Chương 550: Tôn Dĩnh Thục
“Cô nhảy thật giỏi đó, tôi kính cô một ly.”
Tề Đẳng Nhân bưng ly rượu lên, mỉm cười nói với Trần Ngư.
Lý Vân Uyển cũng cười nói: “Không nghĩ tới Trần tiểu thư cũng thích đến quán bar quẩy đấy, xem cô vừa rồi nhảy quá sung sức, nên chúng tôi không quấy rầy.”
Trần Ngư nói: “Chê cười, tôi chỉ là thư giãn chút mà thôi.”
Mọi người nhìn thấy Trần Ngư chủ động hùa theo đùa giỡn với hai người Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhân, đều hơi kinh ngạc, nói vậy, một nam một nữ này cũng là nhân vật có địa vị đúng chứ?
Sau Trần Ngư ngồi xuống, nhẹ nhàng sửa sang tóc tai một chút, lấy cặp kính không tròng từ trong túi áo sơ mi ra mang lên, lắc mình biến hoá, trực tiếp từ một người điên trở thành nữ thần.
Ngay cả Lý Vân Uyển âm thần ngạc nhiên đối với khi thay đổi khí chất một cách tự nhiên của Trần Ngư.
“Áp lực rất lớn sao?” Tề Đẳng Nhân nhìn Trần Ngư, hỏi.
“Suýt chút nữa đã chết, anh nói xem áp lực có lớn không?” Trần Ngư cười nói: “Đổi là anh, mỗi ngày đều phải lo lắng hãi hùng, áp lực có lớn không?”
“Cho dù chỉ là một đứa nhỏ chạy ngang qua thôi cũng làm tôi lo sợ, rằng trên người nó có bom hay không.”
“Cuộc sống như vậy, nếu không thì anh tới thử xem?”
Tề Đẳng Nhân lắc đầu nói: “Thật ngại quá, trình độ võ nghệ của tôi cao, cho dù không nghe không thấy, cũng có trực giác để né tránh nguy hiểm. Đúng thật là không cảm nhận được áp lực gì!”
Trần Ngư nói với Lý Vân Uyển; “Hôm nay không phải cô muốn giết hắn sao? Chúng ta liên thủ đi, như thế nào?”
Lý Vân Uyển búng tay một cái, nói: “Ý kiến hay, tôi đã sớm muốn đổi người đàn ông khác!”
Trần Ngư nói: “Tên tra nam này, ngày đó còn đưa ra điều kiện với tôi, cô biết hắn đưa ra điều kiện gì không?”
Ánh mắt của Tề Đẳng Nhân lúc này có thể giết người.
“Điều kiện gì?!” Lý Vân Uyển tò mò hỏi.
Trần Ngư bật cười, nhưng cuối cùng cũng không có bán đứng bạn bè.
Tề Đẳng Nhân nhẹ nhàng thở ra, lúc này, thiếu chút nữa đã đến phiên hắn đi diệt khẩu!
Trần Ngư tùy tay sửa sang lại đầu tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nhất cử nhất động tùy ý đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, đám sói đói trong quán bar đều trợn mắt muốn lòi ra ngoài.
Đáng tiếc, một người phụ nữ cực phẩm như vậy, sao lại có bối cảnh lớn như vậy chứ? Chỉ đến bar nhảy nhót thôi cũng phải mang theo mười tên vệ sĩ.
Lý Vân Uyển và Trần Ngư cùng nhau trò chuyện vui vẻ, chủ yếu là Lý Vân Uyển hỏi, Trần Ngư trả lời, cô ta rất tò mò cuộc sống của người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Trần Ngư như thế nào.
“Yo! Cây gậy nhỏ!”
Lý Vân Uyển đang trò chuyện với Trần Ngư, bỗng nhiên nghe Tề Đẳng Nhân kêu to một tiếng, đứng dậy chào hỏi.
Đột nhiên như vậy, làm cô ta giật mình, càng đừng nói tới người bị Tề Đẳng Nhân xưng hô cây gậy nhỏ.
Park Sung Sin lảo đảo một cái, suýt nữa trực tiếp té ngã trên mặt đất, quay đầu lại, tức giận điên người, giận dữ nói: “Sao đi đâu cũng gặp phải cậu vậy hả, đồ Tang Môn tinh?!”
“Cây gậy nhỏ, một trăm triệu đã chuẩn bị xong chưa? Sắp đến cuối tháng kiểm kê rồi, mấy chuyến hàng ở đây có chút đáng sợ đó!” Tề Đẳng Nhân cười tủm tỉm đi tới phía trước, nói.
Một đám vệ sĩ của Park Sung Sin như vào lâm đại địch, vô cùng cảnh giác mà nhìn hắn.
Park Sung Sin tức giận mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, sau khi thuốc đặc trị của Tề Đẳng Nhân vừa ra, doanh số của Dược Phẩm Thượng Thiện lập tức co lại, ba bệnh viện hàng đầu dần dần không hợp tác với họ nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, Dược Phẩm Thượng Thiện vốn là cố ý dùng để chèn ép Dược Phẩm Thiên Lai, nhưng bây giờ ngược lại lại sắp đóng cửa vì phá sản.
“Tôi đã cho cậu mặt mũi, nói chuyện khách khí với tôi một chút, đừng có há mồm ngậm miệng là không tôn trọng người khác!” Park Sung Sin nổi giận đùng đùng nói.
“Cây gậy nhỏ, anh cũng không thể nói lời không giữ lời được! Anh chính là người đại diện cho danh dự của Triều Tiên các anh đấy.” Tề Đẳng Nhân mỉm cười nói.
Hắn thật ra chưa từng nghĩ tới, hôm nay tới quán bar là có thể gặp được Park Sung Sin, chẳng qua, nếu đã gặp được, vậy thì đương nhiên không thể buông tha.
Lúc trước Park Sung Sin chèn ép việc làm ăn của Dược Phẩm Thiên Lai không thể triển khai, hiện tại, Dược Phẩm Thiên Lai dựa vào phương thuốc của Trần gia cho ra cục diện hiện tại, đương nhiên phải hoàn trả những khó chịu mà hắn khi đó phải gánh chịu.
Park Sung Sin lạnh mặt nói: “Tôi không có hứng thú nói dong dài với cậu ở chỗ này, tôi còn phải đi gặp nhân vật quan trọng của tập đoàn Thượng Tinh chúng tôi!”
Tề Đẳng Nhân cười nói: “Cây gậy nhỏ, hiệp nghị đánh cược của chúng ta đâu, anh đừng hòng chạy.”
“Một trăm triệu mà thôi, tôi cho anh là được!” Park Sung Sin cắn răng nói.
Tề Đẳng Nhân nhún vai, không nói nữa.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tầm 30 tuổi trở lên mang dáng vẻ như một phu nhân bước ra.
Sau khi Park Sung Sin nhìn thấy người phụ nữ này, vội vàng một cúi đầu, hai chân khép lại, hơi khom lưng nói: “Tôn phu nhân!”
Trên người người phụ nữ mang một chiếc váy ống màu đỏ rượu, chân mặc quần tất đen, dưới chân là giày cao gót bảy centimet, trên vai khoác một bộ lông màu trắng, lộ ra vẻ quý phái uy nghiêm.
Vị Tôn phu nhân này có một gương mặt trái xoan tinh xảo, trang điểm nhẹ, lộ ra đôi mắt đẹp tràn đầy khí chất cùng sống mũi cao, duy chỉ có đôi môi mỏng manh khiến người ta cảm thấy có chút cay nghiệt.
“Park tổng, tiền đầu tư cho tập đoàn Thượng Tinh là để anh làm ăn, không phải để anh đấu đá với người khác, càng không phải để anh ném tiền như ném đá qua sông!” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tôn Dĩnh Thục không có biểu tình gì, nhưng ngữ khí mang theo khinh thường mà nói.
Park Sung Sin luôn luôn kiêu ngạo ở trước mặt người phụ nữ này, ngay cả nói lớn cũng không dám, chỉ tỏ vẻ nơm nớp lo sợ nói: “Phu nhân, là sai lầm của tôi, xin ngài tha thứ!”
Tề Đẳng Nhân nhếch miệng cười nói: “Cây gậy nhỏ, nếu anh sớm thức thời như vậy, cũng sẽ không thua một trăm triệu dưới tay tôi.”
Park Sung Sin tức giận muốn bão nổi, nhưng lại không dám vô lễ ở trước mặt Tôn Dĩnh Thục, chỉ có thể chịu đựng.
Tôn Dĩnh Thục liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhân một cái, nhàn nhạt nói: “Vị tiên sinh này, há mồm ngậm miệng là mang theo từ ngữ mang tính vũ nhục người khác, cũng không phải là chuyện mà một người văn minh nên làm.”
Tề Đẳng Nhân cười nói: “Những lời này của ngài rất có đạo lý, là đàn ông sao có thể xưng hô là cây gậy nhỏ, như vậy quá vũ nhục người khác!”
Park Sung Sin hừ lạnh trong lòng: “Cái tệ bắt nạt kẻ yếu này, ở trước mặt Tôn phu nhân của chúng ta thì chỉ có thể hèn mọn cúi đầu mà thôi!”
“Người Triều Tiên các người kiêng kỵ nhất người khác nói nhỏ, vậy về sau, tôi sẽ gọi anh là cây gậy to đi!” Tề Đẳng Nhân duỗi tay vỗ vai Park Sung Sin, bộ dáng như rất thân thiết với anh ta.
Park Sung Sin tức giận đến suýt nữa trực tiếp ngất đi.
Ngay cả Tôn Dĩnh Thục quanh thân quý khí mười phần cũng giật mình, sau đó khóe miệng nhếch lên, suýt nữa phụt cười ngay tại chỗ!
Đây là lời mà con người có thể nói sao?!
“Cây gậy to, cuối tháng nhớ chuyển một trăm triệu tới cho tôi đấy!” Tề Đẳng Nhân cười ha hả nói.
Làm kẻ thù ghê tởm là chuyện hắn thành thạo nhất.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển ngồi tại chỗ ngồi, nhìn một màn này, cười muốn bể bụng.
“Hắn luôn là làm người khác tức giận như vậy sao?” Trần Ngư nhịn không được mà hỏi một câu.
“Đúng vậy, có đôi khi làm tôi tức muốn chết……” Lý Vân Uyển chép miệng, nói.
Trần Ngư gật đầu, cô ta và Tề Đẳng Nhân tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng đã trải nghiệm qua bản lĩnh làm người khác tức giận của hắn, thật sự rất đáng ghét!
“Hahaha, hơn nửa đêm cô đưa thẻ mở cửa cho hắn, vậy mà hắn lại nói một câu cảm ơn rồi bảo cô trở về? Đúng là EQ thấp……” Trần Ngư nghe Lý Vân Uyển kể nhiều chuyện, cô ta lại nhịn không được cười to.
Các cô thì vui cười, nhưng tâm tình Tôn Dĩnh Thục lại không tốt như vậy.
Không có bao nhiêu người đàn ông dám nói chuyện ngọt xớt với cô ta như vậy.
“Ra đi!”
Tôn Dĩnh Thục vừa quay đầu, nói với cấp dưới đứng bên cạnh một câu.
Trần Ngư bỗng nhiên giật mình, nói: “A? Đó là Lý Hạo Dân đúng không, cựu quán quân cuộc thi TaeKwonDo thế giới, đai đen chín đẳng. Thì ra sau khi anh ta xuất ngũ đi thì làm vệ sĩ cho Tôn phu nhân!”
Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: “Tôn phu nhân này là ai? Cô biết người này sao.”
Trần Ngư nói: “Đó là Tôn Dĩnh Thục, ai mà không biết…… Mười năm trước cô ta gả vào tập đoàn Thượng Tinh, sau khi chồng cô ta qua đời, cô ta lập tức khống chế quyền lực, được xưng với cái danh là nhân vật đứng trên đỉnh Kim tự tháp ở Triều Tiên.”
Lý Vân Uyển há hốc miệng, cảm thấy Tề Đẳng Nhân lại chọc phải chuyện lớn rồi.
“Đừng lo lắng, ở Hoa Quốc, cô ta cũng chỉ cỡ cỡ tôi.” Trần Ngư lại nói một câu làm an tâm Lý Vân Uyển hơn.
Chương 551 Taekwondo.
Chap 551. Taekwondo.
Lý Hạo Dân mặc một bộ vest đen bước ra từ bên cạnh Tôn Dĩnh Thục
Anh cao 1,8m, đẹp trai cao ráo, là "Oppa" trong mơ của mọi cô gái.
"Lý Hạo Dân, là cái người có khuôn mặt của minh tinh, là nhà vô địch Taekwondo thế giới, thế mà lại làm vệ sĩ cho người phụ nữ này?".
"Người phụ nữ kia có lai lịch gì mà để Lý Hạo Dân làm vệ sĩ? Thật lợi hại!"
"Đây là vị khách ngoại quốc vừa mới đến thành phố Trung Hải của chúng ta không lâu. Tên là Park Sung Sin, là người của Tài Phiệt Thượng Tinh, có thể khiến anh ta kính cẩn như vậy, chỉ có thể là người của Tài Phiệt Thượng Tinh mà thôi!"
"Hình như tôi từng nhìn thấy hình ảnh của người phụ nữ này ở trên trang tin tức nào đó, xem ra lai lịch không tầm thường."
Sự náo nhiệt ở đây đã thu hút sự chú ý của một số người.
Những người có thể ra vào quán bar Kim Thành thường là những người có sức chi tiêu vượt xa người thường, họ nắm bắt thông tin nhạy bén hơn, ngay lập tức đã nhận ra Lý Hạo Dân.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Đại bổng tử phu nhân*, chúng ta đều là những người sống văn minh, thay vì động thủ thì hãy ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng".
Đại bổng tử phu nhân: ý chỉ Tôn Dĩnh Thục.
Năm chữ "đại bổng tử phu nhân " trực tiếp làm trán của Tôn Dĩnh Thục xuất hiện những đường gân xanh nhỏ.
Bà ta khẽ mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Bây giờ cậu nên nhận lỗi với Park tổng, đồng thời hủy kèo cá cược này của các người đi. Tôi có thể không nhắc lại sự lỗ mãng vừa rồi của cậu."
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: " Vậy thì cũng không được, một lần đánh mất cả trăm triệu cũng có chút thiệt thòi đúng không? Thế tôi thà bị đánh còn hơn".
Trong đám người truyền đến tiếng sặc rượu, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười, ai cũng từng gặp qua những gã đàn ông hèn hạ, nhưng chưa từng thấy gã đàn ông nào hèn hạ đến như thế này!
"Đánh gục cậu ta rồi ném ra ngoài." Tôn Dĩnh Thục nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đại bổng tử phu nhân, tốt hơn hết bà nên ở lại đây và bảo thuộc hạ của mình nhặt xác về đi." Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm đáp.
Tôn Dĩnh Thục lập tức dừng lại,ngoảnh đầu, ảm đạm nói: "Được, tôi muốn xem xem cậu bị đánh chết như thế nào!"
Park Sung Sin trong lòng tràn đầy vui sướng, từ miệng tên ngốc Tề Đẳng Nhàn này đã nói ra những lời đắc tội với Tôn phu nhân, hơn nữa Lý Hạo Dân còn là cựu vô địch Taekwondo thế giới, đã đạt đến đai đen đẳng chín chuyên nghiệp.
Để Lý Hạo Dân ra tay, chắc chắn sẽ vặn cái đầu của tên họ Tề kia xuống đá như một trái bóng.
Tên ngốc này thế mà lại dám đem sở thích của bản thân ra để thách thức chén cơm của người khác?
Lý Hạo Dân không nói hai lời, bước lên phía trước, giơ chân phải lên, đá một cú vào eo Tề Đẳng Nhàn!
Cú đá này, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả - nhanh!
Ngoài từ nhanh ra không còn từ nào có thể diễn tả nổi... Dù sao cũng cũng, nó nhanh và rất nhanh.
"Không hổ là nhà vô địch thế giới, đã mấy năm không gặp anh ấy trên đài, những cú đá vẫn sắc bén như tia chớp vậy."
"Haizz, người thanh niên này đắc tội với ai không đắc. Lại đắc tội với một bà trùm trong Tài Phiệt Thượng Tinh, hơn nữa vệ sĩ của bà ta là Lý Hạo Dân đấy!"
"Má nó, người Cao Ly đến đất nước của chúng ta lại kiêu ngạo như vậy! Thật đáng hận. Nhưng mà... chàng trai trẻ này có lẽ sẽ phải chịu oan ức rồi."
Có thể xem cựu vô địch taekwondo thế giới đánh người, mọi người vô cùng phấn khích, ai cũng đều đã uống quá nhiều rượu, ai cũng đang trong trạng thái hưng phấn.
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy động tác của đối thủ nhanh hơn người bình thường, anh ta tiến lên bằng chân phải rồi nhấc chân lên giáng xuống cho đối thủ một cú "hùng kê khiêu cước".
"Haaa!!! ".
Chân phải của Lý Hạo Dân giống như roi da vậy, điên cuồng tấn công lên đôi chân nhỏ của Tề Đẳng Nhàn, những cú đá đột ngột khiến cơ thể Tề Đẳng Nhàn khẽ run.
Thế nhưng, sống lưng Tề Đẳng Nhàn giật nhẹ, cơ thể vẫn đứng vững giống như bàn thạch.
Trong ánh mắt Lý Hạo Dân hiện lên một tia kinh ngạc, chân của anh ta ngay cả gạch đá cũng có thể làm nổ tung, vậy mà không thể làm Tề Đẳng Nhàn bị thương dù chỉ một chút nào?
"Taekwondo cũng là một môn võ nổi tiếng trên thế giới, nhưng cách đánh của nó quá chú trọng đến các kĩ thuật ở chân và phần thân trên".
"Mặc dù Lý Hạo Dân này là một tuyển thủ đẳng chín, hơn nữa kinh nghiệm thi đấu cũng rất phong phú, nhưng nếu anh ta gặp một đối thủ lợi hại hơn một chút, chắc chắn anh ta sẽ chịu thiệt".
"Tuy nhiên, cách di chuyển của anh ta thực sự rất nhanh. Tốc độ có thể bù đắp cho những thiếu sót của môn võ này."
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn đấu với một cao thủ taekwondo, trong lòng hắn không hề đánh giá thấp khả năng võ thuật của đối thủ, cho rằng tất cả chỉ là những suy nghĩ viển vông, nhưng cẩn thận phân tích ưu điểm và nhược điểm, lại có thể chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Sau một cú hụt chân, Lý Hạo Dân bước nhẹ về phía trước, bắp chân co lại như lò xo, một tiếng phịch vang lên, Lý Hạo Dân đá thẳng một cước vào cằm Tề Đẳng Nhàn.
“Giơ chân lên cao có phải hơi ngu ngốc rồi không?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, vừa định đáp lại, liền thấy chân sau của Lý Hạo Dân bỗng nhảy lên, thay đổi tư thế chân trên không trung, sau đó đá vào đũng quần hắn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tề Đẳng Nhàn, chiêu thức này đủ lợi hại, lại là một cách đánh chú trọng kỹ năng thực chiến, chứ không phải múa rìu qua mắt thợ.
Hắn nhấc chân phải lên, bước lên phía trước, sau khi hạ gục chân của Lý Hạo Dân, hắn liên tiếp lao về phía trước mấy bước.
Thấy hai phần đùi của Tề Đẳng Nhàn lao về phía mình như cối xay, Lý Hạo Dân sử dụng cách đánh liên hoàn"bóng sư tử", giống như các bậc thầy múa lân dùng chân giẫm lên cọc gỗ vậy.
Sắc mặt Lý Hạo Dân có chút thay đổi, sau khi cùng Tề Đẳng Nhàn giao đấu bảy, tám chiêu, bắp chân của anh ta vừa tê vừa giòn.
Anh ta liên tục lùi, trong khi đó Tề Đẳng Nhàn liên tục tiến.
Ngay lúc Tề Đẳng Nhàn đang tiến về phía trước, Lý Hạo Dân đứng dậy, nghiêng người vung chân, trực tiếp lao vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
"Cách di chuyển thay đổi nhanh chóng linh hoạt, đáng tiếc chỉ giới hạn ở cách di chuyển mà thôi.".Trong mắt Tề Đẳng Nhàn thoáng hiện lên một tia thất vọng, dang rộng hai tay, giống như một tấm lưới lớn được quăng ra vậy.
Lúc chân phải của Lý Hạo Dân bị hai tay hắn nắm chặt, anh ta đau đớn hét lên, nhìn kỹ mới biết, thì ra không biết từ lúc nào móng tay sắc nhọn của Tề Đẳng Nhàn , cắm sâu vào da thịt anh ta, máu chảy ròng ròng!
Lý Hạo Dân lập tức nghiêng người, giơ cùi chỏ huých vào cổ Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không cho hắn cơ hội đánh trả, một chiêu "đài thân chưởng" trực tiếp giáng xuống đùi của anh ta, rồi nhấc người lên. Anh ta bỗng lay động trên không trung, cơ thể Lý Hạo Dân biến thành một sợi mì trong không trung, bị quăng tới quăng lui, xương cốt lung lay.
Những thầy rắn trong dân gian bắt được con rắn độc, họ sẽ nhặt nó lên và lắc mạnh, lắc phần xương mềm mại của nó, để nó không có cách nào quay đầu lại cắn người được.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn có hiệu quả kì diệu như nhau,trực tiếp khiến Lý Hạo Dân mất đi khả năng chống trả.
Đừng nhìn Tề Đẳng Nhàn lúc này nắm bắt dễ dàng, trên thực tế, không có công phu hơn mười năm thì cũng không làm được.
"Khả năng lắng nghe" được vận dụng trong việc này, giống như cách hắn dạy Dương Quan Quan, đụng vào khả năng của đối thủ. Giống như thừa nước đục thả câu vậy, khi ngón tay có cảm giác sắp chạm vào, thì lập tức bên bắt bên kéo, móng vuốt của đại bàng cắm sâu vào xương tủy, dùng hết sức bộc phát, có thể tóm lấy xương của một người.
Tề Đẳng Nhàn người thản nhiên buông tay ra, cơ thể Lý Hạo Dân lập tức rơi xuống đất, xiêu xiêu vẹo vẹo, như bị rút hết xương ra.
"Bẹp".
Hai người đánh nhau, Tề Đẳng Nhàn lại "lắng nghe" bắt người, chỉ là một tia sáng lóe lên, mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy Lý Hạo Dân ngã xuống đất.
Hô hấp của từng người, gần như dừng lại.
Lý Hạo Dân này là nhà vô địch taekwondo thế giới, là tuyển thủ đai đen đẳng chín đấy!
Thế mà lại bị người khác đánh bại?
Người ta dựa vào nắm đấm của mình để kiếm sống, hơn nữa còn giành được vị trí số một thế giới… Thế mà lại bị thua dễ dàng như vậy?
Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh như nước của Tôn Dĩnh Thục cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh hãi.
Chương 552 Tôi mua.
Chương 552. Tôi mua.
"Taekwondo? ".
"Một môn võ đáng để học thử, đáng tiếc là quá chú trọng cách di chuyển, dẫn đến năng lực võ thuật phần thân trên quá yếu".
"Nếu như có thể kết hợp với thái cực quyền, ngược lại cũng không tệ".
Sau khi Tề Đẳng Nhàn giải quyết Lý Hạo Dân xong, mặt hắn lạnh nhạt đánh giá.
Trần Ngư chậc lưỡi nói:" Dáng vẻ cũng khá đẹp trai đó chứ, có phong độ của tông sư, có lẽ chỉ có những lúc như thế này tên nhóc kia mới khiến người khác hài lòng nhỉ ?".
Lý Vân Uyển gật đầu đáp:" Cho là như vậy đi, bình thường cậu ta ngứa đòn lắm".
Sắc mặt đám vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục bỗng thay đổi, lập tức bao quanh cô ta, không cho Tề Đẳng Nhàn bất cứ cơ hội nào.
"Trình của các người quá kém, không bảo vệ nổi đại bổng tử phu nhân đâu, tôi muốn giết bà ta, có gấp đôi người cũng vô dụng". Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, ánh mắt mang theo sự khinh thường và giễu cợt.
Park Sung Sin ở một bên miệng cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi. Cựu quán quân vô địch taekwondo thế giới, thế mà lại không phải là đối thủ của hắn? Bị hắn đánh bại dễ dàng như vậy? Đùa kiểu gì thế?.
Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ, trước đây có mấy lần anh ta chủ động tìm Tề Đẳng Nhàn đánh nhau. Cũng may là cuối cùng không thành công. Nếu không người bị đánh thành đầu heo, e rằng chỉ có thể là anh ta.
Gương mặt xinh đẹp của Tôn Dĩnh Thục vô cùng khó coi, cô ta đường đường là một trong những bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh, thế mà lại bị người khác làm cho mất mặt?.
Một lát sau, Tôn Dĩnh Thục nói:" chỉ có thể đánh đấm, cũng chẳng có tác dụng gì".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đúng là chẳng có tác dụng, nhưng tôi không chỉ có thể đánh đấm, mà còn có thể giết người đấy. Nếu như cô muốn chết, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong câu đó, Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói tiếp: " Tiểu bổng tử, tiền cược một tỷ tuyệt đối đừng để thiếu, nếu không, tôi sẽ cho các người biết Diêm La Vương trông như thế nào".
Park Sung Sin nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng có chút cảm thấy sợ hãi
Lúc này ông chủ của quán bar Tôn Trạch Vũ chạy đến, nhìn thấy tình hình hiện tại, gấp gáp hỏi: " Tôn phu nhân, xảy ra chuyện gì thế ?".
Tôn Trạch Vũ cũng họ Tôn, nhưng rõ ràng không có quan hệ gì với Tôn Dĩnh Thục. Tôn Dĩnh Thục là người Cao Ly.
"Ông chủ Tôn, tên nhóc này bất lịch sự quá, tôi hi vọng lúc đến quán bar của ông tiêu tiền, còn gặp phải loại người có phẩm chất thấp kém như này." Tôn Dĩnh Thục đưa tay chỉ Tề Đẳng Nhàn, tao nhã nói.
Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười, Tôn Dĩnh Thục này đúng thật là một người phụ nữ trưởng thành đấy, mọi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ quyến rũ riêng của một người phụ nữ trưởng thành. Những người đàn ông có đạo đức thấp kém, e là hận không thể đem hai tròng mắt nhét vào trong ngực cô ta.
Tôn Trạch Vũ nghe Tôn Dĩnh Thục nói vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống ,nói:" Tôn phu nhân là bà chủ lớn tương lai của quán bar Kim Thành chúng tôi, cậu đắc tội với cô ấy, vậy thì đừng bao giờ vào quán bar của chúng tôi nữa, cút đi".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đúng thật là tôi chưa từng thấy qua ông chủ nào lại chủ động đuổi khách quen đi đâu ?".
Tôn Trạch Vũ lạnh lùng, nói: "Bớt nói những lời vô ích, cút mau đi, nếu không, đúng trách tôi dùng thủ đoạn".
Lúc này, Trần Ngư đi ra, bình thản nói: "Từ lúc nào mà Tôn phu nhân trở thành bà chủ lớn của quán bar Kim Thành này vậy. Sao tôi lại không biết nhỉ ?".
Sau khi nhìn thấy Trần Ngư, Tôn Dĩnh Thục nhíu mày một cái, bình tĩnh trả lời: "Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi quyết định đầu tư cho ông chủ Tôn, biến quán bar Kim Thành thành một chuỗi cửa hàng, đương nhiên tôi sẽ là sếp của ông ấy".
"Oh, thật ngại quá, tôi đã mua quán bar Kim Thành này rồi, ở đây lời tôi nói mới được tính". Lúc này Trần Ngư nở một nụ cười, chỉ tay vào bảo vệ, " một tỷ".
Bảo vệ sững sờ, không nói hai lời lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Trần Ngư kí tên.
Sau khi Trần Ngư kia tên xong, đi đến trước mặt Tôn Trạch Vũ, cười hì hì trực tiếp nhét tấm chi phiếu vào túi áo ông ta, nói: " Nghe hiểu rồi chứ ?".
Sắc mặt Tôn Trạch Vũ thay đổi, lạnh giọng nói: " Đùa kiểu gì thế, cậu nói mua thì là mua à? Tôi không đồng ý".
Trần Ngư bình tĩnh trả lời: " Bây giờ ông có hai lựa chọn, một là quỳ xuống xin lỗi bạn tôi, hai là ngoan ngoãn bán quán bar lại cho tôi, chọn một trong hai".
Ngược lại Tôn Dĩnh Thục không hề nghĩ đến, đại tiểu thư của Trần gia sẽ xuất hiện ở quán bar Kim Thành, hơn nữa dường như là cùng một bọn với Tề Đẳng Nhàn.
Hai người phụ nữ đối lập nhìn nhau, tạo nên một phong cảnh độc nhất vô nhị.
"Bình thường đều là tôi bị người khác bắt quỳ xuống xin lỗi, không ngờ ngược lại lần này đại boss lại cho tôi chỗ dựa khiến người khác quỳ xuống xin lỗi tôi". Tề Đẳng Nhàn không thể không vui sướng. Thậm chí cảm thấy có chút không quen.
Tôn Trạch Vũ trực tiếp cười điên lên, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu ép buộc mua bán như vậy đấy, cô gái à, cô là ai ?".
"Tôi ư ?. Ông hỏi cô ta thì biết". Trần Ngư chỉ tay vào Tôn Dĩnh Thục, nói.
Cô ấy và Tôn Dĩnh Thục chẳng có mâu thuẫn gì, Trần gia và Tài Phiệt Thượng Tinh cũng không có qua lại, chỉ có điều, hôm nay Tề Đẳng Nhàn cùng đám người đang cãi nhau, đương nhiên cô ấy không có lý nào lại ngồi nhìn mà không để ý.
Để Tề Đẳng Nhàn chán nản bị đuổi ra khỏi quán bar, thì cô ấy cũng chẳng còn mặt mũi.
Tôn Dĩnh Thục cười cười với Trần Ngư, nói: "Tôi đã quyết định đầu tư cho quán bar Kim Thành, cô đến muộn rồi".
Trần Ngư đáp: " Những lời cô nói, không có hiệu lực".
Ánh mắt Tôn Dĩnh Thục sắc bén, nói: "Nếu như lời nói của Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi không có hiệu lực, vậy tôi không biết, lời nói của ai, mới được tính là có hiệu lực".
Trần Ngư nhún vai, trả lời: "Rất đơn giản, là tôi nè".
Nói xong, cô ấy bấm một dãy số, nói: "Xin chào, tôi là Trần Ngư, tôi muốn mua quán bar Kim Thành ở tỉnh Trung Hải. Làm phiền nói với ông chủ một tiếng".
Tôn Trạch Vũ, nói: "Cô nói với ai cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không chịu thua đâu, tôi chỉ thừa nhận Tôn phu nhân thôi".
Trần Ngư lắc đầu, không nói chuyện, bỏ điện thoại vào chỗ cũ.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục lại không dễ nhìn cho lắm, lạnh lùng nói: "Xưa nay tôi và Trần gia ở Nam Dương không thù không oán, cô nhất định phải chọc giận tôi sao ?".
"Cô ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được chứ đừng nói đến việc cứu người khác, còn nói với tôi mấy lời này. Có buồn cười không cơ chứ? Trần Ngư sững sờ, sau đó cười.
"Tôn phu nhân, cô yên tâm, quán bar Kim Thành chỉ thừa nhận mỗi mình cô, ai đến cũng không đáng tin cậy".
Đang nói chuyện, điện thoại ông ta reo lên, cầm lên xem xét dãy số, cả người cảm thấy không ổn, sắc mặt trắng bệch đi.
"Tiểu Tôn à, có một vị tiểu thư nhìn trúng quán bar của ông rồi, bán cho cô ấy đi".
"Cô ấy đưa ra bao nhiêu tiền, ông đều phải bán".
"Bán lỗ, sẽ có người đền bù cho ông, bán lời, vậy đó đều là của ông".
Tôn Trạch Vũ khó khăn nuốt nước bọt, nói: " Tôi…tôi biết rồi, ngài yên tâm".
Không cần hoài nghi sức ảnh hưởng của Trần gia Nam Dương ở Trung Quốc, trước mắt mà nói, Trần gia còn độc chiếm Nam Dương, như vậy, bọn họ ở Trung Quốc có một địa vị không thể nào lay chuyển.
Dù sao, không phải ai cũng không quên Tổ Quốc giống như Trần gia, bằng lòng lấy thấp giá nhiều tài nguyên nhượng lại cho Trung Quốc.
Hơn nữa, những tài nguyên đó không dễ có được, bắt buộc phải thông qua các lớp phong tỏa của những quốc gia phương Tây.
Trước khi Triệu gia vào Nam Dương, địa vị và tiếng nói của Trần gia, là không thể lay chuyển, lung lay Trần gia, chính là lung lay lợi ích quốc gia.
E rằng cho dù quán bar này là do một đại thiếu nào đó mở, nếu Trần Ngư mà lên tiếng, thì người đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chắp tay nhường lại.
Mặc dù Tôn Dĩnh Thục là một ngoại thương hết sức quan trọng, so với Trần Ngư, vẫn không tránh khỏi sự bất lợi