Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 776 Khiêu chiến Dương Tĩnh

Chương 776: Khiêu chiến Dương Tĩnh

Dương Quan Quan thắp hương, đốt tiền giấy, Lục Chiến Long cũng thắp hương theo.

Sau khi làm xong, Lục Chiến Long đi tới bàn tiếp khách, lấy ra ba trăm tệ, nói: "Tiền lễ!"

Người ghi chép sổ sách giật giật khóe miệng, nói: "Lễ vật của ai?"

"Dương Quan Quan." Mặt Lục Chiến Long không chút thay đổi nói.

"Cái này.......trong sổ kế toán này không có tên của cô ấy." Người ghi chép sổ sách ấp a ấp úng nói.

"Không có, không biết viết thêm vào sao?" Lục Chiến Long trừng mắt, oai phong mười phần hỏi.

"Ách.... ừ, ừ, ừ, tôi lập tức bổ sung." Người ghi chép sổ sách sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, mở một trang mới của sổ kế toán, viết tên Dương Quan Quan, sau đó viết thêm bên dưới "Lục Chiến Long, ba trăm."

Một đám người Dương gia nhìn thấy một màn này, tức giận đến suýt nữa hộc máu.

Lục Chiến Long móc ra ba trăm tệ, hoàn toàn là đang đánh vào mặt bọn họ!

Lục Chiến Long là một quỷ nghèo, thế nhưng vào lúc này, anh ta lại hào phóng sẵn sàng chi ba trăm tệ làm lễ chỉ để trút giận thay Dương Quan Quan.

Ba trăm tệ không nhiều, nhưng đủ tình nghĩa!

Dương gia không thừa nhận Dương Quan Quan, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc viết tên cô ta vào sổ kế toán.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này, có chút buồn cười, đồng thời lại có chút cảm động, lão Lục là một người keo kiệt, ăn bữa cơm cũng phải tính toán tỉ mỉ, lúc này lại bất ngờ rút ra ba trăm tệ làm lễ.

Vào lúc này Dương Tĩnh trầm giọng nói: "Chiến tướng Lục, anh đừng ức hiếp người quá đáng, Dương gia chúng tôi không chấp nhận cô ta, anh còn cố tình làm như vậy là có ý gì?"

Lục Chiến Long nhếch miệng cười, nói: "Sĩ quan Dương cấp tá, cậu muốn dạy tôi làm việc sao?"

Dương Tĩnh chỉ cảm thấy vô cùng uất nghẹn, quan cấp nhất phẩm đè chết người, anh ta không có đủ tư cách khiêu chiến với Lục Chiến Long!

"Dương Tĩnh, anh nhìn tôi không vừa mắt đúng không?"

"Không phải là anh không muốn để cho tôi một phần ba tài sản sao?"

"Được, tôi cho anh một cơ hội!"

Lúc này Dương Quan Quan xoay người lại, nhìn thẳng Dương Tĩnh, lạnh giọng nói.

Dương Tĩnh nhíu nhíu mày.

Dương Quan Quan nói: "Tôi với anh đánh một trận, nếu như anh thắng tôi, tôi lập tức từ bỏ một phần ba tài sản này! Nếu như anh thua, tôi không có điều kiện, đối với anh mà nói, chỉ có lợi không hại."

Ai cũng không nghĩ tới, lúc này Dương Quan Quan lại nói ra lời nói khinh người như vậy!

Ngay cả Lục Chiến Long cũng không khỏi ngẩn người, sau đó nở nụ cười, thầm nghĩ Dương Quan Quan thật đúng là rất khí phách!

—— Không phải anh đang nhắm vào tôi sao? Được, đến đi, chúng ta trực tiếp đấu tay đôi!

Tề Đẳng Nhàn từng nói với Dương Quan Quan Dương Tĩnh là trụ cột vững chắc của thế hệ Dương gia này, muốn đánh đương nhiên phải đánh với anh ta!

Đánh một vạn người như Dương Viễn Sơn cũng không bằng đánh một Dương Tĩnh.

Dương Tĩnh nghe thấy Dương Quan Quan chủ động khiêu khích mình, anh ta ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt dần trở nên u ám và lạnh lùng.

Trong mắt anh ta, Dương Quan Quan chính là một kẻ yếu đuối, hèn nhát, bị người như vậy khiêu khích, với người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể chịu được? Chẳng lẽ anh ta đã khiến Dương Quan Quan cảm thấy mình như một kẻ dễ bị bắt nạt sao?

"Thế nào? Không dám sao?"

"Dương Phỉ Phỉ là do tôi phế, cô ta là em gái của anh, anh không muốn trả thù cho cô ta sao?"

"Hơn nữa, một phần ba tài sản này, anh muốn trơ mắt nhìn tôi lấy đi nó sao?"

Dương Quan Quan tiếp tục nói chuyện, bức bách Dương Tĩnh vào tình thế không thể không chiến đấu!

Tề Đẳng Nhàn âm thầm gật gật đầu, Dương Quan Quan lựa chọn cơ hội này để khiêu khích, thật là đúng lúc!

Hôm nay vốn là ngày ông cụ Dương mất, không nên đánh nhau, nhưng Dương gia bức bách cô ấy ở khắp nơi, cô ấy có lý do để động thủ!

Hơn nữa hôm nay có nhiều nhân vật quan trọng như vậy, ở đây từ trên xuống dưới toàn bộ đều là người Dương gia, để bọn họ tận mắt nhìn Dương Tĩnh ngã xuống dưới chân Dương Quan Quan, ảnh hưởng và hiệu quả không thể nghi ngờ sẽ phát huy tối đa!

Nếu Dương Tĩnh không muốn nhận thách đấu, đối với thanh danh của anh ta mà nói, đó chính là một loại đả kích thật lớn.

Dương Tĩnh lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày ông nội qua đời, tôi vốn không muốn tính toán chi li với cô! Nhưng nếu cô một mực muốn tìm đến cái chết, vậy thì tôi sẽ giúp cô."

Dương Quan Quan lớn tiếng nói: "Được được được, tôi cầu còn không được! Chỉ hy vọng bản lĩnh của anh sẽ không khiến cho tôi thất vọng!"

Nói xong, cô ta sải bước về phía khoảng đất trống bên ngoài linh đường.

Dương Tĩnh bị cô ta ép cho lâm vào thế bí, mặt lạnh tanh đi theo.

Dương Ý bên cạnh nhìn thấy thì liên tục nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng một phần ba tài sản đối với Dương gia mà nói là vô cùng quan trọng.

Gần đây tập đoàn Dương gia phải tham gia vào một hạng mục xây dựng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên lớn xuyên biên giới, dự án này đòi hỏi phải tập trung vốn cao, lúc này tài sản gia đình bị chia đôi, sẽ ảnh hưởng lớn.

Vì thế, trước tiên Dương Ý phải thảo luận phương thức hợp tác cụ thể với tập đoàn tài chính liên minh phía Đông.

Tập đoàn tài chính liên minh phía Đông là nền tảng lập quốc tập đoàn tài chính phía Đông, hạng mục xuyên quốc gia này là của Hoa Quốc.

Sở dĩ tập đoàn tài chính liên minh phía Đông tham gia là vì họ và Hoa Quốc đã đạt được một số hợp tác chia sẻ khoa học công nghệ.

Tập đoàn tài chính liên minh phía Đông đã mang một số công nghệ cao cấp đang thiếu hụt đến Hoa Quốc, Hoa Quốc thì nhượng lại một ít lợi ích để họ có thể tham gia vào một số hạng mục ở Hoa Quốc để kiếm tiền.

Hạng mục lần này chia làm ba giai đoạn, lợi nhuận của giai đoạn thứ nhất đến mấy trăm triệu.

Lần này Lý Vân Uyển đến Thượng Hải là vì hạng mục này.

"Đến đây đi!" Dương Quan Quan đứng vững tại chỗ, nâng hai tay lên, hơi ôm quyền, lạnh giọng nói với Dương Tĩnh.

"Hừ!" Dương Tĩnh chỉ hừ lạnh một tiếng, híp hai mắt, đi vào giữa khoảng đất trống.

Dương Quan Quan quay đầu lại nói với Lục Chiến Long: "Anh Lục, làm phiền anh làm chứng giúp tôi! Những gì tôi vừa nói, cho dù anh ta có thể thắng tôi thì một phần ba tài sản kia, tôi tự nguyện vứt bỏ!"

Sau khi Lục Chiến Long nghe được lời này của Dương Quan Quan, bất đắc dĩ cười, sau đó gật gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ làm nhân chứng cho chuyện này!"

Dương Tĩnh nói với Lục Chiến Long: "Chiến tướng Lục, quyền cước không có mắt, nếu lát nữa tôi nặng tay, anh cũng đừng mượn chuyện này mà xen vào!"

"Lục Chiến Long tôi thề với long tinh trên vai, chỉ cần các người quyết đấu công bằng, tôi tuyệt đối không nhúng tay vào." Lục Chiến Long lạnh nhạt nói.

Dương Tĩnh lại quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Thế thì chiến tướng Lục có thể cam đoan hắn cũng không nhúng tay vào không?"

Lục Chiến Long ngẩn người.

Tề Đẳng Nhàn nói theo: "Yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào, cô ấy có thể đánh chết cậu."

Gần đây Dương Quan Quan có tiến bộ, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn thấy, từ đầu tới cuối hắn chứng kiến một người con gái nhát gan sợ phiền phức từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, tính cách từ nhát gan bây giờ cũng dũng cảm hơn.

Cô ấy cố gắng hoàn thành một cuộc lột xác đau đớn như vậy, chẳng phải là để có được ngày hôm nay sao?

Những ngày kéo dây chằng, khiến mười ngón tay chảy máu đầm đìa......

Những ngày lòng bàn chân giẫm lên thanh ngang để tập thăng bằng, khiến bản thân đầu rơi máu chảy.....

Những ngày đứng ở bên cạnh vách núi đen, chiến thắng sợ hãi, đối diện với sinh tử......

Mỗi ngày chưa từng gián đoạn, trời còn chưa sáng đã thức dậy luyện ngũ hành quyền.........

—— Những ngày thức dậy sớm, những ngày nỗ lực làm việc, mỗi ngày đều cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục kiên trì thực hiện, đó chính là sức mạnh không tưởng!

Ngày hôm nay Dương Quan Quan khiêu chiến với Dương Tĩnh, không phụ công khổ luyện trong những ngày này!
Chương 777 Đánh tan tác

Chương 777: Đánh tan tác

Có thể nói Tề Đẳng Nhàn tràn đầy tin tưởng với Dương Quan Quan, có lẽ Dương Tĩnh rất lợi hại, nhưng Dương Quan Quan có tài năng xuất chúng, hơn nữa là người có tài năng xuất chúng nghẹn một bụng trả thù.

Thù hận có đôi khi có thể làm cho người ta trở nên mù quáng, nhưng cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn!

Dương Quan Quan nâng tay nói: "Đừng nhiều lời, đến đi!"

Còn chưa dứt lời, Dương Tĩnh đã bước dài vọt tới trước mắt của cô ta, giơ tay phải lên, đầu ngón tay run rẩy, phát ra tiếng rít như rắn độc.

Chỉ trong nháy mắt, anh ta đã ra chiêu, ngón tay hợp lại như đầu rắn độc, xuyên qua giữa ấn đường Dương Quan Quan!

Ấn đường là một trong những bộ phận trọng yếu của cơ thể con người, kết nối trung khu thần kinh, một khi chịu đòn nghiêm trọng sẽ khiến não bộ bị tổn thương nghiêm trọng.

Hiển nhiên Dương Tĩnh không có ý định thủ hạ lưu tình, thậm chí anh ta còn thừa dịp Dương Quan Quan đang nói để trực tiếp nắm lấy cơ hội, cũng không có ý định cho Dương Quan Quan bất kỳ cơ hội nào.

Thấy vậy, sắc mặt Lục Chiến Long không khỏi lạnh lùng, khinh thường hành động của Dương Tĩnh.

Bất luận nói như thế nào, Dương Quan Quan cũng là đàn bà con gái, anh ta là một người đàn ông, không đợi người khác nói xong mà đã giành ra tay trước, có phần quá mức trơ tráo!

Nhưng Dương Quan Quan cũng đã sớm dự liệu được, nắm đấm xẹt qua sườn bên phải, lập tức giơ lên một nắm đấm, đánh thẳng vào giữa người anh ta!

"Bộp!"

Nắm tay Dương Quan Quan thoạt nhìn thanh tú, nhưng trên thực tế rất vững chắc, tỉ mỉ sờ thì có thể mò thấy không ít vết chai.

Xương nắm tay của cô ta trải qua nhiều ngày mài giũa, hầu như đều đã bị bào mòn.

Đánh một quyền dùng mười phần lực đạo, Dương Tĩnh phản đòn bất ngờ của Dương Quan Quan.

Từ lỗ mũi Dương Tĩnh phát ra một tiếng hừ lạnh, âm thanh vừa phát ra, sức lực cũng phát ra, đầu tiên ngón chân chạm một cái trên mặt đất, ngón chân dùng làm trục, thân thể quay sang sườn trái.

Anh ta vừa động, hiện ra một loại cảm giác phóng khoáng tự nhiên!

Đồng thời bước chân kéo theo cơ thể, Dương Tĩnh vung tay, giống như Bạch Hạc Lưỡng Sí(*), năm ngón tay hướng vào trong khép lại, đầu ngón tay hợp lại thành một chụm, một quyền đánh vào thái dương của Dương Quan Quan!

(*): hạc trắng xòe cánh

"Quyền pháp tốt!"

Dương Quan Quan cũng từ hai chiêu này cảm nhận được thực lực Dương Tĩnh không tầm thường, không nhịn được khen ngợi một tiếng.

Dương Tĩnh nghe được lời khen ngợi này, trong lòng cảm thấy tức giận, Dương Quan Quan cô ta là đồ ăn hại gì, lại có tư cách gì đánh giá quyền pháp của anh ta?

Quyền đến thì người trốn!

Thái dương Dương Quan Quan nổi lên một tầng da gà vì nắm đấm của Dương Tĩnh, lúc sắp bị nắm đấm đánh trúng, cô ta nhảy về phía trước tránh ra.

Nhưng ngay khi Dương Quan Quan bước ra, đồng thời cũng giơ cánh tay lên, ngăn nắm đấm và đấm vào má Dương Tĩnh!

Dương Tĩnh hừ lạnh một tiếng, vặn người dẫn mọi người tránh ra, né tránh nắm đấm của Dương Quan Quan, anh ta tiến đến gần cô ta, tung một quyền từ dưới lên, thẳng vào ngực!

Cùng lúc đó, một tay khác giấu ở thắt lưng, sau khi tung nắm đấm ra liền thuận thế đánh ra, đốt ngón tay giữa giơ lên, xuyên qua thận Dương Quan Quan!

Bước chân của Dương Quan Quan liên tục tránh, dù sao cũng là người luyện qua thân pháp ở vách núi đen núi Thiên Thai, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng có ý định rèn luyện thân thể của cô ta là chính.

Tề Đẳng Nhàn là người từng trải, biết đây là thủ đoạn dùng để bảo toàn sinh mệnh, cho nên càng khó nắm bắt hơn.

Về thân pháp, hiển nhiên Dương Quan Quan luyện tập vô cùng xuất sắc.

Nhưng Dương Tĩnh cũng rất lợi hại, từng bước ép sát, mỗi một kích đều đều phát huy đến cực hạn, khí tức ù ù, mỗi một kích đều nhằm vào thái dương, sau tai, thận, trái tim, cổ họng đều là những bộ phận quan trọng, chiêu pháp tàn nhẫn, từng quyền cực kỳ nguy hiểm!

Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà Dương Quan Quan có chút khó có thể tìm được cơ hội phản kích, liên tục bị anh ta ép lui về phía sau, đa số thời gian đều đang trốn tránh đỡ đòn, rất khó ra quyền phản kích.

Dương Tĩnh tự nhiên là càng đánh càng thuận lợi, chân trái giẫm lên, chặn đường lui của Dương Quan Quan, vươn hai ngón tay móc thẳng vào hai tròng mắt, tiếp theo dưới chân đá một cước, đá xuống bộ vị bên dưới!

Dương Quan Quan sớm đã quen với loại trận chiến bất lợi này, nhìn qua như luống cuống tay chân, nhưng trên thực tế căn bản không hoảng hốt, lúc nào cũng có thể giữ lòng mình như gương đá, ghi nhớ mỗi một sát chiêu của Dương Tĩnh.

Dương Quan Quan chặn đòn vào mắt bằng một cú "mèo rửa mặt", nhấc chân phải lên, xoay người khẽ lật chân đá ra ngoài, trúng vào bàn chân của Dương Tĩnh!

Nhưng vào lúc này, một bàn tay khác của Dương Tĩnh lặng yên không một tiếng động nhô ra ngoài, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh màu xanh đen, không một tiếng động đập vào eo trái của Dương Quan Quan!

Nếu bị cái móng vuốt này tóm lấy, có lẽ cả quả thận sẽ bị bóp nát ra thành từng mảnh.

Nếu một người bình thường chần chờ, chỉ sợ đã trúng chiêu ngã xuống đất rồi!

Nhưng Dương Quan đã tu luyện cảnh giới "động địch băng tâm", nhất cử nhất động của quân địch dường như đều phản chiếu vào trong lòng.

Cô ta ở một bên né đòn, tiếp theo là một cú đá "hoàng cẩu đi tiểu" đạp xuống hạ bộ của Dương Tĩnh!

Dương Tĩnh bị cú đá bất ngờ này làm cho sửng sốt, da đầu đều đã tê rần, thân thể co rúm vào trong, miễn cưỡng tránh được cú đá, gió mạnh lướt qua đũng quần, còn lạnh buốt......

Dương Quan Quan giơ chân bước xuống, tiếp theo là bước lên, hai chân phát động liên tiếp công kích, giống như một tảng đá khổng lồ cuồn cuộn lăn tới, thế không thể đỡ!

Dương Tĩnh đỡ liên tiếp bảy cú đá, lúc này mới bắt lấy cơ hội đánh trả, cánh tay rung lên như rắn độc, lao ra như tia chớp, đâm vào trong mí mắt của Dương Quan Quan!

"Tới lượt tôi đáp trả!"

Nhưng vào lúc này, miệng Dương Quan Quan phát ra một tiếng thét dài, quần áo phía sau lưng đột nhiên bị cơ bắp xiết chặt.

Vào lúc này cô ta sử dụng chiêu thức bị thất truyền của Hồng Thiên Đô!

Mặc dù khả năng sử dụng cơ lưng của cô ta vẫn chưa đạt đến trình độ đỉnh cao nhất, nhưng trải qua những ngày rèn luyện này, cô ta cũng đã luyện ra một chút gì đó.

Cánh tay của cô ta giống như một con chim đại bàng khổng lồ!

Nhưng hai tay cô ta đang chắp vào trong!

Ngay lúc ngón tay của Dương Tĩnh chuẩn bị chọc vào tròng mắt của cô ta, cô ta cũng nắm lấy cổ tay Dương Tĩnh.

Sắc mặt Dương Tĩnh thay đổi, bởi vì ngón tay Dương Quan Quan đang bóp chặt bắp thịt anh ta!

Dương Quan Quan gắng sức, sức mạnh của Dương Tĩnh cũng tiêu tán theo đó.

Chỉ thấy cô ta khép hai tay lại, giống như cá sấu miệng rộng, siết chặt cổ tay và cánh tay anh ta, vặn cơ thể của Dương Tĩnh!

"A!!!"

Miệng Dương Tĩnh phun ra một tiếng gào thét đau đớn, sắc mặt đỏ thẫm.

Cánh tay anh ta, bắt đầu từ vùng cổ tay bị vặn vẹo như bánh quai chèo, xương cốt bên trong vỡ vụn, xương trắng thậm chí xuyên qua da thịt, máu chảy đầm đìa!

"Phù........."

Dương Quan Quan thở ra một hơi, cũng không có ý định buông tha cho Dương Tĩnh, cô ta tiến lên một bước, tiếp theo chém một chưởng vào ót anh ta!

"Ầm!"

Chỉ là vừa rồi sức mạnh của hình dạng chim đại bàng bùng nổ quá mãnh liệt, dẫn đến hao tổn nghiêm trọng về thể chất, minh kính còn lâu mới đủ để làm nổ tung não người, đương nhiên ám kình không thể phóng thích ra ngoài được.

Một kích như vậy, đấu đá lung tung lại dừng ở trên mặt Dương Tĩnh!

Dương Tĩnh rên lên một tiếng, sống mũi bị đạp đứt đoạn, cả người đều bay ngược ra ngoài, mặt đều bị máu che lấp.

Sau khi ngã xuống đất, cơ thể anh ta đau đớn vặn vẹo thành một chỗ, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng.

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người ở Dương gia đều sững sờ tại chỗ, một đám không thể tin vào mắt mình!

Thế mà Dương Tĩnh lại bị Dương Quan Quan, kẻ hèn nhát bị bọn họ ức hiếp nhiều năm như vậy hạ gục?!
Chương 778 Kẻ thù chung

Chương 778: Kẻ thù chung

“Dương Quan Quan, cô ra tay quá ác độc!”

Dương Ý nhìn thấy Dương Tĩnh bị đánh thành bộ dạng như thế này không khỏi nổi giận, lớn tiếng quát.

Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Người không muốn hại hổ, hổ lại có lòng hại người. Lúc nãy là Dương Tĩnh ra tay trước, hơn nữa mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng người khác, đánh cậu ta thành như vậy, xem như là cậu ta có lời rồi! ”

Dương Quan Quan cũng ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Anh hẳn là nên thấy may mắn vì tôi học nghệ không thông, chỉ có chút sức, nếu không một quyền kia của tôi, có thể đập vỡ đầu của cậu ta!”

Đây dù sao cũng là đồ đệ do Tề Đẳng Nhàn dạy dỗ, xét về phong cách chiến đấu thì đương nhiên là hung bạo, một khi vừa ra tay, thường thì sẽ đánh thành người chết hoặc là tàn phế.

Lục Chiến Long ở một bên nhìn liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán võ công của Dương Quan Quan cao cùng với trình độ dạy đệ tử của Tề Đẳng Nhàn.

“Dương Tĩnh, anh là người trẻ tuổi ưu tú nhất trong các thế hệ của nhà họ Dương, vậy mà cũng chỉ có như thế thôi sao?”

“Các người luôn miệng mắng tôi là phế vật rác rưởi, nhưng anh thì sao, ngay cả phế vật như tôi cũng không đánh lại.”

“Tôi cho anh cơ hội, nhưng anh lại không sử dụng được!”

“Một phần ba gia sản kia đã định sẵn là các người không giữ được nữa!”

Dương Quan Quan nhìn về phía Dương Tĩnh, liên tục cười lạnh, đánh người ta thành như vậy còn không quên bỏ đá xuống giếng.

Mối hận thù giữa cô ấy và Dương gia có thể nói là không đội trời chung, nếu như không phải vì nể mặt Dương lão gia tử, cô ấy nhất định sẽ dùng một tay mình phá hủy toàn bộ Dương gia!

Cũng may Dương lão gia tử cuối cùng tỉnh ngộ, để lại cho cô ấy một phần gia sản, hơn nữa cũng tâm sự với cô ấy rất nhiều, điều này đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của Dương Quan Quan.

Lục Chiến Long bình tĩnh nói: “Vừa rồi Dương Tĩnh đã nói với tôi, nắm đắm không có mắt, cho nên khó tránh khỏi có thương vong. Cậu ta bị đánh thành như vậy, chỉ có thể nói là kỹ năng không bằng người khác.”

Sắc mặt của Dương Ý u ám, nhìn chằm chằm Lục Chiến Long một lát, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Lục Chiến Long, nếu anh muốn trung lập vậy thì cứ tiếp tục trung lập, nhúng tay vào những việc này, sớm muộn gì cũng phải gánh hậu quả!”

Lục Chiến Long nghe xong cười lạnh, nói: “Phải vậy không? Vậy thì tôi sẽ đợi!”

Anh ta cư xử đúng mực, ngồi ngay ngắn, vô cùng ngay thẳng chính trực, căn bản là không sợ hãi gì cả.

Cho dù thực lực của đối phương lớn hơn anh ta gấp mười lần, chỉ cần làm sai điều gì, anh ta cũng có thể đáp trả lại.

Dương Tĩnh vô cùng căm hận nhìn Dương Quan Quan, cánh tay vặn vẹo còn đang rỉ máu, xương cốt và gân của cánh tay này bị Dương Quan Quan dùng đòn khóa khuỷu tay hình cá sấu giữ lấy rồi vặn gãy, cho dù có nối lại, về sau sức lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Thế hệ này của nhà họ Dương, xem như đã bị hai thầy trò Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan phế đi rồi...

Dương Phỉ Phỉ - người khơi lại chuyện cũ thì không cần phải nói, nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường.

Dương Viễn Sơn - người bị Tề Đẳng Nhàn cầm súng bắn khó tránh khỏi việc để lại chút di chứng, khi đến ngày mưa đều phải đi khập khiễng,.

Dương Tĩnh xuất sắc nhất hôm nay cũng bị Dương Quan Quan đánh thành như vậy.

“Anh Lục, chúng ta đi thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.

Dương Quan Quan quay đầu nhìn về phía Dương Ý, nói: “Dương Ý, anh muốn giữ lại gia sản, có thể đó! Đem những người biết đánh ở nhà họ Dương của các người ra, toàn bộ xách ra, chỉ cần đánh thắng tôi, tôi sẽ từ bỏ ngay lập tức!”

Dương Ý bị những lời này chọc tức đến mức mặt mày tái xanh.

Với công phu hiện tại của Dương Quan Quan, không nói có thể quét sạch một phương thì cũng là trình độ cao thủ thực sự.

“Chú, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha bọn họ như vậy sao? Đây chính là một phần ba gia sản đó, ước chừng có mấy tỷ! Cũng không biết ông nội sao lại hôn mê, thế mà lại muốn chia nhiều tiền như vậy cho đứa con hoang này! Dương Viễn Sơn nhìn về phía Dương Ý, không cam lòng nói.

“...” Sắc mặt Dương Tĩnh thì suy sụp, trong lòng tràn đầy thất vọng, hiện tại anh ta vẫn không cách nào chấp nhận được chuyện mình sẽ thua dưới tay Dương Quan Quan.

Dương Ý hít sâu một hơi, nói: “Hừ. Ngoài chuyện đó ra, cậu còn có thể làm gì khác sao?”

Dương Viễn Sơn tức giận nói: “Nếu hôm nay không phải Lục Chiến Long đứng ra, nhà họ Dương của chúng ta sao có thể mất mặt tới như vậy! Lục Chiến Long căn bản không trung lập như trong truyền thuyết.”

Dương Ý nghe xong, ánh mắt càng lạnh thêm, nói: “Anh ta trung lập hay không trung lập thì tôi không biết, nhưng cái chết của anh ta rất nhanh sẽ đến thôi.”

“Thị trưởng Viên, anh nói xem có đúng hay không?”

Viên Thiên Thành nghe như vậy, thoáng ngẩn ra, sau đó yên lặng gật đầu.

Dương Viễn Sơn nghe dương Ý nói lời này, trong lòng không khỏi giật mình.

Dương Ý chưa bao giờ làm việc không có mục tiêu, nếu đã nói Lục Chiến Long sắp chết, vậy chắc chắn là có kế hoạch gì muốn nhắm vào người này!

Điều này khiến cho anh ta không khỏi có chút căng thẳng, Lục Chiến Long chính là một trong Ngũ Long Hoa quốc, anh ta cũng là nhân vật lớn nổi danh như Ngọc Tiểu Long!

“Họ Tề kia cũng nhảy nhót không được mấy ngày, chờ sau khi hắn cũng ngã xuống, lại bóp chết thứ hoang dã Dương Quan Quan này là được.”

“Số tiền kia, dù sao vẫn phải ở lại nhà họ Dương!”

Dương Ý nheo mắt lại, chậm rãi giơ tay phải lên, năm ngón tay dần dần khép lại.

“Dương tiên sinh nói không sai! Đúng lúc này, một giọng nói phụ họa truyền đến.

Dương Viễn Sơn quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, lại là phó đà chủ của Long Môn ở Ma Đô - Giang Sơn Hải!

Dương Ý nói: “Thì ra là Giang tiên sinh, không nghĩ tới chuyện cha tôi qua đời lại kinh động tới ngài!”

Giang Sơn Hải cười nói: “Quấy rầy rồi! Không nghĩ tới, tôi vừa tới, đã nhìn thấy chuyện như vậy…”

Sắc mặt Dương Ý lạnh lẽo.

“Giang tiên sinh không phải cố ý tới đây chỉ để nói với tôi những lời này đúng không?” Dương Ý cười lạnh hỏi.

“Tất nhiên là không! Tôi chỉ muốn nói với Dương tiên sinh rằng chúng ta có kẻ thù chung. Giang Sơn Hải híp mắt nói, trong mắt chỉ có hận ý và sát ý.

Tề Đẳng Nhàn, phá hỏng quá nhiều chuyện tốt của ông ta, hơn nữa còn lấy đi quá nhiều tiền từ chỗ của ông ta!

Dương Ý sửng sốt, nói: “Người ông nói là ai?”

Giang Sơn Hải nhe răng cười nói: “Ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn, còn có thể là ai?”

Sau khi nói xong lời này, hắn chậm rãi nói: “Tôi muốn mời Dương tiên sinh liên thủ với tôi, cùng nhau đối phó cái tên không biết sống chết này! Một người từ nơi khác dám đến vùng đất Ma Đô của chúng ta tác oai tác quái, không để cho cậu ta chết ở đây, chúng ta có thể đặt phẩm giá của những người dân quyền lực như chúng ta ở đâu trong Ma Đô này?”

Dương Ý nghe xong, không nhịn được mà cười nhạo: “Giang tiên sinh rất lợi hại, nhưng muốn liên thủ với tôi, hình như còn chưa đủ tư cách.”

Giang Sơn Hải cười ha ha, đưa tay lấy ngọc tủy ra, vung lên trước mặt Dương Ý, nói: “Bây giờ, Dương tiên sinh còn cảm thấy, tôi không có tư cách liên thủ với nhà họ Dương sao?!”

“Ngọc tủy đà chủ của Long môn?

Dương Ý nhìn thấy, lập tức ngẩn ra.

Chênh lệch quyền lực giữa đà chủ và phó đà chủ, thật sự là quá lớn.

Giang Sơn Hải nếu đã chiếm được Ngọc tủy đà chủ của Long môn, vậy thì không thể so với trước được, cho dù là Dương Ý cũng phải cũng phải duy trì sự tôn trọng cần thiết đối với ông ta.

“Tuy rằng tôi còn chưa chính thức lên ngôi, nhưng ngọc tủy đã ở trong tay tôi, chuyện thượng vị đối với tôi mà nói, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi!” Giang Sơn Hải cười nói. “Tôi muốn ngày đại hội Long Môn ở Ma Đô, nhà họ Dương sẽ dốc hết sức ủng hộ tôi!”

Dương Ý gật gật đầu, nói: “Nếu Giang tiên sinh đã có thực lực như vậy, vậy chúng tôi sẽ vui vẻ hợp tác! Dù sao chúng ta cũng có chung một kẻ thù.”
Chương 779 Anh cả

Chương 779: Anh cả

Lục Chiến Long giúp Dương Quan Quan một việc lớn như thế, đương nhiên phải mời người ta ăn một bữa cơm.

Dương Quan Quan - người có mức lương hàng năm hàng triệu và sắp thừa kế tài sản hàng tỷ sao có thể là một kẻ keo kiệt chọn quán nướng để mời khách như Lục Chiến Long?

Vì thế, mọi thứ đã được sắp xếp ở khách sạn Thiên Địa.

Lục Chiến Long nhếch miệng, nói: “Không cần mời tôi ăn ngon như vậy, thực ra... Tôi cũng có thể giảm giá.”

Thời điểm nói lời này, sắc mặt anh ta cũng không khỏi thoáng đỏ lên.

Ba trăm đồng kia đưa ra ngoài, trong túi của anh ta đã trống rỗng.

“Phốc!”

Tề Đẳng Nhàn suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt già của Lục Chiến Long, dở khóc dở cười nói: “Tôi nói này Lục đại ca, anh tốt xấu gì cũng là một nhân vật lớn trong Long Tinh, loại lời nói tao nhã này cứ nói ít một chút đi!”

Lục Chiến Long cười ha ha, nói: “Đùa thôi, đùa thôi! Tôi là người đã quen tiết kiệm, không thích xa hoa lãng phí, có điều, nếu đây là ý tốt của Quan Quan, tôi đương nhiên sẽ không từ chối.”

Dương Quan Quan trực tiếp gọi một bàn thức ăn lớn, sau đó để cho nhân viên phục vụ đưa rượu vang đỏ Bordeaux cao cấp lên.

Thật sự không dám uống rượu trắng, dạ dày Lục Chiến Long giống như cống rãnh, rượu trắng cũng có thể uống như bia.

Uống rượu vang đỏ, ít nhất nồng độ cồn thấp hơn một chút, có thể uống chung với anh ta tới cả hai bình.

Rượu vừa lên, Lục Chiến Long mang theo những thuộc hạ của mình đứng dậy, nâng ly lên nói: “Ly này, tôi phải kính hai người!”

Dương Quan Quan nói: “Lục đại ca, hôm nay anh giúp em rất nhiều, là tôi kính anh trước, anh kính tôi làm gì? Ngồi xuống đi!”

Lục Chiến Long nghiêm túc lắc đầu nói: “Hai người thành lập nên một cơ sở quan trọng như vậy, tốn nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của tôi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn như thế nào!”

“Đúng vậy, thủ trưởng của chúng tôi lấy được một xu cũng hận không thể bẻ thành hai nửa để tiêu, nhưng mà, anh em cần giúp đỡ thật sự là quá nhiều, các người thật sự giúp đỡ rất nhiều!”

“Có số tiền này, sau này thủ trưởng cũng có thể tiết kiệm chút tiền mua hai bộ quần áo mới, hơn nữa, các anh em cũng có thể nhận được trợ giúp lớn hơn, chúng ta đều rất cảm kích!”

“Hai người, ơn lớn thì không nói lời cảm ơn, sau này có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không lùi bước!”

Thuộc hạ của Lục Chiến Long cũng nhao nhao mở miệng nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn bỏ ra tỷ tiền lấy danh nghĩa Lục Chiến Long thành lập quỹ từ thiện, khiến cho bọn họ vừa cảm động vừa cảm kích.

Người có thể qua lại với Lục Chiến Long, không nói tính khí giống anh ta, đại đa số tính cách cũng phải tương tự.

Tề Đẳng Nhàn nghe bọn họ nói như vậy, chỉ cười cười: “Số tiền kia coi như là tài sản bất nghĩa, dùng để làm từ thiện cũng tốt, mọi người không cần khách sáo như thế!”

Đối với những người như Lục Chiến Long, trong lòng Tề Đẳng Nhàn vẫn tôn kính.

Người ta không nghĩ đến việc đền đáp, cúi đầu kiên định làm việc, cho dù bị người khác phàn nàn cũng vẫn cần cù như trước.

Hoành my lãnh đối thiên phu chỉ. Phủ thủ cam vi nhụ tử ngưu.

Đám người Lục Chiến Long trực tiếp nâng ly lên uống cạn rượu vang đỏ.

“Các người giúp tôi nhiều như vậy, hôm nay tôi ra mặt là chuyện nên làm. Hơn nữa, tôi cũng thật sự không chịu nổi bộ mặt của nhà họ Dương, quá ghê tởm!” Lục Chiến Long ngồi xuống, cười nói: “Chỉ là có chút đau lòng vì ba trăm đồng, em gái ơi, sau này nhớ lấy tiền về, không thì ân tình của đại ca ta có thể không tính công.”

Dương Quan Quan nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, gật gật đầu, đáp: “Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ lấy về…”

Thuộc hạ của Lục Chiến Long đều là sói đói, liếc mắt một cái, nhìn thấy bàn đầy thức ăn, cả đám vùi đầu hăng hái ăn.

Điều này ngược lại khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất tốt, đỡ phải để bọn họ đến tìm đến anh mời rượu, lúc đó lại uống đến nỗi say khướt.

“Chuyện về quỹ, anh không cần quan tâm, Quan Quan sẽ giúp anh quản tốt, hơn nữa, chúng tôi có thể cam đoan, mỗi một phân tiền bên trong đều sẽ dùng trên người những chiến sĩ khó khăn đã giải nghệ.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Lục Chiến Long, cười nói.

“Tề lão đệ làm việc, ta đương nhiên yên tâm! Có cái quỹ này, trái tim tôi càng yên tâm hơn.” Lục Chiến Long uống một ngụm hết một ly rượu vang đỏ.

Tề Đẳng Nhàn mím môi, uống rượu như vậy, có phải là có chút giống trâu nhai mẫu đơn hay không? Dù sao, một bình rượu vang đỏ Bordeaux có thể có giá nhiều hơn mấy ngàn...

Lục Chiến Long uống xong mặt đỏ tai hồng, bỗng nhiên cảm thán một tiếng: “Cũng không biết em gái không rõ tung tích của tôi, bây giờ rốt cuộc đang ở chỗ nào nữa!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mạng lưới của tôi rất rộng, anh cho tôi chút tin tức, tôi bảo người giúp anh tìm cô ấy.”

Lục Chiến Long lắc đầu nói: “Tôi tìm rất nhiều năm rồi, nhưng em ấy giống bốc hơi khỏi thế gian, tìm thế nào cũng không tìm ra, một chút dấu vết cũng không có. Đời này của tôi, người tôi thấy có lỗi nhất trên đời này chính là em ấy!”

Dương Quan Quan liền an ủi: “Cát nhân tự có thiên tướng! Huống chi Lục đại ca làm nhiều chuyện tốt như vậy, ông trời nhìn thấy, cũng sẽ không đối xử tệ với em gái của anh đâu.”

Lục Chiến Long cười cười: “Chuyện tốt gì, cũng chỉ là một số chuyện bình thường mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn ngược lại nhìn ra, Lục Chiến Long vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện em gái Lục Linh Linh của anh ta mất tích, mấy lần nhắc tới, tâm trạng của anh ta đều dao động rất nhiều.

“Sau này tôi tìm giúp thử xem, đại ca, chuyện của anh tôi vẫn phải giúp!” Tề Đẳng Nhàn nói: “Sau khi có tin tức, tôi sẽ lập tức nói cho anh biết.”

“Được rồi, cảm ơn lão đệ! Uống chai rượu vang đỏ này! Lục Chiến Long cầm lấy hai bình rượu vang đỏ, trực tiếp đẩy một bình đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức cứng lại, con mẹ nó... Lắm lời như vậy để làm gì chứ?

Sau khi kiên trì uống hết, đầu lưỡi Tề Đẳng Nhàn đều tê dại.

Lục Chiến Long là cống rãnh, đương nhiên không sao, chỉ là mặt đỏ lên, giọng nói càng vang dội hơn mà thôi, nhìn không ra dáng vẻ say rượu.

“Sao anh uống rượu giỏi thế?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mắng chửi một câu.

“Khi còn bé nghèo, không đủ khả năng mua quần áo tốt. Mùa đông đi học, lạnh đến nỗi mọi người sẽ biến thành một que kem. Không còn cách nào khác, mỗi ngày mang theo một chai rượu nấu, lạnh thì uống một ngụm!” Lục Chiến Long cười ha hả nói.

Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể nói một tiếng trâu bò, người ta từ nhỏ đã uống rượu mà lớn lên, mình thật sự không làm được.

Một bữa cơm kéo dài đến khoảng chín giờ, Lục Chiến Long lúc này mới dẫn người rời đi.

Tề Đẳng Nhàn cũng không quên hứa hẹn với Lục Chiến Long, gửi tin nhắn về nhà tù U Đô, để phạm nhân thần thông quảng đại bên trong nói chuyện với bên ngoài, giúp tìm em gái Lục Chiến Long là Lục Linh Linh.

“Lục đại ca thật sự không tệ, anh ấy có khí phách và lòng dũng cảm của anh hùng trong tiểu thuyết võ hiệp, bất luận là tửu phẩm hay là nhân phẩm.” Dương Quan Quan uống rất nhiều rượu nhưng cũng không quên khen anh ta hai câu.

“Anh ấy nhận cô là em gái của anh ấy, cô nhận một đại ca như vậy, cũng rất tốt.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu nói.

Dương Quan Quan từ nhỏ đã thiếu tình thân, những người thân xung quanh coi cô ấy như kẻ thù, Lục Chiến Long xuất hiện, mang đến cho cô ấy một chút ấm áp như người thân.

Lục Chiến Long hôm nay tuy không làm gì nhiều nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm, giống như Tề Đẳng Nhàn luôn ủng hộ cô ấy, hiện tại, lại có thêm một người thân thiết đáng yêu.

“Hy vọng Lục đại ca cả đời đều bình an! Cũng hy vọng anh ấy sẽ tìm thấy em gái của mình sớm hơn.” Dương Quan Quan nói.

Hai người đi về phía xe, nhưng ngay khi Tề Đẳng Nhàn rỗi đặt tay lên cửa xe, một loại cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên kéo đến!
Chương 780 Tên cướp

Chương 780: Tên cướp

Tề Đẳng Nhàn lập tức di chuyển, một tay giữ chặt Dương Quan Quan, vèo một cái lui về phía sau.

Dương Quan Quan đầu óc đang mơ mơ màng màng, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc người vẫn còn đang lùi lại, chiếc xe đã phát nổ!

Một quả cầu lửa nổ tung, một làn sóng không khí đáng kinh ngạc bao trùm lấy bọn họ, suýt nữa khiến hai người ngã xuống.

Cũng may tốc độ của Tề Đẳng Nhàn đủ nhanh, rời khỏi phạm vi vụ nổ.

“Ferrari của ông!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn dừng lại, có chút tức giận nhíu nhíu mày.

Dương Quan Quan thoáng cái liền tỉnh rượu, nhịp tim tăng nhanh, hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra?”

Chờ đến khi Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Chuyện gì đang xảy ra à? Có ai đó đã đặt một quả bom trong xe của anh!”

Võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới như thế, tự nhiên có thể không cần thấy không cần nghe cũng cảm nhận được nguy hiểm mà tránh.

Giác quan thứ sáu kinh người, khiến cho hắn rất khó bị mấy loại thủ đoạn hạ lưu này tổn thương.

Dương Quan Quan cũng cảm thấy sợ hãi, võ công của cô ấy cũng không đến cảnh giới có thể dự đoán trước nguy hiểm như thế này, nếu có ai đó dùng phương thức như thế nhắm vào cô ấy, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ chết.

“Ai làm điều đó?” Dương Quan Quan nhịn không được hỏi.

“Hơn phân nửa là nhà họ Diệp đi, bọn họ thích dùng loại phương thức đơn giản thô bạo này, dù sao, tổ tiên của bọn họ chính là xã hội đen.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

“Có điều, bọn họ cũng coi như kìm chế, chỉ là đặt bom ở trên xe mà thôi.”

“Nếu như là ở thành phố Kinh Đảo, e rằng sẽ có hơn chục tên côn đồ trang bị súng AK47.”

Tổ tiên nhà họ Diệp chính là dựa vào đập phá cướp bóc đốt nhà, lúc trước khi còn ở Hương Sơn, tổ tiên nhà họ Diệp và xã đoàn địa phương có xung đột, bị kẻ người khác nhắm đến.

Sau khi đàm phán thất bại, họ trực tiếp đặt bom vào chiếc xe chở người phụ trách, khiến người ta hồi hộp sợ bị nổ chết... Không nổ chết thì không nói, sau đó họ lao ra và giết chết năm sáu người bằng khẩu AK47 của mình.

Người phụ trách tuy chưa chết nhưng lá gan cũng bị dọa vỡ, chỉ có thể nén giận nói chuyện hòa giải, còn chắp tay đưa hơn ba mươi triệu, đừng nói có bao nhiêu uất ức.

Dương Quan Quan cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nói: “Lá gan của những người này cũng quá lớn, dùng cách như vậy giết người?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trời cao hoàng đế ở xa, chẳng lẽ anh còn có thể chạy đến Kinh Đảo tiêu diệt bọn họ sao? Huống chi, chuyện này không có chứng cớ gì, người ta cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không chủ động thừa nhận.”

Dương Quan Quan nghe xong không khỏi cười khổ, lời này của Tề Đẳng Nhàn ngược lại là thật, người ta không để lại chứng cớ, hơn nữa ở thành phố Kinh Đảo xa xôi, thật đúng là không có cách nào nhằm vào.

Diệp Kế Hùng - vị đại thiếu gia nhà họ Diệp này chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn, mặt mũi mất sạch, sau đó - Diệp Tri Huyền - một nhân vật quan trọng lại bị Tề Đẳng Nhàn không chút nể tình bóp nát đầu, nhà họ Diệp không tức giận là giả.

Tuy rằng Diệp đã tẩy trắng nhiều năm, nhưng tinh thần xã hội đen kia chung quy vẫn còn tồn tại, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi họ làm ra loại chuyện cực đoan như thế này trong cơn giận dữ.

Đám người này vô pháp vô thiên như thế, lần sau nhìn thấy người của nhà họ Diệp ở thành phố Kinh Đảo, em sẽ trực tiếp tiêu diệt bọn họ!” Giữa hai hàng lông mày của Dương Quan Quan mang theo tức giận, lạnh lùng nói.

“Trước tiên đừng để ý chuyện của nhà họ Diệp, bây giờ chúng ta cần phải giải quyết chuyện ở Ma Đô.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, vỗ lưng Dương Quan Quan nói.

Tuy rằng xe bị nổ tung, khiến cho hắn có chút tức giận, nhưng người không có bị gì là tốt rồi, món nợ này ghi lại trước, đến lúc đó thì từ từ tính toán!

Dương Quan Quan nói: “Muốn tìm Triệu Man Nhi đòi tiền nữa không? Khoản nợ này tính vào đầu cô ta.”

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười nói: “Wao, Dương Quan Quan, trái tim của em so với anh còn đen hơn! Triệu Man Nhi nghe thấy điều này có lẽ là sẽ cảm động muốn chết luôn đấy.”

Dương Quan Quan nói: “Ai bảo cô ta là đối tác của nhà họ Diệp, hơn nữa, sòng bạc kia cũng có cổ phần của nhà họ Diệp gia!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Quên đi, chó gấp nhảy qua tường cũng không phải là ý kiến hay! Chiếc xe này nổ rồi thì thôi, dù sao số tiền chúng ta lấy được từ bọn họ đủ mua thêm nhiều chiếc nữa.”

Dương Quan Quan nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy cũng thôi.

Tính tình của cô ấy bây giờ nóng nảy, chưa bao giờ bao dung với bất cứ ai.

Sau khi về đến nhà, đầu tiên Dương Quan Quan lấy quyển sổ ghi chép ra, đây là “Chân lý chiến đấu” của cô ấy, mỗi lần trải qua một trận chiến, cô ấy đều nghiêm túc ghi chép.

Sau khi cô ấy viết xong, Tề Đẳng Nhàn nhìn một lần, khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

“Dương Tĩnh thật ra vẫn rất lợi hại, chỉ là cậu ta khinh địch, đấu pháp gấp gáp, muốn đạt được thành công và lợi ích nhanh chóng, nếu không cũng sẽ không để cho em dễ dàng nắm lấy cơ hội.” Dương Quan Quan nói.

“Còn nữa…”

“Tuyệt chiêu Hồng Thiên Đô rất dễ sử dụng, thi triển ra vào thời khắc quyết định luôn có thể khiến người ta trở tay không kịp.”

Dương Quan Quan cởi áo khoác, dang hai tay ra, khắp người đầy vết bầm tím do cú va chạm.

Bên trong cô mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu trắng, vừa cởi áo khoác ra, Tề Đẳng Nhàn đã choáng váng.

“Này? Anh làm gì vậy, em bảo anh giúp em xoa tay, anh đặt tay ở đâu!” Dương Quan Quan sửng sốt, vung nắm đấm lên.

“Hôm nay cô biểu hiện rất tốt, đã hoàn toàn trưởng thành, cho dù sau này anh không tiếp tục dạy em, em cũng không cần lo lắng mình không tìm được biện pháp!” Tề Đẳng Nhàn nói: “Ngày mai anh sẽ dạy em Bát Quái chưởng! Bây giờ anh để cho em cảm nhận cách Bát Quái chưởng phát ra sức mạnh!”

Hắn nghiêm trang làm như vậy!

Dương Quan Quan dở khóc dở cười, cẩu nam nhân này, làm chuyện xấu cũng luôn có thể bày ra dáng vẻ đứng đắn không biết xấu hổ.

“Em xem... Đây là Đơn Hoán chưởng…”

“Lần này thì sao, là song hoán chưởng. Sau đó là thuận thế chưởng, xoay tay chưởng, mài thân chưởng, tam xuyên chưởng và xoay người chưởng…”

Mặt Dương Quan Quan đỏ bừng, một quyền đánh ngã hắn, thẹn quá hóa giận nói: “Sớm muộn gì em cũng sẽ dùng chiêu này với anh!”

Tề Đẳng Nhàn như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra em thích tư thế này?”

Dương Quan Quan sửng sốt, vành tai không khỏi đỏ lên, bực bội nói: “Cái này cũng có thể lái xe!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, đưa tay ôm cô ấy nói: “Biểu hiện của em hôm nay thật sự khiến cho anh cảm thấy vui vẻ đó, nhìn em từng bước trưởng thành, anh cũng tràn ngập cảm giác thành tựu! Đây có lẽ là kế hoạch phát triển?”

Dương Quan Quan hung hăng lườm hắn một cái, tức giận.

“Em kiềm chế lửa giận hơn 20 năm, hôm nay xem như đã xả ra hết, Tề Đẳng Nhàn, cám ơn anh!” Dương Quan Quan bỗng nhiên nghiêm túc nói.

“Là tự em cố gắng, không cần cảm ơn anh.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói.

Vốn định ôm Dương Quan Quan nói chuyện một chút, nhưng lời nói sau khi ra khỏi miệng lại biến thành: “Thư ký Dương, anh thèm!”

Dương Quan Quan hung hăng trừng mắt, sau đó tức giận quay lưng lại.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi khó chịu, lại nghe thấy Thư ký Dương yếu ớt nói: “Em là một thư ký, anh là ông chủ, em còn có thể làm sao bây giờ…”

Hô hô hô, Tề Đẳng Nhàn nhiệt huyết sôi trào, trời nắng mưa tạnh, nhị đương gia chúng ta lại được rồi!

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy công phu cao là tốt rồi, thắt lưng này không mỏi, chân không đau, một hơi leo lên đỉnh núi cũng không thở dốc.

Sau đó, hiếm khi Dương Quan Quan không thức dậy luyện công vào đúng năm giờ sáng...

Không phải là không muốn, thực sự là không thể.

Có điều, Dương Quan Quan vẫn bị Lý Vân Uyển gọi điện thoại đánh thức.

“Quan Quan, hôm nay sao không tới công ty?” Lý Vân Uyển hỏi.

“A... Hôm qua tôi đã uống quá nhiều.” Dương Quan Quan đáp lại.

Lý Vân Uyển nói: “Cô đến công ty một chuyến, nhớ gọi họ Tề đến luôn, Hướng tổng có nhiệm vụ mới, nhất định phải do Gukoo hoàn thành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK