Chương 956: Đại lão chân chính
Vào khoảnh khắc nhìn thấy ông lão kia, tất cả mọi người đều phải sửng sốt kinh ngạc!
Không ngờ đó lại là Lôi Thiên Tứ, một người luôn thích ru rú trong nhà mà không bao giờ bước chân đi nơi nào khác! Một nhân vật truyền kỳ vẫn còn sống sờ sờ ở thành phố Hương Sơn!
Sau khi nhận ra người vừa mới xuất hiện chính là Lôi Thiên Tứ, Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà trở nên kích động đến mức cả người cô run lên bần bật, cô ngạc nhiên nói: “Daddy ơi, đây chính là nhân vật truyền kỳ của thành phố Hương Sơn chúng ta, Lôi lão phải không? Thật không ngờ là lại có ngày con được nhìn thấy người thật xuất hiện ngoài đời đấy!”
Lôi Thiên Tứ luôn giữ vững nếp sống khiêm tốn và ẩn dật, gần như rất rất hiếm khi ông ta mới đi ra khỏi nhà một lần.
Hứa Trường Ca cũng không nhịn được mà tỏ ra khiếp sợ, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho một con người luôn luôn không màng thế sự như Lôi Thiên Tứ phải tự mình bước chân ra khỏi nhà để tìm đến tận đây vậy?
Chẳng lẽ là nhà họ Quý còn có mối quan hệ gần gũi với nhà họ Lôi nữa sao?
Nếu như vậy thật thì chẳng phải là Tề Đẳng Nhàn đang rơi vào một tình huống vô cùng nguy hiểm hay sao?!
Sau khi nhìn thấy Lôi Thiên Tứ, Quý Khải cũng phải vội vàng cất tiếng chào ông ta bằng giọng vô cùng cung kính: “Cháu chào ông Lôi ạ.”
Lôi Thiên Tứ liếc mắt nhìn anh ta một cái, vậy nhưng ông ta không hề nói lời chào đáp lại mà chỉ quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói với hắn: “Lý tổng à, tôi nghe nói là có người đang muốn làm khó dễ cậu phải không, đó rốt cuộc là ai vậy? Người nào mà lại dám không để người nhà họ Lôi chúng tôi vào trong mắt, không thèm cho chúng tôi một chút mặt mũi nào cả vậy?”
Sau khi nghe xong những lời này, đám bảo vệ cũng đều lục tục dừng bước, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng chấn động!
Người mà Lôi Thiên Tứ xuất hiện để chống lưng cho lại là cái tên mập mạp kia sao?!
Miệng của Hứa Ức Ngọc há ra thật to, cô nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt cực kỳ chấn động, đôi môi của cô cũng liên tục run rẩy, cô thậm chí còn không thể thốt ra nổi một lời nào.
Hứa Trường Ca cũng khó có thể giấu được sự khiếp sợ trong lòng mình, ông tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên là dù có nằm mơ thì ông cũng không thể nào ngờ được rằng giữa Lôi Thiên Tứ và Tề Đẳng Nhàn lại có một mối quan hệ thân thiết đến như vậy!
“Ha ha ha, Lôi lão, tôi không ngờ là tôi lại làm kinh động đến ông đấy! Tôi còn đang nghĩ là nếu có thể để cho Lôi tổng quản vất vả đến đây một chuyến thì đã là tốt quá rồi.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nhìn hai người Lôi Thiên Tứ và Lôi tổng quản rồi mỉm cười và nói.
Quý Khải không thể không cảm thấy ớn lạnh sau lưng, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta cũng cứng ngắc cả lại, khó trách Tề Đẳng Nhàn lại dám tát cho anh ta một cái như trời giáng thế kia, thì ra là có người của nhà họ Lôi làm chỗ dựa cho hắn à!
Nhà họ Quý là một gia tộc rất mạnh mẽ, số tiền mà bọn họ kiếm được chắc chắn cũng nhiều hơn nhà họ Lôi, thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ mạnh mẽ hay cao quý hơn nhà họ Lôi!
Nhà họ Lôi chính là một gia tộc đã vùng lên nhờ vào việc bán mạng cho tổ quốc, nhờ có nhà họ Lôi mà tổ quốc của bọn họ đã nhận được biết bao nhiêu lợi ích rồi cơ chứ? Nhà họ Lôi đã cống hiến cho toàn bộ nước Hoa nhiều như vậy, làm gì có ai có thể khiến cho địa vị của bọn họ ở thành phố Hương Sơn này lung lay được đây?
Quý Khải nghĩ mà thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta lảo đảo đứng lên.
Khuôn mặt của Tạ Thiên Bảo cũng chuyển thành màu xám xịt như màu đất, hiển nhiên là cô ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại có một mối quan hệ như vậy.
Lôi Thiên Tứ quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta mỉm cười rồi nói: “Cả Lý tổng và Từ tiểu thư đều có ân tình rất lớn đối với nhà họ Lôi chúng tôi, nếu như hai cô cậu gặp phải chuyện phiền phức thì dĩ nhiên là Lôi Thiên Tứ tôi đây phải đích thân xuất hiện để xem thử xem như thế nào rồi, không biết là người nào gan to bằng trời mà lại dám nhắm vào ân nhân của tôi như vậy nhỉ!”
Trong lúc đang nói chuyện, Lôi Thiên Tứ còn dùng ánh mắt nghiêm nghị đảo qua nhìn tbb và Quý Khải.
Tạ Thiên Bảo không nhịn được mà run lẩy bẩy, cô ta là một người có xuất thân từ gia tộc quyền quý ở đế đô, dĩ nhiên là cô ta cũng đã từng được nghe kể về những câu chuyện xưa của nhà họ Lôi, cô ta hiểu rất rõ rằng trong mắt các vị đại lão quyền cao chức trọng của thế hệ trước thì Lôi Thiên Tứ là người có địa vị như thế nào!
Bọn họ muốn đối đầu với nhà họ Lôi sao? Vậy thì chẳng khác nào bọn họ đang không để lại chút mặt mũi nào cho các vị đại lão thuộc tầng lớp người cao tuổi ở đế đô kia rồi, mặc dù hiện tại thì tầng lớp người cao tuổi kia đã không còn thường xuyên ra mặt xử lý mọi chuyện nữa nhưng nguồn lực và tài nguyên mà bọn họ giấu kín thì vẫn vô cùng vô cùng đáng sợ.
“Từ tiểu thư đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Hương Sơn để quay về Nam Dương, kết quả là một vài người nào đó không có ý định để cho cô ấy rời đi, bọn họ còn tuyên bố cực kỳ dõng dạc là cô ấy không thể nào ra khỏi thành phố Hương Sơn này được.” Tề Đẳng Nhàn quay sang nói với Lôi Thiên Tứ.
“À… Với lại ban nãy thì người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn này cũng đã nói là ông ta vừa mới kéo Từ tiểu thư vào trong danh sách đen rồi.”
“Ầy, bây giờ thì chúng tôi cũng không biết nên làm gì mới phải đây!”
Mặc dù đúng là Từ Ngạo Tuyết thực sự đã có ân tình đối với nhà họ Lôi, nhưng mà nếu thiếu đi Tề Đẳng Nhàn thì nhà họ Lôi tuyệt đối không thể vì cô ta mà đứng ra để trở mặt với nhà họ Quý và nhà họ Tạ đến từ đế đô được!
Đối với nhà họ Lôi mà nói, Tề Đẳng Nhàn là một con người quá mức quan trọng, huống chi sáu năm trước cũng chính Tề Bất Ngữ đã tự mình đứng ra bảo vệ chỗ ở của nhà họ Lôi những ba ngày liên tiếp, ân tình này còn có thể lớn đến mức nào nữa chứ?
Có thể nói nhà họ Lôi còn tồn tại được đến ngày hôm nay đều là nhờ vào ân tình của Tề Bất Ngữ cả, nếu như không có Tề Bất Ngữ thì không chừng trong suốt sáu năm nay vẫn sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà chính bản thân Lôi Thiên Tứ cũng không thể giải quyết được.
Khuôn mặt của người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn lập tức biến thành màu xám xịt như màu đất, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt Lôi Thiên Tứ rồi vừa khóc vừa nói: “Lôi lão, cái này, cái này, cái này… Tôi thực sự không biết gì về chuyện Từ tiểu thư là bạn tốt của nhà họ Lôi các ngài đâu ạ, nếu không cho dù tôi có một trăm cái lá gan thì tôi cũng không dám làm như vậy với cô ấy!”
Lôi Thiên Tứ liếc nhìn ông ta một cái với sắc mặt hết sức lạnh lùng, sau đó ông ta lại đổi sang nhìn về phía Quý Khải và nói: “Cậu chính là người bảo ông ta làm như vậy phải không?”
Quý Khải mím môi một cái rồi trả lời: “Phải đấy!”
“Vậy thì Từ tiểu thư hãy sử dụng máy bay tư nhân của nhà họ Lôi chúng tôi mà rời đi đi, ngày hôm nay tôi muốn nhìn thử xem còn có ai dám ngăn cản cô nữa.” Lôi Thiên Tứ nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo.
Lôi tổng quản cũng không cần đợi đến khi Lôi Thiên Tứ ra lệnh, ông ta bước lên một bước rồi nói: “Lão gia, vậy thì tôi xin phép đi bảo người ta sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân để giúp đưa Từ tiểu thư quay trở về Nam Dương!”
Sau khi xác nhận rằng Lôi Thiên Tứ đã gật đầu, Lôi tổng quản ngay lập tức vội vã xoay người bỏ đi để gọi người sắp xếp máy bay tư nhân theo lệnh của Lôi Thiên Tứ.
“Lúc nào về nhà thì nhớ bảo ông nội của cậu gọi cho tôi một cuộc, tôi muốn nói vài câu với ông ta đấy.” Lôi Thiên Tứ quay mặt về phía Quý Khải rồi nói.
Từ trên người Lôi Thiên Tứ toát ra khí chất thuộc về một đại lão đứng trên đỉnh nhân sinh, khi ông ta nói chuyện với ai đó bằng giọng răn đe thì cảm giác không khác gì có sấm truyền bên tai vậy, không có bất cứ người nào dám bỏ qua câu nói đó!
Quý Khải vội vàng gật đầu với ông ta rồi trả lời: “Dạ dạ dạ, khi nào về nhà thì cháu sẽ nhắn lại cho ông nội cháu ngay lập tức!”
Ngay sau đó Lôi Thiên Tứ lại quay đầu sang nhìn về phía Tạ Thiên Bảo.
Tạ Thiên Bảo vội vàng cúi đầu xuống thật thấp rồi nói bằng giọng hết sức cung kính: “Cháu chào Lôi lão ạ, cháu đã nghe nói và ngưỡng mộ danh tiếng của ông từ lâu lắm rồi.”
Lôi Thiên Tứ nói với cô ta: “Nếu như nhà họ Tạ muốn tới thành phố Hương Sơn để mở rộng việc buôn bán thì tôi đây rất hoan nghênh, nhưng mà các cô cũng không nên vô duyên vô cớ động chạm đến những người bạn của nhà họ Lôi chúng tôi! Nếu không thì tôi không thể đảm bảo là tôi sẽ để lại thứ gọi là mặt mũi cho nhà họ Tạ các cô đâu!”
Tạ Thiên Bảo đáp lại Lôi Thiên Tứ bằng thái độ nơm nớp lo sợ: “Dạ vâng, cháu đã hiểu rồi ạ, cảm ơn Lôi lão vì đã nhắc nhở cháu.”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà âm thầm cảm thán trong lòng, quả thực là nhà họ Lôi vẫn làm việc rất chu đáo, vốn dĩ hắn kể chuyện này cho Lôi Chấn Kỳ chỉ là vì hắn muốn bọn họ cử Lôi tổng quản sang đây một chuyến để ra mặt là được.
Nhưng không một ai có thể ngờ được rằng sau khi biết được chuyện này thì Lôi Thiên Tứ lại đích thân tìm đến để giúp Tề Đẳng Nhàn giải quyết vấn đề, có thể nói là bọn họ đã rất nể mặt mũi hắn rồi.
“Cũng không biết nếu như người của nhà họ Lôi biết về thân phận thật của mình thì liệu bọn họ có còn nguyện ý làm bạn với mình không nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Hứa Trường Ca ý bảo ông hãy bước qua đây, sau đó hắn mỉm cười với Lôi Thiên Tứ và giới thiệu: “Lôi lão à, đây là trưởng bối của tôi, chú Hứa Trường Ca.”
Lôi Thiên Tứ cũng mỉm cười rồi nói: “Tôi cũng đã từng nghe qua tên của Hứa tổng rồi, cậu chính là một nhân vật có tài kinh doanh tiếng lành đồn xa ở thành phố Hương Sơn này đấy, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Tôi không dám nhận, tôi không dám nhận đâu, tôi đâu có xứng đáng với những lời khen vừa rồi của Lôi lão!” Hứa Trường Ca có cảm giác như thụ sủng nhược kinh, quả thực là ông đã vô cùng kinh sợ.
Hứa Trường Ca không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn thêm một lần nữa, ông chỉ cảm thấy cậu thanh niên trẻ tuổi này đúng là một người sâu không lường được, trước kia hắn từng nói rằng hắn muốn nâng đỡ nhà họ Hứa các ông trở thành một gia tộc quan trọng ở thành phố Hương Sơn, xem ra là hắn lợi hại thật chứ không hề có ý định bốc phét.
Chỉ riêng nhờ vào tầng quan hệ này với nhà họ Lôi là đã đủ để thực hiện lời nói đó rồi!
Quý Khải và Tạ Thiên Bảo buộc phải cùng nhau rời đi với bộ mặt xám xịt, nếu như Lôi Thiên Tứ đã đứng ra rồi thì làm gì còn có ai dám nhảy qua nhảy lại bên dưới mí mắt của ông ta nữa chứ?
Quả thực là danh tiếng của Lôi Thiên Tứ còn có tác dụng hơn nhiều so với danh tiếng của thị trưởng thành phố Hương Sơn!
Tất cả những điều này đều được tạo thành nhờ địa vị cao đến nỗi không thể chạm đến của nhà họ Lôi.
“Lý tổng này, hay là cậu tới căn nhà tồi tàn của tôi để ở tạm một vài ngày đi vậy?!” Lôi Thiên Tứ quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nở một nụ cười hết sức bất đắc dĩ.
Sau khi nghe xong những lời này của ông ta, Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca lại càng không nhịn được mà tỏ ra khiếp sợ hơn nữa, một đại lão như Lôi Thiên Tứ lại có thể chủ động mời Tề Đẳng Nhàn đến ở lại trong nhà của ông ta, thậm chí ông ta còn dùng giọng điệu có một chút khẩn cầu và van xin nữa sao?!
Điều này quả thực là không thể lường trước được mà…
Chương 957 Đưa tiễn người yêu cũ
Chương 957: Đưa tiễn người yêu cũ
“Thưa lão gia, máy bay tư nhân của nhà chúng ta đã được sắp xếp thỏa đáng rồi ạ. Thưa Từ tiểu thư, cô có thể lên máy bay và xuất phát bất cứ lúc nào.”
Lúc này thì Lôi tổng quản đã trở về, ông ta đã sắp xếp máy bay tư nhân của nhà họ Lôi đâu vào đấy để sẵn sàng sử dụng.
Từ Ngạo Tuyết bèn gật đầu với Lôi Thiên Tứ rồi mỉm cười và nói: “Cảm ơn ngài!”
Lôi Thiên Tứ đáp lại: “Từ tiểu thư không cần phải khách sáo với chúng tôi làm gì đâu, nếu như lần này không có cô nói giúp với Ngô đại sư để ông ấy đến xem phong thủy với nhà chúng tôi thì không biết là chúng tôi còn phải quanh co lòng vòng đến lúc nào nữa.”
Từ Ngạo Tuyết nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi không dám nhiều lời nữa, tôi cũng đang vội nên phải quay trở về Nam Dương ngay lập tức, tôi xin phép đi trước đây!”
Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm rồi nói với cô ta: “Để tôi tiễn cô lên máy bay nhé.”
Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt vô cùng tức giận, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng bản thân thực sự không muốn ở chung với cái tên cặn bã khốn kiếp này thêm một giây một phút nào nữa!
“Tôi cũng đã biết là nhà họ Lôi rất coi trọng anh rồi, nhưng tôi thực sự không ngờ là bọn họ lại coi trọng anh đến mức nào đấy, thậm chí ngày hôm nay Lôi Thiên Tứ còn đích thân đứng ra để xử lý vấn đề của anh.” Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
“Đây chính là lợi ích của việc đối xử chân thành với người khác đấy, cô tự nhìn lại bản thân cô đi xem nào, chính là vì cô quá coi trọng lợi ích nên mới không thể có được những người bạn như nhà họ Lôi giống tôi đấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi nói với cô ta.
“Anh cút con mẹ anh đi! Anh tưởng trên đời này chỉ có mỗi mình anh là biết đối xử chân thành với người khác thôi hả? Anh có dám xuất hiện trước người nhà họ Lôi khi đang sử dụng khuôn mặt thực sự của anh không? Nếu như anh mà đối xử chân thành với người khác thì trên đời này cũng làm gì có ai phạm tội lừa đảo nữa chứ.” Sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà cười nhạt một tiếng, thậm chí cô ta còn liên tục cười lạnh.
Nhưng khi đã nói ra những lời này rồi thì Từ Ngạo Tuyết lại cảm thấy có chút bực bội, khi ở chung với Tề Đẳng Nhàn thì số lần cô ta nói tục chửi bậy còn nhiều hơn so với hai mươi năm trước kia cộng lại nữa chứ!
Nhất thời Tề Đẳng Nhàn cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, hắn nói: “Chuyện mà tôi đang làm có thể coi là lừa đảo được sao? Cái này rõ ràng được gọi là chỉ số thông minh cao đấy chứ!”
“Cái loại người như anh thì gọi là không có đạo đức, phường lừa đảo xoen xoét, nói mà không biết ngượng mồm.” Từ Ngạo Tuyết liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt khinh bỉ.
Trong lúc đang nói chuyện thì bọn họ đã đi đến trước cửa ra máy bay tư nhân của nhà họ Lôi.
Từ Ngạo Tuyết nói: “Chúc mừng anh nhé, cùng lắm là chỉ ba ngày nữa thôi thì anh đã biến thành phần tử khủng bố rồi kìa, để tôi xem xem đến lúc đó thì cái đồ chuột nhắt không nhà không cửa như anh định chạy đi tận đâu!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ đáp lại cô ta bằng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh: “Đến lúc đó thì cô nhớ là phải bật tin tức lên xem đấy, mong là hai tròng mắt của cô không bị rơi ra ngoài.”
Từ Ngạo Tuyết lại nói: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ!”
Sau khi nói xong những lời này, cô ta cũng chuẩn bị làm thủ tục xuất cảnh để rời khỏi sân bay.
Tề Đẳng Nhàn lại giơ tay lên rồi nói với cô ta: “Ê này, chẳng lẽ cô lại là người vô tình bạc bẽo như vậy hả? Chúng ta sắp phải chia tay nhau rồi, cô không thèm ôm tôi một chút sao?”
Từ Ngạo Tuyết hùng hổ xoay người lại, sau đó cô ta giơ tay lên rồi tát thẳng một cái vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chỉ dùng tay trái để nắm lấy cổ tay của cô ta, sau đó hắn nhấc bổng cả người Từ Ngạo Tuyết lên rồi ôm cô ta vào trong ngực mình.
“Cô chính là cái kiểu mà bọn họ gọi là ngạo kiều phải không nhỉ? Nhưng cô cũng không nên dùng phương thức như vậy để thể hiện bản thân chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức thản nhiên.
“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày tôi tát thẳng vào cái bản mặt vừa già lại vừa dày của anh!” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng giọng lạnh lẽo.
Cô ta biết rằng nhất định là cái tát kia của bản thân không thể chạm được vào người Tề Đẳng Nhàn được, hơn nữa cô ta cũng thừa biết là Tề Đẳng Nhàn sẽ dùng phương thức nào để đáp trả lại cô ta.
Tề Đẳng Nhàn bèn buông Từ Ngạo Tuyết ra rồi nói: “Tạm biệt nhé, đoán chừng là lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Nam Dương!”
Từ Ngạo Tuyết trừng mắt với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Nếu như thứ lòng lang dạ sói mò đến thì tôi đã có súng săn để dự phòng trước!”
Tề Đẳng Nhàn cũng đáp lại bằng giọng điệu hết sức kiêu ngạo: “Tôi thì sợ cô cái rắm à, ông đây còn có đại bác đấy nhé!”
Khóe mắt của Từ Ngạo Tuyết bỗng dưng giật giật vài cái, cô ta xoay người đi làm thủ tục xuất cảnh rồi rời đi.
Tề Đẳng Nhàn phất phất tay với cô ta, tuy là lần này thời gian hắn ở chung với Từ Ngạo Tuyết ở thành phố Hương Sơn không phải là quá dài nhưng hắn có cảm giác rằng đã có không ít biến hóa thần kỳ xảy ra giữa hai người.
Từ Ngạo Tuyết đi lên máy bay tư nhân rồi bảo tiếp viên hàng không mang cho mình một ly rượu Champagne, sau đó cô ta uống một ngụm thật lớn để tự ổn định lại tâm trạng của bản thân mình.
“Cái tên chết tiệt này, nhất định sẽ có ngày mình giết chết anh ta! Ừm, nhất định phải là do mình tự tay giết chết anh ta mới được!” Từ Ngạo Tuyết tự nhủ với bản thân những điều vô cùng thừa thãi.
Nhưng mà Từ Ngạo Tuyết vừa mới cất cánh thì Tề Đẳng Nhàn đã nhận được một cuộc gọi từ Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo: “Tôi đang sắp sửa thông báo cho anh một tin tức cực kỳ xấu đây!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Tin tức đó chắc là về vấn đề quyết định danh phận cho tôi là một phần tử khủng bố chứ gì?”
Ngọc Tiểu Long nghe xong câu nói ấy thì trả lời ừ một tiếng, sau đó cô lại tiếp tục: “Phía trên đã đạt được nhận thức chung với gia tộc Rothschild rồi, cũng bởi vì anh đã đánh chết cả Jimmy de Rothschild lẫn người của gia tộc Thượng Quan nên bọn họ chuẩn bị công bố rằng sẽ quyết định danh phận của anh là phần tử khủng bố có khả năng đe dọa an ninh toàn cầu!”
“Có điều tất cả chúng tôi đã cố gắng hết sức để trì hoãn điều đó.”
“Bên phía Phó lão có thể giúp anh tranh thủ thời gian được thêm ba ngày, vào ba ngày sau thì anh sẽ chính thức bị coi là một phần tử khủng bố.”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại bằng giọng hết sức lười biếng: “À… Tôi biết rồi! Tôi còn tưởng là tôi sẽ trở thành phần tử khủng bố ngay lập tức nữa chứ!”
Rõ ràng là Ngọc Tiểu Long còn nghe ra được một chút cảm giác hưng phấn bên trong giọng điệu của Tề Đẳng Nhàn, nhất thời cô cảm thấy trên đầu mình đầy những sọc đen, rốt cuộc cái tên này đang nghĩ gì thế không biết nữa? Hắn sắp bị người ta coi là phần tử khủng bố, vậy mà hắn vẫn còn có thể hưng phấn được nữa hay sao?!
Ngọc Tiểu Long đâu có biết rằng Tề Đẳng Nhàn đang định nhân cơ hội này để lập mưu đồ phản con mẹ nó công lại một chuyến.
Thằng khốn kiếp Quý Khải kia dám đối nghịch với hắn, hơn nữa nhà họ Quý lại còn là gia tộc có tiền nhất ở thành phố Hương Sơn này nữa chứ, nếu như Tề Đẳng Nhàn không nhân cơ hội này để kiếm thêm thật nhiều tiền thì hắn phải chờ đến tận khi nào đây?
“Trước đây mình cũng đâu có hư hỏng như vậy đâu nhỉ, mình từng là một con người rất ngay thẳng và thành thật cơ mà… Hiện tại thì mình lại chuẩn bị đi bắt cóc người khác để tống tiền, ai dà, tất cả đều là tại cái đám Tham Lang và Đồ Phu khiến mình trở nên hư hỏng giống như bọn họ!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà yên lặng thở dài một tiếng trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn còn đang nghĩ ngợi về kế hoạch sắp tới của bản thân thì Ngọc Tiểu Long ở đầu dây bên kia đã nói tiếp bằng giọng lạnh lùng: “Tốt nhất là anh nên tranh thủ ba ngày sắp tới để nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện cho thật kỹ càng đi, nếu không thì một khi danh phận của anh đã được định đoạt thì anh sẽ không thể xoay chuyển tình hình thêm một lần nào nữa được đâu!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi đáp lại: “Không sao đâu, cô cứ đợi mà xem tin tức là được rồi!”
“Tin tức gì nữa cơ chứ?!” Ngọc Tiểu Long liên tục nhíu mày.
“Tin tức quốc tế chứ còn gì nữa!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bèn cúp điện thoại rồi nghĩ ngợi xem bản thân nên ra tay với Quý Khải vào thời điểm nào đây nhỉ?
Dù sao thì mỗi lần nghĩ về việc bản thân đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy ở nước Thiên Chủ là Tề Đẳng Nhàn luôn luôn cảm thấy hơi đau lòng… Thậm chí hắn vẫn còn đang phải mượn hai tỷ đô la Mỹ từ phía Gusinsky và Vinogradov nữa kia kìa.
“Ai dà, thực sự là chuyện gì cũng không thể không dính đến tiền bạc được!” Tề Đẳng Nhàn nhét điện thoại di động vào trong túi rồi bước ra khỏi sân bay.
Sau khi rời khỏi sân bay, Tề Đẳng Nhàn cũng ngay lập tức trèo lên xe ô tô của nhà họ Lôi rồi theo Lôi Thiên Tứ đến nhà họ Lôi một chuyến.
Tề Đẳng Nhàn được nhà họ Lôi sắp xếp cho ở lại trong căn phòng mà Tề Bất Ngữ từng ở lại vào ba ngày khi trước, căn phòng này chính là căn phòng nằm ở trung tâm của dinh thự.
Sau khi bước chân vào trong căn phòng trung tâm đó, Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức cảm thấy hình như từ trường phong thủy ở bên trong dinh thự này đã có xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu, mà những phản ứng biến hóa ấy xuất hiện là bởi vì hắn đã có mặt ở đây.
“Mình đã tu luyện đến được trình độ này rồi, cho dù có là con rồng được chôn ở Sơn Hải thì cũng không thể kéo theo mình chôn chung được đâu!” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại rồi cảm nhận thật kỹ càng, từng lỗ chân lông của hắn đều mở rộng ra, từng sợi tóc gáy của hắn đều dựng đứng lên, hắn cảm nhận được sát khí sâu đậm được giấu ở vùng trung tâm của bố cục sắp xếp phong thủy.
Lôi Thiên Tứ gõ cửa rồi bước vào trong phòng, ông ta hỏi: “Lý tổng à, cậu đã cảm nhận được điều gì chưa vậy?!”
Tề Đẳng Nhàn mở hai mắt ra nhìn về phía Lôi Thiên Tứ, sau đó mỉm cười và nói: “Tôi đã cảm nhận được sát khí nằm ở trung tâm của bố cục sắp xếp phong thủy của nơi này rồi. Có điều, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, với một người đã tu luyện được đến cảnh giới này như tôi thì thậm chí tôi còn có thể trấn áp được loại bố cục sắp xếp phong thủy còn chết chóc hơn như thế này nữa cơ!”
Lôi Thiên Tứ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy thì tốt quá rồi! Đành phải làm phiền Lý tổng khổ cực ở nhà họ Lôi chúng tôi một vài ngày vậy, đến lúc đó thì chắc chắn là tôi sẽ không bạc đãi Lý tổng một chút nào đâu.”
“Lôi lão không cần phải khách sáo với tôi làm gì, với tôi thì một chút tiền bạc kia không phải là quá quan trọng đâu, tôi có thừa biện pháp để kiếm được nhiều tiền mà!” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha một tiếng rồi đáp lại.
Lôi Thiên Tứ đứng đó nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn một lát rồi cũng không quấy rầy hắn thêm nữa, ông ta lại nói thêm một vài câu rồi ngay lập tức rời khỏi.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn lại gọi điện thoại cho Dương Quan Quan, bảo cô ta sáng sớm ngày mai hãy lái xe đưa cả Hoàng Sung theo đến một nơi ở gần nhà họ Lôi để tìm hắn và tiếp tục quá trình luyện công.
Chương 958 Tự khiến cho bản thân bại lộ
Chương 958: Tự khiến cho bản thân bại lộ
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Dương Quan Quan lái xe đưa theo cả Hoàng Sung đến một nơi ở gần nhà họ Lôi để tìm Tề Đẳng Nhàn.
Câu đầu tiên mà Dương Quan Quan nói ra sau khi mở miệng là: “Từ Ngạo Tuyết đã quay về Nam Dương chưa vậy?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời lại: “Cô ta đã về rồi, có một số người muốn gây sự với cô ta nên cô ta phải nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt để ổn định lại tình hình, nếu không thì sản nghiệp của cô ta sẽ bị người ta lén lút thâu tóm mất.”
Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói: “Chỉ sợ là anh vẫn còn cảm thấy có chút luyến tiếc cô ta phải không?”
Tề Đẳng Nhàn không đối diện thẳng thắn với câu hỏi đó mà chỉ quay đầu nhìn về phía Hoàng Sung rồi bắt đầu chỉ điểm công phu cho anh ta, hắn đang nghĩ biện pháp để giúp cho Hoàng Sung kết hợp võ công của bản thân anh ta với kỹ thuật bắn súng vào làm một.
Thấy bản thân không được để ý tới, nụ cười mỉa mai trên gương mặt của Dương Quan Quan lại càng thêm sâu đậm, cô ta thầm nghĩ sau này mình phải tính sổ với cái tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn kia một lần thật đàng hoàng mới được!
Nếu như không phải Dương Quan Quan đã chứng kiến cảnh Tề Đẳng Nhàn vì cứu mình mà bị đạn bắn trầy cả da thì ngày hôm nay cô ta đã quyết tâm vặt cái đầu chó của hắn xuống cho hả cơn giận của bản thân rồi.
“Cái thằng khốn kiếp tên là Nghiêm Động kia bây giờ đang ở thành phố Hương Sơn phải không? Như vậy thì để tôi đi tìm anh ta rồi vặt đầu anh ta xuống trước đã, chỉ còn có hai ngày nữa thôi là sư phụ của anh sẽ chính thức trở thành phần tử khủng bố rồi!” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Sung rồi nói với anh ta.
“A?! Trở thành phần tử khủng bố sao? Vậy thì không phải là cậu sẽ bị tất cả các quốc gia văn minh trên thế giới này hợp tác với nhau để tiêu diệt à?” Sau khi nghe xong những lời ấy, Hoàng Sung không nhịn được mà tỏ ra vô cùng kinh hãi. “Vậy thì có phải là tôi cũng sắp… bị trừ khử rồi hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó gân xanh nổi lên đầy đầu hắn, hắn mỉm cười rồi nói: “Anh có tin là ngay ngày mai thôi tôi có thể trừ khử anh ngay lập tức không hả, đồ chó chết này!”
Hoàng Sung vội vàng nói: “Tôi lỡ miệng, tôi lỡ miệng ấy mà, tôi không cố ý nói như vậy đâu, tôi chỉ mong là sư phụ sẽ được hưởng phúc dài như tiên, sống thọ ngang với trời đất!”
Dương Quan Quan nhíu mày lại rồi nói: “Anh sắp sửa trở thành một phần tử khủng bố rồi, vậy mà thoạt trông anh lại không có một chút lo lắng nào cả nhỉ.”
Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Trái lại tôi còn đang muốn nhân cơ hội này để chém giết một trận cho thỏa thích đây!”
Tề Đẳng Nhàn cũng đã sắp trở thành phần tử khủng bố rồi, vậy thì việc gì mà hắn phải kiêng kỵ nương tay nữa chứ, hắn cứ đi giết bất cứ ai mà hắn thích là được, dù sao hắn cũng đâu thể cõng cái nồi này trên lưng một cách oan uổng.
“Sư phụ à, chuyện này thực ra không hề nhẹ nhàng như những gì cậu đang nghĩ đâu, nó nghiêm trọng lắm đấy!”
“Nếu như cậu phải cõng cái nồi này trên lưng thì cậu cũng không còn nơi nào để nương thân thêm nữa đâu!”
“Tôi đã từng tham gia rất nhiều đợt hành động với mục đích vây bắt và thanh trừ phần tử khủng bố rồi, phần lớn trong số đó là các đội ngũ do những thành phần tinh anh của một vài quốc gia liên hợp lại với nhau để hành động, từ xưa tới nay giá trị vũ lực của tất cả bọn họ đều cực kỳ mạnh mẽ đấy, nếu có thể chơi đùa phần tử khủng bố đến khi chết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không để người đó sống sót đâu.”
Hoàng Sung nói với vẻ mặt có chút lo lắng: “Hơn nữa, những người có liên quan với cậu cũng sẽ vì chuyện này mà giữ khoảng cách nhất định với cậu cho mà xem…”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Về những chuyện này thì anh không cần lo lắng cho tôi làm gì… Có đúng là cái thằng súc sinh tên Nghiêm Động kia đang ở thành phố Hương Sơn không vậy hả, nếu đúng thì tôi phải vặt cái đầu của anh ta xuống rồi mang đi hầm canh cho biết mặt.”
Hoàng Sung lắc đầu rồi nói: “Tôi muốn tự bản thân mình có thể hoàn thành chuyện này. Hơn nữa, hiện tại tôi cũng không thể biết được rằng liệu có phải là hắn ta đang có mặt ở thành phố Hương Sơn hay không.”
“Có điều, chỉ cần Nhân Nhân và Nam Thiến vẫn còn đang ở lại bên cạnh tôi thì nhất định là hắn ta sẽ phải xuất đầu lộ diện mà thôi.”
Con gái của Nam Thiến là Nam Nhân Nhân cũng chính là con gái của Nghiêm Động, vốn dĩ ban đầu Hoàng Sung cũng không thể nào tiếp thu được sự thật đó, cũng vì vậy nên cho dù đã biết Nam Thiến ở nơi nào nhưng anh ta vẫn không muốn tìm đến chỗ Nam Thiến để gặp cô ấy. Mãi đến dạo gần đây, anh ta mới bắt đầu nghĩ thông suốt về chuyện này.
Có điều cái tên Nghiêm Động kia cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.
Nghiêm Động đã nói là sau khi cho Nam Thiến tám triệu thì anh ta sẽ không dây dưa làm phiền đến cô ấy nữa, vậy mà vào ngày khai trương cửa hàng mới của Nam Thiến thì anh ta lại ra lệnh cho Sở Vũ dẫn người đến khiêu khích cô ấy.
Nếu như cuối cùng không có Lôi tổng quản của nhà họ Lôi đứng ra xử lý thì không biết mọi chuyện có thể phát triển đến mức nào nữa.
Vậy nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ danh tiếng của Lôi tổng quản quá lớn nên dạo gần đây Nghiêm Động vẫn luôn không có động tĩnh gì, hơn phân nửa là anh ta đang muốn im lặng ẩn náu để quan sát tình hình xem sao, dù sao ở thành phố Hương Sơn này thì nhà họ Lôi cũng là những nhân vật mà bất cứ ai cũng không thể trêu chọc vào còn gì.
“Còn nữa, đại hội võ đạo do Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn và phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn liên thủ với nhau để tổ chức ra sắp sửa đến ngày khai mạc rồi đấy, đến lúc đó mà Chiến Phi lôi kéo tập thể các cao thủ ở phía nam đất nước tiến hành bao vây và tiêu diệt anh thì cũng vô cùng phiền phức cho coi!” Dương Quan Quan dời trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác, cô ta nói bằng giọng thật trầm.
“Bọn họ muốn đối phó tôi à? Vậy thì cũng phải xem liệu bọn họ có đủ năng lực để làm như vậy hay không mới được! Đến lúc đó thì tôi sẽ tự khiến cho bản thân bại lộ, tôi ngược lại cũng muốn thử xem xem những người đó có đủ năng lực để giữ chân tôi lại hay không.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười. “Dạo gần đây tôi đang tập trung nghiên cứu quyền pháp chim đại bàng của Hồng Thiên Đô, tôi lại hiểu ra thêm một vấn đề mới nữa rồi, cũng không phải không có nguyên nhân gì mà bản lĩnh chạy trối chết của ông ta lại được xưng tụng là đệ nhất trong thiên hạ này đâu.”
Dương Quan Quan vô cùng kinh ngạc, cô ta hỏi lại: “Tự khiến cho bản thân bại lộ sao? Có phải hành động đó của anh có hơi mạo hiểm quá mức rồi hay không?”
Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước mọi việc, sau khi làm cho đại hội võ đạo đó trở nên rối loạn thì tôi sẽ ngay lập tức chạy đi thật xa, nhân tiện còn kiếm thêm một số tiền nhỏ để bỏ túi mang theo nữa… Đợi đến khi nào đã rửa sạch được danh phận phần tử khủng bố rồi thì tôi sẽ quay lại với thành phố Hương Sơn này!”
Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn cực kỳ đơn giản, hắn chỉ muốn sử dụng vũ lực để phá tan tất cả những âm mưu thâm độc kia, hắn lười không muốn dông dài với những con người đó.
Chẳng phải là Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn và phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn đang chuẩn bị tổ chức một đại hội võ đạo gì gì đó để cố tình nhằm vào hắn sao? Cũng tốt thôi, vậy thì chính hắn sẽ khiến cho bản thân mình bại lộ trước mặt bọn họ vậy, hắn chỉ cần học theo trận đại chiến Kiều Phong đã xảy ra ở Tụ Hiền Trang (*) thôi, sau đó hắn sẽ tiêu sái gạt mình ra khỏi trận chiến rồi rời đi.
(*) Chi tiết trong tiểu thuyết Kim Dung.
Cứ như vậy thì mặt của hai tổ chức lớn nhất đều sẽ bị Tề Đẳng Nhàn vả cho sưng tấy, bọn họ cũng khó có thể tập hợp lòng người được nữa.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn đã có sẵn tính toán cho tất cả mọi việc.
Chỉ sau hai ngày nữa thôi, danh phận của hắn sẽ được quyết định là một phần tử khủng bố.
Đến lúc đó thì đại hội võ đạo của thành phố Hương Sơn cũng sẽ bước vào giai đoạn bắt đầu tụ họp lại với nhau, cả Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn và phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn đều sẽ bỏ ra rất nhiều tài nguyên và nhân lực, lấy cao thủ đệ nhất ở thành phố Hương Sơn là Chiến Phi làm người cầm đầu, lôi kéo phần đông các cao thủ võ thuật ở vùng phía nam để tất cả bọn họ cùng kết lại làm liên minh với nhau.
Tề Đẳng Nhàn sẽ lộ diện ở buổi họp của đại hội võ đạo đó, quấy nhiễu đại hội võ đạo, sau đó nhanh chóng rời đi, trong quá trình đó thì nhân tiện bắt cóc thêm cả Quý Khải đi theo nữa.
Tề Đẳng Nhàn đã kết thù với nhà họ Quý rồi còn gì, nếu như hắn bắt cóc Quý Khải theo thì thứ nhất là vừa có thể cảnh cáo nhà họ Quý một lần, thứ hai là vừa có thể kiếm được một số tiền lớn để đền bù một chút tổn thất của bản thân, có lý do gì mà hắn lại không làm như vậy cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn dẫn dắt hai học trò của mình luyện công phu cho xong rồi quay lại nhà họ Lôi để lên tiếng chào Lôi Thiên Tứ, sau đó hắn rời đi, cũng hứa hẹn với Lôi Thiên Tứ rằng bản thân sẽ về lại nhà họ Lôi vào buổi tối ngày hôm đó.
Hạng mục club trên du thuyền mà Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca đang cùng rót vốn đầu tư với nhau đã bắt đầu quá trình thi công rồi, ở bên phía cảng vốn dĩ đã có sẵn một thiết kế cột chống tương đối phù hợp, có điều số lượng công trình cần xây dựng khá là lớn, số vốn đầu tư được rót vào cũng khá là lớn, muốn thu hồi lại vốn đầu tư thì cũng cần một khoảng thời gian.
Vốn dĩ Dương Quan Quan đã hẹn Hứa Trường Ca rằng đến buổi chiều thì bọn họ sẽ cùng nhau đến công trường để thị sát tình hình một chuyến xem sao, kết quả là cô ta đợi tận nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Trường Ca ở đâu cả.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn cũng muốn nói chuyện với Hứa Trường Ca một chút nên hắn cũng đi theo Dương Quan Quan.
“Không phải là Hứa tổng đã quên mất chuyện này rồi đấy chứ?” Dương Quan Quan không nhịn được mà cau mày rồi hỏi, cô ta lấy điện thoại di động ra để chuẩn bị bấm số gọi cho Hứa Trường Ca.
“Chú Hứa là một con người tương đối tuân thủ giờ giấc, bệnh hay quên của chú ấy cũng chưa nghiêm trọng đến mức như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi nói. “Tôi đoán là có thể giữa chừng đã có chuyện gì đó xảy ra nên tạm thời chú ấy chưa thể tới đây để gặp cô được.”
Dương Quan Quan gọi vào số điện thoại của Hứa Trường Ca, nhưng trạng thái ở đầu dây bên kia lại là báo bận, cô ta bèn nói với Tề Đẳng Nhàn: “Không gọi được cho ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn lập tức đề nghị: “Để tôi gọi điện cho con gái của ông ấy thử xem sao.”
Nhất thời Dương Quan Quan lại lần nữa nở một nụ cười lạnh rồi nhíu mày và nói: “Vậy mà anh còn nói là anh không có quan hệ gì với Hứa Ức Ngọc cơ đấy, anh còn lưu số của cô ta nữa cơ mà!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không dám biện hộ điều gì cho vấn đề đó, dù sao cũng nhờ có ơn của Từ Ngạo Tuyết đã dùng thủ đoạn để gài bẫy hắn mà hình tượng của hắn trong mắt Dương Quan Quan cũng đã sụp đổ rồi, cho dù có nhiều lời với cô ta thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn gọi vào số điện thoại của Hứa Ức Ngọc, chuông điện thoại vừa mới reo được hai hồi thì người ở đầu dây bên kia đã bắt máy, bọn họ nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng của Hứa Ức Ngọc vọng ra: “Bé mập à, không xong rồi, daddy của tôi đã gây ra chuyện lớn rồi!”
Tề Đẳng Nhàn vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, hắn hỏi: “Có chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Ban nãy tôi đã gọi vào số điện thoại của chú Hứa nhưng mà chú ấy lại không bắt máy, vì thế nên tôi mới gọi vào số điện thoại của cô.”
“Ngày hôm qua tôi và daddy đã cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, sau đó có mấy người tìm đến trêu chọc tôi, bọn họ bị tôi cự tuyệt mà còn muốn giở trò táy máy tay chân với tôi nữa. Cuối cùng thì bọn họ bị daddy của tôi đánh gục, nhưng mãi sau bọn tôi mới biết được rằng những người đó đến từ võ đường Chiến Thiên!” Hứa Ức Ngọc nói bằng giọng hết sức lo lắng và sợ hãi.
Chương 959 Võ đường Chiến Thiên
Chương 959: Võ đường Chiến Thiên
Hứa Ức Ngọc kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho Tề Đẳng Nhàn nghe một cách đơn giản và ngắn gọn nhất, bây giờ thì Hứa Trường Ca đã bị người ta “mời” đến võ đường Chiến Thiên để giải quyết vấn đề rồi.
Một nơi như thành phố Hương Sơn ấy à, nếu như muốn nói nó là đô thị lớn, điểm giao thương giữa trong nước và quốc tế thì cũng không phải là sai, thế nhưng có rất nhiều chuyện mà người dân ở nơi này lại giữ vững quan điểm bảo thủ mà không chịu thay đổi…
Ở thành phố Hương Sơn này, người ta cực kỳ coi trọng quy củ giang hồ, thậm chí mức độ coi trọng còn hơn bất cứ một thành phố nào khác trên địa phận nước Hoa.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng có lẽ câu chuyện không chỉ đơn giản là như vậy, dù sao Hứa Trường Ca cũng là một người có địa vị và danh tiếng, làm gì có ai không có mắt mũi mà dám trêu chọc con gái của Hứa Trường Ca ngay trước mặt ông cơ chứ?
Cho dù có nghĩ như thế nào thì hắn cũng cảm thấy rằng trong câu chuyện vừa rồi có một chút mùi âm mưu.
“Cậu của tôi đang nghĩ cách nhờ vả bạn bè giúp đỡ rồi, hiện tại thì tôi cũng không biết là tôi phải làm gì nữa đây…” Hứa Ức Ngọc nói, có vẻ như cô đang rất sốt ruột và nóng lòng.
Có sao thì nói vậy thôi, trong thời buổi hiện nay thì đúng là con gái khi đi ra ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm thật, không chừng sẽ có một vài tên lưu manh nào đó bắt đầu trêu chọc bạn, nếu như trêu chọc không thành công thì có thể bọn chúng sẽ đánh cho bạn một trận, quả thực là vô cùng đáng ghét.
Hứa Trường Ca chẳng qua cũng chỉ làm ra những việc mà một người bố nên làm, đó là bảo vệ con gái của mình mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Ức Ngọc: “Ngay bây giờ tôi sẽ đến võ đường Chiến Thiên, cô không cần phải sốt ruột làm gì cả, để tôi giúp chú Hứa giải quyết chuyện lần này cho.”
Hứa Ức Ngọc vội vàng nói: “Này bé mập, anh đừng có mà làm loạn nữa, tôi biết là anh có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, thậm chí anh còn có thể khiến cho Lôi lão đứng ra nói chuyện giúp anh. Nhưng mà dù sao chuyện này cũng có liên quan đến những người nằm trong giới giang hồ mà, ở thành phố Hương Sơn này có một quy củ, nếu như là chuyện của giới giang hồ thì phải để cho người nằm trong giới giang hồ giải quyết… Nếu như anh vận dụng mối quan hệ của anh với Lôi lão để giải quyết chuyện này thì sau này nhà họ Hứa chúng tôi cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Hương Sơn được nữa đâu!”
Những lời mà Hứa Ức Ngọc vừa mới nói thực sự không phải là nói quá, ở thành phố Hương Sơn này thì các tổ chức giang hồ có mối liên kết rất chặt chẽ với nhau.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn có thể mời Lôi Thiên Tứ đứng ra hòa giải nhưng hắn không thể sử dụng danh tiếng của Lôi Thiên Tứ để áp chế võ đường Chiến Thiên được, nếu không thì chắc chắn là những người thuộc giới giang hồ ở thành phố Hương Sơn đều sẽ không tán thành chuyện đó, sau này nhà họ Hứa cũng sẽ bị những người thuộc giới giang hồ cô lập và trở thành mục tiêu mà bọn họ săn đuổi.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không hành xử tùy tiện đâu, tôi cũng không cần phải kinh động đến Lôi lão chỉ vì chút chuyện nhỏ như thế này.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại.
Quả thực là nhà họ Lôi thiếu nợ Tề Đẳng Nhàn một ân tình không nhỏ, nhưng mà hắn cũng không thể cứ động một tí là lại lấy nhà họ Lôi ra để xử lý những chuyện vụn vặt được, có khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà không chứ, nếu như hắn thực sự làm vậy thì có vẻ là nhân phẩm của hắn đang dần dần bị mài mòn, mà cứ nhờ vả mãi thì nhà họ Lôi cũng sẽ cảm thấy phiền chán.
Sau khi cúp cuộc điện thoại gọi cho Hứa Ức Ngọc, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại rồi nói với Dương Quan Quan: “Đã có chuyện xảy ra với chú Hứa rồi, chú ấy chọc tới người của võ đường Chiến Thiên, bây giờ thì chú ấy đang bị người của võ đường Chiến Thiên mời về chỗ bọn họ để giải quyết.”
Nghe xong những lời ấy, Dương Quan Quan không nhịn được mà híp mắt lại rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Võ đường Chiến Thiên sao? Vậy thì chắc chắn chuyện này lại là do cái tên chó chết Chiến Phi đó gây ra rồi! Cái tên hèn hạ đó, đặt tên võ đường như vậy mà cũng không biết chữ ngượng viết như thế nào à!”
“Để sau này tôi sẽ rót vốn đầu tư rồi thành lập một võ đường tên là võ đường Diệt Thiên, sau đó xây võ đường Diệt Thiên ở đối diện võ đường Chiến Thiên luôn.”
“Đến lúc đó thì xin hoan nghênh hắn ta tìm tới để đập phá võ đường của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì bỗng dưng nở nụ cười rồi nói: “Lại còn võ đường Diệt Thiên nữa cơ à? Có điều Chiến Phi người ta được khắp nơi vinh danh là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn đấy, chắc hẳn là anh ta cũng phải có một chút tài năng thực sự, không phải đối với anh ta thì việc đập phá võ đường của cô chỉ là một chuyện rất đơn giản thôi sao?”
Dương Quan Quan đáp lại: “Nếu như Chiến Phi muốn đập phá võ đường của tôi thì tất nhiên đó là một chuyện đơn giản, nhưng mà chẳng lẽ tôi lại không thể mời người khác đến để giúp sức hay sao? Mấy cao thủ võ thuật ở trong ngục giam U Đô của anh ấy, anh cứ thả một vài người trong số đó ra ngoài là đủ để đánh cho hắn ta phải són cả phân ra quần rồi!”
Tề Đẳng Nhàn không thể không dở khóc dở cười, đối với hắn mà nói thì cục diện bây giờ là cực kỳ bất lợi, nếu như hắn thực sự thả những người đó ra ngoài thì khả năng cao là bọn họ có thể dùng đủ các loại thủ đoạn bạo lực máu me để tiêu diệt võ đường Chiến Thiên chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, vậy nhưng làm gì có ai có thể áp chế được mấy tên ma vương tái thế đó nữa chứ!
Dù sao nếu như bọn họ muốn tạo phản thì chỉ cần khiến cho thân phận của Tề Đẳng Nhàn bại lộ là xong, đến khi ấy thì hắn chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
Lần trước khi tới Ma Đô cùng với Tề Bất Ngữ, Tham Lang thậm chí còn nảy ra ý định đánh lén ông, chứ đừng nói gì đến Tề Đẳng Nhàn vốn đã có thanh danh yếu hơn Tề Bất Ngữ hẳn một bậc.
Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không nói thêm một lời nào với Dương Quan Quan nữa, hắn chỉ đi thẳng một đường tới võ đường Chiến Thiên.
Khi vừa mới đặt chân vào cửa võ đường Chiến Thiên thì đúng lúc hắn gặp phải đám người Hứa Ức Ngọc đang đứng đợi ở nơi đó.
Ngay cả mẹ của Hứa Ức Ngọc là Triệu Tân Lan và cậu của Hứa Ức Ngọc là Triệu Tân Không cũng đều có mặt ở nơi này, hình như ba người bọn họ đang đợi một ai đó đến để giúp đỡ.
“Bé mập à!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hứa Ức Ngọc vội vàng tiến tới bắt chuyện với hắn. “Cả Dương tiểu thư cũng tới đây sao?”
Dương Quan Quan đáp lại: “Tôi là đối tác làm ăn của chú Hứa mà, nếu như có chuyện gì xảy ra với chú ấy thì đương nhiên là tôi phải tới xem một chút rồi.”
Triệu Tân Không không nhịn được mà nhướng mày rồi nói: “Tiểu Ngọc à, chẳng phải là cậu đã bảo cháu rồi sao, là cậu đã liên lạc với nhà họ Hà để xin bọn họ giúp đỡ chúng ta rồi, bọn họ sẽ gọi cho thiếu đà chủ Trần Hùng Phi của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn để cậu ấy ra mặt hòa giải giúp chúng ta còn gì? Chắc chắn là sẽ không có chuyện võ đường Chiến Thiên không nể mặt Trần thiếu đà chủ rồi!”
Triệu Tân Lan cũng nói hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa yêu cầu của nhà họ Hà còn cực kỳ đơn giản nữa chứ, bọn họ chỉ muốn con và Hà Định Khôn làm quen với nhau như bạn bè nam nữ bình thường thôi, thậm chí với chúng ta mà nói thì đây còn là một chuyện tốt nữa chứ!”
Sau khi nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn chỉ lắc đầu rồi nói: “Các người đừng có mà làm hại Hứa Ức Ngọc, nhà họ Hà hiện giờ đang là thế lực đối đầu với thị trưởng Hoàng của thành phố Hương Sơn, hơn nữa chẳng còn bao lâu nữa là nhà họ Hà sẽ xuống dốc cho coi.”
“Ha ha ha, tại sao tôi lại cảm thấy có mùi chua tỏa ra từ những lời vừa rồi vậy nhỉ? Nhà họ Hà mà xuống dốc sao?”
“Tôi nói cho cậu biết nhé, mấy ngày trước nhà họ Hà vừa mới tạo được mối liên kết với thị trường trang sức ở bên phía nước Mỹ, bọn họ đang chuẩn bị đổi hướng phát triển theo hình thức quốc tế hóa rồi đấy!”
“Liệu cậu có biết đối tác của nhà họ Hà ở quốc tế là ai không vậy nhỉ? Chỉ sợ nói ra thì cậu sẽ sợ đến mức tè ra quần mất! Đó chính là tập đoàn tài chính Boston có danh tiếng rất cao đấy!”
“Cậu đã từng nghe qua về danh tiếng của tập đoàn tài chính Boston chưa vậy? Bọn họ chính là tập đoàn tài phiệt đứng đầu nước Mỹ, đã từng nâng đỡ một vị chính trị gia lên được chức tổng thống đấy!”
Sau khi nghe xong những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, Triệu Tân Không bật cười ha ha, ông ta thầm nghĩ trong lòng rằng cái thằng ranh con kia đúng là loại cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chỉ biết nói vớ vẩn linh tinh để quấy nhiễu chuyện tốt giữa nhà họ Hà với nhà họ Hứa.
Làm sao mà Tề Đẳng Nhàn có thể không biết về chuyện mà ông ta vừa nhắc đến được cơ chứ, thậm chí người liên lạc với tập đoàn tài chính Boston còn chính là Lý Vân Uyển cơ mà.
Bên phía Lý Vân Uyển đã phải dùng tận năm trăm triệu đô la Mỹ để khiến cho tập đoàn tài chính Boston đồng ý phối hợp với bọn họ, trên thực tế thì tập đoàn tài chính Boston căn bản chỉ đang sử dụng danh tiếng sẵn có để kiếm được số tiền kia mà thôi.
Lý Vân Uyển cũng tận dụng danh tiếng của tập đoàn tài chính Boston để tiến hành lập nên một kế hoạch phát triển ở nước Mỹ, còn bên phía tập đoàn tài chính Boston thì chỉ cần phái một vài nhân vật râu ria xuất hiện để phối hợp với cô ta, khiến cho kế hoạch mà bọn họ lập ra được tiến hành thuận lợi hơn một chút…
Đây cũng chính là lý do vì sao mà Lý Vân Uyển lại nói rằng đám người ở nước Mỹ rất thành thạo công phu sư tử ngoạm, dù sao thì tập đoàn tài chính Boston cũng không cần phải bỏ công sức gì lớn lao nhưng bọn họ vẫn có thể thu năm trăm triệu đô la Mỹ vào trong tay mình.
“Cái bẫy này chính là do ông đây tự tay đào để đợi bọn họ nhảy vào đấy, làm sao mà ông đây có thể không biết được?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Triệu Tân Không một cái.
Triệu Tân Lan lại tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp: “Tiểu Lý Tử à, tôi thừa nhận là quả thực cậu cũng không quá tệ, thậm chí cậu còn có thể khiến cho ông chủ Quan phải cúi đầu xin lỗi cậu! Nhưng cậu cũng cần phải biết rằng nhà họ Hà chính là gia tộc thuộc tầng lớp cao nhất ở thành phố Hương Sơn chúng tôi, nếu như lấy cậu ra so sánh với bọn họ thì chênh lệch vẫn còn vô cùng rõ rệt, cậu vẫn còn phải nỗ lực thêm nhiều lắm đấy!”
Tề Đẳng Nhàn thực sự rất muốn hỏi Triệu Tân Lan một câu: “Hôm nay bà không mời ông đây uống cà phê nữa à?”
Nhưng nghĩ lại thì cuối cùng hắn vẫn không hỏi.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc xe ô tô sang trọng cũng đã dừng lại trước cửa võ đường Chiến Thiên, có hai người bước xuống từ trên xe, đó chính là thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn là Trần Hùng Phi và đại thiếu gia của nhà họ Hà là Hà Định Khôn!
“Cả vợ và em vợ của Hứa Trường Ca đều có vấn đề đầu óc, phải không vậy?” Dương Quan Quan không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thấp giọng hỏi hắn.
“Ặc… Đừng có mà nói như vậy chứ.” Tề Đẳng Nhàn thấp giọng trả lời lại, tuy rằng hắn cũng rất tán đồng với những gì mà Dương Quan Quan vừa nói.
Triệu Tân Không vừa mới nhìn thấy hai người Trần Hùng Phi và Hà Định Khôn thì đã hận không thể quỳ xuống liếm chân bọn họ ngay lập tức, thái độ của ông ta khác hẳn lúc nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn.
Hà Định Khôn cũng nhìn thấy Dương Quan Quan, anh ta không nhịn được mà mỉm cười rồi chào hỏi: “Dương tiểu thư cũng có mặt ở đây sao?”
Dương Quan Quan gật đầu một cách lạnh nhạt, mối quan hệ giữa cô ta và Hà Định Khôn cũng không phải sâu đậm gì, chẳng qua bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng từng dùng bữa chung và nói chuyện phiếm một hồi với nhau mà thôi.
Bây giờ thì Dương Quan Quan cũng có thể được coi là một thế lực trấn giữ một phương rồi.
Chương 960 Trần Hùng Phi
Chương 960: Trần Hùng Phi
“Mọi người không cần phải mời Dương tiểu thư đến đây làm gì đâu, bởi vì cho dù bây giờ thế lực của Dương tiểu thư ở Ma Đô là rất lớn nhưng xét cho cùng thì cô ấy cũng không có nhiều tiếng nói ở thành phố Hương Sơn cho lắm.”
Hà Định Khôn quay mặt về phía đám người Triệu Tân Lan rồi lắc đầu và nói như vậy.
Triệu Tân Không bèn vội vàng nói: “Hà thiếu gia à, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đâu có xin bọn họ giúp đỡ chúng tôi, là bọn họ tự mình chạy đến đây muốn tham dự đấy chứ!”
Dương Quan Quan không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, có vẻ cô ta rất buồn cười, ánh nhìn đó ý muốn bảo rằng đáng đời cái tên thích chơi trò mặt nóng dán mông lạnh, bây giờ thì hắn bị người ta làm cho bẽ mặt rồi đấy, có thấy thoải mái không?
Tề Đẳng Nhàn thì không quan tâm đến những chuyện đó, hắn chỉ để ý đến sự an toàn của Hứa Trường Ca thôi, hơn nữa hắn cũng đã quyết định rằng mình sẽ nâng cao địa vị của Hứa Trường Ca lên để ông giúp mình kiểm soát Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn rồi.
Trần Hùng Phi nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Lần này các người mời tôi là mời đúng người rồi đấy! Sắp tới phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn sẽ liên thủ cùng với Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn để tổ chức đại hội võ đạo, Chiến Phi sư phụ chính là người được chúng tôi nhận định là minh chủ võ lâm của vùng phía nam!”
“Tuy rằng Hứa tiên sinh đã ra tay đánh đồ đệ của Chiến Phi sư phụ, nhưng vấn đề này không phải là quá lớn, chỉ cần tôi nói một hai câu thôi là mọi chuyện sẽ được giải quyết rồi!”
“Đi thôi, chúng ta không nên lãng phí miệng lưỡi ở chỗ này làm gì cho tốn thời gian.”
Hai chị em Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không đều bị khí chất toát ra từ Trần Hùng Phi làm cho chấn động, bọn họ âm thầm tỏ ra kính nể trong lòng, không hổ là thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, ngay cả lời nói cũng rất có trọng lượng!
Dương Quan Quan không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Nếu như tôi đánh nhau với anh ta thì ai sẽ là người chiến thắng vậy?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lời cô ta: “Cô có thể đánh cho anh ta són cả phân ra quần luôn ấy chứ!”
Nghe xong những lời ấy, Dương Quan Quan bèn nở nụ cười thỏa mãn rồi khẽ gật đầu.
Võ công của Dương Quan Quan chính là do Tề Đẳng Nhàn sử dụng tài nguyên để thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng, vốn dĩ bản thân cô ta cũng có thiên phú kinh người rồi, lại thêm vào nhiều tài nguyên như vậy, nếu như cô ta còn không có một chút tài năng nào thì tốt hơn hết là cứ tìm đại một vách núi nào đó rồi nhảy xuống luôn đi cho xong.
Trước đây Trần Hùng Phi đã từng giao đấu với Tề Đẳng Nhàn, chỉ trong vòng chưa đến ba chiêu mà hắn ta đã bị một quyền “Bán bộ băng quyền” đánh gục rồi.
Theo như những gì mà Tề Đẳng Nhàn nhận xét thì chỉ sợ bây giờ Trần Hùng Phi thậm chí còn không thể đỡ nổi một đòn của hắn.
“Được được được, cảm ơn thiếu đà chủ, cũng cảm ơn Hà thiếu gia vì đã giúp chúng tôi liên lạc với cậu ấy! Đợi đến khi nào lão Hứa có thể bình an vô sự đi ra ngoài thì tôi xin cam kết là sẽ để cho Tiểu Ngọc đính hôn với cậu!” Triệu Tân Lan vội vội vàng vàng nói, cứ như thể bà ta rất sợ mình sẽ không gả được Hứa Ức Ngọc ra bên ngoài vậy.
“Ha ha, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, trước tiên chúng ta cần đảm bảo rằng chú Hứa được bình an vô sự rồi hẵng nói sau.” Hà Định Khôn lơ đễnh khoát tay một cái, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh.
Hứa Ức Ngọc ngẩn cả người ra, không hiểu đang có chuyện gì, chẳng phải bọn họ đã nói với cô rằng điều kiện mà nhà họ Hà đưa ra chỉ là yêu cầu cô với Hà Định Khôn làm quen với nhau như bạn bè nam nữ bình thường thôi sao? Tại sao bây giờ lại đi thẳng đến bước đính hôn rồi vậy?
Hứa Ức Ngọc nói: “Mẹ à, lúc trước mẹ đâu có nói như vậy với con?!”
Triệu Tân Lan lại thấp giọng nói: “Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Hà thiếu gia làm sao mà có thể so sánh ngang hàng với cái thằng nhãi ranh béo ú mà con đang quen được, cậu ấy mạnh mẽ hơn cậu ta, ngoại hình của cậu ấy cũng đẹp hơn cậu ta, gia thế thì đương nhiên là cao hơn hẳn cậu ta rồi! Bây giờ con cũng đã đến độ tuổi nên lập gia đình rồi đấy, đàn bà con gái mà đợi đến lúc ba mươi tuổi thì sẽ mất giá cho coi!”
Hứa Ức Ngọc không còn gì để nói nữa rồi, mất giá sao? Chẳng lẽ Triệu Tân Lan thực sự chỉ coi cô như một món hàng cần bán đi thôi ư?
“Các người đừng có nhiều lời nữa, mau theo tôi đi vào trong đó đi!” Trần Hùng Phi nói với giọng hết sức lạnh lùng.
Triệu Tân Không quay sang Tề Đẳng Nhàn rồi nở nụ cười đắc ý và nói: “Ngày hôm nay bọn tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới gọi là nhân vật có quyền có thế có mặt mũi ở thành phố Hương Sơn! Cậu đừng tưởng là bản thân có một chút bản lĩnh thì có thể vươn lên làm anh hùng trong thiên hạ.”
“...”
Tề Đẳng Nhàn không còn gì để nói nữa rồi, ông đây còn chưa kịp nói câu nào mà các người đã liên tục giễu cợt rồi móc mỉa, hơn nữa chính bản thân hắn còn chưa có suy nghĩ rằng mình có thể trở thành anh hùng trong thiên hạ!
Triệu Tân Lan đi tới vỗ vỗ vào vai Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói: “Lần trước cậu đã đòi được năm trăm triệu về cho chúng tôi, nhà chúng tôi đều rất cảm kích cậu, nhưng cậu và Tiểu Ngọc thực sự không hợp để ở bên nhau đâu!”
Bà ta vừa mới nói ra những lời này thì Dương Quan Quan đã lập tức nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt tràn ngập sát khí!”
“Anh dám lén lút cho Hứa Trường Ca tiền để giúp chú ấy chiếm mất cổ phần của tôi à?!” Dương Quan Quan vừa nghiến răng vừa hỏi hắn.
Lúc ấy tình hình tài chính của Hứa Trường Ca đang nằm trong trạng thái nguy kịch, ngược lại Dương Quan Quan có thể vươn lên chèn ép ông, cũng chính vì vậy mà lẽ ra số cổ phần mà Hứa Trường Ca chiếm được phải thấp hơn so với cô ta rất nhiều.
Những việc mà Tề Đẳng Nhàn đã làm không khác gì đang đào góc tường của Dương Quan Quan cả, cái tên hai mặt này dám làm trò ăn cây táo rào cây sung với cô ta sao?
Thực ra lúc đó thì Tề Đẳng Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ Hứa Trường Ca một chút mà thôi, chút tiền lẻ đó với hắn mà nói thì còn không bõ dính răng nữa là…
Nhưng ngay cả chính bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng không biết. là do hắn quá hào phóng, hay là do hắn kiếm tiền quá dễ dàng, vậy nên hắn mới không cảm thấy mấy trăm triệu là một số tiền lớn nữa.
“Cô đừng có mà để ý chút chuyện nhỏ này nữa, cũng chỉ là giúp đỡ năm trăm triệu thôi mà, cô rót vốn đầu tư nhiều như vậy vào club trên du thuyền kia thì sao phải so đo từng chút một thế chứ.” Tề Đẳng Nhàn vừa thản nhiên đáp lại vừa nhấc chân đi vào theo đám người Trần Hùng Phi.
Bên trong võ đường Chiến Thiên được lắp đặt những trang bị rất xa hoa mang theo màu sắc rất cổ điển, sàn của võ đường đa số là sàn lót gỗ, cũng là loại cao cấp thường được dùng để lót bên dưới một sân bóng rổ.
Bọn họ vừa mới bước chân vào võ đường thì đã được rất nhiều ánh mắt chú ý đến, những ánh mắt đó đều đến từ các đệ tử của võ đường Chiến Thiên.
Tất cả các đệ tử đó để mặc võ phục màu trắng toát, ở thắt lưng có đeo một cái đai lưng màu đen, dưới chân cũng đi giày thái cực, khi đứng cùng với nhau tạo thành một đội thì mang lại cảm giác cực kỳ có khí chất.
“Rầm!”
Một tiếng động không nhỏ vang lên, một bóng người nặng nề ngã xuống dưới đất.
Người vừa mới ngã xuống kia chính là Hứa Trường Ca chứ không phải ai khác.
Khóe miệng của Hứa Trường Ca rỉ máu, sắc mặt của ông vô cùng tái nhợt, trông có chút chật vật không tả nổi.
“Daddy ơi!” Hứa Ức Ngọc không kiềm chế được bản thân mà gọi một tiếng thật to, cô vội vàng chạy tới đỡ Hứa Trường Ca đang ngã dưới đất dậy.
Hứa Trường Ca vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, ông hỏi: “Tại sao con lại có mặt ở đây? Chẳng phải là bố đã gọi điện về bảo mọi người không cần lo cho bố à?”
Hứa Ức Ngọc trả lời: “Cậu đã liên lạc với Hà thiếu gia để Hà thiếu gia giúp chúng ta xin Trần thiếu đà chủ đứng ra hòa giải hộ rồi ạ.”
Khuôn mặt của Hứa Trường Ca đen lại như đít nồi, ông nói: “Hòa với giải cái gì chứ, bố chỉ đang bàn luận võ thuật với người của võ đường Chiến Thiên một chút mà thôi, đâu có đến mức phải làm như vậy!”
Người được vinh danh là “thần thủ” là Chiến Phi lúc này đang an vị ở chính giữa võ đường trong tư thế khoanh hai chân lại ngồi trên bồ đoàn, khuôn mặt của anh ta vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm nghị, anh ta cười lạnh rồi nói: “Bàn luận võ thuật sao hả? Hừ, ông đã khiến cho đồ đệ của tôi bị thương mà còn nói rằng Chiến Phi tôi đây chỉ có bản lĩnh tầm thường thôi nữa, ông nghĩ đây là một vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng cách bàn luận võ thuật thôi sao?!”
“Chiến Phi sư phụ, daddy của tôi không thể nói ra những lời như vậy được! Hơn nữa chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng là do các đồ đệ của anh tìm tới chỗ tôi rồi giở trò táy máy tay chân với tôi trước mà.” Hứa Ức Ngọc lên tiếng.
“Hừ! Tôi không muốn nghe những lời giải thích dài dòng của các người, tôi chỉ cần biết một điều là Hứa Trường Ca đã đánh đồ đệ của tôi, như vậy thì không được!” Chiến Phi lại nói.
Sắc mặt của Hứa Trường Ca không thể tính là dễ coi được, nhưng chính bản thân ông tài nghệ không bằng người ta, làm sao mà ông có thể phản bác lại được cơ chứ?
Huống chi người được vinh danh là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, “thần thủ” Chiến Phi, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ra tay với ông!
Ở bên cạnh Chiến Phi còn có một người đàn ông khác đang ngồi, người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa còn có khí chất vô cùng trầm ổn, có cảm giác như anh ta là một con người rất từng trải đã thấy qua vô số bộ mặt khác nhau của xã hội.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quan sát người này thêm vài lượt từ trên xuống dưới, có vẻ như đây chính là người là Kiều Thu Mộng từng kể rằng muốn chia rẽ Vĩnh Dạ Quân nhỉ, Hứa Hử phải không?!
“Ngày hôm nay ông hãy tự phế đi hai tay của mình, sau đó thề là sau này sẽ mãi mãi không dùng đến võ thuật nữa, cuối cùng còn phải đăng một bản tin lên báo chí để xin lỗi võ đường Chiến Thiên chúng tôi, vậy thì tôi sẽ để cho ông bình an vô sự rời khỏi nơi này!” Chiến Phi nhìn về phía Hứa Trường Ca rồi trầm giọng nói.
Hứa Trường Ca không thể kìm nén nổi cảm giác uất ức trong lòng, ông chỉ đường đường chính chính đứng ra để bảo vệ con gái mình mà thôi, vậy mà ông phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy sao?!
“Thiếu đà chủ à, cậu mau đứng ra nói lời nào đó đi!” Hà Định Khôn đứng ở phía sau nói với Trần Hùng Phi như vậy.
Trần Hùng Phi gật đầu, sau đó hắn ta bước lên một bước rồi mỉm cười và chắp tay nói: “Chiến sư phụ!”
Chiến Phi thấy người vừa bước tới là Trần Hùng Phi thì không thể không tỏ lòng kính trọng, anh ta cũng đứng dậy, chắp tay chào lại và nói: “Thì ra là thiếu đà chủ, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đón cậu từ xa!”
Trần Hùng Phi lại nói: “Chiến sư phụ, lần này tôi tới đây cũng là vì người khác muốn nhờ tôi giúp đỡ một việc! Tôi thấy rằng xung đột xảy ra lần này giữa Hứa tiên sinh và võ đường của anh cũng chỉ là vì có một chút hiểu lầm mà thôi, không bằng để tôi xin phép ra mặt thay hai người hòa giải, biến chiến tranh thành hòa bình một phen, được chứ?”