Ma Đô, là nơi Dương Quan Quan sinh sống lúc nhỏ, cô ấy đương nhiên muốn về.
Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, cô ấy chưa từng đặt chân đến mảnh đất Ma Đô.
Chỉ vì, đối với cô mà nói, Ma Đô Dương Gia chính là một cơn ác mộng đang tồn tại.
Sở dĩ sự nỗ lực của cô ấy bây giờ, chính là vì để quay lại Ma Đô, lấy lại những thứ thuộc về mình.
Nhân tranh nhất khẩu khí, phật tranh nhất trụ hương*
(*) Người tranh một hơi thở, phật tranh một nén nhang. Ý nói làm người phải có chí khí, cốt khí, có tinh thần tiến bộ, trong một số chuyện càng không được đánh mất phẩm giá và nguyên tắc của bản thân.
Dương Quan Quan cũng chẳng thèm khát cái quyền thừa kế tài sản, nhưng vì chuyện này mà có một số người cứ nhằm vào cô ấy, vì vậy cho dù cô ấy không tranh giành, cũng phải nỗ lực để tranh giành một chuyến
Cô nhìn từ đằng nhàn thêm cái nữa, nghiêm túc nói: "Tôi muốn về Ma Đô"
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó nói: "Cũng tốt, đến lúc đó cô trực tiếp đi Ma Đô là được, cô của hiện tại, ít nhiều cũng có chút vốn liếng".
Năng lực hiện tại của Dương Quan Quan, nếu một thân một mình quay về Ma Đô e rằng chỉ có nước bị Dương ra chơi chết mà thôi.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn sẽ ủng hộ cô ấy cô ấy vốn có vốn liếng này
"Hy vọng lần này tôi có thể làm nên chuyện gì đó ở Ma Đô". Ánh mắt Dương Quan Quan kiên định nói.
"Có thể chứ, dù sao cô cũng đã nỗ lực như vậy" Tề Đẳng nhàn an ủi một câu.
Đợi đến khoảng bốn giờ chiều Tề Đẳng Nhàn nhận được một cuộc gọi.
"Tề tổng, công ty của anh xảy ra xảy ra chuyện gì vậy? Thuốc của hôm nay vẫn chưa được giao đến, anh có biết việc này đã làm chậm trễ chuyện của chúng tôi không ?" Đối phương nói vừa mở miệng liền tức giận, ở xa điện thoại còn có thể cảm nhận được.
"À…Viện trưởng La thật ngại quá, thật ngại quá công ty của chúng tôi xảy ra chút biến cố, tôi sẽ đi xử lý ngay". Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, vội vàng nói xin lỗi.
Viện trưởng La có chút không không kiên nhẫn nói: "Đã xảy ra biến cố gì? Nếu thuốc của các anh không thể giao tới kịp, đừng trách tôi không nể mặt đấy".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Haizz, viện trưởng La, tôi cũng không còn cách nào khác mà".
Viện trưởng La hỏi: "Chuyện gì ?".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đã đắc tội với tiểu nhân bây giờ đang bị ông ta kẹp cổ*. Người ta nói thuốc của tôi có vấn đề, ông ta đang giữ thuốc của tôi, từ từ kiểm tra, tôi không thể giao qua được".
*Bị kẹp cổ: ý chỉ bị nắm giữ điểm yếu và bị đối phương dùng nó để ép chết bản thân
Viện trưởng La sửng sốt, sau đó phẫn nộ nói: "Lý nào lại vậy, bọn họ không biết số thuốc đó được gửi đến các chi nhánh của chiến khu Chu Tước chúng tôi sao ?"
Tề Đẳng Nhàn chà sát cằm nói: " Hình như là biết, nhưng mà người ta nói rồi, không cần biết tôi giao đến cho ai, ông ta nói có vấn đề thì chính là có vấn đề".
"Bà nội nó, đợi đó cho tôi".Viện trưởng La phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó cúp máy.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng đứng dậy, nói với Dương Quan Quan: " Đi đi đi, chúng ta mau chóng về công ty, lão già đó nổi cáu rồi, chúng ta phải về công ty nói rõ thái độ".
Dương Quan Quan không nhịn được mà cười: "Không phải vừa rồi anh không vội chút nào sao? Sao bây giờ lại giống như ngồi trên đống lửa vậy?"
Tề Đẳng Nhàn lườm Dương Quan Quan một cái, nói: "Chúng ta phải thể hiện thái độ tích cực giải quyết vấn đề mới được, nếu không ông già đó tới xem xét, thuốc của chúng ta không giao đi được, ông chủ như tôi lại thờ ơ, vậy điều đó được xem là gì?".
Dương Quan Quan gật đầu, nói: "Điều này cũng đúng, chúng ta nên nhanh chóng về thôi".
Sau khi thanh toán xong, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan rời khỏi quán cà phê, mau chóng trở về công ty".
Ở bên công ty dược phẩm Thiên lai cục trưởng Mã dẫn theo một đám người chậm rãi kiểm tra, thậm chí còn bày ra bộ dạng vô cùng cẩn thận.
"Cục trưởng Mã, xin ông giơ cao đánh khẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thuốc của chúng tôi sẽ không được giao đến mất và như vậy sẽ bị khách hàng phàn nàn". Khuôn mặt giám đốc bộ Giao thông Vận Tải hiện lên đầy đau khổ, khẩn cầu cục trưởng Mã.
Cục trưởng Mã lại bình thản nói:"Anh vội cái gì? Mấy loại kiểu như dược phẩm nhất định phải kiểm tra cẩn thận, liên tục xác nhận, nếu không đến lúc xảy ra vấn đề ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?"
Giám đốc bộ Giao thông Vận Tải thở dài cầu xin mấy lần cũng vô dụng, anh ta cũng không có ý định cầu xin nữa.
Cục trưởng mã đem một đám người sang đây từ sáng sớm, mười mấy chiếc xe chở dược phẩm đều chậm rãi kiểm tra giống nhau, đã kiểm tra một ngày rồi, cũng không tra ra được vấn đề gì.
Ngay lúc đó, Dương Quan Quan lái xe quay về đến nơi, Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên xuống xe.
Sau khi xuống xe, hắn vươn vai duỗi chân.
Giám đốc bộ Giao thông vận tải vội vàng gọi: "Tề tổng về rồi".
Đám người đó nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn quay lại, đều không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Tề tổng".
Có thể nói Tề Đẳng Nhàn là người lãnh đạo của bọn họ, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy người đến gây phiền phức như cục trưởng Mã gặp xui xẻo rồi.
Cục trưởng Mã cười lạnh, đến rồi thì làm sao, đến cũng vô dụng, sau này chỉ cần dược phẩm Thiên Lai xuất hàng lần nào bọn họ sẽ đến kiểm tra lần đấy.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi đến trước mặt cục trưởng Mã, cười cười nói: "Làm sao? Cục trưởng Mã nhàn rỗi đến thế cơ à? Đích thân đưa đội đến kiểm tra dược phẩm của chúng tôi?"
Cục trưởng Mã châm điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, dù sao dược phẩm cũng là chuyện lớn, bắt buộc phải giám sát nghiêm ngặt, nếu không, đến lúc xảy ra vấn đề, đó là một mạng người đây".
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cục trưởng Mã kiểm tra thế nào rồi? Chỗ thuốc này có vấn đề gì không?"
Cục trưởng Mã thở dài: "Vẫn chưa tra ra được, có vấn đề hay không đến giờ vẫn chưa rõ, chẳng phải kiểm tra xong rồi sẽ biết sao? Tề tổng sẽ không cảm thấy tôi đang cố ý làm chậm tiến độ của các anh đâu nhỉ?"
Tề Đẳng Nhàn cười đáp: " Sẽ không".
"Ông ta cố ý đó, đâu ra cái kiểu kiểm tra như vậy chứ, bọn họ muốn mở từng hộp thuốc ra để kiểm tra, làm xong, chúng ta lại phải đóng gói lại từ đầu".
Có nhân viên bất mãn, trực tiếp nói lớn, đó là một nhân viên vận chuyển.
Những công nhân vận chuyển này dựa vào việc giao thuốc để kiếm sống, cả ngày hôm nay chậm trễ, chạy chưa được một cây số thì lấy đâu ra tiền.
Động vào chén cơm của bọn họ, chẳng cần biết là quan chức cấp cao hay là đại gia nào đi chăng nữa, bọn họ đều nguyền rủa kẻ đó.
Tề Đẳng Nhàn nhìn cục trưởng mã một cái, nói: "Cục trưởng Mã, thật sự là như vậy ư?
"Hửm? Đúng thế, tôi cố ý muốn gây rắc rối đó, vậy thì có làm sao? Hơn nữa, kiểm tra thuốc của các cậu vốn là chức trách của tôi". Cục trưởng Mã lạnh lùng trả lời không có hứng thú đứng đó hư dữ ủy xà* với Tề Đẳng Nhàn.
(*)Hư dữ ủy xà nghĩa là đối với người chỉ giở trò, hư giả tình thật, xã giao cho có lệ, ý chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ, giả tạo.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn không giấu nổi sự lạnh lẽo nói: "Cục trưởng Mã có biết hậu quả của việc làm như vậy không? Ông làm chúng tôi chậm trễ việc giao thuốc, đó chính là làm chậm trễ việc điều trị của các bệnh viện, ông đang xem mạng người như cỏ rác sao?"
Cục trưởng Mã ngáp một cái, nói: "Tề tổng cũng biết mạng người quan trọng à, vậy còn không mau quỳ xuống, xin lỗi tôi, cầu xin tôi nếu như cậu hạ mình, nịnh nọt lấy lòng tôi, nói không chừng tôi có thể nhìn cậu đáng thương mà bỏ qua, để các người đem thuốc đi giao".
"Hửm? Làm sao? Cậu không muốn? Nếu như không muốn vậy chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục kiểm tra thôi".
Cục trưởng Mã nói chuyện bằng giọng điệu kiêu ngạo, liếc nhìn tứ phương, quả thực là muốn ép Tề Đẳng Nhàn phải cúi đầu.
Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta cười nhạt nói: "Số thuốc này mà không xuất ra được, đương nhiên Dược Phẩm Thiên Lai chúng tôi sẽ có thiệt hại, nhưng mà người chịu thiệt lớn nhất không phải chúng tôi mà là ông".
"Hahahahaha"
Đám cấp dưới của cục trưởng Mã cười phá lên như sấm, ai cũng lắc đầu.
Cục trưởng Mã cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao tôi lại chịu thiệt".
Chương 501 Lục Đương Tiên
Chương 501: Lục Đương Tiên
Lời nói của Tề Đẳng Nhàn chỉ dẫn tới khinh thường và cười nhạo.
Hiện tại, quyền chủ động đang ở trong tay Mã cục trưởng, mấy loại thuốc này có thể được đưa ra ngoài hay không, đều phải xem sắc mặt bọn họ.
"Ông có thể tiếp tục tìm tôi gây phiền toái, đến lúc đó ông sẽ biết, mình sai ở chỗ nào." Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi nhún nhún vai, thản nhiên nói.
"Đương nhiên là phải tiếp tục tìm phiền toái rồi, trước khi cậu tuyên bố phá sản, chỉ sợ đến một giọt rượu cậu cũng không có cách nào đưa ra ngoài." Mã cục trưởng cười nói.
Tề Đẳng Nhàn xoay người hướng về phía người của trữ vận (đơn vị dự trữ và vận chuyển) phất phất tay, nói: "Các anh tiếp tục phối hợp kiểm tra với bọn họ đi, bọn họ muốn điều tra đến khi nào, thì để cho bọn họ tra đến khi đó!”
Sắc mặt Mã cục trưởng không khỏi âm trầm hơn một chút, nếu như là doanh nghiệp khác bị hắn nhắm vào như vậy, chỉ sợ đã sớm chịu thua đến cầu xin tha thứ rồi chứ?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì khác, dù sao cũng tài đại khí thô (tiền nhiều như nước), chỉ nhắm vào Dược Phẩm Thiên Đường như thế này, quá nửa không thể khiến hắn cúi đầu.
Trong lòng Mã cục trưởng đã suy nghĩ đến ý niệm khác trong đầu, có nên nhét chút hàng cấm vào những loại thuốc này hay không? Đến lúc đó thì cứ trực tiếp đổ tội lên trên đầu Dược Phẩm Thiên Đường, làm cho Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn!
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen khiêm tốn đi vào trong Dược Phẩm Thiên Đường.
Từ trên xe có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt của hắn cương nghị, mặc âu phục màu đen, dáng người cao ngất như tùng, lông mày sắc bén như chim ưng bước xuống.
Hắn vừa tới, đã thấy ngay Mã cục trưởng mang theo một đám người của Cục vệ sinh đang kiểm tra việc vận chuyển của Dược Phẩm Thiên Đường, nhất thời lông mày hung hăng nhướng lên một cái, mang theo bất mãn cùng sát khí nồng đậm.
“Tôi tìm Tề tổng của các người, hắn đâu rồi?” Người đàn ông trung niên tìm thấy một người mặc đồng phục vận chuyển, trầm giọng hỏi.
"Vị kia chính là Tề tổng." Công nhân vận chuyển ngẩn người, sau đó đưa tay chỉ cho hắn thấy Tề Đẳng Nhàn.
Người đàn ông trung niên trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, biết ngay người này nhất định là từ trong chiến bộ đi ra ngoài, dù sao, cỗ khí chất này, liếc mắt một cái là có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng không mặc quân phục, nhưng cỗ nhuệ khí kia, không thể che giấu được.
“ Xin chào Tề tổng, tôi tên là Lục Đương Tiên, La viện trưởng bảo tôi tới tìm cậu!” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, sau đó trực tiếp vươn tay ra.
“Xin chào!” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó bắt tay hắn.
Lúc bắt tay mới phát hiện tay đối phương rất cứng, hơn nữa sức lực cũng lớn.
Lục Đương Tiên thấy mình đã nắm chặt tay, mà vẫn không thể lay động Tề Đẳng Nhàn, trong nội tâm không khỏi bớt đi vài phần khinh thường, không phải ai cũng có thể chịu đựng được lực nắm như muốn bóp sắt thành bùn của mình.
Tề Đẳng Nhàn buông tay Lục Đương Tiên ra, nói: "Lục tiên sinh, anh cũng thấy rồi đó, chúng tôi không phải là không giữ lời hứa, không cung cấp thuốc cho bệnh viện của các anh, mà thật sự là không đưa ra được!”
“Sáng sớm đã tới kiểm tra, kết quả, kiểm tra đến bây giờ, cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gì."
“Những loại thuốc này, vẫn còn đang ở chỗ này đây!”
Khóe miệng Lục Đương Tiên không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng bốc hỏa, lá gan của Cục vệ sinh tỉnh Đông Hải thật lớn, vậy mà lại dám ngăn cản thuốc của các phân viện lớn trong chiến khu Chu Tước của bọn họ!
Chẳng lẽ đám kia không biết, những loại thuốc này đều để các chiến sĩ sử dụng sao? Chẳng lẽ không biết, các chiến sĩ vì bảo vệ quốc gia, đang đổ máu vì chiến tranh?
Mã cục trưởng chỉ là nhìn lướt qua Lục Đương Tiên, cũng không có để ý, chỉ đi xe bình thường, một chiếc Jetta mà thôi, gương mặt này hắn cũng không quen, hiển nhiên cũng không phải lãnh đạo cao cấp trong tỉnh.
"Xin chào, ông lập tức thả những loại thuốc này của Dược Phẩm Thiên Đường đi, đừng có tìm bọn họ gây phiền toái nữa." Lục Đương Tiên cũng không phải loại người dong dài, biết Mã Cục trưởng là người đứng đầu, thì đi tới luôn, nói thẳng vào vấn đề.
Mã Cục trưởng nghe được lời này của Lục Đương Tiên, cũng ngẩn người, sau đó cười nói: "Anh là ai vậy? Như tôi đã nói, đó chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi."
Lục Đương Tiên mặt không chút thay đổi nói: "Ông muốn kiểm tra, vậy không có gì đáng trách. Nhưng không cần phải mở từng hộp ra để kiểm tra, phải không? Họ không có danh sách đi kèm hàng hoá sao? Không có giấy tờ vận chuyển hả?”
Mã cục trưởng cười lạnh nói: "Hả? Anh đang dạy tôi làm việc sao!”
Lục Đương Tiên nghe thấy lời này của Mã Cục trưởng, tức giận thoáng cái đã nổi lên, lạnh như băng, cứng rắn nói: "Bởi vì ông ngăn cản, dẫn đến việc trị liệu của viện chúng tôi bị trì hoãn, tội như vậy, ông chịu nổi không?”
Mã cục trưởng nghe xong trực tiếp ha một tiếng, cười ra tiếng, nói: "Anh thì tính là cái gì, xứng đến dạy dỗ tôi?”
“Tôi cố ý muốn ngăn thuốc của hắn lại đấy, thế nào? Anh có thể làm gì tôi?”
“Ai bảo bệnh viện của các người không có mắt, nhiều doanh nghiệp như vậy không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Dược Phẩm Thiên Đường này?
"Ông đây và bọn họ có cừu oán, đang rõ ràng có ý muốn dùng quyền hạn để thu thập bọn họ, anh có thể làm thế nào đây?"
“Muốn dùng thuốc thì đổi công ty khác đi!”
Lục Đương Tiên híp mắt lại, trực tiếp đạp một cái vào bụng Mã cục trưởng, xem Mã cục trưởng như một quả bóng da mà đá lăn ra ngoài ba thước.
Sau khi thủ hạ của Mã Cục trưởng nhìn thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cả đám lập tức đi qua nâng dậy, có người thì xúm lại, lớn tiếng quát lên.
Mã cục trưởng bị một đạp này đá đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người dám trừng trị mình như vậy!
"Oẹ!"
Mã cục trưởng khom lưng nôn ra một ngụm nước chua từ trong miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khá lắm, anh vậy mà lại dám động đến tôi? Tôi không quan tâm bệnh viện nào cử anh tới, ngày mai tôi sẽ niêm phong bệnh viện của các người!”
Lục Đương Tiên đi về phía Mã cục trưởng, người chung quanh muốn ngăn cản, kết quả vừa đối mặt đã bị hắn dễ dàng quật ngã xuống đất.
Lục Đương Tiên tựa như một mãnh tướng có thể đánh bại hàng vạn kẻ địch một mình, một đường chém dưa thái rau khiến đám người của cục vệ sinh này ngã xuống, dọc theo đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo ngã hơn mười người, dễ dàng đi tới trước người Mã cục trưởng.
“Này, Mã cục trưởng, nghe tôi khuyên một câu, nhận sai đi, vị Lục tiên sinh này là người ông không thể trêu chọc nổi!” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười cười.
Công ty bị Mã cục trưởng cử người gây phiền toái khiến cho không thể xuất hàng hắn đương nhiên sốt ruột, nhưng sau khi biết được mấy loại dược phẩm này là đưa cho các phân viện của chiến khu Chu Tước, hắn ngược lại không vội nữa.
Chuyện này sẽ không cần hắn ra tay, sao phải sốt ruột? Tự khắc sẽ có người đến trừng trị họ Mã này!
Mã cục trưởng sờ bụng mình, hung tợn nhìn chằm chằm Lục Đương Tiên đi tới trước mặt, nhe răng cười hỏi: "Anh có biết tôi là ai không? Sao anh dám đánh tôi?”
“Anh có biết hay không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, là có thể khiến cho tên ngu xuẩn như anh, vạn kiếp bất phục hay không!
“Anh có biết hay không, bao nhiêu người muốn nịnh bợ tôi đều không có cửa đấy!”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh gây ra họa lớn rồi, cho dù chỗ dựa của anh là ai, cũng không giúp được anh!”
"Tôi nói này!"
Lục Đương Tiên mặt không chút thay đổi giơ tay lên đấm một cú vào gò má của Mã cục trưởng, bộp một tiếng, cứ thế đã đánh gãy xương sống mũi.
Sau đó, giơ tay túm lấy mái tóc thưa thớt của Mã Cục trưởng, nhìn chằm chằm vào hắn ta, lạnh lùng nói: "Được, ông nói tôi nghe đi, tai họa này lớn từng nào?"
Tề Đẳng Nhàn ở một bên nói với Dương Quan Quan: "Chậc chậc chậc, lúc nãy ra tay thật là tàn nhẫn!”
Dương Quan Quan cũng không còn gì để nói, lúc nãy người ta ra tay so với hắn ta ra tay thì hình như là nhẹ hơn nhiều chứ?!
Chương 502 Viện trưởng La
Chương 502: Viện trưởng La
Mã cục trưởng lập tức bối rối!
Ông ta là người có lai lịch gì, người sáng suốt đều có thể biết.
Nhưng dưới tình huống như vậy, ông ta vẫn bị người đàn ông trung niên mặt lạnh này đánh thành chó.
Đối phương không hề sợ hãi, một chút cũng không sợ hãi sao?
Bệnh viện nào mà lại dám đắc tội với Mã cục trưởng là ông ta đây!
"Họa lớn bao nhiêu, anh trong chốc lát sẽ biết! Anh đến từ bệnh viện nào, có dám nói tên ra không?!” Mã cục trưởng giận dữ quát.
Lục Đương Tiên túm tóc Mã cục trưởng, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tôi, viện trưởng bệnh viện thứ tư trực thuộc trong chiến khu Chu Tước của Hắc Long Quân Hoa Quốc, đại tá Lục Đương Tiên!”
Mã Cục trưởng cười nhạo nói: "Chẳng qua chỉ là bệnh viện thứ tư trực thuộc..."
Nói được một nửa, ông ta đột nhiên giật mình, sau đó đồng tử kịch liệt co rút lại.
Thủ hạ chung quanh cũng im lặng như hến, không dám nói chuyện.
"Anh anh anh... Anh noi đùa cái gì vậy, đừng tưởng rằng tôi không biết, thuốc của các bệnh viện thuộc chiến khu Chu Tước đều không lấy ở các xí nghiệp dân gian..." Mã cục trưởng phục hồi lại tinh thần, lập tức lớn tiếng biện giải.
Lục Đương Tiên vung tay lên trước, lập tức ném người ra ngoài, phịch một tiếng hung hăng đụng vào phía trước xe Jetta của mình.
Mã cục trưởng giương mắt nhìn thấy trên kính chắn gió của chiếc xe Jetta bình thường này, có một tấm giấy chứng nhận ra vào rất rõ ràng, điều này làm cho thân thể của ông ta lại không khỏi run lên, ngay cả đau đớn cũng tạm thời quên đi.
Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy trên ghế sau của xe, còn có một ông già gầy gò gần bảy mươi tuổi đang ngồi.
Ông già đang nhìn chằm chằm vào ông ta với một ánh mắt lạnh lùng.
"La La... La lão viện trưởng..." Mã cục trưởng bờ môi run rẩy nói ra lai lịch của ông già này.
La viện trưởng thấy Mã cục trưởng đã nhìn thấy mình, cũng không ngồi yên trong xe nữa, không chút hoang mang đẩy cửa xe đi xuống.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ tới trong xe còn có người, cũng sửng sốt.
Lục Đương Tiên đi tới, nói: "La viện trưởng, là tên này cố ý giữ thuốc của chúng ta, tôi vừa mới hỏi rõ, hắn ta chỉ đơn giản là tìm phiền toái, chẳng phải là kiểm tra thường xuyên gì!”
Mã cục trưởng bị những lời này của Lục Đương Tiên làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía!
Vị La viện trưởng này, ngay từ đầu khi tòng quân, chẳng qua chỉ là một quân y bình thường, nhưng người ông cứu càng ngày càng nhiều, ông cũng dần dần càng đi càng cao.
Những người được ông cứu mạng, vì báo ân, cũng nhao nhao ủng hộ hắn, vì thế, ông không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ở tuổi năm mươi, thành công từ bệnh viện thứ hai phụ thuộc của chiến khu Chu Tước nhảy lên tổng viện, đảm nhiệm chức viện trưởng!
Tuy rằng ông chỉ là một viện trưởng, nhưng có thể nói, ông ở trong cả chiến bộ có uy vọng cùng địa vị không hề thua kém thực quyền của một tướng lĩnh.
"A, vị này là La viện trưởng đúng không? Xin chào xin chào, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả đi lên chào hỏi La Thái Cực.
La Thái Cực chỉ thản nhiên gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, cũng không quá mức để ý tới, quay đầu nhìn về phía Mã Cục trưởng, nói: "Tiểu Mã, chuyện này, ông có phải nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Mã cục trưởng sợ tới mức cả người đều run rẩy, vội vàng đứng dậy, run rẩy nói: "La viện trưởng. Tôi tôi... Tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết lô thuốc này sẽ đưa đến các bệnh viện lớn ở chiến khu Chu Tước.”
La Thái Cực mặt không chút thay đổi nói: "Ông nói xem, hiện tại nên xử lý như thế nào đây?”
Mã Cục trưởng nói: "Cho phép đi qua, lập tức cho đi! Sau này Dược Phẩm Thiên Đường đưa thuốc đến chỗ các người, tôi chắc chắn sẽ không can thiệp.”
La Thái Cực gật gật đầu, nói: "Được, vậy ông rời đi đi.”
Mã cục trưởng cuống quít nói: "Cám ơn La viện trưởng, cám ơn La viện trưởng!”
La Thái Cực người này, ông không thể trêu chọc nổi, người ta đảm nhiệm chức viện trưởng ở tổng viện của chiến khu Chu Tước, quyền cao chức trọng không nói, ở cả chiến bộ cũng là một người rất có uy vọng.
Bản thân bên mình là người giữ thuốc trước, vốn không có đạo lý, nếu như còn náo loạn, những đại lão chiến bộ kia ắt có biện pháp bóp chết ông ta, ông ta có hậu trường gì cũng vô dụng, đều sẽ bị kéo ra để bình ổn lửa giận của mọi người.
Lục Đương Tiên có chút bất mãn nhíu nhíu mày, nói: "La viện trưởng, cứ như vậy để cho ông ta đi à? Quá tiện cho ông ta rồi!”
La Thái Cực thản nhiên nói: "Anh vừa rồi không phải đã đánh người ta một trận sao? Người ta không báo án truy cứu anh gây phiền phức đã là không tệ rồi.”
Mã cục trưởng sợ tới mức run rẩy, sợ bị gọi quay lại, lộn nhào nhanh chóng gọi người của mình rời khỏi Dược Phẩm Thiên Đường.
Nhìn thấy Mã cục trưởng vừa mới diễu võ dương oai không ai bì nổi bị người đuổi đi, nhân viên của Dược Phẩm Thiên Đường đều không khỏi hoan hô.
Những tiếng hoan hô này, Mã cục trưởng nghe được, không khác gì một đám tát vang dội đánh vào mặt ông ta.
Lần trước ở Tửu Quán Thiên Địa vốn đã mất mặt, lần này đến Dược Phẩm Thiên Đường tìm lại danh dự, kết quả kết cục lại càng thêm thê thảm, còn bị đánh gãy xương sống mũi.
“Họ Tề, coi như mày ghê gớm, giữa chúng ta còn chưa xong chuyện đâu!” Mã cục trưởng trong lòng hận đến mức gần như nhỏ máu.
La Thái Cực cứ thế để cho ông ta đi, ông ta cũng có thể từ trong thái độ này nhìn thấy được chút tin tức, quan hệ giữa La Thái Cực cùng Tề Đẳng Nhàn cũng không tốt lắm, nếu không, tuyệt đối không có khả năng buông tha ông ta dễ dàng như vậy.
Hiển nhiên, La Thái Cực không muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa, việc này còn liên quan đến cao tầng trong chính quyền tỉnh Đông Hải đang đấu tranh với nhau.
Tề Đẳng Nhàn thấy Mã Cục trưởng cứ như vậy được La Thái Cực thả đi, không khỏi có chút tiếc nuối chậc chậc lưỡi, nói: "Cứ như vậy để cho ông ta đi, quả thực có chút tiện nghi cho ông ta!”
Hắn ngược lại muốn La Thái Cực tát cho Mã Cục trưởng này một cái đè chết ông ta luôn, cứ như vậy, mình và Dược Phẩm Lý thị hợp tác chế tạo thuốc đặc hiệu cũng không cần đến đưa đến đế đô để kiểm tra, làm luôn ở trong tỉnh là có thể đi.
Như thế, sẽ giảm đi rất nhiều rắc rối và cho hắn ta nhiều thời gian hơn.
La Thái Cực sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, không khỏi quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: "Tề tổng đây là muốn ngồi yên một chỗ câu cá, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau đấu phải không?”
“La lão nói gì thế, tôi đây rõ ràng là xem hổ thu dọn con chó gãy cột sống mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, mỉm cười nói.
Sau khi nói xong lời này, hắn vội vàng xoay người, nói với quản lý bộ phận trữ vận còn đang ngây ngốc: "Còn sững sờ làm gì, lập tức làm việc cho tôi, nhanh chóng đem thuốc đưa đến các bệnh viện lớn, không nên chậm trễ công việc của người ta!”
“A, đúng vậy!” Quản lý bộ phận lưu trữ phục hồi tinh thần, cuống quít gọi người bắt tay vào việc sửa sang lại thuốc, bắt đầu phân phối.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu La lão đã tới rồi, vậy thì đi vào uống hai chén trà rồi đi, miễn cho người ta biết chuyện lại nói họ Tề tôi không hiểu làm người.”
La Thái Cực cười lạnh nói: "Anh quả thực không quá hiểu làm người như thế nào!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó có chút bốc hoả.
"Chuyện này, tự anh có thể giải quyết được đúng không?"
“Nhất định phải kéo dài đến lúc chúng tôi tới giải quyết giúp sao?”
“Anh có biết hay không, sự chậm trễ này, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp gì, thiếu loại thuốc nào, gây nên thương vong cho chiến sĩ của chúng tôi, thì nên làm gì bây giờ?!"
La Thái Cực vẻ mặt âm trầm, phi thường khó chịu nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh giọng chất vấn.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Tôi đã giải thích với họ Mã đích đến của lô thuốc này rồi, hơn nữa nghiêm túc cảnh cáo ông ta làm như vậy sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng ông ta không hề chịu nghe, tôi còn biện pháp nào nữa đâu?”
La Thái Cực quả nhiên là người có tính tình nóng nảy, sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói, càng tức giận hơn, giận dữ quát lớn: "Đây là lý do chậm trễ của anh sao?!!!”