Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011 Quá nhiều

Thánh chủ cái gì...

Tiền có thể mua thần luôn?

Tề Đẳng Nhàn lại móc ra sáu tỷ vàng, dùng làm phí giao tiếp với Thánh chủ...

Chuyện này khiến hắn có chút đau lòng, dù gì thì cũng mới bỏ vào túi đã phải móc ra rồi, còn chưa kịp ấm nữa.

Bây giờ đã khắc xưa, hiện tại hắn đang mang nợ nước ngoài, tính tình khấc biệt hoàn toàn so với lúc không mang nợ.

Lý Vân Uyển ở bệnh cạnh nhìn thấy mà đau răng, cô ta cảm thấy nướu răng mình lạnh căm, những người này thật đúng là thủ đoạn ngoan độc, chỉ mới gõ một cái đã bay mất mười tỷ!

Tống tiền Tề Đẳng Nhàn... Hừ, rõ ràng là trình độ kiếm tiền, trình độ kiếm tiền của hắn tuy không tệ lắm, nhưng làm sao mà chịu nổi đám người Thánh giáo cứ hở tí là đòi hỏi như thế này được!

Giám mục phụ tá Giáo hoàng khẽ cúi đầu trước Tề Đẳng Nhàn, nói: "Cảm ơn anh đã hào phóng giúp đỡ, cầu cho ánh sáng của Thánh Chủ mãi mãi chiếu rọi trên người anh.”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, hào phóng giúp đỡ? Mẹ nó cái này đã không còn gọi là hào phóng nữa rồi, rõ ràng đây là ném tiền qua cửa sổ!

Giám mục phụ tá rời khỏi đó rồi nhanh chóng trở về nơi ở của Giáo hoàng.

“Bệ hạ!” Sau khi Giám mục phụ tá tiến vào trong phòng giáo hoàng, lập tức hơi cúi đầu cung kính.

"Ừm... Hắn có đưa tiền không?” Giáo hoàng mặc áo choàng rộng đang ngồi uống trà, mỉm cười nói.

Giám mục phụ tá gật gật đầu đáp: "Dạ có, hắn không do dự mà trực tiếp đưa thêm một tỷ vàng.”

Những nếp nhăn già nua trên mặt Giáo hoàng mang theo một ý cười, ông ta chải nhẹ râu của mình: "Tề giáo chủ vẫn rất hào phóng!”

Giám mục phụ tá sửng sốt, lúc trước Giáo hoàng còn gọi Tề Đẳng Nhàn là "Tề tiên sinh", mới chớp mắt đã thành "Tề giáo chủ"?!

"Nhưng mà, bệ hạ… Liệu hắn ta có thực sự muốn trở thành Tổng giám mục của khu vực phía nam không?”

“Hắn cũng đâu phải là người trong Thánh Giáo chúng ta, ngay cả tín đồ cũng không phải!”

"Hơn nữa, rất nhiều Hồng Y Giáo Chủ đều tỏ vẻ phản đối chuyện này, nếu thật sự để cho hắn đảm nhiệm vị trí Tổng giám mục này, đến lúc đó hắn xảy ra chuyện gì ngài lại phải mất công đứng ra gánh vác!"

Giám mục phụ tá thở dài, nói với Giáo hoàng.

Giáo hoàng nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì vậy?”

Giám mục phụ tá sửng sốt.

Giáo hoàng lại nói: "Tề Giáo Chủ đã quyên góp toàn bộ của cải chỉ để ủng hộ chúng ta xây dựng và phát triển Thánh giáo, còn không phải là tín đồ thì là gì? Nếu hắn không nghe được tiếng nói của Thánh Chúa thì làm sao có thể ra tay hào phóng như vậy?”

Khóe mắt Giám mục phụ tá giật giật, lời này cậu ta không thể nào phản bác lại.

Giáo hoàng nói xong câu này thì trầm mặc một lúc lâu, một lát sau mới thở dài nói: "Ta cũng biết làm như vậy không ổn, nếu lỡ truyền ra ngoài cũng khó nghe.”

Giám mục phụ tá há miệng nói: "Bây giờ đổi ý có lẽ vẫn kịp..."

"Nhưng hắn cho thật sự quá nhiều!!" Giáo hoàng có chút phát điên đứng dậy, hung hăng vỗ vào mặt bàn một cái, lớn tiếng nói.

Giám mục phụ tá giật mình.

Giáo hoàng cảm thấy mình hơi làm quá, ông ta ho khan hai tiếng: "Ừm, độ thành kính của hắn đối với Thánh Chủ thật sự là quá cao, quả thực ta không có cách nào từ chối tín đồ trung thành như hắn! Tuy rằng hắn không phải là người trong Thánh giáo chúng ta, nhưng có lẽ hắn chính là thánh tử mà Thánh chủ phái tới!”

“Hả?!"

Khóe miệng Giám mục phụ tá giật kịch liệt, cho nhiều tiền quá nên biến thành thánh tử của Thánh chủ phái tới luôn rồi?!

Giáo hoàng chậm rãi nói: "Hắn đúng là Thánh Tử, trên người hắn có linh hồn của Tham tôn! Đây là thánh chỉ của Thánh chủ ban xuống để cho hắn xuống gây dựng Thánh giáo của chúng ta, truyền bá đạo của Thánh giáo!”

Giám mục phụ tá dở khóc dở cười.

Tham Tôn là một nhân vật đặc biệt nổi danh trong lịch sử Thánh giáo, người có uy lực vô cùng lớn, vốn là một vị chiến sĩ mạnh mẽ nhưng sau đó bởi vì tự cao tự đại mà mất đi thánh quyến, trở thành một tù nhân lưu lạc bên ngoài.

Cuối cùng vào một ngày Tham Tôn bỗng tỉnh ngộ ra, vì thế nên thần lực của người đã được Thánh chủ trả lại, sau đó người đã bẻ gãy cột đá khổng lồ khi xưa trói buộc mình rồi phá hủy đi toàn bộ tòa cung điện...

"Để cho hắn đảm nhiệm vị trí Tổng giám mục khu vực phía Nam thì có gì không ổn? Ai dám có ý kiến?” Giáo Hoàng lẩm bẩm gì đó.

Giám mục phụ tá nói: "Bệ hạ, vậy ngài cũng phải làm cho các Hồng Y Giáo chủ tin tưởng Tề tiên sinh... Ừm, trên người Tề giáo chủ có linh hồn của tham tôn!”

Giáo Hoàng sửng sốt, sau đó ông ta trầm ngâm một lát: "Sức mạnh của Tham Tôn lớn vô cùng, ta tin hắn có thể cho chúng ta thấy được phương diện này.”

Giám mục phụ tá cũng không nói nữa, anh ta chỉ cảm thấy cách làm lần này của Giáo hoàng hơi không ổn.

Người Hoa Quốc vốn đã không tin vào Thánh Giáo, mà bây giờ họ lại chuẩn bị cho Tề Đẳng Nhàn, một tên Hoa Quốc nhậm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam!

Những Hồng Y Giáo chủ kia đều đã là những lão già ngoài bảy mươi hết cả rồi. Một đám người lăn lộn trong Thánh Giáo bao nhiêu năm mới có thể có được địa vị như vậy!

Vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người của Hoa Quốc, thậm chí còn là phần tử khủng bố, nhảy vọt lên trở thành Thủ lĩnh tối cao của Thánh Giáo khu vực phía Nam, đang đùa cái gì vậy?

"Cậu đi xuống đi." Giáo Hoàng phất tay: "Ta muốn nghỉ ngơi."

Giám mục phụ tá rời đi.

Giáo Hoàng thở dài, ông ta đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía giáo đường xa xôi, chậm rãi nói: "Hỡi Thánh Chúa duy nhất vĩ dại, không phải tín ngưỡng của con không đủ thành kính, mà là tên nhóc này... cho quá nhiều!"

Lại còn phải nói gì nữa sao?

Chưa gì đã đập ra bốn tỷ vàng khiến đầu lão Giáo Hoàng này hoa mắt chóng mặt!

Sau đó lại đập thêm một tỷ nữa...

Lần này Giáo hoàng bảo hắn tăng tiền, hắn cũng không chút do dự mà đập thêm một tỷ nữa.

Tính một chút, tiền mà Tề Đẳng Nhàn đập vào Thánh Giáo ước chừng đã lên tới sáu tỷ, mà càng quan trọng hơn là đó là đô la Mỹ!

Đô la Mỹ là loại tiền tệ có sức mua mạnh nhất trên thế giới này đấy!

Chỉ sáu tỷ đô la Mỹ có lẽ chưa thể khiến cho Giáo Hoàng bệ hạ lung lay và đưa ra thái độ kiên quyết như vậy, mà điều càng khiến cho ông ta cảm thấy yên tâm hơn đó là việc Tề Đẳng Nhàn hứa hẹn sẽ thông qua Trần gia ở Nam Dương xây dựng nên một giáo đường mang tính biểu tượng, giúp Thánh Giáo ở Nam Dương truyền đạo rộng rãi hơn.

Giáo Hoàng chính là thủ lĩnh của Thánh Giáo, mỗi một tín đồ đều là vây cánh của ông ta.

Tuy rằng tín ngưỡng của hắn chưa chắc đã thành kính như vậy nhưng để Tề Đẳng Nhàn đảm nhiệm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam có thể đem đến cho Thánh Giáo hàng ngàn hàng vạn tín đồ!

Giáo Hoàng trầm tư một hồi, sau đó bắt đầu cho triệu tập các Hồng Y giáo chủ.

Các Hồng Y giáo chủ nghe Giáo Hoàng nói trên người Tề Đẳng Nhàn có linh hồn của Tham Tôn thì ai nấy đều khinh thường, họ cảm thấy điều này không có khả năng, làm sao mà linh hồn của Tham Tôn lại có thể giáng lên người một người Hoa Quốc được cơ chứ?

Ai cũng nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn đang mượn lực của Thánh Giáo để tẩy trắng cho bản thân!

Nếu hắn thật sự nhảy cóc thành nhân vật quan trọng của Thánh Giáo thì làm gì còn quốc gia nào dám liệt hắn vào danh sách phần tử khủng bố nữa? Điều đó khiến các giáo chủ thật muốn phun nước bọt dìm chết tên nhóc này!

Hơn nữa thanh danh của tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn này cũng không phải dạng quá lớn, hắn cũng chưa đến mức cho máy bay đâm vào toà nhà nào đó hay lừa con nhà người ta đi đánh bom tự chế, hay là mấy chuyện tương tự thế.

Hắn cũng chỉ đánh chết Jimmy de Rothschild mà thôi, nếu không phải vì gia tộc Rothschild có ảnh hưởng vô cùng lớn, thêm cả Triệu gia ở sau lưng kích bác thì chỉ dựa vào việc này không thể cho hắn là phần tử khủng bố được.

Đến lúc đó Giáo Hoàng sẽ ban quyền trượng, rồi lại ban cho Tề Đẳng Nhàn một bộ Hồng Y(*), đã như vậy rồi thì còn ai dám coi hắn là phần tử khủng bố nữa?

(*) Trang phục được ban dựa vào tước vị của các giáo sĩ, thường là Giám mục.

Tề Đẳng Nhàn, người sắp gia nhập Thánh Giáo, chắp tay hành lễ chậm rãi nói: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Tuy con ở đây nhưng trái tim con luôn hướng về Hoa Quốc!”

Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, tên khốn này lại bắt đầu đùa giỡn rồi đó, mặt hướng về Giáo Đường lớn nhất thế giới mà miệng lại dám tụng Đạo giáo?
Chương 1012 Phong cách khác biệt

"Giáo Hoàng đã quyết tôi không từ chối được, cũng may là tâm địa của ông ta không quá đen tối..."

Tề Đẳng Nhàn nhìn vào số dư trong ngân hàng Trần Thị của mình thì thở dài, cảm thấy tốc độ hoàn thành được mục tiêu nhỏ của mình vẫn hơi chậm.

Lý Vân Uyển lắc đầu, nói: "Cũng hết cách, ai bảo anh ngông cuồng như vậy, ngay cả người của gia tộc Rothschild cũng dám động vào?”

Tề Đẳng Nhàn tức giận đáp: "Đó là bố tôi ra tay, không phải tôi! Ông ấy đấm bay một cái đầu, tôi đến trả tiền, những sáu tỷ đô la Mỹ, ông trời của tôi ơi..."

"Sáu tỷ đô la Mỹ này, có thể đi bao nhiêu lần..."

"Chà, từng ấy có thể đi Ý nhập pháo được bao nhiêu lần rồi!"

Hắn vốn định nói có thể ghé qua các câu lạc bộ nước ngoài thoả thích, nhưng lời nói đến bên miệng đã đột ngột được sửa lại, tuy có hơi không tự nhiên.

Mà khi hắn nói những lời nói này cũng khá phù hợp với tính cách của hắn, chỉ khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Hóa ra là chú Tề ra tay? Em mới chỉ nghe qua con gạt bố, không nghĩ tới còn có bố gạt con..." Lý Vân Uyển nghe thì không khỏi nở nụ cười, nhưng khi cười xong vẫn cảm thấy đau lòng.

Tiêu nhiều tiền như vậy vẫn không có cách, mà tội danh khủng bố đó Tề Đẳng Nhàn cũng không thể cõng được.

Nếu hắn không có vướng bận giống như Hồng Thiên Đô, cho dù ngang ngược cũng chẳng có vấn đề gì, vì với tài nghệ kia, chẳng ai có thể bắt được hắn.

Nhưng hắn lại có dính dáng đến nhiều người như vậy, không thể nào dắt theo một đống người như vậy để trốn được?

Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông ấy ở tiệc nhà người ta động tay chém giết lung tung, thoải mái ra tay, xong việc lại vứt nồi cho tôi cõng! Ông già có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng quá!”

Lý Vân Uyển nói: "Cha nợ con trả, hết cách!”

"Phải nhanh chóng lấy tiền, tuy rằng Ngỗng đầu to và Lão Nho đều không dùng ngay nhưng dù gì đó cũng là khoản tín dụng." Tề Đẳng Nhàn đau đầu nói "Hơn nữa, tôi vào Thánh Giáo này, chỉ sợ chức vụ kia không dễ làm. Đến lúc đó, người ta nói tôi làm bại hoại thanh danh Thánh Giáo thì sao?”

Lý Vân Uyển nhìn hắn chật vật không biết phải làm thế nào, nhanh chóng đưa tay ôm lấy hắn an ủi: "Không sao đâu, mọi người cùng nhau cố gắng kiếm tiền là có thể trả lại mà! Nếu không được thì anh thử hỏi chỗ Hướng tổng, dù sao tài sản bây giờ của cô ấy phần lớn là một tay anh kiếm được.”

Tề Đẳng Nhàn nhéo cằm mình, lẩm bẩm nói: "Có nên bắt cóc Vương Kiếm Thành không? Có khi được giá hơn Quý Khải..."

Lý Vân Uyển trợn mắt há mồm.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng lắc đầu: "Không được, sắp cử hành lễ rồi, không có nhiều thời gian như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, tay hắn vô thức đặt ở nơi mình quen thuộc nhất.

A cái này không có chữ cái, cũng rất đẹp, phối màu hồng đen làm cho người ta có cảm giác rất quyến rũ!

"Lễ lần này, Giáo hoàng muốn đề bạt một người ngoài làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, phỏng chừng sẽ khiến rất nhiều người bất mãn. Anh cũng đừng quá lơ là, vẫn phải chút đề phòng!” Lý Vân Uyển nói.

"Đã ném ra tận sáu tỷ đô rồi, Thánh chủ hạ phàm còn muốn nở nụ cười nữa là? Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này ông ta còn không thể sắp xếp được, nhất định phải bắt hắn nhả tiền ra mới được!” Tề Đẳng Nhàn bất bình nói.

Lý Vân Uyển nói: "Anh bớt nói mấy câu tục tĩu lại, nếu bị những tín đồ kia nghe được, cho dù có Giáo hoàng chống đỡ đằng sau, anh cũng không lên đài được.”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thì đương nhiên rồi..."

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy các đường nét trên chiếc siêu xe phối màu đỏ đen này rất mượt mà và hoàn hảo, đường cong thân xe vô cùng hoàn mỹ, nếu tăng chút thì quá béo, giảm một chút thì hơi gầy.

Lý Vân Uyển đang nói chuyện phiếm với Tề Đẳng, sắc mặt dần dần đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, sự quyến rũ trong mắt hóa thành nước thu, dường như có thể tràn ra ngoài bất kì lúc nào.

Dù sao đây cũng là người phụ nữ chân chính làm cho EQ của Tề Đẳng Nhàn đạt được độ trưởng thành nhất định, hắn cũng nhớ kỹ Lý Vân Uyển đã từng nói qua, vào thời điểm này tốt nhất là không nên nói nhiều lời làm gì, im lặng hơn nói.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bộ đồ này của Lý Vân Uyển rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng tiện lợi, nhưng là một LSP kỳ cựu... Ha, rõ ràng là đệ nhất thâm tình của Trung Hải, thế mà hắn vẫn cảm giác được sự không hoàn hảo.

Kiểu dáng quá gối, nói cho cùng vẫn là không thể tạo ra phong cách truyền thống mà ngược lại còn mang loại cảm giác muốn phá hoại.

Lúc này, khi ở trước mặt cao thủ thấy thần không đổi sắc, sự yêu nghiệt của Lý Vân Uyển chung quy cũng không gây ra sóng gió gì.

Hơn nữa, những cuộc tụ tập gần đây của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải vô ích, tuy rằng chỉ là nhéo chân, xoa vai, dù sao nhân viên cũng đều có kinh nghiệm phong phú, cho dù có là heo nái già mặc áo ngực, cũng hết bộ này đến bộ kia.

Tề Đẳng Nhàn đã học đầy đủ lý thuyết, lúc này đang tiến hành thực hành, nghĩ lại thì, nói có thể khiến con gái nhà người ta nhão thành một vũng nước cũng không phải chém gió!

Đối mặt với Lý Vân Uyển không còn có thể kiêu ngạo được nữa, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đã báo được thù lớn.

"Anh Tề, em nhận thua, sau này không dám kiêu ngạo nữa." Cuối cùng, Lý Vân Uyển đành phải giơ cờ trắng tuyên bố đầu hàng.

"Em thật tốt." Tề Đẳng Nhàn vuốt nhẹ mái tóc mềm của Lý Vân Uyển, ôn nhu nói.

Lý Vân Uyển hỏi: "Hả? Sao tự nhiên lại nói những lời này?”

Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Khiến em phải vất vả đến Mỹ quốc làm việc, lâu như vậy mới có thể gặp một lần, cảm thấy nợ em rất nhiều!”

Lý Vân Uyển mỉm cười đáp lại: "Không có gì, đây là thành công chung của chúng ta! Em cần nền tảng để có thể phát triển, hơn nữa chuyện này cũng có thể giúp cho anh, đều vừa đẹp, em rất hạnh phúc, không tủi thân chút nào.”

“Nhân tiện sau khi anh qua được lần này, kế hoạch tiếp theo sẽ là gì?”

“Có muốn tận dụng để trở lại Đế Đô không?”

"Em thấy vừa hay! Có danh của Tổng giám mục, làm gì có ai dám động đến anh.”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, tín ngưỡng ở Hoa Quốc rất nhiều, hơn nữa Thánh giáo ở Hoa Quốc cũng chưa đủ lớn mạnh, mọi chuyện không hề đơn giản như Lý Vân Uyển nghĩ.

“Vẫn chưa tới lúc nói chuyện này, để hôm sau đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lý Vân Uyển nhíu mày.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Sao thế?”

“Em vừa mới phát hiện được cái này rất thú vị!” Lý Vân Uyển đăm chiêu nói.

"Hả?"

"Lúc anh nói chuyện với đàn ông đều là để hôm nào nói sau. Còn khi nói chuyện với phụ nữ, hầu như đều là để hôm sau nói?” Lý Vân Uyển cười như không cười hỏi, “Đồ khốn, anh giấu diếm giỏi nhỉ!”

“Nói nhảm gì đấy!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

“Hừ!” Lý Vân Uyển bất mãn hừ lạnh.

Ngày hôm sau, Lý Vân Uyển ăn mặc khá trang trọng, tuy chỉ là một thân tây trang màu đen nhưng sức hút và khí chất độc đáo của cô ta vẫn không hề giảm đi.

Hơn nữa, cả khuôn mặt đều hồng hào, đôi mắt vốn đã hấp dẫn người khác lại càng thêm thu hút.

Ở nước Thiên Chủ không tranh giành với thế gian này, Tề Đẳng Nhàn có thể dùng chính con người thật của hắn để cư xử.

Hơn nữa còn có Giáo hoàng bệ hạ che cho, làm gì có ai dám cả gan động vào hắn.

"Đi thôi, đến nhà thờ!" Lý Vân Uyển ăn mặc chỉnh tề, đội mũ tiểu thư, mặc theo phong cách phương Tây.

Hôm nay, Giáo hoàng mời chín Hồng Y Giáo Chủ đến đây để cùng nhau thảo luận về chuyện Tề Đẳng Nhàn gia nhập Thánh giáo, cũng để hắn đăng quang vị trí Tổng giám mục khu vực phía Nam.

Tề Đẳng Nhàn thấy Giáo hoàng thật đáng tin cậy, vậy mà lại có thể sắp xếp được cho mình.

Sau khi bước vào trong nhà thờ trang trọng này, Lý Vân Uyển không khỏi nhìn trái nhìn phải, vô cùng tò mò, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Tề Đẳng Nhàn thì lại càng kinh ngạc hơn.

Chỉ thấy trên mặt gã này bỗng xuất hiện vẻ mặt trang nghiêm hiếm thấy.

"Anh giả bộ giống lắm đấy!" Lý Vân Uyển nói.
Chương 1013 Nghi ngờ

Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này của Lý Vân Uyển thì sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Tôi không giả vờ, đây là tôn trọng.”

Lý Vân Uyển nói: "Phải không vậy?"

“Ở đâu có thể cảm nhận được sức nặng của lịch sử, còn có không khí trang nghiêm của tín ngưỡng, ở trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng ai kính sợ đều sẽ sinh ra lòng tôn trọng." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Thánh đường của Thánh giáo ở nước Thiên Chúa vô cùng lớn, hơn nữa còn có lịch sử tôn giáo và nền văn hoá lâu đời.

Sau khi võ công của Tề Đẳng Nhàn thông thần, loại cảm giác này sẽ ngày càng rõ ràng, hắn nói như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nếu không trông thấy sự vĩ đại của Chúa, làm sao có thể nhận ra bản thân nhỏ bé nhường nào? Làm sao có thể biết được thực sự mình thế nào?

Giám mục phụ tá xuất hiện dẫn hai người đi về trước, một đường thẳng đi đến hậu viện của Giáo hoàng, Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy Giáo hoàng, còn nhìn thấy cả một đám người nắm quyền trong Thánh giáo, đa số đều mặc Hồng Y.

"Ồ, xem ai đến kìa... Vị thánh tử được chọn bởi Thánh Chúa của chúng ta, người truyền giáo tôn vinh của Ngài, một tín đồ sùng đạo!" Lão Giáo hoàng ngồi uống trà với bộ đồ trắng nổi bật giữa đám người mặc Hồng Y, thấy Tề Đẳng Nhàn tới thì nhanh chóng đứng dậy tiếp đón.

“Giáo hoàng bệ hạ!” Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Giáo hoàng, hơi cúi đầu, thực hành lễ nghi.

Lý Vân Uyển cũng làm theo.

Các Hồng Y giáo chủ đều nhìn qua, trong đó có không ít người nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, sắc mặt cũng khó coi.

Khu vực phía Nam là nơi tín ngưỡng Thánh giáo yếu nhất, cũng là nơi có tiềm lực lớn nhất. Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên không biết từ đâu xuất hiện lại đột nhiên muốn được Giáo hoàng bổ nhiệm làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì lại để cho một người Hoa quốc đảm nhiệm chức vị Tổng giám mục? Trong lịch sử của Thánh giáo, điều này chưa bao giờ xảy ra!

Hơn nữa, trước đó tên người Hoa quốc này cũng chẳng phải là tín đồ gì, không những vậy mà hắn còn mang theo tội danh khủng bố nữa.

"Hắn chính là Tề Đẳng Nhàn? Người Hoa quốc sẽ được Ngài bổ nhiệm làm Tổng giám mục khu vực phía Nam?! "Một Hồng Y giáo chủ nghiêm mặt đi tới, lạnh lùng nói.

Giáo hoàng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Đây là một trong những Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo chúng ta, Christian.”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Christian: "Xin chào ngài Christian giáo chủ!”

Christia chỉ cười nhạt rồi hừ lạnh một tiếng: "Vị Tề Đẳng Nhàn này, chỉ sợ ngay cả Thánh điển của chúng ta cũng chưa xem xong đúng chứ? Giáo hoàng bệ hạ, Ngài để cho một người ngoài đảm nhiệm chức tổng giám mục khu vực Nam như vậy, Ngài định khiến cả Thánh giáo chúng ta trở thành trò cười sao?!”

Một vài Hồng Y giáo chủ bên cạnh đứng xem, chỉ cần một mình Christiane nhảy ra là đủ rồi.

Tâm trạng khó chịu của mọi người, Giáo hoàng đều biết hết.

"Christian, Tề Giáo Chủ cũng không phải người bình thường, hắn chính là thánh tử được Thánh Chủ chọn, là nhân vật quan trọng truyền bá phúc âm của Thánh Chủ, hơn nữa trên người hắn còn mang theo linh hồn Tham Tôn." Giáo Hoàng vô cùng nghiêm túc mà nói.

Christian đáp: "Linh hồn của Tham Tôn làm sao có thể giáng lên trên người của một tên Hoa Quốc? Với cả khí lực của Tham Tôn mạnh mẽ vô cùng, hắn chịu nổi sao?”

Christiane nói xong lời này thì nhìn đánh giá Tề Đẳng Nhàn một vòng từ trên xuống dưới, sau đó trưng ra vẻ mặt khinh thường thấy rõ.

Rõ ràng ngay cả Giáo Hoàng cũng không công nhận nổi lý do Tề Đẳng Nhàn truyền bá phúc âm của Thánh Chủ.

Một đám Hồng Y giáo chủ đứng cạnh cũng bật cười, thay nhau lắc đầu.

"Roben, ngài nghĩ sao?" Christian quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ở rìa hậu viện.

Người đàn ông này có thân hình cao lớn, cũng mặc trang phục của giáo sĩ, tuy thế nhưng bộ đồ ông ta mặc vẫn có khác biệt rất lớn so với các vị Hồng Y giáo chủ ở đây, hơn nữa tấm vải trước ngực còn được khảm một sợi xích sắt nhỏ tựa như áo giáp.

Roben là thủ lĩnh của nhóm Kỵ sĩ đoàn Thánh giáo, là người có sự thành kính tuyệt đối đối với Thánh giáo.

Ông ta nghe thấy Christian hỏi mình thì lắc đầu, mở miệng nói: "Tôi cảm thấy trên người tên Hoa Quốc này không có chút thành kính nào, hắn cũng không phải là người được chọn. Tôi còn nghĩ mục đích gia nhập Thánh giáo của hắn chính là để có thể thoát khỏi tội danh khủng bố!”

Lời nói của Roben khiến hàng loạt Hồng Y giáo chủ vô cùng đồng tình, cả đám người gật đầu lia lịa.

Bọn họ không muốn đột nhiên xuất hiện một tên cưỡi lên đầu lên cổ mình, thậm chí hắn còn trẻ như vậy, mà lại còn là người của Hoa quốc.

Thực tế là Giáo hoàng cũng đã nghiêm túc suy nghĩa qua chuyện này, nhưng mà số tiền mà Tề Đẳng Nhàn đưa ra thực sự quá lớn, ông ta làm sao có thể từ chối được.

"Giáo hoàng bệ hạ, không phải là tôi đang cố ý nhằm vào quyết định của Ngài, tôi chỉ suy xét một cách khách quan mà thôi." Roben hơi cúi đầu trước Giáo Hoàng, thấp giọng nói.

Giáo Hoàng thản nhiên cười nói: "Tôi nói Ngài ấy được Thánh Chúa phái đến để truyền bá phúc âm nhưng các người lại không tin? Cũng tốt, để Ngài ấy thể hiện rồi xem mấy người còn gì để nói nữa."

Christian nở một nụ cười mỉa mai: "Nếu hắn thật sự có thể triệu ra linh hồn của Tham Tôn, vậy Christian tôi tuyệt đối không nói bất cứ lời nào về chuyện này nữa! Nhưng nếu như hắn không làm được, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để hắn tham gia vào nòng cốt của Thánh giáo chúng ta!”

Các Hồng Y giáo chủ còn lại cũng đồng ý.

Trong lòng Lý Vân Uyển không khỏi thầm lo lắng, quả nhiên toàn bộ Thánh giáo sẽ không chỉ nghe theo lệnh của Giáo Hoàng mà những Hồng Y giáo chủ này cũng có quyền lực không nhỏ, nếu như tất cả đều phải đối thì cho dù Giáo Hoàng có làm gì đi nữa, chuyện của Tề Đẳng Nhàn cũng hết cách.

Nếu Tề Đẳng Nhàn muốn gia nhập Thánh giáo, muốn trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam, không những phải dùng rất nhiều tiền để thỏa mãn Giáo Hoàng mà còn phải khiến cho những Hồng Y giáo chủ này chịu gật đầu đồng ý thì mới được.

"Tôi có thể chứng minh thế nào?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.

"Rất đơn giản, để cho thủ lĩnh của Kỵ sĩ đoàn tôi đến thăm dò là được rồi! Nếu như cậu thật sự mang linh hồn của Tham Tôn, muốn cản cú đấm của tôi cần phải nói sao!” Roben lạnh lùng nói

"Nhưng báo trước là cú đấm của tôi rất mạnh đấy! Là Thánh Chúa đã ban thiên phú ấy để tôi có thể bảo vệ Thánh giáo an toàn. Nếu như cậu không chắc thì tốt nhất nên biết khó mà lui, nếu không đến lúc ra tay chỉ sợ một đấm chết cậu."

Roben vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.

Lý Vân Uyển nhìn thân hình Thủ lĩnh đoàn Kỵ sĩ này, chỉ cảm thấy người này có vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, thậm chí còn khiến người ta sinh ra một loại cảm giác có chút thần thánh! Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như trên người ông ta thực sự hơn người, mang theo hơi thở của thời thượng cổ.

Giáo Hoàng cũng nói: "Cũng phải, ý chỉ của Thánh Chủ thì phải giao cho Kỵ sĩ thành kính nhất đến kiểm tra! Tề giáo chủ, nếu ngài muốn các vị Hồng Y giáo chủ ở đây tin tưởng ngài thì hãy vượt qua ải của Roben trước đi.”

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Được rồi, thủ lĩnh Roben, vậy chúng ta thử xem!”

Vừa nói hắn vừa tiến lên phía trước một bước, ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận được, thần khí của Roben không giống với người bình thường.

Nhưng hắn có thể khẳng định rằng Roben vẫn chưa đạt tới cảnh giới đánh vỡ hư không.

Sự mạnh mẽ này của Roben không đến từ sự chăm chỉ luyện võ mà phần lớn đều đến từ niềm tin và sự sùng đạo.
Chương 1014 Năng lực nghiệp vụ

Chương 1014: Năng lực nghiệp vụ

Tề Đẳng Nhàn theo Roben đi đến bãi đất trống.

Roben nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói: "Nếu trên người cậu thật sự mang theo linh hồn của Tham Tôn thì việc nhận nắm đấm này cũng chỉ là chuyện đơn giản.”

“Thân là kỵ sĩ thành kính nhất Thánh giáo, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ tín ngưỡng của Thánh giáo!”

"Chúng ta không thể để cho một người ngay cả những điều cơ bản cũng không biết đảm nhận những chức vụ quan trọng như vậy ở trong Thánh giáo."

Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp: "Lòng thành kính của tôi đối với Thánh Chủ là tuyệt đối không ai có thể sánh bằng, dù gì thì cũng chưa từng có bất kì ai có thể khiến tôi trả giá đắt như vậy.”

Giáo Hoàng nghe nói hắn vậy, sắc mặt có chút kì quái.

Thẳng tay móc ra sáu tỷ đô la, quả thực Tề Đẳng Nhàn chính là tín đồ thành kính nhất trong lịch sử Thánh Giáo…

Không ai có thể giống như hắn, chỉ trong thời gian ngắn mà đưa ra được số tiền lớn như vậy.

Roben không đáp lại, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, ông ta chậm rãi thở ra, sau một lát, cả người đã toả ra loại khí chất vô cùng thần thánh.

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, hai chân tách ra một trước một sau, đặt trọng tâm ở giữa, tinh thần cũng trở nên cảnh giác.

Roben bỗng nhiên bước lên trước một bước, sau đó vung ra một quyền, “ầm” một tiếng, quyền này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, khí lực mang theo cũng lớn, vì thế mà phát ra âm thanh như tiếng nổ!

‘Uầy, Thánh giáo này cũng ra gì đó chứ, chỉ là Thủ lĩnh của Kỵ sĩ đoàn mà như này thì cũng hơi quá rồi!” Tề Đẳng Nhàn cảm nhận được uy lực của một quyền này, ngay cả lông tơ đều dựng lên.

Hắn nhấc tay phải, nhẹ nhàng đưa lên, vừa đúng lúc va chạm vào nắm đấm của Roben liền nhanh chóng trượt sang một bên, xoay người đẩy cổ tay đối phương.

Với một đẩy này, hắn phát hiện ra uy lực của đối phương thực sự kinh người!

“Hừ!”

Roben đau đớn kêu lên một tiếng, lắc lư bả vai để tiến về phía trước, sau đó lại đánh một quyền khác vào thẳng mặt Tề Đẳng Nhàn!

Đối mặt với một cú đấm mạnh mẽ này, Tề Đẳng Nhàn cũng lắc bả vai, giơ tay đẩy ra.

Nắm đấm chạm vào lòng bàn tay hắn, phát ra một tiếng nổ lớn, khiến lòng bàn tay hắn đau đến tê dại.

Ngay sau đó, hai chân hắn tiếp đất, cả người bị đánh lùi về sau khoảng ba mét.

Đám người Hồng Y giáo chủ nhìn thấy một màn này đều không có bất kì trách cứ nào, Roben là tín đồ thành kính nhất, là kỵ sĩ được Thánh gia tiếp nhận, sức mạnh của ông ta cho dù không có sự gia trì của nước thánh cũng đã rất đáng sợ rồi.

"A, có chút lợi hại!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi hưng phấn, vừa rồi hắn vẫn chưa dùng toàn bộ lực vì hắn muốn thử xem sức mạnh của Roben này rốt cuộc lớn tới cỡ nào.

Roben mặt không đổi sắc nói: "Nếu cậu chỉ có thế, tuyệt đối không thể nào mang theo linh hồn của Tham Tôn, cũng không phải là người được Thánh Chủ chọn để truyền bá phúc âm!”

Christian quay đầu nói với Giáo Hoàng: "Giáo Hoàng, tôi thấy hình như ngài bị cậu ta gạt rồi.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi có phải mang theo linh hồn của Tham Tôn hay không, ông sẽ sớm biết thôi.”

Roben cũng không nói nhiều, thân thể nhanh chóng di chuyển, ông ta dùng cách di chuyển trong quyền anh và lao đến với tốc độ nhanh đến kinh người, sau khi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, ông ta vung ra một tư thế quyền, hướng cú đấm vào má hắn!

Khí chất của Tề Đẳng Nhàn vào lúc này cũng bắt đầu sinh ra thay đổi!

Hắn bắt đầu bày ra khí chất và sức mạnh đáng sợ của một cường giả hiếm có, khí tức chạy xuống đan điền, lục phủ ngũ tạng, gân cốt và da thịt đều đồng loạt phát ra lực, khí huyết tràn đầy, chỉ trong phút chốc cả người như biến lớn!

Hắn vốn cao khoảng một mét tám, vậy mà trong nháy mắt này đã cao thêm mười phân, biến thành một người khổng lồ gần hai mét!

Hơn nữa, cơ bắp cũng bởi vì sung huyết mà sưng lên, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác sợ hãi trước người đàn ông quyền lực này.

“Cái quái gì đây!” Roben nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình.

Chỉ thấy tay phải của Tề Đẳng Nhàn tựa như móng hổ, đưa ra giữ chặt nắm đấm của Roben, một tay khác uốn cong đâm thẳng vào lồng ngực ông ta.

Roben nhanh chóng ôm ngực và bụng, cả người lùi lại về sau.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã đuổi tới, một tay đấm thẳng vào mặt ông ta!

Một cú đấm này đưa ra, ngón tay vừa rồi cũng trở nên bành trướng, cả bàn tay to như cây quạt bồ.

“Ầm!”

Roben, Vị Thủ lĩnh Kỵ sĩ đoàn Thánh giáo này trực tiếp bị hắn đánh một cú vào mặt, ông ta không khỏi kêu lên một tiếng, cả người bay về phía sau.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đánh Roben một cú, máu trong cơ thể hắn nhanh chóng trở về bình thường, tốc độ lưu thông chậm lại, chiều cao cũng khôi phục lại như bình thường.

Về phần Roben bay trên không trung vài mét rồi ngã xuống đất, toàn bộ khuôn mặt đều là vết máu, xương mũi cũng bị một cú kia đấm gãy.

"Uầy, khả năng chịu đòn của người này cũng mạnh quá rồi, bị chiêu này của mình đánh thẳng vào mặt mà không ngất?" Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Roben chỉ vừa ngã xuống đất đã nhanh chóng lắc đầu đứng dậy thì hơi kinh ngạc.

Roben thực sự rất mạnh, có trong mình sức mạnh đáng kinh ngạc, hơn nữa khả năng chịu đòn cũng không phải dạng tầm thường.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đột nhiên phát lực khiến ông ta trở tay không kịp thì chưa chắc ông ta đã ngã xuống.

Sau khi Roben ngã xuống đất, ông ta nhịn đau bò dậy rồi đưa tay vào trong túi lấy ra một cái ống nghiệm chuẩn bị đổ vào miệng.

"Không khác lắm." Vào lúc này Giáo Hoàng ho khan một tiếng.

Roben nghe vậy liền dừng tay lại.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Đây là cái gì vậy? "

“Đây là nước Thánh của Thánh giáo của chúng ta, sau khi sử dụng có thể chia sẻ và cảm nhận được quyền năng của Thánh Chủ." Giáo Hoàng thản nhiên nói.

"Buff gì cơ? Lượng máu hay thanh màu xanh, nhanh nhẹn hay sức mạnh..." Tề Đẳng Nhàn tò mò.

Hắn biết Hoa Quốc cũng có vài người có năng lực kì lạ như vậy, họ có thể thông qua phù chú để tăng sức mạnh cho bản thân chỉ trong thời gian ngắn, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bên Thánh giáo cũng có kiểu tương tự vậy sao?

Giống như ninja của Kiệt Bành quốc có thể sáng tạo ra dấu tay ninja thông qua cửu tự chân ngôn tự của Hoa Quốc, "Tất cả những người đang chiến đấu dàn trận lên phía trước" để làm dịu lại tinh thần của mỗi người, từ đó vượt qua sợ hãi và kích thích khí huyết.

Trong Phật giáo cũng có các loại thủ ấn như Sư Tử ấn và Vô Uý ấn, Tề Đẳng Nhàn đã gặp qua một vài cao thủ có thể đưa chúng vào trong quyền pháp rồi tạo ra những đòn đánh không hề tầm thường.

Trên đầu Giáo Hoàng đầy vạch đen, tên này tưởng hắn đang chơi Elden Ring đấy à?

"Bây giờ các người đã tin linh hồn của Tham Tôn nằm trên người hắn chưa? Sức mạnh vừa rồi không phải các người chưa thấy, nhìn là biết không phải của người bình thường, hơn nữa nguồn sức mạnh còn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi!” Giáo Hoàng nhìn về phía các Hồng Y giáo chủ, chậm rãi nói.

Christian hơi cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm: "Giáo Hoàng bệ hạ, xin hãy tha thứ cho tôi đã nghi ngờ Ngài! Tuy vừa rồi hắn đã cho chúng ta thấy nguồn sức mạnh đáng kinh ngạc nhưng sức mạnh kia không phải là của tự bản thân hắn mà theo tôi được biết đó là sức mạnh đến từ công phu truyền thống của Hoa Quốc..."

"Công phu truyền thống giảng về Hoá Kình, một người đàn ông khoẻ mạnh nặng hai trăm cân nhưng không thẻ bẻ gãy ngón tay của một ông già..."

"Nếu như tôi không đoán sai thì vừa rồi hắn đã dùng tiếp hoá phát, một loại công phu gọi là Thái Cực quyền, mượn lực đả lực."

"Trên thực tế đó không phải là lực của hắn mà chỉ là mượn lực lượng của Roben để đánh lại ông ấy mà thôi."

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lời này hình như đã nghe qua ở đâu?

"Mã đại sư từng tới đây lừa gạt, hay là vị Hồng Y giáo chủ này đã tiếp xúc với ông ấy rồi?" Lý Vân Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ồ!" Tề Đẳng Nhàn nhớ ra, "Năng lực nghiệp vụ của Mã đại sư đúng là trâu bò, ngay cả Hồng Y giáo chủ cũng biết ông ấy!”
Chương 1015 Lực Kéo Sơn Hề

"Ha ha, Christian giáo chủ, công phu truyền thống của chúng ta đúng là có hoá kình, nhưng vừa rồi tôi không dùng hoá kình."

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tôi luôn dùng sức mạnh thuần tuý, toàn bộ đều là tự thân phát ra chứ không phải là mượn lực như ngài nói.”

Christian bình tĩnh đáp: "Vậy thì hãy chứng minh đi!”

Ông ta thật sự không để tên Tề Đẳng Nhàn có tâm địa bất lương này trà trộn vào trong Thánh giáo, vì thế nên mới lôi hết thảy biện pháp ra để đối phó hắn.

Tề Đẳng Nhàn nhìn quanh một vòng, sau nhắm vào một gốc cây đại thụ: "Cũng được thôi, xưa có Lỗ Trí Thâm nhổ dương liễu, vậy để hôm nay tôi biểu diễn cho các người xem thần lực trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa!”

Sau khi nói xong câu này, hắn đi về phía cây đại thụ.

Cây đại thụ này cao khoảng năm tới sáu mét, thân cây cũng vô cùng thô, dù là người đàn ông lực lưỡng như Roben cũng không thể dùng tay ôm hết thân cây.

Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Giáo Hoàng từ đâu biết được hắn có thần lực, nhưng ông ta đã cho hắn cái danh xưng này thì phải thể hiện thật tốt, nhất định phải khiến cho các Hồng Y giáo chủ đang đứng đây phải tâm phục khẩu phục mới được.

Christian thấy Tề Đẳng Nhàn như đang chuẩn bị nhổ cây đại thụ này lên thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, ông ta thầm khiếp sợ: "Thật sao? Trên thế giới này thật sự có người có sức mạnh lớn như vậy sao? Chẳng lẽ trên người hắn thật sự mang linh hồn của Tham Tôn.”

Danh tiếng của Tham Tôn trong Thánh Giáo thật sự rất lớn, đó là nhân vật trong truyền thuyết mạnh tới mức bất khả chiến bại, còn có thể được coi là thần tượng trong lòng rất nhiều đàn ông.

Tề Đẳng Nhàn cởi áo vest ra ném cho Lý Vân Uyển, sau đó hắn xắn tay áo sơ mi lên: "Nếu như tôi có thể nhổ cây đại thụ này lên sẽ chứng minh trong người tôi chứa linh hồn của Tham Tôn đúng không?"

Roben nghiêm nghị nói: "Nếu cậu có thể nhổ cây đại thụ này lên mà không mượn bất kì ngoại lực nào thì đương nhiên sẽ không còn ai nghi ngờ nữa, sức mạnh của Tham Tôn ở Thánh Giáo chúng ta là đệ nhất..."

Tề Đẳng Nhàn không đợi ông ta nói xong đã ngồi xổm trước gốc cây, hai tay giơ lên ôm lấy thân cây.

Cánh tay hắn chưa thể ôm hết thân cây đại thụ nhưng khi hắn ôm lấy thân cây, ngón tay dùng sức đâm xuyên qua thân, mười ngón tay tựa như đinh sắt mà đâm thật sâu vào!

Đối với những cao thủ bình thường, dùng lực để bẻ gãy thân cây không phải là chuyện gì lớn, nhưng nhổ từ gốc lên thì quả là vô cùng khó khăn!

Cây cối đều có bộ rễ cắm sâu trong lòng đất để hút dinh dưỡng, nếu muốn nhổ rễ thì cần nhiều lực hơn rất rất nhiều.

Nhưng sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn đã không còn nằm trong phạm vi của con người, thêm cả việc hắn loại quyền pháp mà hắn luyện lại vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, khỏi phải nói, sức lực của hắn đã sớm bỏ xa người bình thường.

"Quóc!"

Hơi thở của Tề Đẳng Nhàn ghì xuống, trong bụng phát ra tiếng cóc kêu, hắn nặng nề thở mạnh ra, cỗ khí truyền ra mạnh tới nỗi có thể đẩy ngã ai đó.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của hắn thoáng sưng lên, như muốn nứt toạc lớp áo bên ngoài!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của các Hồng Y giáo chủ, cơ thể Tề Đẳng Nhàn ngửa ra sau, hai chân dậm chặt vào đất, dùng sức nhổ thân cây lên!

Cây đại thụ dần bị nhổ lên, từng lớp rễ vốn ẩn giấu trong bùn đất cũng lộ ra ngoài.

“Là khí thế lực bạt sơn hề(*)!” Giờ phút này trong đầu Lý Vân Uyển chỉ có một câu thơ như vậy.

(*)Câu thơ trong “离骚” (Lí Tào) của nhà thơ 贵阳 (Quý Dương) từ thời nhà Tần. Nội dung bài thơ miêu tả nỗi đau khổ và sự kiên cường của nhà thơ khi bị trục xuất đến vùng đất hoang vu. “Lực bạt sơn hề” được dùng để biểu hiện sức mạnh và ý chí của nhà thơ cũng như sự khao khát được trở về quê hương.

Câu thơ này miêu tả Hạng Vũ, nhưng vào giờ phút này dùng trên người Tề Đẳng Nhàn cũng không phải nói quá.

“Ầm!”

Bùn đất theo lớp rễ bay lên, tán loạn khắp nơi, cả gốc đại thụ đã bị Tề Đẳng Nhàn nhổ lên.

Hắn vặn thắt lưng, lắc vai, ném cây đại thụ vào tường.

Sau khi chứng kiến một màn này, ngay cả Giáo Hoàng cũng phải run rẩy, ông ta thật sự không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể mạnh mẽ đến mức này, một cây đại thụ như thế, nói nhổ là nhổ…

“What?!” Roben cũng kinh ngạc mà hô lên, ông ta có chút không dám tin vào mắt mình.

Các Hồng Y giáo chủ đứng bên cạnh mặt mũi đờ ra, không nói nên lời.

Sức mạnh lớn như vậy, thêm cả việc Giáo Hoàng đã nói trên người Tề Đẳng Nhàn có linh hồn của Tham Tôn, giờ đây hắn dựa vào thần lực mà nhổ hẳn một cây đại thụ để chứng minh, đã như thế rồi bọn họ còn lời nào để nói nữa đây?

Christian cũng run rẩy: "Thần lực, thật sự là thần lực! Khí chất và sức mạnh này không phải là loại mà người bình thường có thể có được... Chẳng lẽ hắn thật sự là thánh tử mà Thánh Chủ phái tới? Là người mang theo linh hồn của Tham Tôn?”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ hai tay, chụp mảnh gỗ từ trên cây xuống, thản nhiên hỏi: "Bây giờ còn ai nghi ngờ tôi nữa không?!”

Một đám Hồng Y giáo chủ lấm lét nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu, không nói gì nữa.

Ngay cả Christian cũng bị thuyết phục, ông ta cúi đầu thật thấp trước mặt Giáo Hoàng: "Kính thưa bệ hạ, tôi không nên nghi ngờ lời nói tối thượng của ngài, ngài là người phát ngôn của Thánh Chủ ở phàm trần, tất cả những gì ngài làm đều là vì truyền bá phúc âm của Thánh Chủ! Tôi ở đây xin lỗi ngài, là do tôi chưa đủ thành kính..."

Giáo Hoàng đưa tay sợ nhẹ lên đầu Christian: "Christian, ông không cần phải quá tự trách, dù sao thì việc ý chỉ của Thánh Chủ rơi vào một người Hoa Quốc đúng là một điều khó có thể tưởng tượng được. Ông nghi ngờ cũng là chuyện đương nhiên.”

“Nhưng mà ông phải nhớ cho kỹ, thế giới này đều là do Thánh Chủ sáng tạo ra..."

“Tất cả chúng sinh đều là con của Thánh Chủ!”

"Lòng nhân ái của Thánh Chủ không có ranh giới lãnh thổ, không phân biệt màu da!"

Mọi người lắng nghe Giáo Hoàng nói, ai nấy đều cúi đầu.

Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng làm theo, hắn tán thưởng: "Giáo Hoàng bệ hạ nói rất đúng!”

Trong lòng Giáo Hoàng vui như nở hoa, Tề Đẳng Nhàn có năng lực như vậy, việc để cho hắn tiếp nhận chức Tổng giám mục khu vực phía Nam chính là chuyện tốt, một khi hắn bày ra thần lực nhất định có thể mang đến cho Thánh giáo nhiều tín đồ hơn!

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!” Tề Đẳng Nhàn lại thầm niệm một tiếng.

Giáo Hoàng mỉm cười nói: "Vậy chuyện để Tề giáo chủ đảm nhiệm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam của chúng ta, còn ai có ý kiến nữa không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Giáo Hoàng gật đầu với giám mục phụ tá, cậu ta nhanh chóng lui xuống, một lát sau cầm khay chạy về, trên khay là một bộ Hồng Y rất bắt mắt, còn có một cây quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của Thánh giáo tại khu vực phía Nam.

Quyền trượng không dài nhưng có chất liệu khá đặc biệt, nhìn bằng mắt có thể thấy nó thuộc về một lịch sử lâu đời.

"Ngày mốt Đại điển cậu mặc bộ Hồng Y này đi! Tôi sẽ đích thân bổ nhiệm cậu.” Giáo Hoàng nói.

Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Sau khi hắn trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam, để xem còn ai dám đổ cho hắn danh khủng bố nữa? Đến lúc đó chỉ cần cung quyền trượng lên, các tín đồ của Thánh giáo sẽ dùng nước bọt dìm chết mấy người đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK