Cho dù là xuất thân của Hứa Trường Ca có cao quý thì khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy cũng bị chấn động, chứ đừng nói đến hai người Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan.
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chẳng có gì lạ, lúc lục soát tập đoàn n Đặc, đống đồ cổ, vàng, tiền mặt trong tầng hầm ngầm đó cộng lại mới gọi là rung động lòng người.
Ông chủ Quan quỳ gối trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cầu xin, nói: "Tề tiên sinh, những thứ này đều là đồ tôi bồi thường cho các anh, tất cả là do tôi không đúng! Hơn nữa, số tiền này là tất cả tiền mặt mà hiện tại tôi có thể lấy ra.”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng đưa tay đỡ ông chủ dậy, cười nói: "Này này này, làm gì vậy chứ? Ông chủ Quan, thời đại bây giờ là xã hội hiện đại, không phải là thời phong kiến nữa đâu.”
Ông chủ Quan thầm mắng trong lòng "Cút mẹ mày đi", nếu hắn không thấy nhiều tiền như vậy, ông ta có thể đứng lên sao?
Hứa Trường Ca ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn, không rõ có chuyện gì đang xảy ra, thế mà ông chủ Quan lại tự mình đem theo người, mang theo nhiều tiền mặt như vậy đến cửa quỳ xuống xin lỗi!
“Số tiền này, xin Tề tiên sinh nhận lấy, nhưng cũng xin anh nói tốt cho tôi vài câu với Hoàng thiếu, xin tha cho cái mạng chó của tôi." Ông chủ Quan nói với vẻ mặt cầu xin.
“Ấy... Cái này cũng dễ nói mà, cũng không phải chuyện lớn gì!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.
Ông chủ Quan không hề có ý muốn bóp chết cái tên này, ông chỉ cảm thấy mồm miệng của hắn thật sự có hơi lớn một chút.
Lần trước đưa ra mấy chục ngàn vạn bồi thường, đại gia này nghe cũng không thèm nghe lập tức cúp điện thoại.
Hắn cũng không dám lại chậm trễ, cầm khoảng năm trăm triệu đến đây, hơn nữa còn đổi tất cả thành tiền mặt, chính vì sợ Tề Đẳng Nhàn không chịu đồng ý buông tha cho ông ta.
Ông chủ Quan hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy làm phiền Tề tiên sinh rồi, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Yên tâm trở về đi." Tề Đẳng Nhàn cười cười nói tiếp: “Qua mấy ngày nữa, có lẽ chuyện mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.”
Ông chủ Quan phất phất tay, mang theo thuộc hạ của mình rời khỏi Hứa gia.
Tề Đẳng Nhàn cười nói với Hứa Trường Ca: "Chú Hứa, không cần phải đợi thêm mấy ngày nữa đâu, chú cứ cầm số tiền này đi ứng phó với việc khẩn cấp đi. Sau này, nhớ trả lại cho cháu là được!"
Khóe miệng Hứa Trường Ca run run, nói: "Có phải cháu đang nói đùa với chú không? Đây là 500 triệu đấy, cứ giao cho chú như vậy ư?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cháu tin chú mà, không cần khách khí với cháu đâu, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội để hợp tác mà.”
Hứa Trường Ca trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, chú sẽ nhận số tiền này. Đợi đến khi chú có tiền sẽ trả lại cho cháu, trả cả vốn lẫn lãi, một xu cũng không thiếu.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, cứ như vậy đi, chú cứ nhận năm trăm triệu trước đi.”
Lúc này Triệu Tân Lan chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tiểu Lý à, hay là vào trong uống hai ly cà phê rồi đi? Cậu đắc tội với Liên Thắng mà cứ đi lại lung tung bên ngoài thế này thì rất nguy hiểm đấy.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, tốc độ lật mặt của Triệu Tân Lan này đúng là nhanh thật đấy.
Hứa Ức Ngọc nhìn thấy biểu hiện này của mẹ, đưa tay vỗ trán mình, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ngay cả Hứa Trường Ca bên cạnh cũng cảm thấy cảm xúc trên mặt mình có chút không kiểm soát được, biểu hiện chê nghèo yêu giàu này của Triệu Tân Lan quá rõ ràng rồi.
"Dì Triệu, cháu không uống cà phê đâu ạ, bây giờ cháu còn có chút việc, đợi sau này có thời gian cháu lại đến thăm mọi người!"
Nhìn đống tiền mặt chất đầy trên sân, khóe miệng của Triệu Tân Lan sắp không khép lại được.
Hứa Trường Ca nhìn bà một cái, nói: "Bây giờ bà đã biết Tiểu Lý lợi hại thế nào chưa, tôi đã nói rồi, cậu ta không phải là người đơn giản đâu.”
Triệu Tân Lan vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, ông Hứa là người tinh mắt nhất, lúc trước là do tôi không có mắt! À còn nữa, Tiểu Ngọc, sau này con nhớ phải thường xuyên hẹn Tiểu Lý đến nhà ăn cơm đấy nhé!"
Hứa Ức Ngọc tức giận liếc nhìn Triệu Tân Lan một cái, đồng thời trong lòng lại có chút khó chịu, thì ra tiểu mập mạp vẫn luôn lợi hại như vậy, thế mà mình vẫn luôn hiểu lầm người ta.
Lúc trước còn nói những lời như thế, bây giờ nhớ lại, quả thực cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Từ bữa tiệc ngày hôm qua, Hứa Ức Ngọc đã mơ hồ cảm giác được Tề Đẳng Nhàn không hề đơn giản, nếu hắn không có tài đức gì, thì sao có thể khiêu vũ với Hoàng Tình Ca và cả Millicent chứ?
Tề Đẳng Nhàn nhận được tiền của ông chủ Quan, đương nhiên phải đi tạm biệt Hoàng Kỳ Bân một tiếng.
Đến bệnh viện, hắn liền thấy Hoàng Kỳ Bân đang thảnh thơi nằm chơi điện thoại di động trên giường bệnh, làm gì có dáng vẻ của việc bị chấn động não.
“A Bân!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười chào hỏi.
"Anh vẫn nên gọi tôi là lão Hoàng đi, đừng gọi tôi là A Bân!” Hoàng Kỳ Bân để điện thoại xuống, vẻ mặt hơi đen đi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện thế này, Ông chủ Quan đã đem tiền cho tôi, ước chừng năm trăm triệu, anh xem, tôi chia cho anh bao nhiêu thì được?"
Hoàng Kỳ Bân đưa mắt đánh giá cái con hàng này hơn nửa ngày, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không cần tiền. Dù sao, cha tôi cũng là thị trưởng, nếu để tôi cầm số tiền này, ít nhiều gì cũng tồn tại một số vấn đề."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên, nói: "A Bân, quả nhiên suy nghĩ của anh rất sáng suốt, biết tiền nào có thể cầm, tiền nào không thể cầm.”
Hoàng Kỳ Bân nói: "Có điều, ông chủ Quan này cũng biết cách buông bỏ đấy. Có thể lấy ra nhiều tiền như thế, đúng thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt!”
“Không nên xem thường bản thân, thật ra chúng ta còn có thể lấy được nhiều hơn." Tề Đẳng Nhàn nói.
“Cút!" Hoàng Kỳ Bân quát.
Hắn cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này không có đạo nghĩa, chỉ biết dùng lời ngon ngọt để dụ hắn trở thành hố tiền, hắn đúng thật là mù rồi mới nghĩ tên đó xem mình là bạn.
“Tiền đã lấy được rồi, A Bân, nếu không có việc gì thì cậu có thể đề nghị xuất viện, không cần phải ở lại bệnh viện để lãng phí tài nguyên quốc gia đâu." Tề Đẳng Nhàn nói.
Mặt Hoàng Kỳ Bân càng đen hơn, cái này là lừa đảo, tất cả những lời ngon ngọt chỉ để lừa người thôi, chuyện xấu gì cũng muốn để hắn chịu trách nhiệm.
Hoàng Kỳ Bân cảm thấy không thể chịu nổi cái tên chó chết này, sau này vẫn nên cố gắng trách tiếp xúc với hắn, nói không chừng đến một lúc nào đó không có tiền, hắn không lừa được người khác thì sẽ quay sang lừa mình!
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì chào tạm biệt Hoàng Kỳ Bân, trở về tìm Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan bây giờ là một phú bà, vừa đến Hương Sơn liền lập tức tiêu tiền như nước mua một tòa nhà cao cấp trị giá hơn hai trăm triệu.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn thuận lợi đi vào, nhìn thấy khí giới luyện công được bày biện trong sân, thì âm thầm nhếch miệng, Dương Quan Quan này, đúng là không có thẩm mỹ gì cả.
Thế mà lại trang trí đình viện thành kiểu dáng này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!
“Anh đã nói lời tạm biệt với mấy người Hứa gia chưa?" Dương Quan Quan mặc quần áo luyện công rộng thùng thình, mỉm cười hỏi.
“Mặc quần áo luyện công khá khó nhìn! Tôi đề nghị nên mặc áo ba lỗ kết hợp với quần yoga." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc đưa ra gợi ý.
"Ăn mặc bó sát một chút, có thể giúp cô thắt chặt cơ bắp, cảm nhận được lực phát ra..."
Dương Quan Quan hung hăng trợn trắng mắt, cái lão già háo sắc này, cứ lấy cớ đó mà đổi hết bộ này đến bộ khác, nếu không phải bây giờ cô đã luyện ra chút gì đó, thì thật sự sẽ nghe theo.
Dáng người Dương Quan Quan, không dám nói khoa trương hơn Tạp Mang San, nhưng trong số những người phụ nữ ở Hoa quốc lấy uyển chuyển, hàm súc, dịu dàng làm chủ thì đây cũng là một sự tồn tại cực kỳ xuất sắc rồi.
Nếu thật sự ăn mặc theo gợi ý của Tề Đẳng Nhàn, chậc... Không biết lúc đó sẽ có bao nhiêu thằng con trai chảy máu mũi đây.
Chương 922 Tạm biệt Hứa gia
Cho dù là xuất thân của Hứa Trường Ca có cao quý thì khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy cũng bị chấn động, chứ đừng nói đến hai người Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan.
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chẳng có gì lạ, lúc lục soát tập đoàn n Đặc, đống đồ cổ, vàng, tiền mặt trong tầng hầm ngầm đó cộng lại mới gọi là rung động lòng người.
Ông chủ Quan quỳ gối trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cầu xin, nói: "Tề tiên sinh, những thứ này đều là đồ tôi bồi thường cho các anh, tất cả là do tôi không đúng! Hơn nữa, số tiền này là tất cả tiền mặt mà hiện tại tôi có thể lấy ra.”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng đưa tay đỡ ông chủ dậy, cười nói: "Này này này, làm gì vậy chứ? Ông chủ Quan, thời đại bây giờ là xã hội hiện đại, không phải là thời phong kiến nữa đâu.”
Ông chủ Quan thầm mắng trong lòng "Cút mẹ mày đi", nếu hắn không thấy nhiều tiền như vậy, ông ta có thể đứng lên sao?
Hứa Trường Ca ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn, không rõ có chuyện gì đang xảy ra, thế mà ông chủ Quan lại tự mình đem theo người, mang theo nhiều tiền mặt như vậy đến cửa quỳ xuống xin lỗi!
“Số tiền này, xin Tề tiên sinh nhận lấy, nhưng cũng xin anh nói tốt cho tôi vài câu với Hoàng thiếu, xin tha cho cái mạng chó của tôi." Ông chủ Quan nói với vẻ mặt cầu xin.
“Ấy... Cái này cũng dễ nói mà, cũng không phải chuyện lớn gì!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.
Ông chủ Quan không hề có ý muốn bóp chết cái tên này, ông chỉ cảm thấy mồm miệng của hắn thật sự có hơi lớn một chút.
Lần trước đưa ra mấy chục ngàn vạn bồi thường, đại gia này nghe cũng không thèm nghe lập tức cúp điện thoại.
Hắn cũng không dám lại chậm trễ, cầm khoảng năm trăm triệu đến đây, hơn nữa còn đổi tất cả thành tiền mặt, chính vì sợ Tề Đẳng Nhàn không chịu đồng ý buông tha cho ông ta.
Ông chủ Quan hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy làm phiền Tề tiên sinh rồi, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Yên tâm trở về đi." Tề Đẳng Nhàn cười cười nói tiếp: “Qua mấy ngày nữa, có lẽ chuyện mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.”
Ông chủ Quan phất phất tay, mang theo thuộc hạ của mình rời khỏi Hứa gia.
Tề Đẳng Nhàn cười nói với Hứa Trường Ca: "Chú Hứa, không cần phải đợi thêm mấy ngày nữa đâu, chú cứ cầm số tiền này đi ứng phó với việc khẩn cấp đi. Sau này, nhớ trả lại cho cháu là được!"
Khóe miệng Hứa Trường Ca run run, nói: "Có phải cháu đang nói đùa với chú không? Đây là 500 triệu đấy, cứ giao cho chú như vậy ư?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cháu tin chú mà, không cần khách khí với cháu đâu, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội để hợp tác mà.”
Hứa Trường Ca trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, chú sẽ nhận số tiền này. Đợi đến khi chú có tiền sẽ trả lại cho cháu, trả cả vốn lẫn lãi, một xu cũng không thiếu.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, cứ như vậy đi, chú cứ nhận năm trăm triệu trước đi.”
Lúc này Triệu Tân Lan chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tiểu Lý à, hay là vào trong uống hai ly cà phê rồi đi? Cậu đắc tội với Liên Thắng mà cứ đi lại lung tung bên ngoài thế này thì rất nguy hiểm đấy.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, tốc độ lật mặt của Triệu Tân Lan này đúng là nhanh thật đấy.
Hứa Ức Ngọc nhìn thấy biểu hiện này của mẹ, đưa tay vỗ trán mình, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ngay cả Hứa Trường Ca bên cạnh cũng cảm thấy cảm xúc trên mặt mình có chút không kiểm soát được, biểu hiện chê nghèo yêu giàu này của Triệu Tân Lan quá rõ ràng rồi.
"Dì Triệu, cháu không uống cà phê đâu ạ, bây giờ cháu còn có chút việc, đợi sau này có thời gian cháu lại đến thăm mọi người!"
Nhìn đống tiền mặt chất đầy trên sân, khóe miệng của Triệu Tân Lan sắp không khép lại được.
Hứa Trường Ca nhìn bà một cái, nói: "Bây giờ bà đã biết Tiểu Lý lợi hại thế nào chưa, tôi đã nói rồi, cậu ta không phải là người đơn giản đâu.”
Triệu Tân Lan vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, ông Hứa là người tinh mắt nhất, lúc trước là do tôi không có mắt! À còn nữa, Tiểu Ngọc, sau này con nhớ phải thường xuyên hẹn Tiểu Lý đến nhà ăn cơm đấy nhé!"
Hứa Ức Ngọc tức giận liếc nhìn Triệu Tân Lan một cái, đồng thời trong lòng lại có chút khó chịu, thì ra tiểu mập mạp vẫn luôn lợi hại như vậy, thế mà mình vẫn luôn hiểu lầm người ta.
Lúc trước còn nói những lời như thế, bây giờ nhớ lại, quả thực cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Từ bữa tiệc ngày hôm qua, Hứa Ức Ngọc đã mơ hồ cảm giác được Tề Đẳng Nhàn không hề đơn giản, nếu hắn không có tài đức gì, thì sao có thể khiêu vũ với Hoàng Tình Ca và cả Millicent chứ?
Tề Đẳng Nhàn nhận được tiền của ông chủ Quan, đương nhiên phải đi tạm biệt Hoàng Kỳ Bân một tiếng.
Đến bệnh viện, hắn liền thấy Hoàng Kỳ Bân đang thảnh thơi nằm chơi điện thoại di động trên giường bệnh, làm gì có dáng vẻ của việc bị chấn động não.
“A Bân!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười chào hỏi.
"Anh vẫn nên gọi tôi là lão Hoàng đi, đừng gọi tôi là A Bân!” Hoàng Kỳ Bân để điện thoại xuống, vẻ mặt hơi đen đi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện thế này, Ông chủ Quan đã đem tiền cho tôi, ước chừng năm trăm triệu, anh xem, tôi chia cho anh bao nhiêu thì được?"
Hoàng Kỳ Bân đưa mắt đánh giá cái con hàng này hơn nửa ngày, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không cần tiền. Dù sao, cha tôi cũng là thị trưởng, nếu để tôi cầm số tiền này, ít nhiều gì cũng tồn tại một số vấn đề."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên, nói: "A Bân, quả nhiên suy nghĩ của anh rất sáng suốt, biết tiền nào có thể cầm, tiền nào không thể cầm.”
Hoàng Kỳ Bân nói: "Có điều, ông chủ Quan này cũng biết cách buông bỏ đấy. Có thể lấy ra nhiều tiền như thế, đúng thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt!”
“Không nên xem thường bản thân, thật ra chúng ta còn có thể lấy được nhiều hơn." Tề Đẳng Nhàn nói.
“Cút!" Hoàng Kỳ Bân quát.
Hắn cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này không có đạo nghĩa, chỉ biết dùng lời ngon ngọt để dụ hắn trở thành hố tiền, hắn đúng thật là mù rồi mới nghĩ tên đó xem mình là bạn.
“Tiền đã lấy được rồi, A Bân, nếu không có việc gì thì cậu có thể đề nghị xuất viện, không cần phải ở lại bệnh viện để lãng phí tài nguyên quốc gia đâu." Tề Đẳng Nhàn nói.
Mặt Hoàng Kỳ Bân càng đen hơn, cái này là lừa đảo, tất cả những lời ngon ngọt chỉ để lừa người thôi, chuyện xấu gì cũng muốn để hắn chịu trách nhiệm.
Hoàng Kỳ Bân cảm thấy không thể chịu nổi cái tên chó chết này, sau này vẫn nên cố gắng trách tiếp xúc với hắn, nói không chừng đến một lúc nào đó không có tiền, hắn không lừa được người khác thì sẽ quay sang lừa mình!
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì chào tạm biệt Hoàng Kỳ Bân, trở về tìm Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan bây giờ là một phú bà, vừa đến Hương Sơn liền lập tức tiêu tiền như nước mua một tòa nhà cao cấp trị giá hơn hai trăm triệu.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn thuận lợi đi vào, nhìn thấy khí giới luyện công được bày biện trong sân, thì âm thầm nhếch miệng, Dương Quan Quan này, đúng là không có thẩm mỹ gì cả.
Thế mà lại trang trí đình viện thành kiểu dáng này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!
“Anh đã nói lời tạm biệt với mấy người Hứa gia chưa?" Dương Quan Quan mặc quần áo luyện công rộng thùng thình, mỉm cười hỏi.
“Mặc quần áo luyện công khá khó nhìn! Tôi đề nghị nên mặc áo ba lỗ kết hợp với quần yoga." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc đưa ra gợi ý.
"Ăn mặc bó sát một chút, có thể giúp cô thắt chặt cơ bắp, cảm nhận được lực phát ra..."
Dương Quan Quan hung hăng trợn trắng mắt, cái lão già háo sắc này, cứ lấy cớ đó mà đổi hết bộ này đến bộ khác, nếu không phải bây giờ cô đã luyện ra chút gì đó, thì thật sự sẽ nghe theo.
Dáng người Dương Quan Quan, không dám nói khoa trương hơn Tạp Mang San, nhưng trong số những người phụ nữ ở Hoa quốc lấy uyển chuyển, hàm súc, dịu dàng làm chủ thì đây cũng là một sự tồn tại cực kỳ xuất sắc rồi.
Nếu thật sự ăn mặc theo gợi ý của Tề Đẳng Nhàn, chậc... Không biết lúc đó sẽ có bao nhiêu thằng con trai chảy máu mũi đây.
Chương 923 Cá luộc
Những ngày tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn bắt đầu dốc lòng dạy dỗ Hoàng Sung và Dương Quan Quan, miễn cưỡng được xem như là làm được một việc công bằng.
Sở dĩ nói là miễn cưỡng, bởi vì hắn và Dương Quan Quan ở cùng một chỗ, nếu có vấn đề, Dương Quan Quan có thể hỏi hắn ngay lập tức, bất cứ lúc nào cũng có thể được giải đáp.
Trong quá trình đọc kinh thư mỗi ngày, Dương Quan Quan dần dần tìm được cảm giác tâm linh bình thản, khi nhớ lại bản thân mình lúc trước, quả thật có chút kiêu ngạo.
Thời gian chênh lệch của nước Mỹ với Hoa quốc không nhỏ, vào rạng sáng ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển gọi tới.
"May mắn không làm nhục mệnh, tập đoàn tài chính Boston đã hoàn thành bố cục của giai đoạn đầu, nhưng mà, nước Mỹ như con sư tử há mồm, thoáng cái đã ngoạm đi hơn một trăm triệu đô la Mỹ." Lý Vân Uyển nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Vậy thì tốt rồi, Vân Uyển quả nhiên có năng lực xuất sắc! Hơn đối với chúng ta mà nói một trăm triệu đô la Mỹ, cũng không tính là nhiều." Tề Đẳng Nhàn nghe xong rất vui vẻ.
Bố cục nước Mỹ, quan trọng nhất là cần thông qua tập đoàn tài chính Boston để câu lấy con mồi nhà họ Hà.
Nếu thế lực không đủ để ra tay, thì có lẽ nhà họ Hà cũng sẽ mặc kệ.
Ngành buôn bán trang sức này của nhà họ Hà làm ăn rất lớn, Tề Đẳng Nhàn muốn xác định địa điểm tập kích, lợi dụng thế lực của Lão Đồ Tể ở Myanmar, lợi dụng thế lực tài chính của tập đoàn Trần thị, và lợi dụng tập đoàn tài chính Boston để gợi lên lòng tham của Hà gia!
Chỉ cần nhà họ Hà gật đầu hợp tác với tập đoàn tài chính Boston, vậy nhất định chỉ có một con đường chết, giai đoạn đầu có lẽ sẽ nếm được ngon ngọt, nhưng đây đều là lợi ích mà Tề Đẳng Nhàn cố ý nhường lại.
Lý Vân Uyển hỏi: "Bọn họ thật sự có thể gài bẫy được à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thủ lĩnh Hoàng thị đang siết chặt dây thừng của nhà họ Hà, nếu muốn tiếp tục phát triển nhất định phải nghĩ đến chuyện hợp tác với bên ngoài, huống chi đây còn là tập đoàn tài chính Boston khổng lồ như vậy!”
Vì sao Hương Sơn Long Môn dám không nghe lệnh của tổng hội? Không phải là bởi vì đang hợp tác với Hà gia có tài lực hùng hậu sao?
Đừng nói là tổ chức xã đoàn, cho dù là một quốc gia nếu có một địa phương bị chênh lệch kinh tế lớn cũng sẽ dễ dàng đứng dậy đấu tranh dành độc lập.
"Nói đi cũng phải nói lại, một người ở nước Mỹ thật là nhàm chán, nhất là còn không thể đi đến trước sân khấu, chỉ có thể ở phía sau màn điều khiển..." Lý Vân Uyển thở dài, nói sâu xa.
“Cô vất vả rồi!" Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cũng chỉ có thể nói bốn chữ như vậy.
Công việc của Lý Vân Uyển quả thật rất nặng nề, nhưng loại công việc chỉ có thể đứng sau màn này đương nhiên cô sẽ không thích, sở dĩ cô làm như vậy không phải đều là bởi vì kế hoạch của Tề Đẳng Nhàn sao?
Một người con gái vì một người con trai mà hy sinh đến mức này thì tình cảm trong đó tất nhiên sẽ không thể nghi ngờ.
Lý Vân Uyển nói: "Thư ký Romanov được giám đốc Hướng phái đến Mỹ, mấy ngày nữa sẽ đến báo danh, có cô ấy giúp đỡ tôi có thể thoải mái hơn một chút."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Được, cô ấy rất thông minh, có thể giúp cô bày mưu tính kế, hai người các cô hợp tác, tôi thấy rất yên tâm!"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn lại suy nghĩ rốt cuộc hắn làm như vậy là đúng hay sai, không phải muốn nói tư tưởng "Tất cả tôi đều muốn" đúng hay sai, đây là phương châm mà hắn luôn tuân thủ, tuyệt đối không có thể thay đổi... Mà hắn đang suy nghĩ, trọng trách lớn lao như vậy giao cho Lý Vân Uyển, khiến cô ấy cũng bị liên lụy theo rốt cuộc là đúng hay sai.
Chỉ là đó cũng là mong muốn của Lý Vân Uyển.
"Thời điểm lúc trước ở Trung Hải vẫn vui vẻ hơn một chút, nhưng mà, trở về Đế Đô, là chuyện mà nhất định tôi phải làm được!"
Tình hình bố trí giai đoạn đầu ở nước Mỹ đã kết thúc, tiếp theo chỉ cần chờ nhà họ Hà mắc câu là được.
Tề Đẳng Nhàn lại nói chuyện với Trần Ngư bằng điện thoại, để cho cô vào lúc quan trọng nhất làm cho trang sức Trần thị chèn ép trang sức Hà thị,còn thời gian ra tay là lúc nào thì vị ngự tỷ Trần Ngư này còn hiểu hơn hắn rất nhiều.
Trần Ngư nói thẳng thừng: "Tôi biết Từ Ngạo Tuyết chạy đến Hương Sơn tìm quan hệ là muốn lấy thuốc quân dụng để lôi kéo đám quân phiệt về phe với cô ta."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đã đồng ý đưa thuốc cho cô ấy rồi, chuyện này có gây phiền phức cho cô không?"
Trần Ngư liền nói: "Tuy rằng Nam Dương khá loạn, nhưng quân chính phủ lại bị nhà họ Trần chúng tôi nắm trong tay chặt chẽ, lương thực quân đội cũng lấy ra từ trong xí nghiệp nhà họ Trần. những quân phiệt kia chỉ biết nói linh tinh, không thể tạo thành sóng gió gì đâu, anh cứ đưa cho cô cũng được!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Vậy thì tốt rồi.”
"Nhưng mà, có một thế lực quân phiệt có mối quan hệ sống chết với cô ta, bọn chúng cũng biết cô ấy đến Hương Sơn để tìm kiếm thuốc thang cho quân, chắc hắn bọn họ sẽ không ngồi yên đây." Trần Ngư nhắc nhở.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Tranh giành tình nhân ấy mà! Con trai của tên quân phiệt đó khi gặp Từ Ngạo Tuyết đã đùa giỡn cô ấy vài câu, sau đó những người xung quanh bất mãn, không quá hai giờ sau, tính cả mười mấy bảo tiêu nữa đã bị loạn thương giết chết trên đường phố."
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: "Tranh giành tình nhân này cũng thật trâu bò rồi đấy... Thả Từ Ngạo Tuyết về cổ đại, không phải là cô ấy thành Điêu Thuyền rồi sao?"
Trần Ngư nói: "Cô ấy lợi hại hơn Điêu Thuyền. Điêu Thuyền hy sinh bản thân, đi cùng Lữ Bố và Đổng Trác. Từ Ngạo Tuyết lại đùa giỡn con trai của mấy quân phiệt và nhị thế tổ của mấy nhà quan lớn ở Nam Dương, khiến người khác chỉ hận không thể quỳ xuống hôn ngón chân ta.
Từ Ngạo Tuyết là thiên chi kiêu nữ của đại gia tộc ở Đế Đô, đã gặp qua vô số việc đời, đầu óc cũng sáng suốt hơn nhiều so với người khác, hơn nữa bản thân cô ta vốn đã xinh đẹp lại có khí chất, nếu nói cô ta đùa giỡn những nhị thế tổ như dắt dế nhũi ở Nam Dương thì cũng cũng không có gì ngạc nhiên."
"Hừ, nói với anh những thứ này là để cho anh cẩn thận, không nên bị loạn thương của người khác chém chết!" Trần Ngư trêu đùa nhắc nhở một câu.
“Từ Ngạo Tuyết sẽ không lấy chuyện của tôi ra ngoài nói lung tung, thật ra cô ấy tương đối lạnh lùng ngạo mạn, không giống cô, là một nhà phê bình điên cuồng." Tề Đẳng Nhàn nói.
Trần Ngư tức giận nói: "Anh nói ai điên đấy? Có tin đêm nay tôi cho anh xem đại điêu manh muội không!"
Tề Đẳng Nhàn cắn răng nói: "Sớm muộn gì ông đây cũng phải ăn cá luộc!”
Sau khi nói xong lời này, hắn bốp một tiếng cúp điện thoại, Lúc trước Lý Vân Uyển chẳng qua chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn, nhưng Trần Ngư luôn điên cuồng phê bình, cũng có thể phá hư đạo tâm của hắn, hủy đi căn cơ.
Đêm nay Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ rất nhiều, cũng không thể ngủ thoải mái.
Ngày hôm sau sau khi dẫn Hoàng Sung và Dương Quan Quan luyện công xong, Hoàng Sung mời Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhàn đi tham gia buổi lễ khai trương cửa hàng mới của vị hôn thê Nam Thiến.
Việc làm ăn của Nam Thiến vốn đã sắp sụp đổ, con nợ kéo dài quá lâu, nhưng sau khi Dương Quan Quan đi tới Hương Sơn giúp đỡ, thì liền có chuyển biến tốt đẹp, những số tiền kia phần lớn đều thuận lợi lấy lại được, công ty tiến thêm một bước lớn.
Tuy rằng vẫn chỉ là một công ty nhỏ, giá trị thị trường không cao, nhưng nếu muốn trải qua cuộc sống đầy đủ ở loại thành phố có giá trị đắt đỏ như Hương Sơn thì cũng không thành vấn đề.
“Cũng tốt, nói thế nào cũng tôi cũng là sư phụ của cậu, cửa hàng vị hôn thê của cậu của mới khai trương, theo lý nên mừng tiền lì xì mới phải.”
"Nhưng mà cậu cũng phải chú ý."
“Lúc ở trước mặt người khác, gọi tôi là Lý tổng là được rồi, nếu để thân phận của tôi bị bại lộ, thì cậu chết chắc với tôi đấy.”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nhận lời mời.
Hoàng Sung liên tục gật đầu, trong lòng thì thầm nghĩ, có quỷ mới tình nguyện gọi sư phụ song tiêu, cũng không có một tí công bằng nào, đối với đồ đệ Dương Quan Quan thì hết sức chú ý, còn anh ta thì giống như đồ đệ hoang dã hơn.
Chương 924 YOU
“Sư tỷ, công ty của Nam Thiến có thể chuyển nguy thành an, thật may là nhờ có chị trợ giúp!”
“Sư đệ ở đây, cảm kích không thôi. Về sau sư tỷ có chuyện gì chỉ cần mở miệng ra hỏi, cho dù là núi đao biển lửa tôi cũng không từ chối.”
Hoàng Sung chắp tay với Dương Quan Quan, thành khẩn nói.
Dương Quan Quan lại lắc đầu: “Người một nhà mà lại nói cái gì như người hai nhà vậy, hơn nữa, lúc nào không có người ngoài thì tốt nhất anh nên gọi tôi một tiếng sư nương.”
Hoàng Sung xấu hổ gãi gãi đầu, nói với Dương Quan Quan: “Cả đời này tôi rất hiếm khi gặp được quý nhân nguyện ý giúp đỡ mình nên công ơn của cô, tôi khắc cốt ghi tâm!”
Dương Quan Quan cười nói: “Được rồi, anh quay về chuẩn bị đi. Buổi chiều tôi sẽ đến đó với sư phụ anh, tiện thể đem theo đơn đặt hàng từ chỗ Nam Thiến!”
“Tôi đặt cho anh hai bộ quần áo từ chỗ Nam Thiến, tuyệt đối không thua kém gì so với thương hiệu nước ngoài, về nhà thử đi.”
Quay trở lại biệt thự của Dương Quan Quan, cô ấy lấy ra hai bộ tây trang.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật hiếm mới thấy cô có tâm như vậy, còn đặc biệt đặt một bộ to.”
Có thể thấy Dương Quan Quan còn suy nghĩ cho cơ thể to lớn của Tề Đẳng Nhàn sau khi dịch dung, vậy nên cô mới đặt ở bên Nam Thiến hai bộ quần áo, một bộ là cho vóc dáng vốn có của Tề Đẳng Nhàn, một bộ là cho vóc dáng sau khi dịch dung của hắn.
“Thay đồ thử đi, tôi chuẩn bị cho tất cả quản lý cấp cao của tập đoàn Dương thị về sau đều đặt đồ ở đây.” Dương Quan Quan vừa cười vừa nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, thay bộ đồ Dương Quan Quan chuẩn bị cho mình, thực sự rất vừa vặn, chất liệu cao cấp, tay nghề tinh tế.
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn hơi hơi gật đầu, nói với Dương Quan Quan: “Nói đến tây trang thủ công, mọi người đều nghĩ đến phần lớn là thương hiệu nước ngoài. Đương nhiên, cũng là bởi vì Hoa quốc không phải nơi phát minh ra tây trang, phương diện này chắc chắn không bằng nước ngoài… Tôi cảm thấy Nam Thiến có thể tìm lối tắt khác, làm thủ công cao cấp cho Hoa quốc của chúng ta.”
“Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi. Phải để cô ấy làm cho thương hiệu của mình lớn mạnh rồi hãy nghĩ tiếp, nếu không thì sẽ chẳng có ai nguyện ý đặt hàng đâu.” Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, không thể không nói, cơ thể của tên cẩu nam nhân này thật đẹp.
Mặc vào thì nhìn gầy, cởi ra thì có da có thịt.
Dương Quan Quan đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giúp hắn chỉnh sửa vạt áo, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, nhìn thế nào cũng đẹp.
“Hôm đó cô nói với tôi ba từ kia, có thể nói lại cho tôi nghe được không? Tôi muốn nghe lại.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi.
“Ba từ!” Dương Quan Quan cũng không nói hai lời, lập tức đáp lại hắn.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không phải cái này!”
Dương Quan Quan tò mò hỏi: “Thế là cái nào chứ?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Đương nhiên là…”
“Hả? Cô muốn lừa tôi à?”
Sắc mặt Dương Quan Quan nhất thời không vui, chậm rãi nói: “Anh nói với tôi điều đó khó thế sao?”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Cô nghe cho rõ đây!”
Dương Quan Quan làm bộ rửa tai nghe ngóng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn rất dịu dàng nói: “I-love-you!”
Nói tiếng nước ngoài nhưng ý nghĩa lại như nhau.
Dương Quan Quan lập tức đỏ bừng mặt, hai mắt thẹn thùng lấp lánh.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn rất đắc ý, mặc dù tiếng Hoa quốc uyên bác thâm sâu, nhưng thỉnh thoảng tiếng nước ngoài lại rất có ích!
Bởi vì, “you” trong tiếng nước ngoài có thể chỉ số ít mà cũng có thể chỉ số nhiều!
Nó có thể chỉ được một người mà cũng có thể chỉ được nhiều người.
Trong lúc nói câu này, Tề Đẳng Nhàn còn thuận tiện gộp thêm Lý Vân Uyển và Jinva vào.
Nghiêm túc mà nói, thì Tề Đẳng Nhàn đang nói: “Tôi yêu các em…”
Không thể không nói, tình trường của nhị đương gia đôi lúc khiến cho người xem phải nóng mắt, nhưng đôi lúc đầu óc đỉnh cao cũng phải làm cho hải vương phải cúi đầu khi gặp hắn.
“I-love-you-too!” Dương Quan Quan trả lời lại Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghe được ngại ngùng, nhưng Dương Quan Quan rõ ràng không biết Tề Đẳng Nhàn là tâm cơ boy, vậy nên khi cô ấy nói câu này, căn bản là không có cách dùng số nhiều của “you”.
Kể cả hắn có EQ thấp thế nào cũng biết giờ phút này hắn nên đưa tay ra ôm lấy phú bà nhỏ trước mặt, sau đó là hôn người ta, đương nhiên cũng không thể thiếu được việc vươn lưỡi ra.
Tề Đẳng Nhàn lần trước dùng đầu lưỡi là ở lần trước… Haiz, thật đúng là nói như không nói vậy.
Lần trước đương nhiên không phải ở chỗ Từ Ngạo Tuyết, với cô ta thì không dám làm vậy, kim chung tráo và thiết bố sam tuy rằng lợi hại, thế nhưng luyện không được đầu lưỡi, rất có nguy cơ bị cắt đứt luôn.
Dương Quan Quan cũng không nghi ngờ vì sao Tề Đẳng Nhàn lại nói ba từ này bằng tiếng nước ngoài, cô ấy chỉ nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn cũng giống bao người đàn ông bình thường khác ở Hoa quốc, tương đối kín đáo, đối với chuyện nói “anh yêu em” ba từ này cũng khó mà mở miệng.
Rõ ràng Dương Quan Quan còn chưa hiểu rõ Tề Đẳng Nhàn, hoặc có thể nói hiểu biết ở phương diện này vẫn còn còn kém, vì thế nên trước giờ Tề Đẳng Nhàn chưa từng bị lộ bản chất thật.
“Nếu được gặp anh sớm hơn vài năm là tốt rồi.” Dương Quan Quan nhịn không được mà cảm thán một câu với Tề Đẳng Nhàn.
“Hiện tại gặp cô vừa hay, hơn nữa, tôi cũng được tận hưởng lạc thú.” Tề Đẳng Nhàn luồn tay vào mái tóc ngắn của Dương Quan Quan, âu yếm vuốt ve xoa đầu cô.
“Nhìn lại hơn hai mươi năm cuộc đời, thấy bản thân mình vô dụng lại hèn nhát như một con chuột. Vậy nên, quãng đời còn lại, tôi sẽ dùng hết sức của mình để bảo vệ tình cảm khó có được này!” Dương Quan Quan kiên định nói.
“Nếu lần sau còn xảy ra chuyện giống Lục đại ca như thế này thì tôi không cho phép anh giấu tôi.”
“Tôi muốn cùng anh hành động, bất kể phải trả giá gì cũng muốn.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không dễ gì cô mới có thể đạt được như ngày hôm nay, tôi sợ cô hối hận.”
Dương Quan Quan lại đáp: “Nếu không được cùng anh trải qua những chuyện này thì tôi mới hối hận!”
Những lời mà Dương Quan Quan nói ra làm Tề Đẳng Nhàn cảm động đến nói không nên lời.
“Thật là không phí công thương cô mà.” Tề Đẳng Nhàn cười, trong lòng đắc ý bản thân có thể có được cô gái tốt như Dương Quan Quan.
Đợi đến khi thời gian hẹn trước buổi chiều sắp đến, Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan vẫn ở trong nhà vệ sinh đánh răng, liền nói: “Đừng đánh răng nữa, đây đã là lần thứ ba cô đánh răng rồi.”
Dương Quan Quan hừ một tiếng, cô quay đầu lườm hắn.
Đừng nhìn Dương Quan Quan đã từng đi du học, thực chất cô là một cô gái bảo thủ. Nếu không phải do hôm nay tình cảm nồng đậm, lại thêm tên khốn lưu manh dụ dỗ lừa cô thì Dương Quan Quan cũng không cần buổi chiều phải đi đánh răng.
Hai người rất nhanh đã đến chi nhánh mới mở của Nam Thiến.
Ở cửa tiệm bên này đang giăng đèn kết hoa, còn bày đầy lãng hoa, hơn nữa còn mời thêm đội chuyên múa lân đến múa chúc mừng.
Hoàng Sung đứng bên cạnh Nam Thiến, khắp mặt đầy ý cười.
Nam Thiến cũng đang cầm tay một bé gái, cả mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Khung cảnh này làm cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ấm áp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến một cái, nàng dâu của đồ đệ thật xinh đẹp, chỉ riêng khuôn mặt đã chấm chín mươi điểm rồi.
“Chúc mừng khai trương!” Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan cùng đi lên, vừa cười vừa chúc mừng.
“Sư tỷ, còn có… A, Lý tổng, mọi người đến rồi sao!” Hoàng Sung vội vàng tiếp đón bọn họ.
Nam Thiến nói với Dương Quan Quan: “Cô Dương, thật sự rất cảm ơn cô, may rằng lần này có cô, tôi mới có thể bước qua khó khăn, thậm chí còn có thể mở thêm một chi nhánh nữa!”
Hoàng Sung lại giới thiệu với Nam Thiến: “Vị này là Lý tổng của Nam Dương, cũng là quý nhân của anh. Tiểu Thiến, hai người làm quen nhau chút đi!”
Nam Thiến khẽ cúi đầu với Tề Đẳng Nhàn.
“Nhân Nhân, con còn không mau gọi chú đi.” Nam Thiến nói với con gái của mình.
Nhân Nhân chớp đôi mắt to của mình, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: “Con chào chú béo ạ!”
Nụ cười trên maTề Đẳng Nhàn đông cứng trong giây lát…
Chương 925 Áo quan
Một tiếng “Chú béo” của con gái Nam Thiến đã trực tiếp làm cho không khí ở hiện trường có chút ngượng ngùng.
Chỉ là lời nói của trẻ con không cần bận tâm, sẽ không có ai giữ chuyện này trong lòng.
“Lý tổng, thực sự xin lỗi anh!” Nam Thiến vội vàng nói: “Nhân Nhân, con gọi chú là được rồi, không cần phải đặc biệt thêm một tính từ vào phía sau!”
“Vậy con thêm hai từ nhé? Con gọi là chú béo ị được không?” Nhân Nhân mở to đôi mắt vô tội, hỏi mẹ mình.
Hoàng Sung không nhịn được nữa, quay đầu cười rộ lên.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được cười: “Thôi được rồi, tùy theo ý con bé đi, con bé thích gì thì gọi như thế, không có vấn đề gì đâu.”
Cửa hàng mới của Nam Thiến có diện tích không to lắm nhưng cách trang trí lại độc đáo, làm cho mọi người cảm thấy rất có phong cách và đáng để thưởng thức.
Dương Quan Quan nói: “Kiểu dáng của những bộ quần áo này đều do Nam Thiến hao tâm tổn sức mà thiết kế ra, quả thật là rất đẹp!”
Nam Thiến vội vàng đáp lại: “Cô Dương quá khen rồi, tôi chỉ có chút tài mọn này thôi, không dám nhận lời khen của cô đâu. Nếu không có sự giúp đỡ của cô, e rằng bây giờ tôi đã đóng cửa phá sản, còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!”
Khách đến tham gia buổi khai trương cửa hàng ngày hôm nay chia làm hai loại, một phần trong số đó là bạn bè của Nam Thiến, một số còn lại là khách quen của cửa hàng trước đây.
Sau khi dạo qua một vòng cửa hàng, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Nam Thiến thật sự có chút tài hoa, cô tự mình thiết kế ra từng này quần áo đẹp, hơn nữa còn là làm thủ công, tuy rằng giá cả có hơi cao nhưng xem xét kĩ thì lại cảm thấy rất đáng tiền, chất lượng đồ đạc ở đây cũng không thua gì các thương hiệu đắt tiền đẳng cấp cả.
“Nam Thiến, nghe nói cô khai trương cửa hàng mới nên tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng cô!” Lúc này có một người phụ nữ ung dung bước vào cửa hàng, trên mặt còn mang theo ý cười mỉa mai.
Nam Thiến sau khi nhìn thấy người phụ nữ này thì khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói: “Sở Vũ, nơi này không hoan nghênh cô, cô mau lập tức cút đi cho tôi!”
Hoàng Sung nghe thấy người phụ nữ này tên là Sở Vũ, anh ta đột nhiên nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên toàn là sát khí.
Người phụ nữ tên Sở Vũ này trước đây chính là bạn thân cũ của Nam Thiến, cô ta cũng là người đã tiếp tay giúp cho tên Nghiêm Động hạ thuốc Nam Thiến vào ngày cô buồn bã nhất, từ đó mới tạo nên bi kịch của Nam Thiến!
“Này, sao cô lại có thể nói như thế chứ? Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng cô đấy, cô lại muốn đuổi tôi đi sao?” Sở Vũ cười nói.
“Cô đừng quên cô có được ngày như hôm nay phần lớn là nhờ công của tôi đấy! Tính ra, cô còn chưa cảm ơn tôi luôn nhỉ?”
“Nếu không phải hôm đó tôi dẫn cậu Nghiêm đến thì làm sao mà cô lại có được tám triệu tệ sau chuyện đó chứ?”
“Không phải cô dựa vào tám triệu này để lấy vốn khởi nghiệp đi kinh doanh sao? Còn muốn trách móc gì tôi nữa?”
Nam Thiến nghe Sở Vũ nhắc đến chuyện trước kia, tức giận run người, sắc mặt cô cũng bắt đầu tái nhợt, nghiến răng nói: “Loại tiện nhân vô liêm sỉ như cô vậy mà trước đây tôi lại có thể coi là bạn tốt được, khi đó mắt tôi đúng là mù lòa mà!”
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan không khỏi nhìn về hướng của Sở Vũ, ánh mắt của hai người cũng dần trở nên đáng sợ.
“Là một người bạn tốt, tôi đây chính là đang giúp cô đấy! Tên rác rưởi Hoàng Sung này mà so với cậu Nghiêm thì đến tư cách xách dép cho người ta cũng không có, chẳng biết tại sao cô lại có mắt không chịu thấy thái sơn lâu như vậy!” Sở Vũ cười lạnh, nói.
Nam Thiến chặn Hoàng Sung và con gái Nhân Nhân ở đằng sau mình, cô sợ Hoàng Sung quá kích động mà trực tiếp động thủ gây rắc rối, cũng sợ rằng con gái sẽ nghe được những điều không nên nghe thấy từ cái mồm bẩn thỉu của Sở Vũ.
Sở Vũ nhìn ánh mắt Hoàng Sung đối diện với bản thân như đang muốn giết chết mình, không khỏi cười, nói: “Sao cơ? Muốn động thủ với tôi à? Anh quên mất lúc đầu cái chân kia tại sao lại bị người ta đánh gãy rồi à? Vết thương lành rồi lại quên đi đau đớn sao?”
Trong lúc nói chuyện, Sở Vũ vỗ tay ra hiệu, sau đó một nhóm người đàn ông lực lưỡng đi vào cửa hàng.
“Nào, treo món quà của tôi dành cho người bạn thân Nam Thiến này lên đi.” Sở Vũ cao giọng ra lệnh.
Những người đàn ông lực lưỡng này xé toạc túi đựng, tức khắc, từng bộ áo quan từ bên trong rơi ra, bọn họ cầm lấy áo quan rồi chuẩn bị treo nó vào trong cửa hàng.
Nam Thiến khai trương cửa hàng quần áo, Sở Vũ lại nhân lúc này muốn treo áo quan chuyên dùng cho người chết vào trong cửa hàng, thực sự là một kẻ độc ác, không hề chừa đường sống cho người khác! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đến lúc đó cửa hàng sẽ làm ăn như thế nào đây? Ai lại muốn bước vào đây mua quần áo nữa chứ, chỉ sợ họ vừa bước chân vào đã cảm thấy xui xẻo rồi.
Lúc này Dương Quan Quan tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Cô muốn mặc những bộ quần áo này rồi để người ta khiêng từ đây ra ngoài sao?”
Sau khi Sở Vũ nhìn thấy Dương Quan Quan, cô ta không khỏi cười nói: “Tôi biết cô là ai, cô là con gái rượu nhà họ Dương ở Thượng Hải. Tôi đây tốt bụng nên khuyên cô tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không chưa chắc cô đã còn mạng để mà quay về Thượng Hải đâu.”
Dương Quan Quan đã hiểu ngay rằng Sở Vũ dám tác oai tác quái ở đây như vậy là do có người chống lưng đằng sau sai khiến, thế nên cô ta mới chọn hôm nay đến đây để gây chuyện.
Nếu không phải như thế thì loại phụ nữ mồm mép tép nhảy này Dương Quan Quan chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể tiện tay tát chết cô ta ngay!
“Mấy người còn ngẩn người cái gì chứ, nếu không treo áo quan lên bây giờ thì bao giờ quay về ta sẽ cho mấy người mỗi người một bộ để mặc đấy!” Sở Vũ quay đầu nhìn đám thuộc hạ mình mang tới, lạnh nhạt nói.
Những người đàn ông to lớn này bừng tỉnh, bắt đầu lấy giá treo quần áo treo áo quan lên.
Nam Thiến không kìm được nước mắt trước tình cảnh này, nước mắt tuôn trào không ngừng, trong lòng cô bây giờ chỉ có sự khổ sở. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình số khổ, bao nhiêu năm qua đi rồi mà chuyện cũ vẫn không chấp nhận buông tha cho cô.
Hoàng Sung muốn động thủ nhưng vai lại bị Tề Đẳng Nhàn giữ lại, hắn lạnh lùng nói: “Để cho bọn chúng treo lên đi.”
Sở Vũ nhìn người trẻ tuổi béo núc ních, không khỏi cười nói: “Hiểu rõ tình hình như vậy là tốt, nếu như vận mệnh muốn cưỡng hiếp cô, cô lại không đủ sức để phản kháng lại thì hãy hưởng thụ nó đi!”
Nam Thiến nức nở hỏi: “Sở Vũ, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi sao?”
“Tôi có muốn làm gì đâu chứ!”
“Tôi chỉ nghĩ gần đây cô sống thật tốt, có tiến bộ, thế cho nên tôi muốn mang đến cho cô một chút phần thưởng để khen ngợi mà thôi.” Sở Vũ cười tủm tỉm nói, cô ta nhìn thấy từng bộ rồi từng bộ áo quan được treo lên giá quần áo, nhất thời cả mặt đều giãn ra thoả mãn vô cùng.
Nam Thiến hỏi cô ta: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào mới đồng ý buông tha cho tôi đây hả? Tôi đã bị cô hại đủ thảm rồi đấy!”
Sở Vũ đáp lại: “Rất đơn giản thôi, cô từ bỏ quyền giám hộ cho Nam Nhân Nhân đi, tôi sẽ mang áo quan rời đi ngay lập tức. Hơn nữa, từ nay về sau tôi cũng không làm phiền đến cuộc sống hạnh phúc của cô với phế vật Hoàng Sung nữa. Một mũi tên trúng hai con nhạn, cô thấy sao?”
Nam Thiến nghe cô ta nói xong mấy lời này, ngay lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, phẫn nộ nói: “Không thể nào, cô đừng có nằm mơ đến chuyện này! Có phải Nghiêm Động cử cô tới đây không? Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giao Nhân Nhân cho tên súc sinh như hắn ta!”
Chuyện năm đó của Nam Thiến, sau khi Hoàng Sung trở về đã gây ra náo động không nhỏ, thế nhưng đến cuối cùng chuyện này vẫn bị thế lực nào đó đè xuống.
Trước đó Nghiêm Động cũng muốn giành quyền nuôi Nhân Nhân với Nam Thiến, thế nhưng Nam Thiến thề chết không buông, sự tình suýt chút nữa gây ra ầm ĩ to, cuối cùng nhà họ Nghiêm đã ra mặt kiềm chế Nghiêm Động.
Điều này cũng là nhờ vào những mối quan hệ trước đây của Hoàng Sung.
Hoàng Sung và Nam Thiến bị người khác ức hiếp như vậy, lão đại năm đó che chở cho Hoàng Sung đương nhiên cũng không vừa mắt chuyện này, mặc dù không dám đắc tội với nhà họ Nghiêm nhưng có thể thuận nước đẩy thuyền mà tạo ra cơn sóng dư luận.
“Haha, cô vậy mà vẫn không chịu chấp nhận, vậy thì được thôi.”
“Chuyện ngày hôm nay chỉ là cảnh báo nhỏ cho các cô thôi, nếu cô không từ bỏ quyền nuôi con thì chỉ còn một con đường chết!”
“Những bộ áo quan này, cô phải nhớ giữ cho thật kĩ, nếu cô vứt nó đi thì ngày mai tôi sẽ lại cho người đến tặng cô.” Sở Vũ khinh bỉ cười lên.
Đến lúc này Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng mở miệng ra, cười nhẹ nói: “Cô không mua những bộ áo quan này về mặc cho người nhà của cô sao?”