Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651 Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh

Chương 651: Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh

Bốn vị giám khảo, Tề Đẳng Nhàn đã qua được hai người trong số đó.

Bạch Liễu sử dụng Thái Cực Quyền, Diệp Thành sử dụng Cửu Cung Kiếm.

Một người bị phế bỏ cả hai bên mắt, một người bị thương nặng ở phổi.

Có lẽ nửa đời sau bọn họ cũng chỉ có thể làm sư phụ để dạy cho đồ đệ luyện công chứ cũng không thể tự mình ra trận được nữa.

Dương Quan Quan cẩn thận suy nghĩ về những lời mà Tề Đẳng Nhàn đã nói, cô ta nghĩ cũng rất có lý chứ không sai.

Tất cả mọi người ai cũng nói phải xem xét bản thân mình, sau đó xem xét chúng sinh, cuối cùng xem xét trời đất trong thiên hạ.

Nhưng chỉ có một mình Tề Đẳng Nhàn là người duy nhất xem xét trời đất trong thiên hạ đầu tiên rồi sau đó xem xét chúng sinh, cuối cùng mới tự nhìn lại bản thân hắn.

Tề Đẳng Nhàn bước đi trên một con đường không giống với con đường của những người bình thường, cũng có những quan niệm và đạo lý không giống với quan niệm và đạo lý của người thường, ngay cả quan niệm và đạo lý của hắn về quyền thuật cũng vậy, hắn muốn sửa cũ thành mới, đánh vỡ những gì đã cũ của thời đại trước.

“Xem xét trời đất bao la, biết được vũ trụ bao la, ngước nhìn và ngưỡng mộ sự uy nghiêm của các vị thần linh cao lớn và kiêu ngạo, sau đó xem xét chúng sinh muôn màu, cuối cùng tự đặt bản thân mình vào cái tầm thường trước vũ trụ và thần linh, xem xét chính mình, có vậy mới có thể hiểu thấu được các vị thần ở chốn hư vô.” Dương Quan Quan chậm rãi nói.

Ba nghìn đại đạo, tất cả đều là thông hiểu về hỗn nguyên.

Một khi đã luyện quyền pháp đến một trình độ thật cao thì tất nhiên sẽ thông hiểu về triết học, cũng thông hiểu về thần học.

Dương Quan Quan bỗng nhiên mỉm cười rồi nói: “Thảo nào những nhân vật ở cấp bậc đại tông sư một khi đã luyện quyền pháp tới trình độ đỉnh cao thì sẽ đi tìm đọc một vài cuốn sách về triết học.”

Vào giờ phút này hoàn toàn không thể nhìn ra được Tề Đẳng Nhàn của lúc bình thường lại là một con người có tính cách tùy ý và thậm chí còn có chút cợt nhả, quanh thân hắn chỉ tỏa ra một phong thái phi thường hệt như bao nhiêu bậc tông sư khác.

Long Á Nam đứng ở một bên không nhịn được mà hỏi: “Quyền pháp của cô cũng đã đạt tới loại cảnh giới này rồi sao?”

Dương Quan Quan lắc đầu trả lời: “Làm sao mà có thể như vậy được chứ, tôi chỉ cảm ngộ được một chút gì đó mà thôi. Có đôi khi quyền pháp của anh ta cũng tuân theo đạo lý không chết thì không dừng lại!”

Long Á Nam không thể không nhớ tới một câu mà chính Ngọc Tiểu Long cũng từng nói với cô ta: “Tôi có lý do để bắt buộc phải thắng.”

Cũng khó trách vì sao mà hai người kia hiện giờ lại đi đến bước đường liên thủ cùng nhau, có chung một mối thù.

“Tôi nghĩ chắc hẳn vị giám khảo thứ ba cũng không phải người đơn giản đâu chứ nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc nắm đấm dính đầy mồ hôi, sải chân bước về phía cửa lớn như một anh hùng, tới thẳng võ trường thứ ba của cuộc thi khảo sát.

Diệp Thành vừa ho khan vừa nói: “Dìu tôi đi sang đó xem trận chiến thứ ba, cậu ta đã đấu liền hai trận liên tiếp, chắc chắn sẽ hao tổn thể lực cực kỳ nhiều, trận thứ ba sẽ là lúc cậu ta phải thất bại!”

Bạch Liễu nói: “Người trấn giữ cửa ải thứ ba là Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh, hắn ta có thân pháp vô cùng linh hoạt, di chuyển mờ mịt như một bóng ma, không có bất cứ dấu vết nào để tìm kiếm, muốn bắt hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”

Tuy cả hai người đều đã thua nhưng bọn họ đều muốn biết kết quả cuối cùng của cuộc thi khảo sát, vì vậy cả hai cùng đi theo Tề Đẳng Nhàn tới xem trận chiến thứ ba của hắn.

Tất cả mọi người cũng đều nghĩ cuộc thi khảo sát lần này rất đặc sắc, cả giám khảo lẫn thí sinh đều không hề nương tay mỗi khi ra đòn, chiêu thức nào cũng là chiêu thức muốn dồn đối phương vào chỗ chết, thực sự quá kích thích rồi, vì vậy bọn họ cũng rối rít bám theo để quan sát trận chiến.

“Trích Tinh Thủ Chiêm Tinh?!” Ngay khi vừa mới nhìn thấy giám khảo thứ ba, Long Á Nam lập tức nhíu mày một cái.

Từ trận đấu đầu tiên, thông qua cách chiến đấu của Bạch Liễu, cô ta đã nhận ra rằng phe đối thủ đang có một mục đích là tiêu hao dần thể lực của Tề Đẳng Nhàn.

Hiện tại Chiêm Tinh đã xuất hiện ở nơi này, người trấn giữ cửa ải cuối cùng lại là “người đảm nhận chữ Long” mang tên Diệp Phi Lưu, càng nghĩ cô ta lại càng cảm thấy không ổn.

Thứ mà Chiêm Tinh am hiểu nhất là thân pháp, hắn ta linh hoạt và nhanh nhẹn như một con chim én, được người khác gọi bằng danh xưng “Trích Tinh Thủ”.

Nếu Tề Đẳng Nhàn muốn đánh cho hắn ta thành một người tàn phế thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì.

Vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Chiêm Tinh đã ngay lập tức lên tiếng: “Quả nhiên là cậu còn lợi hại hơn so với những gì mà chúng tôi đã tưởng tượng, thậm chí tất cả chúng tôi còn đã cùng nhau nghiên cứu cậu trước khi cậu đặt chân tới đây.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: “Tôi sử dụng thành thạo những quyền pháp như Hình Ý Quyền, Bát Quái Quyền, Thái Cực Quyền, cũng có biết một chút về những quyền pháp bên ngoài như Bát Cực Quyền, Thái Tổ Trường Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Đường Lang Quyền, liệu các anh đã nghiên cứu hết tất cả những thứ đó chưa?”

Chiêm Tinh nghiêm mặt nói: “Tôi không ngờ cậu lại lợi hại đến như vậy, cũng không ngờ cậu lại ra tay nặng đến như vậy.”

Tề Đẳng Nhàn nói tiếp: “Nếu anh có cảm giác mình không thể đánh lại tôi được thì mau đầu hàng đi, đỡ cho sau này bị tôi đánh đến mức tàn phế. Các anh là đám người do nhà họ Triệu mời tới, khi ra tay thì tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình một chút nào đâu!”

Trước khi Tề Đẳng Nhàn đặt chân tới đây, Chiêm Tinh vẫn còn nghĩ nhà họ Triệu và Triệu Biện Tử phải tốn công phái ra một đội hình giám khảo như vậy là một chuyện quá sức thừa thãi, nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra quyết định của bọn họ không hề thừa thãi một chút nào.

Chỉ tiếc là Triệu Biện Tử còn chưa kịp ra tay với Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Tề Bất Ngữ đánh cho trọng thương, phải quay về đế đô để chữa trị.

Hai cha con nhà này đều là những kẻ biến thái, rất khó để đối phó với họ.

“Để tôi nói rõ trước một điều nhé, tôi không phải là đối thủ của cậu.” Chiêm Tinh lạnh nhạt nói.

“A?” Tề Đẳng Nhàn cười đáp.

“Thế nên tôi sẽ chỉ né tránh những đòn tấn công của cậu mà thôi. Tôi là Chiêm Tinh, được những người khác gọi với một biệt hiệu là Trích Tinh Thủ, chắc hẳn cậu nên biết ý nghĩa của biệt hiệu đó là gì!” Chiêm Tinh nói.

“Trích Tinh Thủ? Là vì anh sóc lọ rất giỏi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt rồi hỏi một câu như vậy.

Bầu không khí vốn đang rất nghiêm túc bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn chỉ vì một câu hỏi của hắn.

Một trận cười ầm ầm vang lên giữa đám người vây xung quanh đứng xem…

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó sắc mặt cô ta đỏ bừng như quả cà chua chín, cô ta nói: “Vừa nãy tôi còn nghĩ anh ta rất có phong thái của một tông sư cơ, cái này…”

Long Á Nam lạnh lùng nói thêm: “Đúng là cái thứ mõm chó không mọc được ngà voi mà!”

Đến cả Chiêm Tinh cũng phải ngẩn người ra vì những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, có điều hắn ta không hề tức giận mà chỉ bảo với Tề Đẳng Nhàn một câu rằng: “Tôi đã luyện công được quá nhiều năm rồi, trên tay chỉ toàn là vết chai, thế nên cũng chẳng dám sóc lọ nhiều đâu.”

Tề Đẳng Nhàn bật cười ha ha một tiếng: “Con người anh rất hài hước đấy, tôi thích!”

Nhưng rồi hắn lại sầm mặt xuống và nói thêm: “Có điều nếu anh đã muốn cản đường tôi thì tôi vẫn sẽ phải đánh chết anh, không có ngoại lệ.”

Chiêm Tinh giơ hai tay lên rồi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói: “Mời!”

Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu rồi nói: “Mời!”

Hắn vừa mới nói dứt câu đã thấy Chiêm Tinh đột nhiên lùi ra phía sau một bước thật dài, duy trì khoảng cách bảy đến tám mét so với Tề Đẳng Nhàn, đó cũng là khoảng cách an toàn tuyệt đối.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thành không nhịn được mà nói: “Xem ra sự thua cuộc của hai chúng ta đã khiến hắn ta có áp lực tâm lý rồi, vừa mới bắt đầu đã né ra ở khoảng cách xa như vậy, nếu cứ thế này thì rất khó mà khiến Tề Đẳng Nhàn tiêu hao nhiều thể lực như dự kiến.”

Bạch Liễu đáp lời anh ta: “Hắn ta không muốn bị tàn phế thì dĩ nhiên sẽ phải cẩn thận rồi.”

Diệp Thànhh nói: “Chỉ mong là Diệp Phi Lưu có thể ngăn cản con người này lại.”

Bạch Liễu tiếp tục nói: “Cái này thì khó mà xác định lắm…”

Vừa mới bắt đầu mà Chiêm Tinh đã bỏ chạy thật xa, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng ấy đều rất muốn bật cười.

Có điều ngay từ đầu Chiêm Tinh cũng đã nói rõ rằng hắn ta không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, vì thế nên chắc chắn hắn ta sẽ phải chạy.

“Hắn ta muốn khiến anh phải tiêu hao thể lực đấy.” Long Á Nam đứng ở một bên nói.

“Không phải cô đang nói những lời vô ích à.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta, hắn vẫn bình chân như vại, chỉ giơ hai tay lên rồi quay sang mỉm cười với Chiêm Tinh.

Chiêm Tinh chỉ vào đồng hồ và nói: “Thời gian cho mỗi bài thi sát hạch là ba mươi phút, nếu không thể có được sự tán thành của giám khảo bài thi trong vòng ba mươi phút đó thì coi như không thể qua được cửa ải này. Nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì bây giờ hãy nghỉ ngơi luôn đi!”

Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ rồi hỏi: “Diệp Phi Lưu đang chờ tôi ở phía sau phải không?”

Chiêm Tinh đáp lời: “Đúng vậy.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi lại hỏi tiếp: “Anh có biết một thân công phu này của tôi đã được rèn luyện bằng cách nào hay không?”

Chiêm Tinh nhíu mày, không muốn nói gì thêm nữa, hắn ta nghĩ Tề Đẳng Nhàn chỉ đang cố tình phân tán sự chú ý của hắn ta để rồi sau đó sẽ tìm cơ hội ra tay trong lúc hắn ta đang sơ hở.

“Từ khi còn nhỏ tuổi tôi đã phải sống chung một chỗ với một đám người xấu xa, ngay cả cha của tôi cũng vậy, ông ấy là một người cực kỳ nghiêm khắc.”

“Sau khi tôi vừa mới được học quyền cước không lâu, ông ấy bắt tôi một mình đấu với đám người xấu xa đó… Anh hãy thử nghĩ một chút xem, làm sao mà tôi có thể là đối thủ của họ được cơ chứ?”

Chiêm Tinh bèn hỏi: “Thế nên?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Cũng vì thế nên ban đầu tôi chỉ có thể chạy trốn mà thôi, tôi chạy trốn khỏi bọn họ để đỡ cho lần nào bản thân cũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy. Anh phải biết là đám người xấu xa đó xuống tay với tôi rất nặng!”

Sắc mặt của Chiêm Tinh dần trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hắn ta tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tôi muốn nói cho anh biết một điều này.”

“Để rèn được một thân công pháp của hiện giờ, tôi đã phải trải qua những cuộc rèn luyện vô cùng nghiêm khắc từ khi còn rất nhỏ.”

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng trợn mắt, khom người cong eo xuống, cả người cứ như một con báo săn nhanh nhẹn đang chờ đợi vận sức.
Chương 652 Tri Thù Đạp Thủy

Chương 652: Tri Thù Đạp Thủy

Trong nháy mắt khi Tề Đẳng Nhàn khom người cong eo xuống, cả người hắn cứ như một con báo săn nhanh nhẹn đang chờ đợi vận sức, tất cả mọi người đứng xung quanh nhìn vào cảnh tượng ấy, không hiểu vì sao mà bọn họ lại thực sự nảy sinh một ảo giác kỳ diệu rằng đó chính là một con báo hoang dã chứ không phải một con người sống sờ sờ!

Tề Bất Ngữ cực kỳ nghiêm khắc với Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên là bởi ông biết trong khoảng thời gian sau này thì tình hình sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, con người ta nhất định phải nỗ lực mới có thể đảm bảo được cuộc sống của mình, ít nhất là không thể bị những kẻ khác giết chết một cách đơn giản như vậy được.

Ngoài việc phải so chiêu với cái đám người cặn bã trong nhà tù U Đô mỗi ngày, phần lớn thời gian khi mùa đông tới thì Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Tề Đẳng Nhàn bắt phải mặc vào một cái áo bông rất dày vá chằng vá đụp, sau đó đi lên núi rồi quay về ở đầu kia của ngọn núi.

Mùa đông đến, những cành cây trong núi đều héo khô, quần áo của hắn thì dễ rách, chỉ cần đụng nhẹ vào cành cây cũng có thể tạo nên một lỗ thủng lớn.

Cứ mỗi lỗ thủng lớn được tạo ra trên quần áo là một lần Tề Đẳng Nhàn bị đánh cho một trận đòn.

Cũng chẳng biết Tề Đẳng Nhàn đã đi vào trong núi bao nhiêu năm, nhưng một năm nào đó, trên quần áo của hắn không còn vết rách mới nào nữa, cái đám người cặn bã trong U Đô cũng không còn là đối thủ của hắn mà tên nào cũng bắt đầu gọi hắn bằng cái tên “Nhị đương gia” với giọng điệu đầy kính trọng.

Thứ đầu tiên mà Tề Bất Ngữ rèn luyện cho Tề Đẳng Nhàn chính là năng lực sinh tồn trong cõi chết, trên thế giới này có không biết bao nhiêu con người lợi hại, nếu không thể đánh bại được họ thì vẫn có thể chạy trốn được còn gì.

“Oành!”

Xương cột sống của Tề Đẳng Nhàn run lên, gân cốt bung ra, tạo nên một tiếng động vừa vang dội vừa rất đặc biệt, nghe như tiếng dây cung của một cây cung làm bằng sừng trâu bật lại sau khi bị kéo căng hết cỡ.

Cả cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cứ như mũi tên được cột sống là dây cung bắn ra ngoài, nhắm thẳng về phía Chiêm Tinh đứng ở cách đó tận mười thước!

Nhìn thấy tốc độ của hắn nhanh như vậy, Chiêm Tinh cũng không nhịn được mà biến sắc mặt.

Mỗi một bước chân chạm xuống mặt đất của Tề Đẳng Nhàn đều hết sức mềm mại, nhưng trong nháy mắt khi mũi chân chạm xuống đất thì hắn cũng sử dụng thật nhiều sức lực, từng bước chân đều tạo ra một lỗ thủng trên mặt đất.

“Bộp!”

Cả cơ thể của Chiêm Tinh lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, nhìn qua cứ như là một con nhện nước khổng lồ.

Trong lúc đó thì Tề Đẳng Nhàn đã tiến tới sát gần, hắn tung ra một quyền vào đúng lúc mà hắn ta nằm úp sấp xuống, nắm đấm cứ vậy mà rơi vào khoảng không.

Nếu như là những cao thủ khác thì chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội này mà tấn công vào chân của Tề Đẳng Nhàn, có điều trong lòng Chiêm Tinh đã biết rất rõ rằng bản thân không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn từ lâu, vậy nên hắn ta chỉ cần khiến hắn hao tổn càng nhiều thể lực càng tốt là được rồi.

Cũng vì thế nên Chiêm Tinh không hề tấn công, cơ bắp ở hai vai và mông của hắn ta được kích hoạt cùng một lúc, hắn ta dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất.

Hắn ta bò với một tốc độ kinh hoàng, quả thực là tất cả sức lực trên cơ thể đều đã được khuếch trương đến mức cực hạn, trông giống hệt như loài nhện nước được tục xưng là “ông chủ thuyền hoa”, chỉ mới xoạt xoạt hai cái mà đã trượt tới một khoảng cách xa hơn những năm mét.

“Đây là thân pháp mà Chiêm Tinh đã lĩnh ngộ được thông qua việc quan sát hoạt động của loài nhện nước trong vòng vài năm, Tri Thù Đạp Thủy, nếu như trận chiến này được diễn ra ở trên mặt nước thì chắc chắn tốc độ của hắn ta sẽ còn nhanh hơn như vậy nhiều!” Diệp Thành đứng bên cạnh đó xem, không nhịn được mà lên tiếng cảm thán khen ngợi.

Tề Đẳng Nhàn thì như một con báo săn, Chiêm Tinh thì như một con nhện nước.

Một loài thì vô cùng mạnh mẽ, một loài thì vô cùng linh hoạt, đó là hai phong cách thể hiện tốc độ hoàn toàn khác hẳn nhau.

Tề Đẳng Nhàn vặn eo về phía sau một cái, chỉ thuần túy nhờ vào sức mạnh ở eo và bụng mà đã có thể kéo cả người mình quay một vòng 180 độ, cơ mông phát huy đủ lực kích hoạt, cả người lại một lần nữa bật ra ngoài!

“Nhanh quá!”

Chiêm Tinh trông thấy cảnh tượng ấy mà da đầu tê dại, sức mạnh cơ bắp từ eo và mông của Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc đến từ đâu ra? Không ngờ ở trong tình huống đang di chuyển với tốc độ cao như vậy mà hắn còn có thể xoay người 180 độ, hơn nữa lực bật người của lần thứ hai thế mà vẫn giữ vững được tốc độ nhanh nhẹn như của lần thứ nhất!

Chỉ trong nháy mắt mà Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới trước mặt Chiêm Tinh, hắn vừa giơ tay đã thi triển một loạt báo quyền nhắm thẳng vào khuôn mặt của hắn ta!

Chiêm Tinh cong lưng nhún một cái, chống hai tay trên mặt đất, cả người giống như một chiếc thuyền nhẹ đang xuôi dòng, phịch một tiếng lui về phía sau, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen mờ mờ!

Nhưng có một điều còn khoa trương hơn cả là gần như mỗi một quyền của Tề Đẳng Nhàn đều suýt thì chạm tới được sống mũi của hắn ta.

Trong quyền thuật có một thuyết pháp được gọi là “báo quyền liên hoàn”, luyện tập quyền pháp bằng báo quyền, có nghĩa là tập trung toàn bộ sức lực vào một loạt đòn đánh nhanh và mạnh, nhưng ở dưới tình huống như vậy mà Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có thể đảm bảo cho những cú đấm của bản thân đuổi theo tốc độ của Chiêm Tinh, quả thực có chút quá đỗi kinh khủng!

Chiêm Tinh bị một loạt những đòn báo quyền đó ép buộc phải lùi vào trong một góc, hắn ta nhanh chóng bật người nhảy lên, phía sau lưng dựa vào sát bức tường.

Tề Đẳng Nhàn cũng ngay lập tức đứng dậy rồi đuổi theo, tung một cú đá nhắm thẳng vào phần bụng của Chiêm Tinh!

Chiêm Tinh lấy khuỷu tay làm điểm tựa, nâng người lên một nhịp rồi sau đó gập người sang bên trái, tránh được cú đá mạnh mẽ hệt như trời giáng của Tề Đẳng Nhàn.

Cùng lúc đó, hai tay của hắn ta cấu thật mạnh vào trong bức tường, cả người bắt đầu leo lên bên trên xoạt xoạt xoạt như một con thằn lằn khổng lồ vậy.

Sau khi cú đá như trời giáng rơi vào không trung, Tề Đẳng Nhàn lại liên tiếp tung ra hai cú đấm vừa nhanh lại vừa mạnh về phía Chiêm Tinh, nhưng tiếc là kết quả hai quyền này cũng thất bại, Chiêm Tinh đã bò đến tận trên vách tường rồi.

“Đáng sợ quá, con người này đáng sợ quá!” Trong nội tâm của Chiêm Tinh chỉ toàn là sợ hãi, trong khi Tề Đẳng Nhàn thực hiện chuỗi động tác ban nãy thì trông hắn ta có vẻ như đang thong thả né tránh mà không cần sợ sệt, trên thực tế thì chỉ có một mình hắn ta biết rằng Tề Đẳng Nhàn đáng sợ biết bao nhiêu.

Nếu như lúc đó có một cơ bắp nào trên khắp cơ thể hắn ta không kịp hoạt động theo mệnh lệnh của não bộ ngay lúc đó, hoặc là có một sợi dây thần kinh nào không kịp phản ứng lại, vậy thì chắc chắn sau cú bật người kia thì hắn ta sẽ rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử!

Chứng kiến cảnh tượng ấy, vẻ mặt của Diệp Thành vô cùng nghiêm trọng. Anh ta thực sự không ngờ rằng trên đời này lại có một người có thể bì kịp Chiêm Tinh về mặt thân pháp và tốc độ, hơn nữa còn vừa đuổi theo vừa đảm bảo rằng quyền cước của bản thân cũng có thể đuổi kịp được hắn ta.

Chiêm Tinh chạy qua chạy lại trên tường như một con thằn lằn, chạy được khoảng vài mét thì bỗng nhiên cả người hắn ta rời ra khỏi tường, cơ thể nghiêng nghiêng rồi rơi về một hướng khác, sau khi rơi xuống đất thì hắn ta lại tiếp tục dùng thân pháp mang tên “Tri Thù Đạp Thủy” để nhanh chóng lui về phía sau.

“Không ngờ thân pháp này cũng có chút thú vị đấy!” Tề Đẳng Nhàn xoay người lại rồi mỉm cười.

Sắc mặt của Chiêm Tinh vô cùng nghiêm túc, hắn ta hỏi: “Cậu sử dụng báo quyền để đánh tôi thì chắc hẳn bây giờ cậu đang mệt chết đi được rồi đấy nhỉ?”

Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chậm rãi uốn cong cả người về phía sau, từng động tác của hắn giống Chiêm Tinh y như đúc.

“Trò đùa gì vậy?!” Nhìn thấy cảnh tượng đó, Chiêm Tinh không thể không ngây ngẩn cả người.

Hắn ta đã phải quan sát nhện nước trong nhiều năm mới có thể tổng hợp những quan sát ấy lại để sáng tạo ra bộ pháp “Tri Thù Đạp Thủy” này, vậy mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới giao chiến cùng mình chưa được bao lâu đã muốn bắt chước bừa hay sao?

Diệp Thành đứng ở một bên theo dõi trận chiến cũng lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này là không thể nào.

Nhưng chỉ mới một giây sau mà sắc mặt của anh ta đã cứng đờ lại.

Tề Đẳng Nhàn nhấc cả hai tay và hai chân lên, hành động giống hệt như một con nhện nước đang lướt trên mặt nước, cả người lướt về phía Chiêm Tinh bằng tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn!

Bạch Liễu không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vừa xảy ra thế?!”

“Tri Thù Đạp Thủy… Thân pháp át chủ bài của Chiêm Tinh, vậy mà cậu ta chỉ mới nhìn qua một lần đã học được rồi.” Diệp Thành có cảm giác như hơi thở của mình cũng không còn được thông thuận như trước nữa.

“Cái gì?!” Cơ thể của Bạch Liễu run lên bần bật, tâm trạng của cô ấy rơi vào trạng thái vô cùng kích động khiến cho năng lực khống chế cơ thể lại giảm xuống một cách đáng báo động, máu tươi lại lần nữa chảy ra từ bên trong hốc mắt.

Chiêm Tinh chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, chắc không phải con người đang đánh nhau với hắn ta thực chất lại là một con quái vật đấy chứ?

Tề Đẳng Nhàn đã luyện võ được rất nhiều năm, cảnh giới công phu của hắn từ lâu đã đạt đến trình độ không thể nào phỏng đoán được nữa, ban nãy hắn vừa tiến hành công kích vừa tập trung quan sát để cuối cùng có thể nắm được cách thức sử dụng cơ thể của Chiêm Tinh, nhanh chóng có thể bắt chước được hành động của hắn ta.

Chỉ trong nháy mắt mà hắn đã chạy tới trước mặt Chiêm Tinh, lại tiếp tục bật người đứng dậy, kế đến là một quyền tung ra nhắm thẳng vào mặt!

Uy lực của một quyền này quả thực vô cùng kinh khủng, cơn gió tạo ra từ cú đấm khiến cho đôi mắt của Chiêm Tinh thậm chí còn không thể nào mở được.

Chiêm Tinh lại lần nữa vội vàng cong cả cơ thể xuống, hai chân đạp đất một cái, tiếp tục lùi về phía sau.

Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ nhếch miệng nở nụ cười, phần hông lắc một cái thật mạnh để sử dụng thân pháp “Phi cơ bộ” mà hắn tự mình nghĩ ra, cơ thể có vẻ như đang hoạt động theo hình rồng nhưng thực ra cả người lại cúi xuống cực kỳ thấp.

“Đây chính là một chiêu mà cậu ta đã sử dụng để ôm lấy Mã Tây Long rồi quăng ngã anh ta xuống đất, tốc độ nhanh quá!” Chiêm Tinh cảm thấy bản thân không thể trốn thoát được nữa rồi, chỉ có thể ngẩng cao đầu rồi gồng cơ bắp lên để chống đỡ một quyền của hắn.

Trong bước di chuyển cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn đã chuyển dời trọng tâm về phía trước, cả người khom xuống, một quyền hệt như pháo nổ, cột sống cứ như dây cung, pằng một tiếng, nắm đấm của hắn chính là mũi tên được dây cung bắn ra ngoài!

“Đây là chiêu “Loan cung xạ hổ” của Thái Cực Quyền!” Diệp Thành nói.

“Sức lực của cậu ta thật mạnh mẽ làm sao…” Bạch Liễu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần nghe âm thanh kia là cô ấy đã hiểu được rằng một quyền này của Tề Đẳng Nhàn ẩn chứa công lực mạnh mẽ biết bao nhiêu.
Chương 653 Diệp Phi Lưu đảm nhận chữ Long

Chương 653: Diệp Phi Lưu đảm nhận chữ Long

Ở giữa hiện trường có nhiều người như vậy nhưng chỉ có một mình Diệp Thành là có thể nhìn ra nhiều thứ nhất trong trận chiến.

Cho dù là hai người Dương Quan Quan và Long Á Nam thì cũng đều có cảm giác như lạc vào giữa một màn sương mờ mịt, động tác của hai người đang giao chiến ở kia thực sự quá nhanh, đôi mắt của bọn họ không thể theo kịp nữa.

Chiêm Tinh bị Tề Đẳng Nhàn thi triển một quyền đấm thẳng vào hai cánh tay đang chắn trước ngực, làm cho hắn ta có cảm giác như là hai cánh tay mình sắp nứt cả ra.

“Cái con người này đã chiến đấu trong hai trận liên tiếp, vừa rồi khi truy đuổi mình thì lại tiêu hao nhiều thể lực đến vậy, thế mà tại sao bây giờ lực đấm của cậu ta vẫn còn mạnh như vậy?” Chiêm Tinh nghĩ mà có cảm giác như hàm răng mình đang lung lay như thể sắp rụng hết cả ra ngoài.

Hắn ta vừa định cử động thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn tiếp tục bồi thêm một cú phách quyền nữa nhanh như sấm sét!

Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể đỡ lấy cú phách quyền này mà thôi!

Cú đấm này lại tiếp tục bị Chiêm Tinh chặn lại, nhưng hắn ta có cảm giác như thể tất cả mọi sức lực của cú phách quyền này đều theo hai cánh tay của hắn ta mà truyền vào trong cơ thể, sau đó hệt như hai cây đinh to tướng đâm vào hai chân của hắn ta!

Một khi đã luyện phách quyền đến mức cao siêu thì quyền cước đi xuống liền có thể đánh cho đối phương phải đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích trong một khoảng thời gian ngắn.

Tinh thần ẩn chứa trong phách quyền của Tề Đẳng Nhàn cũng đã sớm đạt đến trình độ này rồi, thậm chí là còn có phần khoa trương hơn nữa.

Lần này Chiêm Tinh biết mọi chuyện không hay rồi, hắn ta có cảm giác như thể có người đã đổ chì vào hai chân của mình, có muốn di chuyển cũng vô cùng khó khăn.

“Đã đến lúc anh ra nhập bọn cùng hai người kia rồi đấy!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói một câu, sau đó nhấc đùi phải, công lực khiến cho đùi phải của hắn quét tới chỗ Chiêm Tinh như một cây búa không lồ.

Chiêm Tinh cũng muốn nhấc chân lên cản lại nhưng không thể làm được, bị Tề Đẳng Nhàn dùng một cước đá vào bên cạnh đầu gối, chẳng khác gì một cây đại thụ bị búa đốn thẳng vào gốc rễ, cả người nghiêng ngả rồi ngã xuống phía dưới!

Cơ thể của hắn ta còn chưa chạm xuống đất thì Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục nhấc chân trái lên, lại tiếp tục bồi thêm một cước nữa vào bên sườn của phía còn lại!

Vị trí bên cạnh đầu gối phải của Chiêm Tinh trúng chiêu ngay lập tức, cơ thể của hắn ta lại nghiêng về phía bên trái!

“Rầm!”

Cơ thể của hắn ta nặng nề ngã xuống đất, cũng vì phải nhận lấy một cước kia mà hai cái đùi bị bẻ gãy thành một độ cong vô cùng khoa trương, một tiếng kêu đầy đau đớn cũng lập tức truyền ra từ trong miệng hắn ta.

Tề Đẳng Nhàn đưa chân của mình về chỗ cũ, mặt không đổi sắc, sau đó hắn chỉ cười lạnh một tiếng: “Đã dám trở thành con chó của nhà họ Triệu để bọn chúng phái tới đây nhắm vào một mục tiêu là tôi thì cũng sẽ chỉ có kết quả như vậy mà thôi, nửa đời sau anh cũng sẽ trở thành một kẻ tàn tật vô dụng!”

Chiêm Tinh vừa rên rỉ vừa nằm dưới đất ôm lấy hai chân của mình, cảm thấy đau đớn đến mức cả người co quắp lại.

Hắn ta cảm nhận được có chất lỏng nào đó đang chảy ra từ trong xương của mình.

Đó là cốt tủy.

Hai cú đá này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đá vỡ nát cả xương cốt của hắn ta, đến cả gân cốt cũng phải chịu lực tác động lớn đến mức nát bấy như thịt vụn, không một ai có thể cứu được đôi chân của hắn ta nữa rồi.

Chứng kiến một màn như vậy, Diệp Thành không nhịn được mà khe khẽ thở dài một cái, Tề Đẳng Nhàn ra tay quá mức tàn bạo, gần như không để lại một chút đường lui nào cho đối thủ của hắn cả.

Đầu tiên là hắn đâm thủng hai con mắt của Bạch Liễu, sau đó lại khiến hai lá phổi của anh ta bị thương nặng, còn bây giờ thì Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp đá cho đôi chân của Chiêm Tinh tàn phế luôn…

Đối với những quân nhân như bọn họ, biến thành kẻ vô dụng và tàn phế còn không sảng khoái bằng bị giết chết ngay lập tức.

“Không biết liệu Diệp Phi Lưu có thể bắt cậu ta lại được hay không đây, có lẽ bây giờ cậu ta cũng đã phải tiêu tốn tương đối nhiều thể lực. Hơn nữa, Diệp Phi Lưu lại còn là người có công lực cao nhất trong số bốn người chúng ta.” Diệp Thành thầm nghĩ.

Chiêm Tinh khổ sở nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Cậu ra tay tàn nhẫn, không để lại đường lui cho đối thủ, rồi sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp báo ứng mà thôi!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp lời hắn ta: “Các người nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Triệu để tới đây gây khó dễ cho tôi, vậy mà tôi còn phải làm một thánh mẫu sao hả? Tôi còn chưa đánh chết các người là đã coi như tôi nhân từ lắm rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn bản thân bị coi là một kẻ có danh tiếng độc ác lan xa, Bạch Liễu, Diệp Thành, Chiêm Tinh, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì ba con người này cũng là giám khảo, nếu như hắn đánh chết cả ba người này thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Hắn chỉ cần khiến cho bọn họ trở thành tàn phế là tốt rồi, một khi đã trở thành người tàn phế và vô dụng thì bọn họ cũng không thể làm việc theo mệnh lệnh của nhà họ Triệu được nữa, cũng không thể trở thành chướng ngại vật cản bước hắn nữa.

“Cậu đã đánh ba trận liên tiếp, lại tiêu tốn nhiều thể lực như vậy ở nơi này của tôi, chắc chắn cậu sẽ phải chết vào trận đánh thứ tư!” Chiêm Tinh dữ tợn buông lời nguyền rủa đối với Tề Đẳng Nhàn.

“Diệp Phi Lưu đúng không? Anh ta có làm con chuột nhắt núp ở cuối cùng cũng không sao đâu, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đập vỡ hết hàm răng của anh ta.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại, hắn căn bản không coi những gì mà Chiêm Tinh vừa nói là chuyện đáng kể.

Long Á Nam không thể không âm thầm bội phục Tề Đẳng Nhàn một vạn lần trong lòng, nhà họ Triệu đã giở trò chơi xấu để lặng lẽ thay đổi giám khảo phụ thành ba nhân vật lợi hại như vậy, thế mà Tề Đẳng Nhàn vượt ải nào là chém tướng đấy, dễ dàng cứ như chém dưa thái rau.

Bạch Liễu, Diệp Thành, Chiêm Tinh, ba người này đều đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho rớt đài, nhất là trận chiến của Diệp Thành lại càng đặc sắc đến cực hạn.

“Trước đây mình đúng là có mắt như mù, dám coi thường người khác. Sự cường đại của anh ta đã vượt lên trên tất cả mọi người rồi!”

Long Á Nam âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, thậm chí cô ta còn có cảm giác như bản thân đã bắt đầu có chút gì đó là sùng bái khí chất tông sư toát ra trên người Tề Đẳng Nhàn nữa.

Dương Quan Quan chứng kiến hết từ đầu đến cuối, một hồi lâu sau mới có thể nói được một câu: “Khó trách nếu như muốn công phu của bản thân tăng vọt thì phải không ngừng trải qua những trận thực chiến sinh tử! Phải trải qua những trận chiến gay cấn và kích thích như vậy, làm sao con người có thể không trưởng thành được chứ?”

Cô ta cũng âm thầm nảy sinh cảm giác muốn thử sức mình trong nội tâm, nhiệt huyết cứ thế mà sôi trào, cô ta mong đến một ngày công phu của mình cũng chạm đến đỉnh cao và bản thân có thể trở thành một anh hùng càn quét cả thiên hạ này như Tề Đẳng Nhàn vậy.

“Đây là người do vị đại lão nào đặc biệt mời tới thế, thật là lợi hại biết bao, không ngờ cậu ta lại có thể đánh bại từng người một! Ba vị giám khảo này nằm ở cấp bậc tông sư đấy!”

“Cậu ta mạnh quá đi mất, có điều xuống tay cũng khá là tàn nhẫn.”

“Anh thì biết cái gì, trong những trận chiến dính đến thể diện của các vị cấp cao như thế này thì đương nhiên là bọn họ không thể hạ thủ lưu tình được, nếu không thì làm sao có thể đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ cơ chứ.”

“Đã đến cửa ải cuối cùng rồi đây… Người trấn giữ cửa ải cuối cùng là giám khảo chính đấy! Chính là Diệp Phi Lưu vô cùng nổi tiếng, một trong những người nắm giữ chữ Long!”

Những người đang đứng xem cuộc chiến ở hiện trường cũng đều cảm thấy cảm xúc dâng trào, bọn họ chỉ nghĩ trong lòng rằng cuộc chiến này thực sự là một màn trình diễn vô cùng đặc sắc, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, căn bản không hề muốn Tề Đẳng Nhàn cứ thế mà dừng lại.

Long Á Nam nói: “Đây là cửa ải cuối cùng rồi, anh ngàn vạn lần phải hết sức cẩn thận, đừng để bản thân thất bại chỉ trong gang tấc. Công lực của Diệp Phi Lưu cũng cao hơn một chút so với ba người bọn họ đấy!”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi biết rồi, cô không cần phải nhiều lời nữa đâu.”

Nếu như là lúc trước thì có thể Long Á Nam vẫn sẽ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quá qua loa và khinh địch, nhưng hiện tại thì trong lòng của cô ta chỉ có sự ngưỡng mộ mà thôi.

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chuyển hướng đi về phía võ trường cuối cùng của cuộc thi.

Diệp Phi Lưu đang đứng ở nơi đó chờ đợi hắn.

“Anh không cần nghỉ ngơi một chút nào hay sao? Tham gia ba trận chiến đấu liên tục thì chắc hẳn là phải mệt mỏi lắm!” Long Á Nam hỏi, cô ta có chút lo lắng.

“Tôi đang chiếm thế thượng phong, thế như chẻ tre, sao mà phải nghỉ ngơi làm gì?” Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười tiêu sái mang theo cảm giác tự tin của nhà vô địch, sau đó bước vào trong cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa là thân hình của Diệp Phi Lưu đập vào mắt Tề Đẳng Nhàn.

Diệp Phi Lưu đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn ta dựng thẳng một cây thương khổng lồ dài hơn hai mét, đầu thương sáng lấp lánh, nhờ có bao nhiêu năm tháng mài giũa nên mà cây thương này trở nên bóng loáng đến lạ thường.

Diệp Phi Lưu chỉ cần đứng ở nơi đó mà cũng đã toát lên một cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ rồi!

“Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, có thể qua được cả ba cửa ải phía trước.” Khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Diệp Phi Lưu không nhịn được mà lạnh nhạt cất tiếng.

“Bây giờ thì tôi không muốn nói những lời vô ích với anh, tôi chỉ muốn đấm gãy hết tất cả những cái răng mọc trong miệng anh thôi!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhe răng ra cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía cây thương ở bên cạnh Diệp Phi Lưu.

“Vào lần trước tôi cũng đã chạm mặt với một người sử dụng cây thương dài như thế này, tên là Từ Ngọc Giai, không biết là so với ông ta thì anh sẽ như thế nào nhỉ?”

“Mong là anh có thể mạnh mẽ hơn ông ta một chút!”

Từ Ngọc Giai chính là người của nhà họ Từ ở đế đô, ông ta đã bảo vệ nhà họ Từ nhiều năm, một thân công lực cũng vô cùng cao siêu, nhưng chẳng phải là cuối cùng ông ta cũng bị Tề Đẳng Nhàn phế bỏ với tốc độ rất nhanh hay sao?”

Diệp Phi Lưu chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như cậu đã đánh liên tiếp ba trận mà tôi lại dùng thương thì đối với cậu mà nói cũng ít nhiều có chút không công bằng. Ngày hôm nay tôi sẽ đánh với cậu bằng tay không!”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi vào bên trong võ trường rồi nói: “Không cần nói nhảm nhiều lời nữa, mau tranh thủ thời gian mà bắt đầu đi, tôi cũng có chút mệt rồi đây này!”

Diệp Phi Lưu bèn chắp tay rồi nói: “Mời!”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại hắn ta: “Mời!”

Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nín thở nhìn chằm chằm hai con người ở trên võ trường.

Trận đấu này mới thực sự là màn trình diễn đặc sắc nhất!
Chương 654 Cự Mãng Thổ Đan

Chương 654: Cự Mãng Thổ Đan

Nếu như Diệp Phi Lưu đã có thể đóng vai trò người trấn giữ cửa ải cuối cùng trong số bốn người thì dĩ nhiên là hắn ta cũng phải có một chút vốn liếng.

Tề Đẳng Nhàn đã liên tiếp tham gia vào ba trận chiến, thoạt nhìn thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng thực ra hắn đã bị ép tiêu hao một lượng thể lực lớn vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn có thể cảm giác được trong cơ thể mình đã tích tụ cực kỳ nhiều axit laChiêm Tinhic, cứ mỗi lần hắn bắt đầu vận dụng sức lực thì sẽ cảm thấy hơi nhoi nhói và đau nhức ở các bắp cơ.

Nếu như là bình thường thì một chút cảm giác đau nhức này sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều cho lắm, nhưng nó lại là một nhược điểm trí mạng khi xuất hiện bên trong những trận chiến có cường độ cao, bởi vì đau đớn cũng có thể khiến con người ta phân tâm nữa.

Dĩ nhiên là Diệp Phi Lưu cũng đã nhận ra điều này, cũng vì thế nên hắn ta cho rằng trận chiến này không có gì là khó khăn cả, hắn ta chỉ cần đánh bại Tề Đẳng Nhàn, thậm chí là biến Tề Đẳng Nhàn thành một con người tàn phế, vậy thì đã là một thành công lớn đối với hắn ta rồi.

“Hô!”

Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, sau đó tự đặt mình vào trong một thế đứng của Hình Ý Quyền, hai tay một trước một sau giơ cao, trông như có vẻ hắn đang cầm một cây thương khổng lồ bằng hai bàn tay đó vậy.

Tuy rằng Diệp Phi Lưu đang nghĩ trong lòng rằng chắc chắn mình sẽ thắng mà không cần bàn cãi gì nữa, nhưng hắn ta cũng không hề khinh địch mà cũng bắt đầu vào một thế đứng sẵn sàng tiếp chiêu.

“Động tác của cậu ta rất chậm chạp, về cơ bản thì cậu ta hoàn toàn không thể giành được phần thắng trước Diệp Phi Lưu!” Sau khi nhìn thấy những hành động của Tề Đẳng Nhàn, Diệp Thành không nhịn được mà nheo hai mắt lại rồi trầm giọng nói.

“Phải đấy, tôi cũng đã nhận ra rồi, hiện tại thì bắp chân của cậu ta đang có độ căng cứng rất cao. Ban nãy cậu ta đã sử dụng quá nhiều sức lực ở hai chân khi đuổi theo tôi ban nãy!” Chiêm Tinh đã bị phế bỏ hai chân giờ phút này đang được hai người khác đỡ lấy, hắn ta cười lạnh.

Bạch Liễu lắc đầu nói: “Các anh không nên coi thường cậu ta đâu, bây giờ thì tôi đã không còn hai mắt nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng nếu như cậu ta đã dám bước vào trận chiến này mà không cần nghỉ ngơi một giây phút nào hết thì chứng tỏ cậu ta cũng đã nghĩ đến cách đối phó với tình trạng cơ thể của cậu ta lúc này rồi!”

Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy hình như Bạch Liễu đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm vỡ gan rồi thì phải, đến cả năng lực nhận thức những điều cơ bản nhất mà cô ấy cũng không có nữa.

Hoặc là cũng có thể là do cô ấy đã bị đánh cho mù cả hai mắt nên không thể thấy rõ được tình hình đang diễn ra bây giờ.

“Tới rồi!” Diệp Thành bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

Không ngờ là Tề Đẳng Nhàn lại là người ra tay bắt đầu trận chiến trước, hắn húc mạnh đùi phải của mình xuống mặt đất, ngay lập tức thi triển một cú đá hình xoắn ốc với lực độ rất mạnh, cả người hắn vọt về phía Diệp Phi Lưu có vẻ cao sừng sững như một ngọn núi khổng lồ.

“Ừng ực!”

Cùng lúc đó, bên trong cổ họng của Tề Đẳng Nhàn truyền đến tiếng nuốt nước bọt, đầu lưỡi của hắn dính sát vào vòm họng trên, thể lực trên khắp cơ thể gần như bùng nổ ra ngoài chỉ trong nháy mắt!

Diệp Phi Lưu hét to lên một tiếng: “Đến đây đi nào!”

Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới vị trí bên cạnh Diệp Phi Lưu, cả cơ thể hắn khuỵu xuống, sau đó vừa giơ tay lên đã thi triển một cú băng quyền!

Diệp Phi Lưu thì lại không hề nhượng bộ một chút nào mà cũng giơ nắm đấm lên để nghênh đón cú băng quyền mà Tề Đẳng Nhàn đang tung ra!

“Ầm!”

Hai cú đấm của hai đối thủ trên sàn đấu va vào nhau thật mạnh, tạo ra một tiếng nổ ầm ầm vô cùng đinh tai nhức óc!

Tề Đẳng Nhàn vẫn cứ mặt không đổi sắc, hắn hơi khom người hạ eo xuống để bước vào thế đứng tấn, dẫn khí tức nội liễm vào bên trong đan điền, một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra từ bên trong miệng hắn, khí huyết bên trong cơ thể cũng theo đó mà được phát động, quả thực là như một cơn sóng dữ dội đổ ập vào bờ biển!

Cùng lúc đó thì gương mặt của Diệp Phi Lưu cũng biến sắc, bởi vì hắn ta cảm nhận được rằng sau khi khí huyết của Tề Đẳng Nhàn bắt đầu được khởi động thì đang có một luồng khí lực màu bạc mờ mờ bốc lên rồi truyền đến hai nắm đấm của hắn!

“Bốp!”

Cánh tay của Diệp Phi Lưu bị đấm mạnh đến nỗi hắn ta phải lùi về sau một bước, từ xương cốt của hắn truyền ra một tiếng vang lanh lảnh.

Ngay sau khoảnh khắc đó, trước ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, hai chân của Diệp Phi Lưu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và cả người hắn ta bay bổng về phía sau một cách vô cùng khó tin!

Dương Quan Quan đứng ở phía sau thất thanh hô lên một tiếng: “Cự Mãng Thổ Đan!”

“Cự Mãng Thổ Đan” là công phu có được nhờ vận dụng một loạt động tác như ngưng tụ khí huyết vào trong đan điền, dồn ép những cơ bắp của trái tim, sau đó bộc phát tất cả chỉ trong nháy mắt, lực xung kích mà nó tạo ra có thể nói là vô cùng kinh khủng.

Cô ta đã từng sử dụng chiêu thức này và phối hợp cùng với chiêu thức “Hoàng Cẩu Tát Niệu” để chuyển bại thành thắng, sau đó dùng một cước đạp nát hai hòn bi của Sở Thiên Dương!

Hiện tại chiêu thức này lại do Tề Đẳng Nhàn sử dụng, dĩ nhiên là uy lực hắn tạo ra còn mạnh mẽ hơn so với uy lực mà cô ta tạo ra gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần, tiếng động nghe như tiếng nổ phát ra từ cú đấm của hắn rơi vào tai mọi người hệt như một tiếng trống hết sức vang dội.

Thậm chí là trong hai con mắt của Tề Đẳng Nhàn còn hơi có dấu vết tụ máu, mùi gỉ sắt cũng xuất hiện trong lỗ mũi của hắn, đó là hậu quả của việc sử dụng quá nhiều khí huyết mạnh mẽ, dồn ép tất cả số khí huyết đó lại rồi đột ngột bùng phát ra.

“Ầm!”

Cả người Diệp Phi Lưu trực tiếp bị một quyền của Tề Đẳng Nhàn đấm văng xa hơn mười mét, lưng của hắn ta đập mạnh vào bức tường phía sau rồi sau đó đứng khựng lại.

Toàn bộ hiện trường hoàn toàn trở nên yên tĩnh hơn hẳn, đến cả tiếng của một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được, thậm chí là ngay cả một tiếng hít thở rất khẽ cũng lọt vào trong tai của tất cả mọi người.

“Hộc…”

Diệp Phi Lưu bị đánh cho lún vào bên trong bức tường, hắn ta há miệng thật to, hộc ra một ngụm máu thật lớn.

Ngay sau đó, Diệp Phi Lưu cảm nhận được cốt tủy bên trong cơ thể mình đang liên tục bị chấn động, những chiếc răng mọc ra khắp khoang miệng đều trở nên lỏng lẻo, một hỗn hợp trộn lẫn giữa máu tươi và mảnh răng gãy bị hắn ta phun ra khỏi miệng.

“Cái này…” Long Á Nam nhìn cảnh tượng đó mà trực tiếp ngây người, cô ta nhìn về phía Diệp Phi Lưu đang bị dính trên vách tường với vẻ mặt không thể nào tin nổi, sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn vẫn đang duy trì tư thế “Tam thế thức” để thi triển cú băng quyền ban nãy.

Tề Đẳng Nhàn liên tục hít vào thật sâu ba lần liên tiếp, sau đó hắn mới chậm rãi thở ra một luồng hơi thật dài rồi chậm rãi thu bàn tay đang giơ cao kia lại.

Trong lúc hắn thu tay lại, kể cả khi nhìn bằng mắt thường thì tất cả mọi người cũng có thể nhận ra được rằng bàn tay của hắn đang liên tục run rẩy.

Hiển nhiên là thể chất của hắn đã thực sự chạm đến cực hạn, một chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” ban nãy đã hoàn toàn ép cạn kiệt sức lực bên trong người hắn.

Nếu là hiện tại thì chỉ sợ một tên lưu manh cũng có thể dùng dao để đâm chết Tề Đẳng Nhàn được rồi.

Dương Quan Quan bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn, cô ta quay đầu lại nói với Long Á Nam: “Đòn vừa rồi chính là một chiêu thức trí mạng bí mật tên là “Cự Mãng Thổ Đan”, được sáng tạo ra dựa theo những gì được viết trong tiểu thuyết ngày xưa, yêu quái thành tinh sẽ tu thành nội đan trong cơ thể, khi bị ép phải liều mạng thì bọn chúng sẽ phun nội đan ra ngoài để bộc phát tất cả mọi pháp lực của bản thân.”

“Một chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” này cũng chính là như thế đấy, tự dồn ép khí huyết của bản thân mình đến cực hạn rồi sau đó thì bùng phát tất cả ra ngoài, cũng giống như lúc mà yêu quái phun ra nội đan khi bị ép phải liều mạng vậy.”

“Hai chữ Cự Mãng là dùng để chỉ một con mãng xà mạnh mẽ, một khi đã bao vây được kẻ địch thì nó sẽ sản sinh ra lực quấn khổng lồ để ép kẻ địch vào chỗ chết.”

Long Á Nam nói: “Vừa lúc nãy tôi đã nghe được tiếng tim đập của anh ta rồi, nghe cứ như tiếng sét đánh vậy, chắc hẳn là chiêu thức này sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với cơ tim phải không?”

“Lần trước khi sử dụng chiêu này để thi triển một cước phế bỏ thân dưới của Sở Thiên Dương thì tôi đã phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng ròng mới miễn cưỡng tỉnh lại. Hơn nữa, đó còn là vì sức lực bên trong tôi là có hạn nên áp lực tạo ra đè nặng lên trái tim không quá lớn.” Dương Quan Quan chân thành nói.

Lúc này thì Tề Đẳng Nhàn đã ngồi xuống ngay tại chỗ, hắn khom lưng xuống, hai khuỷu tay chống trên đùi, hai bàn tay ôm lấy hai bên đầu, trông có vẻ vô cùng biếng nhác.

Tề Đẳng Nhàn khẽ cười cười rồi nói: “Giám khảo Diệp à, chẳng phải tôi đã nói rằng tôi sẽ đập nát tất cả răng của anh sao? Bây giờ anh thử há miệng ra mà tự nhìn xem bên trong còn thừa lại mấy viên nào?”

Đến tận lúc này thì cơ thể của Diệp Phi Lưu mới chầm chậm trượt xuống từ trên vách tường, sử dụng khí huyết để tấn công đối thủ là cả một nghệ thuật. Tề Đẳng Nhàn là một người có công lực rất cao thâm, một quyền do hắn thi triển đủ để hắn ta bị dán dính vào tường trong cả phút đồng hồ.

Sau khi đặt mông ngồi bệt xuống đất, Diệp Phi Lưu lại tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu nữa, hắn ta tỏ ra rất không cam lòng rồi nói: “Lẽ ra tôi không nên chơi trò cứng đối cứng, đối đầu trực tiếp với cậu!”

Đám người Diệp Thành ở phía bên kia cũng liên tục hít vào mấy hơi, chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.

Đó còn là Diệp Phi Lưu đấy, nếu như là bất kỳ ai trong số bọn họ phải chịu đựng một quyền mạnh mẽ hết sức này của Tề Đẳng Nhàn thì chỉ sợ bọn họ sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!

Đến cả một người có công phu cao siêu như Diệp Phi Lưu mà cũng bị một quyền này đánh đến mức gãy tay, chấn thương tim và phổi, di chứng để lại vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa lại không thể chữa khỏi được hoàn toàn, chỉ sợ sau này thì hắn ta cũng sẽ là một người vô dụng và tàn phế như ba người bọn họ.

“Anh cũng giỏi lựa chọn lắm đấy, có cây thương to như thế kia mà không chịu dùng, lại còn đòi đánh tay không với tôi.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.

Diệp Phi Lưu tỏ ra rất không cam lòng nhưng đồng thời thì hắn ta cũng không thể làm gì được, hiện giờ cứ mỗi lần hắn ta hô hấp là hắn ta lại cảm thấy tim và phổi mình đau đớn kịch liệt vì co thắt, khó chịu muốn chết, chứ đừng nhắc đến việc đứng dậy ngay lúc này.

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều quay sang nhìn nhau, thật không thể ngờ được, giám khảo chính chịu trách nhiệm cho cửa ải cuối cùng lại bị hạ nốc ao bằng một phương thức như vậy.

Bọn họ vốn tưởng rằng cuộc chiến này ít nhất cũng phải kịch liệt như kiểu sao hỏa đâm vào trái đất chứ, vậy mà Tề Đẳng Nhàn chỉ mới sử dụng một quyền đã có thể biến Diệp Phi Lưu trở thành người tàn tật ư?!

Cái này là buff của One Punch Man à, Tề Đẳng Nhàn đánh ai thì cũng chỉ cần dùng một quyền duy nhất thôi sao?

Nhưng mà bọn họ có thấy Tề Đẳng Nhàn bị trọc đầu đâu cơ chứ…
Chương 655 Hồng Thiên Đô lại xuất hiện thêm một lần nữa

Chương 655: Hồng Thiên Đô lại xuất hiện thêm một lần nữa

Nói thật thì bây giờ Tề Đẳng Nhàn đang mệt chết đi được, mí mắt của hắn đang bắt đầu đánh nhau, cơ bắp trên khắp cả người lại càng đau nhức không gì có thể sánh được.

Tề Đẳng Nhàn há miệng ngáp một cái thật to rồi hỏi: “Bốn vị giám khảo này, nếu đã như thế này rồi thì xem như tôi đã thông qua cuộc thi khảo sát lần này rồi nhỉ?”

Cả bốn người đều không nói một câu nào, bọn họ đã thua quá thê thảm, bọn họ còn có thể nói được gì nữa cơ chứ?

Long Á Nam nghĩ mà cũng cảm thấy nở mày nở mặt, nhà họ Triệu chỉ một lòng muốn hạ bệ Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi vị trí của hắn hiện giờ, bọn họ đã phái tận bốn cao thủ tới đây, vậy mà đến cuối cùng thì bọn họ vẫn không thể nào thành công được!

Bạch Liễu, hai mắt bị móc ra.

Diệp Thành, hai lá phổi bị thương rất nặng.

Chiêm Tinh, hai chân bị phế bỏ.

Diệp Phi Lưu, tim và phổi đều bị thương rất nặng, tay thì bị gãy xương.

Bốn nhân vật ở cấp bậc tông sư do nhà họ Triệu phái tới đây, không có một ai là có được kết cục tốt đẹp cả.

Đây là một cuộc chiến có ý nghĩa vô cùng sâu xa, cũng là một trận chiến mà người tham gia bắt buộc phải xuống tay thật nặng, cũng vì vậy mà dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không hạ thủ lưu tình, trực tiếp biến cả bốn người thành người tàn phế!

“Cậu rất mạnh, tôi mong là sẽ có một ngày cậu có thể chạm tới cảnh giới cao nhất của võ học trên khắp thiên hạ này.” Bạch Liễu là một người phụ nữ nhưng lại bị móc hai tròng mắt ra ngoài, lúc này cô ấy chính là người đầu tiên mở miệng, cô ta nguyện ý cúi mình trước công phu của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn chống tay vào hai đầu gối rồi đứng dậy, vươn vai ưỡn người cho đỡ mỏi lưng, sau đó nói: “Cảm tạ Bạch sư phụ nhé. Quả thực là tôi ra tay rất nặng, nhưng cũng chỉ là vì hai ta có lập trường khác nhau mà thôi, chỉ mong là cô đừng quá hận tôi.”

Bạch Liễu không nói một lời nào nữa, chỉ hơi chắp tay lại chào hắn.

Diệp Thành cũng lên tiếng: “Cậu rất mạnh, xứng đáng với bốn chữ “Nhân tận địch quốc”, nghĩa là một người mà có thể chống lại cả đất nước. Tôi cũng hy vọng rằng một ngày kia cậu có thể thực hiện được mong muốn của mình.”

Tề Đẳng Nhàn chắp hai tay lại rồi nói với anh ta: “Cửu Cung Kiếm của Diệp kiếm thần quả thực là thiên biến vạn hóa, tôi vô cùng bội phục.”

Diệp Thành nhún vai một cái rồi xoay người rời đi.

Chiêm Tinh thì lại không được rộng lượng như hai người bọn họ, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: “Cậu thắng rồi, thắng thì làm vua mà thua thì làm giặc, tôi không còn gì để phản đối nữa!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ đáp lại bằng một câu: “Thân pháp Tri Thù Đạp Thủy này vô cùng hữu dụng, sau này tôi sẽ sử dụng đến nó thường xuyên.”

Sắc mặt của Chiêm Tinh cứng đờ, sau đó lại giãn ra một chút, hắn ta nói: “Rất tốt, nếu như mỗi lần sử dụng cậu có thể tuyên bố với mọi người rằng thân pháp đó là do Chiêm Tinh tôi đây sáng chế ra thì tôi có chết cũng không tiếc gì! Mong là sẽ có một ngày kia cậu đứng ở vị trí vô địch thiên hạ.”

Nói xong những lời này, hắn ta khẽ gật đầu rồi bảo người khác nâng mình ra khỏi nơi này.

“Giám khảo Diệp, anh có gì muốn nói với tôi không?” Tề Đẳng Nhàn hờ hững hỏi một câu.

“Cái lọ sành thì không thể đập vỡ được miệng giếng, đại tướng quân khó mà không bỏ mạng trên sa trường. Đã là bậc võ phu thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chết trên chiến trường, nếu như cậu đã có thể chiến thắng được tôi trong một tình huống như thế này thì tôi không còn lời nào để nói nữa!” Diệp Phi Lưu nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.

Sau khi nói xong câu này, hắn ta cũng rời đi ngay lập tức bằng những bước đi khập khiễng.

Hắn ta vừa đi vừa ho khan, máu không ngừng chảy ra từ miệng và mũi, thực sự khiến cho mọi người xung quanh phải lo lắng xem liệu hắn ta có mất quá nhiều máu mà chết hay không.

Trò náo nhiệt đã kết thúc mà tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chưa vội rời đi, bọn họ chỉ cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn, bèn đứng đó mà hồi tưởng lại những ký ức vừa rồi.

Dương Quan Quan vội vàng chạy tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: “Anh không sao đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn thấp giọng nói với cô ta: “Cô mau đỡ tôi một chút đi, tôi sắp không duy trì được phong độ của một bậc tông sư nữa rồi!”

Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó vội vàng giơ tay lên đỡ lấy hắn.

Tề Đẳng Nhàn dồn hết trọng lượng của mình vào Dương Quan Quan, sau đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như hắn cứ vậy mà ngã xuống thì chẳng phải là quá mất mặt rồi hay sao!

Long Á Nam cũng bước tới chỗ này, cô ta nói: “Bây giờ tôi đã không thể miêu tả anh bằng một chữ mạnh đơn giản nữa rồi, anh mạnh đến mức có chút hơi quá khoa trương. Ngày hôm nay tôi thực sự đã rất bất ngờ, anh đã khiến tôi phải nhìn anh với con mắt khác đấy!”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Cô thấy như thế nào thì có liên quan gì tới tôi!”

Long Á Nam sửng sốt, sau đó trên trán cô ta đầy những vạch đen, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng nếu như bây giờ bản thân đấm vỡ cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn thì chắc cũng được chứ nhỉ?

Đúng lúc đó, chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo vang, hắn mở ra xem thử, quả thực là Ngọc Tiểu Long vừa gọi tới.

“Tin tức của cô cũng nhanh nhạy ra phết đấy nhỉ.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Chúc mừng anh đã vượt qua bài sát hạch!” Ngọc Tiểu Long nói, giọng nói của cô vừa thoải mái lại vừa chứa đựng sự chân thành không thể diễn tả được thành lời, có thể thấy cô đang thực sự vui mừng thay cho thành công mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới đạt được.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi nói: “Chuyện này thì có cái gì đáng để chúc mừng cơ chứ, không phải cũng chỉ là chuyện nằm trong dự kiến thôi sao? Có điều nếu như cô nhất quyết muốn chúc mừng thì cứ tặng cho tôi hai phong bao lì xì thật dày là được.

Ngọc Tiểu Long bèn trực tiếp cúp điện thoại ngay lúc đó, đúng là tính tình ngay thẳng của cô không thể dính dáng quá lâu với một tên tự kỷ cà lơ phất phơ như Tề Đẳng Nhàn được.

Long Á Nam nói: “Lẽ ra anh đừng có nói chuyện với tiểu thư như thế chứ, không được đâu, cô ấy ghét nhất là có ai pha trò đùa giỡn trong lúc đang bàn chuyện chính sự cùng với cô ấy đấy.”

“Tôi cứ thích nói thì làm sao.” Nét mặt của Tề Đẳng Nhàn vẫn cực kỳ gợi đòn, hắn chỉ biếng nhác đáp lại cô ta bằng một câu.

Dương Quan Quan hỏi hắn: “Chúng ta quay về nghỉ ngơi được chưa?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ta: “Đợi tôi một lúc đã.”

Sau đó hắn lại ngồi xuống thêm một lần nữa, bắt đầu điều hòa lại khí huyết để tiến nhập vào trạng thái trầm mặc tĩnh tâm.

Trong lúc đó thì Dương Quan Quan và Long Á Nam cùng đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi hắn, cả hai người cùng trao đổi với nhau về những điều tâm đắc mà bọn họ đã rút ra được sau khi quan sát bốn trận chiến vừa rồi.

Thiên phú và khả năng giác ngộ của Dương Quan Quan khiến cho Long Á Nam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ, thậm chí Long Á Nam còn có chút ghen tị với Dương Quan Quan.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Tề Đẳng Nhàn mở mắt ra, tơ máu phủ kín lòng trắng trong mắt hắn đã mất đi không ít, cả người trông cũng không còn mệt mỏi như lúc trước nữa, hiển nhiên là hắn đã hồi phục được không ít khí huyết rồi.

“Cái chiêu “Cự Mãng Thổ Đan” này không thể tùy tiện sử dụng bất cứ lúc nào được, đặc biệt là đối với người có cấp bậc như tôi, do khí huyết quá dồi dào nên áp lực tạo ra chèn ép lên trái tim cũng thực sự quá lớn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Trong lúc Tề Đẳng Nhàn nói chuyện, Dương Quan Quan vẫn còn ngửi được một chút mùi tanh của máu tươi.

Cùng lúc đó, trong một tòa nhà cao tầng nằm ở bên cạnh đạo quán, một người phụ nữ mặc bộ áo gió màu đen đang nói chuyện.

“Cuộc thi khảo sát đã kết thúc rồi phải không?”

“Đúng vậy, thưa Kiều tiểu thư.”

“Các anh hãy chú ý đề phòng, nhất định phải bảo đảm rằng anh ấy sẽ được bình an vô sự! Sư phụ đã nói rằng những người kia cực kỳ đê tiện, chắc chắn là bọn họ sẽ có phương án dự phòng.”

“Hiểu rồi ạ!”

Chỉ cần một cuộc trò chuyện đơn giản cũng đã đủ để nêu ra thân phận của người phụ nữ kia.

Cô ta chính là Kiều Thu Mộng, không biết từ lúc nào mà cô ta đã đặt chân tới Ma Đô rồi, hơn nữa cô ta còn tiếp quản “Vĩnh dạ quân” của thế giới ngầm dưới lòng đất cực kỳ nổi tiếng do Sở Vô Đạo sáng lập nên.

Thông qua kính viễn vọng, Kiều Thu Mộng nhìn thấy ba người Tề Đẳng Nhàn đã rời khỏi đạo quán và đi về phía bãi đỗ xe.

Nhưng cũng cùng lúc đó, một người đàn ông xuất hiện, ông ta chậm rãi đi tới và đứng chặn ở ngay trước con đường mà ba người phải đi qua.

“Hồng Thiên Đô!”

Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tỏ ra cảnh giác, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sắc bén.

Không ngờ người xuất hiện ở nơi này lại là một boss lớn như Hồng Thiên Đô, lần trước Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đã liên thủ với nhau nhưng vẫn không thể giữ chân ông ta lại, điều này khiến cho hai người cảm thấy vô cùng nuối tiếc.

Hồng Thiên Đô chắp tay với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Tề sư phụ, lâu rồi chưa gặp lại!”

Long Á Nam lạnh lùng nói: “Hồng Thiên Đô, ông thật là to gan, không ngờ ông lại dám ngang nhiên xuất hiện ở một nơi như thế này!”

Hồng Thiên Đô căn bản không muốn để ý đến một con châu chấu bé nhỏ như Long Á Nam, ông ta chỉ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay tôi tới đây là để đánh chết cậu, hoặc là bị cậu đánh chết.”

Nếu như là lúc bình thường thì dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không bao giờ lùi bước, nhưng lần này thì thể lực và cơ thể của hắn đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn đã khôi phục được một chút khí huyết nhưng nếu phải chống lại một cao thủ như Hồng Thiên Đô thì hắn chỉ còn đường chết mà thôi!

“Chao ôi, có một vài người sống thật là đê tiện, quả thực khiến người ta không kịp đề phòng mà!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thở dài, sau đó quay sang lắc đầu với Dương Quan Quan và Long Á Nam. “Hai cô mau dắt nhau chạy đi, ông ta đang nhắm vào tôi đấy.”

Dương Quan Quan cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tới từ Hồng Thiên Đô, tuy rằng cô ta chưa từng đối mặt với người đàn ông này một lần nào nhưng giờ phút này tóc gáy của cô ta đều đã dựng đứng cả lên, khắp cả người cô ta nổi đầy da gà da vịt, cứ như thể người đàn ông đang đứng trước cô ta là một ác ma đã bò ra từ giữa núi thây biển máu.

Long Á Nam nói: “Chúng ta liên thủ với nhau thôi!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu người có mặt ở đây lúc này là Ngọc Tiểu Long thì còn tạm được, nếu mà là cô thì sẽ không được đâu, mau đi đi.”

Dương Quan Quan cũng trầm giọng nói: “Long trưởng quan, chúng ta phải đi mau!”

Long Á Nam ngạc nhiên nhìn cô ta.

Vậy nhưng Dương Quan Quan không nói thêm một câu nào nữa, cô ta chỉ nghiêm túc nhìn Hồng Thiên Đô, một lúc sau mới tiếp tục mở miệng nói chuyện.

“Tôi đã nhớ kỹ rồi, diện mạo của ông, thân hình của ông, khí tức của ông, còn cả khí chất của ông nữa, nhất định tôi sẽ tìm đến báo thù ông, nhất định tôi sẽ đánh chết ông.”

“Cho dù ông có trốn tới tận chân trời góc biển thì nhất định tôi cũng sẽ tìm được ông.”

“Nhất định, nhất định!”

Trong lúc nói ra những lời này, có một vài giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt của Dương Quan Quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK