Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 450 Có thể và không thể

Park Sung Sin cũng không biết tên vệ sĩ nào ra tay trước, hất mạnh con dao trong tay anh ta rơi xuống đất, sau đó dùng đôi chân to nặng của mình giẫm lên nó, không cho anh ta cả cơ hội để thở!

Park Sung Sin đường đường là một thiếu gia của tập đoàn Thượng Tinh, vậy mà lại bị một đám người thô bạo vây quanh, giẫm đạp, đây là trò đùa gì vậy chứ!

“Tỉnh trưởng Dương mau cứu tôi!” Park Sung Sin kêu lên thảm thiết, đã bị đánh cho vỡ đầu chảy máu.

Dương Lệnh Quang đen mặt giảng hòa: “Ngài Vinogradov, nơi này dù sao cũng là Hoa Quốc, tuy rằng ngài cũng là khách quý của chúng tôi, nhưng nếu như ra tay đánh người trên địa bàn Hoa Quốc chúng tôi chính là không tôn trọng pháp luật của chúng tôi!”

Vinogradov lại làm như không hề nghe thấy, chỉ hướng ánh mắt về phía Tề Đẳng Nhàn.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng nhoẻn miệng cười, hắn cũng không muốn khiến Dương Lệnh Quang rơi vào thế khó liền nói: “Nho Lão à, thôi bỏ đi vậy!”

Lúc này Vinogradov mới giơ tay lên, bảo thủ hạ của mình lui ra.

Dương Lệnh Quang cảm thấy dở khóc dở cười, cho dù ông ta là tỉnh thưởng của Đông Hải, nhưng lời nói lại chẳng có sức nặng bằng Tề Đẳng Nhàn.

“Hừ hừ hừ…” Park Sung Sin nằm trên mặt đất che đi bụng mình, gập người thành con tôm, run rẩy liên hồi.

Vị đại thiếu gia của Thượng Tinh khi nãy vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ trên người chỗ nào cũng có dấu chân, dáng vẻ chật vậy này khiến cho người ta vừa thấy nực cười lại vừa thấy đáng thương.

Vinogradov thở dài nói: “Trẻ người non dạ, lần sau ra đường nhớ đừng có càn rỡ như vậy, nếu không thì còn phải ăn đòn dài dài.”

Park Sung Sin cả giận nói: “Vinogradov, ông quá vô lễ!”

Vinogradov lại thờ ơ đáp: “Hoan nghênh tới tìm tôi gây phiền phức, nhưng hy vọng cậu có thể chịu được hậu quả của việc đó!”

Nghe được lời này, Park Sung Sin cũng run bần bật!

Thượng Tinh vừa mở được một vài chi nhánh ở Tuyết Quốc, đảm nhiệm một cơ sở xây dựng trạm tín hiệu của Tuyết Quốc, hơn nữa sau này còn định mở rất nhiều nhà xưởng, từng bước tiến vào thị trường Tuyết Quốc.

Nếu như anh ta chọc giận Vinogradov, vậy thì đối phương chỉ cần phất tay một cái, đuổi cổ Thượng Tinh khỏi Tuyết Quốc, vậy thì có lẽ anh ta sẽ bị người của Thượng Tinh bóp chết!

Thượng Tinh có thể coi là một tập đoàn công nghệ nổi tiếng hàng đầu thế giới, quốc gia nào cũng ước ao bọn họ tới đầu tư, nhưng Tuyết Quốc lại không như vậy, điều này xuất phát từ “văn hóa dân tộc” của bọn họ, một lời không hợp thì sẽ động tay động chân ngay.

Vinogradov là một kẻ giảo hoạt, đương nhiên sẽ không để một tên tép riu như Park Sung Sin uy hiếp, trong mắt ông ta, đây chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, không đáng nhắc tới.

“Hôm nay có tỉnh trưởng Dương ở đây, nếu không tao nhất định phải để Nho Lão đánh chết mày.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói với Park Sung Sin.

Sắc mặt Park Sung Sin đen nhẻm, tức không chịu nổi, cay cú mà chẳng làm được gì.

Bản thân là khách ngoại quốc, nhưng Tề Đẳng Nhàn mời tới người đáng sợ hơn, có tiếng nói hơn. Nếu như anh ta tiếp tục tỏ ra thượng đẳng, có lẽ sẽ thật sự bị Vinogradov đánh chết!

Park Sung Sin không dám nói lời nào, ủ dột cúi đầu.

“Cút đi, còn ở lại để người ta mời cơm à?”

“Nhớ cho kỹ, Từ Ngạo Tuyết không phải người mà loại rác rưởi như mày có thể động vào, cô ấy bây giờ thuộc về tôi.”

Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn Park Sung Sin đang nằm vật vã dưới đất, tuyên bố một lời cuối cùng.

Park Sung Sin bò dậy, không nói hai lời mà bỏ đi mất dạng.

“Ngài Park à, chuyện hôm nay tôi xin chân thành tạ lỗi, nhưng người đánh ngài lại là Vinogradov…” Dương Lệnh Quang cũng xoay người đuổi theo, thấp giọng giải thích với Park Sung Sin.

So với Park Sung Sin, Vinogradov rõ ràng là kẻ không thể đắc tội hơn cả, có lẽ tiền của người ta không nhiều bằng tiền của Thượng Tinh, nhưng sức ảnh hưởng của người ta rất đáng sợ đó!

Bây giờ Hoa Quốc và Tuyết Quốc có hợp tác vì lợi ích, gần như đều phải tiếp xúc với mấy ông trùm này, bất kể người nào cũng không được đắc tội.

Ví dụ như chiến cơ kiểu mới FF-199 của Hoa Quốc, linh kiện lắp ráp của bọn họ hầu hết đều được nhập khẩu từ Tuyết Quốc. Nếu như đắc tội trùm sò, vậy thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, không cá nhân nào bù đắp được.

“Nhị đương gia, tôi còn tưởng cậu gặp phải chuyện lớn gì nữa chứ, cuối cùng chỉ là chuyện cỏn con này thôi à? Dạy dỗ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng để lão già này phải ra tay sao!” Vinogradov tỏ vẻ bất mãn với Tề Đẳng Nhàn.

Ông ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn gọi mình tới đây chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười bảo: “Người ta là khách quý ngoại cuốc, tôi không động thủ được, nếu không đã vặt đầu tên đó rồi.”

Vinogradov nói: “Tôi không nghi ngờ cậu không có năng lực này, dù sao cha của cậu cũng đã khiến tôi mở mang tầm mắt.”

Vinogradov đương nhiên đã từng gặp Tề Bất Ngữ, còn bị ông làm cho thán phục.

“Tôi rất tò mò, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn đã đả động ngài bằng cách nào, sao ngài lại quay lưng với Từ gia?”

“Nếu Từ gia bắt tay chống lại Cổ Tân Tư Cơ, tôi nghĩ chuyện này đồi với ngài Vinogradov mà nói chắc chắn là một món hời lớn!”

“Hơn nữa, Cổ Tân Tư Cơ chi ra năm mươi tỷ USD, có lẽ ông ta sẽ gặp khó về mặt tài chính, đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một mà.”

Từ Ngạo Tuyết đột nhiên mở miệng, cô ta nói bằng ngoại ngữ tiêu chuẩn, có vẻ trình độ hơi kém hơn Trần Ngư đôi chút, nhưng cũng không nghe ra lỗi phát âm nào.

Vinogradov nhàn nhạt nói: “Cô gái nhỏ à, cô chính là Từ Ngạo Tuyết của Từ gia kia sao?”

“Tôi từng nghe về câu chuyện của cô, rất ghê gớm, nhưng dù sao cũng vẫn còn non nớt.”

“Thứ Từ gia có thể cho tôi, Nhị đương gia cũng có thể!”

“Nhưng thứ Nhị đương gia có thể cho tôi, Từ gia chưa chắc đã đưa ra được.”

Từ Ngạo Tuyết hỏi: “Ngài có thể đưa ra ví dụ không?”

Vinogradov nói: “Ví dụ như cái mạng già này của tôi, nếu không nhờ ông Tề Bất Ngữ ra tay cứu giúp, e rằng tôi đã bị đám tạp chủng KGB kia làm thịt cả trăm lần rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cha mình cũng thật là đáng nể, mất tích mấy năm nay, thì ra là chạy đến nơi khổ hàn như Tuyết Quốc, thậm chí còn kết duyên với ông trùm lớn Vinogradov này.

Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

“Uống với nhau vài ly nhé?” Vinogradov mỉm cười kéo tay Tề Đẳng Nhàn.

“Được thôi, uống vài ly nào!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát, không hề từ chối.

Vừa chuẩn bị ra ngoài, con trai của Vương Vạn Kim – Vương Đông cũng thong dong bước tới.

Cửa hàng trưởng đã bị dọa cho sợ mất mật, nhìn thấy Vương Đông thì càng hoảng hốt hơn.

“Đóng cửa hàng này đi, tôi không thích cửa hàng trưởng ở đây.” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng sai bảo.

“Vâng thưa Tề tổng!” Vương Đông thấp giọng nói.

Sau đó cậu ta khiếp sợ nhìn Từ Ngạo Tuyết bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, trong lòng chỉ còn lại sự thán phục. Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông có thể thu phục cả người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết, về sau nhà họ Vương nhất định phải ôm chặt cái đùi này!

Tề Đẳng Nhàn đưa Vinogradov đến quán rượu của Diệp Phong, sau đó còn bảo Diệp Phong gọi điện cho Mã Hồng Tuấn.

Mã Hồng Tuấn đương nhiên hiểu chuyện, vừa nghe điện thoại đã điều mấy em gái người lai lần trước phục vụ Tề Đẳng Nhàn tới đây.

Hơn nữa, hai người uống rượu với Tề Đẳng Nhàn, ông ta còn chưa đụng đến dù chỉ là một sợi tóc, trong khoảng thời gian này, ông ta bỏ tiền nuôi bọn họ, bọn họ không phải đi làm mà lương vẫn đều đặn.

Từ Ngạo Tuyết đám người trước mắt, cô ta vô cùng chán ghét, đặc biệt là trong bầu không khí toàn mùi thuốc lá này, cô ta cảm thấy rất buồn nôn.

Trương Nhu trông thấy bên cạnh Tề Đẳng Nhàn lại có thêm một mỹ nhân chim sa cá lặn, sắc mặt cũng trở nên suy sụp, không nhịn được mà thầm nguyền rủa: “Tên đàn ông thúi, chúc anh liệt dương cả đời!”

“Cô ra ngồi bên kia đi, tôi muốn hai em gái này ở với tôi trước.” Tề Đẳng Nhàn cười nói, để hai cô gái người lai kia ngồi xuống bên cạnh mình.

Đương nhiên Từ Ngạo Tuyết chỉ nhìn đám dung chi tục phấn này bằng nửa con mắt, thầm nghĩ phẩm vị của tên rác rưởi Tề Đẳng Nhàn này cũng chẳng đâu vào đâu.
Chương 451 Triệu Hồng Nê

Đương nhiên hai người đẹp lai hiểu rất rõ, bản thân có thể có địa vị đặc biệt trong số thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn, đều nhờ Tề Đẳng Nhàn.

Cho nên sau khi hai người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã đối xử với hắn vô cùng nhiệt tình, dựa dẫm ôm ấp, liên tục kính rượu hắn.

“Ngài cũng là người Tuyết quốc sao? Wa, vậy chúng ta là đồng hương đấy!”

Sau khi nghe thấy khẩu âm Tuyết Quốc chính gốc của Vinogradov, một nhóm con gái người lai lập tức trở nên hưng phấn, kính hắn liên tiếp hai chén rượu.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lão Bồ Đào chính là danh nhân lớn của Tuyết quốc các người, uống hai ly với anh ta, một khi anh ta vui vẻ, nói không chừng ngày mai các người sẽ trở nên giàu có đấy, thậm chí còn có thể trở thành ngôi sao lớn.”

Vinogradov muốn nâng đỡ cho một cô gái nổi tiếng, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cho dù cô ấy ngũ âm không chuẩn cũng có thể trở thành một ca sĩ nổi danh ở Tuyết quốc.

Đây chính là thực lực của trùm đứng đầu Tuyết Quốc, bọn họ ở đất nước này chính là sự tồn tại có thể hô phong hoán vũ.

Mã Hồng Tuấn cụng ly với Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Tề tổng, hai em gái này ngày đêm mong nhớ anh, tôi giúp anh chăm sóc bọn họ rất cẩn thận, vẫn chưa nỡ để bọn họ đi làm.”

Tề Đẳng Nhàn chỉ mỉm cười, loại chuyện thế này hắn không rảnh trả lời, tránh gây ra hiểu lầm.

Từ Ngạo Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy vậy xì mũi coi thường, trong lòng cô ta cảm thấy rất ghê tởm, Tề Đẳng Nhàn chạm vào loại phụ nữ như vậy, lại chạm vào bản thân mình, vừa nghĩ đến đã buồn nôn!

“Hiện tại tôi có tân sủng rồi, Từ tổng, qua đây kính mọi người một ly nào!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm, nói.

Từ Ngạo Tuyết không động đậy.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện của tập đoàn Từ thị...”

Từ Ngạo Tuyết ngoan ngoãn cầm ly rượu lên, lạnh lùng nói: “Tôi kính mọi người một ly!”

Mọi người đang ngồi đây đều biết thân phận và địa vị của Từ Ngạo Tuyết, thấy cô ta nghênh mặt kính rượu cũng không ai để ý.

Dù sao từ một thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng biến thành tù nhân của Tề Đẳng Nhàn, rất khó để vượt qua khúc mắc trong lòng.

“Tề tổng, anh cũng nên thường xuyên đến chơi với chúng em, chúng em thật sự rất chán!” Em gái người lai chân dài bên trái Tề Đẳng Nhàn nhũng nhịu nói.

“Đúng vậy, mỗi ngày chúng em đều nhớ Tề tổng, nhưng không thấy anh liên hệ với chúng em. Hôm nay Mã tổng gọi chúng em đến, chúng em vui muốn chết luôn!” Em gái người lai ngực to bên phải cũng phụ họa theo.

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh, nói: “Các cô còn chưa chết mà?”

Vẻ mặt hai em gái lập tức trở nên khó coi hơn, em gái chân dài không vui nói: “Cô hất mặt lên cho ai nhìn đấy? Nếu không phải mọi người thấy cô được Tề tổng đưa đến thì đã đuổi cô ra ngoài từ lâu rồi!”

Em gái ngực to nói: “Đúng vậy, tưởng bản thân là ai chứ? Cô có gì đặc biệt, nói ra nghe thử xem!”

Từ Ngạo Tuyết giận tím mặt, bản thân hiện tại không phải là hổ xuống đồng bằng nữa, mà đã trở thành rác rưởi bị người ta giẫm đạp rồi, ngay cả hai gái tiếp rượu cũng dám xem thường cô ta!

“Cuộc đời Từ tổng cho dù bị đạp xuống bùn nhơ, vẫn có thể nở ra một đóa hoa đuôi chó. Các cô không nên xem thường Từ tổng, trước kia người ta nói sao cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió đấy.” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nói.

Vinogradov cười ha hả xem tất cả mọi chuyện, anh ta chơi đùa với hai em gái đang tiếp rượu mình, nhưng ánh mắt lại thường xuyên nhìn Từ Ngạo Tuyết.

Một lát sau, anh ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, ở Tuyết quốc của chúng tôi, có không ít nhân vật lớn đã thất bại trên người của đàn bà.”

“Cho dù là ông trùm cũng vì bị phụ nữ đánh cắp cơ mật, sau đó dẫn đến binh bại như núi lở.”

“Loại chuyện giống như thế, tôi không muốn nhìn thấy nó xảy ra với anh!”

Hiển nhiên là Vinogradov đang nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết cực kỳ nguy hiểm, nên cảnh giác với cô ta.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Anh cứ yên tâm đi!”

Quán bar đột nhiên vang lên tiếng đàn tranh.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, nhìn thấy trên sân khấu chỉ có một người con gái, cô ta mặc một bộ quần áo rất bình thường và đơn giản, đang gảy đàn.

“Ôi… người Tiểu Tĩnh gọi đến, gãy cổ tranh rất hay đấy.”

“Quán bar của chúng tôi không thích hợp với không khí nhảy nhót, cho nên mỗi ngày đều mời cô ta đến đánh đàn, trả lương theo giờ.”

Diệp Phong thấy Tề Đẳng Nhàn tò mò nên tự giác giải thích.

Cô gái trên sân khấu mặc một bộ quần áo bình thường, dung mạo thậm chí không quá mức siêu phàm thoát tục, nhưng lại vô thức khiến cho người khác có loại cảm giác vừa yên tĩnh xa cách vừa bình yên thoải mái. Ngắm cô ta, giống như đang ngắm một hồ nước xuân tĩnh lặng.

Tề Đẳng Nhàn cau mày, nói: “Hình như có hơi quen mắt!”

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Cô ta là kỳ thủ chuyên nghiệp bậc ba của nước tôi, Triệu Hồng Nê.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy cái tên này, hắn hơi ngạc nhiên, nói: “Cư nhiên là cô ta, người nhà họ Triệu!”

Triệu Hồng Nê, xuất thân từ nhà họ Triệu ở Đế Đô, chẳng qua là cô ta xảy ra xung đột với gia tộc, dường như là do lý tưởng không hợp nhau.

Vì vậy nên cô ta đã chủ động rời khỏi nhà họ Triệu, xông pha mất một năm mới trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.

Muốn trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp ở Hoa quốc rất khó khăn, có thể nói là khó như lên trời, hàng năm cả nước tiến hành chọn lựa nhưng cũng chỉ chọn được vài người mà thôi.

Triệu Hồng Nê là một người phụ nữ, có thể trở thành kỳ thủ chuyện nghiệp, không cần nghĩ cũng biết cô ta tài giỏi như thế nào!

“Hả? Cô ta có lại lịch như vậy à, tôi thật sự không ngờ đấy!” Diệp Phong ngạc nhiên, nói.

“Tiểu Diệp Tử, quán bar này của anh đúng là hồ cạn nhiều rùa!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Trương Nhu hết vui, cô ta đặt ly rượu thật mạnh lên bàn, nói: “Tề tổng, anh nói ai là rùa!”

Diệp Phong vội vàng ngăn cản: “Nhị đương gia, em gái này của tôi nói chuyện khó nghe, anh đừng để bụng nhé!”

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên sẽ không tính toán với Trương Nhu, cô nàng này chính là một hũ giấm chua, nhưng mà cô ta sẽ không bao giờ chiếm được người đàn ông họ Tề như ngọn gió đó.

“ m nhạc rất êm tai, cô gái này vừa nhìn đã biết là một người có cơ sở tri thức, rất mỹ lệ!” Vinogradov hơi say mê nói, bàn tay có tiết tấu vuốt ve đùi đẹp của em gái ngồi bên cạnh.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Có phải Triệu Hồng Nê có một chị gái, tên là Triệu Hồng Tụ đúng không?”

Từ Ngạo Tuyết nhìn chén rượu, không nói gì.

“Đang hỏi cô đấy!” Tề Đẳng Nhàn vỗ bàn, dọa Từ Ngạo Tuyết hoảng sợ.

Cô ta hơi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Đúng vậy, Triệu Hồng Tụ, sao vậy, anh muốn chọc ghẹo cô ta sao? Tôi rất muốn xem thử!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Triệu Hồng Tụ được xưng là ‘Trời phạt’ của nhà họ Triệu, là vũ khí bí mật cuối cùng của nhà họ Triệu. Nghe nói thực lực của cô ấy còn trên Triệu Biện Tử phải không?”

Từ Ngạo Tuyết nghiêm túc nói: “Phải.”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nói: “Vậy tôi phải trêu chọc Triệu Hồng Nê một chút mới được!”

Sau khi nói xong câu này, hắn bưng ly rượu đứng lên, lên sân khấu, đợi Triệu Hồng Nê đàn xong khúc nhạc này.

Hai em gái người lai bĩu môi ghen tị, quyết tâm khi trở về phải luyện đàn, tranh thủ tinh thông một tài nghệ.

Sau khi Triệu Hồng Nê đàn xong một khúc, cô ta cất đàn đi sau đó xuống sân khấu.

“Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?” (Rượu lục nghị mới chế cất, cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ. Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết, uống một ly rượu chăng?) Tề Đẳng Nhàn bưng ly rượu, khoe khoang lả lơi cười với Triệu Hồng Nê.

Từ Ngạo Tuyết ngồi đằng xa nhìn thấy, cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào một cái lỗ trên mặt đất, có thể đừng lả lơi như vậy không? Thật quá ghê tởm!

Triệu Hồng Nê mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, cô ta nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Hết rồi, hẹn gặp lại!” Triệu Hồng Nê vứt ly đi, xoay người đi tới quầy bar.

Nhân viên quầy bar thấy cô ta bước đến, lập tức lấy ba trăm đồng đưa cho cô ta.

Tề Đẳng Nhàn đuổi theo, nói: “Này, uông hai ly, nói chuyện với nhau có được không?”

Triệu Hồng Nê nói: “Anh có ý đồ bất chính, tôi không muốn nói chuyện phiếm với anh.”

Sau khi nói xong, cô ta đeo đàn tranh lên lưng rồi rời khỏi quán bar.

Đám người Diệp Phong đã thấy hết tất cả, cả đám che miệng cười trộm, thấy Tề Đẳng Nhàn chịu thiệt chắc chắn là chuyện thú vị nhất!
Chương 452 Thiên phạt

Tề Đẳng Nhàn ngẩn ngơ, ý gì vậy? Ý đồ bất chính sao? Có ai mắng người khác như vậy không chứ!

Từ Ngạo Tuyết thấy Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, cô ta bèn thể hiện ra nụ cười trêu chọc, phụ nữ thần kỳ như Triệu Hồng Nê sao có thể dễ tiếp xúc như vậy được.

Cô ta dường như là một cô gái có tính cách còn cứng rắn hơn cả Ngọc Tiểu Long.

Còn về chị gái của Triệu Hồng Nê, người bị nhà họ Triệu gọi là ‘Thiên phạt’ – Triệu Hồng Tụ, vẫn luôn ru rú trong nhà, rất hiếm khi gặp được cô ta, một người rất thần bí.

Lần duy nhất cô ta ra tay là vào ba năm trước, cô ta đã đánh chết một lão đại của thế giới ngầm vì người này uy hiếp đến sự an toàn của người nhà họ Triệu.

“Cười cái con mẹ cô!” Tề Đẳng Nhàn tỉnh táo lại, nhìn bọn người Diệp Phong đang cười nhạo hắn, vẻ mặt trở nên đen thui.

Lần bắt chuyện này thật thất bại, còn bị người ta lừa mất một ly rượu, thật sự là lỗ muốn chết.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không hổ là con gái nhà họ Triệu, quả thật thối tha, dáng vẻ không xinh đẹp gì mấy, lại dám so sánh với Dương quý phi.”

Từ Ngạo Tuyết khinh thường hắn: “Lời nói này của anh tỏa ra mùi chua loét, khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn! Không thành công là chửi bới sau lưng người ta, đúng là đồ nhỏ nhen.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nghĩ lại vẫn là Trần Ngư bình dị gần gũi, hứ, rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy. Đáng tiếc Nam Dương quá nóng, nếu không cô ấy sẽ không mặc đồ đen...”

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết run rẩy, cô ta thật sự không hiểu trong đầu Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc chứa một đống logic rác rưởi gì nữa.

Ăn chơi uống rượu rất vui vẻ, nhưng mà điều khiến hai em gái người lai đáng tiếc là Tề Đẳng Nhàn không đưa bọn họ đi.

Mã Hồng Tuấn còn cổ vũ bảo các cô không nên buồn bã, sớm muộn gì cũng có cơ hội.

Hai em gái đương nhiên biết những đãi ngộ đặc biệt hiện tại của mình đều nhờ vào mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn, cho nên càng gấp gáp muốn bước lên thêm một bước, như vậy thì sẽ không phải lo chuyện cơm áo nữa.

Không có ai vui vẻ làm chuyện bản thân không muốn làm, nhưng vẫn phải bất lực vì sức ép của cuộc sống.

Lúc trước EQ của Tề Đẳng Nhàn thấp, không hiểu những đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lúc trong tù hắn đã nghe những chuyện buồn chuyện khổ, cho nên hắn sẽ không tùy tiện xem thường người khác.

Cuộc sống đã đủ vất vả rồi, sao không khích lệ nhiều hơn, mà lại thích châm chọc khiêu khích chứ?

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Từ Ngạo Tuyết căng thẳng, miệng ngập tràn mùi rượu, hôm nay cô ta uống không ít, nhưng không phải là uống rượu để giải sầu.

Sau đó, cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn lại đưa cô ta đến trước cửa biệt thự của cô ta.

Chuyện này khiến cho cô ta lắp bắp ngạc nhiên, căn biệt thự này cô ta đã bán rồi.

Vì thế, cô ta lạnh lùng nói: “Căn phòng này tôi đã bán rồi, anh đến đây làm gì? Cẩn thận bị người ta tố cáo xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra, hắn thản nhiên nói: “Căn phòng này là tôi mua đấy, sau này cô có thể đến đây sống bất cứ lúc nào.”

Sau khi nói xong, hắn ném thẻ ra vào cho Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết càng suy sụp hơn nữa, không nghĩ đến chuyện cô ta âm thầm bán biệt thự lại bị Tề Đẳng Nhàn chú ý, nhưng hắn lại không nói một tiếng mà mua lại nó từ cô ta.

Tiền bán nhà, đương nhiên Từ Ngạo Tuyết đã dùng để bù vào lỗ thủng, mặc dù lỗ thủng quá lớn, nhưng trước mắt được chút nào hay chút ấy vậy.

Trong phòng vẫn trống trơn như trước, Tề Đẳng Nhàn mua phòng rồi, nhưng vẫn không mua thêm nội thất.

Dựa vào tính cách của Từ Ngạo Tuyết, có lẽ cô ta sẽ làm ra được chuyện đó, cho dù hắn mua đủ rồi, cô ta cũng có thể bán sạch.

Bản thân hắn không phải người coi tiền như rác, dùng tiền của bản thân để trả nợ cho Từ Ngạo Tuyết đúng không?

“Vào đi!” Tề Đẳng Nhàn mặc kệ Từ Ngạo Tuyết đang ngơ ngác, trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh sau lưng cô ta, sau đó vang lên một tiếng rầm, đóng cửa lại.

Đêm nay đối với Từ Ngạo Tuyết là một đêm rất khó qua, chẳng qua, mừng vì không còn bao lâu nữa sẽ đến tết.

Tề Đẳng Nhàn nói, đến tết là cô ta có thể rời đi.

Chờ đến lúc đó, tập đoàn Từ thị đã ổn định lại rồi, nhiệm vụ của cô ta coi như đã hoàn thành.

“Triệu Hồng Tụ là người như thế nào?” Tề Đẳng Nhàn vẫn hỏi vấn đề này, sự tồn tại được nhà họ Triệu xưng là ‘Thiên phạt’, vậy dĩ nhiên hắn phải thật nghiêm túc tìm hiểu rồi.

Gần đây Từ Ngạo Tuyết tiếp xúc gần với nhà họ Triệu, đương nhiên cô ta sẽ hiểu biết nhiều hơn người khác.

Nghe thấy câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết cười khẩy: “Sao thế? Anh sợ à?”

Tề Đẳng Nhàn khiến cho nụ cười bỡn cợt của cô ta biến thành tiếng rên rỉ, uyển chuyện thẳng tắp, cho đến hừng đông, dư âm vẫn chưa dứt.

“Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.

Đối với người đàn ông xấu xa từ trong xương cốt này, Từ Ngạo Tuyết rất bất lực, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng gặp Triệu Hồng Tụ, nhưng tôi từng nghe được một chuyện của cô ta.”

“Cô ta là một người phụ nữ có tích cách kỳ quái, vui buồn thất thường, hơn nữa còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, kỳ nghệ dở ẹc nhưng lại thích đánh cờ với người khác.”

“Sức chiến đấu của cô ta, vô cùng chuẩn xác, cô ta chắc chắn là người đáng sợ nhất của nhà họ Triệu, thậm chí còn mạnh hơn Triệu Biện Tử.”

Tề Đẳng Nhàn hơi không tin những lời này, một người phụ nữ làm sao có thể bá đạo như vậy được? Hơn nữa, tính toán một chút thì Triệu Hồng Tụ chắc chắn không đến ba mươi tuổi.

“Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.” Từ Ngạo Tuyết nói.

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gật đầu, hắn cảm thất rất thú vị, chẳng qua hiện tại hắn đã hiểu, có lẽ phải đợi đến lúc trở về Đế Đô mới có cơ hội gặp mặt ‘Thiên phạt’ này.

Hồng tụ vốn phải thêm hương, ở nhà họ Triệu lại trở thành ‘Thiên phạt’, cái tên tình thơ ý họa như thế này cư nhiên lại ẩn chứa sát ý đáng sợ như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy rất thú vị!

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vẫn dậy sớm như trước, sau đó đưa Dương Quan Quan và Hoàng Sung đến công viên Sâm Hải luyện quyền.

Thời tiết lạnh giá, công viên vào lúc năm giờ sáng, gió lạnh thét gào, khiến cho người ta lạnh đến run rẩy.

Nhưng hai người Dương Quan Quan và Hoàng Sung vẫn luyện đến nỗi mồ hôi chảy khắp người, một quyền tiếp một quyền, đánh vào không khí, cho đến khi Tề Đẳng Nhàn vừa lòng kêu ngừng mới kết thúc.

“Ngày mai nghỉ một ngày, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn đưa hai người đi luyện quyền xong, hắn ngáp một cái, cảm thấy bản thân tối hôm qua đã hao phí quá nhiều tinh khí lên người Từ Ngạo Tuyết.

Cái tên Từ Ngạo Tuyết đặt rất hay, không nói đến khí chất của cô ta, chỉ nhìn làn da, mịn màng như tuyết.

Ai dám nói làm da trắng của cô ta giống như tuyết đầu mùa, thì người đó chắc chắn là kẻ mù, tuyết đầu mùa sao có thể đẹp bằng cô ta chứ?

Hai người thở ra một hơi dài, gần đây quá căng thẳng, mọi người đều rất suy sụp, có thể nghỉ ngơi một ngày, quả thật giống như trời giáng cam lộ.

Dương Quan Quang đang gọi điện thoại cho Từ Thu Mộng, ngày mai có thể nghỉ một ngày, tại sao hôm nay lại không làm càn một chút chứ?

Trùng hợp là ngày mai Kiều Thu Mộng cũng được nghỉ, nhận được điện thoại của Dương Quan Quan, cô ta không nói hai lời lập tức hẹn địa điểm gặp mặt.

Hai người nhìn nhau, sau khi nhìn thấy mệt mỏi trên mặt hai người, bỗng chốc bật cười ha hả.

“Xem ra thật sự rất vất vả!” Kiều Thu Mộng sờ gò má của Dương Quan Quan: “Mặt nhỏ lại rồi, không biết cơ thể có gầy đi không nữa?”

“Đừng sờ mó lung tung, chỗ này không gầy, tớ đặc biệt dùng thước dây để đo đấy!” Dương Quan Quan xấu hổ đẩy tay Kiều Thu Mộng ra, nói.

Sau đó, hai người con gái bắt đầu đi dạo phố.

Hai người không mang giày cao gót, mà chọn giày thể thao cho thoải mái, không phải họ không muốn đẹp, mà là quá mệt, mang giày cao gót nữa thì rõ ràng là tra tấn bản thân.

Vừa định đi vào một cửa hàng, hai người bỗng nhìn thấy một chiếc xe van đột nhiên thắng gấp trước mặt.

Sau đó, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, đưa tay ra, nhanh chóng dùng khăn tay bịt mặt một cô gái, sau khi thành công hắn kéo cô gái đó vào trong xe.

“Đó không phải là thiên kim của thị trưởng Hoàng sao?” Dương Quan Quan ngạc nhiên, sợ hãi nói.

“Hình như là Hoàng Tình Ca, cô ấy bị trói lại rồi hả?” Kiều Thu Mộng nhíu mày.

Xe van khởi động, hai người lúc này mới tỉnh táo lại, không hẹn mà gặp, cùng nhau đuổi theo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK