Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 671 Sẵn sàng xuất phát.

Chương 671: Sẵn sàng xuất phát.

Tề Đẳng Nhàn gọi thêm cả ba người Đồ Phu, Dạ Ma và Oán Quỷ cùng đi đến Miệng Cá Sấu để gặp Ngọc Tiểu Long.

Sau khi dựa theo chỉ thị của Ngọc Tiểu Long để đi đến một nơi hẻo lánh nào đó trong Miệng Cá Sấu, Tề Đẳng Nhàn rất nhanh đã nhìn thấy người.

“Nói thế nào?” Tề Đẳng Nhàn đi lên phía trước và mở miệng hỏi.

Sau khi nhìn thấy ba người ở bên cạnh hắn, Ngọc Tiểu Long ngẩn người, cô ấy nói: “Sao anh lại dẫn cả mấy người này đến thế?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng trợn mắt và nói: “Tiểu đội điềm gở à, tôi muốn tiêu diệt hết bọn chúng, khiến cho Triệu gia đau đớn một trận!”

Ngọc Liểu Long lại lắc đầu và nói: “Không được, Tiểu đội điềm gở là tiểu đội mà nhà nước đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng nên, nếu làm như vậy thì sẽ là một tổn thất rất lớn.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu như bọn họ đã làm việc dưới trướng Triệu gia thì nhất định phải diệt trừ, tôi không cần biết ai đã bồi dưỡng ra bọn họ. Dám cản đường của tôi thì tôi sẽ giết hết!”

Đồ Phu ở bên cạnh nói: “Ngọc tướng lĩnh, ai cũng nói cô không thua kém gì đàn ông, thế nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, cô quá là mềm lòng nương tay rồi. Nếu như cô không thể ra tay thì cứ để tôi giết là được rồi, trên lưng tôi đã gánh hàng vạn mạng người tồi, tôi không quan tâm việc gánh thêm vài cái mạng nữa đâu.”

Lời của Đồ Phu cũng không phải là nói ngoa, dù sao thì anh ta cũng từng là tên đại ác nhân đã giết chết mấy vạn tù binh.

“Tề Đẳng Nhàn, anh không thể làm việc một cách quá tùy ý như vậy được!” Ngọc Tiểu Long không thèm để ý đến Đồ Phu mà lại nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng nghiêm túc.

Tề Đẳng Nhàn đã sớm nghĩ đến việc sau khi Ngọc Tiểu Long biết được ý định này của hắn thì quá nửa là sẽ không đồng ý.

Vậy nên hắn hoàn toàn không nói trước với Ngọc Tiểu Long mà đã tự mình âm thầm hành động và lôi người đến đây rồi.

Oán Quỷ nói với Ngọc Tiểu Long: “Xin chào Ngọc tướng lĩnh, chúng tôi tiêu diệt thân xác của đám người đó cũng là chuyện tốt mà, có thể giúp bọn họ sớm ngày rời khỏi thế giới ngũ trược này và sớm ngày đi đến Tây Phương Cực Lạc, đây là siêu độ mà!”

Khóe miệng Ngọc Tiểu Long khẽ giật, cô ấy nhìn Oán Quỷ và nói: “Anh lại là ai nữa?!”

“Biệt danh là Oán Quỷ, tu sĩ của chùa Thảo Trĩ năm đó, có lẽ cô ít nhiều cũng biết một chút.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long có hơi trầm xuống.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhất định phải tiêu diệt toàn bộ Tiểu đội điềm gở, chính bởi vì bồi dưỡng ra bọn họ không hề dễ dàng cho nên bọn họ mới càng phải chết! Bọn họ chết ở đây, Triệu gia mới đau đớn, Phó lão mới có thể mượn cơ hội này để phản kích lại được.”

Ngọc Tiểu Long hít vào một hơi thật sâu và nói: “Đương nhiên là tôi biết chuyện đó, nhưng điều mà tôi suy nghĩ nhiều hơn là... Vốn dĩ chúng ta phải làm chuyện này trong bí mật mà, nếu như giết sạch bọn họ rồi, một khi sự việc bị bại lộ thì chúng ta sẽ không có cơ hội để quay đầu đâu, anh có biết điều đó không?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Đương nhiên là tôi đã từng nghĩ đến điều đó, rất có khả năng chúng ta sẽ bị chụp cho cái mũ là quân bán nước. Nhưng mà chuyện nên làm thì vẫn phải làm thôi!”

Chính vào lúc này, có một giọng nói truyền đến.

“Ngọc tướng lĩnh, nên giết thì cứ giết đi, bây giờ không phải là lúc để mềm lòng nương tay đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân nhếch nhác đi ra từ phía sau bức tường.

Người đàn ông đẹp trai rạng ngời, gương mặt có vài nét tương đồng với Trần Ngư.

Rõ ràng anh ta chính là Trần Liệt.

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Cô đã cứu được người ra rồi à?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phải, nhưng có thể đưa anh ta rời đi an toàn hay không thì còn phải xem tiếp theo đây chúng ta sẽ làm như thế nào nữa!”

Trần Liệt ho khan hai tiếng, trong mũi có máu tươi chảy ra, rõ ràng là trước khi được Ngọc Tiểu Long giải cứu thì anh ta đã phải chịu sự đối xử không mấy đàng hoàng.

“Sở dĩ chúng ta có thể đứng cùng một chỗ chính là bởi vì chúng ta có cùng chung một kẻ địch, nếu như kẻ địch đã đem một cơ hội tốt để làm đau bọn chúng đến ngay trước mắt chúng ta thì tại sao chúng ta lại không tận dụng nó chứ?” Trần Liệt nói với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long không nói gì nữa, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý với suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn.

Cô ấy đi ở phía trước để dẫn đường, sau khi đi được vài bước, cô ấy nói: “Lòng tham của anh quá lớn, đừng có nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, bọn họ đều là những người tinh nhuệ nhất trong số tinh nhuệ đấy!”

Sau khi nói xong lời này, khi đi tới trước mặt một chiếc container được che lại bằng vải chống thấm, cô ấy móc chìa khóa ra và mở chiếc container ra.

Tề Đẳng Nhàn nhìn kĩ một cái, ở bên trong đó toàn là những trang bị tinh vi.

“Đây đều là hàng của Đức cả đấy, hơn nữa còn có được thông qua con đường không bình thường, cứ yên tâm mà dùng.” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói, cô ấy đi vào đầu tiên, lấy một cái áo chống đạn lên rồi bắt đầu mặc lên người.

Dạ Ma nói với giọng khinh thường: “Ông đây không mặc mấy cái thứ đồ chơi đó đâu, kẻ nhát gan mới mặc nó thôi!”

Đồ Phu lại nói với giọng chế nhạo: “Chỉ có kẻ ngốc chưa từng ra chiến trường mới nói ra những lời như vậy thôi! Cậu không mặc thì chờ bị bắn chết là được rồi.”

Sau khi nói xong lời này, anh ta cũng cầm lấy một cái áo chống đạn cỡ lớn và mặc lên người mình, cơ mà bởi vì dáng người quá mức mập mạp nên khó tránh khỏi trông có hơi buồn cười và kì quặc.

Dạ Ma khoanh hay tay lại, cười khẩy với vẻ khinh thường và quay đầu sang một bên.

Nhưng lại nhìn thấy cái tên Oán Quỷ cũng đang ngoan ngoãn mặc áo chống đạn vào, lại còn chọn một chiếc mũ sắt vô cùng kín đáo, cả cái mũ được phủ kín bằng sắt thép, chỉ có chỗ trước mắt là có một tấm kính chống đạn, trông có hơi giống với đồ dùng của thợ hàn.

“Lại là một tên nhát gan!” Dạ Ma lại khinh thường thêm lần nữa và lại quay đầu sang hướng khác.

Lần này, anh ta lại nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã cởi áo ngoài ra và mặc chiếc áo gilê chống đạn bằng gốm lên người, sau đó buộc chiếc nẹp bảo vệ chân vào và lúc này còn đang với tay ra để lấy chiếc mũ sắt chống đạn nữa.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ chiếc mũ chống đạn và cười nói: “Cái này tốt này, không cần phải cải trang nữa, người khác hoàn toàn không nhìn thấy mặt chúng ta.”

Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp đội chiếc mũ lên đầu và nói: “Có hơi nặng nha, nhưng mà thôi không sao hết.”

Dạ Ma hoàn toàn chết lặng, không bao lâu sau, mọi người xung quanh đều đã hoàn tất việc trang bị rồi.

“Xuất phát thôi, mục tiêu của chúng ta là căn cứ bí mật ở trong núi, sau khi đến được đó thì sẽ có người đến tiếp ứng.” Ngọc Tiểu Long đưa tay ra chỉ vào bản đồ và nói.

Mọi người đều đến xem một chút và nhao nhao gật đầu.

Đang chuẩn bị xuất phát thì Dạ Ma mới kêu lên: “Chờ đã!”

Đồ Phu quay đầu lại và mắng: “Đồ ngốc, cậu có chuyện gì?”

“A... Tôi thay trang bị cái đã!” Dạ Ma vội vàng nói, sau đó bắt đầu luống cuống mặc mấy thứ đồ bảo hộ như áo chống đạn lên người.

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Ấy, không phải mấy tên nhát gan mới mặc mấy thứ này hay sao? Đàn ông chân chính thì làm gì cần áo chống đạn chứ!”

Dạ Ma ngượng ngùng cười nói: “Nói đùa thôi, nói đùa thôi mà!”

Anh ta nhìn thấy người như Tề Đẳng Nhàn cũng bọc lấy mình thật chặt để sẵn sàng đón địch thì đã ngay lập tức ý thức được việc e rằng đây không phải là một mối nguy hiểm thông thường.

Đồ Phu là quân phiệt và đã từng ra chiến trường, đương nhiên là rất rõ về việc ở trong mưa bom bão đạn sẽ nguy hiểm đến như thế nào, cho dù võ công có cao hơn nữa thì chỉ một viên đạn lạc cũng có thể khiến cho họ mất mạng.

“Nhất định phải chú ý, đặc biệt là hai người chúng ta, không được để lại bất cứ dấu vết gì, cho dù có chảy máu thì cũng phải nuốt ngược lại vào trong bụng cho tôi!” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng nghiêm túc.

“Hiểu rồi.” Tề Đẳng Nhàn uể oải đáp lại một tiếng.

Trần Liệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, anh ta nói: “Chư vị, cái mạng chó này của tôi nhờ cả vào mọi người rồi!”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu với anh ta và nói: “Cậu chuẩn bị báo đáp tôi như thế nào đây?”

Trần Liệt ngây người.

Tề Đẳng Nhàn cười, vỗ vỗ vào chiếc mũ sắt của anh ta và nói: “Quay về nhớ bảo Trần Ngư gửi vài tấm ảnh tự sướng cho tôi.”

“...” Trần Liệt trực tiếp cạn lời, đây là người gì chứ.

Đoàn người có thể nói là trang bị đến tận răng rồi ngay lập tức xuất phát.

Trước khi đi, Ngọc Tiểu Long giật hai quả lựu đạn rồi ném thẳng vào bên trong container, cùng với hai tiếng nổ đoàng đoàng và sự bốc cháy dữ dội, tất cả mọi thứ đều biến thành tro bụi.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn vô cùng kì lạ, xem ra cô gái này đã không ít lần làm chuyện như thế này rồi...
Chương 672 Đánh quân tinh nhuệ.

Chương 672: Đánh quân tinh nhuệ.

Từ bến cảng nhỏ ở bên cạnh Miệng Cá Sấu, bọn họ ngồi lên một chiếc du thuyền và đi ngược dòng nước, khoảng hơn một giờ sau thì dừng thuyền và cập bờ.

Dưới sự chỉ huy của Ngọc Tiểu Long, mấy người họ đi vào sâu trong núi.

Suốt dọc đường đi đều vô cùng thuận lợi và không hề gặp phải trở ngại gì.

“Con đường tiếp theo đây nhất định phải cẩn thận.” Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn: “Triệu gia biết nhất định sẽ có người đến cứu Trần Liệt và có lẽ cũng biết được con đường để rút lui, vậy nên giữa đường chắc chắn sẽ có mai phục.”

“Đây là một ván cờ à? Bọn chúng để cho chúng ta cứu Trần Liệt ra một cách nhẹ nhàng, trên thực tế là muốn giết chết chúng ta trên đường rút lui.” Tề Đẳng Nhàn hỏi với vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cần biết phải hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.” Ngọc Tiểu Long trả lời rồi đưa tay ra gõ gõ vào chiếc mũ sắt của mình: “Cảnh giác một chút đi, vào trong núi rồi.”

“Cô cũng nhanh nhẹn đấy.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha một tiếng.

Hắn nhìn thì có vẻ rất ung dung, nhưng trên thực tế, thị giác và thính giác của hắn đều đã hoạt động đến mức cực hạn rồi, đôi mắt đảo khắp xung quanh, đôi tai thỉnh thoảng lại rung lên vài lần, vô cùng cảnh giác.

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, Trần Liệt đã mệt đến thở hổn hển, nhưng cũng may là anh ta có thói quen duy trì việc tập thể dục, cộng thêm việc anh ta biết rằng đây là thời điểm quan trọng để quyết định xem anh ta có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không, vậy nên anh ta đã nghiến răng và tiếp tục kiên trì.

Lúc này, cơ thể mập mạp của Đồ Phu đã trở nên rất linh hoạt, anh ta khẽ giọng nói: “Nhị đương gia, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nói ít thôi.”

Đi tiếp về phía trước chính là rừng cây càng thêm rậm rạp, địa hình thì lại trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều, nơi này, ngay cả ánh trăng cũng khó mà lọt vào được.

“Bùm!”

Chính vào lúc này, cùng với một tiếng vang thật lớn, một tia pháo sáng bay thẳng lên trời, khu vực xung quanh ngay lập tức được chiếu sáng, trên bầu giời tối tăm giống như được treo lên một mặt trời lơ lửng vậy!

Chiếc mũ sắt của Ngọc Tiểu Long khẽ động vài cái, sau đó cô ấy khẽ giọng quát lên: “Đến rồi!”

Lúc này cô ấy đang nói chuyện bằng tiếng nước ngoài, hơn nữa giọng nói cũng trở nên xa lạ, rõ ràng là cô ấy không muốn mọi người nhận ra được giọng nói của mình.

Đây cũng là chuyện mà mọi người đã hẹn sẵn từ trước, khi đang chiến đấu, bọn họ sẽ dùng tiếng nước ngoài để giao tiếp với nhau, tránh để lại bất cứ manh mối gì.

Bóng dáng của mấy người họ hiện ra trần trụi và không thể che giấu dưới sự chiếu rọi của chiếc pháo sáng này!

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn bỗng cảm thấy sởm gai ốc, dịch mật đang nhanh chóng tiết ra, dopamin cũng đang nhanh chóng sinh sôi, cả người bỗng cảm thấy hồi hộp và hưng phấn đến cực điểm.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt ngay lập tức bao trùm lấy bọn họ!

Ngay cả Trần Liệt cũng có một cảm giác kì diệu như thể ngàn cân treo sợi tóc vậy, dường như giây tiếp theo bản thân mình sẽ bị bắn chết bất cứ lúc nào.

“Soạt!”

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay ra, mạnh mẽ nắm lấy cổ áo chống đạn của Trần Liệt, nhấc cả người anh ta lên như một con gà con và tránh sang bên trái.

Ngọc Tiểu Long cũng không hề do dự mà cúi người xuống và tránh sang bên phải.

Phản ứng và tốc độ của ba người Đồ Phu, Dạ Ma và Oán Quỷ đều vô cùng nhanh, ai nấy đều nhanh chóng tránh đi.

“Đoàng!”

Một quả lựu đạn súng trường rơi xuống chỗ bọn họ vừa đứng, xốc lên một lượng lớn đá vụn và đất sét, nổ ra một đám khói mù, sau đó là hơi nóng sau vụ nổ đập thẳng vào mặt!

Trong lúc Tề Đẳng Nhàn tránh ra khoảng bảy tám mét, hắn nhấc Trần Liệt lên, quăng một cái và ném anh ta bay ra ngoài như chơi trò ném đĩa vậy.

Cơ thể của Trần Liệt thoát khỏi phạm vi bao phủ của pháo sáng, mạnh mẽ nện vào một thân cây đại thụ và đụng đến hoa mắt chóng mặt, nếu không phải đã được trang bị đến tận răng thì e là anh ta đã lập tức gãy xương rồi.

“A... Với cái thái độ này mà còn muốn ảnh tự sướng của chị tôi à!” Trần Liệt đau đến buồn nôn, nhịn không được mà chửi mắng mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã nhìn thấy lại thêm một quả lựu đạn súng trường nữa nổ tung ở ngay bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.

Gần như là cùng lúc với vụ nổ, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn rơi xuống dưới rồi nhanh chóng bò đi như một con nhện nước.

Sau khi quả lựu đạn súng trường này nổ tung, một lượng lớn đá vụn và đất sét bay ra tứ tung, một mùi thuốc súng gay mũi lan ra mù mịt, nhưng điều đáng sợ hơn là các mảnh đạn bắn ra sau khi lựu đạn phát nổ đã đâm vào cây cối và phát ra những tiếng rầm rầm rầm cực lớn!

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, sự hưng phấn và căng thẳng toàn thân dường như không chịu sự khống chế của cảm xúc nữa, từ trong uy lực của vụ nổ này, hắn cảm nhận được một sức mạnh mà sức người không thể nào sánh bằng!

Trong lúc hắn bò ra ngoài, mấy quả lựu đạn súng trường vẫn lần lượt nổ tung ở sau lưng hắn, ánh lửa gần như nhấn chìm bóng hình của hắn.

Sau đó, hắn nghe thấy trên đầu mình truyền đến những tiếng bụp bụp bụp bụp trầm đục, khiến cho đầu óc hắn đều có chút tê dại.

Còn nữa, trên áo chống đạn của hắn cũng truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn do va chạm, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đây đúng là chiến tranh hiện đại mà, ở trước mặt chiến tranh hiện đại, sức người đúng thật là quá nhỏ bé!” Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu hắn như một tia chớp, hắn xoay người một cái và lại tránh ra xa khoảng năm sáu mét.

Vừa mới thở ra một hơi, hắn bèn không nhịn được mà đưa tay sờ sờ chiếc mũ sắt của mình, trên chiếc mũ sắt rắn chắc đã có những cái lỗ dày đặc, còn có một ít mảnh đạn vẫn còn đang cắm ở phía trên, suýt chút nữa đã khiến cho bàn tay của hắn bị thương.

“Cũng may là đã trang bị kĩ càng, nếu không thì dù võ công có lợi hại hơn gấp mười lần thì cũng chẳng thấm vào đâu mất thôi!”

Người có cùng cảm giác đó còn có Dạ Ma nữa, anh ta cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình đã mặc áo chống đạn vào, nếu không thì bây giờ anh ta đã tuyên bố tử trận rồi.

Đồ Phu mặt đầy hưng phấn, anh ta mạnh mẽ vỗ vào chiếc mũ sắt của Dạ Ma và nói: “Khỉ ốm, con mẹ nó không phải cậu nói kẻ nhát gan mới mặc đồ bảo hộ hay sao? Bây giờ cậu cởi ra mau đi, tôi tôn cậu lên làm đấng hảo hán!”

Dạ Ma nhịn không được mà mắng: “Cởi thằng bố cậu ấy, đồ béo ú chết tiệt, cậu đã từng ra chiến trường thì cậu ghê gớm lắm à? Lát nữa chúng ta thi xem ai mới là người giết được nhiều hơn!”

Đồ Phu hung hăng liếm khóe môi của mình và nói với giọng hưng phấn: “Con mẹ nó đây mới là cực phẩm tinh nhuệ này, sau khi định vị chúng ta bằng một viên pháo sáng thì đã ngay lập tức bao trùm lấy chúng ta bằng lựu đạn.”

Dạ Ma trợn mắt và nói với vẻ tức giận: “Tinh nhuệ cái gì mà tinh nhuệ? Ông đây chuyên đánh quân tinh nhuệ đó!”

Đồ Phu nói: “Tìm cách xử bọn họ chứ?!”

“Đương nhiên!”

Dạ Ma vẫy tay một cái và mạnh mẽ cụng tay với Đồ Phu.

“Tiếp theo phải làm gì đây?” Oán Quỷ chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, anh ta hỏi với giọng có hơi bế tắc.

“Đây là dã chiến, vũ khí và đạn dược mang theo chắc chắn không có nhiều đâu, chờ đạn bắn hết là được!” Đồ Phu nở nụ cười ác độc, cảm thấy dường như mình đã trở về mười mấy năm trước rồi vậy, cả người hưng phấn đến không chịu nổi.

Dạ Ma liên tục mắng chửi, anh ta rút súng lục ra và bắn mấy phát vào trong rừng rậm tối tăm nơi truyền đến tiếng súng.

Kết quả, khi chỉ mới bắn đến phát thứ tư, một loạt đạn đã bắn trúng vào tảng đá ở bên cạnh anh ta, đá vụn văng ra, đập vào chiếc mũ sắt của anh ta và bắn ra tia lửa.

Khiến cho Dạ Ma sợ đến run rẩy và trực tiếp co rụt lại.

“Đồ ngốc, đừng có bắn trả lung tung, vũ khí của chúng ta không bằng bọn họ, nhắm chuẩn cơ hội rồi hẵng nổ súng!” Đồ Phu nói.

Trong lòng Dạ Ma rất mất cân bằng, không phải chỉ là làm quân phiệt vài năm thôi sao, ở trước mặt mình quơ tay múa chân cái gì chứ, thật đúng là làm cho người ta khó chịu mà!

Có điều, anh ta biết rất rõ rằng lúc này mình phải nghe theo lời của cái tên có kinh nghiệm như Đồ Phu này.

Chiến trường không phải nơi ẩn nấp và ám sát, cũng không phải nơi so chiêu một chọi một với cao thủ mà là nơi mưa bom bão đạn, nếu không cẩn thận thì sẽ phải nuốt hận tại chỗ, huống chi người mà bọn họ phải đối mặt chính là những người tinh nhuệ nhất trong số tinh nhuệ, là Tiểu đội điềm gở mà nhà nước đã tốn vô số tâm huyết để bồi dưỡng ra!
Chương 673 Huyết chiến.

Chương 673: Huyết chiến.

Tiếng súng dần dần yếu đi rất nhiều, cũng không còn nghe thấy tiếng nổ của lựu đạn nữa, hiển nhiên, hỏa lực mà đối phương mang theo cũng không phải là quá nhiều.

Ngọc Tiểu Long hít vào một hơi thật sâu, trong mũi ngập tràn mùi khói thuốc súng của chiến trường, cô ấy thắt chặt chiếc mũ sắt đã lởm chởm của mình và trầm giọng nói: “Nhất định phải bảo vệ tốt Trần Liệt!”

Tề Đẳng Nhàn đã đang bảo vệ ở bên cạnh Trần Liệt rồi, bàn tay tóm lấy chiếc thắt lưng chiến thuật, nắm lấy một khẩu súng ngắn có hình thù quái dị rồi giơ tay bắn lên không trung.

“Bùm!”

Pháo sáng bị bắn lên không trung và nổ tung, ngay lập tức chiếu rọi môi trường tối tăm ở xung quanh.

Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh sáng lờ mờ hiện lên những bóng dáng màu đen, ai nấy đều che mặt, đội mũ sắt, trang bị đầy đủ.

Mỗi người trong số họ đều mang đến một cảm giác rất nặng nề, trong ánh mắt chỉ lộ ra một loại sát khí và thờ ơ.

“Đây chính là Tiểu đội điềm gở trong truyền thuyết, là Tiểu đội điềm gở mà ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng không tiếc lời khen ngợi!” Tề Đẳng Nhàn nheo mắt lại, nhìn quanh một lượt và đã nhìn thấy rõ hết được môi trường ở xung quanh rồi.

Tiểu đội này tổng cộng có hơn ba mươi người, cứ hai người lại tạo thành một phân đội nhỏ, bọn họ vô cùng ăn ý với nhau, ngay cả bước đi cũng cùng nhịp độ và vô cùng ăn khớp với nhau.

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm nhận được gì đó, hắn bịt tai nghe của mình lại và trầm giọng nói: “Không đúng, không phải tất cả những người này đều là lính của Tiểu đội điềm gở, trong số đó còn có bậc thầy võ học nữa, mọi người chú ý một chút!”

Hắn có thể nghe thấy rõ rằng tiếng bước chân của một số người lính khá là nhẹ, trong khi một số người thì lại khá là nặng.

Người có bước chân nhẹ nhàng rõ ràng là người đã luyện nhiều Bát Quái Chưởng, cho nên dáng đi rất uyển chuyển, mũi chân theo bản năng có hơi hướng vào bên trong.

Người có bước chân nặng nề thì lại là người đã quen với việc giậm mạnh xuống đất của Bát Cực Quyền, mỗi khi bước đi đều sẽ sử dụng sức mạnh của hông và cột sống nên trông có vẻ hơi nặng nề.

“Giết tạm hai người thử xem!” Tề Đẳng Nhàn nói một tiếng rồi là người đầu tiên ra tay.

Từ trong miệng của hắn phát ra một tiếng hổ gầm, giống như tiếng hổ gầm trong núi, cả người gục xuống rồi lại gồng lên giống như một con hổ dữ đang đi xuống núi vậy!

Hắn đi về hướng tây, đây là nơi có hai tên lính của Tiểu đội điềm gở ở gần chỗ hắn nhất, cách khoảng hơn hai mươi mét.

Chỉ thấy đôi chân của Tề Đẳng Nhàn lao đi như móng ngựa, tốc độ cả người nhanh đến cùng cực, dưới sự chiếu rọi của pháo sáng, hắn lao ra như một vạch đen!

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến được trước mặt hai người này, hắn ngay lập tức thay đổi tư thế, một chiêu phách quyền đập thẳng vào đầu của tên lính bên trái!

Tên lính bên trái cũng phản ứng cực nhanh, anh ta khẽ lui về phía sau nửa bước, tay phải không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc lưỡi lê M9, sau khi xoay một vòng trong tay thì đâm thẳng về phía trái tim của Tề Đẳng Nhàn, động tác không có một chút dư thừa mà chỉ có tốc độ! Một tốc độ nhanh đến cực hạn!

Trong lúc Tề Đẳng Nhàn đánh ra một cú đó, tên lính bên phải đã tránh sang bên cạnh, tay trái tay phải thò ra phía sau lưng, hai con dao găm lưỡi xoắn xuất hiện ở trong tay, lóe lên ánh sáng lạnh và đâm thẳng về phía eo hắn!

Nếu như là người bình thường đối diện với thế đánh gọng kìm như vậy thì chắc chắn sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng là nhân vật thuộc cấp độ bậc thầy, sức mạnh thể chất của hắn là không thể tưởng tượng được.

Sau khi đánh một chưởng không trúng, bàn tay của hắn đã biến thành móng vuốt của đại bàng, hắn túm lấy bàn tay đang cầm lưỡi lê của tên lính bên trái và bóp mạnh một cái, sau đó chân phải giẫm về phía trước một cái!

“Rắc rắc!”

Một chiêu “Sư tử giẫm bóng” đá thẳng vào gióng chân của tên lính bên trái, ngay lập tức bẻ gãy xương ống chân của đối phương!

Nhưng hàng lông mày giấu ở dưới chiếc mũ sắt của tên lính này lại chỉ hơi nhíu lại một chút, trong lúc cơ thể ngã xuống, một bàn tay khác móc ra một khẩu súng lục và nhắm thẳng vào ngực hắn!

“Soạt!”

Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cúi xuống một cách cường điệu, đồng thời tránh khỏi hai con dao lưỡi xoắn và cả đạn nữa.

Tên lính đang ngã xuống đất lập tức giương họng súng lên và muốn giết hắn, nhưng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn còn nhanh hơn tia chớp, một đấm đánh thẳng vào chiếc áo chống đạn của tên chiến sĩ!

Lực tác động của nắm đấm này giống như một viên đạn pháo vậy, khiến cho chiếc áo chống đạn bị lõm vào bên trong, trong lồng ngực của tên lính này phát ra tiếng xương gãy giòn vang.

Con dao lưỡi xoắn trong tay tên lính bên phải lại lần nữa đánh đến, Tề Đẳng Nhàn lại thuận thế đá lên một cái, bụp một tiếng, đá cho xương chân của người này gãy ra từng khúc!

Nhưng tên lính này lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, con dao lưỡi xoắn vẫn không hề nghiêng lệch mà đâm vào chỗ hiểm, hơn nữa còn tương đối mạnh mẽ!

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên làm một chiêu “Ve sầu thoát xác”, áo khoác trên người ngay lập tức bay ra, trùm xuống đầu tên lính và che mất tầm nhìn!

Lúc này tên lính mới cảm thấy luống cuống, anh ta lắc đầu một cái và ném cái áo xuống, lại thấy khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đã đang đập vào chiếc mũ sắt của mình!

“Bụp!”

Mũ sắt bị va chạm kịch liệt và ngay lập tức lõm xuống, tên lính này bay khỏi mặt đất, cái đầu bên trong chiếc mũ bị đập đến máu thịt lẫn lộn, anh ta ngã lăn ra đất và không rõ sống chết.

Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp ra tay thì bốn tên lính đã bỗng nhiên xông ra, trong tay đều là lưỡi lê, bốn người vây quanh và chia nhau ra đâm vào chỗ hiểm của hắn!

Nhìn thì có vẻ Tề Đẳng Nhàn đã xử lí hai người kia một cách rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, sức mạnh thể chất bộc phát vào lúc đó là vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, sự nhanh nhẹn trong động tác của những tên lính này rõ ràng mạnh hơn người thường rất nhiều lần, sức mạnh của cơ bắp cũng rất kinh khủng, đối phó với bọn họ là điều vô cùng khó khăn!

Lúc này, bóng dáng mập mạp của Đồ Phu lao đến từ bên sườn giống như một con gấu già vậy, bụp một tiếng đâm vào đám người, ngay lập tức khiến cho bọn họ người ngã ngựa đổ.

Tề Đẳng Nhàn nhân lúc trọng tâm của những người này không ổn định mà liên tục quét chân và đá vào bắp chân của mấy người họ, bụp bụp bụp bụp, một chuỗi tiếng vang trầm thấp, chân trước vừa mới chạm đất, chân sau đã ngay lập tức đá lên hạ bộ!

Đũng quần của những người này không có áo giáp bảo vệ, vậy nên lực đá vào đũng quần cũng có thể nhẹ hơn một chút, không tiêu hao quá nhiều thể lực!

“Cẩn thận một chút, mấy tên bậc thầy võ học còn chưa ra tay đâu!” Lúc này, Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.

“Biết rồi!” Đồ Phu đáp lại, cánh tay vung lên một cái, chặn đứng đường đi của hai tên lính, anh ta vặn người lại và đánh ra một chiêu “Gấu già đánh cây”.

Lồng ngực của một tên lính đâm thẳng vào sau lưng của anh ta, mặc dù đã mặc áo chống đạn nhưng bên trong xương ngực vẫn phát ra một chuỗi tiếng xương gãy răng rắc, anh ta bay ngược ra ngoài, máu tươi thấm đẫm chiếc mặt nạ đen.

Lúc này, Dạ Ma cũng kêu lên một tiếng quái dị và lao vào chiến trường, chân phải nhấc lên và đạp một tên lính đang tới gần Đồ Phu bay ra ngoài, thừa dịp đối phương mất đi cân bằng, anh ta tiến thêm một bước, giơ chân lên cao và đá thẳng vào huyệt thái dương của người kia!

“Cái đồ đần độn này!” Đồ Phu không khỏi thầm mắng.

Chính vào lúc Dạ Ma giơ chân lên, bước chân của tên lính kia khẽ dừng lại, lưỡi lê trong tay đâm thẳng về phía đùi của anh ta!

“Lì đòn thế à?!” Trong lòng Dạ Ma vô cùng hoảng sợ, anh ta muốn thu chân lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

Lúc này, Đồ Phu hích vai ném Dạ Ma bay ra ngoài và đón lấy tên lính kia, hai bàn tay mũm mĩm ngay lập tức đè lên lưng lưỡi lê, mười ngón tay dùng sức đan vào nhau và lần lượt bắt lấy nó.

Tên lính này lại là một kẻ hung hãn, cánh tay gân guốc vặn một cái, bộc phát một luồng sức mạnh đáng sợ và lại bắt đầu đấu sức với Đồ Phu!

“Đồ ngốc, cẩn thận!” Lúc này, Oán Quỷ quát lên một tiếng.

Dạ Ma chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát, anh ta ngay lập tức ngồi xổm xuống, vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy một khuỷu tay vọt qua không trung.

Còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay của đối phương bỗng mềm nhũn ra rồi đột nhiên bắn lên như một cái roi, bốp một cái đánh vào mũ sắt của anh ta!

“Xoảng!”

Kính chống đạn trên mũ sắt bị cái tát này đánh cho vỡ vụn, cả người Dạ Ma lăn lông lốc ra ngoài, bị sức mạnh khủng khiếp làm cho máu mũi chảy ròng ròng.

Điều này khiến cho trong lòng Dạ Ma vô cùng ớn lạnh, nắm đấm chỉ là viên đạn nhưng cùi chỏ thì lại là đạn pháo, nếu như cùi chỏ đó rơi vào sau đầu của anh ta, vậy cho dù có mũ sắt chống đạn bảo vệ thì e rằng đầu của mình cũng đã bị đập nát rồi!
Chương 674 Hung hiểm.

Chương 674: Hung hiểm.

“Con bà nó, Tiểu đội điềm gở này mạnh thế, ban nãy sao Nhị đương gia lại giết được hai người trong nháy mắt thế?!”

Dạ Ma không khỏi chửi thề, anh ta không dám lơ là nữa mà đã nâng cao tinh thần lên gấp hai mươi lần để đối phó với tình hình hiện tại.

Anh ta lộc cộc bò lên khỏi mặt đất và dứt khoát cởi mũ sắt ra, thế nhưng do trên mặt anh ta đầy máu tươi nên đối phương cũng không nhìn rõ gương mặt thật sự của anh ta.

“Đồ nhãi con, ông đây chuẩn bị nghiêm túc rồi đây!” Dạ Ma cười gằn và nói.

Trận chiến đã bắt đầu, Tề Đẳng Nhàn và những người khác đã lao vào chiến đấu với các tinh nhuệ của Tiểu đội điềm gở, chỉ có Ngọc Tiểu Long là vẫn không động đậy.

Bởi vì cô ấy cảm nhận được có một luồng sát khí đáng sợ đang khóa chặt trên người mình, khiến cho da đầu cô ấy tê dại, da gà nổi khắp toàn thân, dịch mật cũng đang nhanh chóng tiết ra.

“Lá gan của mình có hơi tê tê, xem ra mình đã bị nhân vật lợi hại nào đó nhắm tới rồi.” Ngọc Tiểu Long cẩn thận đứng đó, mặc dù không đứng ra đánh nhau nhưng lại đang ở trong trạng thái vô cực.

Cô ấy để ý thấy rằng ở trên chiến trường kia, hai người Đồ Phu và Dạ Ma đã lâm vào khổ chiến, chỉ có Oán Quỷ là thong thả hơn một chút mà thôi.

Bởi vì Oán Quỷ có một cơ thể lơ lửng, anh ta thường bất thình lình đâm cho người khác một đao, không cần biết có phải đâm vào chỗ hiểm hay không, tóm lại chỉ là đơn giản nhẹ nhàng đâm cho một đao, sau khi đâm xong thì ngay lập tức trốn ra xa.

Chỉ có Tề Đẳng Nhàn là trông có vẻ tương đối nhẹ nhàng, hắn giết người như đang chém dưa thái rau vậy, những tên lính bị nắm đấm và khuỷu tay của hắn đánh trúng về cơ bản đều không thể đứng lên nổi, những người bị trúng chiêu vào mũ sắt thì càng có kết cục khó coi hơn nữa, cả cái mũ sắt rách nát tả tơi, dịch não chảy ròng ra ngoài từ khe hở.

Có điều, những tên lính của Tiểu đội điềm gở này cũng vô cùng hung hãn, khi thấy mình không phải là đối thủ và sắp mất mạng dưới cú đấm mạnh mẽ của hắn, bọn họ sẽ ngay lập tức rút chốt lựu đạn ra.

Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng có vài lần thoát chết trong gang tấc, trên áo chống đạn bốc lên khói xanh, trên mũ sắt cũng cắm đầy những mảnh đạn.

“Nhị đương gia, cứu mạng!” Dạ Ma đột nhiên gào lên một tiếng.

Anh bị ba tên lính làm cho thở không ra hơi, vừa mới đánh chết được tên lính đánh cho anh ta một cú kia thì lại ngay lập tức lâm vào khổ chiến, ba người này vô cùng hung hãn, thế công sắc bén, lập tức khiến cho anh ta luống cuống tay chân.

Hơn nữa, xung quanh chiến trường còn thỉnh thoảng sẽ có người bắn lén, điều này khiến cho độ khó của trận chiến tăng lên gấp mười lần!

Cho dù có là bậc thầy võ thuật lợi hại hơn nữa thì khi ở trong tình hình phức tạp và nguy hiểm như thế này, chỉ cần hơi không để ý một chút thôi là sẽ bỏ mạng nơi hoàng tuyền ngay.

Hai người Đồ Phu và Oán Quỷ cũng đang lâm vào khổ chiến giống thế nên hoàn toàn không thể cứu giúp được.

Những tên lính này quá là khó đối phó, khả năng đánh trả vô cùng mạnh mẽ, mỗi một lần đánh đều cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, hơn nữa, bọn họ cứ như không có cảm giác đau đớn vậy, cho dù có bị thương thì cũng sẽ nghĩ ra mọi biện pháp, dùng một vài thủ đoạn kì dị hoàn toàn chưa từng thấy qua để đạt được mục đích đồng quy vu tận.

Tề Đẳng Nhàn đang định qua đó giúp đỡ thì lại cảm thấy ớn lạnh toàn thân!

“Mẹ nó, sớm biết vậy thì đã bảo cả Tham Lang và Tiếp Chi đến rồi!” Hắn thầm mắng trong lòng và đột nhiên co người lại thành một quả bóng tròn.

Cơ thể của hắn ngay lập tức nằm xuống đất, lưng dựa vào mặt đất, sống lưng cuộn lên và mang theo sức lực, sau đó bật ra ngoài như một quả bóng!

Chỉ thấy cơ thể của Tề Đẳng Nhàn liên tục lăn tròn trên mặt đất và lộp bộp lộp bộp lăn ra ngoài.

Một loạt đạn rơi xuống chỗ hắn vừa đứng như mưa to gió lớn, đó là khẩu tiểu liên P90 với tốc độ bắn cực nhanh, được thiết kế riêng để khắc chế những cao thủ võ học như hắn.

Nhưng vẫn có một số viên đạn đã bắn trúng vào lưng và mũ sắt của hắn, may mắn là Ngọc Tiểu Long đã mua tất cả các sản phẩm tiên tiến nhất của Đức với tay nghề xuất sắc và công nghệ sản xuất hàng đầu, cộng thêm việc súng tiểu liên không uy lực bằng súng trường nên đã không xuyên thủng được áo và mũ chống đạn để tạo nên thương tổn nào đáng kể.

“Ong ong...”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy trong đầu mình như thể có một trăm cái đồng hồ lớn đang dao động, khiến cho tủy não của hắn đều sắp bị dốc ra ngoài luôn rồi vậy.

Dạ Ma thấy thế thì không khỏi kêu khổ, cái tên Nhị đương gia này muốn tìm chỗ chết à... Sớm biết Tiểu đội điềm gở này khó đánh như vậy thì mình còn đến đây làm gì chứ? Quả thực còn tinh nhuệ hơn tiểu đội tinh nhuệ Alpha của Tuyết quốc nữa!

Tề Đẳng Nhàn chống tay phải xuống đất và nảy người lên, trong đầu vẫn còn tiếng ong ong nhưng người thì đã đến gần Dạ Ma rồi.

Hắn giậm mạnh xuống đất và lao đến ngay lập tức!

“Hu hu, Nhị đương gia, tôi không bao giờ muốn tạo phản nữa đâu!” Dạ Ma nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cho dù là lúc này cũng không quên giải vây cho mình thì cảm động đến suýt khóc.

Một trong những tên lính đang bao vây Dạ Ma đột nhiên xoay người lại, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện, tên lính này có cơ thể cao lớn và cường tráng với chiều cao lên tới một mét chín mấy, chu vi bắp tay ít nhất cũng phải hơn bốn mươi centimet, hệt như một con gấu lớn vậy!

Vả lại, động tác của anh ta không hề vụng về mà nhanh và mạnh như sấm sét, anh ta chỉ dùng ba cách đánh đơn giản là thẳng, vung, móc nhưng lại ra đòn dữ dội, mỗi một cú đấm đều như thể xé toạc không khí.

Tề Đẳng Nhàn vừa đến nơi thì nắm đấm của tên lính này đã lao đến rồi, đó là một cú đấm thẳng rất hung hãn và mạnh mẽ!

Bây giờ đầu óc Tề Đẳng Nhàn còn đang choáng váng, hoàn toàn không phát huy được sức lực, hắn lập tức đạp chân phải về phía trước, tay phải nhấc lên và đi vòng trong không trung, ghé sát vào nắm đấm của tên lính này rồi vặn một cái, cử động một cách khéo léo và ngay lập tức di chuyển sức mạnh của nắm đấm sang bên cạnh.

Tên lính này đánh hụt một cái thì cũng không hề bất ngờ, anh ta giẫm xuống đất một cách hung hãn không gì sánh bằng, lắc lư bả vai và huých thẳng về phía lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn!

“Mỗi một người trong Tiểu đội điềm gở này đều là quân tinh nhuệ, nhưng có một số người còn có thực lực mạnh hơn nữa!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sự dao động của tủy não đã dần ổn định trở lại và có lại một chút sức lực.

Hắn đẩy ra một chưởng, vận dụng sự khéo léo để đỡ lấy xương bả vai của người này, vừa muốn biến thành móng vuốt để móc vào và móc nát toàn bộ xương bả vai của anh ta thì cơ thể của đối phương lại xoay ngược lại một cái, một chiêu “Quay ngược cùi chỏ” nổ thẳng về phía gương mặt của Tề Đẳng Nhàn!

Không sai, chính là nổ!

Thứ mà một cái cùi chỏ này dùng chính là sức nổ, sức mạnh giống như đại bác xuất nòng vậy!

Tề Đẳng Nhàn cau mày, trong lúc cơ thể tránh về phía sau, khóe mắt liếc nhìn chiến trường một cái.

Tên lính này lại cười khẩy một cái, cơ thể thuận thế xoay đến, chân phải nhấc lên, đầu gối nhô ra và húc thẳng về phía lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn!

“Cách đánh liên hoàn khuỷu của Bát Cực, anh ta chính là người có bước chân tương đối nặng nề lúc nãy?” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn xẹt qua một suy nghĩ, tay phải chống xuống và giữ đầu gối của đối phương lại, cơ thể bám sát, hai tay nhấc lên, một cú “Lão Viên quải ấn” đánh vào cằm của người này.

Cơ thể của đối phương lập tức bật về phía sau, Tề Đẳng Nhàn sải bước lao theo, trùng chân một cái, tay phải gập lại và đánh ra một cái cùi chỏ!

“Bụp!”

Cơ thể của tên lính này ngay lập tức bay ra ngoài như đạn pháo, rầm một tiếng đập vào một cái cây to lớn, trực tiếp khiến cho thân cây gãy tan.

“Còn không mau ra tay?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy có người lao về phía Trần Liệt thì lập tức hét lên với Ngọc Tiểu Long.

Hắn vừa dứt lời, ba luồng âm thanh bỗng nhiên vọt tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, thế công đánh xuống như bão táp mưa sa!

Ngọc Tiểu Long đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, gân cốt trong cơ thể trong nháy mắt nổ tung, một luồng sức mạnh đáng sợ lập tức bộc phát, Thái Cực Quyền cứng cáp và mạnh mẽ nhất được thi triển vào ngay lúc này!

Nhưng cho dù như thế thì lúc này Ngọc Tiểu Long vẫn lâm vào tình huống nguy hiểm cận kề!

Ba người này đều là những cao thủ có cấp bậc đại tông sư, hơn nữa còn phối hợp ăn ý, võ công cao cường!

“Cút ra!”

Tề Đẳng Nhàn gầm lên một tiếng giận dữ, một phát móc lấy xương sườn của một tên lính đang vây đánh Dạ Ma, ngón tay đâm vào giữa da thịt, nắm lấy xương và bẻ một cái, trong lúc bẻ gãy xương của anh ta, hắn thẳng tay ném người đó ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn giơ chân đá vào sau mông Dạ Ma một cái và đá bay cả người anh ta về phía Trần Liệt!

“Bảo vệ cậu ta!” Tề Đẳng Nhàn quát lên một tiếng và lao về phía chiến trường của Ngọc Tiểu Long!
Chương 675 Quét sạch Tiểu đội điềm gở.

Chương 675: Quét sạch Tiểu đội điềm gở.

Ngọc Tiểu Long ngay lập tức rơi vào trạng thái bị ba người vây đánh, hơn nữa ba người này còn mang theo cả vũ khí!

Khi đến gần cô ấy, ba người họ đã rút kiếm ra, ba thanh kiếm kanata dài hơn ba thước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ở trong đêm tối, đâm thẳng vào ba bị trí của Ngọc Tiểu Long là bắp chân, khe khở trên áo chống đạn và yết hầu.

“Đây không phải là người của Tiểu đội điềm gở, đây là đao pháp của nước Kiệt Bành!” Ngọc Tiểu Long vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm và liên tục giậm chân.

Nhưng ba người này phối hợp thật sự ăn ý, một người chặn đứt đường lui của cô ấy và giữ cô ấy ở lại giữa đường.

Đối diện với thanh kiếm lao đến từ phía sau, Ngọc Tiểu Long không còn cách nào khác ngoài việc khom lưng thành một con tôm lớn và sử dụng áo giáp để chống lại!

“Xoẹt!”

Một kiếm chém xuống cắt đứt lớp vải của áo chống đạn, thế nhưng lưỡi kiếm lại nhanh chóng bị bật ra ngoài.

Cho dù súng có yếu cỡ nào thì chắc chắn cũng mạnh hơn so với kiếm, thân gốm trong áo chống đạn thậm chí còn có thể ngăn đạn, vậy cho nên ngăn kiếm tất nhiên không thành vấn đề.

Sau khi đỡ được thanh kiếm, cơ thể của Ngọc Tiểu Long nảy lên, tay trái và tay phải cùng lúc đánh ra, trong lúc đưa tay lên, cô ấy đánh tay về hai bên trái phải, bốp bốp hai tiếng đánh bật hai thanh kiếm kanata đang chém thẳng đến ra ngoài.

“Triệu gia giấu kĩ như vậy, thì ra bọn chúng câu kết với nước Kiệt Bành à? Thế mà lại mời cao thủ của nước họ tới đối phó với chúng ta!” Dưới tình huống như vậy, đầu óc Ngọc Tiểu Long vẫn minh mẫn và suy nghĩ đến chuyện khác.

Trong lúc cô ấy nhảy ra khỏi thế bao vây, trong bóng tối bỗng xuất hiện một ánh đao, tựa như một dải ngân hà và chém nghiêng về phía cổ của cô ấy!

“Không ổn!”

Sắc mặt của cô ấy khẽ thay đổi, cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới việc chỗ này còn có một người nữa đang mai phục, hơn nữa thủ đoạn mai phục này còn cao siêu như thế, chính mình cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng chính vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã đến rồi, hắn mạnh mẽ xông lên phía trước với một cú sải bước rất dài.

Ngay khi đứng vững, hắn bèn ra tay, ngón tay trở nên thô ráp, vết chai dày cộm trong lòng bàn tay cuộn vào trong và ép chặt, khiến cho cả lòng bàn tay gần như là không thể phá hủy!

“Rắc!”

Hắn ngay lập tức đón lấy thanh kiếm kanata đang chém đến, bắp thịt trong lòng bàn tay chặn đứng lưỡi kiếm!

Chứng kiến kĩ năng tay không đoạt kiếm của Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tiếp theo đó, cô ấy nghe thấy tiếng các bắp thịt trên cánh tay của Tề Đẳng Nhàn đập mạnh, hắn vặn cổ tay, các cơ bắp và vết chai trong lòng bàn tay của hắn kẹp chặt lấy thanh kiếm kanata và dùng sức vặn ngược lại.

“Rắc!”

Thanh kiếm kanata vậy mà lại ngay lập tức gãy tan thành mấy đoạn.

Tên cao thủ xuất kiếm kinh ngạc và khiếp sợ ngay tại chỗ, thanh kiếm được tôi luyện kĩ càng này của mình lại bị người khác tay không tiếp được, lại còn bị bẻ gãy, đây là công phu gì thế? Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng thấy qua!

Không cho anh ta cơ hội suy nghĩ, Tề Đẳng Nhàn đã xông về phía trước một bước, một nắm đấm tung ra, xoay người vài cái, mang theo một cơn lốc đáng sợ và đập thẳng về phía mặt của tên cao thủ này.

Tên cao thủ này vừa mới tránh đi, cơ thể Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bắn về phía trước, trên tay liên tục đấm ra ba phát, dưới chân liên tục đá ra hai phát, ba quyền hai cước, hóa thành năm luồng ánh sáng, trực tiếp nhấn chìm anh ta.

“Đây là bí pháp sát chiêu của Thái Tổ Trường Quyền, Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn.” Dư quang của Ngọc Tiểu Long liếc thấy chiêu thức của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy ra tay chặn lại ba cao thủ khác cũng đang cầm kiếm kanata.

Tên cao thủ ở trước mắt này bị một chiêu “Thất tinh thế” và “Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn” của Tề Đẳng Nhàn làm cho luống cuống tay chân, vừa muốn lui về phía sau thì lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã vọt đến bên cạnh mình, một bàn tay to lớn như đầu của một con thú dữ tợn đang cắn đến!

“A!!!”

Tên cao thủ này bị bàn tay to lớn của Tề Đẳng Nhàn bắt được cái đầu, ngón tay của hắn ngay lập tức cắn xuống giống như hàm răng của thú dữ vậy!

Chợt nghe răng rắc một tiếng giòn vang, toàn bộ cái đầu của tên cao thủ này ngay lập tức nổ tung như dưa hấu, mấy thứ đỏ đỏ trắng trắng bắn tung tóe khắp nơi.

Cũng may là tên cao cao thủ này vì để phục kích Ngọc Tiểu Long mà đã trang bị gọn nhẹ và ra trận, anh ta không mặc áo chống đạn cũng không đội mũ sắt, nếu không thì e rằng Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không thể dễ dàng giết chết anh ta như vậy.

“Cái tên này rốt cuộc biết bao nhiêu loại võ công vậy?” Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn dùng “Thú đầu thế” để bắt lấy đầu của tên cao thủ này thì trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Cô ấy dùng nắm đấm hất văng một thanh kiếm đang chém ngang đến, cánh tay vung về phía trước, kẹp chặt bàn tay đang cầm kiếm của đối phương, lại di chuyển, ép đối phương buông kiếm ra, thuận bước tiến về phía trước, một tay khác siết lại và dùng lực, một cú “Tiến bộ ban lan chùy” mạnh mẽ nện vào ngực của người này.

“Bụp!”

Áo chống đạn của người này phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, xương cốt trong ngực đồng loạt đứt gãy răng rắc, cơ thể không tự chủ được mà bay về phía sau, trong miệng không ngừng hộc máu, trong máu còn xen lẫn nội tạng vỡ vụn.

Hai người khác thấy Tề Đẳng Nhàn hung hãn đến không thể hung hãn hơn, một chiêu bóp vỡ não của đồng bọn mình, một tên đồng bọn khác cũng bị Ngọc Tiểu Long đánh chết trong nháy mắt, trong lòng bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cũng rất ăn ý với nhau, bọn họ hoàn toàn không nói gì cả, mỗi người đối phó một tên, chống lại hai tên cao thủ còn lại đang cầm kiếm kanata kia.

“Các người là người của nước Kiệt Bành? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi.

“Bớt nói nhảm đi!” Người ở trước mặt nhíu mày, bước lên phía trước một bước, thanh kiếm trong tay nhanh như tia sét và liên tục chém hai phát về hai phía trái phải.

Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không tránh đi mà chỉ tiến về phía trước, cái bụng vặn vẹo, dùng áo chống đạn để đỡ kiếm!

Làm như thế này ít nhiều cũng có hơi không biết xấu hổ, không có tinh thần thượng võ.

Hai kiếm chém xuống, trực tiếp bị áo chống đạn đánh bật ra, Tề Đẳng Nhàn đã tiến lại gần, tay trái vung lên, một chiêu “Đơn tiên chùy” đánh về phía huyệt thái dương của người này như tia chớp!

“Bụp!”

Giống như tiếng kiếm đâm xuyên qua lớp da, lại giống như một quả bóng bay bị nổ tung, mũ sắt của người đó bị lõm xuống, đầu anh ta quay sang một bên, một lượng máu lớn phun ra từ khe hở trên mũ sắt!

Một nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn tung ra, lực xung kích của nó quả thực giống như một viên đạn pháo nổ tung vậy!

Tốc độ giết chết người thứ hai của Ngọc Tiểu Long cũng nhanh y như vậy, sức mạnh toàn thân bộc phát, cô ấy dùng một chiêu “Bạo kim đan”, sau khi đẩy được thanh kiếm của đối phương ra, một cú đấm khủng khiếp mạnh mẽ rơi vào hạ bộ của đối phương, khiến cho người đó nhảy dựng lên, sau khi ngã xuống thì co rụt người lại và chết ngay tại chỗ.

“Giết, không được tha cho bất cứ kẻ nào!” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn hung ác, hắn kéo mũ sắt lên một chút và chạy về phía chiến trường chỗ đám người Đồ Phu và Oán Quỷ.

Ngọc Tiểu Long do dự trong chốc lát rồi cũng lắc vai chạy theo.

Tiểu đội điềm gở đương nhiên tinh nhuệ, nhưng đám người bọn họ còn lợi hại hơn nữa, sau khi bọn họ gia nhập chiến trường, cục diện ngay lập tức bắt đầu đảo ngược.

Đặc biệt là khi hai người Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn vô cùng mạnh mẽ, lại cộng thêm đám người Đồ Phu vốn đã cực kỳ hung hãn, các đội viên còn lại của Tiểu đội điềm gở đã có chút không thể chống đỡ được nữa rồi.

“Rầm!”

Một đội viên của Tiểu đội điềm gở khi bị Ngọc Tiểu Long đá vào đũng quần và bay bổng người lên đã đột nhiên rút chốt lựu đạn ra.

Mặc dù Ngọc Tiểu Long đã cật lực rút lui nhưng vẫn bị dư âm dữ dội của vụ nổ ném ra xa hơn hai mét, mặt sau của áo chống đạn cắm đầy mảnh đạn, khói xanh không ngừng bốc lên.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn đang bị ba người vây đánh nên cũng hoàn toàn không thể quan tâm đến cô ấy được, chỉ có thể dùng dư quang nơi ánh mắt để miễn cưỡng liếc nhìn một cái và để cô ấy tự cầu phúc cho mình.

Dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không quan tâm được đến tất cả mọi người, huống chi mỗi lần ra đòn đều cần phải bộc phát sức mạnh toàn thân, nếu không thì rất có thể sẽ bị những tên lính không hề biết đau này phản công và giết chết.

Cũng may, sau khi Ngọc Tiểu Long ngã xuống đất, cô khẽ thở ra một hơi dài rồi lại bò dậy từ dưới đất và lần nữa gia nhập chiến trường.

“Bụp!”

Cùng với việc tên lính cuối cùng của Tiểu đội điềm gở ngã xuống, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Pháo sáng trên bầu trời cũng đã tắt lụi từ lâu, trong rừng cây chỉ còn lại những tiếng thở dốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK