Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576 Cũng là một chuyện rất tốt mà

Chương 576: Cũng là một chuyện rất tốt mà

Cũng trong cùng một ngày hôm đó, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan ra sân bay đón người.

Bốn người đàn ông bước xuống từ trên máy bay. Một người gầy như que củi, sắc mặt tiều tụy, thoạt trông chẳng khác nào tên quỷ nghiện thuốc phiện hút chính suốt ngày.

Một người khác thì béo núc ních, trên mặt là nụ cười tươi như hoa, có điều nụ cười kia cũng dữ tợn vô cùng, trông giống như đồ tể trong cửa hàng bán thịt lợn vậy.

Hai người còn lại đi phía sau thì đều là cảnh ngục của nhà tù U Đô.

“Ê mập, mày nghĩ sao, có muốn nhân dịp này chạy trốn luôn không? Hai người này tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta! Đại đương gia đưa chúng ta đến sân bay rồi không đi theo nữa, đây chính là một cơ hội tốt.” Tên gầy trầm giọng nói.

“Ha… Thằng khỉ ốm, con mẹ nó mày muốn chết thì đừng có kéo theo tao. Hồi xưa tao đã giết không biết bao nhiêu người, khắp trái đất này toàn là kẻ thù của tao, thực ra hoạt động trong phạm vi quy định của nhà tù U Đô mới là an toàn nhất cho tao.” Tên mập lắc đầu liên tục.

Trên mặt tên gầy có đôi chút thất vọng, anh ta giận dữ nói: “Hồi xưa mày là một người đàn ông mạnh mẽ hùng tâm tráng chí, quyết tâm lật đổ chính phủ này, sao giờ lại sa sút như vậy?”

Tên mập trả lời: “Cái hồi một tháng trước khi bị Nhị đương gia chặt hai chân rồi vứt vào trong nhà tù U Đô thì mày cũng là một tên vai u thịt bắp đấy, còn tuyên bố sẽ giết chết cả nhà cậu ta cơ mà, sao giờ mày không thử nhìn lại xem mày đã gầy trơ xương đến mức nào rồi?”

Khóe miệng của tên gầy run lên, liên tục co rút lại.

“Mày phải cố mà chạy cho nhanh vào, lát nữa Nhị đương gia sẽ tới đấy.” Tên mập híp mắt cười nói.

Tên gầy hít vào một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị hành động thì chợt trông thấy Tề Đẳng Nhàn đã đứng đợi sẵn ở cửa sân bay.

Vì vậy mọi kế hoạch của anh ta bị bóp chết từ trong trứng nước.

“Nhị đương gia, chúng tôi đã đưa Dạ Ma và Đồ Phu với rồi, kế tiếp xin giao lại cho anh cả.” Hai cảnh ngục đưa hai người kia ra ngoài rồi mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn.

“Được được được, các anh đã vất vả rồi. Để xem nào… Hai anh cứ về khách sạn nghỉ ngơi một lúc đã, sau đó tôi sẽ bảo cấp dưới thuộc bộ phận PR đưa các anh đi chơi, quán Đông Phương Anh Hoa đó không tệ đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Vừa dứt lời, hắn đã ngay lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng, tại sao mình lại khai quán Đông Phương Anh Hoa ra nhỉ?

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quay đầu nhìn Dương Quan Quan, chỉ thấy trên mặt cô ta đầy vẻ khinh miệt, hiển nhiên cô ta rất coi thường hắn vì hắn đã từng tới những nơi thế này.

“Hừm, các anh tới đó mát xa chân là được rồi, đừng làm gì sai trái, có nói thế nào thì chúng ta cũng được coi là nhân viên chính phủ!” Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nói.

“Dạ dạ dạ!” Hai cảnh ngục cùng nở nụ cười ngầm hiểu, ai là đàn ông cũng hiểu ấy mà…

Hai con người một béo một gầy kia chính là Đồ Phu và Dạ Ma.

Nhìn thấy Dương Quan Quan, Đồ Phu mỉm cười: “Dương tiểu thư vẫn khỏe chứ, lâu ngày rồi không gặp, cô lại trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Cô cắt tóc ngắn thế này thật là xinh đẹp!”

Dương Quan Quan gật đầu nói: “Anh Đồ Phu, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh đến vậy, cũng cảm ơn anh đã chỉ dạy cho tôi trong thời gian tôi ở nhà tù U Đô.”

Sau đó Dương Quan Quan cũng nói với Dạ Ma: “Anh Dạ Ma, chào mừng anh đến thành phố Trung Hải.”

Dạ Ma lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

“Nhị đương gia à, cái thằng khỉ ốm này vừa xúi tôi chạy trốn đấy, nó nói đây là một cơ hội rất tốt, nhưng tôi không thèm đồng ý với nó đâu.” Đồ Phu vừa híp mắt cười vừa quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, chưa gì anh ta đã bán đứng đồng đội.

Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Ma biến đổi trong chớp mắt, anh ta hoảng hốt nói: “Đồ Phu, con mẹ nó mày đừng có mở mồm ra là phun rắm linh tinh, tao chưa bao giờ nói ra những lời như thế cả!”

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nhìn anh ta, trên mặt hắn mang theo chút ý cười vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó Dạ Ma có cảm giác như hai đầu gối từng bị cắt đứt của mình có hơi lạnh lẽo, thậm chí còn hơi đau buốt.

“Muốn chạy à? Thử chạy cho tôi xem nào.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

“Không dám, tôi không dám đâu! Cái thằng già trứng thối chết tiệt Đồ Phu này thích nói đùa thôi ấy mà.” Dạ Ma vội vàng nói.

“Không chạy thật à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại. “Tôi cho anh cơ hội còn gì nữa!”

Dạ Ma liên tục lắc đầu, trả lời: “Chỉ là mấy câu đùa giỡn linh tinh thôi, Nhị đương gia cũng biết đấy, tôi cũng thích nói đùa lắm mà, sao tôi có thể chạy trốn được?”

“À, thế thì cũng không đúng nhỉ? Chuyện hôm nay là ai đó… ai đó muốn hãm hại tôi, phải không?”

“Ê này Đồ Phu, mày muốn hãm hại tao phải không?”

“A ha ha ha, sao mà tôi có thể chạy trốn được cơ chứ? Chắc chắn tôi sẽ không chạy trốn rồi!”

“Ngồi tù cũng là một chuyện rất tốt mà!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ nhẹ một cái lên vai Dạ Ma, nói: “Anh không chạy là tốt rồi, nếu còn dám chạy nữa thì chắc sau này đôi chân đó cũng không dùng được đâu!”

Khóe miệng Dạ Ma khẽ run run, suýt thì sợ đến mức nhũn cả người.

Từ trước tới nay chỉ có Dạ Ma đi hù dọa người khác, làm cho người khác phải khóc lóc van xin, cũng chỉ có mình Tề Đẳng Nhàn mới có thể khiến anh ta sợ sệt đến mức này.

Dương Quan Quan nghĩ lại cũng thấy hơi buồn cười, chỉ trong nháy mắt mà gương mặt lạnh lùng kia lại tràn đầy vẻ hoảng hốt rồi sao?

Trên mặt của Đồ Phu lập tức lộ ra một nụ cười mất nết, khiến Dạ Ma giận tới nỗi ngứa cả răng, chỉ hận không thể tát cho anh ta hai cái thật mạnh.”

“Đi thôi, lên xe nào, tôi bảo các anh lại đây là vì có chút việc cần các anh hoàn thành giúp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Hai người kia ngoan ngoãn cùng hắn đi ra khỏi sân bay rồi bước lên xe. Cũng không phải bọnhọ sợ hắn hay gì, mà là bởi hai người bọn họ đã chịu thiệt quá nhiều, không muốn chịu thiệt thêm một lần nữa.

Có trâu bò mạnh mẽ đến mấy thì vào nhà tù U Đô ở mấy tháng rồi cũng sẽ bị uốn nắn đến khi ngoan ngoãn mới thôi.

“Nhị đương gia, có phải cậu định cho chúng tôi đi làm hộ vệ giống như Sát Thần hay không?” Đồ Phu hỏi.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu đáp lại: “Sát Thần có tính trầm ổn lại khiêm tối, hơn nữa khi còn ở trong tù thì anh ta chưa bao giờ chủ động phạm tội trừ phi có người khác trêu chọc anh ta. Cho các anh đi làm hộ vệ, tôi còn lo khách hàng sẽ bị các anh làm thịt luôn ấy chứ.”

Đồ Phu và Dạ Ma ngượng ngùng cười cười, không dám nói thêm câu nào nữa.

Quả thực Sát Thần là một người tương đối khiêm tốn, hơn nữa tính cách của anh ta cũng không biến thái giống như bọn họ, ngoại trừ việc giết người tương đối nhiều thì thực ra anh ta cũng khá là bình thường.

Tề Đẳng Nhàn cũng từng cân nhắc đến việc thả anh ta rời đi, chẳng qua chính anh ta đã chủ động xin được ở lại, nói rằng muốn sám hối và chuộc lối cho quá khứ của bản thân, anh ta cũng không muốn đối mặt với những sự việc mưa máu gió tanh trên giang hồ hiểm độc nữa.

Còn Đồ Phu thì sao, một tên quân phiệt tàn bạo từng giết chết hơn một vạn tù binh liệu sẽ nghe theo lời khách hàng nói ư?

Dạ Ma thì lại càng khỏi phải nói, anh ta nổi tiếng vì đã giết chết cả gia đình của một thượng tướng ở Tuyết quốc, tính cách vô cùng độc ác và tàn bạo.

“Chúng ta tới thành phố Tây Hà luôn đi, dù sao buổi triển lãm xe ô tô do Trần Ngư đứng ra tổ chức cũng sắp bắt đầu rồi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Dương Quan Quan.

“Được thôi!” Dương Quan Quan vui sướng hẳn lên, cô ta thầm nghĩ rằng đi tới một thành phố khác cùng với Tề Đẳng Nhàn là một sự kiện vô cùng lãng mạn.

Đáng tiếc là trong xe vẫn còn hai cái bóng đèn khổng lồ đang lù lù ngồi đó.

Đồ Phu và Dạ Ma đều tham lam ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bọn họ đã bị giam cầm quá lâu rồi, thực sự là đã thèm thuồng tự do đến mức sắp điên lên mất.

Có điều với bọn họ thì tự do cũng chỉ là một điều có thể ước ao chứ không thể chạm tay tới được.

Chí ít là trước khi Tề Đẳng Nhàn chết đi thì bọn họ đừng hòng mơ tưởng đến.

“Xã hội hiện đại phát triển nhanh thật đấy, ngày nào cũng có sự việc đổi khác, tôi chỉ mới ngồi tù khoảng chừng mười năm đã không theo kịp tốc độ phát triển này rồi.” Đồ Phu không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Anh giết bao nhiêu người như vậy, có thể được sống đã là Thượng Đế ban ơn cho anh rồi.” Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói.

Đồ Phu rụt cổ lại, không dám bày tỏ thêm bất cứ ý kiến nào nữa.

Dạ Ma ngồi cạnh nhìn cảnh tượng đó mà có chút hả hê, đáng đời lão già mất nết bán đứng đồng đội, mày sẽ không được chết tử tế đâu!

Đến tối họ mới đặt chân vào thành phố Tây Hà, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp thuê một căn phòng khách sạn để làm chỗ nghỉ ngơi.

“Tiếc là tôi đang bị thương, nếu không thì tôi đã có thể luyện tập với bọn họ một chút, nói không chừng tôi sẽ lại càng thêm tiến bộ!” Dương Quan Quan nói bằng giọng có chút tiếc rẻ.

“Cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, trong khoảng thời gian này đừng nghĩ đến võ công nữa.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười trấn an cảm xúc của cô ta.

Sáng hôm sau, Tề Đẳng Nhàn dẫn cả ba người đến trung tâm triển lãm xe ô tô để tham dự buổi triển lãm.

Tề Đẳng Nhàn phất tay, ý bảo Dạ Ma và Đồ Phu cứ thoải mái tự mình đi dạo xung quanh, hắn không hề lo lắng rằng bọn họ sẽ chạy mất.
Chương 577 Triển lãm xe ô tô

Chương 577: Triển lãm xe ô tô

Lúc đầu Đồ Phu không dám đi đâu cả, dù sao trong tay anh ta cũng có nhiều mạng người như vậy, ngay cả chính phủ cũng coi anh ta là cái đinh trong mắt, chỉ cần có cơ hội thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách làm thịt anh ta.

Anh ta không đi đâu thì dĩ nhiên Dạ Ma cũng không được phép đi đâu cả, bởi vì Đồ Phu hiểu rất rõ một chuyện, nếu Dạ Ma chạy mất thì cái tội để xổng Dạ Ma sẽ được Tề Đẳng Nhàn tính lên đầu anh ta.

Hơn nữa, kể cả khi Dạ Ma có muốn chạy trốn thì cũng chưa chắc anh ta sẽ chạy trốn thành công…

Nếu như chạy trốn không thành công và bị bắt thì suốt nửa sau của cuộc đời anh ta cũng chỉ có thể làm một kẻ tàn phế mà thôi.

Đồ Phu nhìn mấy cô người mẫu tạo dáng bên đủ kiểu xe ô tô giữa trung tâm triển lãm, chỉ cảm thấy trong miệng mình đầy nước bọt, xem những cặp chân dài kia đi, thèm quá đi mất, đã bao nhiêu năm rồi mình chưa chạm vào đàn bà nhỉ…

Dạ Ma thì không có hứng thú với đàn bà nhưng lại khá là hứng thú với mấy chiếc xe ô tô, Đồ Phu cũng vì thế mà thấy tiếc thay cho anh ta, thầm nghĩ thằng nhãi con này đúng là chẳng đáng mặt làm đàn ông gì cả.

“Đây là loại ô tô hãng Đích Lư do nhà họ Trần tự chủ trương nghiên cứu và phát minh chế tạo, được cho ra mắt với những tính năng gần như toàn diện.” Tề Đẳng Nhàn đưa Dương Quan Quan tới trước một chiếc xe ô tô đa dụng, giới thiệu cho cô ta.

Đây là một chiếc xe ô tô màu đen, logo được gắn ở đầu xe là hình một con ngựa đang nhảy lên, thân xe được sơn bóng lên tràn đầy khí chất, không gian bên trong xe rất rộng rãi và thoải mái, được phối cùng các loại thiết bị cao cấp, đẳng cấp được thể hiện cực kỳ rõ ràng.

Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi: “Thế lực của nhà họ Trần mạnh mẽ đến vậy sao? Toàn bộ chiếc xe này đều là do bọn họ tự chủ trương nghiên cứu à?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Cũng không phải đâu, mấy thứ đồ chơi như động cơ đâu có dễ nghiên cứu đến vậy, phải tốn nhiều tiền lắm. Động cơ mà bọn họ dùng là hàng của bên Triều Tiên.”

Dương Quan Quan trả lời: “Thế cũng phải thôi, có rất nhiều thương hiệu lớn chọn cách tiến hành hợp tác với những thương hiệu lớn có kỹ thuật thành thạo khác thay vì sử dụng động cơ mà mình tự nghiên cứu.”

“Có điều tại sao họ lại không sử dụng động cơ của Nhật Bản? Hình như ngành công nghiệp động cơ của họ phát triển hơn nhiều, sản phẩm tạo thành cũng tiết kiệm nhiên liệu hơn và bền bỉ hơn.”

“Nhà họ Trần lựa chọn động cơ ô tô của hãng Dang Dae thuộc Triều Tiên, có vẻ đó không phải là một lựa chọn quá tốt, hơn nữa hãng Dang Dae còn đang rơi vào thế cổ chai, giá trị cổ phần đang nằm trong giai đoạn tuột dốc.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đây là động cơ hỗn hợp mới phát minh của Dang Dae, doanh số bán hàng vẫn rất tốt. Động cơ của nước Nhật Bản tốt thì có tốt thật nhưng những thương hiệu lớn đều có giá thành quá đắt đỏ, chẳng bằng lựa chọn Dang Dae thấp hơn vài cấp bậc với giá thành phải chăng.”

Động cơ được sản xuất từ Nhật Bản có thể nói là số một của toàn thế giới, nếu một công ty sản xuất ô tô vừa mới được thành lập như nhà họ Trần muốn hợp tác với bọn họ thì phỏng chừng sẽ không thể thu được quá nhiều điều kiện có lợi, lùi một bước để chọn hãng sản xuất thuộc Triều Tiên cũng là một quyết định rất tốt.

Tề Đẳng Nhàn phát hiện ra rằng xung quanh chiếc Aston Martin One77 ở trung tâm buổi triển lãm xe ô tô cực kỳ náo nhiệt, một đám người tụ tập xung quanh đó để chụp ảnh cùng chiếc xe này, dù nó được lái đi đâu thì những người ở gần đó đều sáng mắt lên ngắm nghía.

Dương Quan Quan nói: “Nếu có ai có thể tặng tôi một chiếc xe tương tự như vậy thì tốt quá rồi!”

Câu nói này của cô ta hơi có ý ám chỉ.

Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể vờ như không nghe thấy gì hết, loại xe đó đâu phải cứ muốn mua là sẽ mua được, hắn còn phải nhờ vả đủ kiểu quan hệ nữa cơ, phiền phức chết đi được.

“Hầy, xem ra đây chỉ là giấc mơ của tôi thôi, không có khả năng trở thành hiện thực!” Dương Quan Quan đành thở dài tiếc nuối.

“Này cô gái xinh đẹp, nếu cô muốn có một chiếc Aston Martin thì tôi có thể mua cho cô.” Một gã đàn ông còn trẻ tuổi quay sang nói với Dương Quan Quan.

Tề Đẳng Nhàn vô cùng tức giận, con mẹ nó tên này là ai, chuyện giữa bọn tao có liên quan quái gì đến mày không?!

Dương Quan Quan nhìn anh ta một cái có cảm giác đối phương đang trêu ghẹo mình thì không thèm để ý đến nữa.

“Oppa chủ động nói chuyện với cô mà cô dám làm như không nghe thấy gì hết sao? Cô có bị điếc hay không?” Một người phụ nữ rõ ràng đã phẫu thuật thẩm mỹ đứng cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia vừa mở miệng đã lớn tiếng quát to.

“Điên à?” Dương Quan Quan chỉ hờ hững đáp lại bằng một câu rồi lắc đầu.

Người đàn ông trẻ tuổi cười haha, anh ta bèn lấy ra một chiếc chìa khóa, chính là chìa khóa của chiếc xe Aston Martin One77 kia.

“Nếu em muốn thì anh có thể đưa nó cho em.” Người đàn ông thản nhiên nói. “Chỉ cần em gật đầu một cái thôi mà.”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người kinh ngạc, tại sao chiếc chìa khóa xe kia lại nằm trong tay của người đàn ông Triều Tiên này? Nhất thời hắn cảm thấy vô cùng tức giận, Trần Ngư bị sao thế, sao cô ta có thể tùy tiện giao một chiếc xe quý giá như vậy cho người khác?

Dương Quan Quan cũng ngẩn người hệt như hắn, hiển nhiên cô ta cũng không ngờ chiếc chìa khóa xe lại nằm trong tay của anh ta.

Người phụ nữ đứng cạnh đó lên tiếng nũng nịu: “Mun Ho oppa ơi, em cũng muốn có một chiếc xe mới, anh có thể tặng cho em một chiếc được không?”

Han Mun Ho hào phóng nói: “Lúc nào về nước thì anh sẽ tặng cho em một chiếc, đến lúc đó để tự em chọn xem em thích chiếc ô tô nào!”

“Cảm ơn oppa!” Người phụ nữ mừng rỡ như điên, lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó cô ta nhìn về phía Dương Quan Quan với ánh mắt nửa ước ao nửa ghen tỵ, nói bằng giọng ngạo mạn vô cùng: “Oppa đối xử với cô tốt như thế, cô còn không mau cảm ơn anh ấy rồi tránh xa khỏi cái thằng nghèo kiết xác bên cạnh cô đi?”

Khóe miệng của Dương Quan Quan hơi giần giật, cái thằng ngu này dám cầm chìa khóa của chiếc xe thuộc về Tề Đẳng Nhàn đến trước mặt mình khoe giàu hay sao?!

Han Mun Ho cũng nói: “Em nói đúng lắm, cô gái xinh đẹp à, em đẹp thế này thì không cần đi theo một thằng nghèo kiết xác làm gì đâu. Chỉ cần theo anh thì em sẽ có được tất cả những gì em mong muốn!”

Dương Quan Quan thậm chí còn thấy hơi buồn cười, cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Ê này đồ nghèo kiết xác, nếu anh không làm gì thì sao mà cạnh tranh nổi với người ta cho được!”

“Nghèo kiết xác à?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay chỉ vào mặt mình rồi quay sang nở một nụ cười lễ độ với Han Mun Ho và người phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mỹ nát mặt kia, hỏi bọn họ: “Trên mặt tôi có viết ba chữ nghèo kiết xác hay sao?”

Han Mun Ho thản nhiên đáp lời hắn: “Một con người đến cả Aston Martin cũng không mua nổi, không phải nghèo kiết xác thì là gì chứ?”

Tề Đẳng Nhàn kinh hãi vô cùng, đây đúng là định nghĩa mới cho cảnh giới của người có tiền, nếu không mua nổi xe hãng Aston Martin thì có nghĩa là một tên nghèo kiết xác!

“Anh cầm chìa khóa xe của người khác đến triển lãm xe ô tô để khoe giàu tán gái, hình như không được đàng hoàng cho lắm thì phải?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói như có điều suy nghĩ.

“Cái gì mà xe của người khác cơ chứ, chiếc xe này chính là của tôi! Tôi đường đường là phó tổng giám đốc của công ty ô tô Dang Dae, chẳng lẽ tôi cần lấy xe của người khác ra để khoe giàu hay sao?” Han Mun Ho sửng sốt một vài giây rồi cười lạnh, hùng hồn chất vấn.

Han Mun Ho có bố là chủ tịch của công ty ô tô Dang Dae, vì vậy nên ông ta cũng cho Han Mun Ho một chức vụ phó tổng giám đốc không có chút thực quyền nào.

Lúc này cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng đã hiểu, hãng xe Đích Lư hợp tác với hãng sản xuất linh kiện ô tô Dang Dae, Chắc hẳn cái tên Han Mun Ho này đã mặt dày tìm Trần Ngư để xin một chiếc chìa khóa xe rồi.

“Cái người này là ai vậy, sao mà ngu ngốc thế, lại còn dám nói phó tổng giám đốc Han của công ty ô tô Dang Dae lấy chìa khóa xe của người khác đi khoe giàu?”

“Tôi chưa từng thấy một ai hài hước như vậy, bản thân nghèo kiết xác thì thôi đi, lại còn hắt nước bẩn lên người người khác nữa cơ à?”

“Lẽ ra triển lãm ô tô này phải thiết kế vé mời vào cửa mới đúng, mấy tên nghèo kiết xác não úng nước này không nên có tư cách được bước chân vào đây!”

Một số người ở tầng lớp thượng lưu nghe thấy cuộc đối thoại của Tề Đẳng Nhàn và Han Mun Ho, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng nửa con mắt, nghĩ hắn chỉ là loại rác rưởi.

Han Mun Ho cũng không muốn tốn công đứng cãi tay đôi với cái tên “nghèo kiết xác” Tề Đẳng Nhàn này, anh ta quay sang phía Dương Quan Quan, giơ cái chìa khóa xe lên lắc lắc với cô ta: “Này cô gái xinh đẹp, em có muốn lát nữa anh lái xe đưa em đi hóng mát chơi không?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Đừng có cầm chìa khóa xe của ông đây ra khoe giàu tán gái nữa, mau trả lại đi!”

Nói xong câu này, hắn giơ tay về phía Han Mun Ho.

“Cái gì?!”

Han Mun Ho không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, những người xung quanh cũng đều ngẩn cả ra.

Sau đó một trận cười to như sấm vang dội khắp triển lãm, đám người xung quanh cười nghiêng ngả.

Bọn họ chưa từng thấy ai thèm muốn tỏ ra giàu có đến phát điên như vậy, chính bản thân mình không mua nổi xe thì thôi đi, thế mà còn tỏ vẻ, nói người khác lấy chìa khóa xe của hắn đi khoe giàu, không biết mạch não kiểu gì đây, đúng là có gan ước muốn thì cũng có gan nói ra khỏi miệng mà!
Chương 578 Taekwondo Taiyi

Chương 578: Taekwondo Taiyi

“Oppa ơi, có phải người nước Hoa nào cũng thích phùng má giả làm người mập như thế không? Rõ ràng anh ta chỉ là một thằng nghèo kiết xác nhưng cứ mở mồm ra là nói mình sở hữu một chiếc xe Aston Martin.”

Người phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mỹ nát mặt bên cạnh Han Mun Ho che miệng cười nhạo, nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy khinh bỉ.

“Cái tên này thực sự làm mất mặt người nước Hoa chúng ta quá, không có tiền thì nói là không có tiền đi, tại sao cứ phải thùng rỗng kêu to trước mặt người nước khác vậy?”

“Chết tiệt, mặt mũi của nước mình bị cậu ta làm cho mất sạch cả rồi, sao có thể làm như vậy trước mặt người ngoại quốc cơ chứ, quả thật là xấu hổ chết đi được!”

“Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu hết rồi, mau đuổi cái tên này ra ngoài đi!”

Những người đến xem triển lãm xe ô tô cũng đều tỏ ra căm tức, một câu nói của người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ kia đã mở ra cả một trận chiến nảy lửa, khiến cho gương mặt của tất cả bọn họ đều tối sầm xuống không có chút ánh sáng nào.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Han Mun Ho bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, thản nhiên lặp lại: “Tôi bảo anh trả chìa khóa đây cho tôi, nghe không hiểu à?”

Han Mun Ho sầm mặt lại, nói: “Cậu là cái tên ngu xuẩn chui từ đâu ra thế, tôi cho cậu ba giây để biến mất trước mặt tôi ngay, nếu không thì cậu tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần tự gánh vác hậu quả!”

Trong lúc hai người nói chuyện, vệ sĩ của Han Mun Ho bước ra từ sau lưng anh ta. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt lạnh lẽo, vóc dáng cao to cùng đôi chân dài, khiến vô số mỹ nữ xung quanh phải choáng váng thất thần.

Dương Quan Quan quan sát người vệ sĩ này, cô ta có cảm giác đối phương không chỉ đơn giản là một võ sĩ luyện Taekwondo bình thường mà anh ta cũng có công phu đáng xem trọng, những vết chai thật dày trên đôi bàn tay của anh ta đã nói lên tất cả.

“Thằng mập chết bầm kia, mày chỉ biết hóng hớt thôi à, Nhị đương gia bị người ta khinh thường kìa!” Dạ Ma bỗng nhiên vừa kêu la om sòm vừa kéo Đồ Phu ra khỏi một khu trưng bày xe nào đó.

“Thế thì có sao, có gì hay đâu mà ra hóng hớt? Thằng chim bé kia chết chắc rồi, chẳng bằng đi ngắm gái đẹp còn hơn!” Đồ Phu lắc đầu, có vẻ không hề hứng thú, ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào một cô người mẫu chân dài đi tất da màu đen gợi cảm đang đứng bên xe ô to.

“Xem Nhị đương gia xử lý mấy tên tôm tép không vui hơn ngắm gái đẹp à?” Dạ Ma cười lạnh hỏi.

“Tao không có hứng thú!” Đồ Phu thản nhiên đáp, tiếp tục ngắm cặp đùi nóng bỏng của mỹ nữ xinh đẹp.

Thấy mình và anh ta không cùng chung chí hướng, Dạ Ma cũng lười chẳng muốn rủ rê gì nữa mà chỉ đứng ở một bên hào hứng xem trò vui.

Bỗng nhiên Dạ Ma ồ lên một tiếng rồi nói: “Người trẻ tuổi kia trông quen quá, tao từng gặp cậu ta ở Triều Tiên một lần rồi… Tao nhớ ra rồi, cậu ta được gọi là đồ đệ thiên tài mạnh nhất của cao thủ đệ nhất Triều Tiên Han Sung Joon, cũng là người được coi là người nối nghiệp của phái Taekwondo Taiyi đời kế tiếp, Jeon Dong Uk!”

Đồ Phu sửng sốt quay đầu, hỏi lại: “Đồ đệ của cao thủ đệ nhất Triều Tiên, người sáng lập ra phái Taekwondo Taiyi, Han Sung Joon ư?”

Dạ Ma nói: “Tao tưởng mày không có hứng thú cơ mà?”

Đồ Phu lại lần nữa quay đầu đi: “Chỉ mong thằng nhãi con kia đừng hại chết cả sư phụ của nó là được.”

“...”

Dạ Ma không còn lời nào để nói, nhưng cũng cảm thấy lời của Đồ Phu rất có lý.

Han Mun Ho ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi hắn: “Không mua nổi thì định ra tay cướp bóc à? Thẹn quá hóa giận phải không? Quả nhiên cái nghèo là lưỡi dao sắc bén nhất có thể giày xéo trái tim yếu ớt của con người, chỉ đơn giản thế này mà một người cũng có thể phát điên lên.”

“Cậu có thể quỳ xuống nhận tôi làm đại ca, nói không chừng tôi sẽ vui vẻ rồi đưa chiếc chìa khóa này cho cậu lái xe ra ngoài khoe khoang vài ngày đấy.”

“Nếu không thì chỉ sợ hôm nay cậu sẽ phải bò ra khỏi triển lãm xe ô tô này mất thôi.”

Tề Đẳng Nhàn khe khẽ nhướn mày, giơ tay bóp chặt lấy cổ của Han Mun Ho!

Hắn ra tay nhanh như chớp!

Thế nhưng tốc độ của Jeon Dong Uk sau lưng Han Mun Ho cũng rất nhanh, anh ta tiến lên một bước, hạ xuống một đòn chặt mạnh thẳng vào mu bàn tay của Tề Đẳng Nhàn.

Một đòn chặt ấy được kết tinh từ công phu khổ luyện không biết bao nhiêu năm, chứa đựng rất nhiều sức mạnh, uy lực cũng vô cùng lớn, thậm chí còn có thể đập vỡ mấy viên gạch được xếp chồng lên nhau!

Nhưng người tung ra đòn chặt ấy là Jeon Dong Uk chỉ cảm thấy như mình đã hạ một đòn xuống sắt thép, anh ta chấn động tới mức mu bàn tay tê dại, lúc này đành phải đẩy tay Tề Đẳng Nhàn ra.

“A… Bát Quái Chưởng?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười như có điều suy nghĩ, nhìn kẻ được gọi là sát thần Jeon Dong Uk với gương mặt lạnh lẽo một lượt từ trên xuống dưới.

Jeon Dong Uk lạnh lùng nói: “Đệ tử của Han Sung Joon phái Taekwondo Taiyi, Jeon Dong Uk!”

Phái Taekwondo Taiyi ở Triều Tiên không được hiệp hội Taekwondo chính thống công nhận, nhưng không thể nghi ngờ rằng nó chính là môn phái có sức chiến đấu mạnh nhất!

Han Sung Joon đã từ bỏ tất cả những kỹ xảo biểu diễn rườm rà lòe loẹt của Taekwondo bản gốc mà chú trọng về tấn công thực chiến, thậm chí ông ta còn mời chuyên gia Bát Quái Chưởng về dạy dỗ bảy tám năm liền, sau khi về nước mới dung hợp Taekwondo và Bát Quái Chưởng lại cùng nhau để tự mình sáng tạo ra môn phái mới vừa trỗi dậy mang tên Taekwondo Taiyi.

“Cái tên Jeon Dong Uk này cũng có chút thực lực đấy!” Dạ Ma không nhịn được mà vừa sờ cằm vừa nghĩ thầm trong bụng.

Tuy lượt giao chiến vừa rồi chỉ là chút va chạm đơn giản nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra chút công phu thực sự của đối thủ hai bên.

Dạ Ma hiểu rất rõ sức mạnh trời sinh của Tề Đẳng Nhàn đáng sợ đến mức nào, vậy mà Jeon Dong Uk có thể dùng một chưởng để khiến đòn tấn công của hắn khựng lại, vậy là đủ để thấy anh ta mạnh đến mức nào.

Gương mặt của Han Mun Ho cũng lạnh hẳn xuống, anh ta trầm giọng: “Thứ rác rưởi không biết cao thấp là gì, cậu dám nhận xe của tôi thành xe của cậu, lại còn dám động thủ với tôi! Xem ra cậu đã chán sống thật rồi!”

“Đúng là không biết điều gì hết, làm màu khoe của đến mức độ này thì có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu cơ chứ…”

“Han Mun Ho là người mà cậu ta có thể trêu vào được hay sao? Người ta là phó tổng giám đốc của công ty ô tô Dang Dae đấy, hơn nữa hãng xe Đích Lư tổ chức triển lãm ô tô lần này còn có thân phận lớn hơn nhiều, quậy phá ở chỗ này thì chỉ còn đường chết mà thôi!”

“Tuy tôi cũng chẳng ưa gì cái kiểu thích khoe mẽ làm màu của người Triều Tiên đâu, nhưng không thể không thừa nhận rằng cái tên kia thực sự đã khiến tất cả những người nước Hoa chúng ta mất mặt!”

Ai ai cũng lắc đầu, thầm nghĩ cái thói khoe khoang thích làm màu của Tề Đẳng Nhàn đúng là đáng xấu hổ, hơn nữa hắn còn đang lấy trứng chọi với đá, tự mình đi tìm đường chết.

“Jeon Dong Uk, đánh chết thằng ngu xuẩn này cho tôi! Nếu không đánh chết được thì cũng phải băm nát cái miệng của nó ra!” Han Mun Ho lạnh giọng nói.

“Anh dám động đến oppa sao, để xem anh sẽ chết như thế nào!” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ cũng đứng một bên đổ thêm dầu vào lửa, đúng là người xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn.

Han Mun Ho nói: “Jeon Dong Uk chính là thiếu niên thiên tài được công nhận là mạnh nhất Triều Tiên chúng tôi, bây giờ cậu quỳ xuống tự tát vào mặt mình vẫn còn kịp đấy.”

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó tỏ vẻ khinh thường, cái gì mà thiếu niên thiên tài được công nhận là mạnh nhất cơ chứ, nếu như Dương Quan Quan không bị thương thì chắc chắn hắn sẽ cho cô ta lên đấu với anh ta ngay bây giờ, cũng để cho lũ chim bé này mở to mắt ra mà nhìn xem ai mới là thiên tài chân chính!

Nghĩ lại mới thấy Dương Quan Quan chính là người có thiên phú võ công cao nhất mà hắn đã tìm kiếm suốt cuộc đời này, cô ta lại còn là một người phụ nữ, quả thực khó lường biết bao nhiêu.

“Xin lỗi rồi sau đó quỳ xuống đi.” Jeon Dong Uk bước một bước về phía trước, khí thế bức người.

Đúng là người tàn nhẫn thì không nói nhiều, lần nào anh ta cũng chỉ thốt lên một câu duy nhất, giỏi làm màu thật đấy!

Dương Quan Quan hưng phấn nói: “Để tôi lên cho!”

Tề Đẳng Nhàn đè vai cô ta lại, liếc mắt, cô nàng này đúng là ngực to não phẳng, bản thân đang bị trọng thương mà còn đòi so chiêu với một cao thủ như Jeon Dong Uk ư?

“Anh có còn là đàn ông không đấy, anh gây chuyện xong núp sau lưng đàn bà con gái à?!” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ hét lên, tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn lập tức tiến lên một bước, nói với Jeon Dong Uk: “Bảo sư phụ anh đến đây thì còn tạm được, chứ chỉ có mình anh thôi thì chưa bõ dính răng.”

Nghe những lời ấy, cuối cùng gương mặt điềm tĩnh của Jeon Dong Uk cũng có vẻ tức giận. Anh ta lạnh lùng quát to: “Cũng tự tin lắm đấy!”

“Có phải người nước Hoa ai ai cũng thế này hay không? Thích ba hoa khoác lác làm màu, rõ là giỏi mạnh miệng, cái gì của quốc gia khác cũng nhận vơ làm đồ vật của nước mình, ví dụ như chiếc xe Aston Martin này chẳng hạn!” Han Mun Ho dõng dạc nói.

Mọi người xung quanh đều cạn lời, này… Có phải anh ta đang tự mỉa mai quốc gia của chính mình không đấy!

Ừ thì văn minh của cả vũ trụ này đều là do người Triều Tiên các anh sáng tạo ra hết, được chưa!

Trong lúc Han Mun Ho bận ba hoa lắm lời, Jeon Dong Uk đã bắt đầu ra tay, anh ta bước lên một bước, cánh tay xoắn lại như một sợi dây thừng rồi quay ngược lại như một cỗ máy khoan, hiển nhiên công phu đã vô cùng thuần thục!

Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng đó mà không hề nhúc nhích, chỉ khẽ đưa mình vào thế hình ngựa.

Trong mắt Dương Quan Quan, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy là tập hợp của vô số những điều ảo diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK