Thương Quân lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Phó trưởng phòng Tề, cậu thân là phó trưởng phòng bộ phận an ninh, không bảo vệ tốt an nguy của cao tầng công ty, ngược lại còn bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh là có chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, nếu không đừng trách tôi thu thập cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày: “Câu trả lời thỏa đáng gì cơ?”
Sắc mặt của Thương Quân lạnh hơn: “Tôi thân là cấp trên của cậu mà cậu lại nói chuyện như thế với tôi? Tôi cho cậu thêm một cơ hội tổ chức lại lời nói ngôn ngữ trước.”
“Trưởng phòng Thương, chuyện là như này….” Kiều Thu Mộng biết rõ Tề Đẳng Nhàn đang bướng bỉnh nên chỉ đành đứng ra nói rõ lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Sau khi Thương Quân nghe xong thì cười lạnh: “Trưởng phòng Trịnh cùng lắm chỉ là vui đùa với cậu một chút mà thôi, vậy mà cậu lại bẻ gãy ngón tay của người ta?!”
“Vui đùa?!” Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy thì khiếp sợ hỏi lại.
“Không sai, trưởng phòng Trịnh là một người thích nói đùa người khác, lúc đó anh ta chẳng qua chỉ nói giỡn thôi.” Thương Quân nói.
“Sao có thể là nói đùa được, anh ta rõ ràng đã nói quá mức như vậy….” Kiều Thu Mộng có chút gian nan phản bác.
“Tôi bảo nói giỡn thì đó chính là nói giỡn.” Thương Quân đen mặt nói, tay vung lên một cái ngắt lời Kiều Thu Mộng định nói tiếp.
Kiều Thu Mộng nở nụ cười khổ, quả nhiên, thế lớn áp người, thế lực của tập đoàn Hướng thị khổng lồ như vậy, nói đen thành trắng cô ta cũng không có cách nào.
Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này hơi nhướng mày lên, nói: “Trưởng phòng Thương, mẹ anh chết rồi.”
Thương Quân sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu nói cái gì?!”
“Tôi chỉ đùa chút thôi, anh đừng để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, sau đó lặp lại lần nữa: “Mẹ anh chết rồi.”
Trịnh Quang Minh nhìn Thương Quân tức giận tới mức run người, lập tức hét lớn: “Trưởng phòng Thương anh nhìn rõ chưa, thái độ của cậu ta kiểu gì vậy? Quả thực chính là lưu manh! Tập đoàn Hướng thị của chúng ta sao có thể có một nhân viên xấu như vậy được? Anh còn không mau quản giáo lại cậu ta đi?”
“Phó trưởng phòng Tề này đúng là biết cách tìm đường chết, lại dám nói chuyện như vậy với trưởng phòng Thương, trưởng phòng Thương chính là bộ đội đặc chủng xuất ngũ….”
“Đúng vậy, lần trước tôi tận mắt thấy một người mới không phục quản giáo, ỷ vào bản thân đã từng học qua mười mấy năm quyền anh lên mặt với trưởng phòng Thương, kết quả trực tiếp bị trưởng phòng Thương bẻ trật khớp tay.”
“Không tôn kính, không biết lựa lời với trưởng phòng Thương như vậy. tôi thấy một chốc nữa chỉ sợ cái miệng của hắn sẽ bị trưởng phòng Thương đập nát!”
Thương Quân hung hăng nắm chặt nắm tay, sắc mặt hung ác nham hiểm nói: “Tôi cho cậu một cơ hội nói xin lỗi.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Không phải tôi nói rồi sao? Tôi chỉ nói giỡn thôi, sao lại muốn tôi xin lỗi vậy? Không phải cũng giống như trưởng phòng Trịnh vừa rồi đều là nói giỡn thôi sao?”
Thương Quân tức giận tới mức tay run lên, bước lên phía trước một bước.
“Trưởng phòng Thương gần đây lập được công lớn, từ miệng cọp của tập đoàn Hổ Môn đoạt thức ăn, bảo toàn được miếng đất tân thế kỷ kia nên Hướng tổng càng xem trọng anh ta hơn!”
“Đúng vậy, cứ cho rằng phó trưởng phòng Tề do một tay Hướng tổng đề bạt lên thì thế nào, nếu trưởng phòng Thương muốn thu thập hắn thì Hướng tổng nhất định sẽ hướng về phía trưởng phòng Thương bên này thôi.”
“Họ Tề kia không biết tốt xấu không xem rõ thế cục tự tìm đường chết, mọi người xem náo nhiệt là được rồi, quay đầu chuẩn bị thêm chút trái cây lẵng hoa tới bệnh viện thăm hắn biểu hiện chút đồng tình thôi!”
Năng lực và thực lực của Thương Quân ở trong tập đoàn mọi người đều rõ như ban ngày, đối với vị trưởng phòng như anh ta cũng rất kính phục.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy mấy lời nhàn ngôn toái ngữ này thì ngẩn người, sau đó cười nói: “Da mặt của trưởng phòng Thương đúng là dày thật, từ khi nào mà công lao của tôi biến thành anh cướp thức ăn trên miệng cọp của tập đoàn Hổ Môn vậy?”
Thương Quân lại lạnh nhạt nói: “Nếu không phải có tôi và Tiểu Lôi ra tay trước tiêu hao đa số thể lực của Trần Vĩnh Niên thì cậu có thể vào lúc cuối cùng thắng được sao?”
“Hay cậu cảm thấy chỉ dựa vào xuất thân một cảnh ngục như cậu là có thể đánh thắng được đại cao thủ như Trần Vĩnh Niên?”
“Lúc cậu vẫn còn làm cảnh ngục luyện qua cùng lắm chỉ là thuật phòng thân phổ thông của cảnh đội thôi đúng không?”
“Tôi đúng là chưa gặp qua ai không biết xấu hổ tự dát vàng lên mặt mình như vậy.”
Kiều Thu Mộng nghe thấy lời này thì chấn kinh một lúc, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn làm nhiều việc lớn như vậy mà mình lại không biết chút gì hết.
Có phải mình nên xem lại thật kỹ người chồng tiện nghi này của mình một lần nữa hay không?
“Đúng thế, chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, sao có thể so được với bộ đội đặc chủng xuất ngũ như trưởng phòng Thương được!”
“Tên nhóc này thật không biết xấu hổ, rõ ràng là do trưởng phòng Thương và Tiểu Lôi tiêu hao thể năng của cao thủ do tập đoàn Hổ Môn phái tới nên hắn mới chiếm được tiện nghi như thế, hiện tại còn muốn cướp công sao?”
“Sao công ty chúng ta lại có loại người không biết xấu hổ như vậy được, lại còn là phó trưởng phòng nữa chứ, ngẫm lại cũng khiến người ta thấy thật mất mặt!”
Theo lời của Thương Quân, mọi người cũng dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn đánh giá trên dưới Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy người này đê tiện xấu xa, thật sự là không có một chút khí chất nào.
Tề Đẳng Nhàn lại khinh thường việc giải thích mà ha hả cười.
“Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu có xin lỗi hay là không, có cho tôi một câu trả lời hợp lý được không?!” Thương Quân lớn tiếng chất vấn.
“Ngu ngốc.” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu phun ra hai chữ.
Thương Quân giận tím mặt một bước vọt tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay là một quyền đánh xuống yết hầu của hắn!
“Động tác của trưởng phòng Thương sắc bén thật, xuất ngũ nhiều năm như vậy nhưng cũng không thụt lùi chút nào, đối phó với Tề Đẳng Nhàn chẳng khác gì chì cần nắm chặt tay lại là được!”
“Ha hả, chẳng sợ hiện tại trưởng phòng Thương có trở lại bộ đội đi nữa thì cũng nhất định có một vị trí nhỏ trong đó, tên phế vật Tề Đẳng Nhàn này lấy cái gì tới so với anh ta đây?”
“Hướng tổng cũng bị hắn che mắt rồi, vậy mà lại đề bạt một tên rác rưởi như vậy tới làm lãnh đạo của chúng ta! Chỉ có người như trưởng phòng Thương mới xứng là người lãnh đạo của chúng ta.”
Tề Đẳng Nhàn lùi ra sau nửa bước tránh quyền thứ nhất của Thương Quân, bình tĩnh nói: “Tôi kính là lãnh đạo nên bỏ qua chiêu này của anh, nếu tiếp tục ra tay cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Kiều Thu Mộng khẩn trương nói: “Mọi người nói rõ ràng ra trước đã, đừng động thủ vội, dù sao anh ta cũng là lãnh đạo của anh.”
“Nói rõ ràng? Cô không thấy sao? Mấy tên ngốc này nói rõ muốn bắt nạt cô, cô còn muốn để bọn họ nói rõ ràng?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu kinh ngạc hỏi.
Kiều Thu Mộng ngạc nhiên, đúng vậy, hai người Trịnh Quang Minh và Thương Quân này rõ ràng chính là bắt nạt người, là khinh thường cô ta, cảm thấy có thể tùy tiện uốn nắn cô ta.
“Cẩn thận!” Kiều Thu Mộng đột nhiên kinh hô, chuẩn bị tiến lên đẩy Tề Đẳng Nhàn ra.
“Sơ hở!” Thương Quân lại cười lạnh ra tay trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn quay đầu kia, quyền cước chuyển xuống eo rồi một chưởng vững chắc xuất ra.
Tề Đẳng Nhàn đầu cũng chưa quay lại lệch về một bên, né tránh chiêu thức đồng thời tay cũng ở đằng sau mông quét một cái “Hổ quét tiên” ra ngoài!
Tay của hắn tựa như đuôi hổ cái, thô mà hữu lực, thế công như sấm!
“Bang!”
Một đấm vững chãi dừng ở trên mặt Thương Quân, đấm tới mức cả người Thương Quân bay lên rồi phịch một tiếng ngã trên mặt bàn.
Một màn này khiến mọi người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm!
Chương 87 Tức giận
“Không sao, rác rưởi như vậy không làm tôi bị thương được.”
Tề Đẳng Nhàn cười với Kiều Thu Mộng, nhẹ nhàng bâng quơ bỏ tay mình xuống.
Thương Quân đã chết ngất ở trên mặt bàn, bị một đấm này khiến cho khuôn mặt cũng biến hình, xương cốt phỏng chừng cũng phải lệch vị trí.
Kiều Thu Mộng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Đẳng Nhàn, Thương Quân chính là trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Hướng thị, càng là chiến sĩ đã từng phục vụ trong bộ đội đặc chủng!
Cao thủ như vậy lại bị Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng bâng quơ đấm một cái bay luôn ra ngoài? Đây là chuyện gì vậy!
Trịnh Quang Minh cũng đồng dạng sợ rơi cằm, che ngón tay vặn vẹo của mình lại ngồi ở trên ghế run bần bật, đến bây giờ anh ta mới phát hiện ra rằng Tề Đẳng Nhàn thật sự quá bạo lực!
Một đám nhân viên của bộ phận an ninh cũng không một ai nói được thành lời, một đám đều há hốc miệng nhìn Thương Quân chết ngất ở trên mặt bàn.
“Trưởng phòng Trịnh Quang Minh, hiện tại tới lượt chúng ta nói chuyện. Anh muốn tiếp tục nói đùa nói giỡn với tôi không? Hay là….” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trịnh Quang Minh không chờ Tề Đẳng Nhàn kịp nói hết lời đã trực tiếp từ trong ngăn bàn của văn phòng lôi ra một tập văn kiện, không nói hai lời lập tức ký tên lên: “Phó trưởng phòng Tề, tôi cảm thấy tư chất của tập đoàn Kiều thị rất hợp với hạng mục của chúng ta!”
“Tôi đã ký xong văn kiện rồi, tập đoàn Kiều thị quay đầu là có thể lấy được hạng mục tiến hành hợp tác với chúng ta!”
“Ngài xem như vậy đã được chưa?!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, không trĩnh tới Trịnh Quang Minh lại quyết định nhanh như vậy, nhưng hắn cũng không nói thêm gì mà trực tiếp cầm văn kiện ở trong tay Trịnh Quang Minh lại giao cho Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng kinh hỉ không thôi, không nghĩ tới vậy mà cuối cùng vẫn lấy được hạng mục này!
“Anh thức thời sớm một chút như vậy không phải là rất tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, duỗi tay vỗ vỗ trên mặt Trịnh Quang Minh.
Trong mắt Trịnh Quang Minh chợt lóe tia thù hận, nhưng trên mặt lại nịnh nọt tươi cười nói: “Phó trưởng phòng Tề dạy chí phải, về sau chỉ cần là việc của tập đoàn Kiều thị thì tôi đều sẽ bật đèn xanh!”
Kiều Thu Mộng cũng lo lắng Tề Đẳng Nhàn tiếp tục rối rắm, vội vàng kéo hắn: “Nếu trưởng phòng Trịnh đã gật đầu rồi thì chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta cũng không có tổn thất gì cả, oan gia nên giải chứ không nên kết.”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bị Kiều Thu Mộng lôi đi.
Trịnh Quang Minh nhìn một đám nhân viên của bộ phận an ninh một cái, cả giận nói: “Còn thất thần cái gì, không mau chóng gọi xe cứu thương tới đưa chúng tôi đi bệnh viện!”
Chờ xe cứu thương tới đưa người đi rồi, Trịnh Quang Minh mới lôi điện thoại ra trực tiếp gọi cho Kiều lão gia tử ở nơi đó.
“Kiều lão gia tử, cháu rể Tề Đẳng Nhàn nhà các người giỏi thật, mang theo Kiều Thu Mộng tới bàn hạng mục với tôi, buộc tôi ký hợp đồng thì chưa nói, còn trực tiếp đánh tôi một trận nữa đấy!”
“Nếu nhà các người không để họ Tề kia và Kiều Thu Mộng tới bồi tội với tôi thì tập đoàn Kiều thị các người chờ bị phá sản đi!”
Không kịp chờ Kiều lão gia tử nói thêm gì đó thì đối phương đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Kiều Thu Mộng lái xe dẫn theo Tề Đẳng Nhàn về nhà.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã dựa vào ghế phụ, lười nhác thưởng thức tấm card trong tay. Tấm card này chính là thẻ hội viên chí tôn của khách sạn Thiên Địa, trước khi Sở Vô Đạo ra tù đã đưa cho hắn.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng anh vẫn quá xúc động rồi.” Kiều Thu Mộng nhìn nhìn con đường phía trước cực nghiêm túc nói.
“Đối phó với đồ ngốc như vậy, phương pháp đơn giản nhất chính là có thể động thủ thì không động khẩu. Nếu không phải có cô ở đấy thì tôi còn lười phải dong dài với bọn họ!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai bất đắc dĩ phản bác.
Khóe miệng Kiều Thu Mộng run rẩy, noi: “Tề Đẳng Nhàn, nếu anh muốn trở thành người trong giới thượng lưu thì trước tiên phải biết cách nói chuyện đã, làm việc cũng phải để ý một chút! Đừng lúc nào cũng treo thô tục ở bên miệng, cũng đừng động một chút đã động thủ đánh người.”
“Ha….Đám người đó thì tính là gì? Người người bình đẳng giống nhau, tôi không cho rằng nên phân biệt trên dưới cái gì. Hơn nữa, nếu như làm việc hay nói chuyện mà không thể theo bản tính thì còn có gì gọi là lạc thú nữa?” Tề Đẳng Nhàn phản bác một câu, vốn dĩ không thèm để lời nói của Kiều Thu Mộng ở trong lòng.
Trong lòng Kiều Thu Mộng lại lẩm bẩm: “Thật là bùn nhão không trát nổi tường! Không hổ danh cảnh ngục nhỏ từ địa phương nhỏ tới, tầm mắt đại khái cũng chỉ như ở nơi ngục giam lớn hơn một chút!”
“Nếu hắn còn không thay đổi thì vĩnh viễn không xứng được với mình!”
Kiều Thu Mộng vẫn chưa phát hiện tâm tư mình xảy ra biến hóa. Trước kia chỉ nghĩ Tề Đẳng Nhàn dù ra sao cũng không xứng với mình, hiện tại lại nghĩ nếu Tề Đẳng Nhàn không thay đổi thì sẽ không xứng với mình.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, khuôn mặt giảo hoạt, đường cong dáng người lồi lõm rõ ràng, đặc biệt là trước ngực bị dây an toàn thắt chặt phác họa rõ ràng khiến người hận không thể có đôi mắt nhìn xuyên thấu.
“Sao hiện tại mình lại càng ngày càng thích nhìn phụ nữ vậy chứ? Không được, quá ảnh hướng tới tốc độ rút đao rồi. Nếu hôm nay cô ta không ở đây thì hai tên nhãi như Trịnh Quang Minh và Thương Quân kia sao có thể có cơ hội thở dốc lâu như vậy ở trước mặt mình!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được thầm nghĩ, vội vàng thu ánh mắt lại.
Ở trong ngục giam, Tề Đẳng Nhàn trước nay nói một không hai, có tên phạm nhân nào dám ở trước mặt hắn nói thêm một câu vô nghĩa đâu?
Dư quang Kiều Thu Mộng chú ý tới Tề Đẳng Nhàn vội vàng thu hồi tầm mắt thì ý cười hiện lên, nghĩ thầm: “Anh cũng tự biết bản thân không xứng với tôi đi?”
Lái xe tiến vào gara, Kiều Thu Mộng cầm theo hợp đồng chuẩn bị báo tin vui cho cha mẹ.
Còn chưa kịp vào tới cửa nhà thì có một chiếc xe ngừng lại, Kiều lão gia tử đen mặt từ trên xe đi xuống.
“Ông nội, con lấy được hạng mục của tập đoàn Hướng thị rồi….” Kiều Thu Mộng chào đón lão gia tử mà kiêu ngạo nói.
Kiều lão gia tử lại giơ tay tát một cái lên mặt Kiều Thu Mộng, tức giận nói: “Con là cái đồ phế vật!”
“Ta để con đi thu phục hạng mục, con lại trực tiếp mang theo Tề Đẳng Nhàn tới uy hiếp trưởng phòng Trịnh người ta? Còn trực tiếp đánh trưởng phòng Trịnh?”
“Không nghĩ tới vì giữ được chức vụ của mình mà còn lại không từ thủ đoạn như vậy? Ta nói cho con biết, hiện tại trưởng phòng Trịnh đã ghim chúng ta rồi!”
“Nếu con không được trưởng phòng Trịnh tha thứ, đừng nói ta bãi bỏ chức tổng tài của con, ta thậm chí còn sẽ xóa tên con ra khỏi gia phả luôn!”
Kiều Thu Mộng trực tiếp bị một tát này đánh đến ngốc, nước mắt mãnh liệt đảo quanh hốc mắt nhưng trước sau chịu đựng không rơi một giọt.
Lông mày Tề Đẳng Nhàn hung hăng nhướng lên, có chút khó chịu.
“Lập tức mang theo tên phế vật Tề Đẳng Nhàn này tới xin lỗi trưởng phòng Trịnh mau, không tiếc giá nào cũng phải được anh ta chấp nhận lời xin lỗi, nếu không ta sẽ xóa tên con ra khỏi gia tộc này!” Kiều lão gia tử vô cùng phẫn hận nói.
Những lời này của lão gia tử vô cùng rõ ràng, muốn Kiều Thu Mộng không tiếc cái gì dù phải trả giá lớn đi nữa.
Vậy thân thể kia của cô ta đương nhiên cũng là cái giá lớn nhất.
Đông Tinh ở đây cũng kinh động tới hai người Bàng Tú Vân và Kiều Quốc Đào ở trong nhà, sau khi ra ngoài biết rõ tình huống rồi cũng trợn mắt há hốc mồm theo.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng noi: “Lão gia tử, ông làm như vậy có chút không ổn rồi? Thu Mộng dù sao cũng là cháu gái của ngài, Trịnh Quang Minh bắt nạt cô ấy bị tôi đánh, ngài lại nói chuyện thay cho Trịnh Quang Minh là có ý gì?”
“Hừ! Nếu cậu có được thực lực như Trịnh Quang Minh thì lời cậu nói có tính là gì! Nhưng cậu chẳng qua chỉ là phế vật cái gì cũng không có, vậy tôi còn phải giải thích cho cậu cái gì nữa?”
“Có bản lĩnh thì cậu cũng phải như Trịnh Quang Minh trước đã, ta đây cũng sẽ tìm mọi cách nịnh bợ cậu!”
“Họa là do tự cậu và Kiều Thu Mộng gây ra, các cậu tự giải quyết cho tôi, cũng nhất định phải lấy được hạng mục này!”
“Hai yêu cầu này của tôi nếu như thiếu một cái, vậy các người cút ra khỏi Kiều gia cho tôi!”
Nói xong lời này, Kiều lão gia tử thở phì phò leo lên xe vút đi.
Chương 88 Tôi chính là thiếu niên đó đây
“Đẳng Nhàn, sao cháu có thể làm việc xúc động như vậy được? Lại dám động thủ với trưởng phòng bộ phận hạng mục của tập đoàn Hướng thị?”
Kiều Quốc Đào có chút đau đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn quá mức lỗ mãng, quả thực là làm việc bất kể hậu quả.
Bàng Tú Vân cũng tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn mắng: “Cậu còn ngại chưa hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm đúng không? Cậu đúng là không phải thứ gì tốt mà, chuyên môn tới gây tai họa cho chúng tôi!”
“Hiện giờ cậu nói thử xem chuyện này chúng ta nên giải quyết như nào?”
“Nếu cậu không giải quyết được, chưa nói tập đoàn Kiều thị chịu thiệt lớn mà ngay cả Thu Mộng cũng sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!”
Kiều Thu Mộng khó có lúc khác thường nói: “Ba mẹ, hai người đừng mắng hắn, do hôm nay Trịnh Quang Minh quá đáng trước nên Tề Đẳng Nhàn mới vì con mà làm vậy.”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói: “Mọi người không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Trịnh Quang Minh không làm trưởng phòng được bao lâu nữa đâu, hạng mục tôi cũng sẽ giúp Thu Mộng cầm về tay được, đây là lời hứa của tôi.”
“Mạnh miệng nói suông thì ai chả biết nói?” Bàng Tú Vân lạnh lùng nói: “Nếu cậu có thể làm được như vậy, đêm nay tôi sẽ nấu nước rửa chân cho cậu!”
“Không cần, đây hẳn là hiếu kính của vãn bối đối với trưởng bối, tôi chịu không nổi.” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.
“Cậu mơ đẹp thật, thật đúng là tự cho rằng mình có thể làm được sao?” Bàng Tú Vân tát một cái lên đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lại linh hoạt né tránh khiến Bàng Tú Vân hụt tay không nhẹ, không nghĩ tới tên vương bát đản này vậy mà còn dám né tránh!
“Tôi đi tìm Trịnh Quang Minh giải quyết vấn đề trước, mấy người ngồi ở nhà chờ tin tốt của tôi đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Nói xong lời này, hắn nhanh như chớp trực tiếp chạy lấy người.
Bàng Tú Vân cắn răng nói: “Cái tên chó chết này chọc phải họa lớn như vậy còn làm như kiểu không có việc gì….Giờ lại cứ việc chạy như vậy?”
“Mẹ, có lẽ hắn thật sự đi giải quyết việc này. Hơn nữa hắn thật sự đảm nhiệm chức phụ phó trưởng phòng ở trong tập đoàn Hướng thị.” Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng nhấp môi nói một câu như vậy.
Lời này khiến Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân lắp bắp kinh hãi không thôi, kỹ càng tỉ mỉ hỏi lại sự việc đã qua.
Bàng Tú Vân hừ lạnh nói: “Chỉ là phó trưởng phòng trong cái nơi khỉ ho cò gáy như bộ phận an ninh mà thôi, nói trắng ra chẳng qua chỉ là một tên bảo an quèn, có gì mà đắc ý chứ?!”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Kiều gia, hỏi rõ ràng nơi Trịnh Quang Minh đang ở thì trực tiếp hướng thẳng bệnh viện mà tới.
Thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở trước mặt mình nhanh như vậy, da mặt Trịnh Quang Minh run run hai cái, hừ lạnh nói: “Phó trưởng phòng Tề tới đấy sao?”
Tề Đẳng Nhàn ý cười đầy mặt nói: “Thủ đoạn của trưởng Phòng Trịnh hay thật, quay đầu lại đi uy hiếp tập đoàn Kiều thị!”
“Mày chính là Tề Đẳng Nhàn sao? Chính là tên phế vật này đánh lão đại của chúng ta? Con mẹ nó gan mày đúng là gan chó!”
“Lão đại của chúng ta chính là anh họ của Hướng tổng, mày dám ra tay với anh ấy như vậy, tao thấy là mày không muốn tiếp tục lăn lộn trong công ty nữa đúng không?”
“Một tên bảo an quèn mà thôi, lại dám xuống tay đánh người phụ trách hạng mục tôn quý của chúng ta? Còn không mau lập tức quỳ xuống sám hối!”
Nhóm nhân viên thuộc bộ phận thương vụ phụ trách hạng mục tới thăm Trịnh Quang Minh một đám đều hận ý đầy mặt, muốn biểu hiện ở trước mặt Trịnh Quang Minh một phen.
Trịnh Quang Minh đắc ý đầy mặt nói: “Phó trưởng phòng Tề, cậu chuẩn bị gì để khiến tôi tha thứ cho cậu đây?”
“Không, hẳn phải là anh nên chuẩn bị dùng lý do gì để tôi tha thứ cho anh mới đúng.” Tề Đẳng Nhàn mặt lạnh nhìn Trịnh Quang Minh, chậm rãi nói.
Lời này vừa ra khiến tất cả mọi người lập tức như ong vỡ tổ.
“Thứ gì vậy, đánh lão đại của chúng ta chưa tính còn dám nói loại lời nói như này? Thật sự cho rằng Hướng tổng sẽ về phía mình sao?”
“Hiện giờ Hướng tổng đang ở phòng bên cạnh thăm trưởng phòng thương, đợi chốc lát cô ấy tới đây, tôi hy vọng cậu vẫn còn lá gan nói lại những lời ngu xuẩn này!”
“Cho rằng mình mạnh một chút là có thể muốn làm gì thì làm sao? Xã hội hiện giờ không phải thời đại xem ai mạnh hơn thì có tiếng nói nhất đâu.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy những người này cứ rít rít bên tai như vậy rất ồn ào, có chút không kiên nhẫn nhíu mày lại.
Trịnh Quang Minh cười lạnh nói: “Tha thứ cho tôi? Nếu không phải tôi thấy cậu cũng là nhân viên trong công ty, trực tiếp báo cảnh sát sẽ ảnh hướng tới danh dự của công ty thì tôi đã sớm đưa cậu vào đó ngồi uống trà rồi!”
“Hiện giờ cậu tới đây không những không biết hối cải mà còn dám dùng khẩu khí như vậy tới nói chuyện với tôi?”
“Tôi nói rõ cho cậu biết – –”
“Nếu hôm nay cậu không tự tay vả vỡ miệng mình, rồi lập tức lột sạch sẽ Kiều Thu Mộng đưa tới nhà tôi.”
“Thì một giây sau tôi lập tức để tập đoàn Kiều thị phá sản, sau đó khiến cậu cút khỏi công ty!”
Anh ta và Thương Quân đều bị Tề Đẳng Nhàn đánh nhưng Thương Quân thảm hại hơn, xương cốt trên mặt biến dạng rồi còn dẫn tới chấn động não.
Sự việc nháo lớn như vậy cũng khiến Hướng Đông Tinh bị kinh động tới, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không có quả ngon để ăn, hiện tại anh ta không có gì phải sợ hãi cả.
“Nhìn xem cậu phế vật như nào đi, trưởng phòng chúng tôi nguyện ý ngủ với vợ cậu thì chính là để mắt tới cậu!”
“Đúng thế, không phải loại phụ nữ tùy tiện nào cũng có thể lọt vào mắt xanh của trưởng phòng chúng tôi! Coi trọng vợ của cậu, hơn nữa nguyện ý cho cậu chỗ tốt chính là vinh hạnh lớn đối với cậu!”
“Lão đại của chúng tôi thâm minh đại nghĩa, thông tình đạt lý như vậy, cậu còn không mau ba quỳ chín lạy cảm tạ lão đại của chúng tôi?!”
Một đám nhân viên của bộ phận phụ trách hạng mục này cũng đều có thái độ ương ngạnh như nhau, vô cùng kiêu ngạo, một đám nhao nhao mở miệng nói chuyện.
Tề Đẳng Nhàn lại bình tĩnh đi tới trước giường bệnh của Trịnh Quang Minh.
“Mau quỳ xuống đi.” Trịnh Quang Minh nhàn nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn lại cứ từ trên cao như vậy nhìn xuống anh ta, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Trong ngục giam của chúng tôi có một thiếu niên rất hung.”
“Nói cái gì vậy? Cái này có quan hệ gì với chuyện cậu quỳ xuống xin lỗi sao?” Trịnh Quang Minh khinh thường nói.
Tề Đẳng Nhàn không để ý tới anh ta, vẫn nói chuyện của mình: “Tên nhãi đó rất hung, cậu ta chém một kẻ thù tới mức phải vào bệnh viện.”
Trên mặt mọi người đều lộ ra khinh thường, chỉ là sự việc nhỏ trong ngục giam mà thôi, có cái gì tốt mà khoe ra?
“Sau đó người kia không phục, muốn báo thù.”
“Nhưng còn chưa kịp chờ người nọ tìm người tới trả thù, thiếu niên lại mang theo dao trực tiếp xông vào bệnh viện.”
“Cậu ta ở trong bệnh viện hung hăng chém kẻ nọ, tổng cộng mười tám vết.”
“Một trận chém này không những khiến kẻ thù chịu thua mà càng không dám tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa.”
Mọi người nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn thì hơi sửng sốt.
Trịnh Quang Minh phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khó coi lạnh lùng nói: “Tôi cũng không tin cậu dám trong bệnh viện ở trước mặt những nhân viên này đụng tới tôi một lần nữa! Hướng tổng ở ngay phòng bên cạnh, cậu dám đụng tới tôi một chút thử xem?”
“Đáng tiếc trong tay tôi không có dao, nói cách khác, tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh sau khi bị chém thêm mười tám vết thì sẽ có cái dạng gì?” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nói,
“Tên ngốc này, ở chỗ này giả thần giả quỷ muốn lừa gạt ai vậy chứ?”
“Nếu cậu dám ở trong này động tới trưởng phòng Trịnh, tôi sẽ khiến cậu ở ngay chỗ này phải quỳ xuống!”
“Hướng tổng đang ở ngay phòng bên cạnh thăm hỏi trưởng phòng Thương, cậu dám động vào trưởng phòng Trịnh một cái thử xem? Quay về tổng bộ sẽ thu thập cậu như nào.”
Nhóm nhân viên sôi nổi tỏ vẻ khinh thường.
Tay Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này hạ xuống, ấn vào ngón tay đang bó thạch cao của Trịnh Quang Minh.
Trịnh Quang Minh kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu dám!”
Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười, nghiêm túc nói: “Tôi đương nhiên dám, bởi vì….Tôi chính là thiếu niên đó đây!”
“Răng rắc!”
Thạch cao vỡ vụn, ngón tay cong vẹo.
Ngón tay của Trịnh Quang Minh vừa mới trở lại vị trí cũ chưa được bao lâu, lúc này lại bị Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt nhiều người như vậy bẻ gãy thêm một lần nữa….
Chương 89 Hả giận
“A!!!”
Trong miệng Trịnh Quang Minh phát ra tiếng hét như lợn rống, ngón tay vừa mới được uốn về lại một lần nữa bị bẻ gãy, có thể nghĩ tới có bao nhiêu thống khổ.
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng ngón tay của anh ta ra, khẽ cười nói: “Con người của tôi ấy mà, cực kỳ chán ghét loại người trước mặt một kiểu sau lưng một dạng.”
Một đám nhân viên bộ phận phụ trách hạng mục đứng xem trực tiếp ngây người.
Mặc dù Hướng Đông Tinh ở ngay phòng bệnh cách vách thăm Thương Quân nhưng Tề Đẳng Nhàn dường như không hề để bụng chuyện đó, trực tiếp ở chỗ này bẻ gãy ngón tay của Trịnh Quang Minh một lần nữa!
“Khốn kiếp, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Chờ Hướng tổng xử lý mày xong, tao lại báo cảnh sát tới bắt mày, nhất định phải khiến mày mọt gông ở trong ngục giam mười mấy năm….”
“Hơn nữa nhất định phải là ở trong cái ngục giam mày làm cảnh ngục kia, các phạm nhân trong đó nhất định rất vui lòng tra tấn mày giúp tao! Đến lúc đó tao sẽ miễn phí tới đưa cho mày hẳn hai rương xà phòng!”
Trịnh Quang Minh đau tới mức trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới đất, cả người đều run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như sắp ngất tới nơi.
Tề Đẳng Nhàn nhấc Trịnh Quang Minh từ dưới mặt đất dậy, cầm một ngón tay khác của anh ta, mỉm cười nói: “Anh nhìn anh xem, nếu thành thành thật thật ký xong hợp đồng từ sớm thì không phải cả nhà đều vui sao? Sao cứ phải đùa giỡn dao kéo với tôi làm gì, vừa lãng phí sức lực của tôi, cũng khiến anh tự chịu tra tấn không phải sao?”
“Mày mày mày….Mày dám! Mày dám bẻ gãy thêm một ngón tay của tao thì sẽ không phải ngồi tù đơn giản như vậy đâu!” Trịnh Quang Minh hoảng sợ gào lên.
“Dừng tay, mau chóng thả trưởng phòng Trịnh ra, nếu không nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt!” Có người lớn tiếng kêu.
Bọn họ đương nhiên không thể làm gì Tề Đẳng Nhàn cả, dù sao thì ngay cả cao thủ đệ nhất trong công ty là Thương Quân cũng bị Tề Đẳng Nhàn đánh tới mức chấn động não, sao bọn họ dám vì Trịnh Quang Minh mà đưa đầu mình ra được?
Trịnh Quang Minh vội vàng nói: “Mau, mau sang cách vách cấp tốc mời Hướng tổng lại đây! Tôi không tin tên hung đồ này dám ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của tôi!”
Có mấy nhân viên phục hồi tinh thần lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bệnh tới cách vách mời Hướng Đông Tinh sang.
“Đồ tạp chủng, mày xong đời rồi, mày dám đánh tao, lại còn đuổi theo tới bệnh viện đánh tiếp! Mày cảm thấy Hướng tổng sẽ bỏ qua cho mày sao?!” Trịnh Quang Minh hung tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Lát nữa Hướng tổng tới đây rồi, nhìn thấy mày tra tấn tao như vậy, tất nhiên sẽ hoàn lại cho mày gấp trăm lần.”
“Mày khiến trưởng phòng một bộ phận quan trọng như tao bị thương, còn đánh Thương Quân là công thần của tập đoàn Hướng thị, mày cảm thấy bản thân mình sẽ có quả ngon gì để ăn sao?”
Ngón tay của Tề Đẳng Nhàn quả nhiên nới lỏng ra, không nắm chặt như vừa rồi nữa.
Trịnh Quang Minh cười lạnh nói: “Ha? Sợ rồi? Sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất gì lúc trước phải làm vậy!”
“Hiện tại mày quỳ xuống bẻ gãy từng ngón tay của mình cho tao, tao có thể suy xét nói giúp mày hai câu ở trước mặt Hướng tổng, ít nhất có thể khiến cô ta khoan dung với mày hơn chút, không đến mức để mày chết thảm như vậy!”
“Sao nào? Nghe không hiểu lời tao nói sao?”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ rồi nói: “Hóa ra là anh cảm thấy Hướng Đông Tinh nhất định sẽ xử lý tôi có phải không?”
Trịnh Quang Minh liên tục cười lạnh.
“Vậy được rồi, ngón tay này của anh tạm thời giữ lại trước, chờ Hướng Đông Tinh tới đây rồi tôi lại bẻ cho cô ta xem.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Đừng cho rằng là tôi đang hù dọa anh, tôi nói thật đấy!”
“Tên nhãi này quá cuồng vọng rồi, lại còn ở trước mặt Hướng tổng bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh? Đây là nhất định phải khiến Hướng tổng khó chịu sao?”
“Hắn cho rằng hắn là cái gì chứ, cảm thấy Hướng tổng sẽ về phe hắn sao? Theo tôi thấy, dựa vào tính tình của Hướng tổng, nhất định sẽ chỉnh chết hắn!”
“Món lòng này quá càn rỡ rồi, tất nhiên Hướng tổng sẽ lấy hắn làm gương để răn đe cảnh cáo.”
Tề Đẳng Nhàn lại khẽ mỉm cười, lúc này hắn đã rõ ràng Hướng Đông Tinh “dụng tâm hiểm ác” cỡ nào.
Khó trách trước tiên rào qua mình rồi lại chạy tới một tên ghê tởm như Trịnh Quang Minh này.
“Hoàng đế thời cổ muốn xử lý một số người hơn phân nửa cũng sẽ dùng biện pháp như này đi?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ, cảm thấy có chút khó chịu, dù sao cũng là bị lợi dụng, hơn nữa còn khiến Kiều Thu Mộng chịu ủy khuất.
Một tát Kiều lão gia tử đánh vào mặt Kiều Thu Mộng kia hắn cũng không có khả năng sẽ đánh trả lại, dù sao thì đó cũng là trưởng bối, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao.
“Hướng tổng tới rồi!”
Không biết rằng ai kinh hô một tiếng, sau đó trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất truyền đến tiếng vang thanh thúy, đập vào mắt trước tiên là đôi chân giẫm trên giày cao gót đầu nhọn cao bảy centimet, sau đó là tất chân màu đen bao vây đôi đùi ngọc thon dài.
Từ dưới nhìn lên chính là dáng người không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, đương nhiên là trên mặt cũng thế.
Chẳng qua là khí chất của cô ta lãnh khốc quá mức khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
Loại khí chất lạnh băng này của cô ta cũng khiến đàn ông phải sợ hãi khi ở chung một phòng với cô ta có thể hay không sẽ bị loại băng này của cô ta dọa cho đột nhiên ngất xỉu hay không.
“Hướng tổng tới chủ trì công đạo cho tao rồi, mày con mẹ nó tiếp tục ngông đi tao xem! Không phải muốn bẻ gãy ngón tay của tao ở trước mặt Hướng tổng sao? Sao không nói tiếp đi, sao không ngông nữa đi?” Trịnh Quang Minh lớn tiếng kêu to, tựa như mang theo chút hứng thú diễn kịch.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Hướng Đông Tinh, không tự chủ được so sánh dáng người của cô ta và Lý Vân Uyển tối hôm qua cũng không khác gì nhau lắm.
“Lão tử nói chuyện mày không nghe thấy sao? Giả vờ câm điếc hả?”
“Mày cho rằng chỉ cần giả câm giả điếc là có thể lừa gạt qua mắt được sao?”
“Mày bẻ gãy ngón tay của lão tử hai lần, mày cảm thấy chuyện này chỉ cần giả vờ câm điếc là có thể cho qua sao?”
“Mau quỳ xuống cho tao!”
Trịnh Quang Minh càng nói càng tức, trực tiếp giơ tay lên tát một cái xuống đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đầu cũng không ngoảnh bắt được tay phải của anh ta, ngón tay cái nhấn ở mu bàn tay của anh ta, bốn ngón tay khác nhẹ nhàng bắt được bàn tay, cũng không biết hắn dùng lực như nào mà nhìn cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ như lật bàn tay mà thôi.
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn tan vang lên từ xương cốt của Trịnh Quang Minh so với tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất còn vang hơn, sau đó là tiếng Trịnh Quang Minh vô cùng thống khổ kêu lên.
Ngay cả Hướng Đông Tinh thấy một màn như vậy cũng hơi nhíu mày lại.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không có tính cách lãnh khốc như cô ta nhưng thủ đoạn đối phó người thì lại cực kỳ tàn bạo.
“Họ Tề kia điên thật rồi, vậy mà dám đánh trưởng phòng Trịnh ngay trước mặt Hướng tổng!”
“:Vừa rồi mới chỉ là bẻ gãy ngón tay của trưởng phòng Trịnh, vậy mà giờ toàn bộ bàn tay đều bị bẻ gãy rồi….”
“Tôi cũng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hắn bị Hướng tổng trừng trị như nào nữa rồi!”
Mọi người thấy một màn này đều hãi hùng khiếp vía, một đám thở hổn hển ngay cả rắm cũng không dám thả.
Trịnh Quang Minh đau tới mức lăn lộn ở trên giường, thảm thiết kêu: “Hướng tổng….Đông Tinh, cô phải làm chủ cho tôi! Tập đoàn Hướng thị của chúng ta từ khi nào lại có một tên người ngoài kiêu ngạo như vậy?”
Hướng Đông Tinh thần sắc bình tĩnh đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Hả giận rồi?”
Nghe thấy câu nói đó mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Trịnh Quang Minh đang lăn lộn ở trên giường cũng trong lúc ngắn ngủi quên mất cả đau đớn.
“Không khác biệt lắm.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.
Hướng Đông Tinh lại nói: “Hả giận là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, người phụ nữ này là cố ý giẫm to như vậy đúng không? Chờ tới khi hắn trút giận xong không khác biệt lắm mới xuất hiện, rõ ràng là cực kỳ am hiểu lòng người.
“Đông Tinh….Cô cô….Cô có ý gì thế?” Trịnh Quang Minh kinh ngạc hỏi.
“Anh lợi dụng chức quyền đùa giỡn muốn chơi quy tắc ngầm vợ người ta, chẳng lẽ không nên bị người ta đánh sao?”
“Tôi nên chủ trì công đạo như thế nào giúp anh đây?”
“Hay là về sau anh muốn tôi phải cổ vũ cao tầng trong công ty đi quy tắc ngầm với vợ con của cấp dưới?”
Hướng Đông Tinh quay đầu, giữa hai mắt tràn đầy hàn quang lạnh nhạt nói: “Trịnh Quang Minh, tôi nhịn anh rất lâu rồi, là anh tự mình đưa nhược điểm tới trong tay tôi, vậy cũng đừng trách vì sao tôi lại động vào anh!”
Trịnh Quang Minh sợ tới mức cả người run lên, lúc này mới nhớ tới vị em họ trước mặt này chính là người tàn nhẫn có thể ôm theo lọ tro cốt của cha mẹ tới trước mặt hội đồng quản trị cạnh tranh quyền nắm giữ công ty.
Chương 90 Đánh một cái tát lại cho một quả táo
Lời nói của Hướng Đông Tinh trực tiếp khiến lòng Trịnh Quang Minh rơi xuống đáy vực.
“Ngay lập tức bãi bỏ chức vụ trưởng phòng bộ phận phụ trách hạng mục của Trịnh Quang Minh, để phó trưởng phòng bộ phận an ninh lên tạm thay.” Hướng Đông Tinh nhẹ nhàng bâng quơ hạ xuống một mệnh lệnh.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt, loại chuyện làm buôn bán này không phải là thế mạnh của hắn.
Trịnh Quang Minh giận dữ nói: “Hướng Đông Tinh, cô đừng có quá đáng! Chúng ta dù nói như nào đi nữa cũng là người thân, cô hướng về người ngoài như vậy….”
Hướng Đông Tinh lạnh lùng nói: “Những năm gần đây chuyện anh ăn cây táo, rào cây sung còn ít sao? Có muốn tôi lấy chứng cứ ra cho anh xem trước rồi đưa anh lên tòa án ngồi luôn không?”
“Cho anh cái bậc thang thì anh cứ ngoan ngoãn mà xuống đi, không cần thiết phải ở chỗ này lải nhải dài dòng với tôi làm gì.”
“Nói thêm nửa câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ khiến anh nửa đời sau vượt qua ở trong ngục giam!”
Lời này vừa ra khiến Trịnh Quang Minh cảm thấy từ cổ trở xuống lạnh toát cả người, sợ tới mức run rẩy không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhóm nhân viên bộ phận phụ trách hạng mục cũng đều có chút há hốc mồm, vừa rồi chính bọn họ đã hung hăng đắc tội với Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng bệnh này, nói không ít chuyện cùng với lời cợt nhả.
Hiện giờ Tề Đẳng Nhàn trực tiếp trở thành lão đạo của bọn họ, đến lúc đó sẽ bị hắn chỉnh như thế nào đây?!
Thương Quân bên kia chỉ bị Hướng Đông Tinh nhẹ nhàng phê bình hai câu, khấu trừ tiền thưởng một quý là xong việc.
“Hiện tại anh là người quản lý bộ phận phụ trách hạng mục, tùy tiện cấp cho tập đoàn Kiều thị mấy cái hạng mục nhỏ cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.” Hướng Đông Tinh nhàn nhạt nói.
“Cái này đúng là đánh người một cái tát rồi lại cho quả táo ngọt, thủ đoạn xuống tay của Hướng tổng đúng thật là cao minh.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
Hướng Đông Tinh chính là muốn mượn cơ hội chuyện này loại bỏ Trịnh Quang Minh nên vốn dĩ không hề chào hỏi qua với bất kỳ ai của bộ phận hạng mục, khó trách Kiều Thu Mộng lại bị Trịnh Quang Minh nhắm tới.
Thần sắc của Hướng Đông Tinh lạnh băng nói: “Tài chính tập đoàn hiện giờ quay vòng khó khăn, rất nhiều sản nghiệp sắp không trụ nổi. Nếu còn tiếp tục như vậy, lại thêm có tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn tài chính khổng lồ nghiền ép, như thế thì tập đoàn Hướng thị chỉ còn nước đi phá sản mà thôi.”
“Tôi muốn hỏi anh, anh giúp tôi giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cô cứ tạm thời ứng phó trước đã, chờ khi nào Ngọc Tiểu Long nhúng tay vào thì tôi lại ra tay cũng chưa muộn.”
Hướng Đông Tinh không vui, nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói như vậy tức là hắn đã có cách giải quyết vấn đề khó khăn tài chính của tập đoàn, nhưng hắn lại không muốn ra tay ngay lúc này, như vậy sẽ khiến trình độ nhất định của tập đoàn Hướng thị bị tổn thất.
Nhưng nếu người cuối cùng thắng lợi là tập đoàn Hướng thị, vậy chút tổn thất đó cũng không tính là gì.
“Chỉ mong sao anh đừng khiến tôi thất vọng!” Hướng Đông Tinh hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay, sau đó rời khỏi trực tiếp đi tìm phó trưởng phòng bộ phận phụ trách hạng mục.
Phó trưởng phòng nhìn thấy hắn thì nơm nớp lo sợ, Tề Đẳng Nhàn thấy vậy thì nói: “Chẳng qua tôi chỉ tạm thay mà thôi, hơn nữa tôi cũng không thành thạo việc buôn bán. Các hạng mục trong bộ phận vẫn là anh tới quyết định đi. Hiện giờ tôi cần mấy hạng mục nhỏ có thể kiếm ra tiền trước đặt ở trên miếng đất tân thế kỷ đó, anh sắp xếp giúp tôi một chút.”
Tề Đẳng Nhàn từ bộ phận phụ trách hạng mục rút ra ba hạng mục nhỏ, trong đó hai cái đưa cho Kiều gia nhận thầu, cái còn lại chuẩn bị đưa cho Lý Vân Uyển của tập đoàn Mộc Tử.
Thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự lấy được hạng mục trở về khiến cho ba người Kiều gia đều lắp bắp kinh hãi không thôi.
Bàng Tú Vân trầm mặc một lát rồi mới nói: “Cái này thì có gì mà hiếm lạ, nghĩ đến cũng là Hướng tổng thông tình đạt lý mà thôi. Trịnh Quang Minh làm việc quá phận quá mức khiến thanh danh của tập đoàn Hướng thị bị ảnh hưởng, đây là bồi thường của Hướng tổng thay cho anh ta mà thôi.”
Kiều Quốc Đào lại nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dù nói như nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng do Đẳng Nhàn hỗ trợ giải quyết một tay. tú vân, bà đi chợ một chuyến đi, chốc lát chúng ta làm một bàn tiệc để cả nhà ăn mừng một chút!”
Kiều Thu Mộng cũng như trút được gánh nặng, cười cười với Tề Đẳng Nhàn: “Anh vất vả rồi, cảm ơn anh.”
“Chuyện nhỏ thôi, không tốn bao nhiêu sức.” Thái độ của Tề Đẳng Nhàn rất bình tĩnh nói.
Bàng Tú Vân cũng hừ lạnh nói: “Kiêu ngạo cái gì chứ! Nếu không phải là Hướng tổng thông tình đạt lý thì cậu có thể chiếm hời sao?”
Nói thế nhưng lúc tối đến, Bàng Tú Vân vẫn làm một bàn đồ ăn ngon tới chúc mừng một phen.
“Hai hạng mục này hẳn là có thể kiếm được một số tiền lớn, cũng đủ để đền bù vào chỗ thiếu hụt lúc trước tôi đầu tư vào Trương thị thất bại, có thể lợi nhuận cho năm nay cũng đủ luôn.” Kiều Thu Mộng thoải mái nói.
Đầu tư vào Trương thị thất bại vẫn luôn là lý do mà hội đồng quản trị dùng để công kích cô ta, nhưng có hai hạng mục này rồi thì rất nhanh là có thể kiếm được không ít tiền.
“Tề Đẳng Nhàn, không phải cậu nói thung lũng giết người đó sẽ tăng giá trị đất sao? Cậu dứt khoát nói chuyện với Hướng tổng, để cô ta thu mua hết mấy cái hợp đồng này đó trong tay tập đoàn Kiều thị đi!” Bàng Tú Vân nói.
Kiều Quốc Đào đối với tâm tư chỉ nhìn lợi ích này của Bàng Tú Vân thì xấu hổ không thôi, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Đừng nghe dì bàng của cháu nói.”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Vẫn nên giữ lại đi, chỗ đất đó thật sự sẽ tăng giá, giữ ở trong tay đối với tập đoàn Kiều thị mà nói chính là một nước cờ tốt.”
Bàng Tú Vân cả giận nói: “Cậu không cần phải ăn cây táo rào cây sung như vậy! Cậu là chồng của Thu Mộng, đầu tiên phải hướng về lợi ích của Kiều gia trước, tập đoàn Hướng thị đối với cậu chỉ là người ngoài mà thôi. Cậu để Hướng tổng thu mua lại hợp đồng trong tay chúng ta thì có làm sao? Chúng ta chịu thiệt một chút, chỉ cần nửa giá thôi cũng được!”
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói nữa! Thông qua hạng mục này chúng ta cũng có thể bù đắp thiếu hụt lúc trước rồi. Miếng đất này tạm thời cứ giữ lại trước, chờ có người thu mua rồi lại tính tiếp….” Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn Bàng Tú Vân tiếp tục dây dưa không rõ vấn đề này nữa.
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, không nói nữa.
Kiều Thu Mộng còn nói thêm, chờ kiếm đủ tiền rồi sẽ đưa chỗ tiền thừa sau khi chia đều cho thân thích cho hắn.
Dù sao thì chuyện đầu tư vào Trương thị cũng do cô ta nhắc tới trước, có tổn thất cũng nên do cô ta gánh vác.
Tề Đẳng Nhàn cũng không để ý lắm.
Ngày hôm sau như thường lệ lượn lờ qua ở tập đoàn Hướng thị một vòng trước, chờ tới buổi chiều rồi Tề Đẳng Nhàn mới tới sân bay Trung Hải chờ trực thăng tới đón.
Ở sân bay người đến người đi, mỗi người đều ăn mặc khéo léo hoa lệ, chỉ có Tề Đẳng Nhàn một thân trang phục giản dị có vẻ không hợp lắm.
Bọn họ đều tới tham dự tiệc tối sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Hoàng Tình Ca.
Mọi người đều biết thiên kim nhà thị trưởng Hoàng vì mẹ mất mà chịu đả kích, mấy năm gần đây hầu như không bước chân ra khỏi cửa, mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng, hiện giờ đột nhiên tổ chức yến hội sinh nhật hiển nhiên là không giống bình thường, nên người được mời cũng tới không ít.
“Sao anh lại ở đây?!” Kiều Thu Mộng mặc một thân váy dạ hội đỏ lồng lộn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khiếp sợ hỏi.
Chuyện này vốn dĩ cô ta không hề nói cho Tề Đẳng Nhàn biết, chỉ chuẩn bị một người tới tham gia.
Dù sao thì có sự cố ở tiệc tối của tập đoàn Hướng thị lúc trước khiến trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ trong trường hợp như này gây ra chuyện gì không nên.
Tề Đẳng Nhàn thấy Kiều Thu Mộng thì cũng có chút ngoài ý muốn, cười cười nói: “Đương nhiên là tới tham gia tiệc tối sinh nhật của Hoàng Tình Ca rồi!”
Lý Vân Uyển diện một thân lễ phục màu xanh lơ đi tới, cánh quạt của trực thăng thổi đến khiến tóc cô ta có chút hỗn loạn, cô ta cười nhạt nói: “Mộng Mộng, ngài Tề, các người so với tôi còn tới sớm hơn vậy!”
“Này này này, Mộng Mộng cậu cũng thật quá đáng đó, trường hợp như này cũng không nỡ mua cho ngài Tề một bộ quần áo ra hình ra dạng được sao? Không sợ hắn ném mặt mũi của cậu đi hả?”
“Nếu sớm biết ngài Tề anh không có nổi một bộ tây trang ra hồn thì tôi đã giúp anh mua một bộ rồi!”
Mặt đẹp của Kiều Thu Mộng tức khắc nghẹn đỏ bừng, không vui nói: “Tớ mua giúp hắn rồi, nhưng chính hắn không muốn mặc đấy chứ!”
Đúng lúc này lại có một chiếc trực thăng đáp xuống, vừa lúc bên trong không có ai, ba người trực tiếp tiến lên.