Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321 Tôi là quân tử

“Ngu xuẩn!”

Sau khi Từ Ngạo Tuyết cúp điện thoại, tức giận dùng sức mắng một tiếng.

Trụ sở chính của tập đoàn Từ thị ở đế đô nên cô ta cũng không tin tay của Tề Đẳng Nhàn còn có thể duỗi đến đế đô: “Gậy ông đập lưng ông”.

*nguyên văn "以彼之道, 还施彼身": Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, lấy cách của ngươi trị lại ngươi, “Anh dùng cách gì đối phó tôi thì tôi sẽ dùng lại cách đó để đối phó với anh”. Vì nó là Thành ngữ nên em tìm đổi qua thành ngữ Việt có nghĩa gần giống >>

Còn dám gọi cảnh cáo cô ta? Thật là nực cười!

Bên chỗ Tề Đẳng Nhàn sau khi bị Từ Ngạo Tuyết cúp máy liền nói với Lý Vân Uyển “Gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình, bảo cô ta chuẩn bị sẵn sàng trước buổi báo cáo chiều nay sẽ vận động thân thể một chút.”

Lý Vân Uyển gật đầu, trực tiếp bấm số gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình.

Còn Tề Đẳng Nhàn gọi điện cho Diệp Phong nói: “Lá con, chỗ tôi cần một số lượng lớn bom mini, đương nhiên không phải dùng để hại người chỉ cần uy lực xấp xỉ giống pháo ném là được.”

Diệp Phong vui vẻ nói “Được thôi, nhị đương gia cứ yên tâm, khi nào anh cần tôi lập tức giúp anh mua sắm!”

Tất nhiên anh ta rất vui sướng khi Tề Đẳng Nhàn có việc cần nhờ vì dù cho chuyện có cực kỳ to tát hay chỉ là chuyện nhỏ xíu cũng là một cái ân tình, đến lúc anh ta có việc gì cũng dễ mở miệng nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Tôi cần trước buổi trưa. Tiếp đó anh mua cho tôi mấy trăm con chuột bạch nhỏ và cột toàn bộ bom lên trên người của lũ chuột.”

Diệp Phong không biết Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị làm chuyện gì nhưng nếu đã muốn bố trí như vậy anh ta trực tiếp làm theo là được.

Lý Vân Uyển cũng gọi điện được cho Hướng Đông Tình, nói: “Tổng giám đốc Hướng, Tề tổng bảo vào buổi chiều trước báo cáo cuối ngày sẽ có hoạt động nhỏ để vận động thân thể một chút nên cô cần chuẩn bị sẵn sàng.”

Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị bị Từ Ngạo Tuyến hạ xuống không ít, Hướng Đông Tình cũng đang nghĩ cách kéo cao hơn một chút, như vậy có thể làm cho Từ Ngạo Tuyết nếu muốn chèn ép tập đoàn Hướng thị cần phải tiêu tốn nhiều tiền hơn.

Cô ta tiêu tiền càng nhiều thì đến lúc chết càng thê thảm.

“Ồ? Tổng giám đốc Tề có sắp xếp gì?” Lập tức Hướng Đông Tình cảm thấy hứng thú, cô ta không nghĩ rằng năng lực hành động của Tề Đẳng Nhàn lại mạnh như vậy.

“Hô…… Hô…… Vâng, Tổng giám đốc Tề chuẩn bị ra tay trong trung tâm thương mại của bọn họ.” Bỗng nhiên thanh âm của Lý Vân Uyển trở nên dồn dập một ít.

Hướng Đông Tình nghe có chút không được tự nhiên, thanh âm này …. nghe thế nào cũng tựa tựa như mèo cái đang đến kỳ động dục?

Lý Vân Uyển quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó hai ngón tay vặn lấy da thịt trên cánh tay anh, hung hăng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

Tề Đẳng Nhàn đau đến nhe răng trợn mắt vội vàng lui về, sau đó thành thật đặt tay ôm lấy eo cô ta.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Vân Uyển mới đưa tay bóp lên mặt Tề Đẳng Nhàn một cái, nói: "Anh quá xấu rồi, để Hướng tổng nghe được thì làm sao bây giờ?”

Tề Đẳng Nhàn cười cợt nói "Vừa rồi không phải em còn chê tôi không đủ nhiệt tình sao? Bây giờ tôi nhiệt tình lên thì em không chịu nổi.”

“Anh cút ra chỗ khác đi, đồ xấu xa!” Lý Vân Uyển tức giận nói rồi đứng dậy chỉnh lại vạt áo của mình.

Mới gọi một cuộc điện thoại mà nút áo sơ mi lặng yên không một tiếng động bị cởi bỏ ba cái nút.

Lý Vân Uyển tò mò hỏi, "Vào buổi chiều anh chuẩn bị làm chuyện xấu như thế nào? Anh có thể đưa em đi cùng không?”

Tề Đẳng cười nói "Em tò mò thì cùng nhau đi cũng tốt, xem như là quà sinh nhật cho em.”

“Chú anh, nam nhân đều là cái dạng này đúng không, chiếm được thì sẽ không biết quý trọng! Dùng cái này cho có lệ với em?" Lý ngự tỷ hoàn toàn nổi giận, nhào tới chuẩn bị hung hăng cắn anh một ngụm.

Tề Đẳng Nhàn cái khác không sợ nhưng đúng thật anh ta sợ chuyện này, nếu trên cổ thật sự có thêm dấu răng gì đó thì anh ta có thể sớm Tu La tràng!

“Anh chỉ đùa một chút thôi, mang em đi, anh khẳng định sẽ đưa em đi!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại rồi vội vàng ngăn trở đầu cô ta nhào tới.

Lý Vân Uyển hài lòng cười, nói "Thế này còn được, còn dám qua loa với em xem em có cắn đứt yết hầu của anh không!”

Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng làm việc xử lý công vụ một chút, không bao lâu sau, Dương Quan Quan lại ôm một đống tài liệu đến cho anh ta ký tên.

Hiện tại thung lũng sát nhân đang được thi công, mỗi ngày đều có một chồng tài liệu dày cộm cần anh ta ký tên.

Hôm nay Dương Quan Quan phụng phịu, bộ dáng rất nghiêm túc, hơn nữa cũng không mặc áo sơ mi, hiển nhiên là vì ngăn chặn ánh mắt vô đạo đức của người nào đó, chó nhà tư bản.

“Tổng giám đốc Tề, mời anh mau ký tên, tôi còn có rất nhiều việc cần phải xử lý!” Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Thư ký Dương có muốn giữ khoảng cách một chút hay không?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở một nụ cười trêu chọc.

Khuôn mặt đang căng thẳng của Dương Quan Quan bỗng chốc đỏ lên, cô ta xoay người rời đi, có thể nói là chạy trối chết, vừa đi vừa nói, "Một lát nữa tôi sẽ đến lấy những tài liệu này nên anh hãy ký tên nhanh lên!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cửa phòng bị đóng chặt, không khỏi cười, tay phải vươn ra, lại làm ra một tư thế "Tất cả tôi đều muốn".

“Mình cũng không phải nam nhân cặn bã chó chết, mình là quân tử!”

"Dù sao, quan quan thư cưu, tại Hà Chi Châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Đợi đến khoảng trưa, Diệp Phong gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn, tỏ vẻ hết thảy đều đã làm xong.

Không bao lâu sau, một chiếc SUV chạy đến cửa của tư bản Thiên Kỳ, trên xe nhảy xuống một cô gái trong sáng xinh đẹp động lòng người, là Trương Nhu, em gái của Trương Tĩnh.

"Tề tiên sinh, anh rể của tôi bảo tôi đem mấy thứ này đưa tới đây." Trương Nhu cười ngọt ngào với Tề Đẳng Nhàn, chớp chớp mắt, mang theo chút hương vị quyến rũ.

"Ừm." Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên gật gật đầu, không có hứng thú gì đối với sự nhiệt tình của Trương Nhu.

Trương Nhu mở cốp xe ra, chỉ thấy bên trong là hai thùng nhựa trong suốt rất to, bên trong hộp nhựa lại chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều chứa mấy chục con chuột bạch nhỏ.

Trên người những con chuột trắng này đều buộc một đồ vật nhỏ màu đen trên mặt có tia sáng đỏ lập lòe chớp động.

“Thật nhiều chuột!" Lý Vân Uyển nhìn thấy nhiều chuột bạch như vậy thì cảm thấy phát tác chứng sợ hãi chồng chất, lạnh run trốn sang một bên.

"Sau khi anh rể tôi nhận được chỉ thị của Tề tiên sinh thì mã bất đình tề đi làm ngay, chạy đến chợ thú cưng và rất nhiều phòng thí nghiệm mới mua được hơn tám trăm con." Trương Nhu cười nhàn nhã với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, đem hai cái thùng từ trên xe chuyển xuống, nói "Được, thay tôi cảm ơn anh ta, cô trở về đi!”.

“Ôi!”

Trương Nhu đáp lại một tiếng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, chính mình chủ động ném mị nhãn lại cư nhiên lại không được nhìn đến?

Tề Đẳng Nhàn đối với Trương Nhu cũng không có hứng thú gì, tuy rằng nữ nhân này rất xinh đẹp, nhưng quá đặt nặng tính lợi ích.

"Đi đi, chúng ta thăm dò sắp xếp một chút, em trở về trước thay quần áo tiện cho hành động." Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển lập tức trở về phòng quần áo đổi một bộ đồ thể thao đi ra, nói, "Đi đi mau, em đã không thể chờ nổi nữa!”

Từ nhỏ cô ta cũng là ngậm thìa vững chắc, là cô con gái được nuông chiều, muốn làm một ít chuyện khác thường cũng sẽ bị gia giáo trói buộc, hiện tại có cơ hội đi theo Tề Đẳng Nhàn làm chuyện xấu nên trong lòng đã hưng phấn đến không chịu được.

Tề Đẳng Nhàn một cuộc điện thoại gọi tới hai người, trong đó một người là Tiểu Lôi, một người nữa là Thương Quân.

Hiện tại Thương Quân đã không còn địch ý đối với Tề Đẳng Nhàn, bởi vì anh ta biết rõ ràng hai người bọn họ căn bản là không cùng tầng lớp nên anh ta tiếp tục giữ ý thù địch người ta cũng chẳng qua là tự tìm đường chết mà thôi.
Chương 322 Bom chuột (1/2)

"Bộ trưởng Tề, mục đích của hành động lần này là gì? Cả tôi và Tiểu Lôi đều nghe theo anh phân phó.”

Vẻ mặt Thương Quân cười ha hả, tỏ vẻ cực kỳ lễ độ đối với Tề Đẳng Nhàn.

Lúc trước hai người từng có mâu thuẫn hơn nữa Thương Quân còn bị chỉnh đốn rất thê thảm, nhưng hiện tại Tề Đẳng Nhàn căn bản không để trong lòng chút chuyện ấy chỉ cười nói “Đi theo tôi là được.”

Một đoàn bốn người ngồi trên một chiếc SUV và đem hai thùng chuột bạch xếp đặt ổn thỏa vào chính giữa cốp xe một đường đi về hướng nơi mà thám tử đã tra được lúc trước.

Nhà xưởng này là một xưởng điện tử nhỏ không phải do Từ Ngạo Tuyết đứng tên, đương nhiên như thế này sẽ che được tai mắt của người khác tốt hơn.

Vì cổng chính của xưởng điện tử có bảo vệ đứng canh gác cho nên bọn họ đem xe đậu ở chỗ thích hợp, có điều tương đối lệch.

“Đi, chúng ta đi vào trước.” Tề Đẳng Nhàn chỉ huy Tiểu Lôi và Thương Quân mang hai thùng chuột trắng nhỏ xuống xe, một đường lặng yên lẻn tới cạnh vách tường thấp của xưởng điện tử.

Tường cũng chỉ cao tầm hai thước nên đối với những người tập võ như Thương Quân với Tiểu Lôi mà nói là chuyện cỏn con không đáng kể, dễ dàng trèo lên, sau đó Tề Đẳng Nhàn đưa chuột trắng nhỏ từ đầu bên này ném qua.

Lý Vân Uyển không có kỹ năng như họ nên chỉ có thể để cho Tề Đẳng Nhàn đỡ lên.

“Mông Vân Uyển càng ngày càng có độ co giãn.” Tề Đẳng Nhàn nâng Lý Vân Uyển lên đầu tường, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý “Ở phương diện này anh chiếm hơn một nửa công lao không có gì sai đúng chứ?”

Chờ sau khi Lý Vân Uyển lên đầu tưởng, trước tiên Tề Đẳng Nhàn bật người qua sau đó đứng tại phía dưới bảo cô ta nhảy xuống.

Sau khi Lý Vân Uyển nhảy xuống Tề Đẳng Nhàn thuận lợi tiếp được không để cho cô ta chịu một tí xíu thương tích.

Lúc Lý Vân Uyển nhảy xuống khỏi đầu tường cũng không mảy may chần chờ, hiển nhiên cô ta cực kỳ tin tưởng Tề Đẳng Nhàn.

"Kế tiếp phải làm như thế nào?" Lý Vân Uyển có chút phấn khởi nói, có loại cảm giác nóng lòng muốn thử.

Đúng vào lúc này có hai bảo vệ đi tuần tra ngang qua, Tề Đẳng Nhàn vội vàng lôi kéo cô ta trốn sau bồn hoa, hai người Thương Quân cùng Tiểu Lôi đều cuống quít tìm chỗ ẩn nấp.

Lý Vân Uyển ghé vào bên tai Tề Đẳng Nhàn nói "Chuyện này kích thích quá, về sau khi làm loại chuyện này nhớ rõ mang theo em nhiều hơn!”

“Mang theo gánh nặng nhỏ như em à?” Tề Đẳng Nhàn tức giận hỏi.

"Anh có thể nói chuyện hay không?" Lý Vân Uyển có chút tức giận, há miệng nhẹ nhàng cắn một cái vào lỗ tai anh ta.

Đập vào mặt là thơm ngào ngạt mùi hương ngọt ngào, cảm giác bờ môi mềm mại với cái lưỡi nhỏ chạm vào tai làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi giật mình một cái, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trong lòng anh ta không khỏi ảo não, nữ nhân này quả nhiên chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình, lần sau làm loại chuyện này vẫn là đừng mang theo cô miễn cho bị cô làm hỏng việc.

"Tối nay sẽ chỉnh đốn em." Tề Đẳng Nhàn thấy bảo vệ đã rời đi, cười lạnh với cô ta một tiếng.

Thương Quân cũng đi ra từ phía sau chỗ ẩn núp hỏi "Tổng giám đốc Tề, hiện tại nên làm như thế nào?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười nói “Trước tiên cần tìm được chỗ làm việc của mấy tay làm mua bán mà Từ Ngạo Tuyết đã mời về, sau đó chúng ta tặng cho bọn họ một ít vui mừng kinh ngạc!”

Vì thế, mấy người bọn họ chia nhau hành động, bắt đầu tìm kiếm nơi làm việc của những tay làm mua bán dưới quyền của Từ Ngạo Tuyết.

“Tổng giám đốc Tề, chúng tôi tìm được rồi, nơi này có rất nhiều người đang dùng máy tính để làm việc, hẳn bọn họ chính là người thực hiện các giao dịch mua bán!” Không bao lâu sau Thương Quân gọi điện thoại tới, hạ thấp thanh âm báo cáo tình huống.

"Tốt lắm, mấy người chờ chút tôi lập tức sẽ đến ngay." Tề Đẳng Nhàn đáp lại, sau đó ôm hai thùng chuột trắng và mang theo Lý Vân Uyển chạy đến chỗ đó.

Đây là một nhà xưởng nhỏ nên bên trong ước chừng cũng chỉ có hơn trăm mét vuông mà thôi, chẳng qua bên trong cũng được lắp đặt mấy chục máy tính.

"Lúc này có thể mua vào..."

"Số 3, đem cổ phiếu trong tay cậu bán tháo đi một chút..."

"Số 9, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành quy mô nhỏ làm trống!"

Tề Đẳng Nhàn tựa vào bên ngoài nhà xưởng, lỗ tai nhẹ nhàng đặt ở cửa nghe được rõ ràng tình hình bên trong.

Xem ra là tìm đúng chỗ!

2/2

“Rất tốt, đặt mục tiêu kế tiếp vào công ty con của tập đoàn Hướng thị là Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương……”

Tề Đẳng Nhàn nghe người bên trong chỉ huy, lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy người gọi tới là Tề Đẳng Nhàn có chút không muốn nhận nhưng lại tò mò tên ngu xuẩn này muốn nói cái gì với cô ta cho nên vẫn tiếp nhận.

“Tổng giám đốc Từ, hiện tại nhận sai còn kịp nếu không sẽ không có cơ hội đâu!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.

"Anh là bị ngu à?" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày nói.

“Đừng nghĩ đến việc tạo ra khoảng trống giá trong cổ phiếu của Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương, cô không có cơ hội!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Nguyên bản Từ Ngạo Tuyết định đáp lại một câu nhưng sau khi nghe được những lời này trong đầu không khỏi mê mang, cô ta khiếp sợ đứng dậy quát lớn nói "Anh nói cái gì?!”

Đó là kế hoạch của cô ta, ngoại trừ cô ta và người phụ trách chính của văn phòng thực hiện các giao dịch mua bán ra thì không có bất luận kẻ nào biết.

Nhưng mà giờ phút này Tề Đẳng Nhàn chỉ một câu nói toạc ra kế hoạch của cô ta, điều này làm cho cô ta trừ bỏ kinh hãi ra thì không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên nhìn đồng hồ thấy đã đến 2 giờ rưỡi, vậy đến lúc dừng hoạt động của văn phòng làm các giao dịch mua bán cũng không còn bao lâu, nói "Như thế nào, không nghe khuyên bảo?”

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói "Anh biết thì có thể làm được gì, hôm nay tôi chính là muốn đánh sập Thực phẩm phụ Hoa Hướng Dương!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, trực tiếp cúp điện thoại, cười cười với Thương Quân cùng Tiểu Lôi nói “Chuẩn bị hành động đi.”

Hai người họ mỗi người ôm một cái thùng chứa đầy chuột trắng nhỏ đi đến cửa sổ nhà xưởng, sau khi Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng thì mở thùng ra trực tiếp đem mấy trăm con chuột bạch thả vào.

Người bên trong đang khẩn trương tiến hành thực hiện các giao dịch nên căn bản không nhận thấy được cái gì khác thường.

"Hả? Một con chuột? Chuột từ đâu ra!" Bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng cảm giác ống quần ngứa ngáy cúi đầu nhìn đã thấy một con chuột bạch nhỏ bò lên.

Mọi người phục hồi lại tinh thần nhao nhao quay đầu nhìn đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trong toàn bộ nhà xưởng nơi nơi đều là chuột bạch!

Thân hình của những con chuột này không lớn nhưng hành động rất linh hoạt, trong nháy mắt liền bò đi khắp nhà xưởng, có không ít con còn trực tiếp bò lên bàn máy tính cùng máy chủ.

Tề Đẳng Nhàn lấy ra một cái điện thoại di động kiểu cũ, ấn lên trên một chuỗi số—— 7355608.

"Đinh linh đinh linh đinh linh linh ……”

Chuông điện thoại của chiếc di động kiểu cũ vang lên, sau đó những quả bom mini được buộc trên người chuột trắng trong nhà xưởng cũng bắt đầu phát ra tiếng vang tách tách tách.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch ——”

Một lát sau, tiếng nổ liên tiếp từ trong nhà xưởng truyền đến kèm theo những tiếng kêu thảm thiết của nhân viên thực hiện giao dịch mua bán.

Mấy người đang ở ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng bên trong đều trợn mắt há hốc mồm đồng thời trong lòng phát lạnh.

Mẹ nó, đắc tội ai cũng tuyệt đối không thể đắc tội Tề Đẳng Nhàn bằng không chết thế nào cũng không biết, chiêu này quả thực quá tổn hại rồi...

Chỉ thấy bên trong nhà xưởng đã biến thành địa ngục nhân gian, quả bom mini trên người chuột bạch bị kích nổ, uy lực của quả bom này cũng chỉ xấp xỉ như pháo ném, lực sát thương đối với người không mạnh nhưng hoàn toàn đủ để cho những con chuột bạch yếu ớt này tan xương nát thịt.

Vì thế, trong nhà xưởng máu thịt tung tóe, khắp nơi đều là xác cùng máu của chuột, dư chấn của vụ nổ khiến những nhân viên giao dịch toàn thân đều dính phải, ghê tởm đến mức không ngừng nôn mửa.

Có người xui xẻo hơn một chút, bị bom nổ đến, đau đến gầm gừ, làn da cháy đen lốm đốm chỗ.

Những máy tính kia cũng không khá hơn bao nhiêu, bởi vì bị nhiều bom mini nổ cung một lúc như vậy đã khiến mọi thứ bị đổ vỡ và rối loạn, hơn nữa máu thẩm thấu vào trong khung gầm, trực tiếp làm bo mạch chủ bị đốt cháy.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cười khì khì hớn hở nói "Đi thôi, đừng xem náo nhiệt nữa, môt hồi bị chặn lại thì không ổn!”

Ba người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới vội vàng đi theo Tề Đẳng Nhàn rời khỏi hiện trường vụ án.

Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng, buổi tối chỉ sợ sẽ gặp ác mộng...
Chương 323 Bất ngờ

Trung tâm điều khiển bí mật mà Từ Ngạo Tuyết xây dựng đã bị phá hủy hoàn toàn, khắp nơi trong nhà xưởng đều là máu thịt, máy tính cũng gần như bị hư hỏng hết.

Đám nhân viên phòng giao dịch buôn bán ai cũng bị dính cả người đầy máu liên tục nôn mửa, không có biện pháp, cảnh tượng này thật sự làm cho người ta cảm thấy rất buồn nôn.

Cũng chính lúc này Hướng Đông Tình ra tay trên thị trường chứng khoán, cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị bắt đầu tăng cao.

Từ Ngạo Tuyết nổi cơn tam bành gọi một cuộc điện thoại cho người phụ trách hỏi “Mấy người đang làm cái quái gì vậy, tại sao không hành động theo kế hoạch?!”

Một bước sai đó chính là từng bước sai, Liên minh thương nghiệp Từ thị đầu tư vào thị trường chứng khoán hơn 10 tỷ tài chính, có thể nói là công dã tràng.

“Tổng giám đốc Từ, chúng tôi bị người ta đánh lén…… Không biết từ đâu chui ra mấy trăm con chuột, hơn nữa trên người bọn chúng còn có bom mini, hiện tại cả phòng giao dịch bị phá nát đến chỉ còn một mớ hỗn độn!” Người phụ trách khóc không ra nước mắt kể khổ với Từ Ngạo Tuyết.

Đầu của Từ Ngạo Tuyết mê mang tay trong vô thức nắm chặt lại hung hăng đấm một đấm vào mặt bàn tức giận nói “Chắc chắn là do tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn làm ra!”

Không bao lâu sau điện thoại của cô ta nhận được ảnh chụp hiện trường, chỉ cần nhìn thôi mà cũng liên tục nhíu mày.

Chẳng qua uy lực của những quả bom mini kia chỉ tương tự như bọc pháp nên văn phòng trung tâm không có tai nạn chết người, nặng lắm thì chính là bị nổ thương tích đầy mình chứ hoàn toàn không nổ chết.

Bởi không phải tai nạn chết người cho nên nếu cô muốn giải quyết chuyện này thông qua cơ quan đại diện chính thức cũng không hề dễ dàng, hơn nữa bởi cô ta thao túng các điều lệnh giao dịch mua bán bất hợp pháp nên nếu đem sự tình ra ánh sáng để giải quyết thì người chịu thiệt trước hết có thể sẽ chính là bản thân cô ta.

Sau khi sự việc bại lộ thì ba thủ phạm chính là bọn người Tề Đẳng Nhàn cùng với một cái đứng ngoài xem náo nhiệt là Lý Vân Uyển đã sớm rời khỏi nơi thị phi này.

“Tổng giám đốc Tề thật trâu bò, cái ý nghĩ xấu xa này cũng có thể nghĩ ra được, tôi đoán Tổng giám đốc Từ chắc là bị anh làm cho tức chết rồi!” Tiểu Lôi giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn cười xấu xa.

"Cũng bình thường thôi, ít nhất cũng làm cho cô ta cảm thấy ghê tởm." Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười quái dị đồng thời cảm thấy rất thoải mái.

Trong lòng Thương Quân cảm thấy có chút lạnh cả người, nếu để Tề Đẳng Nhàn động não để chỉnh đốn người khác thật sự có thể đem người ta chỉnh chết. Trước kia chính mình cũng từng đắc tội anh ta nghĩ lại thì quả thật không quá sáng suốt.

Thương Quân cũng nói "Chiêu này của Tổng giám đốc Tề thật thâm thúy, tôi đoán mấy người Từ Ngạo Tuyết cũng không dám dùng thủ đoạn bỉ ổi nào để đối phó với tập đoàn Hướng thị của chúng tôi nữa! Có Tổng giám đốc Tề giúp đỡ tập đoàn Hướng thị chắc chắn sẽ đứng vững vàng.”

Tề Đẳng Nhàn nói “Bộ trưởng Thương cố gắng làm tốt thì về sau công ty phát triển lớn mạnh có lẽ cần anh đảm nhiệm các công việc trọng yếu.”

“Ôi, vâng vâng vâng." Thương Quân vẻ mặt tươi cười đáp ứng.

Xe chạy chưa được bao lâu thì Lý Vân Uyển la hét muốn dừng xe.

Sau khi xuống xe, cô ta chạy đến ven đường vịn vào một thân cây ọe ọe nôn mửa.

Cảnh tượng vừa rồi trong nhà xưởng làm cho cô ta nhìn thấy mà phát hoảng cộng thêm mùi máu tươi nồng đậm đến nghẹt mũi nên mới ngồi xe một lát cô ta trực tiếp không chịu nổi.

"Sao lại nôn ra rồi, mang thai?" Tề Đẳng Nhàn quan tâm đi theo xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ta.

“Cẩu đồ vật, nói lung tung gì vậy!” Lý Vân Uyển tức giận nói, cô ta cảm thấy dạ dày co rút kịch liệt vô cùng khó chịu.

"Bảo em đừng đi theo thì em cứ khăng khăng đòi tới, lần này đủ kích thích chưa?" Tề Đẳng Nhàn nhịn không được muốn cười lại có chút đau lòng chậm rãi giúp cô ta vỗ vỗ.

Hai người trên xe nghe được đối thoại của bọn họ đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ Tề Đẳng Nhàn là thật sự trâu bò chỉ cần im hơi lặng tiếng đã có thể được đến đại mỹ nữ như Lý tổng vậy.

Điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn lúc này vang lên, sau khi anh ta lấy ra không khỏi cười hướng về phía Lý Vân Uyển nói "Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại tới mắng chửi người!”

Lý Vân Uyển cười khúc khích nói "Do cô ta giở thủ đoạn thấp kém nên cũng không thể trách chúng ta dùng đến loại biện pháp này! Ấn nghe thử một chút xem cô ta nói cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn kết nối cuộc gọi tuy nhiên lại để điện thoại qua một bên.

Lý Vân Uyển nhìn, cảm thấy không thể hiểu được.

"Nghe cô ta chửi anh?" Tề Đẳng Nhàn nhìn cô một cái thản nhiên hỏi.

Lý Vân Uyển không khỏi buồn cười, cẩu đồ vật này đúng thật có thể làm người ta tức chết, lúc này có lẽ Từ Ngạo Tuyết cũng không biết rằng cô ta đang mắng chửi với không khí.

Đại khái chờ đợi khoảng nửa phút sau, Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi đặt điện thoại di động vào bên tai thản nhiên nói "Tổng giám đốc Từ tìm tôi có chuyện gì à?"

Từ Ngạo Tuyết tức điên lên nói với Tề Đẳng Nhàn "Tề Đẳng Nhàn, anh dám dùng thủ đoạn hèn hạ này với tôi đúng không? Tôi muốn giết cả nhà anh!"

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói “Nếu Tổng giám đốc từ có năng lực này thì mau mau hành động nha, đặc biệt là bên nhà mẹ của tôi ấy, cô giúp tôi giết sạch tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó!”

Những lời này trực tiếp khiến Từ Ngạo Tuyết không nói lên lời, nói đến gia cảnh bên nhà mẹ của Tề Đẳng Nhàn thì không ai tùy tiện trêu chọc.

“Tổng giám đốc Từ, muốn chiến tranh thương mại thì thành thật mà làm đừng có hở tí dùng thủ đoạn mưu mẹo, nham hiểm để uy hiếp người khác.”

"Nếu cô dùng những thủ đoạn này vậy thì đừng trách tôi sẽ phụng bồi đến cùng!"

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, anh ta cho Hướng Đông Tình 5 tỷ hiện kim đã đứng ở thế bất bại rồi.

Ngoại trừ lo lắng Từ Ngạo Tuyết đối với Hướng Đông Tình làm những biện pháp phá hoại vô nhân đạo ra thì những thứ khác anh ta không quan tâm, cứ tùy tiện ra tay vì dù sao cũng thua không được.

Từ Ngạo Tuyết giận dữ hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Ý định ban đầu của cô ta là đào rỗng nhân tài của tập đoàn Hướng thị để hung hăng đả kích Hướng Đông Tình một chút. Có điều không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại phản kích nhanh như vậy, hơn nữa còn rất đau đớn!

“Tên chết tiệt này, nếu có cơ hội nhất định phải xử lý anh ta!” Từ Ngạo Tuyết ánh mắt nham hiểm, đối Tề Đẳng Nhàn có cường liệt ý muốn phải giết.

Vốn tưởng rằng tập đoàn Hướng thị chẳng qua chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi, nhưng sự xuất hiện của Tề Đẳng Nhàn khiến cô ta phát hiện thế cục cũng không phải như trong tưởng tượng của cô ta. Tập đoàn Hướng thị cũng không phải là một khối thịt cá có thể tùy ý xâu xé.

Tề Đẳng Nhàn cất điện thoại di động xong, thở ra một hơi nói "Đoán chừng Tề Ngạo Tuyết có thể an tĩnh một thời gian, nữ nhân này thật khiến người ta chán ghét!”

Lý Vân Uyển nói “Cô ta ăn phải thiệt thòi lớn như vậy liệu sẽ từ bỏ ý đồ sao? Em nghĩ cô ta sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nhạo một tiếng, nói với Lý Vân Uyển "Em xem thường người đàn ông của em phải không? Anh còn có một bất ngờ tặng cho cô ta cùng Vương Hổ, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ đến.”

Lý Vân Uyển không muốn đi hỏi nữa, dù sao chỉ ngẫm lại cũng có thể biết Tề Đẳng nhàn chuẩn bị bất ngờ khẳng định không phải thứ tốt gì…….

Từ Ngạo Tuyết ở trong phòng làm việc tính toán tổn thất hôm nay, lông mày nhíu chặt, cuối cùng hung hăng đấm một quyền lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tỷ hai!”

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, cô ta tổn thất một tỷ hai, số tiền bố trí ném vào lúc trước, cơ hồ đều trở thành bước đệm để nâng giá cổ phiếu tập đoàn Hướng Thị lên cao.

Chính mình không thể gây áp lực lên giá cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị, ngược lại làm áo cưới cho bọn họ?!

“Phải ra tay tàn nhẫn hơn, nếu chỉ đơn giản là uy hiếp bỏ mạng đã không còn sử dụng được thì nhất định phải làm ra hành động thực tế mới được!” Trong ánh mắt Từ Ngạo Tuyết hiện lên một tia tàn nhẫn.

Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng bị gõ vang.

"Tổng giám đốc Từ, có người đưa tới một bưu kiện chuyển phát nhanh." Thư ký xuất hiện ở cửa với một hộp quà trong tay.

Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, bảo thư ký để xuống trên bàn làm việc.

Đợi đến khi thư ký đi ra ngoài, Từ Ngạo Tuyết lúc này mới đem ánh mắt rơi xuống trên hộp quà, trên giấy niêm phong viết —— Từ tổng thân khải.

"Cái gì vậy?"

Từ Ngạo Tuyết xé niêm phong mở hộp quà.

Ngay khi hộp quà bị mở ra hoàn toàn liền đụng phải cơ quan bên trong và phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Phanh!”

Trong nháy mắt tiếng nổ vang lên kèm theo chiếc hộp cũng bị chia năm xẻ bảy, trong hộp có một con chuột trắng cũng trong nháy mắt tan xương nát thịt. Máu, nội tạng, thịt nát tất cả bắn tung tóe lên mặt!
Chương 324 Bình tĩnh

Động tĩnh của vụ nổ thoáng cái đã kinh động đến cấp dưới của Từ Ngạo Tuyết, bọn họ vừa xông vào liền thấy trước mắt là một cảnh tượng kinh hoàng.

Chỉ thấy Từ Ngạo Tuyết đang ngồi ở trước bàn làm việc, cả khuôn mặt dính đầy máu thịt thậm chí những giọt máu đỏ tươi còn chảy xuống dọc theo khuôn cằm nhọn khéo léo của cô ta.

Trên vai cô ta còn dính phải một đoạn ruột nho nhỏ của con chuột…

“Tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Từ, cô không sao chứ!” Mọi người quan tâm hỏi.

Từ Ngạo Tuyết phục hồi lại tinh thần, tức giận đến cả người run rẩy, vừa rồi cô ta thật sự bị dọa choáng váng!

Trước giờ cô ta luôn luôn yêu thích sự thanh khiết, gọn gàng, thậm chí còn có chút khiết phích nhưng vào thời khắc này cô ta chỉ cảm thấy kinh tởm đến mức buồn nôn, vội vàng lấy khăn giấy chà lau hai má nhếch nhác không chịu nổi của mình.

“Tề Đẳng Nhàn, tôi muốn giết anh, tôi với anh không đội trời chung!”

Từ trong miệng Từ Ngạo Tuyết phát ra một tiếng gầm gừ cực kỳ bi ai.

Mọi người nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết thất thố cùng chật vật như vậy đều không khỏi sợ tới mức run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết tức giận như thế.

Rất nhanh, Từ Ngạo Tuyết lau đi hơn phân nửa vết máu trên mặt, sau đó cắn răng nói "Mấy người đều đi ra ngoài!”

Sau khi tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, Từ Ngạo Tuyết trực tiếp đăng nhập vào một trang web nào đó bắt đầu đăng bài treo thưởng, lần này cô ta muốn Tề Đẳng Nhàn phải chết!

Có điều treo thưởng chưa gửi đi chưa được bao lâu, Từ Ngạo Tuyết nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.

“Tớ nghe nói cậu bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn rất thê thảm nên cậu đã tuyên bố treo thưởng trên diễn đàn thế giới ngầm đúng không? Hãy khẩn trương hủy bỏ đi. ” Ngọc Tiểu Long thản nhiên nói.

"Cái gì? Cậu muốn tôi hủy bỏ? Tiểu Long, cậu có biết anh ta vừa mới giao đến cho tôi một quả bom chuột, nổ đến trên mặt tôi đầy máu không!” Từ Ngạo Tuyết rít gào.

Ngọc Tiểu Long lại rất bình tĩnh nói "Là cậu sử dụng những mưu mẹo nham hiểm trước nên anh ta mới phản kích như vậy. Nếu cậu còn tiếp tục sử dụng những thủ đoạn như thế thì hậu quả sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”

“Nên nhớ cậu là thương nhân chứ không phải xã hội đen."

"Cậu là muốn kiếm tiền chứ không phải cùng người khác đánh đánh giết giết."

"Hiện tại nguồn tài chính của cậu hoàn toàn có thể toàn diện nghiền ép tập đoàn Hướng Thị rồi. Chỉ cần dùng những thủ đoạn thương nghiệp chính quy để giải quyết là đủ cứ hà tất phải làm như vậy?”

Những lời này của Ngọc Tiểu Long khiến Từ Ngạo Tuyết tỉnh táo lại, cô ta gật đầu nói “Cậu nói có lý, vừa nãy là tôi kích động rồi”

Ngọc Tiểu Long nói “Hơn nữa cái tên Tề Đẳng Nhàn này còn là một quản ngục, anh ta nhậm chức ở nhà tù U Đô là nơi giam giữ nhiều tội phạm vô cùng hung ác và tàn bạo!”

“Cậu cảm thấy người suốt ngày tiếp xúc với những tên côn đồ cặn bã đó sẽ sợ chút thủ đoạn này của cậu sao? Không biết chừng anh ta còn học được những thủ đoạn lợi hại hơn từ những người đó thì sao?”

“Cho nên càng vào thời khắc mấu chốt cậu lại càng phải bình tĩnh, phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại để đánh bại bọn họ!”

Từ Ngạo Tuyết chậm rãi nhả ra một ngụm trọc khí nói "Tôi biết rồi chẳng qua chuyện nhục nhã của ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để yên!”

Ngọc Tiểu Long nói “Chờ đến lúc cậu thắng, cậu muốn nhục nhã anh ta như thế nào cũng đều có thể.”

Sau khi Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long kết thúc cuộc điện thoại, trực tiếp hủy bỏ treo giải thưởng. Ngọc Tiểu Long nói không sai, hiện tại vốn của Liên minh thương nghiệp Từ thị có thể toàn diện nghiền ép tập đoàn Hướng Thị nên không cần phải…… dùng cách cực đoan.

Loại thủ đoạn không chính quy này vẫn là để đến lúc thế ngang nhau rồi mới sử dụng.

Đương nhiên Vương Hổ cũng nhận được “bất ngờ” của Tề Đẳng Nhàn đưa tặng, cũng đồng dạng bị máu chuột dính be bét trên mặt, cũng tức muốn chết.

Lúc biết được Từ Ngạo Tuyết nén giận hủy bỏ không treo giải thưởng nữa thì hắn ta vô cùng khó hiểu bèn gọi điện thoại đến để hỏi thăm một phen.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết đem lời nói của Ngọc Tiểu Long nói cho hắn, hắn cũng tạm thời tỉnh táo lại, tuy nhiên thù này không thể không báo phải đánh dấu sao ghi nhớ thật kỹ.

Lần đáp trả lần này của Tề Đẳng Nhàn hiển nhiên làm cho Hướng Đông Tình cảm thấy được an ủi, cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn mời anh ta buổi tối đến nhà cô ta ăn cơm.

(2/2)

Tối nay Lý Vân Uyển tổ chức sinh nhật nên anh ta còn phải gặp mẹ vợ vì vậy trực tiếp từ chối lời mời của Hướng Đông Tình, lần sau lại nói.

"Làm sao vậy, sao còn tiu nghỉu bơ phờ thế?" Lúc trở lại công ty cũng mới hơn bốn giờ, Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển trông vẫn còn vẻ phờ phạc rã rượi không khỏi có chút đau lòng.

"Không có việc gì, không có việc gì." Lý Vân Uyển khoát tay áo, chỉ là phân cảnh đẫm máu kia làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái.

Vì thế, Tề Đẳng Nhàn lôi kéo cô ta cùng chính mình đi vận động thể thao, vận động một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

Lý Vân Uyển trăm mối ngổn ngang không tình nguyện đi theo Tề Đẳng Nhàn đánh mấy lượt cầu lông, sau khi hoạt động một chút cảm xúc đúng thật là tốt hơn không ít.

"Này này, anh không thể cho em thêm ít điểm, ngược đãi em như vậy vui lắm à?!" Lý Vân Uyển bị Tề Đẳng Nhàn đánh một cầu bay qua đầu còn kèm theo sóng âm không khỏi thở hổn hển.

"Ha ha..." Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, đã muốn phát cầu đi.

Đúng lúc Dương Quan đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy động tác đánh cầu của Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn đúng kỹ thuật, cú phát cầu cũng vô cùng hoàn mỹ liền không khỏi nhíu chặt đôi lông mày.

Lý Vân Uyển trở tay đánh cầu về, Tề Đẳng Nhàn tiến một bước dài đuổi theo quả cầu sau đó nhẹ nhàng đánh một cái đem cầu đánh qua lưới.

"Không phải anh ta chỉ thuần túy là một kẻ ngoài nghề chỉ biết lob thôi sao?!" Dương Quan Quan nhìn thấy một màn này đầu óc nhất thời mê man.

nghĩa tiếng anh là: Drop shot, em tra thì trong cầu lông này là kỹ thuật đánh bỏ nhỏ để cầu rơi nhanh gần lưới (còn gọi là chặt cầu); trong tennis cũng gọi là chặt cầu luôn>>

Lần trước khi cô ta và Tề Đẳng Nhàn đánh cầu lông ở câu lạc bộ Thượng Động, Tề Đẳng Nhàn liên tục đánh ra những quả chặt cầu treo cao ngu xuẩn khiến cô điên cuồng bắt chết, đánh đến 18 với 01.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Tề Đẳng Nhàn lại làm cho người ta cảm thấy được chỗ kỳ quái, có thể nói mỗi lần tiếp giao bóng đều đạt đến trình độ hoàn mỹ, đánh cho Lý Vân Uyển rơi hoa nước chảy, căn bản tìm không thấy cơ hội.

Bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn thoáng nhìn thấy Dương Quan Quan tới không khỏi sửng sốt, sau đó đánh ra mấy quả bóng treo cao ngu xuẩn để tặng điểm.

Chờ sau khi anh ta bị Lý Vân Uyển liên tục bắt giết vài lần, sắc mặt Dương Quan Quan trở nên càng thêm khó coi.

“Này, em bảo anh nhường cho em ít điểm nhưng cũng không bảo anh phóng thủy, như vậy thì chả có ý nghĩa gì cả.” Lý Vân Uyển tức giận nói.

“Anh không hề làm như vậy mà, đây chính là trình độ bình thường của anh, vừa rồi là do anh phát huy tốt hơn bình thường thôi!” Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng nghiêm trang đáp lại.

"Bớt nói nhảm! Em cảm thấy thoải mái rồi không đánh nữa." Lý Vân Uyển ném vợt, sau khi vận động một hồi sự khó chịu trong thân thể gần như đã không còn.

Quay đầu lại, Lý Vân Uyển nhìn thấy Dương Quan Quan, liền cười nói: "Quan Quan, kỹ thuật của cậu tốt hơn tớ, cậu có muốn cùng anh ta đánh mấy lượt hay không?”

Dương Quan Quan đen mặt nói "Không cần, tớ không thích chơi cầu lông!”

Bây giờ cô ta đã xác định được lần trước lúc ở câu lạc bộ Thượng Động, Tề Đẳng Nhàn mời cô chơi cầu lông thuần túy là không có ý tốt, hơn nữa còn cố ý đánh cầu treo cao như kẻ ngốc này cho cô bắt điểm.

Làm thế để làm cái gì, hiện tại dùng mông ngẫm lại đều có thể đoán được!

“Tên háo sắc này, một ngày nào đó tôi nhất định phải bắt anh ta thú nhận!” Dương Quan Quan ngẫm lại liền cảm thấy mình chịu thiệt thòi lớn, trong lòng nghẹn khuất không chịu nổi.

Cô ta đi tới bên cạnh Lý Vân Uyển nói "Vân Uyển, sinh nhật vui vẻ, đây là lễ vật của tớ tặng cho cậu hy vọng cậu sẽ không ghét bỏ.”

Lý Vân Uyển lập tức nhận lấy cao hứng nói "Cảm ơn cậu nhé, Quan Quan, đêm nay cùng tớ đi ăn cơm nha?”

"Ăn cơm tớ sẽ không đi..." Dương Quan Quan lắc đầu cự tuyệt.

"Cậu nha, mỗi lần sinh nhật của chúng tớ, cậu đều gửi quà tặng. Nhưng sinh nhật của cậu cũng không cho chúng tớ biết, cũng không nhận quà của chúng tớ!” Lý Vân Uyển thở dài nói.

"Sinh nhật lần này của tớ có người trải qua cùng tớ rồi nên cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ!" Dương Quan Quan mỉm cười nói.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn trong lòng run lên, mẹ kiếp, Dương Quan Quan sẽ không phát hiện chuyện mình không có ý tốt mời cô ta chơi cầu lông, cho nên muốn trả thù mình chứ?
Chương 325 Gặp mẹ vợ

Lúc Dương Quan Quan nói lời này, khóe mắt trêu tức nhìn xẹt qua Tề Đẳng Nhàn thấy anh ta có chút xấu hổ thì trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.

Chó nhà tư bản, suốt ngày chỉ biết đùa giỡn thư ký nhỏ như cô để rồi hiện tại khi đứng trước mặt Lý Vân Uyển lại không ngông nghênh nổi? Có bản lĩnh thì nói tiếp hai câu nha!

“Là vậy hả? Thế mà cậu lại đồng ý cùng người khác đón sinh nhật ư? Ai vậy ta, ai mà lại có sức hấp dẫn như thế, người đó có tặng quà cho cậu không?” Lý Vân Uyển truy hỏi.

“Sở dĩ tớ không muốn trải qua sinh nhật với mọi người là bởi vì từ lúc tớ còn nhỏ cho đến bây giờ mỗi một lần sinh nhật đều sẽ có những chuyện không tốt xảy ra” Dương Quan Quan có chút mất mát nói.

Cuộc sống của cô ở Dương gia rất khổ cực, nhóm người Dương Phỉ Phỉ có cơ hội đều sẽ chỉnh đốn cô, mỗi năm đến sinh nhật của cô cơ hồ đều sẽ làm ra một ít chuyện ghê tởm.

Sau khi trải qua một hai lần, Dương Quan Quan dứt khoát không tổ chức sinh nhật nữa. Để cho bản thân cô không lúng túng khó xử và cũng tránh cho người khác thấy mà chê cười.

"Cho nên người đã cùng tớ tổ chức sinh nhật đương nhiên là người có thể cho tớ có cảm giác an toàn, hơn nữa có thể bảo vệ được tớ." Dương Quan Quan mỉm cười nói.

Lý Vân Uyển gật gật đầu nói "Vậy nên là ai thế?!”

Từ trên cổ, Dương Quan Quan kéo ra sợi dây chuyền bạc lấy ra một lá bùa may mắn nói “Tớ không thể cho cậu biết nhưng cậu xem, đây chính là quà được tặng đó!”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may anh ta đem bút máy tặng cho Kiều Thu Mộng nếu không một chiêu này của Dương Quan Quan sẽ trực tiếp tiễn anh ta xuống lòng đất.

“Ài, cậu không nói là ai nên thật là làm cho tớ có chút cụt hứng đó! Chẳng qua, món quà này cũng không tệ, cũng có mắt nhìn đấy.” Lý Vân Uyển khinh thường nói.

Dương Quan Quan cười ha hả, dùng một loại ánh mắt coi thường nhìn quét qua trên người Tề Đẳng Nhàn.

Nhất thời trong lòng Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng, xem ra gần đây là trọng quyền xuất kích ít đi nên làm cho cô thư ký nhỏ này ngông cuồng lên nhỉ!

"Em đi thay quần áo trước, anh cũng chuẩn bị một chút." Lý Vân Uyển quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, sau đó quay người rời khỏi sân thể thao.

Dương Quan Quan đợi đến khi Lý Vân Uyển rời đi, lúc này mới cười lạnh một tiếng với Tề Đẳng Nhàn nói, "Không phải anh không biết đánh cầu sao? Như thế nào lại có trình độ cao như vậy?"

Tề Đẳng Nhàn nói "Có hả? Vừa rồi chẳng qua là phát huy tốt hơn bình thường mà thôi, hơn nữa ngày đó sau khi bị thư ký Dương ngược đãi thì tôi đã cố gắng huấn luyện một phen nên trình độ có đề cao là chuyện bình thường!”

Dương Quan Quan tức giận đến mặt đỏ tai hồng nói, "Tôi nâng cái mặt của anh!”

“Cảnh cáo anh nếu lần sau còn dám trêu chọc tôi, đừng trách tôi tố cáo với Lý Vân Uyển."

“Để tôi xem đến lúc đó kết cục của tên cẩu cặn bã là anh sẽ như thế nào, xem thử mẹ của cô ấy chém chết hay không chết anh!”

Sau khi nói xong lời này, Dương Quan Quan xoay người rời đi, đôi giày cao gót lộc cộc vang chỉ để lại một phong cảnh khiến người ta mơ màng.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, xem ra lần sau hẹn thư ký Dương đi chơi cầu gần như là chuyện không có khả năng... Xem cầu một cách văn minh đã trở thành quá khứ.

Không bao lâu sau Lý Vân Uyển đã thay một thân quần áo đi ra, trang phục thường ngày của dòng thương hiệu Paris làm cho Tề Đẳng Nhàn yêu tha thiết hồi lâu, quyến rũ nhưng không quá xinh đẹp, trong nóng bỏng cũng không mất đi vẻ thanh thuần.

Ước chừng cái gọi là dục vọng trần trụi cũng chính là như Lý Vân Uyển một chuyện như vậy, yêu tinh này quá biết cách ăn mặc, không hổ là nữ nhân có thể phá Nhị đương gia hai mươi mấy năm đạo hạnh.

“Giới thiệu mẹ một chút với anh là được rồi!”

“Mẹ em tên Tống Chí Mai, là người Tây Thục nên tính cách tương đối mạnh mẽ, trực tiếp.”

"Hồi nhỏ mẹ em có tập võ cho nên từ trước đến nay chuyện có thể động thủ không thích bíp bíp*.”

*âm thanh bíp bị cấm =)))

“Lần trước người anh gặp ở trước cửa Đông Phương Anh Hoa hơn phân nửa chính là bà ấy, cho nên …… anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!”

Lý Vân Uyển kéo cánh tay Tề Đẳng Nhàn đi lên xe, vừa đi vừa tỉ mỉ giải thích cho anh ta tính cách của mẹ mình.

Lý Vân Uyển nói "Sau khi mẹ em ly hôn với ba em liền đi đến Ma Đô dốc sức làm, gia nhập Ma Đô Long môn, lần này bà ấy trở về là để thu hoạch tài nguyên của Đông Hải Long Môn, bà ấy muốn có được một ít hỗ trợ để thuận lợi thượng vị tại Ma Đô Long Môn.”

“Lần này bà ấy giới thiệu cho em đối tượng xem mắt là người của Ma Đô Dương gia, tính ra hẳn là Anh ba của Dương Quan Quan tên là Dương Viễn Sơn.”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày, khó chịu nói "À? Ngay cả người ta là ai em cũng biết xem ra là đã gặp mặt nhau rồi!”

Lý Vân Uyển nhịn không được che miệng cười nói "Đúng vậy, gặp qua rồi, nhìn người cũng rất đẹp trai."

Thấy Tề Đẳng Nhàn tựa hồ có khuynh hướng tức giận, Lý Vân Uyển cười ôm lấy anh ta nói “Đã từng gặp qua thôi nên làm sao có khả năng, trong lòng em chỉ có một mình Ngài Tề đây thôi!”

Trong lúc nói chuyện, đôi môi ướt át kia thêm vài dấu son môi lên khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn.

"Có phải lại giống như đi du lịch thế giới không?" Lý Vân Uyển ôm cổ anh ta cười hì hì hỏi, bộ dáng không khác gì bạch cốt tinh ăn thịt người không nhả xương.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy hơi nóng thơm ngào ngạt thở vù vù vào lỗ tai mình, liền cười nói "Không, lần này cảm giác giống như là trâu mẹ đang ngồi khinh khí cầu.”

“???” Lý Vân Uyển ngẩn người.

“Lợi hại!”

"Ha ha ha. Thật thô tục!”

Hai người một đường nói vừa cười, lái xe đến khách sạn lớn Thiên Địa.

Sau khi tiến vào phòng, Tề Đẳng Nhàn liền nhìn thấy mẹ của Lý Vân Uyển là Tống Chí Mai, quả nhiên là quý bà trung niên đã nhìn thấy ở cửa hội thủy Hoa Anh Phương Đông ngày đó.

"Mẹ, con đến rồi! Đây là bạn trai con là Tề Đẳng Nhàn. "Lý Vân Uyển sau khi nhìn thấy Tống Chí Mai liền trực tiếp dứt khoát đi thẳng vào giới thiệu.

Ngồi bên cạnh Tống Chí Mai chính là Dương Viễn Sơn, anh ta mặc âu phục hàng hiệu, nhìn bộ dáng là một nhân sĩ thành công, sau khi anh ta nghe được lý Vân Uyển giới thiệu, không khỏi sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên một tia sắc bén, từ trên xuống dưới đánh giá Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn mở miệng chào hỏi "Dì Tống, xin chào!”

Sau khi Tống Chí Mai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt bỗng nhiên híp lại, đột nhiên đứng dậy.

"Mẹ ơi, mẹ đừng làm bậy!" Lý Vân Uyển biết mẹ cô muốn làm gì, thoáng cái liền giang cánh tay đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giống như gà mái già che chở cho gà con.

Tề Đẳng Nhàn cười khổ, từ lúc nào đến phiên chính mình cần đến Lý Vân Uyển bảo vệ? Chẳng qua, vừa đối mặt liền cùng mẹ vợ đánh nhau đúng thật là có chút không ổn nên lui ở phía sau cũng tốt.

Tống Chí Mai lạnh lùng nói "Uyển Uyển, xem ra là đã lâu mẹ không ở cạnh giám sát con nên như thế nào mà con lại để bị loại nam nhân hạ lưu này lừa?!”

Lý Vân Uyển cười nói "Mẹ ơi ngày đó chỉ là hiểu lầm thôi, con biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì nên mẹ đừng suy nghĩ lung tung."

“Dì Tống, người tới là khách.” Dương Viễn Sơn cười tủm tỉm đứng dậy, thoải mái nói.

"Ừm... Vẫn là Viễn Sơn có khí độ.” Tống Chí Mai cười, ngồi xuống.

Lý Vân Uyển thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng lôi kéo Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống.

Dương Viễn Sơn nói: "Vân Uyển, lần đầu gặp mặt, vốn định tổ chức sinh nhật cho em ở hoa viên trên không trung nhưng đã có người đặt trước, thật là ngượng ngùng, hy vọng em không phiền lòng.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói "Thật ngại quá, hoa viên trên không đã được tôi đặt trước, một lát nữa tôi có bất ngờ dành cho Vân Uyển.”

Dương Viễn Sơn không khỏi sửng sốt, sau đó lơ đễnh cười, trong nụ cười, mang theo một chút khinh miệt.

Còn Tống Chí Mai sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có thêm vài phần xem thường, nói khoác loác làm màu không có điểm mấu chốt? Dương Viễn Sơn muốn đặt phòng hoa viên trên không đều cần nhờ đến quan hệ, Tề Đẳng Nhàn thế mà nói đặt trước thì liền đặt trước?

“Tính cách của con gái mình có chút giống mình, càng bắt nó làm cái gì thì trái lại nó sẽ càng phản cảm.”

"Vẫn phải từ từ chậm rãi, làm cho nó nhận biết được sự ưu tú của Dương Viễn Sơn thì tự nhiên nó sẽ sinh ra thiện cảm với cậu ta."

"Dù sao mình cùng Dương gia hợp tác cũng không nóng vội nhất thời, có thể cứ từ từ thương lượng đến."

Tống Chí Mai nhìn Lý Vân Uyển, trong lòng thầm nghĩ.

Cũng may, Dương Viễn Sơn cũng không phải là một người sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK