Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31 Một cuộc điện thoại

Mặt chị Tĩnh hoàn toàn đen lại, sau đó, cô ta cười lên, nụ cười kiểu cười u ám.

"Được, tên nhóc, tôi muốn nhìn thử xem cậu không nể mặt tôi như thế nào!" chị Tĩnh gằn giọng nói, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén hơn.

"Tôi chắc chắn sẽ lại đè vị Báo ca này trên mặt đất đánh một trận, nếu cô cứ tiếp tục ra vẻ như thế, vậy tôi cũng chỉ có thể nhấn khuôn mặt xinh đẹp của cô vào trong bồn nước tiểu vậy!" Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm nói.

Vương Bảo đã nổi trận lôi đình, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại phách lối hơi quá mức như thế, không để cậu ta vào trong mắt, cũng không nể mặt chị Tĩnh.

Long Á Nam trên lầu nhìn thấy một màn này, nói: "Làm lớn chuyện rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị Tĩnh quản lý việc này."

Từ Ngạo Tuyết lại cười nói: "Đừng nha, chuyện này đang thú vị vậy mà, để bọn hắn tiếp tục náo loạn rồi nhìn drama không tốt sao?"

Long Á Nam lại lắc đầu, nói: "Trước kia là do tiểu thư bội ước, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút áy náy với Tề Đẳng Nhàn. Hắn gặp được chuyện lớn như vậy ở đây, nếu tôi mặc kệ ngồi xem để hắn bị người khác làm hại, tiểu thư biết được chắc chắn sẽ không vui!"

"Tiểu Long quả thật là người có tâm địa lương thiện, nếu như bên cạnh tôi cũng có một tên đàn ông đã không có bản lãnh gì, miệng lại còn rất thúi như vậy, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn có chết được bao xa thì chết." Từ Ngạo Tuyết bưng ly vang đỏ lên, lắc đầu cười nói.

Lúc này, bầu không khí bên dưới đã căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm, nếu chờ thêm một lát nữa, có lẽ sẽ hết sức căng thẳng.

Lúc chị Tĩnh đang chuẩn bị lên tiếng, điện thoại di động của cô ta vang lên lên, là Long Á Nam gọi tới.

Cô ta không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó nhận cuộc gọi.

"chị Tĩnh, chuyện ngày hôm nay, hãy nể mặt mũi tôi mà dừng ở đây, coi như tôi thiếu cô một ân tình." Long Á Nam lạnh lùng mở miệng nói.

"A. . . Á Nam cô biết hắn sao? Nếu cô cũng đã mở miệng, tôi còn có thể không đồng ý sao?" chị Tĩnh nghe xong, khẽ cười nói.

Long Á Nam ừ một tiếng, nói: "Chỉ một lần này, hy vọng chị Tĩnh cô cho tôi chút thể diện."

chị Tĩnh nói "Vậy không sao hết!"

Nói xong những lời này, Long Á Nam đã cúp điện thoại.

"chị Tĩnh, thế nào đây?" Vương Bảo nhìn chị Tĩnh, hỏi.

chị Tĩnh đặt điện thoại qua một bên, liếc Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, không ngờ rằng tên nhóc này lại có mối quan hệ kiểu này, vậy mà có thể khiến cho Long Á Nam đứng ra nói chuyện vì hắn!

chị Tĩnh khoát tay áo, nói: "Vương tổng, cậu giẫm chân người ta trong phòng vệ sinh, ít nhiều cũng có chỗ không đúng."

"Chuyện ngày hôm nay, có người gọi điện thoại cho tôi rồi, dừng ở đây đi."

Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng có chút bất đắc dĩ.

Tề Đẳng Nhàn kiêu căng phách lối khiến cô ta rất khó chịu, chẳng qua, không thể không cho Long Á Nam mặt mũi!

Có lẽ phải nói rằng, cô ta không thể không để ý tới mặt mũi của người phụ nữ đứng

sau Long Á Nam!

Vương Bảo sau khi nghe nói như thế trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Ngô thiếu cũng trợn mắt há hốc mồm mà liếc nhìn chị Tĩnh một cái, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã đắc tội chết với chị Tĩnh rồi, nhưng sau khi chị Tĩnh nhận điện thoại, lại dễ dàng buông tha cho hắn?

"Chẳng qua, chỉ một lần này! Lần sau nếu cậu còn dám gây sự trong quán rượu của tôi, cũng đừng trách tôi cũng không nể mặt người kia." Sắc mặt chị Tĩnh đột nhiên lạnh lẽo, u ám nói.

Tề Đẳng Nhàn khinh thường cô ta, nhẹ nhàng nhếch miệng, yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon, bưng ly rượu chậm rãi uống một ngụm, ra vẻ không thèm để ý.

Dáng vẻ này bị chị Tĩnh thu hết vào mắt, trong lòng vụt vụt vụt nổi trận lôi đình, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phát tác đ"Được, không biết cậu có cách gì có thể khiến cho trợ lý của Ngọc Tiểu Long nói chuyện thay cậu, mặt mũi này, tôi không thể không cho! Lần sau, chỉ cần còn có lần sau nữa, cậu lại lọt vào tay tôi, tôi sẽ khiến cậu phải trả cả gốc lẫn lãi!" Ánh mắt chị Tĩnh lãnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ.

Vương Bảo nghiến răng nghiến lợi, hôm nay chịu thiệt thòi lớn như thế mà cứ bỏ qua như vậy? !

Chẳng qua, thể diện của chị Tĩnh, hắn cũng không dám không cho.

Vị boss đứng sau chị Tĩnh, hắn không đụng vào nổi.

"chị Tĩnh, chuyện ngày hôm nay, tôi nể mặt cô!" Vương Bảo trầm giọng nói.

Nói xong lời này, hắn phất phất tay, một đoàn người đi theo hắn rời khỏi quán bar.

Cả một đoàn người vừa rút lui, Lý Vân Uyển cảm thấy cảm giác đáng sợ lẫn áp bách lập tức biến mất, cả người cũng không khỏi xụi lơ tại chỗ ngồi.

Cô ta liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn có hơi oán trách, tên nhóc rất biết gây chuyện, hơn nữa còn đắc tội với chị Tĩnh. . . Về sau, quán rượu này, e là mình không thể đến nữa rồi!

Ngô thiếu đi qua, thấp giọng nói "Vân Uyển, chuyện ngày hôm nay hi vọng có thể cảnh tỉnh cô một lần, cách xa tên sao chổi này một chút, coi chừng bị hắn hại chết!"

Nói xong lời này, hắn ta che lấy gò má sưng đỏ của mình rời đi.

chị Tĩnh đánh giá Tề Đẳng Nhàn một phen, không nói thêm gì, từ giọng điệu của Long Á Nam cô ta cũng có thể đoán được, quan hệ của người đàn ông này và Long Á Nam cũng không sâu.

Cho nên, cho dù là bây giờ, cô ta vẫn không để tên Tề Đẳng Nhàn này ở trong lòng như cũ.

Chẳng qua, món nợ này, vẫn phải ghi lại thật kỹ!

"Anh có biết vừa nãy anh đang nói gì hay không vậy? Tôi còn thấy đổ mồ hôi thay anh!" Trong lòng Lý Vân Uyển vẫn còn sợ hãi mà nói với Tề Đẳng Nhàn, dùng sức uống một ly rượu lớn an ủi chính mình.

"Chỉ là lời nói thật mà thôi, thái độ của người phụ nữ đó khiến tôi thấy rất khó chịu." Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói, cũng uống một ngụm rượu.

Lý Vân Uyển cảm thấy mình thật khó thở, đây quả thật là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người dám chống lại chị Tĩnh như thế, còn có thể lui về toàn thây. . .

Đồng thời, cô ta cũng rất tò mò cú điện thoại kia là ai gọi tới.

"Người gọi điện thoại cho chị Tĩnh là ai vậy?" Lý Vân Uyển hỏi, "Thị trưởng Hoàng ư?"

"Hẳn không phải ông ta, tôi cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hắn cũng lười đi nghĩ những thứ này.

Trong lòng hắn tràn ngập sự khinh thường, vị chị Tĩnh này đang trong thời khắc mấu chốt như vậy lại nghe điện thoại sau đó dàn xếp ổn thỏa, điều này hoàn toàn là nhờ vận may bùng nổ, bằng không, ở đây có một tên thì tính một tên, hắn không để ý việc cho bọn hắn cảm thụ được Nhị đương gia ở nhà tù U Đô khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật là như thế nào.

"Người phụ nữ này rất giỏi ra vẻ, đơn giản là do ỷ vào bản thân có chút bối cảnh mà thôi." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Ách. . . Anh thì lại có bối cảnh gì lại có thể xem thường người ta?" Lý Vân Uyển nhịn không được mà nói.

"Tôi? Tôi con mẹ nó chính là bối cảnh lớn nhất!" Nét mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy khinh thường.

Cái thứ đồ chơi bối cảnh này, hắn cần ư? Mấy tên trọng phạm trong ngục giam từng tên từng tên đều hầu hạ hắn giống như cha họ vậy, khó chịu ư, vậy thì cứ thả đại một tên ra, đều là cái loại một phút đã có thể khiến người khác tan nhà nát cửa.

Lý Vân Uyển suýt nữa đã phun rượu trong miệng ra ngoài, vừa chuẩn bị nói chuyện, liền thấy có hai người phụ nữ đi dọc theo thang cuốn lầu hai xuống đây.

Một người trong đó có tóc ngắn, tư thế hiên ngang, lúc đi lại đều mang theo một loại cảm giác sấm rền gió cuốn; một người còn lại, hoa nhường nguyệt thẹn, tóc dài bay bay, quần áo hàng hiệu, mỗi một cử động để hiện ra một loại khí chất giàu có, chỉ có đại gia tộc mới có thể bồi dưỡng ra được kiểu người như vậy!

Mà điều khiến cô ta kinh ngạc chính là, người phụ nữ tóc ngắn lại đi về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn vô cùng chán ghét mà nhướng mày lên, chủ động mở miệng nói "Vừa nãy là cô gọi điện thoại tới?"

Lý Vân Uyển có chút giật mình, người phụ nữ này có lai lịch gì, lại quen biết với Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa, còn có thể gọi một cuộc điện thoại đã khiến một nhân vật như chị Tĩnh phải dàn xếp ổn thỏa?

Phải biết rằng, Vương Báo cực kỳ phách lối, nhưng sau khi chị Tĩnh mở miệng, cũng vui lòng lui một bước biển rộng trời cao!

Người phụ nữ có thể khiến cho chị Tĩnh lui bước lại là thần thánh phương nào đây? !
Chương 32 Gia thế của chị Tĩnh

Sắc mặt Long Á Nam lạnh lùng, đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nghiễm nhiên mang theo loại cảm giác cao cao tại thượng.

"Nếu không phải nhờ tôi gọi cú điện thoại kia, chắc bây giờ anh đã bị tháo thành tám miếng! Anh thật sự cho rằng quán bar này là chỗ anh có thể đến gây chuyện ư?"

"Hoặc có lẽ phải nói, anh cảm thấy người trẻ tuổi được gọi là Vương Báo ban nãy là nhân vật anh có thể chọc nổi ư?"

"Không có bản lãnh thì nên khiêm tốn một chút, đừng có há miệng ngậm miệng đều nghĩ đến việc lòe người, như vậy sẽ vô cùng mất mặt, hơn nữa còn dễ hại chết chính mình!"

"Tôi sợ đến lúc đó anh chết rồi, cũng không có ai đến nhặt xác cho anh."

Long Á Nam vô cùng cay nghiệt.

Lý Vân Uyển ở bên cạnh nghe được mà trợn mắt hốc mồm, nếu người phụ nữ đã không ưa nổi tên nhóc Tề Đẳng Nhàn này đến vậy, tại sao còn phí sức làm loại việc tốt không có lợi gì này?

Tề Đẳng Nhàn nghe Long Á Nam nói, cười nhạo một tiếng, không hề lo lắng mà nói: "Tôi nghĩ cô nói sai rồi, bất kể là tên Vương Báo hay là chị Tĩnh kia, tôi đều không để vào mắt."

"Bọn họ nguyện ý nghe lời cô dàn xếp ổn thỏa, đó là do vận khí của bọn họ hảo."

"Bằng không, tôi không ngại để cho bọn họ hiểu rõ, tôi có tính nết như thế nào!"

Ánh mắt Long Á Nam lạnh lẽo, hờ hững nói: "Chỉ sợ rằng anh không biết đứng sau chị Tĩnh là ai, cho nên mới dám ăn nói càn rỡ như vậy."

"Người sau lưng cô ta, cho dù tiểu thư gặp được cũng đều sẽ lấy lễ để tiếp đón."

"Người như anh, tốt nhất đừng nói trước mặt người khác, bằng không, chết như thế nào cũng không biết."

Từ Ngạo Tuyết ở bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy hứng thú, người đàn ông bị Ngọc Tiểu Long tự mình từ hôn này, dường như có hơi thú vị. . .

Tất nhiên, thú vị không phải thật sự thú vị, mà là hắn không giữ mồm giữ miệng, nói năng quá ngông cuồng, còn có hơi chút mạnh mồm cãi bướng.

"Tiểu thư cho anh hai cơ hội mở miệng xin cô ấy giúp đỡ, lần nay, coi như tôi thay cô ấy giúp anh một lần!" Long Á Nam nói.

"hat?" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy tùy ý, thậm chí còn xổ cả ngoại ngữ.

Long Á Nam cười lạnh nói: "Cho nên, hiện giờ anh chỉ còn một cơ hội, đây có lẽ là cơ hội duy nhất anh có thể dùng để cứu lấy cái mạng hèn hạ này của mình!"

"Tôi hy vọng về sau anh sẽ biết bớt phóng túng, giữ mồm giữ miệng cho tốt, đừng tùy tiện xài hết cơ hội cuối cùng này."

"Anh phải biết rằng, anh và tiểu thư không phải người cùng một thế giới, có thể có được hai cơ hội này, đã là được ông trời ưu ái rồi!"

"Làm người, quan trọng nhất là phải biết mình đáng giá bao nhiêu, mà không phải là vì danh lợi mà toàn đi làm mấy việc châu chấu đá xe."

Nói xong những lời này, Long Á Nam xoay người.

Lý Vân Uyển rất tò mò, "Tiểu thư" trong miệng Long Á Nam là người thế nào, lại có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn?

Từ Ngạo Tuyết cười một tiếng, nói "Đi thôi!"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Chờ chút."

"Còn có việc ư?" Long Á Nam quay đầu, lạnh lùng nói.

"Mặc dù tôi cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay vẫn đã nhận ân tình của cô. Ở đây tôi chỉ muốn khuyên nhủ một câu, vị Từ tổng này làm ăn thì nên làm ăn cho tốt, đừng có có ý đồ gì với tập đoàn Hướng thị, bằng không, đến lúc đó chịu thiệt thòi như thế nào cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe nói như thế, không khỏi lấy làm kinh hãi, sao tên nhóc này lại biết rõ về bí mật của mình trong chuyến đi tới Trung Hải này chứ?

Có lẽ, Ngọc Tiểu Long vẫn còn liên hệ với hắn?

Cũng không thể nào, Ngọc Tiểu Long cao ngạo cỡ nào, nếu đã từ hôn, sẽ tuyệt đối không tiếp tục giữ liên lạc với Tề Đẳng Nhàn.

"Loại lời nói này, nếu như là từ trong miệng những người nhà giàu trên tạp chí Forbers nói ra, có lẽ tôi sẽ suy xét. Còn anh. . . Ha ha?" Từ Ngạo Tuyết hơi cười một chút, rồi quay người rời khỏi.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, không nghe lời khuyên, vậy thì chạm mặt là được, xem xem là cô và Ngọc Tiểu Long cứng, hay là Nhị đương gia tôi cứng!

Lý Vân Uyển ở bên cạnh không khỏi nhấp một ngụm rượu tự an ủi, cô ta có hơi hoài nghi mà nói "Vị kia. . . Có phải là giám đốc điều hành của tập đoàn Từ thị, Từ Ngạo Tuyết không? !"

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói "Là cô ta đó!"

"Phụt!"

Lý Vân Uyển suýt nữa phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra, trợn tròn mắt.

"Là cô ta, anh còn dám nói chuyện với cô ta như thế? !" Lý Vân Uyển kinh ngạc, "Ừm? Cô ta đang có ý đồ với tập đoàn Hướng thị?"

"Không phải chỉ là lớn lên đẹp mắt chút thôi ư, có gì mà không dám nói?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

Lý Vân Uyển trực tiếp bó tay rồi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là một tên thẳng nam sắt thép, quả thực không có cách nào để nói chuyện a!

Vừa nãy lúc đám người Tề Đẳng Nhàn và Long Á Nam nói chuyện, mặc dù chị Tĩnh không để ý lắm, nhưng cũng nghe thấy.

Cô ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, đời này cô ta còn chưa từng gặp được ai cuồng ngạo giống như Tề Đẳng Nhàn.

Mặc dù cô ta tức giận trong lòng, nhưng mà, vẫn không thể không nể mặt Ngọc Tiểu Long, lúc này, đương nhiên không thể đi tính sổ.

"Chúng ta đi nhanh đi, vừa nãy anh nói xấu chị Tĩnh, nếu cô ta tìm tới gây phiền toái, vậy cũng không hay lắm!" Lý Vân Uyển đã có mấy phần say rượu, cảm thấy cũng đã đến lúc tiễn người đi rồi.

"Vội cái gì, rượu còn chưa uống xong! Lãng phí!" Tề Đẳng Nhàn vẫn không thèm quan tâm mà nói.

Đầu tiên, vị của rượu này không tệ; tiếp theo, bây giờ tâm tình của hắn không tốt đẹp gì,.

Cho nên, hắn quyết định uống hết rượu ở đây mới đi.

chị Tĩnh nghe được lời nói phách lối của Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận, cắn răng, cảm thấy mình vẫn nên đi trước thì tốt hơn, kẻo bị hắn chọc cho tức chết!

chị Tĩnh đứng dậy đi tới phòng làm việc của mình, hiện tại mà nói tâm trạng cô ta có thể nói là không được vui vẻ mấy.

"Sao, là ai chọc cho tiểu Tĩnh của chúng ta tức giận vậy? !" chị Tĩnh vừa đóng cửa lại liền nghe thấy một giọng nói bất cần đời truyền đến.

chị Tĩnh ngẩng đầu nhìn thử, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường, mặt mũi tràn ngập vẻ lười biếng, đang ngồi dựa trên ghế sô pha, có lẽ phải nói, là nằm dài trên ghế sa lon.

chị Tĩnh nhoẻn miệng cười, đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng đôi tay nhỏ non mềm lên xoa bóp trên đùi người đàn ông, mỉm cười nói "Tiên sinh, sao ngài cũng tới vậy? !"

Diệp Phong cười một tiếng, đặt bàn tay lớn của mình lên trên chiếc đùi trơn dưới làn váy đỏ của chị Tĩnh.

Động tác này của hắn lại không khiến chị Tĩnh bất mãn một chút nào.

"Trong quán bar có chuyện không vừa lòng ư?" Diệp Phong hỏi.

"Là như vậy. . ." chị Tĩnh thở dài, vừa mát xa cho Diệp Phong xoa bóp, vừa kể lại chuyện mới xảy ra cho hắn.

Sau khi Diệp Phong nghe được cũng không khỏi nhíu mày, cười nói "Tên nhãi ranh này nhặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cho rằng ai cũng bị hắn lừa được ư, ngược lại em còn bị khinh bỉ!"

chị Tĩnh phát ra tiếng cười bất đắc dĩ, nói "Quên đi, nể mặt tướng quân Ngọc mà thôi!"

"Tướng quân Ngọc thì vẫn nên nể mặt, nhưng anh vẫn nên ra mặt cảnh cáo và cho cái thứ này không có mắt này chút bài học nho nhỏ." Diệp Phong đứng dậy.

Trong mắt chị Tĩnh hiện lên vẻ vui mừng, không ngờ rằng Diệp Phong vậy mà lại tình nguyện xả cơn giận này cho mình!

"Nếu không thì thôi đi, dù sao Long Á Nam cũng đã mở miệng với em." chị Tĩnh nói.

"Sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua? Ai mà không biết người sau lưng em là anh, hắn dám khoác lác như thế, vậy thì chờ lúc đối diện với anh đi!"

"Gương mặt này của anh, ngoại trừ hai năm trong tù bị người ta đánh, còn chưa có ai dám trắng trợn xem thường anh như thế!"

Diệp Phong hừ lạnh một cái bằng lỗ mũi, sau đó kéo chị Tĩnh nhanh chân đi ra ngoài.

Mặt mũi Ngọc Tiểu Long là nhất định phải nể, nhưng chút trừng phạt nho nhỏ thì tuyệt đối không tránh được, tránh việc người này không biết giữ miệng, phá hoại thanh danh của hắn và chị Tĩnh.
Chương 33 Mạnh mẽ

“Chị Tĩnh tới rồi, người đàn ông đó chính là chỗ dựa của chị Tĩnh!”

Lý Vân Uyển nhìn thấy chị Tĩnh kéo Diệp Phong từ trong văn phòng ra, lông tơ dựng đứng lên.

Người xung quanh sau khi thấy chị Tĩnh đều vội vàng chào hỏi.

Thời điểm nhìn thấy Diệp Phong lập tức gập người cong eo cung kính hô “Diệp tiên sinh buổi tối tốt lành!”

Diệp Phong rất có phong độ phất phất tay, đi theo chị Tĩnh tới lô ghế dài mà Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đang ngồi.

Lý Vân Uyển chua xót nói với Tề Đẳng Nhàn “Những lời vừa nãy nói với anh hơn phân nửa đã bị chị Tĩnh nghe thấy rồi, hai người phụ nữ chống lưng giúp anh kia cũng đi rồi, chỗ dựa của chị ấy lại tới….Hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Tề Đẳng Nhàn xuy một tiếng, lười xem hai người họ mà yên lặng uống rượu rồi thưởng thức viên xúc xắc trong tay mình.

“Không nghĩ tới hôm nay Diệp tiên sinh cũng sẽ hạ giá quang lâm tới quán bar, người này không biết tìm được ai chống lưng mà có thể khiến chị Tĩnh một điều nhịn chín điều lành, nhưng lần này chỉ sợ là trốn không thoát được!”

“Đúng vậy, được tiện nghi còn mẹ nó khoe mẽ, được hời rồi là không muốn thu tay sao? Cứ nhất định phải nói vài lời cợt nhả mới chịu, giờ thì hay rồi, cũng mời luôn cả Diệp tiên sinh tới luôn!”

“Diệp tiên sinh đây chính là khách đặc biệt của Long Môn tỉnh Đông Hải chúng ta đấy, vừa rồi Vương Báo bị đánh thảm như vậy mà một câu của chị Tĩnh tha cho hắn cũng là nể mặt mũi của Diệp tiên sinh thôi.”

Mọi người thấp giọng nghị luận, đồng thời cũng hướng ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ tới trên người Tề Đẳng Nhàn.

Lý Vân Uyển hoa dung thất sắc gần như bị doạ phát khóc, miệng Tề Đẳng Nhàn này thật đen đủi, giờ thì hay rồi, rước đại lão này tới đây thì giải quyết kiểu gì?

chị Tĩnh kéo cánh tay Diệp Phong đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn rồi không nói thêm gì nữa.

“Cậu trai này, làm người thì phải biết đúng mực một vừa hai phải.” Diệp Phong khẽ cười, nói.

Tề Đẳng Nhàn không nói chuyện, cúi đầu uống rượu.

Diệp Phong tiếp tục “Mặt mũi của Ngọc tướng quân thì tôi không thể không cho, nhưng tôi tới chỉ để cảnh cáo cậu rằng đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.”

“Tôi cũng không làm khó cậu, cậu đứng dậy tự phạt ba ly là được.”

“Sau khi uống xong thì quỳ xuống xin lỗi Tiểu Tĩnh, sám hối vì những lời nói ngu xuẩn tự cậu nói ra.”

“Như vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Lúc Diệp Phong nói chuyện có một số người không nhịn được lên tiếng nịnh nọt.

“Diệp tiên sinh bất luận làm người hay làm việc đều rất phóng khoáng, đối mặt với kẻ điên như vậy còn có thể biểu hiện giống như quân tử vậy!”

“Tên nhóc thối đừng không biết điều, Diệp tiên sinh đã cho cậu bậc thang xuống rồi, cậu nói năng lỗ mãng với chị Tĩnh như vậy còn không nhanh chân đứng dậy chạy tới xin lỗi?”

“Con mẹ nó, Diệp tiên sinh đứng còn cậu ngồi đúng không, cậu cảm thấy bản thân mình là thứ gì chứ?”

Mà Lý Vân Uyển ở một bên sau khi nghe mấy lời này đã sợ tới mức ngồi không yên, vội vàng đứng dậy.

Cô ta lắp bắp nói với Diệp Phong “Diệp….Diệp tiên sinh, bạn của tôi uống say rồi, những lời vừa rồi chỉ là nói nhăng nói cuội thôi, ngài đừng để ý.”

Diệp Phong ha hả cười “Tất nhiên tôi sẽ không để ý chuyện như vậy, nếu không tôi đã chẳng cho cậu ta một cơ hội.”

“Anh là cái thá gì mà đòi cho tôi cơ hội?” Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cúi đầu hỏi lại một câu.

“Mày miệng chó không mọc được ngà voi không biết tốt xấu đúng không!” Một người chuyên nịnh hót Diệp Phong đứng dậy bước về phía trước.

“Diệp tiên sinh là ai? Có thể tâm bình khí hoà nói chuyện với mày đã là để mắt tới mày, cho mày mặt mũi to bao nhiêu!”

“Vậy mà mày còn muốn làm bộ làm tịch ngồi đó nói chuyện với Diệp tiên sinh? Đã vậy còn nói năng lỗ mãng? Tao thấy là mày chán sống rồi phải không?”

“Mày có biết rằng Diệp tiên sinh là khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn hay không? Chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu hai cái, yên lặng thêm hai viên đá vào ly rượu nói “Thật ồn ào.”

Người nọ nghe vậy không khỏi bị chọc giận,tức giận nói “Tôi cho cậu ba giây đứng dậy nói xin lỗi với chị Tĩnh và Diệp tiên sinh.”

“Nếu không, không cần phiền Diệp tiên sinh động thủ, tôi sẽ khiến cậu biết cuồng vọng như vậy phải trả giá như nào!”

Tề Đẳng Nhàn uống một hơi cạn sạch ly rượu, đặt mạnh ly rượu xuống bàn vang cộp một tiếng, đột ngột đứng dậy giơ tay đấm thẳng vào mặt người nọ.

“Không nghe thấy tôi nói cậu ồn ào hả?!” Một đấm này của Tề Đẳng Nhàn không nhẹ, trực tiếp đấm người từ rào chắn hàng ghế bay ra ngoài lăn vài vòng trên đất ngất xỉu.

Lý Vân Uyển thấy một màn như vậy thì trước mắt tối sầm lại, xong rồi xong rồi, chỗ dựa đi rồi mà tề đẳng nhà lại gây sự như vậy, giờ ai tới chống lưng cho hắn đây?!

“Tên nhãi này….Ngốc thì có ngốc thật nhưng tôi không thể không nói một câu rằng hắn thật sự rất mạnh!”

“Quán bar của chị Tĩnh có quy định không được gây chuyện ở chỗ này, nhưng hắn cố tình không để ở trong lòng, hiện tại còn làm trò đánh người ở trước mặt chị Tĩnh và Diệp tiên sinh.”

“Không phải hắn mạnh mà là đầu óc có vấn đề đi….Ở trong quán bar của chị Tĩnh gây chuyện, vừa rồi chị Tĩnh còn cho hắn mặt mũi, hiện giờ chỉ sợ sẽ không có chuyện như vậy đi!”

“Mẹ kiếp, thật sự dám động thủ ở trước mặt Diệp tiên sinh sao….Đúng là chán sống!”

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn làm trò đánh người ở trước mặt hai người chị Tĩnh và Diệp Phong, mọi người đều hưng phấn hẳn lên.

Khuôn mặt của chị Tĩnh hoàn toàn đen lại, tức giận nói “Vừa rồi tôi nể mặt mũi của Long Á Nam nên một điều nhịn chín điều lành, cậu không biết tốt xấu thì thôi lại còn ở sau lưng khua môi múa mép loạn xạ!”

“Hiện giờ cho cậu bậc thang cậu không xuống, còn dám ra tay đánh người.”

“Tôi thấy là cậu thật sự không để quy củ của quán bar chúng tôi vào mắt đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói “Ở sau lưng khua môi múa mép? Tôi còn dám nói ở trước mặt cô nữa đấy.”

Nghe vậy mọi người đều hít một hơi khí lạnh không dám nói thêm gì nữa, lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám nói như vậy ở trước mặt chị Tĩnh.

“Cô làm việc không nghiêm minh còn nói cái gì quy củ gì với tôi? Cho rằng sau lưng có người chống là có thể cao cao tại thượng sao?”

“Ngại quá, tôi không thích bị xoay vòng vòng, hơn nữa ngày thường tôi ghét nhất chính là loại người luôn tự coi mình cao cao tại thượng như mấy người.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đạp một chân lên bàn, thân thể hơi khuỵ xuống chống ở trên đùi của mình, tựa tiếu phi tiếu nói “Hiện tại cô còn cảm thấy rằng tôi ở sau lưng cô khua môi múa mép không?”

Mặt chị Tĩnh bị tức giận chuyển từ đen sang đỏ,

Mặt mũi Diệp Phong cũng có chút đen lại.

Lý Vân Uyển càng trực tiếp hơn ngã ngồi trên sofa, rót rượu hung hăng uống hai ngụm an ủi bản thân, chỉ cầu mong sao trận chiến hoả này ngàn vạn lần đừng lan tới trên người mình.

“Bật đèn lên.” Diệp Phong lạnh nhạt nói, khí chất trên người càng thêm rét lạnh.

Người phục vụ vội vàng tiến lên bật đèn.

“Diệp tiên sinh nổi giận thật rồi, sau khi anh ta trở thành khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn cũng chưa có ai dám làm càn ở trước mặt anh ta như vậy.”

“Đúng vậy….Diệp tiên sinh cho mặt mũi hắn không cần, hiện giờ chọc giận Diệp tiên sinh rồi thì cậu cảm thấy hắn còn có quả ngon gì để ăn sao?”

“Nếu tôi là hắn thì hiện tại sẽ lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp tiên sinh, sau đó dập đầu thừa nhận sai lầm của mình, như thế có lẽ còn có thể sống.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, tham khảo xem Tề Đẳng Nhàn ở trong tay Diệp Phong sẽ chết như thế nào.

Cũng ngay lúc này đèn lớn được bật lên.

Các loại đèn mọi màu sắc lung lay khiến người choáng mắt bị tắt đi, thay vào đó là ánh đèn sáng trắng tràn ngập quán bar.

Tề Đẳng Nhàn thấy rõ Diệp Phong đứng bên cạnh chị Tĩnh thì nở nụ cười nói “Ơ, Tiểu Diệp Tử!”
Chương 34 Không thể trêu vào

Một tiếng gọi này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp doạ sợ mọi người ở đây, bao gồm cả chị Tĩnh.

Diệp Phong cũng là sau khi đèn được bật lên mới thấy rõ mặt của Tề Đẳng Nhàn, trong nháy mắt trực tiếp bị dọa ngây ngốc.

Mà mọi người sau tiếng kêu của Tề Đẳng Nhàn càng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Con mẹ nó, sao tên ma vương này lại ở đây?

“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, dám không tôn trọng Diệp tiên sinh như vậy? Muốn chết có phải không?” Một người trẻ tuổi tức giận vọt lên.

Diệp Phong trực tiếp tát một cái khiến người thanh niên này ngã ra ngoài, sau đó cười gượng với Tề Đẳng Nhàn.

Mà chị Tĩnh ở một bên đã nhận ra có chỗ không thích hợp, nhất là sau khi Diệp Phong thấy rõ ràng mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt anh ta trắng bệnh lại, tay cũng hơi run rẩy.

Chị Tĩnh nhíu mày lại, thấp giọng gọi “Tiên sinh?”

Tay Tề Đẳng Nhàn nhét ở trong túi nhìn Diệp Phong, híp mắt cười “Tiểu Diệp Tử à, mới rời nhà tù có hai năm mà đã dám để người phụ nữ của mình tới dạy đời tôi rồi?”

Lời kia vừa thốt ra khiến Diệp Phong sợ tới mức giật mình, vội chua xót cười nói “Nhị đương gia ngài đùa kiểu gì vậy, tôi đâu dám để Tiểu Tĩnh tới dạy đời ngài đâu?”

“Tôi đây cũng là không biết Nhị đương gia ngài ở chỗ này, hơn nữa có chút hiểu lầm nhỏ với Tiểu Tĩnh sao?”

“Nếu tôi mà biết ngài tới chỉ điểm công tác thì sao dám có nửa câu oán hận đây!”

Chị Tĩnh một bên nghe thấy lời này da mặt hơi run lên, Diệp Phong ở trong mắt cô ta luôn thời thời khắc khắc giống với thế ngoại cao nhân.

Nhưng Diệp Phong của hiện tại lại cười cười nịnh nọt với Tề Đẳng Nhàn.

Quần chúng vây xem nghe thấy đoạn đối thoại của hai người cũng bị dọa sợ không nhẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đại nhân vật như Diệp Phong vậy mà quen biết Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa nhìn bộ dáng kia còn cực kì sợ hãi hắn?

“Xem ra năm đó đại ma đầu Trương tiểu bạch kiểm kia đánh cậu không đủ lâu nên khiến cậu không nhớ rõ rồi, vậy mà dám lên mặt ở trước mặt tôi luôn cơ đấy!” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nói.

Cả người Diệp Phong run lên, lúc trước ở trong nhà tù anh ta không nghe quản giáo, sau đó Tề Đẳng Nhàn trực tiếp để anh ta làm bạn tù chung với đại ma đầu….

Đại ma đầu đó là hung thủ giết chết cả nhà Thượng tướng mạnh nhất Tuyết quốc, Diệp Phong ở trong đó suýt chút nữa sống sờ sờ bị đại ma kia đầu đánh chết, cuối cùng vẫn phải dựa vào khom lưng uốn gối nói lời dễ nghe với Tề Đẳng Nhàn mới được đổi phòng giam khác.

Một đám người trợn mắt há hốc mồm suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, Diệp Phong năm đó bị một tên đại ma đầu đánh suýt chết?!

Diệp Phong đầy mặt cười gượng, một câu cũng không dám nói.

“Vừa rồi cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ kia?” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.

“Bang!”

Diệp Phong không nói hai lời, hai đầu gối mềm nhún trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

“Nhị đương gia, không phải là tôi không biết đó là cậu sao, chỉ là nói đùa thôi, ngài đừng để trong lòng!”

“Tôi là người nói chuyện cuồng vọng không lựa lời như vậy, ở chung với ngài mấy năm không phải ngài cũng biết rõ rồi sao!”

Chị Tĩnh sau khi nhìn thấy người đàn ông đỉnh thiên lập địa quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi cũng bắt đầu run.

Diệp Phong đúng thật là nhân vật lớn, cũng rất có bản lĩnh, nếu không sao có thể đảm đương chức khách mời đặc biệt của chi nhánh Long Môn được?

Nhưng cũng chính là nhân vật lớn này lại cố tình quỳ xuống xin lỗi trước mặt Tề Đẳng Nhàn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, thật là đáng sợ!

“Được rồi, đứng dậy đi, đàn ông đàn ang không thể quỳ dễ dàng như vậy được!” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn phất phất tay, ngồi trở về trên sofa.

Lý Vân Uyển ở một bên đã ngây ra như phỗng, thậm chí còn hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, sợ bản thân đang nằm mơ, kết quả cắn đau quá nước mắt cũng rơi xuống.

Diệp Phong đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó ngượng ngùng cười cười.

Tề Đẳng Nhàn chính là bóng ma cả đời của anh ta, cũng là người mà anh ta không thể trêu chọc nổi.

Quỳ một chút, ném mặt mũi một tý còn tốt hơn so với bị người đánh chết a….

Nhà tù U Đô là nơi giam giữ những người cùng hung cực ác, đương nhiên cũng sẽ có những người dù trị như thế nào cũng đều không nghe quản giáo, nhưng hiện tại tất cả người ở bên trong đó lại nguyện ý nghe lời, chẳng sợ có gây sự thì cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ lẻ vặt vãnh chứ tuyệt đối không dám gây chuyện lớn.

Vậy những người không nghe lời đó thì sao? Dù sao mọi người không ai dám nghĩ tới sẽ thảo luận vấn đề này.

“Tiểu Tĩnh, đây chính là Tề Đẳng Nhàn tiên sinh, em cũng có thể gọi cậu ấy là Nhị đương gia cũng được. Nào nào, em mau tới kính cậu ấy ba ly rượu xem như xin lỗi vì sự không lễ phép trước đó của em!” Diệp Phong cười cười kéo tay chị Tĩnh qua đẩy cô ta lên phía trước.

Chị Tĩnh một bụng đầy uỷ khuất nhưng không dám nhiều lời, rót đầy ba ly rượu hướng về phía Tề Đẳng Nhàn.

“Tề tiên sinh, vừa rồi đắc tội ngài tôi thật sự rất xin lỗi, đều do tôi không đúng, chỉ mong ngài không để ở trong lòng!” Sau khi nói xong lời này, chị Tĩnh ngửa đầu uống cạn một ly.

Hai mắt Lý Vân Uyển xoay tròn, lẩm bẩm nói “Mình không nhìn nhầm đúng không, chị Tĩnh vậy mà kính rượu xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn….”

Chị Tĩnh bưng ly rượu thứ hai lên “Vừa rồi tôi làm việc có chút bất công, mong Tề tiên sinh ngài bỏ qua cho!”

Nói xong lời này ly rượu thứ hai cũng cạn.

Hai ly rượu mạnh xuống bụng, chị Tĩnh đã có chút hơi say nhưng vẫn không dám chậm chạp mà bưng ly rượu thứ ba lên “Ly thứ ba này tôi tiếp tục kính ngài, hy vọng về sau ngài có rảnh rỗi sẽ thường xuyên tới quán bar của chúng tôi uống rượu, chi tiêu hoàn toàn miễn phí xem như bồi tội với ngài, còn mong ngài sẽ không từ chối.”

Nói xong lời này ly rượu thứ ba cũng xuống bụng.

Chị Tĩnh dù sao cũng là người lăn lộn đã lâu, nói chuyện hay làm việc đều không khiến người ta soi ra khuyết điểm.

Tề Đẳng Nhàn thấy cô ta thành tâm uống xong ba ly rượu thì cũng không để việc nhỏ nhặt này ở trong lòng, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.

“Nhị đương gia, tôi kính ngài một ly….Ha hả, ngài lặn lội xa xôi tới Trung Hải cũng không nói trước một tiếng để tôi đón gió tẩy trần cho ngài thật tốt đâu!” Diệp Phong nói.

“Nga….Vậy vị này chính là phu nhân của Nhị đương gia rồi, chào chị dâu! Chị dâu, ly này tôi xin kính chị và Nhị đương gia.”

“Nào nào, Tiểu Tĩnh em cũng tới đây, uống thêm một ly.”

Sắc mặt Lý Vân Uyển đỏ lên nhưng cũng không giải thích gì mà chỉ bưng ly rượu lên chạm cốc với Diệp Phong và chị Tĩnh.

Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng chính mình cũng sẽ có một ngày có thể được Diệp Phong và chị Tĩnh đồng thời hướng mình kính rượu.

Mà tất cả những cái này đúng là do người chồng phế vật bị Kiều Thu Mộng khinh thường, một cảnh ngục nhỏ chui từ xó xỉnh nào đó ra – – Tề Đẳng Nhàn mang tới!

Tề Đẳng Nhàn nói “Tôi hết giận rồi, các cậu đi đi.”

Diệp Phong cười cười không dám nhiều lời, lôi kéo chị Tĩnh trở về văn phòng.

“Tiên sinh, người đó là ai vậy?!” Chị Tĩnh kinh ngạc hỏi, lần đầu tiên cô ta thấy Diệp Phong hèn mọn như vậy ở trước mặt người khác.

Diệp Phong hung hăng nuốt một ngụm nước bọt xuống, cười gượng nói “Cái này….Em đừng hỏi thì hơn, chỉ cần chú ý về sau ngàn vạn lần đừng trêu chọc tới hắn, nếu không có mười tôi cũng không cứu được em!”

“Hắn cũng chỉ có tý xíu quan hệ với Ngọc Tiểu Long mà thôi, có đáng để ngài sợ như vậy không?” chị Tĩnh nhấp môi có chút bất mãn phản bác.

“Mặc dù Ngọc Tiểu Long tôi cũng không dám đắc tội nhưng vị này khác, ngay cả chọc hắn tức giận tôi cũng không dám đâu! Nói tóm lại em đừng có hỏi nhiều, về sau mắt mở to hơn là được!” Diệp Phong thở dài một hơi, có chút chua xót nói.

Chờ đến khi Lý Vân Uyển lung lay đứng dậy đi tính tiền thì lại bị người phục vụ báo rằng hoá đơn đã được chị Tĩnh miễn phí rồi.

“Không nghĩ tới có một ngày mình có thể được miễn phí hoá đơn ở quán bar của chị Tĩnh….” Trong lòng Lý Vân Uyển ngũ vị tạp trần “Trình độ nhặt của hời này của mình đúng thật là đệ nhất Trung Hải nha!”

“Tuy rằng qua mặt Mộng Mộng đúng là có chút không tốt….”

Nghĩ xong, thân thể cô ta lung la lung lay phanh một tiếng ngã vào trong ngực của Tề Đẳng Nhàn.
Chương 35 Vân Đỉnh Thiên Cung

Lý Vân Uyển nguyên một ngày lòng dạ đều là “nhặt được của hời” uống nhiều quá, ngược lại khiến Tề Đẳng Nhàn “nhặt được cá chết”.

Hắn nhíu nhíu mày, không nghĩ tới tửu lượng của Lý Vân Uyển lại kém như vậy.

Một người phụ nữ uống say cũng không tiện sắp xếp cho cô ta cái gì, thôi thì cứ mang người về sơn trang Vân Đỉnh trước đã.

“Quả nhiên nơi anh ta ở là sơn trang Vân Đỉnh!” Chờ sau khi xe tới sơn trang Vân Đỉnh, đôi mắt Lý Vân Uyển khẽ mở mơ màng nghĩ.

Tới biệt thự ở đỉnh núi rồi, Tề Đẳng Nhàn xách Lý Vân Uyển xuống xe.

Mà Lý Vân Uyển lúc này đã gần như tỉnh rượu….

Sơn trang Vân Đỉnh là nơi mọi người đều biết đó là khu nhà giàu đứng đầu ở Trung Hải, chỉ có cực giàu có và đại lão mới có thể vào ở trong này!

Mà trên đỉnh sơn trang Vân Đỉnh chỉ có một biệt thự tên là “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

Về căn biệt thự này thì ở Trung Hải cũng có ít nhiều lời đồn về nó.

“Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại là chủ nhân của Vân Đỉnh Thiên Cung? Đùa cái gì vậy chứ! Không phải hắn chỉ là cảnh ngục thôi sao? Sao có thể ở nơi này được?” Lý Vân Uyển kinh hãi không thôi.

“Tỉnh rồi?” Tề Đẳng Nhàn liếc thấy Lý Vân Uyển đã tỉnh thì nói.

Lý Vân Uyển ngượng ngùng gật đầu, xoa xoa thái dương có chút đau của mình, nói “Ngại quá, uống hơi nhiều.”

Tề Đẳng Nhàn lại nói “Vậy hay là cô tự trở về đi?”

“A?!”

Lý Vân Uyển bị những lời này của hắn làm cho choáng váng, người này cũng quá thẳng nam sắt thép rồi!

Chưa từng nghĩ lợi dụng lúc cô ta say chiếm tiện nghi còn chưa tính, thấy cô ta đã tỉnh thì lại dám để cô ta tự mình trở về? Nơi này trước không thôn xóm sau không có cửa hàng nào cả, đây là muốn cô ta dùng hai chân tự trở về sao?

“Này này này, anh có ý gì? Giúp người thì giúp tới cùng đi! Cũng đã tới đây rồi còn muốn tôi tự mình trở về? Nếu tôi mà xảy ra chuyện gì thì anh giải thích thế nào với Mộng Mộng!” Lý Vân Uyển chống nạnh, cả giận nói.

“Cái này cũng đúng, vậy cô vào cùng tôi đi. Hôm nay cô ở đây nghỉ ngơi cho tốt, dù sao phòng trống cũng không thiếu.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, mở cửa để Lý Vân Uyển đi vào.

Lý Vân Uyển thấy hắn dùng thẻ khoá mở cửa thì ngạc nhiên không thôi, xem ra Tề Đẳng Nhàn đúng thật là chủ nhân của căn biệt thự này!

“Căn biệt thự này….anh?” Lý Vân Uyển kinh ngạc nói.

“Người khác tặng tôi.” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói, tuỳ ý đá giày qua một bên trực tiếp vào nhà.

Hắn tuỳ tay chỉ chỉ một gian phòng bên cạnh cầu thang nói “Cô ở phòng này đi, tất cả đều có sẵn hết rồi, chỉ là quần áo để cô tắm rửa thì không có.”

“À à à, được!” Lý Vân Uyển đang trong cơn chấn động không biết nên nói gì, chỉ có thể ngây ngốc liên tục gật đầu đồng ý.

Đồng thời miệng cũng dẩu lên, căn biệt thự này giá trị trên dưới hai tỷ đấy!

Hai tỷ là khái niệm như nào?

Đó là có buộc chặt tập đoàn Lý thị của cô ta và tập đoàn Kiều thị của Kiều Thu Mộng vào mang bán cũng không đủ để mua căn biệt thự này!

“Vai hề ngược lại là chính mình sao?” Trong lòng Lý Vân Uyển đột nhiên nhảy ra một câu như vậy.

Đồng thời cô ta cũng không nhịn được thầm nghĩ, nếu Kiều Thu Mộng được Tề Đẳng Nhàn đưa tới nơi này thì sẽ nghĩ như thế nào đây?

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Lý Vân Uyển một cái, nói “Cô cứ tuỳ tiện đi, đừng khách sáo như vậy, tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì với cô đâu.”

Sau khi Lý Vân Uyển nghe thấy câu nói đó thì tức giận trợn tròn mắt, lời này cũng quá tổn thương lòng người rồi….

“Tôi….tôi muốn đi nhìn xung quanh một chút, có thể không?” Lý Vân Uyển có chút tò mò về căn biệt thự trong truyền thuyết Trung Hải, ngượng ngùng hỏi.

“Cứ tuỳ tiện xem.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai “Tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi, cô cứ tự nhiên.”

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi lên tầng hai.

Lý Vân Uyển đi dạo ở trong nhà một vòng xong mới líu lưỡi nói “Đây thật là một nhà giàu có a….Trang hoàng căn biệt thự này chỉ sợ là phải tốn thêm hai ba ngàn vạn nữa cũng chưa hết!”

Lúc đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì Lý Vân Uyển nghe thấy thanh âm của chuông cửa, đi đến trước máy theo dõi thì phát hiện ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng.

“này này này….Đây là Trung tướng Ngọc Tiểu Long, nữ chiến thần của Hoa quốc chúng ta….” Sau khi Lý Vân Uyển nhìn rõ người đứng sau máy theo dõi thì không khỏi líu lưỡi.

Không sai, Ngọc Tiểu Long lại tới nữa, vẫn có ý nghĩ muốn khuyên bảo ‘Vĩnh Dạ Quân vương’ rời núi một lần nữa.

Ngọc Tiểu Long ấn chuông cửa một lúc thấy không có ai đáp lại thì thở dài, nói “Vĩnh Dạ Quân vương tiên sinh, tôi biết ngài nhất định ở bên trong, có thể cho tôi cơ hội gặp mặt tâm sự hay không?”

Lý Vân Uyển sợ tới mức không dám thở mạnh, ngơ ngác nhìn Ngọc Tiểu Long qua máy theo dõi.

“Tôi vẫn sẽ tiếp tục tới, tiên sinh không nên bởi vì sự tình năm đó mà sa sút như vậy….” Ngọc Tiểu Long chờ không thấy ai đáp lại, chỉ có thể thở dài nói.

Sau khi nói xong lời này, cô quay người rời đi.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn thò đầu từ tầng hai xuống, hỏi “Không phải cô uống say sao, còn không đi nghỉ ngơi mà đợi cái gì? Tôi nói rồi, tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào khác với cô cả….”

Lý Vân Uyển cũng mặc kệ tức giận, vội vàng nói “Không phải, vừa rồi Trung tướng Ngọc Tiểu Long tới ấn chuông cửa, tôi không dám mở cửa….”

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng nói “Không mở cửa là được rồi, người phụ nữ kia là kẻ điên tự cao tự đại, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”

“Người hôm nay ở quán bar giúp anh là người của Ngọc Tiểu Long?” Lý Vân Uyển nhớ tới gì đó, hỏi.

“Cô ta là Long Á Nam, trợ lý của Ngọc Tiểu Long mà thôi, xấu tính giống y như chủ nhân của cô ta vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng.

Lý Vân Uyển như bị sét đánh, trực tiếp ngốc ở đó.

Loại người như Ngọc Tiểu Long giống như thiên kiêu vậy, là nhân vật mà bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn!

Lúc trước ở club bọn họ còn nghĩ nếu như Tề Đẳng Nhàn mà gặp phải Ngọc Tiểu Long thì sẽ như thế nào?

Vậy mà hiện giờ Ngọc Tiểu Long tự mình tới cửa cầu kiến Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn bị Tề Đẳng Nhàn cho ăn canh bế môn?

Cái này quá khoa trương rồi, không thể tưởng tượng nổi khiến Lý Vân Uyển có cảm giác như thế giới quan sắp sửa sụp đổ.

“Này!” Lý Vân Uyển hồi thần hô một tiếng, lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã không còn ở đó nữa, hẳn là về phòng rồi.

Lý Vân Uyển bất đắc dĩ chỉ có thể đè nén rất nhiều nghi vấn của bản thân mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Nằm thoải mái ở trên giường lớn mà trong lòng cô ta bách chuyển thiên hồi*, gần như là trắng đêm trằn trọc, thẳng đến khi rạng sáng mí mắt không chịu được đánh nhau mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bách chuyển thiên hồi: ý chỉ trăm mối ngổn ngang không sao yên lòng

Tề Đẳng Nhàn lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào ngủ đến mức an an ổn ổn, sáng sớm hôm sau không hề có phong độ thân sĩ trực tiếp gõ cửa phòng Lý Vân Uyển.

“Tôi phải đi rồi, cô mau dậy đi!” Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Anh không thể để tôi nghỉ thêm một lát sao?” Lý Vân Uyển tức giận trợn tròn mắt, cảm thấy người này quá thẳng nam đến mức không thể cứu nổi.

Buổi sáng bị gọi dậy không phải nên có một chén canh giải rượu nóng hầm hập đưa tới trước mặt sao?

Canh giải rượu không có còn chưa tính, ngược lại bị hắn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách!

Tề Đẳng Nhàn không có tâm tư dong dài với Lý Vân Uyển, hôm nay còn phải đi báo danh ở tập đoàn Hướng thị, sau đó hoàn thành công tác rồi mới có thể quay về Kiều gia báo cáo kết quả.

Nói cách khác, Kiều Quốc Đào vẫn luôn muốn cho hắn đến làm việc ở tập đoàn Kiều thị, còn rất phiền phức….

Lý Vân Uyển có không tình nguyện thế nào đi nữa thì vẫn phải dọn dẹp một chút, mặc lại một thân quần áo mùi rượu đi ra, khiến cô ta kinh ngạc ngoài ý muốn chính là vậy mà có sẵn bữa sáng để ăn.

“Cái này vẫn có thể cứu lại một chút….” Nhìn bữa sáng nóng hổi trên bàn, khuôn mặt Lý Vân Uyển lộ ra một tia mỉm cười hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK