Ánh mắt Trần Ngư nhìn Đồ Tể tràn đầy vẻ không tín nhiệm.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy đúng không?”

Đồ Tể nói: “Đương nhiên, ông ta cũng dò hỏi tôi một số tin tức của cậu, hỏi tôi giám đốc Tề Thiên của trang sức Trần thị là người phương nào. Sau đó còn để cho tôi lập công trạng đầu tiên sau khi gia nhập là giúp bọn họ bắt cóc Trần tiểu thư để ăn đứt toàn bộ tài nguyên của Trần gia ở Myanmar này.”

Trần Ngư cười lạnh, cô biết ngay mà, loại người như Đồ Tể không đáng tin một chút nào, nếu không sức mạnh khiến ông ta kinh sợ thì khẳng định ông ta sẽ không che kín mít tâm tư lại.

“Thượng Quan Kinh Dào chết trong tay tôi, Thượng Quan Thương Hải và mấy người khác cũng bị tôi ra tay giết chết…. Hiện giờ sự việc nháo lớn đến như vậy, không biết Chu Quang Vinh sẽ liên tưởng đến cái gì đây?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà nói: “Nếu chiếu theo những lời này mà nói thì tình huống chỉ sợ sẽ có hơi phức tạp, các cao thủ ở Hoa quốc hơn phân nửa sẽ qua đây đối phó với tôi.”

Trần Ngư bình tĩnh nói: “Việc này anh cứ yên tâm đi, sau khi anh đi thì mỗi ngày tôi đều sắp xếp để thế thân bên ngoài xuất đầu lộ diện, bọn họ hơn phân nửa sẽ không liên tưởng đến phương diện này đâu.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, hắn ngụy trang thành “Tề Thiên”, mà ở Nam Dương vốn dĩ cũng có người này, hơn nữa sau đó hắn cũng dịch dung giống đến tám chín phần mười.

“Tâm tư của người phụ nữ này cũng quỷ kế đa đoan thật đấy, phỏng chừng đã sớm đề phòng việc mình ở nước Mỹ gây ra chuyện động trời gì đấy nên mới có thể làm được mấy việc tích thủy bất lậu như vậy!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nghĩ thầm.

Nhưng mà chung quy lại thì Trần Ngư vẫn đáng tin cậy hơn Đồ Tể rất nhiều, tuy rằng sẽ ngẫu nhiên tính kế hắn nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện bán đứng hay phản bội hắn gì đó.

Tề Đẳng Nhàn dời ánh mắt xuống rơi trên người Đồ Tể, nói: “Bọn họ bảo ông bắt cóc Trần Ngư, ông trả lời như thế nào?”

Đồ Tể nói: “Tôi nói tôi không thể trêu vào Trần gia được, nếu ông ta muốn động thủ thì phải tự mình nghĩ cách.”

Đồ Tể biết rõ một việc, chỉ cần dựa vào một mình Tề Đẳng Nhàn thôi thì cũng có thể dùng giá rẻ mua được số lượng lớn vũ khí từ Tuyết quốc bên kia, chỉ là khoảng cách giữa Tuyết quốc và Myanmar quá xa, cho dù tập đoàn Vạn Thịnh có muốn ủng hộ hắn đi nữa thì cũng không bằng thế lực lớn như tập đoàn n Đặc bên này được. Dù sao người sau chiếm cứ lợi thế địa lý tuyệt đối.

Nhưng hiện giờ Tề Đẳng Nhàn bày ra vũ lực cá nhân quá mức khủng bố, hơn nữa, chuyện băng qua vạn dặm chém đầu nhân vật trọng yếu của gia tộc Thượng Quan nghe cũng quá mức rợn người….

Huống chi vẫn còn một Đại đương gia Tề Bất Ngữ thực lực sâu không lường được kia.

Cho nên ông ta cảm thấy mình vẫn nên ở một phe chung với Tề Đẳng Nhàn thì ổn hơn, mặc dù có khả năng tiến độ hoàn thành mục tiêu của mình sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng ít nhất thì tính mạng sẽ không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm!

“Sau đó thì sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Đồ Tể, cười nhạt hỏi.

Đồ Tể lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, thầm mắng: “Tên nhóc này với cha của hắn đúng là cha nào con nấy, càng cười hì hì thì càng nguy hiểm, trả lời sai một cái là mất mạng như chơi!”
Chương 868 Tiếng tim đập giữa đêm khuya

Chương 868: Tiếng tim đập giữa đêm khuya

Đồ Tể vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì bị cấp dưới của Trần Ngư tiến vào báo tin xấu cắt ngang.

“Tiểu thư, việc lớn không tốt, tám tấn đá thô của chúng ta toàn bộ bị lực lượng vũ trang địa phương giam giữ, mọi người cũng bị bắt toàn bộ làm con tin.”

“Vừa rồi Đan Liệt của tập đoàn n Đặc có lại đây truyền lời nói là nếu tiểu thư muốn giải quyết chuyện này thì xin mời ngày mai hãy đến tập đoàn n Đặc tham gia yến hội từ thiện do Chu Quang Vinh tổ chức….”

Trần Ngư nghe thấy tin tức được cấp dưới báo lên thì lông mày hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng.

Đồ Tể cười cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Ngài xem, đây không phải là chưa kịp nói xong thì đã đến rồi sao? Chu Quang Vinh lấy đá thô áp chế, bày ra Hồng Môn Yến muốn đánh gục Trần tiểu thư.”

Trần Ngư cười lạnh nói: “Nếu không phải ông chơi trò mập mờ với bọn họ thì liệu ông ta có gan để lực lượng vũ trang địa phương giam giữ đá thô của tôi không?!”

Đồ Tể ngượng ngùng cười cười: “Trần tiểu thư, thuộc hạ của tôi cũng phải rơi vào mấy vạn người, bọn họ cũng phải ăn cơm chứ!”

“Chu Quang Vinh cũng chu cấp không ít đâu, hơn nữa điều kiện còn tốt như vậy nữa.”

“Chỉ là trái tim của tôi vĩnh viễn hướng về phía Nhị đương gia, mà cô trong tương lai khẳng định sẽ là vợ cả của Nhị đương gia của tôi, làm sao tôi dám phản bội ngài được?”

“Tôi đây chẳng qua chỉ là học tập tấm gương tốt Nhị đương gia mà thôi, cầm tiền nhưng không làm việc, sau đó còn trở tay báo cáo lại tất cả mà!”

Khóe miệng trần cá giật giật, cái gì mà vợ cả chứ? Cái gì gọi là trái tim một lòng hướng về? Rõ ràng chính là trong lòng có quỷ, chẳng qua là hôm nay sau khi thử xong giá trị vũ lực của Tề Đẳng Nhàn thì có chút sợ nên mới không dám phản bội thì có!

Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa sờ sờ cái đầu chó của Đồ Tể, nói: “Mấy cái đó ông học tập nhanh thật đấy nhỉ!”

Đồ Tể bị hắn sờ tới mức da đầu tê dại, nói: “Nhị đương gia là thần tượng của tôi, nên tôi nhất định phải noi gương cho tốt rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt đáp: “Dù sao ông cũng ở trong nhà tù U Đô trải qua mười năm rồi, những việc này tôi không so đo với ông nữa. Võ trang noi đó ông nhanh chóng diệt gọn cho tôi, lấy tất cả đá thô về đây! Yến hội từ thiện ngày mai của Chu Quang Vinh chúng tôi sẽ tham gia, hy vọng ông sẽ không động thêm bất cứ tư tâm biến thái nào khác.”

Đồ Tể nói: “Nhị đương gia yên tâm, ngày mai chính là ngày chết của Chu Quang Vinh này ạ!”

Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay để Đồ Tể nhanh chóng cút đi chạy lấy người.

Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Người này khiến tôi rất không yên tâm!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Vậy thì cô có thể làm được gì? Hiện tại đánh ngã ông ta, sau đó để Khải Hoàn dẫn theo mấy vạn người vũ trang đầy đủ tới tìm chúng ta báo thù sao?”

Trần Ngư nhíu mày nói: “Nếu không phải anh tự chủ trương thả hổ về rừng thì làm sao sẽ sinh ra mấy chuyện như này? Ở địa phương như Độc Tam Giác này vẫn luôn là người ăn người, không có cái gì gọi là trung tâm* cả!”

*ý là lòng trung thành

“Hơn nữa, hổ dù đắt nhưng vẫn không bằng được bầy sói, cho dù anh có lợi hại đi nữa thì chỉ cần ông ta mang tin tức anh đang ở Nam Dương thả ra ngoài, địch nhân sẽ giống như ong vò vẽ lập tức che trời lấp đất tiến tới tìm anh.”

“Đến lúc đó anh cũng sẽ không rảnh rút ra một tay để đối phó với ông ta được.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đồ Tể là một người thông minh, hiện tại tôi lợi hại cỡ nào ông ta biết rất rõ. Ông ta muốn phản bội tôi, trừ khi ngày mai tôi tàn phế hoặc là cha tôi chết. Nếu không ông ta chỉ có thể vĩnh viễn đứng về phía bên này của tôi!”

Trần Ngư bất đắc dĩ nói: “Sớm biết sự tình sẽ phức tạp đến mức như này thì nói như nào đi nữa tôi cũng sẽ không tới Quang Dương làm gì! Hiện tại gia tộc Rothschild có nguy cơ trở thành địch nhân của Trần gia, lại có một quả bom hẹn giờ là Đồ Tể, thật đúng là không bằng cứ để mặc cho Trần Tiên Hà ở bên này làm kẻ phản bội cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô hối hận vì đã giúp tôi?”

Trần Ngư nói: “Nếu tôi sớm biết được chuyện anh sẽ đánh chết Jimmy thì nói như nào đi nữa tôi cũng sẽ không giúp anh đâu!”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng đang kêu khổ không thôi, nếu biết trước lão cha nhà mình biết gây chuyện như vậy thì nói như nào đi nữa cũng sẽ không đồng ý chuyện cho ông sang nước Mỹ hỗ trợ đâu! Chính mình tốn thêm chút thời gian thì cũng có thể chui vào chỗ trống giết chết mấy người Thượng Quan Thương Hải được mà.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn ăn xong cơm chiều cũng không đi nghỉ ngơi mà là ngồi ở bể bơi trong sân sau tiến hành tự hỏi, đúng thật là gần đây phát sinh quá nhiều sự việc, hắn nên trau chuốt lại một phen thật tốt đã.

“Ùm!’

m thanh nhảy xuống nước khiến hắn bừng tỉnh lại, tập trung nhìn kỹ thì thấy hóa ra là Trần Ngư.

Trần Ngư mặc một thân Bikini màu trắng bơi lội dưới bể bơi, hơn phân nửa cũng là tâm phiền ý loạn khiến cho không thể ngủ yên, hơn nữa ở Quang Dương bên này nóng đến thái quá nên mới có chuyện hơn nửa đêm thay đồ ra đây bơi lội.

Cô vừa nhấc đầu ra khỏi mặt nước thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang nhìn mình chăm chú, ở trong đêm tối thì đôi mắt như vậy giống như sói đói, phát ra ánh sáng xanh biếc.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Một gia tộc Rothschild thôi mà đã có thể khiến Trần đại tiểu thư phiền lòng lòng thành như vậy sao? Không đến mức như vậy chứ!”

Trần Ngư hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay vịn ở bể bơi để dừng lại rồi hỏi: “Chỉ là một Triệu gia thôi mà có thể bức anh phải phản quốc chạy trốn, đến mức này sao? Sao anh không trực tiếp đến Đế Đô giết chết cả nhà bọn họ đi!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy mộ bộ dạng dỗi người kia của cô đúng thật là ra dáng ra vẻ phết.

“Thật sự thì tôi cũng rất muốn làm như vậy, nhất là sau khi Lục Chiến Long chết thì càng suy nghĩ tới nó nhiều hơn.” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà đáp.

“Xem xem, không phải là tôi kích thích anh. Trần gia hiện giờ cũng là nợ nhiều không sợ nặng thân, bị một lũ sói nhìn chằm chằm, cho dù gia tộc Rothschild có thật sự mượn cơ hội giận chó đánh mèo lên Trần gia đi nữa thì cũng không có gì phải sợ hết!” Trần Ngư hất tóc một cái khiến cho vô số bọt nước bắn lên, người người xem cảnh đẹp ý vui.

“Thế cục hiện giờ càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều thủ đoạn kịch liệt và đen tối hơn phân nửa sẽ nối gót kéo tới ùn ùn không dứt.”

“Mọi người cũng phải chuẩn bị thật tốt để đối mặt với bão táp.”

Trần Ngư từ bể bơi bước lên, cầm lấy khăn phủ lên người mình, tùy tay xoa xoa đầu tóc của mình.

Đôi mắt của Tề Đẳng Nhàn đảo qua đảo lại ở trên người cô, này cũng đẹp thật đấy, ngực to chân dài không nói, hơn nữa không mang mắt kính lại mang đến một loại khí chất đẹp mắt khác.

Trần Ngư ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, hai chân thon dài trắng nõn tới lóa mắt ở trong đêm tối gác lên nhau, nói: “Lòng người thật đúng là khó dò, nếu lần này anh ở nước Mỹ bên kia chậm trễ thêm hai ba ngày nữa thôi thì hơn phân nửa tôi thật sự sẽ bị Đồ Tể mang ra rao bán, đến lúc đó thì bản thân chết như thế nào cũng không biết được.”

“Đồ Tể từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ta lừa ngươi gạt nên tâm tư nhiều là chuyện bình thường, có tôi ở đây thì có thể đè đầu ông ta, cô cứ yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Anh có thể vì Lục Chiến Long mà làm ra được những chuyện như này, tôi cũng không nghi ngờ gì nhân phẩm của anh cả.” Trần Ngư mỉm cười nói: “Tuy rằng anh làm như vậy đúng là rất ngu ngốc.”

“Có một số việc biết là ngu ngốc nhưng chung quy lại thì cũng phải có người đi làm, chẳng sợ biết rõ sau khi làm rồi thì không nhất định có thể thành công.”

“Nếu tôi không đứng ra mà lựa chọn im lặng thì chính nghĩa nhất định sẽ bị mai một, tâm thái của rất nhiều người cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.”

“Tôi đứng ra là muốn nói cho những người đó biết rằng trên thế giới này vẫn còn nhiệt huyết, vẫn còn hiệp khí mà không chỉ có cẩu thả và lợi ích.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói ra được mấy lời thấm thía như vậy.

Hắn vừa quay đầu thì phát hiện Trần Ngư đang nâng tay chống cằm, rất có hứng thú đánh giá chính mình.

“Cô nhìn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.

“Hiện tại tôi nguyện ý miễn cưỡng thừa nhận anh như vậy có một chút đẹp trai rồi đấy.” Trần Ngư cười nói.

Tề Đẳng Nhàn cảnh giác trong nháy mắt, nói: “Cô muốn ngủ lão tử?!”

Trần Ngư sửng sốt, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sau đó cười ha ha nói: “Tôi thừa nhận anh là một người đàn ông rất có khí phách, rất có hiệp khí, nhưng anh cũng đừng quá tự luyến như vậy có được hay không? Hiện tại tôi chỉ là thưởng thức anh mà thôi, chứ không phải muốn ngủ anh.”

Chỉ là lúc nói mấy lời này thì tim của Trần Ngư không nhịn được mà gia tốc đập nhanh vài nhịp.

Lúc trước đúng thật là cô chỉ tùy tiện chơi bời ái muội giữa những người trưởng thành với nhau mà thôi, nhưng sau khi nhìn thấy khí phách của Tề Đẳng Nhàn lúc vượt vạn dặm giết người chém đầu thì cũng khó tránh khỏi vì thế mà có cảm giác động tâm.
Chương 869 Bị bắt chẹt

Chương 869: Bị bắt chẹt

Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất nhạy bén, huống chi là trong môi trường yên tĩnh vào ban đêm.

Hắn chợt nghe được tiếng tim đập dồn dập của Trần Ngư, tốc độ máu chảy nhanh, nói: "Cô đang nói dối, tôi nghe được tiếng tim đập nhanh của cô."

Trần Ngư cười nói: "Cũng giống như khi anh nhìn tôi thôi! Anh cho là chỉ có đàn ông mới thích nhìn phụ nữ xinh sao? Phụ nữ không thích nhìn trai đẹp à?

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, hắn vừa lòng gật đầu, nói: "Cuối cùng cô cũng thừa nhận tôi đẹp trai, tôi rất hài lòng!"

Trần Ngư nói: "Anh là người đầu tiên khiến tôi cảm phục, còn là người đàn ông khiến tôi khâm phục, khí phách của anh không ai trên thế giới này có thể so sánh được."

Tề Đẳng Nhàn cảm giác cái mũi của mình đã vểnh lên tận trời xanh, được Trần Ngư khen ngợi, quả thật còn hưng phấn hơn được Ngọc Tiểu Long khen ngợi vài phần.

Trần Ngư vừa nói vừa khe khẽ ngọ nguậy ngón chân, ngón chân trong suốt như pha lê tựa như vỏ sò bện, nhìn cũng rất vui tai vui mắt.

"Cô cũng là người phụ nữ khiến mọi người phải lòng chỉ bằng vẻ ngoài của mình." Tề Đẳng Nhàn cũng có qua có lại nói sự thật. Sau đó, con ngươi trong bóng đêm của hắn chuyển sang màu xanh lục, không chút che giấu đánh giá hai gò má non mịn còn mang theo bọt nước của Trần Ngư.

Trần Ngư bước đi: "Anh khen tôi, tôi sẽ không lấy súng để dưới gối anh!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Công phu không sợ súng... Từ lâu tôi đã không sợ bị súng chĩa vào, cô cố gắng bao nhiêu cũng vô ích."

Trần Ngư mím môi cười nhẹ, khuôn mặt mang mầm tai họa mang theo một tia trêu tức, nói: “Anh muốn ăn một bát cơm tù lớn không!"

Nói xong, cô ấy đứng dậy, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Sayonara(*)!"

(*): Tiếng Nhật, có nghĩa là 'tạm biệt'

"Vì sao không nói là orge-on-baby?!" Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu nói.

Khóe miệng Trần Ngư hơi nhếch lên, cởi khăn lông, vẻ mặt kiêu ngạo rời đi.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân sắp xong đời, tối hôm nay sợ là cả đêm không ngủ, nói không chừng còn bị yêu tinh này buộc phải dùng kỹ thuật tay mà hắn đã từ bỏ bấy lâu nay.

Hắn lao thẳng xuống nước, sau đó nằm thẳng trên bể bơi, cả người ngâm trong nước lạnh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, để tránh bản thân không nhịn được xúc động mà đi khiêu chiến kỹ thuật bắn súng với Trần Ngư.

Trần Ngư ở lầu hai lặng lẽ nhìn thoáng qua, không nhịn được cười hì hì, kiêu ngạo nghĩ: "Thiên hạ đệ nhất cao thủ thì thế nào, vẫn bị bắt chẹt như thường!"

Tới rạng sáng, thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ giảm xuống không ít.

Tề Đẳng Nhàn chìm xuống đáy bể bơi, cả người cuộn tròn lại như một đứa trẻ, có cảm giác như ngủ trong bể bơi.

Sáng sớm hôm sau, ba sư phụ Triệu, Tiễn, Tôn đi vào sân sau luyện võ, họ không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang chìm trong bể bơi.

"Tề sư phụ chết đuối sao?!" Triệu sư phụ cực kỳ sợ hãi hỏi.

"Triệu sư phụ, ông thật là thiếu hiểu biết. Kỹ năng của Tề sư phụ còn có thể bơi đứng bằng đầu gối, sao có thể bị chết đuối chứ? Cậu ta đang luyện thở thánh thai." Tôn sư phụ hiểu biết sâu rộng nói.

Ba tôn sư ở Hoa Kỳ lang bạt, sau một lúc thương lượng, cuối cùng đem sức lực phục vụ Tề Đẳng Nhàn.

Triệu sư phụ phục hồi tinh thần, líu lưỡi nói: "Không nghĩ tới còn có phương pháp luyện võ này, thật là hiếm thấy!"

Tiễn sư phụ nói: "Thở thánh thai là phương pháp của Đạo gia, giữ vẹn sinh khí, có phải là giống một đứa trẻ không? Mọi người nhìn xem cậu ta cuộn tròn người lại, thật giống như thai nhi được ngâm trong nước ối trong bụng mẹ."

Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn di chuyển, bỗng chốc lao ra khỏi mặt nước, ngón chân co lại khuấy động làn nước trong vắt. Cả người đứng lên từ mặt nước, nước chỉ ngập tới đầu gối.

Sau khi luyện công đến đỉnh Hóa Kính, ám kình có thể nối liền toàn thân. Khi đứng trên mặt nước, mười ngón chân sẽ liên tục sử dụng ám kình đẩy nước dưới chân để nổi lên, có thể đứng trên mặt nước.

"Chào buổi sáng ba vị sư phụ, mọi người suy xét xong chưa? Muốn hợp tác với tôi không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Tề sư phụ, ba người chúng tôi đều quyết định sẽ làm việc với cậu. Nhưng điều kiện trước kia cậu đồng ý, không được nuốt lời!" Triệu sư phụ vừa chắp tay, vừa nghiêm túc nói.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tốt lắm! Có ba vị sư phụ tương trợ, tôi như hổ thêm cánh. Tôi nhất định nói được làm được, xin ba vị sư phụ yên tâm!"

Ba người biết Tề Đẳng Nhàn dám đối đầu với quốc gia vì Lục Chiến Long, nhân phẩm rất đáng tin, tất cả đều gật đầu đồng ý, không nói thêm gì nữa.

Đêm qua Tề Đẳng Nhàn nói chuyện với Trần Ngư, hôm nay coi như đã được kiểm chứng, sự dũng cảm và hào hiệp của hắn có thể được công nhận.

"Vừa rồi Tề sư phụ luyện thuật thở thánh thai của Đạo gia sao?" Tôn sư phụ nhịn không được hỏi.

"Người ta nói luyện gân cốt da, luyện hơi thở bên trong. Thuật thở thánh thai này là được sử dụng để tăng cường hơi thở bên trong, tôi luyện hơi thở bên trong chủ yếu dựa trên điếu thiềm kính của Võ Đang, cho nên, sức mạnh bùng nổ tức thời sẽ rất mạnh mẽ! Mà thuật thở thánh thai còn khiến hơi thở bên trong của tôi kéo dài và dày, có thể tăng cường thể lực."

"Khi nào quay về tôi sẽ viết phương pháp luyện tập để mọi người có thể tham khảo."

"Tuy nhiên, không đến được cảnh giới gặp thần, đừng như tôi ngâm ở dưới nước cả đêm."

Ba người không khỏi cảm thấy kính nể, chắp tay với Tề Đẳng Nhàn, người ta sẵn lòng không chút giữ lại mà lấy tuyệt kỹ truyền thụ ra, chính là chuyện đáng giá nhất.

Đang trò chuyện, Trần Ngư uể oải bước ra khỏi phòng, thời tiết hạ nhiệt nên cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen trắng, trên chân có thêm vài món trang sức.

Cho dù là ba lão thẳng nam sống hơn nửa đời người cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần sau khi nhìn thấy Trần Ngư.

"Trần tiểu thư thật xinh đẹp!"

Trong lòng bọn họ không nhịn được tán thưởng một tiếng, vậy mà nhịn không được có chút hâm mộ Tề Đẳng Nhàn.

Nếu Tề Đẳng Nhàn biết suy nghĩ trong lòng bọn họ khẳng định sẽ giơ ngón tay giữa lên. Hâm mộ cái rắm, đêm qua hắn bị yêu nghiệt Trần Ngư làm cho tâm thần nhộn nhạo, một đêm không ngủ, làm hại hắn phải luyện thở thánh thai ở bể bơi suốt cả đêm.

"Khụ, chúng ta ra bên ngoài luyện võ đi!" Triệu sư phụ có ánh mắt tinh tường, ho khan một tiếng, ra hiệu cho hai vị sư phụ khác đi theo mình.

Trần Ngư nhìn bộ quần áo ẩm ướt của Tề Đẳng Nhàn, cười ra tiếng, nói: "Anh sẽ không ngâm ở bể bơi suốt cả đêm chứ?"

Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: "Còn không phải đều là vì cô muốn ngủ với tôi sao? Khiến tôi sợ hãi không dám trở về phòng nghỉ ngơi!"

Trần Ngư thiếu chút nữa cười điên, nhìn đến bộ dáng này của hắn, cảm thấy có chút hả giận. Lần trước ai bảo người nào đó cố ý hù dọa mình, làm hại mình suýt chút nữa xấu mặt trước mọi người. Hơn nữa, ở Quảng Dương không có nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng cô ấy phải tìm một bụi cây hoang vắng để giải quyết vấn đề.

Đột nhiên, Trần Ngư nói: "Tôi phải nói cho anh một tin tức không tốt."

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Chuyện gì?"

"Gần đây Hướng Đông Tình đang xem mắt..." Khóe miệng Trần Ngư nhếch lên, nói.

"Cô ấy? Xem mắt?!" Tề Đẳng Nhàn không nhịn được há to miệng, vô cùng khiếp sợ hỏi.

"Hình như là quản gia A Phúc ép cô ấy đi, gần đây cô ấy đã gặp được vài người đàn ông ưu tú." Trần Ngư cười nói.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kỳ quái, nói: "Cô ấy lạnh lùng muốn chết, có người đàn ông nào muốn cưới cô ấy sao?"

Khi nói lời này, sao hắn lại cảm thấy trong dạ dày có chút chua xót?

Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên lấy lại tinh thần, A Phúc ép Hướng Đông Tình làm như vậy, không phải ông ấy định rời đi sao?!
Chương 870 Thuở trước, chim én thường xuất hiện trước nhà Vương Đạo, Tạ An

Chương 870: Thuở trước, chim én thường xuất hiện trước nhà Vương Đạo, Tạ An

Đùi Trần Ngư rất đẹp, nhưng tâm tư của Tề Đẳng Nhàn đã không còn ở đây nữa, trong đầu đều toàn là người phụ nữ Hướng Đông Tình lạnh như băng kia.

Hắn cảm thấy bản thân và Hướng Đông Tình chỉ có thể xem như bạn bè, quan hệ bạn bè linh tinh, nhưng nghe thấy tin tức cô ta xem mắt lại vô cùng khó chịu...

"Chậc, lúc trước tôi không đặt Hướng tổng vào phạm vi 'Tôi muốn tất cả'!" Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu.

Trần Ngư thấy Tề Đẳng Nhàn thất thần, cười thầm: "Biết ngay không phải là thứ gì tốt, tham lam quá đi!"

Tề Đẳng Nhàn phục hồi tinh thần lại, nói: "Xem ra, tôi phải về nước một chuyến."

"Nôn nóng?" Trần Ngư trêu tức nói.

"Không phải, là bởi vì A Phúc là người thân duy nhất của Hướng tổng." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

"Ý của anh là cơ thể A Phúc không khỏe? Cho nên mới ép Hướng Đông Tình đi xem mắt?" Trần Ngư là người thông minh, ngay lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Tề Đẳng Nhàn nói: "A Phúc bị ung thư, lúc phát hiện đã ở giai đoạn cuối. Lúc trước ông ấy nhờ tôi chăm sóc Hướng tổng, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện..."

Trần Ngư nói: "Hướng Đông Tình cũng là người trưởng thành, anh còn lo lắng cái gì?"

Tề Đẳng Nhàn bước đi: "Không phải, cô không hiểu cô ấy. Người phụ nữ này nhìn có vẻ mạnh mẽ, thậm chí lạnh lùng như băng, nhưng thực ra cô ấy có chút bệnh tâm lý!"

"Nếu A Phúc rời bỏ cô ấy, phỏng chừng cô ấy sẽ sụp đổ mất!"

"Nếu tôi không trở về, e rằng tập đoàn Hướng thị sẽ xong đời!"

Trần Ngư ngẩn người, sau đó nói: "Xem ra, anh có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô ấy. Nếu không thì, anh quay lại cũng không có tác dụng gì."

Nghe xong lời này của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, giống như thật là có chuyện như vậy....

Hắn cũng không biết vì sao, bản thân chủ quan cho là như vậy, bản thân rất quan trọng với Hướng Đông Tình, sau khi A Phúc rời đi, có thể có tác dụng an ủi cô.

"Không sao, chờ xử lý xong chuyện của Quang Dương, anh trở về thành phố Trung Hải đi thôi. Tập đoàn Hướng thị không thể xảy ra vấn đề......" Trần Ngư nghĩ nghĩ, nói.

"Nhưng mà, anh cũng phải cẩn thận một chút!"

"Hiện tại anh đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không dám đảm bảo không có người nhìn chằm chằm Hướng Đông Tình, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cho dù là thiên la địa võng tôi cũng phải trở về!"

Hắn nhớ đến đoạn video mà A Phúc gửi cho mình, Hướng Đông Tình ngồi một mình trên bàn ăn, tay cầm ly rượu, cụng ly trước những chiếc ghế trống, sau đó một hơi uống cạn ly rượu.

Tương tự, hắn nhớ lại cảm xúc bạo phát cực đoan khi Hướng Đông Tình biết được hắn không phải đơn thuần vì Hướng Đông Lôi mà giúp mình.......

Hắn biết, có lẽ đại chiến thương nghiệp giữa một số tập đoàn lớn ở Trung Hải, hắn và người phụ nữ không giỏi giao tiếp như Hướng Đông Tình đã có mối quan hệ đặc biệt nào đó.

"Này, này, này, nói đến Hướng Đông Tình, tất đen cũng không nhìn?" Trần Ngư nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Chậc, chỉ có Vân Uyển mới có thể bộc lộ ra tinh hoa của câu chữ, cô còn quá kém. Hơn nữa, tôi mới không thích nhìn tất đen, người đứng đắn ai lại nhìn tất đen chứ?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

Vẻ mặt trêu tức trên mặt Trần Ngư cứng đờ, vô cớ muốn đấm vào đầu chó của hắn, sao lại có thể mặt đả kích mình ngay trước mặt như vậy?

"Được, sau này không mặc nữa." Trần Ngư cười lạnh nói.

"Tôi là người đứng đắn, tôi không thích xem, nhưng thích sờ đấy!" Tề Đẳng Nhàn bước lên.

Trần Ngư trực tiếp giơ ngón giữa cho hắn, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Trần Ngư! Tôi có một phong bì tiền thưởng năm mươi tệ, không biết chia cho ai!"

Trần Ngư trực tiếp giơ ngón giữa cho hắn, mua một tặng một!

Phong bì tiền thưởng năm mươi tệ cũng dám lấy ra? Anh tặng quà cho nữ phát thanh viên cũng không nhỏ mọn như vậy!

Tề Đẳng Nhàn vừa mới ăn xong bữa sáng với Trần Ngư thì thủ hạ Đồ Phu đã đến báo tin cho hai người.

"Tề tiên sinh, đây là thư tướng quân kêu chúng tôi chuyển gấp tới anh....."

Tề Đẳng Nhàn nhận bức thư, mở ra nhìn thoáng qua.

Đồ Phu đã bố trí nhân lực xung quanh tập đoàn n Đặc của Chu Quang Vinh, bên ngoài rải rác có khoảng một nghìn người, hơn nữa, binh lính dưới trướng cũng đã di chuyển đến khu vực cách thành phố Quang Dương chưa đầy mười dặm.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu với Trần Ngư, nói: "Bên Đồ Phu đã được sắp xếp thỏa đáng, Chu Quang Vinh đang chờ chúng ta chịu chết đấy."

Trần Ngư hỏi: "Thế lực sau lưng Chu Quang Vinh rốt cuộc là ai? Có thể Đồ Phu cũng có ý định phản bội anh."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thuở trước, chim én thường xuất hiện trước nhà Vương Đạo, Tạ An; nay bay vào những nhà bình thường của trăm họ."

Trần Ngư cười nói: "Tôi để cho anh nói chuyện chứ không phải kiêu ngạo!"

Tề Đẳng Nhàn khinh thường, nói: "Câu thơ này miêu tả sự suy tàn của các gia tộc quyền lực ở thời cổ đại. Nhưng ở thời đại này, nó cũng được dùng để mô tả sự kiêu ngạo của hai gia tộc lớn ở đế đô!"

Trần Ngư nheo mắt nói: "Người sau lưng Chu Quang Vinh là Tạ gia sao?"

Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: "Làm sao cô đoán được ngay vậy? Tại sao cô không đoán là Vương gia?"

Trần Ngư lắc đầu, nói: "Lúc trước chú Tề biến thành đồ tể, đế đô chỉ trong một đêm máu chảy thành sông."

“Con trai cả của Tạ gia thậm chí còn bị hắn đánh chết ngay trước cửa Quốc hội. Các người thân thiết với Trần gia như vậy, mà Tạ gia có lẽ là một trong những thế lực muốn giết Trần gia nhất phải không?"

Phụ nữ thông minh quả thực không phải là chuyện tốt, ngay cả thừa nước đục thả câu cũng không được, chuyện này khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khá nhàm chán.

Trần Ngư nói xong, phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang nhìn mình chằm chằm.

"Nhìn cái gì?" Khóe miệng cô ta nhếch lên, cười nói.

"Tôi đang thắc mắc sao cô vừa xinh đẹp mà còn thông minh như vậy!" Tề Đẳng Nhàn nói.

Trần Ngư không khỏi mím môi mỉm cười, mũi giày cao gót nhọn chọc nhẹ vào bắp chân Tề Đẳng Nhàn hai cái, như muốn trách hắn khen ngợi quá thẳng thắn.

Tề Đẳng Nhàn tức giận, lão tử khen cô, cô còn đá tôi?

Ngay lập tức, hắn giơ chân lên kiểu 'Hùng Kê Khiêu Cước', đá vào chân nhỏ của Trần Ngư.

Trần Ngư sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, tức giận muốn dùng gót chân chọc vào hắn.

Kết quả Tề Đẳng Nhàn cũng nhấc chân dùng đòn 'Lạn Môn Khảm' vào bắp chân của Trần Ngư, khiến chân cô lùi lại và đập xuống đất, đau đớn dữ dội.

Trần Ngư hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười lễ độ nhưng mẫu mực, nói: "Công phu của anh rất lợi hại!"

Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Tôi đã lưu tình rồi, nếu không, chân cô có lẽ khó tránh!"

Trần Ngư cười nói: "Vậy thì anh rất lợi hại?"

"Nói đùa à, tôi siêu dũng cảm!" Tề Đẳng Nhàn ngạo nghễ nói.

Trần Ngư suýt chút nữa lên cơn đau tim, đứng dậy, quay đầu rời đi.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, dang tay ra, cảm thấy phụ nữ thực sự là kỳ quặc. Cho dù là Lý Vân Uyển, hay là Dương Quan Quan cũng vậy, cho dù là yêu nghiệt như Trần Ngư đều có tâm tư khó lường.

Mình khen cô ấy, cô ấy lại còn không vui?

"Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng chấp nhặt với kẻ ngốc!" Trần Ngư vừa lẩm bẩm vừa bước đi.

"Cô mới bị ngốc đấy!" Tề Đẳng Nhàn nói một câu, suýt nữa tiễn đưa cô ấy ngay tại chỗ.

Đến khi chuẩn bị tham dự bữa tiệc từ thiện do tập đoàn n Đặc tổ chức, Tề Đẳng Nhàn phát hiện ra Trần Ngư đã thay quần áo.

Là một bộ tây trang nữ màu đen trắng rất bình thường, cái này, không còn chân để nhìn nữa...

Trần Ngư xem thường nhìn hắn, thì sao? Thì sao? Còn muốn nhìn chân, còn muốn xem ảnh chụp tự sướng của cô ấy?

Cô ấy thậm chí còn nghĩ ra một cách tuyệt vời để trả thù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK