Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 926 Nhà họ Lôi của Hương Sơn

Câu nói của hắn khiến Sở Vũ ngay lập tức dừng bước!

Sắc mặt của Nam Thiến trở nên trắng bệch, lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Lý tổng, chuyện đen đủi này tự tôi chịu là được rồi, anh đừng quan tâm đến tôi. Người đằng sau cô ta chắc chắn là Nghiêm Động, chúng ta không thể chọc vào hắn ta được đâu!”

Tề Đẳng Nhàn liền đáp lại: “Cô mới khai trương cửa hàng được ngày đầu tiên, tại sao không thể có đơn đặt hàng chứ? Nếu cô Sở đã mang nhiều áo quan đến như vậy thì hãy mua hết về cho người nhà dùng đi.”

Sở Vũ tối sầm mặt lại, nói: “Tạp chủng chó má, mày nói cái gì? Mày có tin tí nữa tao sẽ cho mày mặc áo quan vào quan tài không?”

Dương Quan Quan đã lặng lẽ đứng ở cửa, dường như là để ngăn cản những tên gây sự này đột ngột chạy đi.

Có rất nhiều áo quan được treo trong cửa hàng quần áo của Nam Thiến khiến cho người qua đường bị thu hút bao quanh xung quanh xem, ai nấy cũng đều rất kinh ngạc.

Cửa hàng này không phải bán quần áo dành cho người bình thường sao, tại sao chưa gì đã treo đầy áo quan dành cho người chết rồi…

“Tôi không tin những lời bậy bạ cô nói đâu.” Tề Đẳng Nhàn vừa nói, vừa đưa tay tháo dỡ áo quan xuống: “Mua về cho người nhà cô dùng đi, mỗi bộ một triệu tệ!”

Sở Vũ híp mắt lại, cười nói: “Con chó này, mày muốn chôn hết cả nhà Nam Thiến sao? Biết tao là người cậu Nghiêm phái đến mà còn dám diễn với tao!”

“Biết những người bên cạnh tao là ai không?”

“Sòng bài nhà họ Diệp ở Kinh Đảo mày đã nghe qua chưa?”

“Những người này đều là người mà cậu Nghiêm mượn từ sòng bài nhà họ Diệp đấy!”

Tề Đẳng Nhàn nghe Sở Vũ nói mấy tên lưu manh mà cô ta mang đến là người của nhà họ Diệp ở Kinh Đảo, trên mặt hắn không khỏi nở ra nụ cười đầy ẩn ý.

Diệp Kế Hùng dưới tay Tề Đẳng Nhàn đã thua hai vố lớn, nhân vật quan trọng như Diệp Chi Huyền cũng bị hắn một chiêu bạo đầu, quan hệ giữa hắn và nhà họ Diệp đã kết rất sâu rồi! Huống hồ đám tạp chủng nhà họ Diệp còn cho nổ chiếc xe Ferrari SF90 của hắn.

“Người nhà họ Diệp…” Sắc mặt Nam Thiến đột nhiên cứng đờ.

Thành phố Kinh Đảo với thành phố Hương Sơn chỉ cách nhau một bờ biển trước mặt, nhà họ Diệp mặc dù mở sòng bài ở Kinh Đảo, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ ở Hương Sơn cũng không nhỏ!

Năm đó, tổ tông nhà họ Diệp phát tài ở Hương Sơn, dựa vào cướp bóc chém giết mà tích lũy được tài sản, sau đó mới chạy đến Kinh Đảo rồi đàm phán với “thần bài” lúc bấy giờ ở Kinh Đảo, rồi có được chỗ đứng vững mạnh.

Ở Hương Sơn và Kinh Đảo có hai gia tộc không nên động vào, gia tộc ở Hương Sơn chính là nhà họ Lôi. Nhà họ Lôi này đã cắm rễ rất sâu ở Hương Sơn, năm đó dưới áp lực của các nước lớn phương Tây, bọn họ không sợ gì mà vận chuyển các loại dược liệu quý giá vào nội địa thông qua con đường riêng.

Sau khi thế cục ở Hương Sơn ổn định, nhà họ Lôi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ các quan chức cấp cao của Hoa quốc, nhà họ Lôi đã có được địa vị không thể thay thế được ở Hương Sơn!

Mà lý do không thể động vào nhà họ Diệp ở Kinh Đảo là vì vốn dĩ tổ tông đã là thổ phỉ thì con cháu cũng mang trong mình bản chất thổ phỉ, chỉ cần động tay là sẽ giết chết người ta.

“Người nhà họ Diệp rất cao siêu sao?” Ngay tại lúc này, một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc áo đuôi tôm nhìn như quản gia bước vào từ cửa.

Mọi người quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người kia, không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Tề Đẳng Nhàn cũng nhíu mày, hắn cũng chưa từng thấy ông lão này, người này có lai lịch như thế nào đây?

Sở Vũ cười lạnh nói: “Người nhà họ Diệp không cao siêu thì ông cao siêu sao? Nhìn xuống Hương Sơn với Kinh Đảo xem có ai dám đắc tội với nhà họ Diệp đây! Kể cả trong tiểu thuyết trên mạng thì dám động vào người họ Diệp, chỉ có thể chết!”

Lão quản gia vẫn bình tĩnh nói: “Từ lúc nào mà vùng đất Hương Sơn này lại đến lượt người nhà họ Diệp diễu võ dương oai? Tay của Diệp Đức n bây giờ lại dài như vậy sao?”

Sở Vũ nghe thấy lão quản gia gọi trực tiếp tên chủ nhân nhà họ Diệp là Diệp Đức n, sắc mặt lập tức trùng xuống không ít.

Lão già này có thể biết chi tiết nhà họ Diệp, còn có thể không kiêng nể như vậy, lai lịch chắc chắn thâm hậu!

“Ông là ai? Muốn chen tay vào ân oán của chúng tôi sao?” Sở Vũ lạnh lùng nói.

“Tôi sao? Tôi chỉ là người trông coi nhà cửa cho nhà họ Lôi, không dám chen tay vào ân oán của cô.” Ánh mắt của lão quản gia có chút lạnh lùng.

Nhà họ Lôi sao?

Người ở hiện trường nghe được lai lịch của ông lão, không một ai là không kinh ngạc.

Dương Quan Quan nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, giống như muốn hỏi hắn đã móc nối quan hệ với nhà họ Lôi từ lúc nào.

Nhà họ Lôi là gia tộc đẳng cấp hàng đầu sinh ra và lớn lên ở Hương Sơn, tổ tiên của nhà họ Lôi bán mạng đưa thuốc cứu mạng về nội địa sau lưng người phương Tây, lập nên công danh vang rộng sử sách.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không có quan hệ gì với người nhà họ Lôi cả.

Nhà họ Lôi là một gia tộc cực kì kín tiếng, thậm chí là hiếm khi thấy người nhà bọn họ xuất hiện bên ngoài, các yến tiệc cao cấp bọn họ dường như cũng không tham gia nhiều, ngay cả yến tiệc mà Hoàng Văn Lang tổ chức, bọn họ cũng chỉ cử ra một người đến hơi lộ mặt một chút mà thôi.

Thế nhưng gia tộc kín mình như nhà họ Lôi lại không có một ai dám động vào!

Động vào nhà họ Lôi chính là động vào thế hệ đại thần lớn tuổi ở đế đô, chính là tát vào mặt bọn họ! Suy cho cùng thì cả cái Hoa quốc này đều nợ ân tình của nhà họ Lôi.

Chân của Sở Vũ đột nhiên mềm nhũn khi nghe tới lời nói của lão quản gia.

Tuy nói rằng không thể động vào nhà họ Lôi và nhà họ Diệp ở Hương Sơn và Kinh Đảo, thế nhưng gia tộc thổ phỉ dựa vào việc cướp bóc chém giết này đứng trước nhà họ Lôi thì chỉ là cái rắm!

Năm đó cũng do nhà họ Lôi khoan hồng, không muốn nhúng tay quá sâu vào chuyện giang hồ, lúc nhà họ Diệp làm cho lửa cháy to, có người ở nhà họ Lôi ra mặt nói vài câu, sau đó nhà họ Diệp đã chuyển từ Hương Sơn đến Kinh Đảo để phát triển.

Trước mặt nhà họ Lôi, thật sự không ai dám giả vờ cao siêu!

Sở Vũ khóe miệng run rẩy, nói: “Nhà họ Lôi từ trước đến nay không màng thế sự, đây là ân oán của chúng tôi, tại sao lần này nhà họ Lôi lại chen tay vào?”

“Tôi chỉ là một người trông coi nhà cửa, không dám nhận đại diện cho nhà họ Lôi chen tay vào ân oán của các cô.” Vị tổng quản nhà họ Lôi cười nói, giọng điệu tuy bình thường nhưng lại đem lại cảm giác áp bức.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhìn vị tổng quản nhà họ Lôi này thêm một lần nữa, trong lòng rút ra kết luận, uy lực và khí chất của nhà họ Lôi này không thua kém gì những gia tộc đứng đầu ở đế đô!

Sở Vũ trả lời: “Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Đi? Cô không được đi đâu hết, tôi đã nói rồi, những bộ áo quan này, mỗi bộ một triệu tệ, tất cả đều phải mua về cho người nhà dùng, nếu không, tôi sẽ cho các cô mặc áo quan rồi lại nằm đi ra ngoài!”

Kẻ thù này còn dám cưỡi lên cổ đồ đệ hắn đái ỉa bậy, hắn làm sư phụ lại không đứng ra thì quá không xứng với danh xưng rồi!

Sở Vũ quay đầu lại, ánh mắt hung tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn, thái độ hoàn toàn không giống với lúc cô ta đối với tổng quản nhà họ Lôi.

Cô ta sợ tổng quản nhà họ Lôi, chứ sợ gì Tề Đẳng Nhàn.

“Người ta khai trương cửa hàng mới đại cát, các cô lại tặng áo quan. Nhưng mà đồ đã tặng đi lại không nên đòi lại, các cô theo lời của Lý tổng mà ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua lại chúng đi.” Tổng quản nhà họ Lôi bình tĩnh nói.

Sở Vũ không khỏi trầm giọng xuống: “Lôi tổng quản! Ông có biết lần này tôi làm việc cho ai không? Chính là Nghiêm Động, là cậu Nghiêm! Nếu ông chưa từng nghe qua tên cậu ấy thì cũng phải nghe qua tên chị của Nghiêm Động rồi chứ!”

Tổng quản nhà họ Lôi đáp lại: “Nếu còn phí lời thêm một câu nữa, tôi sẽ để cho các người không ra khỏi Hương Sơn được!”

Sở Vũ cắn răng nói: “Chị gái của cậu Nghiêm chính là chiến tướng Nghiêm Mộc Long, ông chắc chắn muốn can dự vào sao?”
Chương 927 Thế hệ thứ hai nhà họ Lôi

Tề Đẳng Nhàn đến nghe ba chữ “Nghiêm Mộc Long”, trong ánh mắt chứa đầy sự lạnh nhạt.

Hắn chắc chắn không quên chuyện ba người Nghiêm Mộc Long, Triệu Đồ Long và Tạ Cuồng Long hợp sức đối phó với hắn. Mặc dù Tạ Cuồng Long đã bị Tề Đẳng Nhàn tự tay giết chết nhưng vẫn còn hai người hắn chưa giải quyết.

“Hóa ra tên Nghiêm Động này là em trai của Nghiêm Mộc Long, vậy hắn ta càng phải chết rồi!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ trong lòng.

Quản gia nhà họ Lôi nghe xong cái tên này cũng lập tức nhíu mày.

Một lát sau, ông cười trừ nói: “Xem ra các cô coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không? Còn dám lôi danh của Nghiêm chiến tướng ra ép tôi à?”

Sở Vũ đáp lại: “Đương nhiên tôi không dám khiêu chiến với nhà họ Lôi, chỉ là tôi muốn nói chuyện rõ ràng trước.”

Quản gia nhà họ Lôi nói: “ Tôi chắc chắn sẽ nể mặt mũi của Nghiêm chiến tướng! Nhưng tôi vừa nói rồi, tôi sẽ không lấy mạng của cô. Nhưng hai chân chắc không giữ được đâu!”

Ông ta hét lên một tiếng, lao người về phía trước nhanh như chớp.

Mấy tên côn đồ nhà họ Diệp xung quanh Sở Vũ đều trắng bệch mặt ra, lần lượt lùi về phía sau, không dám manh động.

Sở Vũ ngay lập tức bị quản gia bóp cổ, ông giơ chân phải lên, đập vào hai bên đầu gối của Sở Vũ.

Sở Vũ bị bóp nghẹn cổ họng, không thốt ra nổi tiếng kêu gào, chỉ có thể thấy mặt cô ta chuyển thành màu đỏ, rồi chuyển xanh tím, rồi lại thành màu trắng bệch…

Trong chớp mắt, mặt của cô ta đã đổi màu ba lần.

Quản gia vừa buông tay, Sở Vũ lập tức ngã phịch xuống đất.

Người nhà họ Lôi không ra tay thì thôi, đã ra tay rồi thì nhất định khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm bài học này mới được.

Sở Vũ bị đánh gãy hai chân, ngã ngồi trên nền đất, vẻ mặt ngập tràn sự đau khổ, cơ thể cuộn tròn lại.

Nếu là người khác ra tay, những tên côn đồ nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không để yên, nhưng đây lại là người của nhà họ Lôi, bọn chúng không dám đánh trả! Nếu không thì từng người một phải chết ở Hương Sơn!

“Mua hết mấy cái quan tài này đi, nếu không mua thì để mạng lại đây!” Quản gia nhà họ Lôi nghiêm mặt nói.

Sở Vũ không dám ho he nhiều lời, cắn răng nói: “Đưa tiền rồi chuồn thôi!”

Người nhà họ Diệp trả tiền rồi đưa Sở Vũ rời khỏi cửa hàng, người nào cũng đầu bù tóc rối, mặt mũi lấm lem, trông giống như con gà trống vừa thua trận. Gây sự cũng không xong, còn lãng phí mất mấy chục triệu tệ.

“Lôi tiên sinh, tôi thực sự cảm ơn ông đã ra mặt giúp tôi.” Nam Thiến cúi đầu thật sâu trước quản gia nhà họ Lôi, trong lòng vô cùng cảm kích ông ấy.

Ông xoay người sang một bên, ý không muốn nhận đại lễ của Nam Thiến, sau đó ông trầm giọng nói: “Vị tiểu thư này, tôi không dám nhận ba chữ Lôi tiên sinh đâu, cứ gọi tôi là Lôi quản gia thôi. Hơn nữa lần này tôi ra mặt cũng không phải là giúp cô mà tôi chỉ đang trả lại ơn nghĩa của giám đốc Lý.”

Vừa nói, ông vừa chỉ vào người Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Ồ? Lôi quản gia à, chúng ta vốn không quen biết nhau, tôi với nhà họ Lôi cũng không có quan hệ gì, làm sao mà mang ơn nghĩa được?”

Lôi quản gia chắp tay, đáp lại: “Giám đốc Lý có còn nhớ trên chuyến bay 9989, anh đã ra tay cứu giúp một người đàn ông trung niên không?”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, vì chuyện này mà hắn để Hứa Ức Như làm bia đỡ đạn, tiện nói: “Người đó là người nhà họ Lôi sao? Lúc đó ông ấy bị động kinh, tiếp viên hàng không gọi người hỗ trợ qua radio, tôi chỉ tiện tay cứu giúp mà thôi.”

Lôi quản gia khom lưng cúi đầu trước Tề Đẳng Nhàn, nói: “Người đó chính là đại thiếu gia Lôi Chấn Kỳ của nhà họ Lôi, ở đây tôi xin thay mặt đại thiếu gia cúi đầu tạ ơn ơn cứu mạng của giám đốc Lý!”

Tề Đẳng Nhàn không ngờ rằng người đàn ông trung niên bị động kinh trên máy bay có lai lịch to lớn đến thế, lại là đại thiếu gia của nhà họ Lôi!

Lúc đấy Tề Đẳng Nhàn ra tay cứu giúp vì hắn có biết một chút về y học, thử xem hắn có dựa vào nguyên tắc để cứu người được không.

Nếu nói đến trình độ y học của Chính Nhi Bát Kinh, Tôn Thanh Huyền có thể gọi hắn là sư phụ được, còn về phần phương thuốc dân gian cổ truyền gì đó chắc chắn Tề Đẳng Nhàn lợi hại hơn rồi…

Hai đồ đệ Dương Quan Quan và Hoàng Sung bái phục nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy sư phụ của mình quá đẳng cấp, chưa nói gì đã có quan hệ với đại thiếu gia nhà họ Lôi sâu sắc đến như vậy!

“Đại thiếu gia Lôi Chấn Kỳ có thể coi là nòng cốt của nhà họ Lôi chúng tôi! Nếu ông ấy có chuyện gì không hay xảy ra thì vài năm sau, nhà họ Lôi có khả năng sẽ tan đàn xẻ nghé. Lần giám đốc Lý ra tay cứu giúp không chỉ là cứu đại thiếu gia mà còn là cứu cả nhà họ Lôi!” Lôi quản gia một lần nữa cúi đầu thật sâu, nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khó hiểu: “Sao ông lại nói như thế?”

Lôi quản gia thở dài: “Ông chủ Lôi Thiên Tứ nhà tôi cùng phu nhân sinh được tổng cộng ba người con. Con trai cả là Lôi Chấn Kỳ mắc bệnh động kinh, con trai thứ hai là Lôi Chấn Lân dần bị liệt lạnh, con trai thứ ba là Lôi Chấn Phong đã mất sớm từ lâu… Vậy nên, đại thiếu gia Lôi Chấn Kỳ chính là hi vọng duy nhất của nhà họ Lôi!”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lập tức sửng sốt, hơi cau mày, ngạc nhiên hỏi: “Nhà họ Lôi là gia tộc đại phú quý như vậy, lại là anh hùng của cả đất nước, theo lẽ thường thì thế hệ thứ hai nhà họ Lôi sẽ không bất thường như vậy chứ?”

Lôi quản gia lắc đầu, rõ ràng ông không muốn nói nhiều.

Sau khi con trai cả Lôi Chấn Kỳ của Lôi Thiên Tứ phát bệnh động kinh, nhà họ Lôi liên tục gặp chuyện xui xẻo. Lôi Thiên Tứ đi khắp nơi tìm y sĩ hỏi thuốc, một bên còn tìm thầy phong thủy ở Hương Sơn đến nhà xem, mời cả người đi xem mộ tổ tiên bốc quẻ.

Đại đa số thầy phong thủy đều không rõ chuyện gì xảy ra, hơn nữa phong thủy nhà họ Lôi rất tốt, đáng lẽ thế hệ sau phải tốt theo, cộng thêm nhà đất của họ cũng có phong thủy tốt nhất Hương Sơn.

Các thầy phong thủy xem xong chỉ có thể nói mấy từ số mệnh gì đó.

Sau khi con trai thứ ba nhà họ Lôi là Lục Chấn Phong chết sớm, lại càng xảy ra nhiều chuyện hơn nữa.

Cho đến một ngày Lôi Thiên Tứ vô tình đến một đạo quán cầu nguyện, gặp được một người đàn ông trung niên có khí chất giống như từng dạy học trong xã hội cũ, đưa cho người đạo sĩ cả người đầy rượu hai hộp chứa đầy tiền Nhật.

Thời bấy giờ đồng tiền của Nhật Bản rất đáng giá, một đơn vị tiền tệ của Nhật có thể đổi lấy một phẩy mấy tệ của Mĩ.

Lôi Thiên Tứ nhìn lão đạo sĩ người gầy còm nhưng lại đi như bay với hai hũ tiền lớn mới biết ông đã gặp được người tài, lập tức chạy đến cầu cứu.

Có lẽ lão đạo sĩ thấy có duyên, cũng cho người đàn ông trung niên đến nhà họ Lôi ba ngày.

Sau ba ngày này, người đàn ông rời đi, nhà họ Lôi từ đó cũng dần yên ổn trở lại, thậm chí Lôi Chấn Kỳ còn không phát bệnh động kinh mấy năm liền.

Từ đó về sau, Lôi Thiên Tứ đã tới đạo quán mấy lần nhưng vẫn không gặp được người muốn tìm. Ông hỏi người trong đạo quán, nhưng bọn họ đều lắc đầu, không một ai từng nhìn thấy một người như thế ở đạo quán.

“Ngài là quý nhân của nhà họ Lôi, thân thể đại thiếu gia của chúng tôi không tiện nhưng vẫn muốn mời ngài ăn cơm để cảm tạ ơn ngài. Vậy nên đành để người quản gia như tôi đến thăm hỏi, cũng không biết giám đốc Lý có muốn dùng bữa không?” Lôi quản gia chắp tay cười, nhìn Tề Đẳng Nhàn và nói.

“Được… Nếu Lôi quản gia đã nói như vậy rồi, tôi không đi chẳng nhẽ lại thành xem thường ông sao?” Tề Đẳng Nhàn cười haha, đáp lại.

Lôi quản gia đáp: “Mời ngài đi theo tôi.”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại bảo Dương Quan Quan đợi hắn: “Tôi đến nhà họ Lôi thăm hỏi trước đã, khi nào quay về tôi sẽ đi tìm mọi người sau.”
Chương 928 Bàn về phong thuỷ

Lôi tổng quản mở cửa xe, chiếc xe được lái đến là một loại xe Volkswagen có vẻ rất bình dân, thậm chí không phải là loại sang trọng như những chiếc Volkswagen thông thường.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, Lôi gia thật là khiêm tốn, gia sản làm ăn lớn như vậy mà bây giờ còn dùng loại xe này?

Tuy nhiên, hắn có thể hiểu được hoàn cảnh bây giờ của Lôi gia.

Bây giờ lòng người đã thay đổi, Lôi gia có công lớn với đất nước đã nhiều năm như vậy, chỉ có một số ông lớn còn sống mới nghĩ tới ân tình này của Lôi gia, nếu họ Lôi quá đề cao vấn đề đó, tất nhiên sẽ dẫn đến một số tai họa.

Đặc biệt Hương Sơn là một thành phố quốc tế, lúc trước Lôi gia buôn lậu vào nội địa dưới sự ảnh hưởng của các quốc gia như Hoa Kỳ và Nhật Bất Lạc.

Trang viên của nhà họ Lôi nằm trên đỉnh núi, diện tích hơn 3.000 mét vuông.

Đây là quà của ông chủ Hoa Quốc đích thân tặng Lôi Thiên Từ để cảm ơn lòng tốt của nhà họ Lôi, hơn nữa, nhà họ Lôi có quyền sử dụng mảnh đất ở đây vĩnh viễn.

Ở phía nam, đặc biệt là Hương Sơn, nơi đây có phong thủy tương đối thịnh vượng và có nhiều trường học.

Nếu nói mê tín thì cũng không đúng, ngay cả nhiều ông lớn ở kinh đô cũng mê mẩn, thậm chí khi tổ chức sự kiện trọng đại nào đó còn mời thầy phong thủy nổi tiếng đến xem ngày…

Phong Thủy đã hình thành nên một nét văn hóa rất riêng ở Hương Sơn, nhưng nếu nói rằng ai làm kinh doanh mà không tin vào Phong Thủy thì đó là điều không thể!

Dù sao đi nữa, Tề Đẳng Nhàn là một người đàn ông hung dữ, thậm chí còn biết tên của A Bân và Hoàng Văn Đào, đã từng đọc qua nhiều sách vỡ, hơn nữa, bản thân luyện võ cũng đã nghiên cứu dịch học bát quái, đối với phong thủy cũng gọi là biết được chút ít.

Trang viên mà Lôi gia, có thể nói là tàng phong tụ thủy, xem xét về toàn bộ Hương Sơn mà nói, phong thủy ở đây tốt đến mức có thể xếp vào top ba.

Hơn nữa, võ công đạt đến trình độ nay thì hắn cũng khá mẫn cảm với năng lượng của trời đất , vừa vào núi liền có cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

"Lý tổng, chúng ta đến rồi, mời xuống xe." Lôi tổng quản mở cửa xe, gọi Tề Đẳng Nhàn đang mê man tỉnh lại.

Tề Đẳng Nhàn xuống xe nhìn, đã đến cửa trang viên Lôi gia, nói: "Vừa mới vào núi, trong lúc đó tôi nhất thời bị phong cảnh nơi này mê hoặc, ngược lại không có chú ý, thật xin lỗi.”

Lôi tổng quản nói: “Ngài là người có công lớn của Lôi gia chúng ta, không cần khách sáo!”

“Lão gia!” Lôi tổng quản bỗng nhiên nghiêng người, khom người cúi đầu với một ông lão mặc bộ đồ màu trắng.  

Ông lão khoảng chừng đã ngoài bảy mươi, tóc ngắn bạc phơ, mày hoa râm, khuôn mặt gầy gò nhưng tinh thần lại rất tốt, bước đi vững vàng hoạt bát, lộ ra vẻ ngoan cường của người già.

"Ông nhất định là Lôi Thiên Tứ. Tên tuổi của ông đã rất nổi tiếng khi tôi còn nhỏ, rất nhiều sách giáo khoa đều lấy ông lão làm tấm gương dạy dỗ chúng tôi phụng sự đất nước." Tề Đẳng Nhàn chắp tay cúi người về phía của Lôi Thiên Tứ, thấp giọng nói.

Hắn thực sự ngưỡng mộ Lôi Thiên Tứ, năm đó Hương Sơn là nơi rồng cá lẫn lộn, bị người nước ngoài khống chế, thậm chí rất nhiều người dân Hương Sơn bản địa cũng không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào với đất nước mình.

Nhưng Lôi Thiên Tứ thì khác, lúc đó ông ta đang giúp tổ quốc vượt qua khó khăn, hơn nữa còn đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, một khi bị đám người nước ngoài đó phát hiện, sẽ có nguy cơ mất đầu bất cứ lúc nào.

Cũng chính vào hai năm trước trong khoảng thời gian cuối cùng, Lôi Thiên Tứ bị bại lộ, vì thế lập tức rời khỏi Nam Dương, mất tích một thời gian dài.

Mãi cho đến khi ảnh hưởng của Hoa Quốc đối với Hương Sơn ngày càng lớn, Lôi Thiên Tứ mới trở về quê hương.

Lôi Thiên Tứ cũng chắp tay với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng khách khí rồi, cậu giúp Lôi gia chúng tôi rất nhiều. Nếu không phải cậu cứu con trai tôi, Lôi Chấn Lân, tôi cũng không biết sau này Lôi gia sau này phải làm sao nữa.” Khi ông ta nói lời này, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, có thể thấy được ông ta đã bị tình hình của Lôi gia làm cho rối bời.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc đó tôi cũng chỉ làm theo lương tâm của mình, không ngờ anh ấy lại là con trai của Lão Lôi đây.”

Lôi Thiên Tứ nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới một lúc, rồi cười: “Cậu có khí chất rất giống với vị đại sư đã đến nhà tôi ở ba ngày trước. Chỉ là, hơi mập hơn một chút mà thôi, ha ha ha…”

Lôi Thiên Tứ vẫy tay, bảo Lôi tổng quản đi trước.

Sau đó dẫn Tề Đẳng Nhàn đi vào trong trang viên, nói: “Lôi Chấn Kỳ lần đó trên máy bay bị đột quỵ, thân thể có chút vấn đề, không tiện ra đón, ân nhân đừng để ý.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lão Lôi cũng không cần khách sáo, tôi cứu Lôi Chấn Kỳ là có duyên, bất kỳ ai biết chút y thuật, trong lúc đó đều sẽ xông vào giúp đỡ.”

Lôi Thiên Tứ hỏi: “Tiên sinh có tin phong thủy không?”

“Chúng tôi ở Nam Dương bên kia, cũng rất tin phong thủy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói.

Phong thủy ở Hoa quốc tồn tại hàng nghìn năm, dĩ nhiên không phải là không có lý do. Hơn nữa, bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng có thể cảm nhận được từ trường. Bố cục phong thủy, chính là có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của từ trường.

Ví dụ như một số biệt thự, nhìn ra vị trí địa lý rất tốt, lại có ánh sáng đầy đủ, nhưng một khi bước vào, lại luôn cảm thấy có chút âm u.

Những căn nhà này, thuộc loại phong thủy không tốt, ở trong biệt thự này lâu ngày, sẽ sinh ra một số loại bệnh tật, còn có những phản ứng dây chuyền khác hay không, vậy phải xem xem cái gọi là bát tự gì gì đó.

Lôi Thiên Tứ lắc đầu nói: “Tôi trước kia đã tìm rất nhiều phong thủy đại sư đến xem qua, dương trạch âm trạch đều không có vấn đề gì, nhưng nhà lại luôn xui xẻo không ngừng… Hơn nữa, trang viên nhà chúng tôi này, là nằm ở cuối long mạch của Hoa quốc, theo lý thuyết phải là bố cục phúc tức tử tôn.”

Lôi Thiên Tứ vừa dẫn Tề Đẳng Nhàn đi vào trong, vừa thở dài.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi sâu vào trong biệt thự một lúc, cảm nhận được một loại từ trường xung quanh rất ấm áp, rất phù hợp, ở chỗ này nghỉ ngơi, còn có thể bồi bổ nguyên khí.

Con người dựa vào hơi thở mà tồn tại, hơi thở chính là tinh thần của con người.

Mãi về sau, tôi gặp được một vị đạo sĩ, có người đưa tiền cho ông ta để giúp hoàn thành tâm nguyện của mình, tôi nhìn thấy được vậy nên liền nhờ ông ta giúp đỡ.

"Ông ấy ở lại Lôi gia chúng ta ba ngày, ba ngày sau, ông ấy rời đi, mấy năm sau, Lôi gia cũng không gặp chuyện gì xấu."

Lôi Thiên Tứ vừa đi vừa nói: “Lôi Chấn Kỳ là người duy nhất có thể gánh vác được việc lớn của nhà chúng tôi, nếu nó có chuyện gì, nhà chúng tôi cũng chẳng còn gì nữa. Cho nên, cậu đã ra tay cứu nó, tôi rất biết ơn!”

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: “Thật là thần kỳ sao?”

Lôi Thiên Tứ gật đầu nói: “Nhưng mà, người kia không nói được, cũng không rõ là có phải tu cái gì đó là miệng thiền không.”

Tế Đẳng Nhàn lẩm bẩm: “Người Đạo gia họ tu theo pháp nào mà chỉ im lặng không nói gì…”

Nói đến đây, cậu giật mình, trong đầu cứ ngỡ như có một đàn ngựa hoang chạy qua.

Lão đạo sĩ, còn sững sờ, không biết nói của nam nhân trung niên, khí chất giống nhau, chẳng lẽ lại là trùng hợp?

Tề Bất Ngữ từ nhỏ yếu ớt ốm đau, một lần do bệnh mà trở thành kẻ câm, sau đó có một lão đạo sĩ đi ngang qua cửa nhà thấy liền bảo người nhà đổi họ cho ông, và truyền cho ông ta một bộ Bát Đoạn Cẩm hoặc pháp thuật gì đó của ông ấy để tu luyện.

Từ đó trở đi, thân thể của Tề Bất Ngữ tốt lên, lại bắt đầu đi khắp nơi tìm thầy học võ thuật.

Cho đến vì chuyện của Tề Đẳng Nhàn mà nổi giận giết quá nhiều người, mới bị trục xuất khỏi Đế đô.

Trong hơn hai mươi năm canh giữ nhà tù U Đô, sau khi Tề Đẳng Nhàn học hành có thành tích chút, Quý Bất Ngữ sẽ thỉnh thoảng cho rời khỏi ngục tù một lúc.
Chương 929 Thiên Hỏa Đồng Nhân

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi ngồi trên xe lăn, sắc mặt hắn trắng bệch mang theo vẻ bệnh tật.

"Lôi Chấn Lân, vị này chính là ân nhân cứu mạng của anh trai con, Lý tổng Lý Bán Nhàn tới từ Nam Dương." Lôi Thiên Tứ giới thiệu Tề Đẳng Nhàn, cười nói.

"Xin chào, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp!" Lôi Chấn Lân cười với Tề Đẳng Nhàn, có chút gượng gạo: "Thân thể tôi không tiện, không thể đứng dậy, xin lỗi."

Tề Đẳng Nhàn cười cười: "Không cần khách sáo, quản lý Lôi đã trả ơn rồi, mọi người không thiếu nợ nhau."

Lôi Thiên Tứ nghe xong lời này cẩn thận quan sát Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có nhân phẩm rất đáng quý. Dù sao người nợ hắn ân tình chính là Lôi gia mà hắn còn có thể sảng khoái không tính toán như vậy, người như thế không nhiều.

Lôi Chấn Kỳ chống một quải trượng cũng xuất hiện đằng sau, nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi lên tiếng gọi: " n nhân!"

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Chân anh làm sao vậy?"

"Di chứng thôi, gần đây đi đứng có chút khó khăn nên chỉ có thể chống gậy, phần lớn vẫn là ngồi một chỗ. Hơn nữa thỉnh thoảng cũng lên cơn động kinh nhỏ, thuốc cũng không khống chế được." Lôi Chấn Kỳ nghe được câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn thì nở nụ cười khổ.

Lôi Thiên Tứ tùy ý nói: "Trước kia không như vậy. . . Từ lần trước sau khi vị kỳ nhân kia đến nhà chúng tôi ở ba ngày, đã khoảng sáu năm Lôi Chấn Kỳ không tái phát động kinh. Chỉ là đến gần đây nó bắt đầu thường xuyên xuất hiện những cơn động kinh nhỏ, sau đó lão Nhị Lôi Chấn Lân cũng phát hiện mắc ALS, Lôi gia cũng liên tiếp xuất hiện mấy chuyện xui xẻo."

Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: "Không nghĩ đến việc chuyển nhà?"

"Đã thử chuyển đến Hương Sơn một lần nhưng cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn xui xẻo hơn." Lôi Thiên Tứ nghe xong bất đắc dĩ cười khổ.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thật ra tôi có quen biết dược vương Tôn Thanh Huyền, khi trở về tôi sẽ mời ông ấy đến khám bệnh thử xem có thể giúp đỡ hay không."

Lôi Thiên Tứ vội vàng nói: "Không nghĩ tới ân nhân còn quen người như vậy, vậy xin phép làm phiền rồi!"

Lôi Chấn Kỳ chống quải trượng đi đến ngồi xuống sô pha, vừa mới ngồi xuống thân thể lập tức nhẹ nhàng run lên một chút. Hiển nhiên đây là bệnh động kinh của anh ta tái phát. Loại động kinh nhỏ này cũng không ảnh hưởng lớn đến thân thể nhưng vẫn cần chú ý, tránh cho té ngã tạo thành ngoại thương.

"Không phải cha đã mượn quan hệ của tiểu thư Từ Ngạo Tuyết để mời cao nhân của Hiệp hội phong thủy ở đế đô rồi sao? Lần này có thể nhìn ra chút gì hay không?" Lôi Chấn Kỳ tò mò hỏi.

"Mấy năm nay Hiệp hội phong thuỷ gửi cao nhân đến cho chúng tôi còn ít sao? Ai biết được!" Lôi Thiên Tứ lắc đầu, trong lòng cũng là chất chứa nỗi khổ khó nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe được tên của Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, người phụ nữ này sao lại tạo quan hệ với Lôi gia? Chẳng lẽ là muốn "trộm tháp" ?

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Phong thủy cũng chia ra rất nhiều trường phái, trường phái này không nhìn ra nhưng có lẽ một trường phái khác lại có thể nhìn ra. Người tài giỏi ở đế đô rất nhiều, nói không chừng sẽ có người nhìn ra!"

Lôi Thiên Tứ bất đắc dĩ cười, sau đó nhàn nhã nói: "Tuy nói như vậy nhưng vẫn phải làm phiền ân nhân mời dược vương tiên sinh đến Lôi gia chúng tôi một chuyến để ông ấy xem tình hình của hai con tôi."

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, sau khi ăn xong bữa tối ở Lôi gia liền cáo từ rời đi. Lôi Thiên Tứ rất có lễ độ, tự mình tiễn hắn xuống dưới chân núi rồi mới trở về.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặt trời đã ngả về tây, ngọn núi lớn che khuất ánh mặt trời tạo ra một cái bóng dài, nhìn sơ qua thật sự rất giống một con rồng lớn.

Sau khi trở lại biệt thự của Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp mở máy tính lên, dùng tài khoản của phạm nhân nào đó trong ngục giam đăng nhập vào diễn đàn thế giới ngầm sau đó liên hệ với Tham Lang thông qua diễn đàn.

Gần đây Tham Lang có nhiệm vụ, mỗi ngày đều làm việc trên máy tính, chú ý thay đổi của thế giới ngầm bởi vì Tề Đẳng Nhàn bị treo giải thưởng mười triệu đô la Mỹ nên có lẽ Tề Bất Ngữ cũng để ý.

"Đại đương gia, Nhị đương gia tìm ngài!" Sau khi Tham Lang nhận được tin nhắn lập tức chạy đến văn phòng ngục trưởng gõ cửa.

Tề Bất Ngữ lười biếng đi ra từ văn phòng ngục trưởng, liếc mắt nhìn Tham Lang một cái sau đó theo anh ta tới văn phòng giám ngục. Tề Bất Ngữ nhìn thoáng qua khung trò chuyện rồi gật gật đầu, giơ ngón tay cái và ngón áp út lên làm một động tác.

"Sáu năm trước từng đến." Tham Lang lập tức trả lời Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lại gửi tin nhắn đến hỏi: "Có phải từng ở lại Lôi gia ba ngày không?"

Tề Bất Ngữ nhìn thoáng qua, lại gật gật đầu.

Tham Lang vội vàng trả lời: "Đúng vậy."

"Tình huống của Lôi gia là thế nào?" Sau khi Tề Đẳng Nhàn xác định sáu năm trước Tề Bất Ngữ từng ở Lôi gia ba ngày thì lập tức vào thẳng vấn đề.

Tham Lang quay đầu nhìn về phía Tề Bất Ngữ, chỉ thấy Tề Bất Ngữ liên tục khoa tay múa chân. Sau khi Tham Lang xem xong lại gõ bàn phím, trả lời: "Lôi gia bên kia có vẻ bị người đặt bẫy hãm hại, vận mệnh phong thủy nhà họ có vấn đề rất lớn nhưng người bình thường không nhìn ra được."

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Ba đã nhìn ra vậy sao lúc ấy không giải quyết luôn?"

"Sư gia của con nói đó là mệnh Sơn Hải Táng Long, nhưng khi đó không nói cho ba biết cách giải, chỉ nói ba đến Lôi gia ở ba ngày. Còn nói là việc này sẽ có lợi cho con, ba cũng không nghĩ nhiều."

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy tin nhắn này trầm mặc. Hắn biết tên của lão đạo sĩ mà Tề Bất Ngữ nhắc đến kia nhưng lai lịch cụ thể thì không rõ lắm, khiến hắn kinh ngạc chính là lão đạo sĩ lại lợi hại như vậy, chuyện sáu năm sau cũng có thể tính được?

Nội tâm Tham Lang cũng âm thầm khiếp sợ. Sư gia của Nhị đương gia? Vậy chẳng phải là sư phụ của đại đương gia sao? Hai cha con này đã mạnh như vậy rồi, vậy vị sư gia kia rốt cuộc phải mạnh đến mức nào? Quả nhiên người lợi hại thì thường đi cùng nhau.

Thời điểm Tề Bất Ngữ rời khỏi đế đô công lực cũng đã cực kỳ khủng bố, sáu năm trước sợ là đã sớm đạt tới cảnh giới "gặp thần không loạn" rồi.

Bản thân ông chính là một loại từ trường mạnh mẽ, mọi thứ tà ác đều không thể xâm phạm, mấy thứ bàng môn tà đạo như thuật giáng đầu của Nam Dương, vu cổ của Miêu Cương, thuật âm dương của nước Kiệt Bành hay Hắc Vu thuật của Châu u căn bản là không có tác dụng với ông. Người như ông cho dù đi vào một chỗ có phong thủy cực kỳ nguy hiểm cũng có thể dùng khí tràng của bản thân để thay đổi vận mệnh.

"Có lợi cho con? Vậy con nên giải như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn lại hỏi.

Hắn nguyện ý giải quyết hoàn cảnh khó khăn giúp Lôi Thiên Tứ, đồng thời cũng là giúp chính hắn, có thể giúp hắn có được trợ lực lớn nhất ở Hương Sơn!

Tề Bất Ngữ nói Tề Đẳng Nhàn đợi, sau đó tung đồng xu trước mặt Tham Lang đang trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi ném một lần Tề Bất Ngữ sẽ vẽ lên giấy một đường, tung khoảng sáu lần, bốn ngửa một sấp, cuối cùng lại là một lần ngửa.

"Quẻ Càn, Thiên Hỏa Đồng Nhân, tiên nhân chỉ đường, cát!" Tề Bất Ngữ ra hiệu cho Tham Lang trả lời.

Tuy Tham Lang không học vấn không nghề nghiệp nhưng cũng biết đây là quẻ tượng trong Chính Nhi Bát Kinh xuất phát từ《 Kinh Dịch 》.

Động tác của Tề Bất Ngữ khiến Tham Lang không biết nói gì, xem bói đơn giản như vậy sao? Không cần Bộ Cương Đạp Đấu, Phần Hương Mộc Dục, trai giới vài ngày sao? Hôm nay anh ta còn thấy Tề Bất Ngữ lên núi săn thú muốn làm đầu lợn rừng nướng đấy. . .

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đọc tin nhắn liền trả lời: "Đã hiểu!"

Tề Bất Ngữ xoay người rời đi.

Tham Lang cầm lấy đồng xu kia ném mấy cái, ba lần sấp, sau đó một lần ngửa, lại một lần sấp, cuối cùng lại là một lần ngửa.

"Quẻ Khôn, Địa Hỏa Minh Di, qua cầu rút ván, dữ? !" Tham Lang giật giật khóe miệng: "Mấy thứ này chỉ để chơi đùa, căn bản không linh! Ông đây ở trong ngục giam thì làm sao ra quẻ dữ được?"

Anh ta nhìn sang máy tính, hung ác gõ: "Con trai, cẩn thận."

Bên kia Tề Đẳng Nhàn lập tức trả lời: "Tham Lang, chuyện đầu tiên ông đây làm khi quay về U Đô chính là giết chết thằng nhóc cậu"
Chương 930 Rắc rối

Tham Lang suýt nữa ngã thẳng cẳng từ trên ghế xuống, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài!

Mẹ nó, Tề Đẳng Nhàn còn có thể mở thiên nhãn sao? Sao lại biết lúc này Tề Bất Ngữ đi rồi?

Tề Đẳng Nhàn lại cười lạnh, từ trước tới nay Tề Bất Ngữ chưa bao giờ nói mấy lời vô nghĩa như dặn hắn cẩn thận gì đó, hắn vừa nhìn đã biết là thằng nghé con Tham Lang này muốn chiếm lợi của hắn.

Tham Lang run lẩy bẩy nói: "Thật đúng là Địa Hỏa Minh Di*, qua cầu rút ván! Chuẩn, thực chuẩn."

*Địa Hỏa Minh Di: Địa Hỏa Minh Di là quẻ thứ 36 trong Kinh Dịch, còn gọi là quẻ Minh Di. Nội quái của quẻ là Ly hay Hỏa, ngoại quái là Khôn hay Đất. Quẻ này có ý nghĩa là thương dã, hại đau, thương tích, bệnh hoạn, buồn lo, đau lòng, ánh sáng bị tổn thương. Kinh cức mãn đồ chi tượng của quẻ là gai góc đầy đường.

Anh ta biết, đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn trở lại ngục giam mình nhất định không thoát được việc bị treo ngược lên. Trước lúc đó mình phải tạo quan hệ tốt với các phạm nhân, phát thêm mấy điếu thuốc lá Hanako, tránh cho đến lúc đó bị treo lên lại có người xấu xa tiểu lên mặt hắn sẽ không hay.

"Không biết hai cha con này cuối cùng là luyện võ hay là tu tiên nữa! Tôi cực kỳ nghi ngờ là tu tiên, nếu không thì tại sao những người luyện võ như chúng ta lại không phải đối thủ. Xem quẻ cũng làm được, quá không bình thường!" Tham Lang tắt máy tính, thấp thỏm trở lại phòng giam lấy ra một hộp Hanako cất giấu mấy tháng nay, đi phát cho từng người trong nhà tù.

Nhà tù U Đô rất tự do, cửa của các phòng giam phạm nhân đều mở, bình thường đều có thể tự do hoạt động ra vào, nhưng tới lúc tắt đèn ai dám ra khỏi cửa thì ngày hôm sau sẽ bị treo ngược lên đèn đường hoặc cột điện.

Sáng sớm hôm sau, Tham Lang nhìn thấy Tề Bất Ngữ khoác ba lô, nhìn dáng vẻ dường như chuẩn bị ra ngoài.

Tham Lang tiến gần lên cười nói: "Đại đương gia, có cần người phiên dịch không? Tham Lang hết lòng phục vụ ngài!"

Tề Bất Ngữ nhìn anh ta một cái.

Oán Quỷ cũng vọt lên, nói: "Đại đương gia, tôi tôi tôi! Gần đây tôi khổ luyện ngôn ngữ kí hiệu, đã tự học đến thủ ngữ cấp chín rồi, chọn tôi chọn tôi!"

Tham Lang nói: "Tay trái anh tàn tật, hơn nữa còn là tên thần kinh, không thích hợp!"

"Đại đương gia, chọn tôi, tôi không nhiều chuyện, hơn nữa ăn nói lại dễ nghe, có thể cống hiến hết mình!" Dạ Ma cũng nhảy ra, vỗ ngực nói.

"Anh là đồ ngốc, càng không thích hợp!" Tham Lang tiếp tục chèn ép đối thủ cạnh tranh.

Một người đàn ông âm u cũng đi ra, nói: "Đại đương gia, ngài đi giết người, tôi giúp ngài gom thi thể lại, đảm bảo tạo ra một tác phẩm nghệ thuật còn xuất sắc hơn cả Mona Lisa!"

Tham Lang liếc anh ta một cái, nói: "Anh đi ra ngoài sẽ dọa bạn nhỏ, không thích hợp!"

Một đám phạm nhân đều xung phong nhận việc, hy vọng có thể ra khỏi ngục hóng gió một chút.

Tề Bất Ngữ chỉ tay vào Tham Lang, sau đó vung tay lên đi ra ngoài.

"Mẹ nó, lại là thằng ngốc này!"

"Hôm qua anh ta phát cho chúng ta thuốc lá Hanako hơn phân nửa là gây chuyện, sợ Nhị đương gia trở về xử lý."

"Không sai, đợi anh ta cũng bị treo ngược lên ông đây sẽ bỏ tiền mua mang băng vệ sinh dính máu về dán lên mặt anh ta!"

Nhìn thấy người được Tề Bất Ngữ chọn đi cùng lại là Tham Lang, làm cho tất cả mọi người ghen tị, một đám tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Lần này Tề Bất Ngữ muốn đi đến thành phố Trung Hải. Sau khi tới Trung Hải, Tề Bất Ngữ gọi xe đến Kiều gia. Lần này, Tề Bất Ngữ cũng không quên trả tiền xe cho tài xế.

Sau khi gõ cửa, cửa được mở ra, Bàng Tú Vân xuất hiện ở cửa, sau khi thấy Tề Bất Ngữ thì vẻ mặt khiếp sợ nói: "Lão Tề!"

Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, mặt mỉm cười.

Kiều Quốc Đào nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến cửa, kinh ngạc nói: "Lão Tề, sao ông lại tới đây? Mau mau vào nhà!"

Sau khi Bàng Tú Vân nhìn thấy Tề Bất Ngữ vẫn rất xấu hổ, dù sao lúc trước cũng là bà hung hăng yêu cầu Kiều Thu Mộng nhanh chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn.

"Vị này là?" Kiều Quốc Đào nhìn Tham Lang đi sau Tề Bất Ngữ, cảm thấy người này khí chất hiên ngang, chắc chắn lai lịch cũng không nhỏ.

Tham Lang cười nói: "Tôi chỉ là một người trong suốt, không cần quan tâm tôi, tôi đến làm người phiên dịch cho Đại đương gia."

Sau khi đi vào, Tề Bất Ngữ đặt túi xuống, nhận lấy chén trà Bàng Tú Vân đưa vui thích uống một ngụm, sau đó ra dấu làm thủ ngữ.

"Đại đương gia nói ông ấy muốn ở lại Kiều gia hai ngày, không biết hai vị có đồng ý tiếp đón hay không?" Tham Lang hỏi.

"Đương nhiên hoan nghênh! Đừng nói ở hai ngày, cho dù là ở hai năm cũng không có vấn đề." Kiều Quốc Đào hào sảng cười nói, vỗ bả vai Tề Bất Ngữ.

Lúc trước, hai cha con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn rời đế đô, trên người không có tiền, vẫn là ông hào phóng ra tay giúp đỡ một phen. Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười.

Bàng Tú Vân đến phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi hai vị khách, Tề Bất Ngữ nhìn có vẻ gầy nhưng sức ăn lại lớn hơn bình thường. Tham Lang lại càng không cần phải nói… giống như quỷ chết đói đầu thai, Bàng Tú Vân trố mắt ngoác mồm, người này khí chất hiên ngang mà động tác ăn cơm lại giống như lợn dành ăn?

"Lão Tề, không phải ông làm ngục trưởng trong nhà tù sao? Sao lại có thời gian nhàn rỗi chạy đến chỗ tôi vậy?" Kiều Quốc Đào thắc mắc hỏi.

"Bởi vì con gái ông." Tham Lang ở một bên lên tiếng giải thích.

Tức khắc Kiều Quốc Đào xấu hổ, nói: "Đừng nói nữa, đây đều là lỗi của tôi, lúc trước nếu tôi kiên trì thì mọi chuyện sẽ không thành như vậy!"

Tề Bất Ngữ lại lắc đầu, Tham Lang lên tiếng: "Chuyện Đại đương gia muốn nói không phải chuyện ly hôn này mà là hiện tại tình huống của con gái ông có chút khó nói, sẽ mang đến nguy hiểm cho hai người, vậy nên ngài ấy đến cảnh cáo mấy kẻ ngốc đó một chút."

Kiều Quốc Đào sửng sốt. Thực ra ông cũng biết Kiều Thu Mộng đi theo một sư phụ thần bí học võ công, hơn nữa còn học được một chút năng lực mạnh mẽ. Nhưng gần đây không biết tại sao không liên lạc được Kiều Thu Mộng, thỉnh thoảng còn có người bên chính phủ đến hỏi bọn họ tung tích của Kiều Thu Mộng.

Sở Vô Đạo và Tề Đẳng Nhàn đều bị gán tội danh phản quốc, tuy Sở Vô Đạo kiệt sức bỏ mình nhưng Vĩnh Dạ Quân của anh ta lại nằm trong tay Kiều Thu Mộng. Toàn bộ Vĩnh Dạ Quân cũng bị gán tội danh phản động, cuộc sống của Kiều Thu Mộng đương nhiên sẽ không dễ dàng.

"Tình huống của Thu Mộng khó nói, sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng tôi? Có quan hệ với việc bị định tội phản quốc lúc trước không?" Kiều Quốc Đào trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi.

Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, Tham Lang ở một bên nhìn ký hiệu tay của ông giải thích: "Người cô Kiều bái sư là một người trong nhà tù của chúng tôi, anh ta và Nhị đương gia cùng nhau tham dự việc này, cũng bị định tội phản quốc. Hiện tại cô Kiều quản lý thế lực anh ta lưu lại cho nên người phía trên cực kỳ lo lắng việc này, muốn bắt cô Kiều để phá vỡ thế lực này."

Kiều Quốc Đào ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Lão Tề, làm sao ông biết chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm?"

"Chúng tôi có gián điệp!" Tham Lang lên tiếng.

Tề gia ở đế đô cũng không phải là đồ bất tài. Sau khi nắm được một số thông tin bí mật, bọn họ sẽ phân tích, sau đó thông qua con đường bí mật chuyển cho Tề Bất Ngữ. Thực sự cho rằng Tề gia là loại gia tộc máu chó chỉ nghĩ đến đấu đá nội bộ thôi sao? Huống hồ, hai kỳ tài như Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn cho dù gia nhập vào thế lực của gia tộc nào thì cũng sẽ là sự tồn tại được coi trọng!

Tề Bất Ngữ và Tham Lang tạm thời ở lại Kiều gia, việc này làm cho Kiều Quốc Đào an tâm. Có lão Tề ở đây thì không cần biết chuyện lớn như nào ông cũng có thể giải quyết được.

"Ôi, đệm lò xo, đã nhiều năm không ngủ qua, thật sảng khoái!" Tham Lang nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, cảm giác linh hồn cũng sắp bay ra khỏi cơ thể.

Ở nhà tù U Đô khổ cực quá nhiều ngày, được đi ra bên ngoài cảm giác đánh rắm cũng thơm.

Rạng sáng hôm sau có mấy chiếc xe bên ngoài Kiều gia, tám cao thủ bước xuống khỏi xe. Dẫn đầu là một người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng hung ác nham hiểm, chính là Triệu Đồ Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK