Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721 Ngọc tủy.

Chương 721: Ngọc tủy.

Lý Vân Uyển chạy thẳng đến bệnh viện thăm Dương Quan Quan còn Tề Đẳng Nhàn thì cầm ngọc tủy và chuẩn bị đi tìm Giang Sơn Hải.

Vết thương của Dương Quan Quan đã khỏi được bảy tám phần rồi, bây giờ các sinh hoạt bình thường đã không còn vấn đề gì nữa, đoán chừng vài ngày nữa thôi là sẽ lại có thể nhảy nhót và luyện võ rồi.

“Không được để ai móc thận mình nữa, nếu không thì tốc độ hồi phục này cũng không thể theo kịp đâu.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ vậy, cảm thấy đi đường mà chân không chạm đất.

Không bao lâu sau, hắn đến được dinh thự của Giang gia.

Sau khi nhìn thấy hắn, sắc mặt của quản gia nhà Giang Sơn Hải ngay lập tức biến đổi giống như vừa nhìn thấy ma vậy, ông ta sợ đến mức rụt cả cổ vào.

“Không cần sợ, tôi đến là để thăm ông Giang mà thôi, dù sao thì bây giờ con gái của ông ấy cũng là bạn gái của tôi mà!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười và vỗ vỗ vào vai của quản gia.

Quản gia run lên bần bật, cái tên đại ma vương này, hắn là người không thể chọc vào.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Phiền ông đi vào thông báo một tiếng, tôi đến để thăm hỏi.”

Quản gia gật gật đầu và đi vào báo cáo tình hình với Giang Sơn Hải.

Giang Sơn Hải nghe thấy Tề Đẳng Nhàn thế mà lại tới tìm mình thì không khỏi nhíu chặt mày, sau đó thẹn quá hóa giận mà nói: “Cậu ta lại còn dám tới tìm tôi à? Chẳng lẽ cậu ta chê mình chết chưa đủ nhanh hay sao?”

Lần trước khi trở mặt với người trong nhà, ông ta đã bị Tề Đẳng Nhàn tóm lấy và mạnh mẽ giáng cho mấy cái bạt tai, bây giờ mặt ông ta vẫn còn sưng đây này.

“Không gặp!”

Giang Sơn Hải phất tay một cái và bảo quản gia không cho Tề Đẳng Nhàn vào nhà.

Lời còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến và nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở lối vào, cười híp mắt và nói: “Ông Giang, tôi đến thăm ông đây.”

Giang Sơn Hải tức đến mức trong lòng liên tục chửi thề, ông ta nói: “Nơi này không chào đón cậu, cậu cút ra ngoài cho tôi ngay lập tức! Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi đến tìm ông là để bàn chuyện làm ăn mà, nếu như ông từ chối tôi thì tôi sẽ ngay lập tức đi tìm Tống Chí Mai.”

Giang Sơn Hải nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nhắc đến tên của Tống Chí Mai, kẻ thù không đội trời chung của mình thì không khỏi cau mày, có điều, bởi vì động tác quá mạnh dẫn đến cái mặt đã bị thương của ông ta càng thêm đau nhói.

Ông ta sầm mặt nói: “Nếu như cậu đã muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ bàn đi, để tôi xem xem cậu có thể giở trò quái quỷ gì được!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ai yo yo, ông Giang thật là thích nói đùa quá đi... Tôi là bạn trai của Giang Khuynh Nguyệt, là con rể của ông mà, sao có thể giở trò quái quỷ gì được cơ chứ?”

Biểu cảm thẹn thùng này là cái quái gì đây?

Giang Sơn Hải có một sự kích thích muốn lấy đế giày để vả vào cái gương mặt thối tha đó của hắn!

Còn nữa... con rể cái quần què chứ con rể, Giang mỗ đây tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có loại con rể dám vả vào mặt bố vợ như thế này.

“Đừng có ở đây nói xằng nói bậy nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!” Giang Sơn Hải lạnh lùng nói.

“Tôi biết tất cả những việc mà ông Giang đây làm không gì khác ngoài mục đích lên làm giám đốc của Long Môn Thượng Hải mà! Có đúng không nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Giang Sơn Hải cười khẩy và không nói gì, mấy lời nói nhảm kiểu này, ông ta cũng lười trả lời.

Tề Đẳng Nhàn bèn thản nhiên nói: “Tôi có thể cho ông Giang tất cả những gì mà ông muốn, tiền đề chính là ông phải bằng lòng bỏ tiền ra, vả lại sẽ không bao giờ làm khó Giang Khuynh Nguyệt nữa.”

Mối quan hệ bố con giữa Giang Sơn Hải và Giang Khuynh Nguyệt có thể nói là đã tan vỡ rồi, dù sao ông ta còn có thể lấy sự an toàn tính mạng của vợ trước ra để uy hiếp con gái mình, thế thì còn tốt thế nào được nữa?

Sau khi nghe thấy lời này, Giang Sơn Hải không tự chủ được mà nở nụ cười chế nhạo, ông ta nói: “Cậu có thể cho tôi tất cả những gì mà tôi muốn? Ha ha ha, nói đùa cái gì chứ!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như ông không tin thì tôi đi tìm Tống Chí Mai đấy nhé! Tống Chí Mai nói rồi, con gái của bà ta cực kỳ xinh đẹp, bà ta có thể gả con gái cho tôi.”

Giang Sơn Hải bất chợt cạn lời, ông ta không tin Tống Chí Mai lại bằng lòng tin vào cái tên chẳng ra gì này đâu.

“Nói suông không được mà, thế thì tôi cho ông chút lòng tin vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Hắn đưa tay vào trong túi sờ sờ một chút, sau đó lấy ra viên ngọc tủy giả kia, dùng hai ngón tay nắm vào sợi dây khiến cho viên ngọc tủy lắc lư ở trước mặt Giang Sơn Hải.

Sau khi nhìn thấy ngọc tủy, sắc mặt của Giang Sơn Hải ngay lập tức thay đổi, ông ta nói với giọng kinh ngạc: “Ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải? Cái này, sao có thể được chứ!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Như những gì ông thấy, đây chính là ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải.”

Giang Sơn Hải tức giận nói: “Tại sao nó lại ở trong tay cậu?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu chết ở trong tay tôi mà, cái thứ này đương nhiên là phải ở trong tay tôi rồi, ông không biết à?”

Lúc này đầu óc Giang Sơn Hải mới bỗng giật mình và đột nhiên nhớ tới chuyện này, nghe đồn chính là như vậy, Văn Dũng Phu chết ở Trung Hải, chính là chết ở trong tay một người trẻ tuổi tên là Tề cái gì gì đó, lúc ấy ông ta cũng không quá để tâm.

Điều này làm cho Giang Sơn Hải vừa khiếp sợ vừa mừng điên lên, điều làm cho ông ta khiếp sợ chính là, người ở trước mắt ông ta bây giờ vậy mà lại là kẻ đầu sỏ đã đánh chết Văn Dũng Phu, điều làm cho ông ta mừng điên lên chính là, hắn vậy mà lại nắm giữ ngọc tủy của giám đốc!

Có điều, suy nghĩ của ông ta lại đột nhiên xoay chuyển, ông ta lạnh lùng nói: “Không đúng! Nếu như cậu đánh chết Văn Dũng Phu thì tại sao hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc lại đi theo cậu?”

Tề Đẳng Nhàn phì cười một tiếng và nói: “Cái mạng của Văn phu nhân còn đang ở trong tay tôi, bọn họ dám không nghe lời của tôi sao?”

Giang Sơn Hải kinh ngạc nói: “Cậu mới có tí tuổi đầu mà đã có thủ đoạn độc ác như thế rồi à? Thậm chí còn kiểm soát cả Văn phu nhân nữa?!”

Tề Đẳng nhàn nói: “Chả thế thì gì? Hay là ông đi nghe ngóng thử xem, cái mạng đó của Văn phu nhân có phải là tôi nhặt về cho bà ta hay không.”

Giang Sơn Hải không nói gì nữa mà chỉ nhìn vào ngọc tủy trong tay Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt say mê.

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nắm ngọc tủy vào trong lòng bàn tay, không cho ông ta nhìn nữa rồi cười nói: “Sao nào, bây giờ có phải là có thể bàn chuyện làm ăn rồi hay không?”

“Ha ha ha, con rể ngoan, ngồi xuống từ từ nói chuyện nào! Chúng ta thậm chí còn có thể bàn bạc chuyện kết hôn cơ mà, cậu xem, Giang Khuynh Nguyệt gả cho cậu vào lúc nào thì hợp lí?” Vẻ mặt Giang Sơn Hải bỗng chốc thay đổi và nói với giọng nhiệt tình không gì sánh được.

Tề Đẳng Nhàn vô cùng khinh thường thứ nhân phẩm này của ông ta, hắn nói: “Đừng có lôi kéo làm quen nữa, vô dụng cả thôi. Tôi nói rồi, phải xem ông có chịu bỏ tiền ra hay không!”

Giang Sơn Hải ngẩn người trong chốc lát rồi cau mày nói: “Người một nhà nhắc chuyện tiền nong làm gì chứ! Đồ của tôi chẳng phải sau này cũng là đồ của cậu hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đi tìm Tống Chí Mai nhá, người ta vừa tặng con gái vừa tặng tiền, có thành ý ghê lắm!”

Giang Sơn Hải vội vàng đứng dậy và nói: “Từ từ, chờ đã, có gì từ từ nói mà!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Nếu không phải tôi thấy Giang Khuynh Nguyệt lớn lên xinh xắn, dáng cao chân dài thì tôi cũng chẳng thèm đến đây thương lượng với ông đâu, Tống Chí Mai có thành ý hơn ông nhiều lắm.”

“Phù... Bà ta ra cái giá như thế nào?” Giang Sơn Hải thở phào một hơi và chậm rãi hỏi.

“Nhiều thế này này.” Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc.

Giang Sơn Hải nói: “Một trăm triệu? Tống Chí Mai keo kiệt quá đấy, tôi trả năm trăm triệu để mua đứt ngọc tủy trong tay cậu!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Phó giám đốc Giang nghĩ sai rồi thì phải, cái giá mà Tống Chí Mai đưa ra là một tỷ.”

“Một tỷ! Không thể nào, bà ta làm gì có nhiều tiền như thế chứ!” Giang Sơn Hải sững sờ trong chốc lát rồi nói với giọng phủ định.

“Thế thì thôi vậy.” Tề Đẳng Nhàn xoay người chuẩn bị rời đi.

Giang Sơn Hải vội vàng nói: “Từ từ, chờ đã! Tôi cũng trả một tỷ, hơn nữa còn gả Giang Khuynh Nguyệt cho cậu.”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường: “Không có thành ý, Tống Chí Mai cũng trả một tỷ và cũng bằng lòng gả con gái cho tôi, hơn nữa còn muốn tặng tôi một chiếc Aston Martin One-77. Tôi cảm thấy vẫn là bán cho bà ta thì hơn!”

Khóe miệng Giang Sơn Hải điên cuồng co rút, luôn cảm thấy cái tên này đang thừa nước đục thả câu!

Có điều, ông ta cũng hiểu rất rõ, nếu như viên ngọc tủy này rơi vào tay của Tống Chí Mai thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Chương 722 Hai tỷ.

Chương 722: Hai tỷ.

“Hai tỷ, nếu còn mặc cả nữa thì tôi sẽ đi luôn.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Giang Sơn Hải, giơ hai ngón tay ra và trực tiếp hét giá.

Sau khi nghe thấy con số này, Giang Sơn Hải ngẩn người một lát, sau đó vẻ mặt trở nên khó coi, không ngờ rằng khẩu vị của Tề Đẳng Nhàn lại lớn đến như vậy.

Vừa mới mở miệng đã đòi hai tỷ, thật sự coi tiền là thứ được gió lớn thổi tới hay sao?

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không muốn à? Không muốn thì thôi vậy, tôi bán cho Tống Chí Mai là được rồi, ít nhiều gì người ta còn tặng tôi thêm một chiếc siêu xe.”

Giang Sơn Hải nói: “Chờ đã! Tôi bằng lòng trả số tiền đó, tôi sẽ mua viên ngọc tủy này!”

Tất nhiên ông ta không thể để Tề Đẳng Nhàn bán ngọc tủy cho Tống Chí Mai rồi, nếu không thì ông ta sẽ rơi vào thế hạ phong trong cuộc chiến tranh giành vị trí giám đốc này mất thôi.

Lấy được ngọc tủy cũng giống như thái tử cổ đại lấy được ngọc tỷ truyền quốc vậy, có thể danh chính ngôn thuận mà lên ngôi!

Mặc dù bỏ ra hai tỷ thì rất đau lòng nhưng vẫn phải bỏ ra mới được!

“Chuyển tiền đi, đây là tài khoản ngân hàng ở Thụy Quốc của tôi, sau khi tiền được chuyển vào tài khoản, ngọc tủy này sẽ là của ông!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Đương nhiên, Giang Khuynh Nguyệt cũng là của tôi.”

Giang Sơn Hải cầm lấy điện thoại di động và bắt đầu chuyển khoản, thủ tục để chuyển khoản số tiền kếch xù này đương nhiên là có chút phiền toái, sau khi trải qua một loạt xác minh, tiền được chuyển tới thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong tay Tề Đẳng Nhàn.

Giang Sơn Hải nói: “Tiền đã được chuyển sang rồi đấy, cậu tự xem đi.”

Tề Đẳng Nhàn vui đến nở hoa, hắn thẳng tay ném ngọc tủy cho Giang Sơn Hải và nói: “Cho ông này!”

Giang Sơn Hải sợ tới mức vội vàng bắt lấy, nâng niu nó trong lòng bàn tay như bảo bối, tức giận trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn và nói: “Vật quý giá như vậy mà cậu tùy tiện ném đi như thế, nhỡ nó rơi vỡ thì sao?!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Rơi vỡ rồi thì tính là lỗi của ông chứ gì nữa!”

Giang Sơn Hải cạn lời một hồi, sao lại có người vô liêm sỉ đến thế cơ chứ?

“Mẹ nó, làm lừa đảo kiếm tiền nhanh thật đấy, trước đây sao mình không nghĩ ra nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thầm nghĩ.

Sau khi nhận được ngọc tủy, Giang Sơn Hải cầm nó trong tay và cẩn thận đánh giá, cho dù là chế tác hay là tính chất đều không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, điều này khiến cho ông ta khẽ gật đầu.

Ông ta chưa đừng được tận tay sờ vào ngọc tủy của Văn Dũng Phu như Tống Chí Mai nên hoàn toàn không biết bên trong viên ngọc tủy thật có một vết nứt rất nhỏ.

Càng huống hồ viên ngọc tủy này vốn là do bậc thầy chế tác trong nhà tù U Đô làm ra, e rằng người của tổng hội có đến xem thì cũng có thể lấy giả tráo thật và không tìm ra bất cứ sơ hở nào.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Thượng Hải đúng thật là đất lành của mình, trước là hốt được mẻ lớn ở chỗ Triệu Man Nhi, bây giờ lại lấy được hai tỷ từ chỗ của Giang Sơn Hải...

Giang Sơn Hải cất ngọc tủy đi rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, cậu có thể đi khỏi đây rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng ngạc nhiên: “Thế còn vụ gả Giang Khuynh Nguyệt cho tôi thì sao? Chọn ngày đi chứ!”

Giang Sơn Hải cười khẩy và nói: “Cậu còn muốn bắt tôi gả con gái cho cậu hả? Nằm mơ giữa ban ngày đấy à! Cút mau cho tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Ông Giang thật là không giữ chữ tín mà, có điều, nếu như đã bán cho ông rồi thì thôi vậy. Tôi đi đây, không làm phiền nữa!”

Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người rời đi.

Đợi đến khi hắn đi rồi, Giang Sơn Hải bỗng chốc ha ha cười lớn, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Đợi đến khi tôi lên làm chủ của Long Môn Thượng Hải rồi tôi sẽ lại từ từ chơi đùa với cậu! Cậu đã ăn vào bao nhiêu, tôi sẽ bắt cậu phải nhè ra gấp bội!”

Chính vào lúc này, có một bóng người đi ra từ góc rẽ của tầng hai.

Người này chính là người vợ hiện tại của Giang Sơn Hải, Sở Tiên Dao.

“Giang Sơn Hải, cái giá hai tỷ, hình như có hơi lớn quá rồi.” Vẻ mặt Sở Tiên Dao tái nhợt và mang theo một chút bệnh trạng, bà ta vừa ho vừa nói.

“Phu nhân đến rồi à! Ha ha... hai tỷ thì có tính là gì chứ? Đợi đến khi tôi lên làm chủ của Long Môn Thượng Hải rồi, thứ mà tôi có chính là quyền lực, có thể kiếm được nhiều tiền gấp bội!” Giang Sơn Hải ngắm nghía viên ngọc tủy trong tay và ha ha cười lớn.

Sở Tiên Dao nói: “Nếu như ngọc tủy đã đến tay thì việc ông lên làm giám đốc cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, thế thì vợ trước của ông cũng không còn tác dụng gì nữa đâu.”

Giang Sơn Hải bèn nói: “Cũng đúng, tôi sẽ ngay lập tức cho người trừ khử bà ta.”

Sở Tiên Dao lắc đầu và nói: “Không vội đâu, tôi đã liên lạc với người của Lâm gia ở Bắc Kinh và bảo bọn họ chọn cho một người trẻ ưu tú rồi. Người đó lên là Lâm Từ Long, hiện đang làm việc ở trong bộ Chiến tranh, tương lai đầy hứa hẹn, cứ để Giang Khuynh Nguyệt gả cho cậu ta đi!”

Hai mắt Giang Sơn Hải sáng lên, ông ta nói: “Không tồi, Lâm gia vốn là người thuộc phe phái của Triệu gia, chúng ta làm việc cho Triệu gia nhưng từ đầu đến cuối vẫn khó có thể có được sự coi trọng, sau khi liên hôn với Lâm gia, ít nhiều gì cũng sẽ được coi trọng hơn một chút.”

Sở Tiên Dao cười khẩy và nói: “Nếu như con bé không đồng ý hoặc lại giở trò giống như lần trước thì ông cứ bảo người giết chết mẹ nó ở ngay trước mặt nó đi!”

Giang Sơn Hải gật đầu lia lịa và cười nói: “Con bé đối với mẹ nó tình sâu nghĩa nặng, chắc chắn sẽ không dám không đồng ý. Bà bảo người của Lâm gia đến đây đi, sau đó tôi sẽ lập tức gọi đứa con gái bất hiếu đó bò về đây!”

Sở Tiên Dao nói: “Nhân tiện bắt cái tên họ Tề kia nhè hết hai tỷ này cả gốc lẫn lãi ra đi!”

Giang Sơn Hải nói: “Phu nhân cao minh!”

Đối với một kẻ máu lạnh ác độc như Giang Sơn Hải mà nói, quyền lực là thứ vượt lên tất cả, cái gì mà tình yêu, tình thân, tất cả đều là vô nghĩa mà thôi.

Nếu như ngọc tủy đã đến tay thì mẹ của Giang Khuynh Nguyệt đã hết tác dụng rồi, cũng không cần phải suy nghĩ đến việc nhất định phải bán Giang Khuynh Nguyệt đi với giá tốt nữa.

Gánh nặng, vứt đi là được rồi......

Tề Đẳng Nhàn ôm hai tỷ vừa mới đến tay và rời đi, trong lòng vô cùng thoải mái, mặc dù trước đây hắn cũng rất giàu có nhưng chỗ tiền đó đều là tiền của người khác.

Còn chỗ tiền này đều là tiền mình kiếm về từng đồng từng cắc một... à... lừa về mới đúng!

“Đợi đến khi diễn ra hội nghị Long Môn Thượng Hải, lúc Giang Sơn Hải cầm ngọc tủy giả và xuất hiện với vẻ đầy tham vọng, không biết đó sẽ là cảnh tượng như thế nào đây nhỉ? E rằng sẽ buồn cười đến chết ông đây mất thôi!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.

Bất cứ ai bỏ ra hai tỷ để mua về một thứ đồ giả e rằng đều sẽ phải tức đến hộc máu ngay tại chỗ thôi nhỉ!

“Bạn gái ơi, cô đang ở đâu thế? Tôi vừa mới lấy được một ít tiền từ chỗ của bố cô, tôi chia một ít cho cô này!” Tề Đẳng Nhàn gửi một tin nhắn cho Giang Khuynh Nguyệt.

Kể từ khi trở thành bạn bè, hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau.

Đây là lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn gửi tin nhắn cho cô ta.

Giang Khuynh Nguyệt nhận được tin nhắn của Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi sững sờ, sau đó cười khẩy và trả lời: “Đồ đàn ông cặn bã, ai là bạn gái của anh, tôi đâu có thừa nhận đâu!”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Số tiền ở chỗ tôi đủ để cô gánh vác tất cả mọi thứ của mẹ cô, không cần thì thôi vậy.”

Hắn cũng là một người có lương tâm, hắn rất thông cảm cho hoàn cảnh của Giang Khuynh Nguyệt, vả lại, nếu như không chia bớt số tiền bất chính này cho cô ta thì sẽ khiến cho hắn cảm thấy không yên lòng.

“Anh đến studio của tôi đi! Tôi gửi địa chỉ cho anh rồi đấy!” Giang Khuynh Nguyệt suy nghĩ một chút, cho dù là thật hay giả thì hiện tại cô ta thực sự cần rất nhiều tiền, vậy nên cô ta đã trực tiếp gửi định vị cho Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lập tức gọi một chiếc xe và đi thẳng đến studio của Giang Khuynh Nguyệt.

Giang Khuynh Nguyệt tự mình mở một studio không lớn cũng không nhỏ, dưới trướng đào tạo một vài người mẫu, chuyên môn nhận quảng cáo thời trang và làm người đại diện cho một số sản phẩm.

Vì để kiếm tiền, cô ta thường xuyên tự mình ra trận.

“Giang Sơn Hải thật đúng là không ra gì, mình lừa ít mất rồi.” Sau khi tìm hiểu tình hình, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút hối hận.
Chương 723 Studio của Giang Khuynh Nguyệt.

Chương 723: Studio của Giang Khuynh Nguyệt.

Chẳng bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn đã đến được studio của Giang Khuynh Nguyệt.

Studio này là một phòng cho thuê, ở thành phố Thượng Hải này, tiền thuê mỗi tháng cũng không hề rẻ.

Lúc này, Giang Khuynh Nguyệt đang sửa sang lại một bộ ảnh của người mẫu, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đến rồi, cô ta tiện tay đóng tài liệu lại và nói: “Anh không liên lạc với tôi, tôi sắp quên mất anh là ai luôn rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Có lẽ đó là lần đầu tiên cô bị đàn ông đuổi xuống xe, ấn tượng phải rất sâu sắc mới đúng chứ?”

Nghe thấy lời này, Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc, sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông cặn bã này còn có mặt mũi để nhắc đến chuyện đó à?

Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có hơi hối hận, hội chứng EQ thấp bất thình lình lặp đi lại lại của mình lại tái phát rồi, có lẽ là do dạo gần đây bị rút cạn nhiều quá...

Nhị đương gia của chúng ta chính là người đàn ông đã tôi luyện ra thứ EQ cao ngất trời, nhất định chỉ là do sức khỏe không ổn định cho nên mới hoa mắt chóng mặt và nói ra những lời như vậy mà thôi.

Giang Khuynh Nguyệt đứng dậy và nói: “Qua bên kia ngồi nói chuyện đi!”

“A, quần tất đen...” Giang Khuynh Nguyệt đến gần cơ thể cao mét tám, mặc váy ôm mông kết hợp với quần tất đen, lực sát thương đó quả thực quá khủng khiếp.

Giang Khuynh Nguyệt hừ lạnh một cái và nói với giọng khinh bỉ: “Đẹp lắm nhỉ? Nếu như anh ân cần với tôi hơn một chút, nói không chừng sau này tôi còn có thể cho anh sờ thử xem.”

Cô ta nói điều này với một chút giễu cợt, ý nghĩa rất đơn giản - anh đừng bao giờ ôm cái mộng ảo tưởng như vậy nữa.

Mặc dù vô cùng không thích Tề Đẳng Nhàn nhưng Giang Khuynh Nguyệt vẫn rất có tố chất, trước tiên là đi rót nước nóng, sau đó là pha cà phê Lam Sơn mà bình thường mình cũng không nỡ uống, lại cầm thêm hai miếng bánh ngọt nhỏ xinh ra để chiêu đãi.

Tề Đẳng Nhàn thấy cô ta tiếp đón lịch sự thì cảm thấy cô gái này cũng không tệ, so với bố cô ta là Giang Sơn Hải thì mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.

“Lần trước cô đã từng nói với tôi về tình hình của mẹ cô.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

“Chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh cũng đâu có giúp được gì! Nếu như anh có tiền thì tôi còn có thể đi tìm anh để vay một chút.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi và nói.

“Anh nhìn studio của tôi đi... Thực ra làm ăn cũng không tồi lắm, các người mẫu dưới trướng tôi ngày nào cũng bận đến phát điên.”

“Nhưng lợi nhuận cũng chẳng nhiều, tiền thuê nhà, điện nước là đi ngay một khoản lớn, tiền mời nhiếp ảnh gia còn khủng khiếp hơn nữa...”

“Mỗi một tháng có thể để dư ra mười vạn để gửi cho mẹ tôi là đã khá lắm rồi, thế nhưng anh biết đấy, ở bên Đức, sức mua của đồng tiền EUR và đồng tiền của Hoa quốc hoàn toàn không phải là ở cùng một đẳng cấp.”

“...”

“...”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Giang Khuynh Nguyệt và sững sờ một lúc, cô gái này trông thì khá lạnh lùng, nhưng trên thực tế, cô ta có vẻ là một người nói nhiều?!

Dù sao thì lần trước khi ở trên xe Jeep, Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh lải nhải không ngừng, lúc đấy hắn đang nghĩ đến chuyện khác, đại khái cũng chỉ nghe được một nửa.

Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên gõ bàn với vẻ không hài lòng và nói: “Này này này, cái tên họ Tề kia, anh có đang nghe không đấy?”

Tề Đẳng Nhàn bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, cười cười và nói: “Có đang nghe, cơ mà cô có nghe lọt lời của tôi hay không đấy? Trước khi đến tôi đã nói với cô rằng tôi vừa mới kiếm được một số tiền lớn từ chỗ bố cô, vừa hay có thể chia cho cô một ít, hoàn toàn đủ để cô gánh vác mọi thứ của mẹ cô.”

Giang Khuynh Nguyệt nói: “Bớt nói đùa đi, anh có tài cán gì mà kiếm được tiền từ chỗ ông ta chứ? Ông ta có khác gì loại người vắt cổ chày ra nước đâu...”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi bán một thứ cho ông ta, lấy được hai tỷ. Tôi chia một trăm triệu cho cô, giúp cô giải quyết hoàn cảnh khó khăn, thế nào?”

“Phì!”

Chính vào lúc này, trợ lý đi ngang qua nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói như vậy thì nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

Thứ gì mà đáng giá hai tỷ chứ? Còn nữa, vừa mới mở miệng đã nói muốn cho người ta một trăm triệu, có ai lại bốc phét như vậy không hả? Tự coi mình là tỷ phú thật đấy à!

Giang Khuynh Nguyệt cười nói: “Anh đừng nói với tôi đó là một trăm triệu đô la Zimbabwe hay là Bolívar Venezuela đấy nhé!”

“Tôi nói cho anh biết này, muốn theo đuổi con gái ấy mà, chém gió thì cũng được đấy nhưng mà đừng có chém quá.”

“Còn nữa, quà tặng là thứ rất quan trọng! Anh chỉ chém gió suông mà không có quà tặng, vừa nhìn đã thấy không đạt tiêu chuẩn rồi.”

“Nói thật lòng, có phải là anh chưa từng yêu đương hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quà tặng? Có chứ... cầm lấy này.”

Hắn tiện tay lấy ra một con búp bê và ném vào trong lòng Giang Khuynh Nguyệt.

Giang Khuynh Nguyệt vội vàng đưa tay ra đón lấy, sau đó trợn mắt lên lườm hắn.

Người trợ lý kia nhìn thấy một màn này thì trực tiếp quay lưng lại và cười đến uốn éo cả người.

“Cũng không biết tên đàn ông ngốc này từ đâu tới, ai cho anh ta tự tin mà theo đuổi Giang tiểu thư thế... Tặng quà cho người như Giang tiểu thư mà lại tặng búp bê, cũng thật là lợi hại quá đi!” Trợ lí không nhịn được mà khẽ giọng chế giễu với mấy người mẫu đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.

“Lần cuối cùng tôi nhận được món quà kiểu như búp bê này chắc là mười năm trước nhỉ... lúc còn học cấp ba.” Một người mẫu nở nụ cười và nói.

“Các cô hiểu cái gì chứ, người ta đây là ngây thơ chất phác! Tặng mấy thứ như kiểu búp bê, có cảm giác như mối tình đầu ấy!” Lại một người mẫu khác lên tiếng.

Tóm lại, ở trong mắt mọi người, Tề Đẳng Nhàn đã trở thành một tên đàn ông ngốc nghếch keo kiệt, dù sao thì tặng món quà như thế này cho người phụ nữ thuộc đẳng cấp này như Giang Khuynh Nguyệt, khó tránh khỏi việc trông có hơi low một chút.

Giang Khuynh Nguyệt quay đầu đưa búp bê cho trợ lý và nói: “Giúp tôi đặt ở chỗ nào bắt mắt nhất ấy, đây là tâm ý của người ta đó!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Con búp bê này cô muốn mua cũng chẳng mua được đâu, đây là quà tặng khi đặt mua Ferrari đó.”

Trên người con búp bê mặc một bộ quần áo màu đỏ, trên đó có in logo của Ferrari.

Trợ lý suýt chút nữa đã phì cười, lại còn được tặng khi mua Ferrari... Vậy anh tặng xe đi, tặng con búp bê làm gì chứ!

Trợ lý thực sự làm theo lời của Giang Khuynh Nguyệt và trực tiếp đặt con búp bê ở vị trí dễ thấy nhất, chính là ở ngay chính giữa một đống ảnh nghệ thuật, trông có vẻ rất gai mắt.

“Được rồi, bớt ở đây đùa giỡn nữa đi. Bây giờ tôi đang rất cần tiền, nếu như anh thực sự muốn giúp tôi thì giới thiệu cho tôi vài công ty có tài nguyên tốt mà đang có nhu cầu làm video quảng cáo đi!” Giang Khuynh Nguyệt phủi tay, không quá để ý đến những chuyện này và nói thẳng ra luôn.

“Máy tính cầm tay mới nhất do tập đoàn Gukoo phát triển vừa hay đang cần một người đại diện hình ảnh. Tôi thấy cô rất ổn, tôi cho cô cơ hội này, thế nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Tập đoàn Gukoo cũng có chút tiếng tăm ở Thượng Hải, dù sao cũng là một công ty công nghệ, hơn nữa việc quảng bá máy tính cầm tay cũng rất tốt, rất nhiều người biết đến.

Giang Khuynh Nguyệt khẽ ngẩn người, nói: “Anh quen người của tập đoàn Gukoo à? Thế thì tốt quá, tôi rất bằng lòng được làm người đại diện hình ảnh cho bọn họ.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là ông chủ của tập đoàn Gukoo, còn cần phải quen biết ai nữa? Thế thì được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ sắp xếp.”

“Giang tiểu thư, người đại diện cho máy tính cầm tay của tập đoàn Gukoo đã được chọn rồi, chính là Chu Tử Lâm...” Lúc này, trợ lý đi đến và khẽ giọng nhắc nhở.

Nghe thấy cái tên Chu Tử Lâm, vẻ mặt của Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc trở nên khó coi.

Chu Tử Lâm là người mẫu do cô ta đào tạo ra, thế nhưng sau khi nổi tiếng thì lại chạy vào vòng tay của công ty khác, bây giờ một đống hợp đồng còn đang ở trên người cô ta, cô ta lại không đồng ý tham gia vào việc quay chụp do studio sắp xếp.

Vậy nên Giang Khuynh Nguyệt bị những vụ kiện đó hành cho không ngóc đầu lên nổi... Lợi nhuận năm nay của studio hầu như đều phải bồi thường vào đó.

“Ông chủ của tập đoàn Gukoo đi tặng quà mà lại tặng búp bê à?!”

Một đám người mẫu nhìn nhau một cái rồi đồng loạt bật cười, chém gió kiểu này có hơi ố dề quá rồi đi.
Chương 724 Vong ân phụ nghĩa.

Chương 724: Vong ân phụ nghĩa.

Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên giơ tay lên và nói: “Dừng!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hửm?”

Giang Khuynh Nguyệt liền nói: “Tôi không muốn nghe anh làm màu nữa, tôi chỉ muốn biết liệu anh có thực sự có thể giúp tôi giải quyết chuyện người đại diện hình ảnh của tập đoàn Gukoo hay không? Tất cả những người mẫu của studio chúng tôi, bao gồm cả người làm chủ như tôi đây nữa, đều có thể tùy anh lựa chọn!”

“Tuyển phi à? Tôi thích lắm!”

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc ngẩn người, sau đó nói với giọng phấn khởi.

Giang Khuynh Nguyệt đen sầm mặt và nói: “Người cuối cùng tuyển phi bây giờ còn đang ở trong ngục giam ăn cơm tù kia kìa, anh cũng cảm thấy ăn mỳ ở bên ngoài không ngon miệng nữa à?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nói đùa thôi ấy mà, chuyện này ấy hả, rất đơn giản, tôi gọi một cuộc điện thoại là xong rồi. Người đại diện hình ảnh cho máy tính cầm tay của tập đoàn Gukoo, chọn cô là được rồi.”

“Ha ha ha...”

“Anh nói đổi là đổi à? Đúng thật là một trò cười mà! Anh tưởng mình là ai chứ?”

“Chém gió cũng phải có chừng mực chứ!”

Chính vào lúc này, một vô gái bước vào studio, bên cạnh còn dẫn theo bốn trợ lý, cô ta ăn mặc hợp mốt, khuôn mặt và dáng người ưu tú, trông rất có phong thái.

Sau khi nhìn thấy cô ta, đám người trong studio đều không khỏi sững sờ, ai nấy đều không dám nói chuyện nữa.

Cô ta chính là Chu Tử Lâm, người mẫu nổi tiếng nhất của studio ngày trước, bây giờ đã chuyển đến một công ty lớn hơn, vả lại, nghe nói cô ta còn có mối quan hệ mập mờ với Trịnh Hữu Bân, đại thiếu gia của Trịnh gia, vậy nên không ai dám chọc vào cô ta.

Sau khi nhìn thấy Chu Tử Lâm, Giang Khuynh Nguyệt bèn nói: “Tiểu Chu, cô đến đúng lúc lắm, cô vẫn còn hợp đồng với ba thương hiệu quần áo trong studio của chúng tôi đấy, hôm nay chúng ta cùng hoàn thành chúng đi.”

Chu Tử Lâm nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, nghiêng nghiêng đầu và nói: “Tiểu Chu? Giang tiểu thư, cô đang gọi ai thế?”

Giang Khuynh Nguyệt híp mắt, sau đó cười nói: “Cô Chu, làm phiền cô hãy hoàn thành hợp đồng với ba thương hiệu quần áo còn ở trong studio, lúc đầu khi kí hợp đồng bọn họ đều đến vì cô mà.”

Sau khi nghe thấy cách xưng hô này, Chu Tử Lâm gật đầu với vẻ hài lòng và nói: “Tôi sẽ không hoàn thành những hợp đồng đó đâu, bây giờ tôi đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang của Trịnh gia rồi, nếu như cô có ý kiến gì thì có thể gửi thư cho công ty hiện tại của tôi.”

Nếu như Giang Khuynh Nguyệt không thể khiến cho Chu Tử Lâm hoàn thành hợp đồng, vậy thì cô ta sẽ phải đối mặt với khoản tổn thất và bồi thường kếch xù.

Chỉ vì chút chuyện nhỏ của Chu Tử Lâm mà cô ta đã phải bồi thường hơn sáu triệu rồi, con số này đối với studio nho nhỏ này của cô ta mà nói có thể nói là khó có thể gánh vác nổi.

“Cô Chu, dù sao cô cũng là người được Giang tiểu thư phát hiện ra đầu tiên mà, có cần phải làm đến như vậy không? Nếu năm đó không có Giang tiểu thư tận lực bồi dưỡng cô, cô cũng sẽ không thể đạt tới địa vị như bây giờ đâu nhỉ!”

“Những hợp đồng này vốn nên do cô hoàn thành, bây giờ Giang tiểu thư nhờ cô, xem như để cô giúp studio hoàn thành hợp đồng, hơn nữa còn đồng ý trả tiền theo giá, như thế đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.”

“Tội gì cô phải trực tiếp từ chối hả? Làm người phải biết mang ơn người khác chứ!”

Trợ lý của Giang Khuynh Nguyệt không chịu được nữa mà trực tiếp đứng ra và lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Chu Tử Lâm bỗng trở nên lạnh lùng, cô ta nói: “Cái gì? Lúc trước Giang Khuynh Nguyệt đã bồi dưỡng tôi á?”

“Nói đùa cái gì đấy!”

“Rõ ràng là tôi tài năng hơn người, cô ta muốn dựa vào tôi để phát tài mà thôi.”

“Vả lại, những năm nay tôi đã giúp cô ta kiếm về rất nhiều tiền rồi, các người còn chưa hài lòng à?”

“Người như Chu Tử Lâm tôi ấy mà, tùy tiện đi đến bất cứ một công ty nào cũng có thể nổi tiếng!”

“Tôi lăn lộn ở trong cái studio rách nát này của các người vài năm đã là phúc phận to lớn của các người rồi.”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà trợn trừng mắt, thời đại gì thế này, sao lại có nhiều kẻ vô ơn đến như vậy chứ...

Chu Tử Lâm lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây là để đòi tiền chứ không phải là để nói về việc hoàn thành hợp đồng với các người, muốn bàn thì các người hãy đến thẳng công ty hiện tại của tôi để bàn đi! Ha ha... giải trí Tinh Quang của Trịnh gia, tôi nghĩ cho dù các người có một trăm lá gan thì cũng không dám đến đó đâu nhỉ?”

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo, bộ dạng khinh thường tất cả mọi người.

Vẻ mặt Giang Khuynh Nguyệt tối sầm lại, cô ta lạnh lùng nói: “Cô đòi tiền gì chứ? Studio đâu có nợ một đồng tiền lương nào của cô đâu!”

Chu Tử Lâm ngẩng đầu lên và nói với giọng thách thức: “Bây giờ tôi tùy tiện chụp một tấm ảnh, ít nhất cũng được năm vạn tệ! Trước đây tôi làm việc ở trong studio của các người, lúc mới đầu một bộ ảnh chỉ được có ba đến năm nghìn.”

“Các người đã làm lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân của tôi chứ? Tại sao không sớm ngày cho tôi nhiều tài nguyên hơn nữa! Đây đều là trách nhiệm của các người!”

“Tôi cũng không yêu cầu quá nhiều...”

“Dựa theo mức giá hiện tại của tôi, hãy bù lại cho tôi số tiền chênh lệch của những tấm ảnh và video quảng cáo mà trước đây tôi đã quay chụp!”

“Niệm tình trước đây mọi người đều từng là đồng nghiệp, tôi giảm giá cho các người một chút, cứ tính theo giá ba vạn cho một tấm ảnh là được rồi.”

Cô ta nói ra những lời này như một lẽ dĩ nhiên, khiến cho Giang Khuynh Nguyệt tức đến mức suýt chút nữa đã chết bất đắc kì tử ngay tại chỗ.

Những người mẫu ở xung quanh cũng đều vô cùng tức giận, cái cô Chu Tử Lâm này hiếp người quá đáng thế nhỉ?

Lúc nổi tiếng thì không thông báo cho công ty mà đột nhiên hủy hợp đồng rồi chuyển nơi công tác, để lại một đống hợp đồng khổng lồ cho Giang Khuynh Nguyệt gánh vác!

Bây giờ lại còn có mặt mũi để quay về đòi tiền à? Thật sự cần tiền đến không cần mặt mũi nữa rồi hay sao?!

“Ha ha ha, một tấm ba vạn, sao cô không đi cướp đi? Cho dù có bán studio này đi thì cũng không có nhiều tiền đến thế đâu!” Giang Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Không cần bán studio đi đâu, cô ra ngoài bán thân một chút là được rồi. Dù sao thì cô cũng mang danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Thượng Hải mà, e rằng sẽ có rất nhiều người đồng ý bỏ tiền ra để mua lại cô nhỉ?” Chu Tử Lâm nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt và nói với giọng khinh thường.

Giang Khuynh Nguyệt không khỏi rùng mình, đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người còn trơ tráo và không biết xấu hổ hơn cả Tề Đẳng Nhàn đấy!

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười, hắn lắc đầu và nói: “Tập đoàn Gukoo sao lại ký hợp đồng để cho cô làm người đại diện tuyên truyền thế nhỉ? Với cái nết vô ơn này của cô, với cái tố chất này của cô, tên quản lí cấp cao nào mắt mù rồi thế?”

Chu Tử Lâm cười nói: “Liên quan khỉ gì đến anh? Ban nãy chẳng phải anh bảo muốn đổi người đại diện cho máy tính cầm tay của tập đoàn Gukoo thành Giang Khuynh Nguyệt hay sao, đã bốc phét thế rồi thì thực hiện đi cho tôi xem nào?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Được thôi, như cô mong muốn.”

Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp móc điện thoại của mình ra và gọi điện thoại cho Kim Thần Hi.

Sau khi bắt máy, Kim Thần Hi vội vàng nói: “Anh rể, chào anh! Có phải anh muốn đến công ty thị sát công việc hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không không không, tôi chỉ muốn hỏi xem là ai đã kí hợp đồng người đại diện cho máy tính cầm tay mới được công bố của Gukoo thế?”

Kim Thần Hi nói: “Đây là chuyện của phòng truyền thông mà, hay là em đi hỏi xem nhé?”

“Không cần hỏi đâu, cô lập tức đá người đại diện đó đi cho tôi, sau đó phái người đến studio người mẫu Tân Nguyệt để kí một cái khác! Còn về phía bên phòng truyền thông, nếu như có người nào có móc nối lợi ích với chuyện này thì cũng đá luôn đi cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

“Ồ, vâng, vâng! Em sẽ đi làm ngay đây, anh rể, anh đợi một chút nhé.” Kim Thần Hi vội vàng đáp lại.

Cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói thế thì mình cứ làm theo là được rồi, dù sao thì ông chủ của công ty vốn dĩ chính là Tề Đẳng Nhàn mà.

Người ta quyết định một người đại diện còn cần phải giải thích với mình hay sao?

Chu Tử Lâm ở bên cạnh khoanh tay lại rồi cười khẩy và nói: “Diễn, diễn tiếp đi! Chẳng phải chỉ là muốn ra vẻ ở trước mặt Giang Khuynh Nguyệt thôi sao? Tôi thấy lời chém gió này của anh liệu có cuốn bay anh đi luôn không!”
Chương 725 Bớt nói nhảm đi.

Chương 725: Bớt nói nhảm đi.

Các người mẫu trong studio đều không khỏi nhìn nhau một cái và nhao nhao cười gượng.

Bây giờ Chu Tử Lâm đang vô cùng nổi tiếng, tập đoàn Gukoo người ta có bị ma nhập thì mới hủy bỏ việc hợp tác với Chu Tử Lâm để chuyển sang chọn Giang Khuynh Nguyệt!

Mặc dù nói nói tố chất của Giang Khuynh Nguyệt về mọi mặt đều vượt xa Chu Tử Lâm một khoảng lớn, thế nhưng dù sao cô ta cũng lên hình ít nên danh tiếng tất nhiên không thể bì được.

Nhưng Chu Tử Lâm vừa mới dứt lời thì điện thoại của cô ta đã reo lên.

“A, là Phó tổng à, chào anh...” Chu Tử Lâm vừa mới mở miệng đã cười tủm tỉm và nói: “Tôi vừa gặp phải một tên não tàn, còn nói muốn quý công ty hủy bỏ việc hợp tác với tôi nữa!”

Phó Minh Tinh thản nhiên nói: “Chu tiểu thư, đúng thật là công ty chúng tôi muốn hủy bỏ việc hợp tác làm người đại diện với cô.”

Nụ cười của Chu Tử Lâm ngay lập tức đông cứng lại ở trên mặt, cô ta tức giận nói: “Anh nói cái gì?!”

Phó Minh Tinh nói: “Tôi cũng chỉ gọi điện thoại để thông báo với cô một tiếng mà thôi, tôi cúp đây, sau này đừng qua lại với nhau nữa.”

Sau khi nói xong lời này, Phó Minh Tinh trực tiếp cúp điện thoại.

Cái cô Chu Tử Lâm này không biết tốt xấu mà đắc tội với ông chủ lớn là Tề Đẳng Nhàn, cậu ta có bị ngu mới đi qua lại với Chu Tử Lâm.

Chu Tử Lâm suýt chút nữa đã phát điên ngay tại chỗ!

Việc làm người đại diện hình ảnh cho máy tính cầm tay của tập đoàn Gukoo có giá trị vô cùng lớn, số tiền mà bọn họ đưa ra là rất nhiều, hơn nữa còn có thể nâng cao độ nhận diện của cô ta.

Nhưng bây giờ lại nói hủy bỏ là hủy bỏ luôn?

“Cô yên tâm chờ một chút đi, đến lúc đó người của Gukoo sẽ đến studio tìm cô để bàn chuyện hợp đồng, chuyện giá cả ấy mà, cô tự xem mà đòi là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với Giang Khuynh Nguyệt.

Trên mặt Giang Khuynh Nguyệt không khỏi lộ ra một nụ cười, trong lúc cảm thấy hả giận, cô ta cũng khẽ thở phào một hơi, có được cơ hội hợp tác với Gukoo thì sẽ có thể giảm bớt rất nhiều áp lực về mặt tiền bạc cho cô ta.

Chu Tử Lâm lại vô cùng tức giận, cô ta cắn răng nói: “Chính là cái tên khốn nạn nhà anh đã khiến cho Gukoo hủy bỏ việc hợp tác với tôi à?!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Chẳng phải ban nãy cô cảm thấy tôi không thể làm được và chỉ đang bốc phét thôi hay sao?”

Tất cả những người mẫu đang có mặt ở đó đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt nóng bỏng, không ngờ rằng hắn lại thực sự có khả năng để làm ra được chuyện như thế này.

Vậy nên suy nghĩ của mọi người đều trở nên linh hoạt, đây rõ ràng là một cái đùi không tồi mà...

Chỉ cần ôm chặt được cái đùi này, vậy thì sau này còn phải lo sẽ không lấy được phí quảng cáo từ các công ty cao cấp hay sao?

Chụp ảnh chân dung cho những công ty thời trang cũng có thể kiếm tiền nhưng làm gì kiếm tiền nhanh được bằng việc làm người đại diện thương mại cho sản phẩm mới của tập đoàn Gukoo cơ chứ!

“Thế thì món nợ này phải tính lên đầu studio rồi! Việc hợp tác mà tôi bị Gukoo hủy bỏ có giá trị là tám triệu, khoản tiền này sẽ do Giang Khuynh Nguyệt cô đứng ra trả lại!” Chu Tử Lâm nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt và nói với vẻ tức giận.

Giang Khuynh Nguyệt cười khẩy và nói: “Chu Tử Lâm, cô thèm tiền đến phát điên rồi à? Đã không có đạo đức nghề nghiệp, không hoàn thành hợp đồng, bây giờ còn muốn đến lừa tiền của studio? Tôi đã cài đặt ứng dụng chống gian lận quốc gia rồi đấy, cô ăn nói cho đàng hoàng!”

Chu Tử Lâm lạnh lùng nói: “Nếu như cô không làm theo những gì tôi nói thì tôi sẽ khiến cho studio của cô phải đóng cửa ngay trong hôm nay, cô có tin không!”

Sắc mặt của các người mẫu ngay lập tức trở nên trắng bệch, bọn họ còn phải dựa vào studio để kiếm tiền mà.

Trước đây Chu Tử Lâm không có tư cách để nói ra những lời như thế này, nhưng bây giờ cô ta có rồi, dù sao thì sau khi nổi tiếng và nhảy việc, cô ta đã ôm được chân của Trịnh gia.

Nghe đồn cô ta thậm chí còn có quan hệ không rõ ràng với Trịnh Hữu Bân, đại thiếu gia của Trịnh gia nữa.

Trịnh gia là một trong ba gia tộc lớn của Thượng Hải đó, muốn khiến cho một studio nho nhỏ phải đóng cửa chẳng phải là chuyện dễ dàng chỉ trong vài phút hay sao?

“Tôi biết bố của cô là ai, Giang Sơn Hải đúng không... Có điều, quan hệ bố con của các người đã thối rữa thành như vậy rồi, cô cảm thấy ông ta sẽ giúp cô ra mặt hay sao?”

“Bây giờ tôi cho cô thời gian ba phút để suy nghĩ, nếu cô không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đập vỡ cái bát cơm tồi tàn này của cô!”

Chu Tử Lâm khoanh tay lại, nhìn Giang Khuynh Nguyệt với vẻ cao cao tại thượng và lạnh lùng nói.

Trong mắt Giang Khuynh Nguyệt cũng không khỏi dấy lên lửa giận, nắm tay siết chặt, cô ta muốn kiên cường hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không có sức mạnh này.

Hết cách rồi, với tình hình hiện tại của cô ta, Giang Sơn Hải sẽ không cho cô ta bất kì sự giúp đỡ nào, thậm chí không thừa nước đục thả câu là đã tốt lắm rồi.

Quan hệ bố con của bọn họ đã vì chuyện tiệc sinh nhật lần trước mà rơi vào tình trạng đóng băng rồi.

“Tôi... bây giờ tôi không có nhiều tiền đến như thế, cô đợi tôi bàn bạc xong chuyện hợp tác với Gukoo rồi hẵng đến đòi tiền đi.” Giang Khuynh Nguyệt cuối cùng vẫn chịu thua, cô ta thở dài và nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Cái loại vô ơn này, cô không làm thịt cô ta thì thôi, lại còn muốn cúng tiền cho cô ta à?” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nhìn Giang Khuynh Nguyệt và hỏi.

Giang Khuynh Nguyệt cười khổ, Tề Đẳng Nhàn là người ở nơi khác, sao có thể biết được nội tình của Thượng Hải?

E rằng cho dù là Giang Sơn Hải thì cũng không muốn đối đầu với Trịnh gia đâu! Càng huống hồ Trịnh gia còn có một dì ba thâm sâu có lường, Triệu Man Nhi đó?

Chu Tử Lâm quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn và lạnh lùng nói: “Anh câm miệng lại cho tôi, tên oắt con kia! Còn lèm bèm thêm nửa câu nữa thì tôi sẽ bắt anh phải nằm mà rời khỏi Thượng Hải!”

Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Cô nói cái gì cơ?”

“Nói anh ngu đấy!”

Chu Tử Lâm vừa nghe thấy hắn nói chuyện thì bèn nổi trận lôi đình, giơ bàn tay lên và đánh về phía mặt hắn.

Giang Khuynh Nguyệt vội vàng đứng dậy, đẩy Tề Đẳng Nhàn ra, để cho Chu Tử Lâm mạnh mẽ tát một cái lên trán mình, đánh cho cả người cô ta trở nên lảo đảo.

Tề Đẳng Nhàn vốn định đạp cho Chu Tử Lâm một cái để cô ta ngã lăn ra ngoài, ai mà ngờ được Giang Khuynh Nguyệt lại đột nhiên lao đến đẩy hắn ra chứ.

Nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt vì mình mà ăn đòn, trong lòng hắn cảm thấy có chút tức giận, có nói thế nào thì Giang Khuynh Nguyệt cũng là bạn gái trên danh nghĩa của hắn mà?

Đang định ra tay thì lại bị Giang Khuynh Nguyệt đang lảo đảo túm lấy.

“Đừng làm bừa, tôi biết anh có chút xuất thân, nhưng dù sao cô ta cũng dựa vào Trịnh gia! Vả lại, quan hệ của cô ta và Trịnh Hữu Bân rất tốt. Anh động vào cô ta, chọc vào Trịnh Hữu Bân, tất cả chúng ta đều đừng nghĩ đến việc được sống yên ổn ở Thượng Hải!” Giang Khuynh Nguyệt gượng cười và nói.

Trên thực tế thì danh tiếng của Giang Khuynh Nguyệt ở Thượng Hải cũng không hề yếu kém, dù sao cô ta cũng là con gái của Giang Sơn Hải, hơn nữa còn mang danh hiệu là mỹ nữ số một Thượng Hải cơ mà.

Thế nhưng quan hệ của cô ta và Giang Sơn Hải đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, mọi người đều biết rằng nếu như cô ta xảy ra chuyện gì thì cũng chưa chắc Giang Sơn Hải sẽ quan tâm.

Đây cũng chính là lí do vì sao sau khi Chu Tử Lâm trở thành một kẻ vô ơn thì vẫn dám làm trò nhảy nhót ở trước mặt cô ta!

Tề Đẳng Nhàn lại dứt khoát kéo Giang Khuynh Nguyệt ra, giơ tay lên và tát thẳng vào gương mặt thối tha khiến cho hắn chán ghét của Chu Tử Lâm!

“Chát!”

Chu Tử Lâm cũng không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại dám ra tay với mình.

Sau khi nghe thấy những lời nói kia của Giang Khuynh Nguyệt, cô ta còn đang tỏ ra vô cùng đắc ý.

Kết quả vừa mới đắc ý chưa được một giây thì đã bị một cái tát của Tề Đẳng Nhàn kéo về thế giới hiện tại.

Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sững sờ, con mẹ nó, hắn không nghe hiểu tiếng người à? Đã bảo với hắn rồi, Chu Tử Lâm có quan hệ với Trịnh Hữu Bân, không thể chọc vào được, thế mà hắn vẫn tát vào mặt cô ta?

“Ngay cả bố cô mà tôi còn dám tát, một con điếm thì có tính là gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nở nụ cười và nhìn Giang Khuynh Nguyệt một cái.

Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó trợn mắt lườm hắn một cái, đây đúng là sự thật, cái tên này thực sự đã dám tát vào mặt Giang Sơn Hải ở ngay trong dinh thự của Giang gia.

Chu Tử Lâm vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang định lên tiếng thì Tề Đẳng Nhàn đã vội vàng xua tay và nói: “Đừng nói nữa, mau gọi điện thoại kêu người đến đây đi, tôi biết cô muốn nói mấy lời nhảm nhí như kiểu bắt tôi quỳ xuống xin lỗi rồi tự chặt đứt hai tay rồi.”

Lời đã đến bên miệng của Chu Tử Lâm ngay lập tức bị nghẹn trở lại, cô ta tức đến mức cả người run lên và liên tục nói: “Được được được, nếu như anh đã đoán trước được thì bây giờ mua quan tài luôn đi, tôi sẽ ngay lập tức cho người đến tiễn anh lên đường!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK